Ma Kiếm Lục - Tàn Nguyệt Bi Mộng (272 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 120: LỰC DỤ HOẶC, VI TÍN NIỆM ...

      Mọi việc giờ chẳng vì ý nghĩa gì. Vạn đều có nhân quả, mỗi việc khi xuất đều cho kết quả, có lẽ việc Liễu Dật xuất ở đây cũng vì kết quả nào đó.

      Tiểu Lan nhảy cẫng đến bên hán tử cầm thiết kiếm trong tay…

      Lúc này Liễu Dật cũng cầm lấy Bi Mộng Kiếm, chầm chậm đứng dậy.

      Hán tử có khuôn mặt ngăm đen chằm chằm nhìn Liễu Dật, chăm chú quan sát từng cử động của chàng. mặt, y cúi đầu nhìn Tiểu Lan, từ từ ngồi xổm xuống, ôm lấy bé, hỏi: " sao chứ? quái có làm con bị thương ?"

      Tiểu Lan lắc đầu: "Cha, đại ca ca phải là quái, cha xem, trong tay ca ca cũng có kiếm giống như chúng ta, ca ca là người, ca ca bảo là từ bên kia mặt biển bay đến đây."

      Hán tử ngăm đen nhìn Liễu Dật đoạn lớn: "Ta cần biết ngươi là quái hay , xin mời rời khỏi thôn chúng ta, chúng ta hoan nghênh người ngoài."

      Liễu Dật vốn muốn giải thích ràng mình là ai nhưng lại thấy thế dường như là tự hạ mình, đành lắc đầu : "Các vị đại ca, tôi nghĩ là các vị hiểu lầm rồi, tôi đến từ bên kia biển, đến đây tìm nơi có ngọn núi phun lửa, tịnh có ác ý."

      Hán tử ngăm đen đầu óc rối mù, nhìn chàng như thể nhìn thấy quái vật. Lúc đó đám ngư phủ sau lưng hán tử bắt đầu bàn luận, nhìn vào vẻ mặt họ tựa hồ hỏa sơn này cũng là cấm địa.

      Hán tử ngăm đen tiếp tục lớn: "Nếu người thực là người từ nơi khác đến, ta khuyên ngươi nên nhanh chóng quay về, ngọn núi đó phải là nơi ngươi nên đến, chỗ đó có quái vật đáng sợ nhất đời, nó biến mỗi giọt máu, mỗi miếng thịt người ngươi thành tro tàn."

      Y tiếp lời: "Ngọn núi đó có chướng ngại ngăn trở, quái vật xông ra, ngươi cũng nên xông vào, nếu ngươi cố tiến vào chắc là chán sống rồi. Ngoại nhân kia, ta cũng chỉ muốn tốt cho ngươi, nếu muốn giữ được tính mạng, ta khuyên ngươi mau ."

      Liễu Dật : ", tôi thể về, nhất định phải tiến vào, nếu các vị có thể cho tôi biết ngọn núi đó ở đâu, làm sao vào trong núi, tôi giết chết quái vẫn quấy nhiễu sinh hoạt của các vị, điều kiện như vậy có đáp ứng được chăng?"

      Hán tử ngăm đen đối với điều kiện Liễu Dật nêu ra tựa hồ rất mong chờ nhưng vẫn cẩn thận đánh giá bản thân chàng. Tuy chàng là người cường tráng, lại có cầm kiếm nhưng lời chàng có tin được ? Làm thế nào để chứng minh chàng có thể giết được quái? Nếu chàng có khả năng đó đồng ý đưa chàng vào núi dù là việc rất nguy hiểm cũng đáng để cân nhắc.

      Liễu Dật thấy hán tử ngăm đen im lặng, hiển nhiên y vô cùng động tâm đối với điều kiện chàng đưa ra, bất quá suy xét xem chàng có đáng tin hay mà thôi.

      Quả nhiên, hán tử ngăm đen lên tiếng: "Ngươi bảo chúng ta làm sao mà tin ngươi? Chúng ta có cả trăm người mà cũng cách gì đả bại được quái, chỉ bằng vào ngươi làm sao giết được nó? Nếu ngươi giết được, ta bằng lòng đưa ngươi đến ngọn núi đó và chỉ cho ngươi cách tiến vào núi."

      Liễu Dật gật đầu: "Như vậy, huynh cho ta biết quái này là loại nào?"

      Hán tử ngăm đen vừa nghĩ vừa : "Màu lục, đầu nhìn giống như đầu người nhưng thân thể lại là rắn, chỉ có hai tay, có thể xuất ra độc thủy, cao trượng, dài ba trượng. Mỗi lần nó đến đều bắt người trong thôn, cực kỳ lợi hại."

      Liễu Dật hỏi: "Là xà ?"

      Hán tử ngăm đen lắc đầu: "Ta chưa từng thấy qua xà , chỉ được nghe rằng quái có thể hóa thành người, có thể quái này mặt người mình rắn, biết là loại quái vật gì nữa?"

      Liễu Dật gật đầu: "Biết chứ, tôi đâu để kiếm nó?"

      Hán tử ngăm đen đáp: " quái này đảo, bởi vì trong núi phun lửa có quái khác lợi hại hơn nên nó dám ở lại đây. Mỗi lần xuất , nó đều trong lòng biển trước mặt xông ra, có thể là sống ở biển."

      Liễu Dật : "Được, giờ để tôi dụ nó ra rồi sau đó giết .” Dứt lời, chàng xoay người bước về phía bãi cát…

      Đối mặt với biển lớn hút tầm mắt, chàng có chút đau đầu, làm cách nào dẫn dụ được quái xuất , nhìn nước biển nhấp nhô mà phát rầu.

      Lúc đó từ phía sau vọng đến tiếng la của tiểu nữ hài: "Đại ca ca, vị trí ca ca đứng chính là chỗ quái thường xuất , muội muội của muội bị quái bắt tại chính chỗ đó."

      Chàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đám ngư nhân trốn trong vùng cỏ rậm phía sau, có người trốn trong nhà, ngấm ngầm nhìn chàng. Tiểu nương vừa chính là Tiểu Lan, hán tử ngăm đen bế bé. Thoáng nghĩ, chàng tự nhủ: "Được, ngươi chịu ra để ta mời ngươi ra."

      rồi thân thể chàng chầm chầm quay lại, tay trái từ từ nắm lấy trường kiếm, tay phải đeo găng đen chậm rãi chạm vào chuôi thanh trường kiếm màu đen, cảm giác từ thân kiếm truyền lại nỗi bi thương. Cùng lúc Liễu Dật hành động, Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp thôi động đến tầng cực hạn, thân thể chàng nhè phát xuất lục quang.

      Cùng lúc, thiên , mây đen cuồn cuộn, nhanh chóng bao phủ vầng thái dương xán lạn, lấy Liễu Dật làm trung tâm, giông gió chuyển thành những luồng sắc bén xoáy tròn. Đồng thời, tà áo đen, mái tóc dài trắng xóa, tựa như võ giả giữa bóng tối, lại như thân ảnh của ma quỷ phiêu động theo quy luật nào. Lúc đó, mây đen trời cũng chuyển thành sắc bén như gươm đao, chuyển động đầu chàng. luồng ma khí cường đại ngừng truyền đến với sức mạnh bất tận, mặt biển yên lặng bỗng nhanh chóng cuộn lên làn cự lãng ngập trời.

      Đột nhiên, trong mắt Liễu Dật hồng quang lóe lên, chàng gầm vang: " nào!". Lưỡi kiếm mang theo đạo hào quang màu lục chém xuống, vạch ra đường thằng đứng vô cùng hoàn mỹ, “soảng”, chàng tra kiếm vào bao.

      Đồng thời, nước biển nhanh chóng từ trung tâm là vầng hào quang bán nguyệt tách ra hai bên, tưởng chừng chỉ trong thoáng chốc, dường như cả biển lớn bị trường kiếm của chàng chém thành hai mảnh, ở giữa tạo thành đường rãnh dài thăm thẳm.

      Cũng lúc đó, từ trong rãnh sâu vọng đến tiếng gầm gừ khản đặc: "Là kẻ nào dám phá giấc ngủ trưa của ta, có biết là ta đói lắm rồi , lại muốn dâng thức ăn đến miệng."

      Sau tiếng gầm gừ, mặt biển dần dần trở lại phẳng lặng, rãnh sâu bị nuốt chửng, hòa lẫn vào mặt biển.

      Liễu Dật biết đó là quái mà thôn dân đề cập, theo tình hình vừa rồi cộng thêm chuyện nó sống trong lòng biển, có thể là con giao long chưa thành hình?

      Đám thôn dân phía sau từ từ thân, tiểu nữ hài bị phụ thân ép phải nấp xuống. Tất cả đều dám há miệng thở mạnh, họ tập trung mọi chú ý vào người từ bên kia biển đến, biết chàng có giết được quái , nhưng trong lòng đều cổ vũ cho chàng giết được quái để thôn dân lại có thể ra biển đánh cá.

      Liễu Dật quát lên: "Nghiệt súc, còn ra gặp ta!". Tiếng gầm vang vang, như tiếng sấm nổ từ chín tầng trời vọng xuống, chấn động cả màng nhĩ. Nghe tiếng gầm như thế, dù là kẻ ngốc cũng hiểu rằng người bình thường tuyệt đối thể phát ra.

      Con quái này tự hồ cảm giác được có chuyện bất ổn, đáp: "Được, để lão giao ta xem ngươi là nhân vật phương nào, lại dám đứng đầu ta gào hét". Liền đó, thanh tắt lịm, từ mặt biển từ từ bắn tung lên đạo thủy hoa cao đến trời xanh, càng lúc càng cao, càng lúc càng lớn…

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 121: ĐẠI TRÍ TUỆ GIẢ, NHẤT VI TRẦN ...

      Cùng với cột thủy hoa khổng lồ trồi lên từ mặt biển phẳng lặng, con quái vật khổng lồ màu lục xuất trước mắt Liễu Dật. Chàng đành phải thừa nhận rằng đây là quái vật xấu xí nhất từng gặp, khó coi đến mức nếu nhìn qua giống vật này lần mất ba ngày nuốt nổi thứ gì, nếu miễn cưỡng ăn vào chắc chắn phải nôn ra.

      Con quái vật này giống như hán tử ngăm đen hình dung, khuôn mặt hình người dài ngoằng, mình rắn thô tháp ước chừng hai người ôm mới hết; nó có hai tay, chính xác hơn là hai vuốt, gầy khô như thiết câu, dường như đủ dinh dưỡng. Liếc qua khuôn mặt quái vật thấy màu nhờn nhợt, lại nát nhừ mất nửa, chỉ có chiếc răng thò ra ngoài, chiếc khác dường như bị ai đó đánh gãy, hai phiến tai khổng lồ thò ra, mỏng manh đến mức trong suốt, toàn thân tỏa ra mùi hôi thối.

      Nó cưỡi lên cột thủy hoa, bay thẳng vào bờ, nhảy bổ tới chỗ Liễu Dật với tốc độ cực nhanh, chàng ngờ quái này lại nhanh đến thế, chỉ bước vọt lên bờ lao tới, dường như muốn thử xem thực lực của chàng.

      Chàng tịnh hề hoảng hốt, dùng ý thức trực tiếp đề thăng Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp đến mức tối cao rồi nhanh nhẹn sử dụng chữ “ảo” cùng chữ “tật” trong Toàn Cửu Ảnh, làn gió cuộn lên chút bụi cát, ở giữa chín chiếc bóng có khoảng cách, quái vật màu lục chập song thủ lại lao thẳng vào chiếc bóng thứ nhất, nhưng đúng phút chót, chiếc bóng lướt ra ngoài 10 trượng, chầm chậm dừng lại, chiếc bóng này mới chính là chân thân của Liễu Dật. Thấy chiếc bóng Liễu Dật trước mắt biến mất, quái vật đột nhiên rống lên: “Ngươi ở lộ nào, thuộc chủng tộc nào?”

      Liễu Dật đáp: “Ta thuộc lộ của riêng mình, còn về chủng tộc ta có thể cho ngươi biết, ta là người Ma tộc, Chân ma tộc.”

      Quái vật tựa hồ nghe thấy việc vô cùng đáng sợ, quay người chạy về đáy biển.

      Liễu Dật sớm nhìn ra, chỉ thốt lên câu: “Ngươi nhận thấy rằng có cơ hội thoát khỏi lưỡi kiếm của ta ư? Kể cả ngươi xuống nước, chỉ cần còn tích tắc thời gian cho ta nắm bắt, ta cắt thủ cấp của ngươi xuống ngay.” Giọng lãnh khốc, vô tình, ngập đầy vẻ cuồng ngạo.

      Vì sao quái này nghe thấy hai tiếng “Chân ma” liền hốt hoảng như vậy? Hai từ này phải tuyệt tích rồi sao? Có thể việc đó chỉ đúng đối với tam giới, còn với những hoang thú rút lui khỏi tộc, vì còn thống trị của Chân ma nên chúng mới dám huênh hoang trở lại.

      Ngàn vạn năm trước, toàn thể Ma tộc, Quỷ tộc, tộc, người trong hồng trần lục đạo đều chịu thống chế của Chân ma, chính là Niết nhân, vốn là loại ma có thể đối kháng với Thần. Từ khi Niết nhân chịu kiếp luân hồi, những hoang thú mới quật khởi của tộc quy về quyền thống chế của Thiên Long, những giống loài nhận thấy thực lực của mình đủ mạnh đều độc lập tách ra.

      Còn đối với những kẻ thuộc tộc sinh tồn qua ngàn năm Niết nhân là danh từ đáng sợ, là tượng trưng cho ma. Bọn chúng vô cùng vui sướng vì Niết nhân nguyên nhân gì đột nhiên đọa nhập hồng trần, chịu nỗi khổ luân hồi. Căn cứ vào hành vi của quái này, nó là con lục giao, thuộc nhóm hoang thú độc lập tách ra.

      Nó vô cùng quen thuộc với khí vị thân thể của Chân ma, sau khi nghe Liễu Dật tự giới thiệu, nó tự phân biệt mùi vị, khẳng định tuyệt đối kẻ trước mặt là Chân ma mất tích bảy ngàn năm nay.

      Nghe thấy thanh lãnh khốc, tràn đầy tự tin của Liễu Dật, lục giao lập tức ngừng lại, chậm chạp tiến tới: “Ma chủ, tôi chỉ là con tiểu giao, chưa làm việc gì thương thiên hại lý, xin ngài nhón tay tha cho tôi. Tôi mất bao ngày tháng mới thành người, lại còn có thê tử, có hài tử, có gia đình nữa.”

      Liễu Dật nghe lục giao , chợt nhớ lại đôi hồ li tinh hồi mười năm trước. Thập Kiệt Nhất ra tay lỗ mãng làm thương tổn đến hai kẻ hữu tình, tuy chúng chỉ là tinh nhưng chàng luôn nghiêm khắc tự trách.

      Tay trái chàng nắm chắc trường kiếm, hồng quang trong mắt lóe lên, hỏi: “Ngươi cho ta biết những người ở trong thôn này đều đâu cả rồi?”. đoạn chỉ vào trong thôn.

      Lúc đó, Tiểu Lan giương đôi mắt to tròn nhìn chàng, lên tiếng hỏi: “Cha, ca ca là người thế nào? quái kia hình như rất sợ ca ca.”

      Hán tử ngăm đen, phụ thân Tiểu Lan, dường như bị câu hỏi này làm cho bối rối, nhìn kẻ lấy gì làm hơn người kia, thậm chí y còn cường tráng bằng mình, cớ gì quái lại sợ hãi như thế?

      Cũng lúc đó, Liễu Dật vẫy tay gọi Tiểu Lan: “Tiểu Lan, muội lại đây nào.”

      đợi cho hán tử ngăm đen kịp phản ứng, Tiểu Lan chạy nhanh đến sau lưng Liễu Dật, nấp vào rồi lấp ló nhìn trộm quái vật.

      Liễu Dật nhàng quay lại bế Tiểu Lan lên bảo: “Tiểu Lan, huynh là muội biết những gì”. xong lại hỏi: “Tiểu Lan, với ca ca chuyện về muội muội của muội.”

      Tiểu Lan nhìn quái vật trước mặt, tựa hồ tức giận đến cực điểm, mở to đôi mắt, đưa ngón tay bé run rẩy chỉ vào nó rồi : “Chính là quái này bắt muội muội của muội, giờ muội cũng biết nó ở đâu.”

      Liễu Dật nghe Tiểu Lan vậy, hồng quang trong mắt ánh lên, tức giận : “! Muội muội bé ở đâu?”

      Lục giao lúc đó như tú tài gặp phải quân lính, dám bất kính: “Tháng trước, thê tử của tôi sinh hạ 2 tiểu giao, tôi sợ chúng buồn bực nên tìm lên bờ bắt vài người về cho chúng chơi nhưng cũng có người sợ quá mà chết, tôi phát thệ tôi tuyệt đối định như vậy, chỉ muốn đem họ về cho con chơi thôi.”

      Liễu Dật tựa hồ giận dữ hơn, : “Còn muội muội của Tiểu Lan? Giờ sao rồi?”

      Lục giao vội khai : “ bé vẫn khỏe, uống vào Bế Thủy Đan của tôi, chơi với hài tử của tôi ở dưới kia.”

      Liễu Dật nghe lời này tựa hồ tiêu tan nộ khí: “Tuy rằng những người đó phải ngươi giết nhưng vì người mà chết, ta vốn định giết ngươi để đòi lại công đạo, nhưng…ta muốn thê tử, hài tử của ngươi mất chỗ nương tựa.”

      Chàng dừng lại chút, dường như buông tiếng thở dài tiếp: “Ngươi giờ có 2 con đường, thứ nhất đưa hài tử đó về, phát thệ vĩnh viễn được xâm phạm ngư dân ở đây, mỗi tháng tặng họ vạn cân cá tươi để bồi thường việc sai lầm của ngươi.”

      “Thứ hai là để thanh kiếm trong tay ta đưa toàn gia ngươi sang thế giới khác đền bù cho sai lầm của ngươi.” xong câu đó, hồng quang trong mắt Liễu Dật ngừng lấp lóe, ánh mắt ngập ngụa sát ý.

      Lục giao tựa hồ nhận được lệnh đặc xá miễn tử, vội : “Tôi chọn cách thứ nhất. Tôi phát thệ từ nay về sau, muôn đời muôn kiếp xâm phạm người nào, mỗi tháng tặng họ vạn cân cá tươi, nếu như trái lời bị thiên lôi đánh chết.”

      Liễu Dật gật đầu, nhìn đám ngư phủ ở phía sau : “Các vị nghe lời phát thệ rồi, tôi định giết nó nhưng nó cũng như các vị, còn có gia đình, hài tử, nếu các vị đồng ý, tôi bảo y mỗi tháng đem vạn cân cá tươi cho các vị coi như bồi thường. ”

      Hán tử ngăm đen lúc này mới bước ra, nhìn lục giao, gật đầu : “Tất nhiên chuyện này được giải quyết như vậy, chúng tôi có ý kiến. Các vị huynh đệ tự cố gắng, sợ đến mất mạng, được gan dạ như tiểu nữ hài của ta, nếu như chúng tôi lại khắc bạc có khác gì quái đâu.”

      Liễu Dật nhàng buông Tiểu Lan xuống, nhìn lục giao, uy hiếp mà chỉ khơi khơi thốt ra câu: “Ta thực lòng hi vọng có được gia đình, nhưng…đó là thứ ta có. Ta hi vọng ngươi biết giữ lấy hạnh phúc này, vì hài tử, thê tử của mình mà tích đức hành thiện nhiều, nếu như ta và người ta có thể sống cùng nhau, có cho ta cả thế giới ta cũng cần, ta nguyện ý buông bỏ tất cả để có được hạnh phúc đó.”

      Lục giao tựa hồ bị những lời của chàng làm cho cảm động, từ khuôn mặt nhăn nhúm bỗng xuất nụ cười hiếm hoi.

      Chàng nhìn Tiểu Lan trở về với vòng tay của phụ thân, lại nhìn lục giao, quay người thở dài hơi…

      Có lẽ những việc đời này hẳn giống như người ta hình dung, cái nhìn thấy chưa hẳn đại biểu cho những gì xảy ra, có xảy ra ân oán cũng nhất định phải đem chuyện giết chóc ra giải quyết, có thể…họ còn có gia đình, hoặc họ có phụ thân, biết nghĩ đến đại cục, chính là bậc Đại trí giả.

      Tang thương hun đúc chàng trưởng thành, bi thương đưa chàng trở thành nhân thượng nhân, ma trung ma…

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 122: THÂN NHẬP ĐỖNG, NHÃN TRÚNG ...

      Toàn bộ câu chuyện đột nhiên xảy ra, cách giải quyết cũng nhanh chóng, mọi thứ đều ổn thỏa. Trừ phi vài người hay so đo, còn lại đều sẵn sàng bỏ qua.

      Liễu Dật cùng hán tử ngăm đen, còn có tiểu nữ hài khả ái và muội muội bé ngồi cùng chỗ, hơn trăm người dân của ngư thôn cùng ở bãi cát đốt lên đống lửa lớn, bên cạnh mỗi người có hai đống lửa đểnướng cá ăn.

      Sao mọc chi chít, gió mát trăng lạnh, thủy triều dâng lên rồi lại rút , phong cảnh vô biên của vùng bờ biển bày ra trước mắt. Liễu Dật nhìn ngắm những con người ngập trong niềm vui mừng kia tựa hồ liên tưởng đến lúc Cửu U Ma Thần tỉnh lại liệu niềm vui này có còn , họ căn bản thể có lại những phút giây như thế…

      Cặp mắt to tròn của Tiểu Lan nhìn Liễu Dật : “Đại ca ca, huynh nghĩ gì vậy? Mọi người đều cao hứng, huynh lại có tâm .”

      Liễu Dật nhìn Tiểu Lan rồi lại nhìn hán tử ngăm đen, : “Vị đại đại ca này, tôi còn chưa biết tên huynh là gì?”

      Hán tử ngăm đen cắn miếng cá nướng vàng ươm, cười đáp: “Ta từ sinh sống tại vùng biển này, gọi Hải Xoa là được rồi, con bé này là con lớn của ta, Hải Lan Nhi, còn cả đứa con , Hải Linh Nhi.”

      Liễu Dật nhìn hai tiểu nương khả ái, gật đầu : “Tôi tên là Liễu Dật, đến từ đại lục đối diện, đến đây để tìm ngọn núi lửa.”

      Hán tử ngăm đen tắt ngay nụ cười: “Ân nhân, tôi khuyên ngài tốt nhất nên đến đó, tại cửa sơn động đó có quái thú canh giữ, hơn nữa cũng có cách mở cửa nên ngài thể vào được. Nếu ngài cố vào bên trong sơn động còn có những thứ đáng sợ hơn, vô cùng nguy hiểm, bình thường người trong thôn chúng tôi bao giờ leo lên ngọn núi đó.”

      Liễu Dật gật gù: “Có thể vô cùng nguy hiểm nhưng tôi nhất định phải , bởi vì tôi thể làm khác được.”

      Hải Lan Nhi cần suy nghĩ, nhìn Liễu Dật : “Đại ca ca, cha đúng đó, quái vật ở đó rất đáng sợ, hơn lục giao vạn lần, huynh ngàn vạn lần đừng nên .”

      Liễu Dật gõ lên vầng trán nhắn của bé, : “Đại ca ca nhất định phải , nếu còn có chuyện đáng sợ hơn thế xảy ra…”

      Liễu Dật tiếp: “Hải huynh đệ, giờ có thể đưa tôi đến sơn động được ? Gấp lắm rồi, tôi còn nhiều thời gian, huynh chỉ cần đưa tôi đến cửa sơn động là được.”

      Hải Xoa tựa hồ còn suy xét, gật đầu: “Được, thành vấn đề, hà huống tôi đáp ứng huynh đệ, nếu như thực trọng yếu, gấp gáp tôi khuyên huynh đệ nữa, giờ chúng ta xuất phát luôn. Chúc huynh đệ may mắn.”

      Liễu Dật gật đầu, nhặt thanh Bi Mộng Kiếm, đứng dậy : “Hải đại ca, chúng ta thôi.”

      Hải Xoa buông hai con xuống bãi cát, : “Các con ở đây chờ cha, cha nhất định quay về.” đoạn quay lại nhìn Liễu Dật: “Được rồi, chúng ta thôi.”

      Hải Lan Nhi nhìn Liễu Dật, cặp mắt to tròn, thơ ngây nhìn chàng : “Đại ca ca, huynh phải cẩn thận, đừng để quái vật nhìn thấy.”

      Liễu Dật gật đầu, gì, lẳng lặng theo sau Hải Xoa, song về ngư thôn. Hòn đảo này , nếu lúc trước chàng coi là đại lục, đại khái chừng nửa thời thần, Hải Xoa cùng chàng đến mặt sau gò núi hoang vu.

      Hải Xoa : “Chỉ cần qua ngọn núi này gặp sơn động, đó chính là lối vào hỏa sơn. Tuy nhiên cửa động có hai con quái hóa thành hình người trấn thủ, tôi biết đó là giống quái gì nữa.”

      Liễu Dật gật đầu: “Hải đại ca, huynh về trước , tôi nhanh chóng quay về tìm các vị.”

      Hải Xoa gật gù: “Ngài nhất thiết phải cẩn thận, nếu tình có gì ổn cần nhất là trở ra ngay.”

      Liễu Dật chỉ gật gật dầu.

      Hải Xoa còn dặn dò nhiều điều, đành rời ngay.

      Nhìn theo Hải Xoa rời khỏi, chàng lại nhớ đến lần lên núi Trường Bạch. Có thể quái vật ở trong hỏa sơn này là thượng cổ hỏa tinh linh gì đó, nếu vậy đến nỗi quá khó khăn, bất quá…lần này có Thất Nguyệt, có ma lôi, nếu chạm trán đành trông vào thanh kiếm trong tay, tốt nhất là gặp vì chàng thực lòng muốn giết Hỏa tinh linh.

      Suy nghĩ xong xuôi, chàng chậm rãi vượt qua gò đất, nhắm hướng Hải Xoa chỉ điểm cất bước. Quả nhiên, cách đó chừng mười trượng ra sơn động, trước cửa có hai đại hán tay cầm đại đao canh gác. Chàng quan sát tỉ mỉ, phát hai đại hán tịnh phải do quái hóa thành, thân họ có khí tức của quái, dường như có…mùi vị của khô mộc.

      Khô mộc…mà vào được? Hai người này có thủ đoạn gì? Hoặc là loại thượng cổ trận pháp cao siêu?

      Chàng nghĩ nhiều, thân bước về phía động khẩu, đến cách chừng ba trượng, hai đại hán liền đưa song đao lên : “Nơi này là cấm địa, ngoại nhân vào được, xin mời lui bước.”

      Nghe khẩu khí, chàng biết ngay họ phải là quái, mà là người bảo vệ bên ngoài trận pháp.

      Chàng nhìn hai đại hán, : “, ta nhất định phải vào.” Lúc đó, chàng phát động khẩu có bạch quang lấp lánh, cực kỳ cổ quái, hiển nhiên bị vật gì đó phong bế.

      Chàng muốn muốn lằng nhằng với hai đại hán, nhanh chóng thôi động Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp, xuất chiêu Phá Nguyệt Lạc Kiếm trong Bi Tứ Thức. đạo tử quang lóe lên, xoay chuyển rồi bắn thẳng về cửa động; cùng lúc, chàng lại giở chữ “tật” trong Toàn Cửu Ảnh, bay thẳng theo luồng tử quang, tiếng “vù” vang lên, cửa sơn động xuất lỗ hổng. Hai đại hán còn chưa kịp phản ứng gì chàng xông vào với tốc độ gió lốc, hai người muốn ngăn trở nhưng kịp bởi lớp che chắn cửa sơn động khép lại.

      Chàng vừa tiến vào, hai đại hán lại đứng sang hai bên, im lìm như tượng gỗ, dường như chưa xảy ra chuyện gì.

      Tạm tính đến hai kẻ này, đến Liễu Dật sau khi tiến vào, chớp mắt cảm thấy toàn thân như chìm trong biển lửa, thân thể bỏng rãy, thạch bích hai bên sơn động toàn là nham thạch, bị nhiệt độ nung đỏ rực, có thể thấy trong này nhiệt độ cực cao, tuy chỉ cách có cánh cửa mà như hai thế giới khác hẳn nhau.

      Chàng thể nghĩ ngợi nhiều, bằng tốc độ nhanh nhất thôi động Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp tầng thứ 12, Nghịch Thiên tầng, quanh thân thể hình thành lớp cương khí hộ thân hình bầu dục, lục quang tỏa ra cách ly khỏi nhiệt độ khủng khiếp. Trong khoảnh khắc, chàng lại cảm thấy thư thái. Chàng kinh hãi, nhiệt độ ở đây so với động nham tương còn cao hơn nhiều, chả lẽ quái vật ở đây cũng lợi hại kém quái vật lần trước ?

      Chàng sinh lòng cẩn trọng, từ từ vào phía trong sơn động, thạch bích xung quanh đều bị đốt đỏ lừ, phát ra ánh sáng đỏ, do đó sơn động hề tối tăm, chỉ biết phía trước xuất chuyện gì. chừng ở đây hề tồn tại cái gọi là Thiên Tinh Thạch trong truyền thuyết…

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 123: TỬ VONG CHI VŨ, QUY TỨ THỨC ...

      Rất chậm, Liễu Dật cẩn thận tiến và phía trong. Nhiệt độ trong sơn động hiển nhiên cao hơn nhiều nơi chàng vào lần trước, dưới tác dụng của nhiệt lực, đá chung quanh sơn động phát xuất hồng quang.

      được bao lâu, trước mắt chàng bừng lên.

      Kết cấu trước mặt khiến chàng há hốc mồm kinh ngạc. Phía trước có lối , bên dưới là vực sâu chu vi hình tròn, miệng vực như hồ nước lớn nhưng bề mặt có nước, chỉ có nham tương đỏ rực sôi lục bục.

      Chàng nhìn tứ phía, kì quái là nơi đây sao lại có lối ? Hay khoáng thạch cần tìm ở trong nham tương? nghĩ nhiều, chàng tế xuất Bi Mộng Kiếm, bay thẳng xuống. Khi đến gần, mới phát bên ngoài hồ nham tương quả nhiên có lối , chàng bay dạt ra rồi chầm chậm hạ xuống, thu hồi Bi Mộng Kiếm.

      Nhiệt độ ở đây cao đến đáng sợ, tuy vậy Liễu Dật có hộ thân cương khí nên tạm thời chống được, nhưng chàng vẫn cảm giác áp lực khủng khiếp của nhiệt lượng, tựa hồ hộ thân cương khí có thể bị ép vỡ bất kỳ lúc nào.

      Nhìn lên, miệng núi khổng lồ chỉ còn là miệng hố lộ thiên thấp thoáng, bốn phía chung quanh hoàn toàn trống , thứ có thể thu hút ánh mắt chỉ là tường đá bị nung đỏ rực.

      Chàng thầm nhủ: “Cấu tạo ở đây đơn giản như vậy, có khi chả có khoáng thạch gì hết, ngoài mặt dưới nham tương, còn lại chỉ nhìn lần là thấy hết, chẳng có gì đặc biệt, mà chắc gì khoáng thạch có ở dưới lớp nham tương.”

      Chính vào lúc chàng nghĩ ngợi, nham tương rung động mãnh liệt, dung nham đỏ rực từ trung tâm bắn ra tứ phía, chàng lùi ngay, muốn tránh càng xa càng tốt.

      Hồ nham tương đột nhiên chuyển động cực nhanh, vòng xoáy bén như gươm dáo, đồng thời tiếng gầm vang dội chấn động cả lòng sơn động từ phía dưới vẳng lên. Liễu Dật dường như nghe qua thanh này, nhưng hình dung được, đột nhiên cảm nhận được có vật đáng sợ tiếp cận mình, chắc chắn phải Hỏa tinh linh như lần trước, với khí thế vừa thể , quái vật này mạnh hơn biết nhiêu lần.

      Chàng dám nghĩ vẩn vơ, tay trái nắm chặt chuôi kiếm, tay phải buông lỏng ra, tính cách cho quái vật đòn trí mạng nếu nó xuất .

      Mặt hồ cuộn lên làn sóng ngập trời, nham tương văng ra chung quanh, tiếp đó thanh quái dị vang lên, chỉ thấy cự long màu đỏ như lửa nhô lên, xông thẳng đến Liễu Dật, khiến vô số nham tương tóe ra.

      Toàn bộ sức nóng xung quanh tựa hồ dung hóa hết, mắt chàng mơ hồ dần, nhìn ràng hình dạng của hỏa long, trong óc loáng thoáng thấy được những đường nét phác qua loa. Chàng nhìn móng vuốt của nó, chỉ thấy phần thân thể nổi lên khỏi nham tương: cái đầu khổng lồ, đôi mắt đỏ rừng rực quang mang bốc lửa, hồng quang dần bao vây chàng, dường như xâm nhập vào đầu óc, nhiệt độ mỗi lúc cao.

      Chàng cảm thấy nỗi bi thương của Bi Mộng Kiếm, cảm giác được kiếm ý của tứ thức, tình huống này chàng chưa từng gặp phải. Lại , hơi nóng khiến chàng mất cảm giác tối linh mẫn nên cách nào xuất ra Bi Tứ Thức, chuyện này…là gì?

      Cần biết hỏa long nơi đây có từ thời Bàn Cổ sáng thế, vốn thuộc về tinh linh, trải qua vạn năm tiến hóa, lại hấp thụ khí tức của lửa nên hoàn toàn cải biến được nguyên hình, từ hỏa tinh linh tiến hóa thành hỏa long. Những hoang thú trải qua tiến hóa kiểu này đều có năng lực đặc thù, chính là hơi nóng mà Liễu Dật phải chịu đựng, khiến chàng thể suy nghĩ, toàn thân nóng như lửa đốt, chỉ có biết chờ đợi hỏa long đến nuốt chửng…

      Kiếm của chàng vốn thuộc về kiếm hồn, tịnh do tập luyện mà thành, hoàn toàn bằng vào cảm giác và chân khí mãnh liệt mà cảm thấy kiếm ý rồi sử dụng Bi Tứ Thức. Tuy nhiên, vật khắc vật, hơi nóng này chính là thứ khắc chế tốt nhất kiếm ý của chàng, khiến chàng hoàn toàn bị áp đảo trong làn khí tức của nó, thể tập trung suy nghĩ, thậm chí hộ thân cương khí cũng bắt đầu bị nhiệt độ dung hóa dần, trong khoảnh khắc, trong đầu óc chàng xuất hai chữ: “Hết rồi.”

      Nhiệt lượng cao khủng khiếp khiến Liễu Dật dần dần sa vào trạng thái hôn mê, hơi nóng tăng dần theo cự ly tiếp cận của hỏa long, hộ thân cương khí của chàng cũng tê liệt dần.

      Con đường đời ba mươi năm của chàng đến lúc cùng tận? Chàng làm được những gì? Dường như toàn là thất bại: được hiếu thuận với phụ thân, đúng là chàng quá vô năng, bảo hộ nổi cho nữ nhân mình thương , chàng chỉ là kẻ yếu đuối; kể cả khi chàng thay đổi, thành ma vận mệnh vẫn do địch nhân sai khiến, có phải những gì hiển trước mắt báo hiệu chàng đến điểm cuối cùng?

      …”, tiếng kêu hối hận vang lên, trong từ bao hàm cả 30 năm cuộc đời, cả những lãng mạn đắng cay, cả những bi sầu tang thương. Chàng muốn tuân theo vận mệnh, còn nhiều việc chưa hoàn thành, an nguy của người trong thiên hạ nằm cả trong tay chàng, chàng thể chết như vậy được, chàng phải thay đổi vận mệnh, bắt đầu từ giờ chàng cần giành giật mọi thứ cho mình.

      hề có cảm giác, hoàn toàn bằng vào ý thức, Liễu Dật chớp mắt cảm thấy trong lòng còn áp lực trầm trọng hay nỗi đau nát lòng, tất cả đều nhõm…Khí tùy tâm khởi, tâm tùy ý động, những kiếm thức vẫn dùng chỉ cần cái cất tay là được, “vạn vật vi khoái bất vi phá, dĩ ý bất vi tiên, dĩ vô thức xuất tối cao thức” (trong vạn vật chỉ cần nhanh, lấy ý làm đầu, vô thức chính là chiêu thức tối cao), đó gọi là hồn phách của kiếm, tâm ý của người: Vô Thức.

      Bi Mộng Kiếm được rút ra, vừa ra khỏi bao, thân kiếm xuất huyết hồng ấn lẫn trong hào quang đỏ, hắc khí bắt đầu chuyển động kịch liệt. Hồng quang trong mắt Liễu Dật ngừng lấp lánh, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, đưa cao quá đỉnh đầu, Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp tự động vận hành mãnh liệt, thân kiếm xuất hào quang màu lục, hắc khí dần chuyển biến thành thực thể màu đỏ; con rồng đỏ chầm chậm giương rộng tứ trảo, cuộn tròn thân thể chàng, chầm chậm dung hợp.

      Đột nhiên, chàng hét lớn: “Vô Thức…”, thân thể liền tỏa hồng quang, hình ảnh hồng long ra rồi nhanh chóng biến mất. Long ảnh vừa tan biến, đạo hồng quang lại xuất trán hỏa long, xua tan hơi nóng chung quanh. Tiếp đó tiếng kêu kì dị truyền lại, tiếng kêu vô lực, hoảng sợ…Hoả long cuộn tròn mặt hồ lửa nham tương đột nhiên từ từ lặn xuống.

      Toàn bộ tình diễn ra trước mắt, Liễu Dật hoàn toàn biết gì vì đó đều là ý thức. Hồng quang trong mắt dần tan , “ tiếng, Bi Mộng Kiếm rớt khỏi tay chàng xuống đất. Chàng cảm giác vô cùng mệt mỏi, còn chút khí lực nào, chậm rãi ngã xuống, tấm thân và mái tóc trắng độc ngã xuống dưới thạch bích cạnh bờ hồ nham tương…

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 124: THIÊN CHI TINH HOA, VI TÍN NIỆM ...

      Người là loại động vật kì quái, có những việc xảy ra rồi thể tưởng tượng theo lí lẽ thông thường, vì xảy ra trong ý thức, họ có lẽ vĩnh viễn nghĩ ra hoặc vĩnh viễn nhớ nổi.

      thời gian trôi qua bao lâu, cũng biết là lúc nào, Liễu Dật chỉ cảm thấy chung quanh nóng như lửa, thậm chí còn nóng hơn lửa nhiều, miệng khô lưỡi rát, chàng từ từ mở mắt, chậm chạp nhìn tứ phía, xảy ra chuyện gì? Đây là đâu, vì sao chàng lại đến đây?

      Chàng vô cùng hư nhược, miễn cưỡng dùng nốt chút khí lực cuối cùng chậm chạp đứng dậy, thân thể run run càng chứng tỏ lúc này chàng gần như kiệt quệ. Chàng phát Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp tự động vận hành trong thân thể, sản sinh ra lớp hộ thân cương khí cách ly chàng khỏi sức nóng. Nhưng dù có cương khí hộ thân, chàng vẫn cảm nhận được sức nóng phi thường.

      Chàng nhìn Bi Mộng Kiếm cắm mặt đất, tựa hồ xảy ra chuyện gì đó. Tận lực lục lọi trí nhớ nhưng chàng chỉ nhớ được mình đến hỏa sơn này, đến bên mặt hồ nham tương sau đó xuất con hỏa long đáng sợ, rồi nó phả ra làn hơi nóng bỏng khiến chàng mơ hồ, dần dần hôn mê, về sau xảy ra chuyện gì chàng biết.

      Chàng nhặt Bi Mộng Kiếm lên, đeo vào bên hông, cố gắng nhớ lại những việc về sau nhưng chàng nỗ lực thế nào, chỉ nhớ được mỗi cảnh tượng trước lúc hôn mê, những chuyện khác chàng tài nào biết được, hỏa long giờ ở đâu, chàng cũng nốt.

      Chàng hoang mang nhìn về giữa vùng nham tương phía xa, đột nhiên bạch quang lóe lên, hấp dẫn ngay ánh mắt chàng, là gì đây? Ở giữa hồ nham tương, chàng phát thấy khối đá trong suốt màu trắng to cỡ nắm tay, hình lăng trụ bát giác. Tuy ở giữa nham tương nhưng khối đá có điểm nào chứng tỏ bị xâm hại, thậm chí màu sắc lại là màu trắng, ngược hẳn với màu đỏ của nham tương.

      Trong khắc, Liễu Dật quên ráo những gì có trong đầu, toàn bộ bị khối đá trước mắt thu hút, làm cho vừa vui mừng vừa kinh ngạc, vì khối đá chính là Thiên Tinh Khoáng mà Lang Vương tả. Nhưng sao lúc trước chàng xuống đây lại phát ra khối đá này?

      Chàng đương nhiên cảm thấy hoang mang, làm sao giết được hỏa long, chàng hoàn toàn nhớ gì, cũng thể trách chàng vì những chuyện diễn ra trong ý thức có ai biết được? Khối Thiên Tinh Khoáng này chính là tinh hoa của hỏa long, sau khi hỏa long chết , tinh hoa của nó bập bềnh trôi nổi mặt nham tương. Cần biết rằng những sinh mệnh sau khi tiến hóa đều để lại những vật có giá trị phi thường, những tiến hóa như vậy chỉ bao hàm thực thể phi sinh mệnh, tỉ như tinh linh, thú, …vân vân. Còn như tiến hóa của người, quỷ, tiên, ma là vĩnh viễn, mất thời gian tương đương cũng khó lòng thực được.

      Lúc này, chàng khống chế nổi cảm giác kích động trong nội tâm, ngày ngày đêm đêm tìm kiếm, nề gian khổ, cuối cùng cũng có thu hoạch nhưng chàng biết được rằng chỉ vì khối Thiên Tinh Khoáng này suýt nữa bị biển lửa nuốt chửng.

      Chàng suy nghĩ nhiều, nghiêng người, tay trái nắm lấy thân kiếm đen nhánh, tay phải từ từ tiếp xúc với cán kiếm nhô lên, cảm giác được bi thương của kiếm, cảm giác kiếm ý, chàng dù hư nhược nhưng lại thôi động Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp đến tầng thứ 12, định dùng Bi Tứ Thức cắt đứt dung nham rồi dùng tốc độ nhanh nhất xông vào lấy Thiên Tinh Khoáng.

      Gió lộng thổi bay mớ tóc trắng, cuốn theo cả bụi đất, hồng quang trong mắt chàng lóe lên, chớp mắt đạo kiếm quang hình bán nguyệt xuất ra, cắt khối nham tương nóng cực độ thành hai phần, ở trung gian xuất đường nứt.

      Chàng liền nắm lấy cơ hội chóng vánh, tế khởi Bi Mộng Kiếm nhanh nhẹn hạ xuống chỗ mặt đất hở ra có chứa Thiên Tinh Khoáng. Mặt đất cuộn lên chút bụi dung nham phía sau hợp lại, chàng kịp thời chộp lấy khối Thiên Tinh Khoáng màu trắng, bay thẳng về hướng động khẩu lộ thiên. Kì quái là khối Thiên Tinh Khoáng này tịnh hề nóng bỏng, ngược lại có phần mát lạnh, xem ra mọi vật trong thiên hạ đều tuân theo quy luật tương sinh tương khắc, cũng như chỗ nào có độc xà xuất trong phạm vi bảy bước thế nào cũng có cỏ hoa khắc chế hoặc giải dược.

      Chàng biết nơi đây nhất định có điều cổ quái nhưng nóng lòng, thời gian eo hẹp nên thể chú ý được, vận khởi Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp đến 12 tầng, bay về khoảng gian sáng rọi phía , vô thanh vô tức lướt ra…

      Nhưng để có được thành công tất phải trả giá, bản thân chàng vô cùng hư nhược, từ lúc tỉnh lại liên tục hai lần thôi động tâm pháp đến mức cực hạn làm hao phí hầu hết chân nguyên, giờ nội phúc bị thương bởi lực phản chấn sinh ra do miễn cưỡng thôi động tâm pháp. Đứng phi kiếm, chàng nhanh chóng gỡ Vong Hồn xuống, “ọe” tiếng, thổ ra ngụm máu bầm, là cuồng bạo chi huyết.

      Chàng muốn đem cuồng bạo chi huyết ra chọc giận người của tộc, đảo này ngoài hỏa long chỉ có lục giao là đáng cho chàng lưu tâm. Hỏa long bị phong ấn tại sơn động thể thoát ra, lục giao căn bản đủ năng lực để trái lệnh chàng.

      Chàng nhanh chóng bay về ngư thôn, chầm chậm hạ xuống rồi thu hồi Bi Mộng Kiếm.

      Lúc đó, hầu hết ngư dân tụ tập lại, họ muốn nhìn thấy vị “ hùng” trở về, nhưng họ cũng nhìn thấy dấu máu tươi môi chàng.

      Hải Lan Nhi cùng muội muội Hải Linh Nhi chạy lại, nhìn sắc mặt trắng nhợt của Liễu Dật hỏi: “Đại ca ca chưa già, sao tóc lại trắng như vậy, ồ….môi đại ca ca có máu kìa.”

      Chàng nhìn Tiểu Hải Lan : “Đại ca ca sao, chỉ thụ thương , ca ca nhanh chóng khỏe lại thôi mà.”

      Lúc này Hải Xoa mới xuất , với chàng: “Đại hiệp, tôi thấy ngài nên ở lại đây tĩnh dưỡng vài hôm, sắc mặt ngài tốt lắm, chắc là gặp chuyện gì đó. Ngài là ân nhân của chúng tôi, nếu ngài xảy ra chuyện, trong lòng chúng tôi yên.”

      Liễu Dật lắc đầu: “Hải đại ca, đa tạ huynh, nhưng mà tôi có việc gấp….việc đó so với sinh mạng tôi còn quan trọng hơn, tôi giờ về đến đây, xin cáo biệt huynh.”

      Hải Xoa với vẻ thân mật: “Có thời gian, ngài nhất định phải đến thăm chúng tôi, chúng tôi giống ngài có thể lên trời xuống đất nên thể đến đại lục của ngài, chỉ mong ngài bay đến chỗ chúng tôi.”

      Liễu Dật cười : “Tôi hiểu rồi.” Đây là lần đầu chàng cười, cảm nhận được tấm lòng chất phác của các ngư dân cùng quan tâm của họ, khiến lòng chàng có cảm giác ấm áp.

      Hải Lan Nhi với chàng: “Đại ca ca nhất định là đúng rồi, bọn muội đều đợi huynh trở lại thăm.”

      Chàng gật đầu: “Đúng rồi, Tiểu Lan ngoan, đại ca ca nhất định phải quay lại gặp Tiểu Lan chứ”. Chàng nhìn mọi người rồi thốt lên: “Các vị, hẹn tái kiến.” đoạn đợi mọi người hồi đáp, tế khởi Bi Mộng Kiếm đỡ lấy tấm thân nhợt nhạt vô lực, cố gắng lúc, chàng cũng từ từ lẫn mất vào trời đêm…

      Có lẽ là vận mệnh hoặc được an bài, chừng sát na sau khi Liễu Dật bay lên trung, đạo quang mang màu lam thẫm từ rơi xuống, nằm lăn lóc mặt đất.

      Hải Lan Nhi cùng muội muội Hải Linh Nhi chạy tới xem, là cuốn sách, bìa bọc hoàng kim đính 16 viên bảo thạch, phản xạ ra lam quang, dưới trời đêm lại càng lộng lẫy. Hải Lan Nhi nhìn cuốn sách, tự : “Cuốn sách này của đại ca ca làm rơi.”

      Hải Linh Nhi cuối cùng cũng lên tiếng, hơn chị 3 tuổi, thân hình thấp hơn, còn chưa hiểu biết nhiều nên : “Tỷ tỷ, chúng ta biết chữ, hay là vào trong thôn tìm học cứu tiên sinh (thầy đồ) đọc giúp.”

      Hải Lan Nhi gật đầu: “Hay lắm, trước hết cứ xem cuốn sách này viết cái gì rồi đợi đại ca ca quay lại lấy.”

      tình xảy ra như thế, bàn tay của vận mệnh lại chuyển hướng sang hai tiểu hài tử nhưng chúng có hiểu được câu chuyện đó? Nếu hiểu được cần bao nhiêu năm đây? Có thể lúc đó “Bị trớ chú đích ái” hoàn thành ba đời ba kiếp của Liễu Dật, hoặc giả đem đến cho hai tiểu nữ hài thứ còn quý giá hơn, đó….là gì?

      Hoặc là chúng xuất trong câu chuyện, hoặc là chúng chỉ biến mất cách bình phàm…Những điều bất bình phàm được chú định thể tránh được, những người bình phàm lại cách nào để trở thành bất bình phàm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :