Ma Kiếm Lục - Tàn Nguyệt Bi Mộng (272 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 10: NHÂN GIAN TIÊN TỬ, TÂY THỤC THẦN ...

      Tăng chi nhất phân tắc thái trường, giảm chi nhất phân tắc thái đoản,

      Trứ phấn tắc thái bạch, thi chu tắc thái xích.

      Mi như thuý vũ, cơ như bạch tuyết,

      như thúc tố, xỉ như hàm bối.

      Yên nhiên nhất tiếu, hoặc dương thành, mê hạ thái.” (1)

      Ngắm mỹ nhân trước mắt, Liễu Dật lại buột miệng ngâm lên đoạn từ. Bạch y thiếu nữ nhìn bộ dạng ngây ngây của Liễu Dật, nén được khúc khích cười: “Đúng là mọt sách mà!” Thập Kiệt Nhất là người thứ hai nhận ra xuất của bạch y thiếu nữ, gã xoay hẳn lại nhìn. Vốn định nổi giận, mắng mỏ mấy câu, nhưng thấy nàng trang tuyệt sắc khuynh thành như vậy, Thập Kiệt Nhất quên bẵng rằng cái mồm mình há ra là để . Còn khung xương và mười mấy huynh đệ của gã mắt như tóe lửa, thậm chí đủ nóng để xào nấu.

      (1) Dịch nghĩa:

      Thêm phân quá dài, giảm phân lại ngắn,

      Dồi phấn trắng quá, thoa son đỏ quá

      Mày như chim trả, da như hoa tuyết,

      Eo như thắt chỉ, răng như ngậm ngọc

      Nụ cười duyên dáng, dung mạo diễm kiều.

      Liễu Dật lấy lại bình tĩnh trước tiên, y lịch hỏi: “ nương là tiên nữ phương nào, mà hạ lạc chốn nhân gian này thế?” Bạch y thiếu nữ tươi cười : “Tiểu nữ đến từ cõi Côn Lôn, tục gia đệ tử đời thứ mười hai của Thần Môn, tên gọi Thủy Nhi. Vừa nãy... vô tình qua đây, nghe thấy có người muốn chết, tiểu nữ mới cố ý lại xem nhiệt náo, tiện thể giúp siêu độ cho người chết đó luôn!” Liễu Dật phá lên cười ha ha, hiển nhiên là hết sức thú vị với những lời ấy... Mấy tên cường đạo kia lại cảm thấy có gì là đáng cười hết, vì chúng nghe tiểu nương này nhắc đến Thần Môn... Đó là danh từ đáng sợ, danh từ nên lọt vào tai những kẻ hạ đẳng như bọn chúng. Liễu Dật và Thập Kiệt Nhất cùng nhận ra vẻ nhăn nhó của bọn cướp, Liễu Dật hỏi: “Các vị hình như khó ở?” Khung xương kia lắc đầu quầy quậy như trống bỏi: “, !” Thủy Nhi khe khẽ cười, má xoáy lúm đồng tiền mê hồn, nàng êm ái : “Nhất định là trong người có chỗ nào đó được khỏe. Thủy Nhi khuyên các vị mau về nghỉ , nếu , ai chà, Thủy Nhi lại phải ra tay chữa trị cho các vị đấy!” Khung xương vội vã: “Đâu... có... đúng... vâng, lập tức!” Đoạn gã vẩy tay, ngoái đầu lại, lao với tốc độ nhanh gấp trăm lần lúc đến, mất hút luôn trong đám bụi mù. Liễu Dật trông theo, cảm thấy rất kỳ quái, y hỏi Thập Kiệt Nhất: “Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?” Thập Kiệt Nhất ngó Đại Đao Vương vẫn còn mê man mặt đất: “Hình như chúng ta gặp phải lục lâm hảo hán, sau đó... bọn chúng bỏ chạy.” Thủy Nhi nhìn hai người nghi hoặc, thấy hỏi đằng, tôi trả lời nẻo, bất giác ôm cái eo xinh cười khúc khích... Liễu Dật nhìn nàng: “Thủy Nhi tiên tử, cười cái gì? Đó phải bọn cướp sao? Chạy gì mà nhanh thế!” Lúc ấy, Đại Đao Vương bỗng động cánh tay, chậm chạp bò dậy : “Tại vì tiểu nương này là người của Thần Môn, chúng ta dám trêu vào.” Liễu Dật nhìn xuống, hê, tên Đại Đao Vương này dai sức , y hỏi: “Thần Môn là cái gì?”

      Thủy Nhi đưa cặp mắt tuyệt đẹp quan sát Liễu Dật, rồi hỏi bằng giọng ra ý lạ lùng: “Chẳng lẽ đến môn phái đứng đầu trong tam giới, công tử cũng biết hay sao?” Thập Kiệt Nhất và Liễu Dật đồng lắc đầu: “Chưa từng nghe qua! Chắc nổi tiếng lắm?” Đại Đao Vương cắm thanh đao xuống đất, rồi tựa vào đó để gượng dậy: “Đương nhiên là rất nổi tiếng. Trong tam giới, mạnh nhất và lớn nhất là Thần Môn của Tiên tộc, Kiếm Môn của Nhân gian và Ma Môn của Ma tộc, ba môn phái này thống lĩnh tất cả các môn phái lớn khác, nên được xưng tụng là môn phái đứng đầu.” “Oa, đại ca, huynh biết là nhiều!” Thập Kiệt Nhất vốn ưa thích những chuyện giang hồ, vừa nghe là mê ngay, gã vội vàng giúp Đại Đao Vương phủi bụi đất bám mình, miệng hỏi: “Thế bây giờ trong số đó môn phái nào là mạnh nhất?” Đại Đao Vương thấy tiểu tử này thay đổi nhanh quá, liền ra vẻ quan trọng, khục khặc đáp: “Vốn có hai môn phái mạnh nhất, là Kiếm Môn và Ma Môn, tính cho đến thời điểm hai mươi năm về trước. Lúc đó đệ tử hàng đầu của Kiếm Môn khiêu chiến Vị Linh Phong, tộc trưởng Ma tộc, đến nay vẫn là giai thoại thiên cổ.” Đại Đao Vương có vẻ biết khá nhiều, Thủy Nhi tuy là đệ tử của Thần Môn mà cũng phải giương to mắt, chăm chú lắng nghe. Còn Liễu Dật, tuy hứng thú gì với câu chuyện ấy, nhưng khi nghe đến ba chữ Vị Linh Phong, y có cảm giác hết sức thân thiết, hết sức quen thuộc, tự nhiên cũng tiếp tục theo dõi. Thập Kiệt Nhất ngừng thôi thúc: “Đại Đao ca, sau đó sao?” Đại Đao Vương vặn lưng, : “Hơi tê, bóp giúp ta chút.” Thập Kiệt Nhất lập tức ngoan ngoãn chạy lại đấm bóp cho gã. Đại Đao Vương hắng giọng tiếp: “Đệ tử hàng đầu của Nhân gian giới, Lãnh Kiếm, là nhân vật như thần thoại. Truyền thuyết kiếm pháp của y đạt tới cảnh giới hủy thiên diệt địa. Để ấn chứng Lưu Vân Kiếm của mình, y tìm tộc trưởng Ma tộc, cũng chính là người chấp chưởng Ma Môn, Vị Linh Phong. Vị Linh Phong là nhân vật còn thần bí hơn, truyền thuyết về y nhiều. Chỉ biết y sử thanh ma kiếm, tên gọi Bi Mộng, là vật truyền lại từ ngàn năm. Truyền thuyết cũng y luyện được tới tầng thứ mười Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp, là đệ nhất tâm pháp của Ma giới. Hai người ước định vào đêm trăng tròn, ngày rằm tháng tám, lên tỷ kiếm ở đỉnh Mộng Vân Bách Hoa. Lãnh Kiếm là đại diện của Nhân gian giới, là vì sao bao giờ tắt. Còn Vị Linh Phong là ma đầu, bảo vệ cho vinh dự của Ma tộc. Họ quyết chiến Bách Hoa Phong suốt bảy ngày, cuối cùng thể lực suy giảm, nên phải chấm dứt trận so kiếm.” Thập Kiệt Nhất vội vàng hỏi dồn: “Vậy, rốt cục ai thắng?” Đại Đao Vương nhìn Thập Kiệt Nhất với vẻ lạ lùng: “Ngươi ở quê lên phải ? Làm sao mà buổi luận kiếm long trời lở đất như thế ngươi cũng biết?” Thủy Nhi cười khúc khích, cất giọng êm ái : “Họ đánh hòa, hình như hai bên tỷ thí cả thảy sáu lần, mỗi lần cách nhau năm.” Đại Đao Vương gật đầu, ngó Thập Kiệt Nhất với vẻ rất khinh thị: "Tiểu nha đầu này còn biết, mà ngươi cái gì cũng mù tịt!" Liễu Dật với Đại Đao Vương: “Chúng ta phải người trong giang hồ, sống cuộc sống bách tính rất bình phàm. Những chuyện bên ngoài, chúng ta làm sao mà biết được?” Đại Đao Vương gật đầu: “Cũng phải, cũng có lý. Nhưng hình như gần đây giang hồ lại nổi trận phong ba, Thần Môn xưa nay vẫn lặng lẽ đột nhiên ra mặt tranh đoạt ngôi vị Tiên Giới Đệ Nhất Môn với Thiên Môn. Có phải tiểu nương?” Thủy Nhi mở to mắt nhìn Đại Đao Vương: “ ngờ ngươi biết nhiều chuyện thế?” Đại Đao Vương tự mãn : “Tất nhiên, tin tức ngầm của ta tương đối chuẩn, mau, chính xác. Người trong giang hồ vẫn gọi ta là Tiểu Cường.” Liễu Dật nghe vậy, chợt nghĩ ra chuyện, bèn bảo: “Thập Nhất, đưa bức vẽ A Cửu ra đây, hỏi xem Đại Đao Vương có tin tức gì về A Cửu ?” Thập Kiệt Nhất vâng lời, liền lấy bức họa A Cửu giở ra đưa cho Đại Đao Vương xem. Đại Đao Vương mở to hai mắt, vừa ngắm vừa lẩm bẩm: “Hơ hơ, hôm nay Đại Đao ta được thỏa con mắt, lúc mà gặp đến hai mỹ nữ.” Liễu Dật sốt ruột: “Huynh lăng nhăng cái gì đấy, ta hỏi huynh nhìn thấy nữ tử này bao giờ chưa?” Đại Đao Vương lúc lắc đầu: “Chưa!” Thập Kiệt Nhất thu lại bức tranh: “Chẳng phải huynh tin tức ngầm của huynh linh thông lắm sao?”

      Đại Đao Vương ấm ức: “Mỗi ngày bao nhiêu chuyện xảy ra, ta thể nắm bắt hết được!” Thủy Nhi hiếu kỳ đưa cặp mắt to quan sát lúc, rồi hỏi: “Công tử, bức họa đó, có thể cho Thủy Nhi xem lát ?” Liễu Dật gật đầu ra hiệu cho Thập Kiệt Nhất, gã ngốc liền đưa tranh qua. Thủy Nhi mở ra xem, mắt mở càng to hơn, nàng phấn khích : “Vị tỷ tỷ trong tranh này đẹp quá chừng!” Liễu Dật nhìn vẻ kinh ngạc của nàng, lắc đầu : “So với Thủy Nhi tiên tử vẫn còn kém xa!” Thủy Nhi hơi đỏ mặt: “Cái miệng con mọt sách này sao mà trơn thế!” Liễu Dật hỏi: “Thủy Nhi tiên tử nhìn thấy nương trong tranh bao giờ chưa?” Thủy Nhi lắc đầu: “Chưa, nương này đối với công tử rất quan trọng phải ?” Liễu Dật đáp: “ phải là rất quan trọng, mà là cực kỳ quan trọng, hết sức quan trọng!” Thủy Nhi gật gù : “Ta nghĩ có nơi chắc nhìn thấy nương này!” Liễu Dật tựa như trong sa mạc gặp nước nguồn, vội vã hỏi: “Ai nhìn thấy?” Thủy Nhi đáp: “ biết công tử nghe đến chưa, trong Nhân gian giới của các vị có tổ chức rất thần bí. Tổ chức này chuyên mua bán tin tức, giao tin tức để lấy thù lao.” Liễu Dật lắc đầu, Đại Đao Vương lên tiếng: “Ta biết, có phải Vạn Kim Lâu ?” Thủy Nhi đáp: “Đúng rồi, danh tự của tổ chức này là Vạn Kim Lâu. Nghĩa là bất kể tin tức như thế nào, trước hết hãy trả vạn lượng bạch ngân làm lệ phí !” Liễu Dật lẩm bẩm: “Lại có tổ chức như vậy kia đấy! Nếu biết sớm, có phải tiết kiệm được bao nhiêu thời gian rồi ?” Thủy Nhi : “Nhưng địa điểm cụ thể của họ ở đâu ta lại . Ta cũng mới lần đầu hạ sơn giúp việc cho sư phụ thôi!” Đại Đao Vương vỗ ngực: “Cái này ta biết!” Liễu Dật sáng mắt: “Ở đâu?” Đại Đao Vương kiêu ngạo : “Ở Tây Thục, địa điểm cụ thể ta chỉ vẽ được. Nhưng nếu bảo ta , ta nhất định tìm thấy!”

      Liễu Dật đưa mắt ra hiệu cho Thập Kiệt Nhất. Thập Kiệt Nhất lập tức bảo: “Vậy huynh đưa bọn ta tìm !” Đại Đao Vương chĩa đầu ngón tay lên: “Muốn ta đưa cũng được, nhưng mà, phải có thù lao! Mà cao lắm đấy nhé, hai vị nên chuẩn bị tâm lý trước!” Liễu Dật ưng thuận: “Được mà, muốn bao nhiêu, huynh cứ xem!” Đại Đao Vương giơ tay, xòe năm ngón ra trước mắt Liễu Dật. Liễu Dật ngó thấy bèn : “Thập Nhất, đưa cho ngân phiếu năm nghìn lượng!” Mắt Đại Đao Vương lóe lên, gã lẩm bẩm: “Ta muốn là năm trăm lượng, ai ngờ lại đưa nhiều như vậy!” Thập Kiệt Nhất rất thính tai, vừa nghe thấy liền : “Lão đại, tiểu tử này năm nghìn lượng là nhiều, chỉ cần năm trăm lượng thôi!” để Đại Đao Vương kịp xảo biện, Liễu Dật : “Được, đưa trước năm trăm, đợi tìm ra tổ chức ấy rồi đưa nốt bốn nghìn năm trăm lượng còn lại.” Đại Đao Vương muốn bật khóc, nhưng chẳng làm thế nào được, người ta là khách, mình phải đáp ứng cầu vậy. Liễu Dật : “Tốt rồi, chúng ta xuất phát thôi!” Liễu Dật quay trở lại lưng ngựa, đột nhiên nhận ra Thủy Nhi yên con ngựa kia mỉm cười ngọt ngào với mình. Thập Kiệt Nhất ngơ ngác : “Lão... lão đại, con... con ngựa của đệ!” Liễu Dật : “Thủy Nhi tiên tử thích cưỡi, thôi đệ và Đại Đao Vương tạm bộ. Đến Kiếm Môn Quan phía trước kia, chúng ta mua thêm hai con!” Thập Kiệt Nhất chẳng biết thế nào, nhưng gã cũng thích thú, vì ít nhất vẫn còn có thể tiếp tục hỏi Đại Đao Vương chuyện của Lãnh Kiếm và Vị Linh Phong. Cứ như vậy, hai người đằng trước chuyện vui vẻ, hai người đằng sau chuyện cũng vui vẻ, thẳng hướng Kiếm Môn Quan... Chuyện sau ra sao? Những người trẻ tuổi đó hành xử thế nào? Khi Thập Kiệt Nhất biết sư phụ của mình chính là Lãnh Kiếm trong truyền thuyết, ngôi sao sáng của Nhân gian giới, gã có phản ứng gì?

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 11: NHẬT LẠC NGUYỆT XUẤT, LANG VƯƠNG ĐỘNG ...

      Thủy Nhi tiên tử tới đây có phải quay về Thần Môn ?” Liễu Dật nhìn Thủy Nhi hỏi. Thủy Nhi gật đầu : “Chúng ta phải chia tay tại đây, công tử phải Tây Thục, còn tiểu nữ về Côn Lôn tây cảnh, chúng ta môn lộ bất đồng.” Liễu Dật gật đầu : “Đúng vậy, tiểu sinh còn phải đa tạ Thủy Nhi tiên tử tương trợ, chúng ta chia tay tại đây nhé?” Thủy Nhi gật đầu, mỉm cười ngọt ngào : “Công tử còn chưa cho tiểu nữ biết quý danh đó.” Liễu Dật liền ôm quyền, : “Tiểu sinh họ Liễu, tên Dật, người Giang Nam.” rồi chỉ Thập Kiệt Nhất : “Đây là huynh đệ của tiểu sinh, tên gọi Thập Kiệt Nhất, là đương kim thập đại kiệt xuất thiếu niên.” Thủy Nhi nhãn thần lộ vẻ kỳ quái nhìn Liễu Dật từ xuống dưới, thanh lộ vẻ mừng rỡ phi thường, : “Ồ... tiểu nữ biết rồi, công tử chính là Giang Nam Thư Sinh. Người ta công tử là đại tài tử. Sư phụ tiểu nữ cũng có bức họa do ngài vẽ. Bức họa Lão Nhân đó được sư phụ xem như bảo bối, đến xem cũng cho tiểu nữ xem nữa.” Liễu Dật cười , lắc lắc đầu : “Tài tử gì chứ, thư sinh là cái thứ vô dụng nhất trong thiên hạ đó!” Thủy Nhi mỉm cười : “Ài, thư sinh đâu có vô dụng. Công tử có thể thi lấy công danh, công tử cũng có thể học võ công nữa.” Liễu Dật lắc lắc đầu: “ được đâu, tiểu sinh thích học võ công, học võ công đánh người, mà đánh người làm người chết. tốt, tốt.”

      Thủy Nhi nhìn nhìn Liễu Dật ra vẻ kỳ quái, nhịn được cười lên tiếng, : “Ngốc tử, học võ công có thể cứu nguời, có thể giúp người bị nạn, trừ cường phù nhược, sách vở thánh hiền vậy mà." Liễu Dật lắc mạnh đầu : “ học.” Thủy Nhi nhìn nhìn hình dáng của , tiếp: “Giang hồ là nơi hung hiểm vô cùng, nếu như công tử sai câu thôi có thể đầu rơi xuống đất, công tử muốn học cái gì đó có thể tự bảo vệ mình sao?” Liễu Dật tiếp tục lắc đầu, : “ là tiểu sinh muốn, hai là cảm thấy cần thiết, bên cạnh tiểu sinh còn có Thập Kiệt Nhất là cao thủ lợi hại, cần gì phải học nữa?” Thủy Nhi cảm thấy Liễu Dật có điều gì đó thông, nhưng cũng lắc đầu : “Nhân ngoại hữu nhân! Sớm muộn gì công tử cũng gặp thất bại. Thôi, đến lúc tiểu nữ cũng nên rồi, công tử cần tiễn, chúng ta hậu hội hữu kỳ.” Liễu Dật cũng ôm quyền: “Hậu hội hữu kỳ.” Thủy Nhi quay đầu nhìn Thập Kiệt Nhất : “Thập Nhất đại ca, cám ơn tặng ngựa, Thủy Nhi xin phép cáo từ.” Thập nhất ngớ ngẩn cười, cũng ôm quyền : “Thủy Nhi thong thả.” Thủy Nhi cười , để lại hình ảnh dung diện tuyệt mỹ, rồi từ từ biến mất trong đám bụi đường. “Hồi đầu nhất tiếu bách mị sinh, Lục cung phấn đại vô nhan sắc.”(1) Liễu Dật nhìn theo Thủy Nhi, lắc đầu, tự thán. Thập Kiệt Nhất cùng Đại Đao Vương đến cạnh Liễu Dật, Thập Kiệt Nhất : “Lão đại, chúng ta nên lên Thục Trung, qua Thục đạo, lão tiểu tử này ta có thể tiết kiệm được nửa tháng đó.” Liễu Dật mừng rỡ, trước đây tốn hết tháng rồi, giờ thời hạn chỉ còn hai tháng nữa thôi, là ít quá. Giờ tiết kiệm được nửa tháng còn gì bằng. Liễu Dật nhìn nhìn Đại Đao Vương : “Nghe Thục đạo xuyên mây, rất khó qua phải ?”

      (1) Trích Trường Hận Ca (Bạch Cư Dị – Tản Đà dịch)

      cười trăm vẻ thiên nhiên

      Sáu cung nhan sắc thua hờn phấn son

      (Nguồn: Thi viện Mai Hoa Trang)

      Đại Đao Vương gật đầu : “Kỳ cũng khó lắm, tại Thục đạo dễ hơn nhiều, và cũng có sơn lộ khả dĩ được.” Liễu Dật gật đầu, : “Tốt lắm, chúng ta hãy mau kíp lên đường, biết Vạn Kim Lâu có thể tìm được chút tin tức gì của Cửu công chúa nữa!” Đại Đao Vương tự tin : “Có, chắc chắn là có, chủ nhân Vạn Kim Lâu có quả thủy tinh cầu có ma lực, truyền thuyết đó là con mắt của Thiên Giới tộc, có thể thấy được quá khứ vị lai, chỉ cần ngươi có tiền, đừng nương, mà con kiến ông ta cũng có thể tìm ra cho ngươi.” Liễu Dật sắc mặt lộ vẻ kinh ngạc, hỏi: “ có chuyện này ư?” Đại Đao Vương nhìn Liễu Dật : “Thủy Nhi nương ngươi là ngốc tử quả sai, giang hồ kỳ nhiều vô kể, ngươi biết được bao nhiêu? Từ từ mà học .” Thập Kiệt Nhất nổi nóng, vung quyền trước mặt Đại Đao Vương, gằn giọng : “Lão tiểu tử, dám lão đại ta thiếu hiểu biết hả! Lão đại với ta, đọc tất cả từ sách vở, trong sách gì đó có... có ngọc bích gì đó, còn có hòan kim ốc gì đó. Ngươi biết ?” Đại Đao Vương ngẩn người nhìn chăm chăm Thập Nhất, lắc mạnh đầu : “ hiểu, hiểu. Chúng ta lên đường cho nhanh.” xong lý gì tới Liễu Dật và Thập Kiệt Nhất nữa, hướng về phía trước mà tiến tới. Liễu Dật và Thập Kiệt Nhất liền theo sau Đại Đao Vương. Sau vài ngày phi nước đại, ba người tới phía dưới Thục đạo, tới đây căn bản là ngựa được nữa, chỉ có thể bộ hành mà thôi. Đại Đao Vương nhảy ngay xuống ngựa : “Đây là Thục đạo, chúng ta qua dãy núi kia có thể đến Thục Trung.” Liễu Dật quay đầu nhìn, vực sâu thăm thẳm, núi cao chọc trời, chỉ cần sẩy chân là tan xương nát thịt thực là nguy hiểm. Liễu Dật thần sắc buồn rầu : “Đại Đao huynh, có đường nào khác có thể qua được ? Ở đây nguy hiểm quá.” Đại Đao Vương lắc đầu : “Cũng có đường khác, bất quá đường đó toàn núi cao chọc trời, người thường được, chỉ có các võ lâm cao thủ có thể mà thôi.” Đại Đao Vương vừa về phía trước vừa . Liễu Dật cũng theo sau , hỏi tiếp: “Vì sao chỉ có võ lâm cao thủ mới được?”

      Đại Đao Vương vừa vừa quay đầu lại : “Ngươi là ngốc mà. Những người tu hành cao là võ lâm cao thủ, căn bản phải là những người chúng ta có thể tưởng tượng được, ví dụ như Kiếm Môn ở Nhân Gian giới, họ có thể đứng đỉnh núi mà ngự kiếm phi hành, Thiên Giới cảnh có thể sử dụng pháp bảo tự luyện để bay qua Thục đạo, võ công Ma Tộc rất thần bí, hoàn toàn có thể tự thân phi độ. Những kỳ này phải là thứ mà người thường chúng ta có thể hiểu được.” Liễu Dật nghe Đại Đao Vương kinh ngạc lắm, ngoài thế giới của mình còn thế giới huy hoàng tráng lệ khác. Đó là giang hồ? Trước đây Liễu Dật cực kỳ ghê tởm cái gọi là giang hồ đó, ghê tởm những kẻ chỉ thích đánh đánh giết giết; nhưng hôm nay nghe Đại Đao Vương bắt đầu ao ước có được bản lĩnh thượng thiên nhập địa đó. Thập Kiệt Nhất nghe đến xuất thần, khi Đại Đao Vương xong, trong mắt tia ao ước được thành lời. Cứ thế, ba người biết được bao lâu, chỉ biết ngày tàn trăng lên, ba người vẫn còn quanh Thục đạo. Đại Đao Vương chỉ về phía sơn động : “Hai vị lão đại, trời tối, chúng ta cũng đến lối vào sạn đạo.” Liễu Dật nhìn mặt trăng phía gật đầu : “Cũng tốt, ta cũng mệt rồi, hôm nay chúng ta nghỉ ngơi dưới sơn động này, sáng mai tiếp tục lên đường.” Đương nhiên, Liễu Dật rất mệt, chỉ là thư sinh, có chút võ công, cùng với Thập Kiệt Nhất, Đại Đao Vương Thục đạo ngày trời, hoàn toàn là vì áp lực cứu A Cửu. Bằng người thường bao giờ cả ngày núi như thế này. Ba người tiến đến trước cửa sơn động, Thập Kiệt Nhất thấy phía trái cửa sơn động có ba đại tự, Lang Vương Động. Thập Kiệt Nhất nhìn ba đại tự: “Sao sơn động này cũng có tên nhỉ? Ai viết vậy?” Đại Đao Vương nghe được cũng nhìn ba chữ “Lang Vương Động”. Sau khi nhìn ba chữ đó, Đại Đao Vương biến sắc : “Thôi rồi, hết rồi, sao chúng ta xui xẻo vậy chứ?” Liễu Dật nhìn thái độ của Đại Đao Vương, cảm thấy kỳ quái hỏi: “Chuyện gì vậy?” Đại Đao Vương : “Các ngươi phải là người giang hồ, nên biết trong giang hồ có lưu truyền bài thơ.”

      Liễu Dật nghe đến thơ tinh thần phấn chấn, liền hỏi: “Thơ gì vậy?”

      Đại Đao Vương ngẫm nghĩ rồi đọc:

      “Lang, Hổ, Long, Phượng, Kỳ, Lân động.

      Lãnh kiếm, nghịch thiên, thần thập tam.

      Bi mộng, lưu vân, kinh diễm thương.

      Thập kiếm, tam ma, cửu vân thiên.”

      Liễu Dật nghe nhưng hiểu, liền hỏi: “Ngươi vậy nghĩa là gì?” Đại Đao Vương giải thích: “Câu đầu về đương kim lục đại thần thú ‘lang, hổ, long, phượng, kỳ, lân’. Câu sau về ba vị thế cao thủ, cùng với ba tuyệt thế thần binh, cuối cùng là về hai mươi hai vị nhất đại cao thủ của tam giới.” Liễu Dật hỏi tiếp: “Câu thơ đó với sơn động này có quan hệ gì?” Đại Đao Vương lắc lắc đầu : “Ngươi biết đó thôi, Lang Vương chính là trong lục đại thủ hộ thần thú. Trong truyền thuyết Lang Vương mình ở giữa Thục đạo; rất ít người thấy Lang Vương thân.” chờ Liễu Dật trả lời, Thập Kiệt Nhất tự hồ minh bạch những gì Đại Đao Vương , liền hỏi: “Ngươi ... trong động này có khả năng là nơi ở của thủ hộ thú trong truyền thuyết?” Đại Đao Vương gật đầu . Thập Kiệt Nhất thập phần hưng phấn : “Ý ngươi là tối nay chúng ta khỏi phải ăn lương khô, chúng ta có thịt ăn rồi phải ?” Đại Đao Vương nhãn thần lộ vẻ kỳ quái nhìn Thập Kiệt Nhất, : “Ngươi gì vậy? Lục đại thần thú là vua của các loài vật ở tam giới, chúng có sức mạnh rất đáng sợ, vậy mà ngươi còn muốn ăn thịt chúng?” Ba người cùng xem xét sơn động, thanh thê lương vọng tới, đích thị tiếng sói tru, ba người cùng cảm thấy khí lạnh dâng lên trong người, ba người cùng quay về phía thanh vọng đến, đó phải là Lang Vương Động sao?

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 12: LANG VƯƠNG THẦN UY, THẬP NHẤT NGẬT ...

      Trời tối đen như mực, nhưng cả ba người đều cùng nhìn thấy vật, đôi mắt, giống như cặp đèn ***g, đó là cặp mắt biết phát sáng, ánh sáng màu lục thẫm, khiến người nhìn cảm nhận được lực lượng khủng bố vô hình. Lang Vương, trong lục đại thủ hộ thần thú của tam giới, đại diện cho tốc độ và dã tính, từ thời Bàn Cổ khai thiên lập địa, tồn tại với thế giới này, với sức mạnh vô thượng, nhưng Lang Vương Động có thể chứng kiến ngàn vạn năm lịch sử mà phát sinh xung đột với con người, hoàn toàn là do Thục đạo cheo leo hiểm trở, ít người . Tuy Đại Đao Vương là người dẫn đường, hiểu nhiều biết rộng, nhưng những nguy hiểm chân chánh của Thục đạo tỏ tường, hiển nhiên là đưa Liễu Dật và Thập Kiệt Nhất vào lãnh địa của Lang Vương. Ánh sáng màu lục thẫm đó, từ từ di động ra ngoài, Liễu Dật và Đại Đao Vương tựa hồ có thể nghe được tiếng tim đập dồn dập trong ***g ngực mình, nhưng Thập Kiệt Nhất cực kỳ hưng phấn, cuối cùng cũng có thể đổi món rồi. Mấy ngày đường gấp rút, toàn trông vào lương khô lấp bụng, là khó chịu. Thập Kiệt Nhất kêu lớn: “Lang huynh, ra đây nhanh , bụng của đệ đói lắm rồi. Nhanh!” Cuối cùng, toàn thân Lang Vương cũng xuất tại động khẩu. Ba người nhìn muốn rơi cả mắt. Đây là cái gì? Là chó ư? Bé tí xíu, thậm chí bằng con sói bình thường. Chỉ thấy Lang Vương trong truyền thuyết này, toàn thân lông trắng xám, hơn sói thường chút, cắp mắt màu xanh lục nhìn trừng trừng Thập Kiệt Nhất thôi.

      thanh cất lên: “Lại có người muốn ăn thịt ta? Ha ha, lâu lắm gặp kẻ nào thú vị đến thế.” Ba người chưa kịp bình tĩnh, lại rụng rời. Lẽ nào đây là quái trong truyền thuyết? Nó còn biết nữa. trận cuồng phong đột nhiên nổi lên, khiến ba người phải nhắm nghiền mắt lại. Khi gió ngưng, họ vội mở mắt ra, trước mặt đâu còn bóng dáng con sói , thay vào đó là thiếu niên vận y phục xám, cũng giống như Liễu Dật, phong vận thư sinh, đầu đội chiếc mũ tiêu dao, tay cầm quạt gấp, chỉ khí chất cũng vượt xa Liễu Dật, bộ dạng cao cao tại thượng, thể xem thường. Nhìn người đó, Liễu Dật mới minh bạch thế nào là tuấn tiêu sái, thế nào là khí độ bất phàm. Thiếu niên áo xám nhìn Thập Kiệt Nhất, mỉm cười hỏi: “Các hạ muốn ăn thịt ta chăng?” Thập Kiệt Nhất hồ đồ đáp: “Huynh là ai? Ta muốn ăn thịt sói, lâu rồi ta chưa được ăn thịt.” Thiếu niên áo xám cười tiêu sái: “Ta là con sói bé lúc nãy, là cái ‘thịt’ mà ngươi muốn ăn, lại còn hỏi ta là ai? Lâu lắm rồi chưa có người hỏi ta nhỉ, để ta nghĩ xem... ta tên là... Lang… Vương.” Liễu Dật và Đại Đao Vương vừa nghe dứt, giật lùi mấy bước, trời ơi, hôm nay gặp quái rồi, là sói thành tinh. Thập Kiệt Nhất phản ứng hung dữ: “Con bà nó, mặt trời vừa xuống núi, ngươi ra đây hù dọa người ta, hãy xem Thập Nhất gia gia vì dân trừ hại, nếm thử quyền của ta trước đây!” xong, hữu quyền nhanh chóng nắm lại, đột nhiên tại giữa quyền đầu, ước có thể thấy xuất những tia lôi điện. Đại Đao Vương trông thấy, thất kinh : “Ở nơi hẻo lánh này lại thấy là nhiều chuyện lạ. Là ‘Bôn Lôi Quyền’ đấy ư? Nếu giáp tí tu vi, làm sao có thể luyện thành, người huynh đệ này của ngươi là lợi hại à.” Liễu Dật nghe Đại Đao Vương vậy, đâm ra thắc mắc, Thập Kiệt Nhất niên kỷ còn ít, tịnh phải là người thông minh, làm sao lại luyện thành thứ quyền pháp cao thâm này chứ. Chỉ thấy Lang Vương vẫn mỉm cười như vậy : “Tiểu tử ngốc này cũng biết chẳng ít chuyện. Bôn Lôi Quyền, quyền như sấm chớp, xé trời rạch đất, như phong như điện, là loại quyền pháp vừa nhanh vừa mạnh, ngươi nhìn giống loại người có thể luyện thành được à!”

      Thập Kiệt Nhất chẳng để ý tới những lời châm biếm của Lang Vương, lớn tiếng : “Ta luyện được rồi đấy, thế nào, ngươi có muốn thử ?" Lang Vương gật đầu, thuận miệng : “Quyền vận lực, làm sao phát được, để ta đỡ Bôn Lôi Quyền của ngươi xem thử vậy.” Thập Kiệt Nhất vốn chỉ định dọa tên quái này thôi. Sư phụ rằng, quyền pháp này bá đạo vô cùng, cương mãnh dị thường, ngay cả đương kim tam giới thập đại cao thủ, vậy mà cũng thể chịu nổi loại quyền pháp này. Hà huống sư phụ cho ăn loại dị quả, trong đêm tăng thêm cho trăm năm công lực, tạo nên Thập Kiệt Nhất như bây giờ. Sư phụ từng dặn dặn lại Thập Kiệt Nhất, nếu như gặp phải nguy hiểm gì, ngàn vạn lần được sử dụng Bôn Lôi Quyền. Nhưng mà, tại cái thằng cha tự xưng là Lang Vương kia, khi người quá đáng như thế, ngờ còn khích Thập Kiệt Nhất để thử Bôn Lôi Quyền nữa chứ. Vốn dĩ Thập Kiệt Nhất tính khí được tốt, làm sao mà chịu đựng nổi cái gã thư sinh mục hạ vô nhân này. Thập Kiệt Nhất hét lớn tiếng, như sấm sét chín tầng trời, nhảy vọt tới, tử sắc hòa trong luồng sấm sét đánh tới, kích thẳng đến trước ngực Lang Vương. Nhưng việc kì quái xảy ra, Lang Vương vẫn đứng đó bất động, tựa như căn bản chẳng xem quyền của Thập Kiệt Nhất ra gì, hoặc giả quá sợ hãi đến độ nhúc nhích được, cho nên ngay cả phản ứng của người bình thường nên có, y cũng có nữa. “Ầm” tiếng, cát bay đá chạy, y như xảy ra vụ nổ lớn vậy, bụi đất bắn tung lên, sau khi Liễu Dật và Đại Đao Vương có thể thấy cảnh tượng bên trong đương trường cũng đều đờ ra tại chỗ. Chuyện gì xảy ra vậy? Chỉ thấy Lang Vương y phục thư sinh ấy chẳng bị sao cả, thong thả cầm cây quạt gấp nhàng phe phẩy, còn Thập Kiệt Nhất tình trạng sắc mặt lại kém rất nhiều, ***g ngực phập phồng kịch liệt, hữu thủ chống lên khối đá, cố gắng gượng để ngã xuống, nhưng mặt mày hầu như trắng bệch, tình trạng thọ nội thương rất nặng nề. Liễu Dật vừa thấy vậy, bất kể Đại Đao Vương kéo ra, liền sấn lên trước, đỡ lấy Thập Kiệt Nhất, đối diện trước gã thư sinh tự xưng là Lang Vương hét lớn: “Ngươi làm gì rồi?” Lang Vương nhìn Liễu Dật từ xuống dưới, cặp mắt đột nhiên sáng lên, tự : “Hảo căn cốt.”

      Liễu Dật thấy Lang Vương chẳng phản ứng gì, lại quát lớn lần nữa: “ quái, ! Ngươi làm gì Thập Nhất rồi?” Nhãn thần Lang Vương khôi phục lại vẻ bình tĩnh, chẳng hề giận dữ chút nào, chỉ cười : “ là bạn của ngươi à? Thân thủ của làm ta ngạc nhiên đó, hoàn toàn có thể nằm trong số trăm cao thủ hàng đầu tam giới, nhưng… may, bởi vì gặp phải ta, ta tưởng các ngươi chắc cũng phải biết đến Lang Vương.” Liễu Dật nhìn thấy Thập Kiệt Nhất hư nhược, gần như muốn nổi điên lên: “Ta bất kể ngươi là Lang Vương, hay cẩu vương, ngang nhiên bức hiếp huynh đệ của ta, ta phải giết ngươi.” Ánh mắt Liễu Dật, chẳng còn chút hòa nhã nào nữa, trong cơn giận dữ phát lộ sát khí. Lang Vương lắc đầu, : “Nghe đây này, bằng hữu của người việc gì cả đâu, bất quá chỉ là bị phản chấn ngược bởi hộ thân cương khí của ta mà thôi, với trình độ nội công tu vi của , thể chết được đâu.” Ngừng chút, Lang Vương lại tiếp: “Ta phải là quái gì cả, ngươi chưa từng nghe qua thủ hộ lục đại thần thú ư? Ta chính là Lang Vương.” Liễu Dật nghe được Lang Vương Thập Kiệt Nhất vô , mới cảm thấy yên tâm hơn… Lang Vương lấy từ trong tay áo ra hoàn đan dược màu đỏ to khoảng ngón tay cái, nhàng búng . “Vút” đạo hồng ảnh bay thẳng vào cổ họng Thập Kiệt Nhất. Thập Kiệt Nhất chỉ cảm thấy vật trong lành sảng khoái rơi vào cổ họng, thân thể vốn đau đớn tê liệt nhanh chóng chuyển biến, sắc mặt từ từ hồng hào trở lại. Liễu Dật hỏi: “Ngươi cho ăn cái gì vậy?” Lang Vương cười : “ loại đan dược, ta phải lựa chọn tập hợp sương đọng cùng với trăm loại hoa nơi đây để tạo thành loại đan dược này đấy.” Liễu Dật hiển nhiên là hiểu những thứ này, nhưng tai lại nghe Đại Đao Vương đối với Lang Vương ấy càng lúc càng tôn kính, ràng như đối với thần nhân, bước tới gần, : “Ngài chính là Lang Vương ư? Truyền thuyết ngài tính tình tàn bạo nóng nảy như thú hoang. Do mâu thuẫn với Thiên Long, vì thế mà phải rời bỏ Thiên giới, đến nơi Thục đạo tu hành có phải ?” Lang Vương nhìn xuống Đại Đao Vương, gật đầu : “Chính thế, Thiên Long quá bá quyền, nhận ra có thể thống trị được vạn vật, nhưng mà, cả tam giới đều có người thống lãnh của mình, thậm chí lực lượng Nhân, Ma, Tiên trong tam giới hoàn toàn có thể cùng tranh đấu, làm sao thống nhất được tam giới chứ?”

      Đại Đao Vương lại tiếp tục hỏi tới: “Khó lắm. Ngài chính vì vậy mà phải xuống Thục đạo ư?” Lang Vương gật đầu : “Ngàn năm cũng qua, biết kế hoạch của Thiên Long ra sao rôi... trần thế như triều nhân như thủy, chỉ thán giang hồ kỷ nhân hồi(1). Chẳng ngờ đến hôm nay lại bị ba người các ngươi đánh thức.” Thập Kiệt Nhất dường như khá hơn rất nhiều, đứng dậy : “Cái lão già kia, già như thế, chẳng lạ lùng chi khi ta đánh lại lão, ta luyện võ sau lão cả ngàn năm, chẳng phải lão quá nhiều thời gian sao.” Lang Vương tựa như rất thích Thập Kiệt Nhất, mảy may nổi nóng, cười : “Tên tiểu tử ngốc này, từ Bàn Cổ khai thiên ta có mặt thế giới này rồi, thời gian mà ta tu luyện ngươi có đếm cũng đếm nổi đâu. Cùng lắm, ngươi cũng làm ta ngạc nhiên đó, người như ngươi mà muốn sử dụng Bôn Lôi Quyền có kết quả giống như thế, nếu có thời gian tu luyện trăm năm, vô phương sử dụng nó, ngỡ rằng ngươi niên kỷ còn , ngờ lại sử dụng được thứ quyền pháp cao thâm này.” Thập Kiệt Nhất gãi gãi đầu, ha ha cười : “Tất cả chỉ do sư phụ ta tùy tiện dạy cho, ta cũng chú tâm học cho lắm. Sư phụ mới lợi hại à, rằng ta chỉ thích hợp luyện những loại quyền pháp cương mãnh, nên truyền cho ta bộ quyền pháp này. Ta tất cả chỉ học được cái vỏ ngoài của sư phụ mà thôi!” Lang Vương nghe xong, sau cùng sắc mặt trở nên ngưng trọng, hỏi: “ có người này sao? Tên gọi là như thế nào?” Thập Kiệt Nhất ngờ nghệch cười : “Kỳ ... ta cũng biết sư phụ gọi thế nào. Sư phụ chỉ truyền võ công cho ta, còn ta tập luyện, mà cũng qua mấy năm rồi ta chưa gặp lại sư phụ nữa.” Lang Vương biến sắc mặt, biết thời gian bế quan của mình có quá lâu chăng? Đối với thế giới này chưa thông hiểu hết, lại có cao thủ như thế, chỉ với tên đồ đệ tư chất ngu độn, giáo huấn đến lợi hại thế này? Đột nhiên, Lang Vương biến sắc mặt, thầm : “ biết có phải là Thiên Long ? Như quả chính là thu nhận tên đồ đệ này, điều đó cũng lấy làm kỳ lạ, Nhưng... tại sao phải làm như vậy? Tự tìm kiếm ra được truyền nhân sao?” Ánh mắt liếc qua cái, Lang Vương dừng lại nhìn lên thân hình Liễu Dật, gật đầu.

      (1) Trần thế như triều dâng người như nước cuốn, đáng thương giang hồ mấy ai còn trở lại

      Liễu Dật nhìn thấy thương thế Thập Kiệt Nhất trong khoảng thời gian ngắn tự hồ hồi phục, tinh thần cũng tốt lên rất nhiều, thầm : “Tam thập lục kế tẩu vi thượng sách, cái lão già này khi tâm tính tốt, khéo lại ăn thịt cả bọn mất.” Liễu Dật ôm quyền : “Mọi cũng qua rồi, chúng tôi cũng xin phép cáo từ, xin lỗi làm phiền đến Lang Vương tiền bối thanh tu.” xong liền quay người theo đường cũ bước . Lang Vương vẫy cây quạt : “Chờ chút.” Liễu Dật vô thức dừng chân đứng lại, quay đầu lại hỏi: “Tiền bối, còn có việc gì nữa ư?” Lang Vương hỏi: “Ngươi tên gọi là gì vậy?” Liễu Dật : “Tiểu sinh Liễu Dật.” Lang Vương gật gật đầu, : “Tốt lắm, bây giờ, ngươi có thể bái sư.” Liễu Dật nghe xong, có chút ngơ ngác hỏi lại: “Bái sư? Bái sư gì chứ?” Lang Vương hơi kinh ngạc nhìn Liễu Dật, : “Đương nhiên là ngươi bái ta làm sư phụ rồi, lẽ ta lại bái ngươi?” Liễu Dật nhìn nhìn Lang Vương, nhàng phe phẩy quạt, quay bước , : “Tiền bối, người thấy là nghỉ ngơi quá lâu rồi , vẫn còn mơ mộng à? Tại hạ vì sao phải bái ngài làm sư phụ chứ?” Lang Vương ngó Liễu Dật vẻ mặt kì quái, : “Ngươi chỉ cần bái ta làm sư phụ, ta truyền thụ cho ngươi võ công tuyệt thế, dương danh thiên hạ, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.”

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 13: TIN TỨC LÂU CHỦ, HY VỌNG LẠI ...

      Hai thanh tuyệt kiếm lẻ loi, hai kẻ tuyệt thế đơn, sao lại lôi cuốn nhau đến thế. Hai kiếm khách tuyệt thế độc, như hai ngôi sao băng, nếu có gặp nhau, nhất định va chạm kinh thiên động địa hoa lửa đầy trời. Hoa lửa ấy rồi tiêu biến trong chớp mắt, nhưng ánh sáng kia mãi vẫn chiếu rọi đến ngàn sau. (Cổ Long - Luận)

      Tiễu Dật phe phẩy cây quạt gấp, : “Lời ngươi thực rất mê hoặc người ta, nhưng ta trời sinh thích đánh đánh giết giết, đây cũng là lý do ta thích tập luyện võ công. Ngươi tưởng thay đổi được phương châm sống hai mươi năm nay của ta sao?” Lang Vương nhìn Liễu Dật, lắc lắc đầu : “Đáng tiếc, đáng tiếc! Căn cốt hoàn toàn tốt, cho dù có lãng phí như thế , ngươi nghĩ sinh sống được bình bình phàm phàm như vậy sao?” Liễu Dật hỏi ngược lại: “Như thế có gì tốt? ‘Xuân hữu bách hoa, thu vọng nguyệt, hạ hữu lương phong, đông thính tuyết’(1), cuộc sống như thế hơn chuyện đánh đánh giết giết nhiều lắm ư?” Lang Vương cẩn thận đọc lại bài từ của Liễu Dật, khen: “Thơ hay! ‘Xuân hữu bách hoa, thu vọng nguyệt, hạ hữu lương phong, đông thính tuyết’, vậy ngươi nghĩ cuộc sống như thế phù hợp với ngươi sao? Bản thân ngươi trong tim tự sẵn có ma tính, tương lai, tam giới đại loạn, ngươi tìm đâu ra chốn đào viên ấy?” Liễu Dật lắc đầu, : “Ma tính có trong tim mỗi người, ngươi cần chuyện này với ta, tương lai tự bởi tương lai, loạn thế tự bởi hùng, nhưng đó phải là ta, ta chỉ muốn cuộc sống bình thường mà thôi.”

      (1) Xuân muôn hoa nở, thu ngắm trăng, Hạ bao gió mát, Đông nghe tuyết rơi

      Lang Vương cuối cùng cũng nổi giận, bực tức : “Gỗ mục, gỗ mục mà! Căn cốt hoàn hảo từ xưa chẳng có được, mà lại lãng phí như thế. là đồ gỗ mục mà!” Liễu Dật lắc đầu, : “Tiền bối, hảo đồ đệ thiên hạ rất là nhiều, nếu như tiền bối quả thực là Bá Nhạc, lo gì tìm thấy thiên lý mã?” Lang Vương cuối cùng đành thở dài : “Ngươi ngờ lại cố chấp như thế.” Liễu Dật gập cây quạt lại, : “Liễu mỗ cáo từ. Tiền bối, chúng ta hậu hội hữu kỳ.” xong đầu quay lại, hướng sang đường khác, lớn bước tới. Thập Kiệt Nhất vội theo sát phía sau. Đại Đao Vương bước đến trước mặt Lang Vương, : “Tiền bối, tiểu tử đó cố chấp thái quá, ngài xem tiểu nhân... tiểu nhân như thế nào? Hơi kém chút, bất quá... bất quá tiểu nhân nhất định cố gắng, ngài thu tiểu nhân làm đồ đệ chứ?” Lang Vương lúc này rất giận dữ, Đại Đao Vương lại đến làm phiền ông ta, ánh mắt xanh thẫm lướt qua mặt Đại Đao Vương, hiểm độc : “Nếu ngươi biến , ta ngươi có đủ tư cách đầu thai liền đó.” Đại Đao Vương nghe được, từ chỗ có ý muốn bái sư, thấy khó bảo toàn cái tính mệnh bé của , liền quay người nhấc đại đao lên, thẳng hướng Liễu Dật vừa khuất đuổi theo. Dưới ánh trăng, ánh mắt xanh thẫm của Lang Vương khiến người ta cảm thấy cực kỳ khủng khiếp, nhìn Liễu Dật biến mất, Lang Vương giận dữ : “ ngờ lại có người với ta như thế, người muốn đầu nhập làm môn hạ Lang Vương ta nhiều như lông mình trâu, tại sao thế gian này lại có kẻ khùng điên như vậy, ta nhất định phải thu nhận ngươi.” Có lẽ Lang Vương kích động thái quá, hoặc giả nhân ảnh thân cây khô cách ngoài mười trượng quá mờ ảo, cho nên, Lang Vương căn bản phát giác những hành động của mình hoàn toàn nằm dưới giám thị của kẻ khác. Chỉ thấy thân cây khô cách ngoài mười trượng, thân ảnh gần như trong suốt, toàn thân mang bạch y cũng dường như trong suốt, trong tay cầm thanh trường kiếm lam sắc, chân đứng ngọn cây khô, đu đưa theo gió. Đây tuyệt phải do Lang Vương sơ hốt, mà vì thân pháp Tùy Thanh Phong quá ư huyền diệu, Lang Vương căn bản vô pháp phát . Người này là ai? Công lực còn cao hơn cả thủ hộ thần thú Lang Vương nữa? Tuy vậy, bí này, có lẽ rồi được giải khai.

      Lại về Liễu Dật, tăng nhanh cước bộ, cũng có cảm giác mệt mỏi, chỉ mong muốn nhanh chóng ly khai cái nơi chết chóc này. Lang Vương Động, cái gã Lang Vương ấy thấy là đáng sợ, cảm giác rất khiếp đảm con người. Tuy Liễu Dật có thể đứng bên cạnh chuyện, nhưng Liễu Dật thể đảm bảo rằng khắc sau Lang Vương ấy có giết mình nữa. Thấy đủ xa, Liễu Dật dừng lại dưới gốc cây. Thập Kiệt Nhất cũng dừng lại, nội thương khắc trước đây dường như khỏi hẳn, xem ra tinh thần Thập Nhất tăng lên hơn trước, có vẻ tinh tiến về phương diện võ học, là rất thần kỳ. Đại Đao Vương cố gắng chạy theo, cuối cùng cũng bắt kịp. Liễu Dật tựa vào thân đại thụ, dần dần mụ mẫm , đó là vì cảm thấy rất mệt, lâu lắm rồi đoạn đường xa đến vậy, trong mơ hồ, Liễu Dật tự hồ ngâm nga bài từ:

      “Thân như mây trôi nước chảy,

      Tâm như trăng sáng gió thanh,

      Tiếu ngạo giang hồ cùng rượu,

      Hữu tình hay chăng vô tình,

      Tràn đầy chính khí cao thượng,

      thanh kiếm tâm can đảm,

      Giang sơn vạn lý chẳng nề phiêu linh,

      Cả đất trời tại trong ***g ngực.”

      Trong mơ hồ, Liễu Dật nhớ mình đọc nó ở đâu. Dần dần mơ màng, rơi vào giấc ngủ, Liễu Dật dường như có giấc mơ; giấc mơ này ngờ lại là “giang san vạn lý nhâm phiêu linh, thiên địa tự tại hung trung.”(1) Thập Kiệt Nhất cảm được dư vị bài từ của Liễu Dật. Bởi vì ở bên cạnh Liễu Dật trong thời gian dài, cho nên đối với bài từ, Thập Kiệt Nhất cũng rất thích. Sau khi Liễu Dật ngâm xong đoạn từ, Thập Kiệt Nhất ngẫm nghĩ hồi, dần dần cũng ngủ mất.

      (1) Giang sơn vạn lý chẳng nề phiêu linh,

      Cả đất trời tại trong ***g ngực.

      Đại Đao Vương nhìn hai người đều ngủ, mình cũng thấy buồn, nằm xuống bên cạnh Thập Kiệt Nhất, cũng từ từ yên ngủ. Có lẽ cả ba người đều hoàn toàn mệt mỏi. những dốc sơn lộ như thế, bất cứ người bình thường nào, mà suốt cả ngày, có khi cũng đến chết mệt. Ánh mặt trời chiếu thẳng xuống mặt ba người, Liễu Dật liền mở mắt ra, nhìn khắp xung quanh, toàn là Thục đạo hoang vu. Vỗ Thập Kiệt Nhất, gọi dậy. Còn Đại Đao Vương thấy rất khí thế, vì sắp có thể nhận ngay được bốn ngàn năm trăm lượng còn lại, làm sao phấn chấn cho được? Liễu Dật lấy vài miếng lương khô ra ăn, nhấp chút nước, hỏi: “Đại Đao Vương, lộ trình còn bao xa nữa chúng ta mới có thể đến được vùng đất Thục?” Đại Đao Vương nhìn về phía xa vô tận, ngẫm nghĩ : “Hôm qua nhanh như thế, ta nghĩ chúng ta có thể đến đất Thục vào giữa giờ ngọ hôm nay.” Hy vọng ,có thể cho con người niềm tin to lớn nhất. Liễu Dật cũng là người, đương nhiên, khi có hy vọng Liễu Dật lập tức có thêm lòng tin, duỗi người chuẩn bị lên đường, : “Tốt lắm, ta ăn xong rồi, các ngươi chuẩn bị xong chưa?” Thập Kiệt Nhất ăn hết miếng lương khô cuối cùng rồi : “Xuất phát! Ta phải tìm A Cửu thôi.” xong, chạy thẳng tới trước. Liễu Dật và Đại Đao Vương chẳng nhận thấy, nguyên lai ma lực của ái tình lớn đến vậy, ái tình khiến Thập Nhất bình thường ngủ dậy uể oải, đột nhiên mình chạy lên trước; làm Liễu Dật và Đại Đao Vương lúc này phải khổ sở. Liễu Dật chưa từng luyện qua nội công tâm pháp, nên căn bản có chút căn cơ nội công nào, mệt gần chết. Còn Đại Đao Vương tuy cũng có cơ sở, nhưng mà... quá tệ. Chỉ chữ thôi: mệt. Trong khi Thập Kiệt Nhất chạy, thỉnh thoảng dừng lại. Rốt cuộc, Liễu Dật cũng vượt qua dốc núi cuối cùng, đến được đất Thục. Mắt nhìn thấy được biên giới tận cùng, nơi này là hoang vu, tuy nhiên... giữa vùng hoang vu phía trước lại ra tòa tiểu lâu. Liễu Dật chỉ tòa tiểu lâu đó, hỏi Đại Đao Vương: “Ngươi ... tiểu lâu đó, chính là Vạn Kim Lâu trong truyền thuyết chứ?” Đại Đao Vương gật đầu, : “ sai, chính là nó. Trong đó chỉ có mỗi lão bản, nhưng những thủ hạ còn lại của lão lại ở trong giang hô nghe ngóng thu thập tin tức.” Liễu Dật nhìn toà tiểu lâu, thấy kỳ lạ hỏi: “Nhưng, ở đây chẳng có gì ăn cả, ông ta ôm đống vàng để rồi chết đói ư?”

      Đại Đao Vương nhìn Liễu Dật cái, : “Trời đất! Người ta có tiền, tùy tiện kiếm vài thủ hạ, muốn ăn gì mà chẳng có?” Liễu Dật gật đầu : “Cũng đúng. , tới đó xem sao chứ, chúng ta chậm mất tháng rồi, nếu chẳng đúng như hy vọng, đó cũng là trời diệt Liễu gia ta rồi.” Tuy như thế, Liễu Dật cũng rất bội phục ông chủ tòa Vạn Kim Lâu, ngờ có thể sinh sống ở môt nơi hoang vu thế này. Thế này có được gọi là nhỉ? Có phần nào nghi hoặc, Liễu Dật cùng với Thập Kiệt Nhất theo Đại Đao Vương đến tòa Vạn Kim Lâu ấy. Vào đến bên trong, mọi thứ trông thấy rất gọn gàng ngăn nắp. Trong đại sảnh của tòa lầu ba tầng này, lão già tóc bạc, toàn thân mặc thứ y phục cổ quái (có điểm giống người dân tộc thiểu số), thân hình phì nộn y như lão Trư chuyển thế, chẳng sai phân. Liễu Dật lấy làm lạ, cuộc sống như thế này, làm sao mà tạo ra được đại thúc phì nộn thế chứ. Đại Đao Vương bước lên trước, hi hi cười : “Kim lâu chủ, ta mang sanh ý lại cho ông bạn đây.” Lão béo nhìn Đại Đao Vương, rồi nhìn Liễu Dật, giọng the thé : “Sanh ý? Các ngươi có biết quy củ của Vạn Kim Lâu ?” Liễu Dật bước lên trước bước, phe phẩy cây quạt gấp : “Quy củ của quý lâu ta nghe vị Đại Đao huynh đệ này qua, nhưng mà, ta muốn tìm người, biết là...” Lão béo nhìn Liễu Dật cái, cười ha ha, : “Tiểu tử, ngươi là người từ vùng nào tới đây? ngờ lại hoài nghi thực lực Vạn Kim Lâu ta sao? Ngươi hành tẩu giang hồ chưa từng nghe , Vạn Kim Lâu, lên kiếm thần tiên, xuống tìm trùng kiến, chỉ cần ngươi đưa ra danh tự, ta đào cả đám nó ra cho ngươi.” Liễu Dật kinh ngạc : “Lâu chủ phải là phải rồi.” Người tự xưng là Kim Lâu chủ nhân, gật đầu : “Đương nhiên là , nhìn ngươi chắc cũng có tiền, chỉ cần có tiền, bất cứ người nào ngươi muốn tìm ta đều có thể tìm ra cho ngươi, hơn nữa ta cũng là người bán tin tức giang hồ, chỉ cần ngươi có tiền.” Liễu Dật đưa mắt ra dấu cho Thập Kiệt Nhất, Thập Kiệt Nhất tiện tay lấy ra hai tờ ngân phiếu năm ngàn lạng, đặt lên bàn của Kim Lâu chủ nhân, Liễu Dật : “Về tin tức giang hồ à? Ta nghĩ, ta cần, ta chỉ muốn biết hạ lạc của người thôi.” Kim Lâu chủ nhìn ngân lượng, mặt liền nở nụ cười, hi hi : “Tiểu ca thế, ta giúp ngươi tìm ra cho.”

      Liễu Dật đến ngay trước Kim Lâu chủ : “Người này tên gọi là A Cửu, là . Trước đây vài ngày vội vã rời Giang Nam Liễu phủ, nhưng lại chẳng thấy tung tích ở đâu. Bởi vậy ta muốn mời Lâu Chủ tìm ra hạ lạc A Cửu nương.” Kim Lâu Chủ, nhanh chậm kéo tấm khăn trải bàn ra, chỉ thấy bàn tay nắm hạt châu tròn ra trước mắt ba người, màu đỏ sậm, tuyệt đẹp. Kim Lâu chủ nhìn chẳng biết lầm bầm niệm những gì trong miệng, hai bàn tay đặt lên hạt châu, rồi dần dần, bên trong hạt châu xuất làn vân vụ, sau khi làn vân vụ ngừng tan , ngờ xuất thân ảnh của A Cửu ... Chỉ biết đây là hoàng cung, bên trong gian tẩm cung, A Cửu cùng nha hoàn xem bức tranh, bức tranh ấy chính là bức Long Phụng Trình Tường Đồ của Liễu Dật, có lẽ vì bất cẩn, bất ngờ đánh đổ nước trà lên , đây chính là bức tranh mà hoàng thượng thích nhất, chắc chắn rồi bị hoàng thượng trách tội. Tên tiểu nha hoàn đề xuất chủ ý, là A Cửu hóa trang thành vị tiểu thư, đến cầu Liễu Dật vẽ lại bức khác, để có thể giải quyết êm thắm vụ này. Rồi cuối cùng cũng thấy Liễu Dật vẽ xong bức tranh. Nhưng, ngay sau khi hồi cung, đột nhiên chạm trán Ma tộc, chính là động chủ Phong Đà Động. Giang hồ đều biết rằng nhân vật ma đạo này háo sắc phi thường, gặp được A Cửu làm sao có thể để nàng chạy thoát, xem ra A Cửu bị bắt về Phong Đà Động. Rồi dần dần, làn vân vụ trong hạt châu lại bốc lên, rồi khôi phục trở lại như thường. Thập Kiệt Nhất hai mắt thấy lửa giận, đại nộ : “Phong Đà động là cái gì? Lão tử phải đạp bằng nó mới được.”

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 14: THÙY DỮ TRANH PHONG, VỊ LAI ĐÍCH ...

      Con người ai cũng có thể thay đổi, có người từ bần cùng biến thành giàu sang, từ người quân tử biến thành kẻ tiểu nhân, từ hùng biến thành lũ đê tiện, lại cũng có kẻ từ hào phú biến thành kẻ bần cùng, từ tiểu nhân trở thành người quân tử, từ kẻ đê tiện trở nên hùng.

      (Cổ Long - Luận)

      Tễu Dật gật đầu, thế này đủ rồi, xong quay người định bước . Ngay lúc đó, Long Nhãn kỳ lạ, bỗng tỏa ra luồng quang mang đỏ hồng, làn vân vụ bên trong Long Nhãn từ từ tản ra, màn tối đen dần dần sáng lên. Liễu Dật vốn định bước , lại quay đầu lại, tiếp tục nhìn những biến đổi bên trong Long Nhãn, cái gì vậy chứ? Kể cả Kim Lâu Chủ cũng cảm thấy kì quái, bởi vì lão chẳng hề dụng nội lực thôi động Long Nhãn, cũng chẳng truyền bất kỳ cái gì để lên cảnh tượng này, lẽ Long Nhãn lại có thể tự hoạt động ư? Lúc mọi người đều cảm thấy kỳ quái, khung cảnh tráng lệ cũng xuất ... Đấy là tòa cung điện, có vẻ rất cổ kính; tòa cung điện đứng sừng sững, biết ở chỗ nào, nhưng biết rằng tòa cung điện này phải là hoàng cung, phải thiên cung, phải địa phủ. Mặc dù thuộc những cung điện nổi tiếng trong tam giới, nhưng tòa cung điện này toát ra khí chất vương giả, khiến cho người ta cảm thấy mình trở nên bé. Vân vụ dần dần tan , cảnh vật bên trong Long Nhãn dần dần ra. Trong tòa cung điện, có mười hai cột trụ to bằng ba người ôm đứng đỉnh lập, mười hai con rồng điêu khắc uốn lượn thân cột trụ thô tráng, khí thế uy nghiêm. Dưới mỗi cột trụ, đều có người cưỡi con ngựa cao lớn, lạ lùng. Những người này sau lưng đều thấy thanh trường kiếm, toàn thân mặc kình trang màu đen, cổ tay áo, đầu ống quần, đầu gối, ở nơi vai, đều mang giáp chế tác từ da hoặc loại chất liệu đặc thù. Nhưng cả mười hai người này đều dùng khăn đen bịt mặt, thể nhìn diện mạo mười hai người bọn họ. Khiến cho mọi người ngạc nhiên hơn chính là ngựa cưỡi của cả mười hai người đó. Ban đầu chú ý, nhưng khi con mở miệng ra, mọi người đều phát ra đây phải là ngựa, mà là bạch hổ. sai, cả mười hai người đều cưỡi ngựa mà là bạch hổ. Nhưng những con bạch hổ này có thể khẳng định chẳng phải là bạch hổ thông thường, bởi vì cả Kim Lâu Chủ và Đại Đao Vương đều biết đó là hổ. Mười hai con bạch hổ đều có răng nanh hai bên dài khoảng xích, mọc dài ra ngay hàm , sắc nhọn như chủy thủ, ánh mắt bạch hổ tỏa sắc bích lam, nhìn khắp tứ chi toàn bộ vũ trang khôi giáp chẳng hiểu làm từ chất liệu gì, còn đuôi bạch hổ vừa thô vừa dài, những sợi râu mặt y như những cái móc dài, những con hổ bình thường chẳng thể có được. Long Nhãn tiếp tục hướng về trước thăm dò, cung điện rất đơn giản, chiếc bảo tọa kim sắc, đứng hai bên bảo tọa là hai người mặc kình trang giống nhau, vai trái đeo hộ kiên giáp, mặt dùng loại chất liệu màu trắng chế thành chiếc mặt nạ, che lại khuôn mặt vẫn còn thiếu niên, trong tay đều là Thanh Phong trường kiếm dài ba xích. Hai thiếu niên phân tả hữu đứng hai bên đối diện với bạch hổ quái thú, quái thú toàn thân đều màu vàng kim, xung quanh đầu phủ đầy lớp lông vàng, bên đầu, chỉ thấy cặp sừng dài, tứ chi dưới thân quái thú ràng được khảm bởi lớp vảy rồng, phản xạ ánh sáng ra xung quanh, xinh đẹp phi thường. Kim Lâu Chủ cực kỳ kinh ngạc : “Là thủ hộ thần thú, Kì và Lân.” Cuối cùng, Long Nhãn dừng lại nơi bảo tọa, chỉ thấy bên bảo tọa, người mang giáp trắng bạc toàn thân, tóc dài trắng, mặt nạ mặt cực kỳ đặc biệt, hoàn toàn bao phủ từ mũi trở xuống, nhưng mặt nạ khắc hai con rồng xoay vòng. Xem tới đây, Kim Lâu Chủ la lên tiếng kinh hãi: “Đó... đó... mặt nạ đó là Vong Hồn.” Tiếp tục nhìn xuống, chiếc áo giáp màu trắng bao phủ toàn thân người ấy cực kỳ kín đáo, nhưng hai chân, là đôi giày sắt rất phù hợp, tấm áo choàng đen nằm phủ bảo tọa kim sắc. Con người thần bí mặc áo giáp trắng, trong tay là thanh trường kiếm màu đen, toát ra vẻ bi thương vô cùng, dù nhìn qua Long Nhãn, người ta vẫn cảm được thanh kiếm này độc, bơ vơ.

      Tuy nhiên, cái làm người ta ngạc nhiên phải là nó, mà là người ngồi bảo tọa toát ra thứ vương khí vô thượng, khắp cả tam giới chẳng có ai có được vương khí ấy. Thử hỏi xem thế gian này ai có thể có được khí thế như vậy, “ngã chủ trầm phù, thùy dữ tranh phong”(1), cao quý hơn người ấy, có thể là ai chứ? “Bốp” tiếng, những người đứng xem đều ngớ người, ai tưởng nổi biến hóa đột ngột kỳ dị như thế, Long Nhãn đột nhiên bị vỡ thành vô số mảnh , chuyện gì xảy ra vậy? Người phản ứng đầu tiên tất nhiên là chủ nhân Long Nhãn, Kim Lâu Chủ, làm sao cái cây tiền của lão lại đột nhiên tiêu tan như thế chứ? Thế này là thế nào? Lẽ nào... khí thế trong hình quá lớn, Long Nhãn cách nào chiu đựng nổi khí thế to lớn như vậy? Đại Đao Vương mồ hôi chảy ròng ròng : “Đây... đây... đây là ai? Với khí thế như vậy, thế gian có người như thế sao? Là thần tiên sao? Hay Phật Tổ chuyển thế vậy?” Còn Thập Kiệt Nhất lại có ý khác, : “Người này lợi hại, sát khí ngờ có thể xuyên qua hư , khiến Long Nhãn bị phá hủy.” Nhưng cảm giác của Liễu Dật là kì quái nhất, sùng bái, hiếu kì, càng hiểu cái gì là sát khí, chỉ có duy nhất cảm giác, dường như... cực kỳ quen thuộc, cặp mắt người đó, rất quen thuộc, tuy che mặt, nhưng mà Liễu Dật có thể khẳng định, mình thấy qua người này ở đâu rồi. Kim Lâu Chủ thở dài : “Thiên ý, thiên ý ư? Có thể do ta tiết lộ thiên cơ quá nhiều, nên ta bị trời báo ứng, nhưng mà... người đó là ai chứ?” Đại Đao Vương vội hỏi: “Kim Lâu Chủ là người tai nghe tám hướng, cũng biết người đó là ai ư?” Kim Lâu Chủ gật đầu, : “ biết, nhưng sao lại thế chứ? Trong tam giới nay, những môn phái chỉ cỡ mười người ta cũng biết được, thế mà cung điện quy mô to lớn như thế ta lại biết ư?” Đột nhiên, tia sáng lóe lên trong đầu, Kim Lâu Chủ : “Ta biết rồi, Long Nhãn có thể dự đoán tương lai, có thể biết được quá khứ, nếu như những hình ảnh vừa mới rồi là hình ảnh của tương lai, làm sao ta biết được chứ, căn nguyên chỉ có thể như vậy thôi.”

      (1) Ta đời phiêu bạt, ai dám hơn ta?

      Đại Đao Vương gật đầu : “Nếu như như thế, cũng còn có lý, nhưng Long Nhãn tại sao vô duyên vô cớ lên những hình ảnh này chứ?” Kim Lâu Chủ lắc đầu : “ thể là vô duyên cớ được. Theo ta thấy, có hai lý do, Long Nhãn là thiên địa chí bảo có thể xem quá khứ vị lai cho con người trong truyền thuyết. Thứ nhất, ta nghĩ Long Nhãn muốn đề tỉnh chúng ta, trong tương lai có khả năng tam giới đại loạn, xuất người như thế. Thứ hai, người vừa rồi đó, nhiều khả năng là người trong chúng ta, cho nên chắc chắn lực nào đó tác động đến Long Nhãn, nên mới lên những hình ảnh đó.” Đại Đao Vương đột nhiên dường như minh bạch điều gì đó, : “Phải chăng người đó có thể nào là Thiên Long ? Chúng ta đường đến đây tình cờ gặp được Lang Vương. ngàn năm trước đây Thiên Long lập kế hoạch mưu thống nhất tam giới, cho dù vừa rồi chưa hề thân, nhưng người có Kỳ và Lân bên cạnh, còn phải Thiên Long sao?” Kim Lâu Chủ gật đầu : “ loại trừ khả năng này, nhưng hình ảnh vừa rồi quá ly kỳ, cũng thể phủ nhận trong chúng ta là người đó trong tương lai.” Liễu Dật nhìn hình ảnh vừa rồi, hiểu sao lại có cảm giác phiền muộn, cặp mắt người ấy tựa như ở trong đầu lâu, ngay khi yên tĩnh lại, cặp mắt thâm thúy vừa rồi lại xuất trong đầu Liễu Dật. Liễu Dật phe phẩy quạt, làn gió khiến y bình tĩnh lại nhiều, : “ việc này liên quan đến công việc của chúng ta, chúng ta còn có việc quan trọng phải làm. Thập Nhất, chúng ta phải nhanh chóng cứu cho được A Cửu công chúa ra, nếu y cùng con rùa đó thực bái đường rồi, ngươi cũng cần tìm tên lưu manh đó nữa.” Thập Kiệt Nhất nghe xong, lập tức cuống lên, nghe người tình trong mộng của mình cùng người khác bái đường, nhịn được, nổi giận : “Lão đại, , chúng ta đến cái động gì đó, đạp bằng nó luôn, con bà nó!” Lập tức Đại Đao Vương chạy đến : “Liễu công tử, ngân lượng của ta?” Liễu Dật nhìn nhìn Đại Đao Vương, ánh mắt xoay chuyển : “Ngươi muốn kiếm thêm ?” Đại Đao Vương ngay lập tức hiểu ngay ý Liễu Dật, ha ha cười : “Tưởng gì, ai có thể chê nhiều tiền chứ?” Liễu Dật cười cười: “Được, trước dẫn đường.”

      Lúc này Kim Lâu Chủ la lớn: “Còn ta sao, Long Nhãn của ta vỡ thành trăm mảnh tính sao đây?” Liễu Dật cười bảo: “Tuy việc này chẳng hiểu nguyên nhân từ đâu, nhưng có lẽ ta thoát khỏi có quan hệ. Sau này có cơ hội, Liễu Dật tự nhiên đến gặp Lâu chủ vẽ bức tranh, tuy trân quý như Long Nhãn, nhưng có thể bảo đảm Lâu chủ suốt đời chết đói.” Kỳ chuyện này cũng thể trách Liễu Dật được, hoàn toàn là do Long Nhãn tự khởi động, Kim Lâu Chủ tự mình cũng có tâm lý đó. Nghe Liễu Dật sau này gặp tự vẽ tranh cho mình, nét mặt lập tức lộ nét cười : “Liễu công tử, chúng ta quyết định thế nhé, lão Kim ta ở đây đợi ngươi trở lại.” Liễu Dật gật đầu, quay người lớn bước ra ngoài mất. Ai là người có thể biết người trong Long Nhãn là ai chứ? chắc là Thập Kiệt Nhất, chắc lại là Đại Đao Vương, hoặc giả nhiều khả năng là Liễu Dật. Việc Long Nhãn bị vỡ với bọn họ có quan hệ gì ? Người thông minh như Kim Toán Bàn mà cũng nhất thời hồ đồ, nhưng cho dù biết, có dám quan hệ với những người này ? chừng người trong hình tám năm hay mười năm sau chà đạp bản thân y.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :