Ma Kiếm Lục - Tàn Nguyệt Bi Mộng (272 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 105: THIÊN BĂNG ĐỊA LIỆT, KIẾP TRUNG KIẾP ...

      "Lẽ ra Vị Linh Phong và Quỳnh Diệp Ti nên nhau, bởi vì chẳng ai thế gian này chấp nhận tình đó, nhưng hai người vẫn bất chấp tất cả đến với nhau, thương nhau … Tình cảm ấy vĩ đại, cũng cảm động! ... Trong tim họ có gì khác ngoại trừ hình bóng của nhau".

      "Vì người , Vị Linh Phong mình kiếm đối địch với cả thiên hạ, từ bỏ thân phận tộc trưởng Ma tộc cực kỳ tôn quý, và cũng từ bỏ luôn Ma môn mà ta dày công xây dựng. Đối với ta, thế gian này tất cả đều quan trọng, điều duy nhất khiến ta quyến luyến chỉ là cử chỉ, nụ cười của Quỳnh Diệp Ti mà thôi".

      "Và cũng vì tình đó, Quỳnh Diệp Ti từ bỏ Tiên tộc lừng lẫy, theo Vị Linh Phong lưu lạc chân trời góc biển, chịu cảnh bị người trong thiên hạ ngày đêm truy sát... ".

      "Mặc dù những ngày chạy trốn cực kỳ gian khổ, nhưng hai người đều rất hạnh phúc, bởi vì trong tim mỗi người khắc sâu hình bóng của nhau. Chỉ cần có nhau, ở bên cạnh nhau hai người họ cảm thấy ngọt ngào và tràn đầy ấm áp. Dù bị hàng ngàn vạn người truy sát nhưng hai người vẫn từ bỏ tình của mình, ngược lại, đối diện với những thử thách thể vượt qua lại khiến tình của bọn họ càng trở nên mãnh liệt hơn, si cuồng hơn, dù thời gian lưu lãng ngắn ngủi, nhưng họ vô cùng cảm tạ trời đất ban cho ân huệ lớn lao đó".

      "Cuối cùng, việc bi thương rồi cũng đến, Vị Linh Phong và Quỳnh Diệp Ti bị cửu đại môn phái của tam giới bức lên đỉnh Nguyệt Thương Sơn. Đó là đêm trăng. Trăng dường như sợ phải chứng kiến tình chân thành vĩnh viễn tan biến, nên vào trong mây…. thế nhưng, thấy có nghĩa là có gì xảy ra …".

      "Hai người đó vì tình trong tim mình quên sinh mạng bản thân, bỏ qua phù hoa chốn trần thế, an tĩnh nằm bên nhau vách Nguyệt Thương Sơn. Nơi đó, sau khi cửu đại môn phái của tam giới bỏ , bỗng nổi lên trận gió lạnh mãnh liệt. Bầu trời tháng chín trở nên u lạnh lẽo, đất trời dường như cảm thương cho tình đó, những bông hoa tuyết tinh khiết lất phất bay như tiễn đưa họ trong cuộc chia ly này".

      " tình cảm chân thành, tình sâu sắc, có thể khiến cho đất trời cảm động … Thế nhưng, cũng bởi tình đó mà ở lần luân hồi thứ nhất họ vẫn mang theo nỗi bi thương vô hạn, tình đó bị thần linh nguyền rủa, ba đời ba kiếp luân hồi phải chịu nhiều cay đắng, tuy thạt lòng nhau nhưng thể đến được với nhau. Có thể, chuyện này , ta cũng thể biết được kết cục, nó buồn, tuy đẹp nhưng cũng quá thê lương, có thể làm cảm động trái tim băng giá của bất cứ kẻ nào. Ta hy vọng rằng đoạn cố này tới kết thúc hoàn mỹ, phán quyết của thần linh phải là thể cải biến".

      "Bị trớ chú đích ái", Thiên Kiêu nhàng thốt lên. Nàng rơi biết bao nhiêu lệ, trái tim nàng tựa như bị dao cắt, phảng phất chìm trong chua xót, đau đớn hàng vạn năm. Sáng Thế Thần, bậc đế vương mà nàng trước giờ sùng bái, tại sao lại đưa ra lời nguyền tàn độc với người có tình như vậy, có thể là ngài thực hiểu được họ, ý tưởng của người thể đại diện cho ý kiến của vạn người được. Đối với tên Ma Vương Niết Nhân này, cảm giác của Thiên Kiêu lúc này đó là: ta đáng thương!

      Bên ngoài, vầng dương từ từ ló rạng. Thiên Kiêu đọc hết chuyện tình của Niết Nhân cùng Thiên nữ, Vị Linh Phong cùng Quỳnh Diệp Ti suốt cả đêm qua. Nàng lúc này ngồi ngây dại giường, ngừng tự vấn lương tâm, Nhân gian này thực có tình chân chính ?

      Thời gian ngừng trôi, thời hạn hội võ tháng chỉ còn lại hai ngày cuối cùng. Mười sáu võ sĩ còn lại ở lôi đài chờ đợi bốc thăm để tiếp tục đấu tiếp. Hai ngày nữa, lôi đài biết được ai là võ sĩ đệ nhất trong thiên hạ.

      lôi đài, bên là các môn chủ của Nhân Gian Chính Đạo cùng các trưởng lão. Đương nhiên Thanh Nhã Các cùng Phật môn đều tham gia vào hội luận võ này. Bên kia là các môn chủ ma đạo, gồm cả Thiên Long, Hỏa Phượng của Thiên Thần Đàn cùng các hộ pháp. Dĩ nhiên, duy nhất Liễu Dật thuộc Nhân Gian Chính Đạo hay Ám chi ma đạo nên đứng giữa hai phe lôi đài.

      Cùng lúc đó, lão giám trường mang các thẻ trúc ghi tên chuẩn bị sẵn vào…..

      Đúng vào lúc chuẩn bị rút thẻ, đột nhiên thanh long trời lở đất vang lên. Thanh vang từ rất xa, tựa như xảy ra vụ nổ cực kỳ lớn, nếu chẳng thể xuất thanh lớn như vậy.

      Trong và ngoài lôi đài, mọi người bất giác đờ người nhìn về hướng thanh truyền tới, thanh đó xuất phát từ phía Tây Nam, hình như vang ra từ bên trong lãnh địa Ma tộc, nháy mắt bầu trời bị đám ma khí khổng lồ bao phủ, nhưng nếu nhìn kỹ, thực phải ở trong lãnh địa của Ma tộc, mà là từ Phong Đô Quỷ Thành, xa về phía nam Ma tộc.

      Phong Đô Quỷ Thành nằm sát ranh giới quản hạt của Ma tộc, nhưng lại nằm trong phạm vi thế lực Ma môn, Ám môn, cũng như Huyết môn, nơi đó chính do Địa phủ quản lý. Lúc này, ma khí ùn ùn tỏa ra mọi hướng, nhanh chóng đổ về Phù Hoa Sơn Trang, mọi người chỉ biết đưa mắt nhìn đám ma khí khổng lồ cuồn cuộn tràn tới.

      Chuyện gì xảy ra? Trong lúc mọi người còn kinh ngạc, luồng ánh sáng đen kịt cực nhanh lướt qua đầu mọi người, hạ xuống lôi đài. kiếm giả Ma môn thương tích đầy mình đến quỳ trước Ngạo Thiên cúi đầu : "Môn chủ! Chuyện hay rồi, bên trong Phong Đô Quỷ Thành kề bên chúng ta đột nhiên xảy ra vụ nổ lớn, vô số tử linh mang theo độc chướng trùng trùng thoát ra, lúc này tất cả mọi người toàn lực kháng cự, nhưng độc chướng quả quá lợi hại, huynh đệ chúng ta thương vong trầm trọng".

      Ngay lúc đó, Lang Vương phóng vụt lên lôi đài hỏi: "Ngươi gì, là Cửu U độc chướng ư?".

      Mọi người đều giật mình trước xuất đột ngột của trung niên thư sinh, đa số ai biết người này là ai, nhưng cũng có người nhận ra ông ta chính là thủ hộ thần thú của tam giới, Lang Vương.

      Người nhận ra Lang Vương chính là Thiên Long và Hỏa Phượng, chủ nhân của Thiên Long Thần Đàn, hai người đứng kế nhau cạnh Ngạo Thiên. Thiên Long mình mặc thanh y trông giống văn sĩ trung niên, nhưng trong mắt vẻ tà ác, thân hình tráng kiện, tay cầm thanh trường kiếm cũng màu xanh. Hỏa Phượng toàn thân vận hồng trang, thân hình toát lên vẻ kiều mị, nhất là ánh mắt trong sáng như nước hồ thu, do vậy dù trung niên, nhưng lại ánh lên nét phong tình riêng biệt.

      Bọn chúng chăm chú nhìn Lang Vương nhưng dám mạo hiểm động thủ, chỉ vì nam nhân thần bí ngồi cạnh ông mà còn vì Kì và Lân, tu vi cũng xấp xỉ bọn chúng đứng sau lưng nam nhân này. Tựa hồ Kì, Lân là hộ pháp của y, mà địa vị của Lang Vương dĩ nhiên còn cao hơn hai người nữa. Người của Ma tộc đến đây nhiều, nếu động thủ, ai có thể đảm bảo bọn họ tiêu diệt đối phương, ngay cả khi đối phương bỏ chạy, cũng rất khó bắt được…..

      Liễu Dật lấy làm hiếu kỳ, bước tới bước hỏi: "Lão sư, có chuyện gì xảy ra ư?".

      Lang Vương gật đầu : "Theo sức nổ có thể khẳng định thể do con người gây ra, theo thần nhớ, trong Phong Đô Quỷ Thành, chỉ tại nơi sâu nhất của mười tám tầng địa ngục mới có Cửu U độc chướng".

      Ngạo Thiên bước lên bước, vội vàng : "Xin đại hiệp hơn!" ta tỏ vẻ hết sức lắng, đương nhiên lo là đúng, Phong Đô Quỷ Thành gần Ma Môn nhất, lúc này Cửu U tử linh thoát ra, lại mang theo Cửu U độc chướng, nếu nhanh chóng giải quyết, rất có thể toàn bộ Ma môn bị tử linh độc chướng quét sạch.

      Lang Vương gật đầu: "Nếu muốn cho , phải bắt đầu từ căn nguyên, tức phải quay lại ngàn vạn năm trước đây…".

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 106: TUYỆT ĐỐI LỰC, CỬU U CHI ...

      "Ngàn vạn năm trước đây, dưới chốn Cửu U có các tử linh, như những phàm vật bình thường mà thân mang độc chướng. Lúc đó, Quỷ tộc xuất ở trong tam giới, khác biệt lớn nhất giữa Quỷ tộc và tử linh là tự thân Quỷ tộc có ý thức còn tử linh . Cho nên, tại thời điểm luân hồi, bọn ngưu đầu mã diện đem tử linh nhốt xuống chốn Cửu U, nơi tối tăm nhất của mười tám tầng địa ngục".

      Lang Vương dừng lúc rồi tiếp: "Phải biết, những tử linh vô ý thức này hình thành từ những người chết còn hồn phách ở Nhân gian tam giới. Toàn bộ thân thể chúng có độc chướng bao phủ bởi. Cứ thế ngày lại ngày, năm qua năm, cũng biết qua mấy ngàn năm rồi, số tử linh dưới chốn Cửu U càng ngày càng nhiều và độc chướng càng ngày càng dày đặc. Cuối cùng hình thành vị Ma thần cực kỳ oán độc tự xưng là Cửu U Ma Thần".

      "Vị Ma thần này có cơ thể, hình dáng cũng mập mờ như có như , nhưng lại có ý thức, có thể khống chế tử linh dưới chốn Cửu U. Hơn nữa, y có thể mở rộng lớp độc chướng dày đặc quanh thân thể mình thành vô hạn lượng, cho đến khi bao phủ toàn bộ tam giới".

      Ngạo Thiên kinh hãi kêu lên: "Ngài cái gì? Ma thần có thể bao phủ độc chướng lên cả tam giới, vậy chẳng phải ta có khả năng hủy diệt toàn tam giới sao?".

      Lang Vương gật đầu : " như thế cũng sai, y đích thực có khả năng hủy diệt cả tam giới, vả lại trước đây chưa có ai thấy qua hình dáng thực của y, cho đến giờ chỉ nghe là y vô thể mà thôi. "

      Lúc đó, Quỳnh Phách, môn chủ đương nhiệm của Tiên tộc ở bên cạnh bước lại hỏi: "Tiên sinh vậy là có ý gì? Như theo ngài , Ma thần này xuất từ lâu, nhưng tam giới đâu có bị hủy diệt. Phải chăng có người nào đó từng trấn áp được y?".

      Lang Vương gật đầu đáp: "Việc là như thế này, lần trước khi Cửu U Ma Thần tỉnh dậy thần Bàn Cổ và Nữ Oa cùng chư thần ở Thần giới còn chìm trong giấc ngủ. Việc trông coi Thần giới được giao cho Hậu Nghệ".

      "Hậu Nghệ phát ra Cửu U Ma Thần dần hồi tỉnh, liền rút mũi tên thần cuối cùng, cẩn trọng phong ấn Cửu U Ma Thần. Phải biết trời đất phân càn khôn, dương, Cửu U Ma Thần là vật chí , nhưng cơ trời xảo hợp, mũi tên thần của Hậu Nghệ lại là vật chí dương trong trời đất. Nên khi bị tên thần phong ấn, Cửu U Ma Thần lại chìm sâu vào giấc ngủ mới. Tuy nhiên, Hậu Nghệ cũng có biện pháp nào để tiêu diệt được Ma Thần vì toàn thân y được bao quanh bởi lớp độc chướng dày đặc, ngay cả sử dụng quyền lực của thần linh cũng thể nào tiếp cận được. Bởi vậy, Hậu Nghệ cũng thể trông thấy diện mạo thực của vị Ma thần này".

      "Cuối cùng, Hậu Nghệ đành từ bỏ ý định giết chết Cửu U Ma Thần, quyết định chờ Bàn Cổ, Nữ Oa, Viêm Đế cùng chư thần tỉnh lại bẩm báo sau. Để đề phòng vị Ma thần này nhanh chóng tỉnh lại, Hậu Nghệ lưu cung thần của mình ở Nhân gian".

      Ngạo Thiên nhếch môi : " để cây cung dưới Nhân gian cũng chả ích gì, bọn ta đâu có tên thần".

      Quỳnh Phách đồng ý: "Cho dù chúng ta có lấy được thần tiễn cũng vô dụng mà thôi, bao quanh thân thể y là lớp độc chướng dày đặc, bọn ta thể nào giết chết y được, chừng lại làm y tỉnh giấc".

      Ngạo Thiên khinh khỉnh nhìn Quỳnh Phách: " giờ bọn ta ngay cả mũi tên cũng có, mắt thấy Nhân gian sắp sửa tiêu tan, giờ ngươi lại có ý tưởng giết ta, nếu có thể phong ấn được tốt lắm rồi".

      Tuy làm môn chủ Ma môn ba mươi năm nhưng Ngạo Thiên trông chỉ khoảng tứ tuần, làn da ngăm đen, y phục toàn thân cũng màu đen, càng làm y trông giống thiết hán, nhưng vì nguyên do gì trong ánh mắt y luôn ánh lên vẻ tang thương.

      Quỳnh Phách tỏ ý phục: "Phong ấn như thế nào? Lẽ nào lần sau ta tỉnh dậy, ngươi lại phải tìm mũi tên thần nữa sao?".

      Quỳnh Phách thân mình cao gầy, toàn thân mặc áo giáp màu trắng bạc nhưng đội giáp mũ, trong tay cầm trường thương màu đen, vẻ ngoài trông có vẻ già hơn Ngạo Thiên.

      Ngay lúc đó, Liễu Dật mắt lóe hồng quang, lên tiếng quát hai người: "Đủ rồi! Lúc này mà hai người còn cãi nhau ư, nếu bây giờ các người đồng tâm, ngày mai còn thấy ánh mặt trời nữa đâu".

      Lời của Liễu Dật hình như thức tỉnh cả hai vị nhất đại kiêu hùng nhiều năm tung hoành. Hai người ngờ lại im lặng thực … Có lẽ họ cảm thấy Liễu Dật đúng, nếu mọi người đồng tâm, cả thế giới này có thể lập tức tan thành khói bụi.

      Liễu Dật quay sang hỏi Lang Vương: "Lão sư, người biết chuyện này, vậy nhất định phải có cách nào giải quyết chứ?".

      Lang Vương : "Cách giải quyết có, nhưng phải xem xét kỹ tình huống nay. Cửu U Ma Thần sắp tỉnh giấc hoàn toàn. Thời gian còn kịp, ngay cả khi chúng ta có biện pháp, chúng ta cũng có thời gian".

      Liễu Dật bình tĩnh nhìn sang Quỳnh Phách : "Quỳnh môn chủ, Tiên tộc các ngài có trận pháp lợi hại nào có thể tạm thời phong bế Cửu U ma khí, miễn cưỡng ngăn chặn y tỉnh lại, cố gắng tranh thủ thời gian để chúng ta tìm biện pháp còn hơn là chúng ta cứ ngồi chờ chết ở đây".

      Quỳnh Phách suy nghĩ rồi : "Thần Môn chúng ta, thương pháp cùng bùa phép thần linh chiếm nửa sở học, còn như về trận pháp lợi hại, bổn môn thực có".

      Ngạo Thiên cười lạnh : "Hừm, uổng công tự xưng là Tiên tộc đệ nhất đại môn phái, bất quá cũng như vậy thôi".

      Quỳnh Phách cũng cười lạnh đáp trả: "Hay lắm, Thần Môn bọn ta cam bái hạ phong, để xem Ma môn bọn ngươi có trận pháp lợi hại nào đủ sức phong bế lớp ma khí dày đặc này, cho độc chướng dưới chốn Cửu U lan ra bên ngoài?".

      Ngạo Thiên nhất thời bị Quỳnh Phách vặn lại, quả trong Ma môn lấy kiếm làm chủ, bình thường chú trọng lắm đến các trận pháp lợi hại nào cả, chủ yếu chỉ có vài tiểu trận phòng thủ mà thôi.

      Quỳnh Phách như đột nhiên nhớ tới điều gì, vội quay người hỏi lão nhân: "Thanh Vân đạo trưởng, trong các pháp môn nổi tiếng của môn phái ngài, chẳng phải trận pháp là đứng đầu hay sao?".

      Lão nhân được gọi là Thanh Vân đạo trưởng, mình mặc chiếc áo dài màu xám, tay cầm thanh trường kiếm, khuôn mặt gầy gò với cặp mắt sâu hoắm và chòm râu bạc trắng, nhìn Ngạo Thiên rồi : "Bần đạo tự nhiên có biện pháp có thể tạm thời trấn áp ma khí, bất quá chúng ta nên xem qua trận pháp lợi hại của Ngạo Thiên môn chủ, bần đạo đâu dám múa rìu qua mắt thợ".

      Lúc này Ngạo Thiên sắc mặt đại biến, dáng vẻ cực kỳ phẫn nộ ….

      Liễu Dật nhìn Thanh Vân đạo trưởng mắt lóe hồng quang : "Đạo trưởng, đây phải là lúc các người hơn thua đâu!" xong nhìn khắp bốn phía, lạnh lùng tiếp: "Từ lúc này, nếu ai còn tranh cãi, đừng trách kiếm của ta vô tình, nếu chết … cùng chết hết".

      Lời lãnh khốc khiến mọi người lạnh mà run, những người sợ chết là những kẻ đáng sợ nhất, huống gì lại là người có tu vi đến mức này.

      Thanh Vân đạo trưởng giận dữ : "Ngươi…".

      chờ lão tiếp, Quỳnh Phách lập tức ngắt lời: "Đạo trưởng, lời quả có đạo lý đó, chúng ta đều có thể mất mạng bất cứ lúc nào, còn tranh cãi làm gì nữa, nếu may mắn qua khỏi kiếp nạn này, ngày sau chúng ta cùng với ma đạo quyết tranh cao thấp".

      Ngạo Thiên cười lạnh tiếng đáp: "Lão phu luôn sẵn sàng phụng bồi".

      Quỳnh Phách nhìn Ngạo Thiên , rồi hỏi tiếp: "Đạo trưởng, lúc nãy ngài là có biện pháp... ".

      Thanh Vân đạo trưởng liền : "Đó là bần đạo đến trận pháp "Thiên quang lục hợp", trận pháp phân thành sáu lộ, mỗi lộ trận pháp lại chia thành sáu đạo, sáu sáu ba mươi sáu đạo, cùng với ba mươi sáu lá Trấn ma kỳ khống chế, trong đó mỗi lá cờ lại ở trong lục hợp trận và cần cao nhân nội lực thâm hậu nắm giữ, duy trì trận pháp vận hành, trận lục hợp này có thể chia ra bốn phía, tách riêng, trấn áp ma khí ở bên trong vòng tròn".

      Liễu Dật nghe xong gật đầu : "Hảo trận pháp, thế bây giờ mời các thủ lĩnh, chưởng môn chính đạo, ma đạo về lại môn phái, đưa toàn bộ các cao thủ của mình đến trăm dặm ngoài Phong Đô Quỷ Thành, chuẩn bị trấn áp ma khí".

      Rồi Liễu Dật chuyển mình nhìn xuống vòng người bên dưới lôi đài tiếp: "Lần này để trấn áp ma khí, chúng ta rất cần người, các cao thủ tại trường đều có thể tham gia, kéo dài thời gian càng lâu bọn ta càng có hy vọng, nếu ai có ý kiến, xin mời lão sư thống lĩnh."

      Phía dưới đột nhiên yên lặng, ở đâu vang lên tiếng hô to: "Được lắm". Ngay lập tức, những người tự xét tu hành của mình đủ tham gia trấn áp ma khí vội theo sau Lang Vương, trong đó có cả Thiên Kiêu, Lam Nhận.

      Liễu Dật nhìn Kì, Lân phía sau : "Bọn ngươi theo lão sư đến nơi trấn áp ma khí trước, bảo hộ tuyệt đối an toàn cho lão sư, ta quay lại điều động Bạch Hổ cùng ba mươi sáu tinh kỵ".

      xong, quay đầu về phía Thiên Long, Hỏa Phượng, lạnh lùng : "Ta biết chắc chắn vẫn có số người tâm địa ám muội, nếu chịu tôn trọng lão sư ta chừa cho đường sống … bằng giết tha". Thanh băng lãnh, phảng phất như đến từ địa ngục, chứa sức mạnh phi thường. Thiên Long, Hỏa Phượng bất giác thối lui bước.

      An bài mọi việc xong xuôi, Liễu Dật tiếp: "Ta nghĩ rằng, bây giờ chúng ta có thể phân chia hành động, càng nhanh càng tốt …. ".

      Để trở thành hùng phải là chuyện ai cũng làm được. người nếu ghét ác như cừu, trừ bạo an dân chỉ xem như là đại hiệp, còn hùng đích thực phải là người có đủ dũng khí bước ra lo cho an nguy thiên hạ vào thời điểm nguy nan. Dường như trời cao định sẵn Liểu Dật phải trở thành vị hùng như vậy rồi.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 107: CỐ NHÂN TƯƠNG KIẾN, BẰNG HỮU ĐÍCH ...

      Mọi kiện hay biến cố phát sinh đều có sắp đặt của bàn tay vận mệnh. Do vậy, trong dòng chảy thời gian, cố nối tiếp nhau xuất , đó chẳng phải là định mệnh ư? Điều này phải được an bài phải xảy ra đó ư?

      Trong ba ngày, Ám Chi Ma Đạo cùng Nhân Gian Chính Đạo mỗi bên dẫn theo sáu trăm tinh đệ tử kéo đến cách Phong Đô Quỷ Thành trăm dặm. Theo cầu của Thanh Vân đạo trưởng, chính đạo cùng ma đạo phân chia ranh giới, an dinh lập trại rất gần nhau, chỉ cách khoảng năm mươi trượng. Mặc dù người hai bên đều hài lòng với cách phân bố này nhưng dưới thuyết phục của Lang Vương, thủ lĩnh của chính, ma lưỡng đạo miễn cưỡng đồng ý.

      còn con đường giải quyết nào khác, mọi người đành chịu nhượng bộ, bàn chuyện hợp tác. Nếu , đợi đến lúc cái chết gần kề, còn gì đến chuyện nhất thống tam giới, hay trừ ma vệ đạo.

      Thanh Vân đạo trưởng xuyên qua màn độc chướng dày đặc khuếch tán ngừng, trong thời gian cực ngắn, dùng mẩu gỗ gọt thành mô hình Phong Đô Quỷ Thành. Ông ta biết lúc này mỗi giây đều vô cùng quý giá, Cửu U Ma Thần có thể thức tỉnh bất cứ lúc nào, đem theo vô số tử linh hủy diệt tam giới.

      Thanh Vân đạo trưởng lập tức cắn đầu ngón tay, dùng máu viết lên mô hình những văn tự kỳ quái, khi nét bút cuối cùng hoàn tất, hồng quang chớp lóe rồi tắt ngấm, Thanh Vân đạo trưởng gật đầu : "Bộ phận thứ nhất hoàn thành".

      Chính lúc này, Lang Vương bỗng nhìn thấy độc chướng khuếch tán nhanh hơn bèn : "Đạo trưởng, ta nghĩ ngài cần phải ra tay nhanh chóng. Lúc này Cửu U Ma Thần vẫn chưa thức tỉnh, nhưng tử linh dưới sức ép của ma khí càng lúc càng cuồng loạn, nhìn màn độc chướng kia thấy, tốc độ khuếch tán của nó càng lúc càng nhanh, nếu khẩn trương ta e sớm gặp tai ương."

      Thanh Vân đạo trưởng gì, xoay người vòng, từ trong hai ống tay áo xẹt ra mười tám tia sáng vàng, tổng cộng ba mươi sáu lá Trấn Ma Kỳ, có thể nhìn ra mỗi lá cờ đều do tinh huyết chế luyện thành, vô cùng lợi hại. Ba mươi sáu lá cờ cắm chặt xuống đất tạo thành hình vòng tròn bao vây mô hình Phong Đô Quỷ Thành vào giữa.

      Thanh Vân đạo trưởng vẫn chưa dừng tay, từ song chỉ của tay phải phóng ra tia sáng vàng, miệng nhẩm niệm: "Khai". Tia sáng chói lòa bắn vào lá Trấn Ma Kỳ, sau đó lan truyền từ lá cờ này sang lá cờ khác, cứ như vậy truyền khắp toàn bộ ba mươi sáu lá, tất cả chập chờn dưới ánh sáng vàng nhàn nhạt. Thanh Vân đạo trưởng mới quệt mồ hôi trán : "Tạm được rồi! "

      Mọi người quay đầu nhìn về phía Phong Đô Quỷ Thành, chỉ trong chớp mắt thấy mây đen cuồn cuộn kéo đến, độc chướng màu xanh lục cùng với tử linh bay lượn đầy trời bị phong bế trong quầng sáng màu vàng khổng lồ bao phủ. Tuy nhiên quầng sáng màu vàng đó cũng ngừng xung động với các tử linh, ánh vàng lúc sáng lúc tắt …

      Thanh Vân đạo trưởng : "Thiên Quang Lục Hợp lúc này nhờ vào sức mạnh bên trong ba mươi sáu đạo Trấn Ma Kỳ để chi trì, nhưng thế trận nhanh chóng bị các tử linh công phá, vì vậy lúc này cần những người tu vi thâm hậu dùng nội lực duy trì Thiên Quang Lục Hợp trận, có vậy trận pháp sơ đẳng này mới chống chọi được thời gian". Lang Vương gật đầu: "Đạo trưởng rất đúng, bất quá, vẫn còn điểm mà mọi người có lẽ chưa biết, Cửu U Ma Thần luôn luôn ngủ rất say, hơn nữa năm đó Hậu Nghệ cũng có tính toán, Ma Thần thể thức tỉnh nhanh đến mức đó. Chúng ta chỉ cần phải nghĩ cách đối phó với đám tử linh đông đúc kia mà thôi, ngăn chặn cho chúng khuếch tán thêm, khuấy động linh khí dồi dào của tam giới Cửu U Ma Thần thể tỉnh giấc được".

      Thanh Vân đạo trưởng cùng Lang Vương xong, tuy thập đại thủ lĩnh của hai bên Chính đạo và Ma đạo còn chưa động thủ, nhưng Lang Vương hiển nhiên biết trong thâm tâm họ suy tính những gì.

      Tại thời khắc này, nếu Chính đạo động thủ trước, người trong Ma đạo vạn nhất có ý hãm hại, rất có thể Chính đạo bị thiệt thòi. Nhưng nếu Ma đạo khống chế Trấn Ma Kỳ trước, người trong Chính đạo dễ dàng ra tay "trừ ma vệ đạo", dù là theo chính đạo hay ma đạo, ai cũng có ý tự tư tự lợi cả.

      Đúng lúc này, nữ tử từ đằng sau Lang Vương tiến ra : "Các vị đều là thủ lĩnh tối cao chính, ma lưỡng đạo, cho dù toan tính thế nào, nhưng nếu nhanh chóng phong tỏa ma khí ngày mai tất cả biến thành xương trắng". Người những lời này có mái tóc dài lượn sóng phủ hai vai, đôi mắt xanh lục mở to trông vô cùng khả ái. Liễu Dật nhìn ra chính là thần bí Lam Nhận.

      Ngạo Thiên chỉ gườm gườm nhìn Quỳnh Phách, thủy chung vẫn chưa phái người ra khống chế Trấn Ma Kỳ. Quỳnh Phách cũng phải là ngốc tử, đối phương động đến mình, thân là thủ lĩnh của Nhân Gian Chính đạo, làm sao có thể ra tay trước được?

      Chính lúc đó, Thanh Vân đạo trưởng đột nhiên : "Các vị, nhìn kìa! ".

      Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía vầng sáng màu vàng, chỉ thấy vô số tử linh tả xung hữu đột cố xông ra ngoài, hơn nữa sắc lục của độc chướng càng ngày càng xanh sậm lại, cơ hồ bất cứ lúc nào cũng có thể bay thoát ra ngoài. Thiên Quang Lục Hợp trận lúc này yếu thế rệt, nếu cứ tiếp tục như vậy, chưa tới tuần trà, đám tử linh này nhất định có thể xông ra khỏi trận pháp.

      Lang Vương gấp: " còn thời gian nữa, bây giờ mười vị thủ lĩnh đều sợ người khác ám toán, vậy hãy để giang hồ lãng tử chúng ta tận lực bảo hộ gia đình sắp tiêu vong".

      Chỗ Lang Vương ngồi xuống kế bên lá Trấn Ma Kỳ đầu tiên, tay phải vươn ra, dùng chân lực chuyển vận vào trận pháp. Theo cử động của Lang Vương, ngay lập tức Kỳ, Lân ở đằng sau khẽ nhích động, từ trong đám bụi đất bên cạnh Lang Vương phi thân lên, mỗi người đạo Trấn Ma Kỳ, cả ba nỗ lực duy trì trận pháp.

      Đúng lúc đó, thanh quen thuộc vang lên: "Lão mắc dịch, sao cần giúp tay mà ? Có phải là coi thường chúng ta ?".

      Lang Vương quay đầu nhìn lại, thấy chính là Thập Kiệt Nhất, ngoài ngốc tiểu tử này còn có ai lại gọi mình như vậy chứ, bên cạnh còn có A Cửu cùng Đại Đao Vương và Thủy Nhi. Bốn người bọn họ nhìn y mỉm cười.

      Lang Vương cười lớn : "Ngốc tiểu tử, lâu gặp. Cái khí chất u mê ngớ ngẩn vẫn y nguyên. Ta hơn ngươi đến vài nghìn năm tuổi, mà vẫn xưng hô với ta như vậy hả".

      Lúc này, bốn người bọn họ cũng ngồi xuống, dùng chân khí truyền vào Trấn Ma Kỳ, mỗi người lo lá cờ. Đại Đao Vương vừa bảo vệ lá Trấn Ma Kỳ trước mặt vừa : "Hay cho câu lâu lắm chưa gặp, ta cứ nghĩ là, hà hà, lúc nào ta được diện kiến tẩu tẩu đây, Lang đại ca?".

      Lang Vương cười : "Vội gì, đợi vài trăm năm nữa ".

      Đại Đao Vương cười ha hả: "Cái này huynh sai lầm lớn rồi. Huynh xem, ta và Thủy Nhi, đến giờ trong nhà có hai đứa bé rồi. Huynh còn phải cố gắng nhiều".

      Thủy Nhi liếc Đại Đao Vương chế giễu: "Ngươi là già rồi mà biết xấu hổ, chẳng có được điểm nào tốt đẹp hơn ai, chỉ có nước cưới phải lão bà như ta thôi".

      A Cửu cũng cười : "Đại Đao ca vốn khéo ăn mà, bất quá ta vẫn thích kiểu đầu của Đại Đao ca, mọi người xem, là cao lớn, oai phong. ngày nào đó, Thủy Nhi tỷ tỷ cũng giúp Thập Kiệt Nhất nhà muội làm kiểu đầu đẹp như thế này nhé".

      Lang Vương bật cười lớn, vô cùng thoải mái và vui vẻ. Nghìn vạn năm qua, ông ta chỉ biết đến thế giới độc vô cùng tàn nhẫn, dưới ánh trăng tròn, đỉnh núi cao, thân ảnh của Lang Vương lúc nào cũng lẻ loi đơn độc, sinh ra làm thủ hộ thần thú, chú định cả đời phải chịu nỗi khổ độc rồi. Nhưng vào giây phút này, khi thế giới đứng bên bờ diệt vong, ông ta lại thấy cảm giác ấm áp của tình bằng hữu, cảm giác hạnh phúc chân chính.

      lúc vui vẻ bàn luận và vất vả duy trì Trấn Ma Kỳ, lại có thêm sáu người nữa ra : "Náo nhiệt thế này, chúng tôi tham gia với". Người lên tiếng chính là nữ tử mắt xanh thần bí, bên cạnh nàng còn có Thiên Kiêu, cùng với bốn hộ vệ theo sau.

      A Cửu và Thủy Nhi nhãn quang sắc bén, thấy Thiên Kiêu cả hai đồng thanh kêu lên: "Cát Lợi Nhi", cảm giác kinh ngạc thể diễn tả.

      Lam Nhận, Thiên Kiêu cùng 4 hộ vệ phân chia ra mỗi người ngồi xuống trước lá Trấn Ma Kỳ.

      Thiên Kiêu vội giải thích: "Ta phải là Cát Lợi Nhi của các người, chỉ là có điểm giống với người các ngươi vừa gọi tên ra thôi. Tên ta là Thiên Kiêu".

      Thập Kiệt Nhất cùng Đại Đao Vương cũng há hốc mồm, dám tin trong thế giới này lại có người giống nhau đến thế, nhưng nhìn kỹ hồi, Đại Đao Vương lắc đầu : " phải, người này mặc dù bề ngoài rất giống nhưng phải Cát Lợi Nhi. Hai người bọn họ chỉ trừ hình dáng còn lại nhãn thần, cử chỉ, biểu tình đều có điểm nào chung".

      Lam Nhận cười : "Tất nhiên là giống nhau được, tại vì bản thân ta tuyệt phải Cát Lợi Nhi. Đại Đao Vương, Thập Kiệt Nhất, A Cửu, Thủy Nhi, Lang Vương, ta biết câu chuyện của các người. Liễu Dật có thể có những bằng hữu như các người là điều may mắn. Có lẽ chúng ta đều sắp chết, nhưng có thể sát cánh với những bằng hữu đầy nhiệt huyết như các người hạnh phúc trong đời …".

      Dường như, những điều thần bí luôn cuốn hút, mê hoặc con người, hoặc có thể vì tính hiếu kỳ của con người quá mạnh ….

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 108: VI NỄ KIÊU NGẠO, THÙY THUYẾT NỮ ...

      Trong thế giới đầy gian trá và giả tạo, người giả dối có nghĩa là muôn vạn người khác cũng giả dối, tội ác của người đại biểu cho tất cả mọi người. Những tình cảm chân vẫn còn tồn tại trong chốn hồng trần của tam giới và Tàn Nguyệt tự tay kể lại câu chuyện này…

      Lang Vương tỏ vẻ kì quái: "Sao biết bọn ta? Lần trước tại lôi đài ta thấy qua đao pháp của . Trong ấn tượng của ta, tam giới lục đạo tịnh có đao pháp nào mạnh mẽ như vậy, mà chỉ là tiểu nha đầu, học được ở đâu chứ?!".

      Lam Nhận cười: "Lang Vương, người ta bảo ông sống đời này hơn ngàn năm rồi, sao lại tỏ ra háo hức muốn biết bí mật của người khác, lúc ông cần biết tự nhiên biết được, ông hỏi ta như vậy, ta biết sao?".

      Lang Vương chỉ còn nước miễn cưỡng lắc đầu, miệng lưỡi nha đầu này quả nhiên lợi hại …

      Lam Nhận tiếp: "Vì sao ta biết các người? Là vì các người đều từng xuất trong thế giới của y, nhưng đừng có hỏi ta y là ai, ta thể ra đâu. Sau này có cơ hội, các người tự nhiên biết thôi mà".

      Lang Vương còn hứng thú truy vấn thêm mà khéo léo chuyển chủ đề bàn luận, liếc nhìn Trấn Ma Kỳ rồi quay đầu ngoái nhìn lớp khí màu vàng. Hiển nhiên, giờ đây nhân thủ đủ, bằng vào công lực mỗi người chỉ tạm thời tăng cường lớp khí này, nhưng nếu kéo dài, đám tử linh bên trong có thể xông ra ngoài được …

      giọng kiều cất lên: "Gia gia, chúng ta tới giúp họ, con thấy bọn họ có vẻ mệt mỏi lắm rồi".

      Mọi người nhìn về nơi tiếng phát ra. tiểu nương với mái tóc đỏ rực, mũi thẳng, ánh mắt to tròn, thân hình nhắn, mặc chiếc váy lụa hồng, cánh tay trắng muốt cùng đôi chân dài tú mỹ lộ ra ngoài, chỉ chừng mười tám mười chín tuổi. Đứng bên là lão đầu râu tóc trắng xóa, chính là Long Thần, ông của Mục Nhã.

      Lão đầu gật đầu: "Ta thấy thủ lĩnh các môn phái nguyện ý xuất thủ, thôi để già trẻ chúng ta ra tay trước vậy". Hai người từ tốn ngồi xuống. Mỗi người duy trì lá Trấn Ma Kỳ vàng rực.

      Câu ngắn ngủi của Long Thần khiến cho sắc mặt các thủ lĩnh chính, ma lưỡng đạo đỏ rần. Họ dám xuất thủ bởi sợ đối phương ám toán, dường như ma chính ở trong tâm họ.

      Mười lăm người phải thay thế ba mươi sáu người, số người tối thiểu để duy trì được Thiên Quang Lục Hợp Trận, nên cả mười lăm người phải nỗ lực gấp đôi hoặc hơn thế mới miễn cưỡng duy trì đạo hào quang màu vàng bao phủ bị tan biến.

      Dần dần, trán mười lăm người đều đổ mồ hôi, chân lực nhiều người suy nhược, đương nhiên A Cửu là người yếu kém nhất, tiếp đó là Thủy Nhi rồi mới đến Mục Nhã, Thiên Kiêu, Đại Đao Vương. Vầng trán những người này mồ hôi ròng ròng …

      Thời gian chầm chậm trôi qua, người trong chính, ma lưỡng đạo vẫn chưa thôi tranh chấp, chỉ vì sợ đối phương ám toán. Trong khi đó, mấy người ngồi xung quanh Trấn Ma Kỳ, có biểu còn chi trì nổi, nhất là A Cửu ngồi bên cạnh Thập Kiệt Nhất, trông như quá mức giới hạn có thể nhưng vẫn thể buông tay vào lúc này. Lớp hào quang bao phủ sau lưng bắt đầu chập chờn, nếu A Cửu buông tay, đám tử linh nhất định từ chỗ nàng mà thoát ra.

      Nhưng nếu nàng cố gượng, đến khắc nữa nhiều khả năng nàng lâm vào tình trạng thoát lực hoặc còn tệ hơn.

      Thấy mồ hôi từ trán A Cửu xuống tong tong, Thập Kiệt Nhất liền : "A Cửu, nàng mau buông tay".

      A Cửu vẫn kiên trì, dứt khoát lắc đầu: " thể buông tay, khó lắm mới có thể lần làm hùng thế này, muội muốn bỏ". Lúc này A Cửu có phần thoát lực, sắc mặt hơi nhợt nhạt.

      Lang Vương nhìn A Cửu : "A Cửu, muội như vậy là rất đáng khen, mạng già của ta cũng trông cậy vào muội, phải cố kiên trì, nếu muội buông tay lúc này, tất cả chúng ta đều chết. Hãy nghĩ đến mọi người thế giới này, họ có gia đình, có hài tử, còn có cả phụ mẫu. Chúng ta cố kiên trì thêm phút cuộc sống vui vẻ đầm ấm của họ được kéo dài thêm phút".

      Thập Kiệt Nhất mười phần lo lắng cho A Cửu, nghe vậy nhịn nổi gầm to lên: "Lão già kia, lão cái gì? A Cửu mệt chết được, có thể nguy hiểm đến tính mạng, sao lão lại bảo phải vì người khác mà hi sinh bản thân nàng chứ?".

      A Cửu quay nhìn Thập Kiệt Nhất, cố gắng đáp: "Thập Nhất, Lang đại ca rất đúng! A Cửu ngày trước tính tình nóng nảy, từ khi được ở bên chàng mới biết thế nào là hạnh phúc. Hơn nữa đến giờ muội chưa làm được chuyện tốt đẹp gì. Hôm nay, A Cửu có thể dùng tính mạng mình mà đổi lấy khắc hạnh phúc cho người trong thiên hạ dù có chết ở đây, muội cũng vui lòng."

      Thập Kiệt Nhất nhìn sang A Cửu, mắt long lanh ngấn lệ: "Kiếp này Thập Kiệt Nhất có thể cưới được A Cửu là niềm hạnh phúc lớn nhất, kiêu ngạo lớn nhất của ta".

      Tuy rằng lời A Cửu có phần lắp bắp nhưng những người có mặt nghe thấy những lời như vậy thốt ra từ miệng nữ tử đều cảm thấy bội phục trong lòng. Đại Đao Vương nhìn Thủy Nhi bên cạnh có vẻ trụ nổi nữa, trong lòng phát nộ, nhìn thẳng vào nhóm người các môn phái thuộc chính, ma lưỡng đạo gầm lên: "Các ngươi căn bản có tư cách làm thủ lĩnh gì cả, các ngươi đều có tư tâm, ta cảm thấy sỉ nhục cho các ngươi, nhìn mấy nữ tử yếu đuối này, nhìn lão già tóc bạc phơ này, các ngươi biết xấu hổ sao?".

      Trước mấy lời nhục mạ cay độc của Đại Đao Vương, bọn người chính, ma lưỡng đạo vẫn có động tĩnh gì. Những nghi kỵ trong lòng họ quá lớn khiến họ cách nào yên tâm trấn áp ma khí.

      Mọi người chăm chú nhìn A Cửu giọng từ phía sau vang lên: "Để cho tôi".

      Người đó là ai? Những người ở đó đều nhận ra, là tôn chủ của Ma môn, Thất Nguyệt.

      Thất Nguyệt vẫn ăn mặc rất khiêu khích nhưng màu sắc biến đổi, chuyển thành xanh sẫm. Nàng nhàng ôm lấy A Cửu đặt dựa lên vai Thập Kiệt Nhất, sau đó nhanh chóng vận chân lực truyền vào lá Trấn Ma Kỳ màu vàng mà A Cửu trấn giữ.

      Cuối cùng, A Cửu cũng có cơ hội nghỉ ngơi, nằm phục vai Thập Kiệt Nhất, nhìn Thất Nguyệt : "Thất Nguyệt tỷ tỷ, đa tạ".

      Lam Nhận mặt tiếp tục vận chân lực, mặt : "Tỷ cần đa tạ ta, ta phải muốn giúp tỷ…"

      Thất Nguyệt nhìn Lam Nhận, tịnh lên tiếng.

      Thập Kiệt Nhất có vẻ hiểu: "Nếu Thất Nguyệt nếu muốn giúp A Cửu sao lại thay nàng khống chế Trấn Ma Kỳ làm gì?"

      Lam Nhận cười nụ: "Chuyện này cần đa tạ Liễu Dật. Các vị là bằng hữu thân cận nhất của Liễu Dật, thử hỏi người trong lòng Thất Nguyệt thương nhất là ai? Nếu bằng hữu của người ấy thương nhất mất mạng trước mắt mà ấy lại xuất thủ, ấy có yên lòng ?".

      Trong mắt Thất Nguyệt thoáng tia kinh ngạc, nhưng vẫn im lặng.

      câu của Lam Nhận khiến toàn trường im phăng phắc. Lang Vương nhìn sang bên cạnh, những kẻ giang hồ này đều đề phòng lẫn nhau dám xuất thủ, Lang Vương biết có cầu bọn họ cũng chẳng có tác dụng gì, giờ đành cố kiên trì tới đâu hay tới đó mà thôi.

      việc cứ chầm chậm trôi qua, trong lòng mỗi người đều có nỗi bi thương, nhưng cũng có cả niềm hạnh phúc ngọt ngào. Những người trấn giữ Trấn Hồn Kỳ đều lòng quyết tâm: phải tự nỗ lực đến phút cuối để người trong thiên hạ được thêm vài giây hạnh phúc...

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 109: THỐNG KHỔ QUYẾT TRẠCH, BẠT KIẾM CHỈ ...

      hùng, phạm vi của từ này rất rộng, ý nghĩa bên trong vô cùng thâm sâu, lịch sử hàng ngàn năm nay, vị hùng nào cũng phải trả cái giá rất đắt vì hai chữ ấy.

      Thời gian dần trôi qua nhưng chính, ma lưỡng đạo ở ngoài trường vẫn động thủ. Liếc mắt nhìn nhóm người trong trường, Ngạo Thiên lạnh lùng cất tiếng: "Các ngươi phải tự xưng là Nhân gian chính đạo sao? Vì cớ gì chỉ trơ mắt nhìn mà xuất thủ? Chắc quá tuần trà nữa họ trụ nổi, các ngươi cũng định ra tay tương trợ?".

      Quỳnh Phách lạnh lùng đáp: "Ta ngại bọn tiểu nhân ám toán. Ngươi xem, con ngươi hơn ngươi nhiều, còn biết nghĩ đến người trong thiên hạ, nếu ngươi vẫn xuất thủ, ta nghĩ, ngươi chẳng còn mặt mũi nào để nhìn con của mình đâu! ".

      Ngạo Thiên nổi xung: "Ngươi…"

      Nhìn vào trong trường, những người duy trì trận pháp có vẻ sắp trụ nổi, mấy người có thể trụ được là Lang Vương, Kì, Lân cùng Lam Nhận. Những người còn lại sắc mặt nhợt nhạt, ánh mắt dần rối loạn, mơ hồ, phần lớn chân lực tiêu hao khiến họ vô cùng mệt mỏi. Nhất là Thủy Nhi và Mục Nhã toàn thân run rẩy do công lực đủ.

      Đại Đao Vương với Thủy Nhi ở bên cạnh: "Thủy Nhi, muội nhất định phải cố gắng".

      Thủy Nhi gật đầu: "Muội biết rồi, dù phải dùng đến chút khí lực cuối cùng, muội cũng bỏ cuộc".

      Đại Đao Vương cười trong làn nước mắt: "Hai đứa của chúng ta nếu chúng biết được nhất định rất tự hào có được người mẹ như nàng".

      Thủy Nhi nhìn Đại Đao Vương, sắc mặt lên nụ cười nhợt nhạt nhưng thân thể ngừng run rẩy.

      Đại Đao Vương trong lòng rất đau đớn, nhìn Thủy Nhi sắp gục xuống mà gã lại có khả năng tương trợ, nỗi thống khổ này như dao đâm vào tim.

      Lang Vương nhìn Thủy Nhi, lắc đầu : "Liễu Dật có thể kết giao bằng hữu với các vị, y may mắn". Ngữ khí tuy bình hòa nhưng ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng. Chính, ma lưỡng đạo vẫn còn nghi kị lẫn nhau chắc tức khắc bị trừng phạt. Vô số tử linh cùng độc chướng dày đặc khiến họ nhanh chóng hiểu được sai lầm.

      Lúc này, mồ hôi đổ đầy mặt Đại Đao Vương. Những người vận công trấn giữ trận thế tựa hồ có thể ngã xuống bất cứ khi nào nhưng dòng máu nóng vẫn chảy trong tim họ. Vì niềm tin vững chắc, họ ngại hy sinh tính mạng của mình. Có thể họ chỉ là những người bình phàm, tên tuổi, nhưng họ là những hùng chân chính.

      Do vậy họ thể chết bởi vì người xuất , người đó thay đổi tất cả …

      Cùng lúc chính, ma lưỡng đạo mải mê tranh cãi, mặt đất khẽ chấn động, dường như có thanh như tiếng vó ngựa dồn dập vẳng tới. Ngạo Thiên lớn: "Là gì vậy? Cửu U Ma Thần tỉnh lại chăng?".

      Quỳnh Phách lắc đầu, mặt lộ vẻ kinh hoảng: ", phải, là ai đó đến đây rất nhanh, còn cách mười dặm, nghe qua thanh dường như là đội kỵ mã".

      Trong lòng Lang Vương bùng lên niềm vui sướng, lớn: "Các vị bằng hữu hãy cố kiên trì, các vị xem kìa, Ma chủ đến rồi". Mọi người liền quay đầu nhìn theo hướng ông chỉ.

      Quả nhiên, dõi mắt nhìn ra xa, dưới ánh nắng tàn của vầng thái dương lặn xuống phía Tây, thân ảnh cao lớn đĩnh đạt lên. Người này có thân hình tráng kiện, toàn thân vận trang phục màu đen, tay trái đặt lên thanh trường kiếm bên hông, tay phải hờ hững vòng ra sau lưng, tà áo choàng đen cùng mái tóc dài trắng xóa tung bay phất phới. Chàng cưỡi con Bạch Hổ thân dài trượng, đôi cánh trắng xóa soải ra hai bên sườn, nhanh chóng bay thẳng đến nơi mọi người đứng.

      Chuyện khiến người ta thể tin nổi là phía sau người đó còn có mười hai con Bạch Hổ khác giống hệt như vậy, cưỡi thân chúng là mười hai hắc y nhân. Những người này mặc giáp bảo vệ tại những điểm yếu hại thân nhưng thanh trường kiếm đeo bên hông cùng kiểu. ai thấy gương mặt họ vì mặt mỗi người đều mang chiếc mặt nạ. Tuy nhiên, đằng sau những chiếc mặt nạ là những đôi mắt đen tuyền lấp lánh tinh quang, có thể thấy họ nhất định là những cao thủ kiếm thuật.

      Chuyện kinh ngạc chỉ dừng ở đó, khi khoảng cách hai bên được rút ngắn lại, bụi đất bay lên mù mịt do những con Bạch Hổ bay thấp dần tạo ra tiếng vó ngựa dồn dập vang lên từng hồi như thể có cả đội kỵ mã phi nhanh đến.

      Ngạo Thiên thốt lên: "Là mã đội?".

      Quỳnh Phách lắc đầu: ", là bầy sói".

      Đưa mắt dõi theo lẫn trong bụi đất bay bay, mười hai con sói xám dàn hàng ngược gió nhanh chóng lướt tới. Mỗi con sói có thể sánh với thớt ngựa hảo hạng, mười hai con hợp thành đội, hai đội là hai mươi bốn con. lưng mỗi con sói là hắc y nhân, ngoại hình, tác phong và thanh trường kiếm đeo bên hông cũng giống hệt nhóm cưỡi Bạch Hổ.

      Gió thổi bụi đất bay mịt trời, khoảng cách hai bên càng lúc càng gần. Hai mươi bốn kiếm sĩ cưỡi lưng sói xám cùng với mười hai con Bạch Hổ trung vẫn giữ nguyên tốc độ lướt tới như chớp. Người dẫn đầu chính là Liễu Dật, Ma giới chi chủ, chủ nhân Vĩnh Hằng Chi Thành. Dưới ánh tà dương, chàng phảng phất có dáng vẻ của vị thần từ trời cao xuống giải cứu chúng sinh.

      Mục Nhã nhìn những người bay trời, dùng khí lực còn sót lại : "Gia gia, thần linh đến cứu chúng ta".

      Long thần lúc này cũng quá mệt, chỉ cười : "Có thể, hoặc giả y cũng so được với Thần, Thần quản đến chuyện sống chết của chúng ta, mà chỉ coi chúng ta là những con rối do họ tạo ra mà thôi".

      Thủy Nhi nhìn thấy thân ảnh đó, ý thức dần dần trở nên mơ hồ, còn trụ nổi nữa, từ từ gục xuống. thể trách nàng, bởi nàng tận dụng đến chút khí lực cuối cùng, những gì còn lại chỉ là làn hơi thở yếu ớt.

      Nhìn lên bóng người thiên , Lam Nhận, Thiên Kiêu, Thất Nguyệt đồng thời thốt lên: "Là y". Tuy nhiên trong lòng mỗi người cảm giác khác hẳn nhau. Lúc Liễu Dật xuất , ánh mắt ba người đều ánh lên vẻ rạng rỡ như muốn "Hi vọng đến rồi".

      Cũng lúc đó, lớp khí bảo vệ màu vàng đột nhiên lộ ra khe hở …

      Chớp mắt, hai tử linh xông thẳng ra, chỉ có nửa thân , thân dưới chẳng thấy đâu, lao đến bên Thiên Kiêu, lao đến chỗ Thất Nguyệt.

      Ngay lập tức, Bạch Hổ phát ra tiếng gầm động trời, tay phải Liễu Dật vung lên, chớp mắt khối cầu màu lục xuất bao trùm lấy Thủy Nhi và lá cờ, truyền chân lực cường mãnh nhanh chóng phong bế khe hở. Trong khi Bạch Hổ từ từ hạ xuống, Liễu Dật vung kiếm dùng Trảm thiên thuật phóng ra luồng hào quang màu lục xuyên qua thân người Thiên Kiêu, chặt tử linh ở sau lưng nàng thành hai mảnh, làn gió thoảng qua, tử linh biến thành làn khói xanh tan biến vào trung.

      Vì đứng lưng Bạch Hổ, ở vào vị trí cho phép Liễu Dật sử dụng kiếm thuật nên đành dùng Trảm Thiên thuật chém chết tử linh. Chàng cũng biết vì sao lại cứu Thiên Kiêu mà phải là Thất Nguyệt. khó mà diễn tả thành lời, chỉ có thể là khi nhìn thấy gương mặt Thiên Kiêu, Liễu Dật thể bạt kiếm cứu nàng.

      Tốc độ của tử linh còn lại cực nhanh, vừa mới tiếp cận Thất Nguyệt liền đưa tay chộp lấy nàng bay ngược lại theo hướng cũ. Thất Nguyệt quá yếu nhược, căn bản có khả năng phản kháng, nàng chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn Liễu Dật, ánh mắt hối hận chút nào.

      Do Thất Nguyệt thể duy trì Trấn Ma Kỳ nữa, lớp hộ vệ màu vàng liền lộ ra khe hở. Tử linh bắt Thất Nguyệt liền theo chỗ đó bay vào và biến mất trong làn chướng khí dày đặc. Mặc dù Liễu Dật muốn dùng chân lực cường đại giữ tử linh này ở bên ngoài nhưng chàng vẫn chậm bước, khe hở khép lại, Thất Nguyệt vĩnh viễn biến mất trong làn mê vụ chốn Phong Đô Quỷ Thành …

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :