Ma Kiếm Lục - Tàn Nguyệt Bi Mộng (272 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 184: CỬU CHỦNG NHÃN LỆ, BỈ NGẠN CHI ...
      khấp khởi hi vọng, trong lòng Liễu Dật khẽ máy động, nghi vấn: “Giá phải trả? Trả như thế nào?”

      Dạ Lang nhìn Hồng Nương, tựa hồ quyết định rồi quay lại với chàng: “Khi chín loại nước mắt tề tụ, Bỉ Ngạn Hoa mọc lá Thiên nữ khôi phục được kí ức.”

      “Bất quá loại hoa này cảm nhiễm Nhân gian ái tình, đồng thời với việc thực nguyện vọng của công tử nó cũng tuân thủ câu trớ chú tà ác. Ước định được thực trớ chú cũng bắt đầu: Thiên nữ quay lại Thần giới, muôn đời quay lại phàm trần, Chân ma vĩnh viễn đọa lạc, mãi mãi trầm luân nơi Ma giới.”

      Liễu Dật nghe nhưng dám khẳng định: “Các vị là khi Thiên nữ khôi phục kí ức nàng và tôi vĩnh viễn cách chia?”

      Hồng Nương gật đầu: “Đúng vậy, đương nhiên công tử có thể cân nhắc, đằng nào hai người ở cùng nhau, nếu muốn khôi phục kí ức của Thiên nữ, công tử còn phải trải qua nhiều gian khó, công tử thấy có đáng ?”

      Liễu Dật trầm ngâm, chàng hiểu ý Hồng Nương, cho dù Thiên nữ khôi phục kí ức cũng thể sống cùng chàng, bất kể thế nào chàng cũng phải trả giá rất đắt. Chàng cân nhắc nữa, trực tiếp đáp: “Đa tạ đề tỉnh, tôi chỉ muốn rằng có gì là đáng hay đáng, cần phải cân nhắc, chỉ là…nguyện ý hay mà thôi.”

      Dạ Lang cảm thán: “Ôi, ý công tử là lấy đủ chín loại nước mắt, giúp Thiên nữ khôi phục kí ức.”

      Liễu Dật kiên định gật đầu: “Đúng, tất cả thành kí ức, thứ còn lại chỉ là niềm tin trong lòng, vì mối tình của chúng tôi mà Thiên nữ phải chịu nỗi khổ luân hồi nơi Nhân gian, tất nhiên những bi khổ đó do tôi mà ra cũng phải do tôi kết thúc, tôi mong có được kết quả gì, chỉ cần niềm tin trong lòng và Thiên nữ được hạnh phúc.”

      Hồng Nương gật gù: “Những lí giải về tình ái của công tử rất nhiều, tuy kết quả giống nhau nhưng công tử chấp nhận vì muốn kết thúc luân hồi của Thiên nữ nơi Nhân gian, công tử quyết định như vậy, tôi thực lòng chúc phúc.”

      “Có thể công tử rất ư dũng cảm, người dũng cảm chân chính gục ngã đường đời, tôi hi vọng công tử làm được, tuy Thiên nữ thể san sẻ phần nào nhưng những gì công tử làm khiến chúng tôi thực lòng có thể vì công tử mà kiêu ngạo.” Dạ Lang .

      Liễu Dật yên lặng rồi hỏi tiếp: “Giờ tôi có thể biết chín loại nước mắt gồm những loại nào? Làm sao mới khôi phục kí ức của Thiên nữ?”

      “Đương nhiên, công tử làm sao mà thu thập được?” Hồng Nương gật đầu.

      Dạ Lang tiếp lời: “Loại nước mắt thứ nhất là nước mắt cảm động của Chân ma.”

      Liễu Dật buột miệng: “Nước mắt cảm động của Chân ma? phải chỉ vào tôi sao? Loại nước mắt cảm động này làm sao tính đây?”

      Hồng Nương đáp: “Đúng, đời này chỉ có Chân ma, là công tử, còn loại nước mắt này thế nào chúng tôi chỉ có thể với công tử rằng, cảm tình nhất định cần có cảm động, lệ chảy ra tất là cảm tình, chỉ có loại nước mắt đó, Bỉ Ngạn Hoa mới xuất và hấp thụ.”

      Liễu Dật gật đầu, loại nước mắt này đối với chàng dường như rất khó khăn, kiếp này chàng rơi lệ bao nhiêu lần? Nước mắt cảm động là như thế nào? Chàng chỉ đành ôm hi vọng, tiếp tục hỏi: “Loại nước mắt thứ hai là gì?”

      Dạ Lang đáp: “Loại nước mắt thứ hai là nước mắt bi thương của Minh Vương.”

      Liễu Dật nhướng mày: “Minh Vương là ai?”

      “Công tử chắc biết Lam Ảnh, y là đệ tử thứ bảy của Minh Vương, sáu đệ tử khác khống chế Lục tinh cung của Minh giới, ông ta chính là người thống trị chí cao của Minh giới, công tử phải lấy được nước mắt bi thương của ông ta.” Hồng Nương giải thích.

      Liễu Dật lại gật đầu, dường như hiểu, Minh Vương là chủ tử của Lam Ảnh, tu vi tất nhiên cao đến bất khả trắc, nếu vậy muốn lấy được nước mắt của Minh ông ta ắt khó hơn lên trời , hà huống còn hạn định là nước mắt bi thương, chàng lại sa vào trầm tư.

      Dạ Lang nhìn chàng, tịnh đình chỉ mà tiếp tục: “Loại thứ ba là nước mắt hối hận của Bàn Cổ.”

      Liễu Dật lập tức tỉnh lại, buột miệng: “Thần cũng có nước mắt sao, hơn nữa Bàn Cổ sao mà rơi nước mắt hối hận được, ông ta đơn giản là tượng đá vô tình.”

      Tiếng cười của Hồng Nương vọng vào tai Liễu Dật: “Bất kể Thần có nước mắt hay nước mắt hối hận của Bàn Cổ cũng phải lấy được, ngược lại Bỉ Ngạn Hoa vĩnh viễn thể giúp công tử, hơn nữa…công tử làm sao biết được Thần có nước mắt? Đối mặt với cõi đời này, chẳng qua họ ngụy trang quá tốt thôi, bảy ngàn năm nay, công tử làm sao biết Bàn Cổ có hối hận ? Tôi chỉ có thể rằng, chín loại nước mắt khuyết cũng được.”

      Dạ Lang tiếp tục: “Chúng tôi chỉ về chín loại nước mắt, còn lấy hay do công tử tự quyết định, đương nhiên nếu công tử thấy mình làm được cũng sao, hơn nữa chúng tôi còn đưa hai người về thẳng tam giới đại lục.”

      Liễu Dật lắc đầu: “, xin cứ tiếp.”

      Dạ Lang tiếp tục: “Loại thứ tư là bách hoa chi lệ, nước mắt kết nối trăm hoa, nước mắt chúc phúc của trăm hoa.”

      Liễu Dật hỏi: “Hoa cũng có nước mắt? Bách hoa là nước mắt của 100 đóa hoa chăng?”

      Hồng Nương lắc đầu: “Nước mắt chúc phúc của bách hoa tịnh phải là trăm đóa hoa, là gì à? Chúng tôi thể ra, chuyện này nhất thiết phải do công tử tự trải nghiệm, chỉ có vậy công tử mới hiểu được.”

      Dạ Lang lại : “Loại thứ năm là nước mắt nguyện cầu của ngôi sao lặn, lệ rơi sao lặn, vì các vị mà nguyện cầu.”

      đợi Liễu Dật lên tiếng, Thất Nguyệt đột nhiên xen lời: “Các người đùa à? Sao có nước mắt thế nào được, nếu muốn ngôi sao nguyện cầu cho chúng tôi, cõi đời này phải loạn lên ư? Những gì các người căn bản tồn tại, tôi thấy các người vốn có năng lực giúp đỡ thư sinh nên mới bịa ra những chuyện bất khả thi như vậy.”

      Hồng Nương nhìn Thất Nguyệt, hề có ý nổi giận mà ánh mắt lộ vẻ tán thưởng, cười : “Hảo nương, quan tâm đến công tử quá, lời chúng tôi là hay giả các vị cứ trải qua rồi chứng thực, cõi đời này có những việc phải do tự thân mọi người định nghĩa, nếu tôi sai các vị thực sao?”

      Liễu Dật chỉ gật gù: “Xin cứ tiếp tục.”

      Dạ Lang tiếp tục giảng giải: “Loại thứ sáu là nước mắt gìn giữ của sắt đá.”

      Chuyện này càng gây khó cho Liễu Dật, sắt đá lấy đâu ra tình, lấy đâu ra nước mắt, lại còn là nước mắt gìn giữ, đó vốn là thứ hề tồn tại, chàng lại hỏi: “Sắt đá có nước mắt sao được?”

      Hồng Nương trả lời: “Trời còn có tình nên trời mới già, trăng cũng có tình nên trăng khuyết, những chuyện thế này phải có lòng thành mới khiến đá vàng tan chảy, chỉ cần công tử dụng tâm là được, mà sao công tử biết sắt đá có nước mắt?”

      Liễu Dật gật đầu: “Còn loại nước mắt thứ bảy?”

      “Ba loại nước mắt còn lại là nước mắt định nghĩa, so với những loại nước mắt trước còn khó kiếm hơn.” Dạ Lang trả lời.

      “Tiên sinh xin cứ thẳng, Liễu Dật muốn biết chín loại nước mắt này khó lấy đến đâu, chỉ cần trong thiên địa này có, Bỉ Ngạn Hoa nhất định hoa lá cùng trổ.” Liễu Dật khẳng khái.

      “Có những thứ vốn hết sức bình thường nhưng chỉ bị người đời bỏ qua, chín loại nước mắt này là vật nơi phàm thế, sao lại có? Có điều…cần phải do công tử trải nghiệm mới lấy được.” Dạ Lang cười.

      Ông ta thoáng dừng rồi tiếp tục: “Loại thứ bảy là nước mắt của vầng trăng.”

      Liễu Dật khẽ nhướng mày: “Nước mắt của vầng trăng? Là vật nơi phàm trầm sao?”

      Hồng Nương cười: “Có lẽ nó thuộc về những vật nơi phàm trần nhưng nó tồn tại, chỉ cần công tử tin tưởng, vầng trăng cũng có nước mắt như thường; trong thế giới của chúng ta, trăng đại diện cho vĩnh hằng, tình chân thành vĩnh hằng.”

      Liễu Dật gật đầu: “Được, xin mời tiếp tục.”

      Dạ Lang tịnh phản ứng gì, bình tĩnh : “Loại thứ tám là nước mắt của mây trắng, mây trắng đại diện cho thánh khiết, hoàn mĩ, chỉ khi được nó tẩy sạch bụi trần Bỉ Ngạn Hoa mới đạt được vẻ mỹ lệ.”

      Liễu Dật thầm nghiền ngẫm chuyện thể tin được này…

      Dạ Lang , chỉ cười nụ: “Loại thứ chín là nước mắt của đại địa, nó đại diện cho kiên trinh, cho niềm tin, chỉ có nước mắt của đại địa mới khiến Bỉ Ngạn Hoa xác định được tín ngưỡng.”

      “Chín loại nước mắt này thực tồn tại?” Liễu Dật hỏi.

      Hồng Nương gật đầu: “Tôi chỉ cho công tử biết, đó là biện pháp, cũng là hi vọng, chỉ cần tề tụ được chín loại nước mắt khiến Bỉ Ngạn Hoa trổ cả hoa và lá, phá được trớ chú cho Thiên nữ để nàng thoát li nỗi khổ luân hồi nơi trần thế. Công tử cứ tự hỏi, nếu tin tưởng tìm, còn nếu tin, đương nhiên có thể bỏ qua, chúng tôi chẳng qua giới thiệu cho công tử.”

      Thất Nguyệt bèn lên tiếng: “ như vậy, chín loại nước mắt có tồn tại?”

      Dạ Lang lại tiếp lời: “Tin có, tin có, tất cả đều phải trải nghiệm, nếu công tử nỗ lực, cho dù đạt được cũng phải tự tin.”

      “Tôi bỏ cuộc, khi có cách khôi phục kí ức của Thiên nữ, cho dù là truyền thuyết, là lời đồn, tôi cũng nỗ lực, Thiên nữ chịu quá nhiều khổ nạn rồi.” Liễu Dật chắc nịch.

      Dạ Lang gật gù: “Như vậy là công tử quyết định tìm?”

      Liễu Dật cân nhắc, gật đầu kiên định: “Đúng vậy, chỉ cần chín loại nước mắt tồn tại tôi lấy chúng về tụ hợp lại, cho dù đối mặt với núi đao, biển lửa Liễu Dật cũng thoái lui.”

      Hồng Nương tham gia: “ như vậy, công tử đồng ý tiếp thụ trớ chú của Bỉ Ngạn Hoa? Công tử phải biết rằng đó là câu trớ chú bi thảm, Thiên nữ quay lại Thần giới, còn công tử vĩnh viễn bị phong ấn tại Ma giới.”

      Liễu Dật kiên định gật đầu: “Chính thế, tôi tiếp thụ, tôi sợ, dù trớ chú có độc ác nhưng chỉ cần Thiên nữ từ đây thoát khỏi nỗi khổ luân hồi tất cả tôi đều nguyện ý.”

      Thất Nguyệt phụ họa: “Đúng, trớ chú cũng chỉ là trớ chú thôi, khi trớ chú của Thiên nữ có thể phá được nếu thư sinh bị trớ chú, nhất định cũng phá được, tôi tin trời già cứ mãi trêu cợt người ta như vậy.”

      Hồng Nương nhìn Thất Nguyệt, mỉm cười tán thưởng: “Hay, nương cho rằng trớ chú mà Chân ma bị ám có thể phá được ư? Thiên nữ bị trớ chú có Chân ma vì nàng ấy mà luân hồi, mà gìn giữ, mà giải trừ, còn nếu Chân ma bị trớ chú sao? Ai vì y mà phá bỏ trớ chú? Thiên nữ ư? Thiên nữ vĩnh viễn rời khỏi Thần giới, chả lẽ…là nương?”

      Mấy lời của Hồng Nương khiến cho Liễu Dật và Thất Nguyệt trong lòng chấn kinh. Tuy Hồng Nương chỉ tùy tiện thốt lên mấy câu nhưng dường như chứa ý nghĩa sâu sắc, nhất là câu cuối “Chả lẽ…là nương?”cứ vang vọng trong óc Thất Nguyệt, trong đó hàm ý ngờ vực, nàng thể phá được.

      biết Thất Nguyệt lấy đâu ra dũng khí, kiên định gật đầu: “Nếu là tôi, tôi nguyện dùng cả đời này mà phá trừ trớ chú đó, nguyện vọng của Thất Nguyệt…chỉ là…thư sinh được hạnh phúc.”

      Những lời của nàng khiến trong lòng Liễu Dật lại dâng lên niềm cảm động thầm, chỉ là chàng biết thế nào, đối với nàng, chàng biết làm cách nào để báo đáp.

      Hồng Nương lắc đầu, đột nhiên cười : “Si nhân, Hồng Nương chỉ có thể cùng nương cười xòa, những chuyện thế này, nương nhất thiết phải suy nghĩ ngốc nghếch rằng dùng cả đời mình để giải trừ trớ chú của Chân ma, y có lấy được chín loại nước mắt để Thiên nữ khôi phục chân thân, thoát li trần thế còn là chuyện xa vời, nghĩ vớ vẩn gì thế?”

      Thất Nguyệt thình lình có cảm giác hay, dường như những lời của nàng có phần hơi quá bộc trực, song Liễu Dật thấy được biểu tình của nàng.

      Liễu Dật trả lời Hồng Nương: “Tôi nhất định có thể, chỉ cần đời này có, dù khó khăn tôi cũng lấy về…giờ chúng tôi xin cáo từ, tôi muốn phí thời gian nữa.”

      Dạ Lang lên tiếng: “Đợi , công tử biết chín loại nước mắt ở đâu để lấy ư?”

      Liễu Dật thấy mình dường như quá hồ đồ, chẳng lẽ chín loại nước mắt thế giới này? Chàng hỏi: “Tôi biết, mong tiên sinh chỉ giáo.”

      Trong tay Hồng Nương lúc đó có hai khối bạch ngọc nho , gộp cả hai khối cũng lọt thỏm trong tay, khối điêu khắc mặt trăng, khối còn lại điêu khắc thái dương. Hồng Nương đặt cả vào tay chàng: “Hai khối ngọc này là chìa khóa mở cửa đến Minh giới và Thần giới, chỉ cần công tử dùng chân nguyên thôi động, chúng mở toang cánh cửa tiến vào nhị giới.”

      Liễu Dật nhận lấy hai khối bạch ngọc, cảm giác ấm áp, tỏ ra hiếu kì: “Chiếu theo lời hai vị, chả lẽ chín loại nước mắt có ở Nhân gian mà ở Thần giới và Minh giới?”

      Dạ Lang giải thích: “Đúng như thế, ở Nhân gian chân tình rất khó khiến người ta đau đáu, có lẽ ở hai thế giới kia có chín loại nước mắt, hi vọng công tử có thể tề tụ được đủ chín loại, khôi phục kí ức của Thiên nữ, kết thúc nỗi khổ luân hồi suốt ba kiếp.”

      Liễu Dật gật đầu, dường như nghĩ ra điều gì đó bèn hỏi: “Nếu tôi lấy được nước mắt, làm thế nào để tưới vào Bỉ Ngạn Hoa?”

      Tay phải Hồng Nương vẫy , đóa hoa màu hồng có cành lá xuất trước mặt Liễu Dật, Hồng Nương : “Có lẽ công tử thấy chứ đóa hoa trước mặt công tử là Bỉ Ngạn Hoa, tôi hỏi công tử lần cuối, liệu công tử có nguyện ý tiếp thụ trớ chú của Bỉ Ngạn Hoa?”

      Liễu Dật hề do dự, gật đầu kiên định: “Tôi nguyện ý.”

      Hồng Nương gật gật: “Tốt.” Tay phải nàng vẫy , đóa hoa màu hồng bay về hướng Liễu Dật, phát ra hồng quang, quang mang tỏa rộng rồi Bỉ Ngạn Hoa biến mất, rốt cuộc chỉ còn lại quang hoa màu hồng quấn quít thân thể chàng.

      Quang hoa lại lấp lánh rồi thu lại, nháy mắt quang điểm nhập vào trong thân thể Liễu Dật, chàng chỉ cảm thấy thân thể mình rung động, tựa như dung nhập vật gì đó rồi khôi phục như thường, cất tiếng hỏi: “Đó là gì vậy?”

      Hồng Nương đáp: “Là trớ chú của Bỉ Ngạn Hoa, khi loại trong số chín loại nước mắt xuất , nó từ trong cơ thể công tử ảo hóa ra, hấp thụ nước mắt rồi lại nhập vào, đến lúc cả chín loại tề tụ, Thiên nữ khôi phục kí ức Bỉ Ngạn Hoa thực lời trớ chú bi thảm.”

      Liễu Dật gật đầu: “Đa tạ.”

      Dạ Lang lại : “Được rồi, có thể duyên phận giữa chúng ta chỉ đến đây là dừng, công tử nên mở cửa vào Minh giới, tìm chín loại nước mắt.”

      Liễu Dật và Thất Nguyệt lại hướng về hai người đa tạ, khi chàng thôi động hai khối bạch ngọc, cánh cửa lớn lấp lánh bạch quang xuất trước mặt hai người, thông qua Hắc Mạc, chàng biết đó là khung cửa màu trắng.

      Chàng quay sang hỏi Thất Nguyệt: “Muội có muốn ?” Dường như, giờ chàng căn bản thể cầu nàng điều gì.

      Thất Nguyệt gật đầu: “Chúng ta cùng .”

      Chàng nhè gật đầu, liền đó hai người đạp lên bạch quang. Bạch quang từ từ co lại, đến khi trở thành quang điểm trắng tinh biến mất.

      Hồng Nương ngước nhìn vầng mặt trời lặn xuống biển phía xa xăm rồi : “Chúng ta mang lại cho y chín loại khổ nạn, có phải thái quá ?”

      Dạ Lang lắc đầu: “Y cần phải trải nghiệm, nếu mọi thứ đều đơn giản loại tình ái đó là gì? Nếu ngay những khảo nghiệm này y cũng qua nổi còn tư cách gì chuyện đương? Yên tâm , y nhất định thành công.”

      Hồng Nương gật đầu nhưng lại hỏi: “Nhưng…câu trớ chú đó, muội cứ cảm thấy chúng ta quá tàn nhẫn, vì sao phải nhất định phân li bọn họ?”

      Dạ Lang dịu dàng ôm lấy tiểu Hồng Nương, ôn nhu trả lời: “Nhân sinh chính là phải ngừng chọn lựa, y là vậy, câu trớ chú đó chẳng qua cho y lựa chọn, Hồng Nương, muội nên biết đời này có gì là tuyệt đối, kể cả câu trớ chú đó.”

      Nhìn vầng tịch dương lặn xuống phía tây, mặt biển rực rỡ ánh vàng, hồ điệp múa lượn dưới những khóm Bỉ Ngạn Hoa, Hồng Nương tựa vào ngực Dạ Lang, nhàng thốt: “Có lẽ chính vì câu trớ chú đó tuyệt đối muội mới đặc biệt lo lắng cho vận mệnh của Thất Nguyệt, nha đầu ngốc này phải làm sao?”

      Dạ Lang an ủi: “Muội quên hết , huynh có cảm giác là y quay lại Thiên Nhai Hải Giác…”

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 184: CỬU CHỦNG NHÃN LỆ, BỈ NGẠN CHI ...
      khấp khởi hi vọng, trong lòng Liễu Dật khẽ máy động, nghi vấn: “Giá phải trả? Trả như thế nào?”

      Dạ Lang nhìn Hồng Nương, tựa hồ quyết định rồi quay lại với chàng: “Khi chín loại nước mắt tề tụ, Bỉ Ngạn Hoa mọc lá Thiên nữ khôi phục được kí ức.”

      “Bất quá loại hoa này cảm nhiễm Nhân gian ái tình, đồng thời với việc thực nguyện vọng của công tử nó cũng tuân thủ câu trớ chú tà ác. Ước định được thực trớ chú cũng bắt đầu: Thiên nữ quay lại Thần giới, muôn đời quay lại phàm trần, Chân ma vĩnh viễn đọa lạc, mãi mãi trầm luân nơi Ma giới.”

      Liễu Dật nghe nhưng dám khẳng định: “Các vị là khi Thiên nữ khôi phục kí ức nàng và tôi vĩnh viễn cách chia?”

      Hồng Nương gật đầu: “Đúng vậy, đương nhiên công tử có thể cân nhắc, đằng nào hai người ở cùng nhau, nếu muốn khôi phục kí ức của Thiên nữ, công tử còn phải trải qua nhiều gian khó, công tử thấy có đáng ?”

      Liễu Dật trầm ngâm, chàng hiểu ý Hồng Nương, cho dù Thiên nữ khôi phục kí ức cũng thể sống cùng chàng, bất kể thế nào chàng cũng phải trả giá rất đắt. Chàng cân nhắc nữa, trực tiếp đáp: “Đa tạ đề tỉnh, tôi chỉ muốn rằng có gì là đáng hay đáng, cần phải cân nhắc, chỉ là…nguyện ý hay mà thôi.”

      Dạ Lang cảm thán: “Ôi, ý công tử là lấy đủ chín loại nước mắt, giúp Thiên nữ khôi phục kí ức.”

      Liễu Dật kiên định gật đầu: “Đúng, tất cả thành kí ức, thứ còn lại chỉ là niềm tin trong lòng, vì mối tình của chúng tôi mà Thiên nữ phải chịu nỗi khổ luân hồi nơi Nhân gian, tất nhiên những bi khổ đó do tôi mà ra cũng phải do tôi kết thúc, tôi mong có được kết quả gì, chỉ cần niềm tin trong lòng và Thiên nữ được hạnh phúc.”

      Hồng Nương gật gù: “Những lí giải về tình ái của công tử rất nhiều, tuy kết quả giống nhau nhưng công tử chấp nhận vì muốn kết thúc luân hồi của Thiên nữ nơi Nhân gian, công tử quyết định như vậy, tôi thực lòng chúc phúc.”

      “Có thể công tử rất ư dũng cảm, người dũng cảm chân chính gục ngã đường đời, tôi hi vọng công tử làm được, tuy Thiên nữ thể san sẻ phần nào nhưng những gì công tử làm khiến chúng tôi thực lòng có thể vì công tử mà kiêu ngạo.” Dạ Lang .

      Liễu Dật yên lặng rồi hỏi tiếp: “Giờ tôi có thể biết chín loại nước mắt gồm những loại nào? Làm sao mới khôi phục kí ức của Thiên nữ?”

      “Đương nhiên, công tử làm sao mà thu thập được?” Hồng Nương gật đầu.

      Dạ Lang tiếp lời: “Loại nước mắt thứ nhất là nước mắt cảm động của Chân ma.”

      Liễu Dật buột miệng: “Nước mắt cảm động của Chân ma? phải chỉ vào tôi sao? Loại nước mắt cảm động này làm sao tính đây?”

      Hồng Nương đáp: “Đúng, đời này chỉ có Chân ma, là công tử, còn loại nước mắt này thế nào chúng tôi chỉ có thể với công tử rằng, cảm tình nhất định cần có cảm động, lệ chảy ra tất là cảm tình, chỉ có loại nước mắt đó, Bỉ Ngạn Hoa mới xuất và hấp thụ.”

      Liễu Dật gật đầu, loại nước mắt này đối với chàng dường như rất khó khăn, kiếp này chàng rơi lệ bao nhiêu lần? Nước mắt cảm động là như thế nào? Chàng chỉ đành ôm hi vọng, tiếp tục hỏi: “Loại nước mắt thứ hai là gì?”

      Dạ Lang đáp: “Loại nước mắt thứ hai là nước mắt bi thương của Minh Vương.”

      Liễu Dật nhướng mày: “Minh Vương là ai?”

      “Công tử chắc biết Lam Ảnh, y là đệ tử thứ bảy của Minh Vương, sáu đệ tử khác khống chế Lục tinh cung của Minh giới, ông ta chính là người thống trị chí cao của Minh giới, công tử phải lấy được nước mắt bi thương của ông ta.” Hồng Nương giải thích.

      Liễu Dật lại gật đầu, dường như hiểu, Minh Vương là chủ tử của Lam Ảnh, tu vi tất nhiên cao đến bất khả trắc, nếu vậy muốn lấy được nước mắt của Minh ông ta ắt khó hơn lên trời , hà huống còn hạn định là nước mắt bi thương, chàng lại sa vào trầm tư.

      Dạ Lang nhìn chàng, tịnh đình chỉ mà tiếp tục: “Loại thứ ba là nước mắt hối hận của Bàn Cổ.”

      Liễu Dật lập tức tỉnh lại, buột miệng: “Thần cũng có nước mắt sao, hơn nữa Bàn Cổ sao mà rơi nước mắt hối hận được, ông ta đơn giản là tượng đá vô tình.”

      Tiếng cười của Hồng Nương vọng vào tai Liễu Dật: “Bất kể Thần có nước mắt hay nước mắt hối hận của Bàn Cổ cũng phải lấy được, ngược lại Bỉ Ngạn Hoa vĩnh viễn thể giúp công tử, hơn nữa…công tử làm sao biết được Thần có nước mắt? Đối mặt với cõi đời này, chẳng qua họ ngụy trang quá tốt thôi, bảy ngàn năm nay, công tử làm sao biết Bàn Cổ có hối hận ? Tôi chỉ có thể rằng, chín loại nước mắt khuyết cũng được.”

      Dạ Lang tiếp tục: “Chúng tôi chỉ về chín loại nước mắt, còn lấy hay do công tử tự quyết định, đương nhiên nếu công tử thấy mình làm được cũng sao, hơn nữa chúng tôi còn đưa hai người về thẳng tam giới đại lục.”

      Liễu Dật lắc đầu: “, xin cứ tiếp.”

      Dạ Lang tiếp tục: “Loại thứ tư là bách hoa chi lệ, nước mắt kết nối trăm hoa, nước mắt chúc phúc của trăm hoa.”

      Liễu Dật hỏi: “Hoa cũng có nước mắt? Bách hoa là nước mắt của 100 đóa hoa chăng?”

      Hồng Nương lắc đầu: “Nước mắt chúc phúc của bách hoa tịnh phải là trăm đóa hoa, là gì à? Chúng tôi thể ra, chuyện này nhất thiết phải do công tử tự trải nghiệm, chỉ có vậy công tử mới hiểu được.”

      Dạ Lang lại : “Loại thứ năm là nước mắt nguyện cầu của ngôi sao lặn, lệ rơi sao lặn, vì các vị mà nguyện cầu.”

      đợi Liễu Dật lên tiếng, Thất Nguyệt đột nhiên xen lời: “Các người đùa à? Sao có nước mắt thế nào được, nếu muốn ngôi sao nguyện cầu cho chúng tôi, cõi đời này phải loạn lên ư? Những gì các người căn bản tồn tại, tôi thấy các người vốn có năng lực giúp đỡ thư sinh nên mới bịa ra những chuyện bất khả thi như vậy.”

      Hồng Nương nhìn Thất Nguyệt, hề có ý nổi giận mà ánh mắt lộ vẻ tán thưởng, cười : “Hảo nương, quan tâm đến công tử quá, lời chúng tôi là hay giả các vị cứ trải qua rồi chứng thực, cõi đời này có những việc phải do tự thân mọi người định nghĩa, nếu tôi sai các vị thực sao?”

      Liễu Dật chỉ gật gù: “Xin cứ tiếp tục.”

      Dạ Lang tiếp tục giảng giải: “Loại thứ sáu là nước mắt gìn giữ của sắt đá.”

      Chuyện này càng gây khó cho Liễu Dật, sắt đá lấy đâu ra tình, lấy đâu ra nước mắt, lại còn là nước mắt gìn giữ, đó vốn là thứ hề tồn tại, chàng lại hỏi: “Sắt đá có nước mắt sao được?”

      Hồng Nương trả lời: “Trời còn có tình nên trời mới già, trăng cũng có tình nên trăng khuyết, những chuyện thế này phải có lòng thành mới khiến đá vàng tan chảy, chỉ cần công tử dụng tâm là được, mà sao công tử biết sắt đá có nước mắt?”

      Liễu Dật gật đầu: “Còn loại nước mắt thứ bảy?”

      “Ba loại nước mắt còn lại là nước mắt định nghĩa, so với những loại nước mắt trước còn khó kiếm hơn.” Dạ Lang trả lời.

      “Tiên sinh xin cứ thẳng, Liễu Dật muốn biết chín loại nước mắt này khó lấy đến đâu, chỉ cần trong thiên địa này có, Bỉ Ngạn Hoa nhất định hoa lá cùng trổ.” Liễu Dật khẳng khái.

      “Có những thứ vốn hết sức bình thường nhưng chỉ bị người đời bỏ qua, chín loại nước mắt này là vật nơi phàm thế, sao lại có? Có điều…cần phải do công tử trải nghiệm mới lấy được.” Dạ Lang cười.

      Ông ta thoáng dừng rồi tiếp tục: “Loại thứ bảy là nước mắt của vầng trăng.”

      Liễu Dật khẽ nhướng mày: “Nước mắt của vầng trăng? Là vật nơi phàm trầm sao?”

      Hồng Nương cười: “Có lẽ nó thuộc về những vật nơi phàm trần nhưng nó tồn tại, chỉ cần công tử tin tưởng, vầng trăng cũng có nước mắt như thường; trong thế giới của chúng ta, trăng đại diện cho vĩnh hằng, tình chân thành vĩnh hằng.”

      Liễu Dật gật đầu: “Được, xin mời tiếp tục.”

      Dạ Lang tịnh phản ứng gì, bình tĩnh : “Loại thứ tám là nước mắt của mây trắng, mây trắng đại diện cho thánh khiết, hoàn mĩ, chỉ khi được nó tẩy sạch bụi trần Bỉ Ngạn Hoa mới đạt được vẻ mỹ lệ.”

      Liễu Dật thầm nghiền ngẫm chuyện thể tin được này…

      Dạ Lang , chỉ cười nụ: “Loại thứ chín là nước mắt của đại địa, nó đại diện cho kiên trinh, cho niềm tin, chỉ có nước mắt của đại địa mới khiến Bỉ Ngạn Hoa xác định được tín ngưỡng.”

      “Chín loại nước mắt này thực tồn tại?” Liễu Dật hỏi.

      Hồng Nương gật đầu: “Tôi chỉ cho công tử biết, đó là biện pháp, cũng là hi vọng, chỉ cần tề tụ được chín loại nước mắt khiến Bỉ Ngạn Hoa trổ cả hoa và lá, phá được trớ chú cho Thiên nữ để nàng thoát li nỗi khổ luân hồi nơi trần thế. Công tử cứ tự hỏi, nếu tin tưởng tìm, còn nếu tin, đương nhiên có thể bỏ qua, chúng tôi chẳng qua giới thiệu cho công tử.”

      Thất Nguyệt bèn lên tiếng: “ như vậy, chín loại nước mắt có tồn tại?”

      Dạ Lang lại tiếp lời: “Tin có, tin có, tất cả đều phải trải nghiệm, nếu công tử nỗ lực, cho dù đạt được cũng phải tự tin.”

      “Tôi bỏ cuộc, khi có cách khôi phục kí ức của Thiên nữ, cho dù là truyền thuyết, là lời đồn, tôi cũng nỗ lực, Thiên nữ chịu quá nhiều khổ nạn rồi.” Liễu Dật chắc nịch.

      Dạ Lang gật gù: “Như vậy là công tử quyết định tìm?”

      Liễu Dật cân nhắc, gật đầu kiên định: “Đúng vậy, chỉ cần chín loại nước mắt tồn tại tôi lấy chúng về tụ hợp lại, cho dù đối mặt với núi đao, biển lửa Liễu Dật cũng thoái lui.”

      Hồng Nương tham gia: “ như vậy, công tử đồng ý tiếp thụ trớ chú của Bỉ Ngạn Hoa? Công tử phải biết rằng đó là câu trớ chú bi thảm, Thiên nữ quay lại Thần giới, còn công tử vĩnh viễn bị phong ấn tại Ma giới.”

      Liễu Dật kiên định gật đầu: “Chính thế, tôi tiếp thụ, tôi sợ, dù trớ chú có độc ác nhưng chỉ cần Thiên nữ từ đây thoát khỏi nỗi khổ luân hồi tất cả tôi đều nguyện ý.”

      Thất Nguyệt phụ họa: “Đúng, trớ chú cũng chỉ là trớ chú thôi, khi trớ chú của Thiên nữ có thể phá được nếu thư sinh bị trớ chú, nhất định cũng phá được, tôi tin trời già cứ mãi trêu cợt người ta như vậy.”

      Hồng Nương nhìn Thất Nguyệt, mỉm cười tán thưởng: “Hay, nương cho rằng trớ chú mà Chân ma bị ám có thể phá được ư? Thiên nữ bị trớ chú có Chân ma vì nàng ấy mà luân hồi, mà gìn giữ, mà giải trừ, còn nếu Chân ma bị trớ chú sao? Ai vì y mà phá bỏ trớ chú? Thiên nữ ư? Thiên nữ vĩnh viễn rời khỏi Thần giới, chả lẽ…là nương?”

      Mấy lời của Hồng Nương khiến cho Liễu Dật và Thất Nguyệt trong lòng chấn kinh. Tuy Hồng Nương chỉ tùy tiện thốt lên mấy câu nhưng dường như chứa ý nghĩa sâu sắc, nhất là câu cuối “Chả lẽ…là nương?”cứ vang vọng trong óc Thất Nguyệt, trong đó hàm ý ngờ vực, nàng thể phá được.

      biết Thất Nguyệt lấy đâu ra dũng khí, kiên định gật đầu: “Nếu là tôi, tôi nguyện dùng cả đời này mà phá trừ trớ chú đó, nguyện vọng của Thất Nguyệt…chỉ là…thư sinh được hạnh phúc.”

      Những lời của nàng khiến trong lòng Liễu Dật lại dâng lên niềm cảm động thầm, chỉ là chàng biết thế nào, đối với nàng, chàng biết làm cách nào để báo đáp.

      Hồng Nương lắc đầu, đột nhiên cười : “Si nhân, Hồng Nương chỉ có thể cùng nương cười xòa, những chuyện thế này, nương nhất thiết phải suy nghĩ ngốc nghếch rằng dùng cả đời mình để giải trừ trớ chú của Chân ma, y có lấy được chín loại nước mắt để Thiên nữ khôi phục chân thân, thoát li trần thế còn là chuyện xa vời, nghĩ vớ vẩn gì thế?”

      Thất Nguyệt thình lình có cảm giác hay, dường như những lời của nàng có phần hơi quá bộc trực, song Liễu Dật thấy được biểu tình của nàng.

      Liễu Dật trả lời Hồng Nương: “Tôi nhất định có thể, chỉ cần đời này có, dù khó khăn tôi cũng lấy về…giờ chúng tôi xin cáo từ, tôi muốn phí thời gian nữa.”

      Dạ Lang lên tiếng: “Đợi , công tử biết chín loại nước mắt ở đâu để lấy ư?”

      Liễu Dật thấy mình dường như quá hồ đồ, chẳng lẽ chín loại nước mắt thế giới này? Chàng hỏi: “Tôi biết, mong tiên sinh chỉ giáo.”

      Trong tay Hồng Nương lúc đó có hai khối bạch ngọc nho , gộp cả hai khối cũng lọt thỏm trong tay, khối điêu khắc mặt trăng, khối còn lại điêu khắc thái dương. Hồng Nương đặt cả vào tay chàng: “Hai khối ngọc này là chìa khóa mở cửa đến Minh giới và Thần giới, chỉ cần công tử dùng chân nguyên thôi động, chúng mở toang cánh cửa tiến vào nhị giới.”

      Liễu Dật nhận lấy hai khối bạch ngọc, cảm giác ấm áp, tỏ ra hiếu kì: “Chiếu theo lời hai vị, chả lẽ chín loại nước mắt có ở Nhân gian mà ở Thần giới và Minh giới?”

      Dạ Lang giải thích: “Đúng như thế, ở Nhân gian chân tình rất khó khiến người ta đau đáu, có lẽ ở hai thế giới kia có chín loại nước mắt, hi vọng công tử có thể tề tụ được đủ chín loại, khôi phục kí ức của Thiên nữ, kết thúc nỗi khổ luân hồi suốt ba kiếp.”

      Liễu Dật gật đầu, dường như nghĩ ra điều gì đó bèn hỏi: “Nếu tôi lấy được nước mắt, làm thế nào để tưới vào Bỉ Ngạn Hoa?”

      Tay phải Hồng Nương vẫy , đóa hoa màu hồng có cành lá xuất trước mặt Liễu Dật, Hồng Nương : “Có lẽ công tử thấy chứ đóa hoa trước mặt công tử là Bỉ Ngạn Hoa, tôi hỏi công tử lần cuối, liệu công tử có nguyện ý tiếp thụ trớ chú của Bỉ Ngạn Hoa?”

      Liễu Dật hề do dự, gật đầu kiên định: “Tôi nguyện ý.”

      Hồng Nương gật gật: “Tốt.” Tay phải nàng vẫy , đóa hoa màu hồng bay về hướng Liễu Dật, phát ra hồng quang, quang mang tỏa rộng rồi Bỉ Ngạn Hoa biến mất, rốt cuộc chỉ còn lại quang hoa màu hồng quấn quít thân thể chàng.

      Quang hoa lại lấp lánh rồi thu lại, nháy mắt quang điểm nhập vào trong thân thể Liễu Dật, chàng chỉ cảm thấy thân thể mình rung động, tựa như dung nhập vật gì đó rồi khôi phục như thường, cất tiếng hỏi: “Đó là gì vậy?”

      Hồng Nương đáp: “Là trớ chú của Bỉ Ngạn Hoa, khi loại trong số chín loại nước mắt xuất , nó từ trong cơ thể công tử ảo hóa ra, hấp thụ nước mắt rồi lại nhập vào, đến lúc cả chín loại tề tụ, Thiên nữ khôi phục kí ức Bỉ Ngạn Hoa thực lời trớ chú bi thảm.”

      Liễu Dật gật đầu: “Đa tạ.”

      Dạ Lang lại : “Được rồi, có thể duyên phận giữa chúng ta chỉ đến đây là dừng, công tử nên mở cửa vào Minh giới, tìm chín loại nước mắt.”

      Liễu Dật và Thất Nguyệt lại hướng về hai người đa tạ, khi chàng thôi động hai khối bạch ngọc, cánh cửa lớn lấp lánh bạch quang xuất trước mặt hai người, thông qua Hắc Mạc, chàng biết đó là khung cửa màu trắng.

      Chàng quay sang hỏi Thất Nguyệt: “Muội có muốn ?” Dường như, giờ chàng căn bản thể cầu nàng điều gì.

      Thất Nguyệt gật đầu: “Chúng ta cùng .”

      Chàng nhè gật đầu, liền đó hai người đạp lên bạch quang. Bạch quang từ từ co lại, đến khi trở thành quang điểm trắng tinh biến mất.

      Hồng Nương ngước nhìn vầng mặt trời lặn xuống biển phía xa xăm rồi : “Chúng ta mang lại cho y chín loại khổ nạn, có phải thái quá ?”

      Dạ Lang lắc đầu: “Y cần phải trải nghiệm, nếu mọi thứ đều đơn giản loại tình ái đó là gì? Nếu ngay những khảo nghiệm này y cũng qua nổi còn tư cách gì chuyện đương? Yên tâm , y nhất định thành công.”

      Hồng Nương gật đầu nhưng lại hỏi: “Nhưng…câu trớ chú đó, muội cứ cảm thấy chúng ta quá tàn nhẫn, vì sao phải nhất định phân li bọn họ?”

      Dạ Lang dịu dàng ôm lấy tiểu Hồng Nương, ôn nhu trả lời: “Nhân sinh chính là phải ngừng chọn lựa, y là vậy, câu trớ chú đó chẳng qua cho y lựa chọn, Hồng Nương, muội nên biết đời này có gì là tuyệt đối, kể cả câu trớ chú đó.”

      Nhìn vầng tịch dương lặn xuống phía tây, mặt biển rực rỡ ánh vàng, hồ điệp múa lượn dưới những khóm Bỉ Ngạn Hoa, Hồng Nương tựa vào ngực Dạ Lang, nhàng thốt: “Có lẽ chính vì câu trớ chú đó tuyệt đối muội mới đặc biệt lo lắng cho vận mệnh của Thất Nguyệt, nha đầu ngốc này phải làm sao?”

      Dạ Lang an ủi: “Muội quên hết , huynh có cảm giác là y quay lại Thiên Nhai Hải Giác…”

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 185: LAM THỊ A PHI, MẠCH SANH ĐÍCH ...
      Nguyên lai tình duyên ba kiếp này chỉ là câu chuyện ở Nhân gian nhưng thời gian qua , bánh xe vận mệnh lại đem đến thế giới khác.

      Tịch dương lặn xuống phía tây, gió ào ào cuốn bụi đất tung bay mịt trời, phiến đại địa mênh mang thấy đâu là bờ bến, bốn phía toàn là những dãy núi hoàng thổ hùng vĩ vô hạn. Đó là thế giới hoang lương, thực vật ít ỏi đến đáng thương nhưng lại quái dị đến mức tin được, những con quái vật chưa từng thấy bay lượn trời cao, bên dưới lớp hoàng thổ tàng những sinh vật còn kì quái hơn khiến người ta cách nào lí giải được.

      Ánh nắng cuối ngày khiến mây trắng trung biến thành rực rỡ, có phần hơi lấp lánh. mặt đất mênh mang, xuất trung niên hắc y bạch phát, trường kiếm nắm chặt trong tay, song nhãn được phủ bằng tấm đoạn màu đen, hiển nhiên là người mù, gió nhè phiêu động, từng bước đều lưu lại dấu chân mặt đất.

      Bên cạnh là tử y thiếu nữ trang phục vô cùng rực rỡ, nàng mặc kình trang màu tím đỏ, đôi ủng cao ôm sát lấy đôi chân ngăm đen xinh đẹp, vùng tiểu phúc trơn láng hoàn toàn lộ ra ngoài, tuy hai cánh tay được lớp sa màu lam che kín đến tận cổ tay, nhưng bờ vai nhẵn nhụi lại để trần.

      Hai người này chính là Liễu Dật và Thất Nguyệt, đến Minh giới vì muốn phá giải trớ chú cho Thiên nữ, để tìm chín loại nước mắt. Khi họ vừa hạ xuống chừng chốc y phục rách nát được thay đổi nhưng vì cớ gì mà cách nào ngự kiếm được, đành thong thả bộ giữa vùng đất hoang.

      Thất Nguyệt vừa vừa quan sát, buông tiếng thở dài: “Chả lẽ đây là Minh giới? Chỗ này so với những khu rừng sâu mà chúng ta từng qua còn hoang vắng hơn, xem ra Minh giới nơi người, buồn tẻ.”

      Nơi đây rất rộng lớn, hoàn toàn có đường , chỉ có hoàng thổ, hai bên lác đác mấy ngọn núi , thực vật duy nhất là mấy cây nấm kì lạ có lá giống hình trường kiếm. Hai người thương lượng, quyết định về hướng vầng thái dương lặn xuống, do phạm vi tìm kiếm chín loại nước mắt quá lớn khiến họ nghĩ rằng dù khắp thế giới này cũng thể gom đủ, cứ được đến đâu hay đến đó, tìm nơi có người hỏi han tình hình.

      Thất Nguyệt hỏi: “Thư sinh, huynh thử xem chúng ta có tìm được chín loại nước mắt ?”

      Liễu Dật đáp: “Dạ Lang và Hồng Nương phải rồi sao, chỉ cần đời này có, chúng ta nhất định tìm được.”

      Thất Nguyệt tuy gật đầu nhưng trong lòng nàng có phần nghi hoặc, có lẽ nàng căn bản tin rằng có thể tìm được chín loại nước mắt bởi chúng quá hư vô, phảng phất như chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

      Nàng lại hỏi: “Vì sao ở đây lại thể ngự kiếm, tu vi của chúng ta có giảm chút nào đâu!”

      Liễu Dật vừa vừa đáp: “Chuyện này ta cũng , có lẽ…thế giới này bị phong ấn hoặc là có sức mạnh đặc chủng ngăn cản, thể phi kiếm chúng ta bộ, chút khó khăn này thể khiến ta lùi bước.”

      Thất Nguyệt hưởng ứng: “Thế giới này lớn như vậy, hoang lương như vậy, muội biết phải làm sao nữa.”

      Thình lình, Liễu Dật liền lắc mạnh đầu, thập phần cảnh giới: “Có người tới, sáu người.” Cùng lúc, Thất Nguyệt cũng bắt đầu thấy cảnh giác.

      Nàng nhận thấy có 6 người chia thành ba người trước, ba người sau, lẳng lặng đến gần, căn cứ vào kiểu đứng của họ hiển nhiên phải là người qua đường, có lẽ mục tiêu của đối phương là hai người.

      Nàng quay qua nắm lấy tay Liễu Dật, phải nàng lo lắng chàng thụ thương, sáu người đó so được với chàng, chàng chỉ tạo cơ hội để nhìn ràng bọn họ. Nàng vừa đỡ chàng ngồi xuống cạnh gò đất vừa : “Mệt , chúng ta nghỉ ngơi chút”

      Liễu Dật cùng phối hợp, gật đầu: “Được.”

      Hai người đối thoại sáu người mình cả đằng trước và phía sau gò đất bắt đầu hành động, Liễu Dật truyền cảnh cáo Thất Nguyệt: “Cẩn thận, bọn chúng tới rồi.”

      Chàng vừa dứt miệng, dưới ánh tà dương le lói ra sáu bóng đen, tay cầm trường đao lao tới, tốc độ khá nhanh. Liếc nhìn sáu người, chàng phân tích kĩ càng mục đích của họ, hiển nhiên chàng và Thất Nguyệt mới đến đây được vài ba thời thần nên khẳng định họ phải là cừu nhân của hai người, hơn nữa thân thủ họ lại tầm thường như vậy, chàng với Thất Nguyệt: “Ta muốn đánh cá, sáu người này nhất định là ăn cướp.”

      Thất Nguyệt cũng muốn đùa chút, nỗi buồn lúc trước sớm bị quét sạch, truyền trả lời: “Đánh cược gì?”

      Liễu Dật nghĩ lát đoạn : “Nếu ta đúng khi chúng ta tìm thấy khách sạn đầu tiên, muội mời ta uống rượu.”

      Thất Nguyệt bật cười: “Hay chưa, nguyên lai đại ma vương huynh chỉ muốn hưởng đồ ăn của Nhân gian mà muốn uống cả rượu, ha ha, bên trong y phục của muội có rất nhiều tiền, đều bằng vàng cả, ở đây có tác dụng gì .”

      Liễu Dật gì, trong y phục của chàng cũng có rất nhiều tiền, chắc do Hồng Nương, Dạ Lang để vào, nếu đúng vậy, có lẽ…chuyện thể ngự kiếm cũng là khó khăn do hai người đó đặt ra cho chàng, cứ theo dòng suy nghĩ như vậy, chàng giải đáp được số vấn đề.

      Sáu đạo nhân ảnh chớp mắt xuất trước mặt hai người, Liễu Dật có thể cảm giác rất mức độ chân nguyên của sáu người, dựa vào chân nguyên màu vàng, chàng nắm chắc vị trí của từng người, lại thêm thính lực tập trung, cảm giác giờ kém hơn trước bao nhiêu. Chàng tu vi của Minh giới sắp xếp thế nào, sáu người này tại tam giới cũng được liệt vào hàng cao thủ trung đẳng.

      Sáu đạo nhân ảnh loáng lên, tách đôi Liễu Dật và Thất Nguyệt rồi bao vây lại, dưới ánh nắng le lói lúc cuối ngày, chỉ thấy sáu người đủ cả cao, thấp, béo, gầy, toàn thân đều đen nhánh, Thất Nguyệt và Liễu Dật chỉ nhìn được ánh mắt họ.

      Trường đao thẳng đuột chỉ vào hai người, hắc y nhân dường như là thủ lĩnh khai khẩu trước tiên: “Hai vị bằng hữu, mấy vị huynh đệ chúng tôi tại túng thiếu muốn mượn chút phí sinh hoạt, biết hai vị có sẵn lòng?” Tuy mồm là vay mượn nhưng sáu lưỡi trường đao khiến người ta có cảm giác là cướp đoạt chứ vay mượn nỗi gì.

      Thất Nguyệt nhướng mày, bước lên mấy bước: “Xin hỏi…các người là cường đạo?”

      Hắc y nhân đứng đầu hơi ngây ra: “Đúng, là cường đạo, dầu sao nương biết rồi, ta khuyến cáo tiểu nương xinh đẹp mau giao ra những vật có giá trị người, bằng hậu quả nghiêm trọng đấy.”

      Cùng lúc, hắc y nhân bước đến bên tên đầu lĩnh: “Đầu lĩnh, con này coi cũng tệ, chúng ta bắt ta rồi tính sau.”

      Thấy y cũng thuyết phục, tên đầu lĩnh ngắm nghía Thất Nguyệt, cười đen tối: “Được, được.”

      Thất Nguyệt thình lình cười vang, trụ vững chân rồi : “Các ngươi quả nhiên là cường đạo.”

      Hai người đó cho rằng Thất Nguyệt nghe lời mình, người đứng bên chen vào: “Biết tốt, nếu dám phản kháng, chết thảm lắm đó, còn… ngoan ngoãn , hắc hắc.” Tuy thấy biểu tình của nhưng có thể khẳng định là bỉ ổi cực điểm.

      Cả sáu tên ngờ Thất Nguyệt thèm lí gì tới chúng mà quay qua với tên mù ngồi mặt đất: “Thư sinh, sao huynh lại đoán đúng vậy? Đừng với muội là trong sách cái gì…cái gì thánh hiền có ghi nhé.”

      Liễu Dật chỉ cười, tịnh trả lời song hai mắt được tấm đoạn đen che lại, mớ tóc trắng theo gió lất phất bay, dưới ánh chiều muộn nụ cười đượm vẻ thần bí, lại thêm bị sáu tên cường đạo bao vây mà vẫn cười càng khiến người ta đoán nổi.

      Thất Nguyệt giậm chân: “ được, mời huynh uống rượu nhưng bắt bọn chúng trả tiền.”

      Hiển nhiên hai tên hắc y nhân hiểu nàng gì, chỉ thấy hai người nhìn nhau rồi nàng quay đầu lại, đột nhiên chúng phát tay nàng có đồng kim tệ (tiền vàng) phát quang lấp lánh, nàng cười: “Các ngươi có biết đây là gì ?”

      Tên thủ lĩnh cường đạo mở to hai mắt, buột miệng: “Là kim tệ.”

      Thất Nguyệt liếc mắt nhìn gã cường đạo bên cạnh tên thủ lĩnh: “Ngươi đến đây, chỉ cần ngươi đến lấy, bao nhiêu kim tệ mình ta đều cho ngươi hết.”

      Hắc y nhân nghe thấy, cười lên hăng hắc, với tên thủ lĩnh: “Đầu lĩnh, là con này tìm đệ, để đệ đến xem mình ta còn bao nhiêu kim tệ nữa, hắc hắc.” đoạn, y cất bước về phía Thất Nguyệt, từ đôi mắt dâm đãng có thể thấy mục đích chỉ là kim tệ…

      Khi tên cường đạo còn cách Thất Nguyệt chừng ba xích, chân phải cua nàng hất mạnh, chân nguyên mãnh liệt chớp mắt xuất ra, trận cuồng phong thổi vút tới, rồi tiếng kêu thảm thiết vang lên, đạo hắc ảnh văng ra ngoài xa sáu trượng như diều đứt dây, bụi đất bay mịt mù, thân ảnh nọ nằm thẳng cẳng mặt đất, tựa hồ ngất xỉu.

      Mục quang năm kẻ còn lại rời khỏi chân Thất Nguyệt tập trung lên thân mình nhân ảnh kia, khi thấy nhân ảnh văng ra lại nhìn nàng, cả năm tên nhìn nhau nhưng ai lên tiếng, thình lình tên thủ lĩnh kinh hoảng: “Ngươi là…là người của Diệp La thị?”

      Thất Nguyệt hiểu cái gì là Diệp La thị nhưng vẫn : “Ta mặc cho người ngươi nhắc đến là thứ gì ta cũng biết đâu, nhưng hôm nay bà này cho các ngươi biết khôn hồn lập tức bỏ hết những thứ đáng tiền trong mình ra, còn …”. Lời vừa thoát khỏi miệng kiếm cũng rời vỏ, hồng quang lấp lánh, đạo kiếm khí như lưu tinh là là mặt đất xạ vào gò đất cách đó 6 trượng, bụi tung mù mịt, gò đất bị chẻ làm đôi.

      đợi cho Thất Nguyệt kịp lên tiếng, năm tên cường đạo còn lại đem toàn bộ đồng tệ cùng ít ngân tệ và cả mấy thanh đao đặt mặt đất.

      Thất Nguyệt ngờ phản ứng của chúng lại nhanh như vậy, gật gù: “Được, làm tốt lắm, các ngươi có thể .”

      Năm tên này vốn là cường đạo, dựa vào việc cướp bóc mà sống, hôm nay gặp được kẻ mù và mĩ nữ, những tưởng gặp món bở, ngờ được bị người ta cướp ngược lại, giờ nghe thấy có thể như được lệnh đặc xá, quay người chạy tứ tán.

      Tên đầu lĩnh vừa quay được chừng sát na thấy mớ tóc trắng toát lất phất cạnh người rồi nhân ảnh màu đen chắn ngang đường, y như nhìn thấy quỷ, ngoảnh đầu lại nhìn, tên mù vừa nãy còn ngồi mặt đất mất tiêu, lại quay lại tên mù nọ và tử y thiếu nữ đứng trước mặt.

      Gã vội : “Hai vị đại hiệp, , hai vị hùng, mình tiểu nhân giờ đúng là có đồng nào, xin hai vị bỏ qua cho tiểu nhân lần này.” Trong lòng gã thầm: “Các vị huynh đệ chạy cả rồi, vì sao bọn họ chỉ bắt mỗi mình ta, chả lẽ họ biết ta còn giữ riêng đồng kim tệ?”

      Liễu Dật trấn an: “Yên tâm , ngươi thu toàn bộ số tiền lại, chúng ta cần ngươi giúp.”

      Gã cường đạo nghe xong, đảo mắt nhìn xuống đất, tuy là tiền của đồng bạn nhưng hình như ít tí nào, lập tức khom người: “ hùng, ngài có việc gì xin cứ phân phó, chỗ tiền này dĩ nhiên…là để hiếu kính ngài, tiểu nhân sao có thể thu lại.” Tuy mồm thu nhưng mặt khác lại tự nghĩ rằng đó là do Liễu Dật sai bảo nên thu sạch lại.

      Liễu Dật : “Từ hôm nay trở , ngươi phải theo chúng ta, giúp chúng ta kiếm tấm địa đồ rồi với chúng ta những chuyện giang hồ ở đây, cả những chuyện ngươi nghe hoặc thấy, ta…ta và sư muội vừa từ trong núi ra, quen thuộc nơi này nên cần ngươi giúp.”

      Thất Nguyệt cảm thấy hơi kì quái, chàng bất ngờ gọi nàng là muội muội, tuy có vô số điều nghi vấn nhưng niềm vui trong lòng cho nàng có thời gian nghĩ ngợi.

      Gã thủ lĩnh cường đạo thu hết chỗ tiền, vội : “Hay quá, hay quá, nguyên lai các vị là người tu tiên trong núi, thảo nào lợi hại như vậy, tiểu nhân còn nghĩ là gặp người của Diệp La thị nữa.”

      rồi, gã cởi tấm hắc bố che mặt, tuy sắc trời muộn nhưng Thất Nguyệt vẫn nhìn ra là khuôn mặt của trung niên râu rậm, cái mũi quặp lại, cặp mắt to, hàng mi đen dày, cả khuôn mặt như muốn lên rằng: “Tôi là người chân .” Khuôn mặt gã khiến người ta có cảm giác thuần hậu nhưng lời lẽ lại tương phản với vẻ bề ngoài.

      Liễu Dật a lên tiếng, vội vàng hỏi mà chuyển đề tài: “Giờ ngươi đưa chúng ta đến tửu lâu, khách sạn gì đó gần đây nhất, chúng ta muốn nghỉ ngơi chút.”

      Gã cường đạo vui vẻ : “Tuyệt lắm, khách sạn gần nhất là Mạc Trần, cách chúng ta chừng hơn trăm dặm, độ nửa thời thần là đến. Ở nơi giao nhau của Thương Châu và Mạc Tang Châu Mạc Trần khách sạn là nổi tiếng hơn cả, bất quá tình hình hỗn loạn, nên ít khách.”

      Liễu Dật tỏ ra nghi ngờ: “Nửa thời thần làm sao được những hơn trăm dặm.”

      Gã cường đạo đáp: “ hùng biết sao? Chẳng lẽ chưa từng cưỡi Phong giác thú?”

      “Phong giác thú là gì vậy?” Thất Nguyệt hỏi.

      Liễu Dật vội : “Ta cùng sư muội ở trong núi từ đến lớn, hiểu chuyện tục thế nên mới cần ngươi giải thích.”

      Gã cường đạo gật gù: “Có thể các hùng ở núi tiên có loại thú phổ thông như vậy cũng phải chuyện gì lạ lùng, Phong giác thú là loại có cước lực nhanh nhất tại Minh giới, mọi người đều cưỡi nó khi đường, ngày ngàn dặm thành vấn đề. Đương nhiên những người thân phận cao quý đều thuần phục được Linh thú nhưng trong các loại thú Phong giác thú thường được những người bình thường chúng tôi sử dụng.”

      Liễu Dật gật đầu: “Từ giờ nhờ ngươi dẫn lộ.”

      Gã cường đạo đáp ngay: “Vâng, xin theo tôi.”

      Quanh co vài lần, ba người đến gò đất lớn, sau gò có con vật giống như quái thú đứng trong bóng tối, Thất Nguyệt hỏi: “Đám huynh đệ của ngươi chạy nhanh , cần cả đồ để cưỡi nữa.”

      Gã cường đạo cười vang: “Phong giác thú này ở đâu chả có, bọn họ thuần phục vài con có khó gì.”

      Liễu Dật nhìn thấy hình dáng của con Phong giác thú, chỉ bằng vào song thủ sờ mó, cảm giác có thể cưỡi được, Thất Nguyệt nhìn , Phong giác thú này cao hơn tuấn mã ở Nhân gian chừng cái đầu, toàn thân có lông dài, cái đầu tròn xoe có hai chiếc sừng nhô cao, hết sức khả ái, bốn chân nhìn dài mảnh nhưng hữu lực, chả trách ngày có thể được ngàn dặm.

      Gã cường đạo tóm lấy con Phong giác thú rồi : “ hùng, tiểu nhân là Lam Phi, ngài cứ gọi là A Phi cũng được.”

      Liễu Dật tiện tay lấy ra đồng kim tệ: “A Phi? À à, sau này còn rất nhiều chuyện nhờ ngươi chỉ điểm, chỉ cần ngươi làm tốt, tiền thành vấn đề.”

      A Phi nhận lấy đồng kim tệ, nước miếng tứa ra ào ào, nguyên lai Liễu Dật và Thất Nguyệt biết được giá trị của kim tệ tại Minh giới, ở đây kim tệ thuần chủng cực kì hiếm, loại tiền thường thấy nhất là đồng tệ, ngàn đồng tệ mới đổi được ngân tệ, kim tệ phải năm ngàn ngân tệ mới đổi được, mâm rượu thịt thượng đẳng chỉ đáng giá vài ba ngân tệ, vậy là đủ hiểu giá trị của kim tệ ở Minh giới. Vì vậy, ở Minh giới kim tệ còn có tên gọi khác: hạnh vận tệ (tiền vận may).

      Ba người cưỡi lên con Phong giác thú to lớn, theo chỉ dẫn của A Phi mà tiến về Mạc Trần khách sạn.

      Suốt dọc đường, trong lòng Liễu Dật nghĩ ngợi rất nhiều chuyện, nhất là chút trải nghiệm vừa rồi khiến chàng cảm thấy hơi phức tạp, theo tin tức lúc ở tam giới Minh giới thuộc về Minh Vương của Lam thị gia tộc là đúng, nhưng tên A Phi kia lộ ra rằng Diệp La thị tựa hồ rất đáng sợ, chả lẽ Minh giới cũng giống như tam giới, hề đoàn kết; trong lòng chàng thế giới mà xưng hô theo gia tộc nắm quyền chắc chắn là chỉnh thể thống nhất, nhưng tại dường như Diệp La thị cùng Lam thị đều là những gia tộc lớn.

      Những gì chàng biết đến giờ đành để sau này lí giải, chỉ từ mấy câu A Phi vô ý lộ ra, có thể đoán biết Minh giới cũng là thế giới hỗn loạn, nếu thế việc tìm chín loại nước mắt càng khó khăn; nghĩ đến vấn đề nhức óc này, chàng lơ đãng nhìn vầng minh nguyệt nhô lên từ trời, cảm thán: “Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ …”

      Đó là ngày đầu tiên chàng đến thế giới khác, xem ra tương đối tự nhiên và yên tĩnh, những điều chưa biết ở thế giới này khiến hai người mờ mịt, nhưng họ đều biết đây chỉ là khởi đầu mới, thứ chân chính chờ đợi là chín loại nước mắt.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 186: TỨ DỰC LONG THÚ, MẠC TANG CHÂU ...
      Tương tư nỗi, ưu sầu mấy độ, giọt nước mắt chở theo vạn nỗi bi khổ, ai có thể ai sai đây, ai có thể cho ai đáp án được đây. khoảnh khắc là thành ước định thiên niên vĩnh hằng, thành lời thề thiên hoang địa lão.

      Có người trong đời nam nhân có người là được trời cao thương tưởng, có hai người là nỗi bi ai của y, còn có ba người lại là nỗi tuyệt vọng bởi y làm tổn thương đến người y thương.

      Bầu trời màu lam thẫm mọc chi chít sao, ngẫu nhiên có những ngôi sao băng rơi xuống nơi cuối trời, vầng trăng tròn mà khuyết, bạch quang chiếu xuống khắp thế giới hoang lương, từng trận gió tình cờ thổi tới mang theo hoàng thổ khí tức, trong đất trời dường như chỉ có ba người di động nhanh chóng giữa vùng mênh mông. Ngồi lưng Phong giác thú, Liễu Dật hưởng thụ khoái cảm do tốc độ mang lại, chàng cảm giác thấy gió sao mà ôn nhu, bất giác những uẩn ức trong trái tim nam nhi được gió thầm cuốn .

      Nơi đây quá đỗi hoang lương, chung quanh chỉ có vài ba thực vật kì dị cùng mấy loại thú lạ lùng, tuy chàng nhìn được nhưng từ hình dung của Thất Nguyệt, chàng có thể cảm nhận được những tịch mịch, quái dị cũng như những hoang lương, mênh mông của thế giới này.

      Ba người tăng tốc, chừng nửa thời thần sau họ dừng lại trước khách sạn lớn. Khách sạn do nhiều tòa tiểu lâu ba tầng hợp thành, bên hông có khá nhiều cây lá rộng màu lục cao chừng trượng, tàng cây có hoa màu lam. Khung cảnh gợi cảm giác đây là tòa đại khách sạn, nhưng đứng lập tại thế giới hoang lương này ràng vẫn là bé, tít tắp.

      Ba người rời yên, từ trong điếm có người ăn mặc theo kiểu tiểu nhị bước ra, cúi đầu khom mình chào hỏi. Ba người bước qua bên, A Phi tươi cười giới thiệu: “ hùng, đây là Mạc Trần khách sạn, khách sạn lớn nhất ở đây, ngài xem, là thượng hạng, ở đây có món thịt nướng rất ngon cùng diệp tửu hảo hạng, chỗ nghỉ cũng tiện lợi vô cùng.”

      Liễu Dật nhìn thấy, chỉ gật gật, Thất Nguyệt lên tiếng: “Ừ, đúng đấy, chúng ta vào thôi.” Ba người theo chân điếm chủ lên tầng hai, sinh ý nơi này xem ra cũng khá thịnh vượng, hai mươi bàn tầng hai có tới mười tám bàn chật khách, Thất Nguyệt chọn chỗ gần cửa sổ rồi ngồi xuống, tuy Liễu Dật nhìn thấy nhưng bầu khí ở đây khá trong trẻo, còn Thất Nguyệt xem chừng rất thích chỗ đó.

      Hai người dựa hai thanh kiếm kì quái vào cạnh bàn, tuy chàng gì nhưng trong lòng thầm tính toán rồi, toan dựa vào chuyện uống rượu để hiểu hơn tình hình ở Minh giới, do đó khi kêu tiểu nhị mang rượu chàng gọi ba vò diệp tửu ngon nhất, định cho tên A Phi kia “rượu vào lời ra”.

      chốc sau, điếm tiểu nhị mang lên mấy đĩa thịt nướng cùng ba vò diệp tửu thơm lừng, tuy Thất Nguyệt và Liễu Dật lâu ăn món ăn Nhân gian nhưng mùi vị mấy đĩa thịt nướng kia thực khiến họ thấy đói, Thất Nguyệt vừa rót rượu cho Liễu Dật vừa quan sát chung quanh. Người ở đây có đủ loại, trang phục giống nhau, đa số đều là người trong giang hồ, vũ khí phải là những thanh trường đao kì lạ mà là những thanh trường kiếm rất đặc biệt.

      Thu hồi mục quang, Thất Nguyệt lại nhìn Liễu Dật, thấy dáng vẻ của chàng rất an tường, nàng mỉm cười dịu dàng.

      Lúc đó, A Phi vừa uống rượu, vừa nhồm nhoàm: “Lúc đầu tiểu nhân còn tưởng các vị là người của Diệp La thị, may mắn đâu thấy mà mấy vị huynh đệ chúng tôi thế là thảm rồi. ”

      Liễu Dật nhấp ngụm diệp tửu, hỏi: “Ồ, sao ngươi lại nghĩ chúng ta là người của Diệp La thị?”

      A Phi tự rót rượu, uống sạch rồi đáp: “ nhìn vào binh khí của các vị, người của Diệp La thị thiện dụng trường kiếm hơn cả, hơn nữa mỗi thanh kiếm lại giống nhau, có cây kiếm còn xuất ra được ma pháp nữa.”

      Thất Nguyệt hơi kiếu kì, chen vào: “Nghe ngươi Diệp La thị này dường như rất lợi hại, chẳng phải Minh giới do Minh Vương thống trị sao? Như vậy chỉ có mỗi Lam thị thôi chứ.”

      A Phi vừa nghe Thất Nguyệt , vội vàng đưa ngón trỏ đặt lên môi khẽ “suỵt…” rồi quan sát tứ phía, thấy ai chú ý mới thấp giọng : “ nương ở trong núi lâu nên biết đó thôi, Minh Vương đúng là có sức mạnh thống trị nhưng ba mươi năm trước mất tích, quyền thống trị giao cho Lam Ảnh Đế quân, sau này biết vì nguyên nhân gì Lam Ảnh cũng mất tích nốt, chuyện này cũng chẳng trọng yếu lắm vì Lam thị vẫn còn sáu vị Đế quân nữa, bất quá trong ba mươi năm này thị tộc khác phát triển cực nhanh, những người này võ công cao đến đáng sợ, theo tin tức giang hồ trong thế giới này chí ít cũng đến gần nửa là người họ Diệp La, có thể thấy Diệp La thị lớn đến thế nào.”

      đoạn, y lại uống ngụm rượu, Liễu Dật cũng uống sạch cả chén rượu.

      Thất Nguyệt nhấp ngụm , lấy chủy thủ cắt miếng thịt nướng rồi hỏi: “Theo ngươi giờ Minh giới chủ yếu là thuộc Diệp La thị và Lam thị?”

      A Phi uống ngụm lớn: “Cũng hẳn, vẫn còn thị tộc là Minh Nguyệt thị, chẳng qua thị tộc này vô cùng thần bí, chỉ biết rằng thủ lĩnh của họ võ công cực cao, rất hiếm khi hỏi đến chuyện giang hồ, lúc nào cũng an tĩnh, dính vào trận đấu khốc liệt giờ giữa Lam thị và Diệp La thị.”

      Liễu Dật lại nhấp ngụm: “Lam thị và Diệp La thị đấu nhau dữ dội lắm sao?”

      A Phi ăn miếng thịt lớn, trả lời: “Vâng, cũng phải vì tranh đoạt địa bàn, những người cấp thấp của Lam thị và Diệp La thị, giống như những người ở đây, tham gia trường tranh đoạt này, họ muốn chém giết, lại phải là người trong nội bộ thị tộc nên dính vào.”

      Rốt cuộc Liễu Dật cũng mở miệng hỏi: “Trong nội bộ thị tộc là ý gì?”

      A Phi đáp: “Người trong nội bộ thị tộc là những đại thần do tộc trưởng quản lí cũng như những người có quan hệ máu mủ thân cận, những người này võ công đều cao khủng khiếp, chỉ có bọn họ mới tham dự tranh đoạt, bất quá quan hệ giữa Lam thị và Diệp La thị căng thẳng nên những người trong nội bộ cũng vì lợi ích của thị tộc mà tiếp xúc với người ngoại tộc.”

      Liễu Dật rót đầy chén, hơi cạn sạch, gật gù : “ như vậy quan hệ giữa các thị tộc ở Minh giới căng thẳng, có thể vì căn cơ của họ đều ổn định nên rất khó lay động.”

      A Phi đáp: “Vâng, chính là như vậy, hai vị hùng, mĩ nữ trong cơn hỗn loạn này nhất định an toàn bậc nhất.”

      Thất Nguyệt cười: “An toàn đệ nhất, ha ha.”

      Ba người lại yên lặng, Liễu Dật nghĩ ra vấn đề gì, chàng vừa biết được rằng Minh giới có ba thị tộc, hơn nữa mối quan hệ giữa Lam thị và Diệp La thị căng thẳng, suy nghĩ lại hình như có quan hệ gì đến chín loại nước mắt, bèn thở dài, uống ngụm lớn.

      Đúng lúc đó, giọng từ bên cạnh vọng vào tai chàng: “Các người có nghe qua chuyện gì về Bách Hoa công chúa của Diệp La thị ?”

      giọng khác có vẻ chú ý: “Bách Hoa công chúa? Biết chứ, biết chứ, ta ngày nào cũng mơ đến nàng.”

      Thất Nguyệt và A Phi liếc theo hướng phát ra tiếng , mấy đại hán và những nhân vật giang hồ, kể cả điếm tiểu nhị chụm thành từng đôi thảo luận về Bách Hoa công chúa của Diệp La thị.

      Thất Nguyệt hỏi A Phi: “Bách Hoa công chúa này là cái gì vậy?”

      A Phi giải thích ngay: “Bách Hoa công chúa phải là cái gì, tên họ nàng là Diệp La Bách Hoa, là con duy nhất của tộc trưởng Diệp La thị, hai mươi tuổi, vẻ đẹp của nàng được cả Lam thị, Minh Nguyệt thị, Diệp La thị công nhận, vì vẻ đẹp của nàng mà vô số tài tử, đại hiệp, hùng gì đó đều đến cầu thân nhưng đến giờ chưa thấy ai thành công cả.”

      Thất Nguyệt gật đầu: “À! Như vậy Diệp La Bách Hoa là nữ tử đẹp nhất Minh giới?”

      A Phi lúc đó say đến mắt mũi lờ mờ, nghe Thất Nguyệt đến Diệp La Bách Hoa, hai mắt mông lung: “Đúng vậy.”

      Cùng lúc, từ trong đám đông vang lên giọng : “Các vị nghe gì chưa, Bách Hoa công chúa công khai tuyển ý trung nhân tại Mạc Tang Châu.”

      Lại giọng khác vang lên: “ hay giả đây, Diệp La Bách Hoa muốn lấy chồng sớm thế ư?”

      giọng khác đáp: “Ngươi biết gì, lần tuyển ý trung nhân này ai qua được đâu, đó chẳng phải nàng ta vội vàng gì mà thuần túy là giúp Diệp La thị thu nạp người, nàng rằng bất kể là người thị tộc nào cũng đều có thể tham gia nhưng những người qua vòng tuyển phải lưu lại Diệp La thị, đời đời kiếp kiếp phục tùng.”

      Lại giọng rè rè hỏi: “Vì sao ai qua được, lần kén chồng này khó lắm ư?”

      Giọng lúc này tiếp tục: “So võ và luận văn, hơn nữa phải trả lời ba vấn đề của Diệp La Bách Hoa, rồi còn phải đợi Diệp La Bách Hoa đồng ý, cho dù ngươi có cả văn lẫn võ ngươi có biết Diệp La Bách Hoa định hỏi vấn đề gì ? Có trả lời được ? Cứ cho là ngươi trả lời được nhưng Diệp La Bách Hoa đồng ý ngươi vẫn trượt, ta thấy muốn ngươi nên lấy gương mà soi lại mình .”

      Lại giọng khác vang lên: “Như ngươi còn có ai dám ?”

      thanh ban nãy đáp: “Hắc, ngươi sai rồi, thế gian có ai tham luyến dung nhan mĩ lệ của Bách Hoa, ai đến đó làm kẻ ngốc cả, nếu qua được vòng kén chồng có thể làm thủ hạ của Bách Hoa công chúa, được vậy đám người đó cũng cao hứng đến ngậm nổi miệng lại.”

      giọng khác tham gia: “ như vậy, cũng nên thử phen.”

      Mấy người đó thảo luận, tranh cãi loạn xạ, cả tòa lầu của khách sạn sôi lên sùng sục, dường như náo nhiệt hẳn lên, Thất Nguyệt lắng nghe, lòng hiếu kì nổi lên, hỏi Liễu Dật: “Thư sinh, chúng ta có nên Mạc Tang Châu xem qua Diệp La Bách Hoa chút ?”

      Liễu Dật uống cạn chén rượu, đáp: “Vì sao phải xem nàng ta? Chúng ta còn có việc phải làm, nếu muội muốn xem cứ , ta tự tìm chín loại nước mắt cũng được.”

      Thất Nguyệt : “Xuôi ngược gì chúng ta cũng phải tìm khắp Minh giới, cứ bắt đầu từ Mạc Tang Châu , tiện thể xem qua chút, muội muốn xem Diệp La Bách Hoa này đẹp đến đâu.” Tuy cùng là con nhưng Thất Nguyệt nghe thấy những người ở đây khoa trương dung mạo của Diệp La Bách Hoa nén được lòng hiếu kì, muốn xem Diệp La Bách Hoa trông ra làm sao.

      Liễu Dật lại rót đầy chén, uống cạn, lắc đầu cười khổ: “Muội bảo kẻ mù như ta cùng xem Diệp La Bách Hoa trông ra sao, có phải là muội muốn cười nhạo ta .”

      Thất Nguyệt giải thích: “Muội là muốn huynh xem, huynh xem có tác dụng gì, người đẹp đến đâu trong mắt huynh cũng có khác gì cục đá, chẳng qua huynh thấy là hai từ Bách Hoa này rất quen ư?”

      Môi Liễu Dật vừa chạm vào chén rượu đột nhiên cứng đơ lại, nghe Thất Nguyệt như vậy, hai chữ Bách Hoa dung hợp lại, trong đầu chàng nảy ra ý nghĩ, nước mắt chúc phúc của bách hoa trong chín loại nước mắt phải chăng là chỉ người? Nếu đúng vậy, người đó là Diệp La Bách Hoa? Thoáng chốc chàng nghĩ tới bao nhiêu chuyện.

      Thất Nguyệt dường như nhìn ra chuyện gì, hỏi chàng: “Sao? Huynh nghĩ sao?”

      Liễu Dật đáp: “Hai từ Bách Hoa này rất quen, ta lại cần nước mắt chúc phúc của bách hoa trong chín loại nước mắt, ta nghĩ….nếu bách hoa này là chỉ người, có phải là chỉ Diệp La Bách Hoa?”

      Thất Nguyệt nghe chàng mới phát vì sao hai từ Bách Hoa lại có cảm giác quen thuộc như vậy, nàng vội : “Có khả năng, chúng ta cứ xem thử, thuận tiện khiến Diệp La Bách Hoa khóc xem có phải loại nước mắt đó ?”

      Liễu Dật gật đầu: “Được, cứ thế , ngày mai chúng ta Mạc Tang Châu.” Tuy chỉ là suy đoán lung tung nhưng vẫn có tia hi vọng, mà chỉ cần là hi vọng nhoi, chàng nhất định nỗ lực truy tầm.

      Thất Nguyệt thấy A Phi say mèm nằm gục bên, với Liễu Dật: “Chúng ta về phòng nghỉ ngơi, ngày mai còn cần dẫn đường.”

      Liễu Dật gật đầu, tiện tay nhấc A Phi lên, theo hướng chân lực của Thất Nguyệt, bước xuống dưới lầu.

      Thời gian đêm dài, nhất là trong tình huống Liễu Dật và Thất Nguyệt cùng phong bế lục thức, chỉ tương đương với nháy mắt, lúc Thất Nguyệt mở mắt ra trời vầng thái dương nhô lên khỏi phương đông.

      Nàng mở cửa sổ nhìn xuống phía dưới, Liễu Dật đứng trước cửa khách sạn, gió mơn man thổi qua, tựa hồ chàng hưởng thụ bầu khí trong mát.

      Nàng với lấy Vũ Nguyệt Kiếm bước xuống lầu, đến tầng hai bèn gọi A Phi ngủ mê mệt dậy. Y tuy còn say nhưng thấy nàng xuống dưới lầu vội bám theo, vừa vừa hỏi: “ nương, chúng ta đâu đây?”

      Thất Nguyệt tiện tay lấy ra đồng kim tệ, ném cho y rồi : “Đưa chúng ta đến Mạc Tang Châu, chúng ta muốn xem Bách Hoa công chúa kén chồng.”

      A Phi nghe thấy, tâm lí như muốn hát lên, vừa có kim tệ lại còn có thể Mạc Tang Châu xem náo nhiệt, gật sái cổ: “Được, được” rồi lập tức dắt ba con Phong giác thú lại.

      Liễu Dật tuy nhìn thấy Thất Nguyệt nhưng qua làn chân nguyên màu đỏ, chàng cười với nàng: “Chúng ta thôi.”

      Thất Nguyệt gật đầu: “Được.”

      Ba người cưỡi lên Phong giác thú, nhanh chóng phi về hướng đông, đường, A Phi : “Mạc Tang Châu này do Kinh Tây thành và Diệp La thành hợp lại thành châu lớn, tôi thấy Bách Hoa công chúa nhất định tiến hành kén chồng tại Diệp La thành, đó là nơi Diệp La thị tập trung đông nhất, đương nhiên còn có những thị tộc khác, lần này nhất định được xem náo nhiệt rồi, Diệp La thành nhất định đông đúc lắm.”

      Dừng chút, A Phi lại tiếp tục: “Tôi thấy hai vị nên dùng họ giả để vào Diệp La thành, như vậy tiện hơn.”

      Liễu Dật hỏi: “Dùng họ gì?”

      A Phi đáp: “Dùng họ Diệp La, như vậy khi vào thành chúng ta làm gì cũng thuận lợi, Diệp La thành là địa bàn của Diệp La thị mà.”

      Liễu Dật gật đầu: “Được, biết thế, gọi ta là Diệp La Dật

      Thất Nguyệt nghĩ lát rồi bảo: “Vậy ta là Diệp La Thất Nguyệt.”

      A Phi cười lên ha hả: “Được, như vậy rất hay, tránh cho chúng ta gặp phải mấy phiền phức vớ vẩn, lộ trình đến Mạc Tang Châu mất ngày, đến giữa Diệp La thành phải mất ba ngày.”

      Liễu Dật gật gù, trưa ngày hôm sau, ba người đến vùng biên cảnh của Mạc Tang Châu, so với vùng hoang lương phía ngoài, vùng biên cảnh này khá hơn nhiều, thực vật mọc dày, động vật cũng tương đối nhiều. Ba người vừa dừng lại ở vùng biên cảnh, thình lình cảm thấy đại địa rung lên, A Phi kêu lên kinh hoảng: “Cái gì vậy? phải địa chấn chứ?”

      Liễu Dật tấn tốc quay đầu lại: “ phải địa chấn đâu, có người tới, chẳng qua nhân số rất nhiều nên thú họ cưỡi phát ra thanh này.”

      Thất Nguyệt ngoảnh lại, phí sau lưng bụi đất mờ mịt, màu vàng ngập trời, cự li gần lại dần, kị đội cưỡi quái thú tiến tới, nhìn từ xa, toàn thân quái thú đều là khải giáp màu lam.

      A Phi ngay: “Là mấy nhân vật trọng yếu của Lam thị.”

      Thất Nguyệt hỏi: “Làm sao ngươi biết?”

      A Phi đáp: “Nhìn vào người đầu cưỡi Tứ dực long thú, là loại thần thú đặc biệt, so với linh thú cùng thú giống thần thú này khó đối phó hơn nhiều, hơn nữa chúng có năng lực đặc thù, cả hoàng tộc Lam thị cũng chỉ có ba con, nếu phải nhân vật trọng yếu, ai dám cưỡi nó ra ngoài.”

      “Tốc độ của họ nhanh quá, để họ vượt trước ” Liễu Dật nhắc.

      A Phi đồng tình: “Vâng, những người này nên trêu vào, chúng ta tránh tạm qua bên.”

      Thất Nguyệt có chút phục nhưng nghe Liễu Dật và A Phi bảo là nhường đường nên đành từ từ dạt qua ven đường.

      Cực nhanh, đội kị thú phi lướt qua, Thất Nguyệt liếc mắt nhìn, cự li khá gần nên nàng nhìn hính dạng của con quái thú. Phía sao có tám lam y nhân, đều là những thiếu niên tuấn mĩ, mắt hổ hàn tinh lấp lóe, eo đeo thanh loan đao dài bốn xích, tuy tuổi tác còn trẻ nhưng nhìn tinh quang trong mắt xạ ra bốn phía có thể thấy tu vi rất cao. Đám thiếu niên này cưỡi loại thú đầu sư tử mình ngựa, toàn thân có vảy bao phủ, tứ chi đeo hộ giáp làm bằng chất liệu gì, cứ bốn người thành hàng, hết sức chỉnh tề.

      đầu tiên là thiếu niên y phục màu lam sẫm, thiếu niên nay tuấn mĩ dị thường, mày cong mắt to, sống mũi cao vút, da trắng như tuyết, mái tóc dài được tết chỉnh tề phía sau gáy, nhìn qua khiến người ta có cảm giác văn nhược ôn nhã, càng kì quái là y hề mang vũ khí, vật cưỡi chính là Tứ dực long thú.

      Vốn thấy tốc độ của đội kị thú nhanh như vậy chắc lướt qua rất nhanh, ai nghĩ Tứ dực long thú lại dừng lại cạnh chỗ ba người bọn Liễu Dật, phát ra tiếng kêu nhọn hoắt. thanh vừa cất lên, đám Phong giác thú bọn Liễu Dật cưỡi như thể gặp phải thiên địch, hoảng loạn quay mòng mòng mặt đất…

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 187: THẦN BÍ THIẾU NIÊN, DIỆP LA THÀNH ...
      Tứ dực long thú cường tráng hơn hẳn Phong giác thú, thân mình cao lớn vô cùng, đầu rồng lại có bốn cánh, toàn thân là vảy màu lam, tứ chi giống như hổ trảo, chiếc đuôi dài có ba cái móng cong vút, sắc bén như chủy thủ, đôi mắt màu lam chằm chằm nhìn vào đám Phong giác thú.

      Bọn Liễu Dật hề biết rằng Tứ dực long thú là loại thần thú cực kì hung hãn ở Minh giới, bình nhật vẫn lấy việc săn thú, linh thú làm trò vui, thiên tính tàn nhẫn, mạnh mẽ vô cùng, lại có Tâm hỏa cùng năng lực đặc thù, cực kì khó thuần phục, cho dù thuần phục dã tính vẫn còn, vô cùng tàn bạo đối với các loài thú khác.

      Tiếng kêu của Tứ dực long thú khiến thú Liễu Dật cưỡi hoảng loạn, quay mòng mòng mặt đất, có thể thấy Phong giác thú rất sợ Tứ dực long thú, đến mức cả chạy trốn cũng dám.

      Thiếu niên áo lam cưỡi mình Tứ dực long thú vỗ lên đầu long thú khiến nó ngoan ngoãn trở lại, y liếc mắt đánh giá ba người, mục quang dừng lại mình Liễu Dật nhưng khôi phục lại như thường rất nhanh.

      Lúc này Thất Nguyệt mới chú ý, mắt thiếu niên này màu lam, cùng màu lam sẫm như Lam Nhận ở Nhân gian giới, nhưng trong suốt, sáng láng hơn hẳn, ràng đẹp hơn mắt Lam Nhận nhiều.

      Thiếu niên tựa hồ nghĩ đến chuyện gì đó, mục quang lại nhìn sang Thất Nguyệt, mở miệng hỏi: “Các ngươi là người ở đâu?” Thanh hơi nhưng rất hữu lực.

      A Phi vội vàng lên tiếng: “Đại nhân, hai vị này là bằng hữu của tiểu nhân, lần này đến Diệp La thành xem Bách Hoa công chúa kén chồng.”

      Thiếu niên liếc nhìn A Phi, nhạt nhẽo : “À, ta có hỏi ngươi sao?”

      A Phi vội đáp: “Vâng, vâng, tiểu nhân sai rồi.” A Phi vừa tự nhận sai đạo thập tự quang màu lam bằng móng tay xạ vào mi tâm y, tốc độ nhanh như điện hoa thạch hỏa, chớp mắt cách A Phi có ba thốn, khoảnh khắc đó tựa hồ tuyên bố kết thúc sinh mệnh.

      đạo hồng quang đồng thời xuất ra, “chang chang”, lam quang trung biến mất, lưỡi kiếm màu bạc sẫm lấp lánh quang hoa màu hồng chặn trước mặt A Phi.

      Thiếu niên mỉm cười, nhìn Thất Nguyệt : “ nương người đẹp, kiếm cũng đẹp, tiểu sinh ngưỡng mộ.”

      Thất Nguyệt tiện tay tra thanh Vũ Nguyệt Kiếm vào bao: “Công tử quá khen, pháp bảo của công tử lợi hại, chẳng qua…dường như quá tàn nhẫn, A Phi chỉ câu mà công tử định lấy tính mệnh, bụng dạ hơi hẹp hòi rồi.”

      Thiếu niên chỉ cười, tịnh trả lời, hướng mục quang Liễu Dật, dường như thập phần hiếu kì: “Y là người mù?”

      Thất Nguyệt dường như rất bực mình: “Chả lẽ công tử cũng có mắt? Nhìn là thấy thôi, còn phải hỏi làm gì?”

      Lúc đó, thiếu niên đứng sau thiếu niên mắt lam tức giận quát: “Láo lếu, dám với công tử nhà ta như vậy ư.”

      Thiếu niên mắt lam giơ cánh tay trắng như bạch ngọc lên, thiếu niên sau lưng liền im ngay, y cười nụ: “ nương vậy có hơi quá khắc bạc, tại hạ chỉ hỏi có mỗi câu, nương sao lại cho rằng tại hạ là người mù?”

      Thất Nguyệt bực bội trong lòng, : “Chúng ta cần phải trả lời câu hỏi của ngươi.”

      Nàng vừa dứt lời, Liễu Dật lên tiếng: “Công tử sai, tại hạ chính là người mù.”

      Thất Nguyệt trừng mắt giận dữ nhìn thiếu niên mắt lam, nhưng y dường như phật lòng, chỉ cười : “Vị huynh đài này sảng khoái, bụng dạ nương vị tất rộng hơn của Lam mỗ, cáo từ, chúng ta hậu hội hữu kì.” đoạn vỗ Tứ dực long thú, nhanh nhẹn lướt , chỉ trong nháy mắt, cả đội nhân thú chỉ còn để lại lớp bụi vàng mờ mịt.

      Thất Nguyệt nhìn đám người vừa khỏi, tức giận: “Họ Lam chẳng có lấy kẻ nào ra gì.”

      A Phi nghe Thất Nguyệt cảm thấy hơi kì quái nhưng thấy nàng như hỏa sơn chực bùng nổ nên dám chọc vào.

      Liễu Dật chỉ đành lắc đầu: “Được rồi, chỉ là người qua đường thôi mà, chúng ta còn có việc phải làm, bất tất phiền não vì y làm gì, A Phi, tiếp tục lên đường.”

      A Phi gật đầu, hai chân kẹp lại, hướng về Mạc Tang Châu, Liễu Dật và Thất Nguyệt theo sát, hiển nhiên vật ba người cưỡi cước lực thể nhanh như chín người lúc trước, tuy tốc độ tăng lên nhưng thấy bóng dáng bọn họ đâu cả.

      Thời gian lặng lẽ trôi , chừng ba ngày sau, ba người đến bên ngoài Diệp La thành, Thất Nguyệt thở dài: “Chỗ này là kì quái, dọc đường hoang lương rồi, mất ba ngày liền, cuối cùng cũng đến được ngôi thành này vậy mà lại càng vắng vẻ.”

      A Phi gật đầu: “Đúng, ở đây chúng tôi đều thế cả, mọi người đều ở trong thành, ai sống ở ngoài thành nên hoàn cảnh rất tệ, dọc đường toàn thấy thú, rất ít người lại.”

      Thế giới của Liễu Dật là màn đen, đối với chàng ngoài quang điểm và những người có tu vi, chàng nhìn thấy gì, vì vậy thế giới này có hoang lương chàng cũng chỉ có thể tưởng tượng, điều chàng quan tâm là làm sao để Bỉ Ngạn Hoa nở, Thiên nữ quay lại Thần giới, những thứ khác với chàng đều vô vị.

      Chẳng qua lúc này chàng ôm ấp tia hi vọng, Diệp La Bách Hoa này là người có bách hoa chi lệ, như vậy tìm được loại trong chín loại nước mắt, hi vọng lại nhiều hơn phần.

      Thất Nguyệt, Liễu Dật theo A Phi dừng lại bên tường thành cao vời vợi, tường thành thiếp đầy những tấm bảng màu đỏ, nội dung đều liên quan chuyện Bách Hoa công chúa kén chồng, từ ngày diễn ra cho đến địa điểm, rất nhiều người mong muốn giành được mĩ nhân mà đổ xô tới.

      Lòng hiếu kì của Thất Nguyệt trỗi dậy: “Diệp La Bách Hoa này là tiên tử phương nào, có mỗi chuyện kén chồng thôi mà triệu tập hết cả người trong thiên hạ, là hay ho đây.”

      A Phi ngó nghiêng: “Ngày kén chồng đúng là hôm nay.”

      Thất Nguyệt vội : “Vậy à? Chúng ta có đến muộn ?”

      A Phi vội vàng : “ muộn, muộn, người đến tham gia kén chồng rất đông, mất 10 ngày nửa tháng xong được, tiểu nhân thấy…trừ phi Bách Hoa công chúa tuyển được ý trung nhân, bằng cuộc kén chồng này vẫn phải tiến hành, ngài xem những người kia đều tụ tập trong Diệp La thành, xem ra náo nhiệt đây.”

      Thất Nguyệt hào hứng: “Hay lắm, ta cũng muốn xem xem Diệp La Bách Hoa này trông như thế nào, tuyển được ý trung nhân là ai, , chúng ta vào thôi.”

      A Phi gật đầu, vào trong thành.

      Vừa vào thành như đến thế giới khác, mấy ngày đường, trừ Lam tiểu tử ra căn bản họ gặp ai khác, còn nghĩ là Minh giới này có người, tại ý nghĩ còn đúng nữa.

      Diệp La thành rộng lớn vô cùng mà cũng chật ních người, dường như khắp thành toàn là những đám đông, người tới người lui hết sức náo nhiệt, quan sát kĩ càng, đại đa số nếu cầm trường đao cũng đeo bảo kiếm bên hông, cao, thấp, trẻ, già đủ cả, mục đích chỉ có : đều hướng về lôi đài kén chồng.

      Thất Nguyệt vừa vừa : “Vụ kén chồng của Diệp La Bách Hoa này náo nhiệt, hạng người gì cũng tới, nếu mà có hòa thượng văn, võ toàn tài, tướng mạo xuất chúng, lại có thể trả lời được câu hỏi của nàng ta, chả lẽ nàng ta gả cho hòa thượng đó!”. Nàng vừa vừa nghĩ, bất giác bật cười, cảm thấy chuyện đó rất hay ho.

      Liễu Dật thấy nàng đến chuyện này cũng cười: “Muội sao lại vậy, ha ha.”

      Thất Nguyệt cao hứng hẳn lên: “Ha ha, huynh biết cười rồi, đến Minh giới này lâu như vậy, đây là lần đầu muội thấy huynh cười, , , chúng ta xem Diệp La Bách Hoa lấy hòa thượng.”

      Liễu Dật lắc đầu, thấy rằng Thất Nguyệt càng càng lạc đề nhưng nghe ra có khá nhiều ý tứ…Cứ như vậy, ba người dần dần lách đến gần lôi đài kén chồng. biết là Thất Nguyệt lợi hại hay những người đó có ý nhường nhịn, ba người mau chóng lách được đến trước mặt lôi đài, vị trí lôi đài được thiết lập ngay tại khu vực giữa thành, ba mặt xung quanh người đông đến mức nước chảy lọt, đơn giản là hết mực náo nhiệt.

      Nhìn lên lôi đài, Thất Nguyệt nắm lấy tay Liễu Dật : “Lớn quá, lôi đài này dài rộng phải đến trăm trượng, như chiến trường, phía sau còn có tòa lầu, xem ra Bách Hoa công chúa tính rằng việc kén chồng tất mất nhiều thời gian.”

      Liễu Dật phản ứng với những lời nàng , bất quá những người chung quanh đều hướng về chỗ hai người, ánh mắt hiếu kì lại đượm vẻ khinh miệt, dường như muốn cái kẻ nhà quê này mọc ở đâu ra.

      Thất Nguyệt nhìn quanh mới phát biển người phía sau phải đến hơn vạn, tuy có phần huyên náo nhưng những người đứng gần vẫn có thể nghe nàng gì, bất giác cảm thấy lúng túng, vội ngậm miệng lại.

      Nàng lâm vào cảnh khó xử, đột nhiên cảm thấy những người đằng sau đều dạt sang hai bên nhường đường bèn quay đầu lại nhìn, lập tức tâm lí bốc hỏa, là oan gia. Nguyên lai đám người đó nhường đường cho thiếu niên áo lam tuấn mĩ dẫn theo hai lão đầu màu mè cùng tám thiếu niên tiến tới.

      Thiếu niên vừa bước qua, đám người phía sau lại chụm lại, vài người thầm nghị luận nhưng y thèm quan tâm, song thủ chắp ra sau lưng, nhìn qua chỗ Liễu Dật, Thất Nguyệt, cười : “Thiên hạ này , sao mà vừa đến đây gặp các vị, kẻ mù đến kén chồng đủ kì lạ rồi, chả lẽ vị nương này cũng có hứng thú đó sao?”

      Thất Nguyệt vừa nghe qua, tay trái giơ ngang trường kiếm, tức giận: “Ngươi gì.”

      Thiếu niên áo lam làm ra vẻ sợ hãi: “Úi chà, nương nổi nóng nhanh quá, thanh kiếm đó ngàn vạn lần nên sử dụng với Lam mỗ, thích Diệp La Bách Hoa cứ lên đả lôi đài, đánh ta, có phải là muốn kén chồng cùng ta ?” Khẩu khí khinh bạc hết mức, tựa hồ có ý chọc giận Thất Nguyệt.

      Thất Nguyệt làm sao mà nuốt nổi, tay phải vung lên, “choang”, Vũ Nguyệt Kiếm rời vỏ, cùng lúc cánh tay mang theo tàn ảnh chớp mắt nhàng đặt lên chuôi kiếm, trường kiếm của nàng lại được tra vào vỏ, nàng toan phát tác, quay đầu lại thấy Liễu Dật ra tay ngăn trở mình bạt kiếm liền yên tĩnh lại, chàng lên tiếng: “Chúng ta đến đây xem náo nhiệt, muội bất tất chấp nhặt mấy lời của y.”

      Thất Nguyệt giận dữ liếc xéo thiếu niên áo lam, quay người lại, tuy trong lòng rất bực nhưng năng gì, Liễu Dật truyền : “Tu vi của y rất cao, dưới muội đâu, đằng sau y còn có hai lão đầu tu vi cao hơn muội nhiều, chúng ta cần phải rước lấy phiền hà làm gì.”

      Thất Nguyệt truyền đáp: “Được, muội biết rồi, thèm để ý đến tên nhãi ranh này nữa.”

      Thiếu niên áo lam vì thế mà ngừng lại: “Nghe lời quá nhỉ? Tên mù này là tình lang của nương? Cùng tình lang kén chồng, ha ha, hay , hay .”

      Trong lòng Thất Nguyệt tuy rất tức giận nhưng muốn rước phiền vào mình, chỉ nhẫn nhục im lặng, Liễu Dật ngoảnh đầu lại : “Công tử, mọi việc đời này rất kì diệu, chúng tôi đến đây làm gì liên quan đến công tử, cũng như chuyện công tử vì sao lại dùng ám khí giống như hoa tai của nữ nhân, chúng tôi đâu có quản được.”

      Lời vừa ra, Thất Nguyệt là người đầu tiên kinh ngạc, tiếp theo là thiếu niên áo lam, y kinh ngạc đến nỗi lên lời, chỉ dùng đôi mắt lam trong suốt như biển sâu quan sát gã mù. Việc Liễu Dật , Thất Nguyệt lắm bởi từ lúc gặp thiếu niên đó, ấn tượng đọng lại chỉ là lúc y xuất thủ với A Phi, nàng tuy nhìn y sử dụng vật gì nhưng biết là ám khí trí mệnh nên mới xuất kiếm gạt .

      Chuyện khiến thiếu niên áo lam kinh ngạc là tên mù này lại thản nhiên biết được pháp bảo của y là vật gì, y tự thấy tốc độ xuất thủ của mình đủ nhanh đến mức ai nhìn được, ngờ là lại bị gã mù trúng, trong lòng khỏi nảy sinh hiếu kì, do vậy mà im lặng.

      Lúc đó, bên hữu lôi đài có động tĩnh, lão nhân áo xám, hai bên tóc mai muối tiêu, đồng nhan bạch phát, song mục có thần, thân thể cường kiện, tay cầm thanh trường kiếm màu đen, bước lên vẫy vẫy hai tay, hơn vạn người ồn ào lập tức yên lặng, đương nhiên ai đều biết ông ta. Cả thiếu niên áo lam cũng vậy.

      Y quay nhìn hai vị lão nhân đứng sau lưng, hỏi: “Hai vị thúc thúc chắc biết .”

      Hai lão đầu gật đầu, biểu thị là biết nhưng ra.

      Thiếu niên áo lam nhìn lên lão nhân đài, lạnh lẽo cười châm biếm: “Diệp La thị lần này dụng tâm lương khổ, Diệp La Bách Hoa tụ tập được hết hùng trong thiên hạ, tính toán bên trong khó mà đoán được, tuy nhiên các nguyên lão cũng đều xuất trường rồi, xem ra chúng ta phải cẩn thận hơn.”

      Thất Nguyệt ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy lão giả cao gầy, tuổi chừng thất tuần, mình mặc hắc y, sắc mặt hơi tối, con mắt có vết đao khá sâu, con mắt còn lại tinh mang sáng rực, tay cầm thanh trường đao, cung kính đứng sau lưng thiếu niên: “Công tử bất tất lo lắng, tự nhiên có người giúp chúng ta, Diệp La thị muốn dùng cách này mua được người trong thiên hạ ư, đơn giản đâu.”

      Thiếu niên áo lam gật đầu, đồng thời nhìn theo Thất Nguyệt ở phía trong, nàng ngoảnh , thầm nhủ: “Nguyên tên tiểu tử họ Lam này phải thứ tốt lành gì, định đến đây làm loạn.”

      Ở bên cạnh, Liễu Dật vẫn đứng yên lặng, đương nhiên chàng nghe ra ý tứ của đoạn đối thoại nhưng tịnh để ý, chuyện tranh đoạt giữa Diệp La thị và Lam thị liên quan đến việc chàng muốn làm: tìm chín loại nước mắt.

      Lão giả lôi đài thấy mọi người bên dưới yên lặng liền lên tiếng: “Có thể số bằng hữu biết, lão phu xin báo danh trước, Diệp La Kiếm Mộ là tên của lão phu.” Giọng lớn nhưng vang đến tai từng người đều nghe ràng, hiển nhiên lão nhân này nhất định phải là người thường.

      Lão giả nọ vừa xưng tên, trường an tĩnh bên dưới lôi đài lại bắt đầu xôn xao, Diệp La Kiếm Mộ nguyên là trong Lục đại nguyên lão của Diệp La thị, tu vi cao thâm bất khả trắc, thuộc nhóm lãnh đạo trong nội tộc hoàng gia, rất ít khi lại giang hồ, càng tính đến trường hợp xuất trước mặt công chúng.

      Diệp La Kiếm Mộ xua tay, bên dưới đài lại yên lặng, ông ta tiếp: “Chắc các vị đều biết về lần kén chồng này của Bách Hoa công chúa, người dự đông nhưng được tuyển chỉ có , lão phu hi vọng đó là người ưu tú nhất, đương nhiên tài hoa của các vị bằng hữu chúng tôi đều coi trọng, nếu ai nguyện ý, cửa lớn của Diệp La thị luôn mở rộng, cái gật đầu tất có vinh hoa phú quý.”

      Thất Nguyệt đứng bên thiếu niên áo lam buột miệng: “Hừ! Lão hồ li, hai ba câu ra dụng tâm.”

      Đúng lúc đó giọng oang oang vang lên: “Xin hỏi Kiếm Mộ đại nhân, chỉ cần thông qua tỷ thí là được, vậy thân phận của chúng tôi có bị hạn chế ?”

      Mọi người đổ dồn ánh mắt vào nơi tiếng vang lên, người lão đạo, xem ra người xuất gia cũng động lòng phàm. Diệp La Kiếm Mộ gật đầu cười: “Đương nhiên, chúng tôi quan tâm đến thân phận cao thấp gì cả, chỉ cần túc hạ chứng minh thực lực, qua được vòng thi tuyển, là ý trung nhân của Bách Hoa công chúa, cho dù túc hạ qua được, cửa lớn của Diệp La thị vẫn chờ.”

      Những người dưới đài liền yên lặng, Diệp La Kiếm Mộ tiếp tục: “ thế, xin mời Bách Hoa công chúa về quy tắc kén chồng.”

      Lão giả vừa dứt lời, lan can của tòa lầu cao xuất bạch y nữ tử, từ lôi đài đến hậu lâu cự li phải hơn trăm trượng nên những người ở đằng trước cơ bản nhìn dáng vẻ của nàng, nhưng nàng vừa xuất , những người đứng dưới nhảy dựng lên như nước đến lúc sôi già.

      Thất Nguyệt liền khởi động chân nguyên, ngõ hầu nhìn nữ tử cho nhưng do quá xa, lại có vật ngăn cách nên nhìn , nữ tử đứng lầu mặc quần sa trắng, thân hình dong dỏng, vòng tiểu chỉ chừng xích, tay cầm thanh trường kiếm màu trắng, mặt che lớp bạch sa nhưng hai mắt khiến người khác có cảm giác đặc biệt, tuy cự li xa như vậy nhưng vẫn sáng như ánh sao, liếc qua lại phảng phất như gần trong tấc gang.

      Bên mình Diệp La Bách Hoa tựa hồ có vật gì bay, nhìn kĩ là hồ điệp, nhìn từ xa tuy dung nhan nàng nhưng ai cũng có cảm giác chấn động, vừa cao quý thoát tục, bình hòa đến kinh ngạc, lại vẻ mĩ lệ thành lời, thân ảnh nàng mong manh như vậy, biết là căn phòng rộng tôn thêm vẻ độc cho nàng hay nỗi độc khiến gian phòng tịch mịch.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :