Ma Kiếm Lục - Tàn Nguyệt Bi Mộng (272 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 145: VỌNG ĐỘNG SÁT KY, VẤN THIÊN ĐA ...
      Duyên phận giữa người với người ra quá kì diệu. Có câu rằng, kiếp trước phải kiếm tìm năm trăm lần kiếp này mới được kề vai nhau, câu đó là hay giả, nếu như đúng kiếp trước Tô Thiếu và Lam Nhận tìm nhau bao nhiêu lần?

      “Mẹ ơi, cái quỷ quái gì thế, làm sao đến nỗi hạ xuống xong, báo hại ta đầu cắm vào đất.” Tô Thiếu rút đầu khỏi mặt đất, vừa phun phù phù bùn đất khỏi mồm vừa ngoạc miệng chửi bới.

      Y mắng chửi, đột nhiên cảm thấy luồng trọng lực kích vào mông, kịp kêu lên tiếng nào lại bắn văng …Nên biết Tô Thiếu này vốn có tu vi gì, tất cả là do Cửu U Ma Thần khống chế thân thể y làm ra những biểu kinh người lúc trước, căn bản lúc đó Cửu U Ma Thần chú ý đến luồng trọng lực đánh vào mông y khiến cho Tô Thiếu lần nữa trở thành chó sực phân.

      Tô Thiếu còn loay hoay nhổ đất khỏi mồm, từ phía sau vang lên giọng : “Xú tiểu tử, ngươi đụng ai đụng lại đụng bản nương.”

      Nhất thời, cả Lam Ảnh, Thiên Kiêu, Lý Lăng đều bị cơn lôi đình Lam Nhận dọa khiếp, họ chỉ biết thầm cầu khấn cho thiếu niên bất hạnh trước mặt.

      Tô Thiếu nghe xong, tài nào nuốt nổi, đứng bật dậy, quay đầu giơ tay chỉ vào Lam Nhận mắng: “Xú nha đầu…ối chà, té ra ngươi là hồ li tinh.” Mắng được nửa câu, Tô Thiếu ngừng ngay, ngờ cú tông lúc trước lại chuẩn xác đến thế, lệch lạc đâu, tông thẳng vào oan gia này.

      Vốn mặt Tô Thiếu lấm lem bùn đất, lúc này đầu lại dính đầy hoa trông hết sức khó coi, Lam Nhận nhận ra người này là ai nhưng nghe thấy xú tiểu tử này kêu mình là hồ li tinh lập tức biết ngay y là ai; từ tới lớn mới có người dám kêu nàng là hồ li tinh, chính là tên lưu manh vô lại nàng gặp tại Phong Đô Quỷ Thành.

      Lam Nhận lại mắng: “Xú tiểu tử, thiên hạ rộng lớn làm sao, ngươi đâu lại bám theo bọn ta, phải ta cảnh cáo ngươi rồi sao? Đừng xuất trước mặt bản nương.” Lúc này nàng giận dữ đến cực điểm, bao nhiêu tâm tình vui vẻ lúc trước giờ bị tên du côn này đảo loạn, bay biến sạch.

      Tô Thiếu vừa dùng tay áo lau bùn mặt vừa : “Con ranh, mặt ngươi chắc cũng dày ngang mông ta nhỉ? Thiên hạ này rộng lớn, ta muốn đâu , ngươi bằng vào đâu dám bảo ta bám theo ngươi, ta cũng có thể bảo là ngươi chặn đường ta.”

      Lam Nhận từ bé được ca ca nuông chiều, lại được các trưởng lão tại Minh giới quan tâm, mến, khi nào lại chịu được cục tức này, tên tiểu tử ngu xuẩn biết trời cao đất dày kia cái gì cũng dở nhưng bản lĩnh chọc tức, mắng người cao. Mấy câu đó khiến cho tính ngang bướng của nàng trỗi dậy.

      Lam Ảnh lắc đầu: “Tiểu tử này rất đặc sắc, dám đắc tội với muội muội ta, xem ra hôm nay y khó thoát cảnh bị chém rồi…”

      Lý Lăng cũng nhìn hai người trong trường, cười rồi lắc đầu : “Tôi thấy vị tất, nên biết là trong tam giới cao thủ như mây, đừng thấy tên tiểu tử này phất phơ như vậy mà coi thường, để đối phó với Lam nương, tôi thấy…” Y tiếp nữa nhưng Lam Ảnh hiểu ngay là Lý Lăng tán dương tu vi của tên tiểu tử này cao siêu.

      Lam Ảnh bất giác phải đánh giá lại Tô Thiếu, nhưng nhìn nhìn lại chỉ giống người thường, tịnh có gì đặc biệt, làm sao Lam Ảnh tin được người phàm có thể là đối thủ của tiểu muội.

      Lại đến hai người ở trong Hoa Hải, Lam Ảnh cùng Tô Thiếu…

      Lam Nhận chịu nổi, hai tay vung ra, bạt xuất hai lưỡi đoản đao, quát lên: “Xú tiểu tử, hôm nay bản nương chém chết ngươi, .” Hồi lâu nàng vẫn được câu gì.

      Tô Thiếu liền cười nỗi đau người khác: “…ngươi ngọng à? thế nào?”

      Lam Nhận thốt lên lời, hành động của nàng biểu rằng nàng giận lắm, song đao chập lại tạo thành hình chữ S rồi quăng ra, đao quang màu lam lóe lên, phi đao xoắn ốc mang theo đao khí cắt rời muôn vạn cánh hoa bay về hướng Tô Thiếu…

      Tô Thiếu hiểu tính xấu của Lam Nhận, điên tiết đến nỗi thành lời tất động thủ, nàng vừa xuất thủ, y liền với Cửu U Ma Thần dung hợp trong thân thể: “Làm sao thu thập nha đầu này.” Tuy mới nghĩ được câu nhưng chớp mắt phi đao gần ngay trước mắt.

      Đúng lúc Tô Thiếu sắp bị chặt làm hai khúc, cánh tay tả kì quái của y bắt đầu biến hóa, chỉ trong chớp mắt, từ lòng tay trở lên biến thành đen sì, giống như chiếc bóng, trong suốt nhưng lại là chất, lưỡi đao đến gần cánh tay tả cũng thần tốc giơ lên…

      thanh nào vang lên, nhãn quang mọi người đều bị thiếu niên ngốc nghếch này hấp dẫn, cánh tay cử động cực nhanh, nắm lấy hai lưỡi đao của Lam Nhận…

      ai tưởng nổi kết cục như thế, cần nhớ tốc độ bay của hai thanh đao trong tay Lam Nhận nhanh đến bất khả tư ý, đến những người tu vi cỡ Lý Lăng cũng dám dùng tay đón đỡ, nếu có sai sót gì trong lúc đỡ, thanh đao bắt đầu từ cánh tay mà chặt đứt thân người…

      Nhưng thiếu niên ngốc nghếch này lại thản nhiên dùng cánh tay nắm lấy thanh đao, buồn cười hơn là Tô Thiếu mặt dùng lưỡi đoản đao sắc lẹm cắt móng tay, mặt cúi đầu thốt: “ tồi, tồi, vẫn còn nhanh lắm, dùng cái này cắt móng tay rất tuyệt.”

      Cửu U Ma Thần trong thân thể Tô Thiếu đột nhiên cảm thấy kế hoạch của y lộ ra sơ hở, y bỏ sót mất nhân tâm, những người này mà cùng xuất chiêu ắt lấy mạng tên thiếu gia vô lại, trái tim máu thịt của dĩ nhiên cũng chung số phận; nếu đúng như vậy đợi đến lúc Tô Thiếu bị vũ nhục sớm bị người ta băm nát rồi, y cũng phải chết theo, liền từ từ tính toán kế hoạch khác…

      Đối với thiếu niên này, Lam Ảnh lúc đó cảm thấy thập phần hứng thú, đến tam giới lâu, chỉ gặp được cao thủ duy nhất là Lý Lăng, mãi đến giờ mới được chứng kiến tu vi của thiếu niên này có thể so được với họ Lý, nhất thời lòng háo thắng của y dâng lên.

      Cầm theo thanh trường đao, Lam Ảnh tới bên Lam Nhận, cười tà dị: “Vị công tử này xưng hô thế nào, vừa rồi tiểu muội đắc tội, thân làm ca ca này xin được thay thế bồi tội.”

      Tô Thiếu ngẩng đầu nhìn vẻ mặt tươi cười của Lam Ảnh: “Tuy ngươi cười rất khó coi nhưng so với tiểu muội gì đó vẫn khá hơn nhiều, ngươi thành tâm bồi tội như thế, ta cũng…miễn cưỡng tiếp thụ…còn về chuyện xưng hô như thế nào ngươi có thể gọi ta là Tô Thiếu gia, bỏ qua chữ ‘gia’, kêu là Tô Thiếu được rồi.”

      Lúc đó vẻ mặt tươi cười của Lam Ảnh tắt lụi, thay vào đó là ánh mắt muốn sát nhân, thanh đao từ từ chuyển qua, trung ma khí lại tụ tập, xung quanh nổi gió cuồn cuộn, muôn vạn cánh hoa giống như tuyết bay, tản vào trung…

      Lý Lăng thầm: “Sát khí mạnh quá, so với lúc trước đối phó với mình chân thực hơn, xem ra lần này Lam Ảnh động sát cơ rồi.”

      Lam Ảnh quay đầu lại, cười : “Tiểu muội, đến bên Lý Lăng , để ca ca xem thử người này có bản lĩnh gì mà lại dám khi phụ muội…”

      Lam Nhận lần đầu tiên thấy ca ca nóng nảy như vậy, từ lúc , ca ca dù giận hay đều để lộ biểu , chỉ nhờ vào nhãn thần thâm trầm cùng nụ cười mỉm tà dị mới nhìn ra được đặc điểm khi y động sát cơ: ma khí tụ tập lưỡi ma đao, trong trung …luôn mãnh liệt phi thường.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 146: ĐAO PHÁCH MA THẦN, MINH TÂM GIẢ ...
      Lam Ảnh trông nom tiểu muội từ tới lớn, tuy rằng tính cách thô lỗ, gàn bướng của nàng y ít lần lĩnh giáo qua nhưng y cho phép người khác khi phụ muội muội mình, đó là nguyên nhân lớn nhất vì sao người Minh giới lại nuông chiều Lam Nhận đến vậy. Thế mà tên nhãi ranh biết trời cao đất dày này lại ngang nhiên xuất ngôn nhục mạ, y làm sao chấp nhận được.

      Tô Thiếu nhìn qua, cầm lưỡi đoản đao của Lam Nhận quăng , : “Úi chà… ngươi quả là người biết tốt xấu, lúc trước còn xưng huynh gọi đệ, giờ lại lật mặt nhận quen biết, là tối hiểm, may mà ngươi phải là bằng hữu của ta; xem ra thế giới này công bình, ca ca thế nào muội muội thế ấy…”

      Lam Ảnh tịnh cáu bẳn, chỉ tiếp tục mỉm cười, nhưng ai cũng thấy trong nụ cười y cơn giận đến cực điểm, cùng lúc ma khí trong càng lúc càng dày, thanh đao của y nhặt từ dưới đất lên phát ra hồng quang, phảng phất như bóng dáng tử thần…

      Tô Thiếu vẫn ngây ngốc, nhìn thấy những biến hóa chung quanh, nhất thời ta chỉ cảm thấy mình có thể bất đắc kỳ tử, những thứ quanh mình đều muốn đoạt mệnh. Tô Thiếu bất giác nhủ thầm: “Tên này xem ra lợi hại lắm, ngươi có nắm chắc thắng được y ?”

      Cửu U Ma Thần đáp: “Nếu thắng được y chắc chắn chúng ta ỹong đời, ma khí quanh y dường như còn mạnh hơn của Ma giới thành chủ, xem ra ta bị chôn vùi quá lâu, đời này xuất cao thủ như thế mà ta cũng biết.”

      Tô Thiếu có vẻ nhịn được, hỏi: “Con mẹ ngươi đừng nhăng cuội nữa, thắng được hay tuột ra .”

      Cửu U Ma Thần đáp: “Nếu như thắng nổi được y ta còn xưng diệt thế Ma thần cái gì đây.”

      Tô Thiếu tựa hồ có hố sâu hun hút trong tâm lí, thầm: “Nhìn ngang là cây đao, nhìn dọc cũng làm cây đao mà thôi, sống chết có số, con mẹ mi, nếu sợ tên tiểu tử này, ta phải là Tô gia đại thiếu gia.”

      Gã nhìn Lam Ảnh, : “Chắc ngươi là vị ca ca vô địch của con ranh kia? Nhìn qua ngươi cũng lợi hại, phải định chém ta chứ.”

      Lam Ảnh gật đầu: “Trổ hết bản lĩnh ra , đừng ta cảnh cáo ngươi.” xong, y liền động, song thủ nắm lấy chuôi đao, từ dưới đất quay tròn vòng, chớp nhoáng kéo lên đến đỉnh đầu, dưới ánh đao quang màu đỏ, đạo đao nhận khổng lồ trắng lóa chém xuống, trong làn quang nhận kèm theo uy thế phong lôi, mãnh liệt vô cùng…

      Cùng lúc, từ vai đến song thủ Tô Thiếu nhanh chóng biến thành màu đen, chỉ thấy tay phải đưa lên cong lại thành trảo trực tiếp hút lấy thanh U Nham Kiếm cắm mặt đất, dưới khống chế của Cửu U Ma Thần thanh kiếm màu tro vừa đến tay y liền mang theo hào quang đỏ như máu. Lúc bấy giờ, linh hồn Tô Thiếu hoàn toàn thể khống chế được thân thể, y chỉ có thể làm người thứ ba đứng xem khi nào sinh mệnh y đến hồi kết…

      Có kiếm trong tay, Cửu U Ma Thần mới chân chính có được năng lực của diệt thế Ma thần, Tô Thiếu lúc đó hoàn toàn mang thân thể giao cho y. Có được nhục thân, Cửu U Ma Thần càng khống chế kiếm ý tốt hơn, biến thành mãnh liệt hơn…

      Trong vòng 10 trượng quanh thân thể Tô Thiếu, đột nhiên truyền lại những tiếng kêu than thê thảm, thanh tắt vô số tử linh nhờ nhờ hình khô lâu từ mặt đất bay lên, thoáng chốc bao quanh thân thể thiếu gia lưu manh, cuộn thành vòng tròn phát tán độc chướng màu lục rồi đem ma khí dày đặc của Lam Ảnh cách li hẳn ra.

      Khô lâu tử linh từ mặt đất bốc lên càng lúc càng nhiều, từ chân trời cũng bắt đầu tụ tập hồng vân, chỉ trong khoảng chớp mắt mây hồng cuồn cuộn bay về tạo thành thế đối lập với ma khí màu đen đầu Lam Ảnh, liên tục sản sinh sấm sét nổ văng khắp bốn phía.

      Lý Lăng đứng ngoài buột miệng thốt lên: “Là…là Cửu U Ma Thần?”

      Y kịp tiếp, lúc đó thanh Thiên Đao mang theo khí thế phong lôi vượt qua khoảng cách mười trượng xả thẳng xuống, song thủ Tô Thiếu đồng thời nắm chặt cây kiếm, nhanh chóng giơ ngang đỉnh đầu.

      “Choang choang”, thanh binh khí giao nhau vang lên, tiếp theo là tiếng “bốp” rất , Tô Thiếu đứng trong trường thản nhiên đỡ lấy Thiên Đao của Lam Ảnh.

      Vì lực đạo của Thiên Đao quá mạnh, tuy Tô Thiếu đỡ được song thân thể bị cường lực ép lún xuống đất chừng thước.

      Trong lòng Lý Lăng nguội lạnh, nén được lời khen ngợi thanh đao của Lam Ảnh cực kì mãnh liệt nhưng y càng bội phục Tô Thiếu, chỉ bằng vào thanh kiếm lại đỡ được Thiên Đao trong tình huống như vậy, có thể thấy chân nguyên lực đạo cường hãn đến thể tưởng tượng…nếu người phải tiếp đao vừa rồi là y, e rằng kiếm hủy nhân vong.

      Lam Ảnh chuẩn bị xuất ra đao thứ 2, thân hình Tô Thiếu lại động trước, toàn thân xoáy tròn, dễ dàng thoát khỏi mặt đất, y dừng lại mà bay thẳng lên chừng 3 trượng, hồng quang trong mắt lóe lên, song thủ nắm kiếm quăng xuống…

      Hào quang trải dài từ đỉnh trời xuống tận đáy sâu đại địa, tạo thành vòng tròn hoàn mĩ trực tiếp chém vào Lam Ảnh, khí chớp mắt bị cắt ngọt, mặt đất đồng thời nứt ra thành vệt.

      Lam Ảnh nào có sợ gì, trường đao đưa ngang, đem vô thượng chân nguyên xuất ra chiêu mạnh nhất “Vô Ngân Trường Đao”. Thân đao tức tỏa ra quang mang màu tối chói mắt, ma khí chung quanh đều ngưng tụ về chỗ y đứng, gió lộng tung bay trường sam của y, cùng lúc Lam Ảnh từ phía trước kéo rê đao thành dải, chuyển động 360 độ, dưới tác dụng của thân đao, đạo quang mang hình bán nguyệt màu đen xé toạc gian mang theo sấm chớp tím sẫm xoắn vào nhau, tạo thành thế giơ ngang hướng về đạo quang hoa trải khắp thiên địa cùng vô số khô lâu tử linh…

      Hai đạo hào quang giao nhau theo hình chữ thập, phát ra thanh, chỉ duy nhất dị quang bắn ra. Vừa giao nhau, từ chữ thập làm trung tâm, bạch quang phát tán ra theo phương song song.

      Tất cả mọi người đều mở nổi mắt, kể cả Tô Thiếu và Lam Ảnh…

      Chỉ trong chớp mắt, chớp mắt mà mọi người nhìn thấy gì, đạo quang mang thứ 2 biến mất, mọi người lại nhìn vào trong trường…

      Lam Ảnh vẫn giơ ngang trường đao, nắm lấy chuôi đao, hơi thở phì phò, nhìn xuống mặt đất thấy dấu vết y bị bức lùi, phải đến hai trượng. Nhìn sang Tô Thiếu, cạnh người y vẫn còn vô số tử linh cuốn quanh, hai tay vẫn còn đen nhánh, duy có hai mắt là đổi khác, còn vẻ thơ ngây mà lên ý muốn giết chóc sung mãn, hoàn toàn lộ ra biểu tình hay động tác gì, như thể ở trạng thái tồn tại.

      Lam Nhận là vị nương tinh minh, trong mắt nàng đao pháp của ca ca là thiên hạ vô địch, kể cả khi nàng thấy được ma kiếm của Liễu Dật vẫn cho là thế nhưng phũ phàng ra trước mắt là nếu như ca ca đấu cùng với tên lưu manh này, khả năng bị giết chết rất lớn…

      Chỉ trong hai chiêu phân xuất thắng phụ!

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 147: THIỆN LƯƠNG ĐÍCH TÂM, ĐAO QUANG KIẾM ...
      Cao thủ quá chiêu cùng nhau, thắng thua vốn chỉ trong chớp mắt, Tô Thiếu phải là cao thủ nhưng sức mạnh của Cửu U Ma Thần lại vượt xa các cao thủ.

      Tuy chỉ là hai chiêu nhưng Lam Ảnh biết rằng thanh đao của y tuyệt đối thể giết nổi đối phương trong khi cây kiếm của đối phương có đủ khả năng kết liễu sinh mệnh y. kẻ tung hoành Minh giới như y chưa từng coi người trong tam giới ra gì, đến cả Thần giới ở đỉnh Côn Lôn y cũng để vào trong mắt.

      Vốn đối với giới giang hồ này, y quen thuộc phi thường, gây cho y mối uy hiếp lại phải là những người ở Thần giới: Lãnh Kiếm cùng Liễu Dật, tuy Ma môn Ngạo Thiên rất mạnh nhưng y cũng buồn để ý.

      Mười năm sống cùng Cát Lợi Nhi, lòng tranh cường háo thắng của y bị ái tình xoá nhoà nhưng trận quyết đấu ngày hôm nay khiến y có cảm giác rằng…đao pháp của mình thoái bộ rồi chăng?

      Cùng lúc, Tô thiếu gia ở đối diện lại cử thanh tà kiếm trong tay lên, hiển nhiên gã muốn tung ra đòn cuối cùng, giết kẻ thuộc về thế giới này, những người ngoài trường cùng Thiên Kiêu đều nhìn ra rằng Lam Ảnh nhiều khả năng tiếp nổi kiếm của tên thiếu gia lưu manh.

      Hồng vân thiên lúc này đỏ bầm như máu, dần dần bài xích ma khí đầu Lam Ảnh, vô số khô lâu tử linh bao quanh Tô thiếu gia phát ra những tiếng kêu than ai oán.

      Cũng lúc đó Lam Nhận nhảy bổ vào, đứng che trước mặt Lam Ảnh, nhìn thẳng vào Tô thiếu gia gào lên: “Dừng lại, cần đánh nữa, ngươi thắng rồi.”

      Lam Ảnh thấy thân ảnh kiều của tiểu muội đứng chắn trước mặt, tức giận quát: “Tiểu muội, muội làm cái gì thế này, chả lẽ ca ca lại sợ .”

      Lam Nhận quay đầu lại, trong mắt mơ hồ có ánh lệ: “Ca ca, đều là tiểu muội tốt, tiểu muội ngang bướng, đến đâu là gây phiền ở đó, 20 năm nay đều là huynh lòng chiều chuộng muội, luôn vì muội mà ra mặt, giờ tiểu muội lớn rồi, dù hiểu chuyện chăng nữa muội cũng biết…huynh là người máu mủ, là người thân duy nhất của mình, muội thể có huynh.”

      Sắc mặt Lam Ảnh dần dần trở nên bình tĩnh: “Tiểu muội, muội cuối cùng cũng lớn, ca ca an tâm rồi, muội tránh ra , ca ca xưa nay chưa thua ai, hôm nay có thể bạt đao thống khoái thế này, có chết cũng được rồi.”

      Lam Nhận nhìn sắc mặt ca ca, nàng hiểu lòng y, cũng giống như nàng đều thích tranh cường háo thắng, ưa thể diện, nhưng những thứ đó có gì hữu dụng? So với tình thân, chúng đáng giá cắc lẻ…

      Lam Nhận rơi lệ, bật khóc: “Ca ca, huynh dừng tay , cứ coi như huynh vì tiểu muội cũng vì Cát Lợi Nhi, chả lẽ tình của huynh dành cho nàng ấy lại kết thúc thế này? Huynh phải rất nàng sao? Huynh mà chết , còn được nhìn thấy nụ cười của nàng, còn được ăn những món nàng nấu.”

      câu đó như tiếng sấm từ trời sa xuống, đánh thẳng lên thân mình Lam Ảnh, đúng vậy, muội muội đúng, y vì thể diện nhất thời mà quên tình với Cát Lợi Nhi…Y sợ chết, nhiệt huyết trong mình mang lại cho y khoái cảm chiến đấu nhưng cái gọi là thể diện đó chỉ là hư vô, so với tình chân có đáng gì.

      Lúc đó, thân thể Tô thiếu gia quay lại hình dạng nguyên bản, hồng quang trong mắt dần dần tan , khôi phục bản lai ý thức, đó phải là Cửu U Ma Thần đột phát thiện tâm mà vì linh hồn Tô Thiếu ngừng ngăn trở khiến thanh kiếm cách nào chém xuống được, trong lòng ta liên tục cầu bản thân tha cho hai người đối diện.

      Đến lúc này Cửu U Ma Thần phát ra nhược điểm của Tô Thiếu, ta quá thiện lương, thứ thiện lương này tàng dưới lớp vỏ vô lại, đằng sau danh dự của kẻ hạ lưu là khối lương tâm. Nhìn Lam Nhận, Ma thần đột nhiên quyết định dứt khoát, khống chế thân thể Tô Thiếu nữa…

      Tô Thiếu thầm: “Được, lần này được lắm, nghe lời ta , say này có thời gian để ngươi thể nhiều hơn.”

      Cửu U Ma Thần mực trầm mặc, vì y từng bước, từng bước sưu tập nhược điểm của thân thể này hầu về sau lợi dụng mà hoàn toàn khống chế, lúc đó y muốn thế nào người thiên hạ phải thế ấy.

      Tô Thiếu chầm chậm đến bên bao kiếm, vừa nhặt lên vừa : “ đánh nữa, đánh nữa, còn gì vui nữa đâu, mới đánh được lúc con nhãi này xông ra khóc lóc vớ vẩn làm cho trong lòng thiếu gia kì kì thế nào ấy, còn tâm tình gì nữa.”

      Tên thiếu niên ngốc nghếch kia mở mồm đánh nữa, kì trong mắt Lam Nhận, Lam Ảnh là mở cho họ lối xuống nước, nếu như tiếp tục đấu, Lam Ảnh dù chết cũng khó lòng thoát khỏi trọng thương.

      Lam Nhận quay đầu lại nhìn Tô Thiếu, cặp mắt lam thẫm lộ vẻ cảm kích, : “Đa tạ ngươi.”

      Tô Thiếu nhìn Lam Nhận, có vẻ hơi ngây ngốc, rất nhanh y lại biến thành tên vô lại, : “Con nhãi, đa tạ ta cái gì, ta mệt rồi muốn đánh đấm nữa.”

      Lam Nhận lau nước mắt, đột nhiên dịu dàng nắm lấy vai Lam Ảnh : “Tên tiểu lưu manh ngươi cũng còn có điểm có ích, chí ít cũng giúp muội hiểu được rằng đối với muội ca ca trọng yếu biết bao, rằng lúc trước muội ngang bướng thế nào.”

      Lam Ảnh thu lại thanh trường đao, với Lam Nhận: “Ôi chà! Ca ca còn phải cảm tạ muội nữa, cuối cùng khiến ca ca hiểu rằng vượt lên danh lợi và hoa lệ trống rỗng còn có những thứ đáng để ca ca trân trọng hơn.”

      Tô Thiếu ôm đầu, nhìn hai huynh muội, : “Đừng nhanh thế chứ, bị các người làm cho váng đầu rồi, các ngươi hiểu được nhiều thế mà ta hiểu gì hết.”

      Lam Nhận bĩu môi: “Hắc hắc, ít nhất ta hiểu được là ngươi còn chưa tồi đến mức thể cứu được.”

      Tô Thiếu quan sát dáng vẻ nghịch ngợm của Lam Nhận, đột nhiên phát rằng nương mắt lam này khả ái phi thường, hơn nữa… là xinh đẹp.

      Trong lúc Tô Thiếu còn ngây ra, Lý Lăng bước tới cười : “Tô đại thiếu gia, thanh kiếm của cậu khiến ta hiểu được thế nào là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.”

      Tô Thiếu liền đáp với vẻ lễ mạo: “Vị đại hiệp này, huynh quá ưu ái rồi, tôi chỉ đùa chơi thôi mà.”

      Lý Lăng lại cười: “Tô Thiếu thực là quá khiêm nhượng rồi, nếu kiếm của huynh mà chỉ là đùa chơi người giang hồ chúng ta trở thành cái gì đây? Còn mặt mũi nào đứng trước mặt cậu nữa.”

      Tô Thiếu đáp, chỉ cười ngượng ngập, y biết rằng đó là Ma thần gì đó trong thân thể tác quái.

      Lý Lăng tiếp: “Tô Thiếu, chúng ta có thể đàm đạo ?”

      Tô Thiếu hỏi: “Đàm đạo chuyện gì?”

      Lý Lăng đáp lời: “Nhiều chuyện lắm, biết Tô Thiếu có nể mặt mà đáp ứng ?”

      Tô Thiếu luôn: “Quá lời, quá lời, bất quá…ở đây có gì ăn uống được, chúng ta tìm chỗ nào đó từ từ chuyện.”

      Lam Nhận tựa hồ thấy được rằng Lý Lăng có vấn đề trọng yếu nào đó cần hỏi, liền bước ngay tới : “ cần như thế, chúng ta cùng đến nhà ca ca ta, thế nào…”

      Tô Thiếu nhìn Lam Nhận rồi lại nhìn Lam Ảnh đứng sau lưng nàng, nghoẹo đầu : “ biết chủ nhân có hoan nghênh hay .”

      Lam Ảnh lập tức chuyển qua khuôn mặt tươi cười: “Đương nhiên hoan nghênh… Chúng ta , Cát nhi ở nhà chắc làm nhiều món ngon.”

      Cứ như vậy, Lam Ảnh trước dẫn đường hướng về Liên Hoa Trấn…

      Nhìn theo thân ảnh họ dần biến mất, biết phải gì, có thể họ là những người mới bước chân vào chốn giang hồ, họ viết lên chương mới cho giang hồ, là bạn là địch ai có thể định nổi, nhưng là người giang hồ tất có kiếm mà có kiếm là Liễu Dật lại xuất , như vậy giữa họ xảy ra chuyện gì?

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 148: THẾ NGOẠI ĐÀO VIÊN, HỮU KÍ ...
      Cuộc sống luôn tràn ngập những điều vớ vẩn, cũng giống như con đường tất có chỗ bằng phẳng có chỗ gập ghềnh, bạn có cách này xoay chuyển được con đường ấy. Có thể Liễu Dật cùng Thất Nguyệt cứ sống trong niềm hạnh phúc vì còn kí ức nhưng cuộc sống ngừng thay đổi khiến người ta thể dự liệu được, giống như câu chuyện này…

      Lang Vương cầm chiết phiến bôn ba suốt hai ngày trời, mọi địa phương chung quanh tìm cả rồi nhưng vẫn phát tung tích của Liễu Dật, dự cảm lành trong lòng ông càng lúc càng mạnh mẽ, với tu vi của Liễu Dật thể vô duyên vô cớ thất tung, kể cả chàng muốn đâu cũng qua tiếng với ông, trong việc này nhất định xảy ra chuyện gì đó.

      Lang Vương bất tri bất giác tới bên ngoài gian nhà cỏ, vốn có tâm nên ông nhận thấy, mãi đến lúc phát chỗ có người ở này mới quan sát cẩn thận.

      Cảm giác đầu tiên là “tiểu kiều lưu thủy nhân gia” (nhà dân có cây cầu bước qua dòng nước”, nước suối từ cây tiểu kiều liu riu chảy lại phát ra thanh rì rào, đối diện là ngôi nhà cỏ tề chỉnh, thanh khiết, phía trước có cái sân , bên có cây đu, xem ra rất có tác dụng mỗi lúc mệt mỏi cần giải lao, mé hữu là khoảng đất, từ trong nhà vọng ra thanh dệt vải.

      Lang Vương nén được thở dài: “Trong thời loạn li mà vẫn còn có được cuộc sống như thế này thực là hạnh phúc, người bình phàm có hạnh phúc của người bình phàm, người giang hồ vĩnh viễn thể so được.”

      Cũng lúc đó, cửa gian nhà mở ra, từ bên trong bước ra nữ tử, Lang Vương quan sát cẩn thận, nguyên nhân là nữ tử này nhìn rất quen, là…Thất Nguyệt. Tuy y phục thay đổi nhưng dung mạo hề cải biến.

      sai, nữ tử từ trong nhà ra chính là Thất Nguyệt. Trang phục của nàng lúc này giống với cách ăn mặc quen thuộc của người giang hồ, là váy lụa thô màu xám bạc, có mùi vị của những ngày còn ở giang hồ mà của hạnh phúc bình phàm, loại mùi vị uống được ngụm hạnh phúc, mặc áo thô vẫn mỉm cười, ở giữa bình phàm có được hạnh phúc.

      Lang Vương buột miệng thốt: “Thất Nguyệt.” Nhìn kĩ trang phục của nàng, ông đột nhiên nghĩ rằng việc Liễu Dật xảy ra chuyện có quan hệ gì với nàng ?

      Thất Nguyệt ngẩng đầu nhìn người trước mặt, nàng đương nhiên biết đó là thủ hộ thần thú…Lang Vương, cũng là người trong Ma giới, nên nén được, hỏi: “Ông sao lại ở đây.”

      Lang Vương mỉm cười, nụ cười vô cùng thâm trầm: “Câu này tôi định hỏi nương, làm Ma môn tôn chủ hô phong hoán vũ, sao lại đến đây làm phổ thông bách tính?”

      Thất Nguyệt đáp, chỉ cười dịu dàng…Tuy mặc áo thô gai nhưng nụ cười của nàng vẫn giữ nguyên vẻ mỹ lệ.

      Cùng lúc trung niên mặc trường sam màu đen bằng vải bố tới, mái tóc người này bạc trắng, gương mặt cương nghị như được điêu khắc, trong tay cầm cây cuốc, mồ hôi đầy đầu.

      Lang Vương quan sát kĩ càng, phải là người ông vẫn tìm ngày tìm đêm, Liễu Dật, đó sao? Lúc này chàng cũng giống như Thất Nguyệt, mặc quần áo kiểu giang hồ, sắc mặt ngập đầy hạnh phúc, ánh mắt còn bi thương, vẻ tang thương ngày nào cũng biến mất.

      Lang Vương vội tiến lên bước, gọi: “Ma chủ.”

      Liễu Dật nhìn Lang Vương, đến bên Thất Nguyệt hỏi: “Thất Nguyệt, ông ta là ai? nhận sai người rồi, đến đây làm gì vậy.”

      Thấy dáng vẻ của Liễu Dật, Lang Vương lập tức minh bạch hơn nhiều, chàng lúc này hẳn có vấn đề mà chuyện đó xuất phát từ Thất Nguyệt, chỉ cần hỏi han đến nơi đến chốn tất tìm ra được đáp án.

      đợi Thất Nguyệt hồi đáp, Lang Vương lập tức lái : “ sai rồi, à à, ta là thúc thúc của Thất Nguyệt từ xa đến chơi, thăm nom cuộc sống của nó, thấy hôm nay muộn rồi nên tính ở lại.”

      Liễu Dật nghe qua, lau mồ hôi trán: “ ư? Tốt quá, lâu nay có ai đến thăm chúng tôi.” Tuy Liễu Dật ra hai chữ “lâu nay” nhưng Lang Vương hề kinh ngạc, vì ông biết rằng trong việc này xảy ra cố, cần phải tính chuyện tách Liễu Dật khỏi, rồi hỏi han Thất Nguyệt.

      Lang Vương tiếp: “Ta có thói xấu là mỗi bữa phải uống rượu, có rượu ăn gì cũng vào.”

      Liễu Dật nghe xong, vội vàng : “Được, được, ông cứ đợi chút, tôi ra ngoài mua rượu, làm sao có chuyện thân thích phương xa tới thăm lại tiếp đãi cẩn thận được…” rồi, bỏ cây cuốc xuống, với Thất Nguyệt vài câu rồi bước ra phía ngoài.

      Thấy Liễu Dật khỏi, Lang Vương buông tiếng thở dài, lắc lắc đầu.

      Thất Nguyệt lúc này mới lên tiếng: “Lang Vương ông hổ là lão mưu thâm toán, lại nghĩ ngay được biện pháp tách thư sinh ra.”

      Lang Vương lại lắc đầu: “Hà hà, nếu Thất Nguyệt nương cho lão Lang cơ hội chuyện, e rằng ta trở thành khách đứng ngoài cửa rồi.”

      Thất Nguyệt mỉm cười: “Theo tôi vào trong , ông nghĩ gì cứ hỏi cho đến đầu đến đũa.”

      Nàng biết rằng cuộc gặp gỡ này đến, thể tránh được, cần phải đối mặt, cần phải tranh thủ, vì hạnh phúc của mình mà tranh thủ.

      Lang Vương theo chân nàng vào.

      Gian nhà cỏ này rất gọn gàng, sạch , ánh dương quang rạng rỡ từ bên ngoài song cửa chiếu thẳng vào mang lại cho người ta cảm giác ấm áp thơm tho, quan sát kĩ thấy căn nhà có hai gian, có thể là nơi Thất Nguyệt cùng Liễu Dật nghỉ ngơi, phía ngoài là gian tiểu thính, trong nhà trần thiết đồ đạc đặc biệt nào, thứ duy nhất khiến người ta phải chú ý là hai bộ y phục, hai thanh kiếm treo tường.

      Nhìn sang bức tường đối diện song cửa, bên tả treo chiếc áo chẽn màu đen, bên hữu treo chiếc choàng cũng màu đen, xem qua áo được làm bằng da, ở giữa hai bộ y phục có hai thanh kiếm được treo riêng biệt. thanh màu bạc sẫm, thanh thuần màu đen, hai thanh kiếm này từ cách tạo hình, hình dạng, kể cả tiêu chí đặc thù bên ngoài, vật liệu chế tạo khác hẳn nhau, chỉ có điểm tương đồng: chúng đều là tuyệt thế thần kiếm, giờ đây chủ nhân quy nên chúng trở thành vật để quan thưởng mà thôi.

      Thất Nguyệt ngồi xuống : “Ông là lão sư của thư sinh, Thất Nguyệt đành mạo muội xưng hô là tiên sinh, tiên sinh, xin mời.” rồi nàng rót hai chén trà hoa nhài hết sức bình thường.

      Lang Vương gật đầu, nhàng ngồi xuống, nhìn Thất Nguyệt cười nụ.

      Thất Nguyệt nhấp ngụm trà, cười khổ : “Tiên sinh, cần thâm trầm như thế, có vấn đề gì xin cứ hỏi kĩ vào, tôi biết ngài rất hiếu kì.”

      Lang Vương cũng nhấp ngụm trà, làn thanh hương dìu dịu chảy vào trong yết hầu, : “Thất Nguyệt nương, tôi biết luôn đối tốt với Ma chủ, điều tôi muốn hỏi chính là vì sao Ma chủ giờ lại biến thành như vậy, cuối cùng là xảy ra chuyện gì.”

      Thất Nguyệt cười : “Ngài thấy rồi, có gì, chuyện xảy ra chỉ là huynh ấy mệt mỏi với chốn giang hồ, cùng tôi ở đây hưởng thụ cuộc sống của người bình phàm.”

      Lang Vương cười: “Thất Nguyệt nương là người có lòng, tôi tin chứ, nhưng cừu hận trong lòng Ma chủ ai có thể cải biến được, tình của Ma chủ với Cát Lợi Nhi ai có thể thay thế, vì vậy trong chuyện này nhất định có nguyên nhân…nhưng khẳng định như nương .”

      Sắc mặt Thất Nguyệt liền biến thành nhợt nhạt, nhìn Lang Vương : “Vì sao trong lòng các người chỉ có cừu hận, ngài thấy ư? Chàng giờ vương cừu hận có biết bao khoái lạc, vì sao ngài lại đem người chết đến dày vò chàng, dày vò tôi, ông thấy sao? Quên được Cát Lợi Nhi chàng hạnh phúc biết bao nhiêu, sao ngài lại còn muốn ra những chuyện khiến chàng thương tâm, khiến chàng vui vẻ.”

      Sắc mặt Lang Vương biến đổi, trở nên ngưng trọng, nghiêm túc, khóe miệng ngừng lẩm bẩm, quên hết, quên hết…đột nhiên Lang Vương đứng bật dậy: “ là Ma chủ còn trí nhớ…”

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 149: CHÂN ÁI NAN TUYỆT, VI ÁI GIÁ ...
      Có thể, kí ức lưu giữu được những điều tươi đẹp nhưng kí ức cũng lưu lại cả những chuyện bi thương, khi chúng ta cố gắng quên mới phát bi thương ghi khắc tận trong vùng sâu của kí ức.

      Thất Nguyệt nâng chén trà, nhàng nhấp ngụm, thấy Lang Vương kinh ngạc liền gật đầu: “ sai, chàng tại nhớ gì nữa.”

      Lang Vương ngồi ngay xuống, hỏi gấp: “Sao lại ra như thế, xảy ra chuyện gì?”

      Thất Nguyệt lại uống ngụm trà: “Ngài có thể quản đến chuyện này chăng? Chàng giờ nhớ gì nữa, cứ để chàng sống hạnh phúc.”

      Lang Vương lắc đầu cách kiên định: “ được, Ma chủ thể rời cách bất minh bất bạch như thế được.”

      Thất Nguyệt đứng bật dậy, khe khẽ động cước bộ rồi quỳ nhanh xuống: “Tiên sinh, tôi xin ngài, ngài cũng thấy rồi, chàng giờ vui vẻ, hạnh phúc biết bao nhiêu, chả lẽ ngài muốn chàng thống khổ trở lại ư? Ngài thấy như thế tàn nhẫn lắm sao? Tôi xin ngài hãy , cứ để tôi lo lắng cho cuộc sống của chàng, được ?”

      Lang Vương tưởng nổi là Thất Nguyệt bất ngờ quỳ xuống, tưởng nổi nữ tử này lại quyết ý như vậy, lập tức bước tới đỡ nàng dậy nhưng nàng chịu.

      Ông thấy biểu tình của Thất Nguyệt rất phức tạp, hỏi: “Những chuyện này đều do làm ra?”

      Thất Nguyệt nhìn Lang Vương, gật đầu: “Đúng vậy, giờ tôi hối hận lắm nhưng có cách gì vãn hồi, chỉ có thể từ từ sửa chữa mà thôi.”

      Lang Vương hỏi tiếp: “ có thể với tôi tình xảy ra như thế nào?”

      Thất Nguyệt nhớ lại rồi đáp: “Đó đều do tôi nhất thời tham lam, tôi khống chế nổi ham muốn trong lòng mới làm ra việc sai lầm này…” Nàng đem chuyện Ngạo Thiên lợi dụng con ruột để tiến hành mưu như thế nào kể ra.

      Lang Vương nghe xong, càng kinh ngạc hơn: “ là…Ma chủ tại còn kí ức, kể cả võ công cũng mất rồi? Phụ thân lấy được tâm pháp của Ma chủ?”

      Thất Nguyệt gật đầu, đôi mắt ầng ậng nước chứa chan niềm hối hận: “Tôi biết, tôi thực biết cha tôi lừa tôi.”

      Lang Vương buông tiếng thở dài: “Đó đều là vận mệnh chú định, Ma chủ đời bi khổ, biết đến khi nào kết thúc, có làm gì sai cả, người sai là Ngạo Thiên, tâm kế của ông ta quá thâm trầm.”

      Thất Nguyệt nhìn Lang Vương : “Tiên sinh, ngài nên rời chỗ này, Thất Nguyệt chưa từng quỵ lụy ai, nhưng thư sinh còn kí ức, còn võ công, chỉ là người bình phàm, ngài nên để bước chân chàng lại đạp vào chốn tam giới hỗn loạn, cứ để chúng tôi sống ở đây cách bình phàm.”

      Lang Vương nhàng lắc đầu: “ định ở đây trốn tránh? Ở đây tự lừa dối mình ư? cũng biết trong lòng Ma chủ chỉ có mình Cát Lợi Nhi, Ma chủ giờ chỉ mất kí ức, nếu ngày kia khôi phục rồi, Ma chủ hận .”

      Thất Nguyệt lắc đầu: “Tôi để ý, tôi làm gì có chọn lựa nào khác, kể cả chúng tôi chỉ có ngày hạnh phúc tôi cũng bằng lòng, tôi nề chuyện chàng hận tôi.”

      Lang Vương tiếp: “Nhưng cần phải đối mặt với mọi chuyện, nếu xảy ra có cách giải quyết, trong lòng Ma chủ có bằng hữu, có cừu hận, lại có ái tình… Chả lẽ nghĩ cho Ma chủ? Ma chủ có những việc phải tự mình làm, nếu như thực lòng Ma chủ, thực lòng hi vọng Ma chủ được hạnh phúc, được vui vẻ, thể vĩnh viễn sống trong lừa dối được.”

      Thất Nguyệt nghe lời Lang Vương , trong lòng dường như thoáng qua chút hiu quạnh, hoặc giả…tình của nàng quá nặng tính tự tư, luôn nghĩ cho mình, nghĩ đến việc làm thế nào có được hạnh phúc chứ chưa từng nghĩ cho chàng, nếu ngày kia chàng khôi phục được trí nhớ, nàng ra sao? Nàng chỉ có thể tự mình đau khổ hơn với những lời dối.

      Lang Vương thấy Thất Nguyệt rơi lệ, : “Thất Nguyệt nương, tôi biết chân tâm thương Ma chủ, là người si tình chứ vô tình.”

      “Nhưng tình cảm là thứ rất khó cưỡng cầu, nếu có được sao còn phải tự dối mình? Buông Ma chủ ra, ở bên cạnh Ma chủ chỉ càng thêm thống khổ, hãy thử quên Ma chủ , thử bắt đầu cuộc sống mới.” Ông cố khuyên giải nàng.

      Thất Nguyệt cười thảm: “Tiên sinh, có lẽ ngài thực trải nhiều kinh lịch, nhìn thấu hồng trần tục thế nhưng ngài có biết , trái tim tôi còn thuộc về tôi, chừa cho tôi lối để lùi, tôi cách nào khống chế được mình, thể quên được chàng, mỗi ngày qua trong tim Thất Nguyệt đều thương nhớ chàng nhiều hơn, nỗi thống khổ này gấp vạn lần nhưng lời dối trá, tôi nghĩ…chỉ có biện pháp duy nhất để tôi giải thoát.”

      Lang Vương thấy được niềm quả quyết trong mắt Thất Nguyệt bèn hỏi: “Biện pháp gì?”

      Thất Nguyệt đáp, bật dậy, vẫy tay cái, chân nguyên mãnh liệt của Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp hút lấy cây Vũ Nguyệt Kiếm treo tường, cầm lên đưa ngang kề thẳng vào yết hầu…

      Lang Vương tinh minh đến bực nào, nhìn thấy trong mắt Thất Nguyệt ánh lên niềm quả quyết, đồng thời cũng thấy được nỗi tuyệt vọng, ông sớm nghĩ ra con đường thoái lui của nàng: tử vong.

      Song chỉ vươn ra kẹp lấy thân kiếm rồi dùng lực của thần thú đoạt lấy thanh kiếm, lên tiếng: “Thất Nguyệt nương, loài sâu kiến còn tham sống, trong đời người đâu chỉ có ái tình, còn bao nhiêu điều khác.”

      Thất Nguyệt ngăn nổi dòng lệ, lắc đầu: “Đối với cõi trần thế này, thứ duy nhất tôi quyến luyến chính là tình đối với chàng, phụ thân tôi chỉ biết cầu, lợi dụng tôi, ừ ông ấy là cha tôi nhưng… phải là người cha tốt, có thể ông ta coi tôi là con nhưng tôi thừa nhận ông ấy là phụ thân.”

      “Trong mắt thế nhân, có lẽ bọn họ nghĩ rằng ngồi lên ngôi vị tôn chủ Ma tộc cao cao tại thượng là hạnh vận to lớn, hoặc vô cùng hạnh phúc, nhưng…tôi hề có bằng hữu. Thứ tôi có, chỉ là nụ cười của chàng…khuôn mặt tươi cười lúc sống trong những dối lừa này.”

      Lang Vương thực tưởng nổi đời này ngoại trừ cuộc đời bi khổ của Liễu Dật còn có nữ tử bất hạnh như vậy, lí do để nàng tiếp tục kéo dài cuộc sống lay lắt lại là khao khát về mối tình….

      Ông thở dài, lắc đầu cười khổ: “Tôi vốn cho rằng bi khổ của nhân thế là thứ gì đó rất đáng cười, chỉ là con người ta tự bỏ niềm vui thú, rước lấy thêm phiền muộn nhưng giờ tôi cũng hiểu rằng bi khổ của mỗi người phải là điều họ muốn, họ đều khát khao hạnh phúc nhưng bị vận mệnh trêu đùa.”

      Thất Nguyệt ngồi trơ trơ bên bàn, nước mắt vẫn rớt xuống liên hồi, người con như nàng, ai có thể hiểu được đây? Có ai xóa được những vết thương trong tim nàng, làm tôn chủ tôn quý của Ma tộc nàng ở dưới người, ở vạn người, nàng vốn phải được hạnh phúc nhưng lại sa vào vòng xoáy của ái tình, vĩnh viễn có cách nào tự thoát ra…

      Lang Vương lắc đầu : “Ta có chú ý biết Thất Nguyệt nương có nguyện ý tiếp thụ, có thể nương và Liễu Dật được sống cùng nhau hoặc Ma chủ lần nữa cầm lại Bi Mộng Kiếm.”

      Thất Nguyệt tựa như thấy được hi vọng, lập tức hỏi: “Tiên sinh xin cứ .”

      Lang Vương ngồi xuống, nhấp ngụm trà: “ biết Thất Nguyệt nương từng nghe qua về Hỗn Độn Tiên Cảnh…”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :