Ma Kiếm Lục - Tàn Nguyệt Bi Mộng (272 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 188: LIỆT DIỄM TINH CUNG, TAM THIẾU CHỦ ...
      Mọi việc thế gian luôn phân thành thiện và ác, trong cuộc đời, chúng ta tránh khỏi có lúc bị người khác ngộ nhận, quy chụy, có thể với người này chúng ta là người tốt, trong mắt người khác chúng ta lại là người xấu, phù hoa nhược mộng, ai có tư cách để bình phẩm đây! Những điều nhìn thấy biểu cho chân tướng, cốt là chúng ta hỏi lòng thẹn, có trời xanh, dưới có đất rộng, trong lòng chúng ta tự có đáp áp.

      Chỉ là bóng hình nhưng khiến Thất Nguyệt cảm thấy rung động, vốn nàng nghĩ rằng Diệp La Bách Hoa này là công chúa của Diệp La thị tất phải kiêu ngạo vô cùng, điêu trá phách lối giống như Lam Nhận, nhưng trước mắt nàng bây giờ lại khác hẳn, thân ảnh nàng ta độc, tịch mịch làm sao khiến người khác thấy thương cảm, nàng ta là công chúa lại hề vui vẻ, nỗi độc ấy khiến nàng có hảo cảm.

      Nàng cầm tay Liễu Dật: “Nàng ta đẹp qua.”

      Liễu Dật gì, chỉ cười , đẹp hay xấu đối với chàng đều là phù vân, thể đuổi bắt, thế giới của chàng toàn màu đen, chỉ có thể nhìn được quang điểm, nhưng lòng chàng càng sáng hơn vì chàng biết mình cần nhìn đến những gương mặt xấu xa của thế nhân.

      Thiếu niên áo lam tuấn mĩ liếc nhìn Thất Nguyệt, cười lạnh lùng: “Ngươi lại chuyện nữ nhân xinh đẹp trước mặt kẻ mù sao? Ngươi nhìn ra hình dáng của nàng ta?” Lời lẽ của y như thể có thành kiến đối với Diệp La Bách Hoa, cơ hồ là cừu nhân của nàng.

      Thất Nguyệt lơ , thuận miệng đáp: “Đẹp hay , trong lòng chúng ta tự biết, thư sinh mù sao, lòng huynh ấy sáng là được, nhìn thấy khuôn mặt xấu xa của các người lại càng tốt.”

      Tuy nàng chỉ thuận miệng nhưng cũng có mấy phần đạo lí, thiếu niên cứng họng, lạnh lùng hừ tiếng rồi nhìn sang gian đại phòng phía sau lôi đài.

      Lúc này, biển người dưới lôi đài hoàn toàn yên lặng, dường như cả thế giới trở thành vùng đất an lành, Bách Hoa công chúa đứng tầng lầu thứ ba bắt đầu lên tiếng.

      “Các vị, Bách Hoa chỉ là nữ tử vô danh, may mắn được các vị mến, hôm nay là ngày Bách Hoa kén chồng, lời rằng nhân duyên thiên định, Bách Hoa phải nhờ trời cao chú định nhân duyên cho mình.” Giọng lớn, nghe như tiếng hoàng oanh, vọng vào tai mỗi người rồi thấm vào lòng, nghe uyển chuyển, dịu dàng, u oán làm người khác thương cảm, lại từ thân ảnh độc phát ra khiến người ta rung động, muốn chiếu cố cho nàng trọn đời trọn kiếp.

      Đúng lúc đó, bên dưới đài vang lên giọng lạnh lùng: “Nhân duyên thiên định? tin vào điều đó, ta thấy… dám lộ chân diện, tám phần là vì xấu xí, dám gặp ai nên mới bày ra cái trò lôi đài kén chồng để nhanh nhanh gả cho người ta.”

      Người lên tiếng chính là thiếu niên áo lam tuấn mĩ đứng bên Thất Nguyệt. Nàng vốn nghĩ rằng thiếu niên này đến tham gia thi tuyển, tưởng là y đến làm loạn, càng ngờ mới bắt đầu y nhẫn nại được, nàng có hảo cảm với Diệp La Bách Hoa nên đối với tên thiếu niên này tăng thêm mấy phần hận ý.

      Diệp La Kiếm Mộ cao giọng: “Ngươi gì?” Tuy hỉ nộ lộ ra nét mặt nhưng ngữ khí có ý chỉ trích.

      Thiếu niên tựa hồ sợ hãi gì, ngược lại còn lắc đầu: “Khách khách, ông đúng là càng già càng hồ đồ, ta gì cũng nghe sao, được! Bổn công tử lại phải nhắc lại, ta là Bách Hoa công chúa quá xấu xí mới phải dựa vào cuộc kén chồng này mà nhanh chóng gả cho người ta, bằng vì sao lại dám dùng chân diện gặp người? Hay là mặt mũi nào gặp người ta?”

      Diệp La Kiếm Mộ lúc đó tức đến nỗi mặt mày đỏ lựng, giận dữ: “Láo…” đoạn toan bạt kiếm xuất thủ.

      Bách Hoa công chúa liền ngăn cản: “Kiếm thúc thúc, xin dừng tay.” Diệp La Kiếm Mộ vốn giận đến cực điểm nhưng nghe thấy Bách Hoa công chúa vậy liền thu tay lại.

      Diệp La Bách Hoa hướng mục quang sang thiếu niên tuấn mĩ, tuy cự li rất xa nhưng cảm giác bị nhìn chăm chú là có , nàng hỏi: “Vị công tử này xưng hô thế nào?”

      Thiếu niên tuấn mĩ đáp: “Bất tất khách khí như thế, định xiên xỏ sao, ta tên là Vũ Trầm Tinh.”

      Diệp La Bách Hoa nhắc nhở: “Vũ công tử, nếu công tử đến tham gia thi tuyển Bách Hoa hoan nghênh, còn nếu đến làm loạn kiếm của Diệp La thị sẵn sàng phụng bồi, ngoài ra…Bách Hoa xin trả lời câu hỏi của Vũ công tử, tuy Bách Hoa cho ai thấy chân diện nhưng xin bảo chứng với thiên hạ là khuôn mặt mình đến nỗi khiến mọi người phải nôn mửa đâu.” Lời lẽ rất chung chung, có vài phần chân , lại thấy được dung nhan nên càng tăng thêm vẻ huyền bí.

      Diệp La Bách Hoa ngừng lại rồi tiếp tục: “Bách Hoa cả gan xin về quy tắc kén chồng, lần tỷ thí lôi đài này, chúng tôi có quy định nào, ai cũng có thể lên đài, bắt đầu bằng thi võ rồi thi văn, thắng liền ba trận có thể xem chân diện của Bách Hoa, thắng tiếp ba trận liên tục nữa trả lời ba câu hỏi của Bách Hoa, nếu trả lời được …bị loại, nếu nguyện ý có thể lưu lại trong Vô Lệ thành của Bách Hoa và được trọng dụng.”

      lão đầu hốc hác quát lên: “Công chúa, theo lời cả ba câu hỏi đều do đề ra, nếu cố ý làm khó, hỏi những chuyện tồn tại chúng ta làm sao trả lời được?”

      Diệp La Bách Hoa lắc đầu: “Bách Hoa xin đảm bảo rằng những câu mà Bách Hoa hỏi đều có đáp án, tuyệt đối cố ý nêu ra những câu hỏi quá khó.”

      Tiếp đó ngốc tử béo ú, cáu bẩn lên tiếng: “Xin hỏi công chúa, nếu trả lời được ba câu hỏi của công chúa thế nào?”

      Diệp La Bách Hoa liếc nhìn ngốc tử phì nộn rồi đáp: “Tiên sinh hỏi rất hay, đó chính là chuyện Bách Hoa định , nếu đáp được cả ba câu cùng Bách Hoa tỷ thí, cũng võ trước văn sau, luận võ chỉ cần lấy được vật mình Bách Hoa là thắng, luận văn bao quát cầm, kì, thi, họa, có thể chọn lựa, nếu hòa cũng coi như bị loại.”

      Diệp La Bách Hoa chỉ mất có hai câu xong quy củ tỷ thí nhưng những người ở dưới đều biết bảy trận thi đấu này và ba câu hỏi tất khó như lên trời, đâu xa, ngay ba trận đầu tiên, thắng được trận ở dưới người đông như nêm cối, trận hai chắc chắn gặp cường địch, trận thứ ba càng khó hơn, bất quá thắng liên tục ba trận mà có thể nhìn thấy chân dung của Bách Hoa cũng là điều dụ hoặc to lớn.

      Diệp La Bách Hoa liếc vòng những người dưới đài, giọng mĩ diệu lại cất lên: “Tôi nghĩ chắc các vị hiểu cả rồi.”

      ai đáp lời, hiển nhiên mấy câu của nàng giải thích tường tận quy định tỉ thí, nàng tiếp tục: “Bắt đầu thôi.” Liền đó từ sau lưng nàng bước ra nha hoàn, mang tới chiếc ghế, nàng dịu dàng ngồi xuống.

      Thưởng lớn tất có kẻ ra sức, sắc đẹp thần bí của Diệp La Bách Hoa là phần thưởng tuyệt vời, nam nhân trong thiên hạ xúm vào như ong quấn mật, đương nhiên đó chỉ về tình hình trước mắt, từ lúc trường tỷ thí bắt đầu, tất cả già, trẻ, cao, gầy, lùn, đẹp, xấu đều tranh nhau xông lên lôi đài, nhưng ai vào được trận thứ hai, chỉ thắng được trận lập tức bị người khác loại, cao thủ ngừng xuất , tỷ thí cứ thế diễn ra rất náo nhiệt.

      lôi đài, người thắng liền hai trận chính là tên ngốc tử phì nộn, thân hình y cao, bè bè như chiếc thùng gỗ, diện mạo xấu xí, thanh đao trong tay y so với thân mình còn lớn hơn, nhưng chính kẻ xấu xí đó lại thắng liên tục hai trận, cứ theo đà này, hiển nhiên y là người đầu tiên được nhìn thấy chân diện của Diệp La Bách Hoa, những người bình phẩm ở bốn phía lôi đài đều tỏ vẻ coi thường, đương nhiên trong đó bao gồm cả Diệp La Kiếm Mộ, nguyên nhân vì y quá xấu xí.

      Ở dưới đài, y Vũ Trầm Tinh nhàng nghiêng đầu : “Trục Nhật, ngươi lên y .” người trong số tám thiếu niên đứng sau lưng bước lên.

      Thiếu niên đó tuổi chừng dưới hai mươi, mày rậm mắt sâu, sống mũi cao, sắc mặt hơi hốc hác nhưng ảnh hưởng đến vẻ tuấn lãng, trường sam màu lam vô cùng chỉnh tề, hông đeo thanh trường đao thẳng đuột, bước ra khỏi đội rồi cung kính đáp: “Vâng, thưa công tử.”

      đạo nhân ảnh màu lam bắn vút lên lôi đài, tốc độ nhanh như điện hoa hỏa thạch, cả vạn người chỉ nhìn thấy chiếc bóng. Vừa đứng vững đài, thiếu niên áo lam liền lên tiếng tự báo danh tính: “Tại hạ Lam Trục Nhật, xin các hạ tứ giáo.”

      Ngốc tử béo ú liếc mắt nhìn tiểu tử trước mặt, ánh mắt lộ ra sát cơ, đây là trận thứ ba, nếu y thắng có cơ hội nhìn thấy dung nhan của Bách Hoa công chúa, vì vậy thấy kẻ này dám lên đả lôi đài, trong lòng y vui chút nào, gầm lên: “Tại hạ Lam Thành Đao, xin tứ giáo.”

      Lam Thành Đao vừa báo danh tính xong liền xuất thủ ngay, thân hình lùn mập như chiếc trống tịnh ảnh hưởng đến tốc độ của y. Lưỡi đao to bè cuộn lên tầng sát khí, đao quang trắng xóa xạ vào thiếu niên đối diện, y ngừng tấn công, nhanh nhẹn di động thân hình, chuẩn bị tư thế khác ngõ hầu cận chiến.

      Phía đối diện, trường đao của Lam Trục Nhật rời vỏ, tay phải giơ ngang ngênh đón thẳng vào vùng đao quang, “choang choang”, đao quang trắng xóa đập vào trường đao, Lam Trục Nhật cho Lam Thành Đao tiếp tục công kích cận thân, mượn phản lực của đao quang mà thoái lui với tốc độ rất nhanh, cảm giác như khối gỗ truy theo chiếc bóng.

      Nhưng chiếc bóng thoái lùi nhanh nhẹn lượn vòng, trường đao chém mạnh xuống, động tác rất đơn giản song sức mạnh vô bờ, tốc độ lại nhanh, quyết cho gã béo kháng cự, “choang”, thanh này tịnh phải là tiếng binh khí va chạm mà do Lam Trục Nhật thu đao phát ra, trường đao được tra vào vỏ, thân ảnh Lam Trục Nhật chầm chậm hạ xuống lôi đài.

      Tất cả mọi người đều im re, trận đấu lôi đài chỉ trong nháy mắt dừng, những người ở gần đều phát rằng Lam Thành Đao bất động, trường đao vẫn giơ ngang đầu, đôi mắt lộ ra vẻ sợ sệt ngày càng , “cảng”, thanh đao của y gãy đôi, liền đó từ mi tâm chảy xuống dòng màu đỏ, thân thể ngã xuống làm tung lên lớp bụi.

      Diệp La Kiếm Mộ ngồi rìa đài sớm nhìn ra Lam Thành Đao bị thiếu niên kia dùng đao chẻ đôi đầu, tuy y thắng trận này nhưng ông cảm thấy y phải cầu thân, tựa hồ cố ý giết chết đối thủ, tuy nhiên Lam Thành Đao chết, còn ai thi văn, thành ra y tự nhiên thắng trận này.

      Diệp La Kiếm Mộ phất tay, từ dưới lôi đài bước lên hai tên tớ trai còn trẻ, đem cái trống lùn Lam Thành Đao xuống, thiếu niên áo lam cầm xéo trường đao, quay người : “Còn ai lên lôi đài tỉ thí với Lam Trục Nhật?”. Bên dưới lôi đài im phăng phắc, ai cũng hiểu tỉ võ luận kiếm khó tránh thụ thương nhưng ngờ cây đao của thiếu niên này lại độc ác như vậy, trực tiếp giết chết đối thủ, như thế có ai dám đem sinh mệnh ra làm trò đùa, trừ những người nắm chắc phần thắng, ai lại tìm chết bao giờ.

      Lam Trục Nhật lại cao giọng: “Còn có vị hùng nào xin lên tứ giáo.” Tuy y liên tục hô hai lần nhưng những người ở dưới lôi đài đều bị trường đao của y chấn nhiếp, động tĩnh gì.

      Y nhìn Vũ Trầm Tinh, ánh mắt hai người va chạm, dường như trao đổi điều gì, Lam Trục Nhật quay người hướng sang với Bách Hoa công chúa trong gian đại phòng: “ có ai lên luận võ, Trục Nhật tự nhiên qua được ba trận, tại hạ lớn mật muốn xem dung nhan của Bách Hoa công chúa.” đoạn thu trường đao lại, lướt thẳng về hướng gian đại phòng.

      Y vừa cất mình trung vang lên tiếng chim ưng kêu vang, y quay đầu lại nhìn, con thương ưng to lớn xuất trước mặt, thân hình nó lớn gấp đôi người thường, mình có người đứng, y sam trắng muốt lất phất trong gió, do ánh dương quang chói mắt phản xạ nên ai nhìn dung mạo. Lam Trục Nhật kinh ngạc đạo đao quang xạ xuống, tiếp đó tiếng thu đao vang lên, y chỉ cảm thấy bả vai đau đớn kịch liệt, rồi đứng vững nổi, “phịch”, ngã thẳng cánh xuống lôi đài.

      Tiếng ưng kêu lại vang lên, con thương ưng to lớn bay vút lên trung, bạch y thiếu niên, tay cầm loan nguyệt trường đao dài bốn xích nhàng hạ xuống lôi đài, động tác cực kì tiêu sái, tư thế ưu mĩ chê vào đâu được, tay chắp sau lưng, trường đao chúc xuống mặt đất, khai khẩu: “Thân thủ như thế có khác nào làm vấy bẩn dung nhan Bách Hoa công chúa.”

      Thất Nguyệt hướng ánh mắt sang bạch y thiếu niên, có phần giống với đám học trò mặt trắng, cũng có thể coi là mi thanh mục tú, chẳng qua vẻ mặt cao ngạo khiến người khác ưa nổi, tuy cây đao của Lam Trục Nhật ngoan lạt nhưng là bằng vào thực lực, tên học trò mặt trắng này lại nhân lúc ở trung, người khác thể hoàn thủ, mà làm đối thủ bị thương phải là hành vi của người quân tử.

      Khuôn mặt tuấn mĩ của Vũ Trầm Tinh khẽ nhíu mày, quay qua hỏi lão giả đứng sau lưng: “ là ai?”

      Lão giả bên tả đáp: “Bẩm công tử, người này là tam thiếu chủ của Liệt Diễm tinh cung, tên gọi Lam Lạc Quân, là kẻ hiểm xảo trá, bên mình có linh thú Thập bát thương ưng, thiện dụng thanh trường đao dài bốn xích, ma pháp thành danh là Diễm Nhận do Liệt Diễm tinh cung chủ nhân truyền thụ, bề ngoài lúc nào y cũng ra vẻ thảnh thơi kiểu quân tử nửa mùa, lần này đến đây …chắc muốn giành được mĩ nhân.”

      Vũ Trầm Tinh nhíu mày, ờ lên tiếng: “Xem ra…y là biểu ca của ta nhỉ? sao Viêm thúc thúc lại quản giáo, để y phóng túng như vậy, dám làm bị thương hộ vệ của ta.”

      Lão giả còn lại đứng sau lưng Vũ Trầm Tinh lên tiếng: “Lục tinh cung vì chuyện Đế quân lên Nhân gian giới mà cực kì bất mãn, có ý muốn chia rẽ, công việc bề bộn, sao mà chiếu cố đến những chuyện khác được, lần này y đến cầu thân, chắc tự tiện ra ngoài chứ Viêm quân biết, trang phục, hình dáng của chúng ta, tên tiểu bối này làm sao biết được.”

      Vũ Trầm Tinh gật đầu, lạnh lùng thốt: “Tuy là người trong hoàng tộc, vậy mà…lại xương cuồng như vậy, phá hỏng kế hoạch của ta, có trừng phạt chút, ta nghĩ chắc Viêm thúc thúc cũng trách.”

      Lão giả chột mắt lên tiếng: “Công tử, loại người này cứ để bọn hạ nhân thu thập là được rồi.”

      Vũ Trầm Tinh phất tay, làm hiệu ngăn cản: “, Lam Lạc Quân là biểu ca của ta, phải do ta xuất thủ, cũng nên giữ mối hữu hảo với những người như Viêm quân, các ngươi giúp ta lưu ý động tĩnh của Lôi Nhật tinh cung, lần kén chồng này nhất định phải phá cho được, bằng khó mà tưởng tượng được Vô Lệ thành của Bách Hoa lớn mạnh đến thế nào.”

      Lão giả sau lưng gật đầu: “Vâng, công tử cứ yên lòng.”

      Vũ Trầm Tinh hướng mắt lên lôi đài, Lam Lạc Quân bạch y bay bay, trường đao rủ xuống, trang phục có mấy phần phong phạm quân tử, y nhìn Lam Trục Nhật ngừng chảy máu nằm lăn dưới đất, lắc đầu thốt: “Vô danh tiểu tốt, đừng trách ta độc ác, cần phải tự trách ngươi học nghệ bất tinh.” xong, tay phải từ từ lần ra sau lưng, chuẩn bị tặng cho Lam Trục Nhật nhát đao.

      Đúng lúc đó, trận gió thổi tới, hoàng thổ bay bay, nhân ảnh xuất trước mặt y. Người này mặc trường sam màu lam thẫm, tóc tết chỉnh tề, hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt tuấn mĩ đến mức khiến người ta kinh ngạc, tuy thiếu chút cương mãnh, nhưng lại văn nhã có thừa, cho dù kẻ tự nhận mình tuấn tiêu sái, phong lưu đa tình như Lam Lạc Quân cũng phải tự thẹn.

      Lam Trục Nhật nằm dưới đất cũng miễn cưỡng đứng dậy, cung kính: “Công tử…”

      Vũ Trầm Tinh phất tay: “Ngươi xuống dưới .” Năm ngón tay trắng muốt như ngọc, thanh mảnh nhắn, khiến người ta có cảm giác chỉ nữ nhân mới có chứ nam tử thể nào.

      Lam Trục Nhật tuy bị thương mình nhưng vẫn cung kính hành lễ: “Vâng.” Y vừa xuống khỏi lôi đài, đám đông bắt đầu to thảo luận, thiếu niên tuấn mĩ này xuất khiến mắt họ sáng bừng lên, biết lai lịch như thế nào mà đao giả lúc nãy lại có thái độ cung kính như thế. Đám đông bên dưới lại quay sang thảo luận về lai lịch của thiếu niên, đa số đều bị dung mạo tuấn mĩ của y làm cho kinh ngạc, rồi lại bàn luận xem Bách Hoa công chúa có tuyển y làm chồng .

      Lam Lạc Quân lạnh lùng cười: “Vị công tử này muốn cùng tại hạ đả lôi đài ư?”

      Vũ Trầm Tinh cười nụ, tuy thoáng qua nhưng cảm giác ôn hòa thành lời: “Tại hạ cũng giống như công tử, chỉ muốn xem Diệp La Bách Hoa hình dạng thế nào mà lại có thể thu hút đám người tham sắc này, nếu may mắn …thuận tiện mang Bách Hoa công chúa về thành thân, cho nàng danh phận làm thiếp, hà hà.” Lời lẽ bình đạm nhưng ý nghĩa lại khinh bạc vô cùng.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 189: THIÊN KIỀU BÁCH MỊ, KHƯỚC HỮU NHÂN ...
      Thế giới rộng biết bao, hồng nhan có cả ngàn vạn, tri kỉ lại nan cầu, cũng như giữa bao nhiêu vẻ đẹp thiên kiều bách mị của Nhân gian, ta lại chỉ thích loại hoa thơm.

      Lam Lạc Quân lắng nghe Vũ Trầm Tinh, nén được liếc xéo Diệp La Bách Hoa đứng lầu cao, thấy nàng chăm chú nhìn y, trong lòng vui mừng, làm ra vẻ quân tử, cười thốt: “Công tử quá tự đại rồi, có biết Lam mỗ là ai chăng, liệu qua được mấy chiêu đao của Lam mỗ?”

      Vũ Trầm Tinh liền ra vẻ kinh sợ: “Lỗi quá, lỗi quá, vậy xin hỏi thân phận của công tử.”

      Thấy biểu của Vũ Trầm Tinh, Lam Lạc Quân cố ý cao giọng: “ hay lắm, tại hạ là tam thiếu chủ của Liệt Diễm tinh cung, Lam Lạc Quân.” Vốn y nghĩ rằng khi ra mấy lời này thiếu niên kia sợ đến mức lăn khỏi lôi đài, nên biết rằng thực lực của Lục tinh cung ở Minh giới chưa có ai dám chạm vào, càng đến chuyện y còn là thiếu chủ của tinh cung.

      Thất Nguyệt ở dưới lôi đài, thấp giọng hỏi Liễu Dật: “Thư sinh, đó có phải là Lục tinh cung thủ hạ của Lam Ảnh?”

      Liễu Dật nhè gật đầu, truyền trả lời: “Lúc này hai lão giả thủ hạ của Vũ Trầm Tinh rồi, Lục tinh cung tuy do Lam Ảnh chưởng quản nhưng vì y lên Nhân gian giới mà phân hóa, tình hình lộn xộn.”

      Thất Nguyệt hỏi: “Xem Vũ Trầm Tinh gầy yếu như vậy, chắc phải là đối thủ của tên thiếu chủ tinh cung.”

      Liễu Dật lắc đầu, tiếp tục truyền : “Tu vi của Lam Lạc Quân tuy cao nhưng phải là đối thủ của Vũ Trầm Tinh, so với Lam Lạc Quân, thân phận của Vũ Trầm Tinh này lại càng phức tạp, tốt nhất là chúng ta nên dính vào, còn nhiều chuyện quan trọng hơn đợi chúng ta hoàn thành, còn…Minh giới dám nhúng tay vào Nhân gian, có ngày ta khiến họ hối hận.”

      Thất Nguyệt nghe Liễu Dật , tuy mấy câu đầu có phần bình tĩnh nhưng những câu sau khỏi khiến người ta lạnh gáy, cảm thấy dường như chàng mang trong mình oán khí vô hạn. Nàng làm sao biết rằng đó là hiệu quả của ma công khi tiến hóa, chân nguyên mỗi lúc hồn hậu, hỗn độn chi khí liên tục ngưng tụ, Lan Nhĩ Phi Na Thanh cuối cùng cũng chiếm trọn trái tim chàng, từ đây hoàn toàn nhập vào ma đạo, có được sức mạnh của sát lục chi tâm.

      Thất Nguyệt cảm khái rồi lại hướng mục quang lên lôi đài, Vũ Trầm Tinh chỉ cười, lộ ra hàm răng trắng bong đều chặn chặn: “Ta còn tưởng là thần tiên ở đâu, té ra là tiểu tử còn hơi sữa.” Lời ra, chỉ Lam Lạc Quân tức giận mà những người dưới đài cũng nổi sóng, nên nhớ rằng thế lực của Lam thị Lục tinh cung là mối, lại thêm thủ tịch Diệp La thị ở đây, nên thốt ra những lời ngông cuồng đắc tội với Liệt Diễm tinh cung như vậy. Những người ở dưới lôi đài bất giác lo lắng cho thiếu niên tuấn mĩ.

      Lam Lạc Quân lúc này giận lắm rồi, vốn tưởng rằng trước mặt Bách Hoa công chúa giương oai diễu võ phen, tưởng rằng tên thiếu niên cuồng vọng kia biết được thân phận của y lại hề sợ sệt, ngược lại còn vũ nhục y trước đám đông, bèn cách ác độc: “Công tử, món này ăn ẩu được đâu, năng cũng phải giữ gìn, đắc tội với người tinh cung chúng ta, ngươi chắc biết thế nào rồi?” Lời hung ngoan, mang hàm ý uy hiếp.

      Vũ Trầm Tinh nhè gật gù: “Công tử sai, chuyện này tại hạ lẽ ra phải giảng hòa với công tử, hóa ra Lam thị gia tộc lại đọa lạc đến thế sao? Đường đường là thiếu chủ tinh cung lại khơi khơi tham gia cầu thân thị tộc khác, khiến người ta khó tin, tại hạ có hảo ý muốn đề tỉnh công tử thể là nhăng được, thân thế…càng thể nhận bừa, bằng …hừ!” Ngữ khí từ bình hòa biến thành nghiêm khắc, có thể thấy khẩu tài của thiếu niên tuấn mĩ này ít người sánh kịp, chỉ câu cách li được thân phận của đối phương với Lam thị hoàng tộc.

      Lam Lạc Quân lại càng giận, bao nhiêu phong phạm quân tử lúc này bay biến sạch, lòng tranh cường háo thắng nổi lên: “Được, tưởng là công tử dáng vẻ tuấn tú, khẩu tài lại càng khiến người ta bội phục, như vậy để Lam Lạc Quân lĩnh giáo thân thủ của công tử, xem tu vi có được như mồm miệng .”

      đoạn đưa xéo trường đao lên, tay phải nắm chặt cán đao, chuẩn bị chiến đấu lập tức, phía đối diện Vũ Trầm Tinh vẫn chắp hai tay sau lưng, khí định thần nhàn lên tiếng: “Mời.” Chỉ từ nhưng tuyên bố trận tranh đoạt giữa hai người bắt đầu.

      Chân hữu Lam Lạc Quân nhè nhè di động, thân ảnh trắng toát lóe lên, chỉ trong nháy mắt y xuất trước mặt Vũ Trầm Tinh, trường đao ánh xạ quầng sáng của vầng thái dương chém nghiêng xuống khiến người ta thể nhìn thẳng, đao thức đơn giản nhưng sức mạnh và tốc độ đều hoàn mĩ. Trong khoảnh khắc đó nhưng người ở dưới lôi đài mồm đều há hốc, dường như muốn điều gì song vì quá kinh hoảng nên biểu đạt được.

      lúc bên bờ sinh tử, tiếng binh khí chạm nhau “choang choảng” vang lên, trường đao của Lam Lạc Quân chém lên cánh tay trái của Vũ Trầm Tinh, những người ở gần mới phát nhát đao đó chém lên lưỡi đoản kiếm dài chừng hai xích.

      Thân kiếm phản xạ quang mang, hai lưỡi mỏng như cánh ve sắc bén vô cùng, Vũ Trầm Tinh cầm đoản kiếm trong tay mà xuất kiếm từ vòng đeo cổ tay đặc thù giấu trong tay áo, lưỡi kiếm dường như cố định cánh tay thành ra người khác nghĩ rằng họ Vũ dùng tay đỡ đao.

      Hai người nhìn nhau trong nháy mắt, khóe miệng Vũ Trầm Tinh cười , thần bí vô hạn, tay phải đột nhiên xòe ra thành chưởng phất tới, cự li cách Lam Lạc Quân chừng ba xích, nếu người ngoài nhìn vào tất cảm thấy chưởng này có ý nghĩa, căn bản đả thương được đối phương.

      Nhưng Lam Lạc Quân là người hiểm thế nào, y suy xét kĩ lưỡng, chưởng này tuyệt chỉ vậy, đúng lúc đó hữu chưởng Vũ Trầm Tinh vẫy khẽ, đạo bạch quang từ trong tay áo vụt ra, kéo theo đạo kiếm quang xả xuống.

      Lam Lạc Quân sớm phòng bị, thân ảnh nhanh nhẹn thoái lui, giơ ngang trường đao, lại có tiếng binh khí va chạm vang lên, đạo kiếm quang bên tay phải khiến y bắn lùi ra xa ba trượng mới dừng lại được, hô hấp dập dồn, hiển nhiên để ngăn chặn kiếm đột ngột đó, y phải phí chân nguyên rất lớn.

      Lam Lạc Quân ổn định thân hình, nhìn sang thiếu niên áo lam, tay phải thiếu niên cầm thanh đoản kiếm màu đen, thanh kiếm này ngắn hơn thanh kiếm bên tay trái chút, thân kiếm to dầy, uốn lượn hình làn sóng rất đặc biệt , hai thanh đoản kiếm hình dáng, màu sắc khác nhau dường như đều cố định cánh tay thiếu niên.

      Lúc đó Lam Lạc Quân nghe thấy tiếng y phục rách toạc, cúi đầu nhìn xuống tay trái xuất vết kiếm chừng xích, tuy vết thương sâu nhưng quá dài nên máu tươi ngừng xuống, nhuộm đỏ nửa thân người, lại thêm y phục bị đoản kiếm rạch nát, còn đâu hình tượng công tử thiếu chủ, giống lạc phách công tử hơn.

      Từng cơn đau đớn truyền lên não Lam Lạc Quân, song nhãn lên vẻ mê muội, kì quái, y tự hỏi ràng mình đỡ được nhát kiếm của đối phương, vì sao lại thụ thương?

      Thất Nguyệt ở dưới lôi đài thấp giọng thốt: “Tên lam y tiểu tử này động tác nhanh quá.”

      Liễu Dật lắc đầu: “Đúng, huynh cảm thấy người ở Minh giới dường như chú trọng đến tốc độ, tu luyện chân nguyên, bất quá…tốc độ của Vũ Trầm Tinh này nhanh lắm, so với Lam Lạc Quân tuy hơn hẳn nhưng y lại hề dựa vào tốc độ đả thương họ Lam.”

      Thất Nguyệt nghi vấn: “Chả lẽ phải y quá nhanh sao?”

      Liễu Dật đáp: “Do hai lưỡi đoản kiếm trong tay y quá sắc bén, xuất thủ là xé toạc gian quy định, đả thương Lam Lạc Quân, họ Lam kia lẽ nên đỡ kiếm khí mà lưỡi kiếm xuất ra.”

      Thất Nguyệt gật gù, tiếp tục nhìn lên lôi đài.

      Lam Lạc Quân phong bế tĩnh mạch tay trái, tuy máu còn chảy ra nhưng bớt nhiều, Vũ Trầm Tinh giơ tay phải lên, ngắm nghía thanh đoản kiếm màu đen, rồi nhìn Lam Lạc Quân, cười nụ: “Vị… lạc phách công tử này, hà hà! Tiếc , tiếc , hình như Bách Hoa công chúa có phần của công tử rồi? Thế này, ngươi cứ xin tiếng, đợi ta chơi đùa với Bách Hoa công chúa chán chê rồi để cho ngươi tiêu khiển chút.”

      để cho Lam Lạc Quân mở miệng, Diệp La Kiếm Mộ làm nhiện vụ giám trường ở bên lôi đài hết chịu nổi, đứng bật dậy, quát to: “Câm mồm.” Ông ta vung mạnh tay phải, quang cầu màu trắng từ quyền đầu xạ vào Vũ Trầm Tinh.

      Vũ Trầm Tinh liếc xéo cái, lạnh lùng “hừ” lên, thanh đoản kiếm màu đen tay phải chém ra, ngay lập tức quang cầu y lắc la lắc lư giữa gian méo mó rồi bị chặt đứt, tiêu tan ngay .

      Y lạnh lùng nhìn Diệp La Bách Hoa, lớn tiếng: “Công chúa đối đãi với khách như vậy sao? Nếu thế này còn gì đến chuyện kén chồng với người trong thiên hạ, chỉ cần thuận mắt là trượt rồi?”

      Diệp La Bách Hoa nhìn Vũ Trầm Tinh, cất lên giọng mĩ diệu bảo Diệp La Kiếm Mộ: “Mộ thúc thúc, cứ để y .”

      Tuy Diệp La Kiếm Mộ cam tâm nhưng chẳng cách nào trị được tên thiếu niên tuấn mĩ này, đành ngồi xuống. Tên nhãi này tu vi cực cao, lời lại càng cao thủ hơn, mấy câu thôi toạc ra nhược điểm khiến người ta thể phản bác.

      Lam Lạc Quân ở phía đối diện lại : “Vị công tử này, tại hạ tịnh chưa xuống khỏi lôi đài, tức là tại hạ còn năng lực hoàn thủ, xem ngươi làm thế nào mà thắng được ta trong cuộc tỷ thí tiếp theo đây?”

      Thiếu niên tuấn mĩ lại hướng mục quang sang Lam Lạc Quân, hai tay nhè cử động, hai lưỡi đoản kiếm chớp mắt chui vào trong tay áo, cười thốt: “ như vậy, công tử vẫn muốn cùng tỉ thí với tại hạ? Tại hạ có ý tốt muốn đề tỉnh công tử, chẳng qua là nữ nhân mà thôi, đời này hồng nhan cả ngàn vạn, công tử tuổi hoa niên, nếu vì nữ nhân mà mất mạng lôi đài… đáng.”

      Lời Vũ Trầm Tinh cuồng vọng, ngữ khí khắc bạc, châm chọc sâu cay, Lam Lạc Quân lại hiểm, độc ác, lập tức nghĩ ngay cách làm thế nào lấy lòng Bách Hoa công chúa, bèn giả bộ tức giận: “Láo xược, ngàn vạn hồng nhan làm sao so được với công chúa? Hoa dại trong núi sao lại ngang hàng với vương giả trong các loài hoa được, ngươi lại thốt ra lời khinh nhờn công chúa, Lam Lạc Quân dùng tính mạng để bảo toàn.”

      Ý rất ràng, y là người bảo vệ danh dự của công chúa, nhưng cả vạn người có quá phần nghe , làm sao lại so sánh công chúa cao cao tại thượng với nữ tử bình dân được? Những người dưới đài đều tán thán mấy câu này của Lam Lạc Quân đắc thế. Nhưng trong vạn người đó vẫn có người vì mấy câu đó mà cảm thấy tuyệt vọng, còn người dung tục.

      Liễu Dật chầm chậm bước mấy bước, nhưng lên lôi đài, thuận miệng : “Lời vị thiếu chủ này quá đỗi khiên cưỡng rồi, cứ cho là muốn lấy lòng công chúa cũng bất tất phải như vậy, thế gian này hồng nhan vô số, thiên kiều bách mị, sao các hạ lại chỉ người? nên lấy chuyện của người ra bình luận người trong thiên hạ. Rồi các hạ thấy mình sai lầm trầm trọng.” Lời lẽ bình tĩnh nhưng thanh như sấm nổ, vang lên ràng trong tai cả vạn người, dường như từ trời rớt xuống.

      Mọi người đều nhìn về chỗ chàng, kể cả Diệp La Kiếm Mộ cũng như con người cao cao tại thượng của Diệp La thị: Bách Hoa công chúa. Ai nấy tự nhiên biết rằng lôi đài này được thiết lập vì chuyện kén chồng, phàm những người đến dự đều muốn thấy dung nhan của công chúa, tức là muốn lấy được mĩ nhân, lúc này lại xuất kẻ kì quái, chuyện ngược đời, chả lẽ công chúa cao cao tại thượng, tôn quý vô cùng lẫn lẫn nữ tử bình dân đều nên mang ra so sánh sao?

      Đám đông nhìn vào, thấy trung niên nam tử, thân hình tráng kiện, toàn thân mặc hắc y, song mục được tấm đoạn đen che kín, hiển nhiên là người mù. Do khuôn mặt chàng ra thấp thoáng nên mọi người cách nào nhìn dung diện, chỉ cảm thấy tấm lưng chàng quá đơn, thân ảnh đen tuyền, thanh trường kiếm đen dính liền với tay trái đeo găng đen, mớ tóc trắng tung bay, tấm đoạn màu đen lất phất như muốn kể lại câu chuyện của chàng.

      Vũ Trầm Tinh đứng đài là người trước tiên phá tan bầu khí trầm tịch, đột nhiên cười sảng khoái, nhìn Liễu Dật : “Câu của tên mù này ta rất thích nghe, ha ha, Bách Hoa công chúa sao, vinh hoa phú quý có là gì, hay, hay.”

      Trong mắt Liễu Dật và Vũ Trầm Tinh, dường như trường kén chồng tốt đẹp này trở nên bình phàm, hai người này đương nhiên đến để cầu thân, những câu như vậy. Diệp La Kiếm Mộ quan sát Liễu Dật cẩn thận, Diệp La Bách Hoa ở lầu cũng chăm chú nhìn, dường như nàng suy nghĩ chuyện gì đó.

      Lam Lạc Quân giơ trường đao chỉ vào Liễu Dật, lớn tiếng quát: “Bằng vào ngươi cũng định đến phá rối cuộc kén chồng này ư, về nhà chữa lành mắt rồi hẵng , ta thấy ngươi ràng định đến làm loạn.”

      Thân hình Liễu Dật vẫn im lìm, từng trận gió thổi tung mái tóc trắng của chàng, làm bay bay cả dải thắt lưng màu đen, giọng: “Cuộc kén chồng này dành cho thiên hạ, sao lại bảo là phân phối cho ai đó, nếu mang tâm lí ấy đến đây, các hạ làm sao biết rằng Bách Hoa công chúa này gả cho ta mà xuất kiếm vì nàng? Người phải biết suy xét, thân phận thế nào, các hạ tự cho mình là cao cao tại thượng, trong mắt người khác có khi lại chỉ là thứ súc sinh ra gì.” Dường như chàng rất bực mình với lời Lam Lạc Quân lúc nãy.

      Lam Lạc Quân tựa hồ động nộ, qua miệng Liễu Dật, y trở thành giống súc sinh ra gì, bèn vung trường đao lên, đạo đao quang trắng xóa xạ ra, gầm vang: “Ngươi chết .”

      Đao quang cắt nát mặt đất, cuốn theo đám cát đá, nhưng đạo quang mang màu hồng lóe lên, quang hoa chụp tới khiến cho đạo đao trong chớp mắt biến mất vô ảnh vô tung, nếu phải mặt đất bị cày nát ai nghĩ rằng đao quang vừa được xuất ra.

      Bên cạnh gã mù đột ngột xuất nữ tử, tuổi chừng dưới hai mươi, làn da ngăm đen, thân hình đầy sức sống, toàn thân trang phục màu đỏ tím, rất đỗi bốc lửa, vùng tiểu phúc mịn màng và đôi chân dài xinh đẹp đều lộ ra ngoài, nàng mặc áo bó, váy ngắn màu đỏ, chân giày da trâu màu đen dài đến đầu gối, hai cánh tay có quấn dải bảo vệ cổ tay bằng đoạn màu đỏ, áo choàng qua vai bay bay theo gió, tay cầm thanh kiếm dài mảnh đẹp đẽ, thân kiếm màu bạc sẫm tự lên thân phận của thanh kiếm.

      Dung mạo của thiếu nữ này càng phải , tuy chưa thấy dáng vẻ của Bách Hoa công chúa nhưng tử y nữ tử vừa xuất khiến mọi người trố mắt nhìn, tràn đầy nghi vấn, gã mù sao lại có nữ tử đẹp đến vậy theo.

      Lam Lạc Quân đứng lôi đài kinh ngạc, ngờ bên cạnh tên mù này lại có nữ tử mĩ lệ như vậy, y nhàng hóa giải đao thức, chằm chằm nhìn nữ tử.

      Vũ Trầm Tinh đứng dối diện liền buông tiếng cười vang: “Sao vậy? Công tử lại nhìn trúng nương kia ư? Vì sao lại làm thân , cũng nên buông Bách Hoa công chúa ra thôi, đằng nào cũng được nếm mùi đâu, chẳng qua…tình nhân của gã mù kia hung dữ lắm, công tử phải cẩn thận, trộm được mà...”

      Lam Lạc Quân tỉnh lại, gầm to: “Câm mồm.”

      Cùng lúc, Thất Nguyệt ở dưới lôi đài cũng tức giận: “Ngươi muốn chết.”

      Vũ Trầm Tinh tịnh nổi giận, cũng đáp trả hai người, mục quang quay sang chỗ Lam Lạc Quân, tiếp tục : “Công tử, đối thủ của ngài là ta, thanh đao của ngươi sao lại hướng đến người mù nhỉ? giết được ta có hi vọng gì với Bách Hoa công chúa rồi.”

      Lam Lạc Quân thu trường đao lại, lạnh lùng thốt: “Được, để ta coi ngươi lợi hại thế nào, thử Thập bát thương ưng của ta xem sao.”

      Lời vừa thốt ra, mọi người đều kinh hoàng, đối với những truyền ngôn giang hồ bọn họ phải biết, tam thiếu chủ này xuất đạo sớm, linh thú thành danh Thập bát thương ưng lại càng hung mãnh vô cùng.

      Thất Nguyệt ở dưới lại hỏi: “Thập bát thương ưng là gì vậy?”

      Liễu Dật lắc đầu, đối với Minh giới chàng biết gì nhiều, nhưng có điểm có thể khẳng định, cách tu luyện ở Minh giới và Nhân gian giới tuyệt đối giống nhau.

      Đúng lúc đó, A Phi từ bên bước lại, : “Hai vị hùng biết đó thôi, Thập bát thương ưng này thuộc nhóm linh thú thượng đẳng, cực khó thuần phục nhưng chỉ cần thuần phục được lại thành vũ khí chiến đấu, có thể đem tu luyện thành linh thú đặc thù, tăng thêm tính hung ác, tàn nhẫn.”

      Thất Nguyệt hiếu kì hỏi: “Thú mà cũng tu luyện được ư?”

      A Phi đáp: “Vâng, Thập bát thương ưng này là ví dụ, thương ưng bình thường chỉ chiến đấu bằng nhục thân, lợi hại lắm nhưng thương ưng là linh thú chủ nhân của nó tiến hành tu luyện theo nhiều cách, Thập bát thương ưng của tam thiếu chủ này là loại linh thú khó tu luyện nhất, tàn nhẫn nhất, có thể mạnh hơn hẳn thần thú thông thường.”

      Thất Nguyệt và Liễu Dật cùng gật gù, dường như Minh giới này chú trọng đến tu luyện ngoại thân.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 190: TINH DỮ BĂNG ĐIỂU, MINH CHI GIỚI ...
      Hạnh phúc của công chúa phải là vương tử, nhưng thứ hạnh phúc này chỉ là niềm khao khát cái đẹp của con người, chưa biết chừng kẻ xuất trước mặt công chúa chỉ là con cóc xấu xí?

      lôi đài động tĩnh gì, Lam Lạc Quân kêu vang tiếng, con thương ưng màu xám từ phía xa nhanh nhẹn bay lại, tốc độ cực nhanh, đến mức người ta khó mà tin nổi, khỏi bội phục năng lực của linh thú.

      Tiếng kêu vừa dứt, thương ưng lượn vòng xung quanh Lam Lạc Quân, đôi cánh to lớn che mất ánh dương quang, sức mạnh thổi cát bay đá chạy, bụi đất mù mịt quanh mình y.

      Lam Lạc Quân bay vút lên, buông tiếng cười lớn: “Được, khi ngươi muốn chết gấp như vậy, để thiếu gia thành toàn cho ngươi, an bài ngươi xong, thiếu gia thu thập tên mù.”

      Vũ Trầm Tinh ngẩng đầu nhìn con thương ưng to lớn lượn vòng đầu Lam Lạc Quân, lắc đầu cười khổ: “Công tử, làm thế nào lại gọi được động vật đến vậy? Có tìm người giúp cũng nên tìm động vật.”

      Lam Lạc Quân cười lạnh lùng: “Ta xem ngươi còn xương cuồng được đến bao giờ, con chim ưng này đơn giản như ngươi tưởng tượng đâu, nó nhanh hơn đao của Lam mỗ nhiều, ngươi còn thêm câu nào nữa còn thời gian đào mệnh rồi.”

      Vũ Trầm Tinh nghe vậy liền kinh hô: “Ồ!”

      Lam Lạc Quân đắc ý, cười vang: “Sợ rồi sao?”

      Vũ Trầm Tinh lắc đầu: “ phải là sợ, khi con chim ưng này còn nhanh hơn thanh đao của công tử, tức là…công tử sánh được với cầm thú, Trầm Tinh chỉ nghĩ, kẻ bằng cầm thú giao thủ với mình thế nào được?”

      Lam Lạc Quân nghe qua, thiếu điều ngất xỉu tại chỗ, tức giận: “Láo xược, hảo tiểu tử, mồm miệng quả nhiên rất khá, ta xem ngươi còn được mấy câu nữa.” đoạn y vung tay phải cắm thanh đao xuống đất, hai tay nhanh nhẹn lật lại chắp trước ngực, tuy chưa nhìn ra biến chuyển gì nhưng ai dám coi thường, kể cả Vũ Trầm Tinh, dung diện lúc bấy giờ cũng nghiêm túc hơn trước nhiều, hiển nhiên chuẩn bị nghênh chiến.

      Ở dưới lôi đài Thất Nguyệt hỏi A Phi: “Đây là gì vậy?”

      A Phi đáp: “ nương biết sao? Những người ở Minh giới ngoài luyện võ còn tu pháp, tu đạo, tại vị thiếu chủ này chuẩn bị khống chế Thập bát thương ưng, xuất ra ma pháp, sử dụng sức mạnh phi thường để công kích, còn về chuyện tu đạo, những người theo trường phái này đều dùng để phòng ngự cho bản thân, rất ít dùng để tiến công, tu đạo cùng tu pháp tương phản nhau.”

      Thất Nguyệt nghe giải thích, gật gù : “Nghe ra cũng phức tạp lắm, ngươi tu chân ở Minh giới chắc rất nhiều.”

      A Phi thuận miệng đáp: “Cũng ít.”

      Lúc bấy giờ lôi đài có thay đổi, chân nguyên của Lam Lạc Quân ngưng tụ lại, song chỉ bên tay phải điểm ra, đạo lam quang nhập vào trong thân thể con thương ưng lượn lờ , lập tức thương ưng biến hóa.

      Nó dừng bay lượn, đứng thẳng lên, đôi cánh dang rộng đến mức cực đại, phi hành mà dường như chỉ lập lờ trung, lam quang khuếch tán khiến nó còn màu xám như trước mà nhìn như vật thể phát quang, lam quang che khuất hết quang huy của vầng thái dương, toàn thể lôi đài bỗng nhiên trở lên lạnh lẽo, màu lam gợi cho mọi người cảm giác lạnh buốt trong lòng.

      Dưới ánh quang mang màu lam, vẻ mặt Lam Lạc Quân có phần hung ác, lạnh lẽo nhìn Vũ Trầm Tinh phía đối diện, họ Vũ toàn thân mặc trường sam màu lam, khuôn mặt tuấn mĩ được lam quang chiếu rọi lại càng đặc biệt, cười thốt: “Công tử sao vậy? Con vật này cũng phát quang được ư?”

      Vừa dứt lời, lam ưng liền nổ tung, vô số tiểu ưng bay túa ra bốn phương tám hướng rồi tụ hợp lại, mọi người đều nhìn được hình thái mỗi con ưng mà chỉ thấy đó là con chim màu lam, quan sát kĩ lưỡng chính là mười tám con thương ưng, so với lúc đầu đều hơn nhiều.

      Mười ngón tay Lam Lạc Quân liên tục thôi động chân nguyên nối với Thập bát thương ưng, điều động chúng bay vút về hướng Vũ Trầm Tinh, mười tám con thương ưng lượn vòng theo những phương hướng, độ cao khác nhau, chung quanh thân thể Vũ Trầm Tinh toàn là băng điểu màu lam, hơn nữa khí tức lạnh lẽo khuếch tán xuống dưới lôi đài khiến cho những người đứng gần cảm thấy như sa vào hố băng.

      Thân thể Vũ Trầm Tinh hiển nhiên khá mỏng mảnh, tà áo lam sột soạt trong gió, tựa hồ chịu nổi hàn khí, nhưng vẫn mỉm cười: “Đây là gì vậy?”

      Lam Lạc Quân khống chế Thập bát thương ưng cười lạnh: “Thập bát thương ưng sau khi qua thú tu trở thành địa ngục băng điểu, là chuyện vô tình mà được, ha ha, ta chống mắt lên xem khi ngươi đông thành khối băng có còn khí lực để khoe khoang miệng lưỡi nữa .”

      Vũ Trầm Tinh nhìn băng điểu lượn vòng đầu, cười nhạt: “Trừ phi đầu óc thiếu chủ có vấn đề, chẳng lẽ lại nghĩ rằng con chim xíu kia biến ta thành băng được ư, có khác nào con nít nằm mơ?”

      Lam Lạc Quân cười lạnh: “Để rồi xem.” rồi, song thủ lật ngược lại với tốc độ nhanh hơn, mười tám con thương ưng như tiếp thu mệnh lệnh, chụp xuống theo phương hướng khác nhau, đôi cánh gấp lại theo góc độ thuận lợi nhất, thân thể như mũi tên sắc bén xạ vào Vũ Trầm Tinh.

      Tốc độ của băng điểu tịnh nhanh, hoặc có thể nhanh bằng tốc độ của Vũ Trầm Tinh, nhưng mười tám con theo mười tám hướng, mười tám góc độ xạ tới, cả mười tám con cứ liên tục lượn vòng rồi bổ xuống, ngưng nghỉ, tuy Vũ Trầm Tinh hiểu bị băng điểu xạ trúng gặp hậu quả gì nhưng y biết, tuyệt đối nên để bị xạ trúng.

      Y chỉ biết dùng tốc độ để tránh né nhưng nhanh chóng nhận ra mình sai lầm, băng điểu đập trúng thân mình song mỗi lúc lại tiến sát hơn, quần áo bị hàn khí đông kết thành băng, bản thân thấy lạnh, tuy nhiên những mảnh băng vụn càng lúc càng dày khiến cho hành động của y chậm dần.

      Lam Lạc Quân lúc này cần phải khống chế băng điểu nữa, dường như y hoàn tất mệnh lệnh, chỉ khi nào tên nhãi kia đông thành băng băng điểu mới đình chỉ tấn công. Y lại cầm trường đao lên, cười lạnh lùng: “Giờ ngươi còn gì để ?”

      Vũ Trầm Tinh có phần hạ phong nhưng mồm miệng vẫn chịu thua, lạnh lùng đáp: “Mấy thứ vớ vẩn này đáng cho ta xuất thủ.” Lúc bấy giờ y tránh né còn hoảng loạn như lúc đầu, dường như nắm được tốc độ và góc độ tấn công của băng điểu, liên tiếp tránh khỏi mấy đợt, y tiếp tục: “Giờ ta phá Thập bát thương ưng cho ngươi xem, đừng có mà đau lòng.”

      Dứt lời, song thủ bắt chéo thành quyền, ngâm khẽ tiếng rồi hai tay thò ra hai lưỡi đoản kiếm, vẫn là thanh màu trắng mỏng như cánh ve, thanh màu đen uốn lượn như làn sóng, dài ngắn. Vũ Trầm Tinh hề do dự, tay trái bổ thẳng xuống, chém vào con băng điểu bay qua.

      Lưỡi kiếm màu trắng sắc bén vô cùng, kiếm vừa xuất liền xạ ra hai đạo kiếm nhận với cường lực khác nhau, so với kiếm quang đơn nhất mạnh hơn nhiều. Băng điểu kêu vang, thân thể màu lam thoáng chốc nát vụn hóa thành những viên đá rớt xuống đất, nhưng quái lại xảy ra, từ đống mảnh vụn bốc lên làn khói xanh, bóng khói như là chất, ngưng tụ lại thành con băng điểu màu lam sẫm, có điều băng điểu này gần như trong suốt, khiến người ta cảm thấy nó thể bị chặt đứt.

      Lam Lạc Quân ha hả cười vang: “Kiếm của ngươi sắc nhỉ? Ha ha, ngươi cứ chém , băng điểu này càng chém lại càng hung mãnh, để xem ngươi còn có năng lực gì đáng kể.”

      Quả nhiên, băng điểu trong suốt do bóng khói hóa thành tốc độ lại càng nhanh, hàn khí phun ra càng đậm đặc, hơn nữa dường như sợ bảo kiếm của Vũ Trầm Tinh. Tay trái của họ Vũ vì xuất kiếm mà nhiễm hàn khí của băng điểu, chân nguyên vẫn sung túc mà chống nổi, cảm thấy cả cánh tay cứng lại, nghe theo điều khiển nữa.

      Y thầm nhủ ổn, tưởng được là tiểu tử võ công chẳng ra sao mà linh thú tu luyện lại lợi hại như vậy, y dám trễ nải, thân hình liên tục tránh né, dường như lúc nào cũng có khả năng bị biến thành băng.

      Đám người dưới đứng lôi đài từ từ dạt ra, luồng hàn lưu của băng điểu lôi đài xâm nhập vào thân thể bọn họ, có vài người chịu nổi phải bỏ , có thể thấy linh thú này hung hãn như thế nào.

      Vũ Trầm Tinh liền chuyển động tác, liên tục tránh né mấy lần, tranh thủ lúc có khoảng trống, hai tay khẽ động, hai lưỡi thần kiếm quái dị liền thụt vào trong ống tay áo, cử động tiếp theo quái dị đến mức khiến những người dưới đài được đại khai nhãn giới.

      Tay phải của y lăng mạnh lên trung xuất ra lam quang, nhìn kĩ vật đó chỉ lớn chừng móng tay cái, tỏa quang mang lợt lạt, đứng im cách đầu Vũ Trầm Tinh trượng, trong vùng lam quang, vật thể nọ thể nhìn , màu sắc lồng vào nhau khiến người ta biết là vật gì.

      Cước bộ của Vũ Trầm Tinh bắt đầu thay đổi, chỉ là…mọi người có cảm giác ràng. Tốc độ của y rất chậm nhưng lại kéo theo ba đạo ảnh tử, tàn khuyết mà chân . Cước bộ biến hóa phức tạp, tư thế ưu mĩ vô cùng, phảng phất như khiêu vũ, cảm giác thanh nhã thoát tục, đẹp đẽ nổi lên lời, nếu phải mọi người tận mắt chứng kiến, ai tin được rằng đó là loại võ công và người sử dụng lại là nam nhân.

      Chớp mắt mặt đất xuất ấn kí, sáu đường thẳng quyện lại thành thể đặc thù, Vũ Trầm Tinh đứng yên giữa thể đặc thù đó, sáu đường thẳng lại biến hóa phi thường, mỗi hai đường hợp thành góc xạ ra lam quang, sáu đạo quang mang nhanh chóng giao nhau, tiêu chí hình ngôi sao màu lam phát ra quang mang nhàn nhạt, đẹp đẽ vô cùng xuất dưới chân họ Vũ.

      Y nhanh nhẹn đem hết chân nguyên tập trung vào tay phải, nắm lại thành quyền rồi quát to: “Tinh Thuẫn.” Hữu quyền giáng xuống lớp đá mặt đất, quang thể lớn bằng móng tay nháy mắt xạ vào trong lòng đất, y đứng trong thể đặc thù, tốc độ lại quá nhanh, căn bản ai chú ý đến trong quyền còn có thứ gì.

      Cùng lúc, dải sáng màu lam từ dưới đất vút lên, xạ vào quang điểm bập bềnh trung, ngưng kết lại, sáu góc chung quanh Vũ Trầm Tinh đồng thời xạ ra sáu đường thẳng màu lam, nghênh hợp với quang điểm. Vũ Trầm Tinh cất mình lên, toàn bộ các đường thẳng màu lam biến mất, quang điểm khuếch đại, màu lam thẫm bao trùm nơi nơi, phảng phất như cả thế giới biến thành đêm đen.

      Vô số quang hoa từ dưới mặt đất cuộn lên quanh đặc thù thể, bạch quang lẫn trong màu lam, như muôn vì sao sáng trong gian trời đêm, khối quang thể màu lam thẫm trung giống như linh hồn của tinh tú, chiếu sáng nơi nơi; quang hoa mặt đất dường như mang theo khí tức của gió, bốn chéo áo của Vũ Trầm Tinh tung bay, mái tóc dài vốn được tết chỉnh tề lúc này biến thành lăng loạn, nhưng đứng giữa trung đầy những vì sao mĩ lệ, trông càng xinh đẹp, nếu có ấn tượng từ lúc đầu tiên, chắc những người ở dưới lôi đài đều cho y là nữ tử.

      Chớp nhoáng, cục thế lôi đài biến chuyển hoàn toàn, Vũ Trầm Tinh vốn ở thế hạ phong đột ngột tung ra kì chiêu, đứng giữa trung đầy tinh tú như vị tiên tử xuống trần, y sam phiêu động, bất cứ động tác nào cũng khiến người ta nghĩ rằng thể tương thích với trường hợp này. Quay lại thực, trong mắt mọi người, Vũ Trầm Tinh tất nhiên là nam tử, y cười dịu dàng, trong trung trời đêm màu lam, quang hoa lấp lánh, nụ cười càng thêm tuấn lãng, mê người, với Lam Lạc Quân: “Ta muốn xem Thập bát thương ưng của ngươi hung mãnh đến đâu.” đoạn, tay phải phất lên, đạo hắc quang xoay chuyển, mang theo quang hoa màu lam, đỏ xạ vào đàn băng điểu.

      Đó chính là lưỡi dao bên tay phải của Vũ Trầm Tinh, thanh đoản kiếm màu đen uốn lượn như làn sóng, quay tròn trong đàn băng điểu, bảo thạch màu đỏ, màu lam khảm chuôi kiếm phát ra quang mang đẹp mắt, băng điểu nhanh chóng bị cắt vụn nhưng cũng như lần trước, băng điểu lại hoá thành trong suốt, hung mãnh hơn hẳn, đếm xỉa đến thanh đoản kiếm màu đen quay tròn , lại bổ xuống Vũ Trầm Tinh.

      Y cười lạnh, tay phải lại vẫy , thanh đoản kiếm màu đen như có linh tính, xoay chuyển nữa, thân kiếm duỗi thẳng ra, trực tiếp bay về tay y. Mười tám con băng điểu lao tới với khí thế hung mãnh hơn, nhưng quái xuất , băng điểu vừa cách thân thể Vũ Trầm Tinh trượng như va phải bức tường, bị quang mang lam thẫm lẫn với những ngôi sao màu trắng đẩy văng xa mười trượng.

      Đàn băng điểu gì cũng là linh thú do Lam Lạc Quân huấn luyện, thiên sinh hung tàn, phản lực làm chúng thương tổn quá nặng, vì vậy, lại tụ tập rất nhanh, nhưng lần này chúng vội tiến công, chỉ lượn vòng xung quanh, hiển nhiên linh thú có năng lực suy xét, tựa hồ cân nhắc.

      Vũ Trầm Tinh lại hành động, song mục nhắm hờ, hai tay dang ra, hai chân chụm lại, cả người tạo thành hình chữ thập, quang hoa từ mặt đất ngừng bốc lên, dần dần thân thể y phát ra lam quang, đồng thời quang hoa mặt đất biến thành muôn vạn vì sao chầm chậm bốc cao, bao bọc thân thể y nâng lên khỏi mặt đất, gió vẫn thổi tung mái tóc của y, ánh sao vẫn chiếu rạng thân mình …

      Những người có mặt đều trợn mắt há mồm, có thể đây là thứ công phu sát nhân đẹp đẽ nhất mà họ được thấy, trung màu lam vẫn chi chít ánh sao, những ngôi sao mĩ lệ trôi nổi quanh người, cả gian bị màu trắng và màu lam bao trùm, dường như là thế giới khác, thoát li chốn trần tục.

      Vũ Trầm Tinh rời khỏi mặt đất chừng ba xích, vòng sao ngưng tụ càng lúc càng nhiều, gian chung quanh cơ hồ khảm đầy màu lam nhạt, đàn băng điểu vẫn lượn vòng tìm cơ hội tấn công. Lúc đó y mở bừng hai mắt, tay phải giơ cao, đạo lam quang do song chỉ quán thâu nhập vào tinh hồn đỉnh đầu, rồi quát to: “Tinh Bạo.” Thanh lớn nhưng trong trẻo phi thường, vòng sao ngưng tụ tại điểm, chớp mắt phát ra bạch quang, thầm tỏa rộng, liền đó vòng sáng màu trắng to lớn do gian song song khuếch tán ra, làm dậy lên cuồng phong cường liệt, những khối đá lôi đài bị cuốn theo, bụi đất bị quang hoa che lấp, mười tám con băng điểu tiếp xúc với vòng sáng màu trắng trong phút chốc liền biến mất.

      Quang hoàn chỉ khuếch tán trong phạm vi trăm trượng của lôi đài, tuy vậy vẫn có ít người ở dưới bị cát đá cuốn lên đả thương, đó phải trách họ học nghệ bất tinh. Tay phải Vũ Trầm Tinh phiên chuyển, hai quang điểm và dưới mặt đất nhập vào tay y, trong thoáng chốc bao nhiêu lam quang cùng sao sáng đều biến mất, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì.

      Vũ Trầm Tinh chầm chậm đến bên Lam Lạc Quân, tuy họ Lam đến nỗi biến mất như băng điểu nhưng bị vòng sáng màu trắng đả thương trầm trọng, thể cất mình lên, Vũ Trầm Tinh cười: “Công tử, nghe công tử còn có tuyệt học chưa sử dụng, chẳng qua…ta thấy trong tình huống này sợ là sử dụng được, Bách Hoa công chúa công tử có phần rồi.”

      Lam Lạc Quân muốn đứng lên nhưng vì nội thể thụ thương trầm trọng, vô luận thế nào cũng đứng nổi, đành : “Thành vương bại khấu, dĩ nhiên công tử thắng rồi, tại hạ là xong chuyện.” Tất nhiên, giờ y phải tìm cơ hội xuống khỏi lôi đài.

      Vũ Trầm Tinh chậm rãi ngồi xổm xuống, tay phải khẽ lật, lưỡi đoản kiếm màu đen xuất , dưới ánh nắng, lưỡi kiếm toát ra vẻ u, băng lãnh, quệt qua quệt lại mặt Lam Lạc Quân, cười thốt: “Công tử muốn sao, đương nhiên là được, bất quá tại hạ có nguyên tắc làm người, chỉ cần có kẻ bại dưới kiếm của Trầm Tinh nhất định phải lưu lại bộ phận thân thể, biết…công tử muốn lưu lại mắt? Mũi? Tai, đầu lưỡi, đương nhiên tay, chân của công tử cũng sao.”

      Lưỡi kiếm lạnh lẽo phát tán ra sát khí, cự li tiếp xúc quá gần khiến Lam Lạc Quân bay hết hồn vía, nghe Vũ Trầm Tinh y cơ hồ tin được, sắc mặt biến thành xanh mét.
      Last edited: 4/1/15

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 191: TINH HÓA CHÂN THÂN, HẮC SẮC ĐÍCH ...
      Phong phạm quân tử của Lam Lạc Quân mất sạch, song nhãn ngập ngụa khiếp hãi, ánh mắt đảo qua đảo lại cũng là nơi Vũ Trầm Tinh kề thanh đoản kiếm vào, giọng gần như run rẩy: “Ngươi… ngươi muốn làm gì?”

      Vũ Trầm Tinh thấy Lam Lạc Quân sợ như vậy, chỉ cười cười: “Công tử, ta rồi, điều ta muốn rất đơn giản, công tử làm ta lãng phí biết bao nhiêu thời gian, khí lực cũng nên lưu lại thứ gì đó làm kỉ niệm chứ?” Ngữ khí nhàng, vui vẻ nhưng từng lời lọt vào tai Lam Lạc Quân lại đáng sợ như thể từ địa ngục vọng về.

      Lam Lạc Quân vội : “, ta xin ngươi, xin ngươi tha cho ta, ta cho ngươi nhiều thứ, nhiều lắm, đủ để ngươi hưởng thụ nửa đời còn lại, tin ta , ta là tam thiếu chủ của Liệt Diễm tinh cung.”

      Vũ Trầm Tinh đột nhiên biến sắc, trở thành lãnh, thâm trầm: “Hừ, nam nhân vô dụng, sợ chết như vậy còn muốn cầu xin sao, xem ra ta lưu lại chút gì mình ngươi được.” rồi, lưỡi thanh đoản kiếm sắc bén đâm vào mắt phải Lam Lạc Quân, cự li gần, tốc độ lại nhanh, ai cũng dễ dàng tưởng tượng được kết quả thế nào.

      Đoản kiếm còn cách mắt Lam Lạc Quân chừng nửa thốn đạo kiếm quang màu hồng đập thẳng vào thanh đoản kiếm, binh khí va chạm, luồng lực mạnh mẽ hất Vũ Trầm Tinh đứng dậy, thoái lui liền mấy bước, việc chỉ xảy ra trong chớp mắt nhưng thay đổi vận mệnh của cá nhân.

      Nhân ảnh màu tím hồng thấp thoáng, xuất lôi đài, đối diện với Vũ Trầm Tinh. Diệp La Kiếm Mộ ở bên cũng phất tay: “Khiêng xuống.” Ngay lập tức hai tên tớ trai từ sau lưng bước ra, khiêng Lam Lạc Quân xuống, họ Lam tai qua nạn khỏi, tâm thần bất định, nhìn sang nhân ảnh màu tím hồng xem người vừa cứu mình là ai, lúc nhìn phát nữ tử vừa xông lên lôi đài là người đứng bên gã mù, ánh mắt y lẫn lộn giữa phẫn nộ và cảm kích, trong lòng hạ quyết định thể cam lòng từ bỏ chuyện xảy ra hôm nay được.

      Vũ Trầm Tinh thu lại thanh đoản kiếm màu đen, đột nhiên cười rộ lên: “Hay lắm, hay lắm, tên ngụy quân tử vừa nữ nhân lại tới, lần kén chồng này của Bách Hoa công chúa náo nhiệt.”

      Liễu Dật ở dưới lôi đài giật mình, chàng đương nhiên biết Thất Nguyệt có thiên kiến với thiếu niên áo lam này nhưng tưởng được nàng lại xông lên lôi đài, đành lắc đầu cười khổ, cảm thán: “Cái tính xung động này đến bao giờ cải biến được đây.” Nhiều năm rồi, thỉnh thoảng nàng vẫn xung động như thế này, suy nghĩ miên man, chàng lại bật cười, bản thân cũng hiểu đó là kiểu cười gì, có lẽ là bất lực.

      Thất Nguyệt tịnh nghĩ rằng mình lại thượng đài, chẳng qua thấy Vũ Trầm Tinh tàn nhẫn, vô tình như vậy, nặng tay với cả người vô lực hoàn thủ, cơn giận từ tim bốc cao nên mới xông lên lôi đài, giờ y buông lời châm chọc, nên càng tức giận: “Câm mồm, bản nương thượng đài tịnh phải để kén chồng, ngươi cần phải châm chọc, ta lên đây là nhằm vào ngươi.”

      Mọi người đều cảm thấy trận đấu kén chồng này có chỗ ổn, thế nào mà người lên đài lại là nữ tử, hơn nữa là nữ tử xinh đẹp như vậy, liền im lặng, chờ xem kịch hay.

      Vũ Trầm Tinh giận mà cười: “Hay, hay, nữ tử xinh đẹp như thế này mở cửa đón chào, Trầm Tinh khách khí nữa, đợi ta thắng nương xem qua dung nhan của Bách Hoa, nếu được ta mang cả hai về, ha ha, tự nhiên mà được, sao lại vui nhỉ!”

      Thất Nguyệt giận quá hóa cười: “Ta sợ ngươi chẳng có tí bản nào, cứ thắng cây kiếm trong tay bản nương rồi hẵng .”

      Vũ Trầm Tinh vẫn cười cợt, cước bộ bắt đầu di động, chầm chậm đến bên Thất Nguyệt, vừa vừa : “Chuyện này nương mà đáp ứng được hay lắm, bất quá… vị bằng hữu mù kia có đáp ứng .” rồi liền nhìn xuống phía dưới lôi đài.

      Thất Nguyệt bất giác cũng nhìn theo, trong khoảnh khắc ngoái đầu lại, nàng đột nhiên cảm thấy mình phạm sai lầm, làn kiếm phong quét qua mặt khiến nàng cảm thấy rát bỏng. Nguyên lai, nàng vừa phân thần trong phút chốc, cước bộ Vũ Trầm Tinh liền động khẽ, thân hình xuất trước mặt, khoảng cách ba trượng trở thành vô nghĩa, thanh đoản kiếm màu đen găm vào yết hầu nàng.

      Tốc độ cực nhanh, dường như đột nhiên mọc ra từ , nếu là bình thường, Thất Nguyệt có thể trông vào ma công tâm pháp tránh né, nhưng trong lúc phân thần này, địch nhân đột nhiên hạ thủ, nàng vừa hoang mang quay đầu lại, thân kiếm màu đen đến ngay trước yết hầu, giờ muốn phản kháng muộn. Cho dù nàng tức giận, lúc này cũng thể vãn hồi, trong lúc ở bên bờ tử vong, thân ảnh Liễu Dật đột ngột xuất trước mắt nàng.

      Thân ảnh mơ hồ nhưng lại chân , mớ tóc trắng phiêu động, tấm đoạn màu đen nhàng ve vuốt khuôn mặt chàng, tất cả đều là .

      “Choang”, tiếng binh khí va chạm vang lên, Diệp La Bách Hoa đứng cao nhìn ra hắc y nhân làm cách nào đỡ được đoản kiếm của Vũ Trầm Tinh, chỉ cảm thấy người này đặc biệt nhanh, đến mức thể dùng mắt quan sát, dường như trực tiếp xuất trong trường đấu, trong thoáng chốc, người mù đó khiến cho tất cả những người dù ở cao hay dưới thấp đều có cảm giác thành lời, là chí khí hùng, phong thái quân tử, hoặc là khí tức vương giả, phong phạm của nam tử, tựa hồ cả thế giới trở lên rực rỡ vì nhát kiếm vừa rồi.

      Đưa mắt nhìn lôi đài rộng lớn, nam tử hắc y bạch phát hiên ngang đứng bên Thất Nguyệt, tay phải chắp sau lưng, tay trái đeo găng đen nắm lấy chuôi kiếm, trường kiếm dựng đứng, đỡ lấy lưỡi đoản kiếm sắc bén cách chuẩn xác, lưỡi đoản kiếm chỉ còn cách yết hầu Thất Nguyệt đầy thốn nhưng bị cây trường kiếm đột ngột xuất gạt , sinh mệnh vốn tưởng mất nhưng vì xuất của chàng mà cải biến.

      Thất Nguyệt toan điều gì, Liễu Dật giơ tay phải ngăn lại: “Muội ra ngoài nghỉ ngơi , đây là tỷ thí kén chồng phải do ta ra mặt, muội cần gây loạn làm gì.”

      Thất Nguyệt lườm Vũ Trầm Tinh, tức giận: “Ti bỉ, để xem thư sinh thu thập ngươi thế nào.” rồi quay đầu lại, thẳng xuống dưới lôi đài. Lời nàng rất chính xác, nếu vì Vũ Trầm Tinh dụng kế, nàng đến nỗi suýt mất tiểu mệnh.

      Vũ Trầm Tinh lay động tay phải, cây thanh đoản kiếm màu đen thu lại, đưa mắt quan sát người mù trước mặt. Liễu Dật lúc đó cũng thu kiếm, thân hình tiếp tục bất động.

      Lôi đài yên lặng như tờ, tiếng đánh đấm, chuyện đều ngừng bặt. Nhưng phía dưới lôi đài huyên náo như ở thị tập, chủ đề tranh luận của mọi người xoay quanh hắc y nhân vừa đột nhiên xuất , và cả thiếu niên áo lam tuấn mĩ, nhưng chuyện đáng thảo luận hơn là hắc y nhân kia lại là người mù vậy mà từ cự li ngoài trăm trượng cứu được người thoát khỏi nhát kiếm, có thể thấy tu vi của y tuyệt đối đơn giản.

      Vũ Trầm Tinh lạnh lùng cười: “Quái lúc nào cũng có, hôm nay lại đặc biệt nhiều, vừa nãy có nữ nhân tham dự kén chồng, giờ lại nảy ra kẻ mù, xem ra số mệnh của Bách Hoa công chúa đau khổ.”

      Liễu Dật vẫn đứng hiên ngang trước mặt y, đáp lời cách bình đạm: “Người mù sao? Thế gian này có việc gì đáng cho ta phải nhìn đến.” Ngữ khí bình bình nhưng giọng trong sáng vang đến tai mỗi người, trong câu ngắn ngủi nhưng ràng hiển chữ “ngông”, dường như cả thế giới này sinh ra vì chàng.

      Vũ Trầm Tinh nhíu mày: “Úi chà, ngươi là người kì quái, lời cũng kì quái theo, mù còn tham gia kì kén chồng của Bách Hoa công chúa làm gì? Cứ tùy tiện tìm nữ tử là được rồi, gã mù ạ, ha ha.” Lời lẽ giản đơn, rành mạch, mang cả ý giễu cợt.

      Liễu Dật lộ biểu tình: “Công tử năng khắc bạc như vậy, vừa nãy lại dùng kế đánh lén vị nương, tổn hại phong phạm của người quân tử.”

      Vũ Trầm Tinh lắc đầu, di động cước bộ, rồi đáp: “Cái gì là phong phạm quân tử, tự cổ luôn là thành vương bại khấu, ta chưa từng nhận mình là quân tử, cũng cần phải làm người quân tử gì đó, chỉ cần cao hứng ta làm.”

      Dừng lại chốc đoạn tiếp tục: “Gã mù, ta thấy…ngươi nên xuống đài, ngươi tính thắng được mấy trận đây, ngươi nhìn thấy dáng vẻ của Bách Hoa công chúa, cho dù kiên trì được đến lúc tối hậu nhưng công chúa lại cần kẻ mù lòa như người chăng? Thực tế chút , ta cũng muốn tốt cho ngươi thôi.” rồi đưa mắt nhìn Bách Hoa công chúa.

      Ánh mắt Bách Hoa công chúa khẽ lóe sáng, đáp ngay: “Lời công tử sai rồi, Diệp La thị có ít công tử có tiền nhưng Bách Hoa phải là người tham phú quý, bất quản là người mù, người điếc, chỉ cần qua được tỷ thí là phu quân của Bách Hoa, xin khuyên công tử câu, nhìn người nên nhìn tâm, cho dù hai mắt sáng rỡ sao, có khi nhìn bằng người mù.” Giọng ngọt ngào, nhưng tựa hồ còn có ý khác, khiến mỗi người nghe thấy đều chột dạ.

      Vũ Trầm Tinh ngoảnh lại, Liễu Dật tiếp tục: “Ta lên lôi đài tịnh phải để cầu thân, chỉ muốn cầu vật, do đó quyết bước xuống, với ta vật đó vô cùng trọng yếu.” Thanh nhàng nhưng truyền vào tai mỗi người rất ràng.

      Vũ Trầm Tinh hỏi: “Là vật gì?”

      Liễu Dật lắc đầu: “Chuyện này công tử cần hỏi, xin mời xuất thủ.” câu thôi nhưng rất đơn giản, lanh lẹ, trực tiếp đề xuất cầu khai chiến, khiến Vũ Trầm Tinh chỉ biết rủa thầm sau lưng là gặp phải kẻ điên.

      Vẻ mặt của Vũ Trầm Tinh hơi phức tạp, khiến người khác khó đoán, nhưng rất nhanh chóng, y lại nở nụ cười: “Tiên sinh cần phải vội, tại hạ còn chưa biết tên của ngài, giờ xin tứ giáo.” Lời hòa hoãn, như biến thành người khác.

      Liễu Dật thuận miệng đáp: “Diệp La Dật.” Hiển nhiên, chàng được nghe A Phi , ở đây cứ xưng theo họ Diệp La là hay hơn cả.

      Vũ Trầm Tinh gật gật: “À, là hùng của Diệp La thị, xem ra Diệp La thị hết người rồi, lại cử kẻ mù đả lôi đài, cũng tốt…để ta kiến thức xem ngươi được bao nhiêu lợi hại.”Ngữ khí khắc bạc, độc ác, khác hẳn với vẻ nhu hòa lúc trước.

      Liễu Dật chỉ cười : “Xin mời.”

      Tay phải Vũ Trầm Tinh rủ xuống, cười : “Tiếp chiêu.” Lời vừa thốt ra, thanh đoản kiếm màu đen lại xuất thủ, thân kiếm phát ra hàn khí, uốn éo như linh xà, thân thể y nhanh nhẹn loáng lên, xuất kiếm vào Liễu Dật.

      Những người dưới đài lập tức có phản ứng, họ nhìn rất ràng nhưng lại dám tin vào những gì mình nhìn thấy. lôi đài, thân ảnh màu lam thẫm nhanh nhẹn vũ động tay phải, tấn công hắc y nhân từ mọi góc độ, thân ảnh lam thẫm dường như hề di động, chỉ nhấp nhô tại chỗ theo các phương hướng, góc độ khác nhau, đoản kiếm lúc cao, lúc thấp, thôi động chân nguyên cách thần tốc khiến đoản kiếm phát ra lam quang.

      Liễu Dật hoàn toàn dựa vào ý thức, chàng có ý chống đỡ nhưng Bi Mộng Kiếm tay trái nhanh chóng hồi ứng, tốc độ di chuyển của đối phương tuy nhanh song tay trái của chàng càng nhanh hơn, thân thể động tốc độ lại đặc biệt nhanh, từ tay trái liên tục lên tàn ảnh chống đỡ theo các tư thế, tốc độ đến mức này khiến mọi người đều hô lên kinh ngạc.

      Hai thân ảnh lôi đài thần tốc qua lại, thanh trường kiếm màu đen của Liễu Dật dựng đứng, tay phải đưa theo, đạo hào quang đỏ tía lóe lên giữa hai người rồi cỗ nhiệt khí xuất , hào quang dường như chia cắt gian, tiếng binh khí va chạm vang lên, Vũ Trầm Tinh nhanh nhẹn thoái lui ra xa ba trượng.

      Lôi đài trở lại yên tĩnh, gió thổi lướt qua, tay phải Vũ Trầm Tinh buông thõng, huyết dịch tươi hồng men theo thanh đoản kiếm màu đen chầm chậm xuống. Liễu Dật đứng đối diện nắm chắc bao kiếm màu đen, tay phải cầm thanh trường kiếm dài bốn xích, thân kiếm phát ra hào quang đỏ tía, mái tóc bạc vẫn tung bay lăng loạn, cảnh tượng quái lạ nhưng hai người ngừng đấu.

      Kiếm nhanh quá, mọi người ai nhìn ra Vũ Trầm Tinh bị thương như thế nào, chỉ biết rằng hai người đấu với tốc độ cao, người mù bạt kiếm xuất ra chiêu, sau đó trận đấu ngừng lại, tất cả đẹp đến mức khó mà tưởng tượng được. Gã mù khiến ai cũng cảm thấy cao thâm bất khả trắc.

      Liễu Dật cách bình hòa: “Công tử thụ thương rồi.”

      Vũ Trầm Tinh nhanh chóng thở hắt ra, há miệng đổi hơi, sắc mặt có phần nhợt nhạt nhưng vẫn cười : “Kiếm nhanh lắm.”

      Liễu Dật tiếp tục: “Công tử xuống lôi đài .”

      Vũ Trầm Tinh cười lạnh: “Còn sớm quá mà, ta muốn xem ngươi lợi hại thế nào.” rồi huýt lên tiếng, thân ảnh màu lam từ trường ngoại bay vút tới, tốc độ nhanh kinh người, muốn hình dung dường như chỉ biết dừng hai chữ “ảnh tử”.

      Bóng màu lam hạ xuống tiếng thảo luận lại rầm rì vang lên từ phía dưới lôi đài, chính là thượng cổ thần thú Tứ dực long thú, đầu rồng mình sư tử, hổ trảo đuôi thép, bốn cánh phủ lông vũ màu đen chụm lại, thân cao hơn trượng được bao phủ bởi vảy kì lân màu lam, uy nghiêm vô cùng, tiếng rống đáng sợ vang lên khiến tất cả lập tức im re.

      Phải biết Tứ dực long thú thuộc loại thần thú rất hiếm thấy, tính tình cuồng bạo, hung mãnh dị thường, lại thêm có năng lực đặc thù, sức mạnh có thể đập đá phá núi, vảy lân mình cứng rắn vô cùng, muốn thuần phục được thần thú kiểu này tất phải ra sức ít, mười tám con băng điểu lúc trước căn bản thể so được với nó, hà huống nếu có người đem Tứ dực long thú luyện hóa thành pháp vật càng lợi hại phi thường. Mọi người lại bắt đầu quay sang bàn luận về thân phận của thiếu niên áo lam, ít người lo lắng cho người mù.

      Lúc đó hai mắt Tứ dực long thú đỏ bầm, nhìn Vũ Trầm Tinh ở bên chảy máu, liền giương đôi mắt giận dữ nhìn kẻ đứng trước mặt, liên tục rống lên phẫn nộ, nhe hàm răng dày khít nhọn hoắt, trắng ởn ra, dường như muốn xé toạc chàng.

      Hai mắt Vũ Trầm Tinh dừng lại mình Liễu Dật, lạnh lẽo : “Bao nhiêu năm nay, ngươi là người đầu tiên đả thương được ta, ngươi chỉ còn con đường để .”

      “Đường nào?”

      “Chết.”

      Liễu Dật tịnh hoảng sợ, tuy song nhãn được tấm đoạn đen che phủ nhưng có thể thấy chàng hết sức bình tĩnh, dung diện căn bản biến đổi, chỉ tiếp tục lên tiếng: “Mời.” Dường như chuyện sinh tử chẳng có quan hệ gì, chàng muốn dùng cây kiếm trong tay đánh bại Vũ Trầm Tinh lần nữa.

      Tay trái Vũ Trầm Tinh cong lại thành trảo, chầm chậm giơ lên, lam quang từ bốn phương tám hướng ngưng tụ lại, rất chậm, rất chậm hình thành lên quả cầu. Vũ Trầm Tinh đem quả cầu đó xạ vào thân thể Tứ dực long thú rồi nhàng quát: “Tinh Hóa.”

      Tất cả liền biến dạng, từ mặt đất bốc lên quang trụ màu lam, bên trong lẫn lộn cả những vì sao trắng ngần, bao phủ lấy cả người và thú rồi xạ thẳng vào thinh , lam quang khuếch tán che lấp cả ánh dương quang, trung biến thành hắc ám, phảng phất như màn đêm buông xuống.

      Quang trụ đột nhiên tỏa ra bốn phương tám hướng, trong nháy mắt mọi người đều nhìn thấy gì, thế giới của họ toàn là màu lam thẫm, tựa hồ toàn bộ đều trở thành người mù.

      Thời gian giọt, gió lay động ý thức của mọi người, lam quang dần dần tan , thế giới lại khôi phục được vẻ chân thực nhưng khoảng đầu vẫn u, mọi người lại hướng mục quang lên lôi đài nhưng tất cả đều vạn phần kinh ngạc.

      lôi đài vẫn là hai người, người là hạt tử xuất kiếm cực nhanh, người còn lại… phải là Vũ Trầm Tinh, , phải là Vũ Trầm Tinh họ vẫn biết, mà thay hình đổi dạng từ đầu đến chân trở thành người khác.

      Vũ Trầm Tinh lúc bấy giờ còn mặc trang phục lúc đầu, lam quang tan rồi, Tứ dực long thú cũng biến mất, tựa như chưa từng xuất , y biến thành chiến sĩ mặc khải giáp màu lam phản xạ ra hắc ám quang mang, thân thể nhờ mặc khải giáp mà biến thành hoàn mĩ hay khải giáp nhờ có thân thể mà trở lên tú lệ hơn, mái tóc đen dài lòa xòa tung bay, mi tâm có đeo miếng bảo thạch tám cạnh màu lam, làn da trắng mịn, khuôn mặt mĩ lệ loan mi tú mục, hai bên tai đeo hoa tai phát ra quang mang tinh thuần màu lam, bốn cánh màu đen ở phía sau lưng vẫy đập theo quy luật nhất định, giúp y giữ được trạng thái lơ lửng trung.

      Tất cả đều há hốc mồm kinh ngạc, ràng là nam nhân, vì cớ gì chỉ trong nháy mắt biến thành nữ nhân có cánh, nữ nhân đẹp đến nỗi thể hình dung.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 192: NGỌC CHỈ PHÁ ĐỊCH, DỤC LUẬN VĂN ...
      Người cưỡi bạch mã nhất định là vương tử, người có cánh nhất định phải là thiên sứ, những thứ chúng ta cùng công nhận nhất định là chân lí, quá nhiều điều nhất định khiến chúng ta có cảm giác chính mình cũng chân .

      Gió thổi tung mái tóc dài của nàng, quang hoa lấp lánh như ánh sao khiến nàng càng mĩ lệ, chung quanh biến hóa, dường như là giấc mộng nhưng vì tại mọi người đều tỉnh táo nên biết đó là chân .

      Thất Nguyệt hỏi A Phi: “Đây là chuyện gì?”

      A Phi vỗ vỗ vào đầu, đáp cách hàm hồ: “Chuyện này tiểu nhân lắm, có khả năng là đạo, pháp kết hợp, hoặc là sức mạnh của thần thú truyền vào thân thể người, hắc hắc, tiểu nhân chưa từng chứng kiến, bất quá làm gì có pháp thuật biến nam nhân thành nữ nhân được, vì thế gã này khẳng định là nữ mặc nam trang.”

      Thất Nguyệt gật gù, nhìn lên lôi đài, nữ nhân này xem chừng rất lợi hại, nàng bất giác lo lắng cho Liễu Dật.

      Chàng biểu lộ gì nhưng trong thế giới hắc ám hoàng điểm biến thành hồng điểm, lòng tuy kinh ngạc song sắc mặt vẫn bình hòa: “Là vị nương? Sao lại còn đến tham gia cầu thân?”

      Vũ Trầm Tinh nhìn Liễu Dật với vẻ kinh ngạc rồi hỏi: “Ngươi nhìn được ư?”

      Liễu Dật lắc đầu: “, nhưng ta cần đến mắt cũng nhìn được.”

      Thình lình Vũ Trầm Tinh cười lạnh thốt: “Hôm nay ngươi tham gia trường kén chồng này thôi, ta mặc ngươi nhìn được hay , cũng phải phân thây ngươi.” Lời lẽ độc ác, sâu cay, ngược hẳn với bề ngoài mĩ lệ của nàng.

      Liễu Dật hỏi: “ nương cho rằng mình có năng lực đó sao?”

      Vũ Trầm Tinh vẫn lạnh lùng đáp trả: “Ngươi thử là biết ngay.”

      Liễu Dật nhiều lời, chỉ : “Mời.” chữ đơn giản nhưng thay mọi việc.

      Vũ Trầm Tinh gì, đưa mắt nhìn Liễu Dật, song thủ lật lại, tức trong tay lên hai thanh trường kiếm dài ba xích, chính là hai thanh kiếm nàng sử dụng lúc trước biến từ ngắn thành dài, thân kiếm phảng phất như do hào quang cấu thành, thanh màu đen, thanh màu trắng. Hai thanh vô hình kiếm khiến người khác có cảm giác phiêu diêu, những người giàu kinh nghiệm chỉ liếc qua cũng nhận ra là thượng cổ thần kiếm.

      Liễu Dật bất động, ở trong thế giới đen tối chú tâm quan sát quang điểm màu đỏ và lắng nghe thanh, chàng thể coi , sai nước thua cả cuộc, vì vậy càng phải cảnh giác. Gió nhè thổi qua thân thể hai người nhưng gió lại mang đến cho chàng thông tin, người ở phía đối diện động…

      “Choang”, chỉ là cảm giác, rồi đến tiếng binh khí va chạm vang lên, tốc độ cực nhanh, thêm nữa sức mạnh của Vũ Trầm Tinh mạnh hơn nhiều, hai người xáp vào nhau, dưới áp lực của lực va chạm mãnh liệt Liễu Dật nhanh nhẹn thoái lui, còn Vũ Trầm Tinh vẫn tiếp tục tấn công, thân thể dường như nhấp nhoáng trung mà tiến tới, tốc độ của nhanh thể tưởng tượng được, sức mạnh càng lúc càng tăng, có thể thấy lúc này họ Vũ mang trong mình sức mạnh của long thú, dường như biến thành người khác.

      Liễu Dật tuy thoái lui rất nhanh nhưng tịnh hoàn thủ mà chỉ chống đỡ, nguyên nhân rất đơn giản, Minh giới này quá thần kì, người ở đây có phương thức tu luyện khác hẳn ở Nhân gian giới, vì vậy chàng muốn làm quen dần dần nhưng sau lúc liền phát tốc độ của đối thủ mỗi lúc nhanh, sức mạnh càng ngày càng tăng, mỗi nhát kiếm lại độc địa hơn.

      Tiếng binh khí va chạm vang lên chớp nhoáng, mọi người chỉ nhìn thấy cách hàm hồ hình ảnh mờ mờ của lam y nữ tử có cánh và hắc y nam tử đấu, tiếng choang choang cho thấy tốc độ của hai người cực nhanh.

      Sau mấy lần liên tục tấn công, Vũ Trầm Tinh dường như nhận thấy tu vi của gã mù quả cao đến kinh ngạc, kiếm tối hậu vừa tung ra, nàng nhanh nhẹn mượn lực bay lùi lại, tay phải phất lên, quang kiếm màu đen xoáy tròn thần tốc lao về phía Liễu Dật, động tác thứ nhất chưa xong động tác thứ hai của nàng cũng bắt đầu.

      Tay phải của nàng tựa hồ ngưng tụ thứ gì đó nhưng có thể khẳng định tuyệt đối phải là chân nguyên, là hỏa diễm đỏ chói, mang theo nhiệt khí cường liệt xâm chiếm gian chung quanh khiến những người phía dưới lôi đài cảm thấy nghẹt thở, nhưng cũng có người hiểu được tình hình rất nhanh, đó phải là tu vi của Vũ Trầm Tinh mà là Tâm Hỏa của long thú, bấy giờ nàng có được sức mạnh, năng lực của long thú mới xuất được chiêu đó.

      Hỏa diễm ngưng tụ xong, tay phải Vũ Trầm Tinh phất ra, hỏa diễm uốn lượn giống như con hỏa xà phát quang, lưỡi quang kiếm xoay vòng xạ vào Liễu Dật.

      Chỉ là nháy mắt nhưng đối với cao thủ thời gian nháy mắt đó là đủ rồi, lưỡi quang kiếm sắc bén vô cùng, tốc độ thần tốc và con hỏa xà nóng rãy được xuất ra; thấy hai chiêu đó, những người dưới đài toát mồ hôi thay cho Liễu Dật, nếu gã mù kia đỡ được nhiều khả năng bị chẻ đôi hoặc bị con hỏa xà thiêu chín.

      Nhãn quang mọi người lại hướng sang hắc y nhân, tay trái chàng chạm vào vỏ kiếm màu đen đeo bên hông, song thủ vận lực nắm lấy chuôi kiếm, thân kiếm chỉ xéo xuống mặt đất, lúc quang kiếm tiếp xúc trường kiếm từ dưới quét lên phản đòn, “choang choang”, quang kiếm văng ra, chàng quay người, trường kiếm lại từ chém xuống, “xoảng”, tiếng kiếm tra vào vỏ vang lên, rồi đạo lam quang xuất ra.

      Lam quang trong suốt vươn dài uốn lượn, phảng phất như con quang long trực tiếp nghênh đón hỏa diễm trường xà, vừa thầm tiếp xúc hỏa diễm như gặp phải nước, trường xà bị trường long xuyên thấu, biến mất vô ảnh vô tung, long ảnh tịnh đình chỉ, tiếp tục lao vào Vũ Trầm Tinh, có thể thấy lực đạo của kiếm này hề tầm thường.

      Vũ Trầm Tinh dường như sớm chuẩn bị, bốn chiếc cánh đen vừa tiếp xúc với quang long liền lật lại, phủ kín thân thể nàng, đâm cũng lọt, long ảnh như va phải bức tường, thân thể Vũ Trầm Tinh chỉ khẽ run lên rồi lại đứng vững vàng, kiếm vừa rồi tạo thành uy hiếp gì với nàng.

      Liễu Dật hề ngừng lại, chàng sớm tính toán kiếm đó gây ra hậu quả gì nghiêm trọng cho Vũ Trầm Tinh nên tiếp tục tấn công, long ảnh vừa biến mất, thân hình chàng khẽ động, tay phải lật lại 180 độ mang theo dải tàn ảnh, tựa hồ như có ba bàn tay đồng thời lưu chuyển, chuyển động vừa hoàn tất ba ngón tay bên tay phải chàng nhanh nhẹn xuất chỉ.

      Ba chưởng chín chỉ, chính là Bích Ngọc Hoa Chỉ do Lang Vương truyền thụ mười năm trước, Liễu Dật vốn mực chú trọng luyện kiếm, trong khoảnh khắc vừa rồi mới sực tỉnh, kiếm phải là đơn nhất, chân nguyên của chàng vô cùng mãnh liệt, sử dụng bất cứ loại võ công bình thường nào cũng có hiệu quả bất phàm, Bích Ngọc Hoa Chỉ này lại là sở học của Lang Vương, chỉ lực cường kình, lực đạo tập trung, lúc này lại được chân nguyên cực hạn thôi động nên phá bỏ lớp phòng ngự kia phải là vấn đề, điều quan trọng nhất là tuy kém hơn kiếm khí về lực nhưng chỉ lực lại tập trung hơn.

      Bích Ngọc Hoa Chỉ tu vi đến mức tối cao có thể đồng thời xuất ra ba đạo chỉ lực, lúc này dưới thôi động của chân nguyên mãnh liệt, tốc độ của Liễu Dật là yếu tố quyết định tất cả, chín đạo chỉ khí dường như xuất phát cùng lúc, tốc độ nhanh cực hạn khiến người khác giật mình.

      Lam quang cơ hồ xuyên thấu tất cả, mang theo mùi hương của các loài hoa, ngập tràn khắp lôi đài, hương hoa lan tỏa, mọi người quanh lôi đài bắt đầu có phần cảm thấy mông lung, họ nghĩ đây là trường sinh tử mà là trường biểu diễn.

      Quả nhiên ngoài suy đoán của Liễu Dật, đối với việc phá giải lớp phòng ngự do bốn chiếc cánh tạo ra, chín đạo chỉ lực tập trung có tác dụng rệt, sức mạnh ngừng kích vào điểm, chỉ lực của đối phương quá mạnh nên Vũ Trầm Tinh liên tục dạt về phía sau, bốn chiếc cánh dần dần xuất lỗ hổng.

      Liễu Dật dựa vào tiếng gió nhận thấy ràng rằng mấy chiếc cánh bị đánh tan, xuất đạo chỉ lực đập tới, chàng liền nắm lấy cơ hội này để đánh bại Vũ Trầm Tinh.

      Tay trái nắm chặt chuôi kiếm đen tuyền, nhận định chuẩn xác điểm công kích, song cước nhè cất lên, mấy đạo tàn ảnh xuất , chàng liền đến trước mặt Vũ Trầm Tinh, nàng chỉ ngẩn ra trong giây lát, Liễu Dật nhàng bật lên, tay phải vươn ra thành trảo chộp vào cổ, thắng phụ lôi đài lập tức được phân định.

      Yết hầu Vũ Trầm Tinh bị Liễu Dật nắm lấy, tay phải có đeo găng đen nhấc bổng nàng giơ lên, chàng biết đó là nhược điểm của con người, chỉ cần dụng lực chế trụ yết hầu người nào dù khí lực có mạnh đến đâu cũng sử dụng được, chỉ còn nước vùng vẫy, kinh nghiệm này chàng thu được sau quãng thời gian dài lăn lội đối chiến.

      Hai lão nhân và tám thiếu niên ở dưới đài liền có động tĩnh, thấy chủ nhân bị chế trụ đều trợn mắt tức giận chuẩn bị xông lên nhưng còn ngại Vũ Trầm Tinh nằm trong tay Liễu Dật, nơi bị chế trụ lại nguy hiểm đến sinh mệnh, họ sợ rằng chọc giận gã mù này cổ chủ nhân bị bóp vụn.

      Liễu Dật buồn ngẩng đầu nhìn Vũ Trầm Tinh, chỉ giọng : “Nhận thua rồi chứ?”

      Vũ Trầm Tinh lúc này năng cũng khó khăn, chật vật nhưng vẫn ngang ngược: “ phục.”

      Liễu Dật lắc đầu: “Nghe phàm là người nào bị nương đánh bại hoặc rơi vào tay nương đều phải lưu lại chút gì đó làm kỉ niệm, tại hạ đành học theo, nương thử xem, muốn lưu lại thứ gì? Mắt, mũi hay thứ gì khác?” Ngữ khí hết sức bình tĩnh nhưng ai nghe qua cũng hiểu được ý tứ, số đông thở dài tiếc nuối, nữ tử xinh đẹp như vậy mà mất mắt, lỗ mũi là thiếu sót vô chừng.

      Thất Nguyệt đứng dưới lôi đài cao giọng: “Ả luôn mồm gọi thư sinh là kẻ mù, cứ móc hai mắt ả là xong.”

      Vũ Trầm Tinh nghe Thất Nguyệt , dường như sợ hãi, hỏi cách khó nhọc: “Ngươi muốn…làm gì?”

      Đầu Liễu Dật khẽ động, dường như tìm kiếm vật gì, nghe thấy gió thổi qua thanh kiếm làm thanh phát ra, chàng giơ tay trái, cỗ đại lực hút lấy thanh quang kiếm, thuận tay lật lật lại: “ nương tất dùng hai lưỡi kiếm này đả thương ít người, bằng sát khí thân kiếm thể nào nặng như thế này được.”

      Vũ Trầm Tinh dù năng khó nhọc song ngữ khí vẫn lãnh mạc: “Thế …sao? Ta…thấy những kẻ bị ta đả thương…đều do họ tự gây…nghiệt, ta…chỉ khiến chúng…chịu chút trừng phạt nho mà thôi.”

      “Lỗi lầm của người lớn đến đâu cũng cần kẻ khác bình luận, giờ ta chừa cho nương hai con đường, thứ nhất cầm kiếm rời khỏi lôi đài, phát thệ từ hôm nay trở được đả thương người khác cách bừa bãi, thứ hai là chết trong tay ta.”

      Vũ Trầm Tinh lạnh lùng cười: “Ngươi cứ giết ta .” Khẩu khí kiên quyết, dường như quan tâm đến chuyện sinh tử.

      Liễu Dật thoáng ngừng lại rồi thở dài, quang kiếm tay phải nhanh nhẹn lật lại, “soảng”, lưỡi quang kiếm cắm vào trong khải giáp màu lam của Vũ Trầm Tinh cách vô cùng chuẩn xác.

      Tay phải chàng lại lỏng ra, thân thể Vũ Trầm Tinh rớt thẳng xuống lôi đài, lam quang tán phát, thân thể nàng lại khôi phục dáng vẻ ban đầu, chỉ là…thiếu niên áo lam tuấn mĩ lúc này biến thành lam y nương, Tứ dực long thú đứng bên dường như rất sợ Liễu Dật, thoái lui liền hai bước, trốn sau lưng nàng.

      Vũ Trầm Tinh đứng dậy, mặc cho gió thổi mái tóc rối tung, sắc mặt nhợt nhạt, song nhãn ngập đầy phẫn nộ gườm gườm nhìn tên mù trước mặt, biết phải gì nhưng nếu có thể nàng thậm chí muốn dùng ánh mắt giết chết y, bị vũ nhục trước cả vạn người như vậy, nàng làm sao nuốt nổi.

      Liễu Dật vẫn bình tĩnh : “ nương có thể .”

      Vũ Trầm Tinh lạnh lùng: “Ta phục, chúng ta còn trận tỷ văn nữa.”

      Liễu Dật lúc này mới nhớ ra rằng quy tắc tỉ thí trước luận võ, sau luận văn, những người đấu trước chết bị thương nên tịnh chưa có trận thi văn nào, đều trực tiếp hạ đài luôn. Bây giờ Vũ Trầm Tinh này tựa hồ thực muốn tiếp tục thi văn, chàng lắc đầu: “ nương định thắng bằng cách nào, luận võ ta thắng, lại là thân nữ nhi, còn muốn thi thố làm gì nữa.”

      Vũ Trầm Tinh lẽ nào chịu nghe theo, quay người lại : “Ta muốn thi vẽ với tên mù này, Diệp La thị các ngươi là nữ tử được tham gia, giờ ta muốn tiến hành trận thứ hai, trước mặt người trong thiên hạ, ta muốn hỏi Diệp La thị các người có phải định xong lại nuốt lời chăng?” câu thôi nhưng cho Diệp La thị được chọn lựa, có thể thấy miệng lưỡi của Vũ Trầm Tinh lợi hại thế nào.

      Diệp La Kiếm Mộ thấy khó xử, trận thứ hai này thể tiến hành, thể để nữ tử tỉ thí, chẳng qua..nếu phải thi vẽ, ông ta hoài nghi người mù này chắc thể vẽ được, cho dù trước đây y vẽ đẹp thế nào khi mù rồi còn vẽ vời gì nữa? Đành đưa mắt nhìn Diệp La Bách Hoa.

      Diệp La Bách Hoa thấy Liễu Dật vẫn bình tĩnh, gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Diệp La Kiếm Mộ cũng gật đầu thốt: “Bút, mực, nghiên, án.” Ông ta vừa xong, bốn người bước lên, sắp xếp mọi thứ gọn ghẽ rồi xuống, bên dưới lôi đài lại phen náo nhiệt, có vài người lắc đầu, người mù này võ công tuy cao nhưng giờ… bảo người mù vẽ tranh có khác nào bắt lợn phải leo lên cây?

      Liễu Dật dựa vào thanh đến bàn của mình, hai cái bàn cách nhau chưa đến trượng, gượng gạo lắc đầu cười: “ nương cố ý làm khó ta chăng?”

      Vũ Trầm Tinh lúc này mới có dịp phát tiết, nàng muốn xem gã mù này lố bịch thế nào bèn đáp: “ sao nào? Ta muốn xem người mù vẽ được cái gì?”

      Liễu Dật tịnh gì, bất giác cảm khái cho vận mệnh, cả đời này chàng thể quay đầu lại, thư sinh của mười năm trước còn nữa, mười năm cầm bút, còn có thể vẽ được gì ? suy nghĩ vẩn vơ thân ảnh xuất trong đầu, hơn nữa còn có cả giọng : “Đối mặt với những vô vọng nơi trần thế, thiếp vẫn có ba ngàn phiền não, trong cuộc chiến coi rẻ tình ái chân này, chàng là niềm quyến luyến của thiếp, thiếp nguyện ý, dù sinh dù diệt cũng nguyện ý phá kén thành hồ điệp cùng chàng sóng đôi, nhưng – đối mặt với những đọa lạc của cả thế nhân và Thần, thiếp cũng tuyệt vọng rồi.”

      Là giọng của Thiên nữ, dung nhan của nàng ràng, dấu ấn ngàn năm dường như trong khoảnh khắc này trở nên sáng sủa hơn, khổ nạn ba kiếp dường như trong phút giây này kết thúc, ngắm nhìn nàng chỉ có nụ cười, ngắm nhìn nàng chỉ có hạnh phúc, nàng vừa thực vừa mông lung xiết bao…

      hiểu là những rung động trong tim hay tay chàng run rẩy, từng giọt mực đen nhánh lưu lại tấm đoạn, mỗi nét bút là từng ấy dồn nén, bức tranh của chàng màu mè, chỉ có hai màu đen trắng, ràng mà mơ hồ, nhưng tất cả đều chân . Có thể bức vẽ chính là kí ức xa xăm của chàng, cũng có thể là lời thề địa lão thiên hoang, tất cả đều xuất trong nét bút, đều do bức tranh đen trắng biểu đạt.

      Chàng nhìn được, thế giới của chàng tối tăm nhưng chàng còn có trái tim, có niềm tin và quyến luyến trong lòng, trong tối tăm còn có bóng hình, nụ cười và giọng của nàng.

      nhàng đặt bút, lòng chàng lại cảm thấy đau đớn, là nỗi đau nhung nhớ, nỗi đau phân li, nỗi đau ái tình, nỗi đau của chàng ai thấu hiểu được, câu chuyện của chàng ai có thể trần thuật lại.

      Lúc đó Vũ Trầm Tinh cũng hạ bút, đó là cây bút thứ bảy vì bức họa của nàng đầy màu sắc, ngập ánh dương quang, diễm lệ và động lòng. Nàng nhìn sang bức họa của Liễu Dật, cảm thấy quá mơ hồ, bèn cười lạnh lẽo, nhưng cười dứt bức họa mơ hồ đó lại lưu lại dấu ấn trong tâm lí, dường như muốn lên bi khổ của người, nàng hiểu vì cớ gì tâm tình lại đâm ra tịch mịch.

      Từ phía sau lôi đài, bóng người màu trắng phiêu phiêu hạ xuống, dường như là tiên tử từ trời xuống phàm gian, chính là Diệp La Bách Hoa, nàng cùng bốn giám khảo cùng quyết định xem ai thắng ai bại, nên mới hạ xuống, bộ pháp uyển chuyển, chậm rãi nhưng có vẻ thường tục, cùng bốn vị lão nhân của Diệp La thị bước đến trước bức họa của Vũ Trầm Tinh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :