Ma Kiếm Lục - Tàn Nguyệt Bi Mộng (272 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 155: THANH SÁP BÌNH QUẢ, TÔ ĐẠI THIẾU ...
      Bỏ lại Liễu Dật và Thất Nguyệt trong Tiên cảnh, chúng ta hãy nhìn về thế giới khác, thế giới của Lam Ảnh và Tô Thiếu trong tam giới.

      Thời tiết tháng chín thay đổi nhanh, bầu trời vừa trong veo gợn mây, lúc này đùn mây đen lớp lớp, mưa lất phất rơi. Thế nhưng đối với Tô Thiếu, thời tiết có thay đổi nhanh như thế nào cũng nhanh bằng sắc mặt của Lam Ảnh. Vừa giương đao muốn giết gã xong, chỉ chốc lát sau như biến thành người khác dáng vẻ nho nhã, ăn lưu loát, so với giây phút trước như là hai người khác biệt.

      Bất quá trong mắt của Tô thiếu, Lam Ảnh tài kiêm văn võ vẫn đáng cho gã bội phục, nếu nhờ Cửu U Ma Thần trợ giúp, chừng gã bị chém thành hai khúc rồi, vì vậy đối với kẻ hai mặt “ dương lưỡng diện” này, Tô đại thiếu gia mấy ưa thích, cho đến khi nàng muội muội của Lam Ảnh là Lam Nhận, cho đến khi cho gã cảm giác có điều gì mới mẻ... và đương nhiên, cũng chỉ sau việc xảy ra hôm nay.

      Lúc này ai nấy quây quần đông đủ quanh chiếc bàn bát tiên, gồm có Lam Ảnh, Cát Lợi Nhi, Lam Nhận, Lý Lăng, Thiên Kiêu và Tô Thiếu. bàn bày đầy thức ăn, ràng là do tay nghề bếp núc của Cát Lợi Nhi làm ra chẳng sai.

      Dĩ nhiên, đường trở về, Lam Ảnh nhắc nhở mọi người ai được tiết lộ việc vừa xảy ra, đề cập đến võ công được, nhưng được đến việc đối đầu với Tô Thiếu vừa rồi, nếu miễn đến việc ra mặt giúp đỡ bọn họ kiềm chế chính ma lưỡng đạo nữa.

      Lý Lăng tự thị là người rất trọng chính nghĩa, đương nhiên lấy đại cục làm trọng, tự nhiên thể vì mối quan hệ riêng tư với Cát Lợi Nhi và Lam Ảnh mà phá hỏng thiên hạ đại , nhưng dù y có truy vấn Tô Thiếu đến cả nửa ngày, gã này vẫn mực chối là chưa hề nghe qua cái gì gọi là Cửu U Ma Thần, chỉ quấy quá là kiếm pháp của gã do vị kỳ nhân truyền thụ, còn người đó là ai .

      Nhưng Lý Lăng có suy nghĩ đến vỡ đầu cũng biết trong tam giới lại còn có ai có kiếm thuật có thể triệu quỷ hồn cách hết sức tà như thế, mà Lam Ảnh cũng chỉ miễn cưỡng tiếp chiêu, xem ra ngay cả Thành chủ của Ma giới cũng thể đỡ nổi. Bất quá vẫn chưa đến nỗi nào, vì sau khi quan sát kỹ nhân phẩm, tâm tính của Tô Thiếu, Lý Lăng cảm thấy gã chỉ có biểu nhăng nhố bề ngoài nhưng tâm địa lại thiện lương, nên cũng suy nghĩ nhiều nữa.

      Tô Thiếu quay trái ngó phải, nuốt nước bọt rồi hạ giọng hỏi : “Cho ta hỏi chút, ăn được chưa vậy?”

      Lam Nhận nghe thấy liền càu nhàu: “Ngươi sao chỉ biết có ăn vậy, vừa mới gặp ca ca ta, còn biết câu cho tử tế, còn dám đòi ăn, sao mà mặt dày thế?”

      Tô Thiếu khi nào lại chịu thua, lập tức ăn miếng trả miếng: “Mặt ta đâu dày bằng mông của ngươi, bụng ta réo sôi lên sao lại được ăn...”

      Mặt mũi Lam Nhận đỏ bừng: “Ngươi... ngươi, ngươi là đồ lưu manh.”

      Cát Lợi Nhi thấy hai người bắt đầu cãi vã ầm ỹ, liền vội dàn hòa: “Thôi ăn nào, ăn nào, ta định mời mọi người thưởng thức đó mà, còn đợi gì nữa, mọi người mau nếm thử xem món ăn Cát Lợi Nhi nấu có ngon .”

      Tô Thiếu chẳng khách khí gì cả, lập tức vớ đũa gắp gắp lớn thức ăn vào bát, mồm liếng thoắng: “Ngươi (?) xem, vị tiểu thư này khách khí quá, giống ngươi vậy... ê..., ê... đừng có kéo tai ta chứ.” ra lúc Tô Thiếu bận gắp thức ăn, Lam Nhận thò tay ra nhéo tai của gã.

      Lam Nhận sừng sộ: “Tên lưu manh này, mở to mắt ra mà nhìn, đây là thê tử của ca ca ta, cái gì mà tiểu thư nọ tiểu thư kia hả, phải gọi là tẩu tẩu.”

      Tô Thiếu vùng thoát khỏi ma trảo của Lam Nhận, ôm bát cơm chạy vào góc nhà, ngồi xổm xuống vừa ăn vừa làu bàu: “Ngươi cũng chẳng phải là vợ ta, thê tử của ngươi cũng chẳng phải là thân thích chi của ta, cớ gì ta phải gọi là tẩu tẩu chớ, ta cứ gọi là tiểu thư đấy.”

      Lam Nhận đứng bật dậy, thuận tay rút phắt đoản đao đeo sau lưng, giận dữ thét: “Ngươi dám lại lần nữa ?”

      Tô Thiếu cười hăng hắc: “Câu hay lặp lại hai lần. Ngươi muốn nghe hả? Ta cho nghe đâu. Cầu ta , cầu ta ta mới ...”

      Lam Nhận muốn xông lại, Lam Ảnh vội can: “Thôi được rồi, tiểu muội, đừng làm ồn nữa, Tô Thiếu tính khí trẻ con, muội đừng có tranh hơi với chứ! Nào, lại đây nào, mọi người cùng ăn cơm thôi! Lại đây, Tô Thiếu, lại bàn ngồi , ăn nhiều vào!”

      Mặc dù Lam Ảnh giúp Tô Thiếu mấy câu, nhưng gã này kịp thấy sắc mặt của thay đổi nhanh như thế nào, nên chỉ cười lớn tiếng, quay lại bàn, thêm lời nào, bắt đầu cắm đầu sì sụp ăn hết cỡ. Đó cũng là cách tỏ lời ngợi khen tài nấu ăn của chủ nhân.

      Lam Ảnh vừa gắp thức ăn bỏ vào bát Cát Lợi Nhi, vừa : “Mọi người ăn nhiều vào nhé, Cát Nhi nấu ăn thực rất ngon. Ta ăn suốt mười năm qua, mà càng ăn lại càng nghiện.”

      Tô Thiếu vừa nhồm nhoàm ăn, vừa : “Cát Lợi Nhi tiểu thư nấu quả rất ngon, ngon đó, cưới được nàng làm vợ, ngươi hẳn tu hằng mấy kiếp.”

      Lam Ảnh mỉm cười gật gù: “Đúng vậy, có thể cưới được Cát Lợi Nhi, chính là hạnh phúc lớn nhất trong đời ta...”

      Mặc dù Tô Thiếu rất chán ghét bộ mặt giả dối bề ngoài của Lam Ảnh, nhưng gã vẫn nghe ra được thành trong câu đó, dường như nó được thốt lên từ tận đáy lòng.

      Lần này, Thiên Kiêu cũng chẳng năng gì, chỉ lặng lẽ ăn cơm, thiếu nữ có số mệnh bi khổ này vẫn đinh ninh cho rằng chị nên luyến ái Chân Ma, nhưng lúc này bắt đầu cảm thấy rằng mối tình si của gã ma đầu ấy đáng ra nên trở thành khổ nạn cho y, như vậy công bình, thế nhưng, còn có thể làm gì đây? có dũng khí ra tất cả, vì biết, từ trước đến nay Cát Lợi Nhi đều thừa nhận nàng có muội muội như vậy. Thêm vào đó, cho dù ra tất cả mọi việc, Cát Lợi Nhi cũng chẳng tin nào. Tuy có biện pháp giúp Cát Lợi Nhi khôi phục lại ký ức bảy ngàn năm của nàng, nhưng... lại sợ!

      Đúng lúc ấy, Lam Ảnh vừa ăn vừa lên tiếng: “Cát Nhi, mấy hôm chúng ta chưa vào chơi trong núi phía sau Hoa Hải rồi. Thế nào? Trong ấy có cung điện của Lăng huynh đệ mà lại rất yên tĩnh, nàng phải luôn thích sống trong núi sao?”

      Cát Lợi Nhi ngước mắt nhìn Lam Ảnh rồi quay qua nhìn Lý Lăng bên cạnh, : “Như vậy... cũng được tốt lắm, chúng ta có thể quấy rầy người khác đó.”

      Lam Ảnh cười: “Chúng ta chẳng phải là người nhà sao? Mà cung điện của Lăng huynh rất lớn, chớ đến để tâm lo lắng quá.”

      Lý Lăng nghe qua, buột miệng thốt: “Người nhà...”

      Bấy giờ Lam Nhận cũng hiểu ý của Lam Ảnh, đôi má chợt đỏ bừng, vội chặn lời: “Ca ca, huynh gì vậy?”

      Lam Ảnh bật cười, rồi vận chân lực thượng thừa dùng truyền thuật với Lý Lăng: “Ta định thầm điều động cả cái cung điện trong ma giới ấy và bộ phận nhân mã , ngươi hãy tạm thời giữ vị trí ấy trước, ta bọc lót sau, nếu Cát Lợi Nhi hoài nghi ta.”

      Lý Lăng mặc dù hiểu ý tứ trong câu “người nhà” của Lam Ảnh, nhưng sau khi nghe truyền vẫn khích động lạ thường. Y cuối cũng đáp ứng, dù vẫn hiểu như thế có thể kiềm chế được chính – ma lưỡng đạo hay , nhưng rốt cuộc cũng có được thế lực.

      Vì Lam Ảnh ám thị, Lý Lăng chỉ cười cười . Nếu như y thông minh nhanh trí mà buột miệng xằng thể nào có thể xâm nhập ma giới để chế ngự chính – ma lưỡng đạo được.

      Cát Lợi Nhi có vẻ hiểu qua câu chuyện, quay nhìn Lam Nhận, cười cười: “Tiểu muội à, xấu hổ gì chứ, chỉ vài ngày nữa Cát Nhi cũng đến ở cùng với mọi người mà, phải càng hay sao.” Cát Lợi Nhi cứ ngỡ Lam Nhận và Lý Lăng thành thân rồi, nên mới như vậy.

      Lam Nhận càng thêm xấu hổ, bối rối kêu lên: “Ca ca...”

      Lam Ảnh cười lớn: “Được rồi, được rồi, mọi người ăn cơm .”

      Lam Nhận cứ luôn miệng cho mọi người nhắc đến chuyện của mình, nhưng tay ngừng gắp đồ ăn cho Lý Lăng, khiến cho y khỏi ngượng ngùng, nhưng vì đóng vai trò trung gian, y thể diễn cho hết tuồng, chỉ mong có lúc nào thuận tiện để giải thích cặn kẽ với nàng để tránh chuyện hiểu lầm.

      Nãy giờ Tô Thiếu chỉ biết cắm đầu cắm cổ ăn. Bản thân gã chán ghét Lam Nhận đến chết được, nhưng bây giờ thấy Lam Nhận chăm sóc gắp thức ăn cho Lý Lăng, hiểu sao lại trong lòng lại nảy sinh cảm giác lấn cấn khó chịu, chỉ vì chưa từng thử thích qua người nào.

      Bấy giờ Cửu U Ma Thần ở trong nội thể của Tô Thiếu cười sằng sặc như điên cuồng mà rằng: “Thế mới đúng chứ, như thế có nghĩa là dục vọng trong lòng ngươi bùng cháy, lòng đố kỵ nảy sinh, như thế người mới hiểu được cái khoái cảm chiếm hữu quyền lợi, chiếm hữu thế giới.”

      Bữa cơm chẳng mấy chốc tàn, mọi người cũng chẳng năng gì nhiều, chỉ có mỗi Tô Thiếu và Thiên Kiêu ôm ấp tâm , dù là chúng chẳng hề giống nhau...

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 156: TƯ TÂM TƯ DỤC, NGỘ THÍNH MA ...
      “Cát Nhi, nàng hãy ở lại nhà đợi ta, ta lập tức về ngay, ta theo Lăng huynh đệ đến cung điện của huynh ấy trước để sắp xếp chút.” Lam Ảnh bảo Cát Lợi Nhi.

      Cát Lợi Nhi cười đáp: “Chàng cứ , chàng đâu thể suốt ngày quanh quẩn bên mình thiếp, hãy làm việc của chàng .”

      Lam Ảnh gật gù, quay lại với những người khác: “ thôi!”

      Đoàn người khởi hành về vào trong núi phía sau Hoa Hải.

      đường , Lam Ảnh với Tô Thiếu: “Tô Thiếu cũng muốn cùng sao? Dường như chúng ta cũng chưa quen biết nhau nhiều lắm nhỉ?

      Tô Thiếu càng lúc càng thêm chán ghét người này, sao mà trở mặt nhanh như chớp vậy. Thế nhưng, nghĩ nghĩ lại, hình như bọn họ chưa quen biết nhau mấy , lại còn vừa gặp đánh nhau rồi.

      Tô Thiếu đưa mắt nhìn Hoa Hải bốn bề, đáp: “Hừm… chưa biết nhau mấy, thế nên ta hãy còn có chút việc, phải trước vậy.” có cách nào khác, dù Lam Ảnh trắng ra, Tô thiếu vẫn nghe ra được ý tứ của .

      Tô Thiếu nhìn theo Lam Ảnh và những người khác vào trong rừng, rồi bắt đầu quanh quẩn mục đích…

      được hai vòng, Tô Thiếu mình ngồi phệch xuống giữa hoa hải, cắm “U Nham” lên mặt đất than dài: “Chán quá , lúc trước ở nhà ngày nào cũng bị cha quản chặt, giờ ra ngoài chẳng biết làm gì.”

      Lúc bấy giờ, thanh truyền vào đầu của gã: “Ngươi cứ như vậy chán là phải rồi, cả ngày chẳng làm chuyện gì chẳng xong được việc gì.”

      Tô Thiếu vặt lại: “Vậy ta có thể làm gì bây giời, Lam Ảnh là vua của cái Minh giới gì đó, có thể kiến lập cả cung điện trong đó, có thể địch lại cả hai phải chính đạo – ma đạo trong thiên hạ, đáng hâm mộ… còn ta chỉ là người bình phàm, hơn nữa, trong mắt của người đời ta còn là kẻ vô lại, lưu manh, vậy ta có thể làm gì, đến lúc nào mới làm nên được cái đại con bà gì chứ.”

      Cửu U Ma Thần cũng chẳng buồn đáp lại câu hỏi của Tô Thiếu, mà thắc mắc lầm bầm: “Bên trong đó… trong đó có khí tức của Quỷ tộc, lại còn nặng nề nữa chứ.”

      Tô thiếu bực bội, cái lão già phiền phức trú đóng trong người gã này lại thèm trả lời gã, dấm dẳng: “Quỷ tộc cái khỉ gì, ta chỉ nghe có ma tộc, nhân tộc, tiên tộc, tộc, chỗ nào có quỷ tộc đâu. Lão già chết bầm ngươi đừng có trớ qua chuyện khác, hôm nay bố lão vui đây.”

      Cửu U Ma Thần vẫn thèm trả lời, lại còn đứng phắt dậy, từ từ về hướng khác.

      Cửu U Ma Thần vốn dĩ vẫn khống chế được thân thể của Tô Thiếu, nhưng đó là trong tình huống Tô Thiếu cương quyết phản kháng. Nếu như là muốn khống chế thân thể người khác, phải xem định lực của bên nào mạnh hơn, nhưng lúc này dường như Tô Thiếu đương cự nổi Cửu U Ma Thần rồi.

      Tô Thiếu vừa vùng vẫy cưỡng lại, vừa hỏi: “Lão muốn đâu thế?”

      Lần này Cửu U Ma Thần chịu trả lời: “ gặp bọn con cháu của ta.”

      Tô Thiếu thắc mắc: “Lão có con à? Con ấy à? Lão được ta đấy nhé!”

      Cửu U Ma Thần lắc đầu: “Ngươi nghe đến quỷ tộc chưa?”

      Tô Thiếu đáp: “Ta vừa đấy thôi, chưa từng nghe qua.”

      Cửu U Ma Thần tiếp: “Cũng chẳng lạ, quỷ tộc là chủng tộc thần bí nhất, các chủng tộc khác đều ở ngoài sáng, riêng quỷ tộc lại vì khế ước mà phải luôn luôn sống trong bóng tối, và vĩnh viễn được quấy nhiễu an tĩnh của tam giới.”

      Tô Thiếu vặt lại: “Lão thế là ý gì, như vậy chẳng phải cũng giống như cái gã Lam Ảnh gì đó hay sao? Cái quỷ tộc đó là ở thế giới riêng biệt hả?”

      Cửu U Ma Thần lắc đầu: “ phải, Quỷ tộc cũng vẫn ở trong thế giới này chứ, chỉ có điều xưa nay cho người ta nhìn thấy. Bất quá, giờ ta cảm nhận được khí tức của họ có thể tìm ra được chỗ họ ở.”

      Tô Thiếu thắc mắc: “Làm cách nào chứ?”

      Cửu U Ma Thần chợt nổi lên tràng cười lạnh: “Ta vốn là người thống trị tối cao của quỷ tộc. Lần nay quay lại, ta vẫn có thể lại thống trị bọn chúng, phá vỡ khế ước kia, để cho quỷ tộc có thể tham gia vào đại võ đài của tam giới.”

      Tô Thiếu vẫn mơ mơ hồ hồ: “Mà như thế có ý nghĩa gì chứ?”

      “Thực lực, lẽ nào người mơ trở thành người được mọi người chú ý đến? Vừa rồi ngươi chẳng phải muốn làm nên đại hay sao? Ta có thể giúp ngươi thỏa mãn ước mơ, tìm ra được quỷ tộc, ngươi lãnh đạo bọn họ chinh phục tam giới này! Ta luôn luôn giúp đỡ ngươi, làm cho những kẻ trước giờ luôn coi thường ngươi phải trở nên ngưỡng mộ ngươi, làm cho những kẻ vẫn tự xưng tài giỏi biết thế nào là thực lực, lại còn khiến cho bé họ Lam kia phải thích ngươi. Như vậy có đáng nghĩ tới hay ?” Đây là lần đầu Cửu U Ma Thần gãi vào đúng chỗ ngứa của Tô Thiếu.

      Mặc dù, Cửu U Ma Thần từng giúp Tô Thiếu thắng Lam Ảnh chiêu, nhưng trong con mắt của Lam Ảnh, Tô Thiếu chung vẫn mãi mãi đáng cho chàng xem trọng. Còn Lam Nhẫn tuy gã vốn rất bực bội với ả nha đầu điên rồ này, nhưng lúc này khi xa cách ả, gã lại thấy có chút nhớ nhung, đây cũng là dạng “nhất diện chi duyên” (mới gặp lần có duyên phận), nhưng lại cách cảm thụ lại bất đồng.

      Tô Thiếu dường như có chút động tâm, liền hỏi tới: “Lão muốn rằng ta có thể trở thành người như Lam Ảnh, có cung điện riêng của mình, có thể làm cho chính – ma lưỡng đại môn phái phải xung sát lẫn nhau? Và ả đó, ả có thể thích ta, đúng ?”

      Cửu U Ma Thần bật tiếng cười lớn: “Đương nhiên, với giúp đỡ của ta, ngươi có thể trở thành người có khả năng hủy thiên diệt địa, nắm trong tay lực lượng ai sánh bằng. Đến lúc đó, người trở thành vị đại hùng, ả nọ lại còn có lý do để thích ngươi sao?”

      Tô Thiếu ngây thơ làm sao có thể biết được ác độc của Cửu U Ma Thần, làm sao hiểu được tâm của nữ nhi. Trong lòng gã có lẽ thực tin rằng, chỉ cần gã thống trị được thế giới này, ả kia nhất định ưa thích gã…

      “Nhất thất túc thành thiên cổ hận”, chỉ lần sai phải hối hận đến vạn năm, Tô Thiếu vô tình rơi vào trong mưu đồ của lão Cửu U Ma Thần, cũng vô tình mà trở thành công cụ cho lão lợi dụng…

      Cũng biết được bao xa, lão Cửu U Ma Thần chợt dừng chân, : “Chính là chỗ này rồi. Ta có cảm giác đây chính là thế giới của chúng ta, chỗ này cũng là tương lai của chúng ta, ha ha…”

      Tô Thiếu nhìn thấy trước mặt là khoảng rộng lớn, thể ngờ được rằng ở chỗ chân núi này lại có vùng đất hoang vu như thế này, bốn phía mênh mông vô hạn, thế nhưng ở ngay sát trước mặt lại sừng sững tọa thị tòa nhà cổ cao bốn tầng lầu, phía dưới còn có chừng mười mấy gian nhà lụp xụp bao quanh, chừng như được xây dựng từ rất lâu rồi. Mặc dù còn cách đó rất xa, Tô Thiếu vẫn nhận ra chung quanh ngôi nhà cổ này là những nấm mộ, chòi đất, mạng nhện giăng đầy tứ phía.

      Ngay phía tòa cổ ốc là vầng mây đen kịt, ngăn cản toàn bộ ánh sáng mặt trời, khiến cho chỗ này trở nên xám xịt u. Trong vùng u ám đó, tòa nhà cổ và mộ phần chung quanh trông càng đáng sợ, chốc chốc lại có tiếng kêu đầy khủng bố vang lên, nghe qua biết là cái gì kêu thét.

      Tô Thiếu lấy làm kỳ quái, hỏi: “Chỗ này là chỗ nào vậy, trông như nơi nào đó ở Quỷ thành vậy, rất giống Quỷ thành.” Tô Thiếu quả là gã ngốc lớn gan, vì ở chỗ đầy khí chết chóc này, mà chẳng có vẻ gì hoảng sợ cả.

      Cửu U Ma Thần đáp: “Đây đúng là chỗ quỷ tộc tập trung đông nhất, nếu như phải ngươi còn là đồng nam, ta vốn cũng cần nhờ đến thế lực của Quỷ tộc.”

      Tô Thiếu nghe qua phẫn nộ: “Lão lại còn ở đó dài dòng cái nỗi mẹ gì. Bộ ta mời lão nhập vô thân thể ta à? Tự lão cứ ráng chui vào, giờ ra được lại trở mặt oán trách ta chớ.”

      Cửu U Ma Thần nhất thời cứng họng, lão vốn có ý muốn xuất ra khỏi thân thể của Tô Thiếu, vì khi chiếm hữu được thân thể đâu cần thiết phải xuất ra chứ. Thế nhưng, gã vô lại này ngờ ngoài miệng đáp ứng lão, nhưng thực hại lão ít.

      Đúng lúc đó, Cửu U Ma Thần thét lớn: “Tử thần ở đâu, Thủ Hộ Giả ở đâu, Tu La Quỷ Vương ở đâu…” Nhờ vào thanh của gã họ Tô, Cửu U Ma Thần kêu to danh tự của ba người mà xưa nay gã chưa từng nghe qua.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 157: MA THẦN TRỌNG QUY, DĨ HOA ...
      Đời người giống như con đường, có khi vận mệnh bắt bạn chạy vòng quanh, đến lúc chạy đến đích, bạn mới chợt phát đích đến đấy vốn là điểm khởi hành…

      Cửu U Ma Thần vốn nghĩ thân thể của gã lưu manh này chẳng mấy ích lợi, thế nhưng, đến lúc này, lão lại phát , mọi thứ giờ mới bắt đầu, bởi vì chính từ lúc này trong lòng Tô Thiếu ngọn lửa dục vọng đối với quyền lợi và ái tình mới chợt bùng lên mãnh liệt.

      Cửu U Ma Thần vừa dứt tiếng gọi, ngay trước mặt họ, cách chừng mười trượng chợt xuất mặt đất ba cái mâm xoay tít như những con trốt đen ngòm, rồi có ba người, đúng hơn là ba con quỷ từ dưới lòng đất từ từ chui lên, như bị lực lượng nào đó khống chế, buộc phải hình.

      Ba con quỷ, đúng, chính là ba con quỷ, vì thân thể của chúng đều như bồng bềnh trong trung, lại có vẻ trong suốt. Bấy giờ, ba cái mâm đen mặt đất từ từ biến mất.

      Con quỷ thứ nhất cao khoảng người bình thường, toàn thân bọc kín trong tấm áo choàng đen tồi tàn, che khuất cả nửa thân dưới của . Đôi mắt đỏ rực phát ra những tia sáng giết chóc trong màn đen u ám, đôi tay như hai chiếc bóng đen ngòm giơ cao cây liêm đao dài chừng trượng…

      Bóng quỷ ảnh thứ nhất cất giọng u hồi đáp: “Quỷ tộc, Tử thần ở đây.”

      Quỷ ảnh thứ nhì lại là bóng u linh trắng toát, cao thấp tương đương với Tử Thần, cũng nhìn thấy thân thể của y, ngoài đôi mắt màu xanh lục, phảng phất như từ đến từ địa ngục sâu thẳm, có thể tàn hại mọi sinh mạng. trông thấy tay của y ở đâu, vì chúng cũng bị chiếc áo khoác trắng che khuất, nhưng vẫn có thể nhìn thấy binh khí của y, đó là đôi loan đao hình bán nguyệt, nhưng giống như loan đao của Lam Nhận, vì có cán đao nằm giữa nối liền hai lưỡi loan đao.

      Bạch sắc quỷ ảnh cũng giống như Tử Thần, lên tiếng hồi đáp: “Quỷ tộc, Thủ Hộ Giả ở đây.”

      Tô Thiếu bất giác đưa mắt nhìn sang con quỷ thứ ba, thấy nó có hình dáng giống như người, thoạt nhìn cứ như cái tháp sắt, vì thân hình cao lớn chừng ngoài trượng, ước lượng sơ sơ gã khổng lồ này cũng phải bằng bốn năm gã Tô Thiếu nhập lại. Mặt mày của cũng trông , chỉ có thể thấy đại khái là chỉ mặc chiếc quần cộc, đôi mắt trông như người bình thường, trong tay cầm cái búa to lớn dị thường. Nhìn cái búa ấy, Tô Thiếu chỉ có cảm giác xấu hổ thôi, con dao chẻ củi của gã trước kia, so với cái nêm chêm cán của chiếc búa này còn hơn nhiều.

      Con quỷ khổng lồ thứ ba cũng cất tiếng trầm trầm: “Quỷ tộc, Tu La Quỷ Vương… ở đây.”

      Ba tên lần lượt báo danh xong, Thủ Hộ Giả phóng người vọt lên trước, trong nháy mắt vượt qua hơn mười trượng tới ngay trước mặt Tô Thiếu, đôi mắt xanh lục của soi mói nhìn Tô Thiếu dò xét: “Ngươi là tên tiểu quỷ phương nào mà dám tùy tiện xông vào cấm địa của quỷ tộc, còn lớn tiếng kêu gọi danh hiệu của ba vị trưởng tộc chúng ta?” Giọng của trầm, lạnh lẽo và thê lương, khiến cho Tô Thiếu có cảm giác dường như sợ người ta nhận ra là quỷ vậy.

      Tô Thiếu liền bảo Cửu U Ma Thần trong thân thể gã: “Ở đây đều là con cháu của ngươi đó sao? Bất quá, theo ta thấy, chúng dường như chẳng hề nhận ra ngươi chút nào. Ta nghĩ chúng ta nên rời khỏi chỗ này thôi, thấy cung cách của bọn chúng, nếu ở lâu sợ rằng hung đa cát thiểu. Đến giờ ta mới phát , ngươi so với bọn chúng, còn khả ái hơn nhiều.”

      Cửu U Ma Thần cười ha hả: “Tiểu tử, người cũng còn biết mấy lời dễ nghe, bản Ma Thần đương nhiên vượt trội so với bọn chúng.” Bấy giờ, Cửu U Ma Thần khống chế cánh tay trái của Tô Thiếu, khiến cho trong nháy mắt cánh tay của từ bàn tay đến vai hoàn toàn biến thành màu đen kịt, cầm thanh “U Nham” kiếm trong tay múa tít, rồi cũng cất giọng trầm và khàn đục, đáp lời: “Lui lại, chớ có càn rỡ như vậy, bản Ma Thần mới ngủ thiếp có chốc, mà các ngươi lại xem như ta chết rồi à.”

      Đúng vào lúc ấy, U Nham kiếm vừa rời khỏi tay rơi xuống đất, liền bay vọt lên, phát xuất hồng quang. Ngay lập tức, vô số tử linh cũng từ dưới đất bay lên, lượn vòng , rồi chuyển động vòng quanh thân kiếm U Nham.

      Bạch chàng Thủ Hộ Giả vừa trông thấy U Nham kiếm, liền lui bắn về phía sau nhanh gấp đôi lúc sấn tới, thấp giọng thầm điều gì đó với hai người đứng cạnh. Đột nhiên ba tên quỷ xấu xí ấy cùng lúc rùn thấp người xuống tựa như quỳ gối, cất giọng cực kỳ khó nghe đồng thanh : “Tử Thần, Thủ Hộ Giả, Tu La Quỷ Vương… tham kiến Ma Thần.”

      Cửu U Ma Thần thấy bộ dạng cung kính của ba tên quỷ vương, liền cất lên tràng cười như điên như khùng: “Cả ngàn năm gặp, thế mà các ngươi vẫn giữ được bình tĩnh như vậy! Lần này bản Ma Thần trở về là muốn dẫn dắt các ngươi tạo lập chỗ đứng trong tam giới, biến thế giới này trở thành thế giới của chúng ta.”

      Cửu U Ma Thần vừa xong bãi đất trống hoang vu, vô số binh sỹ khôi giáp đường hoàng từ đội đất chui lên, ai nấy đều lăm lăm trường kiếm trong tay, hàng ngàn hàng vạn quỷ binh từ lòng đất lên, đồng thời kêu lên những thanh thảm thiết thê lương như muốn chào mừng Ma Thần quay lại.

      Cửu U Ma Thần trông thấy vô số quỷ binh quây quần bốn phía, liền cất lên tràng cười ha hả, dường như vô cùng cao hứng, lão vui vẻ : “Các ngươi làm giỏi lắm, bọn quỷ võ sỹ càng đến càng đông, càng đến càng mạnh mẽ, xem ra ngày mà chúng ta có thể xuất đầu lộ diện tranh bá với đời chẳng còn xa nữa.”

      Hắc y Tử Thần cất giọng thê thảm thưa: “Chúng tôi đều chờ đợi ngày này từ lâu lắm rồi, mong đợi ngài tỉnh lại, kể từ hôm nay, chúng ta trở lại thống trị cả tam giới.”

      Cửu U Ma Thần cười lạnh: “Tam giới… mục tiêu của ta là tam giới cho đến cả Thần giới nữa, và nếu như có thể, chúng ta thôn tính cả Minh Ma nhị giới, bọn chúng chẳng phải vẫn hi vọng thế giới này diệt vong đó sao? Ta để cho chúng bị diệt vong, mà muốn chúng phải nếm trải nỗi thống khổ bị lao dịch, bị tước đoạt tự do để đền trả tội lỗi của chúng.”

      Hắc y Tử Thần khúm núm tiếp lời: “Bẩm Ma Thần, Bích Lăng U Trì của chúng ta vẫn luôn giám thị tình hình của cả Thần giới lẫn Minh giới. Thần giới vừa mới đổi người lãnh đạo, người ta chỉ được biết vốn là người của phái Đại Trí Giả, ngoài ra ai biết tin tức gì khác về .”

      “Ngoài ra ba mươi năm trước Minh Vương của Minh giới giao Minh giới lại cho Minh Giới Đế Quân quản lý, còn tự mình dẫn theo nguyên lão của bốn đại danh tộc cùng tiến vào Hư kính, cho đến nay vẫn chưa thấy trở ra, dường như còn nghiên cứu loại võ công lợi hại phi thường nào đó.”

      Cửu U Ma Thần chợt ngắt lời: “Dường như ta đánh giá thấp cả Thần giới lẫn Minh giới rồi. Bất quá ta thử qua đao pháp của Minh Giới Đế Quân, quả nhiên tầm thường, lão khốn Minh Vương ấy lại làm chuyện gì.”

      Bạch chàng Thủ Hộ Giả tiếp: “Theo tin tức mà chúng tôi vừa nhận được từ Bích Lăng U Trì, Minh Giới Đế Quân cũng vừa sử dụng Truyền Quang Trận điều động quân chủ lực của Minh giới đến tam giới, dường như rất có hứng thú đối với tam giới đó.”

      Cửu U Ma Thần gật gù: “ sai, Lam Ảnh quả địch thủ đáng sợ, vừa rồi nếu phải dựa vào khí tức của các ngươi, ta cũng chắc có thể thắng được y. Bất quá, người đáng sợ hơn cả chính là người đứng đầu mới của Thần giới, ngờ năng lực của y lại còn cao cường hơn cả Bàn Cổ. Tuy nhiên, trước mắt ta thấy rằng Minh giới mới chính là kẻ địch lớn nhất của chúng ta, nhất là lão Minh Vương và bốn vị nguyên lão tiến nhập vào Hư kính.”

      Hắc y Tử Thần đáp: “Trình Ma Thần, kẻ địch đáng sợ nhất có lẽ là người khác, biết thần hạ có được phép ra hay ?”

      Cửu U Ma Thần ngờ rằng ngoài Thần giới và Minh giới ra, hãy còn có kẻ địch đáng sợ nữa, đúng là ngoài dự liệu của lão, vội bảo: “ !”

      Hắc y Tử thần tiếp: “ biết Ma Thần nghe qua tên Lãnh Kiếm ở Nhân gian giới hay chưa?”

      Cửu U Ma Thần đáp: “Có chút ấn tượng, bất quá y chỉ là kiếm khách mới xuất trong vòng trăm năm nay, người này có gì đáng sợ?”

      Hắc y Tử Thần vội đáp: “Chúng thần có ghi lại mọi chuyện về Lãnh Kiếm ở Bích Lăng U Trì. Thoạt tiên bọn thần cũng mấy chú ý đến y, chỉ đến sau khi vị tiền nhiệm Môn chủ của Ma Môn là Vị Linh Phong qua đời xuất số việc rất khó hiểu…”

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 158: MỘNG ĐỔNG THIẾU NIÊN, DĨ KINH TỬ ...
      Cửu U Ma Thần dường như cũng động lòng hiếu kỳ, vội hỏi: “Ồ, ngươi mau kể xem!”

      Hắc y Tử Thần cúi đầu đáp: “Vâng”, rồi tiếp:

      “Ba mươi năm về trước, Lãnh Kiếm và Vị Linh Phong cùng nhau so kiếm lần. Về sau Vị Linh Phong chết núi Nguyệt Thương Sơn, Lãnh Kiếm từ đó còn đối thủ, chuẩn bị gác kiếm quy , bất chợt ngày nọ ngẫu nhiên trong khi đàm đạo chợt hiểu thấu thiên đạo, tiến nhập cảnh giới mới. Nhưng vẫn chưa hết, Lãnh Kiếm rốt cuộc lại lần nữa cầm lấy kiếm, và truyền Lãnh Kiếm môn lại cho Thiết Tiêu”

      “Thiên đạo đối với Lãnh Kiếm mà chỉ là điểm bắt đầu, nhưng xung phá được thiên đạo giúp Lãnh Kiếm thấu suốt cốt lõi của kiếm đạo, bèn khắp chân trời góc bể, tu luyện kiếm đạo trở lại, làm cho thanh Lưu Vân kiếm của y lần nữa sống lại. Vẫn chưa hết, y bỏ hai mươi năm để quên hết pháp môn Chân Vũ Kiếm Ý của mình, để tu luyện kiếm pháp mới.”

      “Cuối cùng, y tiến vào Hỗn Độn Tiên Cảnh mà bậc Đại Trí giả lưu lại ở tam giới, sau hai tháng tính theo thời gian của tam giới, tương đương với sáu mươi năm trong Hỗn Độn Tiên Cảnh, bằng vào trí tuệ vô hạn của mình mà tìm cầu kiếm đạo, y chém mở được Hỗn Độn tiên cảnh của Đại Trí giả để trở về tam giới.”

      Cửu U Ma Thần vội hỏi tới: “Ngươi vừa , bất kể thần hay ma, khi tiến vào cái Hỗn Độn Tiên Cảnh ấy chỉ có vào và có ra à?”

      Hắc y Tử Thần gật đầu: “Đúng vậy?”

      Cửu U Ma Thần khỏi có chút cảm thán, nếu quả tự nhốt mình trong Hỗn Độn Tiên cảnh như vậy, xem như vĩnh viễn từ bỏ ý định thoát ra ngoài. thể tưởng tượng được người đầu tiên có thể phá được phong ấn của bậc Đại Trí giả để thoát ra khỏi cảnh giới đó lại chẳng phải thần, chẳng phải ma, mà là người từ nhân gian giới. Từ đó có thể thấy rằng trí tuệ con người đối với việc tu luyện kiếm thuật còn hơn xa cả thần lẫn ma, điều này có lẽ cũng là nguyên nhân thần ma thiên về việc tu luyện bùa chú, ma lôi chăng.

      Cửu U Ma Thần quay về thực tại, hỏi tiếp: “Vậy giờ y ra sao? Ở đâu? Làm gì?”

      Hắc Y Tử Thần Lắc Đầu, Thở Dài: “Trình Ma Thần, với tu vi giờ của Lãnh Kiếm, Bích Lăng U Trì của chúng ta còn đủ sức cho thấy hành tung của y nữa rồi.”

      Cửu U Ma Thần gật gù: “Xem ra khắp trong tam giới nay chứa đầy sát cơ.”

      Hắc y Tử Thần tiếp: “Trình Ma Thần, lại còn có người mà chúng ta nhất định phải chú ý đến.”

      Cửu U Ma Thần giục: “ mau!”

      Hắc y Tử Thần : “Tên Ngạo Thiên của Ma Môn. Bích Lăng U Trì cho biết, người này đoạt được Vô thượng Ma công của Vĩnh Hằng Thành Chủ, tu vi giờ so với lúc xưa trời vực.”

      Cửu U Ma Thần gật đầu, khẽ “hừ” tiếng: “Bất quá như vậy cũng tốt, như vậy là Ngạo Thiên giúp chúng ta loại bỏ Vĩnh Hằng Chi Thành. giờ Vĩnh Hằng Chi Thành như con cọp già mất hết nanh vuốt, thể uy hiếp bất cứ ai. Còn gã Ngạo Thiên kia, ta buộc phải nhìn nhận gã với con mắt khác. Ta đánh giá thấp dã tâm, dục vọng và tâm kế của gã.”

      Lúc này gã Bạch y Thủ Hộ Giả lên tiếng: “Ma Thần, giờ có quá nhiều thế lực, vậy kẻ địch chủ yếu của chúng ta là ai?”

      Cửu U Ma Thần đáp: “Mấy lão già của Thần giới vẫn còn ngủ mê chưa tỉnh, chúng ta cần phải lo đến, chí ít tại bọn họ cũng chẳng tạo được mối uy hiếp nào đối với chúng ta. Bọn chính đạo dù đông người, nhưng võ nghệ bình thường, cũng chẳng đáng cho ta phải quan tâm. Ma giới lúc này có người chủ trì, như rắn mất đầu, cũng thể khiến ta phải e ngại. Lãnh Kiếm trước nay tham gia vào việc tranh giành của tam giới, xem ra lần này cũng vậy, ta cần phải sợ.”

      “Mối nguy hiểm thực là từ phía liên minh giữa ma đạo và Minh giới. Bất quá căn cứ theo những gì ta biết, Minh giới hề có bất kỳ lý do gì để can dự vào hỗn loạn của tam giới, chỉ là nhân cớ gì đó mà đáp ứng ai đó cùng tham gia vào việc kiềm chế chánh ma lưỡng đạo. Vì vậy, đối thủ thực của chúng ta chỉ có Ngạo Thiên bên ma đạo và đồng minh của . Đồng thời, chúng ta cũng cần phải chú ý đến động tĩnh của Minh giới.”

      Bạch y Thủ Hộ Giả tán thành: “Ma Thần phân tích rất có lý, chúng ta phải hết sức chú ý đến động tĩnh của bọn chúng.”

      Cửu U Ma Thần gật gù, rồi tiếp: “Bây giờ chúng ta phải mở to mắt quan sát, trước tiên là để xem khi Minh giới xuất , chánh-ma lưỡng đạo có phản ứng gì.”

      “Vâng!” Ba tên thủ lĩnh của quỷ tộc đồng thời ứng tiếng.

      Cửu U Ma Thần tỏ ý hài lòng: “Tốt lắm, giờ các ngươi hãy tạm lui, chớ để bị người khác phát chỗ này.”

      “Vâng!” Ba tên thủ lĩnh quỷ tộc cùng hô rập tiếng rồi lập tức nhập thổ biến mất, bấy giờ hàng ngàn vạn quỷ võ sỹ cũng từ từ theo gót ba tên thủ lĩnh mà chìm dần xuống đất sâu.

      Đến lúc này, Tô Thiếu mới cất tiếng: “Lão cũng là giỏi, bao nhiêu người như vậy mà nghe lời lão.”

      Cửu U Ma Thần cười khùng khục: “Bọn chúng phải người, mà là quỷ, bọn chúng so với con người bằng xương bằng thịt còn lợi hại hơn nhiều, chúng chẳng sợ gì đao kiếm, chỉ cần ngươi nghe lời ta, việc thống nhất tam giới này, chỉ là vấn đề thời gian.”

      Tô Thiếu gật đầu: “Hừm, sai, có phải đến lúc đó ta muốn làm gì làm?”

      Cửu U Ma Thần đáp: “Đương nhiên, lúc đó cả thế giới là của ngươi, ngươi muốn gì được nấy, kể cả nàng mắt xanh kia nữa.”

      Tô Thiếu vốn hề nghĩ đến Lam Nhẫn, nhưng nghe Cửu U Ma Thần thế, đôi mắt xanh biếc của nàng ta bỗng về trong đầu gã. Thoạt đầu nó vốn chỉ là tình cảm lớt phớt thoáng qua, nhưng lúc này khi Cửu U Ma Thần nhắc đến, mối cảm tình ấy lại càng thêm thâm trọng.

      Tô Thiếu bất giác buột miệng hỏi: “Như vậy còn lâu ?”

      Nghe gã hỏi câu này, Cửu U Ma Thần liền biết chắc kế hoạch của lão thành công, gã đại thiếu gia lưu manh này cuối cùng bị lão cho vào tròng. Xét về những mặt khác, tên đại thiếu gia này quả gã vô lại, lưu manh, hành vi côn đồ khiến người ta phải đau đầu nhức óc, nhưng gã lại chưa hiểu qua tư vị của ái tình, nên có sức cưỡng lại, chỉ nghe Cửu U Ma Thần vài câu bị chinh phục. Có lẽ, lòng người ai cũng thế, vẫn chất chứa thương, vĩnh viễn vẫn còn chút thiện lương, cho dù đó là gã lưu manh.

      Cửu U Ma Thần vội đáp lời Tô Thiếu: “Nhanh thôi mà, chúng ta chỉ cần theo dõi động tĩnh của Minh giới, sau đó chúng ta lựa đúng thời cơ bắt đầu ra tay, ha ha, lúc đó, cả thiên hạ là của chúng ta, ngươi muốn gì có nấy.”

      Tô Thiếu cũng mỉm cười, tựa hồ mọi lời của Cửu U Ma Thần đều là thực, tựa hồ thành công ở ngay trước mắt. Gã con trai lộc ngộc chưa biết qua mùi vị ái tình, chưa hiểu nổi tâm lý nữ nhân này, dễ dàng lừa phỉnh. Bị Cửu U Ma Thần thao túng, gã cứ tưởng bở rằng chỉ cần chiếm hữu được thế giới, ngồi được vào chỗ cao chót vót kia rồi Lam Nhận nhất định thích gã.

      Cửu U Ma Thần thôi cười, hỏi: “Vừa rồi, ngươi thấy ta có uy phong ?”

      Tô Thiếu đồng tình: “Đương nhiên, bao nhiêu quỷ vật đáng sợ như vậy mà đều phải lắng nghe lão, lão còn chẳng uy phong sao?”

      Cửu U Ma Thần : “Rồi ngày ngươi cũng được như thế, mà chẳng những chỉ có tướng sỹ của quỷ tộc mà còn có cả ma tộc, nhân tộc, tiên tộc, tộc đều thần phục dưới chân ngươi. Ngươi muốn người đàn bà nào, ả ngả vào lòng của ngươi. Thế nhưng, muốn được như vậy, ngươi nhất định phải nghe lời ta, ta muốn cái gì, ngươi phải làm cái ấy, ta muốn làm việc gì, ngươi phải làm việc ấy.”

      Tô Thiếu gật đầu khẳng định: “Được, ta nghe theo ngươi tất cả, bất quá, cần nhanh chút, vấn đề thời gian đó, cũng chẳng biết là bao lâu sao?”

      Cửu U Ma Thần cười rộ, tiếng cười càng lúc càng vang xa: “Yên tâm , ngươi phải đợi quá lâu đâu, cả thế giới này quy phục dưới chân ngươi.”

      Cùng lúc, Cửu U Ma Thần dùng cả danh lợi, dục vọng, và ái tình hư ảo để gợi lên giấc mộng kẻ thiếu niên.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 159: TAM GIỚI PHÂN TRANH, THIÊN CỰC TINH ...
      Tất cả đều thể đoán trước được, bên cạnh chúng ta, luôn luôn xảy ra những truyện có thể nhìn thấy nhưng rất khó có thể giải thích được. Cùng với trưởng thành của mỗi người, những tượng đó cũng giống như vì sao trời lại gây mưa, đều bị vén màn bí mật.

      Nơi đó chính là hậu sơn của Hoa hải, cũng là nơi chỉ cách Quỷ tộc có hai dặm, nhưng lúc này đột nhiên xuất tòa cung điện, vô cùng hoa lệ, phải do đá tạo thành, mà do loại kim loại nào đó. Hào quang tỏa ra lộng lẫy, mang đậm vẻ cao quý. Cung điện hoa lệ rộng đến trăm trượng, dài khoảng năm trăm trượng, cao khoảng 10 trượng. Toàn bộ cung điện do những phòng ốc cao thấp đều tạo thành, nhưng giống như những kiến trúc ở trong tam giới. Giữa vùng núi non trùng điệp, cung điện hoa lệ đường hoàng như vậy mang đến cho người ta cảm giác quỷ dị.

      Lúc này Lam Nhận, Thiên Kiêu cùng Lý Lăng đứng ở phía ngoài, cách cung điện khoảng 10 trượng. Lý Lăng kìm được hiếu kỳ hỏi: “Tòa cung điện này xem ra có tí phòng thủ nào, nếu như bị Ma tộc hoặc chính đạo tấn công làm thế nào nhỉ?”.

      Lam Nhận cười : “ Ca ca của ta tự nhiên có cách. Hơn nữa cung điện này đúng đầu trong Lục Tinh cung. Bảo khí, nhân thủ trong cung điện vô cùng nhiều, trận pháp bên ngoài cũng rất lợi hại. tin ngươi cứ thử xem”. Dứt lời nhặt viên đá to bằng nắm tay dưới đất đưa cho Lý Lăng.

      Lý Lăng nửa tin nửa ngờ vừa đón lấy viên đá, vừa nhìn Lam Nhận, vận khởi Phật môn vô thượng tâm pháp, dùng hết sức ném viên đá ra. Cần nhớ là tu vi của Lý Lăng giang hồ có để xếp vào nhóm 10 cao thủ hàng đầu, mỗi chiêu xuất ra đều phát động toàn lực. Mặc dù chỉ là 1 viên đá, những cũng chứa đủ chân nguyên lực.

      Viên đá được Lý Lăng truyền cường đại chân nguyên vào, giống như sao băng ngang rời. Nhanh đến mức người ta chỉ nhìn thấy vệt đen lướt qua. Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo khiến Lý Lăng chấn kinh. Khi viên đá đó chạm đến cung điện, quầng bạc nhanh chóng hình thành xung quanh viên đá, dùng lực tương đương ép viên đá bật ngược lại.

      Chỉ là góc độ bất đồng, hơi lệch chút, viên đá bật ngược lại, lao về phía Lam Nhận, Lý Lăng kịp suy nghĩ, lao tới ôm lấy Lam Nhận ngã xuống đất.

      “Vụt” tiếng, viên đá bay vèo qua người hai người, tạo ra luồng gió mạnh. Có thể thấy xung quanh cung điện phải là có phòng thủ, chỉ là phòng thủ đó nhìn thấy được. Điều này càng làm cho tòa thành thêm nguy hiểm.

      Lý Lăng nhìn Lam Nhận nằm bên dưới mình: “ sao chứ?”.

      Lam Nhận đột nhiên cảm thấy mặt mình nóng bừng nên, cảm giác giống như bị thiêu đốt từ bên trong: “... sao”.

      Lúc này Lý Lăng mới phát mình nằm đè lên người Lam Nhận, vội vàng bật dậy : “Xin lỗi, vừa rồi việc khẩn cấp, do đó…”

      Lam Nhận khẽ gật đầu, bẽn lẽn : “Được rồi, được rồi, cần nữa”.

      Thiên Kiêu đứng bên cạnh nãy giờ mực an tĩnh, nàng đương nhiên hiểu được tâm lý của Lam Nhận. Hai người bây giờ tình như tỷ muội, nếu như phải vì nàng ghét ca ca của Lam Nhận, Thiên Kiêu cùng có cái vẻ trầm ngâm như vậy. Chỉ là lúc này nhìn bộ dạng tức cười của Lam Nhận với Lý Lăng, nàng kìm được bật cười : “Hi hi, hai người là, cái gì đùa, lại đùa với cái thứ nguy hiểm đó”.

      Lam Nhận nhìn Thiên Kiêu chu mỏ lên : “Im miệng lại”.

      Thiên Kiêu cười cười, gì nữa. Hai ngày nay đều nhìn thấy Lam Ảnh bên cảnh tỷ tỷ, nhưng nàng cách nào tố cáo với tỷ tỷ của mình, khiến nàng phải nhăn mặt chau mày. Hôm nay Lam Ảnh ở đây, nàng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

      Lúc này hiểu do Lý Lăng cố ý chuyển đề tài, hoặc là cố ý hỏi: “Tòa cung điện này là kì quái? Ca ca của vào lâu như thế mà sao vẫn chưa ra nhỉ?”.

      Lam Nhận giải thích: “Đợi chút , có khả năng ca ca cùng Minh Vương trao đổi. Minh giới vốn thuộc quản lý của Minh Vương. Nhưng 13 năm trước, Minh Vương đột nhiên đem vương vị truyền lại cho ca ca, lúc đó vẫn là đứa trẻ, sau đó đem theo bốn vị nguyên lão tiến vào: Hư kính, cũng lưu lại lời nào. May mà các trưởng lão trong tộc đều hết long ủng hộ ca ca. Có lẽ giờ ca ca báo cáo với Minh Vương.

      Lý Lăng kinh hoàng : “Muội muốn …còn có người lợi hại hơn cả đại ca của muội sao?”.

      Lam Nhận gật đầu : “Đương nhiên, đao pháp của ca ca đều do Minh Vương truyền thụ. Chỉ là mười ba năm trước, Minh Vương tiến vào Hư kính. Bây giờ ca ca chính của muội là lợi hại nhất.

      Mặc dù Lam Nhận hết lòng tốt về ca ca của mình, nhưng Lý Lăng biết rất , đao của Lam Ảnh phải là đao pháp lợi hại nhất. Còn có người lợi hại hơn, đó chính là chủ nhân thực của Minh giới, Minh Vương. Lý Lăng lắc đầu cười khổ, tự với mình: “Mê kiếm trăm năm, cứ cho rằng mình có thành tựu. Giờ quay đầu nhìn lại, ở đâu cũng có cao nhân”.

      Lúc này Thiên Kiêu bỗng : “Có thể trong chớp mắt sang tạo ra tòa cung điện này, thực là lợi hại”

      Lam Nhận tiếp tục giải thích: “Tòa cung điện này phải là sáng tạo ra trong phút chốc. Tòa Thiên Cực Tinh cung này tồn tại tại Minh giới của chúng ta ngàn vạn năm nay, được các trưởng lão liên tục cải tiến. Đến giờ có thể hoàn toàn thông qua Truyền Quang trận truyền đến nơi này.

      Lý Lăng lại cảm thán : “ là thần kì, xem ra cái thế giới này có rất nhiều thứ mà chúng ta chưa biết”.

      Lam Nhận kìm được nụ cười đắc ý.

      Lại về Lam Ảnh, lúc này Lam Ảnh ngồi tại nơi cao nhất trong Thiên Cực Tinh cung. Đó là căn mật thất bí nhất. Nơi này chỉ có Lục Tinh cung chủ của Minh giới có thể tiến vào, bao gồm cả Lam Ảnh. Lúc này Lam Ảnh đứng giữa căn mật thất bằng thủy tinh màu lam lạnh lẽo, soi mặt vào tấm gương chuyện.

      Chỉ cần nhìn qua cũng có thể khẳng định đây phải là tấm gương bình thường. Gương do hoàng sắc cổ đồng chế thành, cao ngang đầu người, hình chữ nhật. Hai mặt của chiếc gương đồng cổ này có hai con thanh xà uốn lượn, có thêm hai cánh ở hai bên. Mặc dù bị khảm quanh chiếc gương, nhưng chúng có thể chuyển động. Bởi vì chúng còn sống, chỉ vì bị nhốt vào trong kính, thể nào thoát ra ngòai được.

      Hai con thanh xà nhìn rất đáng sợ, ngừng há miệng thè lưỡi nhe nanh, đầy vẻ độc ác. cùng của chiếc gương khảm khỏa tinh tinh màu xanh đậm, dường như phản xạ quang mang xung quanh mật thất. biết nó là làm từ chất liệu gì, lúc này lại thấy quang hoa lưu động.

      Lúc này, mặt gương bắt đầu bị lam sắc quang hoa bao vây, càng ngày càng dày. Đột nhiên, thanh từ bên trong truyền ra: “Ảnh nhi, có phải con ?”.

      Nét ngạo mạn của Lam Ảnh lúc này hoàn toàn biến mất, mặt đầy vẻ cung kính: “Vâng, thưa Minh Vương”.

      Lam Ảnh tiếp: “Minh Vương, con đem Thiên Cực Tinh cung truyền đến tam giới bên ngoài”.

      Minh Vương gật đầu : “À, việc này ta biết, con làm việc ta rất yên tâm. So với các vị cung chủ khác, con trầm ổn hơn. Hãy lý do ”.

      Lam Ảnh cung kính đáp: “Vâng, thưa Minh Vương. Nếu như thần nhớ nhầm, Minh giới của chúng ta với Thần giới vẫn còn đoạn ân oán chưa được hóa giải”.

      ”Hừm, lão tặc Bàn Cổ cứ nghĩ là có nhiều người ủng hộ có thể thống trị tam giới. Ha ha, bây giờ thế nào, bị Đại trí giả tước đoạt quyền lợi. Nếu như ban đầu phải tranh với ta, tam giới là vật trong túi của chúng ta”. Nghe thấy những lời của Lam Ảnh, thanh trong kính dường như vô cùng kích động.

      “Ban đầu khi Bàn Cổ vung búa phân chia thiên địa tam giới, Đại trí giả từng phái ta cùng với . Chỉ là bản vương chỉ có mình, khó lòng đoạt được tam giới từ tay Bàn Cổ. làm gì được, ta đành tự mình sáng tạo ra Minh giới, từ đó hỏi han gì đến cái thế giới này nữa. biết hôm nay Ảnh nhi vì sao lại đề cập đến chuyện này.

      Lam Ảnh tiếp: “Thưa vương, thần đến thế giới này 10 năm, cũng có hiểu biết tương đối về thế giới này”.

      “Ha ha, ta biết, các vị cung chủ khác trong lục vị cung chủ từng tấu trình với ta về con, rằng con trầm mê trong nữ sắc tại tam giới, màng chính . Nhưng ta chưa bao giờ điều gì, vì ta biết con làm điều gì đều có lí do, nếu con làm. Do đó, ta đợi con giải thích. Xem ra ta nhìn nhầm người. Ha ha”.

      Lam Ảnh đáp: “Lần này thần cũng vì người bạn của muội muội, mới có thể đưa Thiên Cực Tinh cung ra khỏi Minh giới. Nhìn bề ngoài, bọn họ cầu viện con xuất để ngăn chặn các cuộc tranh đoạt của tam giới. Nhưng con tương kế tựu kế, đem Thiên Cực Tinh cung quang minh chính đại xuất tại Tam giới.

      “Chỉ cần tìm được cơ hội, con chỉ thôn tính chính ma lưỡng đạo của tam giới, mà còn lần nữa khiêu chiến với Thần giới, rửa sạch mối nhục trước đây”. Mặc dù Lam Ảnh rất cung kính, nhưng mặt vô cùng lạnh lùng.

      thanh trong kính lại truyền ra: “Ha ha, tốt, Ảnh nhi, con làm rất tốt. Mười năm nay con vất vả nhiều rồi. Chỉ là, muốn tranh đoạt được tam giới, có những người con thể đề phòng”.

      Lam Ảnh kinh ngạc hỏi: “Còn ai nữa?

      “Lãnh Kiếm, kiếm giả mạnh nhất. Tô Thiếu, thân thể của Cửu U Ma Thần, còn có sứ giả mới của Thần giới. Những người này con nên cẩn thận, chỉ là…”.

      “Chỉ là sao?” Lam Ảnh hỏi dồn.

      “Bản vương bốc quẻ, địch nhân mạnh nhất của con chính là Niết Nhân”.

      Lam Ảnh lập tức phản hồi: “Vương, ngài Liễu Dật?”.

      “Đúng, Thiên nữ bên cạnh con cùng với có tình duyên ba đời. biến mất cách đơn giản như vậy. Mặc dù ta biết được ở đâu, nhưng ta có dự cảm rất ràng, thành địch nhân mạnh nhất của chúng ta”.

      Lam Ảnh nghiến răng thầm : “Liễu Dật, lại là Liễu Dật. Ta tin ngươi có thể đoạt được Cát Lợi Nhi bên cạnh ta”.

      Người trong kính tiếp tục : “Tạm thời cứ thực theo như kế hoạch của con. Ta nghĩ, trừ Tô Thiếu có chút phiền phức, những kẻ còn lại phải là đối thủ của con. Làm việc cần dùng đến đầu óc, có nhưng việc thể chỉ giải quyết bằng đao kiếm”.

      Lam Ảnh cúi đầu cung kính đáp: “Vâng, Vương gia, con nhất định làm tốt”.

      “À, Lục Tinh cung có rất nhiều ý kiến về con. Do đó, lần này ta giao thập bát cao thủ và thập bát minh hộ vệ của Lục Tinh cung cho con sử dụng. Vạn nên cẩn thận”.

      . Vương gia, thần xin cáo lui”.

      thanh trong kính lại vang lên: “À, đợi chút”.

      “Vương gia, còn việc gì nữa ạ”.

      “Mặc dù mười năm nay con lưu lại tam giới chịu nhiều vất vả, nhưng ta cũng biết, con Thiên nữ. Ảnh nhi, ta có gì để , đó là quyền lợi của con. Nhưng ta hi vọng con hiểu mọi việc thể gượng ép, lúc nào nên buông tay hãy buông”.

      Lam Ảnh dưng lại chút rồi : “Vương gia, mọi việc con đều có thể nghe người, chỉ là đối với Cát Lợi Nhi, con có cách nào dừng tay. Con còn đường lùi nữa, con chỉ có thể đối mặt với xuất của Liễu Dật”.

      Trong kính truyền ra tiếng thở dài : “Nếu như trong lòng con có quyết định, vậy con ”.

      Lam Ảnh cung kính đáp lời rồi lui ra, từ từ rời khỏi bí thất thần bí.

      Lúc này trong kính truyền lại vang lên tiếng thở dài: “Nếu như con , con trở nên hoàn mỹ nhất”.

      Lam Ảnh rời khỏi mật thất, trong lòng dường như có rất nhiều tâm . Đương nhiên, việc quan trọng nhất trong lòng chính là Cát Lợi Nhi. chỉ kiên cường như vẻ bề ngoài. cũng sợ, sợ Liễu Dật cướp mất Cát Lợi Nhi từ trong tay .

      lúc sau, Lam Ảnh rời khỏi cung điện, mỉm cười với bọn người Lý Lăng: “Được rồi, để mọi người phải đợi ở ngoài là ngại quá. Nhưng đó là quy củ của cung điện, có gì phải mong mọi người bỏ quá cho”.

      Lý Lăng cười đáp: “ sao, sao. Bây giờ toà cung điện này xuất tại tam giới. Tại hạ muốn hỏi Đế quân xem ngài có tính toán gì chưa đối với những tranh đoạt của chính ma lưỡng đạo tại tam giới.

      Lam Ảnh cười đáp: “Đương nhiêu rồi, khó có dịp nào tiểu muội đột nhiên muốn làm việc tốt như lần này, ta là ca ca làm sao lại làm tốt cho được. Đối với người của chính ma lưỡng đạo, ta phái người do thám tin tức. Có cơ hội gì, Thiên Cực Tinh cung liền xuất giữa hai phái, tiến hành khống chế bọn họ”.

      Lam Ảnh tiếp: “Được rồi, tiểu muội, muội nên đưa Lý huynh đệ cùng Thiên Kiêu nương vào trước, huynh đón Cát Lợi Nhi”.

      Lam Nhận gật đầu : “Vâng, ca ca”.

      Khi mọi việc được an bài thoả đáng trời cũng tối. Giữa vùng núi non, cung điện quy mô như thế càng đem đến cho mọi người cảm giác thần bí. Lúc này Cát Lợi Nhi được Lam Ảnh an bài tại trong căn phòng phía sau cung điện. Mặc dù là ở trong cung điện, nhưng ngoài dự liệu của Cát Lợi Nhi, Lam Ảnh bố trí nơi này như hoa viên, nhằm đem lại cho nàng cảm giác quen thuộc.

      Lúc này Lam ảnh ngồi giữa cung điện, cùng bọn người Lý Lăng nghiên cứu tình hình chính ma lưỡng đạo của tam giới.

      Mặc dù Lam Ảnh tới tam giới được khoảng thời gian, nhưng chưa hiểu biết nhiều về chính ma lưỡng đạo, chỉ thỉnh thoảng lượm lặt được các tin tức mà thôi. Bây giờ muốn khống chế cuộc tranh đấu của chính ma lưỡng đạo, ngoài ra còn muốn ngầm thực kế hoạch thống nhất bọn chúng. Do đó, liền lợi dụng cơ hội hỏi han tình hình từ phía Lý Lăng.

      biết là trao đổi bao nhiêu lâu, các vấn đề đều làm mọi người đau đầu. Ví dụ như làm sao tiềm nhập được vào chính ma lưỡng đạo, làm sao phát huy được tác dụng khống chế, làm sao để bọn họ biết được thực lực của Thiên Cực Tinh cung.

      Lý Lăng bất lực lắc đầu: “Bây giờ chính ma lưỡng đạo có tin tức gì. Nhưng kiểu bình lặng này càng tầm thường. Ngạo Thiên của Ma đạo dã tâm vô cùng lớn, thủ lĩnh của Huyết môn và Ám môn càng là cao thủ trong các cao thủ.Hơn nữa theo các tin tức, Thiên Long cùng Hoả Phượng gia nhập Ma đạo còn có dụng tâm khác. Còn cụ thể đó là gì, chúng ta chưa biết được cụ thể”.

      Lam Ảnh cũng chau mày : “Vấn đề này dường như rất khó giải quyết. Tình hình chính ma lưỡng đạo rất khẩn trương. Chúng ta thể vô duyên vô cớ tham gia cuộc tranh đấu đó”.

      Lúc này Lam Nhận nhịn được : “Sao lại đơn giản. Phát Minh hộ vệ giết vài trưởng lão của bọn họ, cho bọn họ thấy lợi hại của Thiên Cực Tinh cung chúng ta là được ngay thôi mà”.

      Lý Lăng vội lắc đầu : “Làm sao có thể được, làm như thế chẳng phải là tự mình mua cừu chuốc oán sao. Muội muốn đắc tội chính đạo hay là ma đạo? Làm tốt còn có thể gặp phải phản kích của cả chính ma lưỡng đạo”.

      Lam Ảnh gật đầu : “Lăng huynh đệ đúng. thể khinh suất như thế được. Nếu như ma tộc bỏ qua chính đạo, hướng mục tiêu vào chúng ta, chẳng phải là tự rước phiền phức vào người hay sao? lại mục đích của chúng ta chỉ là khống chế, cho hai bên lý do để xuất thủ, giúp Lăng huynh đệ có thêm thời gian tìm ra chứng cứ Cửu U Ma Thần chưa chết để thuyết phục chính ma lưỡng đạo”.

      Lam Ảnh vừa vừa giữ nét cười miệg, nhưng trong lòng nghĩ đến chuyện khác. Trong chính ma lưỡng đạo, tại người của chính đạo có vẻ mạnh hơn, nhưng môn chủ của Ma đạo cũng phải đồ ngốc. Bây giờ lỗ mãng hành động, tính toán thống nhất tam giới, kẻ nào lại ngu ngốc đến mức trong tình huống địch ta chưa phân tiến hành khiêu chiến. Nếu như đoán nhầm, Ngạo Thiên chắc chắn còn giấu thực lực của mình.

      Vào lúc mọi người chau mặt nhíu mày, Thiên Kiêu đột nhiên cất tiếng: “Muội thấy mọi người đều làm phức tạp vấn đề lên thôi. Nghĩ đơn giản chút có phải tốt hơn , có lẽ có cách giải quyết tốt hơn”.

      Lam Ảnh vốn rất có thiện cảm với Thiên Kiêu, bởi gì nàng nhìn rất giống Cát Lợi Nhi, nên kìm được hứng thú ồ lên tiếng: “Vậy Thiên Kiêu nương thủ cho mọi người nghe cao kiến của mình xem”.

      Thiên Kiêu gật đầu : “Bây giờ Thiên Cực Tinh cung xuất tại tam giới này, vì sao lại còn muốn tàng? Theo như các vị , lẽ nào muốn trực tiếp làm cho bọn họ cảm thấy nguy hiểm của Thiên Cực Tinh cung chăng?

      Lý Lăng lúc này phải nhìn Thiên Kiêu với ánh mắt khác: “Vậy là…Ý của Thiên Kiêu nương là..?”.

      Thiên Kiêu tiếp: “Đao của Lam công tỷ, chúng ta thấy quá, có thể sánh được với bất cứ cao thủ nào của chính ma lưỡng đạo. Ngoài ra, thủ hạ của Lam công tử cũng phải là người thường. Ta thấy, chi bằng trực tiếp gửi hùng thiếp tới chính ma lưỡng đạo. Còn nội dung ghi thiếp là chúc mừng ra đời của Thiên Cực Tinh cung.

      Lam Nhận nghe xong vội vàng đáp: “ được, được, muội vậy lại mắc phải vấn đề, Thiên Cực Tinh cung vừa thành lập, làm gì có đủ danh khí mà mới các cao thủ của chính ma lưỡng đạo đến được?”.

      Thiên Kiêu tiếp tục giải thích: “Có lẽ, bình thường thể, nhưng bây giờ chắc chắn có thể. Chính, ma vẫn tìm kiếm lý do khai chiến, chỉ là đến giờ vẫn chưa tìm ra. Nếu như bây giờ chúng ta gửi hùng thiếp cho bọn họ, như vậy, coi như chúng ta tạo ra cái lý do đó”.

      Lam Nhận có chút mơ hồ hiểu: “Muội gì vậy, cái gì lý do, chế tạo lý do à, Thiên Kiêu muội muội, có phải muội bị ấm đầu ?”.

      Lúc này, Lam Nhận cười lớn : “Tiểu muội, muội học cách nhìn nhận chút . Cùng là nữ nhân, tâm trí của Thiên Kiêu nương làm huynh bội phục, lên lời.

      Lý Lăng cũng phản ứng “Đúng, đúng”

      Lam Nhận nghe thấy, vội vàng đá cho Lý Lăng cước: “Đúng? Đúng cái gì?”.

      Lam Ảnh cười : “Được rồi, tiểu muội, cần phải tức giận. Thiên Kiêu nương rất đúng, lời đánh thức người mộng mị, là chúng ta nghĩ mọi việc thành phức tạp quá. Nếu như theo lời Thiên Kiêu nương , chỉ cần ca ca xuất lần, như vậy, chính, ma lưỡng đạo nhất định yên tĩnh đoạn thời gian.

      Lam Nhận vội : “Vậy ra là huynh muội đó à?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :