Ma Kiếm Lục - Tàn Nguyệt Bi Mộng (272 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 179: TÂM ĐÍCH BÌ QUYỆN, TOÀN THẾ GIỚI ...
      Khoảnh khắc đó ngừng lại giữa hai người, ánh nhìn ngưng đọng của họ chứa thiên ngôn vạn ngữ, lúc này trầm mặc vô ngôn chính là biểu đạt tốt nhất, bao nhiêu thương, bao nhiêu hi vọng thoáng chốc thành lời ấn chứng cho đến thiên hoang địa lão, quên hết những ưu tư thương nhớ, quên hết những mỏi mệt, phảng phất như mọi thứ đều lấp lánh.

      Liễu Dật nhìn vào trong mắt Cát Lợi Nhi, nhàng đưa nàng đến ngồi bên bàn và hỏi: “Nàng nhớ ra ta rồi? Nàng biết ta là ai?”

      Cát Lợi Nhi chỉ cười , gật đầu: “Vâng.”

      Tuy câu trả lời của nàng rất đơn giản, chỉ có từ nhưng khiến trái tim Liễu Dật như được mưa xuân tưới đẫm, sinh mệnh như suối nguồn dần dần tỉnh lại, còn băng lãnh, còn tịch mịch, còn độc, cả những chờ đợi trong ngàn năm, tất cả đều được đền bù.

      Chàng ngồi xuống cạnh nàng, hỏi: “Cát nhi, với huynh 10 năm trước xảy ra chuyện gì?”

      Cát Lợi Nhi suy nghĩ, nàng hiểu vì sao chàng lại hỏi nàng chuyện 10 năm trước chết, lại còn sống Nhân gian này, theo lý phải hỏi cho đến đầu đến đũa, bèn hỏi ngược: “Huynh còn nhớ lần chúng ta cùng lên núi hái thảo dược cho A Cửu nương chăng?”

      Chàng gật đầu: “Ừ, đúng vậy, ta còn nhớ.”

      “Huynh có nhớ rằng chúng ta đào được cây nấm kì quái?”

      Liễu Dật gật đầu: “Đúng vậy.” Nghe Cát Lợi Nhi , hiểu sao chàng cảm thấy lạ lẫm, nàng đến cây nấm đó, giờ hồi tưởng lại khiến chàng bắt đầu thấy hơi kì quái.

      “Tất cả đều từ cây nấm đó, trong cây nấm có tàng tinh linh tên là Na Lan, tinh linh này với thiếp rất nhiều điều nhưng thiếp nhớ được, sau này chính Na Lan cứu thiếp, chỉ khiến thiếp sống lại mà còn dạy thiếp rất nhiều thứ, chỉ là… đáng tiếc, sinh mệnh của tinh linh trao cho thiếp nên thể sống cùng với thiếp được nữa.”

      Liễu Dật cứ suy nghĩ, đột nhiên chàng bật cười.

      Cát Lợi Nhi thấy dáng vẻ chàng bèn hỏi: “Chàng cười gì vậy?”

      , ta chỉ nhớ lại dáng vẻ của nàng ở núi hôm đó, ta cứ thấy kì quái, buồn cười, ta còn nghĩ là nàng có gì đó ổn, nguyên lai là tinh linh kia tác quái.”

      Sắc mặt Cát Lợi Nhi hơi ủ rũ, nàng gì, có lẽ hồi ức đó khiến nàng nhớ đến chuyện vui, vì nàng nên Na Lan mới chết.

      Chàng dịu dàng: “Được rồi, đừng nghĩ lung tung nữa, mọi thứ thành quá khứ rồi, vì sao nàng còn thương cảm? Tương lai chúng ta nhất định hạnh phúc, chúng ta còn bao nhiêu việc phải làm, cùng đón gió ngắm trăng này, cùng đến chân trời góc biển này, cùng….”

      Đột nhiên, Cát Lợi Nhi cắt ngang: “Chàng…thư sinh, có đói , giúp thiếp nấu chút gì ăn.”

      Chàng mặc nhiên gật đầu: “Được.”

      Cát Lợi Nhi nhìn chàng, tiếp: “Chàng dẫn thiếp , thiếp biết chỗ nấu ăn ở đâu.”

      Liễu Dật nhìn Cát Lợi Nhi, nhìn vẻ mặt nàng, tất cả đều chân , nhưng vì sao chàng vẫn cảm thấy trong đó có đôi chút cách ngăn? Mang theo khoảng cách đó, chàng đưa nàng đến trù phòng.

      Đến cửa trù phòng, Cát Lợi Nhi đẩy chàng ra: “Chàng vào trong phòng đợi , thiếp nấu xong đem đến cho chàng, mau .”

      Liễu Dật cười, còn cách nào, chàng quay người vào trong nhà, Lang Vương và Thất Nguyệt cũng vào. Chàng nhàng ngồi xuống, tựa hồ cân nhắc vấn đề nào đó, tuy Cát Lợi Nhi chính miệng thừa nhận chàng là Liễu Dật song dường như trong đó vẫn còn chút nghi ngờ, khiến hai người thể nào hoàn toàn tiếp cận nhau.

      Lang Vương lên tiếng: “Ma chủ, thần thấy Cát Lợi Nhi dường như ổn, chuyện này hình như đều đơn giản quá, có thể là mưu của Cửu U Ma Thần, xin Ma chủ nhất thiết phải cẩn thận, tốt nhất nên tra xét nàng ta.”

      Thất Nguyệt bước đến sau lưng chàng, : “Thư sinh, huynh cần phải nghĩ kĩ, huynh thấy Cát Lợi Nhi khác thường ư? Lần trước ở Hoa Hải, nàng ta khắc bạc, vô tình, tin huynh, lần này sao lại nhớ ra huynh cách đơn giản như vậy? Muội thấy trong đó nhất định có mưu, huynh phải cẩn thận.”

      Liễu Dật đáp, những gì họ chàng đều cảm giác được, chỉ là…dáng vẻ của Cát Lợi Nhi rất chân , để chàng nghi vấn chút nào.

      Thời gian giọt, trong nhà vô cùng yên tĩnh, đầu óc Liễu Dật cũng thanh tịnh lại nhiều, liền đó, Cát Lợi Nhi đẩy cửa bước vào, mang theo bát canh thơm lừng, mùi vị ngon lành này rất quen thuộc.

      Hương vị thân quen khiến chàng nhớ lại mười năm trước đỉnh Nguyệt Thương, Cát Lợi Nhi từng nấu cho chàng bát canh như vậy, là canh nấm. Cát Lợi Nhi dịu dàng đặt bát canh trước mặt chàng rồi ngồi đối diện, với Lang Vương và Thất Nguyệt: “Thất Nguyệt tỷ tỷ, Lang đại ca, lâu quá gặp.”

      Thất Nguyệt chỉ cười nụ nhưng trả lời, trực giác của nữ nhân mách bảo nàng phải giữ tia giới bị với Cát Lợi Nhi, cảm giác chung có đôi chút hợp lí nhưng thể ra được.

      Lang Vương cười đáp lễ: “Đúng là lâu quá gặp, chắc cũng nhiều năm rồi, Cát nhi nương vẫn khỏe chứ?” Chỉ câu này của Lang Vương khiến mọi người chấn kinh, câu đơn giản nhưng tựa hồ có thâm ý khác.

      Liễu Dật hiểu thâm ý rằng Cát Lợi Nhi trải qua bao nhiêu năm đó như thế nào? Nàng phải luôn ở bên Liễu Dật giả sao? Bao nhiêu năm qua, chẳng phải nàng vẫn thừa nhận kẻ khác ư?

      Thất Nguyệt càng hoài nghi Cát Lợi Nhi này, sống cùng Liễu Dật giả bao nhiêu năm, tại sao hôm nay lại chỉ vì mấy câu của Liễu Dật mà thay đổi? Ngày đó ở Hoa Hải, Liễu Dật cũng từng đến những chuyện trong hồi ức nhưng Cát Lợi Nhi có thèm quan tâm hay để gì đâu.

      Về phía Cát Lợi Nhi, hiển nhiên nàng biết mấy người này còn giữ miếng với nàng, dường như hoài nghi nàng có bí mật thể ra.

      Cát Lợi Nhi cười : “Đều là quá khứ cả rồi, đúng như thư sinh , chúng ta nhớ những chuyện trong quá khứ làm gì?” đoạn nàng ngồi xuống cạnh Liễu Dật.

      Liễu Dật cùng nhìn nàng, ánh mắt hai người ngưng thị tại điểm nhưng thủy chung giữa họ vẫn có chút gì ngăn cách, thể nào xuyên thấu, hiểu được lòng đối phương. Chàng cười: “Được rồi, lão sư, Cát nhi chắc còn chưa quen.”

      rồi, chàng cố ý xóa chủ đều câu chuyện, hít hà bát canh, nhắm mắt lại : “Ườm, thơm quá, lâu được uống canh do Cát nhi nấu.”

      Cát Lợi Nhi cười : “Thích uống nhiều vào.”

      Liễu Dật sắp sửa uống Lang Vương lên tiếng: “Ma chủ, được, xin hãy nghĩ kĩ, trước khi trắng đen nên uống canh này?” rồi, ánh mắt Lang Vương xoáy vào Cát Lợi Nhi, dường như muốn nhìn thấu lòng nàng.

      Biểu của Cát Lợi Nhi hề biến hóa, nàng tiếp tục: “Minh bạch gì cơ? Canh này uống được sao? cần uống nữa, đợi Lang đại ca minh bạch rồi hẵng uống.” Dường như nàng căn bản hiểu ý tứ của Lang Vương.

      Liễu Dật cười : “Lão sư…Ta tin Cát nhi.” đoạn, chàng suy nghĩ gì, cầm cả bát canh lớn đưa lên miệng tu hơi, Lang Vương và Thất Nguyệt định lên tiếng muộn rồi, cả canh vào đến dạ dày Liễu Dật.

      Chàng nhìn Cát Lợi Nhi, cười : “Ngon lắm, Cát nhi nấu gì cũng càng lúc càng ngon.”

      Cát Lợi Nhi chỉ cười, tịnh năng gì.

      Nhất thời, bầu khí trong phòng trở nên gượng gạo, Liễu Dật tuy dám khẳng định nhưng có thể cảm thấy rằng Thất Nguyệt và Lang Vương đối với Cát Lợi Nhi dường như có ý bài xích, chàng định giúp nàng giải thích, đột nhiên trước mắt hoa lên, mọi cảnh vật t biến thành mông lung, nhòe nhoẹt, càng lúc càng mơ hồ. Chàng lắc mạnh đầu, định làm cho mắt nhìn thơn nhưng tlập tức thấy ổn, tchàng nhìn thấy gì nữa.

      Trước mắt tối sầm, cả thế giới của chàng hoàn toàn còn ánh sáng, chàng huơ huơ nhanh tay phải trước mắt nhưng nhìn thấy gì.

      Thất Nguyệt vội hỏi: “Huynh sao thế?”

      Liễu Dật đáp: “Ta nhìn thấy gì, vì sao chỗ này tối quá, các vị có thấy gì ? Trước mắt các vị có tối đen ?” Chàng liên tục hỏi Thất Nguyệt và Lang Vương, nóng lòng muốn biết hồi đáp.

      Thất Nguyệt vội bước đến trước mặt Liễu Dật, đưa tay khua nhanh trước mặt chàng, nhưng ánh mắt của chàng bất động, tịnh có ánh sáng, Thất Nguyệt quay phắt lại hỏi Cát Lợi Nhi: “ , trong bát canh này bỏ cái gì vậy?”

      Cát Lợi Nhi nhìn Thất Nguyệt: “Bỏ thuốc, bỏ thứ khiến mắt y phải mù, thể sát nhân được nữa.”

      “Ngu xuẩn, huynh ấy giết ai, vì sao lại làm vậy với huynh ấy, huynh ấy tin như vậy, lại hạ độc vào thức ăn, có còn là người ? có thể tin huynh ấy nhưng vì sao lại hại huynh ấy.” Thất Nguyệt tức giận.

      Cát Lợi Nhi đáp: “Y giết ai trong lòng y quá , toàn gia thư sinh đều do y sai khiến người giết chết, còn chuyện ta và thư sinh phân li cũng do y, tất cả đều là y làm, còn muốn giúp y? Phụ thân , Ngạo Thiên cũng bị y giết, dưới kiếm của y có vô số vong hồn, còn giảo biện nữa ?”

      Thất Nguyệt loạng choạng lùi lại bước, tuy nàng thừa nhận Ngạo Thiên là phụ thân nhưng khi nghe thấy lão bị Liễu Dật giết, trong chốc lát khỏi kinh hoàng.

      Liễu Dật đứng dậy, lắc đầu : “Ta giết Ngạo Thiên, ta chỉ phế võ công, chặt đứt tay của ông ta, chả lẽ như vậy là tàn nhẫn? So với những chuyện ông ta gây ra cho ta, cho người nhà của ta tính sao đây?”

      Thất Nguyệt nhìn chàng, giọng thốt: “Muội tin.”

      Cát Lợi Nhi lắc đầu, cười lạnh lùng: “Buồn cười , ngươi là tên ma đầu sát nhân, ngươi có tư cách gì mà giết người khác? Năm đó ngươi giết toàn gia Liễu thư sinh khiến ta và thư sinh phải chia lìa, tim của ngươi để ở đâu?”

      Liễu Dật thấy Cát Lợi Nhi vậy, chàng có phần mông lung, liền hét lên: “Ta chưa từng giết toàn gia thư sinh nào.”

      Cát Lợi Nhi lắc đầu: “Đúng, ngươi đúng, phải là ngươi giết nhưng ngươi sai Vi Phong giết, chuyện đó ta được nhìn thấy.”

      Liễu Dật dường như dám tin, Cát Lợi Nhi chỉ thừa nhận chàng, ngược lại còn ngộ nhận, chàng chỉ biết lắc đầu, lớn: “, những gì nàng đều đúng, những gì nàng nhìn thấy phải là , ta mới là là Liễu Dật.”

      Cát Lợi Nhi lắc đầu: “Ngươi gạt được ta đâu, biết từ đâu mà ngươi biết được chuyện của ta và thư sinh, tuy ngươi kể rất chân nhưng ngươi vẫn là giả dối.”

      Nghe Cát Lợi Nhi thế, Thất Nguyệt nhịn nổi, gầm lên: “Ngươi câm mồm, ngươi biết gì mà ? Thư sinh vì ngươi mà tha thứ nhiều điều, vì ngươi mà làm những gì? Người thực có tư cách bình luận là ngươi, bao nhiêu năm nay, tình của huynh ấy với ngươi chưa từng giảm chút nào, còn ngươi? Ngươi cứ chấp mê bất ngộ như vậy, ngay cả chuyện làm huynh ấy thương tổn sâu nặng mà ngươi cũng làm được.”

      Cát Lợi Nhi nhìn Thất Nguyệt, : “Ngươi im mồm, ngươi đúng là ma nữ, y là cừu nhân sát phụ mà ngươi lại bênh vực y, ta biết, ngươi rất thư sinh, nhất định ngươi tư thông với y, tìm cách chia rẽ ta và thư sinh, nhất định là thế.”

      Thất Nguyệt càng tức giận: “Câm mồm, kẻ ở bên cạnh ngươi trong mắt ta căn bản phải là nam nhân, cần phải mở mồm ra là gọi thư sinh này nọ, y khiến ta ghê tởm.”

      Cát Lợi Nhi : “Vô dụng thôi, ngươi phá hoại được cảm tình giữa ta và thư sinh đâu, chúng ta đều thương hại ngươi.”

      Thất Nguyệt thể chịu nổi Cát Lợi Nhi nữa, nàng ta chỉ làm tổn thương Liễu Dật, tấm lòng nàng ta lại càng khó ưa, nàng giận giữ: “Ngươi xứng đáng với tình của huynh ấy.” Liền đó, tế khởi Vũ Nguyệt Kiếm, xạ thẳng vào tâm tạng Cát Lợi Nhi.

      Cự li xa hơn trượng nhưng tình chỉ xảy ra trong chớp mắt, bóng đen lóe lên, “phập”, quang hoa màu hồng của Vũ Nguyệt Kiếm găm vào thân thể người nhưng phải của Cát Lợi Nhi mà là Liễu Dật.

      Lưỡi kiếm dài, mảnh của Vũ Nguyệt Kiếm vô tình cắm vào người Liễu Dật, sắc mặt Thất Nguyệt kinh hoàng, nàng lắc đầu tựa hồ thành lời, chỉ ngừng hỏi: “Vì sao? Vì sao huynh lại ngốc như vậy?”

      Liễu Dật quay đầu lại, bằng vào trực giác nhìn về hướng Cát Lợi Nhi nhưng trước mắt tối đen, chàng nhìn thấy gì, từng giọt từng giọt huyết dịch đen ngòm chảy xuống, chàng muốn sờ lên khuôn mặt Cát Lợi Nhi nhưng thể vì Cát Lợi Nhi tránh né chàng.

      Liễu Dật cuối cùng đành buông xuôi, chàng biết Cát Lợi Nhi ngộ nhận quá sâu, tất cả đều do Cửu U Ma Thần và Lam Ảnh giở trò nhưng chàng cam nguyện bước chân vào lưới.

      Chàng lắc đầu, nỗi niềm quyến luyến cùng bao nhiêu thương khiến chàng thể hận Cát Lợi Nhi được, giờ chàng thình lình minh bạch, những gì nàng làm đều để bảo hộ “Liễu Dật”, chàng cảm thấy hạnh phúc, tuy Liễu Dật nọ phải là chàng nhưng tình của Cát Lợi Nhi vẫn luôn dành cho chàng, chỉ là…tình ái đặt nhầm chỗ.

      Liễu Dật thờ dài : “Nàng .” Vẻn vẹn ba chữ ngắn ngủi, hiểu chàng muốn biểu đạt điều gì nhưng Lang Vương và Thất Nguyệt đều nghe thấy trong ba chữ ấy mang theo tuyệt vọng, mang theo những vết thương chất chồng và những mỏi mệt của ái tình.

      Nghe Liễu Dật vậy, Cát Lợi Nhi dường như có chuẩn bị, vì Cửu U Ma Thần từng rằng kể cả nàng hạ độc ma quỷ đó cũng làm khó nàng mà thả cho nàng . Nàng chần chừ, chuyển thân ra phía ngoài.

      Nghe tiếng bước chân Cát Lợi Nhi xa dần, Liễu Dật đau nhói trong tim.

      Vì sao thế giới này lại tàn nhẫn đến thế, thế giới của chàng giờ là vùng hắc ám, còn ánh dương quang, tựa hồ cả thế giới đối đầu với chàng. Liễu Dật vung tay phải rút Vũ Nguyệt Kiếm ra, lớn giọng gầm gừ: “Vì sao, vì sao lại công bằng như vậy, ta làm gì sai, vì sao lại đối với ta như vậy, cả thế giới đều đối với ta như vậy…” Thanh chấn động cả căn phòng, vang xa lắc, tựa hồ chàng muôn cả thế giới nghe thấy.

      Lúc đó bàn tay ấm áp nắm lấy chàng: “Thư sinh, huynh vì sao lại ngốc như thế, thế giới này luôn công bằng, công bằng chính là huynh, tối tàn nhẫn cũng chính là huynh, huynh độc, dù cho toàn thế giới đều để ý đến huynh vẫn còn có muội ở bên huynh.”

      Liễu Dật nghe rất lời Thất Nguyệt, chàng gì, trong tâm dường như an tĩnh trở lại, cơn đau do vết thương gây ra , nhưng nỗi đau trong tim khiến chàng cách nào tiếp thụ, người chàng thương nhất lại là người khiến chàng thương tổn nhiều nhất, tất cả đều do vận mệnh ba kiếp tác quái, chàng phải phá trừ vận mệnh này, vậy còn Thất Nguyệt? Đối với nàng, chàng có thể chọn lựa gì đây?

      Liễu Dật lắc đầu: “ , Thất Nguyệt, trừ Cát Lợi Nhi ra tôi thể ai khác, tôi cho được gì, mà nợ quá nhiều, ở lại bên tôi chỉ thêm thống khổ, .”

      , chỉ cần nhìn thấy huynh, muội đau đớn nhưng lại hạnh phúc, tim vụn vỡ nhưng lại ngọt ngào, Thất Nguyệt đâu, huynh còn đôi mắt, Thất Nguyệt là mắt của huynh, vĩnh viễn là vậy, huynh còn gì nữa chứ? Để muội là muội muội của huynh, nếu huynh muốn muội làm phiền muội có thể làm muội muội của huynh, chiếu cố cho huynh.” đến đoạn sau, giọng của nàng ràng hơi run run nhưng nàng vẫn phải ra, có lẽ tất cả chỉ là nghiệt duyên.

      Liễu Dật buông tay Thất Nguyệt, bằng kí ức chàng lần mò ra cửa, Thất Nguyệt bước theo, Lang Vương liền nối gót. Chàng : “Cho ta chút thời gian, các người cần theo ta đâu.” Liền đó, thân ảnh độc dần dần biến mất ở cuối hành lang.

      Lang Vương nhìn theo, lắc đầu: “Nếu đương mà phải chịu nhiều đau khổ như vậy, ta muốn làm gì, cứ nhìn vào tình của Ma chủ, cảm giác đáng sợ.”

      Thất Nguyệt buông tiếng cười khổ: “Lang đại ca, huynh còn chưa biết sao lại coi là đáng sợ? Nếu như thử qua, lòng huynh chắc những câu như thế, tình của thư sinh tuy vô cùng đau đớn nhưng lại đầy hạnh phúc.”

      Lang Vương lắc đầu: “Cát Lợi Nhi làm tổn thương Ma chủ quá sâu nặng, biết lần này Ma chủ cảm thấy thế nào.”

      Thất Nguyệt đáp: “Thư sinh quên nổi Cát Lợi Nhi, dù Cát Lợi Nhi làm huynh ấy thương tổn nhưng chẳng qua là do mưu, do thể tự chủ, có ngày Cát Lợi Nhi khôi phục được kí ức của Thiên nữ, lại về sống cùng thư sinh.”

      Lang Vương lắc đầu: “Khó, Ma chủ vì có Bi Mộng Kiếm cùng bốn khối hồng ngọc do Niết nhân lưu lại nên mới khôi phục được kí ức kiếp trước, còn… muốn khôi phục kí ức kiếp trước của Cát Lợi Nhi, khó lắm.”

      Thất Nguyệt khẳng định: “Bất kể khó khăn thế nào, nhất định làm được.”

      Lang Vương nhìn nàng, lên tiếng: “Thất Nguyệt, vì cái gì? cứ thế này ở bên Ma chủ cũng chẳng được gì, ngược lại càng thống khổ hơn, cứ quấn quít như thế Ma chủ cũng tiếp thụ.”

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 180: THẤT NHẬT TƯ QUÁ, PHÓ PHẬT MÔN ...
      từ, từ rất đơn giản nhưng ý nghĩa lại phức tạp gấp nhiều lần, bao nhiêu năm nay vẫn là chủ đề vĩnh hằng bất biến, ai có thể cho ra ngọn ngành, nó phải là trò chơi nên thể cười vui suốt kiếp, nó phải là chân lí nên càng thể định nghĩa, khi có người hỏi bạn rằng là gì? Bạn mới phát rằng chẳng có lời nào đúng với nó.

      Lang Vương vừa hỏi tại sao Thất Nguyệt chỉ lắc đầu: “Tôi biết, có lẽ chỉ vì nụ cười của huynh ấy.”

      Lang Vương tiếp tục khuyên nàng nên từ bỏ nhưng nàng vẫn cười, đối với đoạn ái tình vô vọng này nàng sớm hiểu, lòng nàng thể rời bỏ được, bèn quay nhìn Lang Vương đáp: “Đa tạ Lang đại ca, Thất Nguyệt biết chứ, Thất Nguyệt lại nghĩ đến chuyện li khai huynh ấy sao? Chỉ là… còn cách nào nữa rồi, cứ thế này thôi, nhìn thấy huynh ấy cả đời cũng là điều hạnh phúc.”

      hà hất phải thế, có việc gì đời là có cách giải quyết, chẳng qua muốn cho mình cơ hội mà thôi.” Lang Vương tiếp tục khuyên giải.

      Thất Nguyệt lắc đầu: “Lang đại ca, nếu có cơ hội, muội cũng muốn thực lòng thương người khác nhưng trong lòng khắc ghi bóng hình người, làm thế nào còn dung nạp được người khác nữa? Đối với mối tình này, muội đành lặng lẽ giữ lấy thôi.”

      Lang Vương đáp lời Thất Nguyệt, chỉ đành được, lắc đầu mà trong lòng cảm thán, đây là nỗi khổ gì?

      Thất Nguyệt lại : “Lang đại ca, đừng nên đến chuyện này, có huynh cũng hiểu được đâu, chẳng lẽ mắt thư sinh thực nhìn được nữa sao?”

      “Chuyện này ta cũng từng nghĩ qua, chẳng qua…loại thuốc đó của Cửu U Ma Thần, nên chúng ta phải tính đến trường hợp xấu nhất.” Lang Vương đáp.

      Thất Nguyệt vội hỏi: “Lang đại ca, huynh gì? Thư sinh có thể suốt đời nhìn thấy gì sao?”

      Lang Vương gật đầu: “Ta chỉ đoán thôi, theo tính cách hiểm của Cửu U Ma Thần, thêm vào loại thuốc đó phát tác nhanh như vậy, chỉ thoáng chốc song nhãn mất công năng, ta thấy…Ma chủ có thể vĩnh viễn nhìn được.”

      Thất Nguyệt vội lắc đầu: “Chuyện này đúng, nhất định có cách, đời này có biết bao nhiêu cao nhân, nhất định có cách chữa mắt cho huynh ấy.”

      “Hi vọng là thế, có thể ta lậu quả văn, đến giờ vẫn chưa biết rằng còn có cao nhân nào giải trừ được độc dược của Cửu U Ma Thần.” Lang Vương chán nản.

      Lòng Thất Nguyệt lạnh buốt, tuy nàng nguyện ý thừa nhận nhưng bày ra trước mắt, Cửu U Ma Thần có thể coi là Diệt Thế Ma thần, khẳng định có thực lực, khi muốn làm mù đôi mắt Liễu Dật, tất phải nắm chắc, đôi mắt của chàng đến tám chín phần mười thể khôi phục được.

      Lang Vương lại thở dài: “Ta lo là chuyện sau này, Cửu U Ma Thần khi để cho Cát Lợi Nhi hạ độc dược trí mệnh với Ma chủ, khẳng định còn có mưu trong đó, chỉ là chúng ta biết được, nếu Cửu U Ma Thần cho Cát Lợi Nhi loại độc dược có thể lấy tính mệnh Ma chủ, ta nghĩ…”

      “Đúng vậy, Lang đại ca, những gì huynh đều rất hữu lí, nếu trong bát canh đó có độc dược trí mệnh, khẳng định là thư sinh cũng uống, bất quá Cửu U Ma Thần làm nhất định là có lí do, vì sao chỉ nhắm vào đôi mắt của thư sinh?” Thất Nguyệt hỏi.

      Lang Vương lắc đầu: “ ta đoán đúng hay , thiên hạ bây giờ chỉ tồn tại Minh giới cùng Ma giới, nếu Ma chủ chết , Ma giới biến mất, như vậy…trong tam giới chỉ còn lại Minh giới, ta thấy có khả năng Cửu U Ma Thần sợ người của Minh giới nên mới lợi dụng Cát Lợi Nhi khiến cho mối quan hệ giữa Ma chủ và Minh giới trở thành khẩn trương.”

      Thất Nguyệt đồng tình: “ như thế cũng có lí, Cửu U Ma Thần này quá ngoan độc, dám lợi dụng cảm tình của thư sinh đối với Cát Lợi Nhi, đáng hận mà.”

      Lang Vương : “Đó là chỗ cao minh của , tại chúng ta đều bị động, mọi việc đều phải chờ Ma chủ giải quyết, giờ Ma chủ khép mình, chúng ta nhanh biết đáp án thôi mà.”

      Lang Vương thế, Thất Nguyệt cũng biết gì, tâm lí thập phần rối loạn.

      Cứ vậy, hai người chờ đợi tin tức của Liễu Dật nhưng sáu ngày trôi qua mà có động tĩnh gì, tựa hồ chàng biến mất khỏi thế giới của họ, khoảng thời gian chờ đợi này khiến họ đâm ra nóng nảy, bất an, nhiều ngày như vậy, chàng đến quyết định gì chưa? tìm Quỷ tộc báo cừu? Cùng Cửu U Ma Thần liều sinh tử, đến Minh giới khiêu chiến Lam Ảnh, đoạt hồi lại thê tử của mình? Thời gian trôi , vô số ý nghĩ lên trong đầu Lang Vương và Thất Nguyệt.

      Thời gian chờ đợi cứ chầm chậm trôi, lại đêm nữa qua , tia nắng đầu tiên từ phương đông xuyên qua đỉnh băng phong ngàn tầng và tuyết trải vạn dặm. Thất Nguyệt lại lên đại điện trống rỗng, đứng bên hông điện nhìn qua song cửa, ngắm vô vàn ánh dương quang, là mĩ lệ, ấm áp, phảng phất như hai bàn tay vuốt ve nàng. Tâm trôi qua tim càng khiến nàng lo lắng hơn.

      Lang Vương từ đằng sau ra: “Sao vậy, còn lo nghĩ cho Ma chủ ư?”

      Thất Nguyệt quay đầu nhìn Lang Vương: “ biết huynh ấy quyết định chưa, lâu như vậy mà huynh ấy vẫn giam mình trong phòng, chẳng nghĩ ngợi gì.”

      Lang Vương : “Mặc cho Ma chủ quyết định thế nào, Vĩnh Hằng Chi Thành vĩnh viễn ủng hộ Ma chủ.”

      Thất Nguyệt lẩm nhẩm: “Vĩnh Hằng Chi Thành, Vĩnh Hằng Chi Thành…có lẽ thư sinh hi vọng mối tình của mình vĩnh hằng bất biến, vì vậy tòa thành này mới có cái tên mĩ lệ như thế.”

      Lang Vương đáp, chỉ gật gật đầu.

      Cũng lúc đó, tiếng bước chân vọng vào tai hai người, Thất Nguyệt nghe thấy sắc mặt liền lộ vẻ kinh ngạc lẫn vui mừng, thư sinh ra rồi, nàng nghĩ ngợi gì, chạy ngay về hướng phát ra tiếng bước chân, Liễu Dật từ hậu điện bước ra.

      Lang Vương vừa thấy, lập tức lên tiếng: “Ma chủ…”

      Liễu Dật cười khổ: “Hà hà, có lẽ ta thực kẻ mù, nhìn thấy mặt ác của người ta nên cảm giác rất an tĩnh, chẳng quan Thất Nguyệt muội muội đỡ ta thế này, làm sao cảm thấy bản thân mình già lão?”

      Nghe chàng xưng hô với mình như vậy, trong lòng Thất Nguyệt đột nhiên cảm thấy lạ lẫm, nhưng chàng khôi phục rồi, nàng tươi cười: “Huynh thấy huynh còn trẻ lắm sao? thành lão đầu rồi.”

      Lang Vương nhìn chàng, hỏi: “ biết Ma chủ định liệu thế nào?” đó là vấn đề Thất Nguyệt và Lang Vương quan tâm nhất.

      Liễu Dật ngồi lên thạch ỷ, lắc đầu: “Ta biết, ở trong bóng tối ta dường như bình tĩnh hơn nhiều, có lẽ nên nghỉ ngơi, ta quá mỏi mệt với lời trớ chú, với cừu hận, giờ biết phải làm gì.”

      Lang Vương và Thất Nguyệt đều cảm thấy bất ngờ, theo họ nghĩ chàng nổi giận vì bị Cửu U Ma Thần làm mù đôi mắt, tìm báo cừu, hoặc tìm Lam Ảnh đoạt lại Cát Lợi Nhi, hoặc là làm chuyện gì khác, nhưng họ nghĩ rằng chàng lại bình tĩnh như vậy.

      Thất Nguyệt và Lang Vương hiểu ngay, giờ hai mắt chàng còn nhìn được, còn gì đến chuyện báo cừu, gì đến tìm Lam Ảnh khiêu chiến, nếu cứ nhất định thất bại và bị thiệt thòi.

      Liễu Dật thoáng dừng lại: “Lão sư, Vĩnh Hằng Chi Thành tạm thời nhờ ông chiếu cố, ta nghĩ Cửu U Ma Thần sau khi làm ta bị mù chắc động chạm đến chúng ta, khả năng sau nay cũng nhiều, Vĩnh Hằng Chi Thành tạm thời vẫn an toàn.”

      Thấy Liễu Dật vòng vo, Lang Vương hiểu ý chàng muốn quyết định gì, buột miệng hỏi: “Ý tứ của Ma chủ là sao?”

      Liễu Dật đáp: “Mười năm trước ta cùng Phật môn Giác Quy đại sư có ước định sau mười năm Phật môn chuyến, vì vậy ta muốn đến Phật môn bái phỏng đại sư.”

      Lang Vương lấy làm kì quái, hỏi: “Lần này chính đạo dường như có động tĩnh gì, lần trước gặp Lam Ảnh ở Phong Đô Quỷ Thành, chẳng lẽ chính đạo sớm bị Minh giới thu phục cả rồi?”

      Liễu Dật lắc đầu: “Phật môn là những người ở phương ngoại, lần trước tham gia tranh đoạt Thiên Chi Chương, ta thấy chắc gặp chuyện gì, Lam Ảnh hỏi đến môn phái màng chuyện giang hồ.”

      Lang Vương gật đầu, lại quan sát thần tình Liễu Dật nhưng chàng lộ ra biến hóa gì, đành : “Được rồi, biết Ma chủ khi nào quay về?”

      Liễu Dật lắc đầu: “Lúc nào quay về ta biết được, mong lão sư thay ta quản lí Vĩnh Hằng Chi Thành.”

      Thất Nguyệt liền hỏi: “Thư sinh, huynh định ư?”

      Liễu Dật cười khổ: “Chỉ là cuộc gặp thôi, mười năm trước từng ước định với Giác Quy đại sư, tại tâm tư ta bình tĩnh, chính là lúc hoàn thành.”

      Thất Nguyệt quả quyết: “Để muội cùng huynh.”

      Liễu Dật đứng dậy: “Được, Thất Nguyệt muội muội quan tâm như vậy, cứ sợ ta nhìn thấy đường.”

      Thất Nguyệt miễn cưỡng mỉm cười: “Muội giúp huynh phải là tiện cho huynh sao!”

      Lang Vương : “Vậy xin Thất Nguyệt nương chiếu cố cho Ma chủ, Lang Vương ở lại đợi ngày Ma chủ trở về.”

      Liễu Dật gật đầu: “Lão sư vất vả rồi.” đoạn quay người ra ngoài.

      Nhìn theo bóng Liễu Dật khuất dần, trong lòng Lang Vương ngập đầy nghi hoặc, như ông tưởng tượng là chàng ưu sầu, tìm Lam Ảnh hoặc Cửu U Ma Thần báo cừu, ngược lại vì mất hai mắt chàng càng an tĩnh hơn, giờ muốn Phật môn phó ước, rốt cuộc trong chuyện này xảy ra biến hóa gì? Chả lẽ Ma chủ nhìn thấu hồng trần? Chả lẽ Ma chủ quên được Cát Lợi Nhi?

      Cho dù Lang Vương tu hành nghìn năm cùng đoán nổi lòng Liễu Dật, từ khi Cát Lợi Nhi đầu độc làm mù mắt chàng bảy ngày trước, chàng như biến thành người bình tĩnh, thâm trầm, còn cuồng ngạo như bình nhật, biết như thế là tốt hay xấu?

      Lại đến Liễu Dật tế khởi Bi Mộng Kiếm, hoàn toàn nghe theo thanh của Thất Nguyệt đằng trước mà phi hành. Càng chàng càng nghe nhận hướng chuẩn xác hơn, Thất Nguyệt luôn mồm kể những chuyện vu vơ, cốt là làm thương tổn đến lòng tự tôn của chàng.

      Nhưng chàng sao lại hiểu dụng tâm lương khổ của nàng, bản thân chàng nhìn thấy gì chỉ dựa vào thanh của nàng để nhận phương hướng, vì muốn làm tổn hại lòng chàng, nàng chỉ toàn về những chủ đề linh tinh nhưng vui vẻ.

      Cứ vậy, hai người thong thả phi hành trung, đại khái độ ba ngày đến được Phật môn ngày trước, hạ xuống cửa lớn của Phật gia, Bi Mộng Kiếm trong tay Liễu Dật trở thành quải trượng, mò mẫm trong bóng tối dò đường. Để giúp chàng lại thuận tiện hơn, Thất Nguyệt cố ý ma sát xuống mặt đất tạo ra thanh , mọi việc nàng đều lo nghĩ cho chàng.

      Hai người đến cửa Phật môn, quả nhiên Phật môn vẫn chưa bị Lam Ảnh thôn tính, lúc này nơi cửa có tám vị tăng nhân đứng gác, mỗi người đều cầm trường côn, giới bị sâm nghiêm; hiển nhiên tuy Phật môn bị công kích nhưng được tin các môn phái khác bị diệt. Vừa quan sát trận thế, Thất Nguyệt vừa giảng giải cho Liễu Dật hiểu.

      Hai người vừa đến cách cửa chính ba trượng vị tăng nhân bước lên : “Hai vị thí chủ xin dừng bước, biết các vị đến Phật môn có chuyện gì?”

      Liễu Dật nghe thanh nọ cảm thấy còn rất trẻ, tràn đầy sức sống, nghĩ đến mình rồi so sánh chàng cảm thấy dường như mình thực thành lão nhân, bèn thở dài: “Phiền tiểu sư phụ vào thông báo tiếng với Giác Quy đại sư là có cố hữu Liễu Dật đến bái phỏng.”

      Thiếu niên tăng nhân đáp lời thập phần lễ mạo: “Mời thí chủ tạm nghỉ, tiểu tăng vào trong thông báo.” thanh vừa lại, Liễu Dật nghe thấy tiếng cước bộ nhàng dần rồi biến mất, trong tích tắc chàng lần đầu tiên cảm thấy rằng thế giới mù lòa bi thảm biết bao.

      Ước chừng cạn tuần trà, thanh cước bộ lại vọng tới nhưng hết sức hỗn tạp, tịnh phải là người, nghe kĩ chàng thấy có tiếng bước trầm trọng, có tiếng bước nhàng, nếu chàng đoán lầm tiếng cước bộ nhàng là của Giác Quy đại sư, ngờ ông lại tự thân ra nghênh tiếp.

      tiếng phật hiệu vọng tới: “A di đà phật…Liễu thí chủ, mười năm gặp, thí chủ già nhiều.”

      Liễu Dật nhàng cúi đầu: “Là Giác Quy đại sư ư?”

      Giác Quy thấy biểu của chàng bèn hỏi: “Chính là lão nạp, Liễu thí chủ, mắt thí chủ sao vậy?”

      Liễu Dật cười khổ: “Mù rồi.” Tuy nhìn thấy dáng vẻ của Giác Quy nhưng chàng có thể cảm thấy ông ngây ra, vẻ mặt nhất định rất kinh ngạc.

      Giác Quy dừng lại chốc, ông có thể thấy được chàng chỉ hai từ ngắn ngủi nhưng trong đó bao hàm vô số chuyện, bèn tiếp tục : “Thế này…Liễu thí chủ mời lão nạp ra, mười năm gặp, quả nhiên thí chủ đến mình.”

      Liễu Dật mỉm cười: “Xin đại sư dẫn đường.”

      Giác Quy đáp lễ: “Mời.” Hướng theo tiếng cước bộ nhàng của ông, Liễu Dật phân biệt vị trí cực kì chuẩn xác, Thất Nguyệt tiếp bước, theo chân ông tiến vào Phật môn thánh địa dính gì đến giang hồ.

      Đó là gian phòng rất đỗi bình thường, bốn phía đều treo màn màu vàng nên cả gian phòng đều ngập trong hoàng quang, tường treo chữ “Xiển”, lên lịch sử của Phật môn. Bên trong bài trí rất đơn giản nhưng tinh tươm, Liễu Dật thấy rất mùi vị quen thuộc, mười năm trước chàng từng đến, thấy qua, chỉ là giờ nhìn được, nhớ lại chuyện cũ, lòng chàng khỏi dâng lên thương cảm.

      Ba người ngồi xuống bàn, Giác Quy chăm chú quan sát, lắc đầu thở dài: “Xem ra, Liễu thí chủ trong mười năm qua tịnh an nhàn.”

      Liễu Dật đành gật đầu: “An nhàn hay , có gì khu biệt đâu? Điều trọng yếu nhất của nhân sinh phải là trải nghiệm sao? Hơn nữa, tờ giấy trắng còn có giá trị gì đáng ?”

      Nghe Liễu Dật , Giác Quy gật đầu: “A di đà phật… lời của thí chủ phá bỏ nhân sinh, dường như ngộ tính của lão nạp còn chưa đủ.”

      Liễu Dật lắc đầu: “Đại sư quá khiêm cung rồi, mười năm trước đại sư chắc nhìn ra ta tạo thành kiếp nạn cho đương kim tam giới nên mới ước định sau mười năm tương kiến? Rồi đem phật tính hóa giải sát lục trong lòng ta.”

      Sắc mặt Giác Quy lên vẻ kinh ngạc: “Liễu thí chủ sao lại nhìn ra được.”

      Liễu Dật tiếp tục: “Ta có nhìn ra, chỉ là…khi kí ức kiếp trước được khôi phục, nhớ đến lời ước định mới hiểu được khổ tâm của đại sư.”

      Giác Quy gật đầu: “Lão nạp cả nghĩ rồi, trong lòng lão nạp luôn canh cánh vấn đề, biết có nên hỏi .”

      Liễu Dật đáp: “Đại sư, xin cứ hỏi.”

      Giác Quy hỏi: “Lần trước khi chính, ma lưỡng đạo hợp lực phong ấn Cửu U Ma Thần, thành chủ Vĩnh Hằng Chi Thành từng xuất , biết Liễu thí chủ và Vĩnh Hằng Chi Thành có quan hệ thế nào?”

      “Đại sư quả nhiên đoán được rồi, Liễu mỗ cũng luôn, Vĩnh Hằng Chi Thành do ta kiến lập.” Liễu Dật đáp.

      Nghe câu trả lời, Giác Quy tịnh có phản ứng kinh ngạc nào, tựa hồ biết hết mọi chuyện, chuyển sang chủ đề khác: “Mắt Liễu thí chủ, là…”

      Liễu Dật đáp: “Là do Cửu U Ma Thần, ta đến đây cũng muốn hỏi đại sư xem có ai hoặc loại thuốc nào có thể khôi phục hai mắt ?”

      Giác Quy vừa nghe liền tỏ ra kinh ngạc: “Thí chủ là Cửu U Ma Thần bị phong ấn, mà ngược lại xuất thế?”

      Liễu Dật gật đầu: “Đúng vậy, ta nghĩ chắc đại sư cũng biết Nhân gian chính đạo và Ám chi ma đạo bị diệt rồi, đó đều là kế hoạch của Cửu U Ma Thần, chẳng qua ta nhất định phải thống nhất Ma tộc mà thôi.”

      Giác Quy thở than: “Xem ra kiếp nạn của tam giới chưa thể kết thúc, biết Cửu U Ma Thần còn có mưu độc ác gì nữa.”

      Liễu Dật chỉ biết lắc đầu, chàng thể giải đáp vấn đề của Giác Quy vì chính chàng cũng mắc vào mưu đó.

      Giác Quy lại nhìn kĩ song nhãn Liễu Dật, dừng lại chút rồi lên tiếng: “Lão nạp xem qua mắt của Liễu thí chủ, đúng là vô pháp điều trị, độc tố phá nát hai mắt, muốn hồi sinh vạn nan,”

      Lúc đó, Thất Nguyệt đột ngột chen vào: “Đại sư, ngài là cao tăng đắc đạo, nhất định có cách.”

      Giác Quy lắc đầu: “Độc tố này phải bình thường, cho dù sử dụng thần đan cũng khó mà khôi phục.”

      Thất Nguyệt định tiếp Liễu Dật lên tiếng: “Được rồi, Thất Nguyệt, loại độc này ta , đại sư rất đúng.”

      Giác Quy đồng tình: “Thí chủ bất tất lo buồn, cõi đời này phải dùng tâm để quan sát, những gì đôi mắt nhìn thấy phải là chân , mắt dù mất song có gì mà ân hận.”

      Liễu Dật lại hỏi: “Đại sư, ta muốn hỏi chuyện, đời này có loại thuốc nào có thể khiến người ta khôi phục kí ức kiếp trước, nhớ lại những chuyện từng trải nghiệm.”

      Giác Quy thoáng suy nghĩ rồi đáp: “Lão nạp ngu muội, chưa từng nghe qua loại thuốc như thế…nếu Liễu thí chủ thực tâm, lão nạp biết có người có thể biết cách khôi phục kí ức kiếp trước của người khác.”

      Liễu Dật vừa nghe vội ngay: “Đại sư, xin hãy .”

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 181: THIÊN NHAI HẢI GIÁC, THẤT MINH NHÂN ...
      Khi bi thương đến đỉnh điểm, khi nỗi đau trong lòng đến cực hạn, điều duy nhất chàng có thể làm là vùi mình vào trong trầm mặc.

      Nghe Giác Quy , trong lòng Liễu Dật lại dấy lên hi vọng, đối với đôi mắt, chàng hiểu rằng độc dược của Cửu U Ma Thần thể hóa giải nên giờ chỉ quan tâm đến người có thể khôi phục kí ức kiếp trước, nếu thực có người như thế Cát Lợi Nhi cũng giống như chàng, có thể nhớ lại thân phận Thiên nữ, thấu suốt những trải nghiệm trong bảy ngàn năm, và nhận ra chàng. Đây mới là chuyện chàng quan tâm.

      Giác Quy trầm ngâm lát rồi : “Chuyện này dính dáng đến câu chuyện lưu truyền trong Nhân gian biết từ bao giờ, do quá lâu nên có ai khảo chứng được tính chân , Liễu thí chủ đừng đặt hi vọng nhiều quá, thí chủ nên biết hi vọng càng nhiều thất vọng càng sâu, cứ coi là chuyện bình thường thôi.”

      Liễu Dật gật đầu: “Đa tạ đại sư động viên, chỉ cần có tia hi vọng, Liễu Dật quyết từ bỏ, cho dù đó là truyền thuyết, Liễu mỗ cũng biến nó thành truyền thuyết của mình, vì người đó vô cùng quan trọng đối với Liễu mỗ.”

      Giác Quy lắc đầu: “Nghiệt duyên, tất cả đều do thất tình lục dục mà nên… Theo truyền thuyết, có đôi tình nhân tương tri tương ái, mối tình si của họ cảm động cả đất trời, vượt khỏi vòng phân chia tam giới, theo gió mà , theo mây mà tụ, cuối cùng họ ở lại Thiên nhai hải giác nơi Nam Hải cho đến lúc bạc đầu, câu chuyện này từ họ mà bắt đầu.”

      Liễu Dật : “Ý đại sư muốn là đôi tình nhân kia có thể giúp người ta khôi phục kí ức kiếp trước.”

      Giác Quy trả lời Liễu Dật mà tiếp tục : “Đôi tình nhân đó có thể là ái tình của thiên địa, dĩ nhiên có thể lên Thần giới, song họ lại thản nhiên cự tuyệt, từ đó hai người thoát li khỏi sanh, lão, bệnh, tử, định cư tại Thiên nhai hải giác, lão nạp dám khẳng định họ có thể khôi phục kí ức kiếp trước của người ta hay nhưng nếu Liễu thí chủ thực có lòng, có thể Thiên nhai hải giác chuyến.”

      Thất Nguyệt liền hỏi: “Đại sư, Thiên nhai hải giác này có phải là cứ bay thẳng về hướng nam, đến điểm chót của Nam Hải là thấy được chăng? Vì sao chưa nghe thấy ai đề cập đến nhỉ?”

      Giác Quy thở dài: “Thiên nhai hải giác chỉ có trong truyền khẩu nơi Nhân gian, lại có người tin rằng mảnh đất lành đó tồn tại ư? Những chuyện lưu truyền lại đều thành truyền thuyết, Thiên nhai hải giác thành tưởng tượng của con người, ai cho rằng nó tồn tại.”

      “Đại sư rằng Thiên nhai hải giác chỉ là truyền thuyết thôi sao? Chưa có ai đến đó ư?” Liễu Dật hỏi.

      Giác Quy gật đầu: “Vừa nãy lão nạp hết rồi, chỉ là câu chuyện lưu truyền lại, có thể là chân , cũng có thể là niềm khao khát hạnh phúc của người đời, còn chuyện tồn tại chưa ai có được đáp án, lão nạp chỉ kể lại thôi mà, Liễu thí chủ nếu ngại phiền hà có thể cũng được.”

      Liễu Dật lắc đầu: “, cứ cho là truyền thuyết Liễu mỗ cũng biến nó thành truyền thuyết của mình, chỉ cần có tia hi vọng, ta quyết từ bỏ, đằng đẵng ngàn năm, nỗi khổ ba kiếp ta còn tiếp nhận được, chả lẽ mới vậy buông xuôi. Thiên nhai hải giác nếu thực tồn tại, Liễu Dật ta, cho dù sông cạn đá mòn cũng nhất định tìm đến đó, đối với trớ chú của Thần, ta chỉ có bốn chữ: thể thất bại.”

      Giác Quy : “Lão nạp đợi chờ tin lành, chông gai của Liễu thí chủ còn nhiều, chỉ cần thí chủ giữ được niềm tin ấy, lão nạp thấy…có thể thoát được bể khổ.”

      “Đại sư, Nam Hải rộng lớn bao nhiêu, bay đến điểm cuối mất bao lâu?” Thất Nguyệt chen lời.

      Giác Quy lắc đầu: “Nam Hải rộng lớn bao nhiêu, dường như chưa có ai đề cập đến, vì nó quá lớn nên những người tu vi cao cũng cách nào bay qua được, hầu hết đều mệt quá mà mất mạng mặt biển, truyền thuyết rằng muốn đến Thiên nhai hải giác phải qua 3 tầng sóng, so với sóng thường cao hơn nhiều, đến tận đỉnh trời, trong làn sóng có quái, ma rất khó đối phó, phàm những người đến được Thiên nhai hải giác được Hữu Tình Nhân chúc phúc…chỉ là, đến nay lão nạp chưa thấy có ai đến được.”

      Liễu Dật gật gù: “Đa tạ đại sư chỉ điểm, lời của đại sư mang lại cho Liễu Dật hi vọng, nếu kiếp này còn có cơ hội, Liễu Dật nhất định lại đến Phật môn thăm đại sư, giờ xin cáo biệt.” đoạn chàng cúi người hành lễ, rời khỏi gian phòng.

      Giác Quy cũng đứng dậy: “A di đà phật…Liễu thí chủ xin chờ giây lát, lão nạp có vật muốn tặng.” rồi đợi cho Liễu Dật đáp lời, ông quay người bước ra ngoài căn nhà.

      Ước chừng cạn tuần trà, tiếng bước chân của Giác Quy lại vọng vào tai, rồi tiếng bước dừng lại, chàng lên tiếng: “Đại sư, bất tất phải như vậy, Liễu Dật chỉ là kẻ tục nhân, đại sư khách khí rồi.”

      Giác Quy thở hắt hơi: “A di đà phật, vốn phải là bảo vật gì, chỉ là… vật lưu giữ tại bản môn nhiều năm mà ai sử dụng, bây giờ hai mắt Liễu thí chủ nhìn được, chính là lúc nên dùng rồi, lão nạp chỉ mượn nước đưa thuyền, tặng nó cho thí chủ.”

      Liễu Dật tiện chối từ, hướng về phía tiếng của Giác Quy, gói vật phẩm mềm mại được đặt vào tay chàng, theo cảm giác vật này rộng chừng hai ngón tay, dài ba xích, chất liệu bằng vóc đoạn mà lại tựa như phải, quang hoa có phần ấm áp, nhu nhuyễn, bèn hỏi: “Đại sư, đây là…vóc đoạn ư? Khăn đội đầu hay là đai lưng?”

      Giác Quy đáp: “Loại đoạn này gọi là Hắc Mạc, do vị cao tăng bản môn để lại, tịnh phải khăn đội đầu, đai lưng mà là vật để che hai mắt. Vị cao tăng đó cũng là người mù như Liễu thí chủ nhưng si mê võ học, từ khi còn nhìn được bèn làm ra Hắc Mạc này từ chất liệu đoạn, đeo lên mắt, chỉ cần chân nguyên trong thân thể đối phương vận động liền xuất màu đỏ hoặc màu vàng, tấm đoạn này có thể giúp cho thí chủ phòng ngự ngoại địch tốt hơn.”

      Liễu Dật gật đầu : “Đa tạ hảo ý của đại sư, Liễu Dật chỉ biết rằng đại ân thể dùng lời mà được.” rồi lấy tấm đoạn màu đen đeo lên mắt, buộc hờ ra sau đầu, dưới mớ tóc trắng, dải đai đen ba xích rũ xuống.

      Chàng dùng tâm để cảm giác, trước mặt liền xuất quang điểm màu vàng, chàng quay đầu lại thấy làn quang điểm màu đỏ, thế giới của chàng hoàn toàn là bóng tối vì quang điểm màu vàng là Giác Quy đại sư, đại diện cho chân nguyên của nam tử, quang điểm màu đỏ là Thất Nguyệt, đại diện cho chân nguyên của nữ tử.

      Liễu Dật hướng về Giác Quy hành lễ: “Đa tạ đại sư ban tặng.”

      Giác Quy gật đầu, trong bóng tối quang điểm màu vàng liền chuyển động: “Liễu thí chủ phải xa, lão nạp chỉ có thể kể câu chuyện, tặng vật này mà thôi, còn những việc khác thể trợ giúp thí chủ được.”

      Liễu Dật vội đáp lễ: “Vậy cũng đủ lắm rồi, đại sư, sau này Liễu Dật nhất định lại đến, giờ chúng tôi xin được từ biệt.”

      Giác Quy niệm phật hiệu: “A di đà phật…Liễu thí chủ cứ từ từ lên đường, thứ cho lão nạp tiễn.”

      Liễu Dật gật đầu: “Đại sư, dám phiền đưa tiễn.”

      đoạn, chàng quay qua với vùng sáng đỏ trong bóng tối: “Thất Nguyệt, chúng ta thôi.” Hiển nhiên chàng nhìn thấy Thất Nguyệt nhưng bằng vào năng lực đặc thù của Hắc Mạc nên vẫn cảm nhận được tồn tại và vị trí của nàng.

      Thất Nguyệt dường như lòng nhiều, chí ít trong thế giới của Liễu Dật giờ có phương thức biểu đạt mới, tuy là đơn giản nhưng nhìn chung so với cảnh tối tăm khá hơn nhiều. Nàng lại tiếp tục trước dẫn đường, Liễu Dật dựa theo bước chân của nàng và quang điểm màu đỏ mà bước ra phía ngoài.

      Rời khỏi Phật môn, hai người cũng vội bay về hướng Nam Hải.

      Thất Nguyệt hỏi: “Thư sinh, chúng ta có cần về báo với Lang đại ca tiếng ?”

      Liễu Dật lắc đầu: “Bất tất, Vĩnh Hằng Chi Thành giao cho lão sư rồi, ta thấy cứ nhanh chóng tìm Thiên nhai hải giác, bất kể có tồn tại hay , chúng ta đều tìm.”

      Thất Nguyệt đồng ý: “Để muội cùng huynh.”

      Liễu Dật lắc đầu: “, muội về Vĩnh Hằng Chi Thành để ta tự tìm.”

      Thất Nguyệt lập tức phản bác: “ được, muội yên tâm, đại sư phải cũng rồi sao, Nam Hải rất rộng lớn, mình huynh bay qua có thể kiệt sức mà chết, hơn nữa huynh nhìn thấy gì, có khả năng bay sai hướng, muội cùng chúng ta có thể thay phiên nghỉ ngơi mặt biển, muội lại nhận biết phương hướng.”

      Liễu Dật thoáng nghĩ, Thất Nguyệt sai, mặt biển mà nhìn thấy gì, phân biệt được phương hướng, rất có khả năng bay lầm chỗ nhưng chàng lại muốn rời xa Thất Nguyệt…

      Nàng đột nhiên cách ủy khuất: “Sao? Cả thỉnh cầu này của tiểu muội mà huynh cũng đáp ứng ư?”

      Nghe nàng phụng phịu, chàng hiểu nàng ngầm ý gì, đành gật đầu: “Được rồi, chúng ta cùng Nam Hải tìm Thiên nhai hải giác.”

      Thất Nguyệt đắc thắng: “Như vậy mới đúng chứ.”

      Nghĩ ngợi lúc, nàng lại hỏi: “Thư sinh, vì cớ gì mắt huynh mù mà huynh lại coi như tự nhiên vậy? Chả lẽ huynh hận ư? hận Cửu U Ma Thần và Lam Ảnh sao?”

      Liễu Dật đột nhiên dừng bước, suy nghĩ lát rồi đáp: “Hận chứ, hận vô cùng, ta hận thể đem thân thể chúng chặt từng nhát từng nhát, nhưng… người ta phải học được chữ ‘nhẫn’, giờ tâm nguyện duy nhất của ta là khôi phục kí ức của Cát Lợi Nhi, khôi phục thân phận Thiên nữ của nàng, sau đó ta còn phải đắn đo gì nữa, có thể phát tiết mối hận trong lòng.”

      Trong thoáng chốc, Thất Nguyệt cảm thấy khoảng cách giữa hai người xa vời, chàng độc như vậy, muốn cùng người khác chia sẻ, tự cách li mình khỏi cõi đời, trầm luân trong bi thương cùng cừu hận, đó là vì cái gì? Chẳng lẽ chàng hi vọng có bằng hữu? Vận mệnh của chàng thực độc như thế ư?

      Nàng nhìn chàng: “Thư sinh, Thất Nguyệt từng dù toàn thế giới lí gì đến huynh vẫn còn muội, thế giới của huynh hề độc, muội luôn ở cạnh huynh, đến lúc Cát Lợi Nhi khôi phục kí ức, hai người lại được cùng nhau.”

      Liễu Dật liền ngây ngẩn, câu đó khiến chàng chấn động, có lẽ chàng nhìn được cuộc sống muôn màu, tâm tình càng bình tĩnh, vì chàng nhìn thấy mặt xấu xa của thế nhân, nhưng câu của nàng như đạo quang mang chiếu rọi cả thế giới tối tăm, trong bóng đêm dày đặc luôn có ánh dương quang, kèm theo hơi ấm.

      Chàng đột nhiên bật cười: “Chúng ta lên đường.”

      Hai người bảo trì chân nguyên, tế khởi thần kiếm, cùng bay về phương nam, hướng đến Thiên nhai hải giác tận cùng Nam Hải.

      Chỉ là câu chuyện trong truyền thuyết, hữu tình nhân cuối cùng thành quyến thuộc, cùng song túc song phi, nhìn cảnh nhật lạc nguyệt xuất nơi Thiên nhai hải giác. Đó vốn cũng là nguyện vọng của Liễu Dật và Cát Lợi Nhi, giờ lại thành hi vọng của mình chàng, Nam Hải rộng thế nào vẫn chưa có ai trả lời được, càng phải đến điểm tận cùng, giữa trời đất rộng lớn, có nhiều thần vật cũng bằng thông thuộc, nhưng bạn làm sao biết được những vật thần kì lại vô hại với mình?

      Vì hi vọng đó, chàng cùng Thất Nguyệt suốt cả đêm, xuyên qua bầu trời xanh thẳm, phi hành cực nhanh giữa trung rộng lớn vô hạn. Cứ như vậy, ngày nối ngày qua , thời gian lướt qua hai người, trước mắt vẫn là màu xanh bao la của hải dương.

      biết bay được bao lâu, hai người thay nhau ngự kiếm phi hành, may sao tâm pháp của họ đều là Lan Nhĩ Phi Na Thanh, hoàn toàn có thể lấy hỗn độn chi khí của thiên địa cung cấp cho nhu cầu dinh dưỡng, bằng dù có đủ khí lực họ cũng bị chết đói mặt biển mênh mông.

      Liễu Dật hỏi: “Chúng ta bay mặt biển này bao lâu rồi?”

      Thất Nguyệt nghĩ ngợi rồi đáp: “Chắc quá tháng, sao vẫn chưa thấy bóng dáng của Thiên nhai hải giác, biết câu chuyện đó có phải là giả , đời này căn bản tồn tại cái gọi là Thiên nhai hải giác.”

      Liễu Dật lắc đầu: “Bất quản chân giả, chỉ cần chúng ta bay đến điểm cuối của vùng biển biết ngay thôi… biết Nam Hải rộng lớn thế nào, vì sao bay lâu như vậy vẫn chưa đến điểm kết thúc?”

      Thất Nguyệt đồng tình: “Đúng, chỉ cần chúng ta kiên trì, kìa…thư sinh, trước mặt dường như có điều gì cổ quái.”

      Liễu Dật nghiêng tai nghe ngóng, tiếng sóng ngớt dội vào tai chàng, chàng liền cảm thấy hơi bất bình thường, giờ họ ở giữa vùng biển lớn, vì cớ gì tiếng sóng lại lớn như vậy? Thanh vẫn còn ở xa, nhưng khí thế mạnh mẽ phi thường, chàng vội hỏi: “Thất Nguyệt, muội nhìn thấy gì?”

      Thất Nguyệt dường như nghe thấy câu hỏi của chàng nên đáp.

      Thấy tiếng sóng khuếch đại cực nhanh, Liễu Dật lại hỏi: “Thất Nguyệt, muội nhìn thấy gì?”

      Thất Nguyệt dường như mới lấy lại bình tĩnh: “Thư sinh, xem ra chúng ta gặp phiền phức rồi, trước mặt có con sóng lớn đến nỗi nhìn thấy đâu là ranh giới cuốn về phía chúng ta, biết chúng ta có vượt qua nổi .”

      Liễu Dật vội hỏi: “Bay qua phía được ư? Hay là lách qua mép sóng.”

      Thất Nguyệt đáp: “Ngọn cự lãng này nhìn thấy đâu là mép, cao đến tận trời, dường như có khoảng trống nào để có thể vượt qua.”

      “Chúng ta đổi vị trí, để ta khống chế kiếm, muội ra đằng sau, chân nguyên của ta mạnh hơn, có thể vượt qua ngọn cự lãng cũng nên.” Liễu Dật phân công.

      Thất Nguyệt gật đầu: “Được.”

      Hai người quyết định rất nhanh nhưng Liễu Dật nhìn thấy ngọn sóng nên chàng tin lắm. Nguyên lai, theo Thất Nguyệt nhìn thấy, ngọn sóng đó như bức tường màu lam cao đến chân trời, cuộn tới hai người với tốc độ nhanh vô cùng, hơn nữa giữa ngọn sóng lại mang theo vũng xoáy cuồn cuộn.

      Thanh càng lúc càng lớn, Liễu Dật dựa vào thính lực, có thể cảm giác được ngọn cự lãng này sức mạnh phi thường, hà huống tốc độ cao như vậy, càng khiến chàng kì quái hơn là trong ngọn sóng lớn đến thế mà lại nghe được tiếng gió, chàng nhướng mày, thầm: “Đây tuyệt đối phải là sóng biển thông thường, chả lẽ…lại là ba tầng sóng như Giác Quy ?”

      Chàng dám nghĩ ngợi nhiều, vì ngọn cự lãng trùm lên đỉnh đầu, bèn thôi động chân nguyên truyền : “Thất Nguyệt, nhanh ôm lấy ta, ngàn vạn lần được buông tay.” Hiển nhiên chàng biết được uy lực của ngọn cự lãng này lớn vô cùng, lo rằng nàng bị đánh chìm xuống đáy biển.

      Thất Nguyệt do dự, song thủ nhanh chóng ôm chặt lấy lưng chàng. Liễu Dật thôi động Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp đến tầng tối cao, chớp mắt quanh mình hình thành lớp hộ thân cương khí, đồng thời thôi động nước biển, ngẩng lên nghênh đón cự lãng…

      Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp của Liễu Dật từng cách li được cả nhược thủy, theo ấn tượng của chàng, nước biển dễ cách li hơn nhược thủy nhiều nhưng lần này chàng lầm.

      Sức mạnh to lớn của tự nhiên ngừng đập vào thân thể, từng đợt từng đợt sức mạnh khủng khiếp chụp xuống, phảng phất như muốn vùi chàng xuống lòng bể.

      Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp ngừng thôi động chân nguyên cách nhanh chóng, chàng nhích lên cách khó khăn, sau mấy lần cảm thấy thân thể phát lạnh, trong lòng liền hiểu, cương khí hộ thân do Lan Nhĩ Phi Na Thanh tạo thành bị đạo cự lãng phá vỡ, nháy mắt, gió lớn khiến chàng phân phương hướng, nước biển bao vây quanh mình, chàng cảm thấy mình chìm xuống đáy bể.

      Trong lúc khẩn trương, việc rắc rối hơn nữa xảy ra, chàng cảm thấy trước ngực lỏng ra rồi bẫng, điện hoa lóe lên khiến chàng có phản ứng, là Thất Nguyệt, nàng chịu được luồng đại lực của ngọn cự lãng nên buông tay, trong thoáng chốc, tim chàng chìm hẳn xuống, quay đầu lại.

      Trong bóng tối hồng quang nhợt nhạt dần dần trôi xa, chàng nghĩ ngợi gì, tay phải vẫy mạnh, chộp về hướng đó, cảm thấy băng lãnh, nhu nhuyễn, chàng biết đó là tay nàng, đồng thời cũng nghe thấy giọng nàng, nhưng giữa làn sóng ngập trời, chàng nghe nàng gì, chung quanh chỉ có tiếng gió, tiếng sóng, có cả tiếng vang như sấm động, dường như cả thế giới biến thành hải dương hỗn loạn.

      Liễu Dật gào to: “ được buông tay, nắm lấy tay ta.”

      Chàng vừa gào lên, giọng mỏng mảnh ngập ngập ngừng ngừng truyền lại: “Muội buông…”

      Tình cảnh lúc này, Liễu Dật lại nhớ đến cái ngày mười năm trước, ở trong sơn động đó, cùng Cát Lợi Nhi phân li, nhưng hôm nay họ mặt biển rộng lớn vô biên, chàng biết, chỉ cần chàng buông tay…Thất Nguyệt bị ngọn cự lãng chôn vùi nên được phân tâm, nước biển ướt nhẹp tay họ, bàn tay nắm chặt nhau dần dần tuột ra.

      phải họ muốn nắm lấy đối phương mà vì sóng biển nên cách nào nắm chặt được.

      Họ đều biết, họ còn có khí lực nên buông bỏ đối phương nhưng vô vọng, hai bàn tay dần dần rời khỏi nhau…

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 182: PHÁ LÃNG NHI XUẤT, KIẾM DỤC TRẢM ...
      Cũng có lần chúng ta phô trương cái gì hải thệ sơn minh, địa lão thiên hoang, đến phút cuối chúng ta đều biết đó là mấy lời ngông cuồng, thực trong lúc say, đối mặt với thực, ai có thể chắc rằng ngày sau xảy ra chuyện gì? Trời sụp đất nứt, gió cuốn mây tan, chỉ vì chuyện ngoài ý muốn là thành nỗi ân hận cả đời, ước định của chúng ta là gìn giữ lấy ngày hôm nay.

      Liễu Dật cảm giác ràng rằng tay Thất Nguyệt dần dần buông ra, chàng có tâm nhưng vô lực, đối mặt với tự nhiên cho dù chàng có khả năng hủy thiên diệt địa cũng vô dụng. Nước biển vây chặt lấy thân thể hai người, chàng thôi động chân nguyên đến mức cao nhất rồi phi kiếm vượt lên, luồng lực mãnh liệt của tự nhiên vẫn ép Thất Nguyệt chìm dần xuống.

      Trong lòng chàng dâng lên niềm tuyệt vọng, hiển nhiên cứ thế này dẫu có cố níu giữ Thất Nguyệt cũng bị cự lãng cuốn , chôn vùi trong lòng biển sâu; biển lớn mênh mang, sâu dò nổi, nếu nàng thực bị cự lãng đánh bật xuống lòng biển chàng làm sao mà tìm được. Thoáng chốc, chàng cảm thấy mình sao mà vô lực, đơn độc.

      Bàn tay họ dần buông ra, nước biển kéo Thất Nguyệt từ từ chìm xuống, nghe tiếng sóng xé toang thiên địa, Liễu Dật biết chỉ giây lát nữa thôi nàng bị sóng biển cuốn trôi, lòng chàng dâng lên niềm hối hận vô hạn, chả lẽ cuộc đời này thực tàn nhẫn vậy sao?

      Nhưng chỉ trong thoáng chốc, chàng đột nhiên cảm thấy thân mình bẫng, sức mạnh của nước biển lạnh buốt biến mất, còn lực cản, Bi Mộng Kiếm lại bay vút lên mây, gió mơn man, bao nhiêu áp lực đều mất sạch.

      Chàng đưa tay kéo mạnh, lôi Thất Nguyệt lên thân kiếm, từ giảm tốc độ, buột ra lời cảm thán: “Hiểm quá.”

      Vừa đứng vững lại, Thất Nguyệt ôm chặt lấy Liễu Dật: “Làm muội chết khiếp, muội cứ nghĩ chúng ta chia ly rồi.”

      Liễu Dật lắc đầu: “Làm sao vậy được, giờ chẳng phải chúng ta vượt qua ngọn sóng rồi sao.”

      Thất Nguyệt đáp: “Đúng vậy, lúc nãy mà ngọn sóng kéo dài thêm lúc nữa, muội nghĩ hai người chúng ta chắc phải chia lìa.”

      Liễu Dật vừa khống chế thanh kiếm tiếp tục tiến lên vừa : “ qua được rồi đừng nghĩ linh tinh nữa.”

      Thất Nguyệt gật gật, rồi lại hỏi: “Thư sinh, nếu... lúc nãy muội thực chìm xuống, huynh có buồn ?”

      Liễu Dật đột nhiên cảm thấy vấn đề quá đơn giản nhưng chàng biết trả lời sao, đành gật đầu cho qua chuyện. Đúng lúc này những tiếng “ầm ầm” vang vọng vào tai hai người.

      Chàng cảm thấy có chuyện ổn, nghe ngóng kĩ đó là tiếng vọng của từng đợt sóng hòa lẫn với giông gió, hiển nhiên họ lại phải đối mặt với tình huống vừa rồi.

      Chàng hỏi: “Chuyện gì vậy?”

      Thất Nguyệt quan sát rồi trả lời: “Giống như lúc nãy, xem ra chúng ta lại phiền phức lớn rồi.” Nguyên lai, cảnh tượng nàng nhìn thấy còn đáng sợ hơn con sóng lúc trước.

      trung mây mù dày đặc, từng đám mây đen cuồn cuộn lao về phía trước, chớp liên tục đánh xuống, quang mang làm nước biển bắn tung tóe, cột thủy hoa bốc lên cao hơn mười trượng.

      Phía xa, trong lòng biển xuất vũng xoáy chạm đến đỉnh trời, gió lốc xám xịt dường như biến thành thực chất, hút sạch mây trung vào lòng rồi sản sinh ra lửa điện trắng xóa, phía sau vũng xoáy là ngọn sóng lớn kém lúc trước, hơn nữa ngọn cự lãng này được gió lốc cuốn nhập vào trong mây, lửa điện sáng lóe bên trong nên nhìn càng đáng sợ.

      Liễu Dật nghe ngóng thanh rồi : “Hình như so với con sóng lúc nãy còn hung mãnh hơn.”

      Thất Nguyệt gật đầu: “Vâng, đúng vậy.”

      Liễu Dật suy nghĩ, dường như cân nhắc điều gì đó, đột nhiên chàng chuyển hướng, bay ngược lại.

      Thất Nguyệt kinh ngạc, hỏi: “Huynh làm gì vậy?”

      Liễu Dật đáp: “Cứ thế này được, quá nguy hiểm, chỉ con sóng vừa nãy mà chúng ta thiếu điều qua nổi, lần này càng khó hơn, nếu cẩn thận, ta thấy... chúng ta đều bị sóng biển chôn vùi.”

      Thất Nguyệt thình lình hỏi: “Thư sinh, huynh sợ ư?”

      Liễu Dật lắc đầu: “Ta sợ nhưng ta muốn đem sinh mạng muội ra mạo hiểm.”

      Thất Nguyệt phản đối: “Thư sinh, huynh sai rồi, Thất Nguyệt có gì phải sợ? Nếu giờ chúng ta quay lại là cúi đầu trước vận mệnh, chúng ta phải đối mặt, biết phía trước có gian nan, nguy hiểm gì, chúng ta đều phải dũng cảm lên. Thất Nguyệt muốn cho huynh biết rằng, muội phải là gánh nặng, chúng ta thể lui bước, đại sư chẳng phải rồi ư? Nếu muốn đến tận cùng, tìm thấy Thiên Nhai Hải Giác tất phải vượt qua ba tầng sóng, đó chỉ là khảo nghiệm thôi, chúng ta thể quay lại.”

      Liễu Dật đột nhiên dừng phi kiếm, đúng vậy, Thất Nguyệt rất đúng, nếu giờ quay lại, cũng là họ cúi đầu trước vận mệnh, Thiên Nhai Hải Giác này là khảo nghiệm,ngay cả tầng sóng thứ hai cũng qua nổi còn tìm Thiên Nhai Hải Giác sao được.

      Nhưng... Thất Nguyệt sao?

      Đúng lúc đó, chàng cảm thấy thân thể nhõm, Thất Nguyệt hình như li khai thân kiếm, chàng vội hỏi: “Muội làm gì thế?”

      Tiếng Thất Nguyệt vang lên: “Thư sinh, chúng ta nên xông thẳng qua mà phải nghĩ cách, huynh dùng kiếm chặt đứt gió lốc và cột sóng, sau đó chúng ta cùng bay qua.”

      Chàng lắc đầu: “ được, sức mạnh của con sóng này cực lớn, tịnh giống với nhược thủy, giống với nham tương hơn, hơn nữa còn có gió lốc mạnh như vậy, chân lực của ta căn bản thể thôi động đến tầng đó.”

      Thất Nguyệt thoáng nghĩ, dường như cân nhắc, nhược thủy, nhược thủy... đột nhiên nàng : “Thư sinh, có phải nhược thủy nhấn chìm được mọi thứ?”

      Liễu Dật gật đầu: “Ừ, đúng rồi.”

      Thất Nguyệt tiếp: “Huynh có thể thử đem Bi Mộng Kiếm hóa thành nhược thủy long để nó trước mở đường, muội nghĩ khi nhược thủy có thể nhấn chìm mọi thứ chắc nhấn chìm được sức mạnh của con sóng này? Sau đó, huynh đem chân nguyên quán thâu vào thân thể muội, muội dùng lực mạnh nhất thôi động Vũ Nguyệt Kiếm, như vậy chúng ta có thể vượt qua.”

      Trong lòng Liễu Dật sáng bừng, vì sao lại nghĩ đến nhỉ, biện pháp này chàng chưa từng thử qua, nhưng căn cứ vào tính chất của Long Trạch có thể hóa giải sức mạnh tự nhiên này, sau đó giúp Thất Nguyệt ngự kiếm bay qua, đó phải là chuyện có khả năng. Chàng liền vui mừng: “Thất Nguyệt, muội thông minh lắm.”

      Thất Nguyệt cười: “Thông minh gì đâu, chỉ cần chúng ta bao giờ buông xuôi tất nhiên tìm được biện pháp, giống như... mười năm trước huynh dùng máu tươi thay nước cứu muội, nhiều khi biện pháp đâu lại trở thành hợp lí.”

      Nàng nhắc lại chuyện mười năm trước, dường như cả hai người chìm vào hồi ức, lúc này tiếng sóng lớn dần, nàng vội dựa vào Liễu Dật, : “Thư sinh, lên Vũ Nguyệt Kiếm .”

      Liễu Dật theo thanh nhận phương hướng rất chuẩn xác, đạp lên kiếm của Thất Nguyệt, thu hồi Bi Mộng Kiếm rồi đem chân nguyên quán thâu vào thân kiếm, tế khởi trường kiếm, quát lớn: “Hóa.” thanh vừa thoát khỏi miệng, tiếng rồng kêu vang động thiên địa trỗi lên, con trường long màu lam sẫm uốn lượn bay ra, khí thế chấn động tự nhiên,thoáng chốc dường như sấm chớp, giông gió, sóng biển đều hung mãnh hơn.

      Bóng màu lam sẫm chính là Long Trạch, hoàn toàn do tính chất của nhược thủy kết cấu thành, thân mình vừa uốn lượn lao thẳng vào ngọn cự lãng. Liễu Dật biết rằng cơ hội tới, tay phải ôm lấy eo Thất Nguyệt, tay trái đặt lên vai nàng, cách này vừa phòng ngừa được việc hai người bị đánh bật vừa dễ dàng quán thâu chân lực vào cơ thể nàng, khống chế sức mạnh của Vũ Nguyệt Kiếm hơn.

      Gần gũi như vậy, ấm áp như vậy khiến hai người đều hơi phân tâm, nhưng ngọn cự lãng tiếp cận cực nhanh nên cả hai lập tức trở lại thực, Liễu Dật ngay: “Muội bám theo Long Trạch, cần phải làm gì, cứ thôi động Vũ Nguyệt Kiếm tiến về phía trước cho tốt.”

      Thất Nguyệt gật đầu: “Chúng ta nhất định thành công.”

      Nàng vừa dứt lời, cuồng phong ào ạt cuốn tới, khoảnh khắc nàng cảm thấy toàn thân còn do mình khống chế, lắc la lắc lư, cuồng phong còn mang theo lửa điện trắng xóa ngừng lóe sáng, điện quang như lưỡi dao sắc bén lướt qua bên mình hai người.

      Dường như cảm thấy nàng cạn sức, Liễu Dật thôi động chân nguyên nhanh hơn khiến cho chân lực của nàng mãnh liệt hơn hẳn, rốt cuộc nàng cũng đứng vững Vũ Nguyệt Kiếm, chàng thầm nghĩ nếu Long Trạch hóa giải phần nào sức mạnh của tự nhiên e là qua nổi tầng sóng thứ hai này.

      Chàng gào lớn trong tiếng sấm: “Bám sát Long Trạch.”

      Thất Nguyệt : “Vâng.” Rồi nàng nhanh chóng thôi động Vũ Nguyệt Kiếm bám theo long ảnh màu lam sẫm, tốc độ vừa gia tăng cuồng phong lại cuốn tới, áp lực tăng cao, hai người tiến vào trong con sóng cao ngất trời, còn đường lùi nữa rồi, chỉ có thể tiếp tục tiến lên.

      Luồng lực khủng khiếp níu thân thể hai người trĩu xuống, Vũ Nguyệt Kiếm lao vút lên cao, chân nguyên mãnh liệt khiến Vũ Nguyệt Kiếm phát ra hồng quang, quang mang vây phủ hai người khiếp cảm giác nhàng hẳn, ngờ Vũ Nguyệt Kiếm còn có dị năng này.

      Nguyên lai chân lực của Thất Nguyệt đạt đến trình độ này nên thể thôi động được dị năng của Vũ Nguyệt Kiếm.

      Thông qua Hắc Mạc đeo mắt, Liễu Dật có thể cảm giác ràng Vũ Nguyệt Kiếm phát ra sức mạnh mãnh liệt liền ôm chặt Thất Nguyệt, đề phòng trường hợp hai người bị đánh bật, lớn tiếng quát: “Vũ Nguyệt Kiếm này, muội chưa tiến hành tu kiếm ư?”

      Thất Nguyệt đáp: “Chưa, hiểu tại sao lại phát ra được quang hoa thế này.”

      “Chắc là chân nguyên của muội đủ, có cơ hội ta tiếp cho muội hai tầng tâm pháp, lúc đó Vũ Nguyệt Kiếm mới có thể phát huy được sức mạnh .” Liễu Dật bảo nàng.

      Thất Nguyệt đáp: “Chuyện đó để sau, chúng ta giờ phải thoát cái .” đoạn,nàng lại thôi động chân nguyên, tiếp tục lao về phía trước, sóng biển liên tục gia tăng đến ngộp thở, lửa điện trắng xóa lẫn trong cuồng phong liên tục cọ xát vào thân thể hai người,chạm vào da làm đau rát, cũng lúc đó thân thể họ liền hẳn, rồi tràng long khiếu vang rền bên tai Liễu Dật, chàng tiếp lấy Bi Mộng Kiếm, vui mừng: “Chúng ta qua rồi ư?”

      Thất Nguyệt lúc đó yên lặng, trả lời.

      Liễu Dật lại hỏi: “Sao vậy?” biết vì cớ gì chàng dường như cảm giác có điều ổn nhưng ra, thế giới của chàng có ánh sáng nên thể nhìn được, mà giờ cũng nghe được, hoàn toàn thanh nào, chỉ đành đợi nàng hồi đáp.

      Thất Nguyệt lên tiếng: “Tầng sóng thứ ba phải là sóng, là quái vật.”

      Liễu Dật dường như hiểu được ngay lập tức, họ qua được tầng sóng thứ hai, tầng thứ ba tiếp tục xuất , nên vội truy vấn: “Là quái vật gì?”

      Thất Nguyệt đáp: “Muội chưa từng thấy, lớn quá... lớn quá...”

      Chàng hối thúc: “Muội tả .”

      Thất Nguyệt : “Đôi cánh thịt của nó phủ kín thinh ...” Nguyên lai nàng vừa xông qua tầng sóng thứ hai, cao hứng muốn hoan hô phát có vật thể phiêu động bầu trời u ám liền nhìn qua chút, vừa nhìn liền ngây ra, quái vật này nàng chưa từng thấy qua.Toàn bộ thân thể nó đen sì, giống như loài dơi nhưng lại phải là dơi, hai cánh dài đến trăm trượng, phủ kín bầu trời, dưới mỗi cánh có hai trảo, dưới thân mình to lớn vô cùng nhưng mỏng quẹt có thêm bốn trảo nữa, răng nanh sắc bén như lưỡi kiếm, song nhãn màu hoàng kim phát ra quang mang khủng bố.

      Quái vật nhàng vẫy đôi cánh, mặt biển liền cuộn lên những làn cự lãng ngập trời, từ đôi cánh của nó, cuồng phong liên tục hòa lẫn vào cự lãng, mặt biển và thinh bắt đầu tối dần, gầm lên ầm ào. Thất Nguyệt nghi hoặc, chẳng lẽ... hai làn cự lãng lúc trước toàn do quái vật này tạo thành? Nếu đúng thế, nó quá ư đáng sợ.

      Nghe Thất Nguyệt tả, trong óc Liễu Dật vẽ lên bức tranh nhưng chàng ra, loại quái vật này có thuộc về hoang thú ? giống lắm, trong các chủng loại hoang thú có loại nào như vậy. Là do Bàn Cổ tạo ra? Ông ta chắc có lí do tạo ra loại quái vật mạnh như vậy, là loài nào đây? Hoặc giả...Chàng nghĩ ngợi nữa vì biết có nghĩ cũng ra kết quả, cõi đời này vẫn

      có những thứ bằng vào kí ức bảy ngàn năm của chàng cũng nghĩ ra được, nhưng có thể khẳng định quái vật này nhất định yếu nhược.

      Liễu Dật quay người lên phía trước, đổi vị trí cho Thất Nguyệt, lùi lại đằng sau, rồi : “Muội khống chế Vũ Nguyệt Kiếm, quái vật này có chân nguyên, ta cảm giác được nó.”

      Thất Nguyệt gật đầu, nàng biết rằng họ có quyền chọn lựa, để đến được Thiên Nhai Hải Giác tất phải kinh qua khảo nghiệm, lúc này hai người phân công ràng, nàng phụ trách ngự kiếm, tránh né những đợt công kích của quái vật, chàng phụ trách tiến công, dẹp bỏ trở ngại trước mắt.

      Thất Nguyệt ngự kiếm nhanh hay tốc độ phi hành của quái vật nhanh, chỉ trong nháy mắt, hai người đến trước mặt nó, Thất Nguyệt vừa khống chế phi kiếm vừa : “Nó lớn quá, chúng ta thậm chí còn bé hơn cái răng của nó, giờ chúng ta đến trước mặt nó.”

      Liễu Dật gật đầu, tay phải vẫy mạnh Bi Mộng Kiếm, trường kiếm rời vỏ, đạo hồng quang tạo thành hình bán nguyệt chém vút tới, quang mang lóe lên, quái thú liền phát ra tiếng gầm khó nghe, dịch thể màu lục từ vết thương nhoi mình nó chảy xuống,cuồng phong cùng sóng biển xáp tới.Thất Nguyệt vừa thấy, thân kiếm bay vút lên về hướng chân mây, nàng mới bay khỏi độ chừng chớp mắt “ầm ầm”, hai cỗ cự lãng cùng ập tới, phát ra thanh bạo liệt. Nàng lại giữ vững thân kiếm, cũng lúc đó, cánh khổng lồ của quái vật quạt ra, cách xa hơn mười trượng cũng vẫn cảm nhận được luồng lực mãnh liệt tạo thành cuồng phong ào ạt đổ tới.

      Thất Nguyệt trong lòng kinh hoàng, quay người bay ngược ra sau, đồng thời với Liễu Dật: “Chúng ta khiến nó bị thương, kiếm của huynh chỉ lưu lại vết thương mình nó, căn bản làm nó thương tổn gì.” Liễu Dật gật gù, dường như suy xét vấn đề này, con quái vật này quá lớn, thân thể lại rất cứng rắn, kiếm khi này dùng đến tu vi mức cao của chàng nhưng làm nó thương tổn, đến giờ chàng cảm nhận được luồng lực mãnh liệt của nó công kích hai người.

      Cuồng phong ập tới mãnh liệt, so với luồng gió lẫn trong sóng biển lúc trước còn mạnh hơn gấp bội, thanh kiếm của Thất Nguyệt chao động mạnh, dĩ nhiên bị luồng lực to lớn thổi tạt ngang, nàng vừa khống chế được thân kiếm đạo lửa điện trắng xóa từ thinh đánh xuống, tựa như lưỡi gươm bén găm trúng vào vai Liễu Dật.

      Đau... cảm giác này lập tức truyền lên óc chàng, vết thương vừa hé, huyết dịch đen ngòm rơi xuống mặt biển màu lam thẫm, sóng biển trào dâng, quái thú phát ra tiếng kêu chấn động thiên địa vì nó ngửi thấy mùi tinh huyết, lại là cuồng bạo chi huyết, cuồng phong càng thôi động hải dương mãnh liệt hơn, tựa hồ biển lớn bắt đầu nổi cơn phẫn nộ.

      Vết thương của Liễu Dật nhanh chóng liền lại, Thất Nguyệt cố gắng giữ thân kiếm thăng bằng, hai mắt quái vật lúc này chuyển thành màu máu, mây mù chung quanh ngừng tụ tập, lửa điện trắng xóa liên tục rớt xuống đầu quái vật, dường như nó căn bản sợ lửa điện trắng xóa mà ngược lại, điện quang bị nó hút xuống.

      Thất Nguyệt thở hổn hển, quái vật quá mạnh mẽ, mấy lần phải lách tránh cuồng phong công kích khiến chân khí của nàng đều. Liễu Dật dường như cảm thấy nàng ổn liền hỏi: “Muội thụ thương rồi sao?”

      Thất Nguyệt lắc đầu: “, bất quá cảm thấy rất mệt, con quái vật này mạnh ,muội sợ chống nổi.”

      Liễu Dật an ủi: “Chỉ cần bao giờ buông xuôi nhất định có cách.”

      Thất Nguyệt gật đầu: “Được, kiếm của huynh phải chặt được cả thiên địa ư? Thử dùng Vô Thức xem sao.”

      Liễu Dật giả thích: “Thiên địa là vật chết, quái vật là vật sống, lại có sức phản kháng,Vô Thức cần phải dùng chân nguyên rất lớn mới thôi động được, nếu chiêu thành tổn hại bản thân vô cùng, bất quá... cũng phải thử xem sao.”

      Cùng lúc, thanh sấm chớp va chạm truyền đến tai hai người, Liễu Dật thình lình cảm thấy nguy hiểm, bởi vì trong vùng tối tăm mà chàng cảm nhận được toàn bộ thân thể quái vật phát ra bạch quang.

      Chàng giữa sóng to gió cả: “Nguy hiểm quá, cẩn thận đó, Thất Nguyệt.” Chàng có thời gian nghĩ nhiều, khí tùy tâm khởi, tâm tùy ý tẩu, thôi động chân nguyên mãnh liệt của Lan Nhĩ Phi Na Thanh, Bi Mộng Kiếm trong tay chàng phát ra quang mang bốn màu: trắng, lam, tím, đỏ; hào quang bốn màu liên tiếp ngưng tụ, hình thành lên long ảnh thực chất, bốn đạo long ảnh quấn quanh thân kiếm theo những tư thế khác nhau.

      Dưới thôi động của tầng thứ mười ba Lan Nhĩ Phi Na Thanh tâm pháp, Diệt thế tầng – sát lục chi tâm, sau lưng chàng cũng cuộn lên cuồng phong chống lại cuồng phong do quái thú tạo ra, trung xuất từng đám mây màu máu ngưng tụ lại, xoáy tròn đỉnh đầu, thân thể chàng phát ra hồng quang lợt lạt, mớ tóc trắng tung bay bời bời, tấm đoạn màu đen lật phật, ma khí vừa ngưng tụ, chàng liền giơ cao thanh trường kiếm...

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 183: SANH SANH TƯƠNG THÁC, THIÊN NHAI HẢI ...
      đời này có loại hoa gọi là Bỉ Ngạn Hoa, hoa chỉ nở vào đúng tiết thu phân, hoa nở lá biến mất, có lá hoa tàn lụi, hoa lá bao giờ cùng , đời đời chia cắt.

      Những tuyệt vọng chỉ giới hạn trong phạm vi con người, thậm chí cả hoa cũng bi khổ như vậy, hoa lá cùng , điều lầm lỡ ấy của Bỉ Ngạn Hoa, lẽ ra là nỗi di hận, dường như cười nhạo cả cõi đời.

      Liễu Dật lúc đó đề thăng chân nguyên đến mức tối cường, triệu hoán bốn con thần long rồi với Thất Nguyệt: “Đến gần nó , vị trí lúc nãy là tốt nhất, huynh chém thẳng xuống, muội cố khống chế phương hướng sao cho kiếm này đúng vào vết thương của nó.” Chàng nắm chắc kiếm này có thể thu phục được quái vật, để chắc ăn chàng chỉ định bằng nhất kích khiến nó bị thương nặng hơn.

      Thất Nguyệt tận lực khống chế thanh do kiếm phát ra, càng đến gần quái thú, trở lực càng lớn, trong mồm quái thú có vật gì đó tụ tập, bạch quang mỗi lúc sáng đến nỗi Liễu Dật cũng cảm nhận được, cuồng phong ngừng ngăn cản hai người tiến lên.

      trượng, hai trượng, ba trượng…cự li giữa dần rút ngắn lại, Thất Nguyệt dường như chịu nổi cuồng phong mãnh liệt, bắt đầu lắc lư, nhưng nàng dừng lại, nàng biết trận chiến này thắng tất vong, nhất thiết phải nỗ lực đến cùng.

      Sau lúc loay hoay với cuồng phong xô đẩy, cuối cùng nàng cũng giữ được thăng bằng, điều chỉnh phương hướng, lái thân thể Liễu Dật hướng vào vết thương lúc trước chuẩn xác rồi với chàng: “Được rồi, giờ vết thương lúc trước ở trước mặt huynh.”

      Bằng cảm giác, Liễu Dật phân biệt được phương hướng quái vật chảy máu, xác định xong chàng quát lớn: “Vô Thức.” Bốn đạo long ảnh lóe lên, hồng quang xuất trực tiếp chém vào vết thương của quái vật. Quang mang nương theo bốn đạo long ảnh, nối liền với biển trời thành màu.

      tiếng kêu chói lói phảng phất như từ địa ngục sâu thẳm bật lên, tuy Liễu Dật nhìn thấy nhưng có thể cảm giác được sóng biển ở xung quanh như sôi sục, cuồng phong liên tục tăng thêm áp lực, chàng biết mình làm nó bị thương, còn có tạo thành công kích trí mệnh hay xác định được.

      Thất Nguyệt nắm lấy vai chàng: “Quái thú có vẻ rất đau đớn.”

      Đôi nhục sí của quái thú đập liên hồi xuống mặt biển, toàn thân phát ra bạch quang, tựa hồ muốn lật ngửa, vết thương như muốn chẻ nó ra làm đôi, dịch thể màu lục thành dòng chảy xuống mặt biển hòa hợp thành màu, nhưng nó chết.

      Thình lình, Thất Nguyệt hét lên: “ ổn.”

      Cái mồm rộng hoác của quái vật há ra, quả cầu tròn to lớn màu trắng xuất , quả cầu lớn bằng 1/4 thân thể Liễu Dật, ở giữa lấp lánh quang hoa, xung quanh có tia lửa điện ràng rịt. Lúc đó Liễu Dật cảm giác được sức mạnh khủng khiếp, quả cầu trắng chiếu sáng cả thế giới tối tăm của chàng.

      Chàng : “Nhanh quay lại.”

      Nhưng tất cả muộn, quái thú vừa lăn lộn quả cầu trắng xạ vút tới, luồng đại lực khiến hai người thể đứng vững, năng lượng của viên cầu ập đến, nhấn chìm triệt để cả hai trong luồng bạch quang. Liễu Dật và Thất Nguyệt cảm thấy thân thể liên tục bị đẩy lùi cách nhanh chóng, điện hoa như từng lưỡi kiếm sắc găm vào thân mình. Trong chớp mắt, nỗi thống khổ khiến hai người mất tri giác, dần dần mơ hồ, cảm giác bồng bềnh, đau đớn vô hạn, rồi đầu óc hoàn toàn trống rỗng, còn biết gì nữa…

      Trong bóng đêm, Liễu Dật thể làm gì, đột nhiên Cửu U Ma Thần xuất trước mặt, bóng đen biến hóa thành Cát Lợi Nhi, chàng định lên tiếng nhưng biết phải gì, Cát Lợi Nhi vừa mỉm cười với chàng Lam Ảnh xuất , y nắm lấy tay nàng, chầm chậm xuyên qua thân thể chàng, chàng muốn gầm to lên để giữ Cát Lợi Nhi lại nhưng thanh lại tắc tị.

      Chàng hoang mang, tuyệt vọng, thống khổ, vào lúc đó bàn tay ấm nồng ôm lấy lưng chàng, giọng dịu dàng nhưng đầy chân vang khắp thế giới tối tăm của chàng: “Thư sinh, dù cho toàn thế giới này quan tâm đến huynh, vẫn còn có Thất Nguyệt.” Ấm áp và cảm động xiết bao, chàng biết đó là nàng.

      Nhưng liền đó, cảm giác ấm áp biến mất, biến thành bạch quang, quấn quít lấy chàng, chàng đột nhiên cảm thấy mất mát, hoang mang bóng trắng xuất , là Lãnh Kiếm, ông ta với chàng: “Cầm kiếm lên, giết sạch những kẻ đáng giết trong thiên hạ.”

      Thình lình, gian biến động, chung quanh toàn là máu hồng, ánh dương quang tắt lịm, chỉ còn lại hồng vân, có minh nguyệt mà chỉ có cuồng phong, mặt đất hoang vu, có lấy mảnh đất lành. Dưới chân chàng vạn bộ xương trắng, lênh láng máu tươi, chàng ngây ra, những người này đều do chàng giết ư?

      Vào lúc đó, người to lớn, hùng vĩ xuất trước mặt Liễu Dật, chàng cảm thấy người này rất quen thuộc, là Bàn Cổ. Ông ta nhìn chàng, bật cười vang: “Ngươi vĩnh viễn là ma, con ma đáng thương, ngươi có sức mạnh đến thế nào cũng thể cải biến được vận mệnh, với sát lục, tội nghiệt của ngươi, làm sao có thể được sống với Thiên nữ, ngươi phải bị trầm luân, vạn kiếp trầm luân.”

      Chàng thể im lặng, gào lớn đầy bi thương, phẫn nộ: “, …”. Bóng hình đó biến mất, thế giới của chàng lại trở lại tối tăm, liền đó chàng phát mình động đậy được, chàng nằm nơi rất mềm mại, là bãi cát.

      Nguyên lai là cơn mộng mị, giờ tỉnh lại, nghe tiếng sóng ầm ào, chạm tay vào cát mặt đất, chàng xác định rằng mình lục địa, nhớ lại những việc xảy ra lúc trước… đạo bạch quang bao phủ chàng và Thất Nguyệt, cơn đau vùi đẩy hai người lùi lại, rồi hoàn toàn mất tri giác.

      Thình lình, chàng nhớ đến việc, đúng, còn Thất Nguyệt? Nàng ở đâu? Theo lẽ thường, hai người họ bị thú đánh chìm xuống đáy biển, lạc nhau. Chàng cởi thanh Bi Mộng Kiếm eo xuống, lần mò ra bờ biển tìm kiếm, gọi tên Thất Nguyệt.

      Bất ngờ, chân chàng vấp phải vật thể nằm mặt đất, chàng thoáng mừng, vội dùng tay nắm lấy, là tay của người, chàng chạm vào mặt người đó: “Thất Nguyệt, Thất Nguyệt, là Thất Nguyệt phải ?”

      Người đó được chàng đánh thức, “ôi” lên tiếng rồi ộc hết nước biển trong bụng ra, nghe thanh thân thuộc, chàng nhận ra là Thất Nguyệt, vui mừng thốt lên: “Chúng ta đều còn sống, đều còn sống.”

      Thất Nguyệt phục hồi lại, thấy biểu tình kích động của chàng cũng cao hứng : “Đúng vậy, dám tin chúng ta vẫn còn sống, muội cứ nghĩ chúng ta bị đại hải nuốt gọn.”

      Liễu Dật gật gù, đột nhiên hỏi: “Chúng ta ở đâu, mặt biển sao lại có lục địa?”

      Nghe Liễu Dật hỏi, Thất Nguyệt mới quan sát tứ bề vòng, buột miệng thốt: “Đẹp quá.”

      Vùng lục địa này lớn, thậm chí còn hơn Vĩnh Hằng Chi Thành, giống như trôi nổi mặt biển Nam Hải, xung quanh họ lúc này toàn là hoa màu hồng, đẹp đẽ vô cùng, mỗi đóa hoa có 9 nhụy, cánh hoa vây tròn lấy nhụy hoa.

      Bất quá loại hoa đó khá đặc biệt, toàn màu hồng nhưng hình như thiếu mất cái gì đó, Thất Nguyệt nặn óc mới nhớ ra là loại hoa này thiếu lá. Nhìn vào trong vùng lục địa này có cảm giác như ở trong tiên cảnh, cây cối kì lạ sinh trưởng tươi tốt, bách hoa đủ màu bung nở, con đường mòn nho dẫn lên tòa nhà gỗ trôi nổi trung, mọi thứ ở đây đều thần kì.

      Bạch hạc liên tục bay qua bay lại, dưới mặt đất thỏ trắng và các loại động vật bé ngắm nghía hai người, ánh mắt hấp háy, từng đôi hồ điệp quấn quít bay múa những đóa hoa màu hồng mọc quanh mình họ. Vầng dương lặn xuống phía tây khiến nơi đây vừa hài hòa, vừa trữ tình, lại đượm vẻ mĩ lệ xuất trần.

      Thất Nguyệt vừa quan sát vừa tả lại cho Liễu Dật hình dung, đúng lúc đó giọng vọng vào tai hai người, thanh uyển chuyển như tiếng hoàng oanh ríu rít, nghe rất êm tai: “Ngàn năm nay có ai đến được Thiên Nhai Hải Giác, hai vị khách nhân đường chịu nhiều tân khổ, đến đây lần này có nguyện vọng gì chăng?”

      Giọng vọng đến, Liễu Dật từ từ đứng dậy, chàng nghe thấy tiếng bước chân của hai người, cước bộ rất nhàng khiến người ta có cảm giác bồng bềnh, tâm tình đột nhiên kích động, buột miệng: “ là có Thiên Nhai Hải Giác, tồn tại nơi như thế.”

      Dường như Thất Nguyệt nghe ràng câu vừa xong, chả lẽ họ đứng mảnh đất là nơi tận cùng của trời đất? Thất Nguyệt nén được lại quan sát mỗi khối đá, mỗi gốc cây quanh mình, tất cả đều như trong mộng, mĩ lệ đến thể tin nổi.

      Tiếng bước chân ngừng lại, Liễu Dật cảm giác được hai người đó đứng trước mặt, trong thế giới của chàng, quang điểm của họ phân biệt thành hai màu đỏ và vàng, khẳng định đó là nam nữ.

      Nam tử cất lên giọng đượm vẻ nhân từ, hòa ái, ôn nhu: “Thiên Nhai Hải Giác này vốn ở trong lòng nhân thế, tin là có tồn tại nó tồn tại, nhược bằng tin tồn tại, xa xôi vạn dặm, phải chịu khổ nạn, chỉ có điều ngoài ý liệu của ta là mắt công tử thể nhìn thấy mà vẫn đến được.”

      Liễu Dật nhịn được, lên tiếng hỏi: “Nhị vị là Hữu Tình Nhân ở Thiên Nhai Hải Giác?”

      giọng nữ khác cất lên: “Thiên Nhai Hải Giác này chỉ có hai người chúng tôi.”

      Nghe hai người đối đáp, Thất Nguyệt quan sát kĩ lưỡng, nữ tử đứng bên hữu xinh đẹp vô ngần, làn mi cong vút, đôi ngươi đen láy sâu thẳm khiến người ta có cảm giác nàng thuộc về chốn tục thế, sống mũi thanh mảnh hồng hào, hồng mà đỏ gắt, tôn thêm vẻ hoàn mĩ cho nhan sắc, toàn thân phủ hờ chiếc áo la đỏ, càng khiến nàng thêm cao quý.

      Nam tử đứng bên tả, làn da đen giòn, khuôn mặt như được điêu khắc, có thể là long mi hổ mục, tuấn lãng phi phàm, mái tóc dài đen nhánh được tết chỉnh tề, ông ta mặc trường sam màu xám, thắt lưng điều màu đen, thân thể chắc nịch khiến người ta có cảm giác vừa có thể ỷ lại vừa thân cận được. Đôi nam nữ này đúng là nhân trung long phượng.

      Hồng y nữ tử gián tiếp hồi đáp câu hỏi của Liễu Dật, khôi y nam tử cười hòa ái: “Liễu công tử có thể trực tiếp xưng hô chúng tôi bằng tên, tại hạ Dạ Lang, đây là Hồng Nương, thê tử của tại hạ.” Khôi y nam tử khách khí thông báo tên của mình và vợ.

      Liễu Dật lấy làm kì quái: “Các vị sao lại biết tên tôi?”

      Hồng Nương mỉm cười: “Chúng tôi còn biết nhiều thứ lắm, ái tình đời này là chuyện hàng ngày của chúng tôi, tên của công tử tự nhiên chúng tôi phải biết.”

      Liễu Dật liền : “ như vậy ư? Vậy…mục đích đến Thiên Nhai Hải Giác lần này của chúng tôi chắc hai vị cũng biết rồi.”

      Dạ Lang gật gù: “Đương nhiên, Liễu công tử vượt qua ba lớp sóng mà đến, chúng tôi sao lại chú ý? quá ư vất vả, công tử là người mù mà lại có thể qua được ba lớp sóng.”

      Liễu Dật lắc đầu: “Quá khen rồi, đó đều do Thất Nguyệt ở bên tôi tương trợ.”

      Hồng Nương quay đầu ngắm Thất Nguyệt, trong mắt lên vẻ tiếc nuối, đương nhiên Liễu Dật thấy được. Hồng Nương : “ phiến si tâm của Thất Nguyệt hiếm thấy.”

      câu giản đơn của Hồng Nương, trong lòng Liễu Dật và Thất Nguyệt lại trỗi lên những ý nghĩ khác nhau, là chua xót, ngọt ngào, ai biết được, đáp áp nằm trong lòng họ.

      Liễu Dật tiếp tục: “Chắc hai vị Hữu Tình Nhân biết mục đích chúng tôi đến đây, mong các vị giúp cho.”

      Dạ Lang , chỉ trầm mặc rồi lại nhìn Hồng Nương, nàng bèn lên tiếng, giọng hết sức dễ nghe, lời lời như từng mũi châm ăn sâu vào tim: “Liễu Dật, câu chuyện của công tử, chúng tôi chỉ biết thở dài thương cảm, đương nhiên chúng tôi có thể giúp công tử nhưng khó lắm, cái giá phải trả thể tính được.”

      Liễu Dật vừa nghe, lập tức vui mừng : “, thế nào cũng được, chỉ cần các vị sẵn lòng giúp Thiên nữ khôi phục kí ức, điều kiện gì tôi cũng đáp ứng.”

      Dạ Lang lên tiếng: “Bảy ngàn năm trước, chân thân của Liễu Dật là Niết nhân, tâm ma của Bàn Cổ, tại tôi có chuyện muốn hỏi Niết nhân, công tử có nguyện ý trả lời?”

      Liễu Dật gật đầu: “Xin cứ .”

      Dạ Lang tiếp tục: “Nếu… cho công tử cơ hội quay lại bảy ngàn năm trước, công tử có sẵn lòng thương Thiên nữ, có hối hận vì nàng , có oán hận vì phải trả giá bằng nỗi khổ ba kiếp ?”

      Liễu Dật ngừng lại, tịnh đáp lời.

      Hồng Nương chen vào: “Công tử bất tất phải trả lời câu hỏi ấy ngay, chúng tôi mong công tử cứ từ từ suy nghĩ.”

      Liễu Dật lắc đầu: “Đó đâu phải là vấn đề gì, làm sao phải cân nhắc, chỉ là tôi biết phải biểu đạt thế nào, nếu có cơ hội quay lại, tôi nghĩ tôi Thiên nữ, cho dù quyết định như thế tôi phải hối hận. Nếu là vận mệnh ba đời ba kiếp phải trả giá nào, tôi cũng đều oán hận, tất cả đều nguyện ý.”

      Dạ Lang ồ lên, tựa hồ rất kinh ngạc với câu trả lời, lại hỏi: “ ? Vì sao?”

      Liễu Dật đáp: “Tình giữa thần và ma chỉ toàn thống khổ, những hạnh phúc từng có đều thành hồi ức cả rồi, tôi thực lòng mong rằng mình còn có thể ai khác nhưng thể, người là phải nghĩ cho người đó, nếu vì tôi mà khiến nàng đau khổ tôi nguyện , hoặc giả… với nàng lời .”

      “Bảy ngàn năm rồi, tôi còn quay đầu được ư? Còn có thể làm lại từ đầu ư? Toàn bộ tội nghiệt đều chỉ vì tôi, khổ nạn của Thiên nữ do tôi tạo thành, tôi oán hận nhưng tình của tôi làm hại nàng, có lẽ những gió mưa ngàn năm qua thanh tẩy cho tôi, khiến tôi hiểu được hàm nghĩa của tình thực là phải trả giá, là bao dung, là buông bỏ, là phải nghĩ cho nàng.”

      “Cho đến kiếp này, tôi vẫn hối, oán, tôi Thiên nữ, hối hận vì nàng, khổ nạn ba kiếp có đáng gì? Nếu như có thể tiếp tục, tôi muốn tình dành cho nàng ngàn năm đổi, vĩnh hằng bất biến.”

      Hồng Nương và Dạ Lang chỉ im lặng, câu trả lời của chàng nằm ngoài ý liệu nhưng lại khiến họ mãn ý, lí giải về ái tình phải là như vậy.

      Liễu Dật thoáng dừng lại rồi tiếp: “Thời gian thể quay ngược, vì vậy tôi mãi mãi Thiên nữ, đến kiếp này tôi tiếp tục nàng, bằng tất cả những gì tôi có…cho dù kiếp sau có luân hồi cũng vẫn quên, thiên niên trớ chú có gì đáng sợ? đằm sâu, tình đau đớn, còn tính gì đến trọn đời trọn kiếp, tính gì đến chuyện phải trái của Thần?”

      Nghe Liễu Dật dốc bầu tâm , Dạ Lang buột miệng: “Hay, hay cho câu ‘kiếp sau có luân hồi cũng vẫn quên, thiên niên trớ chú có gì đáng sợ’, câu trả lời này ta rất vừa ý, chúng tôi giúp công tử.”

      Thấy Dạ Lang vậy, Liễu Dật vẫn bình tĩnh: “Đa tạ.”

      Hồng Nương vẫy tay phải, đóa hoa màu hồng xuất trong tay, hoa có chín nhụy, 14 cánh, bảy cánh quây tròn lấy nhụy, bảy cánh uốn vòng rủ xuống. Hồng Nương vừa nhìn đóa hoa vừa hỏi Liễu Dật: “Công tử, nghe câu chuyện về Bỉ Ngạn Hoa rồi chăng?”

      Liễu Dật lắc đầu: “Xin cứ kể.”

      Dạ Lang chen lời: “Trong trời đất có loài hoa kì quái, loại hoa này sinh trưởng tại Thiên Nhai Hải Giác, tên gọi là Bỉ Ngạn Hoa, hoa chỉ nở vào tiết thu phân, hoa nở lá biến mất, có lá hoa tàn lụi, hoa lá bao giờ cùng , đời đời chia cắt…”

      Hồng Nương tiếp lời: “Loài hoa này hàm chứa những bi khổ, tuyệt vọng, trớ chú cùng mặt trái của tình ái thế gian, gọi là Bỉ Ngạn Hoa, nếu có phương pháp có thể khiến Bỉ Ngạn Hoa vừa nở hoa vừa có lá Thiên nữ khôi phục được kí ức.”

      Liễu Dật vội : “Thực vậy sao? Chỉ cần lá và hoa cùng xuất Thiên nữ có thể khôi phục kí ức? Loại hoa đó được tưới như thế nào?”

      Dạ Lang lắc đầu: “Cách tưới loại hoa này đặc biệt vô cùng, cần nước hay thổ nhưỡng để sinh trưởng, nó cần chín loại nước mắt, ba loại nước mắt cảm tình, ba loại nước mắt chúc phúc, ba loại nước mắt định nghĩa, chỉ cần đem chín loại nước mắt đó hòa vào nhau có thể khiến Bỉ Ngạn Hoa nở hoa và mọc lá, Thiên nữ khôi phục được kí ức.”

      Liễu Dật nóng lòng: “Chín loại nước mắt? Ở đâu? Là những loại nào?”

      Hồng Nương đáp: “Đương nhiên chúng tôi phải cho công tử, nhưng trước hết chúng tôi muốn công tử phải biết cái giá để Thiên nữ khôi phục kí ức…”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :