Ma Kiếm Lục - Tàn Nguyệt Bi Mộng (272 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 130: MĨ LỆ HOANG NGÔN, LÃNH NGUYỆT HẠ ...

      Có thể lời thề của y giống như câu trớ chú nhưng mũi tên hề bị lời thề tà ác ngăn trở, bạch quang xuyên qua độc chướng màu lục, giống như muôn vàn vì sao sáng từ trời rơi xuống, dùng màu trắng tinh tẩy sạch bụi trần.

      Mũi thần tiễn trong chớp mắt dung hóa trong ảo ảnh màu đen, liền đó từng điểm, từng điểm hắc ảnh nứt vỡ, bằng thanh thê lệ nhất, Cửu U Ma Thần gào lớn với Liễu Dật: “Kẻ vô tri kia, ngươi tự đào phần mộ cho mình, các Thần trời, ma dưới đất, quỷ quái dưới chốn Cửu U vĩnh viễn coi ngươi là địch nhân, ngươi có con đường nào để chọn lựa, thiên đạo, ma đạo, Nhân gian đạo vĩnh viễn bài xích ngươi…”. thanh thê lệ này có lẽ là lời trớ chú hoặc là lời dự ngôn về tương lai, có ai dám đánh giá thấp năng lực của diệt thế ma thần.

      Hồng quang trong mắt Liễu Dật đại thịnh, tức giận gầm lên: “Đó là lời trớ chú của ngươi? Là ngôn ngữ của ngươi? Nếu như cần phải theo vô đạo, ta giết chóc để mở con đường máu, nếu trời nghịch ta, ta chặt đứt trời, nếu ma ngăn cản ta, ta gạt bỏ ma, ngươi chống mắt mà xem, nhưng mà phải sau ngàn năm nữa, giờ …ngươi cứ vĩnh viễn ngủ yên .”

      Cũng giống Cửu U Ma Thần, chàng dùng lời lẽ thê lệ nhất độp lại lời dự ngôn ác độc của y.

      “Ầm” tiếng, bụi đất tung mờ mịt, cát bay đá chạy, thanh như sấm nổ vang lên, thân ảnh Cửu U Ma Thần liền biến mất. Liền đó, ma khí trong trung tan ngay, vô số tử linh từ từ bị dung hóa dưới ánh dương quang. Cũng lúc đó, độc chướng bao phủ chung quanh dần dần tan .

      Chàng Cửu U Ma Thần đâu, nhưng chàng khẳng định rằng y chết, có thể sau trăm năm hoặc ngàn năm nữa dưới chốn Cửu U xa xôi lại truyền lên thanh thê lệ đó, lúc đó y mới kết thúc…

      Nhưng đời thường như ước muốn, Liễu Dật làm sao biết được khi nào Cửu U Ma Thần thức tỉnh? Có khi ngày mai thôi chàng lại gặp y…

      trời, phù vân lao xao trong gió, ánh dương quang ấm áp từ chân trời phía đông nhô lên, đó là ngày tươi đẹp vì cõi Nhân gian được an toàn, mọi người lại được thấy ánh dương quang ngày mới.

      Tâm tình Liễu Dật sáng sủa chút nào, sau khi qua được kiếp nạn này vẫn còn chuyện đau đầu, Bi Mộng Kiếm tự tiến hóa khiến chàng cách nào sử dụng được Bi Tứ Thức, như vậy đối với chuyện báo cừu lại càng thêm phần gian khó.

      Chàng mang theo nỗi ưu sầu trong lòng, tế khởi Bi Mộng Kiếm, lưu lại đạo tử quang trung Phong Đô Quỷ Thành.

      Lại đến Lang Vương, mọi người ai có tâm tình nghỉ ngơi, ánh mắt mực quan sát tình huống bên trong lớp khí bảo vệ màu vàng, thấy mặt trời mọc lên ở đông phương, từ Phong Đô Quỷ Thành truyền đến thanh vang dội như sấm nổ rồi làn hơi màu lục từ từ biến mất, mây đen dần tan , mọi người đều nhiệt liệt hoan hô, vì họ biết chàng thành công.

      Liền đó trung xuất vì sao băng màu tím, Liễu Dật nhàng đáp xuống đất, đưa cổ cung cho Lang Vương: “Lão sư, trước hết thu lại cây cung này, trăm ngàn năm sau còn có dịp dùng đến nó.”

      Lang Vương gật đầu, tiếp lấy cây cổ cung.

      Trong tiếng hoan hô, chàng dường như trở thành hùng, Vĩnh Hằng Chi Thành cũng bắt đầu được truyền tụng khắp tam giới…

      Cũng lúc đó, ánh mắt tà dị của Ngạo Thiên chuyển động, y đến bên Liễu Dật, hai tay khua khua hàm ý giữ yên lặng rồi lớn: “Ngày hôm này chúng ta qua được trường đại kiếp, đến tối chúc mừng, qua đêm nay chúng ta là bằng hữu.”

      Mọi người hoan hô vang dội, đồng ý với đề nghị của Ngạo Thiên, dù xưa nay chính, ma lưỡng đạo thủy hỏa bất dung nhưng lần này cùng cộng đồng qua được kiếp nạn, cũng nên chúc mừng phen.

      Nhưng ai biết được rằng, trong lễ chúc mừng, Ngạo Thiên chính thức phát động mưu tà ác, nhưng mưu của ông ta là gì?

      oOo

      Sắc trời dần dần sẫm , vầng tịch dương lặn xuống phía tây, chòm mây phía cuối chân trời ánh xạ hào quang tuyệt đẹp, Liễu Dật đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, bước đến bên Lang Vương hỏi: “Lão sư, hôm nay là ngày bao nhiêu?”

      Lang Vương chuẩn bị ăn tối, thấy chàng bước tới, đáp: “Hôm nay…ngày trăng tròn.”

      Trong lòng chàng thoáng động: “Lão sư, hãy chuẩn bị cho ta hồ máu tươi.”

      Lang Vương nhớ ra mỗi độ đêm trăng tròn chàng lại phát cuồng, dường như đó là nhược điểm trí mệnh của ma công, những lần như vậy tất cần máu tươi để tẩy trần.

      Ông gật đầu: “ thành vấn đề, thần chuẩn bị, gặp nhau tại chỗ này.”

      Chàng đáp: “Được.”

      Lang Vương quay người, chuẩn bị hồ máu tươi giúp chàng qua được Thiên hỏa chi kiếp mỗi độ trăng tròn.

      Ông vừa Thất Nguyệt tới, với chàng: “Chúc mừng huynh.”

      Chàng quay nhìn nàng hỏi: “Chúc mừng tôi chuyện gì?”

      Thất Nguyệt đáp: “Huynh giết Cửu U Ma Thần, tại thành vị đại hùng.”

      Chàng lắc đầu, nhìn vầng tịch dương lặn xuống phía đường chân trời, : “Cửu U Ma Thần chưa chết, chỉ là bị tôi tạm thời phong ấn nhưng lúc y chìm vào giấc ngủ ném cho tôi lời dự ngôn tà ác nhất, tôi biết rồi có chuyện gì xảy ra.”

      Trong mắt Thất Nguyệt tựa hồ thoáng qua chút hoảng hốt: “Mười năm rồi, chúng ta chưa có những phút giây yên bình như thế này, hôm nay huynh có thời gian ? Cùng muội dạo chút nhé?”

      Liễu Dật thấy thần tình kì dị của nàng, nhè gật đầu: “Được, chúng ta qua bên đó.”

      Bất giác hai người rời khỏi căn cứ, biết được bao xa, họ bước con đường mòn hoang vu, chung quanh là cây cối, yên tĩnh vô cùng…Thất Nguyệt nhìn quanh như muốn tìm kiếm gì đó, hề có tâm tình tản bộ.

      Liễu Dật nhìn nàng, tựa hồ thấy nàng giấu giếm chuyện gì đó, nhưng chàng biết phải hỏi han thế nào

      Đột nhiên Thất Nguyệt lên tiếng: “Thư sinh, muội mệt rồi, chúng ta nghỉ chân chút.”

      Chàng gật đầu, nhìn tứ bề phát thấy rừng cây phía trước có khoảng đất trống liền bảo: “Chúng ta đến phía trước mặt ngồi nghỉ.”

      Thất Nguyệt gật đầu, bước theo chàng, đồng thời với lúc đến chỗ rừng cây, vật từ tay nàng rơi xuống mặt đất, đó là động tác rất kín, gây chú ý cho chàng, nàng cố ý…

      Hai người vừa đến rừng cây, thân ảnh màu đen, phía sau có bốn hắc y nhân, từ từ nhặt vật ở dưới đất lên, là vuông khăn, bề mặt ghi dòng chữ ràng: “Tùy tình huống động thủ…”

      Hắc y nhân có đeo khăn che nên thấy được khuôn mặt nhưng từ ánh mắt có thể thấy mục tiêu của chúng là Thất Nguyệt và Liễu Dật, dường như mưu này từ từ diễn tiến. Có lẽ chúng biết được thực lực của Liễu Dật, trước khi chắc chắn dám động thủ, nhưng chúng là ai? Vì mục đích gì?

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 131: LÃNH NGUYỆT KHINH PHONG, MA THẬP NHỊ ...

      Trời tối dần, gió mơn quan thân thể, hai người gì, giữ yên lặng tại khoảnh đất khoáng đãng, nhưng câu chuyện giữa họ thực bắt đầu.

      Thất Nguyệt nhàng rút thanh Vũ Nguyệt Kiếm lấp lánh ánh bạc ra vuốt ve, đột nhiên nàng hỏi: “Mười năm trước nếu Cát Lợi Nhi xuất , huynh có muội ?”

      Câu hỏi của nàng, Liễu Dật biết phải trả lời sao, im lặng chốc, chàng đáp: “ thành quá khứ rồi mà, tương lai chúng ta có thể thay đổi còn thành kí ức cải biến thế nào được? Xin hãy quên tôi .”

      Thất Nguyệt lại tiếp: “Nhưng Cát Lợi Nhi qua đời rồi, chả lẽ huynh định ôm bóng hình nàng ấy mà sống ư?”

      Chàng lắc đầu: “, nàng chết…Nàng vẫn luôn ở trong lòng tôi, tuy thể có cảm giác chân thực nhưng mỗi ngày qua , tình trong lòng tôi lại đầy thêm, tôi tính toán đến chuyện cứ sống mãi thế này, nếu như phải trong lòng còn cừu hận, vận mệnh trêu đùa tôi muốn đến thế giới bên kia tìm nàng.”

      Thất Nguyệt quay đầu lại nhìn vào đôi mắt tang thương của chàng, nỗi bi thương tăng lên gấp đôi, : “Huynh tính sao? Giết phụ thân muội ư?”

      Chàng lắc đầu: “Người tôi phải giết rất nhiều, Ám môn nhất định phải bị quét sạch, vì kim tiền chúng lấy sinh mệnh người khác, vận mệnh của tôi bắt đầu tahy đổi cũng do chúng, còn có Vi Phong, nếu như Ngạo Thiên nhúng tay vào tôi cũng muốn làm khó ông ta, hơn nữa còn Thần giới, dù giờ tôi biết lối vào Thần giới ở đâu nhưng…tôi nhất định phải tới.”

      Thất Nguyệt nhè gật đầu: “Xem ra cuộc đời huynh còn quá nhiều việc phải làm.”

      Chàng trả lời nàng, chỉ thấy trong lòng phiền muộn, vì sao…

      Thất Nguyệt tiếp nối bằng câu, biết với Liễu Dật hay với chính nàng: “Muội biết muội làm thế là đúng hay chỉ vì mình, nhưng huynh lại càng tàn nhẫn hơn, mười năm luyến ái cũng đổi được chút thương hại, phải huynh muội mà căn bản huynh cho mình cơ hội nào để muội.”

      Liễu Dật hiểu nàng gì, hỏi: “ gì cơ?”

      Thất Nguyệt quay đầu lại, gương mặt lã chã mấy giọt lệ, dịu dàng hỏi: “Thư sinh, nếu như có ngày, muội vì huynh mà làm thương hại đến huynh, huynh có lượng thứ cho tôi ?”

      Liễu Dật hiểu ý nàng muốn , càng lấy làm kì quái hơn: “Ý muốn gì?”

      Thất Nguyệt dịu dàng lắc đầu: “Huynh cần biết ý muội là gì, chỉ cần trả lời muội, nếu như muội gây thương hại cho huynh huynh có lượng thứ ?”

      Liễu Dật nhìn nàng, dừng lại lát đoạn : “Tôi thiếu quá nhiều, hạnh phúc của vì tôi mà mất , dù cho có ngày tôi chết dưới kiếm của tôi cũng trách, bởi vì tôi còn nợ món thể trả nổi.”

      Thất Nguyệt lắc đầu: “Huynh nợ gì muội cả, nguyện ý hay nguyện ý tất cả những gì muội làm vốn do muội huynh, lòng tình nguyện mà làm, muội oán hận ai, cũng hối hận, huynh cần phải đền đáp.”

      Liễu Dật biết phải gì, chỉ lẳng lặng lắng nghe…

      Thất Nguyệt tiếp: “Thư sinh, nếu như thực xảy ra chuyện gì xin huynh hãy nhớ lời huynh trong buổi tối nay, đừng trách muội, được ?”

      Nhìn dòng lệ của nàng cùng bóng đêm ôn nhu, chàng nhớ lại những lời vừa qua nhưng hiểu ý nàng muốn , đành gật đầu: “Tôi ghi nhớ .”

      Thất Nguyệt cười gật gật đầu rồi nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lên trời cao, : “Thư sinh, huynh xem…vầng trăng tròn đêm nay đẹp quá, cũng lạnh lẽo quá.”

      Câu này khiến chàng trong lòng hoảng sợ, lần này chàng quên mất chuyện, tầng thứ 12 của Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp, Nghịch Thiên tầng mỗi khi đến độ trăng tròn lại phải chịu nỗi khổ Thiên hỏa thiêu đốt trái tim. Thất Nguyệt vừa xong, chàng ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn.

      Gió mơn man, phù vân thiên từ từ tan , vầng trăng lại vành vạnh ra, bạch quang chiếu sáng bốn bề, dường như muốn tẩy sạch những bụi bặm chốn phàm thế.

      Lúc đó, hai mắt chàng hồng quang lấp lóe, đứng bật dậy, hốt hoảng : “Tôi phải về đây.” Chàng giờ suy nghĩ được gì vì chàng biết thiên hỏa đến lúc rồi, nỗi đau đớn thiêu đốt trái tim khiến chàng máu chàng sôi lên điên cuồng, nếu nhanh chóng quay về gặp Lang Vương lấy máu tươi chàng mất lý trí, điên cuồng cả đêm, thậm chí bị thiên hỏa thiêu đốt đến mang thương thế.

      Thất Nguyệt thấy chàng lắc lư thân mình, hai mắt đỏ rực như máu bèn hỏi: “Huynh sao vậy? Sao lại quay về?”

      Liễu Dật lắc mạnh đầu cố giữ tỉnh táo nhưng dưới vầng trăng tròn, mái tóc trắng của chàng lại dựng lên, hai mắt đỏ rực trông càng hung tợn hơn. Chàng cố vận sức hét: “ mau, tránh xa tôi ra.”

      Thất Nguyệt hiểu nên hỏi: “Vì sao, rốt lại xảy ra chuyện gì?”

      Chàng lại lắc đầu, trong lòng bắt đầu dâng lên nỗi thèm khát máu mãnh liệt, thân thể dần dần phát nhiệt, phảng phất như toàn thân bị lửa bao phủ. Còn lại tia lí trí, chàng gào lớn: “ mau , đừng lo lắng gì cả.” Chính chút cảm động còn lại trong lòng giữ cho chàng loáng thoáng minh mẫn.

      Thất Nguyệt những nghe lời mà tiến tới, nhàng hỏi: “Huynh sao vậy? Sao lại nóng quá? Có cần tôi giúp gì ?”

      Hai tròng mắt chàng lúc đó hoàn toàn bị hồng quang che mất, nhìn Thất Nguyệt mà gì, song thủ vươn ra kéo nàng lại, há rộng miệng nhắm yết hầu nàng mà cắn. Chàng còn lí trí, chỉ cần có máu, cần máu tươi, đó là nỗi thống khổ gặp phải khi luyện ma công đến tầng 12.

      Dường như Thất Nguyệt biết rằng chuyện xảy ra, tịnh phản kháng, chỉ nhàng nhắm mắt lại…

      Cũng lúc đó, những chiếc bóng màu đen liên tục loáng lên, 5 bóng người bao vây lấy Liễu Dật.

      Chàng mất hết lí trí nên nhanh chóng bị đám hắc y nhân làm cho hoảng sợ, hai tay buông lỏng, thả Thất Nguyệt ra, tay phải theo bản năng rút ra trường kiếm đen nhánh, song thủ giơ cao lên chém mạnh xuống, chớp mắt đạo hào quang đỏ như lửa chém vào hắc y nhân đứng gần nhất.

      Bi Mộng Kiếm của chàng người thường cách nào tránh được, đáng giận là hắc y nhân trước mặt lại phải là người thường, thân thể y xoay ngang , nhanh chóng lùi lại, dễ dàng tránh thoát đạo kiếm quang. Dứt khoát phải người bình thường.

      Bốn hắc y nhân đứng quanh được lớp áo choàng đen che phủ, đôi mắt lấp lóe bất định, bọn họ động đậy, chỉ bao vây chàng. Lúc đó hắc y nhân đối diện từ từ rút kiếm, đó là thanh trường kiếm cực tốt, thân kiếm phát ra hào quang trắng bạc, sáng lấp lánh, dường như bên trong có quang hoa lưu động.

      Liễu Dật còn lòng nào mà hân thưởng thanh thần kiếm, thanh trường kiếm đen nhánh trong tay ngừng chém bừa, theo chương pháp nào, dưới tác động của Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp tầng thứ 12, chân nguyên mãnh liệt thông qua thân kiếm hóa thành kiếm khí sắc bén xạ ra…

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 132: TÀ ÁC MƯU, THIỆN Ý ĐÍCH ...
      Những người giàu tình cảm thường kì quái, có thể bạn thương người, hi vọng người đó hạnh phúc, nhưng sau khi hạnh phúc của bạn trải qua khảo nghiệm bạn lại từ thủ đoạn nào để có được tình đó. Có lẽ bạn phải vậy nhưng – Thất Nguyệt đúng là người con như thế.

      Cơn điên cuồng của Liễu Dật làm cho Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp ngừng thôi động chân nguyên mãnh liệt. Cũng vì tâm pháp tầng thứ 12 liên tục vận hành càng khiến thiên hỏa thiêu đốt mãnh liệt hơn, khoảnh khắc, chàng cảm thấy máu cuộn sôi lên, da như nứt nẻ ra, trong óc chỉ còn ý nghĩ: máu, chàng cần máu tươi để dập thiên hỏa trong tim.

      Tuy gặp phải tình trạng cuồng điên cũng như lối công kích vô chương vô pháp của chàng nhưng hắc y nhân phải chỉ biết đứng mà nhìn, y nhích động bộ pháp, thân thể hơi chuyển, dễ dàng tránh được kiếm quang. Chàng điên cuồng, thể xuất kiếm với tốc độ nhanh nhất, cùng lúc song thủ của hắc y nhân mạnh mẽ tế khởi thanh bảo kiếm màu trắng bạc, tiếng “keng keng” vang lên mang theo dải bạch quang.

      Thanh bảo kiếm màu trắng đánh Bi Mộng Kiếm trong tay Liễu Dật rơi xuống đất rồi ngừng công kích, nhanh chóng quay lại tay hắc y nhân. Bi Mộng Kiếm rớt xuống, hắc y nhân lập tức di động thân thể, chớp mắt đến trước mặt Liễu Dật, chàng điên cuồng nên có phản ứng, rất nhiều yếu huyệt thân thể bị chế trụ, trước mắt tối sầm, trong trí nhớ của chàng vào lúc cuối cùng này chỉ xuất hai con mắt tà ác, những chuyện sau đó…chàng sao hiểu được.

      Thấy chàng ngã xuống, Thất Nguyệt tựa hồ sợ hắc y nhân, chầm chậm bước đến, mấy giọt lệ dịu dàng từ mắt xuống: “Xin chàng hãy tha thứ cho thiếp…”

      Lúc đó, bốn hắc y nhân đứng riêng biệt sau lưng người vừa công kích Liễu Dật, tên lên tiếng: “Thánh chủ, thần có câu này biết có nên ra hay .”

      Hắc y nhân thủ lĩnh nhè vuốt ve thanh trường kiếm trong tay, thuận miệng: “ .”

      Hắc y nhân phía sau : “Thánh chủ, người này điên cuồng mà còn đáng sợ như vậy, y mà tỉnh lại chắc thành đại địch lớn nhất của Ma môn chúng ta, nhổ cỏ nên nhổ tận gốc, nếu giết y hậu hoạn vô cùng.”

      đợi cho hắc y nhân thủ lĩnh lên tiếng, Thất Nguyệt đứng dậy, hai tay dang ra chắn trước mặt y : “Phụ vương, chúng ta chẳng phải thỏa thuận rồi sao? Cha được giết chàng.”

      Hắc y nhân thủ lĩnh nhàng thu thanh trường kiếm lại, cởi tấm khăn che mặt màu đen xuống, dưới ánh trăng, người này chính là thủ lĩnh Ma tộc Ma môn: Ngạo Thiên.

      Ngạo Thiên nhìn những người sau lưng đoạn nhìn Thất Nguyệt, cười thốt: “Đương nhiên, ta đáp ứng Thất Nguyệt giết y, hơn nữa ta còn có cơ hội khiến quay đầu.” Tuy ông ta cười nhưng Thất Nguyệt biết trong nụ cười đó chứa mưu.

      Cùng lúc, cả bốn hắc y nhân phía sau đồng loạt quỳ xuống, hắc y nhân đứng đầu : “Thánh chủ, xin hãy suy nghĩ, nhất thiết phải lấy đại cục làm trọng cần vì lời hứa của bậc tôn chủ mà đưa Ma môn vào cảnh vạn kiếp bất phục. Nếu giết người này hậu hoạn vô cùng.”

      Nghe được lời của hộ pháp sau lưng, lại nghĩ đến Thất Nguyệt đứng trước mắt mình, Ngạo Thiên im lặng…tựa hồ suy tư, cân nhắc.

      Thấy được biểu tình của ông ta lúc đó, Thất Nguyệt hình như quyết định, rút mạnh thanh Vũ Nguyệt Kiếm tùy thân, chớp mắt đạo quang hoa màu hồng hoa lệ quấn quanh thân thể nàng, dưới ánh trăng bàng bạc, nàng tựa như tinh linh trong chốn rừng sâu, tung ra ngón đòn cuối cùng: “Phụ vương, người đáp ứng với con nên sai lời, ba mươi năm nay con luôn mực nghe lời người, cả đời này nữ nhi chỉ có cầu, nếu bức bách quá, thôi nữ nhi đành theo chàng chết trước mặt người.”

      Thất Nguyệt lúc này vô cùng hối hận, chỉ tại nàng sơ sẩy câu khiến Ngạo Thiên nghĩ ra mưu kế thương tổn Liễu Dật, điều kiện ông ta đưa ra là giết chàng mà giao cho nàng xử trí, vì ý nghĩ sai lầm rằng nàng có thể có được chàng nên nghe theo ông ta.

      Phải biết rằng tâm pháp tối cao của Ma môn là Lan Nhĩ Phi Na Thanh, tuy nhiên tại Ma môn chỉ có môn chủ mới được tu luyện, nhưng truyền thuyết về tâm pháp này Ngạo Thiên khá tường tận.

      Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp vốn thuộc về Niết nhân, sau khi y chết thứ tâm pháp này chỉ được truyền lại trong Ma môn, là nguyên nhân giải thích tại sao Ma môn trong vòng ngàn năm nay lại mạnh đến thế. Ngạo Thiên rất rằng Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp có tất cả 13 tầng, Diệt Thế tầng là cao nhất, nhưng trong Ma môn chỉ truyền lại có 9 tầng, khi nghe được câu của Thất Nguyệt khiến ông ta nảy ra ý nghĩ là Liễu Dật có khả năng luyện đến cảnh giới khác của Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp mới mãnh liệt đến vậy. Ông ta đoán rằng chàng luyện đến tầng thứ 12, Nghịch Thiên tầng, vì lẽ đó, ông ta và Thất Nguyệt vạch ra mưu .

      Tầng thứ 13 Diệt Thế, ngay cả Niết nhân hồi bảy ngàn năm trước cũng cách nào luyện được, vì vậy ông ta chỉ đoán Liễu Dật luyện đến tầng thứ 12 chứ nghĩ rằng mọi chuyện lại như vậy. Vốn hành động của ông ta có thể thành, cũng có thể nhưng trời cao dường như đố kị chàng khiến mưu của ông ta đắc thành.

      Ngạo Thiên nhìn thanh trường kiếm đặt ngang ngực Thất Nguyệt đột nhiên cười to: “Ta đáp ứng Thất Nguyệt giết tên tiểu tử này, nay nhắc lại là giết y, con ngoan, buông kiếm xuống , cha giết y đâu.”

      Thất Nguyệt lắc đầu: “Con thể tin cha được, các người sau này lại nuốt lời…”

      Tuy nàng do Ngạo Thiên sinh ra nhưng nên nhớ khi người bị dục vọng tràn lấp thi sẵn sàng lục thân bất nhận. Dẫu vậy Ngạo Thiên là con cáo già, ông ta nhìn nàng rồi : “Được, trước mặt Chân ma cha xin phát thệ nếu như giết y phải chịu nỗi khổ trời phạt, vĩnh viễn được luân hồi.”

      Những người phía sau đồng thanh kêu: “Ma quân, được.”

      Ngạo Thiên hất mạnh đầu, tức giận quát: “Câm miệng!”, bốn người phía sau liền cúi đầu xuống.

      Thất Nguyệt nghe xong lời thề của Ngạo Thiên, từ từ buông thanh kiếm trong tay xuống: “ vậy chứ!”

      Ngạo Thiên gật đầu: “Đương nhiên là nhưng nếu con muốn sống cùng y con suy nghĩ nên làm gì chưa? Y mà cứ thế này tỉnh lại vĩnh viễn bao giờ ở bên con đâu.”

      Thất Nguyệt dường như sa vào mây mù, Ngạo Thiên sai, chỉ cần chàng tỉnh lại chàng lại là chàng, vĩnh viễn thương Cát Lợi Nhi, làm sao mà tiếp thụ nàng được đây?

      Ngạo Thiên lại vừa cười vừa : “Con , vi phụ có cách khiến y vĩnh viễn ở lại bên con, biết con có muốn nghe ?”

      Vĩnh viễn…vĩnh viễn…vĩnh viễn…hai chữ mà cả đời này Thất Nguyệt muốn nghe nhất, phút giây kề vai nhau vĩnh viễn qua mất dường như chỉ có thể là kí ức thoáng qua, làm sao để trở thành đây? Ngước mắt nhìn Ngạo Thiên, trong mắt nàng lên vẻ kiếu kì.

      Ngạo Thiên bước về phía Liễu Dật, tiếp: “Thất Nguyệt, con chắc nghe vi phụ qua rằng Ma môn có thứ võ công là Di Hồn Hoán Phách chi thuật, đó là tâm thuật thượng thừa của Ma môn chúng ta. Nếu như cha sử dụng Di Hồn Hoán Phách với y khiến hồn phách y điên đảo, quên kí ức kiếp này, con có thể vĩnh viễn trở thành thê tử của y, còn y…cũng vĩnh viễn ở lại bên con.”

      Ông ta tiếp tục: “Y còn kí ức nữa, trong đầu chỉ có mỗi mình con, còn con có thể vĩnh viễn làm thê tử của y, các con có thể tìm nơi thế ngoại đào viên, mãi mãi sống cuộc đời hạnh phúc… còn phải quan tâm đến những phân tranh trong chốn giang hồ.”

      Thất Nguyệt dường như bắt đầu mơ mộng, chìm sâu vào ánh hào quang mĩ lệ nên để ý thấy môi Ngạo Thiên nở nụ cười đầy tà ý, nụ cười biểu điều gì? Ông ta vì sao lại có lòng tốt giúp nàng? Chỉ vì nàng là con ruột ư? Hoặc giả, ông ta còn mưu khác đáng sợ hơn…

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 133: KÍ ỨC TRẦN TẨY, TÂM DỤC TOÁI ...
      trận mưa rửa sạch bao nhiêu cát bụi, cũng mang theo bấy nhiêu bụi bay…

      cơn gió làm rụng bao nhiêu cánh hoa, cũng làm tan bấy nhiêu mây trắng…

      lưỡi kiếm uống bao nhiêu máu tươi, cũng lấy bấy nhiêu sinh mệnh…

      trái tim khắc sâu bao nhiêu thương, cũng mang bấy nhiêu bi thương…

      cuốn sách ghi lại bao nhiêu câu chuyện, cũng gửi gắm bấy nhiêu tư tưởng đằm sâu…

      “Thế nào, như vậy tốt sao, ta hoàn toàn có thể giết y, chỉ vì con là con ta nên ta mới làm thế, đừng rằng ta quan tâm con.” Ngạo Thiên mặt chăm chú nhìn Liễu Dật nằm mặt đất, mặt khác đề tỉnh Thất Nguyệt.

      Thất Nguyệt có phần chưa tin hẳn, hỏi: “ chứ? Cha chỉ lấy kí ức của chàng?”

      Ngạo Thiên cười: “Cha phát thệ trước Chân ma, chả lẽ con còn chưa tin lời ta?”

      Thất Nguyệt liếc nhìn Liễu Dật nằm mặt đất, tuy nàng hối hận vì đáp ứng mưu của Ngạo Thiên nhưng giờ nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đó, trong lòng nàng lại ngập tràn những tình cảm ngày xưa…

      Kì thực những việc Ngạo Thiên làm giờ chạm giới hạn rồi, chiếu theo thói quen bao năm nay của ông ta, thân là thủ lĩnh tối cao của Ma môn, Liễu Dật có thể tạo thành uy hiếp nhất định phải diệt trừ, Thất Nguyệt hiểu vì sao phụ thân xưa nay vẫn độc ác lại đại phát từ bi, lẽ nào ông ta thực lòng muốn thành toàn cho nàng?

      Ngạo Thiên nhìn nàng, cơ hồ nén nổi phiền hà: “Ta chịu hết nổi rồi, nếu con đồng ý ta đem y giao cho tứ đại hộ pháp xử lí.”

      Thất Nguyệt đương nhiên biết rằng nếu đem sinh mệnh Liễu Dật giao cho tứ đại hộ pháp có khác gì trực tiếp giết chàng…

      Nàng biết phải làm sao, đành gật đầu trong hoảng loạn: “Bắt đầu thôi.”

      Ngạo Thiên cười tươi: “Thế mới là con ngoan, sau này con có thể cùng y viễn tẩu thiên nhai, vi phụ cưỡng cầu gì con cả.”

      Dứt lời, ông ta hấp tấp bước đến phía đối diện Liễu Dật, song thủ cấp tốc đưa lên, chân nguyên mãnh liệt hình thành lực lượng bất khả tư ý, hai bàn tay phát ra lục quang từ từ khuếch tán khắp thân thể chàng, liền đó thân thể chàng từ từ bay lên, rồi dần đứng thẳng dưới tác động của chân nguyên do lục quang phát xuất…

      Thân thể chàng vừa đứng lên, song thủ Ngạo Thiên từ từ tiếp cận với hai bên thái dương huyệt gần đại não chàng, thoáng sau đặt vào thái dương huyệt, lục quang nhanh chóng xâm nhập vào đầu óc chàng. Lúc hai đạo lục quang tiếp xúc với đầu óc chàng liền sản sinh ra bạch quang, quang hoa chầm chậm bay lên, lưu nhập vào hai tay Ngạo Thiên..

      Thấy vậy, Thất Nguyệt kinh hoảng lao tới, kêu lên: “, đó phải là thuật Di Hồn Hoán Phách.” Nhưng hộ thể chân khí của Ngạo Thiên lập tức hất nàng lùi lại.

      Ngạo Thiên quay người, với bốn hắc y nhân: “Giữ nó lại.”

      Hai hộ pháp động thân, nhanh nhẹn nắm lấy tay Thất Nguyệt, dù nàng dụng lực tránh né nhưng thể thoát khỏi tay hai nhân vật cấp hộ pháp.

      Thời gian trôi , trong lòng Thất Nguyệt vô cùng hối hận, nàng nên tin vào tham vọng to lớn của phụ thân, nên mơ ước xa xôi có được chàng, là nàng, nàng hận chính nàng, chính ước vọng khiến nàng làm ra chuyện hối tiếc ngày nay, giờ có cách gì đây? Nàng căn bản có khả năng vãn hồi lỗi lầm này.

      Từng giọt thời gian rơi xuống, bạch quang trong đầu Liễu Dật dần dần biến mất, nhập vào trong tay Ngạo Thiên. Thân hình chàng lại ngã xuống, Vong Hồn rớt ra, nằm chình ình mặt đất, hắc quang lóe lên rồi tắt lịm…

      khuôn mặt như được điêu khắc xuất trước mắt mọi người, khuôn mặt lạ lẫm mà họ, kể cả Thất Nguyệt, chưa từng thấy qua. Gương mặt quá lạ lùng, có lẽ trong mười năm này Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp có ảnh hưởng to lớn đến Liễu Dật, nếu quan sát cẩn thận, Thất Nguyệt cũng thể phân biệt được thành chủ Vĩnh Hằng Chi Thành trước mặt có phải là tên thư sinh chuyên gây rối hồi mười năm trước ?

      Ngạo Thiên chầm chậm điều tức xong, mở mắt ra, đột nhiên cười lớn, quay người, : “Con ngoan, cha tẩy sạch mọi kí ức cho đến hôm nay của y, từ ngày hôm nay, y là người của con.”

      Thất Nguyệt xoay xở gào lên: “Sao cha lại làm thế với chàng? Cha phải chỉ đơn thuần tẩy kí ức.”

      Ngạo Thiên cười: “Con ta biết xấu hổ, hiểu gì phụ thân cả! Vì muốn y tạo thành huy hiếp cho chúng ta, cha chẳng qua phế võ công của y mà thôi.”

      đoạn ha hả cười lớn, tiếp: “Con , cha cũng là lo nghĩ cho con thôi, tên tiểu tử này còn kí ức, còn võ công, như vậy y ở bên con lại càng an toàn, cho có thể yên tâm.”

      “Ha ha, chúng ta .” Ngạo Thiên buồn quản đến sinh tử của nữ nhi, cũng quản đến ở đó xảy ra chuyện gì vì mưu của ông ta thành, ông ta chỉ xóa kí ức của Liễu Dật, phế võ công của chàng mà trong lúc phong bế kí ức, ông ta đoạt được tầng thứ 12 Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp.

      Bốn người buông Thất Nguyệt ra, theo Ngạo Thiên bước vào bóng tối…

      “Ma chủ, tôi thủy chung yên tâm về gã đó.” Hộ pháp phía sau vừa bước theo Ngạo Thiên vừa .

      Ngạo Thiên vừa vừa đáp: “ yên tâm cái gì, y còn võ công, còn kí ức, giờ chỉ là người bình thường. Ha ha…Ta lấy được vô thượng tâm pháp của y, tầng thứ 12 của Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp. Giờ y mà còn võ công, còn trí nhớ tối đa cũng chỉ bình thủ với chúng ta, ngoài ra…thực lực của Vĩnh Hằng Chi Thành làm sao so được với Ma môn chúng ta? Từ nay trở , Ngạo Thiên ta phải cải biến lại chuyện phong thần của võ lâm, thống nhất tam giới, cùng Lãnh Kiếm so tài…”

      Đoạt được tầng thứ 12 Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp, lại trừ mối tâm phúc đại hoạn, tính cuồng ngạo của Ngạo Thiên cũng lên cao, sai, giờ với bản lĩnh của ông ta, lại thêm thực lực của Ma đạo đứng sau, hoàn toàn có năng lực cùng đấu với đám Nhân gian chính đạo hùng mạnh phen.

      thanh cuồng ngạo dần tan , Ngạo Thiên cũng biến mất vào bóng đêm, tiếng vọng vào tai Thất Nguyệt: “Con , cha chỉ xóa kí ức của y mà còn thay đổi nó, con nhất định cảm kích cha.”

      Nàng nhìn theo thân ảnh của người có tư cách làm phụ thân nàng lẫn trong bóng tối, vì dục vọng cuồng điên, ông ta thèm quan tâm đến sinh tử của con , lấy được thứ cần lấy liền bỏ ngay…

      Nàng nhàng ngồi xuống trước mặt Liễu Dật, nhìn khuôn mặt sáng sủa của chàng, khuôn mặt ấy bao lần xuất trong giấc mơ của nàng, bao lần khiến lòng nàng đau đớn, nhưng giờ nàng biết nên cao hứng hay hối hận, nàng có được chàng nhưng làm chàng thương tổn nặng nề. Giờ chàng hoàn toàn là người bình thường, chàng thực có thể cùng nàng sống nốt quãng đời còn lại?

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 134: NGUYỆT QUANG ÁI NHÂN, LƯU TINH VŨ ...

      Ánh trăng vẫn thánh khiết như cũ, gió vẫn cuốn phù vân, mặt đất chỉ còn lại hai thân ảnh, họ chính là Thất Nguyệt và Liễu Dật. Nàng ngồi bên chàng, lẳng lặng chờ thời gian trôi qua, chờ chàng tỉnh lại.

      biết thời gian trôi qua bao lâu, giấc ngủ cũng được khá dài, Liễu Dật chầm chậm mở mắt ra, nhìn thấy Thất Nguyệt lã chã lệ rơi, chàng nhàng ngồi dậy, : “Thất Nguyệt, nàng vì sao lại khóc?”

      Chàng lúc này còn Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp nên thiên hỏa cũng thiêu đốt trái tim chàng nữa.

      Thấy chàng tỉnh lại, Thất Nguyệt kinh ngạc vô cùng, chàng có thể nhớ được tên nàng, là…lúc trước Ngạo Thiên gì? Ông ta thay đổi kí ức của Liễu Dật, nhưng cải biến thành kiểu gì đây?

      Nàng đáp: “, sao, lúc nãy gió thổi vào mắt muội thôi mà.”

      Liễu Dật nhìn nàng, cười : “Thôi mà, muộn rồi, ở đây lạnh lắm, chúng ta về nhà chứ?”

      Thất Nguyệt nhìn chàng, kinh ngạc đến mức thốt lên thành lời: “Nhà ư?”

      Liễu Dật có vẻ hơi nghi vấn: “Sao thế, về nhà à?”

      Thất Nguyệt hoang mang hỏi: “Nhà chúng ta ở đâu?”

      Liễu Dật đứng dậy: “, để ta đưa nàng…”. đoạn cầm lấy tay Thất Nguyệt bước về hướng cạnh khu rừng.

      Thất Nguyệt vội giữ chàng lại: “Đợi .” Liền đó nàng quay lại, nhặt Bi Mộng Kiếm và Vũ Nguyệt Kiếm mặt đất lên, đưa cho chàng: “Đây là kiếm của huynh, cầm lấy .”

      Liễu Dật nhìn thanh kiếm màu đen, đột nhiên lắc đầu : “Vì sao phải cầm kiếm, ta chán kiếm rồi, ta cần phải thi lấy công danh, làm trạng nguyên, để cuộc sống của chúng ta dễ chịu hơn, mua lấy căn nhà lớn tại kinh đô, tìm cho nàng hai nha hoàn.”

      Thất Nguyệt nhìn chàng, cơ hồ tin nổi vào điều chàng vừa , liền hỏi: “Huynh vừa gì cơ, vì sao lại phải tìm nha hoàn cho muội?”

      Liễu Dật cảm thấy nàng có chút kì quái, hỏi: “Nàng là thê tử của ta, ta đương nhiên phải mang lại cho nàng cuộc sống dễ chịu nhất.”

      Lúc này Thất Nguyệt hiểu vì sao phụ thân lại bảo nàng cảm kích ông ta, nguyên lai ông ta sớm tính toán ổn thỏa, đem hình ảnh nàng lưu lại trong trí nhớ của chàng nhưng Liễu Dật trước mắt nàng lại khiến nàng thấy hơi lạ lẫm.

      Nàng vẫn đưa kiếm cho chàng: “Huynh cầm lấy .”

      Liễu Dật nhìn thấy thanh trường kiếm đen nhánh, : “Đây là nàng tặng cho ta?”

      Thất Nguyệt lắc đầu: “Đó vốn là của huynh, được, huynh cứ cầm lấy , chừng sau này huynh lại dùng đến nó.”

      Chàng tiếp lấy thanh kiếm nặng nề, thân kiếm điêu khắc con rồng, chạm vào thân kiếm đen tuyền chàng cảm giác được cỗ khí ấm áp truyền khắp toàn thân, thư thái vô cùng liền gật đầu: “Cũng là nàng tặng ta.” rồi cầm lấy tay Thất Nguyệt, bước về phía con đường cạnh khu rừng.

      Thất Nguyệt biết là đến nơi nào nhưng nàng nguyện ý theo chàng, cho dù trước mặt là núi đao thể quay đầu hay biển lửa có đường lùi nàng cũng ko hối hận, nguyện ý với chàng đến chân trời góc bể trọn đời trọn kiếp, lúc này nàng có cảm giác hạnh phúc đến.

      hiểu sao Liễu Dật lại quen thuộc với con đường này như vậy, qua mấy khúc quanh, bọn họ tiến vào trong tòa cốc vắng. Trong đó có ngôi nhà cỏ, bên nhà có quạt gió, đối diện có khoảnh sân trồng trúc, trước sân có cây cầu , dòng nước liu riu chảy qua, chung quanh toàn hoa hồng. Dưới ánh trăng, nơi đây giống với cảnh tiên nơi thế ngoại, khiến lòng người bình tĩnh, thư sướng.

      Liễu Dật nhìn ngôi nhà, dường như thập phần thân thuộc: “Về đến nhà nhõm biết bao.”

      Thất Nguyệt lúc này minh bạch vì sao phải cảm kích Ngạo Thiên, vốn ông ta an bài mọi trong kí ức Liễu Dật, thậm chí đến cả ngôi nhà, địa điểm này đều chọn sẵn rồi. Nàng biết nên cảm kích phụ thân hay hận Ma môn môn chủ nữa, tuy nàng có được chàng nhưng làm tổn thương chàng quá nhiều.

      Liễu Dật nhìn Thất Nguyệt: “Ngắm nhìn ánh trăng từ xa khiến chúng ta mau buồn ngủ, chúng ta vào trong sân ngồi , trong đó có cây đu.” Tựa hồ chàng than thở với nàng.

      Thất Nguyệt gật đầu, cười e ấp rồi theo chân chàng vào trong, nơi này tuy giản dị, rất bình phàm nhưng lại khiến nàng có được cảm giác hạnh phúc chưa bao giờ có. Mười năm trước, nàng tự hỏi mình đồng thời hỏi Liễu Dật vì sao chàng bảo nàng rằng người lại thống khổ như thế nhưng hôm nay, đầu óc nàng cuối cùng cũng gạt được thống khổ đó, cũng có được niềm hạnh phúc hư vô…

      Hai người ngồi cây đu, nhàng đu đưa, cảm giác bay bổng khiến trong lòng họ bồi hồi, mùi hoa dạ lan hương theo gió phiêu động khắp chung quanh, dòng nước chảy dưới cây cầu tựa hồ cất lên khúc hát vui mừng, ánh trăng lấp lánh khiến phiến tiên cảnh nơi đây mĩ lệ dị thường. Thất Nguyệt nhìn cây đu đung đưa, hỏi: “Thư sinh, đây phải là mơ chứ?”

      Liễu Dật cười đáp: “Sao lại là mộng, chỉ có ngủ mới gặp mộng mà thôi, ài…chỉ tại mười năm nay ta thi đậu công danh khiến nàng phải khổ sở bần hàn.”

      Thất Nguyệt lắc đầu: “ cần thi đỗ công danh làm gì, cứ thế này muội cũng mãn nguyện rồi, cần gì phải tìm phồn hoa trong chốn trần thế, nơi đây có chỗ nào đẹp hơn nữa đâu? Chúng ta cứ ở đây sống cho đến ngày nhắm mắt xuôi tay.”

      Liễu Dật nhìn nàng gì, bởi vì chàng cần phải

      Thình lình, Thất Nguyệt chỉ lên tầng đầu, : “Thư sinh, huynh xem kìa, là sao băng…”

      Nhìn theo hướng nàng chỉ, Liễu Dật : “Đúng rồi, nhiều quá…là mưa sao băng.” Chỉ thấy phía đầu hai người chớp mắt xuất vô số lưu tinh, dưới trời đêm đen thẫm, sao băng trắng ngần lóe rạng, quang hoa rực rỡ đầu hai người rồi biến mất.

      Liễu Dật chăm chú nhìn trận mưa sao băng giống như sát kề trước mắt, quay nhìn Thất Nguyệt : “Thất Nguyệt, ta thường nghe rằng trước khi sao băng biến mất, lời khấn nguyện rất linh, bao nhiêu sao băng như thế ta nghĩ nguyện vọng của nàng lần này chắc càng linh nghiệm hơn.”

      Thất Nguyệt gật đầu: “Sao băng chỉ lóe lên trong chớp mắt, có dài lâu gì đâu, phút giây vĩnh viễn của chúng ta được bao lâu? Nếu như nguyện vọng dưới ánh sao băng linh nghiệm, muội hi vọng thư sinh huynh vĩnh viễn ghi nhớ những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay.”

      Liễu Dật cười: “Thất Nguyệt ngốc à, ta sao lại quên được, tuy sinh mệnh của sao băng ngắn ngủi nhưng hạnh phúc của chúng ta là vĩnh viễn, nếu có chết chúng ta cũng từng hạnh phúc, nhất định gìn giữ thế giới riêng này.”

      Thất Nguyệt nhìn chàng, cười : “ sao? Chúng ta có thể cùng nhau nếm trải hạnh phúc?”

      Liễu Dật nhìn sao băng, nhàng đung đưa cây đu, : “Đương nhiên, tương lai chúng ta nhất định nếm trải, chúng ta được cùng sống với nhau cũng là hạnh phúc, chả lẽ nàng còn hoài nghi ư?”

      Trong mắt Thất Nguyệt loáng thoáng mơ hồ, ba ngàn ngày dài ngóng trông liệu có lưu giữ được niềm hạnh phúc này ? Nàng lên tiếng, chỉ ngừng gật gật đầu…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :