Ma Kiếm Lục - Tàn Nguyệt Bi Mộng (272 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 203: NHÂN TÂM BỔN THIỆN, THẾ DỮ ...
      Nếu có vĩnh hằng thế gian, nó tồn tại trong kí ức. Nếu có hạnh phúc thế gian, nó tồn tại trong nhung nhớ. Nếu có điều duy nhất thế gian, nó tồn tại trong tình chân .

      Kiếm quang xạ ra tứ phía, tàn ảnh bay bay, mấy trăm người xông lên mà kết quả đổi được là những ai oán thương đau, máu chảy thành sông, thi thể ngổn ngang, dĩ nhiên thanh trường kiếm của Liễu Dật chui vào vỏ. Đối với những người này chàng hề có cảm tình nên xuất kiếm vô tình, cả trăm nhân mạng chỉ trong nháy mắt ngã gục mà kêu lên tiếng nào, cái chết của họ dường như muốn chứng tỏ thần thoại của kiếm.

      Lúc này hai người Diệp La Bách Hoa và Diệp La Cừu hoàn toàn nhập vào trạng thái chiến đấu, trường kiếm của Diệp La Cừu bay múa, ngân quang xạ ra tứ phía, ngân lên vang vọng, tốc độ như điện chớp liên tục xuất trước mặt Diệp La Bách Hoa, cây trường địch trong tay nàng lục quang như ngọc, ngăn chặn dưới, chỉ thấy thân ảnh hai người quấn vào nhau cùng tiếng vũ khí va nhau thần tốc.

      Tay phải Diệp La Cừu lật lại, kiếm quang bạc trắng mang theo ảo ảnh kiếm nhận tản ra, chớp mắt trừ cây kiếm trong tay lão, chung quanh xuất tám thanh trường kiếm giống hệt nhau lấy lão làm trung tâm, mỗi góc độ, vị trí dường như đều được an bài hoàn hảo, liên tục tấn công Diệp La Bách Hoa.

      Diệp La Bách Hoa đối phó với thanh kiếm đến nỗi sa vào hạ phong nhưng bây giờ chiêu số của Diệp La Cừu biến đổi, từ hóa thêm tám thanh kiếm giống nhau, đồng loạt công kích khiến nàng hơi hoảng, chín thanh kiếm cùng tấn công, nàng chỉ có cây trường địch nên thể ứng phó.

      Nàng di động cước bộ, bộ pháp nhàng như vũ đạo thoái lui ra sau, tuy tốc độ lui nhanh nhưng vì bộ pháp tinh diệu nên bị chín thanh kiếm đả thương. Thoái lui liền mấy bước đột nhiên nàng nhanh nhẹn động thân, bắn ngược ra sau trượng, Diệp La Cừu đề phòng, lúc lão phát ra nàng thoát khỏi vòng chiến.

      Thân hình Diệp La Bách Hoa lại nhanh chóng chuyển động, lục quang chiếu rọi, bên tay phải vang lên tiếng “choang”, tuốt ra cây đoản kiếm, quang hoa lưu chuyển thân kiếm, như du long trong nhược thủy, ràng cây đoản kiếm đó tàng trong cây địch màu lục của nàng, giờ đây thể đối phó được với Diệp La Cừu, nàng mới tuốt ra.

      Diệp La Cừu thấy trước mắt ánh lên, bất giác buột miệng thốt: “Phù Nhược Kiếm.” đoạn hai mắt phát quang, lên thần sắc tham lam.

      Cây kiếm trong tay Diệp La Bách Hoa chính là trong ba thanh thần kiếm của Diệp La thị, hai thanh khác mất theo thời gian, thanh còn lại chỉ truyền cho thủ lĩnh thị tộc. Phù Nhược Kiếm, thân kiếm như mây nổi mặt nước, vừa gần vừa xa, màu trắng phiêu diêu trôi nổi, vô hình vô sắc mà sắc bén dị thường, đẩy chân nguyên vào có thể sử dụng như thanh trường kiếm dài sáu xích, khi sử dụng cây kiếm này còn có điểm đặc biệt, người giữ nó có thể tu luyện loại kiếm kĩ đặc thù hề kém hơn bất kì loại Ma vũ kĩ nào mà lại cần thời gian điều hòa. Chẳng qua loại kĩ năng đó chỉ có mỗi phụ thân nàng luyện thành, có thể là “hậu vô lai giả”.

      Diệp La Cừu nhìn thấy thần kiếm làm sao động tâm cho được, đối với kẻ si võ sức dụ hoặc có được món thần binh tuyệt thế còn lớn hơn bảo tàng nhiều lần, ý nghĩ vừa lóe lên, Diệp La Cừu liền bay bổng tâm thần, hai mắt đảo cái rồi : “Bách Hoa điệt nữ, bỏ thanh kiếm trong tay lại, có lẽ…thúc thúc có thể chừa cho con đường sống.”

      Đoản kiếm trong tay Diệp La Bách Hoa chỉ xéo xuống mặt đất, thân kiếm phiêu diêu ngừng xạ ra kiếm khí trắng toát, nơi nào kiếm chỉ vào đều có bụi đất bốc lên mờ mịt, thấy vẻ tham lam của Diệp La Cừu, giọng của nàng có phần băng lãnh nhưng vẫn rất dễ nghe: “Ngươi còn vô sỉ hơn tưởng tượng của ta nhiều.”

      Diệp La Cừu chằm chằm nhìn vào thanh kiếm trong tay nàng, tức giận: “Con ranh kia, rượu mời uống lại muốn uống rượu phạt, để ta xem ngươi cứng đầu được bao lâu.”

      Lão vừa xong Phù Nhược Kiếm trong tay Diệp La Bách Hoa xuất thủ, tuy cự li giữa hai người là trượng nhưng cước bộ khẽ động, thân kiếm như bạch sắc phù vân quét tới, thần kiếm trong tay khiến tình huống giao chiến lập tức cải biến, chỉ thấy cây kiếm như phù vân phiêu diêu bay múa, nhanh nhẹn vô cùng, lúc dài lúc ngắn, thanh ứng phó với chín thanh nhưng sa vào hạ phong, về sau Diệp La Cừu chỉ còn biết tránh né.

      Có thể thấy thần kiếm khác hẳn phàm vật, tuy kiếm của Diệp La Cừu phải thần kiếm nhưng cũng phải là vật tầm thường, vậy mà sau mấy lần giao thủ, hoa lửa tóe ra, bị Phù Nhược Kiếm chém mẻ, trong lòng lão phát nộ song phải là kẻ ngốc, kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn giang hồ cho lão biết cứ đấu thế này thua là chắc.

      Nhưng là lão hồ li nên chỉ chớp mắt nghĩ ra biện pháp, về binh khí tuy Diệp La Bách Hoa chiếm thượng phong nhưng nếu so về chân nguyên bằng vào thời gian tu luyện của nàng vô luận thế nào cũng lại được, có ưu thế đó sao lại còn phải sử dụng nhược điểm? Cần phải lợi dụng lợi thế của mình để chiến thắng.

      Diệp La Cừu híp mắt lại, cười tà quái, điều lão muốn rất đơn giản, chỉ cần bức Diệp La Bách Hoa xuất chưởng, lão toàn lực đẩy ra, tất nhiên có thể đả thương nàng.

      Tuy nhiên Diệp La Bách Hoa lưu ý đến biểu tình của đối phương nhưng thấy Diệp La Cừu cười nàng cũng cảm giác được, thấy tâm lí thoải mái, dường như có quỷ kế đợi mình.

      Hiển nhiên sau khi Diệp La Cừu có phản ứng, tốc độ lại càng nhanh, trường kiếm tấn công nàng như điện chớp, tám cây kiếm còn lại cũng nhanh nhẹn công kích nàng, Diệp La Bách Hoa dấy lên nghi vấn, tuy kiếm của đối phương phải tầm thường nhưng công kích với tốc độ nhanh như vậy, binh khí va chạm, bao lâu tất bị chém gãy, song thấy vẻ tự tin của lão, nàng bất giác thầm nhủ: “Chẳng lẽ lão muốn dựa vào tốc độ để thủ thắng?”

      Hoa lửa tung tóe, hai cây binh khí ngừng va chạm, Phù Nhược Kiếm như con linh xà, lại phiêu diêu như có gì, lúc vươn dài lúc co ngắn, mỗi lần va nhau Diệp La Cừu lại nhanh nhẹn thu kiếm lại rồi phát động đợt tấn công khác, tám thanh kiếm tay y phảng phất như những bóng mờ, vừa thu lại liền lập tức công kích.

      Đà tấn công của lão mỗi lúc nhanh, ánh mắt Diệp La Bách Hoa tràn đầy nghi vấn, kiếm quang của Diệp La Cừu lấp lánh, chín thanh kiếm ngừng tấn công nàng, cùng lúc cánh tay của lão khẽ động, chín thanh kiếm đồng thời chém xuống, Diệp La Bách Hoa chỉ bằng vào thanh thần kiếm sắc bén trong tay mà chống đỡ nhưng vừa được sát na nàng nhận ra lão xuất chưởng tấn công mình, lúc đó nàng hoàn toàn bị kiếm quang vây phủ, miễn cưỡng chống đỡ, ngờ lão lại đột ngột xuất ra chiêu này, nếu đón đỡ trong lòng nàng đương nhiên hiểu là thể, còn nếu đỡ hậu quả khó tưởng tượng.

      Nàng thể cân nhắc, tả chưởng của Diệp La Cừu mang theo khí thế phong lôi, kình phong ràn rạt, pha lẫn với chín lưỡi kiếm đánh vào nàng, thanh thần kiếm bên tay phải nàng nhanh nhẹn đón chiêu, tay trái hóa chưởng tung ra, nàng thể làm khác, bấy giờ buộc phải đỡ chưởng của Diệp La Cừu .

      Tiếng binh khí va nhau liên tiếp vang lên, “choang”, trường kiếm của Diệp La Cừu bị Phù Nhược Kiếm chém thành hai đoạn, rồi tiếng song chưởng đối nhau vang lên, “bốp”, chân nguyên khuếch tán ra xung quanh khiến cho cát bay đá chạy, bụi đất vàng vọt bốc lên mù trời.

      thân ảnh màu trắng như con diều đứt dây bắn ra ngoài, Diệp La Cừu nhìn theo thân ảnh đó rồi nhìn cây kiếm gãy trong tay, buông tràng cười lạnh lẽo, đầy tà ý.

      Lão sớm biết rằng, bằng vào cây kiếm của mình mà đấu với thần kiếm của Diệp La thị, bao lâu tất kiếm đoạn nhân bại, do đó lão nắm lấy điểm mạnh của mình, dựa vào tu vi vượt hẳn Diệp La Bách Hoa, liên tục tấn công nhanh, bức cho nàng thể thoát ra khỏi vòng chiến rồi thừa cơ xuất chưởng mà chiếm phần thắng.

      Đương nhiên trong khoảnh khắc đối chưởng, Diệp La Bách Hoa cũng nghĩ ra điểm này nhưng nàng thể chọn lựa khác, chín cây kiếm khiến nàng thể thoát li vòng chiến, chưởng này nàng tiếp được.

      Vừa tiếp chưởng liền cảm thấy áo lực như bài sơn đảo hải từ lòng tay ập vào trong thân thể, chân nguyên cường hoành lan khắp các kinh mạch rồi công vào nội phúc nàng, luồng lực to lớn vừa tiếp xúc, nàng chỉ cảm thấy toàn thân đau đến nỗi nghe thấy gì nữa, văng ngược ra sau.

      Luồng lực quá lớn nhưng chân nguyên tự thân của nàng cũng có tác dụng, ngăn trở được phần lớn chân nguyên của Diệp La Cừu, tuy nàng bị thương ở nội phúc nhưng phải trọng thương, quán tính của chân nguyên khiến nàng khống chế được thân thể, đập thẳng xuống phía sau.

      Hai tay nàng khua khoắng tìm điểm tựa cánh tay đỡ lấy thân mình, ôm lấy tấm lưng ong của nàng, việc xảy ra quá đột ngột khiến nàng ngước mắt lên nhìn người đó, chính là chàng mù Liễu Dật, lúc này tay phải chàng vẫn cầm kiếm, tay trái ôm, tá lực mà di chuyển, thân mình nhàng xoay chuyển, đỡ lấy Diệp La Bách Hoa từ hạ xuống.

      biết có phải còn choáng váng do xoay chuyển hay bầu trời quay đảo mà lúc này Diệp La Bách Hoa dường như quên sạch cơn đau do nội thương, trong lòng dâng lên cảm giác tên, thể thành lời, nỗi độc xa xôi.

      Từ phương đông ước dâng lên tia sáng vàng, xuyên qua mặt đất bằng xạ thẳng xuống khoảng giữa hai người, khuôn mặt Liễu Dật lúc này càng ràng, quay vòng, chàng và nàng đáp xuống đất.

      Liễu Dật buông lỏng cánh tay đỡ lấy tiểu Diệp La Bách Hoa, hỏi: “Công chúa, sao chứ?”

      Ánh mắt nàng dường như hơi hoảng hốt nhưng chàng nhìn thấy, nàng chỉ đáp: “, sao.”

      Liễu Dật gật đầu, quay mặt sang phía Diệp La Cừu, nhân vì chàng cảm giác được sát khí đậm đặc của lão, tất nhiên chàng giúp Diệp La Bách Hoa, lão phải tức giận.

      Diệp La Cừu nhìn Diệp La Bách Hoa ở phía đối diện rồi lập tức hướng mục quang sang Liễu Dật, đánh giá chút rồi nhìn lại phía sau lưng. Chỉ thấy cả trăm kiếm giả sớm xuống hoàng tuyền cả rồi, máu chảy thành sông, thi thể chất thành núi, trong lòng lão khỏi kinh hoàng, thầm nhủ: “Kẻ này là ai? tính đến tu vi, xuất thủ vô tình, độc ác như thế này tuyệt đối phải loại từ bi nhân sĩ gì, nếu ta mà tự tay hạ thủ, giết cả trăm người chắc được nhanh gọn như y.”

      Lão buột miệng hỏi: “Ngươi là ai?”

      Liễu Dật tịnh đáp, chàng nghĩ đến việc khác, nếu loạn quân do Diệp La Hùng cầm đầu, vì sao y lại xuất ? Nghĩ nghĩ lại có hai khả năng, thứ nhất y có việc khác phải lo, phái Diệp La Cừu làm tiên phong mở đường, y đến sau. Nếu thế…chàng phải tốc chiến tốc quyết, để dây dưa đến lúc y tới có nhiều phiền phức. Thứ hai, có khả năng Diệp La Hùng sớm đến rồi nhưng vẫn chưa xuất , còn chuyện gì trọng yếu hơn giết chết Bách Hoa công chúa? Cũng có khả năng nữa là y bỏ qua nơi đây, tấn công vào Vô Lệ thành.

      Liễu Dật tuy nhìn được nhưng tâm lí lại rất sáng suốt, trải qua bao năm bi khổ rèn cho chàng lãnh tĩnh và khả năng phân tích mọi chuyện, chàng hỏi ngược lại: “Diệp La Hùng đâu?”

      Chàng vừa hỏi xong, Diệp La Bách Hoa bất giác kinh hoảng, Diệp La Cừu lại càng kinh ngạc nhưng sắc mặt nhanh chóng khôi phục binh thường: “Hỏi đại ca ta làm gì, thu thập tên mù ngươi có ta là được rồi.”

      Liễu Dật nắm lấy trường kiếm, lạnh lùng từng câu từng chữ: “Nếu ta đoán sai, Diệp La Hùng tại đường đến Vô Lệ thành, kẻ có dã tâm, dục vọng làm sao lại đặt mục tiêu lên người được? Ta thấy, thứ y quan tâm nhất là Vô Lệ thành.”

      Trong lòng Diệp La Bách Hoa vô cùng kinh sợ, như thế, Diệp La Hùng xuất mà tấn công Vô Lệ thành, Diệp La Cừu chẳng qua chỉ là người kìm chân, phân tích kĩ lưỡng xong xuôi, nàng bất giác liếc nhìn Liễu Dật, câu hỏi khác dâng lên trong lòng nàng, chàng có phải chỉ là kiếm giả ?

      Diệp La Cừu biến sắc: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

      Liễu Dật đưa tay trái nắm lấy chuôi kiếm, lạnh lùng : “Xuất chiêu , người chết biết cũng có ích gì.” Câu dài nhưng băng lãnh như khí cuối đông, ngạo mạn đến mức khiến người khác lộn ruột.

      Sắc mặt Diệp La Cừu càng lúc càng khó coi, căn cứ vào khí tức mình lão chàng có thể thấy lão giận đến cực điểm. Diệp La Cừu tung hoành giang hồ bao nhiêu năm, kể cả trong Diệp La thị tộc cũng chưa từng gặp được người nào cuồng vọng đến vậy, cơn giận có chỗ phát tiết, giận quá hóa cười: “Hảo, hảo, hùng xuất thiếu niên, để ta xem cây kiếm của ngươi lợi hại đến đâu.”

      Lão vừa dứt lời, đoạn kiếm bên tay phải động khẽ, cuốn lên đạo kiếm hoa rồi bất ngờ cắt qua ngón tay lão, giọt máu nhập vào thân kiếm, quái liền xảy ra, thân kiếm hấp thụ giọt máu rồi phát ra hồng quang, cả cây kiếm gãy chuyển màu đỏ rực, cơ hồ biến thành cây trường kiếm khác.

      Thân thể Diệp La Cừu xoáy tròn, kiếm quang đỏ rực hình thành vòng hào quang vây quanh mình lão, liền đó thanh trường kiếm bay vút lên đỉnh đầu lão, dựng đứng lập lờ trong trung, song thủ lão giơ lên thành chỉ dùng chân nguyên hữu hình khống chế thân kiếm.

      Diệp La Bách Hoa kinh ngạc thốt lên: “Là Ma vũ kĩ.”

      Sắc mặt Diệp La Cừu lộ ra vẻ đáng sợ, lạnh lùng cười: “Xú nha đầu, ta xem các ngươi chịu được bao lâu, ta cho hai người các ngươi chết dưới kiếm của ta.”

      Tay trái Liễu Dật tùy ý xuất ra chân nguyên, cả thanh Bi Mộng Kiếm phát ra hào quang đỏ tía, nơi nào quang mang lan đến đều nóng vô cùng khiến người khác có cảm giác ngạt thở, đó là sức mạnh của Long Viêm, Diệp La Bách Hoa dường như chịu nổi, từ từ lùi lại phía sau, thoát ra khỏi phạm vi quang mang.

      Lời lẽ của Liễu Dật cực kì bình tĩnh nhưng hết sức kinh nhân: “Ta thấy trong các loại Ma vũ kĩ, Huyền Tinh Võng Lôi thuật của Lôi Quân có sức mạnh tuyệt đối, còn loại của ngươi chỉ có cái vỏ, chẳng có tác dụng gì.”

      Sắc mặt Diệp La Cừu càng lúc càng đỏ lựng, biến thành đáng sợ đến khiếp người: “Ngươi nhanh chóng biết là có vô dụng .”

      Tay phải Liễu Dật từ từ đặt lên chuôi kiếm, cảm giác ấm áp lan khắp toàn thân, chàng lạnh lẽo thốt: “Ngươi có cơ hội.” Thân hình hơi di động rồi “choang”, là tiếng kiếm tra vào vỏ, thân hình chàng đứng mặt đất chầm chậm biến mất, tại nơi phát ra thanh xuất thân ảnh màu đen.

      Diệp La Bách Hoa liếc mắt, thân hình Liễu Dật đột nhiên như nhòa trước mắt nàng, dần dần mơ hồ cuối cùng biến mất, rồi tiếng kiếm tra vào vỏ vang lên, nàng nhìn qua phía sau lưng Diệp La Cừu, thân ảnh màu đen, mái tóc dài trắng xóa, thân kiếm ánh lên quang mang màu tím đỏ chớp mắt bắn đến phía sau lão.

      Song thủ Diệp La Cừu vẫn giơ cao, nhưng biểu tình phức tạp đến cùng cực, ánh mắt kinh hoàng cực điểm, nhìn về nơi Liễu Dật đứng với vẻ tin nổi, tuy nhìn vừa nãy chàng xuất kiếm như thế nào nhưng theo vị trí chàng đứng giờ…chả lẽ chàng xuyên qua thân thể lão?

      Giọng Diệp La Cừu có phần hơi run rẩy, ngữ khí cơ hồ tin được: “Làm sao, làm sao lại thế, ngươi làm sao xuyên qua được Huyết Thuẫn của ta.”

      Liễu Dật tịnh quay đầu, lạnh lùng đáp: “Ma vũ kĩ ngươi luyện chỉ nên sử dụng với những kẻ tu vi thấp mà thôi, nếu những người tu vi cao có vũ khí trong tay chỉ cần thôi dụng chân nguyên là phá được Huyết Thuẫn, chiêu này của ngươi có quá nhiều sơ hở.”

      Nhãn thần Diệp La Cừu biến thành mênh mang, thình lình từ đầu dòng máu chảy xuống trán, vệt máu xuất lập tức vang lên tiếng “soạt”, thân thể lão phân thành bốn mảnh, chân nguyên còn lại trong thân thể tiếp tục thôi động đẩy văng bốn mảnh thi thể về bốn hướng, mưa máu đầy trời, tàn chi tứ tán, thê lương vô kể.

      Tuy Diệp La Cừu là địch nhân của Diệp La Bách Hoa nhưng chết thế này quá tàn nhẫn, nàng thuận miệng thốt lên: “Kiếm của công tử độc .”

      Liễu Dật chầm chậm quay người lại: “Kiếm là bằng hữu của tại hạ.”

      Diệp La Bách Hoa nhìn Diệp La Cừu, lên tiếng: “Là báo ứng, ngày trước lão luyện Ma vũ kĩ này tàn hại sinh linh, dùng người sống luyện kiếm, chắc nghĩ đến luyện cả chục năm mà lúc lâm tử loại vũ kĩ đắc ý nhất lại có tác dụng gì.” Lời lẽ nhàng, ước chút thương cảm.

      Liễu Dật đến gần nàng: “Công chúa quá thiện lương, cõi đời này, người thiện lương vĩnh viễn có kết cục tốt, công chúa nên ngụy trang thành người tà ác, như vậy mới có thể bảo vệ được mình.”

      Diệp La Bách Hoa nhìn chàng, hiểu chàng vậy là có ý gì, nhưng nàng cảm thấy ràng rằng những gì chàng vừa đều là trải nghiệm của chàng, dường như đều chân .

      Thình lình, Liễu Dật gác thanh kiếm vào hông, tay phải đeo găng tay đen nhanh nhẹn chộp lấy tay Diệp La Bách Hoa, song cước khinh động theo chữ Tật trong Toàn Cửu Ảnh, phiêu diêu như bóng người vô hình lao , quay lại theo phương hướng lúc đầu.

      Chàng vừa nhanh nhẹn lướt vừa : “Công chúa cứ chỉ hướng khác, chúng ta cần nhanh chóng quay lại thành, Diệp La Hùng nhất định có hành động rồi.”

      Diệp La Bách Hoa thân bất do kỷ, chỉ cảm thấy như mộng ảo, khói bụi nổi lên, phong cảnh bay lùi lại, cảm giác hoảng loạn lại tụ tập trong lòng: “Vâng, được, được…”

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 204: CHÂN MỘNG CẢNH, SONG MỤC PHỤC ...
      Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp của Liễu Dật bấy giờ chỉ có thể đề thăng đến tầng thứ 12 nhưng thế cũng đủ, tốc độ của hai người so với lúc cưỡi thú nhanh hơn nhiều, mỗi lần điểm chân xuống đất là bắn được nhiều trượng mới đáp xuống, từ xa nhìn vào chỉ thấy chiếc bóng lao như gió, cơ hồ dính sát với mặt đất mà lướt , tốc độ của hai người gia tăng cuốn lên lớp bụi ở sau lưng.

      Lúc này lòng Liễu Dật nóng như lửa đốt, nếu đúng như chàng dự đoán, giờ Diệp La Hùng dẫn binh công thành, tuy ít người có thể thu thập được y nhưng theo Diệp La Bách Hoa , thực lực của y hoàn toàn có khả năng công hạ được Vô Lệ thành, bất quá cân nhắc cẩn thận, Diệp La Minh giờ cũng ở trong thành, cứ cho là Diệp La Hùng có tấn công có Diệp La Minh chỉ huy, Vô Lệ thành có thể chống cự được hồi.

      Suy nghĩ mông lung, chàng biết mình được bao xa, thình lình giọng ngọt ngào của Diệp La Bách Hoa vang lên bên tai: “Công tử, dừng lại thôi.”

      Liễu Dật lập tức dừng phắt lại hỏi: “Công chúa, có chuyện gì?”

      Hai mắt Diệp La Bách Hoa nhìn về phía trước hỏi: “Công tử thấy sao?”

      Nghe Diệp La Bách Hoa vậy, chàng liền nhìn về trước mặt nhưng thế giới của chàng vẫn hoàn toàn đen tối, lúc chàng toan mở miệng trả lời thấy rất nhiều quang điểm màu vàng lúc lúc , chàng hơi kinh ngạc: “Làm sao lại có người nhỉ.”

      Diệp La Bách Hoa đáp: “Ngoài con người, vẫn còn những thứ công tử nhìn được, trước mặt chúng ta có khả năng có đoàn quân đông đảo, Bách Hoa nhìn thấy người nhưng bụi bay mịt trời, tôi thấy…nhất định rất nhiều người chuẩn bị gì đó.”

      Liễu Dật thoáng nghĩ rồi hỏi: “Công chúa, nơi đây còn cách Vô Lệ thành bao xa?”

      Diệp La Bách Hoa lại nhìn lên phía trước: “ xa lắm, đại khái độ gần mười dặm.”

      Liễu Dật tự với mình: “Chẳng lẽ Diệp La Hùng công kích Vô Lệ thành mà cho binh lực đóng ở ngoài thành?”

      Diệp La Bách Hoa gật đầu: “Rất có khả năng, Diệp La Hùng quỷ kế đa đoan, hiểu y cho quân trú ở ngoài thành là có ý gì? phải muốn đợi đám người chúng ta vừa giết đó chứ?”

      Liễu Dật đồng tình: “Chuyện này phải có khả năng, có lẽ y chưa biết đám người đó chết hết rồi nên muốn tiếp tục chờ, tập hợp sức mạnh rồi mới tấn công Vô Lệ thành.”

      Diệp La Bách Hoa nhíu mày hỏi: “Chúng ta cứ tạm thời về thành , cùng hai vị nguyên lão thương lượng đối sách.”

      Liễu Dật đáp, dường như chàng suy tính chuyện đó, lúc sau mới hỏi: “Võ công của Diệp La Hùng so với Lôi Quân thế nào?”

      Diệp La Bách Hoa nghĩ chút rồi đáp: “Có thể cũng ngang ngửa, kiếm thuật của lão giờ cực kì lợi hại, đạo thuật tu luyện đưa chân nguyên lên đến đại tầng, thêm nữa có người rằng lão thuần phục được con thần thú cực kì độc ác, nếu đem Lôi Quân ra so sánh, tuy khó phân nhưng Diệp La Hùng có lẽ hơi cơ.”

      Liễu Dật gật gù: “Như vậy…”

      Diệp La Bách Hoa thấy biểu tình phức tạp của chàng liền hỏi: “Ý công tử là gì?”

      “Tai họa lần này bắt đầu từ trong nội bộ, nếu chúng ta cắt bỏ được căn nguyên, tôi thấy…có lẽ chúng ta còn sinh cơ.” Liễu Dật giải thích.

      “Ý công tử là cầm tặc tiên cầm vương?” Diệp La Bách Hoa hỏi.

      Liễu Dật gật đầu, gì.

      Nhưng Diệp La Bách Hoa lập tức khai khẩu: “ thể đâu, Diệp La Hùng gian hoạt vô cùng, tu vi cao bất khả trắc, bên mình lại có vô số cao thủ, đừng là tiên sinh, dù cho Minh Vương đơn thân tương hội sợ rằng cũng hung đa cát thiểu, còn về…phần công tử lại nhìn thấy gì, tuy tu vi cao nhưng nếu cứ chẳng khác nào đem dê đến miệng hổ.” Câu nào của nàng cũng hợp lí, hơn nữa lời lẽ đượm ý quan hoài, sợ chàng đơn thân đến gặp Diệp La Hùng. Liễu Dật vừa nghe đến hai chữ Minh Vương trong tâm máy động, người này chính là trong những người chàng cần tìm, chỉ là…nghe Minh Vương mất tích nhiều năm, làm sao có thể tìm được, ý tưởng đó lập tức khiến chàng tỉnh lại, tập trung xem xét tình hình, chàng hỏi ngược: “Công chúa có biện pháp hay nào đẩy lui quân địch ?”

      Diệp La Bách Hoa lắc đầu: “Có biện pháp gì đâu? bày ra trước mắt, chúng ta chỉ đành tận lực mà thôi, bất quá…công tử trước hết cứ theo Bách Hoa quay về Vô Lệ thành, tôi muốn cùng hai vị nguyên lão thương lượng, có thể chúng tôi có biện pháp có thể chữa trị được hai mắt cho công tử? Lúc đó chúng ta phải có thêm hi vọng sao?”

      Liễu Dật buông tiếng cười khổ: “Cứ cho là linh đan diệu dược cũng chữa được mắt cho tại hạ.”

      Diệp La Bách Hoa với vẻ thần bí: “Trong tộc chúng tôi có phương pháp trị liệu đặc thù, công tử vì sao lại thử phen.”

      Liễu Dật động tâm, sao lại thử phen, giờ việc này chồng việc kia, nhìn được rất phiền phức, nghe Diệp La Bách Hoa , chàng bất giác gật đầu: “Liễu Dật xin đa tạ công chúa.”

      Diệp La Bách Hoa tỏ ra khách khí: “Chúng ta còn nhiều chuyện phải làm, cứ vào thành từ hướng khác.”

      Liễu Dật đồng ý: “Được, công chúa cứ dẫn đường.”

      Hai người lại đề khởi chân nguyên, trận gió theo hướng khác thổi qua, lướt qua nơi Diệp La Hùng đóng lại, nhanh chóng hướng vào Vô Lệ thành. Trời sáng, mặt trời ấm áp chiếu sáng nơi nơi, hai người biết được bao lâu nhưng lúc về đến thành vầng thái dương nhô cao, Diệp La Kiếm Mộ và Diệp La Minh thấy Diệp La Bách Hoa cùng Liễu Dật, vội vàng ra nghênh tiếp.

      Diệp La Bách Hoa tịnh lắm lời, tình thế trước mắt dù nàng hai người bọn Diệp La Kiếm Mộ cũng hiểu , giờ họ chỉ biết đợi đối phương tấn công. Trong lòng mỗi người đều tự biết, đêm qua quá mỏi mệt rồi, tuy thương vong lớn nhưng đối diện với đám chiến sĩ tinh thần sung mãn ở dưới thành kia đơn giản là phần thắng cũng có.

      Diệp La Kiếm Mộ dẫn đường, Diệp La Bách Hoa cùng mọi người nhanh chóng qua hành lang dài dằng dặc đến gian đại thính rộng rãi, bốn người ngồi xuống vị trí, khí trong đại thính bầu yên ả, Diệp La Bách Hoa là người đầu tiên phá tan im lặng: “Hai vị thúc thúc, tiểu điệt có thỉnh cầu hơi quá, mong hai vị thúc thúc đáp ứng.”

      Hai người Diệp La Minh, Diệp La Kiếm Mộ đều biến sắc, bao nhiêu năm nay Diệp La Bách Hoa chưa từng cầu điều gì, giờ lại xin họ đáp ứng, mà đáp ứng cái gì? Diệp La Kiếm Mộ hỏi: “Công chúa, có chuyện gì xin cứ ra.”

      Diệp La Bách Hoa quay đầu lại nhìn Liễu Dật, ngưng thị lát rồi : “Tôi muốn đưa Liễu công tử vào trong Chân mộng cảnh, giúp công tử trị liệu đôi mắt.”

      Nàng chưa dứt lời, Diệp La Minh phản bác: “Công chúa xin hãy nghĩ kĩ, việc này vạn phần khó khăn.”

      Diệp La Kiếm Mộ đế thêm: “ thể được.”

      Nghe ba người đối đáp, Liễu Dật cảm thấy nghi vấn, Chân mộng cảnh này là nơi nào, nghe phản ứng của hai người Diệp La Kiếm Mộ việc này rất khó, Diệp La Minh còn là vạn phần gian nan, chẳng lẽ khó khăn vậy ư?

      Ngữ khí của Diệp La Bách Hoa rất kiên định: “Chuyện này tôi quyết định, giờ ra chỉ muốn hai vị thúc thúc ủng hộ, cho dù hai vị đồng ý, Bách Hoa cũng làm.”

      Diệp La Kiếm Mộ can ngăn: “Công chúa nghĩ kĩ , bên trong Chân mộng cảnh khó khăn dị thường, hơn nữa nếu làm vậy công chúa phải dùng đến…”

      Diệp La Bách Hoa khẽ cười, ngăn cho Diệp La Kiếm Mộ tiếp: “Đa tạ Kiếm thúc thúc quan tâm, chẳng là…Liễu công tử giúp chúng ta quá nhiều, giờ đây quân địch đến sát rồi, nếu có thể khôi phục song nhãn cho công tử chẳng phải chúng ta có thêm hi vọng sao? Về công…về tư, Bách Hoa đều nên giúp công tử khôi phục đôi mắt.”

      Liễu Dật thể yên lặng được nữa, cất tiếng hỏi: “Kiếm tiền bối, Chân mộng cảnh mà công chúa đến là ở nơi đâu, làm sao mà khôi phục được hai mắt cho tại hạ?”

      Diệp La Kiếm Mộ nhìn Diệp La Bách Hoa rồi quay đầu nhìn chàng : “Công tử biết đó thôi, Chân mộng cảnh ở nơi nào cả, Diệp La thị chúng tôi có lưu truyền lại thượng cổ kì trận nhưng trong trận pháp có vị tiên tri, chỉ cần tiến vào trận, gặp được nhà tiên tri, ông ấy giải đáp mọi nghi vấn cho công tử. Song lời dự ngôn này chỉ đúng với người trong hoàng tộc Diệp La thị chúng tôi, vì vậy nếu công tử muốn khôi phục song mục cần phải do công chúa dẫn vào.”

      Liễu Dật gật gù dường như hiểu, ràng chỉ có người trong nội bộ Diệp La thị mới có thể khiến nhà tiên tri kia giúp chàng khôi phục song mục, chàng lại hỏi: “Vậy…theo tiền bối , Chân mộng cảnh có gì nguy hiểm đâu?”

      Diệp La Kiếm Mộ giải thích: “Muốn vào Chân mộng cảnh phải do hai người tự thôi động trận pháp, trong tư thế ngủ say mà tiến vào giấc mộng, mọi việc xảy ra trong giấc mộng đều là chân , nếu công tử thụ thương trong mộng ở thế giới thực cũng thụ thương, nếu tử vong ở trong mộng …trong thế giới thực, công tử cũng tử vong.”

      Liễu Dật nhíu mày: “Kiếm tiền bối vậy là mọi chuyện xảy ra trong mộng đều liên hệ đến tự thân chúng tôi? Nếu trong mộng mà tại hạ gặp được nhà tiên tri trong thực tại hạ cũng khôi phục song mục, nhìn thấy mọi vật?”

      Diệp La Kiếm Mộ gật đầu: “Đúng là như vậy.”

      Liễu Dật lại hỏi: “Vậy…giấc mộng có gì nguy hiểm?”

      Diệp La Kiếm Mộ lắc đầu: “Có nguy hiểm gì lắm nhưng có điểm có thể khẳng định rằng trong giấc mộng có nguy hiểm, có công kích nào hại đến sinh mệnh.”

      Liễu Dật càng lấy làm lạ: “Theo như Kiếm tiền bối , nếu trong giấc mộng có nguy hiểm vì sao còn là hung ngoan dị thường, vạn phần gian nan?”

      Diệp La Kiếm Mộ kiên nhẫn giải thích: “Công tử biết đó thôi, mọi nguy hiểm đến từ giấc mộng, nguy hiểm chân chính đến từ tự thân các vị, tiến vào giấc mộng các vị có khả năng thấy được phản ánh thế giới của công tử cũng như thế giới của Bách Hoa công chúa. Trong giấc mộng, địch nhân của các vị đều từ ý niệm mà đến, có thể tự thân các vị trở thành địch nhân của nhau, đó là chỗ nguy hiểm, sống giữa bằng hữu và địch nhân chỉ cần chút nóng vội, người hình thành trong giấc mộng đều có thể thành địch nhân, hơn nữa người trong mộng ảo lại là tối nguy hiểm, nếu các vị thất bại tất mất mạng trong giấc mộng.”

      Nghe lời giảng giải của Diệp La Kiếm Mộ, Liễu Dật gật đầu: “Đa tạ Kiếm tiền bối tương cáo.”

      Diệp La Bách Hoa nhìn chàng : “Giờ chúng ta thôi.”

      Liễu Dật lắc đầu: “ được, chúng ta thể cứ thế này mà , chúng ta phải tim biện pháp giữ thành trước, tiến vào Chân mộng cảnh biết phải mất bao lâu thời gian, thể vì chữa trị cho hai mắt của tại hạ mà bảo hộ cho Vô Lệ thành.”

      Diệp La Bách Hoa gạt : “Còn có chỗ công tử chưa biết, trong Chân mộng cảnh có xảy ra bao nhiêu chuyện đều chỉ là giấc mộng, trong thực căn bản mất bao nhiêu thời gian, cứ cho là chúng ta ở đó trải qua rất nhiều năm bên ngoài chẳng qua là thời gian trong sát na, vì thế công tử cần lo lắng, tôi thấy Diệp La Hùng lập tức tấn công Vô Lệ thành.”

      Nghe Diệp La Bách Hoa giải thích về Chân mộng cảnh, chàng bất giác nhớ đến Hỗn Độn tiên cảnh, nhớ đến Thất Nguyệt, hai người từng sống trong đó rất nhiều năm, nhất thời cảm khái vô vàn, tự nhủ trong lòng: “Thất Nguyệt à, Thất Nguyệt, muội ở đâu? Giờ có khỏe ?”

      Thấy vẻ mặt Liễu Dật phức tạp, dường như suy xét chuyện gì đó, Diệp La Bách Hoa giục: “Liễu công tử, giờ chúng ta bắt đầu thôi.”

      Chàng đứng dậy : “Lại phải phiền công chúa dẫn đường.”

      Diệp La Bách Hoa cũng đứng dậy, quay người với Diệp La Kiếm Mộ và Diệp La Minh: “Nhị vị thúc thúc, Vô Lệ thành xin nhờ vào cho hai vị.”

      Diệp La Minh gì, đứng lên buông tiếng thở dài nhè , thanh đượm vẻ tiếc nuối, cảm thán, Diệp La Kiếm Mộ cũng đứng lên : “Công chúa, bảo trọng.” Lời trầm buồn, phảng phất như lời quyết biệt.

      Liễu Dật có phần hiểu lắm, khi chỉ là việc xảy ra trong gian cái búng tay ở thực, việc gì phải ra những lời như vậy? Phải chăng Chân mộng cảnh giống như địa ngục, chỉ vào mà ra được? Bách Hoa công chúa thập phần nghiêm túc, xem ra cần phải cẩn thận với những nguy hiểm trong búng tay này.

      Diệp La Bách Hoa bước ra ngoài, Liễu Dật dựa vào chân nguyên quang điểm và tiếng bước chân mà nối gót, hai người qua dãy hành lang dài, vượt khỏi khung cửa sang hướng khác, chàng rất quen thuộc con đường này, nó dẫn tới Băng Tâm động. Quả nhiên tiếng bước chân dần dần lan rộng ra, khí quanh mình lạnh dần, hai người vào sơn động.

      Diệp La Bách Hoa vừa vừa : “Liễu công tử, trận pháp Chân mộng cảnh được bố trí ở phía sâu trong động, ở đó chúng ta có thể thuận buồm xuôi gió, cũng có khả năng…gian nan vô cùng, muốn tỉnh lại, trừ phi tìm thấy nhà tiên tri, bằng chúng ta cứ chìm trong mộng, công tử nên chuẩn bị sẵn về tâm lí.”

      Liễu Dật gật đầu: “Vô luận thế nào cũng phải đa tạ công chúa có ý chữa cho tại hạ, nguy hiểm như vậy mà có công chúa đồng hành, trong lòng Liễu mỗ thấy áy náy.” Lời lẽ tuy khách khí nhưng đó là chân tâm của chàng.

      Diệp La Bách Hoa đáp: “Công tử cả nghĩ rồi, khi Bách Hoa có thể làm vì cớ gì lại làm, hảo chỉ cất tay là được có ai lại làm.”

      Liễu Dật vừa theo vừa : “Có lẽ đời này có quá ít người chịu bỏ công cất tay vì người khác, bất quá việc đến giấc mộng này khiến tại hạ cảm khái ít.”

      Diệp La Bách Hoa hỏi: “Công tử cảm khái thế nào?”

      giờ người quyết định vận mệnh của chúng ta phải trời, phải đất, phải Thần mà là tự thân chúng ta, tự chúng ta quyết định vận mệnh của mình trong mộng, xem ra…chúng ta phải dựa vào chính mình.” Liễu Dật cảm khái.

      Diệp La Bách Hoa gật đầu: “Tiên sinh rất có đạo lí.”

      Những câu hỏi liên tục xuất , quấn quít lấy chủ đề đàm thoại của hai người, họ cứ cất bước, thời gian trôi qua, rất nhanh chóng họ tới gian đại thính.

      Tuy nhìn thấy song Liễu Dật cảm giác ràng được thông thoáng, quanh mình toàn là quang hoa màu lam nhạt, lập lờ như hoa tuyết, khí lạnh như gió cuối đông nhiễm vào thân thể họ, băng thủy lưu lại thành cây cầu dưới Chân mang lại cảm giác vui tươi, cả gian ngập đầy năng lượng khiến người ta thư sướng, nhìn được nhưng chàng cũng cảm nhận thấy nơi đây rất kì diệu, bất giác thấy bội phục trí tuệ của Diệp La thị, chắc năng lượng ở nơi này là nguồn gốc chi trì Chân mộng cảnh.

      Tiếng thạch môn hạ xuống ầm ầm vang lên, làn hương hoa bách hợp thơm ngát hòa lẫn khí lành lạnh quét qua mặt chàng, giọng ngọt ngào của nàng lại vang lên: “Tôi đóng kín lối vào, phòng ngừa có người đến quấy nhiễu, giờ chúng ta bắt đầu.”

      Liễu Dật gật đầu: “Đa tạ công chúa, mời.”

      Chàng vừa dứt chữ mời cảm thấy bàn tay dịu dàng nắm lấy tay mình, cần nghĩ cũng biết đó là Diệp La Bách Hoa, ở đây làm gì có người thứ ba. Nàng nắm lấy tay Liễu Dật bước vào bên trong: “Ta chúng ta phải nắm lấy nhau, nhược bằng công tử thể thấy tôi trong mộng, tôi cũng thể thấy công tử, cứ thế , vào trong giấc mộng chúng ta buông ra.”

      Liễu Dật gật đầu, tỏ vẻ hiểu…

      Diệp La Bách Hoa lấy ra mảnh trù đoạn, buộc chặt tay hai người lại rồi : “Hi vọng là hữu dụng.” Liễu Dật cảm thấy trước mặt có vật gì đó nghe Diệp La Bách Hoa : “Nằm xuống .”

      Chàng liền nằm xuống, Diệp La Bách Hoa cũng nằm xuống bên cạnh, chàng cảm thấy ràng đó là hai chiếc giường kê cạnh nhau, biết làm bằng vật liệu gì trong cảm giác lành lạnh lại có cảm giác ấm áp, khiến người ta đặc biệt thoải mái, nằm lên đó chẳng còn muốn nghĩ ngợi chi, chỉ cảm thấy lười nhác, muốn thiếp ngay.

      Cứ lơ mơ như vậy, chàng còn tri giác, phảng phất như ngủ, biết qua bao lâu chàng bật dậy, mùi hương bách hợp quen thuộc xuất bên cạnh, chàng nhìn thấy quang điểm do chân nguyên phát ra bèn lên tiếng: “Công chúa, tại hạ hình như vừa thiếp , tiếp theo làm gì nữa đây?”

      Người cạnh chàng đương nhiên là Diệp La Bách Hoa, giọng ngọt ngào vang lên: “Tôi thấy chúng ta li khai thế giới chân thực rồi, ở trong Chân mộng cảnh.”

      Liễu Dật bất giác động thân, quanh mình vẫn rộng rãi, trừ việc nhìn thấy qaung hoa màu lam nhạt ra mọi cảm giác đều như cũ, nơi này khá lạnh, thông thoáng vô cùng.

      Thân thể Diệp La Bách Hoa chầm chậm tiến đến, song thủ đưa ra từ từ, Liễu Dật hơi ngạc nhiên, vội hỏi: “Công chúa định làm gì vậy?”

      Diệp La Bách Hoa đáp: “Cứ đứng im.”

      Chàng quả nhiên yên lặng bất động, hai bàn tay lướt qua mặt chàng, gỡ tấm trù đoạn màu đen che mắt xuống, giọng của Diệp La Bách Hoa vang lên: “Chúng ta ở trong mộng, công tử có thể mở mắt ra, chỉ cần công tử nghĩ rằng mình nhìn được nhìn được.”

      Liễu Dật chấn động trong lòng, sao? Chàng có thể nhìn thấy mọi vật, tuy là trong mộng nhưng đối với chàng mà thế cũng là ân huệ rồi, hai mắt chàng chầm chậm thực động tác, rất chậm, rất chậm…hai mắt mở bừng ra, ánh sáng trắng chiếu rọi vào con ngươi khiến chàng thích ứng được, thời gian chầm chậm trôi qua, mọi vật quanh mình ràng dần, chàng phát hai mắt mình nhìn được.

      Ánh mắt đầu tiên, ánh mắt đầu vô cùng khó quên vì chàng nhìn thấy ràng dung nhan của Diệp La Bách Hoa…

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 205: HUYẾT SẮC NGẠC MỘNG, BI TỨ THỨC ...
      Dung nhan rạng ngời đó làm Liễu Dật rung động, rung động của con người đối với những vật đẹp đẽ, chàng ngây ra, vẻ đẹp của nữ nhân thể chỉ dựa vào khuôn mặt mà suy đoán nhưng khuôn mặt gần như hoàn mĩ lên trước mắt này khiến mọi suy nghĩ bay biến khỏi đầu chàng trong chốc lát.

      Người con ấy mặc tà áo trắng, bên ngoài lại phủ thêm chiếc áo mỏng bằng bạch sa, mái tóc dài đen nhánh mượt mà buông xuống ngang lưng, dưới đôi mày liễu cong vút là cặp mắt sáng long lanh như ánh sao trời, quyến rũ đến nỗi người khác chỉ biết kinh thán, sống mũi thanh mảnh nhô cao, làn da trắng mịn màng càng làm nổi bật lên cặp môi mỏng manh đỏ mọng, tất cả đều tự nhiên, đẹp đến lóa mắt.

      Mười ngón tay dài mảnh của Diệp La Bách Hoa cầm cây trường địch màu lục dài độ hai xích, xanh biếc như cổ ngọc, đẹp đẽ vô cùng; cần là lượt, cần trang điểm nhưng người con trước mắt Liễu Dật chỉ với tà áo sa trắng, trường địch cầm tay, mái tóc xanh bay phơ phất tạo nên cảm giác xuất trần, ai thấy cũng tin rằng nàng từ chín tầng trời xuống, ngay cả người trải qua nhiều trải nghiệm như chàng cũng phải ngẩn ra, buột miệng thốt: “Ỷ đông phong, nhất tiếu yên nhiên, chuyển phán vạn hoa tu lạc …quả là mĩ nhân.”

      Lời của chàng rất , lại thuận miệng thốt ra nhưng toàn là những lời tán tụng, Diệp La Bách Hoa nghe thấy bất giác sắc mặt hồng lên, được gì, Liễu Dật vội giải thích: “Công chúa đừng lấy làm lạ, tại hạ chỉ muốn ca ngợi dung nhan mĩ miều của công chúa, hoàn toàn có ý riêng.”

      Sắc mặt Diệp La Bách Hoa dần trở lại bình thường, dường như nàng suy tư chuyện gì đó nên ngập ngừng chốc rồi hỏi: “Liễu công tử thấy Bách Hoa đẹp sao?”

      Liễu Dật gật đầu: “Đúng vậy, đẹp phi thường.”

      Nàng lại hỏi: “Bách Hoa so với người trong bức tranh của công tử ai đẹp hơn?” Người nàng muốn hỏi là người Liễu Dật vẽ lúc tỷ thí với Vũ Trầm Tinh lôi đài, hỏi xong nàng dường như nghĩ ra chuyện gì đó, bất giác cúi đầu lúng túng nhưng gì, hình như chờ câu trả lời của chàng.

      Tuy Diệp La Bách Hoa hỏi thế là có ý gì nhưng trong lòng Liễu Dật có cảm giác thoải mái lắm, cảm giác đó là gì chàng được, nghiền ngẫm câu hỏi, chàng đáp: “Tự nhiên là công chúa đẹp rồi.” Liễu Dật , dung mạo của Cát Lợi Nhi thể coi là đẹp được, thậm chí bình phàm.

      Diệp La Bách Hoa ngẩng đầu lên: “Công tử chứ?”

      Liễu Dật bất giác nhìn vào mắt Diệp La Bách Hoa, dường như chàng thấy được tia hi vọng, ánh mắt đó lại khiến chàng cảm thấy bất an, đành buông tràng cười phá tan khí yên lặng: “Tại hạ có gì phải dối gạt công chúa? Dung mạo của thê tử tại hạ thể so với công chúa, hơn nữa còn tương đối bình thường…chẳng qua, chuyện đó quan trọng, đúng ?”

      Vẻ mặt mĩ lệ của Diệp La Bách Hoa dường như đầy nghi vấn, nàng rốt cuộc nhịn được lên tiếng hỏi: “Vì sao?”

      Liễu Dật đáp: “Cõi đời này bao giờ công bằng, trời cao ban xuống dung nhan mĩ lệ nhưng phải người nào cũng có được, đẹp hay xấu phải do chúng ta chọn mà được, trời bất công chúng ta có tất yếu phải xem trọng điều đó ? Nếu như đến ngày chúng ta già, tóc xanh biến thành bạc trắng, da dẻ nhăn nheo, chúng ta còn cười được ai…hà tất để ý làm gì, thê tử của tại hạ dù rằng xinh đẹp, dù rằng bình phàm nhưng là người tại hạ thương, tình có thể khỏa lấp tất cả, trong mắt tại hạ, nàng là người xinh đẹp nhất.” Liễu Dật vừa vừa nghĩ đến việc gì đó, dứt lời liền hãm nhập vào trầm tư, Diệp La Bách Hoa hiểu rằng chàng nhớ đến thê tử.

      Thấy Liễu Dật vậy, nàng dường như hơi thất vọng nhưng lập tức khôi phục lại như thường, cười thốt: “Tôi thấy hai người nhất định rất hạnh phúc.”

      Liễu Dật cười khổ: “Có thể, tuy vô cùng gian nan nhưng hạnh phúc, có lẽ hạnh phúc đến từ thương nhớ.”

      Diệp La Bách Hoa hiểu lắm nhưng nàng muốn hỏi tiếp mà chỉ : “Được rồi, chúng ta bắt tay vào vào việc chính thôi, tìm nhà tiên tri ngõ hầu khôi phục đôi mắt cho công tử.”

      Liễu Dật gật đầu, nhìn tứ phía, nhìn đến đâu cũng thở dài ngao ngán, nơi hai người đứng là vùng trắng xóa, hoa tuyết tơi bời, có núi non, có đường , gió lạnh lùa qua những loại thực vật kì quái làm những khối tuyết trút xuống rào rào, đó là điểm duy nhất có dấu hiệu của sống trong thế giới này.

      Bốn bề rộng lớn vô biên, bạch sắc thế giới phân thành phương hướng, Liễu Dật nhíu mày: “Đây là giấc mộng của công chúa.”

      Diệp La Bách Hoa nhìn quanh: “Đúng vậy…chẳng qua cần phải vội, chúng ta chỉ cần nhận định chính xác hướng để theo, nhất định ra khỏi được giấc mộng, vận khí mà tốt trước khi giấc mộng biến hóa chúng ta có thể tìm được nhà tiên tri.”

      Liễu Dật gật đầu: “Được, chúng ta liều với vận khí vậy, hi vọng trước khi giấc mộng này biến đổi chúng ta ra khỏi nơi đây, tìm được nhà tiên tri.”

      Diệp La Bách Hoa nhìn theo vầng thái dương : “Chúng ta cứ theo hướng của thái dương.”

      Liễu Dật cười : “Được, ngờ là tâm cảnh của công chúa hoàn toàn do giấc mộng hiển , bao nhiêu năm nay công chúa rất đau khổ rồi.”

      Diệp La Bách Hoa vừa vừa lắng nghe đoạn đáp: “Công tử vì sao lại biết?”

      Liễu Dật đáp: “Khúc nhạc của cho tại hạ biết.”

      Diệp La Bách Hoa cảm khái: “Công tử là tri của Bách Hoa.”

      Liễu Dật vội lắc đầu: “Công chúa quá khen rồi, đối với luật tại hạ chỉ biết sơ qua.”

      Diệp La Bách Hoa phản bác: “Công tử quá khiêm cung rồi, công tử cứ gọi thẳng tên Bách Hoa hay hơn, cứ gọi là công chúa nghe thoải mái lắm.”

      Liễu Dật nhìn nàng rồi đáp: “Được.”

      Cứ như vậy, hai người rảo bước tiến tới…

      Cả thế giới đều yên tĩnh, dấu hiệu của sống, hoa tuyết trắng tinh bay bay, gió lạnh lùng mang theo bi thương, toàn bộ tình cảm của thế giới này đều bị băng phong, ngay cả loại thực vật kì lạ cũng bị tuyết trắng bao trùm, so với vẻ hoang vắng bên ngoài nơi đây lãnh mạc, độc hơn hẳn, thế giới trắng muốt chỉ có hai bóng người cất bước, truy tìm giấc mộng, truy tìm giấc mộng mà họ biết.

      Ở đây có cảm giác về thời gian, vầng thái dương trung cũng tuân theo quy luật, quanh mình vĩnh viễn là màu trắng, gió lạnh mang theo hoa tuyết thổi tung mớ tóc trắng của Liễu Dật, hai người đột nhiên ngừng bước, Diệp La Bách Hoa hỏi: “Công tử, chúng ta cả ngày rồi.”

      Liễu Dật ngẫm nghĩ rồi đáp: “Theo thời gian bên ngoài, chúng ta được chừng bốn, năm thời thần, bất quá…nơi đây hình như bị thời gian hạn chế, công chúa xem, vầng thái dương hề xoay chuyển, chung quanh cũng im lìm, thời gian ở đây hình như lắng đọng.”

      Diệp La Bách Hoa gật đầu, bất giác nhìn về phía trước, kì quái, vốn trước đó là khoảng trắng tinh vô biên vô tận, khi nàng nhìn đến ngoài hoa tuyết bời bời lại xuất dải núi hùng vĩ cao vút đến mây xanh, nàng lập tức hỏi: “Công tử xem, kia là gì?”

      Nghe nàng hỏi, Liễu Dật cũng nhìn về phía trước, cảnh vật mông lung biến thành ràng, thấp thoáng trong màn hoa tuyết là dải núi cao vút đến mây xanh, chàng tỏ vẻ nghi vấn: “Kì quái , vừa nãy trước mặt còn là khoảng vô tận lãnh tịch, giờ sao lại xuất ngọn núi nhỉ?”

      Diệp La Bách Hoa nhìn ngọn núi rồi đáp: “Mộng cảnh này chắc phải chân thực, tùy theo ý thức trong thực của chúng ta mà biến hóa…chẳng qua biến hóa này hình như hơi kì lạ, chuyện xảy ra trong mộng nếu tốt tất xấu, giờ lại đột nhiên xuất ngọn núi, tôi có dự cảm lành, chúng ta nên cẩn thận hơn.”

      Theo ý thức, Liễu Dật nắm chặt thanh kiếm trong tay, tán đồng: “Được, ngọn núi này có điểm quái dị, chúng ta phải cẩn thận.”

      Diệp La Bách Hoa gật đầu, hai người tiếp tục bước về phía sơn phong.

      Hoa tuyết trung bắt đầu trút xuống ào ào, gió gào rít thổi tung mái tóc hai người, vốn ngọn núi đó cách xa lắm nhưng liền ba thời thần vẫn chưa tới, bất quá ngọn núi biến đổi, càng đến gần núi càng lớn, như bức tường che kín cả thiên địa, trước mắt hai người chỉ có mỗi tuyết trắng và ngọn núi xám xịt.

      Liễu Dật cùng Diệp La Bách Hoa cảm thấy mệt, cả hai đều muốn đến ngọn núi nhanh để nhìn cho ràng nên vận khởi chân nguyên, đạp tuyết vô ngân, lướt về phía trước như tia chớp. Rốt cuộc hai người cũng đến chân núi nhưng trước mắt đâu phải núi non gì, nơi đó chẳng qua là bức tường xám ngoét ngăn đôi thiên địa, cách li với thế giới khác.

      Liễu Dật tự nhủ: “Mộng cảnh quả là quỷ dị, xem ra thế nào cũng có phiền phức.”

      Diệp La Bách Hoa dẫu sao cũng là con , trong thực là công chúa của thị tộc, tuy thân phận cao quý nhưng kinh nghiệm cũng ít, cho dù chuyện sát nhân nàng cũng thấy đáng sợ cho lắm, chẳng qua bây giờ nàng thấy trong lòng phát lạnh, với nàng cơn ác mộng còn đáng sợ hơn so với những gì trải nghiệm, trong giấc mộng này nàng có cách nào tỉnh lại, quái nối tiếp nhau xảy ra, nhất là bức tường giờ cao đến mây xanh, thể với tới.

      Liễu Dật dường như cảm giác được tâm tình của nàng, bất giác lên tiếng: “Công chúa sợ sao?”

      Diệp La Bách Hoa hơi sợ, mọi vật ở đây đều quá li kì, biến đổi quá đỗi quỷ dị, trước được là tiếp theo xảy ra chuyện gì, nhưng nghe Liễu Dật hỏi, nàng bất giác đưa mắt nhìn vào mắt chàng, dường như tìm được chỗ nương tựa, cười thốt: “ sợ.”

      Liễu Dật cũng cười , chàng nhìn thấu nỗi sợ trong lòng Diệp La Bách Hoa, nhíu chặt mày, đưa mắt nhìn tứ phía, vầng thái dương vẫn treo cao trung nhưng lúc chàng nhìn đến liền biến đổi, thái dương quang mang từ từ đổi màu, ngả sang màu đỏ bầm, , phải là màu đỏ bầm mà quang mang màu máu phủ kín cả thế giới của tuyết.

      Liễu Dật chỉ vào vầng thái dương bức tưởng hỏi: “Công chúa xem, kia là gì?”

      Diệp La Bách Hoa đưa mắt nhìn ánh dương quang màu máu, theo ý thức tự lùi bước: “Tôi biết đó là gì…nhất định là cơn ác mộng.”

      Liễu Dật nhìn lên , đúng vậy, ánh dương quang có cảm giác ấm áp, ngược lại quang mang màu máu khiến lòng người nóng nảy bồn chồn, lạnh mà run, hoa tuyết trắng tinh chung quanh biến thành huyết hoa, rớt xuống từng mảng lớn, gió lạnh chuyển thành những tiếng quỷ oán rền rĩ thê lệ, cảm giác kinh hoàng ập xuống trái tim.

      Cả thế giới hoàn toàn biến đổi, rộng rãi, hoang lương, đâu đâu cũng là màu máu cùng tiếng quỷ oán thê lương, trong thế giới màu máu thi thoảng có hồng sắc ảnh tử xuất rồi biến mất, gió rền rĩ ai oán, tang thương, bóng quỷ lại xuất rồi biến mất.

      Diệp La Bách Hoa dường như mất ý thức, chầm chậm thoái lui, từng bước li khai Liễu Dật, lúc này chàng chú ý đến hành động của nàng, chàng quan sát hồng sắc ảnh tử, bên mình vẫn vang lên tiếng than khóc, cả thế giới trong nháy mắt biến thành ác mộng, quỷ dị, li kì.

      Đúng lúc đó, mặt đất chấn động, chàng lùi lại bước, tiếng “ầm ầm” vang lên ở sau lưng, bức tường màu xám bật khỏi mặt đất găm vào trung, liền đó cả hai bên tai chàng vang lên tiếng động, dường như cùng xảy ra việc, mặt đất run rẩy, bức tường xám xịt ở ba mặt quanh mình lại nhú lên, lao thẳng vào thinh .

      việc xảy ra trong nháy mắt, Liễu Dật vừa cảm thấy nguy hiểm bốn bề toàn là tường cao dựng đứng, bọn họ bị vây vào giữa, trong óc chàng chỉ xuất mỗi chữ “tù”, chàng kinh hoảng trong lòng, giơ tay với bức tường trước mặt song tường chỉ cách độ xích nhưng lại thể chạm tới được, chàng cả kinh, vội : “ ổn, chúng ta bị nhốt ở trong này.”

      Nhưng chàng nghe thấy Diệp La Bách Hoa trả lời, trong lòng thầm nhủ: “ hay rồi.” Quay người lại nhìn chỉ thấy nàng lùi về sau cả chục trượng nhưng khoảng cách mười trượng đó vô cùng li kì, quỷ dị, gian đỏ rực méo mó, thân ảnh nàng dần dần mơ hồ, chàng vừa quay người mặt đất bật lên tiếng gào, bao nhiêu hoa tuyết bị ánh dương quang biến thành huyết hoa đột ngột bay lên giống như trận bão cát hữu hình thực chất, ngưng tụ thành nhân ảnh màu đỏ, tuy nhìn bóng dáng nhưng phản quang của binh khí khiến chàng nhìn thấy vật khác.

      thanh loan đao đỏ choét xuất nơi yết hầu trắng ngần của Diệp La Bách Hoa, huyết sắc dương quang phản xạ ra kim thuộc quang trạch, chàng cảm giác được nguy hiểm đến với nàng nhưng lại hơi do dự vì chàng biết mình cứu nàng được, cây kiếm của chàng bây giờ thể sử dụng được Bi Tứ Thức, tuy luyện được đến mức đại thành Vô Thức song lực đạo kiếm pháp quá mãnh liệt, nếu xuất ra sợ rằng Diệp La Bách Hoa cũng khó toàn mạng.

      Thân ảnh Diệp La Bách Hoa mông lung, mơ hồ, trong lòng chàng ngập tràn bi thương, nàng là công chúa cao cao tại thượng, sau khi bình định loạn quân nàng chẳng có phiền não gì, tuổi nàng còn trẻ, cuộc sống mới chỉ bắt đầu mà bây giờ vì muốn giúp chàng chữa mắt phải tiến vào cơn ác mộng chết chóc này, thấy nàng cận kề cái chết, chàng cảm giác được bất lực, cho dù cây kiếm của chàng rạch nát được thiên địa sao, đến người chết trước mắt cũng cứu nổi.

      Những tuyệt vọng thế gian tạo ra ngịch cảnh tàn nhẫn, dẫu cho bạn có là thánh nhân cũng vậy, lúc bất lực, trong lòng Liễu Dật ngập hối hận, cảm giác bi thương khiến chàng nắm lấy kiếm, trừng trừng nhìn thanh hồng sắc loan đao, chàng lắc đầu gào lên: “.”

      Tất cả đều biến thành chân , gian còn phiêu diêu, thế giới trở nên ràng, bốn bề lên vô số huyết sắc ảnh tử, kim thuộc loan đao từ sau lưng vô thanh vô tức kề lên yết hầu Diệp La Bách Hoa. Hối hận vô tận, hổ thẹn vô tận khiến Liễu Dật bi thương vô tận, cảm giác ngập tràn thân thể chàng, như dạng chất lưu nhập vào trong Bi Mộng Kiếm, chớp mắt hào quang bốn màu xuất , bốn đạo long ảnh phủ trùm khắp nơi, cuốn quanh vỏ kiếm.

      Áp lực cuồng bạo thinh làm kích phát ma khí của chàng, cuồng phong cuộn lên quanh mình cuốn bay mọi tiếng rền rĩ, mái tóc dài trắng toát lăng loạn vô chương, tấm áo da đen lất phất, tay phải đeo găng đen di động thần tốc, “choang”, Bi Mộng Kiếm rời vỏ, chàng quát to: “Bi Tứ Thức – vô thức quy kiếm.” Trường kiếm đen tuyền quẫy loạn trung, chàng vừa dứt hai chữ cuối cùng vang lên tiếng kiếm tra vào bao quen thuộc.

      Mười tám đạo bạch sắc kiếm quang chớp mắt hình thành quanh mình, kiếm quang hình thành mười tám chiêu kiếm xuất ra, nhát kiếm đầu tiên vừa lóe lên xuyên qua thân thể Diệp La Bách Hoa, hồng sắc ảnh tử phía sau lưng bị kiếm quang chấn bay , phảng phất như hoa tuyết rụng tơi bời, biến thành vô hình vô chất.

      Mười bảy kiếm còn lại chia ra công kích những hồng sắc quỷ ảnh quanh mình, kiếm quang xạ ra tứ phía, hồng sắc quỷ ảnh biến thành hoa tuyết màu máu, dung hợp lại mặt đất, nhưng có dấu tích lưu huyết hay thụ thương.

      Tay trái Liễu Dật càng nắm chặt Bi Mộng Kiếm, càng kinh ngạc hơn là chàng lại xuất ra được Bi Tứ Thức, tuy Bi Tứ Thức mãnh liệt, hung ngoan như Vô Thức song lại tinh diệu hơn nhiều, lúc nãy đối phó với địch nhên đứng sau lưng Diệp La Bách Hoa, nếu có Bi Tứ Thức đương nhiên chàng tưởng tượng được kết quả.

      Liễu Dật cảm khái nhìn Bi Mộng Kiếm trong tay, thầm nhủ: “Có thể đem bi thương chuyển hóa thành sức mạnh, xem ra chúng ta tiến thêm bước, mình phải nhanh chóng ngưng tụ Bát Hoang thần long, nhược bằng , chỉ dựa vào tầng thứ 12 ma công làm thế nào đối mặt với Minh Vương, với Thần giới.” Nghẫm nghĩ chốc lát, chàng lại trở lại bình thường, nhìn sang Diệp La Bách Hoa.

      Trong mắt nàng tràn đầy hoảng sợ, tuy cách đến 10 trượng nhưng chàng cảm nhận ràng thân thể nàng rung động, lòng chàng chấn kinh, dường như nghĩ ra chuyện gì đó, chẳng lẽ mỗi khi ngủ nàng thường gặp ác mộng như thế này? Nếu đúng vậy, khó để giải thích vì sao nàng lại sợ đến thế.

      Chàng dám cả nghĩ, song cước động khẽ, thân ảnh di chuyển, chỉ chớp mắt đến bên nàng, dịu giọng : “ có gì đâu, công chúa đừng sợ…”

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 206: HỒNG SẮC QUỶ ẢNH, THỦ HỘ ĐÍCH ...
      Mọi chuyện xảy ra đột nhiên, kiếm ảnh mênh mang của Bi Tứ Thức chém rụng hết mọi hồng sắc quỷ ảnh, Diệp La Bách Hoa còn kinh hồn, song nhãn trống rỗng, dường như nàng nhận biết những chuyện vừa xảy ra, lúc Liễu Dật đến gần nàng mới từ từ có phản ứng, giọng vẫn còn rơi rớt lại nỗi khiếp hãi: “Ác mộng đáng sợ, là gì vậy?”

      Liễu Dật nhìn quanh, tuy rất yên lặng nhưng ánh sáng màu máu vô cùng quỷ dị, cả thế giới dường như đầy rẫy nguy hiểm, phảng phất như mỗi góc, mỗi vị trí đều có thể nhìn thấy quái vật, hoa tuyết màu đỏ tiếp tục trút xuống, gió lạnh mang theo tiếng khóc ai oán, thân ảnh hai người lộ vẻ độc, tường cao vây phủ bốn bề trải tới tận chân trời, hai người dường như bị khốn trong lao lung.

      Liễu Dật nắm chắc Bi Mộng Kiếm, lắc đầu: “Tại hạ biết, bất quá…giấc mộng này là giấc mộng của công chúa, trước đây công chúa từng găp giấc mộng này?”

      Thân thể Diệp La Bách Hoa run , tuy chỉ là cử động rất nhưng Liễu Dật vẫn cảm nhận được, nàng đáp: “Đúng, trước đây tôi từng gặp giấc mộng này, chỉ là chân như bây giờ, trong mộng tôi bị nhốt giữa bốn bề thiên địa, có tự do, quanh mình toàn là tuyết và khí lạnh, cảm giác sao mà độc, sao mà đáng sợ, rồi tôi được đánh thức…”

      Liễu Dật gật đầu, gì, Diệp La Bách Hoa vậy cũng khó giải thích dáng vẻ sợ hãi của nàng lúc trước, cân nhắc thoáng chốc, chàng lên tiếng: “Chúng ta hình như bị nhốt ở bên trong, muốn thoát ra trừ phi giấc mộng của công chúa có biến hóa, ngược lại tại hạ thấy…khó lắm.”

      Diệp La Bách Hoa gật đầu, nàng tự nhiên biết rằng ở đây họ có cơ hội chọn lựa, mọi việc xảy ra trong Chân mộng cảnh đều vô cùng đáng sợ, trừ nỗ lực bản thân nhằm giữ mạng họ có chỗ dựa để cải biến giấc mộng.

      Hai người vừa ngừng lại giây lát, thanh lệ vang lên, thanh băng lãnh vô cảm, có dấu hiệu sống, phảng phất như tiếng quỷ oán ngân lên: “Diệp La Bách Hoa, ngươi có quyền chọn lựa cũng cơ hội thoát ra, ngươi hiểu lắm mà, chính ngươi buông bỏ tự do, giam giữ tất thảy linh hồn trong tù ngục này…ha ha!”

      Thanh như từ bốn phương tám hướng vọng đến, lại như từ trời truyền xuống, Liễu Dật có cách nào tìm được vị trí phát ra thanh, bất giác nhíu mày: “Giọng này là ai? Vì sao lại vậy?”

      Diệp La Bách Hoa dường như lại càng bất an: “Tôi biết.”

      Liễu Dật hỏi nữa, lặng lẽ suy ngẫm, thanh nọ có ý gì? Diệp La Bách Hoa vứt bỏ tự do, đem giam mình vào trong lao lung? Chẳng phải…giấc mộng này và những trải nghiệm của nàng bao nhiêu năm nay có quan hệ? Tuy chàng hiểu nàng nhưng từ lúc thi đánh đàn, chàng phát rằng trong lòng nàng có thế giới khác, bên ngoài chỉ là ngụy trang, nếu đúng vậy, ngục tù này và chân tâm của nàng há chẳng phải bị phong bế sao?

      Chàng thuận miệng câu vu vơ: “Có lẽ y đúng, người phong bế thế giới này lại là chính mình.” Lời lẽ rất bình tĩnh, rồi chàng đưa mắt nhìn Diệp La Bách Hoa.

      Sắc mặt nàng đầy nghi vấn, đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy toàn là tường cao đến mây vây lấy hai người, nàng ngẫm nghĩ chốc rồi hỏi: “Vì sao công tử lại vậy?”

      Liễu Dật đáp: “Công chúa còn nhớ lúc chúng ta thi đàn ? Công chúa đàn khúc Lạc tuyết mà tại hạ cho rằng phải là Phong tâm mới đúng, chắc công chúa vẫn nhớ tại hạ từng công chúa phong kín chân tâm trong thế giới băng tuyết, biểu bên ngoài hề chân , qua nhiều năm dày vò như vậy, công chúa tự ngụy trang mình thành Diệp La Bách Hoa khác.”

      Thấy chàng vậy, Diệp La Bách Hoa tựa hồ nhớ ra, lên tiếng hỏi: “Là…ý gì? Chẳng…chẳng lẽ giấc mộng này phản ánh hai thế giới của tôi, giờ là thế giới chân thực của tôi, chính tôi phong bế tôi tại đây, đúng ?”

      Liễu Dật nhè gật đầu: “Chuyện này tôi cũng hiểu lắm, chẳng qua tôi thấy đại khái tình hình là vậy, nếu giờ chúng ta phá được bốn lớp ngăn cản này công chúa có thể khôi phục tự do.”

      Diệp La Bách Hoa ngẫm nghĩ, lại nhìn bốn bề, tỏ vẻ nghi ngờ: “Bốn bức tường này như khảm vào trung, có khe hở, chúng ta làm cách nào mà thoát được, dễ nhưng làm khó như lên trời.”

      Liễu Dật cười khổ, chỉ đành lắc đầu: “Công chúa hiểu nhầm ý tại hạ rồi, có lẽ công chúa còn chưa hiểu , tự do chân chính phải do chính công chúa tự tranh thủ, những gì công chúa phải làm là mở lòng mình ra, cần ngụy trang nữa, trở lại là chính mình, phong bế mình trong thế giới đầy tuyết này.”

      Diệp La Bách Hoa tựa hồ nghe ra vấn đề, tự : “Quay lại là mình, ngụy trang nữa, mở lòng ra?”

      Đúng lúc đó, thanh thê lệ lại vang lên, hơn nữa còn biến thành khó nghe hơn: “Ha ha, ha ha, Diệp La Bách Hoa ngây thơ ơi, bao nhiêu năm nay ngươi tự phong bế mình ở đây, giờ lại muốn quay lại sao? Há sợ bị thương tổn? Tiếp tục ngụy trang làm công chúa cao cao tại thượng , nơi đây tốt nhất cho ngươi trốn tránh, ở trong lao lung ngươi phải sợ ngoại nhân nào thương tổn đến mình.”

      Liễu Dật chăm chú lắng nghe thanh đó nhưng mỗi góc độ cơ hồ đều là phương hướng phát ra thanh , căn bản thể tìm ra vị trí, chàng bất giác phát nộ: “ sợ ngoại nhân thương tổn đến mình? Còn bản thân nàng sao? Tại đây chỉ có độc, tịch mịch, băng lãnh, còn có khí tức quỷ quái, tự bản thân nàng bị thương tổn còn lớn hơn nhiều thương tổn do ngoại nhân gây ra, ngươi rốt cuộc là ai, bước ra đây.”

      Thanh ngừng lại trong giây lát, trận cuồng phong nổi lên, tuyết rơi cách Diệp La Bách Hoa và Liễu Dật mười trượng đột ngột cuốn lên, gió lạnh lướt qua, quang mang của hoa tuyết đỏ rực lấp lóe, hình thành hồng sắc quỷ ảnh, chiếc bóng đỏ từ đầu đến chân, hình dạng giống người nhưng có dung diện, quỷ ảnh vừa xuất thanh thê lệ khó nghe lại vang lên: “Các ngươi gọi ta là khán thủ giả (người canh gác).”

      Hai người nhìn sang quỷ ảnh, nhưng vô cùng li kì là dù hai người cố gắng đến đâu cũng nhìn được diện mục của nó, chỉ cảm thấy hồng sắc nhân ảnh mông lung trước mắt, Liễu Dật bất giác thầm nhủ: “Khán thủ giả? Là người nào? Chẳng lẽ… khán thủ giả, khán thủ giả, theo danh tự, y nhất định là người ngăn trở Diệp La Bách Hoa thoát khỏi giấc mộng?” Thoáng chốc, trong lòng chàng lướt qua vô vàn ý nghĩ.

      Quyết định xong xuôi, chàng nắm chặt thanh trường kiếm đen tuyền, cũng lúc đó khán thủ giả lên tiếng: “Ngươi đoán đúng lắm, ta xuất ở đây vì túc mệnh của ta là vậy.”

      Diệp La Bách Hoa dường như vẫn chưa thông suốt mọi chuyện diễn ra, cất tiếng hỏi: “Túc mệnh gì cơ?”

      Khán thủ giả đáp: “Ta phải ngăn cản các ngươi rời khỏi giấc mộng, nếu các ngươi chịu ở lại trong này ta xuất nhưng các ngươi lại muốn li khai nên ta tất phải giết chết các ngươi.”

      Liễu Dật kinh ngạc hỏi: “Ngươi làm sao biết được ta nghĩ gì?”

      Khán thủ giả hề né tránh, trực tiếp đáp thẳng vào vấn đề: “Rất đơn giản, đây là trong giấc mộng của Diệp La Bách Hoa, ngươi và nàng cùng tiến vào trong giấc mộng, ta tự nhiên phải biết ngươi nghĩ gì.”

      Diệp La Bách Hoa hỏi: “Nếu chúng ta cứ ở lại trong này, tức là trong thực chúng ta vĩnh viễn tỉnh lại, ngươi cứ phong bế linh hồn chúng ta như thế này?”

      Khán thủ giả đáp: “Cứ coi là vậy, nhưng nếu các ngươi li khai được, cũng có nghĩa là Diệp La Bách Hoa lại quay về với con người khán thủ giả còn có ý nghĩa gì nữa, phải biến mất, vì sinh mệnh của mình ta phải giam giữ các ngươi tại đây, trong trường hợp xấu nhất giết luôn các ngươi.”

      Liễu Dật nghe ra, tức giận thốt: “Ngươi chỉ là ý thức của Diệp La Bách Hoa, ngươi có tư cách gì cầu này nọ với chủ nhân?”

      Khán thủ giả lộ vẻ gì, lời lẽ vẫn bình hòa: “Đúng, ta có tư cách gì cầu này nọ với chủ nhân, nhưng ý thức cũng có sinh mệnh, có tư tưởng riêng của mình, vì vậy tại ta cầu các ngươi làm gì, hoàn toàn dựa vào tư tưởng để thực hành động của mình.”

      Liễu Dật thêm gì, chàng biết ý thức sinh mệnh của kẻ đứng trước mặt hoàn toàn do Diệp La Bách Hoa tạo ra trong quá trình ngụy trang bản thân, nhưng giờ khi lợi ích bản thân bị động chạm, nó phải bảo hộ cho lợi ích của mình, đến cả ý nghĩ hư ảo trong giấc mộng còn có sinh mệnh hà huống là người trong thế giới thực? Tất cả đều đặt lợi ích lên .

      Nhìn kẻ đứng trước mặt, Diệp La Bách Hoa dường như hơi hoảng sợ: “Chúng ta phải làm sao đây?”

      Liễu Dật nắm kiếm chặt hơn, đáp: “ có cách gì cả, nếu muốn chết ở đây chúng ta phải giết khán thủ giả của công chúa rồi rời khỏi, tiến vào giấc mộng tiếp theo.”

      Giọng thê lệ của khán thủ giả lại cất lên: “Các ngươi phải chết.”

      Tay phải giơ mạnh lên, hoa tuyết mặt đất tung lên, cuồng phong lồng lộng, vô số hoa tuyết ngưng tụ chất, hồng quang lấp lóe, cây trường kiếm màu máu xuất tay phải khán thủ giả, bạch quang ngoằn nghoèo quanh thân kiếm, mang theo tầng băng sương chi khí, khiến người khác cảm thấy cực kì quỷ dị.

      Nhưng Liễu Dật và Diệp La Bách Hoa quen với nơi này, ở trong mộng mọi chuyện đều có thể xảy ra, việc quỷ dị gì cũng có thể xuất .

      Khán thủ giả giơ cao trường kiếm, thuận tay quét xuống vòng, chớp mắt gió lạnh rền rĩ nổi lên, hồng sắc tuyết hoa lại bị cuốn tung, hồng quang lại sáng rực rồi tắt lịm, cuồng phong lắng xuống, mười thân ảnh màu đỏ giống hệt khán thủ giả xuất trước mặt y, tay kẻ nào cũng cầm thanh trường kiếm quỷ dị như vậy.

      Diệp La Bách Hoa kinh ngạc: “Là ảo thuật?”

      Liễu Dật đữa tay phải nhàng bạt kiếm: “Bất quản là gì nếu chúng ta giết được nó tất bị nó giết.”

      Diệp La Bách Hoa gật đầu, cây địch màu lục tay phải khẽ xoay rồi với chàng: “Công tử cẩn thận.”

      Chàng bất giác quay đầu lại nhìn nàng đáp: “Được, công chúa cũng phải cẩn thận.”

      Hai người dặn dò trường kiếm của khán thủ giả đỏ rực chỉ ra quát: “Giết chúng .” Mười hồng sắc ảnh tử vung trường kiếm bập bềnh lao vào hai người, tuy tốc độ quá nhanh nhưng chúng nhanh đến bất khả tư ý, khán thủ giả vừa dứt lời chúng lướt đến trước mặt hai người.

      Liễu Dật gì, thi triển Toàn Cửu Ảnh, Bi Mộng Kiếm kéo theo dải quang ảnh, thần tốc chém vào mười hồng sắc ảnh tử, Diệp La Bách Hoa cũng dám chậm trễ, cây lục sắc trường địch liên tục xuất chiêu công tới.

      Nhưng đây là trong giấc mộng, thể dùng tượng trong thực để giải thích, đặc biệt là mười chiếc bóng đỏ lòm này, Liễu Dật chém ra mấy kiếm liền phát ra có chỗ ổn, mấy chiếc bóng tịnh tránh né mà lao thẳng vào, thà bị chàng chém đứt cũng phải chém trả lại kiếm, lối đánh vong mạng này ràng mang ý đồng quy ư tận.

      dám đánh sợ dám đánh, dám đánh sợ vô chương vô pháp, vô chương vô pháp lại sợ vong mạng, Liễu Dật lâm vào tình huống này, mười chiếc bóng có bảy chiếc lao vào chàng mà hề sợ bị chém, chàng dám cận chiến, cố gắng giữ cự li cách xa, rồi dùng kiếm quang chém đứt quỷ ảnh.

      Kể cũng lạ, tuy những chiếc bóng vô cùng hung hãn nhưng hề có chiêu thức gì, chỉ dựa vào tốc độ, rất khó đối phó, bất quá khi Liễu Dật lắng tâm xem xét bảy chiếc bóng bị giải quyết rất nhàng, chàng nhìn sang phía Diệp La Bách Hoa, tu vi của nàng vốn thấp lại chỉ bị có ba quỷ ảnh vây công, tất nhiên cũng giải quyết khá nhanh gọn.

      Nhưng Liễu Dật vẫn cảm thấy có chuyện gì đó ổn, nhìn sang khán thủ giả thấy y lộ vẻ gì, cũng gì, tình chẳng phải quá đơn giản ư? Trong giấc mộng này, khán thủ giả có sức mạnh tuyệt đối, 10 quỷ ảnh mà y triệu hoán lại bị giải quyết quá đỗi đơn giản thế này khiến chàng hơi hoảng.

      Giọng ngọt ngào của Diệp La Bách Hoa lại vang lên: “Đơn giản quá nhỉ, chúng ta cứ giết luôn khán thủ giả tất mấy bức tường này biến mất.”

      Nàng vừa thanh trường kiếm trong tay khán thủ giả cũng có động tĩnh, hồng sắc kiếm quang lóe lên, Liễu Dật đột nhiên cảm thấy chuyện gì đó, lập tức quay đầu sang hướng Diệp La Bách Hoa quát: “Cẩn thận.”

      Nhưng chàng chậm chút, nhát kiếm đó quá ư quỷ dị, mấy quỷ ảnh bị Diệp La Bách Hoa giết chết lại kết thành hình, đồng thời với quỷ ảnh khởi thân, cây kiếm cắt qua bắp chân nàng, cơn đau kịch liệt truyền lên rồi máu tươi đỏ thắm theo đôi giày bố trắng chảy xuống, Diệp La Bách Hoa đứng vững nổi, ngã chúi về phía sau.

      Liễu Dật thèm quan tâm đến đám quỷ ảnh ngưng tụ lại bên mình, tầng thứ 12 ma công nhanh chóng bố chân nguyên khắp toàn thân rồi tập trung lại, chân chàng khe khẽ động đậy, tàn ảnh cuốn lên kéo theo phiến hoa tuyết đỏ lựng, chàng xuất cách thần tốc ở sau lưng Diệp La Bách Hoa, nhàng đỡ lấy tấm lưng ong giúp nàng đứng vững rồi nhanh nhẹn thoái lùi.

      Trong sát na, mái tóc trắng bị gió lạnh thổi tung, chàng vừa quay đầu lại, đôi mắt Diệp La Bách Hoa bị mái tóc che lấp, chàng hỏi với vẻ hoảng loạn: “Làm sao rồi, công chúa đau lắm phải ?”

      Diệp La Bách Hoa ngây ra, dường như tê liệt hay suy nghĩ gì đó, nhưng nàng nhanh chóng định thần: “, đau.” Mồm đau nhưng sắc mặt nhợt nhạt báo cho Liễu Dật biết vết thương nhất định rất sâu.

      Liễu Dật tạo được khoảng cách với mười quỷ ảnh vừa ngưng kết bèn lại nhàng buông lỏng cánh tay giữa eo Diệp La Bách Hoa: “Công chúa cố kiên trì.” rồi trường kiếm rời khỏi vỏ, nhưng chém vào mười đạo quỷ ảnh, ngược lại thân kiếm dính sát với mặt đất, hồng sắc kiếm quang xuất thân kiếm đen nhánh, chàng quát to: “Khởi.” Hoa tuyết quanh mình bắn tung về tứ phía, dưới chân hai người xuất vùng đất.

      Trường kiếm tra vào vỏ, chàng đến đỡ lấy Diệp La Bách Hoa: “Công chúa ngồi xuống trước , xung quanh toàn là tuyết, đám quỷ ảnh lại do tuyết tổ thành, tôi thấy ở chỗ có tuyết có thể an toàn hơn.” Do sau lưng chàng là quỷ ảnh nên chàng cởi tấm trù đoạn mắt xuống, nhanh nhẹn phong bế huyệt đạo bắt chân Diệp La Bách Hoa, băng chặt vết thương lại rồi đứng dậy.

      Chàng vừa quan sát mười quỷ ảnh lập lờ chậm rãi vừa ngẫm nghĩ, nếu Giác Quy đại sư biết chàng đem bảo vật Hắc Mạc mà ông tặng băng bó vết thương bắp chân của nữ nhân mà lập địa thành phật mới là lạ, bất giác chàng mỉm cười.

      Tất cả xảy ra quá ư đột nhiên, kì quái, lại cực nhanh, trước mắt chàng hoàn toàn còn cảm giác gì, vì cùng chàng tiến vào giấc mộng mà Diệp La Bách Hoa thụ thương nên chàng phải bảo hộ nàng, nhưng trong mắt người khác, chẳng hạn như Diệp La Bách Hoa, suy nghĩ lại giống thế.

      Chàng lúc này dám nghĩ nhiều, vấn đề cần kíp là phải li khai giấc mộng này, nhưng đám quỷ ảnh khó chơi này hữu hình vô chất, hoàn toàn thể giết chết được, trong lúc nghĩ rằng đánh tan được chúng chỉ cần khán thủ giả vung kiếm lên, chúng lại tụ lại, nghĩ đến đây chàng bất giác thấy nhức óc.

      Cân nhắc cẩn thận, óc chàng lóe lên, đúng…mọi vấn đề đều xuất mình khán thủ giả, nếu giết được , có lẽ…

      Tay trái Liễu Dật nắm lấy bao kiếm, theo suy nghĩ của chàng, Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp nhanh chóng đề thăng lên tầng thứ 12, thân thể chầm chậm phát ra lục quang, chân nguyên quán thâu toàn thân, bây giờ chàng sử dụng được Bi Tứ Thức nhưng có thể xuất ra Vô Thức, trước mắt chỉ có mỗi quỷ ảnh sử dụng Vô Thức là hợp lí nhất.

      Chàng đem chân nguyên tầng thứ 12 Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp nhập vào Bi Mộng Kiếm, kiếm ý hòa hợp, chàng triệu hoán bốn con thần long, chỉ thấy rồng các màu hóa thành long ảnh, quấn quanh thân kiếm, chàng thuận tay bạt kiếm, quát to: “Vô Thức.”

      Vô Thức đúng như tên gọi, vô chiêu vô thức, hoàn toàn bằng vào chân nguyên mãnh liệt cùng đặc thù của Bi Mộng Kiếm mà hoàn thành, tùy ý nhi phát, có thể biến thành bất cứ chiêu thức gì, tràng long khiếu chấn động thiên địa vang lên, đạo tứ sắc kiếm quang hóa thành bốn đạo long ảnh, chớp mắt xạ ra, sức mạnh vô tận mang theo nhiệt khí, tốc độ nhanh vô cùng, chớp mắt bao trùm tất cả…

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 207: SÁT LỤC CHI TÂM, MA VI TÔN ...
      với nước rằng nhìn thấy nước mắt của tôi vì tôi ở trong nước, nước tôi cảm nhận được nước mắt của ở trong lòng tôi.

      câu chuyện là niềm khao khát, có thứ ái tình là đồng thoại.

      Niềm khao khát đó chính vì xảy ra nên được ghi chép lại trong câu chuyện này, ái tình đó vì tồn tại nên mới xuất trong đồng thoại, tuy câu chuyện ái tình đó có chín phần tưởng tượng phần thực nhưng phần thực đó lại đập tan mười phần ái tình.

      *****

      Mấy đạo long ảnh chứa sức mạnh tàn phá mọi vật, cả mười hồng sắc quỷ ảnh lại bị chấn nát vụn thành những bông hoa tuyết rơi rải rác mặt đất, nhưng Liễu Dật dừng lại, chàng nhắm vào đám quỷ ảnh này mà mục tiêu chân chính của chàng là khán thủ giả, chàng phải chấn nát y.

      Tầng thứ 12 Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp cuồn cuộn cung cấp cho chàng chân nguyên cường hãn vô cùng, chàng đem chân nguyên mãnh liệt quán thâu vào Bi Mộng Kiếm, triệu hoán Long Viêm, hào quang đỏ tía lấp lánh, thân thể Liễu Dật lấy kiếm làm trung tâm phát ra nhiệt khí cường liệt vô cùng, khí tức ngưng tụ lại như thực chất, làm gian chung quanh méo mó, biến hình.

      Vô Thức xuất ra chừng sát na, nắm được cơ hội, thân thể chàng khẽ động, cuốn lên trận gió lạnh, cách khán thủ giả chừng ba trượng dừng lại và thu kiếm, quang mang màu tím đỏ vẽ thành vòng cung khảm vào thân thể khán thủ giả, lóe lên rồi biến mất.

      Chàng có lòng tin rằng giết được khán thủ giả, y cùng với đám quỷ ảnh đều sợ chết, cho dù bị chấn nát có thể vẫn còn sống, vì vậy chàng đặc biệt triệu hoán Long Viêm ra chém, chàng hi vọng nhiệt khí của Long Viêm có thể dung hóa được khán thủ giả, triệt để tiêu diệt y.

      Quang mang màu tím đỏ xuất mình khán thủ giả, viêm nhiệt đích khí nhanh chóng lan rộng, đốt rụi khí chung quanh khiến gian biến hình méo mó, thân thể khán thủ giả bắt đầu nát vụn, đạo khí tức mãnh liệt phách ra, tất cả hoa tuyết mặt đất chớp mắt bị dung hóa thành nước rồi tan thành khí, tiêu thất vô ảnh vô tung.

      Vốn với chân nguyên cường hoành của Liễu Dật, liên tục sử dụng hai chiêu phải là vấn đề nhưng từ lúc bắt đầu đến giờ, chàng biết bao nhiêu lần xuất kiếm, nhất là dùng Bi Tứ Thức tiêu hao rất nhiều chân lực rồi lại tiếp tục dùng Vô Thức và đem chân nguyên triệu hoán Long Viêm trong thân kiếm ra, hơn nữa lại căn bản thể đề cao tâm pháp đến tầng thứ 13 nên bây giờ thể duy trì được như trước, liên tục sử dụng kiếm thức cao cấp khiến hơi thở của chàng có phần gấp rút, cảm giác hơi mệt mỏi.

      Hồng sắc khán thủ giả dung hóa thành nước, bốc hơi tan vào khí, trong lòng chàng dường như nhàng hẳn ra, khí tức của Long Viêm bá đạo vô cùng nên khán thủ giả bị tiêu diệt, có lẽ sống lại nữa, nghĩ đến đây lòng chàng như giải thoát được khối đá đè nặng, đến bên Diệp La Bách Hoa.

      Diệp La Bách Hoa bị thương ở chân, miễng cưỡng đứng dậy, nàng nhìn vẻ mặt hơi nhợt nhạt của Liễu Dật rồi cất lên giọng dịu dàng hỏi: “Công tử mệt lắm, đúng ?”

      Liễu Dật cười đáp: “ sao, tâm pháp của tại hạ rất thần kì, chỉ cần chút thời gian là giúp tại hạ khôi phục.” Chàng rất đúng, Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp quả là thần kì vô cùng, giờ nào khắc nào cũng hấp thụ hỗn độn chi khí trong gian hóa thành của bản thân, ngừng đề thăng chân nguyên, cho dù giờ chàng cảm giác mệt mỏi, chừng nửa thời thần khẳng định lại phục nguyên.

      Diệp La Bách Hoa gật đầu rồi nhìn quanh, tựa hộ nghi vấn: “Tôi cảm giác kì quái thế nào ấy, công tử là…khán thủ giả chưa chết?”

      Liễu Dật nhìn quanh tứ bề, huyết quang ánh xạ lên hoa tuyết, rơi xuống gấp gáp, đồng thời gió lạnh thổi tung mọi vật, cảm giác độc, lãnh mạc, ai oán chất chồng trong tim, chàng nhíu mày: “ đúng, Long Viêm khí tức tuyệt đối có thể dung hóa mọi thứ, đến quan hệ khắc chế giữa băng hỏa, cho dù là đá núi cũng bị dung hóa, vừa nãy ràng thấy khán thủ giả bị hóa thành nước, tan vào khí, khói tan mây lụi rồi mà…”

      Diệp La Bách Hoa gật đầu: “Đúng vậy, nhưng theo lẽ thường khán thủ giả chết rồi căn ngục này tất phải biến mất, vì sao…vì sao lại có biến hóa gì? Hơn nữa, trong lòng tôi cứ cảm thấy gờn gợn.”

      Liễu Dật trầm tư lát rồi đáp: “Nếu…khán thủ giả chết, mọi chuyện ở đây phải đều được giải thích rồi sao?”

      Nghe vậy, thân thể Diệp La Bách Hoa bất giác run lên, vội hỏi: “Công tử muốn là khán thủ giả vẫn chưa bị giết.”

      Liễu Dật vừa dứt lời giọng thê lệ như tiếng quỷ oán biết từ phương nào cất lên, mang theo gió lạnh và huyết hoa khiến lòng người lạnh lẽo hơn: “Các ngươi cho là ta chết rồi sao? Cả thế giới này chính là ta, có thế giới này là có ta, ta có thể xuất dưới bất kì hình thái nào, các ngươi chỉ có chọn lựa…kết thúc tất cả, vĩnh viễn ngủ lại đây hoặc chết trong giấc mộng.”

      Cơn ác mộng này tất Diệp La Bách Hoa trải qua nhiều lần, lần này bản thân lạc vào cũng có cách nào tỉnh lại, nàng tất nhiên phải hoảng sợ, nhìn Liễu Dật : “Y chưa chết, chúng ta phải làm sao?”

      Liễu Dật nắm chặt thanh kiếm, hai mắt đánh giá tình hình chung quanh, từng câu từng chữ: “Cải biến được hay , có chấp nhận hay phải do bản thân chúng ta, phải dựa vào chính chúng ta.”

      Diệp La Bách Hoa dường như ngẫm nghĩ, nàng gì, thanh thê lệ, khó nghe như tiếng quỷ oán lại từ bốn phương tám hướng vọng lại: “Được, để ta cho các ngươi nếm mùi thứ các ngươi thể cải biến được.” Thanh phảng phất như bị gió lạnh thổi tan, còn nửa điểm động tĩnh, tất cả lại trở lại bình thường.

      Gió lạnh thổi tới mỗi lúc gấp gáp, mái tóc của Liễu Dật và Diệp La Bách Hoa lăng loạn, hoa tuyết đỏ rực cũng theo gió bay loạn xạ, cảm giác độc, lãnh mạc, quỷ dị lại ập vào tim hai người, gian phía xa bắt đầu biến thành méo mó, tất cả xảy ra như để tô điểm cho câu chuyện thêm màu sắc, Liễu Dật cảm thấy trong tim đè nặng dự cảm đáng sợ, cảm giác này hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm nhiều năm mà có, trước khi giông bão bao giờ cũng bình tĩnh khiến người ta nhận thấy.

      Càng lúc tay trái Liễu Dật càng nắm chặt thanh Bi Mộng Kiếm, quay đầu với Diệp La Bách Hoa: “Công chúa cẩn thận, tôi cảm thấy…lần này rất nguy hiểm.”

      Diệp La Bách Hoa lại nhìn quanh, chỉ thấy tượng chung quanh có phần quỷ dị nhưng thấy có gì nguy hiểm, buột miệng: “Công tử làm sao biết được.”

      Liễu Dật vừa quan sát tình huống chung quanh vừa đáp: “Cảm giác.”

      Chàng dứt lời việc quỷ dị liền xảy ra, gió lạnh biến thành cuồng bạo, hoa tuyết mặt đất tung lên hình thành vô số lốc xoáy, từng cơn lốc đỏ bầm cuốn theo vô vàn hoa tuyết, xoay chuyển với tốc độ cực nhanh rồi ngừng lại, trong sát na đó lốc xoáy biến thành hồng sắc quỷ ảnh, chàng và Diệp La Bách Hoa cơ hồ tin vào mắt mình.

      Cả gian nơi đó trở nên dày đặc, ngàn vạn hồng sắc quỷ ảnh cầm kiếm trong tay, vẻ mặt lộ ra biểu tình lao xuống chỗ Liễu Dật, từ nhìn xuống chỉ thấy hai thân ảnh độc đứng trong tuyết lạnh đối mặt với vô vàn quỷ ảnh, trong lòng Liễu Dật kinh hoàng, thầm nhủ: “Vừa nãy mới có 10 quỷ ảnh chật vật thế rồi, giờ thành cả vạn làm sao mà đối phó? Dù là chúng có bị giết chết, sống lại được bọn mình chắc cũng chết ở đây vì kiệt sức.”

      Tay phải Diệp La Bách Hoa khẽ chuyển, cây địch màu lục xuất ra, Phù Nhược Kiếm hư vô phiêu diêu được tuốt khỏi vỏ, nàng và Liễu Dật chầm chậm lui bước, họ gặp khó, làm thế nào mà đối phó được với quỷ ảnh vô tận, có dùng hết chân lực cũng thể giết hết mà thoát ra được.

      Diệp La Bách Hoa vừa lùi bước vừa với chàng: “Hình như phiền hà lần này của chúng ta lớn lắm.” Ngữ khí tỏ ra hoảng hốt.

      Liễu Dật cũng lùi lại, đáp: “ khi chúng ta phải đối diện hãy dũng cảm lên, được sợ hãi mọi thứ đều còn đáng sợ, ngược lại thành gánh nặng.”

      Đột nhiên, Liễu Dật dừng lại, quay phắt lại nhìn về phía sau, chàng phát ra chuyện khiến người ta kinh hoảng hơn, họ có đường lùi, bức tường cao phía sau phảng phất như biết di động, cự li xích xa thẳm vừa nãy giờ như ngay trước mắt, chàng đưa tay chạm vào, cảm thấy như là thực chất, chàng kinh ngạc trong lòng: “Mọi chuyện này đều do khán thủ giả thao tác.”

      Diệp La Bách Hoa cũng gặp phải phiền phức kiểu khác, phía sau lưng họ là trập trùng những bức tường trải dài đến chân trời, họ thể lui dù nửa bước, đám quỷ ảnh dường như biết hai người thể lùi được nên từng tốp lao vào, động tác nhanh lắm nhưng mỗi chỗ hai người qua lại có nhiều quỷ ảnh hơn từ dưới đất trồi lên, dần dần hai người bị quỷ ảnh vây vào giữa.

      Diệp La Bách Hoa tỏ vẻ gì là khẩn trương, ngược lại ung dung hơn nhiều, Liễu Dật cũng có hành động gì chỉ lặng lẽ nhìn đám quỷ ảnh từng bước tiến tới, chàng nghĩ cách, nếu ngạnh đấu dù hai người có tận lực cũng thoát được, nhưng có cách gì khiến cho quỷ ảnh biến , ngoài giết chết khán thủ giả.

      Diệp La Bách Hoa nhìn quỷ ảnh trước mặt, nhè lắc đầu: “Tôi nhất định phải trở lại là mình.” câu được thốt ra thình lình khiến Liễu Dật nghẹn lại.

      Chàng nhìn nàng hỏi: “Sao vậy, công chúa muốn phong bế mình trong thế này nữa sao?”

      Diệp La Bách Hoa đáp: “Nếu người suốt đời phải dùng mặt nạ hư ngụy còn ý nghĩa gì nữa, còn vui sướng gì để nữa đây? Cho dù bao giờ bị thương tổn lòng tôi vĩnh viễn băng lãnh, cách nào ấm áp được, có lẽ tôi càng làm mình thương tổn hơn.”

      Liễu Dật gật đầu: “Đúng, công chúa nghĩ được vậy quá tốt, trăm phần giả tạo cũng thể vui vẻ vì đó đều là ảo mộng, chân chỉ phần vạn cũng trở thành mĩ lệ vì đó là điều được thừa nhận.”

      Diệp La Bách Hoa vừa nhìn quỷ ảnh trước mặt vừa : “Vẫn phải đa tạ công tử, công tử làm tôi hiểu ra nhiều chuyện, có lẽ tôi cần phải dũng cảm.”

      Liễu Dật gì, chỉ gật đầu, thanh thê lệ lại vọng đến: “Dũng cảm? Chân ? Thừa nhận? Ngươi có quyền chọn lựa, ở đây ta là cả thế giới, ta là túc mệnh, các ngươi đều phải chết, ngươi giác ngộ chưa muộn, nhưng đáng tiếc…ngươi lại ở trong mộng, ở trong thế giới của ta.” Thanh vô cùng khó nghe nhưng trong đó ước tia tình cảm, phảng phất như phẫn nộ.

      Óc Liễu Dật thình lình lóe sáng, ý nghĩ xuất , thanh vừa rồi khiến chàng nhìn thấy hi vọng, y rằng y là túc mệnh, là thế giới, nếu đúng thế cứ coi y là thế giới, chẻ đôi thiên địa, giết chết thế giới này. Chàng mạnh dạn phân tích, niềm hi vọng mỏng manh lại lóe lên trước mắt.

      Liễu Dật dùng ý thức nắm lấy thanh kiếm, nếu muốn chẻ đôi thiên địa cần phải ngưng tụ chân nguyên mãnh liệt, chính xác là chàng phải thôi động sát lục chi tâm của tầng thứ 13 Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp, triệu hoán bốn con thần long, tuy nhiên chân nguyên của chàng hao tổn, làm theo cách đó còn hi vọng, song…khi phó bỏ băng phong chân nguyên tối cường rất khó khống chế lại, có khả năng từ đây đọa lạc ma đạo, vạn kiếp bất phục, trở thành sát nhân ma vương.

      Diệp La Bách Hoa thấy chàng hình như cân nhắc, nhưng đáp lời nàng bèn hỏi với vẻ hiếu kì: “Công tử nghĩ gì vậy? Chúng ta chết ở đây ư?” Giọng ngọt ngào, đến cái chết mà vẫn bình tĩnh, còn hoảng hốt như lúc trước.

      Liễu Dật nhìn nàng rồi : “Có lẽ tại hạ có cách, chúng ta thể chết ở đây dễ dàng thế được, tất nhiên vì muốn giúp tại hạ khôi phục song mục mà làm liên lụy đến công chúa, nên tại hạ phải bảo hộ cho công chúa.” Lúc này chàng quyết định giải băng phong trong nội thể, lợi dụng chân nguyên mãnh liệt của tầng thứ 13 Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp mà giết chết khán thủ giả, tuy là niềm hi vọng mong manh nhưng nhất định phải thử, bằng đến nửa điểm hi vọng cũng có nốt.

      Liễu Dật ngừng lại, đột nhiên tiếp: “Tại hạ dùng chân nguyên tối cường để chẻ thế giới này vỡ ra, khi tại hạ hoàn thành, công chúa nhất định phải nhanh chóng rời khỏi, bất kể xảy ra chuyện gì công chúa cũng được quay đầu, được dừng lại, hãy nhớ là công chúa phải rời khỏi đây, phải được an toàn.” Chàng sợ rằng khi thôi động tầng thứ 13 ma công luân lạc ma đạo, có cách nào tự thoát ra được, biến thành ma vương có tư duy chỉ biết sát nhân, thà cứ vĩnh viễn bị nhốt ở trong giấc mộng này.

      Nghe chàng , Diệp La Bách Hoa đột nhiên hoảng sợ, biết vì sao lúc đối mặt với tử vong nàng vẫn bình thản mà chỉ câu của chàng lại khiến nàng sợ hãi? Nàng vội : “ được, chúng ta cùng vào phải cùng ra.”

      Liễu Dật nhìn đám quỷ ảnh đỏ lòm ngừng gia tăng, ngừng di động trước mắt, cười khổ thốt: “ đời này có bao chuyện như ý, làm sao mà lưỡng toàn, chúng ta lại được chọn lựa nên cần phải tính đến trường hợp xấu nhất, là tại hạ liên lụy công chúa, do đó tại hạ phải phụ trách việc này, tại hạ chỉ làm được thế thôi, công chúa phải rời , tìm cách tỉnh lại, nơi này thuộc về công chúa.”

      Diệp La Bách Hoa dường như hơi kích động, thần tình khẽ biến: “, phải là liên lụy, tất cả đều do tôi tự nguyện.”

      câu nhe tiếng sét chín tầng trời đánh xuống, “ầm ầm” nổ vang trong óc chàng, quen thuộc quá, nghe như nỗi đau trong lòng, như bi thương, như tuyệt vọng, có lẽ ước cả tàn nhẫn nữa, câu của nàng khiến chàng nhớ đến Thất Nguyệt, người con từng nguyện ý vì càng mà trả bất cứ giá nào, lúc này nàng ở phương nao? Cho dù chàng thể nàng nhưng lúc sắp chia xa thế này, lòng chàng ngập tràn nỗi đau đớn, ân hận, chỉ vì từng nghe câu rằng – là thiếp nguyện ý.

      Liễu Dật định thần lại: “, công chúa phải nghe tôi, rời khỏi đây, rời khỏi giấc mộng này trở về thực.”

      Diệp La Bách Hoa nhìn chàng, ánh mắt kiên định phi thường: “.” Chỉ từ thôi nhưng bao hàm ngàn vạn ý nghĩa, quyết định của nàng lúc này thể thay đổi được.

      Liễu Dật cũng nhìn nàng, tịnh thêm gì, chàng tựa hồ hiểu được ý nàng, vì vậy chàng cầu nữa, chàng có quyết định khác, bất kể xảy ra chuyện gì, chàng đều phải đem nàng rời khỏi đây.

      Liễu Dật nắm chắc trường kiếm, tay phải chỉ lên trời, trong sát na gió lạnh tuyết bay, hào khí cuồn cuộn, nhìn lên trời lớn tiếng quát: “Hảo, ngươi tự xưng là thế giới này, tự xưng mình là túc mệnh, vậy hôm nay Liễu Dật này chẻ đôi thiên địa, túc mệnh chỉ có loại nhưng kết quả có ngàn vạn, để ta tiếp thụ cái mà ngươi gọi là thể cải biến, để ta xem rốt cuộc túc mệnh có thể nắm được thương sinh trong tay .”

      Câu khảng khái hào hùng, chấn động thiên địa, lời lời vào lòng người, xao động tâm hồn, cả ngàn vạn quỷ ảnh dường như cảm nhận được áp lực nên lập tức đình chỉ di động, nhìn sang phía Liễu Dật chỉ thấy chàng kiếm nắm trong tay, cuồng phong nổi lên, trung hồng sắc ma khí cuồn cuộn ập tới, áp sát xuống đầu, chớp mắt tạo thành lốc xoáy quanh mình chàng, dường như cả bầu trời vì chàng mà biến đổi, chân nguyên tầng thứ 13 Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp quán thâu, hồng quang trong mắt lấp loáng, tóc trắng bay múa cuồng loạn, hắc y lất phất, trong sát na cảm giác áp bức khiến người ta cảm thấy chàng “kiếm chỉ thiên địa, ngã chủ trầm phù”.

      Diệp La Bách Hoa bị cường kình trong cuồng phong xoay chuyển đến mơ hồ, thấy hành động của Liễu Dật, mắt nàng ánh lên dị quang, dường như nghĩ ra chuyện, đột nhiên lên tiếng: “Công tử phá bỏ băng phong chân nguyên.” Khí thế này của chàng trước giờ nàng chưa thấy, cảm giác khiến nàng mông lung nhớ lại ngày ở lôi đài nhưng cũng cường liệt như bây giờ.

      Diệp La Bách Hoa vậy nhưng chàng đáp, sát lục đằng đằng trỗi lên trong lòng khiến chàng còn lưu luyến gì, đôi mắt đỏ lựng biến thành màu máu, tà áo da đen phối hợp với mái tóc bạc vũ động lăng loạn vô chương, quang mang màu hồng sậm từ thân thể phát ra, nuốt chửng hết mọi thứ, còn Liễu Dật nữa, trong trời đất ma thành vua tôn, kiếm theo ý, thương mang tràn lấp khắp nơi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :