Ma Kiếm Lục - Tàn Nguyệt Bi Mộng (272 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 15: THƯƠNG THIÊN BẤT CÔNG, TAM NHÂN TRÌNH ...
      Mỗi con người nếu như hết sức đấu tranh, hết mình phấn đấu, toàn lực phản kháng, cho dù gặp bất kỳ chuyện gì đều hề đáng sợ. Nhưng nếu chỉ ngồi đó mà chờ đợi, đấy mới rất đáng sợ. Chỉ ở tại những thời khắc như thế, mới có thể nhìn được dũng khí của con người.

      (Cổ Long - Luận)

      Nhắc lại lúc bấy giờ, dưới dẫn dắt của Đại Đao Vương, ba người như bay vào sâu trong đất Thục, hướng thẳng xuống phương Nam. Đến lúc đến được Phong Ma Trấn mất trọn tám ngày trời, tính toán lại thời gian chút, thấy hình như cũng còn nhiều nữa. Liễu Dật ngồi bệt xuống dưới gốc cây liễu, chẳng bước nổi lấy bước nữa; mấy ngày gần đây đều gấp rút thâu đêm suốt sáng, người bình thường làm sao chịu đựng nổi như thế được. Liễu Dật lấy ra bình nước uống hớp, quệt ngang miệng rồi hỏi: “Đại Đao Vương, chúng ta chạy hết tám ngày đường rồi, còn bao lâu nữa mới có thể đến được Phong Đà Động đây?” Đại Đao Vương cũng lấy bình nước của mình hớp hớp lớn, rồi trải rộng tấm địa đồ ra, bắt đầu xem: “Nơi đây ta cũng chưa đến bao giờ, chỉ biết dựa vào tấm địa đồ này mà thôi. Nếu cứ theo như tấm địa đồ này mà , chúng ta phải qua Phong Ma Trấn, rồi vượt qua thêm ngọn núi, lại thêm mấy ngã rẽ nữa là có thể đến nơi rồi.” Liễu Dật giật lấy tấm địa đồ, : “ phải chứ? Thế chẳng phải là cần thêm ngày nữa mới tới được ư? Tổng cộng mất hết chín ngày sao? Cái Phong Đà Động này chẳng nhẽ lại chạy tuốt ra đến tận ngoài quan ngoại, xa đến như vậy?“ Đại Đao Vương liền giải thích: “Các môn phái Ma Tộc đều nằm ở ngoài quan ngoại, duy chỉ có Ma Môn là nằm trong Trung Nguyên mà thôi.”

      Thập Kiệt Nhất cũng uống hớp nước, vẫn giận dữ như cũ : “Ngày mai hãy xem ta giẫm bẹp cái Phong Đà Động ấy ra như thế nào. Con bà nó, các người cũng chẳng còn yên ổn lâu nữa đâu.“ Liễu Dật nhìn sắc trời lúc rồi : “Bây giờ trời cũng còn sớm nữa, chúng ta tối nay nghỉ ngơi tại thị trấn ấy nhé.” Đại Đao Vương ngó về phía thị trấn thê lương, lẩm bẩm : “Ta thấy cái thị trấn kia có gì đó ổn, tóm lại có cảm giác cái Phong Ma Trấn này ắt phải có điều gì cổ quái chăng?” Liễu Dật phản bác: “Có điều cổ quái gì chứ? Ta, Liễu Dật, từ trước tới nay chưa từng làm gì thẹn với lương tâm, kể cả có quỷ quái nữa lại phải sợ hãi sao.” đoạn bật dậy hướng về phía thị trấn tới. Đại Đao Vương nhìn theo thân ảnh Liễu Dật, thầm : “Chừng ấy tuổi đầu, ngươi cho dù chưa từng làm việc gì đáng hổ thẹn rồi quỷ cũng tìm ngươi thôi, huống hồ ta đây làm ít việc ác à, làm sao có thể so sánh với ngươi chứ.” Cũng chẳng ích gì, cả cái gã ngờ nghệch kia cũng tiến tới, Đại Đao Vương cực chẳng đành phải nối gót bước theo. Ngay khi vừa qua cổng thị trấn, ba người đều phát thấy tấm thạch bài cực lớn biết bị cái gì chém bay mất nửa, phía mặt vẫn còn dính máu tươi, hiển nhiên là mới xảy ra chưa lâu, khiến Phong Ma Trấn xem ra lại thêm phần trầm khủng bố. Khi ba người tiến vào trong thị trấn, bỗng cảm giác thấy được tự nhiên, bởi vì những người trong trấn đều cố tránh xa cả ba người bọn họ, lại nhìn họ với ánh mắt kì dị, phảng phất xem bọn họ như là những sinh vật sắp bị tuyệt chủng vậy. Nhìn thấy phía trước có trà lầu, Liễu Dật : “Thập Nhất, chúng ta đến kia nghỉ ngơi chút, tiện thể hỏi xem thị trấn này có lữ điếm nào .” Thập Kiệt Nhất gật đầu, ba người nhằm hướng trà lầu bước tới, nhưng khi chỉ còn cách trà lầu vài bước, bỗng nhiên có mấy người từ trà lầu chạy ra, hấp tấp đóng chặt cả cửa ngoài lẫn cửa sổ. Liễu Dật ngạc nhiên : “Chuyện gì vậy chứ? Bọn họ dường như rất sợ chúng ta!” Bỗng nhiên, thanh cất lên: “Chú kia, ngươi có phải từ nơi khác tới ? Hãy mau nơi khác thôi, nơi này là phải là nơi tốt lành gì đâu.” Liễu Dật quay người lại, nhìn thấy bên cạnh cửa ngôi nhà ven đường có lão nhân ngồi, vừa uống rượu, vừa đưa ánh mắt say mèm nhìn bọn họ dò xét.

      Liễu Dật bước qua bên ấy, cúi mình vái vái thực lễ độ: “ Lão trượng, xin hỏi nơi đây có lữ điếm nào ? tại trời muộn rồi, bọn tiểu bối chỉ cần tá túc đêm cũng được rồi.” Lão nhân nhìn Liễu Dật : “Ta khuyên ngươi nên nhanh chóng ly khai cơ mà, nghỉ lại nơi đây là rất nguy hiểm đó.” Liễu Dật hiểu được liền hỏi: “Lão trượng nguy hiểm hiểu là có ý gì vậy?” Lão nhân định trả lời bỗng nghe tiếng Thập Kiệt Nhất từ sau lưng Liễu Dật lớn: “Có gì mà nguy hiểm chứ, cần biết là cái gì, Thập Nhất cũng đạp bẹp nó ra.” đoạn, vỗ ngực bộp cái, mặt hiển vẻ “có gan cứ lại đây”. Lão nhân nhìn khắp bốn phía thấy vắng bớt người bèn : “Lại đây, các ngươi vào đây.” đoạn liền mở cửa ra rồi vào bên trong nhà. Liễu Dật cảm thấy hiếu kỳ, liền theo sau lão nhân bước vào. Chỉ thấy bên trong rất là u, đến khi lão nhân nọ thắp ngọn đèn dầu lên, căn phòng dần dần sáng tỏ mới thấy rằng nơi này rất cũ kĩ, bên trong lại bày biện hết sức đơn giản, ngoài chỗ cất trữ ít lương thực là cái giường ọp ẹp, cùng với lão nhân uống rượu, còn thấy cả mấy bình rượu nằm mặt đất xếp thành hàng. Lão nhân ngồi xuống cạnh mép bàn, kêu bọn Liễu Dật với Thập Kiệt Nhất mấy người cùng ngồi xuống, đoạn uống hớp rượu rồi : “Gọi ta là Tửu thúc là được rồi, ta thích uống rượu, mọi người trong thị trấn này đều gọi ta như vậy. Các ngươi là người từ nơi khác tới, chưa biết được lợi hại của Phong Ma Trấn này.” Liễu Dật phe phẩy quạt hỏi: “ Ở đây có gì lợi hại vậy? ” Lão nhân ngồi ghế khe khẽ: “Có quái! ” Nhưng Liễu Dật tựa hồ như có chút kinh ngạc nào, lại hỏi tiếp: “ quái như thế nào vậy? ” Tửu Thúc kinh ngạc nhìn dáng vẻ của Liễu Dật, : “ quái chuyên hại người, nếu như hôm nay bọn các ngươi nghỉ đêm tại đây, nhiều khả năng bị quái làm hại.” Liễu Dật nhìn lão đầu : “Vậy tại sao Tửu thúc ở đây vẫn an nhiên vô , còn bọn tiểu bối phải rời khỏi nơi đây chứ?”

      Tựa hồ như câu này của Liễu Dật đánh vào đúng điểm quan trọng, Thập Kiệt Nhất cùng Đại Đao Vương đều gật đầu đồng ý. Tửu thúc lại uống thêm hớp rượu nữa rồi tiếp: “Ngươi nhìn cái tấm thân già của ta đây, khắp người chỉ còn da bọc xương, kể cả dâng cho bọn quái kia ăn bọn chúng cũng thèm. Hai con quái này chỉ chuyên tìm những người thanh niên trẻ tuổi sung mãn, hay tìm những mỹ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, nghe bọn chúng lại còn chuyên ăn tim gan người ta nữa kia.” Liễu Dật nghe đoạn, tức giận hét lớn: “Làm gì có chuyện hoang đường như vậy? Chẳng lẽ quan phủ nơi đây có người nào lo liệu hay sao?” Tửu thúc lại hớp hớp rượu nữa: “Quan với chẳng phủ, từng tuổi này rồi mà còn tin vào quan phủ nữa. Người của quan phủ đều lo ôm của, có ai mà dám liều mạng tìm bắt quái chứ, huống hồ cái con quái kia bản lĩnh lại cao cường, quan phủ làm sao dám đắc tội với bọn chúng chứ.” Liễu Dật thở dài: “Nếu như tại hạ có năng lực diệt trừ ma, hôm nay nhất định giúp các vị tiêu trừ hai con quái này.” Tửu Thúc gật đầu : “Chú à, tâm ngươi rất tốt, nhưng ngươi nên nhanh rời khỏi nơi đây bây giờ , đến lúc trời tối rồi còn kịp nữa đâu, hai con quái đó đích thực là rất lợi hại đó.” Thập Kiệt Nhất ở đằng sau Liễu Dật liền vỗ ngực : “Lão đại, hôm nay Thập Nhất muốn làm hùng, muốn bắt cả hai con quái ấy.” Liễu Dật suy nghĩ lúc, đúng rồi, còn có cả Thập Kiệt Nhất nữa chứ, tên Thập Kiệt Nhất này quả là cao thủ, hôm đó tại Lang Vương Động, Liễu Dật cũng từng thấy qua bản lĩnh của , tuy đả thương được Lang Vương, nhưng cũng thực là lợi hại phi thường. Liễu Dật gật đầu, quay sang Tửu thúc : “Tửu thúc, người huynh đệ này của tôi lợi hại phi thường, hay hôm nay xin hãy để cho chúng tôi bắt chước làm hùng thử xem thế nào, để coi hai con quái kia có gì lợi hại chăng.” Đại Đao Vương nghe tới đây, cầm thanh đao nặng trịch đập lên ghế cái : “Ta, Đại Đao Vương, từ trước tới giờ chưa từng làm việc tốt, hôm nay ta cũng muốn mạo hiểm làm hùng, xem cảm giác ra sao.” Tửu thúc nhìn Liễu Dật mấy người : “Nếu như... nếu như bọn ngươi quyết định như vậy, ta cũng mang những điều ta biết cho các ngươi nghe.” Liễu Dật mấy người gật đầu, rồi chăm chú lắng nghe.

      Tửu thúc uống thêm hớp rượu nữa rồi bắt đầu kể: “Hai con quái này mới xuất cách đây gần mười năm. Trước khi bọn chúng xuất , Phong Ma Trấn thực ra rất náo nhiệt. Truyện kể, rất lâu rất lâu trước đây, có đạo sĩ đường du ngoạn, phát nơi này khí rất nặng, ngài truy tìm ở nơi ấy, cuối cùng cũng tìm được con Hắc Hùng Tinh và con Hồ Ly Tinh. Đạo sĩ nọ vốn định dùng đạo pháp để tiêu trừ hai con quái, thế nhưng đạo hạnh lại chẳng cao hơn quái, nên chỉ có thể phong ấn bọn chúng vào trong sơn động ở dãy núi phía nam. Từ đấy, thị trấn này mới đổi tên thành Phong Ma Trấn. Cứ như vậy, biết đến bao lâu sau, cũng biết phát sinh chuyện gì nữa, chỉ biết vào đêm cách đây mười năm, gió mưa ào ạt, sấm sét đầy trời, biết vì sao, hai con tinh đó phá được phong ấn thoát ra ngoài.” Hớp hớp rượu, Tửu thúc kể tiếp: “Từ đó, Phong Ma Trấn lại bị hãm vào trong khủng hoảng, hai con quái đó đêm nào cũng vào Phong Ma Trấn, đương nhiên, nếu lúc nào chúng cao hứng chỉ tìm vài người bắt làm thức ăn, rồi uống chút rượu. Nhưng những lúc chúng cao hứng, bắt cả người sống, moi lấy tim gan để ăn; cũng vì như vậy, trong thời gian mười năm, Phong Ma Trấn bốn vạn người nay chỉ còn khoảng bẩy, tám nghìn người. “ Liễu Dật nghe xong kinh tâm lạnh mình, đời ngờ lại có chuyện bất bình đến vậy, giận dữ hỏi: “Chẳng nhẽ mọi người ở đây biết phản kháng sao?” Tửu thúc lắc đầu: “Vô dụng thôi, hai con quái đó võ công cao cường, hơn nữa người trong trấn đều biết võ công, càng phản kháng càng nhiều người chết.” Liễu Dật nghe đến võ công, bỗng cảm thấy có chút hối hận, trước đây học võ công tức là vì muốn tham dự vào những chuyện chém chém giết giết giang hồ, cho nên bây giờ vẫn chỉ là thư sinh bình phàm. Cho nên bây giờ dẫu có ý định đánh dẹp bất bình, cũng lực bất tòng tâm mà thôi. Ôi... nếu như trước đây nghe lời phụ thân, học lấy chút võ công, ít nhất bây giờ gặp tình huống như thế này cũng có đất dùng, chẳng hơn là nấp trốn sao? Ôi... ta sao lại ngu dốt như thế. Tửu thúc lại uống rượu rồi : “Tóm lại, các ngươi nên cẩn thận, hai con quái đó cực kỳ lợi hại, nghe có đến cả nghìn năm tu hành rồi, biết mấy người các ngươi làm sao chống lại được bọn chúng.” Ngay lúc đó, thanh kiều mị từ ngoài cửa cất lên: “Cẩn thận cái gì? Hai người bọn ta đáng sợ đến vậy sao? Hi hi hi...”

      Tiếp đến trận cười trong trẻo truyền lại. Tửu thúc run rẩy : “ xong rồi... đó là... hai con quái đó...” Ngay lúc đó, “vù” tiếng, cánh cửa bị cơn gió mạnh giật tung. Liễu Dật cùng Thập Kiệt Nhất, Đại Đao Vương đều đứng bật dậy, chỉ thấy có hai người đứng ở ngoài cửa, nam nữ. Nam nhân cao to uy mãnh, cả người so với Thập Kiệt Nhất còn cao hơn cái đầu. Mặc dù mình chỉ khoác tấm da thú, nhưng xem ra so với Đại Đao Vương cũng có gì khác biệt, cơ bắp cuồn cuộn sung mãn; lờ mờ như nhìn về phía Thập Kiệt Nhất gây hấn, hình dạng bên ngoài giống nhau gần như đúc vậy, tướng mạo tuấn phi thường, nhưng trong hai mắt lại có chút khí, làm người khác nhìn cảm thấy rất bất an. Nữ tử bên cạnh, thấp hơn Thập Kiệt Nhất cái đầu, toàn thân lấp lánh ánh bạc, bên trong ánh xuân lúc lúc , thân mình chỗ cần thon rất thon, chỗ cần nổi rất nổi, chỗ cần đầy đặn rất đầy đặn, nếu như biết nữ tử này là ai, chắc chắn cho rằng đây là tuyệt đại vưu vật của thế gian, nhưng trong ánh mắt phiêu xuất chút ánh dâm đãng. Liễu Dật tiến lên phía trước bước : “Tiểu sinh Liễu Dật, xin chào hai vị, xin hỏi hai vị có phải là Hồ Ly Tinh và Hắc Hùng Tinh mà thiên hạ vẫn đồn ?” Vừa dứt, Liễu Dật mới thấy mình ngu xuẩn, ngu xuẩn đến mức hỏi tinh xem bọn chúng có phải là tinh . Nhưng ngờ ngoài dự liệu của Liễu Dật, tráng nam tử đó đáp: “ sai, chúng ta đích thị là Hắc Hùng Tinh và Hồ Ly Tinh.” Xem ra, vị tráng nam tử này còn ngây ngô hơn cả Liễu Dật nữa.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 16: HÀ VI CHÂN TÌNH, SONG LỆ LẠC ...

      Dường như con Hồ Ly Tinh này có đầu óc hơn Hắc Hùng Tinh; nếu là có đầu óc, cũng phải là thị giảo hoạt, gian trá. Chỉ thấy mỹ nữ kiều mềm mại buông , tựa sát vào thân mình tráng nam. “Suỵt” khóe môi thổi đến chàng ta hương thơm nồng nàn: “Chàng à, sao lại bắt chước tên ngốc tử thư sinh ấy vậy chứ.” Thập Kiệt Nhất phía sau Liễu Dật rùng mình cái: “Mẹ ơi, sao mà lạnh thế này vậy.” lạnh làm sao được? mỹ nhân như vậy, ngay tại lúc ấy nơi ấy, lại hành động như thế, lạnh mới là lạ. Mặc dù nơi ánh mắt Hồ Ly Tinh chứa đầy vẻ dâm đãng, nhưng trong khi nàng chuyển ánh mắt nhìn sang Hắc Hùng Tinh lại đem đến cho mọi người mùi vị ấm áp, cảm giác hạnh phúc. Liễu Dật lắc lắc đầu, thầm nghĩ: “ phải ta nhìn lầm rồi chứ, con tinh làm sao có thể có được cảm tình phong phú đến như thế.” Lúc này, tráng nam lại cất tiếng: “Chỉ bằng vào ba đứa bé bọn ngươi, mà muốn thu thập chúng ta ư?” Liễu Dật phe phẩy cây quạt gấp, gật đầu đáp: “Hai vị chẳng lẽ tự xét ngược lại mình ư? Xem mạng người như cây cỏ, bọn họ và các người đều như nhau cả, là cũng đều có cảm xúc vậy, khi các người tàn hại bọn họ, chẳng lẽ các người nghĩ được rằng bọn họ và các người cũng đều như nhau, cũng đều có quyền hưởng thụ sinh mệnh của mình sao?”

      Nữ tử kiều mị nhàng rời khỏi vai chàng tráng nam, thong thả bước về phía Liễu Dật hai bước, : “Ngốc tử, ta nghĩ ngươi làm hòa thượng thích hợp lắm đó, bởi vì ngươi có trái tim đầy thương, tại sao khuyên bọn ta bể khổ vô biên, quay đầu là bờ .” Chẳng đợi cho Liễu Dật đáp lời, Thập Kiệt Nhất bước lên bước, hét lớn: “Rắm thúi! Lão tử nếu như là hòa thượng chẳng khuyên bảo ngươi, đúng là, hoang, hoang, hoang cái gì đó chi đại mậu, nếu là phật chắc sớm siêu độ ngươi rồi.” Mặc dù chẳng biết được hoang cái gì mậu, nhưng Thập Kiệt Nhất cũng vẫn cứ bừa. Nữ tử kiều mị lúc này mới phát ra phía sau thư sinh cũng còn có gã đại ngốc tử như thế, chuỗi tiếng cười như chuông bạc vang lên: “Hi hi, té ra cũng vẫn còn người như thế này cơ đấy, ta nhìn ra, đáng trách tiểu nữ sơ hốt.” Thập Kiệt Nhất nhất thời chẳng biết ra lời nào để đáp trả, cũng chẳng phát tác được. Nữ tử kiều mị trở lại sát bên chàng tráng nam, nhàng tựa vào ngực gã, thần sắc khuôn mặt ôn nhu : “Hùng ca, tên ngốc tử thư sinh đó giao cho muội nhé, xem ra cũng là chàng tuấn hơn người. Còn tên tiểu tử ngốc nghếch kia, giao cho huynh đó.” Đương nhiên, tiểu tử ngốc nghếch là chỉ Thập Kiệt Nhất, ai nấy cũng đều có thể đoán ra. Thập Kiệt Nhất cũng nhìn chằm chằm vào nhân vật trông tựa Trương Phi kia, chỉ thấy thân hình vạm vỡ, lại nghe thấy hai người bàn bạc chia nhau tấn công hai đường, bản thân mình sao, tuy rằng Liễu Dật biết võ công, nhưng Hồ Ly Tinh kia cũng dễ bắt được gã đâu. Thập Nhất Kiệt quay lại Đại Đao Vương phía sau : “Đại Đao, ngươi bảo vệ lão đại cho tốt, lát thôi là đủ rồi, để ta thu thập xong tên cẩu hùng này qua giúp ngươi siêu độ con Hồ Ly Tinh.” Tráng nam tựa hồ như thích nghe thấy có người gọi gã là cẩu hùng, bởi thế mà bây giờ trong mắt nổi vằn lên, ràng có thể nhận thấy gã có rất nhiều sinh lực, giận dữ gầm lên tiếng. Chỉ thấy tráng nam cất mình nhảy lên, tung ra quyền đánh về phía Thập Kiệt Nhất. Xem qua chỉ là quyền bình thường chẳng có gì kỳ lạ, nhưng lại pha lẫn uy thế như bạo phong, quyền này, hoàn toàn có thể khai sơn phá thạch.

      Đương nhiên, Thập Kiệt Nhất lại chẳng để quyền này vào mắt, qua mười năm tu luyện võ công, hoàn toàn có thể xem Thập Kiệt Nhất là quyền vương được rồi. Hữu thủ ngưng tụ nội lực, huy động lên quyền, hòa lẫn uy thế như phong hỏa trong nắm quyền nhằm thẳng vào quyền của tráng nam nọ mà đánh trả. quyền này, chính là trong “Ngũ Hành Quyền Phổ” của sư phụ truyền lại, Phong Hỏa Liệt Dương Quyền cùng với Bôn Lôi Quyền đều nằm trong Ngũ Hành Quyền. “Ầm” tiếng, hai quyền cùng tương tranh, nội lực chấn động mãnh liệt như nổ tung ra, quyền phong thổi tung cả bụi đất lên, hai người đều bị chấn lui về sau bước, nhưng tráng nam dường như rơi xuống hạ phong. Bởi quyền pháp của Thập Kiệt Nhất còn gồm chứa cả ngũ hành, nội lực dồn nén nơi nắm quyền, phát lửa nóng rực, khiến gã tráng nam chịu nổi phải đưa tay lên há mồm thổi phù phù, miệng kìm được kêu lên: “Nóng quá, nóng quá!” Thập Kiệt Nhất cười lớn: “Ha ha, quái tu hành cả nghìn năm bất quá cũng chỉ như vậy sao! Hôm nay hãy để ta trong mười thanh niên đại kiệt xuất đến dạy bảo giáo huấn ngươi.” Đương nhiên, Thập Kiệt Nhất cũng biết rằng, nếu như huấn luyện của vị sư phu siêu nhân của , có đến mười tên Thập Kiệt Nhất cũng phải là đối thủ của con quái này. Tráng nam nọ vẫy tay cái, từ trung bỗng nhiên xuất hai cây cự phủ, đen nhẻm xù xì, nhưng mà bén nhọn vô cùng. Thập Kiệt Nhất vừa nhìn thấy, khoa trương : “Mẹ ơi, chết đến nơi rồi, hai cây cự phủ của Lý ca (Lý Quỳ) ta ngươi cũng biến ra được?” Miệng theo như vậy, còn tay cũng chẳng hề ngừng lại, song thủ vận chân khí cực mạnh, hai nắm quyền liền được bao bọc bởi lớp bạch quang; đây cũng là kiệt tác của sư phụ gã, nhưng mà, lại nằm trong Ngũ Hành Quyền Phổ, loại quyền pháp này tên là “Thiên Cương Đẩu Quyền”; sử dụng loại quyền pháp này, song quyền cương ngạnh vô cùng, giống như thứ vũ khí đánh thẳng đến gã tráng nam, tưởng chừng như hai lưỡi cự phủ chẳng gây cho chút áp lực nào. Song phủ mãnh liệt bổ thẳng xuống đầu Thập Kiệt Nhất, Thập Kiệt Nhất thấy thế, thân hình to lớn nhàng lách sang bên phải, tránh khỏi hai lưỡi cự phủ. Vừa mới lách sang, lưỡi cự phủ phạt ngang trở lại, ngay khi nơi eo lưng tránh khỏi, lại phát đầu cự phủ bổ thẳng xuống, Thập Kiệt Nhất chẳng còn cách nào tránh được, liền búng mình về phía sau, thoát ra khỏi vòng đấu. Nhưng lẽ nào tráng nam kia để cho có cơ hội đổi hơi, mạnh mẽ xông lên, tiếp tục ác liệt chém tới.

      Ngay lúc ấy, nhịn đủ rồi, Thập Kiệt Nhất tá lực hướng ra trước gia tốc xông đến mạnh mẽ, miệng thét lớn: “Thiên Trùy” Hữu quyền hóa thành luồng khí nhọn hoắt sắc bén, đánh thẳng đến hai lưỡi cự phủ. Vốn gã tráng nam vẫn chưa đạt được góc độ tốt, chỉ nghe “choang” tiếng, quyền cùng cự phủ xung đột; “ầm” tiếng, gã tráng nam bắn ngược về phía sau, dựa lên vách tường. Tráng nam nhận thấy đây chỉ là chút sai lầm , chuẩn bị khởi đánh tiếp, nhưng mà, khi phát ra Thập Kiệt Nhất cực kỳ lẹ làng xông đến, chậm mất rồi. “Lôi Phá”, Thập Nhất Kiệt tiếp tục thét chiêu thức của mình, chỉ thấy vô số bóng quyền như lôi phá san thạch, vô tình bắn đến thân người gã tráng nam. “Lôi phá” – “Thiên Cương Đẩu Quyền” đệ nhị thức – theo tên như vậy, lấy thuần thiên cương chân khí tạo thành quyền phong, phàm bị “Lôi phá” đánh phải, biểu mặt như chẳng bị thương hại gì cả, nhưng chỗ nào bị quyền đánh vào, cơ thể bên trong toàn bộ bị nát vụn; hơn nữa tốc độ của “Lôi Phá” lại rất nhanh, trong thời gian đánh quyền “Thiên Trùy”, hoàn toàn có thể đánh được đến mười sáu quyền “Lôi Phá”. Tội nghiệp gã tráng nam, đến kêu thảm tiếng cũng có lấy cơ hội, bị Thập Kiệt Nhất đánh nguyên hình trở lại. Thập Kiệt Nhất cẩn thận xem xét, té ra ông bạn này, nguyên lai đích thực là con Hắc Hùng Tinh. Lại đến trận chiến bên kia, trong khi Thập Kiệt Nhất cùng gã tráng nam giao thủ, cuộc chiến bên ấy cũng diễn ra. Kiều mị nữ tử cười hi hi : “ Ngốc tử, nghĩ gì vậy hả? Ngươi xem tỷ tỷ có đẹp ? Theo tỷ tỷ về sơn động nhé.” Chỉ nghe mấy tiếng “leng keng”, thanh đại đao vung lên giữa Liễu Dật và kiều mị nữ tử, chẳng cần đoán, cũng biết chính là Đại Đao Vương, sai. Kiều mị nữ tử dường như giật mình, định thần lại mới hỏi: “Ngươi là ai vậy?” Đại Đao Vương đứng làm dáng, gồng mình lên khoe thân cơ bắp hoàn mỹ rồi : “Chịu ơn huynh đệ giang hồ hậu ái, thưởng cho danh hiệu, Đại Đao Vương chính là ta.” Kiều mị nữ tử nghe đoạn, kinh hãi: “Ngươi chính là Đại Đao Vương.” Đại Đao Vương cười khà khà hỏi: “Sao vậy, sợ rồi hả?” Kiều mị nữ tử lắc đầu : “Chưa nghe qua, nhưng mà, ngươi mang chữ Vương, chắc là rất lợi hại nhỉ?”

      Đại Đao Vương gật gật : “Bây giờ mà chạy vẫn còn kịp đó. Chào...” Đại Đao Vương còn chưa hết, chỉ cảm thấy luồng gió khẽ phất qua trước mặt, kiều mị nữ tử nọ đến ngay trước mặt rồi. “Bịch” tiếng, thân hình Đại Đao Vương bay ngược về phía sau. Kiều mị nữ tử nọ nhìn lại bàn tay, tưởng như tự ngắm nghía năm ngón tay thon dài của nàng. Đại Đao Vương phủi phủi bụi đất bám người, ráng nhịn cơn đau mà gượng đứng dậy, nâng cây đại đao, chầm chậm bước tới, : “Cũng khá lắm, ta chỉ là muốn thử chút lực đạo của ngươi thôi, ngờ chẳng qua cũng chỉ có vậy.” Tuy là như thế, nhưng Đại Đao Vương đúng là có thể chịu đòn, bao nhiêu năm nay, chẳng biết bị đánh bao nhiêu lần rồi, nếu , lúc mới gặp Thập Kiệt Nhất, bị đánh chết rồi, chẳng còn đứng đó mà chịu trận nữa. Tựa hồ như kiều mị nữ tử kia cũng rất ngạc nhiên với khả năng chịu đựng của Đại Đao Vương, chưởng mới rồi, đừng đến người bình thường, kể cả là tay giang hồ hảo thủ, cũng đánh đến thổ huyết mà chết luôn rồi. Kiều mị nữ tử cười : “Được, ngươi chịu đòn giỏi như vậy, ta bắt đầu luyện tập chưởng pháp ta mới luyện thành Trúc Ti Miên Chưởng.” đoạn, hữu thủ nhàng lay động, xem ra rất chậm rãi, nhưng thực lại kéo theo tàn ảnh, khiến cho người ta có cảm giác mềm mại uyển chuyển. Kiều mị nữ tử lại : “Xem tiếp đây, Trúc Nhã Thanh!”, tư thế rất đẹp, chưởng chẳng ngờ tốc độ lại chầm chậm nhằm thẳng ngực Đại Đao Vương đánh tới. Đại Đao Vương vừa lắc đầu chưởng đến cách ngực chỉ còn ngoài xích. còn cách nào khác, Đại Đao Vương chỉ có cách sử dụng thân pháp né tránh cao nhất của gã là Lại Lư Đả Cổn, quả nhiên hữu dụng. trận cát bụi cuộn lên, Đại Đao Vương đứng vững lại, vũ động đại đao, bắt đầu nhằm kiều mị nữ tử chém tới, đây là chính là Đại Đao Vương bản lĩnh, Hoành Tảo Thiên Quân của gã, chính do Đại Đao Vương dựa vào kinh nghiệm giang hồ nhiều năm mà sáng chế ra chiêu thức này; mặc dù rất rối loạn, nhưng vì dựa vào lực vũ động của đại đao như thế, nên nhất thời chẳng có cách nào áp sát. Hiển nhiên, kiều mị nữ tử cũng hiểu vậy, liên tục thối lui, vừa lùi vừa cười : “ hổ là Đại Đao Vương, chiêu đao đùa bỡn của ngươi, rất là tuyệt diệu, người bình thường chắc là chẳng đùa giỡn như vậy được đâu.” Miệng tuy vậy, nhưng tay vẫn ngừng cử động, “phật phật” hai tiếng, từ trong ống tay áo nữ tử nọ bỗng bay ra hai dải lụa dài , chiếu theo nguyên lý lấy nhu

      chế cương. Hiển nhiên, chiêu đao Hoành Tảo Thiên Quân của Đại Đao Vương khi gặp hai dải lụa ấy, liền trở thành chẳng còn đất dụng võ nữa. Chỉ thấy hai dải lụa như hai con linh xà, thoăn thoắt chèn chặn lấy thanh đại đao của Đại Đao Vương. Chỉ thấy kiều mị nữ tử vận chân khí giật mạnh, Đại Đao Vương còn giữ nổi thanh đại đao trong tay nữa. “Choang” tiếng, thanh đao vuột khỏi tay, bay ra ngoài ba trượng ghim sâu xuống đất. Kiều mị nữ tử vừa cười vừa nhìn Đại Đao Vương : “Còn gì để dùng nữa ? Xem ra ngươi cũng khá khỏe khoắn, hay về sơn động với tỷ tỷ cùng hưởng phong lưu khoái hoạt.” Vừa lúc đó, Thập Kiệt Nhất phi thân nhập trường, : “Hồ Ly Tinh, vẫn còn chưa coi tên tình lang của ngươi , muộn chút nữa, chỉ sợ còn gặp được lần cuối đâu.” Kiều mị nữ tử ngờ Thập Nhật Kiệt lại có thể xuất tại đây, cứ nghĩ tráng nam kia có thể giải quyết Thập Kiệt Nhất cách dễ dàng, bèn đưa mắt nhìn tình hình bên kia ra sao, ngờ tên tiểu tử ngốc nghếch kia võ công lại cao như vậy. Thấy Thập Kiệt Nhất xuất , kiều mị nữ tử biết rằng bên kia chắn chắn xảy ra chuyện rồi. Ngoảnh đầu qua nhìn, quả nhiên, thấy “tình lang” mình tựa bệt vào tường, đầu nghẹo sang bên, miệng thổ đầy máu tươi, hiển nhiên là sắp phải ăn cháo lú rồi. Nhìn biểu tình của kiều mị nữ tử nọ, Thập Kiệt Nhất nhận thấy con quái này có phản ứng gì; trái lại, lại nhận thấy con quái này định chạy trốn, hoặc giả tiếp tục nghĩ kế mình chiến đấu tiếp với ba người. Chẳng ngờ, con Hồ Ly Tinh xem ra có vẻ vô tình dâm đãng này lại khiến ba người phải kinh ngạc dụi mắt. Chỉ thấy kiều mị nữ tử, cuống cuồng phóng qua bên Hắc Hùng Tinh (nay nguyên hình), ôm lấy Hắc Hùng Tinh, hai mắt đỏ ngầu, lệ chảy ròng ròng, giọng run run hỏi: “ Tại sao... tại sao lại... tại sao lại như thế này? phải chúng ta hứa với nhau rồi sao? Vĩnh viễn bên nhau mà, vĩnh viễn mà, huynh vậy mà. Chúng ta... chúng ta đên chân trời góc bể mà. Huynh bằng lòng rồi mà, phải rồi, huynh bằng lòng rồi mà. Tại sao?” Ba người thể tin nổi vào mắt mình, và càng thể tin nổi vào tai mình, con tinh này gì vậy? Chẳng lẽ đây là những lời mà con quái có thể ra sao? Nữ tử hoảng loạn nọ nhìn Hắc Hùng Tinh từ từ nhắm mắt, nằm bất động, bản thân cũng dần dần lấy lại bình tĩnh; mặc dù là bình tĩnh, nhưng đúng ra là bất lực phải bình tĩnh trở lại, giọng run run, hòa cùng với nước mắt, nức nở : “Tại sao? Tại sao trời già lại hý lộng bọn ta như vậy? Nghìn năm rồi, chúng ta ở đây đủ nghìn năm rồi. Mấy ngày nữa thôi, chúng ta có thể ly khai cái địa phương quỷ quái này, đến nơi mà chúng ta muốn đến, phải chúng ta bàn bạc rồi sao? Vĩnh viễn phân khai, vĩnh viễn bao giờ bỏ cuộc. Tại sao? Tại sao huynh lại trước? Tại sao? Huynh đáp ứng muội rồi mà, muốn mang muội đến chân trời góc bể xem mặt trời lặn, huynh hứa mang muội đến tây vực xem biển cát. Huynh hứa rồi mà, mang muội đến Côn Lôn xem trăng mọc...” dần dần, thanh càng lúc càng , càng , rồi tắt hẳn. Đột nhiên, ánh mắt nữ tử quay ngoắt trở lại, đó là... đó là ánh mắt rực lửa căm thù, phẫn nộ : “Các ngươi, các ngươi là ma quỷ!”, đoạn tả thủ khẽ phất lên, phóng ra dải lụa, nhằm hướng Liễu Dật bay tới quấn chặt lấy , rồi “rẹt” tiếng, đạo lam quang lóe lên, hai con quái và Liễu Dật biến mất khỏi mặt đất.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 17: THIÊN THỐC CHI , NHÂN GIAN ĐÍCH ...

      Thế gian này bất cứ việc gì rồi cũng phải có kết cục, có khởi nguồn, cũng có kết thúc, vô luận là việc gì cũng ngoại lệ.

      (Cổ Long - Luận)

      Sơn động u ám, u ám là chỉ tương đối quãng ngắn ở gần cửa hang, nếu sâu vào, có thể phát , nơi này rộng rãi phi thường, hơn nữa lại còn khá sáng sủa. Nơi đây có thể so sánh với gian đại sảnh của nhà đại gia chốn nhân gian, ngoài ra, trần sơn động, có treo chuỗi dạ minh châu bạch sắc, ánh sáng từ đó chiếu xuống, làm cả sơn động sáng như ban ngày. Trong sơn động, truyền lại thanh nữ nhân than khóc, là bi thương, tựa như tuyệt vọng, theo thanh mà lần tới, chính thị là Hồ. Hồ ôm lấy thi thể Hắc Hùng, dường như đích thị là tình lang của ả... Liễu Dật đứng đối diện với Hồ, nhìn Hồ ở tại đó khóc lóc thương tâm, muốn vài lời, mà chẳng biết nên sao cho phải. Im lặng lúc, Liễu Dật cất tiếng : “Đừng bi ai nữa, ly khai chốn trần thế này mất rồi, ngươi còn khóc lóc để làm gì?” Nghe tiếng Liễu Dật, Hồ hung dữ ngẩng phắt đầu lên, hét lớn: “Tất cả là tại ngươi! Tại ngươi! Nếu tại ngươi, chàng chết.” Liễu Dật quay đầu đáp: “Hừ! Tự tạo nghiệt, thể sống. Là lão thiên trừng phạt các ngươi thôi.” Hồ dịu dàng đặt Hắc Hùng nằm xuống, đứng thẳng người, từ từ đến trước mặt Liễu Dật, trận cuồng phong thổi vù tới, Liễu Dật hai mắt cách nào mở lớn ra được, sau khi trận gió qua, mới có thể mở mắt ra nhìn.

      Phát Hồ biến thành lốt thú, toàn thân phủ lông đỏ rực, cái đuôi xù dựng đứng phía sau, mười ngón tay nhọn hoắt, thêm vào móng tay dài ngoằn, chẳng khác gì mười mũi chủy thủ sắc bén. Gương mặt kiều diễm biến dạng méo mó, để lộ ra hàm răng sắc nhọn. Hồ phẫn nộ : “Ngươi hại chết tướng công của ta, bây giờ ta quyết phải moi tim của ngươi ra, dùng để tế linh hồn chàng.” Liễu Dật ngẩng đầu, chẳng chút sợ hãi, nổi giận : “Hừ! Bị ngươi bắt được, ta biết chẳng còn đường sống sót. Trời cao công bình, ngươi lại nhận được kết cục còn tốt đẹp hơn.” Hồ nghe được, móng vuốt sắc nhọn hạ xuống, càng thêm phẫn nộ, tận lực hét lớn: “Ngươi sao? Trời cao công bình hả? là công bình hay sao? Nếu có trời cao, ta muốn hỏi tại sao đối xử với ta như vậy?” Liễu Dật chăm chú nhìn hồ phát cuồng, : “Sao chứ? công bình ư? Bọn nghiệt các ngươi xem mạng người như cỏ rác, ngươi tự tay hại chết bao nhiêu người rồi, ngươi có đếm nổi ? Hắc Hùng Tinh chỉ bất quá là bước đầu của báo ứng thôi.” hồ lớn tiếng thét lên: “, ta nhìn thấy là tại làm sao? Đây là thứ mà ngươi bảo là công bình sao? Nhân loại tàn sát chúng ta, lột da chúng ta, ăn thịt chúng ta, là thiên kinh địa nghĩa, chúng ta giết người, ăn người, lại là thiên địa bất dung? Đây là thứ mà ngươi bảo là công bình sao?” “Sáu trăm năm trước, ta mới là tiểu hồng hồ đường tu hành, may bị thợ săn bắt được, nhưng giết ta, mà nhốt ta vào trong rọ, mỗi ngày lúc cao hứng cho ta ăn, còn nếu cao hứng dùng thứ này thứ nọ đánh ta, đâm ta. Chung qui đến ngày, nghịch đủ rồi, ngay lúc đem ta lột da, Hắc Hùng cứu ta. Cứ như vậy, chúng ta cùng sinh sống suốt sáu trăm năm qua, chúng ta đối thiên lập thệ, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn chia lìa. Ta quên hết những kí ức về cuộc sống trần tục, chúng ta sinh sống cách khoái hoạt, chúng ta phương hại đến bất cứ người nào. Ngươi có thể tin, nhưng quái cũng có tình, đừng nghĩ rằng tình chỉ có loài người các ngươi mới hiểu nổi. Mười năm trước, chúng ta gặp tên đạo sĩ, chúng ta là loài nghiệt, đem chúng ta phong ấn trong cái hang chuột này. Nhưng mà chúng ta có làm gì đâu? Chúng ta sinh sống trong rừng sâu này, chúng ta phương hại đến ai chứ? Hắc Hùng bị giam cầm lại chỗ, nhưng tên đạo sĩ đó, đối với ta lăng nhục đủ đường, ngươi

      nhìn xem...”

      Cuồng phong thổi qua, Hồ biến lại thành nữ tử khả ái, ngoại y thân bị xé rách giờ rơi xuống đất lả tả, Liễu Dật hoảng kinh vội mở quạt che trước mặt, kêu lớn: “Muốn giết giết, đừng hòng lung lạc được ta.” Hồ tựa hồ hóa cuồng, hét lớn: “Ngươi nhìn , ngươi hãy nhìn , nhìn những gì tên đạo sĩ đó lưu lại thân thể ta, có phải nghiệt chúng ta có quyền được hưởng thụ sinh mệnh, thể sinh mệnh là chỉ nhân loại các người mới có. Ngươi hãy nhìn !” Liễu Dật từ từ hạ cây quạt xuống, hướng về phía Hồ, nhìn thân Hồ lằn dọc lằn ngang toàn là vết thương thành sẹo, nhìn qua lượt, làm cho người ta kinh tâm, là kẻ nào tàn nhẫn đến vậy... Hồ lại thét lên: “Đây là thứ ngươi gọi là công bình? Loài người ăn thịt chúng ta được, chúng ta ăn thịt con người được. Loài người làm tổn thương chúng ta được, chúng ta gây tổn thương cho con người được. Đây là công bình, là công bình chăng?” Hồ gần như hóa cuồng gào thét. Liễu Dật lắc đầu. Hồ tiếp: “Có biết tại sao ta và Hắc Hùng phải giết người? Tại sao phải móc lấy tim người? Chúng ta phải báo thù, ta phải nhìn xem tim các ngươi là đen hay là đỏ, là lạnh hay là nóng!” Liễu Dật : “ thể trời cao bất công được. Loài người vô cớ làm hại các ngươi, nhưng còn các ngươi? Các ngươi đâu có tốt lành gì? Các ngươi thậm chí còn tàn nhẫn hơn, vô tình hơn. Các ngươi có từng nghĩ, các ngươi làm hại con người cách vô cớ, họ đều có cha mẹ vợ con, họ sống hạnh phúc? báo thù của các ngươi làm hại bao nhiêu hạnh phúc của con người rồi?” Liễu Dật dừng lại lúc rồi tiếp: “Ta thể thừa nhận, nhân tính quả phần là tà ác, nhưng nhân tính vốn thiện lương, người là đại biểu cho mười người, mười người là đại biểu cho trăm người, trăm người là đại biểu cho ngàn người, ngàn vạn người thể đại biểu cho cả nhân loại. Ngươi gây thương hại bao nhiêu người vô tội, có gọi là công bình ? Ngươi từng nghĩ thông suốt chưa? Ngươi bị người ta tổn hại chịu thống khổ ra sao? Nhưng những người bị ngươi tổn hại? Những người thân của họ? Cha mẹ của họ phải chịu đau khổ còn hơn ngươi nữa? Sao ngươi mở rộng tấm lòng, dùng trái tim mà nhìn thế gian này, học lấy cách quan tâm trân trọng mọi sinh mệnh xung quanh mình, nhất thiết lấy lòng chân thành mà đối xử với người, gây tổn hại đến ai? nghiệt, sở dĩ bị coi là nghiệt là do các ngươi bổn tính tàn nhẫn, giảo hoạt, gian trá, hung dữ, còn loài người bổn tính là thiện lương, đây chính là khác biệt, nếu ngươi muốn được công bình, ngươi sao tự bắt đầu với bổn tính giống như con người? Nếu ngươi làm được vậy, ta tin rằng, giá trị sinh mệnh của ngươi có thể so sánh với sinh mệnh của con người, mà phải mãi trầm luân như vậy...” Hồ dường như nghe quá nhiều thuyết về hòa bình của Liễu Dật thành ra ngây ngốc, hỏi lại: “ chứ?” Liễu Dật bước lên, đưa tay phải ra, : “Ngươi nhìn , đây là cái gì?” Hồ mở lớn mắt ra nhìn, rồi : “Đó là... là tay phải của ngươi.” Liễu Dật lắc đầu, lập tức đập tay lên mặt bàn ở kế bên, : “Đó là nhân quả... là dư kình từ cái đập tay còn vang nữa.” Hồ chầm chậm : “Nhân quả? Nhân quả?”, nhìn bàn tay phải của Liễu Dật, tựa hồ minh bạch rất nhiều. Liễu Dật tiếp: “Có những việc vốn được định trước, có lẽ, quả muốn rời xa ngươi, nhưng các ngươi có năng lực tranh đấu với vận mệnh hay ? Khi hai ngươi rời xa nhau, ngươi có hy vọng là gã được vui vẻ hạnh phúc hay là ?” Hồ từ từ đứng lên, đến bên thân Hắc Hùng, chầm chậm ngồi xuống, hai mắt trống rỗng, vô quang … Liễu Dật đưa mắt nhìn tứ phía, phát cây cổ cầm, là vật Hồ ngày thường sử dụng, : “Ta nghĩ, ta chẳng làm được gì nữa, hãy để ta tấu khúc cho gã, coi như là tiễn biệt.” Hồ tựa hồ nghe thấy Liễu Dật gì, chỉ ôm chặt lấy Hắc Hùng. Liễu Dật cũng màng đến phản ứng của Hồ, về phía cây đàn cầm, hạ mình ngồi xuống. Cầm vang lên, nhàng thong thả, khiến người nghe có cảm giác bay bổng phiêu lãng ra ngoài chín tầng trời, nhìn khắp đại địa, gió phơ phất thổi qua người, mây trắng phiêu hốt bao lấy xung quanh, lạc bước đến chốn non xanh nước biếc, cỏ khô chầm chậm chuyển mình trở nên xanh ngắt, trăm hoa đua nở, vạn vật bừng tỉnh, khí sung mãn ấm áp, tràn ngập sinh mệnh, thế gian là mỹ lệ, khiến người ta quên hết, tựa như giữa trời đất chỉ còn lại cầm mỹ diệu.

      Đây là khúc đàn “Xuân phong” do chính Liễu Dật viết ra. rất lâu rồi tự mình gẩy đàn, nay nhìn thấy chân tình của với , Liễu Dật tựa như vì thế mà cảm động, có ý muốn Hắc hùng khi chết được nâng niu bởi “Xuân phong”. Khúc đàn chấm dứt, nhưng cầm tựa như vẫn còn quanh quất trong sơn động, từ hốc đá , cọng thanh thảo xanh xanh từ nham thạch mọc lên, con chim nghe thấy tiếng đàn bay vào trong động, đậu bên cạnh cây đàn. Sơn động khôi phục lại an tĩnh, chỉ còn lại niềm bi thương và nỗi hối hận vô biên. Liễu Dật nhàng lại trước mặt Hồ, thở dài : “Ngươi minh bạch chưa? Tiếng đàn giống như là nhân sinh chúng ta, kể là người, là ; kể ngươi tu luyện vạn năm, biến thành tiên, thành thần; tất cả đều có lúc chấm dứt, chỉ là khi biểu đạt phương thức giống nhau, thời gian ngắn dài giống nhau mà thôi.” Hồ hai mắt từ từ khôi phục lại thần sắc, nhìn Liễu Dật, hỏi: “Tại sao? Lão Thiên tại sao lại đối xử với chúng ta như vậy?” Liễu Dật chỉ khẽ lắc đầu, : “ vì lý do gì cả, hoặc có thể, mọi việc được chủ định từ trước, việc phải xảy ra xảy ra, khi nó xảy ra, chúng ta làm sao mà tránh được? Ngươi thương tâm sao? Chẳng bằng suy nghĩ theo hướng khác, có thể bây giờ đến được nơi an tĩnh, cách rời mọi huyên náo nơi trần thế, thể là đó phải là thứ hạnh phúc. Mở rộng cánh cửa trái tim của chúng ta, nhất định nhìn thấy được ánh sáng.” Hồ hai mắt còn vương chút mông lung , hướng về Liễu Dật: “Nhưng, chúng ta phân khai làm hai thế giới, vĩnh viễn thể cùng chung sống với nhau, sao ta có thể chấp nhận được. Ta thể! Ta chỉ còn có thể sống cuộc sống độc, tịch mịch đến lúc chết.” Liễu Dật lắc đầu, : “Chỉ cần trong tim ngươi có , như vậy, giữa hai thế giới hoàn toàn có khoảng cách, bởi vì hai trái tim của các ngươi ở chung chỗ, vĩnh viễn, vĩnh viễn là vậy.” Hồ vẫn còn nghi vấn hỏi: “Cùng nhau thế nào?” Nhưng đúng lúc này, từ phía sau vang lên tiếng quát lớn: “Con bà nó, quái, mau nếm quyền của lão tử đây...”

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 18: SINH TỬ LY BIỆT , TỐI THÂM ...

      Chết trong tim bất quá chỉ bi thương đến chết lặng, nhưng còn có thể đập trở lại.

      Giữa sinh và tử, tuyệt có chỗ cho chọn lựa, cũng tuyệt hề có cơ hội thứ

      hai.

      (Cổ Long - Luận)

      Đừng... Liễu Dật thét lớn. Mà Liễu Dật phản ứng cũng nhanh kém, hai tay dang ra, chặn ngay phía trước quyền của Thập Kiệt Nhất. “Ầm” tiếng, luồng tử sắc như điện chớp chạm lên người Liễu Dật. Chiêu Thập Kiệt Nhất sử dụng chính là Bôn Lôi Quyền, dự định là thâu tập Hồ, cho ả thấy chút bản lĩnh, nào ngờ được Liễu Dật lại bất thình lình chặn quyền của mình, cho nên quyền ấy đánh trúng lên người Liễu Dật. Liễu Dật chỉ là tên thư sinh bình thường, chút tu vi cũng có, làm sao có thể chịu nổi Bôn Lôi Quyền cương mãnh của Thập Kiệt Nhất, toàn thân y như diều đứt dây, văng tuốt ra xa. “Bịch”, thanh lại vang lên, chính là do thân hình Liễu Dật đập lên vách đá sơn động mà phát ra... Lúc này, Hồ dường như có hơi lưỡng lự, sao người này lại cứu mình vậy nhỉ? Thập Kiệt Nhất chẳng còn để ý chuyện gì xảy ra nữa, chạy thẳng đến bên cạnh Liễu Dật, quỳ xuống ôm chầm lấy Liễu Dật, hoảng hốt kêu lên: “Lão đại, huynh làm sao rồi? Lão đại, đừng dọa đệ. Thập Nhất cố ý đâu, đệ biết. đấy, đừng dọa đệ, huynh tỉnh dậy .” Đại Đao Vương ngay lúc này cũng xông vào trong động, nhìn thấy Hồ ngơ ngẩn đứng ngay đó, còn Liễu Dật hôn mê tại góc, Thập Kiệt Nhất khóc lóc thảm thiết ở bên cạnh...

      Đại Đao Vương có phần mơ hồ, chuyện gì xảy ra ở đây vậy? Chuyện này là thế nào, rồi vội vàng chạy đến bên Liễu Dật. Thập Kiệt Nhất lại kêu lên to: “Lão đại, đừng dọa đệ mà, huynh mau tỉnh dậy, mau tỉnh dậy , huynh làm sao rồi...” Liễu Dật sắc mặt nhợt nhạt, hai mắt nhắm nghiền, Đại Đao Vương thấy thế vội : “Nhanh, Thập Nhất, truyền chân khí cho y! Trước tiên hãy bảo vệ tâm mạch cái .” Thập Kiệt Nhất trong lúc quá hốt hoảng, quên khuấy mất chuyện này, liền vội vàng giơ tay phải lên thành chưởng, vận chân khí trong người truyền vào thân thể Liễu Dật, luồng nhiệt khí ấm áp lưu chuyển chỉ chút ít đả thông những đường huyết mạch bị tắc nghẽn của Liễu Dật. Liễu Dật chầm chậm mở hai mắt, nhìn thấy Thập Kiệt Nhất hai mắt gần như sắp bật lệ liền bảo: “Hảo huynh đệ... đệ... đệ làm sao vậy? được khóc, hảo hán nam tử được thế, thể để dễ dàng rơi lệ được.” Thập Kiệt Nhất vốn khó kiềm lại, bây giờ thấy Liễu Dật mở mắt ra, đột nhiên câu ấy, lại càng thể kiềm chế nổi, giọt lệ nam nhân xuống: “Lão đại, tại Thập Nhất tốt, Thập Nhất quá bất cẩn, là do Thập Nhất hại huynh, huynh ngàn vạn lần được xảy ra chuyện gì.” Sau khi xong, Thập Kiệt Nhất bỗng nhiên thốt được lời nào nữa. Liễu Dật khẽ lắc đầu, cười yếu ớt: “, Thập Nhất, sinh tử hữu mệnh, nếu như ông trời an bài, huynh phải chấp nhận, huynh sao có thể trách đệ được.” Thập Kiệt Nhất nghe được, lại càng thể kiềm chế, dòng lệ hối hận lại rơi ngừng, cả mười năm nay, ở bên cạnh Liễu Dật, Thập Kiệt Nhất lúc nào cũng hoan hỉ vui vẻ, chưa bao giờ cảm thấy bơ vơ như lúc này. Thập Kiệt Nhất vẫn gọi Liễu Dật là lão đại, tình thân tựa huynh đệ, bây giờ thấy Liễu Dật tình trạng thế này, bản thân mình lại bất lực thể tương trợ, thâm tâm Thập Kiệt Nhất hoàn toàn trống rỗng. Thập Kiệt Nhất dùng đôi bàn tay to lớn thô ráp lau dòng nước mắt : “Lão đại, huynh nhất định có chuyện gì cả. đấy, có Thập Nhất ở bên cạnh, huynh làm sao xảy ra chuyện gì được.” “Khục, khục...”, cơ quan nội thể bị tổn thương, khiến Liễu Dật từ trong mồm phun ra cả bụm máu lớn, cố gắng chịu đựng nỗi đau đớn xé tâm can, Liễu Dật lắc đầu : “Huynh đệ ngốc, đệ tưởng đấu lại ông trời sao? Mặc dù ta biết võ công, nhưng ta biết đệ võ công cao cường, trúng quyền của ngươi, đừng đến người biết võ công...”

      Liễu Dật chẳng được hết câu, nhưng cho dù y ra, mọi người ai cũng đều hiểu rằng Liễu Dật chẳng còn cứu được nữa. Ăn năn, hối hận, chưa được khắc hành hạ khổ sở gã thiết hán. Thập Kiệt Nhất : “Là Thập Nhất tốt! Thập Nhất chặt cánh tay này xuống.” Vừa xong, bất ngờ giật lấy đao của Đại Đao Vương. Liễu Dật cố gắng chịu đựng đau đớn, thều thào: “Dừng tay...đệ làm sao thế...đừng tự trách mắng như thế... đệ tự chặt tay mình chẳng lẽ ta khỏi hay sao? còn tay ... đệ làm sao mà lấy được A Cửu.” Thập Kiệt Nhất nghe Liễu Dật thế, càng thêm thương tâm, cả trong lúc này, mà Liễu Dật vẫn còn nghĩ đến mình... Liễu Dật lại hộc máu, giọng vô lực: “Thập Nhất, về sau phải cố gắng tự chiếu cố lấy thân, giúp ta tìm A Cửu công chúa về, Liễu phủ giờ đây tùy thuộc vào đệ, ta trong người đau quá... mệt quá... ta muốn... ta muốn nghỉ ngơi lát.” xong, chầm chậm nhắm mắt lại. Thập Kiệt Nhất liền phản ứng tức , ôm chặt lấy Liễu Dật, vừa lay vừa : “Lão đại, huynh đừng ngủ, được ngủ! Trời sáng bây giờ đấy, chúng ta... chúng ta còn phải nhanh chóng lên đường nữa.” Thế nhưng, đôi mắt Liễu Dật vẫn nhắm chặt, Thập Kiệt Nhất lại tiếp tục tự mình xuất thủ chưởng, liên tục vận chân khí trong người truyền vào trong thân thể Liễu Dật, nhưng Liễu Dật phản ứng cũng chẳng có. Thập Kiệt Nhất hoảng hốt, bấn loạn, lớn tiếng gọi: “Lão đại... lão đại... huynh đừng dọa đệ... đừng dọa đệ, huynh có làm sao đâu, huynh mau mở mắt nhìn Thập Nhất chứ. Lão đại, đừng dọa đệ...”, Thập Nhất lắc mạnh thân thể Liễu Dật. Thế nhưng Liễu Dật cứ như người chết, chẳng có lấy chút phản ứng.… Đại Đao Vương lắc đầu, vỗ vỗ lên vai Thập Kiệt Nhất : “Thập Nhất huynh đệ, đừng nên như thế. Liễu công tử ... chết rồi, ngươi có thế này cũng vô dụng thôi.” Thập Kiệt Nhất ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hoe : “ đúng đâu, lão đại thể chết, huynh ấy chỉ... chỉ ngủ giấc thôi.” Lúc ấy, Hồ từ từ đến... Đại Đao Vương vừa thấy, vội cầm lấy đao, chuẩn bị tiến đến chặn lại, chỉ cần nhìn bộ dạng Thập Kiệt Nhất thời, cũng biết phải là lúc nghênh chiến.

      Hồ ngó Đại Đao Vương rồi bảo: “Ta hại ngươi đâu, ta chỉ lại giúp thôi.” Đại Đao Vương vung đại đao nhảy tới, giận dữ quát: “Ai mà tin được ngươi. Người chết rồi, ngươi còn muốn giở trò gian trá gì đây?“ Hồ nhàng tránh khỏi, nhưng nàng tịnh hoàn thủ, lại cũng hề làm bị thương Đại Đao Vương, nhưng vẫn tiếp tục hướng tới thi thể của Liễu Dật đến, rồi quỳ xuống. Đại Đao Vương có chút kỳ quái, vừa rồi Hồ ràng có thể đả thương mình, sao lại xuất thủ, chẳng lẽ hôm nay mọi người ở đây đều điên hết cả rồi sao? Hồ nhìn Liễu Dật cùng Thập Kiệt Nhất : “Ta có thể cứu .” Thập Kiệt Nhất liền ngẩng lên, nước mắt lưng tròng, là khó khăn lắm mới được. Ngạc nhiên, Thập Kiệt Nhất hỏi: “ chứ? Ngươi có thể cứu lão đại sống lại à?” Hồ gật gật đầu, chỉ mỉm cười đáp lời: “ quả là người tốt, nên chết như thế. Nhưng ta, thực hại quá nhiều kẻ vô tội, đối với nhân gian này còn chút quyến luyến, ta muốn đến thế gian khác mà có người cùng ta luyến ái, nếu , chàng đơn.” chưa dứt câu, từ trong miệng nàng chập chờn xuất quả cầu bạch sắc, quả cầu ấy chỉ độ hai đốt ngón tay, lấp lánh tỏa ánh bạch sắc, ở giữa có hào quang lưu động, đẹp đẽ vô cùng. Hồ ngoái lại nhìn con gấu đen tinh nằm mặt đất, mỉm cười khẽ : “Đợi muội nhé!”

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 19: ĐẠI NẠN BẤT TỬ, XẢO ĐẮC THIÊN ...

      Hồ dùng tay trái bóp miệng Liễu Dật, nhàng thổi vào miệng Liễu Dật đạo bạch khí, chỉ thấy trong đó có quả cầu bạch sắc chầm chậm trôi dần, trôi dần, cuối cùng tan biến trong miệng Liễu Dật. Ngay lúc đó, bỗng phát sinh việc kì quái, chỉ thấy sắc diện Liễu Dật từ từ khôi phục lại vẻ hồng nhuận, thân thể có chút phản ứng, hai bàn tay khẽ nhúc nhích. Thập Kiệt Nhất hai mắt sáng bừng, lấy lại tinh thần, hô lớn: “Lão đại... lão đại, huynh sao rồi. Nhanh, mở mắt ra nhìn Thập Kiệt Nhất !” Tựa hồ Liễu Dật nghe được tiếng gọi của Thập Kiệt Nhất, chầm chậm mở mắt, hai tay yếu ớt đưa lên, thều thào : “Ta có phải nằm mơ ? Chắc chắn là nằm mơ rồi, thân thể ta hình như có gì đó khác lạ lắm.” Thập Kiệt Nhất kích động : “Lão đại, phải là mộng, phải mộng, là thực đó.” Liễu Dật lắc lắc đầu, chợt nhìn thấy Hồ, thân thể ả dường như cũng phát sinh biến hóa, trong khoảnh khắc biến thành già lão, nếp nhăn nhanh chóng lên đầy mặt, thân hình run rẩy như sắp nguyên hình, mái tóc đen dài biến thành bạc trắng, ánh mắt còn toát lên tươi trẻ, ngược lại chỉ còn vẻ già lão, vô lực. Liễu Dật hoang mang hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy, ngươi làm sao vậy?” Hồ khẽ mỉm cười, đoạn thều thào : “Ta chỉ là dùng nội đan tu hành truyền cho công tử, giúp công tử tái sinh.” Liễu Dật lại hỏi: “Còn ngươi sao? Ngươi tại sao lại biến thành thế này?”

      Hồ đáp: “Loài chúng ta khi tu luyện, sinh mệnh toàn bộ nằm trong nội đan, nếu như có nội đan, chúng ta có thể chết ngay lập tức.” Liễu Dật ngồi dậy, vội vã hỏi: “Sao ngươi khờ khạo vậy, tại sao lại muốn cứu ta?” Hồ yếu ớt lắc đầu: “ phải, ta khờ khạo. Liễu công tử là người tốt, thể chết được. Còn ta trái tim chết rồi, ta hoàn toàn còn tìm được lý do gì để tiếp tục sống. Vì vậy, ta còn muốn đa tạ công tử, là công tử cho ta câu trả lời, nếu như thế gian này dung nạp chúng ta, hãy để chúng ta tách ra, có thể như vậy chúng ta hạnh phúc hơn.” Liễu Dật còn gì được nữa? Mà cũng còn có gì để mà nữa đây? Có lẽ, bản thân y cũng thường nghĩ tới tất cả đều đúng, thời kỳ loạn lạc này, cái gì là đúng, cái gì là sai? quái thể đúng sao? Là người nhất định đúng sao? Hồ tiếp tục : “Có lẽ lần này, chúng ta nhất định trầm luân trong bể khổ, làm bao nhiêu điều sai trái thể bù đắp lại, ta cũng chẳng dám cầu điều gì. Hy vọng duy nhất của ta là tại mười tám tầng địa ngục có thể nhìn thấy tướng công, dù có cực khổ đến đâu ta cũng vui lòng.” Dần dần, giọng Hồ càng lúc càng , càng lúc càng yếu ớt. Liễu Dật an ủi: “Nếu như ngươi có lòng hối cải, nhất định gặp lại được tình lang, nhưng nhất định là gặp nhau tại địa ngục, biết đâu hai ngươi tái ngộ tại chốn Tây Phương cực lạc, cửa Phật luôn mở rộng, chẳng lẽ lại thu nhận được hai người bọn ngươi sao?” Hồ gật đầu cười buồn, ánh mắt bỗng biến thành trống rỗng vô thần, yếu ớt : “Ta cảm thấy lâng lâng rồi, ta mệt quá, ta muốn nghỉ ngơi lúc." Đoạn ả gượng người trở dậy, hướng về phía thi thể Hắc Hùng, chầm chầm tới, khoảng cách mỗi lúc gần, thân thể mỗi lúc hư nhược, cuối cùng cũng ngã gục vào lòng Hắc Hùng. Mặc dù Hồ phải là do Liễu Dật giết, nhưng cũng vì mà chết, khỏi cảm thấy có chút cảm thán, lắc đầu thở dài: “Thường Nga hối trộm thuốc tiên, trời xanh biển biếc, đêm đêm tỏ lòng. Nếu sớm biết là thế này, hà tất khi xưa...” Liễu Dật quệt vết máu tươi bên khoé miệng, rồi quay sang phía Thập Kiệt Nhất : “Chúng ta hãy chôn cả hai bọn họ chung chỗ.” Thập Kiệt Nhất gật đầu vâng lời, ba người hợp sức, cuối cùng cũng đắp xong được ngôi mộ cho cả hai ở bên ngoài sơn động, lập cho Hồ Ly cùng với Hắc Hùng chung tấm mộc bia.

      Liễu Dật ngẩng mặt nhìn trời, thấy mặt trời sắp mọc, : “Trời sắp sáng rồi, chúng ta tiếp tục thôi. Đầu tiên đến Phong Đà Động, thời gian còn nhiều nữa rồi. Đại Đao Vương, chúng ta phải nhanh chân lên, có thể đến nơi vào đầu giờ chiều.” Đại Đao Vương tính toán lúc, trong vòng ba canh giờ, nếu như nhanh, có thể được. Gã gật đầu : “Nếu như chúng ta có thể nhanh như , chắc là có thể.” Liễu Dật gật đầu : “Chúng ta xuất phát thôi!” xong liền xăm xăm nhằm phía trước mà . Liễu Dật sau khi thoát chết, bỗng cảm thấy thân thể như bỗng, bộ hầu như tốn chút khí lực nào, càng càng nhanh. Những kỳ dị này, ngay cả bản thân gã cũng biết giải thích thế nào. Thập Kiệt Nhất cùng Đại Đao Vương phía sau thấy vậy lấy làm lạ lắm, Liễu Dật chưa từng học qua võ công mà, tại sao mới bắt đầu nhanh như vậy? Thập Kiệt Nhất còn khả dĩ có thể theo kịp, chứ Đại Đao Vương hết chịu nổi, theo được lúc, gã hổn hển lớn: “Liễu công tử, chậm lại chút, ngươi nhanh như vậy, chết người đấy.” Liễu Dật chậm bước, quay lại nhìn hai gã, ngạc nhiên hỏi: “Ta có nhanh sao? Ta lại cảm thấy hai ngươi rất chậm.” Thập Kiệt Nhất cùng Đại Đao Vương ngớ người nhìn nhau lắc đầu, Đại Đao Vương : “Liễu công tử, tại sơn động lúc trước phát sinh ra chuyện gì, công tử có thể kể lại cho bọn ta được ? Bao nhiêu việc xảy ra khiến ta chẳng hiểu gì cả, trở nên hồ đồ rồi.” Thập Kiệt Nhất cũng gật đầu phụ họa: “Phải đó, phải đó! Lão đại, phát sinh ra chuyện gì vậy? Tai sao huynh lại giúp con quái đó thoát khỏi quyền của đệ?” Liễu Dật : “Chúng ta vừa vừa , nếu tốn nhiều thời gian.” Hai người gật đầu đồng ý, Đại Đao Vương lại : “Phiền công tử chậm lại chút, nếu chúng tôi theo kịp.” Liễu Dật gật đầu, và cứ như vậy, mặt vừa , mặt vừa kể lại mọi việc xảy đến với mình, hai người trố mắt lắng nghe, tưởng như tự mình chứng kiến tình trong sơn động. Đại Đao Vương nghe xong, kích động : “Sớm nghe Giang Nam có nhiều tài tử, nhưng Đại Đao Vương ta trước đây vẫn tin là tài tử có thể dùng vào việc gì tại giang hồ, ngờ hôm nay công tử lại cho Đại Đao Vương ta mở rộng tầm nhìn.”

      Thập Nhất Kiệt khoái trá cười : “Ngươi còn phải học hỏi nhiều, lão đại ta còn biết bao nhiêu chuyện khác nữa kia.” Lúc này, Liễu Dất bỗng nhiên chậm lại. biết tại sao, cảm giác toàn thân đau đớn, nhưng phải là kiểu đau như lúc vừa rồi thụ thương, toàn thân lúc cảm thấy lạnh giá như ở trong hang băng, lúc cảm thấy nóng bừng như có liệt hỏa thiêu đốt. Lúc lạnh, trong miệng Liễu Dật ngờ lại thở ra luồng hơi trắng như sương; lúc nóng, thân thể y lại nóng bỏng như lò lửa khiến Đại Đao Vương cùng Thập Kiệt Nhất đều thất kinh, kêu trời kêu đất. Liễu Dật cảm thấy thân thể thập phần thống khổ, nóng nóng lạnh lạnh làm y còn chút khí lực nào nữa, đành ngồi phịch xuống gốc cây khô tạm nghỉ. Thập Kiệt Nhất thấy biểu tình thống khổ của Liễu Dật, hấp tấp hỏi: “Việc gì vậy? Tại sao lại như vậy?” Đại Đao Vương nhận định: “Công tử có quá nhiều chân khí, xem ra trong thân thể có gì để áp trụ đám chân khí này." Thập Nhất Kiệt gật đầu, đặt hữu chưởng lên vai Liễu Dật, dùng chân khí của mình truyền qua người . Dòng chân khí ôn hòa ấm áp vừa nhập vào thân thể của Liễu Dật, liền lập tức bị hai đạo chân khí nóng lạnh làm tan biến hết, tay Thập Kiệt Nhất phảng phất như gặp phải chấn lực cực đại, giống như có lực lượng vô cùng mạnh mẽ đẩy tay ra ngoài. Đại Đao Vương vội hỏi: “Sao rồi?” Thập Kiệt Nhất : “Trong thân thể y, có đạo lãnh khí và đạo nhiệt khí bài xích ta, ta có cách nào truyện chân khí vào nội thể lão đại được. ” Đại Đao Vương cũng chẳng còn cách nào khác, làm sao bây giờ? Chẳng nhẽ cứ nhìn Liễu Dật lúc lạnh ôm lấy Thập Nhất, lúc nóng cởi hết y phục? Chuyện này đúng là vấn đề lớn đây!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :