Ma Kiếm Lục - Tàn Nguyệt Bi Mộng (272 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 140: ĐẠP KIẾM DU THIÊN, PHÀM NHÂN TÂM ...
      Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên … Bất kể chuyện gì, bạn chỉ tự tin được 99% là cùng, bởi vì còn 1% phụ thuộc vào người khác.

      Lý Lăng cảm thấy hoang mang trước lời của Lam Nhận, người nàng ta đề cập y chưa bao giờ nghe qua, trong tam giới cũng tồn tại cái gọi là Minh giới mà ánh mắt nàng lại có vẻ gì khoác lác. Y nhịn được hiếu kì, hỏi: “Ca ca là ai?”

      Lam Nhận lại cười thần bí: “Ca ca là đại hùng trong tâm trí tâ, từ taa được ca ca thương vô cùng. Ca ca thống chế thế giới của chúng tôi, người trong tộc tôn ca ca làm đế vương, thanh trường đao trong tay ca ca chưa từng gặp đối thủ, là thiên hạ vô địch, chỉ cần ca ca gật đầu, ta cam đoan chính, ma lưỡng đạo phải yên tĩnh trong thời gian.”

      Lý Lăng thấy biểu tình khoa trương của Lam Nhận, xen lời: “Thiên hạ vô địch? rất có lòng tin với ca ca.”

      Lam Nhận thấy được hai chữ tin viết trán Lý Lăng bèn : “Tin hay tùy ngươi, trong lòng ta, ca ca chính là thiên hạ vô địch, mấy hôm trước ca ca bảo ta rằng huynh ấy xuống tam giới, chỉ chưa ra mặt mà thôi. Chúng tôi ước hẹn gặp mặt tại Liên Hoa Trấn, ngươi chắc nhỉ? Với lại ta có kêu ngươi .” đoạn lại vênh mặt lên.

      Thấy biểu tình buồn cười của Lam Nhận, đợi Lý Lăng trả lời, Tô Thiếu ngồi phệt xuống đất: “Thiên hạ vô địch…ta khinh, da mặt hiểu sao lại dày hơn cả mông ta, bổn thiếu gia đến giờ vẫn tin vào cái gọi là thiên hạ vô địch, chỉ tin rằng núi cao còn có núi cao hơn.”

      Lam Nhận nhìn Tô Thiếu, tức giận quát: “Oan gia, ngươi muốn chết chứ gì, đợi ta tìm ca ca rồi kêu huynh ấy thu thập ngươi.”

      Tô Thiếu vừa ngắm nghía con dao chặt củi rỉ sét vừa cười cợt: “Coi bộ dạng ngu ngốc của ngươi kìa, đánh lại ta tìm ca ca vô địch, ta sợ quá, ta sợ quá…Ôi! Ngươi chết , tiểu nha đầu.”

      Lam Nhận lúc này bị tên vô lại chọc cho sắc mặt đỏ lựng, toan phát tác Thiên Kiêu đứng sau lưng : “Lam tỷ tỷ, chúng ta , ở đây chỉ lãng phí thời gian, hà tất phải tranh hơi với y, gặp vị ca ca hùng của tỷ .”

      Lam Nhận giậm châm, liếc Tô Thiếu : “Tốt nhất người đừng xuất trước mặt ta nữa.” Dứt lời quay người ngự khí bay lên, lướt vào bóng đêm.

      Lam Nhận từ được ca ca chiều chuộng, là công chúa của Minh giới, dưới người mà vạn người, nay ở đây bị tên tài chủ Tô đại thiếu gia dùng lời lẽ lưu manh chọc cho đến nỗi váng đầu.

      Lý Lăng lắc đầu, nhìn Tô Thiếu : “ phải oan gia gặp gỡ, ôi, Tô Thiếu, chúng ta hậu hội hữu kì.”

      Tô Thiếu lập tức đáp lễ: “Nhất định, nhất định còn có dịp.”

      Lý Lăng đạp kiếm bay lên, cùng Thiên Kiêu truy theo thân ảnh Lam Nhận, trong lòng y có 2 chuyện cần làm cho ràng. Thứ nhất, Cửu U Ma Thần ở đâu, bằng vào mũi tên đó thể chứng minh được Ma thần rời khỏi Phong Đô Quỷ Thành, thứ hai y cần lật lật lại trong thiên hạ có kẻ nào được xưng là thiên hạ vô địch để xem ca ca của Lam Nhận thuộc hạng nào.

      Trong lòng Lý Lăng hề có 4 chữ thiên hạ vô địch, chỉ có người khiến y có cảm giác đó, là truyền thuyết của Nhân gian giới Lãnh Kiếm…Mà trong mắt Lam Nhận, ca ca nàng lại càng lợi hại hơn, y đến từ Minh giới nhưng Minh giới là địa phương nào?

      Lý Lăng mang 2 vấn đề đuổi theo Lam Nhận…

      Nhìn theo ba người bay lên thinh , Tô Thiếu thở dài: “Họ đều là thần nhân, đều có thể bay được, lão tử biết đến lúc nào bay được như chim, xem ra kiếp này chả có gì vui.”

      “Vì sao lại được? Còn có ta, chả lẽ ngươi quên rồi ư? Ta có thể thực mọi nguyện vọng của ngươi.” Cửu U Ma Thần dung hợp trong thân thể Tô Thiếu lên tiếng.

      Tô Thiếu nghe xong, tức giận: “Con mẹ ngươi ngậm miệng cho ta, ta kêu ngươi há mồm hả? Khả năng phá hại của ngươi chỉ dọa được họ thôi còn với ta vô dụng, ta đáp ứng bất cứ điều kiện nào của ngươi, ngươi cứ an tâm ở trong đó mà nghỉ ngơi .”

      Ma thần ngàn vạn năm giờ đây khác gì tôi tớ của Tô Thiếu, lại cơ hội phản kháng vì y hiểu rằng tự y lâm vào cảnh “nhất thất túc thành thiên cổ hận”, khơi khơi bị tên vô lại này lừa gạt đến nỗi phải ngoan ngoan cụp đuôi nghe lời, giờ mới thấu hiểu được tâm tình chán nản của Lam Nhận.

      Cửu U Ma Thần buông tiếng thở dài: “Tu vi ngàn vạn năm của ta lại bị hủy trong tay ngươi, ta dùng chút khí lực cuối cùng đưa ra lời dự ngôn cho mình, ngờ lại tự hại mình, ta có điều kiện gì, chỉ muốn giúp ngươi.”

      Tô Thiếu dừng lại, : “Ngươi thử xem, ta làm sao mà bay lên trời được?”

      Cũng lúc đó, Tô Thiếu cảm thấy song thủ còn nghe theo điều khiển của gã, trong chớp mắt từ lòng tay đến vai vươn dài, biến thành bóng đen, song thủ lật lại, từ từ nhấc lên. Cùng lúc, mặt đất nứt ra, nhai đạo vốn lấy gì làm rộng rãi lúc đó trở thành thênh thang…

      Từ vết nứt phát ra lục quang tỏa tứ phía, thanh kiếm màu tro trồi lên khỏi mặt đất, quanh cây kiếm lấp lánh hồng quang phảng phất như màu máu tươi. Kiếm dài ba xích, chỗ ngón cái nắm vào khá , hình dạng giống như loan câu, chuôi kiếm đen tuyền, nơi mũi kiếm có viên bảo thạch màu lục liên tục phát tán lục khí…

      Cửu U Ma Thần : “Cầm lấy, từ giờ trở nó là của ngươi.”

      Tô Thiếu liếc qua, lập tức lấy lại tinh thần, tung thanh kiếm trong tay , : “Được đấy, thanh kiếm này hợp với ta.”

      Cửu U Ma Thần đáp: “Đấy là binh khí của ta, tên nó là U Nham.”

      Cầm lấy thanh kiếm phập phù trong trung, Tô Thiếu thích đến rời tay vuốt ve được, : “Đồ tốt.”

      Cửu U Ma Thần lên tiếng: “Đương nhiên là đồ tốt, chúng ta có thể dùng thanh kiếm này đánh khắp thiên hạ, đem hết bọn ngươi hư ngụy ra giết sạch.”

      Tô Thiếu nghe xong, lắc đầu cách dứt khoát: “Ta chỉ thích chơi bời, ta muốn giết người.”

      Cửu U Ma Thần đáp: “Chuyện đó do ngươi được, nên biết là nửa thân thể này thuộc về ta.” đoạn, toàn thân Tô Thiếu lập tức từ chân lên đến người biến thành đen sẫm, cuối cùng cả thân người biến thành cái bóng, phía trong cái bóng lục quang lấp lóe, xuất hai con mắt đỏ như máu, dưới bóng trăng, bóng đen tế khởi U Nham Kiếm, đằng bay lên…

      trung, thân thể Tô Thiếu lại trở lại hình dáng ban đầu, đứng U Nham Kiếm, phi hành cực nhanh hưởng thụ vẻ ôn nhu của gió mát trăng thanh, phù vân ve vuốt và khoái cảm của tốc độ. Gã nhìn xuống phía dưới, kêu lớn lên: “Mẹ ơi, ngươi lừa ta.”

      Cùng với tiếng kêu của gã, thân thể lại bốc lên, đích thị là kì quái, thanh kiếm tựa hồ dính chặt với thân thể, cũng bốc lên khiến gã vững vàng trở lại, dần dần Tô Thiếu bắt đầu khống chế được cây kiếm, chân chính phi hành.

      biết bay được bao lâu và bao xa, Tô Thiếu : “Ha ha, sai, ta là thần tiên rồi.”

      Cửu U Ma Thần : “Chỉ thế này mà ngươi cho là thần tiên à? Chả lẽ ngươi chỉ muốn bay bổng trung? Ngươi muốn đứng đầu vạn người hô phong hoán vũ ư? Vẫn còn những người coi thường ngươi, chẳng hạn như nữ tử mắt lam lúc nãy.”

      Bị Cửu U Ma Thần thuyết phục như vậy, Tô Thiếu cũng hơi động tâm, tuy gã nghĩ đến chuyện trở thành kẻ thống chế vạn người rồi hô phong hoán vũ nhưng vẫn có thứ cảm giác đả động được đến nỗi lòng gã, là ánh mắt khinh miệt của Lam Nhận khiến gã thể nào tiếp thụ, nữ tử đó làm gã thấy mình chỉ là kẻ vô tích

      Lúc này Cửu U Ma Thần tựa hồ tìm được nhược điểm của Tô Thiếu, y việc gì phải vội, cứ từ từ lợi dụng nữ tử mắt lam kia khiến cho thân thể này hoàn toàn nghe theo y, hoàn toàn bị dục vọng, danh lợi thuyết phục, hoàn toàn thực mưu của y.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 141: VI ÁI SI MÊ, BẤT KHẢ CỨU ...
      Niềm tự hào, niềm kiêu ngạo của Lam Nhận, vị ca ca thần bí của nàng rốt là nhân vật thế nào? Trong lòng Lý Lăng và Thiên Kiêu tràn đầy hiếu kì, kẻ có thể xoay chuyển cục diện hỗn loạn của tam giới có hình dáng thế nào? Mang theo nỗi hiếu kì, ba người xuyên qua mây trắng, bay lượn giữa thiên địa, nhanh chóng đến Liên Hoa Trấn.

      oOo

      Ngoài ngàn dặm, Liên Hoa Trấn, Phiêu tuyết Hoa Hải.

      “Thư sinh, Cát Lợi Nhi thực hạnh phúc, ngắm nhìn Hoa Hải này phải cảm tạ ông trời cho muội cùng quãng thời gian với huynh suốt những năm qua, cho dù bây giờ bắt muội phải chết, muội cũng mỉm cười…”. Người lên tiếng là nữ tử mặc áo màu lam theo kiểu trang phục của người Miêu, tựa vào thư sinh trang phục theo kiểu thiếu niên, hai người ngồi lẫn trong Hoa Hải nên chỉ thấy được thân ảnh họ.

      Nhìn từ phía sau, người được gọi là thư sinh toàn thân mặc áo dài màu tro, đầu đội khăn tiêu dao, thân hình cao lớn, chỉ nghe y : “Ta cũng vậy, rất hạnh phúc, ta càng cần phải cảm tạ ơn cho ta gặp được nàng, khiến cho ta được nếm trải những sắc màu rực rỡ của thế giới này.”

      Lam y nữ tử dịu dàng: “Có lẽ đó là vận mệnh của chúng ta, vốn ứng vào hai người thuộc hai thế giới nhưng lại gặp nhau tại nơi, hoặc giả ông trời cũng cao hứng vì chúng ta.”

      Thiếu niên thư sinh gật đầu: “Đúng, chính vì cùng hạnh phúc càng khiến chúng ta trân trọng mỗi ngày qua, ta có cảm giác thời gian trôi qua sao mà vui sướng, tuy hiểu được đó là ý gì nhưng mấy hôm nay lòng ta thể bình tĩnh.”

      Lam y nữ tử tiếp lời: “Thư sinh, huynh đừng tính tới ngày mai vì chúng ta còn có hôm nay, cần biết tương lai ra sao ít ra chúng ta cũng từng hạnh phúc. Trời có thể sập, đất có thể nứt, biển có thể khô, núi có thể đổ nhưng tình của Cát Lợi Nhi và thư sinh vĩnh viễn rời, mười năm hạnh phúc này dù lay chuyển, xóa chẳng tan, chúng ta còn đòi hỏi gì nữa đây?”

      Thiếu niên thư sinh nhàng ôm lam y nữ tử vào lòng: “Cát Lợi Nhi của ta, nàng là hạnh phúc vĩnh viễn, tình của chúng ta, vô luận là ai cũng thể ngăn trở, đúng ?”

      Lam y nữ tử dịu dàng gật đầu, dưới làn ánh sáng giữa Hoa Hải, khuôn mặt thanh lệ thoát tục của nàng chảy xuống vài giọt lệ, giọng đáp: “Đúng vậy, tình của chúng ta mãi là vĩnh viễn, vĩnh viễn, ai cũng thay đổi được.”

      Vẻ mặt thiếu niên thư sinh thoáng qua tia ưu thương: “Ta hi vọng Cát Lợi Nhi vĩnh viễn ghi nhớ câu này, mối tình của chúng ta vì bất cứ ai mà biến đổi.”

      Nữ tử gật đầu: “Cát Lợi Nhi sớm khắc sâu mối tình của chàng vào trong tim, sao có thể thay đổi được?”

      Thiếu niên thư sinh nghe được lời đáp của nàng, nhè gật đầu, khẽ cười: “Được rồi, trời còn sớm nữa, hai ngày ngắm cảnh ở đây mệt rồi, về nghỉ thôi, nếu nàng thích ngày mai chúng ta lại đến Hoa Hải.”

      Lam y nữ tử gật đầu, cùng thiếu niên thư sinh đứng dậy, : “Rồi, quay về muội làm ma thang (canh nấm) cho huynh.”

      Thiếu niên thư sinh và lam y nữ tử chưa được bao xa, từ trung lóe lên ba đạo quang mang, ba người nhàng đáp xuống, chưa kịp nhìn là ai thanh vang lên: “Ca ca, cuối cùng cũng gặp được huynh.”

      Người vừa lên tiếng chính là Lam Nhận, hai người đứng đằng sau là Lý Lăng, Thiên Kiêu, người Lam Nhận vừa chính miệng gọi ca ca chính là thiếu niên thư sinh.

      Người đầu tiên có phản ứng là Lý Lăng, thiếu…thiếu niên này là ca ca của Lam Nhận ư? Nhưng bề ngoài của y sao lại giống dáng vẻ của Liễu Dật hồi mười năm trước đến vậy? Hơn nữa, nhìn qua cách ăn mặc của ta tuy có phần khí lực nhưng làm sao khiến người ta liên tưởng đến đao pháp thiên hạ vô song được.

      Người thứ hai có phản ứng là Thiên Kiêu, người nàng nhìn phải là thiếu niên nọ mà là lam y nữ tử bên cạnh, đôi mắt ấy, dung mạo ấy hệt như phiên bản của nàng, nếu như phải quần áo khác nhau khó mà phân biệt được ai với ai? Nàng ta…là ai?

      Lam Nhận tựa hồ cảm nhận được có điểm nào đó ổn, nữ tử bên cạnh ca ca nàng là ai, có quan hệ gì với ca ca, vì sao lại giống hệt Thiên Kiêu?

      Thiếu niên thư sinh buồn nhìn những người khác, chỉ chăm chú theo dõi ánh mắt kì quái của Lam Nhận nhìn lam y nữ tử, luôn: “Tiểu muội, để ca ca giới thiệu, đây là thê tử của huynh, Cát Lợi Nhi, cũng là chị dâu của muội…”

      Chỉ là câu đơn giản lại khiến ba người có mặt kinh ngạc, trong lòng mỗi người đều có những ý nghĩ riêng nhưng họ đều biết rằng mười năm trước Cát Lợi Nhi chết rồi, vậy Cát Lợi Nhi này là…

      Lam Nhận buông lỏng cánh tay nắm chặt tay của ca ca, gật đầu với Cát Lợi Nhi rồi đột nhiên kéo ca ca sang bên cho đến khi nhận thấy người khác thể nghe được lời nàng mới dừng lại : “Ca ca, huynh làm chuyện quỷ quái gì vậy, sao lại mang đến cho muội người chị dâu, muội làm sao hiểu được?”

      Thiếu niên thư sinh cười đáp: “Huynh đến đây sớm hơn muội nhiều, mười năm trước huynh đến đây rồi.”

      Lam Nhận há hốc mồm: “Thảo nào mười năm trước muội thấy bóng huynh ở đâu, nguyên lai là huynh sớm đến tam giới, vậy…vậy huynh thành thân với Cát Lợi Nhi từ mười năm trước à?”

      Thiếu niên thư sinh gật đầu: “Đúng thế.”

      Lam Nhận hỏi tiếp: “Nàng ta là Cát Lợi Nhi nào, là Cát Lợi Nhi chúng ta thấy trong sách ư?”

      Thiếu niên thư sinh gật đầu: “Đúng rồi, nàng là Thiên nữ phải chịu nỗi khổ luân hồi ba kiếp.”

      Lam Nhận lắc đầu: “Ca ca, huynh xem nào, Cát Lợi Nhi ràng chết rồi, lại xuất ở đây là vì sao.”

      Thiếu niên thư sinh cười đáp: “Con nha đầu này, đại ý đến giờ là thế này, nếu như Cát Lợi Nhi thực chết rồi tức là luân hồi ba đời ba kiếp kết thúc, ‘bị trớ chú đích ái’ phải sớm ghi lại rồi, huynh xem phần sau nhưng có ghi lại liền khẳng định rằng Cát Lợi Nhi chết, vì thế huynh đơn thân rời khỏi Minh giới đến xem thử Cát Lợi Nhi rốt cuộc hình dáng như thế nào, gặp nàng sống lại.”

      Lam Nhận suy nghĩ chốc đoạn hỏi: “Huynh vì sao lại thành thân với nàng, nàng ấy vì sao lại biến thành thê tử của huynh?”

      Thiếu niên thư sinh liếc Lam Nhận, tiếp: “Lúc đó, khi huynh đến đây vừa hay gặp Cát Lợi Nhi sống lại, do tinh linh trong thân thể nàng cứu giúp, còn huynh cứu nàng từ trong quan tài ra, nàng bước ra thấy ở đây có phần mộ của nàng và Liễu Dật, lại nhìn thấy huynh, sau đó khóc rống lên.”

      “Rồi từ lời lẽ của nàng, huynh hiểu rằng nàng coi huynh là thư sinh tên Liễu Dật, chắc hình dáng của huynh và Liễu Dật rất giống nhau, thấy dáng vẻ bi thương của nàng, lòng huynh đành…”

      đợi thiếu niên thư sinh xong, Lam Nhận kêu lên: “Sao cơ? Huynh phải là huynh nàng ta chứ, huynh ở lại tam giới mười năm liền té ra là vì người trong câu chuyện đó ư?”

      Thiếu niên thư sinh lắc đầu: “Đúng, huynh cũng nghĩ rằng lại thế, ở cạnh nàng thời gian, huynh đột nhiên phát rằng mình thể rời khỏi, mỗi ngày thấy bóng nàng, huynh lại hoảng hốt như rơi vào tình cảnh thể cứu chữa được, mỗi lần nghe thấy lời nànghuynh lại cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất đời.”

      “Ca ca! Huynh có điên , Cát Lợi Nhi chỉ lòng Liễu Dật, trong lòng nàng có mỗi bóng hình đó, huynh chỉ là kẻ thay thế mà thôi, mỗi câu nàng với huynh đều là từng với Liễu Dật trước kia”, Lam Nhận cố gắng giải thích…

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 142: HUYNH MUỘI ĐÀM TÂM, VI TIỂU MUỘI ...
      Ái tình đẹp đẽ, khiến con người ta được nhiều nhưng cũng là thứ vô cùng đáng sợ. Trong đời chúng ta, trừ ái tình ra bạn còn thấy thứ gì đẹp đến thế , nhưng khi bạn mê man trong tình ái bạn còn nghĩ được chuyện gì nữa đây?

      Mọi việc xảy ra như vậy, biết là chú định của vận mệnh phải chịu nỗi khổ ba đời ba kiếp hay duyên phận phải gánh vác, vô tình khiến người khác thay thế Liễu Dật tiếp thụ tình của Cát Lợi Nhi.

      Thiếu niên thư sinh nhìn Lam Nhận với ánh mắt kì quái: “Thế sao? Chỉ cần nàng mở lòng ra, huynh có là kẻ thay thế cũng chẳng để tâm, huynh chỉ muốn nàng được vui vẻ.”

      Lam Nhận tiếp: “Nhưng ca ca ơi, Liễu Dật có chết, huynh thành kẻ phá hoại tình cảm giữa bọn họ rồi..”

      Sắc mặt thiếu niên thư sinh biến đổi thành ra thâm trầm, : “Sao lại gọi là phá hoại tình cảm của họ, vì sao Liễu Dật có thể Cát Lợi Nhi còn huynh lại ? Huynh so được với y ư? Huynh cũng có quyền được nàng, bất quá giờ chỉ tranh thủ mà thôi, huynh đâu có làm gì sai.”

      Lam Nhận thấy biểu tình mặt ca ca, : “Ca ca, huynh lại cáu với muội ư? Từ tới lớn, huynh thương muội nhất…vì sao lại lại phát bẳn lên với muội như thế, huynh muốn chúc phúc cho họ ư? Huynh chả lẽ lại hiểu được tình của Liễu Dật đối với Cát Lợi Nhi? Chúng ta từ xem câu chuyện đó diễn tiến, huynh sao lại tàn nhẫn như thế, muốn tranh đoạt tình của Liễu Dật.”

      Sắc mặt thư sinh thiếu niên lúc đó biến ra rất khó coi, nhưng y phát hỏa lập tức mà dừng lại chốc rồi : “Tiểu muội, phải là ca ca cùng Liễu Dật tranh đoạt Cát Lợi Nhi, chỉ là chữ tình này thập phần kì diệu khiến cho ca ca dù tu vi có cao cũng cách nào qua khỏi, đối diện với nàng, huynh như người lạc trong mê đồ tại hoang mạc, tìm ra phương hướng, huynh lại hết lòng quyến luyến cảnh đẹp hoang mạc, thể quay đầu, tự thoát ra được…”

      “Huynh có quyền được , tuy rằng chỉ là kẻ thế thân nhưng huynh cam tâm tình nguyện, huynh chịu để cho Liễu Dật đến bên mình đem Cát Lợi Nhi , nếu như y thực có bản lĩnh cứ…đến , Lam Ảnh ta đợi y, cho y biết rằng tình của huynh dành cho Cát Lợi Nhi ít hơn phân nào.”

      Lam Nhận nhìn vào ánh mắt tự tin của Lam Ảnh khuyên: “Ca ca, tỉnh lại …”

      Lam Ảnh : “Tiểu muội, muội muốn ca ca vui vẻ, muốn ca ca hạnh phúc ư? Ca ca suốt đời biết cười nhưng khi sống cùng Cát Lợi Nhi biết đến tư vị của khóc, cười, chua xót, ngọt ngào, chả lẽ huynh vì hạnh phúc của mình mà tranh thủ lại là làm sai ư?”

      Lam Nhận nhìn vào trong mắt Lam Ảnh, tự nhiên biết phải gì, dù Liễu Dật lòng Cát Lợi Nhi, dù Cát Lợi Nhi chỉ coi Lam Ảnh là kẻ thế thân nhưng những điều đó đều phải là trọng yếu, huynh ấy tình nguyện, nguyện ý là kẻ thế thân, nguyện ý trả giá cách toàn tâm toàn ý.

      Lam Nhận đột nhiên buông ra tràng cười: “Được rồi, muội quản đến huynh nữa, nếu như Liễu Dật thực lòng thương Cát Lợi Nhi nhất định có cách đoạt lại nàng ấy từ bên cạnh huynh, sau này đừng là tiểu muội đề tỉnh huynh, trong lòng lại đau đớn..”

      Lam Ảnh cũng đột nhiên cất lên tiếng cười: “Muội coi thường huynh quá, huynh dễ dàng thất bại đâu, vì hạnh phúc của mình huynh nhất định phải tranh thủ tới cùng, nếu như huynh thua cuộc cũng oán hận gì.”

      Lam Nhận gật đầu: “Được, muội quản đến nữa, chẳng qua lần này đến đây tìm huynh có chuyện, huynh nhất định phải đáp ứng muội.”

      Lam Ảnh thấy ánh mắt giảo hoạt của tiểu muội liền hỏi: “Gì vậy, nha đầu điên khùng này lại có chuyện phiền phức gì nữa đây?”

      Lam Nhận lắc đầu, đáp với vẻ thần bí: “Ca ca, huynh nghĩ đến chuyện kiến công lập nghiệp, đem thế lực Minh giới của chúng ta phát triển đến chỗ này ư?”

      Lam Ảnh thấy được vẻ thần bí của Lam Nhận, đáp: “Vì sao muội đột nhiên lại đến chuyện đó, Minh giới chúng ta chưa từng có dây mơ rễ má gì với tam giới nên huynh nghĩ đến chuyện đó, bên cạnh huynh có Cát Lợi Nhi là đủ rồi, huynh có tâm tình tranh đoạt thiên hạ.”

      Biểu tình của Lam Nhận có phần phức tạp, muốn gì đó nhưng lại thể ra miệng…Thấy dáng vẻ của tiểu muội như vậy, Lam Ảnh : “ nào xem là chuyện gì, từ tới lớn là huynh trông nom muội nhưng vẫn tài nào hiểu được tâm tư muội.”

      Lam Nhận đáp: “Kì là…Tam giới có chuyện, lúc trước xuất diệt thế Ma thần, mọi người trong tam giới lục đạo tập hợp lại tìm cách phong ấn y, cuối cùng thành công, nhưng giờ chính, ma lưỡng đạo thuỷ hoả bất dung lúc nào cũng có thể khai chiến, Cửu U Ma Thần lại có động tĩnh gì, tàng ở đâu, muội sợ rằng cuối cùng tam giới bị Cửu U Ma Thần thôn tính vì thế muốn mời ca ca xuất thủ.”

      Lam Ảnh thấy được biểu tình phức tạp của tiểu muội: “Muội vì sao lại động lòng quan tâm đến chuyện này, Cửu U Ma Thần có diệt tam giới hay liên quan gì đến chúng ta, chúng ta cứ trở về Minh giới, nước sông phạm đến nước giếng là xong.”

      Lam Nhận giậm chân, giận dỗi: “Ây da, ca ca, huynh lại thế à, huynh đáp ứng hay , hai vị bằng hữu của muội còn đợi ý kiến của huynh.”

      Lam Ảnh lúc này mới nghĩ đến chuyện Lam Nhận còn có hai người cùng, nam nữ, người nam tuổi tác cũng tương đương tiểu muội nhưng từ trong nhãn thần thấy được những dâu bể trải qua, có vẻ thành thục thể thành lời, thanh kiếm màu vàng rực trong tay là vật bất phàm, xem ra tu vi tuyệt đối thấp.

      Lam Ảnh hướng mục quang sang thân mình Thiên Kiêu, hỏi vu vơ: “Nàng ta là ai?”

      Lam Nhận nhìn theo ánh mắt Lam Ảnh, đáp: “Đấy là Thiên Kiêu, muội muội của Cát Lợi Nhi, là cái bóng do Bàn Cổ tạo trong mộng, nàng muội muội đáng thương. Thế nào, rất giống Cát Lợi Nhi đó, hay huynh buông Cát Lợi Nhi ra rồi nàng ta sao…”

      Lam Ảnh cười lớn: “Đuợc rồi, nha đầu khùng, tình của muội giản đơn quá, Cát Lợi Nhi huynh vĩnh viễn buông đâu, phải lúc trước muội bào là gặp được nam tử sao, ta chắc là người muội thương?”

      Lam Nhận biết Lam Ảnh ám chỉ Lý Lăng, : “Ca ca, huynh gì vậy?” Tuy nàng thừa nhận điều gì nhưng nhìn vào biểu tình phức tạp mặt là ngay.

      Lam Ảnh : “Thôi thôi, tất nhiên là các người có quan hệ gì, huynh cũng nhàn rỗi để quản những chuyện như thế, chúng ta …” đoạn quay người toan cất bước.

      Lam Nhận tức chùng giọng xuống: “Ca ca, muội chân thành với huynh sao huynh lại đem muội ra làm trò cười.”

      Nụ cười của Lam Ảnh đột nhiên biến thành thần bí: “Huynh cũng mà, huynh nhớ là trong nhà chúng ta có tiểu muội vừa thô lỗ vừa ngang bướng sao giờ lại biến thành vị nữ hiệp quan tâm đến thiên hạ đại nhỉ.”

      Lam Nhận giậm chân thốt: “Ca ca, huynh làm sao mới chịu đáp ứng đây, trước mặt người khác muội trót bốc huynh lên tận trời rồi.”

      Lam Ảnh cười: “ là muội thích người đó.” Lam Ảnh muốn chỉ Lý Lăng, bởi vì y quá hiểu người muội muội này, cũng giống như y, trước giờ thích lo chuyện bao đồng.

      Lam Nhận nhìn vào mắt Lam Ảnh, đột nhiên chau mày: “Được rồi, được rồi, muội mà, có chút chút thôi.”

      Lam Ảnh làm ra vẻ khoa trương, : “ chút chút? Chút chút của muội là bao nhiêu? Chắc chút chút này của muội là đem ca ca ra bán đứng rồi?”

      Lam Nhận nhanh: “Ca ca, muội hết rồi, huynh phải giúp muội chuyện này đừng để người tiểu muội này phải mất mặt chứ.”

      Lam Ảnh cười gian trá, gật đầu : “Trợ giúp gì mà lại bảo ca ca thử Lý Lăng, huynh nhớ là trong câu chuyện đó Liễu Dật gặp qua Lý Lăng lần, hôm này huynh đành làm người tốt đến cùng vậy, giúp tiểu muội thử thách tình lang…”

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 143: CHÂN GIẢ LIỄU DẬT, HẮC PHÁT NHÂN ...
      “Ồ, ca ca! Huynh cái gì cơ?”, biểu tình của Lam Nhận dường như có gì đó khác thường, nha đầu thô lỗ này giờ lại hơi ngượng nghịu.

      Lam Ảnh quay đầu cười với vẻ tà dị: “Tiểu muội, nghe lời ca ca này, người cũng cần có dũng khí.” đoạn, quay người về hướng nhóm Cát Lợi Nhi ba người đứng.

      Lam Nhận tuy hơi ngượng ngập nhưng câu vừa rồi của Lam Ảnh dường như còn có thâm ý khác, hoặc giả ca ca nàng vì Cát Lợi Nhi phải tốn nhiều dũng khí, mười năm liền y về Minh giới chỉ vì những luyến ái chốn phàm gian, đối với hồng trần sinh lòng quyến luyến.

      kịp suy nghĩ, Lam Nhận bước theo Lam Ảnh tiến vào trong Hoa Hải, nơi những người khác đứng cùng nhau.

      Lý Lăng thấy Lam Ảnh liền hỏi: “Liễu huynh đệ, nhiều năm gặp, huynh vẫn khỏe chứ?”

      Vừa rồi Lý Lăng hỏi thẳng Cát Lợi Nhi rằng Liễu Dật vì sao lại xuất tại đây, trong lòng y kì quái dị thường, lúc ở tầng Phong Đô Quỷ Thành, Lam Nhận ràng rằng Liễu Dật là thành chủ Ma giới Vĩnh Hằng Chi Thành, bây giờ y vì sao lại xuất giữa Hoa Hải, chẳng lẽ…Liễu Dật thất tung là vì muốn quy ?

      Nhưng Lý Lăng lập tức gạt ý nghĩ này, Cát Lợi Nhi rằng Liễu Dật từ mười năm trước ở bên nàng, chả lẽ chủ nhân Ma giới có thể phân thân? có khả năng, Liễu Dật kia mái tóc bạc trắng còn Liễu Dật trước mắt này tóc lại đen nhánh, hà huống Lam Nhận lúc trước lại gọi y là ca ca, lẽ nào…y phải là Liễu Dật chân chính?

      Lam Ảnh cười tươi: “Lăng huynh, lâu gặp, phải đến mười năm rồi đấy.” Y dối hết sức ung dung, như thể đó là , biểu tình của y hề biến hóa chút nào.

      Cũng lúc đó, Thiên Kiêu : “Ngươi phải là Liễu Dật, Liễu Dật bây giờ thất tung, ngươi là ai?”

      Người đầu tiên kinh ngạc là Cát Lợi Nhi, vì sao nương dung mạo giống hệt nàng này lại bảo đó phải là Liễu Dật, nhưng người luôn ở cạnh nàng phải là Liễu Dật là ai? Mười năm nay luôn chiếu cố tỉ mỉ đến nàng, lại che chở bao dung cho nàng cộng thêm tấm lòng thương, chỉ có điều kì quái là suốt 10 năm dung mạo của Liễu Dật hề biến đổi, chàng với nàng rằng chàng ăn được nội đan của thiên niên hồ, lúc đó mới dung hóa được.

      Nàng đương nhiên tin tưởng, vì sau khi được Nạp Lan cứu sinh mệnh, nàng gặp được rất nhiều thứ… kể cả nội đan là thứ gì nàng cũng biết.

      Lần này, Lam Nhận rằng Liễu Dật thứ hai là thành chủ ma giới Vĩnh Hằng Chi Thành còn Liễu Dật trước mắt đây là ca ca nàng, xem ra đến lúc mọi thứ phơi bày ra ánh sáng.

      Lam Nhận tìm cách giải thích đột nhiên Cát Lợi Nhi mở miệng hỏi Thiên Kiêu: “ là ai, sao lại bảo phu quân tôi phải là Liễu Dật.”

      Thiên Kiêu định đáp rằng: “Tôi là muội muội của tỷ.” Nhưng lời vừa ra đến miệng nàng lập tức nuốt lại, bởi nàng biết rằng Cát Lợi Nhi tin, kí ức về ba kiếp của nàng ta chưa được khai thông làm sao biết được nàng ta còn có người muội muội này?

      đợi Thiên Kiêu hồi đáp, Liễu Dật dịu dàng ôm Cát Lợi Nhi vào lòng, : “Tôi nghĩ vị nương này chắc nhận sai người rồi, tôi chính là Liễu Dật.”

      Thiên Kiêu lúc này thực khẩn trương, nàng biết nhưng nàng thể ra, người trước mắt nàng dung mạo rất giống Liễu Dật, còn Liễu Dật tóc trắng kia trong mười năm nhớ nhung Cát Lợi Nhi, cừu hận dày vò mới già nhiều, giả sử Liễu Dật tóc trắng có xuất trước mặt mọi người, Cát Lợi Nhi tin ai? cần hỏi cũng biết được câu trả lời.

      Lý Lăng tỏ ra nóng lòng như vậy, nhìn Lam Ảnh mà lộ ra biểu tình gì, : “Liễu huynh đệ, cần để ý chuyện ngoài lề, Thiên Kiêu nương nhất thời xúc động mới nhận sai người thôi.”

      Lam Ảnh cười , tỏ ra phong độ: “ biết có tội, tại hạ làm gì có lý do để phiền trách Thiên Kiêu nương, hơn nữa hai vị còn là khách nhân của biểu muội phương xa nên tại hạ vui sướng còn hết nữa là, tại hạ và Cát Lợi Nhi ở Liên Hoa Trấn này hơn 10 năm, mãi hôm nay mới có khách đến chơi thành ra thực lòng cao hứng.” Y cố ý nhấn mạnh vào bốn chữ “biểu muội phương xa.”

      Tuy nhiên Cát Lợi Nhi chưa từng cùng Liễu Dật đến Giang Nam, cũng chưa từng nghe chàng đề cập qua là có người muội muội nào, bốn chữ này vô tình lại thành lời giải thích với nàng.

      Lý Lăng cười : “Liễu huynh đệ khách khí rồi.”

      Lam Ảnh quay đầu với Cát Lợi Nhi: “Cát nhi, hôm nay có khách, nàng về trước chuẩn bị thức ăn, ta đưa các vị khách nhân xem phong cảnh nơi đây.”

      Cát Lợi Nhi cười , gật đầu: “Được mà, các vị về sau, muội chuẩn bị thức ăn ngon chiêu đãi muội muội của chàng.” rồi, nàng quay người về phía Liên Hoa Trấn.

      Quá hiển nhiên là Lam Ảnh cố ý tách Cát Lợi Nhi ra…

      Thấy Cát Lợi Nhi xa, Lý Lăng cười : “Tôi biết huynh là Minh giới đế vương.”

      Lam Ảnh cười hào phóng, trong chớp mắt, khí chất thư sinh biến mất thay vào đó là vô thượng khí phách, phảng phất như mỗi nụ cười của y đều quyết định đến sinh tử của ai đó.

      Y tắt ngay nụ cười: “Tiểu muội quả nhiên nhìn sai người, Lăng huynh đệ đủ trầm ổn, lãnh tĩnh, tất nhiên hiểu đâu ra đấy, bất tất phải lên tiếng giải thích làm gì, giả sử Liễu Dật có xuất ở đây, các người …Cát Lợi Nhi tin ai?” Chỉ câu này Lam Ảnh phủ nhận mình phải là Liễu Dật.

      Lý Lăng hiểu câu đầu của Lam Ảnh nhưng nhanh chóng bị vấn đề khác hấp dẫn: “Quả nhiên rất sảng khoái, nhưng giờ Lý Lăng vẫn chưa biết huynh đài cao tính đại danh là chi?”

      Lam Ảnh cười tà dị: “Tại hạ Lam Ảnh, tiểu muội thường thích làm chuyện tinh nghịch, ngày tháng còn dài mong hai vị chiếu cố.” Cùng là cười, nụ cười của Lý Lăng khiến người khác thân thiết, nụ cười của Lam Ảnh khiến người ta có cảm giác trầm.

      Lý Lăng cười nữa, tiếp: “ biết Lam huynh còn dối gạt Cát Lợi Nhi đến bao giờ, huynh chắc biết như thế là tàn nhẫn với nàng lắm ? công bình với Liễu Dật lắm ?”

      Sắc mặt Lam Ảnh lúc đó biến đổi, khuôn mặt cười đầy tà dị, lộ ra vẻ đáng sợ khó thành lời. trung, ma khí đen ngòm nhanh chóng ngưng tụ, chung quanh nổi gió, những cánh hoa trắng bay múa đầy trời…

      Y vung mạnh tay phải, chỉ vào Lý Lăng quát: “Câm miệng, ngươi nghĩ là ngươi có tư cách bình giá tình của người ư? Ngươi biết gì là tàn nhẫn, biết gì là công bình ? Ngươi thấy tại Cát Lợi Nhi luôn nở nụ cười ư? Cứ cho là ta lừa dối nàng cũng vì thiện ý mà thôi, chả lẽ ngươi muốn thấy vị hảo nương vì người chết mà rơi lệ suốt mười năm? Ta cũng có quyền được , vì sao ta nàng lại là tàn nhẫn, như thế là công bình với ta chăng?”

      Lúc đó Thiên Kiêu đột nhiên bước ra : “, huynh ấy chết, huynh ấy chỉ biết rằng Cát Lợi Nhi vẫn còn sống.”

      Hồng quang trong mắt Lam Ảnh đại thịnh, nhưng khi vừa nhìn thấy Thiên Kiêu liền lóe lên, khuôn mặt này quen thuộc quá, đột nhiên khiến y quên hết những phiền não, thậm chí khiến cho ma khí trong trung tan ít.

      Lam Ảnh nhanh chóng quay đầu lại, : “Lý Lăng, cho ta thấy thực lực của ngươi, ngươi có tư cách gì mà quản đến chuyện đương của người khác.” rồi, tay phải hướng lên trung duỗi mạnh, chớp mắt làn sét trắng xóa sà xuống tay y, liền đó chuôi của thanh đồng đao ló lên, thanh trường đao dài bốn xích, bề ngang năm thốn, dày chừng bảy phân

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 144: ĐAO TRẢM TRƯỜNG KIẾM, BẤT THỊ OAN ...
      So với đao thường, thanh đao này dài hơn xích, rộng gấp đôi, lưỡi đao cong mà thẳng tuột, mũi đao hơi xiên nhưng khá chỉnh tề, thực cây đao kì quái, trong tam giới, Lý Lăng chưa được dịp thấy qua thanh đao nào quái dị như thế.

      Lý Lăng còn quan sát thanh đao kì quái Lam Ảnh động thủ, thoáng chốc gió nổi lồng lộng, những cánh hoa màu trắng bay múa khắp trời giống như tuyết rơi tháng Chín, vô cùng mĩ lệ.

      Từ thân đao òa ra bạch quang, nhanh chóng trải dài tỏa rộng ra, Lam Ảnh dùng cả hai tay nắm chặt chuôi đao, quát to: “Thiên Chi đao.” Cùng với tiếng quát, thân đao chém xuống, đạo đao quang sắc bén bắn tới đầu Lý Lăng…

      Lý Lăng từng thấy qua đao pháp này, lúc gặp Lam Nhận lần đầu ở nơi chính, ma lưỡng đạo trú , nàng sử dụng đối phó y, tuy đao pháp giống nhau nhưng do hai người khác nhau sử dụng, thành ra như hai loại đao pháp riêng biệt.

      Đao của Lam Nhận khi chém từ xuống cực kì mãnh liệt nhưng khiến cho người khác cảm thấy ngạt thở, chân lực của nàng hùng hậu thành ra lực tàn phá nhiều. Đao pháp của Lam Ảnh cũng tương đồng với Lam Nhận nhưng tính chất hoàn toàn khác, trường đao vừa phát ra quang nhận khổng lồ những tia điện màu tím nhanh chóng xoắn tít vào nhau, phát ra tiếng vọng.

      Cảm giác ngột ngạt khiến Lý Lăng hoang mang, trong Thiên Đao của Lam Ảnh lộ ra vô thượng khí phách, có thể thấy ràng cảnh tượng lưỡi đao xé toạc bầu khí chung quanh.

      Lý Lăng là kiếm giả cỡ nào, tu kiếm bách niên, đối với tình cảnh trước mắt từng gặp qua, tuy hơi hoang mang nhưng vẫn kịp xuất thủ, vận khởi Phật gia vô thượng tâm pháp, song thủ tế khởi Liệt Dương Kiếm; đối mặt với thanh ma đao khí phách như thế này, y dám lơ là, trực tiếp tung ra kiếm pháp thành danh Đại Từ Bi Kiếm.

      Song thủ Lý Lăng đồng thời đưa lên, thân thể phát ra hoàng kim quang mang, chính là chân nguyên của Phật gia. Cùng lúc, song thủ nhanh chóng tách ra, y đứng trung nhàng niệm: “Chúng sinh vô ngã.” thanh tắt Liệt Dương Kiếm cũng phát ra hoàng quang, thân kiếm kết tụ Phật gia ấn kí, cả thanh kiếm chớp nhoáng giơ lên nghênh đón Thiên Đao quang nhận…

      “Choang choang”, thanh binh khí chạm nhau vang lên, Thiên Đao quang nhận găm vào Phật ấn, thân kiếm phát ra kim quang hình bán nguyệt nhưng ngăn nổi Thiên Đao chém xuống, đạo quang nhận sắc bén vô cùng nhanh chóng cắt nát nửa hình bán nguyệt màu vàng, Liệt Dương Kiếm bị đánh bay , Thiên Đao hề ngừng lại, chém thẳng xuống đầu Lý Lăng…

      Họ Lý tất nhiên nghĩ rằng chỉ nhát đao lại phá được Phật Ấn Kim Quang nhưng trước mắt là thanh Thiên Đao kia ung dung cắt được, nếu đao của Lam Nhận phát huy được thành uy lực trong đao pháp này đao của Lam Ảnh gấp mười lần, tuyệt đối đạt đến mười thành…Thấy lưỡi Thiên Đao chém xuống đầu mình, trong lòng Lý Lăng đột nhiên dâng lên ý nghĩ kì quái: “Ta phải chết rồi chăng?”

      “Ca ca…”, khi lưỡi đao còn cách trán Lý Lăng chừng ba thốn tiếng kêu vang lên.

      Trong chớp mắt, Thiên Đao dừng lại ngay, tiến thêm dù nửa phân, lưỡi đao cắt đôi khí khiến Lý Lăng có cảm giác ngạt thở, với độ sắc bén của lưỡi đao, chừng ba thốn tóc của y bị xén ngọt…

      Người vừa kêu lên chính là Lam Nhận, muội muội của Lam Ảnh, nàng rút mạnh ra thanh trường đao, đứng thẳng mặt đất, thanh trường đao này chỉ bằng 1/3 đao của Lam Ảnh.

      Lý Lăng dường như mới dạo vòng dưới địa phủ rồi quay lại, cây ma đao cho y biết cảm giác đáng sợ là thế nào, y gặp được Lãnh Kiếm, được xem qua cây kiếm tối lợi hại của ông ta nhưng thể nào tưởng nổi đời này lại có thanh đao đáng sợ như thế, chỉ chiêu, chiêu đao pháp mang theo khí thế phách thiên phá địa cũng có đủ sức mạnh phá giải tuyệt đối Đại Từ Bi Kiếm thành danh của y, đối với thất bại này, y có gì để , chỉ biết lắc đầu…

      Lúc đó, trung ma khí dần dần tan, tâm tình Lam Ảnh cũng giống như khí trời, ma khí vừa tan, y đột nhiên cười : “Lăng huynh, , tôi nên gọi huynh là tiền bối, có điều tâm tính huynh chưa được thành thục. Tu vi của huynh, tôi nghĩ ít nhất cũng được trăm năm trở lên, bất quá…trong trăm năm tu luyện đó huynh bỏ qua vấn đề.”

      Lý Lăng chăm chú nhìn vào nụ cười mỉm của Lam Ảnh, hỏi: “Bỏ qua vấn đề gì?”

      Lam Ảnh nhàng vuốt ve thân đao: “Thanh kiếm của huynh là thanh thần kiếm thượng hảo nhưng huynh luôn cầu nó ngừng đề cao lực sát thương, trong lòng huynh hoàn toàn có chỗ cho thế giới tươi đẹp này, huynh chỉ biết rằng đời có bi, khổ, hỉ, lạc; chỉ có hiểu được cõi đời này mới càng hiểu được sâu sắc hơn về kiếm, sử dụng càng lợi hại hơn, thần kiếm…vốn cũng là vật có tình cảm.”

      Nghe qua lời Lam Ảnh, Lý Lăng dường như nhớ đến chuyện gì đó nhưng biết phải bắt đầu từ đâu, chỉ lắc đầu…

      Lam Ảnh tiếp: “Sao, huynh phục ư?”

      Lý Lăng cười , nụ cười đượm vẻ thân thiết, hòa ái, đáp: “Thắng làm vua thua làm giặc, thua là thua, nếu ta đến chuyện chấp nhận thất bại cũng nổi làm gì có tư cách sử dụng Liệt Dương Kiếm.”

      Lam Ảnh cười hào sảng: “Hảo tâm tính, hảo nam nhân, chả trách tiểu muội thích huynh.”

      Lam Nhận vừa nghe, sắc mặt đỏ lựng, thốt: “Ca ca, huynh cái gì…”

      Lý Lăng tuy là người si kiếm nhưng lời Lam Ảnh rất ràng, y có điên cuồng chăng nữa nghe những lời như thế cũng phải minh bạch.

      Trong lúc hai người bối rối đạo quang mang màu tro kéo theo dải đuôi màu lục từ trời sa xuống, đập thẳng vào eo lưng Lam Nhận…

      Lam Ảnh lúc cười cợt, thấy người đạp kiếm bay tới, tốc độ khá nhanh nhưng khi tiếp đất lại vững, đập thẳng đến chỗ tiểu muội, vội vàng đề tỉnh: “Tiểu muội, cẩn thận.”

      Nhưng lời đề tỉnh của y vẫn hơi chậm, chỉ thấy nguời đó từ thân kiếm nhảy phóc xuống, lao vào mình Lam Nhận…

      Cú tông , Lam Nhận bị văng ra 3 trượng, nằm phục mặt đất, nếu tu vi của nàng cao sớm bị kẻ đó tông chết rồi.

      Người cưỡi kiếm đó sau khi hạ xuống đất liền tụ thành quả cầu, lăn tròn thành bó ra xa 5 trượng lẫn vào trong Hoa Hải, tư thế cực kì hoạt kê.

      Kẻ đó là ai? Chính là gã đại thiếu gia lưu manh, Tô Thiếu, nhưng y làm sao lại xuất ở đây?

      Nguyên lai Cửu U Ma Thần trong lúc dạy Tô Thiếu đạp kiếm bay lên, đột nhiên nghĩ ra cách, y cần phải lợi dụng tất cả mọi người, lợi dụng cảm tình của Nhân gian, khiến tên Tô Thiếu này đối với cõi đời mất lòng tin, sau đó y từ từ khống chế thân thể này để làm những việc y muốn.

      Vì thế, Cửu U Ma Thần nghĩ ngay đến người đầu tiên là Lam Nhận, nữ tử này rất khinh thường tên thiếu gia lưu manh, từ nữ tử này khiến cho Tô Thiếu trước hết thấy rằng đối với người có được sức mạnh quan trọng biết bao nhiêu…

      Cửu U Ma Thần thấy được hi vọng mới nên y tiện thể vạch kế, điều chỉnh phương hướng phi kiếm, đưa Tô Thiếu bay đến Hoa Hải tuyết rơi…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :