Ma Kiếm Lục - Tàn Nguyệt Bi Mộng (272 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 110: BI KHỔ THẬP NIÊN, THỈNH QUÂN HỒI ...

      Liễu Dật xoay người hạ xuống đất, tay phải vung lên : "Hãy thay thế họ".

      Ba mươi sáu hắc y nhân phóng mình xuống bên cạnh những người thủ hộ lá cờ, nhanh chóng chia nhau trấn giữ ba mươi sáu lá Trấn Ma Kỳ. Luồng sáng xanh lập tức được truyền vào trong lá cờ đỏ rực. Chớp mắt lớp hộ vệ màu vàng như được tăng thêm sức sống tỏa ra những ánh hào quang vàng rực rỡ, đồng thời ba mươi sáu lá cờ đỏ cũng ánh lên những tia sáng dìu dịu.

      Phía sau, hai mươi bốn con sói xám to lớn cùng mười hai con Bạch Hổ ở tự động xếp thành hàng ngũ chỉnh tề. Lang Vương đứng lên, lau mồ hôi mặt với Liễu Dật: "Ma chủ, ngài đến đúng lúc".

      Liễu Dật lúc này còn tâm tình nào để nghe những lời như vậy, chàng nhìn đám người chính, ma lưỡng đạo, tức tối quát: "Ta lấy làm nhục nhã cho các ngươi. Giờ hỏi các ngươi có đồng ý nghe theo điều động của lão sư hay , bằng ngược lại các ngươi muốn chết dễ lắm, ta tức khắc kêu người của ta rút về. Ta đếm đến ba, các ngươi chỉ có chừng đó thời gian để quyết định". Giọng đầy vẻ kiêu ngạo nhưng chứa đựng phong thái của bậc vương giả.

      ""

      "Gia gia, huynh ấy lợi hại", Mục Nhã nằm trong lòng Long Thần xem chính, ma lưỡng đạo cùng Liễu Dật bàn thảo điều kiện thốt lên.

      "Hai"

      "Y vừa xuất , ta thấy tam giới cục diện mới". Long Thần nhè vuốt mái tóc đỏ của Mục Nhã .

      "Ba"

      "Được, nghe theo lời thành chủ vậy, sáu trăm người của Ma tộc xin tuân theo xếp đặt của ngài". Ngạo Thiên hốt hoảng thốt lên. Y biết nếu hôm nay đáp ứng khác gì tự chọn bản án tử hình cho mình.

      Liễu Dật nhìn Quỳnh Phách, lạnh lùng hỏi: "Còn ông?".

      Quỳnh Phách cũng gật đầu: "Cũng xin nghe theo sắp xếp của thành chủ và tiên sinh".

      Liễu Dật quay qua Lang Vương : "Xin lão sư hãy thu xếp mọi việc ở đây".

      Lang Vương gật đầu: "Ma chủ yên tâm, thần nhất định ráng hết sức mình".

      Liễu Dật lại nhìn Bạch Hổ, Kỳ, Lân: "Các ngươi bảo hộ lão sư, nghe theo chỉ huy của ông ấy, ta vào Quỷ thành đây".

      Lời vừa thốt ra, tất cả đều kinh ngạc. Quỷ thành bình thường cũng có gì đáng sợ lắm nhưng giờ khác, tử linh dưới chốn Cửu U tràn ngập, khắp nơi lại đầy độc chướng, nếu cố tiến vào, chắc chắn còn mạng trở ra.

      Lang Vương vội : "Ma chủ, xin hãy nghĩ kỹ, trong Quỷ thành giờ đâu đâu cũng có tử linh, độc chướng rất dày đặc, vạn lần nên mạo hiểm. Thất Nguyệt bị tử linh bắt vào trong đó, có khi sớm …". Lang Vương đương nhiên hiểu Liễu Dật nghĩ gì.

      Liễu Dật quay đầu, chỉ nhìn vào Quỷ thành : "Ta sợ độc chướng, cũng sợ tử linh, bọn chúng phải sợ ta mới đúng…".

      Lời này khiến mọi người ngẩn ra.

      Đột nhiên Lang Vương nhớ ra rằng Liễu Dật có cuồng bạo chi huyết trong mình, loại độc nào cũng có tác dụng, quả thực chàng sợ độc chướng. Nhưng ông cũng nghĩ đến chuyện, tiếp lời: "Ma chủ, thẫn vẫn khuyên ngài suy nghĩ cẩn thận trước khi tiến vào, ngài cần biết, chúng ta chưa ai từng vào Phong Đô Quỷ Thành, biết trong đó có gì, vì sao lại có tiếng nổ lớn đến thế, nhiều tử linh đến thế, thần thấy có quá nhiều điểm đáng nghi. Có thể độc chướng, tử linh nguy hiểm đối với ma chủ nhưng điều mà thần e sợ là cái khác, chẳng hạn như Cửu U Ma Thần".

      Liễu Dật chậm rãi quay lại : "Được rồi, lão sư, ta quyết định rồi. Nếu tiến vào, ta vĩnh viễn thể đối diện với mình. Ông cứ ở đây xếp đặt mọi việc, nếu trong ba ngày ta quay ra, chắc rằng lúc đó ta có chuyện, ông cứ việc phân phó mọi người phải đâu để tìm thần cung và chế luyện thần kiếm".

      Lang Vương thôi khuyên giải nữa, ông biết tính tình và tình cảm của Liễu Dật giờ, nếu chàng tiến vào Phong Đô Quỷ Thành lúc này tự trách mình cả đời, càng tăng thêm nỗi thống khổ trong lòng.

      Liễu Dật nhìn Thập Kiệt Nhất, Đại Đao Vương, A Cửu, Thủy Nhi, Lam Nhận … nghỉ ngơi mặt đất, gật đầu thốt: "Ta cảm phục mọi người, các vị là những hùng chân chính. Tuy ta thể thay mặt cho tất cả người trong thiên hạ nhưng xin được thay mặt chính mình cảm tạ các vị".

      Đại Đao Vương ôm lấy Thủy Nhi dần tỉnh lại, lắc cái đầu nhím của mình, cười lớn : "Ha ha, ta thích huynh lắm, làm việc dứt khoát, nhanh gọn, có trách nhiệm, huynh làm ta nhớ lại Liễu đại ca trước kia. Huynh tuy là người Ma giới nhưng những người được gọi là thủ lĩnh gì đó làm sao sánh được, ha ha. "

      Đôi mắt Liễu Dật ánh lên nét cảm động. Chàng đảo mắt ngắm nhìn mọi người lượt, cố ghi nhớ hình ảnh từng bằng hữu, sợ rằng khi vào Phong Đô Quỷ Thành gặp phải Cửu U Ma Thần có lẽ có cơ hội gặp lại lần nữa.

      Đại Đao Vương thay đổi, Thập Kiệt Nhất cũng thay đổi, chỉ có A Cửu và Thủy Nhi là thay đổi nhưng là kiên cường hơn, có trách nhiệm hơn, trong lòng chàng thầm chúc phúc cho họ.

      Chàng : "Các vị nghỉ ngơi ". Rồi quay người vung kiếm chuẩn bị tạo ra khe hở ngõ hầu tiến vào lớp khí bảo vệ màu vàng.

      Lam Nhận lúc đó vẫn ngồi yên mặt đất, lên tiếng: " ràng là nàng ta, còn cứu làm gì. So với sống nàng ấy chết còn thấy nhàng hơn, nhưng có người còn sống phải mang nỗi thống khổ của nàng ta, ôi…".

      Thiên Kiêu nhìn Lam Nhận ở bên rồi nhìn Liễu Dật, nàng biết chàng cứu nàng vì nàng và tỷ tỷ mìnhg dung mạo giống nhau. Cũng vì vậy làm tổn thương đến trái tim của nữ tử khác.

      Xa nhất đời này chính là hố sâu ngăn cách giữa hai người. Thất Nguyệc dù có đứng trước mặt Liễu Dật nhưng chàng lại thể tiếp thụ mối tình của nàng, do đó mà khoảng cách giữa hai người bỗng nhiên trở thành xa xăm nhất đời.

      Liễu Dật lắc đầu, rút Bi Mộng Kiếm ra, luồng kiếm khí màu trắng ma khí đen kịt chém mạnh vào lớp khí bảo vệ màu vàng, lập tức hé ra khe hở. Chàng vừa tiến vào trong khe hở tự khép ngay lại và chàng cũng biến mất giống như Thất Nguyệt lúc nãy, chỉ có điều lòng chàng giờ ngập đầy cảm giác hổ thẹn.

      Vào trong Thiên Quang Lục Hợp Trận, chàng phát ra đây là thế giới khác, đâu đâu cũng thấy tử linh trôi nổi, trừ lớp ma khí màu đen bao quanh toàn là độc chướng màu xanh. Chàng phi hành chậm rãi, chậm rãi tiếp cập Phong Đô Quỷ Thành. Do trong người chàng có cuồng bạo chi huyết nên độc chướng mảy may đáng ngại. Ngược lại, đám tử linh khi cảm giác được luồng khí của cuồng bạo chi huyết đều dần dần tản . Chúng quá quen với mùi vị này, mùi vị của Ma thần, của người từng thống trị toàn thể Ma giới.

      Chàng thẳng đường tiến tới, gặp phải trở ngại nào, đương nhiên cũng phát thi thể của Thất Nguyệt nên trong lòng thấy nhõm hẳn. Có thể Thất Nguyệt biết sử dụng Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp cách ly độc chướng nhưng chàng lập tức gạt bỏ ý nghĩ này. Thất Nguyệt dụng hết chân lực, làm sao còn đủ khả năng sử dụng Lan Nhĩ Phi Na Thanh đây?

      Sở dĩ chàng khẳng định Thất Nguyệt chưa chết, vì đường đến Phong Đô Quỷ Thành trống trải, trơ trụi, hoang vắng vô cùng, căn bản hề nhìn thấy thi thể nàng, điều đó chứng minh nàng còn sống, chỉ là biết nàng ở đâu. Chàng đành tự an ủi, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.

      Đối với Thất Nguyệt, chàng chỉ thấy cảm động, biết niềm cảm động thâm sâu có thể hình thành nên chút ái tình hay ? ai biết. Có lẽ Thất nguyệt đứng ra thủ hộ Trấn Ma Kỳ cũng do niềm cảm động đó, chỉ biết là ai làm ai cảm động trước?

      Đột nhiên, chàng nhìn thấy mảnh lụa màu xanh thẫm mềm mại bị gió thổi bay phất phới trong trung, đó … đó là chiếc thắt lưng tinh xảo của Thất Nguyệt. chàng nhanh chóng chuyển hướng lướt về phía mảnh lụa xanh, thò tay bắt lấy, quả thực chính là chiếc thắt lưng quá đỗi quen thuộc của nàng.

      Rất nhanh, chàng phát ra mảnh lụa có chữ viết, là chữ viết bằng máu tươi … Có thể Thất Nguyệt biết có ai đó tiến vào nên dùng máu viết lại mấy lời tuyệt bút: "Thu lại thu, tháng nối tháng, năm tháng trôi , mười năm bi khổ, chỉ hận chưa thấu hiểu được chàng, nỗi tương tư ghi khắc trong lòng, quên mấy độ sầu, thôi vô tình, gặp lại nữa làm chi, xin người dẫu có quay đầu cũng đừng nhìn nhau nữa…"

      Thấy những chữ viết bằng máu này, Liễu Dật lên lời, chàng chỉ cảm nhận được nỗi tuyệt vọng và nỗi đau trong lòng nàng, cảm giác được trái tim vỡ tan của nàng…

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 111: PHONG ĐÔ QUỶ THÀNH, VI HỒNG NHAN ...

      Liễu Dật ngây ngẩn nhìn mảnh lụa màu lam và nhàng chữ mảnh lụa, nhìn nhìn lại mấy chữ: "Thôi vô tình, sao còn chờ đợi, xin chàng có quay đầu cũng đừng nhìn nhau nữa." Thất Nguyệt muốn bảo chàng quay lại chăng? Nàng muốn gặp chàng?

      Lúc chàng suy xét, từ thinh truyền đến giọng : "Cuối cùng ngươi cũng tới."

      Liễu Dật bị thanh này đánh thức, hỏi ngay: "Ngươi là ai? Ở đâu?’

      Thanh hồi đáp, thay vào đó lại hỏi tiếp: "Ngươi đến đây tìm người?"

      Liễu Dật hỏi nhanh: "Sao ngươi biết?"

      Thanh đó ậm ừ: "Bởi vì…người đó ở trong ta."

      Liễu Dật gầm lên: "Rốt cuộc ngươi là ai? Là ngươi bắt Thất Nguyệt ư? Vì sao?"

      Thanh đó cất lên tràng cười vang dội rồi ngừng lại, bỏ qua hai câu hỏi đầu, chỉ trả lời câu hỏi thứ ba: "Ta và ngươi giống nhau, vận mệnh đều bi thảm, chúng ta nhất định phải thay đổi lại lại lịch sử, định nghĩa lại Thần giới. Ta có sức mạnh vô thượng, ngươi có thân thể và kiếm ý tối hoàn mỹ, chỉ cần chúng ta hợp tác, có thể khiến cho mấy tên Thần ngủ yên vĩnh viễn tử vong."

      Liễu Dật trong lòng chấn động, chợt nhớ ra việc, hỏi: "Ngươi là Cửu U Ma Thần? Ngươi tỉnh lại, sao thoát ra?"

      thanh nọ vẫn đáp với giọng đều đều: "Chuyện ngươi hỏi ta có quá nhiều khía cạnh, ta muốn hồi đáp vì chúng ta còn chưa kiến diện nhau, ngươi cứ nghe giọng này là được rồi."

      "Thư sinh ngốc, y là quái vật đó, mau lui …chứ." Tiếng tắt ngay, đầy vẻ khẩn cấp, kinh hoảng nhưng Liễu Dật biết đó là tiếng của Thất Nguyệt. Nàng vẫn còn sống, nàng là nữ tử kiên cường, theo thanh vừa cất lên nàng tại phải chịu khổ nạn, đó…đều do chàng hại nàng.

      thanh nọ tiếp tục vọng tới: "Nghe đây, người ngươi cần tìm là nàng ta đúng ? Hãy vào trong Phong Đô Quỷ Thành, ta đợi ngươi ở đó."

      Liễu Dật đồng ý: "Được, ngươi muốn gặp ta, ta hi vọng trước khi ta tới nơi ngươi được làm hại dù là sợi tóc của nàng."

      thanh nọ bộc lộ biểu tình gì: " đời này, chỉ có mình ngươi đủ tư cách cùng ta bàn thảo điều kiện, ngươi cứ tiến vào, ta đảm bảo nàng ta được an toàn."

      Liễu Dật đáp: "Được." Chàng thôi động chân khí, dùng tốc độ nhanh lướt về Phong Đô Quỷ Thành cách đó ngoài trăm dặm; mây đen, tử linh xám xịt, lục sắc độc chướng, tất cả đều dần lùi lại sau lưng. Càng đến gần Phong Đô Quỷ Thành, độc chướng càng dày đặc, tử linh càng nhiều, ma khí càng nặng nề nhưng chàng quan tâm đến những mối nguy hại đó, trong lòng chàng chỉ nghĩ đến việc cứu Thất Nguyệt ra khỏi chốn đáng sợ này.

      trung dìu dặt vang lên tiếng nhạc u oán, là cổ cầm và trường địch hợp tấu. Tiếng nhạc bi khổ, thê lương, tựa hồ động đến tận gốc rễ trong lòng người, lại dường như khiến người khác cảm nhận được nỗi bi thương của người tấu. Chàng tiếng nhạc từ đầu truyền lại nhưng căn cứ tạo nghệ luật của chàng đây khúc nhạc tuyệt vời, chỉ hiềm quá thê lương khiến người nghe như muốn bật khóc.

      Tuy nhiên, quái liên tục phát sinh, lẫn trong thanh dìu dặt là tiếng ngâm từ khúc u oán tuyệt vọng của nữ tử: "Thu lại thu, tháng nối tháng, năm tháng trôi , mười năm bi khổ, chỉ hận ai cùng thấu hiểu, nỗi tương tư nhập tủy, quên mấy độ sầu, thôi vô tình, sao còn chờ đợi nữa, xin chàng có quay đầu lại cũng đừng nhìn nhau nữa…". Là tiếng của Thất Nguyệt.

      Trong khúc ngâm bộc lộ nỗi bi thương vô hạn, trong lời từ mang theo nỗi tuyệt vọng. Liễu Dật tựa như hiểu được rằng Thất Nguyệt mượn bài từ để diễn tả nỗi đau của nàng. Chàng thể suy nghĩ nhiều mà cần nhanh hơn, nhanh chóng tiến vào Phong Đô Quỷ Thành.

      Đương nhiên, sau khi thấy nỗi bi thương này, chàng thể nghĩ ra có mưu phía sau, giọng của Thất Nguyệt lúc trước còn đầy vẻ kinh hoàng mà giờ đây lại thê lương đến vậy…

      Rốt cuộc chàng cũng đến được Phong Đô Quỷ Thành. Cảnh tượng trước mắt khiến chàng kinh hoảng: lục sắc độc chướng dày đến độ thể nhìn ra tường thành ở đâu, bốn bề là tử linh bay lơ lửng. Thêm vào đó, mây đen ở đây sắc bén như dao, cuồn cuộn xoay vòng, giữa vùng mây, chớp liên tục lóe lên. Chàng thu hồi Bi Mộng Kiếm, từ từ hạ xuống.

      được mấy bước, chàng dừng chân lại bởi nhìn thấy vật, làn khói xanh tụ tập thành quả cầu cực lớn hình tròn, lơ lửng phía nhai đạo tòa thành.

      Đột nhiên từ quả cầu tròn phát ra thanh : "Có nhìn thấy ta ? Chính là ta đây."

      Liễu Dật hỏi: "Ngươi là Cửu U Ma Thần vốn bị Hậu Nghệ phong ấn dưới trần thế?"

      Quả cầu tròn đáp lời: "Chính vậy. Bởi vì sức mạnh của mũi tên đó quá lớn, giờ ta vẫn còn trong trạng thái bị phong ấn, tử linh càng lúc càng nhiều như ở đây là để đánh thức ta khỏi giấc ngủ sâu."

      Trong lòng Liễu Dật kinh nghi: "Ở đâu ra lắm tử linh như vậy?" nhưng giờ đó phải là vấn đề trọng yếu, chàng hỏi ngay: "Còn Thất Nguyệt? Nàng ở đâu? Ta đáp ứng ngươi đến đây rồi, chắc ngươi cũng đáp ứng ta làm tổn hại nàng mảy may."

      Quả cầu tròn nứt toác ra, chỉ trong chớp mắt Liễu Dật phát rằng quả cầu phải là chân diện mục của Cửu U Ma Thần, phía sau lộ ra hai con mắt màu máu cùng hai cánh tay đen ngòm.

      Thất Nguyệt từ bên trong bước ra, quả cầu tròn màu lục liền hợp lại. Thất Nguyệt nhìn Liễu Dật rồi đưa tay dụi mắt, cơ hồ tin, lắc đầu : "Huynh sao lại ngốc vậy, bảo huynh quay lại sao còn đến đây?"

      Liễu Dật đáp lời, chỉ nhìn Cửu U Ma Thần rồi hỏi: "Nàng trúng độc chứ?"

      Cửu U Ma Thần đáp: "Ta cấp cho nàng phần lệ khí của ta, ít nhất trong vòng 1 ngày nàng hề hấn gì với độc chướng ở đây."

      Liễu Dật gật đầu, nhìn Thất Nguyệt, ánh mắt chàng lộ vẻ hài lòng, xen lẫn vẻ quan tâm.

      Liễu Dật mở rộng tay phải, nhàng : "Nha đầu, đến đây nào."

      Thất Nguyệt nhìn chăm chăm vào tay phải Liễu Dật, nước mắt vô tình xuống. Khoảnh khắc này dừng lại, vì nàng mà dừng lại, bao nhiêu đợi chờ được thỏa bời, bao nhiêu bi thương lúc đó hóa thành tro tàn bị gió cuốn . Nếu cho nàng định nghĩa về thời gian, nàng chỉ hi vọng khoảnh khắc này là vĩnh viễn.

      cõi đời này, người duy nhất nàng có thể ỷ lại cũng là chàng. Lúc này, chàng làm nàng cảm động, quản sinh tử tiến vào Phong Đô Quỷ Thành vì muốn cho nàng bình yên. khoảnh khắc nhưng là niềm cảm động suốt kiếp, khoảnh khắc nhưng nhung nhớ cả đời…

      Cuối cùng, nàng cũng nhàng bước tới, đưa tay ra, Liễu Dật cầm lấy tay nàng, nhanh nhẹn tiến tới bước, che chắn phía trước Thất Nguyệt. Nếu Cửu U Ma Thần muốn hại nàng vướng phải thân thể Liễu Dật.

      Chàng buông tay nàng, chàng sợ rằng nếu buông ra cầm lại được nữa. Nhìn hình dạng kì quái của Cửu U Ma Thần, chàng hỏi: "Giờ ngươi , ngươi đưa ta đến đây vì mục đích gì?"

      Quả cầu tròn màu lục lên tiếng, chỉ thở dài hơi, hơi thở mà phảng phất như tuôn ra nỗi bi thương tích tụ cả vạn năm, ngừng lại chút rồi đáp: "Nỗi khổ ba đời ba kiếp của ngươi được vận mệnh chú định là phải chết, ngươi muốn phản kháng sao?"

      "Như ta, vì sao lại phải như thế này, phải mở to mắt nhìn cảnh mình bị đày xuống đáy mười tám tầng địa ngục, xuống nơi lạnh lẽo nhất của chốn Cửu U, phải cam chịu ở đây, là vì ai? Là ai chú định vận mệnh của ta, ta phục nên ta cần phải thoát ra, cần vĩnh viễn rời khỏi chốn giá lạnh này."

      Liễu Dật : "Đó là vì bản chất của ngươi, nếu ngươi mà thoát được chắc thế giới này đến ngày bi thảm, ngươi căn bản nên xuất ."

      Quả cầu tròn màu lục lại tiếp: "Đúng vậy, ta cần xuất nhưng vận mệnh phải chết kêu gọi ta xuất , ta mình xuất đời vì cái gì nhưng ta phải tranh thủ quyền lợi cho mình."

      " giờ ta chưa có sức mạnh để xung phá đạo phong ấn này nhưng ta gặp được ngươi, người có thân thể, huyết dịch và cả vô thượng kiếm ý của ma, còn ta, ta có oan hồn chi lực tích tụ qua ngàn vạn năm. Nếu hai người chúng ta có thể kết hợp ta cam đoan làm hại thế giới này, ngươi có được sức mạnh lớn hơn, chúng ta cùng thay đổi vận mệnh của mình."

      Liễu Dật kinh hoảng kêu lên: "Ngươi là ngươi muốn nhập vào trong thân thể ta…"

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 112: VONG TÌNH KHÍ ÁI, MA TRUNG MA ...

      con đường nhất định phải thẳng tuột hay có ngã rẽ. Cuộc đời, cũng giống như con đường, luôn có ngã rẽ để cho người ta chọn lựa. Bởi vì thời gian ngừng giục người ta tiến lên, buộc người ta phải đưa ra chọn lựa, đôi lúc chỉ vì chút lầm lạc khiến người ta có những quyết định lựa chọn sai lầm.

      Quả cầu tròn màu lục trôi nổi trước mắt Liễu Dật, đồng thời cất tiếng: "Chính vậy, để chúng ta dung hợp, để ta nhập vào thân thể ngươi, ngươi hãy bỏ nhục thân của mình, chúng ta trở nên mạnh hơn tất cả."

      Liễu Dật hỏi: "Bỏ nhục thân của ta? Hồn phách của ta đâu?"

      Quả cầu tròn màu lục : "Hồn phách của ngươi…ha ha, ở chốn Cửu U, trở thành tử linh."

      Liễu Dật gật đầu: "Ta hiểu rồi, ý ngươi là chỉ cần ta cho ngươi thân thể, ngươi có thể trở thành Ma Trung Ma."

      Cửu U Ma Thần cười lớn: "Ha ha ha ha, ta vô tình vô ái, chân chính là Ma Trung Ma, chỉ cần có được nhục thân của ngươi toàn thể bị ta đặt dưới chân mình, kể cả cừu nhân của ngươi và loại trừ các vị thần cao cao tại thượng."

      Liễu Dật lên tiếng…

      Cửu U Ma Thần tiếp: "Nghĩ , ngươi vì sao phải sống lại, vì cái gì? phải vì ngọn lửa phục cừu khiến ngươi phải sống tiếp ư? Người ngươi thương chết, thân nhân của ngươi trở thành xương khô cả rồi, cõi đời này còn gì đáng quyến luyến với ngươi nữa? Bỏ nhục thân của ngươi để chúng ta hợp thể, để ta giúp ngươi xóa mọi cừu hận."

      Ma Thần ngừng lời: "Mười năm trước, chỉ trong đêm ngươi mất tất cả: thân nhân, người thương, cuộc sống của ngươi giờ chẳng qua cũng vì cừu hận. Chỉ cần ngươi đáp ứng ta, ta giúp đỡ ngươi, ngươi vĩnh viễn rũ bỏ được cừu hận ngày trước."

      Trong óc Liễu Dật lên bức màn che phủ, cừu hận đó chàng cách gì quên được ở kiếp này. Bầu trời u ám hòa lẫn những giọt mưa bi thương, gió thê lương thổi qua, thổi tan tất cả; thi thể của phụ thân lạnh băng, trong tòa viện máu chảy thành sông, thây chất thành núi, sinh mệnh cả nghìn người bất ngờ mất chỉ trong tối. Những lời trách cứ chàng từng nghe, những ấm áp chàng từng có, trong đêm đó đều tan biến.

      Chứng kiến bộ dạng thống khổ của Cát Lợi Nhi, khuôn mặt trắng toát vì mất máu của nàng, chàng có lòng mà vô lực, chàng hận, hận vận mệnh vì sao lại an bài số kiếp của chàng như vậy, càng hận kẻ vạch ra mưu, chàng muốn hồn phách y vĩnh viễn trở thành ngọn khói xanh phiêu đãng đời, chịu nỗi thống khổ thể luân hồi.

      Tròng mắt chàng dần chuyển sang màu đỏ, cừu hận và tấm lòng phục cừu thôi động cuồng bạo chi huyết của chàng. Chàng nhìn Cửu U Ma Thần, lớn: "Ta muốn những kẻ từng làm hại ta đều phải chết, ta phải đày các vị thần nơi thiên thượng xuống địa ngục, phải định nghĩa lại Thần giới. Ta phải khiến cho tất cả thay đổi theo ta."

      Cửu U Ma Thần từ từ mở rộng quả cầu tròn màu lục. Nhìn vào bên trong thấy chiếc bóng màu đen, sau lưng có đôi cánh cũng màu đen vũ động nhè , thứ có thể nhìn thấy duy nhất là đôi mắt màu đỏ, đỏ như máu, dường như dùng chính máu tươi vẽ lên, cùng với song trảo đen ngòm tựa như hình dạng thiết câu. Hạ thân căn bản thể nhìn , tựa hồ y dựa vào chiếc bóng mà tồn tại.

      thanh trầm trọng cất lên: "Lòng ngươi đau lắm ư? Giống như lấy kiếm đâm xuyên qua. Tiếp thụ ta, bỏ nhục thân để chúng ta hợp thành nhất thể, biến thành tối cường, báo phục đám thần cao cao tại thượng. Chúng ta ném bọn chúng xuống chốn Cửu U dưới mười tám tầng địa ngục, cho bọn chúng phải ngàn vạn năm hối hận, nếm mùi vĩnh viễn trầm luân vì việc sai trái chúng làm."

      Liễu Dật buông lỏng bàn tay Thất Nguyệt, đột nhiên bước thẳng đến chỗ chiếc bóng màu đen, đầu óc chàng cân nhắc gì nhiều, chỉ muốn tiếp thụ chiếc bóng kia để trở thành Ma Trung Ma. Như thế, chàng phải chịu đựng nỗi đau phục cừu nữa mà có thể liếc mắt nhìn người đời, kiếm chỉ lên thiên Thần giới, chân giẫm lên Thần châu tam giới, thỏa được ý muốn báo phục.

      Thanh kia ngừng cổ vũ: "Đến đây, đến chỗ ta , chúng ta báo phục người đời, trở thành người triệu hoán tử vong của Thần giới. Sau khi chúng ta dung hợp, còn ai cản trở nổi chuyện đó."

      Liễu Dật chậm rãi di động cước bộ, hai mắt chàng bị ngọn lửa cừu hận thiêu đốt thành màu máu, chàng đủ khả năng suy xét bởi toàn bộ cừu hận trong lòng được kích dẫn. Trước mắt chàng chỉ có con đường: quên tình ái, bỏ nhục thân cùng Cửu U Ma Thần dung hợp thành Ma Trung Ma. Quá nhiều cừu hận khiến chàng quên tình bằng hữu từng có, khiến chàng thể dừng chân được; quá quá nhiều cừu hận khiến chàng thể chọn lựa, còn đường lùi.

      Nhưng vào lúc đó, Thất Nguyệt lao thẳng đến trước mặt chàng, dang rộng hai cánh tay ngăm đen, nàng lắc đầu, lệ rơi ướt đầm khuôn mặt, thốt lên: ", huynh thể như thế được, huynh còn có lựa chọn khác, huynh nhất định có con đường của riêng mình, cần tiếp thụ , là ma quỷ mà. Huynh mà tiếp thụ vĩnh viễn thành tử linh dưới Cửu U, được…"

      Bi Mộng Kiếm bên hông Liễu Dật rung lên mãnh liệt, tựa hồ muốn báo hiệu gì đó. Nên biết, Bi Mộng Kiếm do Long Hoàng, thủ hộ thần thú mạnh nhất của Bàn Cổ từ ngàn vạn năm trước hóa thành, nỗi bi thương trong kiếm được chính hồn phách Long Hoàng súc tích qua vạn năm dài sinh ra, Bi Tứ Thức tịnh phải chiêu thức gì cả, mà là kiếm ý, chỉ cần cảm giác được nỗi bi thương của Long Hoàng là có thể xuất ra kiếm ý.

      Liễu Dật dừng ngay cước bộ, dường như thanh kiếm bên hông cảm nhận được điều bất tường nhưng thanh nọ ngừng lại, gào lên: "Giết chết ta , ta cản trở ngươi phục cừu, giết ta rồi ta xuất trước mặt ngươi nữa, dùng kiếm mà giết ta , việc dung hợp của chúng ta là lựa chọn chân chính…"

      Tiếng gào "giết ta " vọng vào tai Liễu Dật, đôi mắt đỏ rực của Liễu Dật nhìn Thất Nguyệt, giận dữ quát: "Tránh ra."

      Thất Nguyệt đứng chắn trước mặt Liễu Dật, nhè lắc đầu, ngữ khí tuyệt vọng: ", trừ phi muội chết, huynh phải đạp qua xác muội mới qua được. Thư sinh, huynh tỉnh lại , đừng lạc lối nữa, huynh hối hận ngàn đời vạn kiếp đó."

      Hồng quang trong mắt Liễu Dật thoáng nhạt , chàng dường như hơi tỉnh lại, cũng lúc đó thanh nọ lại vọng đến: "Ngươi muốn báo cừu ư? Hãy nghĩ đến thân nhân của ngươi, nghĩ đến máu họ đổ thành sông, thi thể họ lạnh cóng, người từng có gia đình êm ấm nhưng giờ ngươi chẳng có gì. Hãy nghĩ đến người ngươi thương, nghĩ đến Cát Lợi Nhi, nàng cũng ngươi nhưng giờ nàng cũng chết, nàng chết trong tay những kẻ vô tri, bọn chúng để cho ngươi và Cát Lợi Nhi cùng đến chân trời góc bể, chả lẽ ngươi muốn báo cừu cho họ? Đến , giết chết kẻ đứng trước mặt ngươi, đến chỗ ta để chúng ta dung hợp, để cho bọn chúng phải hối hận."

      Rất chậm, Liễu Dật bạt kiếm ra, làn gió trong phạm vi ba xích phát ra nỗi bi thương vô tận. Thân kiếm ngừng rung động, là Long Hoàng phản ứng nhưng nó thể nghịch lại chủ nhân…

      Ánh mắt Thất Nguyệt gần như tuyệt vọng, nước mắt rơi xuống thân mình, nàng nhìn Liễu Dật, lắc đầu : "Thư sinh, huynh tưởng đó là lời Cát Lợi Nhi, tưởng nàng với huynh, nàng ấy ở thế giới bên kia chắc hi vọng huynh chọn lựa ma lộ này, huynh nhất định phải tỉnh lại, đừng sai lầm nữa."

      "Thư sinh, nếu có ngày Cát Lợi Nhi chết xin huynh đừng bi thương. Hãy nhìn ánh dương quang ấm áp này, nhìn vòm trời rộng rãi, nhìn tuyết rơi trong Hoa Hải, ngửi mùi hương trong gió. Thế giới này vẫn tươi đẹp như vậy, vì Cát Lợi Nhi ra mà huynh thấy được đó thôi, xin hãy chôn sâu hình bóng Cát Lợi Nhi vào kí ức của huynh, có được ?"

      thanh này, phảng phất như Cát Lợi Nhi lại xuất trước mắt chàng, giống hệt như lời nàng năm đó, giống quá…Hồng quang lóe lên, thanh Bi Mộng Kiếm run rẩy nhưng găm vào tim Thất Nguyệt mà chỉ xuyên thấu bả vai nàng, nhát kiếm đó khiến nàng phải tử vong.

      Liễu Dật chăm chăm nhìn Thất Nguyệt, hồng quang trong mắt bùng lên: "Tránh ra!"

      Thất Nguyệt kiên định lắc đầu: ", trừ phi muội chết, huynh phải đạp qua xác muội." Máu tươi từ vai nàng ngừng xuống, nàng cảm thấy đau bởi trong tâm nàng còn có nỗi đau ấy lớn hơn nhiều vết thương thân thể. Nàng lặp lại lời mình lúc trước, những gì lúc này nàng có thể làm chỉ là bi thương và tuyệt vọng…

      Thất Nguyệt tịnh lùi, ngược lại còn đứng thẳng dậy, dứt khoát bước về phía trước. Bi Mộng Kiếm vẫn xuyên thấu thân thể nàng, nàng thấy đau song đôi tay nàng xiết lấy Liễu Dật, nhanh nhẹn lùi lại.

      Thất Nguyệt ôm chặt Liễu Dật, lắc đầu cách tuyệt vọng, xuống hàng lệ bi thương. Từng giọt lệ mát lạnh dịu dàng rớt xuống mặt Liễu Dật.

      Từng lời Thất Nguyệt thốt ra lúc đó tuy hoàn chỉnh nhưng đầy thống khổ: "Muội, muội xin huynh, đừng làm tổn thương người khác nữa? Huynh có bằng hữu, hãy nghĩ đến họ, Lang Vương, Thập Kiệt Nhất, Đại Đao Vương, còn có A Cửu, Thủy Nhi, huynh có con đường của huynh, sau lưng huynh còn biết bao người trông vào huynh, huynh thể sai lầm như vậy, hãy tỉnh lại …muội xin huynh đấy." Nước mắt liên tục rớt xuống mặt Liễu Dật, cảm giác băng lương, vị mặn mòi.

      "Mười năm rồi, có thể huynh biết lòng muội đau đớn nhiều lắm, có thể huynh cũng biết muội sợ hãi khôn xiết, muội mong chờ huynh đáp lại mối tình của muội, nhưng chắc huynh biết mối tình đó trong tim muội sâu nặng biết bao, muội xin huynh đừng lạc lối, huynh có thành Ma Trung Ma cũng phải cho mình."

      Nước mắt băng lãnh ngừng rơi xuống, hồng quang trong mắt Liễu Dật dần dần tan , trong đầu chàng chỉ hồi tưởng đến câu : "Có thể huynh biết lòng muội đau đớn nhiều lắm, có thể huynh cũng biết muội sợ hãi khôn xiết, muội mong chờ gì huynh hồi đáp lại mối tình của muội, nhưng chắc huynh biết mối tình đó trong tim muội sâu nặng biết bao." Câu đó khiến chàng mủi lòng, câu đó thôi che cừu hận…khiến chàng tỉnh lại.

      Có thể cừu hận là điều đáng sợ, khiến người ta mất lý trí, nhưng cừu hận có đáng sợ hơn thế cũng bị tình chân xóa tan…

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 113: VI ÁI THỦ HỘ, THA ĐÍCH LỆ ...

      Nước mắt dĩ nhiên lạnh buốt, lòng tuyệt vọng nên Thất Nguyệt tịnh còn chút cảm giác ấm áp. Liễu Dật giương mắt nhìn Thất Nguyệt, thấy nàng khóc nức nở, lại thấy từng giọt máu chảy khỏi thân thể nàng, đầu óc chàng như bị sét đánh, tự hỏi vì sao Bi Mộng Kiếm lại cắm mình nàng.

      Chàng vội vàng đỡ nàng, dùng đến tầng cực hạn của Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp truyền vào thể nội giúp nàng giảm bớt đau đớn. Liền đó chàng nhanh nhẹn dùng tay phải rút Bi Mộng Kiếm ra, phong tỏa huyệt đạo vai nàng, miệng vết thương khá sâu, máu chỉ chảy ra chậm dần chứ ngừng hẳn, nhưng như vậy cũng khá kịp thời.

      Chàng nhìn sắc mặt tái nhợt của Thất Nguyệt, lắc đầu : "Mười năm rồi mà vẫn chẳng thay đổi gì, vì sao phải dại dột thế, ta biết phải làm sao đây!"

      Sắc mặt Thất Nguyệt cuối cùng cũng lên nụ cười nhợt nhạt, vì nàng biết chàng tỉnh lại rồi, lắc đầu : ", muội ngốc đâu, mười năm trước huynh câu này, muội phải rằng bây giờ muội cần huynh phải đền đáp gì."

      Liễu Dật vòng tay ôm lấy thân mình Thất Nguyệt, chầm chậm đứng dậy.

      Đúng lúc đó Cửu U Ma Thần gào lớn: ", ngươi thể làm như vậy được, bọn ta phải cùng nhau, nếu thế thiên hạ còn ai có thể ngăn trở được bọn ta".

      Liễu Dật nhìn Cửu U Ma Thần, lắc đầu : "Ngươi cứ ở lại đây chờ chết . Nếu ngươi mà thoát khỏi được phong ấn, bọn ta nhất định tận lực bồi tiếp."

      Cửu U Ma Thần lại gào lên: "Còn cừu hận của ngươi, chả lẽ ngươi cũng đành quên ?"

      Liễu Dật đáp: ", ta quên, ta nhất định bằng vào thanh kiếm trong tay mình mà hoàn thành việc phục cừu rửa hận nhưng ta cần vì thế mà bán linh hồn mình". Nhìn Thất Nguyệt nằm trong tay mình, chàng giọng : "Hà huống, ta còn biết bao bằng hữu, còn bao người sau lưng ta. Ngươi cứ vĩnh viễn ở lại đây, chống mắt lên mà coi".

      Chàng muốn phí thêm chút thời gian nào tại chốn này nữa, tế khởi Bi Mộng Kiếm lướt ra phía ngoài.

      Lúc đó từ phía sau vọng đến tiếng kêu gào thảm thiết: "Ngươi thể làm vậy…Ta có thể giúp…giúp ngươi báo cừu"

      Liễu Dật quên hết, nhìn thân thể Thất Nguyệt chảy máu trong vòng tay mình, lòng chàng ân hận, vô cùng ân hận.

      Điểm tiếp giáp với thế giới bên ngoài cách Phong Đô Quỷ Thành trăm dặm nhưng chàng nhanh chóng đến nơi, nhàng hạ xuống, nhìn Thất Nguyệt hư nhược trong tay và hỏi: " còn đau ?"

      Thất Nguyệt cười nụ, lắc đầu: "Tuy nhìn sắc mặt huynh nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt huynh là muội còn đau đớn chút nào."

      Liễu Dật vuốt lại mái tóc rối bời của nàng: "Chúng ta lên đường thôi". đoạn, chàng cần phải bạt kiếm, Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp tự sản sinh hộ thân cương khí, trực tiếp tỏa ra lớp khí màu vàng bao phủ toàn thân, vừa tỏa ra, lớp khí vàng này nhanh chóng tụ lại. Xem ra Lang Vương sai, tâm pháp này chí ít cũng có thể áp trụ được ma khí.

      Bên trong lớp khí bảo vệ, mây đen đầy trời khiến thể phân biệt được là ngày hay đêm còn lúc đó ở bên ngoài, sao sáng khắp trời, vầng trăng khuyết treo trung, gió mơn man qua mặt, chàng cất bước tới…

      Đó là lúc mọi người chuẩn bị dùng bữa chiều, vì đông người ở nên Lang Vương phân phối hẳn nhóm chuyên săn, ngoài ra, sai Thập Kiệt Nhất, Đại Đao Vương xuống thị trấn gần đó mua nhiều rượu mang về. Lúc này, chính ma lưỡng đạo tựa như quen với hành động của mình, tạm đình chỉ tranh đấu, thậm chí người của hai phe còn cùng ăn uống, xem ra có vẻ rất hài hòa.

      Lúc đó, Lang Vương nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, rất nhanh có vài người phát ra thành chủ Vĩnh Hằng Chi Thành ôm Thất Nguyệt thụ thương quay về. Chuyện này khiến người ta khó tin, trong phạm vi trăm dặm của Phong Đô Quỷ Thành nhung nhúc tử linh, độc chướng, bên trong hẳn còn nhiều thứ khác đáng sợ, giờ vị thành chủ này lại an nhiên vô trở về, chỉ Thất Nguyệt thụ thương.

      Ngạo Thiên nhanh chóng chạy lại, đỡ lấy Thất Nguyệt rồi : "Đa tạ thành chủ cứu tiểu nữ".

      Liễu Dật nhàng trao Thất Nguyệt cho Ngạo Thiên, đỡ lời: " cần đa tạ ta, ấy chảy nhiều máu, tại cần băng thuốc ngay để cầm máu." Tiếp xúc với ánh nhìn lưu luyến của nàng, chàng có cảm giác cần phải tránh né nhưng sợ làm đau nàng.

      Ngạo Thiên chỉ có người con , tuy rằng từ đến lớn luôn bắt phải luyện võ, luyện kiếm nhưng kỳ luôn quan tâm đến nàng. Chỉ vì lão là Ma môn môn chủ, cần giữ hình tượng uy nghiêm thành ra đối với Thất Nguyệt hơi thiếu tình thương của người cha. Sau khi nàng bị bắt vào Phong Đô Quỷ Thành, lão thực thống khổ bởi cảm giác mất người thân duy nhất, giờ thấy con được người cứu về, trong lòng lão tràn đầy cảm kích.

      Nằm trong vòng tay phụ thân, Thất Nguyệt xoay người lại nhìn Liễu Dật, gương mặt nhợt nhạt của nàng xuất nụ cười, : "Huynh mệt rồi, nghỉ ngơi chút ".

      Liễu Dật gật đầu : " dưỡng thương cho tốt" rồi quay về phía đống lửa bên cạnh Lang Vương. Tuy chỉ là vài ba lời ngắn ngủi nhưng chàng biết là có tư vị gì, thể được là cảm giác cụ thể, tựa như lâu quan tâm đến ai như vậy.

      Chàng có cảm giác mệt mỏi, phải ở thân thể mà xuất phát tận sâu thẳm trong lòng. Từ xảy ra cuộc chiến nội tâm với Cửu U Ma Thần, đây là lần thứ nhất chàng cảm thấy mệt mỏi.

      Chàng nhàng ngồi xuống đối diện với Lang Vương, hỏi: "Sao rồi lão sư? an bài ổn thỏa rồi chứ?"

      Lang Vương gật đầu : "Ma chủ yên tâm, thần an bài mọi đâu vào đấy rồi".

      Liễu Dật đưa mắt nhìn mọi người. Kỳ, Lân, Bạch Hổ và Lang Vương cùng đứng bên, và những người trong nhận thức của y vô cùng quen thuộc, Thập Kiệt Nhất, Đại Đao Vương, A Cửu, Thủy Nhi, còn có Lam Nhận, Thiên Kiêu, Long Thần cùng Mục Nhã.

      Liễu Dật yên lặng nhìn mọi người, quay qua Lang Vương : "Lão sư, ta gặp Cửu U Ma Thần".

      đợi Lang Vương cất lời, Lam Nhận vội vàng : " vậy, y trông ra sao? Ngài có sát tử y ?"

      Liễu Dật lắc đầu trả lời: "Ta nhìn ra hình dạng của y, cũng có được năng lực sát tử y, y căn bản chỉ là hình ảnh, tồn tại tại cụ thể làm sao mà giết được!"

      Lam Nhận uống ngụm rượu, : "Chém, kiếm pháp ổn sao? Còn có cách, ca ca tôi khẳng định, cứ đao là giải quyết xong chuyện".

      Liễu Dật trả lời mà tiếp: "Y tạm thời bị phong ấn, y toan lợi dụng số đông của tử linh để xung phá phong ấn. Ta thấy chúng ta phải nhanh lên, tìm cho được thần cung của Hậu Nghệ và vật liệu chế luyện thần tiễn. khi thời gian quá lâu, gì chắc chắn rằng sau khi Cửu U Ma Thần xung phá được phong ấn chúng ta dùng Thiên Quang Lục Hợp trận lại chế trụ được y".

      Lang Vương gật đầu : "Thần cũng nghĩ đến chuyện này ngặt nỗi tại đa số mọi người đều mệt mỏi, nhân thủ sớm phân phối nhưng chúng ta đều trong tình trạng hư nhược; nếu cầu phái nhân thủ nhất thiết tu vi phải cao, tốt nhất 2 người thành tổ, tiếp ứng cho nhau. Vô luận thế nào, thứ chúng ta cần ở cũng ở những nơi cực kỳ hoang vu, đa phần nằm trong phạm vi khống chế của đám dị thú tộc. Tốt nhất người là nhân vật cỡ môn chủ, những người khác đều lưu lại đây, thần phát ma khí càng ngày càng nặng, sắp phải cần đến nhiều nhân thủ vậy chúng ta nên tiết kiệm".

      Liễu Dật gật đầu : "Được, tình hình này ngày mai chúng ta cứ nghỉ ngơi ngày, ngày kia lão sư phân phối, mỗi người chúng ta cần làm gì."

      Lang Vương cũng gật đầu : "Cứ thế , để mọi người khôi phục khí lực trước , khó mà nổi đến những chốn xa xôi đó".

      Liễu Dật chốt lại: "Quyết định thế, ta mệt rồi, các vị cứ tiếp tục chuyện, ta nghỉ đây". xong, quay người vào trong trướng cỏ.

      Nhìn chàng vào trong trướng, Lang Vương chợt có cảm giác bất an, y sao vậy, sao lại mệt mỏi? Phải chăng tại Quỷ Thành xảy ra chuyện gì?

      Lam Nhận đột nhiên lấy ra cuốn kim thư, chầm chậm nhìn lướt qua: "Cửu U Ma Thần tính đưa Liễu Dật thành Ma Trung Ma nhưng mối tình thâm sâu của Thất Nguyệt dành cho Liễu Dật ngăn cản y, lúc thanh kiếm cắm thẳng vào thân thể, nàng ấy dũng cảm biết bao."

      Tất nhiên, ai có thể giải đáp được cố của Liễu Dật, chẳng lẽ lời chú ái tình lại dai dẳng bám theo chàng ba đời ba kiếp, ghi lại từng câu chuyện xảy ra?

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 114: THIÊN THƯỢNG NHÂN GIẢN, TỨ HẢI NGŨ ...

      Chiều hôm sau, các phái ngừng điều động nhân thủ trông nom ba mươi sáu lá Trấn ma kỳ. Theo cầu của Lang Vương, toàn bộ thủ lĩnh Nhân gian chính đạo và Ám chi ma đạo tập hợp lại cùng thương nghị tình hình.

      Lang Vương ngờ là Thất Nguyệt, trước đó thụ thương nặng thế lại có thể có mặt. Chỉ mới qua ngày mà vết thương tựa như tạm thời kín miệng, xem ra Ma môn hổ là đệ nhất đại môn phái của Ma tộc, linh đan diệu dược có ít.

      Liễu Dật nhìn chúng nhân lượt rồi : "Các vị sẵn sàng hợp tác, là quá tốt, tạm thời chúng ta còn chưa bị độc chướng vây phủ, nên tôi nghĩ còn tia hy vọng chúng ta còn nỗ lực. Người trong thiên hạ đều trông vào chúng ta, nếu chúng ta xong đời, đừng đến chuyện chính hay ma mà đến cả gia đình, thê tử, hài tử cũng thế. Hôm qua tôi và lão sư bàn qua về tình huống cụ thể, đại khái rất cần trợ giúp của các vị môn chủ nên hôm nay phải mời các vị đến đây".

      Ngạo Thiên gật đầu : "Thành chủ rất đúng, nếu chúng ta xong đời cả, ta làm sao thực được lý tưởng thống nhất tam giới đây! Ha ha!"

      Quỳnh Phách liếc Ngạo Thiên, cười lớn : "Đương nhiên, nếu thế giới này diệt vong còn trừ ma với vệ đạo cái gì nữa. Thành chủ có an bài gì cứ ra, trong trường kiếp nạn này, chúng ta ngồi cùng thuyền".

      Liễu Dật gật đầu : "Hai vị thủ lĩnh quả có những ý nghĩ phi thường, để lão sư tình huống cụ thể".

      Lang Vương quét mắt nhìn mọi người trong trường: "Mọi người chắc minh bạch rằng kiếp nạn lần này rất lợi hại, chúng ta nỗ lực còn có chút hy vọng, còn nếu nội bộ phát sinh rắc rối, ta thấy chúng ta chỉ còn mỗi đường chết".

      Ngạo Thiên đỡ lời: "Tiên sinh vậy, ít nhất lần kiếp nạn này, Ma tộc chúng tôi động đến người nào thuộc chính đạo".

      Quỳnh Phách cũng gật gù: "Nếu Ngạo Thiên môn chủ có hành động gì đương nhiên người trong chính đạo chúng tôi cũng chạm đến Ma tộc".

      Lang Vương gật đầu: "Được như vậy, ta yên tâm rồi. Trước tiên, tâ xin rằng thời gian của bọn ta nhiều, cần phải phái nhân thủ tinh tìm kiếm bảo vật, các vị môn chủ được càng tốt. Các vị hộ pháp, trưởng lão cần . Nhân thủ của bọn ta mỏng nên cần an bài cẩn thận, theo ta cứ chia hai người thành đội, tiện bề chiếu ứng cho nhau".

      Ngạo Thiên hỏi: "Lời tiên sinh là có ý gì? Chả lẽ bọn ta tự thân tìm cũng gặp phải nguy hiểm sao?"

      Lang Vương gật đầu : "Đương nhiên, có lẽ các vị chưa hiểu , để ta cách đơn giản. Năm xưa Hậu Nghệ để lại thần cung nhưng là ở địa điểm nào, chỉ biết có 4 vị trí tại 4 địa phương, tại mỗi nơi đều có kẻ trông coi, mục đích là cho phàm nhân lấy được, nguy hiểm nhất định rồi. Vì vậy ta chia hai người làm tổ chiếu ứng cho nhau để chắc chắn thành công, thời gian gấp lắm".

      Bốn địa phương này ở tại bốn nơi khác nhau: Bì Khâu Sơn ở vùng hoang vu cực đông Hạ Châu, Lưu Sa Xích Thủy ở cực nam, cực tây là Chu Linh Sơn, còn phía bắc là Phong Uyên Đan Sơn. Theo truyền thuyết, cả bốn nơi Hậu Nghệ để thần cung, phần lớn nằm trong phạm vi khống chế của dị thú tộc, càng đến gần nơi để thần cung càng nguy hiểm, nên chúng ta phải phái toàn tinh .

      Quỳnh Phách có vẻ hiểu ra: "Ta và Vô Vi Đạo Môn Vân Phi Đạo Nhân đến đông hoang."

      Lang Vương gật đầu: "Được, các vị mau lên đường, nhớ cẩn thận."

      Thanh Vân Đạo Trưởng nhìn Thiết Tiêu vờn kiếm, : "Ta và Thiết môn chủ của Lãnh Kiếm Môn đến Lưu Sa Xích Thủy".

      Cùng lúc hai người an bài vụ xong xuôi, tiếng niệm Phật hiệu vang lên: "A di đà phật, lão nạp và Cầm bà bà của Thanh Nhã Các xin được lên Chu Linh Sơn ở phía tây chuyến". Là Giác Quy, người cùng Liễu Dật lập thập niên chi ước (ước hẹn mười năm), xem ra thân phận của ông ta thuộc hàng tối cao.

      Còn nơi cuối cùng, người chính đạo hoàn toàn phân phối xong, chỉ còn lại người của Ma tộc. Đột nhiên trung niên bước ra : "Còn lại Phong Uyên Đan Sơn do ta và Hỏa Phượng cùng ". Người là Thiên Long, chủ nhân của Thiên Long Thần Đàn mới quật khởi.

      Lang Vương lại : "Chuyện phân phối người bốn chỗ xong, còn chuyện tìm Thiên Tinh Khoáng luyện thần tiễn cần tuyển 8 người Đông Hải, Nam Hải, Bắc Hải và cực tây Lam Hải. Tại nơi sâu thẳm của tứ hải có hỏa sơn, Thiên Tinh Khoáng năm ngàn năm mới sinh ra lần, chúng ta phái người đến bốn nơi này tìm kiếm khoáng chất, có điều vô cùng nguy hiểm."

      Ngạo Thiên liếc nhìn Thất Nguyệt đứng bên cạnh, : "Ta và Thất Nguyệt Đông Hải".

      Cùng lúc, hai vị lão nhân Ám môn và Huyết môn đồng thanh: "Để hai lão đầu chúng ta Nam Hải".

      Thấy mọi người phân phối xong xuôi, Liễu Dật : " Bắc Hải do mình ta đảm nhiệm".

      Lang Vương nhìn xuống : "Nhân thủ của bọn ta xem ra nhiều".

      Liền đó, Lam Nhận cầm tay Thiên Kiêu, lên tiếng: "Hai người chúng tôi Lam Hải, như vậy là đủ người rồi, được chăng?"

      Lang Vương thấy qua thanh đao của Lam Nhận, đao pháp tuyệt đối sánh được với trình độ của vị môn chủ nên đồng ý cho hai người .

      Lang Vương tiếp tục: "Còn chuyện mũi tên, vẫn chưa có gì để luyện, đồn rằng ở phía nam Côn Lôn, phía tây Phong Ma, những nơi này có kiếm oan thần bí, tới đó thấy vô vàn thanh kiếm, trong đó có thanh Mặc Ngọc cổ kiếm, tuy phải là thần kiếm gì nhưng lại là vật liệu tốt nhất làm mũi cho thần tiễn".

      Ông nhìn những người còn lại, dường như còn ai có thể điều , tợp ngụm rượu đoạn : "Hay là ta ?"

      Liễu Dật xua tay: " được đâu lão sư, đó đều là những chỗ tối nguy hiểm. Nếu giữ gìn nơi đây cho tốt còn có tia hy vọng, tất cả công cốc. Lão sư thể được".

      Lúc đó, Thập Kiệt Nhất cất lời: "Có thể cho tôi và Đại Đao Vương thử chăng?"

      Lang Vương nhìn Thập Kiệt Nhất rồi nhìn Đại Đao Vương, lắc đầu : " ổn, các người cần ra vẻ hùng. Bên trong kiếm oan lệ khí trầm trọng dị thường, là nơi vô cùng nguy hiểm, tốt nhất là các người nên ở nhà mà lo cho vợ con". Dẫu lời ông có hàm ý chế nhạo nhưng ra là muốn tốt cho hai ngưòi.

      Đại Đao Vương ăn miếng thịt đoạn : "Lang đại thúc, thúc cần coi trọng chúng tôi, chúng tôi làm hùng. Như thúc lúc trước, chúng tôi còn có gia đình, có hài tử nên chúng tôi vì thế mà . Là nam nhân, chúng tôi chỉ muốn bảo hộ cho thê tử, cho hài tử của mình, chả lẽ là sai sao?"

      Lang Vương bị lời phản bác đơn giản của Đại Đao Vương làm cho cứng họng, thốt nổi lời nào.

      Thập Kiệt Nhất dịu dàng ôm eo A Cửu, đáp lại: "Chính vậy, bởi chúng tôi muốn gìn giữ hạnh phúc cho thê tử, hài tử nên chứ tịnh muốn làm hùng".

      Đại Đao Vương ôm ghì lấy Thủy Nhi, tiếp: "Có thể thời gian có mặt đời của chúng tôi còn dài nhưng chúng tôi nhất định nỗ lực. Vì hạnh phúc sau này mà nỗ lực, lý do của chúng tôi đơn giản thế thôi, chỉ mong cuộc sống của người mình dấu được dài lâu".

      Thủy Nhi tựa sát vào Đại Đao Vương, dịu dàng : "Chàng nhớ phải trở về sớm, ở nhà còn có hai đứa con thơ ngóng chờ chàng."

      A Cửu ngước mắt nhìn Thập Kiệt Nhất: "Thủy Nhi tỷ tỷ rồi, chàng nhớ về sớm, chúng ta còn sinh hài tử". Tuy ngữ khí tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng nàng run rẩy, biết đâu lần chia tay này còn gặp lại.

      Đúng lúc đó, thanh vang lên: " cần lo lắng, ta cùng họ, nếu có chuyện gì cứ tìm Lý Lăng ta mà hỏi tội."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :