Ma Kiếm Lục - Tàn Nguyệt Bi Mộng (272 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 125: TÀ ÁC KÍ ỨC, SONG LONG ...

      Suốt dọc đường Liễu Dật dám dừng chân, chàng hiểu vì sao từ lúc tỉnh lại ở sơn động đó đến giờ, thân thể lại hư nhược như vậy, trong trí nhớ dường như có đoạn liền mạch nhưng chàng cũng muốn cả nghĩ, chỉ lòng nhanh nhanh trở về Phong Đô Quỷ Thành nơi Trung Nguyên. Tuy vậy, thân thể yếu ớt của chàng đến cực lực, lại cố gắng thôi động Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp hai lần nên giờ có thể ngã gục bất cứ lúc nào. Dù trong mắt có phần hoảng hốt nhưng chàng vẫn phải kiên trì, thân còn mang hi vọng của bao người, chàng thể để niềm hi vọng ấy lụi tàn như thế này được.

      Thời gian giọt thân ảnh độc của chàng, ngày rồi lại ngày trôi qua, là ngày thứ 4 chàng cấp tốc bay về nơi mọi người tránh. Chàng mệt, mệt lắm rồi chỉ muốn dừng lại nghỉ ngơi chốc. Tuy rằng bình thường Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp có thể giúp chàng hấp thụ hỗn độn chi khí của thiên địa và cũng có tác dụng liệu thương nhưng chàng liên tục ngự kiếm, nỗi mệt mỏi trong thân thể ngừng tăng lên, lại thêm quá hư nhược nên có thể mất nhiều ngày mới điều thương xong.

      Cuối cùng chàng cũng về đến nơi, tinh thần phấn chấn trở lại, nhàng đáp xuống mặt đất, thu hồi Bi Mộng Kiếm. Thân thể lảo đà lảo đảo, chàng quá mệt mỏi, quá hư nhược, nhất là bốn ngày đêm liên tục đăng trình khiến vết thương càng thêm trầm trọng.

      Lang Vương, Bạch Hổ cùng mọi người thấy chàng đáp xuống liền chạy lại.

      Liễu Dật hỏi Lang Vương: “Lão sư, mọi người đâu rồi?”

      Lang Vương đáp: “Những người khác sớm về cả rồi, đợi Ma chủ, chiếu theo tốc độ của Ma chủ, thể mất những mười hai ngày.”

      Liễu Dật kinh ngạc: “Mười hai ngày? Ta chỉ mất có 7 ngày cơ mà, sao lại thành những 12 ngày nhỉ?”

      Lang Vương bị câu hỏi ngược của chàng làm cho kinh ngạc: “Ma chủ, ngài xem ra vô cùng hư nhược, chắc là nhớ nhầm thôi, chính xác là ngài mất 12 ngày mới quay về.”

      Liễu Dật hơi hoang mang, chàng mất 3 ngày, về mất 4 ngày, tất cả chỉ có 7 ngày thôi, mọi người và Lang Vương chắc nhớ lộn, vậy 5 ngày kia trôi qua như thế nào? xảy ra chuyện gì?

      Nhất thời, đầu óc chàng loạn cả lên, cảm thấy hơi hoảng hốt, thậm chí tâm lý có phần kinh khiếp, chàng hoàn toàn nhớ được gì về quãng thời gian 5 ngày ấy.

      Rốt lại, trong 5 ngày ấy xảy chuyện gì? Ai biết đây? Nhưng còn phải giải quyết vấn đề trước mắt, chàng thu nhiếp tâm thần, : “Lão sư, tôi lấy được Thiên Tinh Khoáng.”

      Lang Vương nghe vậy vô cùng kinh ngạc, hỏi ngược lại: “Thiên Tinh Khoáng? Nhưng Thất Nguyệt và Ngạo Thiên lấy được rồi. Sao lại đồng thời xuất 2 khối khoáng thạch, là tuyệt thế thần vật thể cùng lúc xuất 2 khối được!”

      Lúc này, Thất Nguyệt và Ngạo Thiên cùng tới, trong tay Ngạo Thiên cầm khối khoáng thạch màu trắng, lấp lánh, trong suốt, cũng hình bát giác lăng, giống như khối Thiên Tinh Khoáng của chàng, có điều lớn hơn vài ba lần.

      Chàng lần tìm thân mình, muốn lấy ra khối Thiên Tinh Khoáng của mình nhưng tìm lúc lâu mới phát rằng khối khoáng thạch kì quái đó đột nhiên biết mất. Chàng nhìn khối Thiên Tinh Khoáng tay Ngạo Thiên, thốt lên với vẻ tin nổi: “Mất rồi.”

      Lang Vương nhìn thấy ánh mắt hoang mang của chàng, ông biết trong mấy ngày qua xảy ra chuyện gì đó nhưng có thể khẳng định chàng tuyệt đối phải trải qua trường ác đấu mới lấy được khối khoáng thạch thần bí, giờ khối khoáng thạch đó biến mất, chỉ có 2 khả năng. Thứ nhất rơi mất trong lúc phi hành, thứ 2, đó căn bản phải là Thiên Tinh Khoáng, chỉ là vật rất giống mà thôi.

      Liễu Dật nhìn Ngạo Thiên, gật đầu : “Tốt, dĩ nhiên là Ngạo Thiên môn chủ tìm được khối khoáng thạch này, mời lão sư nhanh chóng chuẩn bị luyện chế thần tiễn, tôi thấy mọi người trụ nổi nữa rồi.”

      Lang Vương đồng ý: “Vâng, cần phải nhanh lên vì tại ma khí càng lúc càng nặng, biết lúc nào Cửu U Ma Thần thoát được phong ấn.”

      Liễu Dật lại gật đầu, nhìn chung quanh, đột nhiên ánh mắt chàng chạm phải Thất Nguyệt, hiểu sao nàng lại như tiểu nương phạm lỗi, đầu cúi xuống, mực im lặng, lúc nàng chợt ngẩng đầu lên, chàng nhận thấy trong mắt nàng nỗi sợ hãi, ân hận. Là chuyện gì? Chàng muốn nghĩ ngợi nhiều.

      Chàng quay người với Lang Vương: “Lão sư, tôi thụ thương vài chỗ, cần phải lui vào điều dưỡng, mọi ở đây nhờ ông phân phó. Nếu có chuyện gì khó xử, nhất thiết đợi tôi tỉnh lại hẵng .”

      Lang Vương gật đầu, ông biết vì lý do gì chàng thụ thương, đương kim thế gian này còn có kẻ làm chàng bị thương được ư? Nhưng ông biết có chuyện gì là tuyệt đối…

      Chàng lẳng lặng tiến vào trướng bồng dưới ánh mắt quan sát của Lam Nhận, Thiên Kiêu, Thập Kiệt Nhất, Đại Đao Vương. Chàng thụ thương phải , cảm giác nếu như phong bế ý thức, từ từ điều dưỡng luồng chân nguyên hỗn loạn có thể xé nát thân thể, khiến chàng banh xác mà chết.

      Nhìn chàng rời , Lang Vương quay đầu : “Mời thủ lĩnh các môn phái theo ta…”

      về Liễu Dật, sau khi vào trong trướng chàng hiểu mình có chuyện gì ổn, xảy ra chuyện gì mà trong đầu chỉ nhớ ràng được 7 ngày trong khi Lang Vương lại bảo là 12 ngày, kí ức về 5 ngày đó mất đâu, hơn nữa khối đá thần bí phải là Thiên Tinh Khoáng kia vì sao biến mất? Tất cả mọi chuyện khiến đầu óc chàng rối rắm.

      lúc sau, chàng ngồi giường, theo thói quen cởi Bi Mộng Kiếm ra, đặt lên hai chân rồi tự điều chỉnh chân nguyên, bắt đầu phong bế lục thức, tiến vào cảnh giới vong ngã…

      Cần biết rằng giấy thể gói được lửa, câu hỏi nào rồi cũng có đáp án, chỉ là nếu gặp phải vấn đề phức tạp để có đáp án cần nhiều thời gian.

      Chàng hoàn toàn quên mất bản thân, tuy nhiên sau khi tiến vào cảnh giới vong ngã, đạo hoàng quang lóe lên, tiếp đó lại xuất đạo hồng quang, như thể chúng tự đến từ nơi hắc ám.

      Chàng hơi hoảng loạn. Nên biết là khi vào đến cảnh giới vong ngã thể xảy ra chuyện gì, thậm chí có người đến trước mặt muốn thương tổn chàng nếu tỉnh lại, chàng cũng thể biết được. Hơn nữa, lục thức phong bế, những thứ như tưởng tượng, ảo tưởng, mộng cảnh đều thể xuất .

      Cát Lợi Nhi có thể tiến vào cảnh giới vong ngã của chàng khiến chàng kinh ngạc, giờ còn kinh ngạc hơn. Chàng tự phong bế lục thức, sao lại còn tiến vào trong ảo cảnh, đây là nơi nào, tuy có phần quen thuộc, khá giống với mộng cảnh của mười năm trước nhưng chàng vẫn hơi hoảng sợ, tẩu hỏa nhập ma chăng?

      Trong vùng tối tăm, chàng có cảm giác hoang mang, cũng lúc đó, hoàng quang và hồng quang liên tiếp lóe lên, hai con rồng liền xuất trước mắt chàng.

      Là…Long Hoàng, Liễu Dật có thể cảm giác thấy con rồng đỏ là Long Hoàng, vốn hóa thành Bi Mộng Kiếm, trong giấc mộng hồi 10 năm trước chàng thấy qua nên cảm giác được hình dạng của Long Hoàng, chỉ ngờ Long Hoàng lại xuất chân thực trong ảo cảnh này.

      Tâm niệm chàng khẽ chuyển: “ đúng, Long Hoàng bị Bàn Cổ giết, hồn phách tan nát, chỉ còn lại nhục thân hóa thành Bi Mộng Kiếm, lưu giữ câu chú đối nghịch với Thần. Những sinh mệnh vô hồn vô phách dù là trong mộng cảnh, ảo giác cũng thể xuất , nhưng tại thân hình to lớn của Long Hoàng xác xuất .”

      Nhìn qua phía đối diện, vật màu vàng phát xuất quang mang rực rỡ, là…là hỏa long từng xuất tại hồ nham tương. Chỉ thấy chung quanh thân thể hỏa long bốc lửa, vô tận hơi nóng khiến cả gian biến thành cong queo. Vì sao, vì sao nó lại xuất ở đây, đây là đâu?

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 126: DI BIẾN TIẾN HÓA, HỒNG SẮC ĐÍCH ...

      Có thể, những thứ ràng đều có góc cạnh riêng, mỗi việc xảy ra đều có lý do riêng. Còn bạn, chỉ có thể tiếp thụ bởi bạn có chọn lựa nào khác.

      Nhìn hai con cự long bay lượn trong vùng tối, Liễu Dật biết phải gì, cũng biết đó là gì? Hai chuyện vốn thể tồn tại vì lí do nào đó lại xuất ở đây. Long Hoàng từ bảy ngàn năm trước thành tro tàn, còn hỏa long vốn ở hòn đảo cách xa những ngàn vạn dặm, vì sao lại cùng ở trong gian hắc ám?

      Chàng còn vẩn vơ, tiếng gầm chấn động gian hắc ám vang lên, liền đó Long Hoàng uốn khúc bay lên, càng lúc càng cao, đột nhiên thân hình xoay chuyển, rồi biến mất, trở thành thanh trường kiếm đen nhánh.

      Chàng tự nhiên nhận biết, là Bi Mộng Kiếm, Long Hoàng vừa biến mất Bi Mộng Kiếm liền xuất . Hỏa long bay thẳng về hướng thân kiếm, quấn quanh theo chiều ngược lại.

      Vốn thân thể hỏa long quá lớn, nhưng khi bay về hướng Bi Mộng Kiếm do Long Hoàng hóa thành, thân thể càng lúc càng , cuối cùng chỉ lớn bằng đúng với thân kiếm. Bi Mộng Kiếm liền phát ra hỏa quang, xung quang tỏa rạng kim sắc chói lọi.

      Liễu Dật xảy ra chuyện gì, quang mang ngừng lại, kim quang vừa tan biến, chàng liền phát hỏa long cũng thấy đâu nữa. Lúc đó, Bi Mộng Kiếm bay về phía chàng với tốc độ quá nhanh, chàng nhàng tiếp lấy, quan sát kĩ càng thân kiếm, bao kiếm hình tròn còn hoàn toàn màu đen, bị khắc hình con rồng, chính là hỏa long vuốt.

      Chàng nhàng bạt kiếm, thân kiếm biến đổi, lưỡi kiếm còn nguyên màu trắng, cả thân kiếm biến thành đen nhánh nhưng thấy lớp hắc khí bao quanh. Chàng nắm lấy chuôi kiếm, trong khí tức bi thương chứa chút ấm áp, cảm giác chưa bao giờ thấy qua, chàng có chuyện gì xảy ra. Cũng lúc đó, gian hắc ám đột nhiên sáng bừng, chàng liền nhắm mắt lại, khi mở mắt ra thấy mình ở trong trướng bồng.

      Chàng cảm thấy vô cùng thoải mái, những mỏi mệt lúc trước còn, mọi tĩnh mạch trong thân thể đều thông sướng, khôi phục lại trạng thái hoàn hảo. Chàng bỗng cảm giác hai chân ấm ấm áp áp, cực kỳ thư thái, nhìn xuống Bi Mộng Kiếm buông ngang chân thấy có chút kỳ quái, thân kiếm…thực biến đổi.

      Chàng nhè cầm Bi Mộng Kiếm lên, thân kiếm quấn quanh con hỏa long bay, cảm giác ấm áp này chính từ cây kiếm truyền ra. Chàng lại bạt kiếm, chỉ thấy thân kiếm còn là màu trắng bạc, đúng như trong ảo cảnh lúc trước, biến thành màu đen nhánh.

      Liễu Dật biết Bi Mộng Kiếm xảy ra điều gì, vì sao lại có biến hóa này nhưng chàng có cảm giác rằng nó tự cường hóa, Bi Mộng Kiếm tại mạnh hơn hẳn trước kia.

      Chàng nghĩ ngợi nữa, cầm kiếm bước ra khỏi trướng. Lúc đó, ở khu vực giữa chính, ma lưỡng đạo dựng lên chiếc lò luyện khổng lồ, Lang Vương dẫn theo mọi người, liên tục quan sát động tĩnh bên trong lò luyện.

      Ông thấy chàng bước ra, ngay: “Ma chủ, sao nghỉ ngơi !”

      Chàng lắc đầu, nhìn lại những gương mặt quen thuộc: “Mọi người ở đây liều mạng, ta làm sao có tâm tình nghỉ ngơi.”

      Lang Vương gật đầu, lại thở dài thốt: “Có chuyện nhầm lẫn, thần coi thường độ cứng rắn của Thiên Tinh Khoáng, loại lửa thông thường khó mà luyện nổi. Thần cho thêm rất nhiều chất liệu nhằm tăng nhiệt độ nhưng chưa ăn thua gì.”

      Đại Đao Vương nhìn Lang Vương thốt: “Ông đùa à, vất vả lắm mới tìm được mọi thứ về mà lại luyện được. Chúng tôi muốn đợi chết, ông nhìn những người trấn thủ Trấn Ma Kỳ xem, sắp ổn rồi.”

      Liễu Dật nhìn theo hướng Đại Đao Vương chỉ, quả nhiên những người trấn thủ tuy luân lưu thay đổi nhưng tốc độ khôi phục của họ nhanh như ma khí, xem tình hình này tối đa là 3 ngày nữa, họ đều kiệt quệ.

      Chàng hỏi: “Lão sư, có cách khác sao?”

      Lang Vương buông tiếng thở dài tự trách: “Đều tại thần, trăm điều kín kẽ vẫn để hở điều, quên mất rằng Thiên Tinh Khoáng này là do thiên địa tinh hoa nuôi dưỡng mà thành, lửa thường dù nóng mấy cũng khó lòng dung hóa được. Thần nghĩ muốn dung hóa nó cần phải đưa lò luyện vào trong hỏa sơn nơi hải ngoại có biện pháp. Nhưng thời gian đủ…”

      Liễu Dật suy nghĩ chốc rồi : “Lão sư bất tất tự trách, chuyện này nhất định có cách giải quyết, sao thử chặt ra thành nhiều phần rồi mới luyện?”

      Lúc đó, Lam Nhận tới: “Đúng đó, nếu chặt được, gọi tôi là xong.”

      Lang Vương lắc đầu: “Nếu thần chặt được các vị thủ lĩnh chính, ma đều ở đây, họ chặt lâu rồi, đó phải cách. Cần nhớ là Thiên Tinh Khoáng này càng chỗ đốt lửa cũng phải theo; cả khối vẫn tiện hơn nhiều mảnh, ngược lại thần sợ luyện hóa nổi.”

      Liễu Dật hỏi tiếp: “Chả lẽ các vị thủ lĩnh chính, ma lưỡng đạo có pháp bảo nào thuộc hỏa hệ sao?”

      Lang Vương gật đầu: “Có cũng có nhưng những pháp bảo đó thiên về tính năng công kích, sao có thể chịu nổi thời gian thiêu đốt dài để luyện hóa khối đá?”

      Liễu Dật cảm thấy thời khó có biện pháp, nếu như thể luyện hóa được Thiên Tinh Khoáng họ phải chết trong hi vọng. Chẳng lẽ đơn giản là có cách giải quyết?

      “Ầm”, từ Phong Đô Quỷ Thành cách ngoài trăm dặm truyền lại tiếng nổ động trời, thanh vừa bùng nổ, vô số tử linh liên tục va đập vào lớp khí bảo vệ màu vàng, dần dần lớp khí bắt đầu dao động…

      Lang Vương lắc đầu, ngồi sụp xuống than: “Gấp cũng được, đều tại tôi quên mất lửa thường thể luyện chế được Thiên Tinh Khoáng, là tôi phụ lòng các vị, là tôi sai, đều tại tôi sai…”. Nghe Lang Vương tự trách, Liễu Dật đột nhiên cảm thấy lồng ngực bức bối.

      Nhìn chiếc lò luyện khổng lồ mà lòng chàng đau đớn vạn phần, lẽ nào thế giới đến ngày tàn? Nỗ lực của mọi người đều trở thành công cốc? Có thể khi Cửu U Ma Thần xung phá được phong ấn, độc chướng trong đó giết toàn bộ mọi sinh mệnh, đời này chỉ còn mỗi y tồn tại?

      Trong lúc chàng chìm trong đau đớn, suy nghĩ loạn xạ, giọng vang lên: “Các vị nhìn kìa.” Chàng nhìn theo hướng phát ra tiếng , là Thiên Kiêu, người con giống hệt Cát Lợi Nhi vừa lên tiếng. Chàng nhìn nàng bởi chàng phát ánh mắt mọi người nhìn vào mình. Thủ lĩnh chính, ma lưỡng đạo, Đại Đao Vương, Thập Kiệt Nhất, A Cửu, Thủy Nhi, cả Lam Nhận, Lang Vương, mục quang đều rọi vào chàng.

      Chàng dường như cảm giác có điều ổn, hỏi Lang Vương: “Lão sư, có gì

      sao?”

      Lang Vương tựa hồ mười phần kinh ngạc, đáp, chỉ dùng quạt chỉ vào Bi Mộng Kiếm tay trái chàng.

      Chàng chậm rãi nhìn xuống tay trái…là…là gì? Toàn bộ thân kiếm màu đen bỗng nhiên bốc lửa, ngọn lửa rừng rực thể nhiệt độ tuyệt đối, trong phạm vi xích quanh thân kiếm hoàn toàn bị lửa đỏ bao phủ, nhưng tay trái của chàng, kể cả nửa bàn tay ngập trong lửa chỉ có cảm giác hơi ấm áp thôi…

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 127: KIẾM GIẢ CHI MỘ, PHÁ THIÊN ĐẠO ...

      Mọi thứ đều ngừng biến hóa, đời người có thăng có trầm, câu chuyện có cao trào và thoái trào, thể nào tránh được. Bạn đừng kinh ngạc, trong đời mình, bạn thể lúc nào cũng sung sướng…Bảy ngàn năm rồi, thế giới biến đổi, con người biến đổi, thanh kiếm trong tay Liễu Dật cũng biến đổi, biến đổi theo kiểu nào tôi có cách diễn giải, truyền thuyết này chỉ có thể đợi bạn đến đọc.

      Chăm chăm bàn tay trái của mình rồi nhìn thanh trường kiếm đen nhánh, Liễu Dật hoàn toàn rối bời, cái gì vậy, ngọn lửa hồng bao quanh thân kiếm, thiêu đốt cánh tay chàng nhưng có cảm giác nóng bỏng, ngược lại, đó là cảm giác ấm áp, khiến chàng phấn chấn vô cùng.

      Ánh mắt mọi người đều bị ngọn lửa hồng nhảy nhót hấp dẫn, ngọn lửa lung linh nhưng nóng rãy, người đứng quanh bất giác tự lùi lại vài bước bởi sức nóng khiến hơi thở họ gấp gáp hẳn lên, ý thức trở nên mông lung.

      Lang Vương vận khởi hộ thân cương khí chống lại áp lực của hơi nóng, với Liễu Dật: “Ma chủ, nóng quá, ngài có cảm giác gì ư?”

      Liễu Dật lắc đầu: “Ấm áp lắm, nóng chút nào, nhưng…đây là chuyện gì vậy? Nó làm cách nào đó tụ lại thân kiếm của ta, ta thể khống chế được.”

      Lang Vương tràn đầy nghi hoặc, mặc cho ông khắp tam giới suốt hơn ngàn năm nhưng chưa bao giờ thấy thứ lửa nào thần kỳ như thế.

      Liễu Dật nhìn quanh, mặt đất dần dần cháy sém, đột ngột bị lửa đỏ làm nứt ra. Bỗng nhiên, trong đầu chàng ánh lên tia sáng, nhiệt độ quả nhiên cao, nếu như dùng để dung luyện Thiên Tinh Khoáng thế nào?

      Chàng nắm chắc chuôi kiếm, tuốt mạnh Bi Mộng Kiếm, lúc đó, chung quanh lưỡi kiếm đen nhánh bị lửa đỏ bao phủ, trông cực kỳ quái dị.

      Chàng thôi động Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp, đem vô thượng chân lực nhập vào trong thân kiếm, chớp mắt cảm giác được luồng chân khí bị tầng khí nóng vây lại, Bi Mộng Kiếm bắt đầu rung động, toàn bộ thân kiếm bị lửa đỏ bao phủ, tựa hồ…chàng khống chế nổi nó, hình như Bi Mộng có sinh mệnh, muốn thoát ly khỏi chàng.

      Chàng lớn với Lang Vương: “Lão sư, mau mở lò luyện.”

      Lang Vương lập tức hiểu ra, cấp tốc mở nắp lò luyện, chỉ thấy bên trong lửa vàng vẫn ngừng dung luyện khối Thiên Tinh Khoáng, cũng lúc đó Liễu Dật buông lơi song thủ, tiếng ngân lanh lảnh phá bay lên, trường kiếm đen nhánh hóa thành con hỏa long, tiến thẳng vào lò luyện.

      Chàng thở hắt hơi, hiểu Bi Mộng xảy ra chuyện gì mà dùng khí lực cực lớn cũng cách nào giữ nổi nó, chỉ cảm thấy thanh kiếm muốn xông vào lò luyện; vì vậy khi Lang Vương mở nắp, chàng chỉ lơi tay trong thoáng chốc, nó hóa thành hỏa long, tiến thẳng vào trong.

      Bầu khí dần bình tĩnh lại, Lý Lăng bước tới, chắp tay thành quyền : “Cung hỉ thành chủ, thanh kiếm này thành kiếm thần, chắc lâu nữa có thể trở thành đế kiếm.”

      Lúc này tay Liễu Dật còn ngọn lửa hồng nữa, chỉ có vỏ kiếm màu đen, mọi người đều thong thả tiến lại.

      Chàng : “Lời huynh đài tại hạ hiểu, trăm năm ôm giấc mộng si kiếm chắc huynh đài rất am hiểu kiếm đạo, có thể ràng được chăng?”

      Lý Lăng cười đáp: “Ta cũng lắm, chỉ được nghe Lãnh Kiếm huynh rằng kiếm phải là vật chết mà có sinh mệnh, giống như thế giới của chúng ta, có người bình phàm, người bất bình phàm, người tu kiếm, người tu đạo, lại có cả những bậc thống chế cao cao tại thượng; kiếm đạo cũng giống như thế, thần kiếm chắc chắn là vật bất phàm, có thể trợ giúp chủ nhân hoàn thành tu nghiệp nhưng mà mọi người thường bỏ qua điểm là phải giúp ngược lại cho tu nghiệp của kiếm, kiếm giúp người thành nhân đạo người phải giúp kiếm thành được kiếm đạo, tạo thành trạng thái hai bên hỗ trợ lẫn nhau, có thể lên thẳng thiên đạo.”

      “Cho dù Lý Lăng si kiếm bách niên cũng cách nào tham ngộ được nhân kiếm hỗ tu như vậy để lên thiên đạo. Nghe Lãnh Kiếm huynh giảng giải về kiếm như nghe được thiên thư. Chắc huynh ấy sớm qua được thiên đạo tiến vào trí đạo, tu vi đến mức siêu việt thiên nhân, giờ huynh ấy thành truyền thuyết chân chính.”

      Liễu Dật gật đầu: “Lăng huynh đệ là ta trong lúc vô ý tiến hành thiên đạo kiếm nhân hỗ tu?”

      Lý Lăng gật đầu: “Xem ra lúc nãy thanh kiếm đó nguyên hình, đề thăng lên kiếm cảnh mới, nếu như phải thành chủ trợ giúp nó làm sao tự đề thăng, rũ sạch được hồn phách của nó đây?”

      Liễu Dật nhớ lại ảo cảnh lúc trước, phải chàng mà là hỏa long hoàn thành đạo tu kiếm của Bi Mộng nhưng hỏa long từ đâu mà đến?

      Lý Lăng nhìn mọi người ngơ ngẩn, cười : “Các vị bất tất kinh ngạc, chẳng qua có những vật vì chưa hiểu , chúng ta lí giải được mà thôi, như thần khí trong tay các vị, nếu có ngày các vị tham ngộ được đạo tu kiếm, ắt nhập vào thiên đạo, đạt mức đại thành về kiếm.”

      Rất nhiều cao thủ chính ma lưỡng đạo đều tự nhìn vào vũ khí trong tay mình, ai muốn vũ khí tâm ái của mình có được hào quang chói lọi, sắc bén vô cùng, lại có thêm công năng đặc thù, bèn cố gắng nhớ lời Lý Lăng vừa , tựa hồ có thêm nhận thức mới về đạo của vũ khí. Có lẽ họ cần cảm tạ Lãnh Kiếm, nhân vật thần thoại có những lý giải bất khả tư nghị về kiếm.

      Liễu Dật suy nghĩ lời của Lý Lăng, ý của y là…kiếm và người cũng giống nhau, có thể đề thăng tu vi của mình, Bi Mộng và những thần kiếm khác có vẻ giống nhau, nó là thanh thần kiếm có hồn phách, vì sao lúc này lại vụt trở thành thanh thần kiếm siêu việt, hỏa long xuất rất kỳ quái, giải thích như vậy dường như chưa hợp lý…

      Có thể còn nhiều thứ đợi con người tham ngộ, kì tích luôn tồn tại bên cạnh bạn, giống như Lãnh Kiếm cùng quật khởi với cửu đại môn phái. Bằng vào lí giải sâu rộng về kiếm, cùng kiếm tham ngộ, ông ta chỉ mất có 30 năm ngắn ngủi vạch đất phân chia địa vị cùng với thủ lĩnh cửu đại môn phái, trở thành thần thoại của kiếm. Truyền thuyết về ông ta càng lúc càng nhiều, nhưng ông ta bỗng nhiên ngộ đạo vào đêm, phi kiếm lên chín tầng trời hoặc bỏ kiếm mà , tiêu sái giữa thiên địa, hoàn toàn vượt khỏi vòng chuyện sinh tử. Vì vậy, ông ta là kiếm giả, kiếm giả trong truyền thuyết…

      Lúc mọi người suy ngẫm trong lòng, Lam Nhận gào lớn lên: “Mọi người xem lò luyện kìa?”

      Tiếng kêu kinh ngạc của nàng đánh thức mọi người từ trong ngàn vạn suy nghĩ vẩn vơ, hướng mục quang về nắp lò luyện, trong thoáng chốc nhưng người đứng gần lò luyện đều vội vàng thoái lui.

      Câu chuyện còn tiếp tục, Tàn Nguyệt châm điếu thuốc, nghỉ ngơi lát rồi lại tiếp tục kể.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 128: THẦN TIỄN ĐẠI THÀNH, ĐẮC NHẤT VẬT ...

      tiếng hô kinh hãi vang lên, tất cả mọi người kể cả những người trông coi lò luyện đều lui lại. Chỉ trong tuần trà, nhiệt độ của lò luyện bất ngờ tăng cao khiến những những người đứng ngoài cảm thấy chịu nổi áp lực của hơi nóng, buộc phải lui ra.

      Mục quang mọi người đều đổ dồn vào lò luyện, chỉ thấy cây cối chung quanh lò luyện héo tàn, mặt đất nứt nẻ, nhiệt độ ngừng tăng lên, lò luyện khổng lồ phát ra hồng quang, nhiệt độ bên trong dần đạt đến ngưỡng, lò luyện thình lình biến thành màu đỏ tía, gần như trong suốt.

      Những người đứng bên lò luyện thoái lui liền mấy bước, nhiệt độ này khiến người ta tin nổi, lui ra ba trượng vẫn cảm nhận được áp lực của hơi nóng. Màu đỏ tía sẫm dần, lớp vỏ lò luyện biến thành gần như trong suốt, mọi người liền phát ra bên trong lò luyện tựa hồ có con rồng màu đỏ tía bay lên bay xuống, nhiệt độ chính do giống vật kì quái kia tạo ra.

      Tuy nhiên, trừ Liễu Dật, nhiều người hề biết rằng đó là Bi Mộng Kiếm, nó dường như hoàn toàn thoát hẳn lớp vỏ trước kia.

      Lang Vương nhìn lò luyện biến thành màu tím, gật đầu: “Tốt quá, hỏa diễm mãnh liệt như thế này nhất định có thể nhanh chóng dung hóa khối Thiên Tinh Khoáng, còn về cán tên, chúng ta chế luyện ở chỗ khác, tuy nhiên vật liệu cũng thuộc loại ngàn năm khó kiếm, có thể sánh với khối Thiên Tinh Khoáng này nên cần phải chế luyện cẩn thận, chỉ cần tăng thêm chút nhiệt độ cho vật liệu là ổn.”

      Liễu Dật gật đầu: “Bạch Hổ, Kỳ, Lân, các ngươi theo Lang Vương chế luyện cán tên, xem ra hôm nay chúng ta có hi vọng lập lại phong ấn với Cửu U Ma Thần, tuy chỉ là tạm thời, nhưng ta nghĩ ít nhất trong vòng ngàn năm y có động tĩnh gì.”

      Lang Vương gật đầu: “Chúng thần đây…”

      Nhóm Lang Vương vừa khỏi, Lam Nhận liền bước tới: “Thanh kiếm của huynh làm sao mà tu thành, thần kì, lại có thể biến hóa nữa.”

      Liễu Dật liếc nhìn nương mỹ miều này, lắc đầu đáp: “Ta .”

      Lam Nhận bĩu môi: “ nhen, sách của tôi đâu?”

      Liễu Dật đưa tay vào trong ngực áo lục lọi nhưng kì quái, tìm hồi lâu mà thấy gì, buột miệng : “Mất rồi.”

      Lam Nhận trợn to đôi mắt màu lam, kêu lên: “Huynh cái gì? Huynh làm mất sách của tôi, huynh có biết các vị trưởng lão trong tộc chúng tôi phải mất bao nhiêu thời gian mới chế luyện được quyển sách đó ?”

      Liễu Dật cố gắng nhớ lại nhưng trong trí nhớ có dấu tích gì, chàng thực biết quyển sách đó ở đâu? Hơn nữa, lần hồi tưởng này cũng làm chàng nhớ được quãng thời gian năm ngày bị mất, đoạn kí ức đó ở đâu? chỉ vậy, cả kí ức về chuyện làm mất cuốn sách, thanh Bi Mộng Kiếm đột nhiên có hồn phách trở thành thanh kiếm kỳ quái, tất cả khiến chàng rối bời, xảy ra chuyện gì đây…

      Lam Nhận kêu lên: “Này, huynh nghĩ cái gì vậy? , huynh gặp chuyện gì mà làm mất sách? Huynh làm sao bồi thường cho tôi đây!”

      Liễu Dật phát rằng nha đầu mắt lam này quả là khó trêu vào, lắc đầu : “Tôi biết, muốn bồi thường thế nào tôi tận lực hoàn thành.”

      Lam Nhận đong đưa cặp mắt lam, cười nụ, với vẻ gian trá: “Huynh làm mất “ái tình” của tôi, giờ tôi muốn huynh bồi thường phần ái tình.”

      Liễu Dật tưởng nổi bé này lại đột nhiên đưa ra điều kiện bất khả thi như thế, lấy làm kì quái: “ đùa à? Ái tình? Những chuyện như thế làm sao mà bồi thường được?”

      Lam Nhận ngay: “Chuyện này đơn giản thôi mà, để tôi huynh hoặc huynh tôi là được, huynh thấy cách này được ?”

      Chàng tưởng nổi nha đầu lam nhãn điên khùng này lại thình lình ra những chuyện buồn cười như thế, làm sao bảo người ta tin nổi. Lúc đó, ánh mắt vài ba người hiếu kì ở chung quanh có vẻ kì dị, đương nhiên, đối với những chuyện cũ rích như vậy, chính, ma lưỡng đạo cảm thấy hứng thú chút nào.

      Nghe thấy câu của Lam Nhận, chàng nhớ lại mười năm trước, Thất Nguyệt từng rằng: “Muội cầu huynh điều gì, càng hy vọng huynh muội, muội chỉ mong huynh rũ bỏ nỗi đau trong lòng, nếu huynh rủ lòng thương trước khi muội qua đời cho muội thử qua chút xem tình là gì! Cũng được sao?”. Tựa hồ, câu này trở thành phần trong kí ức của chàng.

      Chàng bất giác nhìn về vị trí Thất Nguyệt đứng, nàng lúc đó nhìn chàng…Khoảnh khắc đó ngưng đọng lại, đột nhiên khiến lòng chàng chua xót, mười năm luyến ái lại trở thành tàn khốc vì vùng thẳm sâu trong kí ức khiến chàng thể tiếp nhận tình đó. Người ra câu lúc nãy nên là nàng.

      Lam Nhận nhìn chàng rồi nhìn Thất Nguyệt, : “Này, các người sao vậy, huynh , bồi thường mau, nếu tôi gọi ca ca đến chặt huynh ra từng khúc.”

      Liễu Dật lắc đầu: “ thể, tôi thể bồi thương ái tình cho nhưng tôi bảo đảm nếu tôi gặp được người ưu tú phi thường giới thiệu cho , coi như đó là bồi thường.”

      Lam Nhận điên tiết: “Huynh chết , Cát Lợi Nhi chết lâu như vậy sao huynh thể quên, là… là tức chết tôi mà.”

      Liễu Dật nhìn bộ dạng của Lam Nhận, như tức giận lại như giỡn chơi, giống hệt biểu tình của tiểu hài đòi được thứ thích, liền nở nụ cười, tựa hồ đối với nương mắt lam này, ái tình chỉ là thứ đồ chơi.

      Chàng còn vẩn vơ, chợt nghe vang lên tiếng “bùng”. thanh vừa phát ra, lò luyện liền lộ ra lỗ hổng, đạo hào quang tím đỏ chớp nhoáng bay lên trung, dừng lại chốc rồi lao về phía chàng, phảng phất như vì sao băng màu tím đỏ, mang theo quang mang chói lọi bay tới.

      Mọi người đều bị cảnh tượng làm cho kinh ngạc, là…gì vậy?

      Liễu Dật biết đó là Bi Mộng Kiếm tiến vào tầng tu đạo của kiếm. Chàng lật vỏ kiếm lại, quay vòng, quát Lam Nhận: “Lùi lại…”. Tiếng hô vừa dứt, “cảng” tiếng, luồng hào quang đỏ tía trực tiếp cắm vào vỏ.

      Mọi người nhìn vào trong lò luyện, chỉ thấy mũi tên màu trắng, lấp lánh quang mang chói lòa.

      Chớp nhoáng, Lam Nhận cảm thấy được hơi nóng áp bức tới, lập tức lui nhanh ra sau 3 trượng, những người đứng quanh Liễu Dật cũng lùi xa 3 trượng. Mặt đất dưới chân nứt toác rồi nguội dần, ngọn lửa đỏ tím biến thành màu đỏ sậm rồi chuyển thành vàng xanh, cuối cùng biến mất…

      Cảm giác ấm áp từ thân kiếm truyền lại, Liễu Dật cảm thấy nỗi bi thương của kiếm. Cũng lúc đó, trong lòng chàng máy động, nếu chàng cảm được bi thương của kiếm, cảm được kiếm ý …ra sao? Bi Tứ Thức cùng kiếm ý đều mất , vĩnh viễn mất , chàng thể sử dụng Bi Tứ Thức nữa rồi.

      Trong thoáng chốc, chàng như mất thứ gì đó, từ thân kiếm truyền lại phải là bi thương, mà là khí ấm, như vậy muốn rằng chàng thể xuất ra Bi Tứ Thức nữa sao? Cơ hồ chàng bị hơi ấm đáng sợ này làm cho kinh khiếp… Nếu như có Bi Tứ Thức, chỉ dựa vào 12 tầng Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp, chuyện báo cừu đối với chàng càng gian nan hơn. Nhưng sao lại thế, Bi Mộng Kiếm tiến vào đạo kiếm tu phải càng lúc càng mạnh hơn, cớ gì ngược lại, làm mất tứ thức kiếm ý của chàng?

      Đắm mình vào ngàn vạn ý nghĩ, chàng đột nhiên bị tiếng động kéo về thế giới thực, thấy Lang Vương cầm cây cổ cung màu đen cùng mũi tên chói sáng nhìn chàng….

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 129: CƯỜNG HÀNH PHONG ẤN, CỬU U MA ...

      Đối với ái tình, chúng ta có thể kì vọng gì đây? Dưới chốn trần thế phồn hoa, có ái tình nào qua được khảo nghiệm của kim tiền, quyền lợi? Có ái tình nào bị thời gian và khoảng cách chia cắt? ai trả lời được câu hỏi này, vì thế, tôi dùng bàn phím tả lại thứ ái tình chỉ có trong ảo tưởng này…

      Liễu Dật tiếp lấy cổ cung cùng mũi tên trong tay Lang Vương, : “Yên tâm lão sư, đừng lo cho ta, ta nhất định hoàn thành tốt, Cửu U Ma Thần lại ngủ yên.”

      Lang Vương nhìn chàng, ông thấy được mất mát và thống khổ trong mắt chàng, chuyện gì xảy ra nhưng ông cũng cẩn thận dặn dò: “Ma chủ, nhất thiết phải lấy đại cục làm trọng, nên xao động tâm thần, có chuyện gì để sau khi chúng ta qua được trường kiếp nạn này hẵng từ từ .”

      Liễu Dật gật đầu: “Ta hiểu mà.”

      đoạn, chàng cầm cung tên lên, quay người bước về phía lớp khí bảo vệ vàng rực…Ánh mắt và hy vọng của tất cả mọi người đều đặt mình chàng bởi vì ai có cách tiếp cận được lớp độc chướng màu lục. Chỉ có chàng, vị Ma chủ thần bí, có thể tiến vào nên mục quang của cả người chính, ma lưỡng đạo cùng vô số giang hồ lãng tử hướng hết vào chàng, chàng là hi vọng của họ.

      Đương khi chàng chuẩn bị thôi động Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp, lợi dụng sắc bén của Bi Mộng Kiếm mở lối vào tiếng từ phía sau vọng đến: “Chậm .”

      Chàng quay lại, người chính là Thất Nguyệt. Nàng bước ra từ giữa đám đông, trong mắt nàng nhìn thấy bất cứ người nào khác, thấy bất cứ ánh mắt kì quặc nào bởi vì trong mắt nàng chỉ có người: chàng.

      Chàng nhìn Thất Nguyệt, biết trong lòng dâng lên tư vị gì, đối với cảm tình này chàng đành vô tâm vô lực vì chỉ mang lại cho nàng đau khổ nhưng trái tim nha đầu quật cường này tựa hồ luyện bằng thép.

      Thất Nguyệt chầm chậm đến bên, nhìn chàng đầy vẻ thâm tình: “Huynh nhớ cẩn thận, thiên vạn lần nên đương đầu với Cửu U Ma Thần.” Nàng quan tâm đến chàng, lại càng lo lắng cho chàng, vì đây là lần thứ nhất nàng thể theo bên chàng.

      Có lẽ mọi người đều cho rằng phong ấn ma thần thể phản kháng được này là việc hết sức đơn giản nhưng họ biết rằng ma công tác động vào tâm lý của y vô cùng lợi hại, nếu có mối chân tình của Thất Nguyệt, ai dám chắc chàng trở thành Ma trung ma, thứ ma còn đáng sợ hơn Ma Thần nhiều.

      Chàng nhìn vào mắt Thất Nguyệt, thấy được lòng quan ái của nàng, chàng mà chỉ dõi mắt nhìn, chỉ khoảnh khắc tựa hồ trở thành vĩnh hằng giữa hai người. Trong mắt nàng chỉ có người tồn tại…

      Liễu Dật thuận tay rút Bi Mộng Kiếm ra, thôi động Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp đến tầng 12, ánh lửa rừng rực khẽ cọ xát với lớp khí màu vàng, chàng nhanh nhẹn tế khởi cây kiếm trong tay, đạo hào quang đỏ tía lao vào lớp bụi hồng cuồn cuộn.

      Bóng hình chàng vừa tan biến, trong lòng Thất Nguyệt thoáng thấy mất mát, nàng hi vọng chàng được bình an, được thấy lại bóng hình chàng, nàng hi vọng khoảnh khắc nhìn nhau vừa rồi phải là phút giây tuyệt biệt giữa hai người.

      về Liễu Dật ngự kiếm lướt , đạp cơn gió, thân ảnh độc và mái tóc bạc bay bay của chàng xuyên vào trong lớp độc chướng màu lục. Bi Mộng Kiếm tựa hồ có cảm nhận, thân kiếm màu đen ngừng biến hóa, dần dần trở thành màu tím đen, nhiệt độ chung quanh tăng cao, hơi nóng khiến cho độc chướng tan , những tử linh chậm chân trốn kịp bị hơi nóng dung hóa thành khói xanh, vĩnh viễn rơi vào cát bụi.

      Nơi chàng tiến vào chỉ cách Phong Đô Quỷ Thành chừng trăm dặm, Bi Mộng Kiếm sau khi cường hóa khiến chân nguyên thôi động mãnh liệt Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp, kéo theo dải đuôi màu tím đen, như xé nát đường chân trời mà lướt , chỉ mất chừng nửa thời thần Quỷ Thành.

      Hạ xuống mặt đất, chàng cho thanh kiếm nóng rực vào trong bao, đưa mắt nhìn quả cầu màu lục to lớn trước mặt.

      Cửu U Ma Thần có động tĩnh gì, vẫn ở trong quả cầu kỳ quái, y thậm chí động đậy nhưng khi chàng hạ xuống đất, liền cất lên thanh khàn khàn, tà dị: “Chúng ta lại gặp nhau.”

      Liễu Dật gật đầu: “Đúng thế, lần này ta khiến ngươi vĩnh viễn ngủ yên, còn gây nguy hại cho Nhân gian được.”

      Cửu U Ma Thần tựa hồ thở dài hơi: “Ngươi là ấu trĩ, ngươi nghĩ rằng với sức mạnh của ngươi có thể báo cừu được? Có thể địch lại với Thần giới ư?”

      Liễu Dật đáp lời cách kiên định: “ cần lắm lời, ta cũng cùng ngươi dung hợp.”

      Cửu U Ma Thần : “Ta hề bảo là muốn ngươi và ta dung hợp, ta muốn phân biện kĩ càng tình thế nay cho ngươi . Lục phái của Nhân gian chính đạo hợp lực, Ám chi ma đạo tứ đại môn phái cũng hợp lại, ngươi coi, mỗi môn phái đều có thực lực, pháp bảo riêng, thậm chí còn có cả những kiếm giả cao cường, ngươi cho rằng nhận được sở học của Niết nhân là có thể đối nghịch lại những thế lực hùng mạnh đó ư?”

      Liễu Dật hừ tiếng: “Ngươi giải thích này nọ là có dụng ý gì, ta có đầu óc sao, chỉ bằng vào thanh kiếm mà đòi chém giết? Ngươi coi thường ta quá, ta có thời gian, ta khiến cho tất cả, kẻ cả các Thần lần lượt xong đời.”

      Cửu U Ma Thần đột nhiên cười ha hả: “Ngươi cuồng vọng, chắc vì nghĩ rằng bảy ngàn năm trước Niết nhân đả bại chúng thần trở thành vô địch? Giờ ngươi có kiếm của Niết nhân, học được ma công của Niết nhân sao, qua bảy ngàn năm tu vi của y vẫn giữ nguyên, tăng thêm chút nào trong khi Thần giới ngừng tự đề thăng tu vi, ngươi minh bạch ý tứ của ta chưa?”

      Lời Cửu U Ma Thần như tiếng sấm làm Liễu Dật thức tỉnh, y sai, tu vi của chàng vẫn như của Niết nhân hồi bảy ngàn năm trước, có đột phá nào khác, cứ cho là chàng có đột phá có nghĩa là bảy ngàn năm qua Thần giới cũng có đột phá.

      Liễu Dật thử hỏi dò: “Vậy sao, ta đột phá được cực hạn sinh tử, ta có nhiều thời gian…”

      Cửu U Ma Thần tiếp tục bật lên tràng cuồng tiếu: “ đáng thương, ngươi tưởng Thần giới bỏ qua cho ngươi chắc? Các thần vì sao lại ngủ yên, vì đợi đến kiếp thứ ba của ngươi, họ cho ngươi thời gian đâu, ngươi cứ chống mắt mà xem. Họ vẫn liên tục tìm kiếm ngươi, tiêu diệt ngươi, thời gian có thể chứng minh.”

      Liễu Dật thình lình xao động trong lòng, chính như Cửu U Ma Thần , Thần giới trong bảy ngàn năm qua đạt đến cảnh giới khác, nếu mình chỉ dừng lại ở bảy ngàn năm trước còn mỗi nước đợi chết, còn như…bán linh hồn vô luận thế nào chàng cũng làm được.

      Chàng nhè lắc đầu, tiếp lời: “Ngươi đúng lắm, đề tỉnh ta phải nâng cao cảnh giác. Cứ cho là thể hoàn thành việc báo phục ta cũng phải ân hận với lòng, còn ngươi muốn quay lại Nhân gian giờ ta cho ngươi kết cục.” đoạn, giương cung, lắp tên.

      Cửu U Ma Thần thấy chàng giương Hậu Nghệ thần cung lên, gầm lên: “Đừng, ngươi hối hận, ngươi muốn các Thần mãi đứng đầu ngươi, vận mệnh ngươi bị họ chủ tể ư?”

      Liễu Dật kéo căng dây cung, hồng quang trong mắt lóe lên: “Ngươi phải lo, ta tận hết năng lực đả bại các Thần, dù ta có thất bại, ta cũng oán hận gì vì nỗ lực hết mình.”

      “Rào”, đạo bạch quang, lấp lánh tinh hoa bắn vào trong quả cầu màu lục.

      Liền đó, quả cầu màu lục dường như tách ra, cái bóng màu đen chầm chậm phát ra bạch quang, có phần mơ hồ. Cửu U Ma Thần gầm lên: “Sinh vật vô tri kia, ngươi phải hối hận, ta phát thệ, ngươi nhất định gặp lại ta.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :