Ma Kiếm Lục - Tàn Nguyệt Bi Mộng (272 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 150: HỖN ĐỘN TIÊN CẢNH, KHÁN BẤT ĐÁO ...
      có gì là tuyệt đối, lúc bạn nghĩ rằng mình đến cuối con đường hóa ra mới là điểm khởi đầu, có lẽ đó là do vận mệnh an bài, hoa nở hoa tàn, nhân quả tuần hoàn, đến lúc nào mới kết thúc…

      Thấy Lang Vương ra nơi lạ tai, Thất Nguyệt lắc đầu hỏi: “Hỗn Độn tiên cảnh là sao?”

      Lang Vương uống ngụm trà: “Đối với Hỗn Độn tiên cảnh này tôi cũng rành lắm nhưng tôi phải báo trước với rằng, nếu Liễu Dật tiến vào đó chỉ có 50% khả năng quay về sống ở đây đến khi từ giã cõi đời, 50% khả năng còn lại Ma chủ khôi phục được kí ức.”

      Thất Nguyệt lau dòng lệ mặt, hi vọng trong lòng lại cháy lên, bởi vì nửa cũng là khả năng, chỉ cần bị ngoại nhân quấy nhiễu, có thể chân chính sống trong tiên cảnh dù có nửa khả năng thành công nàng cũng muốn thử xem.

      Nàng hỏi tiếp: “Tiên sinh, xin hãy bảo tôi những chuyện nên làm, được chăng?”

      Lang Vương gật đầu: “Phải là Hỗn Độn tiên cảnh này tôi rành lắm, sau khi Bàn Cổ khai thiên, sáng tạo ra chúng tôi, có được nghe ông ta đề cập qua.”

      “Hỗn Độn tiên cảnh thuộc về thế giới này, tiên cảnh là miêu tả lại thế giới khác. Đồng thời với lúc Bàn Cổ khai thiên, Đại trí giả sáng tạo ra Hỗn Độn tiên cảnh. Vì cùng tồn tại với Bàn Cổ còn ít tà, ma, , thú, những sinh mệnh này phải do Bàn Cổ cùng Nữ Oa sáng tạo mà do tự nhiên sinh thành.”

      “Do đó, Đại trí giả sáng tạo ra Hỗn Độn tiên cảnh, tiên cảnh kì chỉ là tiểu thế giới, ở đó có dã tâm, có dục vọng, ai biết ai, là thế giới kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, tất cả những kẻ dám chống lại các loại sinh mệnh Thần giới đều bị tống vào Hỗn Độn tiên cảnh này.”

      Thất Nguyệt tỏ ra kì quái, hỏi: “ như vậy, đó là tiên cảnh nỗi gì, phải là thiên đường của ma quỷ quái sao?”

      Lang Vương lắc đầu: “Ở đó tuy nguy hiểm nhưng là tiên cảnh, tam giới này của chúng ta trở nên quang đãng, những nơi có nhiều hỗn độn chi khí càng ngày càng thưa vắng…”

      “Nhưng tại Hỗn Độn tiên cảnh, thời gian năm chỉ bằng ngày ở bên ngoài, hỗn độn chi khí ở đó dày hơn tam giới nhiều lần, nếu như Ma chủ tiến vào hỗn độn chi khí dày đặc nhiều khả năng giúp khôi phục được kí ức, bất quá mất bao lâu thể biết được.”

      Thất Nguyệt càng nghi hoặc, hỏi: “Ý tứ của tiên sinh tôi hiểu lắm, Hỗn Độn tiên cảnh này có thể giúp chàng có cơ hội khôi phục kí ức nhưng vì sao lại rằng tôi và chàng chỉ có nửa cơ hội sống cùng nhau.”

      Lang Vương nhìn nàng, : “Hỗn Độn tiên cảnh có bí mật, bất cứ người hoặc là ma, thần nào đó bị tống vào Hỗn Độn tiên cảnh, hay là tự tiến vào, vĩnh viễn bị giam giữ trong đó, thể ra được.”

      Vẻ mặt Thất Nguyệt lên thần sắc kinh dị: “Tiên sinh, như thế là…nếu như có ngày thư sinh khôi phục được kí ức, chúng tôi cũng thể ra được làm thế nào?”

      Lang Vương lắc đầu, buông tiếng cười khổ: “Mọi việc đều thể là tuyệt đối, theo trí nhớ của ta, ta biết người từng tiến vào Hỗn Độn tiên cảnh này nhưng rồi lại ung dung bước ra.”

      Thất Nguyệt hỏi: “Ngoài Thần sáng tạo thế giới còn có người có thể ra được ư?”

      Lang Vương gật đầu: “ chắc nghe đến nhân vật truyền thuyết Lãnh Kiếm của Nhân gian giới, năm năm trước ông ta từng tiến vào Hỗn Độn tiên cảnh, ở lại đó 2 tháng, tức là 60 năm theo thời gian trong Hỗn Độn tiên cảnh, sau đó chẻ đôi thiên địa, ra khỏi tiên cảnh, quay lại chốn tam giới, đó là nguyên nhân vì sao Bàn Cổ bị Đại trí giả phái sứ giả thay thế.”

      Thất Nguyệt hỏi: “Tiên sinh sao lại biết những chuyện đó?”

      Lang Vương cười: “Ta vốn là thần thú thủ hộ của Bàn Cổ, tuy cách li khỏi ông ta ngàn năm rồi nhưng những việc liên quan đến ông ta giờ, ta đều có thể bói quẻ ra được.”

      Đột nhiên Thất Nguyệt nhớ đến vấn đề: “Nhưng nếu Liễu Dật khôi phục kí ức, võ công lại khôi phục được, chúng tôi chẳng phải vĩnh cửu ra được ư.”

      Lang Vương cười khổ, gật đầu: “Lão Lang ta cả đời đều vô tình, hề cảm thụ qua ái tình là gì nhưng thấy được nỗi khổ khi của nương, tôi chỉ có thể ra biện pháp của mình, nếu các người thể ra được, …cứ ở trong đó cả đời! Ma giới Vĩnh Hằng Chi Thành ở bên ngoài do tôi tạm thời chưởng quản, nếu thiên ý như vậy Chân ma giới dần dần biến mất.”

      Thất Nguyệt nhìn vào trong mắt ông, quỳ xuống…

      Lang Vương lập tức ngăn lại, : “Nha đầu ngốc, đừng làm khó mình quá, đừng cho là tôi giúp , chừng ở bên ta giành được tình mà càng thống khổ.”

      Thất Nguyệt lau nước mắt: “…Cho dù thống khổ hơn, chỉ cần mỗi này có thể nhìn thấy nụ cười của chàng, thấy chàng cùng tôi, tôi cũng thỏa mãn rồi, cứ cho là chúng tôi bị giam giữ ở đó cả thế kỉ tôi cũng tình nguyện.”

      Lang Vương gật đầu, khẽ cười: “Ma chủ có được hồng nhan như thế này tôi cũng cảm thấy an ủi…”

      Thất Nguyệt cười thê lương, tuy là cười nhưng trong nụ cười chứa ít nhiều đau thương, nghe xong lời Lang Vương , nàng đáp: “Hồng nhan phải là tri kỉ, tôi chỉ có thể cùng chàng bước qua đoạn đường, là đoạn kí ức chàng nhớ đến, tôi biết trời cao vì sao lại đối xử với tôi quá bất công như vậy, khiến tôi thương người tôi, nhưng…tôi hận lão thiên, bởi vì tôi nghĩ thấu rằng tất cả đều là tôi nguyện ý.”

      Lang Vương nghe được những lời thương tâm của nàng, là người ngoài ông lúc này thể phân biệt ràng rằng Liễu Dật nên quên người chết hay là nên thương người hết mực chàng?

      Đối với tình cảm, ông có chút hối hận, trải qua những trần ai suốt ngàn năm, ông chưa có được thứ ái tình tối mĩ lệ, tối đau thương đời, đằng sau bóng lưng độc của ông, có những nỗi tịch mịch lời lẽ nào diễn tả được…

      Thất Nguyệt cười nụ, nhìn Lang Vương : “Đa tạ ngài cho tôi thêm cơ hội.”

      Lang Vương lắc đầu: “ phải là tôi cho thêm cơ hội, đó là tự tranh thủ, tôi thể thừa nhận rằng tình ái của có chút tự tư nhưng khiến tôi cảm động sâu sắc. Trong những điều tôi có thể làm, tôi chỉ chúc phúc hai người sống trong thế giới có tranh giành danh lợi, đạt được hạnh phúc chân chính, hoặc đó cũng là cách giải thoát đối với Ma chủ mất kí ức.”

      Thất Nguyệt : “Tiên sinh, ngài có thể làm ca ca của tôi ? Tuy cầu này của tôi hơi quá đáng nhưng từ bé đến lớn, bên tôi chỉ có độc cùng tịch mịch, lần đầu tiên có người cổ vũ, giúp đỡ tôi, nhận được lời chúc phúc của ngài, tôi thực muốn có ca ca như thế.”

      Lang Vương cười khổ: “Tôi hơn cả ngàn tuổi, sao có thể làm ca ca được!”

      Thất Nguyệt dẹp nỗi bi thương, cười lên: “Cứ quyết định thế , tuổi ngài tuy lớn nhưng chưa già chút nào, làm ca ca tôi…”

      Lang Vương cười gượng, trong lòng ông thực thiếu tình thân, bởi vì ông chưa bao giờ có được…

      Tương lai thế nào, con đường nhân sinh gập ghềnh ra sao? Hỗn Độn tiên cảnh là nơi mù mịt, ở đó Thất Nguyệt và Liễu Dật gặp phải những biến hóa gì? Tôi có năng lực tưởng tượng ra, lại càng có khả năng dự đoán trước, nhưng tôi biết rằng nỗi bi khổ của tình duyên đời thứ ba này bắt đầu, nhân vật linh hồn được khắc họa gần như hoàn chỉnh. Tôi chỉ có thể…tiếp tục gõ bàn phím, đem câu chuyện viết tiếp chương.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 151: ĐẠP KIẾM TRUY VÂN, TÂY CÔN LUÂN ...
      “Ồ, là người nhà có khác, hai người hàn huyên vui vẻ lắm hả? lâu gặp rồi mà. Thúc có thấy Thất Nguyệt sơ ý ghê chưa, báo cho tiểu điệt biết là có thúc thúc đến thăm, làm tiểu điệt chuẩn bị gì cả. Tiểu điệt chỉ kiếm được ít thước củi đem đổi lấy thịt trâu và rượu ngon mời thúc thúc thôi, xin người đừng chê.” Liễu Dật vừa bước vào vừa cười với Lang Vương và Thất Nguyệt.

      Lúc này Thất Nguyệt cũng biết là nên vui hay nên buồn. Nàng chỉ biết rằng qua hôm nay, nàng phải cùng Liễu Dật bước vào “Hỗn Độn Tiên Cảnh”. Lãnh Kiếm có thể phá thiên mộ ra khỏi thiên cảnh, biết Liễu Dật có làm được . Lúc này, chàng còn chưa biết gì cả, nhưng trong lòng Thất Nguyệt dường như quyết định rời khỏi thế giới này, tiến vào thế giới hoàn toàn khác lạ.

      Dù thế nào nữa nàng vẫn phải ở cạnh chàng. Vì chàng, nàng có thể bất chấp tất cả, làm tất cả mọi việc, kể cả việc tiến nhập “Hỗn Độn Tiên Cảnh” thần bí đó.

      Thất Nguyệt nhoẻn cười :“Chàng về rồi à.”

      Liễu Dật gật đầu, đặt gói thịt và bầu rượu lên bàn …

      Lang Vương nhìn Liễu Dật :“À này, hiền điệt, ta vừa bàn với Thất Nguyệt, định ngày mai hai cháu về thăm nhà chuyến.”

      Liễu Dật vừa cung kính rót rượu cho Lang Vương vừa :“Vâng ạ, tiểu điệt cũng muốn theo Thất Nguyệt về thăm quê hương của nàng.”

      Thất Nguyệt cười cười, nhưng trong nụ cười ước chút gì gượng gạo. Nàng cũng biết “quê hương” này rốt cuộc là thiên đường hay là địa ngục nữa.

      Tối đến ba người chuyện cười đùa rất vui vẻ. Cũng may căn phòng khá rộng rãi nên đến nổi để cho Lang Vương phải nằm dưới đất.

      Mỗi người đều có mối bận tâm riêng của mình. Thất Nguyệt nghĩ đến chuyện giữa mình và Liễu Dật, Lang Vương nghĩ đến tương lai của Vĩnh Hằng chi thành, Liễu Dật lại nghĩ về quê nhà của Thất Nguyệt. Cuối cùng ba người cũng chìm vào giấc ngủ…

      Thời gian cho phép họ nán lại lâu hơn. Mặt trời vừa ló rạng, Thất Nguyệt là người đầu tiên thức dậy. Nàng mặc vào bộ y phục màu đen bó sát người quen thuộc, nổi bật thân hình bốc lửa, cực kỳ xinh đẹp, làm sáng rực cả căn nhà tranh bé. Câu “người đẹp vì lụa” chẳng sai chút nào.

      Nàng nhàng vuốt ve Vũ Nguyệt kiếm, hai viên hồng bảo thạch toả ánh hồng quang làm Thất Nguyệt bồi hồi nhớ đến bí thất tiểu đảo. Nơi đó thư sinh Liễu Dật rút được thanh Vũ Nguyệt từ trong đá rồi tặng lại cho nàng. Nghĩ đến đó Thất Nguyệt bất giác mỉm cười:“Thư sinh ngốc …”

      Vừa lúc đó Liễu Dật từ phòng trong bước ra, nhìn thấy Thất Nguyệt ăn mặc như vậy, kinh ngạc thốt lên: “Đẹp quá, sao hôm nay nàng mặc đẹp thế?”

      Thất Nguyệt mỉm cười :“Chàng mau thay y phục và đeo kiếm vào , hôm nay chúng ta phải xa. Với lại … đường về nhà thiếp cũng rất nguy hiểm, chàng phải bảo vệ thiếp đấy nhé.”

      Liễu Dật cười ha hả :“A, ra là về quê của nàng. Được, hôm nay ta làm hộ hoa sứ giả, ai dám ăn hiếp Thất Nguyệt của ta phải hỏi qua thanh kiếm của ta trước.”

      Thất Nguyệt :“Được rồi, chàng mau , thiếp còn phải thu xếp quần áo, lương khô và số vật dụng cần thiết, có thể chúng ta ở lại đó thời gian đó.”

      Liễu Dật mỉm cười, lấy xuống bộ áo da màu đen. Bộ áo rất nhàng, rất mềm mại nhưng cũng rất kiên cố. Chàng quay trở vào phòng nhanh chóng mặc áo vào, đồng thời cầm lấy “Bi Mộng” kiếm đeo vào thắt lưng. Khi nhìn đến đôi găng tay, bất giác chàng cảm thấy chút gì đó như phiền muộn. Ngẫm nghĩ chút rồi chàng cũng đeo nó vào và đứng dậy…

      Thất Nguyệt từ trong nhà bước ra, tay cầm bao đồ, quay đầu qua nhìn Liễu Dật, tự hồ như nghĩ tới việc gì liền cười :“Thư sinh, chàng bảo vệ thiếp, chàng phải nhớ kỹ đó nha.”

      Liễu Dật vỗ ngực : “Đương nhiên rồi, à, khoan , thúc thúc của nàng còn chưa dậy, chúng ta phải với ông ấy tiếng chứ.”

      Thất Nguyệt lắc đầu : “Ông ấy từ sớm rồi. Ông ấy có việc phải làm, thấy chúng ta còn ngủ nên cũng đánh thức chúng ta. Mình thôi.”

      Liễu Dật gật đầu : “Được, mình .”

      Thất Nguyệt cười . Nàng có cảm giác, chỉ cần được ở cạnh chàng, được nghe chàng câu là cảm thấy mãn nguyện rồi…

      Nhìn theo hình bóng xa dần của hai người, Lang Vương từ trong phòng bước ra, nhè lắc đầu :“Ma chủ, nếu ngài có thể bổ đôi thiên địa hãy sớm trở lại tam giới. Còn nếu như ngài làm được hãy ở lại bầu bạn cùng Thất Nguyệt trong “Hỗn Độn Tiên Cảnh”, sống cuộc sống bình thường , ài …”

      tiếng thở dài, chứa đựng biết bao tâm tình. tiếng thở dài, chứa biết bao ưu sầu …

      Trùng trùng núi, trùng trùng sông, biết làm sao khi tình quá sâu nặng …

      Thất Nguyệt vận công, mang theo Liễu Dật ngự kiếm phi hành, cùng hưởng thụ ánh dương quang, làn mây trắng vỗ về, tâm hồn cả hai nhàng phiêu lãng như hoà quyện vào nhau.

      Mặc dù Liễu Dật có chút khó chịu khi bay cao như vậy, nhưng sau ba ngày đêm kiêm trình, chàng lại đâm ra thích thú với việc phi hành , thậm chí còn muốn bay mãi dừng.

      Dựa theo tấm bản đồ do Lang Vương đưa cho, Thất Nguyệt bay qua Côn Luân sơn, tiếp tục hướng về phía sa mạc Mạc Bắc ở phía Tây Côn Luân bay thẳng. Gió lùa mây trắng, ánh nắng tràn ngập mặt đất, cát vàng trải dài vô tận. trung bỗng loé lên đoá hồng hoa tuyệt mỹ, chở người hữu tình bay về hướng Hỗn Độn Tiên Cảnh. Sau ba ngày kiêm trình, theo bản đồ của Lang Vương, hai người đến phía lối vào tiên cảnh. Nhìn xuống bên dưới còn là sa mạc nữa, hai người bèn hạ xuống, ra là cánh rừng xanh bạt ngàn.

      Sau khi nhàng hạ xuống mặt đất, Thất Nguyệt thu Vũ Nguyệt kiếm lại, nắm tay Liễu Dật :“Chàng hãy cẩn thận đó, nơi đây rất nhiều quái thú, nơi chúng ta đến là trung tâm của cánh rừng này.

      Liễu Dật gật đầu, cười khổ :“Còn bảo ta bảo vệ nàng, nàng lợi hại hơn ta nhiều, lại còn biết bay…”

      Thất Nguyệt vừa tiến về trước vừa cười :“Chàng nhất định phải bảo vệ thiếp. Thiếp sợ quái vật, chỉ sợ chàng thôi. Thiếp làm sao lợi hại bằng chàng được.”

      Liễu Dật ngạc nhiên hỏi:“Sợ ta? Sao nàng lại sợ ta?”

      Thất Nguyệt vừa tra xét khu rừng rậm vừa :“Sợ chàng …a, nữa, thiếp sợ nhiều lắm. Chúng ta thôi.”

      lúc hai người tới từ phía sau truyền lại tiếng hổ gầm. Hai người liền quay lại nhìn thấy con hổ dữ. , đó phải là hổ, mà phải là quái vật mới đúng, vì nó lớn gấp đôi giống hổ thông thường, toàn thân lông đen nhánh. Đáng sợ nhất là con hổ này có tới ba đầu, hai đầu ở hai bên đều có sừng … nhãn thần xanh xám, hàm răng to tướng. Khi hai người quay lại, tam đầu hắc hổ phóng tới vồ liền, mục tiêu chính là Liễu Dật đờ người ra vì sợ hãi.

      Lập tức,Thất Nguyệt hai tay dang ngang, đứng chắn trước mặt Liễu Dật :“Lùi mau…” đồng thời vận công bạt xuất Vũ Nguyệt kiếm. đạo ánh sáng hồng phấn từ thắt lưng Thất Nguyệt xẹt thẳng tới hắc hổ.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 152: BẤT QUY CHI LỘ, NGUYỆN VI NA ...
      Mỗi người đều có lòng tự tôn, tại thời điểm nhất định, trong gian nhất định, mỗi người có phản ứng khác nhau. Nếu nam nhân bị nữ nhân bảo hộ, phải núp sau lưng ta, ta biết lòng tự tôn của ta biểu như thế nào, nhưng chắc chắn ta có cảm giác tự ti.

      Ngay lúc hắc hổ phóng về phía Liễu Dật, Thất Nguyệt nhanh như chớp lạng đến chắn trước Liễu Dật, vận chín thành “Lan Nhĩ Phi Na Thanh” bạt xuất Vũ Nguyệt thần kiếm. tia chớp màu hồng phấn loé lên, nhanh như lưu tinh, xạ thẳng đến tam đầu hắc hổ. Ánh sáng vừa chớp lên tắt, Vũ Nguyệt thần kiếm được Thất Nguyệt thu vào vỏ.

      Hắc hổ hề giảm tốc độ, vẫn tiếp tục phóng về phía trước. Liễu Dật thấy Thất Nguyệt gặp nguy liền ôm Thất Nguyệt kéo ra sau, đồng thời xông lên đứng chặn trước Thất Nguyệt. Trong lòng Liễu Dật, nàng là thê tử, là nữ nhân của chàng, chàng phải có trách nhiệm bảo vệ nữ nhân quý của mình.

      Khi con quái vật ba đầu đó phóng đến cách Liễu Dật chỉ còn hai xích đột nhiên rống lớn tiếng rồi té xuống đất chết tốt…

      Liễu Dật nhắm tịt mắt lại, bụng thầm nhủ phen chắc là phải vào bụng hổ du lịch rồi, nhưng chờ cả nửa ngày mà thấy động tĩnh gì hết, chợt bên tai nghe tiếng Thất Nguyệt cười :“Thư sinh ngốc, chàng làm gì vậy? Đây mà là tư thế của hùng cứu mỹ nhân à? Chàng mau mở mắt ra .”

      Liễu Dật nghe vậy từ từ hé mắt nhìn ra, liền phát con quái vật chết từ lúc nào rồi, nằm cách y chỉ bước, toàn thân nhuộm đầy máu đỏ …

      Liễu Dật hơi ngạc nhiên, bèn hỏi:“Chuyện … chuyện gì xảy ra vậy?”

      Thất Nguyệt vuốt ve thanh Vũ Nguyệt kiếm, : “Đều là nhờ thanh kiếm này cả đó”. Do thân Vũ Nguyệt kiếm rất mỏng, hơn nữa Thất Nguyệt lại dùng đến chín thành “Lan Nhĩ Phi Na Thanh” toàn lực chém ra với tốc độ cực nhanh nên thân kiếm có dính chút máu nào cả.

      Liễu Dật lắc đầu cười khổ:“Lợi hại quá! Xem ra phu quân nàng đại ngôn rồi. Ta đủ năng lực bảo hộ nàng. Chỉ với con quái vật nho này mà ta phải nhờ nàng bảo vệ ngược lại rồi…”. Tuy Liễu Dật vẫn cười nhưng Thất Nguyệt có thể cảm nhận được lòng tự tôn của nam nhân trong y bị tổn thương nghiêm trọng.

      Thất Nguyệt thu kiếm lại, nắm tay Liễu Dật, hỏi:“Lúc nãy vì sao chàng lại đứng che trước mặt thiếp? Chàng có sức bảo vệ thiếp mà lại làm như thế, chàng sợ chết sao?”

      Liễu Dật nhăn mặt:“Sợ chứ, sao ta lại sợ chết? Thế giới này muôn hình muôn vẻ, ta lại có hồng nhan tri kỉ như nàng, ta làm sao lại sợ chết, làm sao lại sợ đoản mạng … Nhưng ta hứa bảo vệ nàng, nếu con quái vật đó ăn thịt ta nàng có cơ hội chạy thoát.”

      Nghe Liễu Dật , cả người Thất Nguyệt sững sờ bất động. Nguyên là nàng cố ý chuyện đó để đánh lạc hướng chú ý của Liễu Dật, ngờ lại được nghe những lời đầy chân tình của chàng. Thất Nguyệt bổng nhớ lại mười năm trước Liễu Dật lấy máu mình cho nàng uống thay nước… Cảm xúc đó mười năm qua nàng vẫn khi nào quên được.

      Tuy nhiên, lần này, mọi thứ đều , nhưng nàng cảm động vì câu đó do chính miệng chàng ra. Trong ánh mắt mơ màng, Thất Nguyệt bỗng nhớ đến Cát Lợi Nhi, vừa hâm mộ , vừa đố kị , nhưng cũng thầm chúc phúc . Trong lòng Thất Nguyệt nghĩ nếu như được hưởng tình đích thực đó ngày, , khắc cũng được, nàng nguyện ý vì khắc hạnh phúc đó mà đoạ lạc luân hồi, vì chút ôn nhu đó mà ôm ấp ngàn năm, nguyện ý tiếp thụ những lời nguyền ác độc nhất, chỉ đổi lại khắc chân tình … Than ôi! Mạng vận từ chối cầu này của nàng.

      Liễu Dật thấy Thất Nguyệt tự nhiên lại bật khóc, hiểu có chuyện gì xảy ra, lúng túng :“Xin lỗi nàng, xin lỗi nàng, là ta tốt, là ta có khả năng bảo vệ nàng, là ta vô dụng.” Lúc này Liễu Dật tự giận mình vì sao có năng lực bảo vệ nàng.

      Thất Nguyệt nhìn gã thư sinh ngốc trước mặt, nhịn được, nhào vào lòng chàng khóc lớn …

      Liễu Dật lập bập hỏi:“Thất Nguyệt, nàng làm sao vậy?”

      Thất Nguyệt lắc đầu, thổn thức: “Hãy ôm thiếp , đừng hỏi gì cả.”

      Liễu Dật lấy làm khó hiểu nhưng vẫn từ từ ôm chặt lấy nàng… Thất Nguyệt thầm :“Chàng ngốc, với việc mà chàng làm, chàng còn hơn hẳn bất cứ ai có khả năng bảo vệ thiếp.”

      Liễu Dật cảm thấy khó hiểu, hỏi gặng: “ sao?”

      Thất Nguyệt khẻ “ừm” tiếng …

      Lúc này trong lòng Thất Nguyệt mọi thứ đề có giá trị. Lúc này trong lòng nàng chỉ có vòng tay ấm áp của chàng mà thôi…

      biết qua bao lâu, Thất Nguyệt cuối cùng cũng đưa tay gạt lệ, từ từ ngẩng đầu lên cười : “Được rồi, chúng ta tiếp tục lên đường thôi. Cái đại môn đó chắc chỉ quanh đâu đây thôi, chúng ta phải tìm ra nó.” Lúc này Thất Nguyệt có thể cảm giác được hạnh phúc của mình, tuy chỉ là hạnh phúc trong hư ảo dối lừa, nhưng nàng… vẫn cảm thấy thoả mãn lắm rồi.

      Liễu Dật mỉm cười bên cạnh :“Ừm, lúc nào rảnh rỗi, Thất Nguyệt hãy dạy ta sử kiếm, để ta có thể thực bảo vệ Thất Nguyệt .”

      Thất Nguyệt nhàng nắm tay chàng, cười :“Được, hay lắm, đợi khi chúng ta đến nơi, thiếp để chàng ra ngoài săn bắn, đốn củi, những việc đó chàng phải làm hết, hì hì, còn thiếp ở nhà hưởng thụ.”

      Liễu Dật cười :“Tốt lắm, lúc đó tìm mảnh đất cạnh nhà, ta giao cho nàng trồng bông hoa có bảy màu.” Liễu Dật cũng hiệu tại sao mình lại câu đó, chỉ muốn đùa chút cho vui, ít nhất điều đó cũng làm khó được Thất Nguyệt .

      Thất Nguyệt cười :“Ừ, thiếp dùng đá để làm hạt giống, dùng lửa để tưới, đợi khi chúng ta già có thể thấy được hoa bảy màu.”

      Liễu Dật vừa định lên tiếng Thất Nguyệt bổng dừng lại, nhìn về phía trước. ra trước mặt có đĩa tròn lớn màu trắng cao khoảng ba trượng, rộng ba trượng. Giữa vòng tròn có ánh sáng lưu động, từa tựa như sóng nước mặt biển, trông rất mỹ lệ. Xung quanh đĩa tròn đó ở bốn hướng co bốn tấm bia đá bị mưa gió xói mòn, bia khắc dòng chữ lớn “Hữu tiến vô xuất ”.

      Liễu Dật nhìn cái đĩa phát sáng, thắc mắc:“Đó là cái quỷ gì vậy?”

      Thất Nguyệt khẽ gật đầu :“Trong đấy .. sau này là nhà của chúng ta.”

      Liễu Dật nghe vậy vội kéo tay Thất Nguyệt, thúc giục:“Chúng ta còn chờ gì nữa, mau vào , xem nhà chúng ta như thế nào, và còn thân nhân của nàng nữa.”

      Thất Nguyệt gấp gáp :“Chậm , thư sinh .”

      Liễu Dật dừng lại hỏi:“Có gì vậy?”

      Thất Nguyệt đáp:“Người nhà thiếp ở đây, nhưng có thể nhà chúng ta sau này là đây”

      Liễu Dật nghi ngờ hỏi:“ ở đây ở đây, chúng ta vào thôi, vì sao nàng nơi đây có thể là nhà chúng ta?”

      Hai tay Thất Nguyệt nắm chặt tay Liễu Dật, như sợ chàng biến mất, :“Thư sinh, chàng có thấy dòng chữ bia đá ? Nếu chúng ta tiến vào có thể ra được nữa.”

      Liễu Dật quay đầu nhìn bốn chữ:“Hữu tiến vô xuất ”, sai, đó ghi tiến vào là thể ra được nữa.

      Liễu Dật quay đầu lại bảo Thất Nguyệt:“Tại sao phải ra? Bất luận ở đâu, chỉ cần có nàng, đó là nhà của ta, chúng ta đến đó chứ?”

      Thất Nguyệt nhìn Liễu Dật, nở nụ cười tươi, nụ cười phát ra từ tận đáy lòng nàng. hiểu vì sao, mỗi lời chàng ra đều làm cho nàng có cảm giác mình là người hạnh phúc nhất thế giới?

      Liễu Dật kéo nàng : “Được rồi, chúng ta vào thôi. Nàng xem, đầu ta bạc trắng, ta chờ đến khi tóc nàng cũng trắng. Từ đấy đến lúc đó chúng ta ra khỏi đây. Ta muốn xem đoá hoa bảy màu của nàng ra sao.”

      Thất Nguyệt gật đầu: “Đồ ngốc, đầu chàng trước đây trắng rồi, còn … nếu chờ đến lúc tóc thiếp cũng trắng chúng ta già hết rồi, đâu còn sức để ra nữa. Ừm, chúng ta quyết định vậy nha, thiếp nhất định trồng thất sắc hoa cho chàng xem.”

      Liễu Dật nắm tay Thất Nguyệt :“Còn chờ gì nữa? Chúng ta vào thôi!” xong hai người chần chờ nữa cùng nhau tiến vào đại môn của “Hỗn Độn Tiên Cảnh” …

      Thế giới đó như thế nào? Chỉ biết nó có hai chữ “Tiên Cảnh”, biết cái “Tiên Cảnh” này là mỹ lệ hay khủng bố.

      Tuy nhiên, hai người ước định tức thời, bước vào là còn đường thoái lui. Liễu Dật có cảm giác như của gã thư sinh hai mươi năm trước, còn trong lòng Thất Nguyệt, tại thế giới này, lời dối kia như còn tồn tại nữa …

      Sinh mạng mới, tuổi xuân mới… đồng hành cùng họ con đường có lối về. Con đường tương lai là hạnh phúc, là gập ghềnh khúc khuỷu, là tranh đấu, hay là bi thương? Bọn họ có thể xẻ đôi thiên địa trong tiên cảnh quay về thế giới thực tại hay ? Tại hạ nghĩ trong lòng các bằng hữu cũng đoán được, phải ?

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 153: HẠNH PHÚC TIÊN CẢNH, KÝ ĐẮC ĐỐI ...
      Hai người vừa bước chân vào “Hỗn độn tiên cảnh” liền cảm thấy có sức hút vô cùng mãnh liệt phát sinh. Thân thể Liễu Dật và Thất Nguyệt vừa tiến nhập biến mất trong chiếc đĩa tròn khổng lồ màu trắng đó.

      Thân thể chợt hỗng. cảm giác kỳ lạ ập vào lòng Thất Nguyệt. Thứ cảm giác quen thuộc mà chỉ những người từng trải qua mới cảm nhận được, vì nó chính là hồi ức. Nàng cảm thấy như mình từ cao rơi xuống, y như mười năm về trước nàng cùng Liễu Dật rơi từ hòn đảo dưới địa đạo xuống bí thất sâu trong lòng đất. Chung quanh họ, luồng bạch quang di động cực nhanh, khiến họ trông thấy gì, chỉ cảm thấy mình rơi thẳng xuống bên dưới

      Thất Nguyệt hồi hộp bấu chặt vào tay Liễu Dật, như sợ rằng có thể hơ hỏng để vuột mất chàng, miệng hỏi: “Thư sinh, như thế này có lãng mạn ?”

      Giữa gian trắng lóa đó chỉ có hai người chơi vơi trong luồng gió mạnh từ dưới thốc lên. Họ rơi, ngừng rơi... Liễu Dật, có tự biết hay , nhưng bất giác nhanh miệng đáp: “Nếu như thế này mà lãng mạn là lãng mạn tử vong, chúng ta rơi xuống đấy.” xong, y vội vàng siết chặt tay Thất Nguyệt.

      Tốc độ rơi càng lúc càng nhanh, luồng sáng quanh người họ cũng như tăng tốc. Thần trí cả hai mơ hồ dần, rồi mất hết tri giác. Từ xa nhìn lại, hai người tay nắm chặt tay, bềnh bồng giữa gian trắng.

      Cũng hiểu trải qua bao lâu, cũng hiểu chốn này là chốn nào, cuối cùng, Liễu Dật cũng từ từ mở mắt. Ánh dương quang rực rỡ chiếu vào người y, sưởi khô quần áo. Làn gió mơn man khiến lòng người thư thái. Ập vào mắt chàng là bầu trời xanh biếc, trong trẻo vẩn mây, thăm thẳm màu biêng biếc, phảng phất như khoảng sâu thẳm trống rỗng đến vô cùng.

      Liễu Dật động đậy chân tay, rồi ngồi bật dậy, thất thanh kêu gọi: “Thất Nguyệt…”

      Thất Nguyệt ngồi bên, nghe y kêu gọi vội chuyển thân lao tới. Nàng ngờ câu đầu tiên của Liễu Dật sau khi tỉnh lại là gọi tên mình, lòng như nở hoa, miệng cười chúm chím: “Thiếp ở đây, chàng có sao ?”

      Liễu Dật cười khà khà: “Ta ngủ thiếp à? Vừa rồi tỉnh dậy, trông thấy nàng đâu, cũng sờ thấy tay nàng, ta cứ ngỡ lạc mất nàng trong lúc chúng ta rơi xuống rồi.”

      Thất Nguyệt cũng cười: “Thiếp cũng ngủ quên mất, nhưng lại thức dậy trước chàng, còn mãi nhìn quanh xem chỗ này là chỗ nào, thấy chàng còn ngủ rất say, nên gọi.”

      Lúc này Liễu Dật mới nhận ra mình ngồi thảm cỏ xanh, liền đưa mắt nhìn quanh. Sau lưng chàng là cánh rừng rậm, đồi núi trập trùng. Phía trước mặt là thảo nguyên mênh mông thấy điểm tận cùng, ngút mắt chỉ màu xanh lục. thảo nguyên có nhiều loại động vật kỳ quái sinh sống, con chạy, con bay, con nhảy…, toàn những loại kỳ dị lạ lùng. Có loài thấy qua, có loài mới gặp lần đầu. Có loài trông từa tựa như người, có loài trông như quái vật. Chúng sinh hoạt đơn lẻ, hoặc thành từng tổ gồm hai ba con như thể gia đình, hoặc hợp quần thành nhóm lớn khoảng năm ba con trông có vẻ như là bằng hữu.

      Mỗi sinh mệnh đều có cách riêng để giao tiếp với nhau, chúng có thể vì miếng ăn mà tranh nhau đến đổ máu. mặt thảo nguyên bốc lên vầng vụ khí màu trắng sữa gió thổi tan, tạo nên những cảnh tượng trông như , nào là lều tranh, chòi đất, nhà gỗ, lại có cả con ngõ trong đó căn nhà bằng đá xếp thành tạo nên phong cảnh nên thơ thảo nguyên bát ngát.

      Khói lam phơ phất, chừng như có loại quái vật nào đó biết dùng lửa như người, lại có loại quái vật thân hình to lớn đốn củi ở bìa rừng phía sau lưng họ. Đủ dạng người, đủ dạng quái vật, nhưng có ai có hình thù giống như Liễu Dật và Thất Nguyệt, bé và yếu ớt. Tuy nhiên, kể từ lúc này trong “Hỗn Độn Tiên Cảnh” có hai “con người”…

      Liễu Dật bất giác ngoác miệng cười lớn: “ kỳ quái, tức cười quá, chỗ này là nhà của nàng à? Nhìn bọn họ kìa, hà… hà…, chẳng ai giống ai cả, dù sao nữa… ta vẫn còn tưởng là gặp phải quái vật, nhưng trông bọn họ dường như có chút địch ý nào.”

      Thất Nguyệt nhìn bộ dạng tức cười của Liễu Dật, cũng mỉm cười : “Được rồi, chàng cũng đâu cần chê người ta xấu, chừng, trong con mắt của bọn họ, chúng ta mới là xấu xí đó. Mỗi người đều có cách nhìn khác nhau, cảm giác cũng khác nhau, đối với khái niệm đẹp xấu cũng giống nhau, chàng có lý do để trêu đùa, nhưng có năng lực để phê phán.”

      Liễu Dật gật đầu: “Ta cũng chỉ đùa thôi mà. Hắc… hắc…, hay nhỉ, chúng ta sống ở đây hả? Có phải đâu nữa hay ? Sao ta vẫn có cảm giác như trong chuyến lữ hành vậy?

      Thất Nguyết đáp: “Lữ hành à? Nếu vậy đâu là đích đến cuối cùng của chúng ta? Nếu vậy mình phải có ý niệm về phong cảnh và quá trình lại chứ, chẳng phải sao? Thôi mình đừng về chuyện hay ở nữa, cũng chẳng nên suy nghĩ về địa điểm phải đến làm gì, chúng ta mau đến chỗ căn nhà đằng kia, rồi hãy từ từ bàn chuyện ở sau nhé!”

      Liễu Dật gật đầu: “Ừ, cũng được, chúng ta hãy đến sau mấy cây to kia, dựng lên tổ ấm xinh xắn cho hai chúng ta, sau đó trồng vài thứ để có thu hoạch mà sinh sống, hà… hà…, rồi sau đó nữa nàng hãy dạy ta những gì nàng có thể, để ta có thể bảo vệ nàng cho tốt, sau đó của sau đó nữa… nàng hãy trồng cho ta loài hoa bảy màu nhé.”

      Thất Nguyệt cũng gật đầu, đáp: “Ừ, cái đó còn lâu mà, chúng ta từ từ làm nhé.”

      ※※※

      Thời gian qua mau như nước chảy, nhật nguyệt thay nhau, chẳng mấy chốc mà ba năm…

      luồng hắc quang từ trung bắn thẳng xuống mặt đất, dừng lại trước cửa căn nhà gỗ, thu lại thanh kiếm “Bi Mộng”, Liễu Dật kéo con quái vật trông giống như con heo, nhưng đầu có sừng dài, mình phủ đầy lông cứng nhọn như gai dài chừng thước ta, chỉ có đuôi là có gai là chỗ mà Liễu Dật nắm vào đó để lôi nó .

      Chiếc cửa gỗ bật mở, Thất Nguyệt từ trong nhà bước ra: “Oa, thư sinh à, chàng càng lúc càng lợi hại nha, hôm nay đánh được con thú to thế này, chúng ta ăn được lâu lắm đó, hì… hì…”

      Liễu Dật cười : “Như vậy mới phụ công lao của phu nhân chứ. Nếu nàng dạy ta tâm pháp Na Lan Na Phi cửu giai gì gì đó, làm sao ta có thể đánh ngã con lợn gai này chứ, có kêu ta bay, ta cũng bay được nữa là.”

      Thất Nguyệt cười tươi như hoa nở, hớn hở : “Sao lại cứ ‘gì mà lan gì mà phỉ’, là ‘lan nhĩ phỉ na thanh’ tâm pháp. Thư sinh chàng đó, ràng là xưa nay hễ đọc qua thứ gì là nhớ mãi quên, thế mà có mỗi cái tâm pháp này là nhắc hoài mà nhớ. Có phải chàng định gạt thiếp ? Hừm, mau!” Vừa vừa lấy tay cù vào eo Liễu Dật.

      Liễu Dật vừa cột con lợn gai, vừa cười : “Được rồi được rồi, Thất Nguyệt, đừng làm ồn nữa. phải ta gạt nàng đâu, chỉ là cái Na Lan và hai chữ gì mới đó, ta quên, mà sao ra miệng được, hà… hà…, đừng nghịch nữa mà, hà… hà…”

      Nghe tiếng cười ha hả của Liễu Dật, đủ biết Thất Nguyệt “hành hạ” chàng” theo kiểu nào đó. Liễu Dật loay hoay gạt tay Thất Nguyệt ra, tay phải y vô tình bị gai chú lợn đâm trúng. Mặc dù y có mang găng tay vẫn bị gai nhọn đâm thấu qua, giọt máu đen ra, rơi đúng vào chuôi kiếm Bi Mộng. Ngay lúc ấy, thân kiếm liền phát xạ hồng quang, chỉ trong nháy mắt biến mất, còn giọt máu kia mường tượng như hề rơi xuống.

      Hai người mãi đùa bỡn nhau, nên hoàn toàn để ý đến biến hóa lạ lùng xảy ra chuôi thanh Bi Mộng kiếm. Liễu Dật chỉ thoáng có cảm giác đau nhói trong tích tắc rồi biến mất, vì “cuồng bạo chi huyết” có thể giúp cho vết thương ngoài da của Chân Ma lành lặn nhanh đến mức khó thể tưởng tượng được…

      Cuối cùng, Liễu Dật chịu nổi, vừa lăn lộn cười ha hả vừa la lên: “Hà hà…, đừng đùa nữa mà, Thất Nguyệt, nàng làm ta mệt chết mất.”

      Thất Nguyệt cũng theo Liễu Dật lăn ra đám cỏ xanh. Hôm nay nàng thay bộ y phục màu phấn hồng tươi trẻ. Trước khi tiến vào chốn “tiên cảnh” này, nàng cụ bị sẵn cho mình đầy đủ trang phục với bảy màu sắc khác nhau.

      Dưới ánh tà dương, Thất Nguyệt nằm dài cỏ xanh trong bộ kình trang màu phấn hồng, trông càng nổi bật, lộng lẫy vô cùng, đặc biệt là chiếc eo thon và đôi chân dài mà nàng ngại để lộ ra ngoài. Thất Nguyên chợt xoay người, cất tiếng oanh nũng nịu: “Thư sinh, chàng thấy thiếp có đẹp ?”

      Liễu Dật trả lời vào câu hỏi của Thất Nguyệt, mà chợt thốt lên: “Lạ nhỉ… vì sao chúng ta đến đây được ba năm rồi mà hề già chút nào, mà càng lúc càng trẻ ra nhỉ?”

      Thất Nguyệt liền trêu: “Ơ hơ! Chàng trẻ lại à? Chàng trông chàng kìa, tóc bạc trắng cả đầu, phải là vẫn như trước sao?”

      Liễu Dật ở chung với Thất Nguyệt ba năm, nên hiểu tính ý của nàng, vội đáp: “Ta về nàng đấy chứ, hiểu sao nàng càng ngày càng trẻ ra, tựa như tiên tử trong truyền thuyết vậy, mỗi ngày lại đẹp hơn chút.”

      Thất Nguyệt rốt cuộc cũng nghe được Liễu Dật chính miệng thừa nhận nàng xinh đẹp, hớn hở đáp: “Đây là tiên cảnh mà, chúng ta đến đây đương nhiên thành tiên nhân rồi, làm sao lại trở thành già lão chứ.”

      ra những lời của Thất Nguyệt cũng sai mấy, với tâm pháp “Lan Nhĩ Phi Na Thanh” cấp chín của nàng, chỉ cần tu luyện chuyên cần ngừng nghỉ là có thể trụ nhan bất lão, huống chi chốn “Hỗn độn tiên cảnh” này vốn rất giàu hỗn độn chi khí. trong những đặc điểm của “Lan nhĩ phỉ na thanh” là có thể tự động hấp thu hỗn độn chi khí của thiên địa gián đoạn, nếu phải là tâm pháp tối cao của Ma Môn mà chỉ có môn chủ mới được tu luyện.

      Liễu Dật nắm tay Thất Nguyệt, cười : “Thần tiên ư? Hà hà, vậy chúng ta chẳng phải thành đôi ‘thần tiên quyến thuộc’ rồi sao? là hạnh phúc…”

      Thất Nguyệt cũng vui vẻ đáp: “Đương nhiên, chúng ta chính là đôi ‘thần tiên quyến thuộc’…”

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 154: THỦY TINH CHI LỆ, TƯỞNG NHĨ MỘNG ...
      phải người ta vẫn , vợ chồng phải ngủ cùng với nhau sao? Tại sao chúng ta phải ngủ riêng vậy?” Trước khi ngủ, Liễu Dật chợt bật ra câu hỏi đó. Dù y mất ký ức nhưng vẫn nhớ được những chuyện thường thức của cuộc sống, hoàn toàn si ngốc.

      Thất Nguyệt hơi bất ngờ khi Liễu Dật bất chợt gặng hỏi việc nàng vẫn cố tình lờ từ trước đến nay, đúng vậy, trong lòng nàng vẫn thường tự hỏi mình vì sao họ là phu thê mà lại thể ngủ chung với nhau. Nàng chỉ nhận được câu trả lời, “vì các ngươi vốn chẳng phải là phu thê thực thụ.”

      Thất Nguyệt nở nụ cười khổ, vờ bực bội vặt lại chàng: “Sao chàng tự dưng hỏi nhiều thế, ai bảo phu thê nhất định phải ngủ cùng nhau nào, mau ngủ thôi, mệt mỏi cả ngày rồi.

      Liễu Dật cười : “Cũng đúng, cũng nhất định như thế.” rồi, chàng cũng quay về căn phòng của mình.

      Thất Nguyệt nhìn theo bong Liễu Dật khuất dần, mỉm cười thầm: “Thiếp chỉ cố gắng chuộc lỗi của mình, nếu như chúng ta quả trở thành phu thê, thiếp e chàng hận thiếp đến trọn đời, cứ như thế này, thiếp thấy thỏa mãn lắm rồi.”

      Liễu Dật như mọi khi cởi bỏ áo ngoài, tháo thanh kiếm Bi Mộng vẫn đeo bên thân ra. Từ ba năm nay, kể từ khi Thất Nguyệt dạy chàng dụng kiếm, chàng quen luôn đeo kiếm bên mình lúc nào rời, chừng như việc mang kiếm là bộ phận trong sinh hoạt hàng ngày.

      Vào đến giường, Liễu Dật nhắm mắt và chẳng mấy chốc chìm vào giấc ngủ, có lẽ, chàng quả quá mệt rồi…

      Đêm tĩnh lặng, chỉ thỉnh thoảng từ xa vọng lại tiếng quái vật kêu gào, dường như tất cả đều hết sức bình thường, thế nhưng khi mọi việc quá đỗi bình thường nhất định là có vấn đề, như là lúc này…

      Thanh Bi Mộng kiếm bỗng bộc phát hồng quang, càng lúc càng mạnh, vầng hồng quang lớn dần, cuối cùng hoàn toàn bao bọc cả Liễu Dật bên trong.

      Chàng vốn dĩ có thể an nhiên tự tại cùng Thất Nguyệt sinh sống trong tiên cảnh này, quên hết mọi phiền não, chẳng còn phải bi thương, quên cả vận mệnh bị nguyền rủa nọ, cần quan tâm đến nữa, thế nhưng, chỉ vì cố cỏn con ngoài ý liệu, giọt máu cường bạo chi huyết của Liễu Dật ra lần nữa biến đổi mệnh vận.

      Liễu Dật mở bừng mắt, thấy mình bập bềnh trong thế giới lạ lùng, chẳng còn chút phồn hoa như trước, mà có vẻ cổ xưa hơn, còn vẻ thanh bình của tại, khắp nơi dẫy đầy chết chóc…

      Liễu Dật lơ lửng giữa trung, ngoảnh nhìn tứ phía, sửng sốt thốt lên: “Nơi này là đâu? Sao ta lại ở đây, Thất Nguyệt nhỉ? Thất Nguyệt…” Liễu Dật hoảng hốt gọi to, nhưng ai hồi đáp.

      Chàng nhìn thấy gã vận hắc y, trông mường tượng như gã, tay cầm kiếm, sau lưng là thiên binh vạn tướng. Đối diện với gã là hán tử cường tráng, hai bên tráng hán là đám đông vừa người vừa quái vật, hình dáng, phục sức đều khác nhau. Bọn chúng kẻ hè nhau giết chóc, kẻ bị thương chảy máu, thanh ma kiếm cũng nhuốm đầy máu…

      Liễu Dật lại trông thấy thiếu nữ ngã chết, tảng băng trắng rơi ra đỡ lấy thân nàng bay bổng trong trung, nét mặt nàng ra trước mắt gã ràng, quen thuộc, như biết nhau từ thuở nào. Nhưng nàng là ai, chàng tự hỏi? Chàng lại thấy gã hắc y vội quăng bỏ trường kiếm, lao người theo đuổi theo thiếu nữ, cùng nàng rơi khỏi chín tầng mây, lạc nhập phàm trần.

      Thế giới lại lần nữa biến đổi, trong nháy mắt, chàng thấy mình đến đỉnh núi trong đêm tối trăng, vì nàng Thường Nga giấu mặt sau bức màn mây dầy đặc. đỉnh núi có rất đông người, ai nấy đều tập trung vào mục tiêu duy nhất, là hán tử cầm thanh ma kiếm. Lúc này, chàng ôm trong lòng mình thiếu nữ chết từ lâu. Đôi mắt chàng hoen lệ. Liễu Dật có thể cảm giác được nỗi đau đớn và bất lực trong lòng …

      Thanh ma kiếm lần đầu nhuốm máu chủ nhân, đồng thời cũng cắt đứt yết hầu của chàng, kết thúc sinh mạng của chàng, thế nhưng ánh mắt của chàng lại vô cùng an tĩnh, bởi vì mạng vận đau khổ của chàng kết thúc, vì người con chàng thương chết, vì chàng bị người thiên hạ truy sát mà vong mạng tại thiên nhai.

      Trong nháy mắt, khung cảnh lại lần nữa thay đổi, lần này chàng nhìn thấy ngôi tiểu đình trong đêm mưa. Chàng phát hoảng khi nhìn thấy chính mình ở đó, nhưng tóc chàng vẫn còn xanh mướt, cũng ôm trong lòng thân thể nữ nhân cứng lạnh. Chàng thấy mình rơi lệ, thấy mái tóc xanh của mình trong đêm trở nên bạc trắng.

      Người mà chàng ôm trong lòng, nàng là… Cát Lợi Nhi, người của chàng, người mà chàng mực dấu . Đương lúc chàng cùng Cát Lợi Nhi bái đường, chàng nhìn thấy Thất Nguyệt, nhìn thấy “vợ” mình, thấy chàng cầm thanh ma kiếm đó đâm vào thân thể của nàng, đúng lúc chàng cũng bị thanh kiếm khác đoạt mất sinh mạng.

      gian lại thay đổi, như thể tất cả đều tồn tại, chỉ như bóng mây qua mắt, còn chưa kịp kinh động chút bụi trần, bốn phía màu ám, chẳng còn gì cả. Liễu Dật kinh ngạc vô cùng, dường như tất cả những hình ảnh vốn nằm trong ký ức của chàng… chỉ có điều chàng vẫn nhớ gì cả.

      Liễu Dật bỗng thấy bối rối. Khi người đầu tiên xuất , chàng có cảm giác quen thuộc nào đó, cho đến lúc cuối cùng ba người dường như chỉ là nhưng xuất trong những thời điểm khác nhau, và dưới những thân phận khác nhau, nhưng lại kinh qua những việc tương tự…

      Liễu Dật chợt thét to: “Ta là ai…” Tiếng thét của chàng vừa thống thiết vừa mạnh mẽ, tựa hồ vang xa. Lúc này bản thân chàng cũng nhớ ra mình là ai, nhưng ba hình ảnh vừa rồi ngừng xoay chuyển trong trí não, từng chút từng chút , ba bức tranh đó dung hợp lại với nhau, liền đó xuất lời nguyền: ngươi phải đọa lạc trong luân hồi ba kiếp, người ngươi phải xa lìa ngươi, nỗi khổ luân hồi, ái tình được chấp nhận khiến ngươi vĩnh viễn thể cùng người sum họp, ngươi phải chịu nỗi đau vạn kiếp.

      Những chữ ấy lên mồn trong trung trước mắt Liễu Dật, chàng thét to: “Ta biết rồi, chính là ngươi… Bàn Cổ, ngươi chớ tưởng có thể vĩnh viễn ngăn trở tình của ta, ta cho ngươi thấy, ta cho ngươi biết, thiên nữ nhất định lại trở về bên cạnh ta.”

      Đột nhiên, hồng quang và hoàng quang cùng lúc phân biệt xuất chung quanh Liễu Dật. Liễu Dật nhìn về bên trái, con rồng đỏ xuất , đó là Long Hoàng, còn con rồng vàng kia là… Long Viêm. Y nhớ ra rồi, luôn cả ký ức về năm ngày hòn đảo thần bí mất. Lúc này nhờ ba hình ảnh vừa rồi, chàng nhớ lại toàn bộ lời nguyền…

      Long Viêm, con rồng lửa kia, vốn chẳng phải là thần thú thuộc quyền chàng, cũng phải do Bàn Cổ hay Nữ Oa sáng tạo nên mà do tự nhiên hóa sinh, hấp thụ thiên địa chi khí mà thành, đứng đầu Bát Hoang. Niết Nhân vốn định thu phục toàn bộ Bát Hoang thần long, rồi khiêu chiến với Thần giới, nhưng vì nhất thời nổi giận chỉ mang mỗi mình Long Hoàng lên Thần giới, gặp lúc biết được Thiên nữ đọa nhập luân hồi, Niết Nhân lập tức cương quyết lìa bỏ Thiên giới, vứt bỏ thanh Bi Mộng, cũng chính là Long Hoàng. Sau này, Vị Linh Phong thu được Long Hoàng và bí kíp ma công đến tầng chín cùng kiếm pháp. Tuy nhiên truyền thuyết cuối cùng về Bát Hoang thần long còn chưa truyền đến tai . Có lẽ… nó còn chưa đến kết thúc.

      Liễu Dật nhìn hai con thần long, : “Đa tạ các ngươi…”

      Hai con thần long uốn lượn hai bên thân Liễu Dật, thanh vọng đến: “Từ lúc người còn ký ức, chúng ta cũng rơi vào giấc ngủ sâu, cho đến ngày, giọt cuồng bạo chi huyết của người nhiễm vào thân chúng ta, đánh thức chúng ta. Việc chúng ta có thể làm là mang ký ức bảy nghìn năm mà chúng ta biết được hoàn lại cho người.”

      Cùng lúc đó Liễu Dật cũng nhớ lại ma công tâm pháp cấp mười hai. Chàng nhìn hai con thần long uốn lượn trước mặt, chợt mỉm cười, rồi lại nhăn nhó, thở dài: “Tất cả chỉ vì năm xưa ta thiếu niên vô tri, giờ đây qua giấc mơ dài, ta hiểu ra nhiều việc, nhận ra mình già lão rồi. Bảy nghìn năm thấm thoắt trải gội gió mưa, có lẽ dung mạo của ta vẫn như thủa thiếu niên, nhưng tóc bạc trắng đầu, chính là vì trải qua lắm bể dâu của cuộc đời rồi vậy.”

      Liễu Dật trấn định tâm thần, song long liền biến mất, hóa thành Bi Mộng kiếm trong tay y. Liễu Dật nhìn thanh kiếm trong tay mình lẩm bẩm: “Ta nhất định đột phá tầng thứ mười ba của “Lan nhĩ phỉ na thanh” tâm pháp cho bằng được, mười năm xong hai mươi năm… ta phải buộc Bàn Cổ trả giá cho lời nguyền của , nhưng… trước lúc ấy, ta cần phải thu phục cả sáu con thần long kia, chỉ nhiếp nhập cả Bát Hoang thần long vào Bi Mộng kiếm, được như vậy cho dù Thần giới trở nên mạnh mẽ thế nào trong suốt bảy ngàn năm qua, ta cũng có thể phá tan nó ra.”

      Cùng lúc đó, Thất Nguyệt cũng có giấc mơ tương tự. cơn ác mộng cứ ám ảnh nàng suốt ba năm qua. Trong mơ, nàng lại rơi lệ, và kìm được thốt lên: “Đừng, xin chàng đừng rời xa thiếp!”

      Nàng tự biết mọi việc chỉ là dối trá, nàng tự biết mọi việc đều , nàng cũng tự biết, tình có ký ức ấy toàn là giả tạo, thế nhưng nàng vẫn có cảm giác hạnh phúc. Đối với mối tình giả tạo này, nàng thể tự mình thoát ra được, thể thoái lui, bởi vì như vậy nỗi bi thương thăm thẳm như vực sâu đáy chẳng còn ánh mặt trời, còn trong hoàn cảnh giả tạm này, ít nhất, nàng cùng còn có thể mỉm cười…

      Nước mắt của nàng… mãi vẫn lạnh lẽo như thế, vì người đàn ông nàng thể mang lại cho nàng ấm áp, những gì nàng có thể làm là mực cam tâm tình nguyện, gặp gỡ lần, đau khổ đời, luyến lưu khôn dứt, vô oán vô hối…

      Nàng có thể ở mãi bên cạnh chàng hay ? Nàng có thể lìa xa chàng ? Cuộc sống của hai người họ thay đổi ra sao? Chúng ta thể trước được, chỉ đành tiếp tục theo dõi. Hoặc giả, hãy quay đầu lại nhìn Lam Ảnh và Cát Lợi Nhi cũng chăm chú theo dõi Thất Nguyệt và Liễu Dật, có thể hiểu được mối duyên phận lỡ làng và nỗi đau đớn qua ba đời ba kiếp này…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :