Ma Kiếm Lục - Tàn Nguyệt Bi Mộng (272 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 135: TỰ ẢO THỊ CHÂN, BẠO PHONG VŨ ...
      Từ phương đông, ánh bình minh ló rạng báo hiệu ngày mới bắt đầu, chính, ma lưỡng đạo sau đêm chúc mừng tận hưởng say sưa nên sáng sớm này ai buồn mở mắt, mặt đất ngổn ngang vài con ma men.

      Nhưng vẫn có người tỉnh lại, chính là Lang Vương, tuy rằng đêm chúc mừng hôm qua ông uống rất nhiều nhưng ông tịnh say, trong lòng canh cánh việc: đêm qua Liễu Dật về, xảo hợp là đúng vào đêm trăng tròn, tâm lý ông luôn tự đề tỉnh: “ có chuyện gì đâu, có chuyện gì đâu.”

      Tuy tìm khắp vùng phụ cận nhưng thấy bóng dáng của chàng, trong lòng ông dâng lên dự cảm chẳng lành, chẳng lẽ đêm qua xảy ra chuyện.

      Mặt trời lên cao, nhưng người vừa trải qua kiếp nạn đều dần dần giải tán. Chính đạo thủ lĩnh Quỳnh Phách và Ma đạo thủ lĩnh Ngạo Thiên lại chia ra các lộ lên đường, tựa hồ qua được kiếp nạn là chiến tranh giữa chính, ma lưỡng đạo lại bắt đầu.

      Bạch Hổ đến bên Lang Vương, hỏi gấp: “Lão Lang, đêm qua Ma chủ cả đêm cũng về, ta lo là xảy ra chuyện.”

      Lang Vương lay lay cây chiết phiến, gật đầu: “Điều ta lo cũng là chuyện đó, tâm pháp của Ma chủ có chỗ ổn, ta sợ đêm qua xảy ra chuyện gì đó nhưng giờ vẫn chưa có tin tức gì.”

      Kì, Lân yên lặng đứng hai bên Lang Vương, trong mắt họ lộ ra thần tình lo lắng…

      Cùng lúc đó, Lý Lăng tới, : “Lang Vương huynh, kiếp nạn lần này qua rồi, Lý Lăng xin được cáo từ.”

      Lang Vương nhìn Lý Lăng, gật đầu đáp: “Được, chúng ta sau này có duyên gặp lại.”

      Lý Lăng cười , quay người hướng về phía Phong Đô Quỷ Thành cất bước…

      Lang Vương nhìn theo Lý Lăng, quay đầu buông tiếng thở dài, với Bạch Hổ: “Ngươi đem theo Thập nhị Thiên quang Bạch Hổ cùng Nhị thập tứ Địa sát Khôi lang phân tán ra tìm ở chung quanh, ta cùng Kì, Lân chia ra tìm tung tích Ma chủ, đến Ma chủ giờ vẫn có tin tức, ta e…là gặp chuyện gì, ba ngày sau bất kể có tin tức gì , chúng ta lại gặp nhau ở đây.”

      Bạch Hổ gật đầu, quay người luôn.

      Lại Lý Lăng vừa chưa được bao xa, định tế kiếm phi thân từ phía sau vọng đến tiếng hô: “Tiểu tử hôi sữa kia, ngươi định ư?”

      Lý Lăng quay lại nhìn, chính là nương mắt lam cuồng ngạo Lam Nhận, bên cạnh còn có nữ tử thanh lệ thoát tục, lần trước y nghe thấy người ta gọi tên nàng là Thiên Kiêu.

      Lý Lăng cười đáp: “Lam nương, có chuyện gì vậy? Tôi nhớ là giữa chúng ta có ân oán gì.”

      Lam Nhận đột nhiên cười lúng túng: “Lại gặp rồi, giữa chúng ta có ân oán, chỉ là hiếu kì, hiếu kì thôi, ngươi muốn đâu, chả lẽ ngươi nghe rằng chủ nhân Vĩnh Hằng Chi Thành thất tung?”

      Lý Lăng cười : “Nghe rồi thế nào, y và tôi có quan hệ gì đâu, y thất tung tự có hạ nhân của y tìm, tôi có việc riêng cần phải làm.”

      Lam Nhận bước đến hỏi với vẻ thần bí: “Ngươi…tên lãng tử ngươi có chuyện gì mà phải ?”

      Lý Lăng thấy dáng vẻ buồn cười của nàng, đáp: “Tôi hoài nghi…Cửu U Ma Thần chưa bị phong ấn.”

      câu thôi khiến cho Lam Nhận cười cợt lẫn Thiên Kiêu nghĩ ngợi đằng sau cứng đờ lại, nếu như Ma Thần chưa bị phong ấn, sao Phong Đô Quỷ Thành lại trở nên yên tĩnh như vậy?

      Lam Nhận nhìn Lý Lăng cười : “Tiểu tử, cơm ngươi có thể ăn bừa nhưng nhăng cuội được đâu, nếu như Cửu U Ma Thần bị phong ấn vì sao chốn này lại yên tĩnh như vậy?”

      Lý Lăng lắc đầu: “Các vị thấy việc này quá đơn giản ư? Cửu U Ma Thần là ma thần tồn tại từ thủa khai thiên, nếu y biết có người phong ấn y lần thứ hai, y có mắc lại sai lầm lần nữa ? Do đó, tôi muốn Phong Đô Quỷ Thành xem có cách nào .”

      Lam Nhận nhìn nụ cười của Lý Lăng, đột nhiên : “Được rồi, cũng may ta và Thiên Kiêu muội muội có việc gì làm, chúng ta cùng xem Quỷ thành ra làm sao.”

      Lý Lăng nhìn Thiên Kiêu, mục quang lại quay về khuôn mặt Lam Nhận, : “Tiểu nha đầu, đây phải là chơi đâu, nếu như ko may ta đoán đúng chúng ta mồ yên mả đẹp ở đó.”

      Lam Nhận cười: “Ta sợ, Cửu U Ma Thần gì đó mà chạm đến ta phân, ta kêu ca ca chặt y thành mười miếng.”

      Lý Lăng thấy Lam Nhận luôn tô son trát phấn cho ca ca, cũng hơi hiếu kì nhưng tu vi trăm năm khiến y luôn nén lại được khi nghe đến những chuyện đáng hiếu kì đời, do đó y truy vấn thêm.

      Y tiếp lời: “Được, khi nào có thời gian chứng kiến đao pháp của ca ca lợi hại thế nào, nhưng giờ tôi phải , các muốn theo cùng , bất quá tôi thời gian chiếu cố đến đâu.”

      Lam Nhận cầm lấy tay Thiên Kiêu, cười : “Cười tươi lên nào, chúng ta còn cần y chiếu cố.”

      Trong tiếng cười, cả ba người tế khởi kiếm, đồng thời bay về hướng Phong Đô Quỷ Thành.

      , Lam Nhận quay qua hỏi Lý Lăng: “Này, ngươi có biết chủ nhân Vĩnh Hằng Chi Thành thực là ai ?”

      Lý Lăng lắc đầu: “Tôi làm sao biết được người trong Ma giới? cứ nhìn trộm tôi thế.”

      Lam Nhận cười: “Thế khó lường, ngươi có biết vì sao ngươi nhận ra y , ta đảm bảo ngươi gặp qua y, đấy, khẳng định là ngươi có ấn tượng.”

      Lý Lăng thoáng nghĩ rồi : “Được rồi, tiểu nha đầu, cần vòng vo nữa, xem y là ai.”

      Lam Nhận suy nghĩ đoạn : “Liễu Dật.”

      Vừa nghe đến tên Liễu Dật, Lý Lăng kinh ngạc, y chỉ gặp qua mà từng cứu Liễu Dật lần hồi mười năm trước khi gặp nhóm người Đại Đao Vương, Thập Kiệt Nhất nhưng lần sau gặp lại Đại Đao Vương, bọn họ Liễu Dật chết rồi.

      Lam Nhận nhìn Lý Lăng trầm tư, tiếp: “Kì quái lắm sao? cần phải kinh ngạc, y chết đâu mà chỉ thành ma thôi, giờ y mất tích chắc khiến giang hồ lại phen hỗn loạn, tuy y đáng sợ theo kiểu Cửu U Ma Thần nhưng y lại có thể dấy lên trường phong ba tương tự, lay động cả tam giới.”

      Lý Lăng hiểu lời Lam Nhận, hỏi: “Vì sao lại vậy?”

      Lam Nhận giải thích: “Trong đương kim tam giới, thiên hạ chia ba, phía bắc là Nhân gian chính đạo, nam là Ám chi ma đạo, còn Vĩnh Hằng Chi Thành ở phía tây, lúc này chủ nhân Vĩnh Hằng Chi Thành mất tích khiến cho ma đạo, chính đạo yên tĩnh lại nổi lên phân tranh. Vốn dĩ hai thế lực lớn rất e ngại thế lực mới quật khởi trong Ma giới nên mực dám động thủ, giờ thế lực thứ ba tan biến, khẳng định rằng chính, ma lưỡng đạo giang hồ lại dấy lên trường mưa máu gió tanh.”

      Lý Lăng liếc Lam Nhận, bất giác đánh giá nương mắt lam này bằng con mắt khác, : “ nương quả nhiên thông tuệ, phân tích như thế thấu triệt, Lý Lăng bội phục.”

      Lam Nhận cười: “Còn chuyện đáng kinh ngạc hơn nhiều, ngươi cần lo lắng cho tam giới, ca ca ta đồng ý sớm tương kiến với ta tại Liên Hoa Trấn, sau đó nếu ca ca cao hứng có khi lại tham dự vào lần chia ba thiên hạ này.”

      Nhất thời, trường kiếp nạn này vừa kết thúc, lại nổi lên trường kiếp nạn mới, khỏi khiến lòng người trầm tư, nhưng ai xác định được khi nào kiếp nạn diệt thế này mới kết thúc đây?

      Hoặc Lý Lăng sai, sai lầm thể lặp lại hai lần, hà huống Cửu U Ma Thần có tu vi ngàn vạn năm, nhưng nếu y bị phong ấn vì sao Phong Đô Quỷ Thành giờ yên tĩnh như vậy? Chả lẽ Ma Thần biết được y phải qua kiếp nạn này nên cố ý giả vờ bị Liễu Dật phong ấn? Nhưng mục đích của y là gì?

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 136: MA THẦN TRỌNG , TÔ GIA THIẾU ...
      Câu chuyện lại tiếp tục, nhưng thế giới của Liễu Dật còn xảy ra chuyện gì nữa đây? thể tính trước được, nhưng có thể khẳng định thế giới của chàng nhất định có biến hóa, nhưng là biến hóa thế nào, dẫn đến kết quả thế nào, chỉ có cách tự mình chờ đợi theo dõi mới biết được.

      Nơi đây chính là trung tâm của Phong Đô Quỷ thành, ban đầu nằm trong phạm vi của Ma tộc, biên giới giữa hai cõi dương, nơi liên minh giữa Ma tộc và Quỷ tộc, tất cả các tử linh của cõi đều được mai táng tại đây. Nhưng vì Phong Đô quỷ thành là đường thông thẳng đến Cửu U, đồng thời Quỷ tộc hơn ngàn năm nay gần như xuất nữa, do đó Quỷ Thành nằm trong phạm vi quản lý của Ma tộc.

      Lúc này Phong Đô quỷ thành bị Cửu U Ma Thần phá trận đến tan tành mây khói, bụi xám bay mịt trời, người trong Ma Tộc kẹt lại trong thành kẻ chết kẻ trốn chạy, tại chẳng khác gì tòa thành trống rỗng và chết chóc.

      Bất quá trong tòa thành chết chóc này vẫn còn có người, phải chỉ người, mà có tới hai ngươi.

      Chỉ nghe giọng run rẩy: “Thiếu gia, thiếu gia, chúng ta quay về thôi, tôi thấy nơi này là ảm đạm khủng bố quá, tôi sợ là nơi này ... nơi này có quỷ đó.”

      giọng khác quát lên: “Con mẹ nó, đúng là đồ bỏ , sợ cái gì, có tiền muốn sai ma khiến quỷ gì mà chẳng được, nếu là gặp được quỷ, ta nó kéo lừa cho ta.”

      Lần theo tiếng của hai người, quả nhiên con đường trong thành, thiếu niên áo xanh, cưỡi lưng con lừa, bên cạnh là tên hầu trung niên, mình vận tấm trường bào màu xám, kéo con lừa, chầm chậm về phía trước.

      Do bụi xám bay mù mịt khắp nơi, mặt trời đổ bóng về phía tây, nên nhìn hình dạng của hai người họ, nhưng theo cách chuyện, có thể khẳng định là hai chủ tớ.

      Vào lúc này, người thiếu niên cưỡi lừa bắt đầu than thở: “Cha ta là, Tô gia chúng ta từ thời tổ tông đến giờ đều làm nghề nông, nhưng đến đời của ông ta, lại bắt ta phải thi khảo thí công danh, chẳng khác gì như là giết chết ta, ngày ngày đều phải đọc sách, còn sống để làm gì nữa chứ.”

      Nghe đến đây có thể đoán ra thiếu niên này chính là trốn khỏi nhà...

      Người hầu chầm chậm bên cạnh đáp: “Thiếu gia, ra lão gia chỉ muốn tốt cho cậu thôi, và cũng muốn Tô gia có người ra làm quan, vinh dự cho tổ tiên mà thôi.”

      Thiếu niên cưỡi lừa nhìn người trung niên, : “Ông biết cái khỉ gì chứ, ông thấy ta là hạng người thích đọc sách hay sao? Nếu để cho ta vung đao múa kiếm còn được. Nếu phải cha ép buộc ta, ta cũng cần bỏ nhà trốn đến chốn quỷ quái thế này, bây giờ nhìn xem, lạc đường rồi.”

      Người hầu trung niên nghe thiếu niên này nhắc tới chữ quỷ quái, khỏi rùng mình ớn lạnh, : “Thiếu gia, chỗ này chẳng an lành chút nào, tôi nghĩ chúng ta nên mau chóng rời khỏi đây .”

      Thiếu niên cỡi lừa lắc đầu: “Lão tưởng ta muốn ra khỏi đây à, nhưng mà chúng ta thể nào rời khỏi đây được.”

      Lời than của thiếu niên cưỡi lừa chưa dứt, đột nhiên gió nổi lên ào ạt, bụi đất chung quanh xoáy động, trong chốc lát Quỷ thành tối tăm ảm đạm biến thành trầm khủng bố.

      Chỉ thấy thiếu niên cưỡi lừa kêu thảm tiếng, hình như gặp chuyện hay, thân hình ngã vật xuống đất, con lừa tung vó chạy nhanh về phía trước, nhưng lão người hầu vì tay nắm dây cương, trong lúc hoảng loạn gỡ ra được, chỉ đành chạy theo con lừa hoảng sợ. Lại con lừa này đúng là chạy rất nhanh, chỉ trong chốc lát còn thấy đâu nữa.

      Thiếu niên áo xánh thấy người lừa biến mất trong đám bụi mù mịt, giận dữ cất tiếng thóa mạ: “Con bà nhà ngươi, chạy gì mà nhanh vậy, thiếu gia ta mà tóm được ngươi đập cho trận.”

      lúc thiếu niên áo xanh chuẩn bị đuổi theo, luồng gió cực mạnh cuốn tới, xung quanh trong chớp mắt tối đen, dường như ở trong thế giới khác, còn nhìn thấy gì trước mắt, đến cả con đường cũng chẳng thấy được nữa.

      Nhưng thiếu niên này cũng rất là can đảm, quát lớn: “Bà nội nhà ngươi, tiểu quỷ ngươi muốn giỡn mặt với Tô thiếu gia ta hả, có ngon ra mặt đánh trận sống chết với ta coi.” đến đây, bất ngờ rút từ sau lưng con dao chặt củi rỉ sét, hình như là vũ khí phòng thân của y.

      Nhìn tên tiểu tử này rất nho nhã, ngờ mở miệng mắng chửi lại chẳng kém gì bọn Đại Đao Vương, Thập Kiệt Nhất.

      Nhưng vào lúc này, bóng đen trong chớp mắt vươn lên khỏi mặt đất, bốn phía bị sương mù màu lục bao phủ, chỉ có thể thấy cặp mắt đỏ ngầu, cùng bóng người, cùng với đôi tay chẳng khác nào móng vuốt bằng thép, phía dưới nhìn thấy được, nhưng cái bóng này to bằng ba người Tô thiếu gia cộng lại, tựa hồ như phất phơ giữa trung.

      Người tự xưng Tô thiếu gia này cân nhắc con dao hoen rỉ trong tay, rồi nhìn sang bóng đen, dường như chẳng có chút nào sợ hãi, : “Ngươi là tiểu quỷ phương nào, có tiền xài hay , chỉ cần ngươi nhường đường cho ta, cứ thoải mái ra giá, ngàn tám trăm lượng bạc ta đốt cho ngươi, thiếu gia ta đương nhiên là lo nổi số tiền này rồi.”

      Bóng đen hề trả lời câu hỏi của, chỉ dùng cặp mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào thiếu niên trước mặt, cất giọng khàn khàn khó nghe biết là với thiếu niên hay là tự lẩm bẩm: “Được, thân thể được lắm, tuy vẫn còn kém thân thể của Chân ma, nhưng cũng thuộc hàng thượng đẳng rồi.”

      Tô thiếu gia gườm gườm nhìn bóng đen, lên tiếng: “ nhảm nhí cái gì thế, con mẹ ngươi đừng có giả vờ điên khùng nữa, cẩn thận ta chém cho nhát bây giờ, ngươi tên là gì, mau ra coi.” Tên tiểu từ này dường như cho rằng con dao cùn của mình là rất lợi hại, cái này chính là di truyền, học theo tính nóng nảy của cha, tuy giàu có nhưng cũng chỉ là tiểu tử ngốc nghếch.

      Bóng đen dùng giọng khàn khàn khó nghe đáp: “Ngươi có thể gọi ta là Cửu U Ma Thần.”

      Tô thiếu gia đột nhiên phá lên cười lớn, cười dứt liền cất tiếng: “Bà nội nhà người, trước mặt Thiếu gia ta dám bày trò ma quỷ, ta tin thần phật gì cả, ngươi biết điều mau nhường đường cho ông nội ngươi .”

      Cửu U Ma Thần nhìn Tô Thiếu gia, chẳng hề nổi giận, tựa hồ như ta vốn hề có cảm xúc gì, chỉ dùng giọng khàn khàn, thản nhiên : “Ta chẳng cần tiền giấy của ngươi, chỉ cần ngươi đáp ứng điều kiện của ta, ta có thể cho ngươi trở thành người nổi bật nhất trong thế gian này, cao cao tại thượng, trở thành thiên hạ đệ nhất, ma hay thần gì cũng do ngươi khống chế cả.”

      Tô thiếu gia nghe vậy hình như mười phần hứng thú, vội vàng hỏi tiếp: “Ngươi là... chỉ cần ta đáp ứng điều kiện của ngươi, ngươi có thể cho ta trở thành người nổi tiếng nhất? Phải chăng có nhiều nương xinh đẹp sẵn sàng ngả vào lòng ta mà cần phải tốn nhiều ngân lượng hay sao?”

      Bóng đen chẳng hề cử động, chỉ tiếp: “Đương nhiên, ngươi có thể gọi gió kêu mưa, loại trừ mọi trở ngại, đạt được mọi thứ mà ngươi muốn, nhưng trước đó ngươi phải đáp ứng ta điều kiện.”

      Tô thiếu gia lúc này như mơ mộng gì đó, chẳng hề nghe thấy câu của Cửu U Ma Thần, hoặc giả trong đầu của xuất cảnh hàng ngàn đẹp vây quanh, hay là cảnh mình ngất ngưỡng ngồi núi vàng tha hồ nhắm rượu.

      Cửu U Ma Thần tiếp: “Thế nào? Ngươi có muốn làm người có thể hô mưa gọi gió hay ?”

      Tô thiếu gia vội đáp ngay: “Đương nhiên, đương nhiên, có thể hô mưa gọi gió, đến thần tiên cũng phải ham nữa là, ta đáp ứng, ta đáp ứng ngươi, nhưng điều kiện của ngươi là gì?”

      Hai mắt của Cửu U Ma Thần phát ra hào quang đỏ rực, đột nhiên phá lên cười như điên cuồng, lập tức gió bay cát chạy, gian đen tối trở lại như cũ, chỉ nghe thấy giọng khàn khàn của : “Điều kiện rất đơn giản, hãy giao cho ta linh hồn của ngươi, ta chỉ giao dịch với thân thể của ngươi mà thôi.”

      xong, liền phá lên cười cách gian ác, bóng đen trong chớp mắt nhập vào thân thể của Tô thiếu gia, sau khi xâm nhập, đôi mắt của Tô thiếu gia trở nên trống rỗng, từ từ, từ từ, bắt đầu hôn mê, đến lúc bóng đen nhập hẳn vào người cũng từ từ ngã lăn ra mặt đất....

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 137: TƯƠNG SANH TƯƠNG KHẮC, BI KHỔ MA ...
      Chuột sợ mèo, mèo sợ chó, chó sợ voi, voi lại sợ chuột... vật thế gian này quả kỳ diệu, mọi vật tương sinh tương khắc, Cửu U Ma Thần sợ thần, sợ ma, nhưng nếu nhìn thấy vẻ lưu manh của Tô thiếu gia này, có sợ hay đây?

      Thời gian chậm chạp trôi qua, biết trải qua bao lâu, ánh trăng bàng bạc chiếu xuống con đường hỗn loạn, bốn phía giấy vụn bay phất phới, gió thổi làm cửa cái, cửa sổ đóng mở kẽo kẹt, tòa thành này biến thành tòa thành hỗn độn chết chóc rồi.

      Tô thiếu gia từ từ mở mắt, nhưng đôi mắt đột nhiên phát ra hào quang xanh lục, lúc mờ lúc tỏ, dần dần hào quang này cũng mất , y đứng dậy, phủi bụi bám đầy người, lượm con dao chặt củi hoen rỉ giắt sau lưng, sau đó nhìn quanh rồi lớn tiếng thóa mạ: “Con mẹ nó, Ma thần cái gì chứ, chỉ là tên lừa đảo, con lừa của ta đâu rồi?”

      lúc Tô thiếu gia lớn giọng chửi rủa Cửu U Ma Thần, đột nhiên từ trong người y vang lên giọng ngạc nhiên: “Vì sao linh hồn của ngươi vẫn còn trong người ngươi? Ngươi đáp ứng điều kiện của ta đưa ra hay sao?”

      Tô thiếu gia lúc này bắt đầu thắc mắc, ngơ ngẩn nhìn bốn phía, đâu có ai ở xung quay đâu, giọng này từ đâu truyền tới chứ, nhưng của trả lời: “Này, lão chết bầm kia, ngươi trốn ở đâu mà ta nhìn thấy ngươi vậy?”

      Cửu U Ma Thần nghi ngờ hỏi lại: “Ta tại ở trong người ngươi, trở thành bộ phận thể tách rời trong thân thể ngươi, nhưng ta hiểu, vì sao ngươi đáp ứng điều kiện của ta mà ta lại thể chiếm hữu hoàn toàn thân thể của ngươi?”

      Tô thiếu gia nghe qua đột nhiên thấy hơi rờn rợn, trả lời: “Ngươi là... quỷ nhập tràng hả?” Nhưng càng nghĩ càng thấy đúng, ràng là chính mình vừa cất tiếng , nhưng cũng phải kiểm tra lại xem sao. Y liền ngồi lên cái ghế gãy bên đường, bắt đầu lên tiếng thóa mạ: “Bà nội ngươi muốn giỡn với lão gia đây hả, ngươi ra điều kiện gì chứ, ngươi ngốc ta phải ngốc theo ngươi à, ta chỉ đáp ứng ngươi ngoài miệng thôi chứ trong lòng biết rất , làm gì có chuyện từ trời rớt xuống đỉnh vàng như thế, cha ta có qua, cái gì bên ngoài càng lấp lánh bên trong chỉ toàn đồ hư thối.”

      Từ trong thân thể gã, Cửu U Ma Thần đột nhiên rú lên tiếng thê thảm, tựa hồ như bây giờ mới thực nổi khùng, ai ngờ Ma Thần trí tuệ vạn năm lại bị tên lưu manh lừa gạt.

      Cần phải biết vì sao Cửu U Ma Thần lại nổi cơn thịnh nộ như vậy. Trước đây khi bị Hậu Nghệ phong ấn, ngủ say sưa, cho tới ngày, vô số tử linh đánh thức ý thức của , tuy vẫn còn bị dư lực của thần tiễn giam giữ, nhưng khống chế nổi dục vọng đen tối, phải báo thù, do đó tự với mình, nếu gặp được người thành tâm giao thân thể cho , có thể vĩnh viễn thoát khỏi kiềm chế của thần tiễn, vĩnh viễn hợp nhất với thân thể đó, hơn nữa đời đời kiếp kiếp bị trói buộc với thân thể đó.

      Lần đó sau khi Liễu Dật quay trở về Phong Đô Quỷ Thành, Cửu U Ma Thần biết rằng mình có sức phản kháng, bởi còn bị phong ấn, do đó, dùng độc chướng xanh lục cực kỳ mãnh liệt tạo ra cảnh giả tạo, sau đó tự nổ tung bản thân làm Liễu Dật tưởng rằng lại bị phong ấn lần nữa, nhờ vậy, thoát được kiếp nạn, có thể tự tìm thân thể con người phù hợp với mình...

      sai, bây giờ quả thoát ra khỏi phong ấn của Thần, nhưng có chết cũng tưởng được chuyện mình bị tên thiếu niên hèn mạt qua mặt. Bản thân dù trốn khỏi phong ấn của Thần, lại vì lời dự ngôn của mình mà rơi vào phong ấn vĩnh viễn khác, tuy có thể thoát khỏi bóng đêm, nhưng thân thể mới này phải hoàn toàn thuộc về , hòa quyện hoàn toàn vào thân xác này, từ nay về sau, mọi sinh lão bệnh tử của thân xác này đều ảnh hưởng trực tiếp đến ...

      Cửu U Ma Thần lần này rống lên tiếng cực kỳ chua xót, rống xong rồi lại phá lên cười lăn lộn, đoạn tức tối : “Cửu U Ma Thần ta sợ Thần, sợ ma, có thể phá trời, đập đất, giờ đâu ngờ lại bị sinh mệnh hèn kém lừa gạt.”

      Tô thiếu gia nghe vậy liền thóa mạ: “Con bà ngươi đừng có giả bộ hiền lương, ngươi tại trong người ta, ngươi phải nghe theo lời của ta.”

      Cửu U Ma Thần nghe vậy liền nín bặt, hồi sau mới : “Tuy ta thể khống chế ngươi hoàn toàn, nhưng nếu ngươi đáp ứng làm theo lời của ta, ta có thể bảo đảm ngươi muốn gì có đó.” Ý tứ của rất ràng: bây giờ lúc cần đến thân xác này, thể cần hợp tác của Tô thiếu gia.

      Tô thiếu gia đứng dậy, mặt tìm kiếm con lừa và tên người hầu, mặt đáp trả: “Con bà nhà ngươi nhiều chuyện quá, ta mà tin vào mấy lời nhảm nhí của ngươi phải là Tô Thiếu Bác nữa.”

      Con đường dài dằng dặc tối tăm khủng bố, dưới ánh trăng mờ mờ chỉ có thiếu niên áo xanh tự tự trả lời, nếu quả có ai đó nhìn thấy, nhất định nghĩ gã là tên điên, tâm thần bình thường, nhưng trong tòa thành đáng sợ như vậy hỏi làm sao mà tìm được bóng người nào khác...

      Song quả có người khác , cùng lúc Tô thiếu gia vừa mắng chửi con lừa biết nghe lời vừa mắng chửi Cửu U Ma Thần, đạo ánh sáng màu cam cùng đạo màu lam bay vụt qua, ba người hạ xuống đất, chính là Lý Lăng, Lam Nhận và Thiên Kiêu. Ba người theo con đường chính ra ngoài thành, nha đầu Lam Nhận ngừng hỏi hết chuyện này sang chuyện khác, làm cho Lý Lăng phải mất tới ngày trời mới tới được Phong Đô Quỷ Thành, tốn thời gian hơn mười lần so với bình thường.

      Tô thiếu gia lúc hăng tiết mắng chửi con lừa và Cửu U Ma Thần thấy ba người từ trời hạ xuống, giật mình kinh hãi, ngẩn người ra, Cửu U Ma Thần bị y mắng chửi quá nhiều rồi, mặc dù tu luyện hàng ngàn vạn năm cũng thể nhẫn nhịn nổi, may mà bọn Lý Lăng xuất kịp thời, làm Tô thiếu gia phải ngậm miệng.

      Nhanh chóng định thần lại, Tô thiếu gia nhìn lượt ba người tới, mặt nghệch ra trong rất buồn cười, lắp bắp: “Thần tiên? Tiên nữ? quái? Hay là hồ ly tinh?” Chữ hồ ly tinh chính là chỉ Lam Nhận, vì đôi mắt xanh lục của nàng trông rất đặc biệt.

      Lam Nhận vung nắm đấm lên, hậm hực: “Tên tiểu tử thối kia, ngươi gì đó.”

      Tô thiếu gia thấy dáng điệu hung hăng, nhảy vội về phía sau thủ thế, lên tiếng thách thức: “Ta sợ ngươi, thiếu gia ta có cái gì mà chưa thấy qua chứ.”

      Lam Nhận bị tên tiểu tử ngốc làm ngẩn cả người, nhìn thấy tư thế của gã, chẳng giống thủ thế gì cả mà chỉ giống như dáng khỉ quào mà thôi.

      Tô thiếu gia thấy đối phương chẳng có phản ứng gì, hỏi tiếp: “Các vị thần tiên, quái có thấy con lừa ngu ngốc của ta hay ...”

      Lần này Lý Lăng cười , mở miệng đáp: “Công tử sao chỉ có mình ở đây giữa đêm khuya vậy, chẳng lẽ chỉ để tìm con lừa lạc thôi sao?”

      Tô thiếu gia thấy thái độ thân mật dễ gần của Lý Lăng, liền thu lại tư thế như con khỉ, đáp: “ phải đâu, chỉ là tình cờ qua đây, đột nhiên cơn gió lớn nổi lên, con lừa khốn khiếp biết nghe lời của ta cùng với tên người hầu chạy mất, ta tìm đây.”

      Lam Nhận liếc Tô thiếu gia cái rồi hừ lạnh: “Chẳng giống như danh môn công tử, cũng chẳng phải là dân buôn bán, con lừa mà cũng giữ nổi, chẳng biết hạng người này làm được chuyện gì nữa đây.”

      Tô thiếu gia nghe vậy nổi giận trả đũa: “Hừ, con hồ ly tinh nhà người, con lừa nhà ta vốn quen được chiều chuộng, ngươi đừng có mà chê cười.”

      để Lam Nhận kịp mở miệng, Lý Lăng cười hỏi tiếp: “ biết công tử xưng hô thế nào, con gió lớn khi nãy quét qua chỗ này phải ?”

      Tô thiếu gia nhìn Lý Lăng, quên liếc xéo sang Lam Nhận: “Con tiểu hồ ly tinh kia, nhìn mà học theo cách ăn lễ độ của vị thần tiên đại ca này .”

      Sau đó Tô thiếu gia liền đổi sang nét mặt tươi cười, trả lời Lý Lăng: “Tiểu đệ họ Tô ở kinh thành, tên gọi là Thiếu Bác, các huynh cứ gọi đệ là Tô Thiếu, bỏ quách chữ Bác , đệ thích được gọi vậy hơn, hề hề.” Nhìn tên Tô Thiếu này những bạo dạn trơ trẽn, mà da mặt còn dầy cả tấc, biết tại sao trời đất lại sinh ra thứ gì kỳ lạ như thế, có lẽ Cửu U Ma Thần gặp vận xui còn hơn là lần trước rơi vào tay Hậu Nghệ nữa...

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 138: LƯU MANH ĐẠI THIỂU, MA TÍ ĐÁNG ...
      Mỗi cá nhân đều có giá trị tồn tại riêng, sâu trong con người, lúc nào cũng có thể tìm thấy điểm sáng nổi bật, còn giá trị tồn tại, tôi nghĩ... bất kể thân phận của người tầm thường đến mức nào, cho dù là tên vô lại lưu manh Tô Thiếu, cũng có giá trị nhất định.

      Tô Thiếu kể tiếp: “Các vị thần tiên, vừa nãy ở chỗ đằng sau đệ, luồng gió nổi lên, hơn nữa lại còn có tên tiểu quỷ ra dọa đệ nữa.”

      Vừa đến đây, trong đầu Tô Thiếu chợt vang lên giọng : “Ngươi tốt nhất phải hiểu cho , ta chính là Ma thần chốn Cửu U, nhưng bọn họ tự xưng là nhân vật chính đạo, nếu như ngươi gặp ta, bọn họ buông tha cho ngươi đâu.”

      Tiếng đó chính là do Cửu U Ma Thần nhập vào người Tô Thiếu, dường như rất sợ bị bọn Lý Lăng phát mình trốn trong thân xác của Tô Thiếu, phải biết rằng, nếu bị Tô Thiếu lừa, dư sức đánh bại ba người này, cần phải mở lời van xin như vậy, nhưng giờ Tô Thiếu vẫn còn giữ được tự chủ, bị tư tưởng của Ma thần khống chết. Cửu U Ma Thần động thủ thôi, nếu động thủ chỉ e là đánh rắn động cỏ. Phen này khốn khổ, bị chính lời của mình ràng buộc với tên thiếu gia mặt dày, thể thoải mái tự tại được.

      Lý Lăng tựa hồ rất hứng thú với câu chuyện của Tô Thiếu, cười hỏi tiếp: “Xin hỏi Tô thiếu gia, huynh gặp được tiểu quỷ nào vậy?”

      Tô Thiếu đảo mắt vòng, nghe lời của Cửu U Ma Thần gã cũng có chút dao động, tuy lời của lão quỷ này khó mà tin được, nhưng cũng nên tin, dù sao đề phòng vẫn hơn, đầu óc chuyển động, bèn đổi giọng, cười hề hề : “Chính tiểu quỷ mắt xanh đứng kế bên huynh đó.”

      Trong nhất thời gã biết sao bèn đưa Lam Nhận ra làm bia đỡ đạn.

      Dù Lam Nhận chỉ là bình thường, cũng phải nổi khùng nhịn được vì bị tên lưu manh vô lại này sỉ nhục hết lần này đến lần khác, hết bị gọi là hồ ly tinh rồi lại bị gọi là tiểu quỷ, lần này giận quá kềm được, tay phải nhấc lên, luồng đao quang trắng lóa chém xuống, vừa quát lớn: “Hôm nay bổn nương chém ngươi làm hai mảnh, để cho ngươi biết được thế nào là tiểu quỷ.”

      Lưỡi đao ánh sáng khổng lồ trong chớp mắt chém xuống đầu Tô Thiếu, lần này hành động của Lam Nhận quá đột ngột, Lý Lăng đứng bên cạnh ngờ nàng lại hung hãn như vậy, , hai là hai, chém ngay đao xuống. Phải biết đao pháp của Lam Nhận rất lợi hại, Lý Lăng tuy giỏi hơn nàng, nhưng đao này chém xuống quá bất ngờ, y có thời gian chuẩn bị, trở tay kịp, đành giương mắt nhìn tên thiếu niên áo xanh này bị chém làm hai mảnh...

      Nhưng vào đúng lúc đó, chỉ thấy mắt của Tô Thiếu lóe lên màu xanh lục, tay phải từ vai tới bàn tay, biến thành bóng đen, năm ngón tay như lưỡi câu bằng thép nhanh chóng chụp tới, trong chốc lát tiếp xúc với lưỡi đao sáng lóa, chỉ nghe choang choảng, tiếng binh khí va chạm vang lên.

      Theo đà đánh của Tô Thiếu, Lam Nhận bị bắn lùi về phía sau ba bước, vô cùng kinh hãi, mãi mới trụ vững được, chỉ thấy cánh tay của Tô Thiếu, màu đen từ vai đến bàn tay dần dần biến mất, trở lại hình dạng như cũ...

      Lúc này Tô Thiếu dường như mới sực tỉnh lại, lùi về phía sau bước, nhanh chóng rút con dao chặt củi rỉ sét giắt ở sau lưng, đứng thủ thế như khỉ, quát: “Con mẹ nó, con ả này chẳng biết phải trái gì, sao lại đánh mà trước gì cả, nếu phải tiểu gia chuẩn bị sẵn, chắc bị ngươi chém làm hai rồi.”

      Trời ơi, chỉ trong chốc lát mà Tô thiếu thay đổi cách xưng hô với Lam Nhận đến ba lần. Lần này may là có Cửu U Ma Thần giúp đỡ, nếu con khỉ này tất chết mà biết là vì sao rồi. Có điều nếu Tô Thiếu bị chém làm hai mảnh, Cửu U Ma Thần cũng phải chết theo, đây chẳng phải là bụng dạ tốt lành gì, mà chỉ vì muốn cứu chính mà thôi.

      Lý Lăng ngẩn người ra ngạc nhiên, ràng tên thiếu niên vô lại này sắp bị ma đao của Lam Nhận chém làm hai, ngờ gã này sức lực cánh tay mãnh liệt như vậy, đỡ được nhát đao còn đẩy Lam Nhận lui về ba bước, nhìn vào tốc độ phản ứng cùng với trình độ đả thương người khác, tu vi của thiếu gia vô lại này tuyệt kém mình... Nhưng mà gã là ai chứ? Chưa hề nghe giang hồ có người nào như vậy cả, hơn nữa hồi nãy gã xuất chiêu thế nào, cũng kịp nhìn kỹ nữa...

      Trong lúc Lý Lăng ngẫm nghĩ, Lam Nhận nổi cơn thịnh nộ, quát: “Tên tiểu tử xấu xa kia, ngươi cũng khá đó! Hôm nay ta chém ngươi làm hai được rồi.” Lập tức tính nóng nảy của Lam Nhận nổi lên, muốn lập tức giết chết tên tiểu tử trước mắt mới xong.

      Tô Thiếu lăm lăm con dao chặt củi trong tay, miệng phá lên tràng cười quái dị, trả đũa: “Con bé kia, đừng là tiểu gia nhắc nhở ngươi, khi nãy là ta nhường ngươi thôi, nếu mà đánh nữa, ta khách khí nữa đâu.” Tên Tô Thiếu này giỏi nhất là cái gì? cần cũng biết là tài gạt người rồi, nếu Cửu U Ma Thần bị mất cả hàng ngàn vạn năm tu vi vào trong người gã.

      Tuy là tên thiếu niên vô lại này mồm mép lợi hại, nhưng Lăm Nhận cũng bị bất ngờ, nàng là thông minh, chiêu giao thủ vừa rồi biết được tên vô lại này tu vi cao hơn mình nhiều, nếu xông tới chém nữa, chưa chắc là chém trúng được gã...

      Vào lúc này, Thiên Kiêu ở phía sau bước tới : “Lam tỷ tỷ, được rồi, đừng đánh nữa, chúng ta đến Quỷ thành này là muốn cùng Lăng đại ca tìm dấu vết của Cửu U Ma Thần, muội thấy gã này cũng phải là kẻ bại hoại, thôi hãy tha cho gã .” Từ họa kiếp do Cửu U Ma Thần gây ra lần trước, hai nương này luôn ở cạnh nhau bôn tẩu giang hồ, trở thành tỷ muội thân thiết.

      Tô Thiếu nghẹo đầu, dùng dáng vẻ ngưỡng mộ cách khoa trương, há hốc miệng, nước dãi chảy ròng ròng: “Tiên tử...”

      Lam Nhận thấy dáng vẻ háo sắc của Tô Thiếu, tức khí quát: “Hừ, hôm nay tha cho ngươi lần đó.” Nàng biết cú đánh khi nãy chứng tỏ gã xấu xa này hơn hẳn mình, may là Thiên Kiêu đứng ra khuyên, nếu mình đánh lại gã vô lại này mất mặt lắm.

      Tô Thiếu lắc đầu nhún vai : “Sao cũng được, tiểu nương muốn đánh ta cũng sẵn sàng chiều thôi.” Tô Thiếu biết khi nãy Cửu U Ma Thần cứu minh ra khỏi cảnh ngàn cân treo sợi tóc, vậy cũng tốt, ngờ tên tiểu tử sợ trời đất gì như mình lại được Ma thần hung hãn bảo vệ, nào biết đường tương lai là phúc hay là họa đây.

      Đúng lúc này, Lý Lăng hình như phát ra gì đó, nhanh chóng phóng thẳng về phía con đường trước mặt.

      Mọi người nhìn theo thấy đó phát ra ánh sáng bạc chói lòa, vật gì đó lấp lánh tỏa sáng khúc gỗ, dưới ánh trăng bàng bạc, nếu nhìn kỹ phát có gì lạ.

      Lam Nhận cùng Thiên Kiêu vội chạy đến nhìn, Tô Thiếu cũng nổi tính hiếu kỳ bám theo sau.

      Chỉ thấy Lý Lăng đứng đó tay cầm mũi tên phát ra ánh sáng trắng lóa, đó chính là mũi tên thần mà Liễu Dật dùng để phong ấn Cửu U Ma Thần, Thiêu Kiêu và Lam Nhận sững sờ mắt mở to hết cỡ, Lam Nhận buột miệng: “Đó... đó chẳng phải là thần tiễn dùng để phong ấn Cửu U Ma Thần hay sao?”

      Lý Lăng gật đầu, nét mặt nghiêm túc : “Đúng vậy, nếu quả là Cửu U Ma Thần ngủ say, hoặc là tiến hành kế hoạch tiêu diệt thế gian này, chẳng có gì phải sợ, chúng ta chỉ cần ở dưới ánh mặt trời là có thể tranh thủ giam giữ được, nhưng giờ nhìn thấy mũi tên này, ta càng cảm thấy lo lắng.”

      Thiên Kiêu nghi hoặc hỏi lại: “Vì sao vậy?”

      Đôi mắt xanh mỹ lệ của Lam Nhận đảo vòng đáp: "Bây giờ thấy mũi tên này có thể chứng minh là Cửu U Ma Thần vốn bị Liễu Dật phong ấn, nếu đúng như vậy, tại sao Phong Đô Quỷ thành lại yên tĩnh như vậy? Cửu U Ma Thần đến chỗ nào rồi? Chỉ biết chắc là phá vỡ phong ấn ở Phong Đô Quỷ thành, giờ ở trong bóng tối, nếu vậy càng huy hiểm hơn, chúng ta hoàn toàn mất cơ hội phong ấn lần nữa, đáng sợ nhất phải là cái chết, mà là quá trình dẫn đến cái chết đó, ta nghĩ, tên U Ma Thần này tính toán cách thức tiêu diệt chúng ta đây...”

      Nghe ba người vậy, Tô thiếu gia trong lòng kinh hãi, thầm : “Con bà nó, ngờ lão quỷ này lợi hại như vậy, coi bộ Tô thiếu gia lần này gặp xúi quẩy rồi.”

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 139: MINH GIỚI TÀ ĐẾ, TRƯỜNG ĐAO GIẢ ...

      Tô Thiếu gia còn suy nghĩ vẩn vơ luồng thanh truyền vào đầu óc: “Ngươi phải xui xẻo, gặp được ta chính là phúc phận của ngươi, kẻ xui là ta gặp phải ngươi.”

      Tô Thiếu đương nhiên hiểu rằng kẻ kia là quỷ ảnh bên trong thân thể mình, cũng là kẻ được người đời gọi là diệt thế Ma thần: Cửu U Ma Thần.

      Gã cảm thấy hơi kì quái, tự nhủ rằng Ma thần gì đó chắc cũng hiểu, nếu như cần phải giao đàm với y, gã chỉ cần suy nghĩ, cần phải thốt lên thành lời.

      Lúc đó, Lý Lăng thở dài hơi, tiếp: “Lam nương rất đúng, mũi thần tiễn đó biểu cho trường hạo kiếp mới lại bắt đầu, giờ Cửu U Ma Thần hoàn toàn thoát khỏi phong ấn, nếu như tôi đoán sai y li khai Phong Đô Quỷ Thành, xem ra…tam giới khó lòng yên bình nữa rồi.”

      Lam Nhận nhìn Lý Lăng, cười lên ha hả…

      Lý Lăng thấy lạ, bèn hỏi: “ nương cười chuyện gì, chả lẽ tôi sai ư?”

      Lam Nhận tắt cười, gật đầu: “Đương nhiên sai rồi, tam giới hỗn loạn chỉ là kết quả sau khoảng lặng. Với người mới quật khởi trong Ma giới là Liễu Dật ngần ấy cừu hận trong lòng y làm sao đến hai chữ yên bình được, giờ Ma giới chủ nhân mất tích, Ngạo Thiên của Ma tộc bộc lộ dã tâm tột độ, lòng muốn thống nhất tam giới, Nhân gian chính đạo liên minh, cứ cho là Cửu U Ma Thần xuất , ta nghĩ tam giới cũng thể nào yên bình được.”

      Lý Lăng thể thừa nhận, nhìn nương mắt lam tinh minh này bằng con mắt khác: “ sai, tam giới hỗn loạn, nhân thế tranh giành danh lợi, làm sao ngừng được? tại chỉ là thêm phần hỗn loạn mà thôi.”

      Thiên Kiêu thấy hai người đối đáp liền xen vào: “Giờ những chuyện đó có tác dụng gì? Cửu U Ma Thần lại xuất đời, cái chúng ta cần quan tâm là làm sao tiêu diệt y, Liễu Dật bất ngờ mất tích, Ma đạo và Nhân gian đạo thế như nước với lửa, nếu đấu tranh Cửu U Ma Thần chiếm tiện nghi, có thể y muốn tiêu diệt tất cả mọi sinh mệnh đời mà định dùng thủ đoạn tàn nhẫn hơn chăng?”

      Lý Lăng gật đầu: “Thiên Kiêu nương sai, thiếu mỗi Vĩnh Hằng Chi Thành mà thế giới tựa hồ loạn hết cả lên, lúc trước có Liễu Dật còn chế trụ được Ma đạo cùng Nhân gian đạo, giờ y đột nhiên biến mất, có lẽ chiến tranh giữa nhân, ma, tiên, tứ tộc sắp bắt đầu, chỉ Cửu U Ma Thần ung dung ngồi trong tối quan sát.”

      Nghe thấy câu của Lý Lăng, trong lòng Tô Thiếu cười thầm: “Hắc hắc, Cửu U Ma Thần gì đó ra còn ngây ngẩn ở trong dạ dày của lão tử, bất kể chuyện gì cứ để Ma đạo, Nhân gian đạo bọn họ đứng ra, tiểu gia quản được.”

      Cửu U Ma Thần dường như hiểu được ý nghĩ của Tô Thiếu, đột nhiên tiếng “bốp” vang lên, Tô Thiếu tự nhắm vào mặt mình tát liền ba cái, rồi giọng vang lên trong đầu óc: “Ta chắc nhanh chóng bị ngươi bức đến phát điên, ngươi dám ngang nhiên trước mặt Ma thần xưng là lão tử, ba cái tát vừa rồi là thưởng cho ngươi đó.”

      Tô Thiếu tựa hồ tức giận thầm: “Con mẹ ngươi, dám đánh tiểu gia, đánh ta ta tự sát, cùng lắm là cùng chết, hôm nay ta phải đứng đầu ngươi xưng cha, ta nhất định nuốt ngươi…” Tựa hồ lời của Tô Thiếu có tác dụng, Cửu U Ma Thần im ngay, thanh tắt hẳn.

      Nên biết rằng Cửu U Ma Thần là thể sinh mệnh thuộc cỡ nào, tồn tại ngàn vạn năm nay, làm sao lại bị tiểu tử ngu ngốc này dọa dẫm được, nhưng nếu làm chuyện điên rồ tự sát y cũng phải biến mất theo. Ngàn vạn năm nay, Cửu U Ma Thần chỉ hối hận duy nhất điều là lời dự ngôn của chính mình, vì sao lại khiến Ma thần vĩnh hằng gặp phải tên lưu manh, vô lại như vậy?

      Cũng lúc đó, cử động của Tô Thiếu dường như kinh động đến Lý Lăng, Lam Nhận và Thiên Kiêu, vì cớ gì tên tiểu tử ngốc xít này lại đánh mình ba chưởng, Lam Nhận níu đuôi áo của Tô Thiếu lại, hỏi: “Úi chà…Sao thế Tô Thiếu, sao lại tự vả ba cái vào miệng mình thế?”

      Tô Thiếu tựa hồ hề có hảo cảm với nương mắt lam này, vùng vằng: “Ôi dào…Ta cho tiểu nha đầu ngươi biết, mặt ta bị muỗi đốt, tay lại thân ta, ta muốn đánh ngươi cũng định quản nữa à, sao biết phân nặng gì thế?”

      Lam Nhận bị tên đại thiếu gia vô lại này xỏ mũi, lại biết phát tác như thế nào…dường như nha đầu tốt tính lại đụng phải kẻ thực chỉ biết phá rối.

      Lý Lăng chỉ chăm chú nhìn Tô Thiếu, cử động của ta lúc trước kì lạ khiến y nhớ lại tình cảnh ta dùng cánh tay tả đỡ Thiên Đao của Lam Nhận. Tuổi của thiếu niên này còn trẻ, theo lý mà dù tu luyện từ lúc còn trong bụng mẹ cũng thể có được tu vi như vậy, ta làm sao đạt được? Nếu như thiếu niên này tâm thuật bất chính, gì bảo đảm rằng ta trở thành đệ nhị Ngạo Thiên của Ma môn…

      Lam Nhận quay đầu lại : “Chúng ta , cần để ý đến tên vô lại này.”

      xong nắm lấy tay toan cất bước…

      Thiên Kiêu theo, nàng hỏi với vẻ kinh ngạc: “ đâu đây? Chúng ta phải tìm ra biện pháp, nếu như Ma đạo và Nhân gian đạo xung đột, Cửu U Ma Thần nhất định xuất , sau đó cõi đời này thực sa vào loạn lạc.”

      Lý Lăng gật đầu, cười với Thiên Kiêu: “Thiên Kiêu đúng, các còn định đâu, chả lẽ quản đến chuyện này sao?”

      Liễu Dật quay đầu lại, nhìn Lý Lăng với cặp mắt to xanh thẳm: “Đầu óc ngươi có vấn đề à? Ám chi ma đạo cùng Nhân gian chính đạo thế lực cực lớn, còn bằng vào ba người chúng ta làm được cái gì? Ngày sau bị phân thây mới là lạ đó.”

      Lý Lăng tựa hồ trả lời được, Lam Nhận đúng, cứ cho là bọn họ muốn nhúng tay vào nhưng hữu tâm vô lực, người ma đạo dã tâm bừng bừng mà lúc này Liễu Dật lại vô duyên vô cớ mất tích nên thể kìm chế được, hai đại thế lực nhất định xung đột, sau đó Cửu U Ma Thần xuất và đại loạn xảy ra…Nghĩ đến đây, Lý Lăng nén được tiếng thở dài.

      Thiên Kiêu Lúc đó lúc lắc đầu…

      Lam Nhận nhận thấy biểu tình của hai người, đột nhiên cười : “Biện pháp ư? phải có…”

      Lý Lăng vốn là người có tấm lòng thập phần chính nghĩa, nghe đến có biện pháp ngăn trở chính, ma lưỡng đạo tiến hành chiến tranh, lập tức hỏi: “Biện pháp gì vậy?”

      Lam Nhận cười đáp: “Ngươi còn có lòng quan tâm đến những chuyện thế này sao? Xem ra quả là bậc nam nhân chính nghĩa, ta rất thích, giống như những kẻ du côn, lưu manh, vô lại khiến người ta thấy ghét”. Dù kẻ ngốc cũng hiểu nàng đến Tô Thiếu.

      Tô Thiếu thể phản bác, bản thân y tên du đãng chỉ biết tiêu xài tiền bạc, thích tìm nữ nhân và hưởng lạc…

      Lý Lăng cười: “Lam nương nên thế, mỗi cá nhân đều có giá trị tồn tại của riêng mình, cần vòng vèo nữa, xin ra biện pháp .”

      Lam Nhận cười thần bí: “Dĩ nhiên Ma giới Vĩnh Hằng Chi Thành có thể trong chớp mắt quật khởi, thế lực mãnh liệt, nội bộ lại càng thần bí nên mới kìm chế được chính, ma lưỡng đạo, vì sao chúng ta kiến lập môn phái cũng mạnh như thế để kìm chế chính, ma lưỡng đạo?”

      Lý Lăng nghe thấy lời lẽ buồn cười của Lam Nhận, lắc đầu đáp: “ ngây thơ quá, Vĩnh Hằng Chi Thành tuy quật khởi trong thời gian ngắn nhưng trong hạo kiếp, thấy được thực lực của họ, chúng ta làm sao mà lập ra được lực lượng mạnh mẽ như thế, khiến cho chính, ma lưỡng đạo trông vào phải e sợ đây?”

      Lam Nhận nhìn Lý Lăng, cười đáp: “Ngươi thể à? Ta thể, Thiên Kiêu muội muội cũng thể nhưng người có thể đấy.”

      Lý Lăng vô cùng kì quái, các thế lực trong đương kim thiên hạ phân chia ràng, Ma giới lúc này vì mất chủ nhân nên hơi yếu thế, chính, ma lưỡng đạo đều do các môn phái, thế lực liên minh, hợp lại, tùy thời mà có khả năng khai chiến, còn ai có thể kiến lập môn phái chống lại được xu thế này?

      Lý Lăng giục: “Lam nương, đừng vòng vo nữa, ra .”

      Lam Nhận gật đầu đáp: “Ca ca ta, đao pháp của ca ca ta thiên hạ vô song, lại có thể điều động cao thủ của Minh giới Thập bát Tinh cung, ba mươi sáu Minh cung hộ vệ, chín ngàn chiến giáp kị sĩ, nếu như huynh ấy nguyện ý, vì sao lại làm được…”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :