Ma Kiếm Lục - Tàn Nguyệt Bi Mộng (272 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 115: SI KIẾM NHẤT MỘNG, KIẾM QUANG HÓA ...

      Chưa ai kịp nhận ra điều gì đạo quang ảnh màu vàng cam lóe lên mang theo làn gió thổi tới. người trẻ tuổi, trông bề ngoài chỉ độ 20 là cùng, xuất trước mắt mọi người.

      Người trẻ tuổi này là hiệp sĩ trang phục màu xám, tay phải cầm thanh trường kiếm màu vàng tươi, gương mặt quen thuộc biến đổi khiến y trông trẻ trung và tuấn hơn, ánh mắt lộ ra nhiệt tình, mê luyến chốn hồng trần. Chính là người Liễu Dật 10 năm trước từng gặp qua, Lý Lăng. Vì phải là người si kiếm, chàng nghĩ rằng y từng bỏ kiếm giờ lại cầm kiếm, có lẽ giấc mộng si kiếm thay đổi rồi.

      Lý Lăng mỉm cười tự tin nhìn A Cửu và Thủy Nhi : "Sao, các tin ta?"

      Tịnh ai lên tiếng, song vẫn còn có người lắm lời. Lam Nhận nhìn Lý Lăng : "Tiểu tử vừa dứt sữa mẹ kia, người lớn ở đây bàn chuyện, thằng nhóc ngươi ở đâu lại đến náo loạn, xem ra ngươi coi tam giới ra gì rồi". Hình như nàng tự thân xử lý kẻ phải là người trong tam giới lại dám đến chê trách cả thế gian.

      Vài vị thủ lĩnh nhịn được bật cười, họ đương nhiên hiểu nàng Lý Lăng. Họ Lý vốn là tục gia đệ tử nhưng dễ cũng có đến trăm năm chưa quay về Phật môn. Sau khi đứng thứ 6 tại kỳ tam giới luận võ hồi 30 năm trước, y liền mất tích; có người y theo Lãnh Kiếm vào trong núi tập luyện kiếm ý, cũng có người bảo y quăng kiếm quy nhưng lời đồn chỉ là lời đồn, hoàn toàn phải là . tại Lý Lăng chân chân xuất , dung diện so với năm xưa còn trẻ hơn, xem ra tu vi vượt qua Thiên nhân chi cảnh, nếu y tham gia kỳ luận võ tới, danh vị kiếm giả tối cao của tam giới có khi phải viết lại.

      Thực ra mọi người cười Lam Nhận, so với Lý Lăng, Lam Nhận mới là nha đầu ngốc, nhưng ai lên tiếng bởi ai cũng hiểu được thanh đao của nha đầu này lợi hại, độc ác thế nào.

      Lý Lăng tịnh nổi giận, tay trái xoay xoay thanh Liệt Dương Kiếm vàng rực cài ra sau lưng, cười với Lam Nhận: "Tiểu nương, năng phải chú ý chứ, nếu nương có gì hoài nghi đối với ta hoàn toàn có thể thử tài phen, nhưng ngàn vạn lần đừng có ra tay ác độc quá, ta sợ tiếp nổi đâu".

      Lam Nhận bị động chạm bởi những lời của y, đứng phắt dậy: "Được, ranh con kia, lại dám thốt ra những lời như thế à, xem chừng ngươi muốn thử qua thanh đao của bổn nương?"

      Lý Lăng buồn trả lời, vẻ mặt vẫn giữ nụ cười dịu dàng, dường như 10 năm qua y tham ngộ được đạo lý: "Trước mắt dù có chuyện gì, ta vẫn mỉm cười mà đối diện".

      Lam Nhận tựa hồ bị nụ cười mỉm của Lý Lăng kích nộ, lớn: "Hay lắm, để bản nương cho ngươi biết lợi hại của Thiên Ma Phách Đao". Nàng giơ tay phải lên, đạo bạch quang nhanh chóng tụ lại trong lòng tay, ngừng lấp lánh, liền đó nàng chuyển động, tay phải nhanh nhẹn bổ xuống. Chỉ trong khoảng thời gian như điện quang hỏa thạch đó, làn đao quang cự đại bao phủ toàn thân Lý Lăng. Tốc độ nhanh như thế, đao pháp mãnh liệt như thế, rất khó tìm được người nào trong tam giới có thể xuất ra. Bị mấy lời của Lý Lăng kích động, đao này hoàn toàn có thể sánh với uy lực cực đại của đao nàng xuất ra lôi đài mấy hôm trước.

      Dù mọi người đều biết thực lực của Lý Lăng nhưng các vị thủ lĩnh hắc bạch lưỡng đạo đều toát mồ hôi cho y, vì lúc đó y vẫn ung dung cười nụ, tịnh có động tác gì mà đường đao của đối phương quá mãnh liệt, họ lo Lý Lăng trong thoáng ơ thờ bị tiểu nha đầu này chặt thành hai mảnh.

      Khi làn đao quang cự đại còn cách đầu Lý Lăng chừng trượng, y liền hành động, cả tay và môi y cùng động, tay phải nhanh chóng, uyển chuyển vòng lại, rút thanh kiếm đeo bên sườn ra, miệng ngâm nga: "Bản lai vô nhất vật, hà xứ nhiễm trần ai (Thân mình trống rỗng, dính đến bụi trần)". đạo hào quang bán nguyệt vàng rực sáng lên, tạo ra dải cầu vồng mỹ lệ đầu Lý Lăng. thanh chát chúa, có tiếng va chạm, đạo bạch sắc đao quang chớp mắt bị dải cầu vồng biến thành bụi phấn, hóa ra vô số quang hoa, rải xuống hai bên cầu vồng…

      A Cửu kêu lên: "Tuyệt diệu, mọi người xem kìa, màu trắng lấp lánh như tinh tú nhưng lại có cả cầu vồng, là mỹ lệ".

      Lý Lăng xoay thanh Liệt Dương Kiếm trong tay, từ từ đút vào vỏ kiếm đeo sau lưng, tiếp: " giấc mộng si kiếm mười năm, quay đầu bước vào chốn hồng trần". Quay sang nhìn Lam Nhận, y cười : "Tiểu nương, đao pháp của độc ác, nếu mười năm trước ta buông kiếm chắc tiếp nổi. Bất quá chúng ta chỉ là người phàm, trong tam giới có rất nhiều người nhìn thấu sinh tử, gạt bỏ danh lợi nhưng làm thần tiên thế ngoại, chẳng hạn như Lãnh Kiếm huynh, nếu có thể gặp huynh ấy hiểu thế nào là kiếm pháp chân chính".

      Trong ngữ khí của y bộc lộ niềm kính ngưỡng vô hạn, dường như mười năm trước y gặp qua Lãnh Kiếm.

      Lam Nhận chẩu môi : "Chiêu đao vừa nãy chỉ là do ca ca ta truyền tạm cho ta để phòng thân. Nếu ca ca ta mà đến thế giới này, dù là Lãnh Kiếm hay thế ngoại cao nhân nào nữa cũng bại dưới đao của huynh ấy". Ngữ khí tuy cuồng ngạo nhưng khiến người ta thể giật mình, dường như đời này vẫn còn nhiều người thần bí. Ca ca nàng là ai? Nếu đao pháp đó mà chỉ là truyền vội vàng để phòng thân y đáng sợ.

      Lang Vương lẳng lặng nghiền ngẫm chuyện này.

      Nhưng Lý Lăng tiếp lời: "Dưới gầm trời này có ai mạnh nhất, chỉ có người mạnh hơn thôi, có thể coi ca ca là tối cường nhưng liệu có biết được trong lòng ca ca mình có địch nhân hay ? địch nhân chân chính, có thể đồng cần đồng lạng với y".

      Lang Vương cắt ngang chủ đề, cười lớn: "Ha ha, Lăng huynh đệ rất đúng, mười năm gặp, tu vi của huynh đệ tăng tiến nhiều".

      Lý Lăng mỉm cười: "Đa tạ Lang Vương tán dương". đoạn bước về phía sư phụ Giác Quy của y.

      Chớp mắt 10 năm gặp. Lý Lăng và Giác Quy đều là những người bách tuế, giữa họ luôn tồn tại tình sư đồ thể ra.

      Lang Vương cất lời: "Nếu Lý Lăng cùng với Đại Đao Vương và Thập Kiệt Nhất ta yên tâm rồi. Chỉ còn việc cuối cùng là tìm lông Kim khổng tước. Kim khổng tước ở mãi vùng đất hoang lương phía tây bắc, thường sống ở những nơi có mọc thủy thảo, vì để tránh truy bắt của thần và ma, chúng mới trốn lên tận vùng hoang vu tây bắc này. Ở đó có vùng đất bãi xanh mướt rất đặc thù, Kim khổng tước sinh sống tại đây, chỉ cần lấy được sợi lông bách sắc ở sau đuôi nó là xong".

      Lang Vương vừa xong, Long Thần và tiểu tôn nữ bước ra: "Việc này cứ giao cho già trẻ chúng tôi. Kim khổng tước tuy thuộc về giống cầm thú nào nhưng tiểu tôn nữ của lão trời sinh có khả năng thông hiểu linh vật nên để chúng tôi , mọi việc giản đơn".

      Lang Vương gật đầu cười : " là trời giúp ta, tại mọi việc an bài xong, chiều nay các vị cứ nghỉ ngơi, ngày mai chia ra xuất phát. Các vị nhớ cho, phải nhanh chóng trở về, phải cẩn thận, nếu thành công chúng ta còn lối thoát nữa đâu."

      Liễu Dật im lặng nãy giờ, nghe thấy lời Lang Vương liền : "Lão sư, chúng ta cần cảm tạ trời xanh mà cảm tạ bằng hữu bang trợ. Trời già đáng chết, cho Cửu U Ma Thần xuất khiến chúng ta sa vào trường kiếp nạn này. tại chúng ta cần cảm tạ chính mình, chúng ta dùng chính sức mình để cứu bản thân".

      Lang Vương gật đầu : "Hay, ma chủ rất hay, nâng chén lên nào, cạn mừng chúng ta tự cứu chính mình".

      “Được!”

      Tất cả mọi người đều thầm vui vẻ, quên hết quá khứ, quên cừu hận, bao nhiêu danh lợi, bao nhiêu tranh chấp đè nặng bấy lâu giờ để lại sau lưng, bỏ rồi thấy thư sướng.

      Trong buổi chiều say sưa ấy, hai làn nhãn tình xanh biếc ngừng ngắm nhìn sắc mặt vui vẻ của Lý Lăng…Nhìn rồi tự mỉm cười.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 116: DĨ PHỤ CHI DANH, TẦM THẤT NGUYỆT ...

      Phút vui thường qua mau, nhưng những khoái lạc ấy thầm lưu lại trong sâu thẳm kí ức. Buổi chiều dài, mọi người đều rất vui vẻ, có lẽ câu "khi người ta đứng trước cái chết thường ra lời thiện" đúng.

      Tay trái Liễu Dật vẫn nắm chặt Bi Mộng Kiếm, cảm giác từ thân kiếm truyền lại nỗi bi thương. Lâu dần, trở thành thói quen của chàng, thói quen từ trong bi thương lại nhớ đến hình bóng Cát Lợi Nhi, mà tìm chút hạnh phúc. Nhìn vầng dương chầm chậm nhô lên, tâm tư chàng hoàn toàn chìm vào khoảnh khắc mười năm trước ở Hoa Hải.

      Lúc đó Lang Vương lại gần, thốt: "Ma chủ dậy sớm quá."

      Bị Lang Vương kéo lại thực, chàng quay người lại nhìn gương mặt quen thuộc của ông, : "Lão sư phải cũng dậy sớm sao?"

      Lang Vương hỏi: "Ngài lại nhớ đến Cát Lợi Nhi ư?"

      Chàng nhè gật đầu: "Hình ảnh của nàng thể phai mờ, chỉ cần mỗi lần nhìn thấy bóng hình mơ hồ của nàng là ta lại cảm thấy đời này vẫn còn tồn tại niềm hạnh phúc nhoi".

      Lang Vương thở ra hơi dài: "Ma chủ si tình như vậy sao lại vô tình đối với hảo chứ! Cát Lợi Nhi mất mười năm rồi nhưng ma chủ vẫn ngày đêm tưởng nhớ, khắc sâu thành kí ức. Bây giờ Thất Nguyệt nương đối với ma chủ tấm chân tình, vì sao ngài lại…"

      Liễu Dật vẫn còn suy tư, nhè lắc đầu : "Lão sư, ái tình là thứ ai hiểu được, có người chỉ cần thoáng để thương người, cũng có người mất cả đời cũng nổi ai. Thất Nguyệt là nương tốt, hết lần này đến lần khác làm cho tôi vô cùng cảm động nhưng mà trong lòng tôi ghi khắc hình bóng người, làm sao có thể dung thêm người nữa đây!"

      Lang Vương chỉ còn biết thở dài.

      Liễu Dật lại : "Lão sư, ông cho rằng tôi là kẻ vô tâm? Đối với mối tình của Thất Nguyệt, tôi chỉ có thể hết sức tránh né, tôi biết sao vì cũng có lúc ấy khiến lòng tôi xao động. Nhưng Thất Nguyệt vẫn là Thất Nguyệt, nữ nhân đầu tiên bước vào đời tôi chính là Cát Lợi Nhi, nàng chiếm trọn tim tôi, chiếm trọn con người tôi…Với Thất Nguyệt, tôi đành tránh xa để tình cảm tự phai dần, như thế ấy cởi được lòng mình".

      Lang Vương lắc đầu: "Có lẽ thần hiểu được Thất Nguyệt, ma chủ cứ trốn tránh thế này, thần nghĩ ấy chỉ thêm tổn thương mà thôi".

      Hai người ngừng trò chuyện, lẳng lặng ngắm nhìn vầng triều dương từ phương đông ló rạng.

      Thời gian trôi , cuối cùng cũng đến lúc dùng bữa sáng, chuẩn bị lương khô, sẵn sàng lên đường.

      Liễu Dật dặn dò Lang Vương: "Lão sư, nơi đây xin giao lại cho ông cùng Kỳ, Lân, Bạch Hổ, nhất định phải kiên trì trụ vững, hy vọng khi chúng tôi quay lại có thể nhìn thấy nụ cười của ông".

      Lang Vương kiên định gật đầu: "Ma chủ cứ yên lòng lên đường. Chúng tôi nhất định giữ chặt quan ải, nhất định trụ vững vì niềm kiêu ngạo của người thiên hạ".

      Liễu Dật gật đầu, nhìn mọi người, : "Mọi người phải nhớ lời lão sư, lần này ra tìm bảo vật nhất định phải đẩy nhanh tốc độ, tuy vậy trong mọi tình huống vẫn phải giữ an toàn, thời gian của chúng ta còn nhiều, dùng dằng chỉ có đường chết. Để tránh khỏi trường tử vong kiếp nạn này, chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình".

      Thập Kiệt Nhất to: "Thành chủ yên tâm, tôi nhất định nhanh chóng quay về, biết phi kiếm của Lăng tiểu tử có nhanh , nếu mà nhanh khẳng định là chóng về thôi…"

      Lý Lăng liếc Thập Kiệt Nhất, cười nụ : "Yên trí, nhất định rất nhanh, ta giữ được cái đầu của ngươi và Đại Đao Vương cổ".

      Mọi ngưòi ha hả cười to, vào lúc sinh tử quan đầu, cười là cách tốt nhất để trừ nỗi sợ, rũ bỏ áp lực nặng nề trong lòng.

      Liễu Dật nhìn toàn thể, lên tiếng: "Tốt, giờ chúng ta cùng xuất phát, càng nhanh càng tốt". đoạn xoay người tế xuất Bi Mộng Kiếm.

      Cùng lúc, từ phía sau vẳng đến thanh: "Chậm ".

      Liễu Dật quay đầu lại nhìn, là Lam Nhận. Lúc đó Lam Nhận cầm quyển sách, nổi bật nền màu vàng là mười sáu viên bảo thạch màu lam được khảm vào, dưới ánh dương quang phản xạ ra quang mang đẹp đẽ. Đó chính là quyển sách thần bí, vốn ghi lại vận mệnh bi khổ ba đời ba kiếp của Liễu Dật, vận mệnh gắn liền với lời chú ái tình.

      Liễu Dật bình tĩnh hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

      Lam Nhận cười thốt: "Ngài có hứng thú xem qua cuốn sách này ? Tôi rằng, người mà mơ hồ về thân thế chính mình đáng thương vô cùng, vì vậy, tôi nghĩ rằng cần phải giúp ngài".

      Liễu Dật tiếp lấy quyển sách bìa vàng chiếu ra lam sắc quang mang, : "Xin đa tạ trước, khi nào về tôi nhất định trả lại ".

      Lam Nhận : " cần cảm ơn tôi, quyển sách này được làm từ chất liệu đặc thù, sợ nắng gió nên ngài có thể đọc bất cứ lúc nào, ở bất cứ đâu". Dứt lời, hé nở nụ cười khả ái.

      Liễu Dật cất sách vào trong ngực, gật đầu : "Tất cả các vị trí xuất phát, các vị nhớ cẩn thận, ngàn vạn lần được sơ xuất để hỏng chuyện".

      Mọi người đều gật đầu, thời, chính, ma lưỡng đạo hết sức bội phục sắp xếp của Vĩnh Hằng Chi Thành nên những lời của Liễu Dật, tất cả đều nghe rất chăm chú.

      Liễu Dật thêm câu nào, tế khởi Bi Mộng Kiếm, lao thẳng lên thinh . Căn cứ vào tốc độ thời nhanh nhất cũng cần ba ngày đêm liên tục mới đến được Bắc Hải. May là thể trạng Liễu Dật có thể kham được, chàng trải qua 12 thời thần ngừng hấp thu hỗn độn chi khí của thiên địa nên mọi nhu cầu cá nhân đều do hỗ độn chi khí thay thế. Chàng có thể phi hành liên tục như thể thiết nhân là do thần kỳ của Lan Nhĩ Phi Na Thanh, tâm pháp tối cao của Ma môn.

      Đến đây cần về Ma môn, Ngạo Thiên đem theo Thất Nguyệt xuất hành, tịnh phải chỉ có mỗi chuyện hoàn thành nhiệm vụ mà ông ta có việc khác cần hỏi Thất Nguyệt nên đem theo mình nàng cho tiện.

      Ông ta cùng Thất Nguyệt rời xa Phong Đô Quỷ Thành được trăm dặm, lúc này hai người thẳng tiến đến Đông Hải với tốc độ cực nhanh. Bay cạnh Thất Nguyệt, Ngạo Thiên hỏi: "Con quen thành chủ của Vĩnh Hằng Chi Thành?"

      Thất Nguyệt nhìn phụ thân đoạn : "Con biết".

      Ngạo Thiên tiếp: "Ngày đó y tiến vào Quỷ thành cứu con, cha có cảm giác rằng quan hệ giữa con và y phải bình thường, nếu y chẳng vào đó làm gì". đến đây dường như Ngạo Thiên nghĩ đến việc, ông ta là phụ thân còn tiến vào cứu nàng nữa là ngoại nhân, theo tình theo lý đều hợp. Nhưng chính việc đó lại làm lộ ra vấn đề.

      Thất Nguyệt liên hồi lắc đầu: "Giữa con và huynh ấy có quan hệ gì đâu". Dường như nàng cố giấu tấm lòng đối với Liễu Dật.

      Nhưng Ngạo Thiên là nhân vật thế nào, ông ta là nhất đại kiêu hùng của Ma môn, đơn giản chỉ bằng vào ánh mắt long lanh của Thất Nguyệt cũng đủ hiểu lời nàng là giả hay .

      Ông ta liền chuyển qua chủ đề khác, lẩm bẩm: "Cha thấy tâm pháp của y rất quen nhưng lại thể lý giải vì sao".

      Thất Nguyệt vô ý lộ ra: "Huynh ấy sử dụng chính là Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp, cha cũng dùng tâm pháp này nên thấy quen thuộc là đương nhiên".

      Ngạo Thiên trong lòng kinh hoảng. Tuy cố gắng để lộ ra nét mặt nhưng tin này quá giật mình khiến ông ta thể che giấu được. Dù ông ta sớm luyện được tới tầng thứ 9 của tâm pháp tối cao Ma môn Lan Nhĩ Phi Na Thanh nhưng môn tâm pháp của chủ nhân Vĩnh Hằng Chi Thành sử dụng còn cao hơn nhiều, tuyệt đối dưới tầng thứ 9.

      Thất Nguyệt đột nhiên cảm thấy nàng hớ điều gì đó, vội vàng đính chính: "Chuyện…chuyện này, con cũng lắm, con chỉ bừa thôi mà".

      Ngạo Thiên nghe xong lời con , đột nhiên đầu óc xoay chuyển, : "Thất Nguyệt, cha nuôi con từ đến lớn. Nếu cha đoán sai con thích y nhưng cha có thể khẳng định là thành chủ Vĩnh Hằng Chi Thành thích con, đúng ?". Ngạo Thiên quả là loại người đơn giản, định hỏi việc nhưng lại lái sang chuyện khác, hà huống người ông ta hỏi lại là đứa con ruột.

      Thất Nguyệt nghe câu này, tựa hồ trong lòng có tâm tình, tịnh đáp lời.

      Ngạo Thiên thấy phản ứng của con , ông ta đương nhiên hiểu nỗi niềm trong lòng nàng, những lời vừa nãy chạm đến niềm đau của nàng. kế hoạch tà ác từ từ hình thành trong đầu, ông ta cần phải vạch ra mưu lợi dụng Thất Nguyệt để đạt được cảnh giới tối cao của Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp, đồng thời trừ khử mối đại họa con đường thống nhất tam giới.

      Đương nhiên, tà kế này chỉ được thi triển sau khi qua được trường kiếp nạn này

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 117: ĐỌA LẠC THẦN GIỚI, ỨC THẤT THIÊN ...

      "Mối tình đó có thể cảm động thiên địa. Mối tình đó, cũng có thể đưa đến cho người ta cả đời bi thương. Có thể, ngươi chưa từng thấy câu chuyện nào như vậy phát sinh nhưng nó thực tồn tại".

      "Sau khi gió ngừng mưa rơi xuống, những thay đổi này thầm xảy ra. ai hiểu được nỗi thống khổ của y, ai hiểu vì sao trong lòng Niết nhân như y lại ấm áp đến nhường ấy. Có thể là luân hồi của Niết nhân, có thể là chú định của trời cao hoặc giả túc mệnh an bài, y vì mối tình trong tâm, vì niềm tin của mình mà quẳng khả năng có thể thay thế Bàn Cổ bước lên vị trí tối cao thống trị Thần giới, vứt bỏ tất cả, kể cả sinh mệnh của mình. Y là người cố chấp, là người si cuồng, y muốn để Thiên nữ độc thế gian, y muốn vĩnh viễn ở cùng với nàng, cùng nàng đến chân trời góc bể".

      "Ma chịu đọa đày, luân hồi xuống hồng trần chịu đựng nỗi khổ phàm thế, cầu cảm thiên, chẳng cần động địa mà chỉ vì niềm tin ái tình. Lời giao ước ngày xưa, lời thề chân trời góc bể khiến y vô oán vô hối, dù là bao nhiêu lần trăng tròn trăng khuyết, bao nhiêu lần xuân qua thu lại, ngàn năm vạn năm cũng làm mòn nỗi nhớ nàng. Trong nơi tăm tối nhất, trong đáy mắt y, hình dáng nàng luôn sáng , có lẽ trong lòng y, nàng chính là chốn thiên nhai hoàn mỹ, chính là chốn giang hồ đẹp đẽ vô cùng."

      “Dù oán trời hay giận đất, toàn bộ câu chuyện này vẫn liên tục xảy ra, gây thành nỗi khổ ba đời ba kiếp. Vì mối tình đó, nàng thản nhiên rời khỏi thiên giới, trở thành bóng hình nơi trần thế, vì câu chân trời góc biển, y bỏ lại tất cả, chỉ mong có khoảnh khắc tươi sáng. Có thể kí ức khuất trong kí ức còn tồn tại nữa nhưng lời nguyền ái tình vẫn còn ghi lại.”

      “Bị trớ chú đích ái?” (Lời nguyền ái tình)

      nhàng gập quyển kim thư lại, Liễu Dật đạp lên Bi Mộng Kiếm phi hành với tốc độ cực nhanh, kí ức lần lần quay về quãng thời gian bảy ngàn năm trước. Tuy nhiên chàng mảnh hồn phách của ai đó đưa chàng thấu hiểu được ba đời ba kiếp và vì sao nỗi khổ tam sinh tam thế lại khiến chàng và người thương thể ở cùng nhau? Chỉ là từ ngữ trong sách, hiển nhiên do xem xét từ góc độ của người ngoài, khiến cho người ta từ đó mà nhớ lại chuyện của bảy ngàn năm trước.

      Đột nhiên trong đầu chàng thoáng qua bóng hình, câu hỏi xuất . Nếu Cát Lợi Nhi xong đoạn đường đau khổ ba đời ba kiếp giờ nàng ở đâu? Nàng… có trở thành Thiên nữ mà quay lại Thần giới? Dường như đoạn đường nàng tự mình..tự mình còn chưa kết thúc?…Những gì câu chuyện này ghi lại vẫn có điểm ổn.

      Chàng đọc lướt cuốn kim thư, từ đầu cho đến tận trang cuối cùng nhưng tuyệt nhiên cón tin tức gì về Cát Lợi Nhi, chỉ thấy trong sách có ghi lại: " giờ cố này còn tiếp diễn".

      Câu chuyện… giờ còn tiếp diễn? Vì sao lại chỉ đến mình chàng, hề đả động đến Cát Lợi Nhi? Câu chuyện mà Thiên nữ và Niết nhân từng có, cũng là Vị Linh Phong và Quỳnh Diệp Ti từng có, nhưng tại sao tại lại chỉ liên can đến mình chàng? Như thế lên điều gì?

      Chàng cách nào giải đáp được vấn đề thoáng xuất trong đầu. Cuốn sách muốn chuyện gì đây? tả lại mối tình duyên ba đời ba kiếp sao tả trọn vẹn? Nếu Cát Lợi Nhi chết nỗi khổ ba đời ba kiếp cũng kết thúc, cớ sao trong sách còn viết rằng câu chuyện vẫn tiếp tục?

      ý nghĩ kinh khủng xuất trong óc Liễu Dật, điều mà chàng dám nghĩ tới. Bởi giờ chàng muốn thêm bi kịch nào phát sinh nữa.

      Chàng liền đọc nghiền ngẫm chuyện giữa mình và Cát Lợi Nhi, đến đoạn chàng cùng Thiên Kiêu, Lam Nhận mấy người phong ấn Cửu U Ma Thần chàng choáng váng đến mức cơ hồ đứng vững. Vì sao chuyện này trang nào ghi lại? Chả lẽ đáng để ghi vào? Chất liệu làm cuốn sách này rất đặc thù, theo những gì viết ngoài bìa dù có vứt vào nham tương cũng bị hủy, sao ở giữa lại có trang trắng tinh?

      Chớp mắt, vô số ý niệm xuất trong đầu chàng, kể cả những chuyện chàng nghĩ tới, thậm chí cả ý nghĩ: "Cát Lợi Nhi tịnh hề chết nên câu chuyện trong sách kết thúc. Trang trắng đó lên rằng lý do nào đó mà đoạn thể được ghi lại".

      Nhưng đoạn đó tương ứng với chuyện gì?

      Nếu chàng đoán đúng mười năm nay Cát Lợi Nhi làm gì? Giờ nàng ở đâu? Trong tim chàng đột nhiên dâng lên tia hi vọng, đúng, chỉ cần đến Miêu Cương tìm Mạc chắc có tin tức của nàng, hi vọng lời đoán này sai và cũng hi vọng Mạc tiết lộ vài điều.

      Chàng càng lúc càng hưng phấn. Những gì ghi trong sách mà đúng giờ câu chuyện chưa thể kết thúc, có nghĩa kiếp này của chàng và Cát Lợi Nhi chưa hề lụi tắt, cũng lên rằng nàng chưa chết. Trong tim chàng phảng phất vang lên tiếng reo lanh lảnh, tràn ngập vui mừng, hạnh phúc, bao nhiêu bi thương chất chồng ngần ấy năm trong lòng tựa hồ được rũ bỏ. Tuy nhiên từ suy đoán đến thực, khả năng thể coi là lớn.

      Liễu Dật đánh giá xong tình huống trước mắt, nếu tranh thủ thời gian phong ấn Cửu U Ma Thần cố này kết thúc. Vì vậy, chàng quyết định trước hết phải tự hoàn thành nhiệm vụ, sau khi phong ấn Cửu U Ma Thần Miêu Cương kiếm Mạc hỏi tin tức của Cát Lợi Nhi.

      Nghĩ đến đây, chàng cầm sách đút vào trong áo.

      Có thể Liễu Dật dự đoán sai nhưng chàng quên mất chuyện. Nỗi khổ ba đời ba kiếp chính là thứ khiến mối tình của chàng và Cát Lợi Nhi thành, nếu vậy dù nàng chết, chàng có thể gặp nàng ? Cứ cho là chàng có thể gặp được nàng, sau mười năm với biết bao thay đổi liệu nàng còn tha thiết chàng nữa ? Dường như chàng chỉ quan tâm đến chuyện sinh tử của Cát Lợi Nhi mà quên mọi có số mệnh an bài.

      Thời gian trôi qua nhanh, qua ba ngày, trời trăng hết tàn lại khuyết, Liễu Dật rời khỏi phần đất liền cực bắc của tam giới, bắt đầu bay vào tầng Bắc Hải.

      Toàn bộ câu chuyện lại tiếp tục phát sinh, rồi đây những lời đoán định mang lại cho chàng niềm hoan hỉ, hóa giải dần dần những nỗi đau khổ của chàng trong mười năm qua? Chúng ta đành chờ đợi câu trả lời.

      Tuy thể biết sau này xảy ra chuyện gì nhưng từ cuốn sách trong tay chàng có thể cảm giác ràng rằng nỗi khổ ba đời ba kiếp mới chỉ bắt đầu, mười năm xa cách chỉ là lần kinh lịch nho mà thôi. Ngày sau, biết những bi khổ gì phát sinh mình chàng? Cát Lợi Nhi nếu chết, 10 năm rồi liệu còn chàng thâm sâu như trước?

      Đó đều là những câu hỏi thể giải đáp vì chuyện xảy ra trong tương lai. Với chúng ta, đành cùng với câu chuyện của Liễu Dật mà đến tương lai, xác định việc sinh tử của Cát Lợi Nhi, để làm xem người Liễu Dật thương có tồn tại hay và giải đáp những đau thương trong lòng chàng?

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 118: THẦN GIỚI MINH ĐÔ, VẤN TÂM ...

      Cũng như Liễu Dật, mỗi người đều tự gia tăng tốc độ, họ biết nếu chậm ly, cõi đời này có thể còn tồn tại, nếu nhanh chút tất thêm phần hy vọng. Vì vậy, trong lần chính, ma cùng thực nhiệm vụ này, hai nữ tử Lam Nhận, Thiên Kiêu cũng nỗ lực cùng cực.

      Qua 2 ngày phi hành liên tục khiến cho cả hai mệt nhoài, sau rốt hai người cũng tìm được cách đơn giản là ngự kiếm cùng lúc mà thay nhau, người này mệt người kia chịu trách nhiệm điều khiển kiếm, như vậy, cả hai nhanh chóng đến được Lam Hải tại cực tây.

      Lam Nhận mệt bèn đổi cho Thiên Kiêu ngự kiếm còn nàng ra ngồi sau lưng. Hai người phi hành cực nhanh vòm trời lấp lánh sao, từng trận gió thổi qua, hai ngày liền được ngơi nghỉ nên Thiên Kiêu cũng mệt, nàng muốn để mình chìm vào cơn buồn ngủ, tất nhiên phải kiếm việc gì đó mà làm, vô tình chạm vào dây Tình Nhân Linh màu tím. Trong cơn gió thổi vi vu, quả chuông tím phát ra thanh trong trẻo.

      Tiếng chuông vang lên, nàng tựa hồ nhìn thấy bóng hình, hắc y bạch phát, toàn thân màu đen vĩnh viễn chìm trong bóng tối. Thân ảnh độc đó chỉ có kiếm là bạn, tình bảy ngàn năm cho đến kiếp này vẫn là mối tình cuối cùng, chàng vì đó mà mực thầm gìn giữ. Cho dù người thương còn, sao chàng vẫn còn giữ mãi mối tình? Nàng bất giác cảm thấy mê luyến bóng hình si tình đó.

      Dường như mới ngày trước, nàng còn giận tỷ tỷ mình vì sao lại thương Niết nhân đến nỗi bị đẩy vào vòng luân hồi của cõi phàm trần. Nhưng khi nàng được xem cuốn sách ghi lại nỗi khổ ba đời ba kiếp của Liễu Dật, nàng thay đổi suy nghĩ, có quan điểm hoàn toàn khác về Niết nhân bi khổ này. Khi đeo dây Tình Nhân Linh màu tím nàng biết nàng tha thiết thương nam tử trong câu chuyện này, thương bóng hình độc trong cõi tăm tối và ánh mắt luôn mang nặng nỗi niềm tang thương ấy, nàng dám ra mà chỉ chôn vùi trong cõi thâm sâu của lòng mình…

      "Tình Nhân Linh, theo như truyền thuyết là do Thiên nữ tặng cho Niết nhân, chỉ có điều chuyện đó chưa từng được kiểm chứng, ngờ tại dân gian lại xuất loại truyền thuyết này, vì vậy mà Tình Nhân Linh trở thành tín vật của ái tình." Lam Nhận mặt quan sát quả chuông màu tím trong tay Thiên Kiêu, mặt giải thích lai lịch của quả chuông.

      Thiên Kiêu bị lời lẽ của Lam Nhận đánh thức khỏi dòng suy nghĩ miên man, nhanh chóng thu lại quả chuông tím. Lam Nhận là nha đầu giảo hoạt vô cùng, chỉ cười : " cần với muội là tỷ thực lòng thương kẻ trong câu chuyện này nhé".

      Thiên Kiêu lắc đầu: "Đâu có".

      Lam Nhận thấy bộ dạng như muốn giả tảng của Thiên Kiêu, tiếp tục: "Tỷ có thể gạt người ngoài chứ gạt muội thế nào được! Tỷ định thử xem những gì tỷ tỷ mình trải qua, thử xem mùi vị ái tình như thế nào ư?"

      thấy Thiên Kiêu hồi đáp, Lam Nhận lại : "Bất quá, muội khuyên tỷ tốt nhất nên thử, vì tỷ thấy khổ nạn của tỷ tỷ mình rồi. Tỷ là người thuộc về Thần giới, nếu lại sa vào sai lầm này muội e rằng tỷ gặp phải trừng phạt của lời chú đó mất thôi".

      Thiên Kiêu lắc đầu: "Thần giới chúng ta trong ngàn năm nay biến đổi nhiều lắm rồi. Ta tuy là người của Thần giới nhưng lại là kẻ mơ mộng, thể tồn tại nổi trong thế giới đó. Bàn Cổ, Nữ Oa còn thống trị Thần giới vì có người mới thay thế họ."

      Tuy Lam Nhận biết nhiều chuyện nhưng Thiên Kiêu dường như lại ngược lại với hiểu biết của nàng, khiến nàng hoàn toàn mù tịt. Thiên Kiêu rằng Thần giới có chuyển biến, vị trí thống trị của Bàn Cổ cùng Nữ Oa được người khác tiếp thụ, vậy ai thống trị Thần giới?

      Người thống trị Thần giới này cùng với ca ca của nàng dường như vẫn còn nằm trong vòng bí mật…

      Thiên Kiêu tiếp lời: "Có thể , sinh mệnh của thuộc về chính bản thân còn sinh mệnh của ta lại thuộc về kẻ khác, ta còn nhiều thời gian nữa. Ta cũng thực lòng muốn nếm qua cái cảm giác đương có mùi vị thế nào, muốn vì người mà rũ bỏ tất cả, sợ cảm giác sinh tử nữa".

      Lam Nhận hỏi với vẻ kì quái: "Vì sao?"

      Thiên Kiêu tiếp: "Đó là câu chuyện dính dáng đến Bàn Cổ và dính dáng đến cả ta. Đại trí giả giáng xuống thiên kiếp tước đoạt quyền lợi tối cao của Bàn Cổ ở Thần giới, phái người thần bí đến thống trị. Thần nhân này vĩnh viễn được bao phủ bên trong lớp màn trắng tinh nên bao giờ thấy được hình dạng của y. Ngàn năm trước y chìm vào giấc ngủ sâu, đồng thời các vị thần Bàn Cổ, Nữ Oa, Viêm Đế, Xi Vưu cũng tiếp tục chìm vào giấc ngủ, sau đó ta xuất , ta tịnh phải là người có thể khống chế được vận mệnh của chính mình…"

      Lam Nhận lắc đầu: ", người ta có thể cải biến được vận mệnh, chỉ cần tỷ muốn là được, muội tin là tỷ có thể nắm được vận mệnh trong tay, nên buông bỏ".

      Thiên Kiêu lắc đầu đáp: " biết chứ việc ta xuất hoàn toàn do ý của người khác. Bàn Cổ vì hối hận bắt Thiên nữ sa vào vòng luân hồi phàm thế hồi bảy ngàn năm trước, vật đổi sao dời, ngày nhớ đêm mong, sau khi ông ta say ngủ từ trong giấc mộng sáng tạo ra ta, kế thừa toàn bộ ký ức của ông ta. Ta, tuy là Thiên Kiêu, nhưng được tạo thành từ ý niệm nhớ thương Thiên nữ của Bàn Cổ, ta chỉ là ảo ảnh do ông ta sáng tạo ra trong giấc mộng. giờ thấy ta giống như người sống nhưng ngày nào Bàn Cổ tỉnh lại, ta tiêu tan như mây khói, vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này."

      Lam Nhận bị thông tin chấn kinh đầu óc này làm cho sững sờ, sao suy xét được. Thiên Kiêu là hình ảnh thay thế Thiên nữ của Bàn Cổ, là sáng tạo hư ảo trong giấc mộng của ông ta? Nếu giờ đây Bàn Cổ mà tỉnh lại, nàng vĩnh viễn biến mất?

      Lam Nhận tựa hồ cảm thương cho vận mệnh bi thảm của Thiên Kiêu: "Muội gặp qua nhiều người nhưng tỷ là người duy nhất khiến lòng muội thương cảm. Vận mệnh của tỷ được chú định nhưng phải hoàn toàn thể cải biến. Nếu mà ca ca muội chịu giúp, huynh ấy giết chết Bàn Cổ khiến ông ta ngủ yên vĩnh viễn tỷ sợ phải biến mất nữa."

      Thiên Kiêu bình tĩnh cất tiếng: "Ca ca lợi hại vậy sao? ta có thể giết được Bàn Cổ, người thống trị Thần giới cả vạn năm?"

      Vừa đề cập đến ca ca của Lam Nhận, tinh thần nàng liền phấn chấn hẳn. tựa hồ hết sức kiêu ngạo : "Trong lòng muội, ca ca là kẻ vô địch. Từ ca ca hết mực thương muội, nếu muội muốn hái sao trời huynh ấy cũng hái. Chúng tôi sống tại thế giới khác, theo truyền thuyết tách ra sau khi Bàn Cổ khai thiên, lúc đó tổ tiên chúng tôi từng cùng với Bàn Cổ phân chia địa phận, chỉ vì Bàn Cổ có Nữ Oa và các thần tương trợ, tổ tiên chúng tôi mình sáng tạo ra Minh giới."

      Thiên Kiêu lắc đầu đáp: "Ta nghĩ là cần đâu, bản thân ta chẳng có gì quyến luyến thế giới này, có thể xem quyển sách của , ta thấy thỏa mãn rồi, đấy. Ta để tâm đến chuyện khi nào biến mất mà chỉ muốn trước khi tiêu tan được thử xem nỗi thống khổ cùng hạnh phúc có mùi vị gì!"

      Lam Nhận tiếp ngay: "Chuyện này dễ thôi, ca ca muội tuấn, tiêu sái, đao pháp lại là đệ nhất, nếu huynh ấy đặt chân đến tam giới, muội nghĩ nhất định tỷ thương ca ca, hoàn thành được tâm nguyện, chừng ca ca vì tỷ mà giết chết Bàn Cổ".

      Nghe xong lời Lam Nhận, Thiên Kiêu tựa hồ hơi hoảng hốt, lại dường như nhớ đến chuyện gì đó: "Ta nghĩ, thương người, tịnh phải vì người đó ở cạnh mình lâu, chỉ là…cảm giác trong chớp mắt, phát sinh nhanh như ý nghĩ thoáng qua. Trong quyển kim thư có rằng, khi trong lòng có bóng hình của người sao có thể dung nạp thêm người khác nữa? Ta còn tư cách thương ca ca nữa ư?"

      Lam Nhận có phần hiểu lời Thiên Kiêu : "Tỷ sao, phải thực lòng Niết nhân trong quyển sách này rồi chứ? Y là đối tượng bị trớ chú, tỷ mà y là tự mình đến bờ tử vong rồi."

      Thiên Kiêu lắc đầu bình thản: "Có được cảm giác đó dù đưa ta đến trước mười tám tầng địa ngục, hoặc quẳng vào núi đao, cho dù nhân sinh đến lúc cùng tận, chỉ cần trong lòng được hạnh phúc ta vô oán vô hối".

      Lam Nhận lắc đầu: "Tỷ và tỷ tỷ mình hoàn toàn giống nhau, hết thuốc chữa rồi."

      đời kỳ diệu, khi bạn nghĩ rằng việc phát triển theo ý bạn lại sai lệch , rẽ sang hướng mới mà ai biết trước kết cục.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 119: HẢI NGOẠI CHI ĐẢO, NGỘ VI ...

      Lại đến Liễu Dật khi đến phận Bắc Hải. Trong gió có lẫn vị muối mằn mặn, dưới ánh dương quang, chàng giống như vì lưu tinh rơi, phi hành với tốc độ cực hạn mặt biển bao la vô tận. trời cao nhìn xuống thấy bờ bến nơi đâu, chàng chợt cảm thấy mình bé.

      là giữa trưa, chàng đến Bắc Hải cũng nửa ngày, chiếu theo lời Lang Vương, đến Bắc Hải cứ bay theo hướng bắc, khi nào nhìn thấy vùng đại lục, đó gặp ngọn núi phun lửa, vào trong núi gặp được Thiên Tinh Khoáng. Tuy chàng biết trong ngọn núi phía bắc có khoáng chất đó hay , nhưng cũng phải thử phen.

      Do phi hành với tốc độ cao, cuối cùng trước mắt Liễu Dật cũng xuất vùng đại lục mới. Nhìn từ xa, vùng đại lục từa tựa như hòn đảo nhưng khi đến gần mới phát đó hoàn toàn phải là tiểu đảo, từ cao nhìn xuống rộng lớn phi thường.

      Nhìn từ cự ly gần, Liễu Dật phát bên bờ biển ngờ còn có ngư phủ, phía sau bãi cát có rất nhiều nhà cửa, có điều những gian nhà này được đặt tầng cột trụ cao, chắc để đề phòng thủy triều dâng lên làm ngập. Quan sát ngư phủ cách tỉ mỉ thấy họ khác hẳn người ở Trung Nguyên, thân chỉ mặc áo sơ sài, đóng khố, chân để trần. Chàng đảo vòng, hạ xuống bãi cát, cho Bi Mộng Kiếm vào trong bao, tay trái lại nắm chặt chuôi kiếm, tư thế này trở thành tập quán của chàng.

      Lúc ngư phủ nhìn thấy Liễu Dật từ mặt biển đột nhiên xuất tại bãi cát liền vứt sạch những dụng cụ kiếm ăn trong tay, chạy về phía nhà cửa, bộ dạng như nhìn thấy quái vật. Chàng liền đuổi theo, định hỏi xem vùng nào ở đây có hỏa sơn.

      Kỳ chuyện này có gì lạ, giờ chàng mang khăn che, chỉ nhìn thấy mỗi hai con mắt, đầu tóc lại trắng xóa, đám ngư phủ nọ coi chàng là quái nhân mới lạ.

      Liễu Dật vào bên trong, những toàn bộ các gian nhà đều đóng chặt cửa, dường như dân cư ở đây coi chàng là quái vật. Chầm chậm vào, chàng nhận ra đây chính là ngư thôn, nhà cửa khá đông đúc.

      Nhưng điều rắc rối là người dân sở tại chỉ dám từ trong nhà nhìn chàng tiến vào. Chàng nhìn lại toàn thân, ngoài chuyện trang phục có phần bất đồng có gì đáng sợ đâu? Đại lục này rất lớn, nếu hỏi được tin tức gì biết nơi đâu mà tìm hỏa sơn?

      Đúng vào lúc chàng loay hoay tìm cách tiểu nữ hài tiến đến. Tiểu nữ hài đại khái chừng mười tuổi, mái tóc dài tết thành hai bím, rủ xuống hai bờ vai, đôi mắt to đượm vẻ ngây thơ, lãng mạn, khuôn mặt bé ngăm đen, xem ra thường hay phơi mình dưới ánh thái dương, y phục mặc người rất sạch , gọn gàng, cổ đeo chiếc vòng bạc, vô cùng khả ái.

      Tiểu nương hỏi: "Đại ca ca, huynh từ bên kia biển đến đây?"

      Liễu Dật cởi thanh trường kiếm màu đen khỏi eo lưng, nhàng ngồi xuống gốc cây to xù xì ở bên cạnh, trả lời: "Đúng vậy, mọi người ở đây đều sợ đại ca ca, tiểu muội muội có biết vì sao ?"

      Tiểu nữ hài nhìn chàng rồi : "Thôn trưởng bảo là những người từ bên ngoài đến đều là quái, người trong thôn cần phải tự chuốc phiền phức, cần bắt chuyện với họ."

      Chàng nhìn tiểu nữ hài khả ái, tựa hồ cảm thấy mình trẻ lại nhiều, trở về với hình ảnh thư sinh của mười năm trước, hỏi: "Tiểu muội muội sợ đại ca ca?"

      Tiểu nữ hài lắc đầu, trả lời cách ngây thơ: "Đại ca ca cũng giống bọn muội, muội sợ."

      Liễu Dật gật đầu: "Tiểu muội muội cứ yên tâm, có đại ca ca ở đây phải sợ quái nào hết, ca ca gặp quái là giết liền."

      Tiểu nữ hài cao hứng: "Hay lắm, tiểu muội của muội bị quái bắt , đến giờ vẫn chưa trở về, đại ca ca có thể giết được quái hay quá, bọn muội còn phải sợ hãi nữa". Nhớ lại chuyện thương tâm, tiểu nương tựa hồ có phần ủ rũ.

      Liễu Dật nhìn quanh bốn bề, trước mặt là biển rộng mênh mông, sau lưng là hòn đảo hay là đại lục gì đó, từ lúc trực tiếp đến đây, chàng chưa quan sát ràng, tại lại có cách nào hỏi han người khác, bất quá qua lời tiểu nương dường như ở đây có điều rất đáng sợ?

      Chàng nhặt thanh kiếm để bên cạnh lên, xòe song thủ đeo bao đen ra rồi : " nào, tiểu nha đầu, để đại ca ca bế muội".

      Tiểu nữ hài bước tới, Liễu Dật bế tiểu nha đầu lên, hỏi tiếp: "Muội cho huynh biết địa phương này là đâu? Là hòn đảo hay là vùng đất đại lục?"

      Tiểu nữ hài cười thơ ngây: "Đại ca ca đúng là người ngoài mới đến, nơi đây là tiểu đảo, mọi người thường đến trấn thành lớn để bán cá nhưng giờ đảo có quái, mọi người sợ dám đâu, đồ ăn hết sạch, mỗi ngày chỉ đánh được ít cá để ăn."

      Liễu Dật nhè gật đầu, hỏi: "Tiểu muội muội có biết ở đây có chỗ nào có núi phun lửa ?"

      Tiểu nữ hài đáp ngay: "Có, ngay phía sau thôn muội ở, ngọn núi đó thường phun ra hỏa cầu nhưng chưa có ai tiến được vào hỏa sơn đó."

      Chàng hỏi với vẻ kỳ quái: "Vì sao?"

      Tiểu nữ hài trả lời: "Muội biết, mẹ muội bảo ở đó có ma quỷ đáng sợ canh giữ, chỉ vào được mà ra được."

      Trong lòng Liễu Dật dâng lên nỗi hiếu kỳ, hòn đảo này dường như yên bình, có lẽ hỏa sơn ở đây nhưng dường như nơi đó có điều gì rất đáng sợ. Tất cả nằm trong dự liệu của chàng, Lang Vương từng bảo nơi chàng đến tồn tại nhiều nguy hiểm, chỉ có điều chàng ngờ rằng tại nơi nguy hiểm như vậy lại có người sinh sống? Chuyện này là sao?

      Trong lúc chàng vừa bế tiểu nương vừa suy nghĩ, cân nhắc mọi chuyện giọng truyền đến: " quái, mau thả Tiểu Lan ra, nếu chúng ta liều mạng với ngươi."

      Liễu Dật từ trong suy tưởng trở về thực, nhìn về phía đối diện, chỉ thấy đám ngư nhân lúc nãy vừa chạy tứ tán, giờ trong tay cầm lưới hay cần câu mà là trường kiếm cùng trường đao, nhân số ước chừng trăm người. Những người này thường dãi gió dầu sương nên làn da rám nắng, trông cường tráng phi thường. Hình như họ vừa thấy coi chàng và quái là , có thể là quái biến thành hình người.

      Chàng nhàng thả tiểu nữ hài xuống, hỏi: "Muội muội là Tiểu Lan?"

      Tiểu nữ hài gật đầu đáp: "Kia là cha muội, ông ấy là người rất tốt, quái đến, cha dẫn mọi người cùng đánh lại nhưng quái quá lợi hại, lần nào đến cũng bắt người trong thôn."

      Liễu Dật gật đầu bảo: "Nhanh qua , qua gặp cha muội ông ấy lo lắng." Nhìn hán tử trạc 40 tuổi trước mặt, Liễu Dật lại nghĩ đến việc, nếu Cát Lợi Nhi vẫn còn, hai người có thể hài tử lớn chừng này rồi. Nhưng nếu gặp phải quái, dã thú mười năm trước, chàng biết lấy gì bảo hộ cho người thân?

      Nỗi niềm cảm khái ùa về khiến chàng có hảo cảm đối với hán tử…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :