Ma Kiếm Lục - Tàn Nguyệt Bi Mộng (272 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 100: TRẦN AI LẠC ĐỊNH, KIẾM TẠI THỦ ...

      Tịch mịch khiến người ta bức bối, người dùng kiếm nếu tu vi cao cũng có thể bị dồn ép đến phát điên. Cuối cùng, Phong Thần chịu nổi áp bức nên phải hành động, tả thủ vung lên xuất ra đạo phù màu vàng hướng thẳng lên thinh , phát ra thanh vang dội, chấn động đất trời, mây đen tụ lại, tiếng sấm ì ùng.

      Lang Vương đứng dưới lôi đài, nhìn cảnh tượng thiên , kinh ngạc thốt lên: “Thiên Lôi Chú.”. Vốn dĩ Thiên Lôi Chú cần có linh phù cũng tế khởi được, giờ Phong Thần lại dùng linh phù triệu hoán thiên lôi, xem ra Thiên Lôi Chú này hề tầm thường.

      Lúc đó, Phong Thần bất ngờ tuốt kiếm, đưa lên quá đỉnh đầu, chớp mắt thanh trường kiếm xuất ra hào quang trắng toát. Mọi người, kể cả chưởng môn các môn phái, đều kinh ngạc. Thiên Lôi Chú chỉ lấy thiên lôi làm yếu tố bổ trợ để trong thời gian ngắn nhất khiến sức mạnh bản thân thành “Hóa Lôi Chú”, chỉ có những nhân vật cỡ trưởng lão trở lên mới tu luyện nổi cảnh giới này, ngờ Phong Thần lại luyện được, trường luận võ này quả có chỗ đáng xem.

      đáng sợ của Hóa Lôi Chú vượt xa Thiên Lôi Chú. Thiên Lôi Chú chỉ triệu hoán sấm sét xuống công kích đối phương còn Hóa Lôi Chú có thể triệu hoán thiên lôi nương nhờ vào thân thể, sau đó cường hóa thân thể mà thi triển kiếm thức mạnh mẽ hơn nhiều, xét riêng về mặt võ công cũng có oai lực vượt hẳn Thiên Lôi Chú.

      Giông gió nổi lên, sấm nổ vang trời, thoáng chốc đạo sấm sét trắng xóa dữ dội hạ xuống thanh kiếm của Phong Thần. Thanh trường kiếm lập lòe quang huy rồi nhanh chóng bao phủ toàn thân y, đồng thời Phong Thần động thủ, vung mạnh thanh trường kiếm, kiếm khí cự đại vô bỉ mang theo tử sắc điện hoa tạo thành hình mũi dùi khoan thẳng tới Liễu Dật, phát ra thanh “vo vo” trung …

      Chắc chắn, người bình thường thể tiếp nổi đạo kiếm khí này. Liễu Dật lúc đó dường như hề có phản ứng, chỉ lặng thinh nhìn đạo kiếm khí sắp xạ vào tâm tạng mình, những người biết tưởng chàng bị áp chế đến mức quên cả xuất chiêu ứng phó.

      Mãi đến khi đạo kiếm khí mang theo uy thế của phong lôi còn cách người Liễu Dật chừng ba xích, chàng mới hành động, dùng Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp tầng thứ mười hai thôi động chữ “tật” trong Toàn Cửu Ảnh, ảo hóa thành 9 chiếc bóng, thân hình chàng cúi thấp xuống, bụi đất tung bay, chín chiếc bóng nương theo gió lướt

      Chín chiếc bóng từ từ hợp lại thành , thân ảnh màu đen của Liễu Dật xuất sau lưng Phong Thần, thanh loảng xoảng vang lên, chính là tiếng tra kiếm vào bao. Liễu Dật từ từ đứng dậy, tả thủ vẫn nắm chặt Bi Mộng Kiếm, hữu thủ buông thõng sau lưng, hết sức nhàn nhã bước xuống lôi đài.

      Mọi người hiểu ất giáp chi cả, họ chỉ nhìn thấy Phong Thần có sấm sét hỗ trợ phát ra uy lực tột độ của kiếm khí rồi chín chiếc bóng lóe lên, nam nhân thần bí xuất sau lưng Phong Thần và từ từ tra kiếm vào bao, sau đó y từ trong gió chầm chậm bước xuống lôi đài, y làm gì? Bước xuống lôi đài đồng nghĩa với bỏ quyền thi đấu, y sợ thua sao? Phong Thần vẫn đứng lôi đài, hoàn toàn bất động, mọi người đều ngừng thở, vừa rồi trong trường xảy ra chuyện gì?

      Liễu Dật vừa vừa : “Ngươi nên cảm thấy vinh hạnh khiến ta phải xuất kiếm.” Trong lời ngập đầy ý cuồng ngạo, tự đại, thanh lớn nhưng truyền tới tai mỗi người đều rất ràng.

      Sau khi hắc y bạch phát nam tử thần bí rời khỏi lôi đài khắc, tất cả lại bị cảnh tượng diễn ra trước mắt làm cho ngây ngẩn. Tử sắc hồ quang vai Phong Thần tắt tiếng kêu thảm thiết, kinh tâm động phách vang lên, từ bắp tay lên vai tả Phong Thần bị chém rụng, cánh tay rơi mặt đất còn động đậy khiến mọi người hoảng sợ. Phong Thần ôm lấy cánh tay tả, lăn lộn mặt đất, kêu gào đau đớn.

      Toàn thể đều kinh tâm, quả chàng giết chết Phong Thần nhưng lại biến y thành phế nhân, sống bằng chết, như thế tàn khốc, lạnh lùng làm sao!

      Ai cũng thấy kinh hoàng xen lẫn hào hứng, kiếm này quả cực nhanh, đến mức hơn cả thời gian ngừng lại của tia sáng vút qua vì vậy mà Phong Thần có cảm giác gì, sau giờ nghỉ nhát kiếm khi nãy lại có cơ hội tái .

      Liễu Dật rời khỏi lôi đài, đột nhiên từ phía sau vọng đến tiếng gọi: “Kiếm của các hạ quả nhiên nhanh, Thần môn Dương Vân Phong xin chờ tứ giáo”. thanh vang lên rồi ngừng, hiển nhiên người còn bận giúp Phong Thần liệu thương, chàng quay đầu lại, cứ thế bước xuống lôi đài, nhanh ra phía ngoài trường đấu, Lang Vương cùng Kỳ, Lân cất bước theo sau.

      Nhìn theo thần bí nhân rời đấu trường, trong lòng ai cũng buông tiếng thở dài, đời này quả nhiên có loại khoái kiếm như vậy, đạt đến mức thiên nhân chi cảnh (cảnh giới người trời), có thể tranh phong với thần linh. Thân ảnh dần dần xa khuất kia phảng phất như trở thành truyền thuyết hoặc có lẽ trở thành kẻ giang hồ.

      đến lúc tuyên bố kết quả, thanh rổn rảng vang lên: “Người thắng trận thứ tư là thành chủ Vĩnh Hằng Chi Thành”.

      Sau đó, lão giám trường lại lớn tiếng hô: “Mời người dự trận thứ 5 nhập trường”.

      Thiếu nữ Lam Nhận ngồi trong góc cũng đứng dậy ra ngoài, vừa vừa tự nhủ: “Hảo khoái kiếm, y là ai? biết so với đao của ca ca ai nhanh hơn?”. Thiếu nữ mắt lam này cũng biến mất cách thần bí khỏi đám đông.

      Liễu Dật cùng Lang Vương, Kì, Lân quay về khách sạn, đặt gian phòng trang nhã ở tầng 2, gọi rượu và thức nhắm đoạn bắt đầu đàm luận.

      Liễu Dật cởi khăn, uống ngụm rượu: “Lão sư, ông thấy nữ tử tự xưng là Lam Nhận như thế nào?”

      Lang Vương gắp gắp rau, đáp: “Thần lang thang ở trong tam giới hơn ngàn năm, thông thuộc đao pháp mỗi phái, mỗi nhà đều nhưng chưa từng thấy qua đao pháp nữ tử này sử dụng, đáng sợ hơn là nàng ta có thể triệu hoán ma khí, qua đó có thể thấy Ma chủ phải là người duy nhất đời có cuồng bạo chi huyết.”

      Liễu Dật gật đầu: “Ta cũng quan sát, phát thấy ma khí của nàng ta mạnh, đao pháp tuy mãnh liệt nhưng chỉ cần xuất kiếm với tốc độ đủ nhanh có thể phá giải được.”

      Lang Vương uống ngụm rượu, : “Người khiến lòng thần lo lắng phải là nàng ta, đao của nàng mãnh liệt nhưng so với kiếm của Ma chủ còn thua xa…Người thần lo chính là người đứng đằng sau nàng ta, nếu thần đoán sai tu vi của người đó còn cao hơn nhiều”.

      Liễu Dật ngừng uống rượu, hỏi: “Ý lão sư muốn là… sau lưng nàng ta có khả năng là người hoặc tổ chức, môn phái nào đó thần bí hơn?”

      Lang Vương gật đầu: “Chính vậy, đao pháp của nàng ta phải tự sáng tạo, vậy ai truyền cho? Là gia tộc? Hay lão sư? Thần thấy nàng ta còn trẻ mà có tu vi như vậy, ắt cao nhân sau lưng phải siêu việt, thể coi thường.”

      Liễu Dật đồng ý: “Lão sư rất hữu lý, mục tiêu chủ yếu của chúng ta này là Ma tộc, tốt nhất là nên chọc giận nữ tử này và Nhân gian chính đạo, trước hết cứ từ từ trừ khử người của Ma tộc .”

      Lang Vương đáp: “Ma chủ tính toán chu toàn, chúng ta phải từ từ, thể vội vàng, tránh nhất thất túc thành thiên cổ hận ( bước sai lầm hận ngàn thu)”.

      Liễu Dật cười: “Lão sư đừng lo, Liễu Dật lúc nào cũng cẩn thận, để báo phục ta biết áp chế xung động, được vậy ta còn có khoái lạc đùa với thần vận mệnh phen…”

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 101: VÃNG TÙY PHONG, GIA ĐÍCH HẠNH ...

      Thời giờ đằng đẵng, đêm dài thao thức, chàng vẫn ôm nỗi độc, ai có thể hiểu được nỗi bi thương trong lòng thành chủ Vĩnh Hằng Chi Thành, chủ nhân Ma giới đây? Chính vì chàng cao cao tại thượng, lại thể hiểu thấu được nên bằng hữu thân thiết ai.

      Chuyện xưa trong kí ức lại về, mười năm trôi, bằng hữu của thư sinh vô dụng thủa xưa, những Đại Đao Vương, Thập Kiệt Nhất, A Cửu, Thủy Nhi, họ giờ ra sao?

      Liễu Dật lấy ra vuông khăn hồi mười năm trước Cát Lợi Nhi lau mồ hôi cho chàng đỉnh Nguyệt Thương Sơn, nhìn đôi uyên ương đẹp đẽ thêu khăn, nhè ngửi mùi hương còn vương đọng, chàng như thấy được gương mặt nàng. Chầm chậm nhắm mắt lại, chàng khẽ than: "Vật vẫn còn đây mà người rồi, ngửi mùi hương lại nhớ nụ cười của nàng, chuyện cũ bay mất như ảo mộng."

      Cũng lúc đó, giọng lạnh lùng truyền lại: "Kẻ đáng thương chung quy vẫn là kẻ đáng thương. Bất quá nàng ấy cũng sung sướng gì, ngươi của ngày hôm nay phải do nàng ấy gây ra, mà do phải chịu trừng phạt luân hồi, nỗi khổ ba kiếp thể cùng với người thương; điều đó thể cải biến được."

      Liễu Dật suy nghĩ đến xuất thần, tất nhiên phát được có người đến sau lưng.

      Chàng cất vuông khăn , quay lại: "Là ."

      Lam Nhận gật đầu: "Là ta, ta biết mọi chuyện về ngươi, kể cả luân hồi túc mệnh của Thiên nữ từ bảy ngàn năm trước."

      Liễu Dật nhìn nàng, đôi mắt màu lam thẫm như biển sâu, mái tóc đen nhánh hơi quăn rũ xuống vai, thân hình gần như hoàn mỹ ấy khiến người ta thể tưởng tượng được vì sao lưỡi đao của nàng băng lãnh đến vậy.

      Chàng kinh ngạc, trong trí nhớ còn ghi lại những ấn tượng về Thần giới của chàng có người nào như vậy, Ma giới lại càng , vô luận chàng cố gắng thế nào người con trước mắt vẫn là .

      Chàng hỏi: " rốt cuộc là ai?"

      Ngữ khí của Lam Nhận biến đổi, trở thành bình tĩnh, đáp: "Ta à? Ta chỉ là người quan tâm nhiều đến ngươi, vô cùng mong muốn ngươi thay đổi được vận mệnh. Ta phải Thần, phải ma, phải người, thuộc về Tam giới lục đạo mà chỉ là kẻ lưu lãng, ngày kia phát được câu chuyện của ngươi nên bước chân đến thế giới này."

      Lời nàng làm Liễu Dật rối tung, nàng ta phải là người trong tam giới lục đạo, phải Thần, ma gì, lẽ nào nàng đến từ thế giới khác, nàng lại bảo rằng đến đây vì câu chuyện của chàng.

      Chàng đưa mắt nhìn nàng rồi lạnh lùng đáp: "Ta cần ai quan tâm, ta có con đường riêng của mình, nhất định thay đổi vận mệnh phải luân hồi ba đời ba kiếp."

      Lam Nhận tỏ vẻ gì, chỉ nhìn chàng cười : "Ngươi chắc tưởng được muội muội của Cát Lợi Nhi là Thiên Kiêu lại đến thế giới này, ngươi dám nhìn nàng vì sợ khơi lên nỗi đau trong tim, ngươi phải là kẻ si tình mà vô tình, luôn cự tuyệt từ xa tấm lòng của Thất Nguyệt, vĩnh viễn chịu tiếp thụ, với người chết thương nhớ mỗi ngày, ngươi là…"

      Hồng quang trong mắt Liễu Dật lóe lên, lớn: "Đủ rồi, có tư cách giáo huấn ta, tình ái của ta cần kẻ khác bàn ra tán vào. quả thần bí nhưng nên biết nếu giận ta cần biết sau lưng có thế lực nào chống đỡ, có quan hệ gì hay là ai, ta cũng khiến xong đời."

      "Ta quan tâm biết được những gì nhưng đó chỉ là vỏ ngoài mà thôi, chuyện trong lòng mỗi người, nhìn ra được đâu." Chàng quay người, ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết lơ lửng trời rồi lại chìm sâu vào nỗi thống khổ.

      Lam Nhận tịnh phát nộ, ngược lại còn bật cười: "Ha ha, câu chuyện này ngờ lại phát triển chậm như vậy, nên nhớ rằng, ta - Lam Nhận, rất quan tâm đến ngươi, cả tương lai của người nữa." Dứt lời, nàng mang theo tiếng cười lẫn mất vào bóng đêm.

      Liễu Dật thực bị nữ tử này chấn nhiếp, chính chàng lắm câu chuyện luân hồi của mình mà nương mắt lam này lại có thể ra cách ràng dị thường; thân phận thần bí của nàng tạo thành nỗi mơ hồ trong lòng chàng.

      Cũng lúc đó, Liễu Dật nghe thấy giọng : "Thập Nhất à, bao nhiêu năm rồi mới gặp huynh, chắc mấy năm này bị A Cửu giữ chân nên thấy huynh ra khỏi cửa."

      Tiếng nữ tử vọng đến: "Huynh gì? Tôi đâu có quản lý gì huynh ấy, là huynh ấy muốn ra khỏi cửa đấy chứ."

      Tiếng người khác thở dài: "Từ lúc đại ca qua đời, ta có tâm tình nào, còn muốn đâu nữa? Cứ sống cách phẳng lặng đến già ra cũng có gì ổn cả."

      giọng khác vang lên: "À, đúng vậy, đúng là có tâm tình, những năm tháng lãng đãng giang hồ khi xưa qua rồi, chỉ còn là hoài niệm, chúng ta còn trẻ trung gì nữa, thôi hãy vì gia đình mà nâng niu hạnh phúc."

      Nghe thấy giọng đó, Liễu Dật nén nổi, vội tế khởi Bi Mộng Kiếm bay đến tòa viện. Dưới ánh đèn, quanh chiếc bàn có 4 người ngồi 4 chiếc ghế. Chính là A Cửu, Thập Kiệt Nhất, Thủy Nhi và Đại Đao Vương.

      Thủy Nhi lên tiếng: "Huynh còn cái gì nâng niu hạnh phúc, ở nhà còn có hai đứa cần trông nom đó."

      Bốn người vang lên tiếng cười vui vẻ, Liễu Dật cũng cười, dù có đeo khăn che nhưng tiếng cười cất lên trong lòng chàng. Thấy bằng hữu đều hạnh phúc chàng mỉm cười, đây là lần thứ nhất chàng thấy vui, vui vì bằng hữu, những người từng cùng chàng trải qua sinh tử hồi mười năm trước.

      Chàng biết mình thể gặp họ bởi e ngại đảo lộn hạnh phúc và cuộc sống yên bình của họ, nếu bốn người cho rằng chàng thực chết cứ để chàng vĩnh viễn chết , có lẽ chàng nên lặng lẽ ngắm nhìn hạnh phúc của bằng hữu…

      Liền đó Đại Đao Vương tiếp lời: "Thập Nhất, sao huynh tham gia lần luận võ này, với công phu của huynh chí ít cũng có thể vào được vòng 16 người."

      Thập Kiệt Nhất tựa hồ trưởng thành lên nhiều, ăn mấy hạt lạc rồi : "Luận võ gì đó có ý nghĩa gì? Chúng đâu còn niên thiếu vô tri mà để danh lợi dụ hoặc, tôi có A Cửu bên mình là hạnh phúc lớn nhất đời này rồi, còn mơ mộng xa xôi, luận với võ, tranh danh gì nữa? Lần này chỉ là đưa A Cửu xem náo nhiệt thôi."

      A Cửu lên tiếng, nhàng ôm lấy Thập Kiệt Nhất, cảm nhận lồng ngực vạm vỡ, thân thể ấm áp của chồng.

      Thập Kiệt Nhất hỏi: "Đại Đao Vương, huynh cũng tham gia à?"

      Đại Đao Vương mỉm cười, nhìn Thủy Nhi ngồi bên cạnh, : "Ha ha, lí do của tôi và huynh giống nhau, tôi cũng là người hạnh phúc nhất đời, có thê tử, có hài tử, có cả gia đình êm ấm của mình, tôi còn thiếu gì nữa? Còn thành thiên hạ đệ nhất, đừng tôi có thực lực, dù có bảo tôi cũng làm đâu, tôi thấy mãn nguyện rồi, cần gì nhiều nhặn, chỉ cần hạnh phúc nồng nàn, ấm áp, thế là đủ rồi."

      A Cửu nhìn vào mắt Đại Đao Vương, hỏi: "Còn Liệt Dương Thần Kiếm? Huynh dùng nữa sao?"

      Đại Đao Vương ôm lấy Thủy Nhi: "Dùng kiếm để làm gì, thái rau ư? Tôi có dao thái rồi, ha ha, bảy năm trước gặp được Lý Lăng tôi cho huynh ấy thanh kiếm, có lẽ giờ huynh ấy tìm hạnh phúc cho mình. Còn tôi, còn cần đến đại đao, thần kiếm mà chỉ cần ngôi nhà ấm cúng, tôi đến lần này để xem náo nhiệt chứ hợp với chốn giang hồ, ở đó có việc của tôi, tôi là người bình phàm nên cũng chỉ cần cuộc sống bình phàm, có được người thương, thế là đủ."

      Thập Kiệt Nhất gật đầu: "Đúng vậy, bốn người chúng ta sống ở chốn Nhân gian này, tôi hi vọng đại ca cùng Cát Lợi Nhi ở thế giới bên kia cũng được hạnh phúc, sinh được hài tử, có gia đình êm ấm, chốn giang hồ này có việc gì của chúng ta nhưng trong giang hồ nhất định có chuyện của đại ca, chuyện của đại ca và Cát Lợi Nhi…"

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 102: SINH TỬ ĐỐI QUYẾT, VI HƯ VÔ ...

      "Huynh cư ngụ tại đâu?" Đại Đao Vương hỏi Thập Kiệt Nhất.

      Thập Kiệt Nhất uống hớp rượu rồi trả lời: "Chúng tôi dựng mấy gian nhà cỏ trong Hoa Hải sau Liên Hoa Trấn. Nơi đó cũng tệ, ít nhất hàng ngày được nhìn thấy đại ca."

      Đại Đao Vương gật đầu: "Hay đấy. Tôi và Thủy Nhi cũng định đến đó sống, hiểu phòng ốc có đủ , hì hì."

      Thập Kiệt Nhất cười đáp: "Đương nhiên là đủ. Lý nào mỗi chỗ cái che mưa che nắng mà đủ. Thập Kiệt Nhất cái gì cũng có, chỉ có mỗi sức khỏe."

      A Cửu mỉm cười nhìn: "Xem huynh kìa, lại huênh hoang nữa rồi. Bất quá bốn người chúng ta cùng ở Hoa Hải cũng hay lắm. Phong cảnh đẹp, lại yên tĩnh, đích thực là thế ngoại đào viên."

      Thủy Nhi gật đầu : "Phải, chúng ta cũng nên quan tâm bằng hữu, vui hơn nhiều."

      Đại Đao Vương tán thành: "Quyết định vậy nhé. Mấy hôm nữa chúng ta ."

      A Cửu cao hứng thốt: "Tốt, muội thích nhất là náo nhiệt, à đúng rồi, hôm nay muội thấy Thất Nguyệt lôi đài."

      Thập Kiệt Nhất nhấp ngụm rượu: "Lại là nữ Ma tộc đó, thị cứ quấn lấy đại ca mới khiến Cát Lợi Nhi bỏ , sau đó thành ra nông nỗi..."

      Thủy Nhi lắc đầu: "Mấy người hiểu gì chứ, nương ấy chỉ là nữ tử, cố gắng giành hạnh phúc cho mình, vậy có gì là sai? Mấy người thử đặt mình vào lập trường của nàng ta mà nghĩ thử xem? Đôi khi cũng thấy nàng ta quả đáng thương."

      A Cửu gật đầu : "Mấy năm gần đây chúng tôi ở Hoa Hải, mỗi năm đều thấy Thất Nguyệt đến viếng thư sinh, hơn nữa mỗi lần đều khóc cả đêm trước mộ phần, muội chỉ nhìn mà lòng chua xót."

      "Ồ!"

      Liễu Dật muốn nghe tiếp, quay người ngự kiếm bay về phòng riêng. Tối đó, chàng vẫn mơ cùng giấc mơ, nhung nhớ người còn gặp lại được nữa. Giấc mộng phiêu diêu mà chân thực.

      Ngày thứ hai, giống như mọi ngày, vần thái dương, vị thần bảo vệ vạn vật mặt đất, treo cao trung. Liễu Dật và Lang Vương, Kỳ, Lân cùng đến trường đấu, hôm nay đối thủ của chàng là trưởng lão Thần Môn, tên gọi Bạc Thương Khung. Hai người đấu trận thứ 2.

      Bạc Thương Khung là nhân vật thần thoại tại Thần Môn. Tuy kiếm của Dương Vân Phong xếp thứ sáu trong tam giới nhưng Ly Tâm thương của Bạc Thương Khung lại bá đạo kiểu khác. Mười năm trước chàng từng nghe Thủy Nhi đề cập rằng Ly Tâm Thương của Bạc Thương Khung cực kì lợi hại nên lúc đó cũng muốn xem thử cho biết, ngờ nay lại được đấu với Ly Tâm thương.

      Hôm nay thi đấu sớm, chàng ung dung cất bước trước con mắt kinh ngạc của mọi người. Họ biết nam tử tóc trắng áo đen thần bí này là Vĩnh Hằng thành chủ, người chém gãy cánh tay của Thần Môn Phong Thần nhưng đối thủ lần này mạnh hơn nhiều, Thần Môn trưởng lão Bạc Thương Khung, chắc có kịch hay để xem.

      đài, lão giám trường râu bạc vận lực hô lớn: "Các cặp đấu hôm nay bắt đầu, mời tuyển thủ trận thứ nhất lên đài." Bên dưới vang lên tiếng vỗ tay rào rào.

      Hai đấu thủ tiến vào lôi đài, bọn lãng tử bên dưới nhìn quên cả thở: Cặp đấu đầu tiên lại là hai nữ tử. Vừa nhìn thấy họ, Liễu Dật trong lòng máy động, hiểu là cảm giác gì nhưng rất khó chịu. Nữ tử bên trái vận bạch y chính là Thiên Kiêu, người có dung mạo giống hệt Cát Lợi Nhi, gương mặt ấy từng xuất vô số lần trong giấc mộng của chàng. Tuy nhiên, so với Cát Lợi Nhi, Thiên Kiêu kia lộ ra chút tục khí nào, khí độ cao nhã, thanh lệ giống như người trời.

      Nữ tử phía bên phải dong dỏng cao, thân mình thon thả, vận kình trang trắng, cánh tay phải quấn lụa trắng và dải che cổ tay, tay trái để trần chỉ đeo chiếc vòng màu đen, làn da bánh mật rắn rỏi lộ ra ngoài. Tà áo bó che đến ngang người, bờ eo thon , mịn màng cũng để trần. Nàng mặc váy ngắn mày trắng, khoe ra cặp chân hoàn mỹ được bao bọc bằng đôi giày da bò màu đen cao tới đầu gối. Áo choàng trắng lay theo gió, vừa khéo làm cho đôi chân tuyệt đẹp chợt , chợt .

      Thất Nguyệt vẫn thay đổi gì, trang phục vẫn rực rỡ, chỉ có nhan sắc là khác trước. So với Thiên Kiêu, người giống như Thiên nữ trời, người kia như tinh linh dưới mặt đất, mỗi người vẻ.

      Vũ khí của Thất Nguyệt chính là Vũ Nguyệt kiếm mà Liễu Dật tặng. Từ khi nàng lên lôi đài đến giờ, hai viên hồng bảo thạch gắn thân kiếm ngừng tỏa ra quang mang màu hồng phấn bao quanh nàng, giống như vừa hỗ trợ, vừa tăng thêm phần mỹ lệ cho nàng.

      Vũ khí của Thiên Kiêu là bạch sắc tiên lăng (dây vải màu trắng), từ hai tay áo rủ xuống. Nhìn từ xa, nàng giống như tiên nữ trời hạ phàm, nhiễm bụi trần tục. Liễu Dật nhìn hai nữ tử đài cao, hiểu tâm tình ra sao? ai biết, đến cả bản thân chàng cũng biết nốt. Nhìn Thiên Kiêu, chàng như nhớ đến Cát Lợi Nhi, người xa chàng mãi mãi, sang thế giới bên kia....

      Lão đầu râu bạc cao giọng: "Trận đấu này là giữa tôn chủ Ma tộc Thất Nguyệt và … Thiên Kiêu nương." Giới thiệu xong, lão tiếp lời: "Bây giờ, ta tuyên bố, trận đấu bắt đầu!"

      Lão đầu vừa tuyên bố, cả đấu trường yên ắng trở lại.

      Hai nữ nhân đồng thời chuyển động…

      Nhìn hai đấu thủ so tài, tâm thần Liễu Dật hơi mơ hồ, phảng phất như Thiên Kiêu biến thành Cát Lợi Nhi, người mà chàng ngày đêm tưởng nhớ, lời ước định năm xưa lại lại trỗi lên trong óc: " đến cùng trời cuối đất, cùng ngắm trăng sao, cùng đón gió trong Hoa Hải". Dĩ vãng thành mây trôi khiến lòng tang thương, dẫu thể thành nhưng lại chôn chặt trong kí ức thẳm sâu.

      Chàng nhớ lại lúc cùng Cát Lợi Nhi lên Nguyệt Thương sơn, nhớ lại lúc suýt soa uống cạn bát ma thang (canh nấm) nàng nấu, nhớ những phút giây hai người hạnh phúc ở Hoa Hải, nhớ lời ước định thể thực , nàng biến mất khỏi Nhân gian này ư? Phía sau mớ tóc bạc sầu khổ kia, ngọn gió đùa mơn man, phải chăng chỉ thấy được hình hài độc?

      Ngay lúc đó chàng được tiếng chuông ngân trong trẻo giữa đấu trường kéo về thực tại. Dây chuông này là Tình nhân linh do Thiên Kiêu mua của người ngoại tộc ở Phù Hoa sơn trang. chàng nhìn vào trường đấu, hiểu dây chuông màu tím vốn được đeo ở đâu thân người Thiên Kiêu mà giờ đây bị kiếm khí từ Vũ Nguyệt kiếm của Thất Nguyệt đánh bay .

      Thiêu Kiêu tựa hồ muốn thắng trận này, nàng bỏ qua hết mọi nỗ lực chiến đấu, quên luôn chuyện mình đấu sinh tử phải? Nàng tính toán gì, phi thân xòe tay chộp về phía dây Tình nhân linh...

      Thất Nguyệt vung tay, tế khởi Vũ Nguyệt kiếm, chém vào Thiên Kiêu liều mạng lao theo dây chuông….

      Mọi người cùng sửng sốt, nữ nhân này mất trí chăng? Tại sao lại bất kể mạng sống cốt chộp lấy dây chuông đó?

      Có lẽ, ai hiểu, ai lý giải nổi, trong lúc chuông ngân, Thiên Kiêu nhìn thất hình bóng người, áo đen tóc bạc, trong mắt mang niềm bi thương vĩnh viễn xóa nổi, thân ảnh độc tột cùng. Tâm nguyện của nàng chỉ là nắm chắc thân ảnh đó, mãi mãi chẳng buông rời....

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 103: VÔ THỨC QUY KIẾM, Ý DỤC TRẢM ...

      Có những thời khắc, trường hợp đặc biệt, con người ta có thể quên sinh mệnh của chính mình. Vì khi ấy, có những thứ còn quan trọng hơn sinh mệnh nhiều. Nhưng đó là gì? Có lẽ chỉ người trong cuộc mới trả lời được.

      Cùng Vũ Nguyệt kiếm từ sau lưng cắm vào tâm tạng Thịnh Khởi, Liễu Dật đứng phắt dậy, vang tay lên hét: "…" thanh chứa đựng biết bao bi thương, tuyệt vọng.

      Mọi người đều kinh ngạc trước hành động của nam nhân thần bí này, hôm qua y bạt kiếm cứu người, sao hôm nay lại làm vậy mà hét vang lên, y định làm gì? Nhất thời, tiếng kêu của chàng trở thành câu hỏi lời đáp.

      Quái lại xảy ra. Hồng sắc quang mang của Vũ Nguyệt kiếm đột nhiên vụt tắt, thần kiếm nhanh chóng quay về tay Thất Nguyệt.

      Thiên Kiêu bấy giờ cũng chạm tay vào dây chuông màu tím sàn đấu. Vẻ mặt nàng hạnh phúc, vành môi nụ cười.

      Mọi người thảy đều hiểu chuyện gì xảy ra. Hôm qua nam tử thần bí này tuốt kiếm cứu người, hôm nay y hét tiếng, đương trường lập tức lặng tiếng gươm đao, thế là thế nào?

      Người ngoài cuộc vĩnh viễn mù mờ, chỉ có người trong cuộc mới hiểu.

      Thất Nguyệt thu hồi Vũ Nguyệt kiếm, quay nhìn Liễu Dật, ánh mắt đầy vẻ thất vọng. Nàng hiểu tại sao lại thu kiếm, bản thân nàng muốn hạ sát bóng hình của Cát Lợi Nhi, nhưng chỉ nghe tiếng "" liền ngừng ngay lại.

      Thất Nguyệt phất tà áo choàng, bước xuống lôi đài rồi lẫn mất vào đám đông. Có lẽ, tim nàng thống khổ cực độ.

      Nhìn lên, Thiên Kiêu cũng thu lại dây chuông bước xuống đài. Trận đấu xem như kết thúc, nhưng ai là người thắng? Mặc dù ai cũng hiểu song thành lời.

      Lão đầu giám trường lắc đầu: "Trận này cả hai đấu thủ đều tự bỏ cuộc."

      Lúc này Liễu Dật ngồi xuống, chàng biết tại sao lại ngăn cản Thất Nguyệt, có lẽ vì con tim khắc sâu bóng hình.

      Lão đầu nhìn quanh đấu trường, cao giọng thốt: "Trận đấu thứ hai giữa Vĩnh Hằng thành chủ và Thần Môn trưởng lão Bạc Thương Khung tiếp tục, xin mời hai vị thượng đài."

      Liễu Dật và Bạc Thương Khung từ hai bên tiến vào trường đấu, cước bộ khinh linh. Chàng đưa mắt đánh giá Bạc Thương Khung, mười năm gặp, lão vẫn vậy, vẫn mặc khôi giáp bạc, mũ gắn hai quả "Phượng hoàng linh", vũ khí trong tay phải đao, chẳng phải kiếm mà là cây trường thương màu bạc, mũi nhọn hoắt, bốn cạnh có mấy chục móc nhọn, từ mũi thương tỏa ra bạch sắc quan mang lấp lánh. Đó là binh khí thành danh Ly Tâm thương của lão.

      Hai người cùng đình bộ, đứng cách nhau khoảng 20 trượng. Bạc Thương Khung nhìn chàng chằm chằm, hoành thương : "Lão phu rất hân thưởng khoái kiếm của ngươi, nhưng ngươi quá tàn nhẫn. Chỉ là tỷ võ mà ngươi lại chém gãy cánh tay Phong Thần. Trận đấu này, lão phu tận lực đòi lại công đạo cho người của Thần Môn."

      Mắt Liễu Dật lấp lánh hồng quang, chàng có tâm tình nào mà dông dài với Bạc Thương Khung, dù 10 năm trước chàng gặp lão và cũng biết Thủy Nhi là đệ tử của lão. Chàng ghét nhất cái kiểu người cùng phái bênh nhau, kẻ bại lại có kẻ khác xuất đầu nên thốt từng tiếng: "Ly Tâm thương của ngươi có thể rất đáng sợ, nhưng ta muốn ngươi rằng lần này ngươi gặp người nên gặp, nếu ngươi hoàn toàn có thể vào vòng trong."

      Bạc Thương Khung tu vi tuy rất cao, vốn trải qua dâu bể đời người cả trăm năm, nhưng chưa bao giờ gặp ai cuồng ngạo, lạnh lùng như vậy, giận quá hóa cười: "Ha ha, hảo tiểu tử, cuồng vọng quá nhỉ, hôm nay lão phu muốn xem ngươi dựa vào đâu mà ngạo mạn?" áp chế nổi nộ hỏa trong lòng, lão động thủ.

      Vung cả hai tay tế khởi Ly Tâm thương, trung cây trường thương màu bạc phát ra bạch sắc quang mang cường liệt, xoay tròn thần tốc, ảo hóa thành tàn ảnh. Chỉ nghe Bạc Thương Khung quát lớn: "Phân", lập tức từ mũi Ly Tâm thương xoay chuyển ban đầu tách thành mười cây Ly Tâm thương, ai phân biệt nổi chân giả. Mười cây Ly Tâm thương xoay tít, phát ra những luồng quang mang chói mắt.

      Lang Vương quan sát chiêu thức Bạc Thương Khung sử dụng, bèn truyền cho Liễu Dật: "Ma chủ, đó là chiêu thức thành danh Ly Tâm Thương Lôi của Bạc Thương Khung. Mũi thương được làm từ chất liệu đặc biệt, khi xoay nhanh sinh ra sấm sét, khi xuất ‘Ly Tâm thương’, toàn bộ Ly Tâm Thương Lôi cũng được xạ ra. nhất định thay đổi vị trí, phong tỏa mọi lối Ma chủ có thể đến gần. Thần nghĩ muốn phá giải chiêu thức Ma chủ đánh bại Phong Thần."

      Liễu Dật truyền hồi đáp: "Thế ra chuẩn bị trước. Tốt, vậy ta chặt đứt thương hồn của , khiến Ly Tâm thương biến thành phàm vật."

      Ngước nhìn Ly Tâm Thương Lôi toàn lực công tới, chàng bắt đầu động thủ, nghiêng người theo góc 45 độ, tay trái nắm chặt vỏ kiếm, tay phải mang găng đen xòe ra thành chưởng, chầm chậm lần tới cán kiếm. Tức , quanh chàng giông gió nổi lên, tay phải càng đến gần cán kiếm, cuồng phong càng mãnh liệt, như thể trong cánh tay phải ấy tàng sát cơ vô tận, có thể xuất kiếm nhanh nhất từ bất kì góc độ nào.

      Toàn thân chàng từ từ tỏa ra hào quang mà lục, mây đen cuồn cuộn đổ về, nhanh chóng che lấp ánh dương quang, cuồng phong nổi dậy, thinh phút chốc hình thành cột xoáy mây đen khổng lồ. Tà áo da đen của chàng lật phật bay trong gió, mái tóc bạc rối bời, đôi mắt đỏ ngầu máu quan sát nhất cử nhất động của Bạc Thương Khung.

      Chàng biết lão thành danh nhờ Ly Tâm thương tự nhiên phải có bản lĩnh thực , để đánh bại lão trong chiêu, chàng vận dụng Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp lên mức chót, chuẩn bị tung ra chiêu thức ưng ý nhất trong tứ thức của Bi Mộng Kiếm.

      Mọi người đều bị trận quyết đấu kinh thiên động địa này khiến cho ngơ ngẩn. ai dám thở mạnh, nhịp tim như chậm hẳn, tựa hồ sợ thanh đó ảnh hưởng đến hai người trong trường.

      Bạc Thương Khung lại hành động, hô lớn: "Hợp", lập tức 10 ngọn Ly Tâm thương biến thành trụ tròn xoay chuyển cực nhanh. Lão ngừng tay, song thủ cùng đẩy ra, "ầm" tiếng, mười đạo sấm sét trắng xóa, phải từ trời mà từ 10 cây Ly Tâm thương, hợp thành tia sét khổng lồ giáng xuống Liễu Dật. Chưa hết, toàn bộ 10 cây Ly Tâm thương đồng loạt xẹt tới, uốn lượn theo mọi hướng.

      Liễu Dật như lọt vào thiên la địa võng, có tránh được tia sét vẫn còn 10 cây Ly Tâm thương phía sau. Hình như 10 cây thương do Bạc Thương Khung điều khiển, nếu vậy bất cứ ai cũng thể mong toàn thân mà rút lui.

      Dĩ nhiên theo phân tích của mọi người, vị Vĩnh Hằng thành chủ của Ma giới chắc chắn bại dưới tay Bạc Thương Khung. Dù y có thể tránh khỏi tia sét và đánh rơi hai ngọn Ly Tâm thương, nhưng đằng sau đó còn nhiều ngọn nữa, toàn thân y bị thủng lỗ chỗ như tổ ong mới lạ!

      Đôi mắt Liễu Dật đỏ ngầu như máu, nhìn chăm chăm vào Ly Tâm thương và tia sét khổng lồ đánh tới, tay phải nắm chặt cán hắc kiếm quét từ dưới lên. Trong khoảng thời gian như điện quang hỏa thạch đó, chàng ra tay, quát lớn: "Vô Thức Quy Kiếm của Bi Tứ Thức."

      Tất cả chỉ xảy ra trong sát na, đối phương tung pháp khí được mười trượng, chàng mới bạt thanh trường kiếm khỏi vỏ, tốc độ nhanh đến mức tạo thành tàn ảnh, kiếm hoa rồi thanh tra kiếm vào vỏ quen thuộc vang lên.

      Tốc độ nhanh quá. Những người tu vi cao còn có thể nhìn ra chàng xuất liền mười kiếm, đồng thời tra luôn kiếm tra vào vỏ. Những người tu vi thấp chỉ thấy chàng vẽ ra đóa hoa kiếm tuyệt đẹp, xong rồi thu kiếm đánh "soảng" tiếng.

      Tựa hồ khi Bạc Thương Khung tung pháp khí ra, chàng chỉ đứng thẳng dậy chứ hành động gì. Tuy nhiên, luồng sét khổng lồ với mười ngọn Ly Tâm thương vẫn tiếp tục lao nhanh tới…

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 104: TAM THẾ TÌNH DUYẾN, BỊ THIÊN THẦN ...

      Cao thủ đối địch cùng nhau chuyện sinh tử chỉ trong chớp mắt, có thể trong lúc bạn hơi nháy mắt, người chết dưới kiếm của người kia.

      Mọi người đều chăm chú quan sát, có người thấy tiếc cho thành chủ Vĩnh Hằng Chi Thành, cũng có người thấy vận khí hôm nay của chàng tốt mới gặp phải Bạc Thương Khung của Thần Môn, nhưng toàn thể biết những gì vừa xảy ra, trong lòng mỗi người đều đoán già đoán non còn ai chứng minh được.

      Về phần Liễu Dật, trừ mỗi hành động loáng lên lúc trước, chàng hoàn toàn thực thêm động tác gì. Những người thuộc Nhân gian chính đạo và Ám chi ma đạo trong trường, có người lắc đầu, phải vì tiếc cho Liễu Dật mà thừa nhận Bạc Thương Khung bại. Đối thủ chỉ xuất mỗi chiêu nhưng thực chất bao hàm tới mười kiếm, Bạc Thương Khung bại, bại thê thảm…

      Rốt cuộc, trận đấu này lại phân thắng phụ chỉ trong nháy mắt. Bạc Thương Khung vừa phát ra tia sét khổng lồ, mười ngọn Ly Tâm Thương bay đến gần người Liễu Dật ba xích mười đạo bạch sắc kiếm quang hình chữ X thoáng trước mặt, lóe lên rồi tắt ngay. Hào quang vừa tắt, tất thảy những ngọn Ly Tâm Thương bao quanh Liễu Dật đều hóa thành tro tàn, tia sét bị kiếm quang hình chữ X chặt thành bốn mảnh rớt xuống.

      Uy lực hùng hậu của sấm sét khiến đám đông phía dưới lôi đài náo loạn…

      Về phần Bạc Thương Khung, vẻ mặt liên tục thay đổi, hiểu là ý tứ gì. Nên nhớ, lão là nhân vật cấp trưởng lão của Thần Môn, tung hoành giang hồ trăm năm làm sao nuốt nổi thất bại này, đối phương chỉ xuất có chiêu khiến thần binh thành danh của lão là Ly Tâm Thương tan thành tro bụi, lại có thể dùng tốc độ của kiếm chặt lôi điện thành bốn phần. Trong lòng lão tràn nộ khí nhưng cũng hiểu nếu đối phương lúc đó xuất chiêu gồm mười hai kiếm, lão tránh thoát nổi sao?

      Liễu Dật nhìn Bạc Thương Khung với vẻ ngạo mạn: "Có cần tiếp tục ?"

      Sắc mặt Bạc Thương Khung lúc xanh lúc đỏ, lão đương nhiên biết thi đấu tiếp kết quả thế nào, trong lòng đau xót vì Ly Tâm Thương bị hủy nên mâu thuẫn đến cực điểm, cuối cùng cũng hạ quyết định: "Thắng làm vua, thua làm giặc, lão phu có gì để , chuyện giữa chúng ta chưa xong đâu." đoạn chuyển hướng bước xuống lôi đài, biến mất vào đám đông.

      Nhìn Bạc Thương Khung bước xuống lôi đài, Liễu Dật buông tiếng thở dài. Gió mơn man, mái tóc bạc của chàng lại lất phất bay lên, mây đen trung dần dần tan , giữa đám cát bụi tung bay, chàng chậm chạp xuống lôi đài, rời khỏi võ trường.

      Mọi việc kết thúc như thế, tất thảy mọi người đều quan sát chăm chú nhưng cách nào nhận ra trận đấu kết thúc như thế nào?

      Lão đầu giám trường râu tóc bạc phơ gào to: "Trận thi đấu này… Vĩnh Hằng Thành Chủ thắng, giờ chúng ta tiến hành trận kế tiếp…"

      Tất cả rồi cũng yên ả trở lại, Liễu Dật nhìn vầng trăng khuyết trung, đột nhiên nghĩ đến việc, chàng thay đổi chăng? Thần Môn Bạc Thương Khung là người hào sảng, lão thành danh lâu năm chắc chuyện này khiến lão chịu đả kích trầm trọng, vì sao chàng đột ngột biến thành tàn nhẫn như thế? Có thể chàng còn là thư sinh của mười năm trước nhưng chàng biết nỗi nhớ Cát Lợi Nhi vĩnh viễn thay đổi, vĩnh viễn…

      "Ồ…Muộn vậy rồi sao huynh vẫn còn ở đây?" Giọng của nữ tử vang lên, kéo chàng từ trong trầm tư về với thế giới thực.

      Chàng quay đầu lại nhìn, là Thiên Kiêu, nữ tử như thiên tiên hạ phàm có dung nhan giống hệt Cát Lợi Nhi, bình tĩnh hỏi ngược: " nương cũng ngủ ư?"

      Thiên Kiêu mỉm cười: "Cảm tạ huynh hôm nay cứu tôi."

      Liễu Dật lắc đầu: " phải là tại hạ cứu nương, tại hạ lúc đó suy nghĩ đến chuyện khác, đột nhiên thốt lên như vậy, chắc Thất Nguyệt cũng muốn hạ thủ giết nương."

      Thiên Kiêu nối lời: "Vẫn phải đa tạ huynh."

      Liễu Dật lớn tiếng: "Tại hạ rồi, cần phải ra câu cảm tạ làm gì."

      "Úi chà…Tên ngốc tử này sao lại hung hăng với con như vậy, uổng cho bao nhiêu người thích ngươi, cõi đời lạ ." Liễu Dật ngước nhìn về hướng thanh vọng tới, là ai? phải người lạ, chính là nữ tử mắt lam thần bí, Lam Nhận.

      Chàng nhìn Lam Nhận bước tới, hồng quang trong mắt lóe lên, bi thương cùng tang thương chuyển thành ý muốn giết chóc: "Rốt lại biết được những gì?"

      Lam Nhận từ tốn đáp: "Tôi biết gì à? Tôi có biết gì, chỉ biết được câu chuyện về nàng tiên đem lòng ma quỷ, vì thế tôi mới đến đây; tôi thực lòng tin rằng đời này có nam tử nào si tình đến thế, nữ tử đáng thương như trong câu chuyện, đoạn ái tình khắc cốt ghi tâm như vậy."

      Liễu Dật nén được nỗi hiếu kì trong lòng, hỏi tiếp: " biết được chuyện gì?"

      Lam Nhận đáp: "Chuyện được ghi lại trong tộc."

      Liễu Dật hỏi: "Kết quả thế nào?"

      "Câu chuyện đó tạm thời chỉ có diễn tiến, có kết quả, vì kết quả đó nằm mình ngươi, chỉ là ngươi có khả năng viết ra kết quả đó hay ?" Lời Lam Nhận khiến Liễu Dật sa vào mớ bòng bong, nữ tử thần bí này muốn điều gì?

      Liễu Dật nghoẹo đầu, hỏi: " có biết là ?"

      đợi Lam Nhận hồi đáp, lúc đó Thiên Kiêu quay sang hỏi Lam Nhận: "Câu chuyện vừa , có phải là chuyện giữa tỷ tỷ tôi và Niết nhân?"

      Lam Nhận gật đầu: "Đúng vậy, còn có cả tỷ, trong câu chuyện đó có phần của tỷ, nguyên nhân tỷ xuất thế giới này chứa đựng rất nhiều nghi vấn nhưng trong câu chuyện có thể giải thích ràng, dù vậy tôi biết tương lai của tỷ ra sao, tôi cho là…sau này tỷ được chú định tiếp bước con đường của tỷ tỷ mình."

      Lam Nhận xong, lấy từ mình ra quyển sách. Bìa sách được làm bằng vàng hoặc chất liệu gì đó giống vàng, mặt khảm mười sáu viên bảo thạch màu lam, lấp lánh đẹp đẽ, phản xạ ra quang mang vàng rực…

      Liễu Dật hỏi: "Đó là cái gì vậy?"

      Lam Nhận cười nụ: "Đây là câu chuyện vừa rồi, có thể coi là quyển thiên thư do các trưởng lão trong tộc chúng tôi chế luyện ra, ghi câu chuyện về ‘bị trớ chú đích ái’. Nội dung bên trong đều do sách tự ghi lại, mỗi khi tình tiết xuất tự động được ghi vào trong sách."

      Liễu Dật nhìn cuốn sách, tựa hồ tư lự.

      Lam Nhận dừng lại rồi tiếp: "Từ tới lớn, tôi luôn xem cuốn sách này, càng ngày tôi càng tin tưởng những gì miêu tả trong sách, vì thế theo cầu của tôi, ca ca cùng tôi đến Nhân gian."

      Liễu Dật tiếp: " được đọc từ nhưng khi đó câu chuyện của ta còn chưa bắt đầu."

      Lam Nhận thong thả: "Câu chuyện của ngươi chưa bắt đầu nhưng câu chuyện giữa Niết nhân và Thiên nữ, giữa Vị Linh Phong và Quỳnh Diệp Ti xuất , 20 năm trôi qua, tôi lớn lên, phát ra trong sách xuất nam nhân thứ ba, Liễu Dật và Cát Lợi Nhi. Tôi biết ‘bị trớ chú đích ái’ chỉ tả lại chuyện về ba kiếp luân hồi, vậy nên tôi tin rằng chuyện giữa huynh và Cát Lợi Nhi là câu chuyện cuối cùng tuy chưa có kết cục. Tôi xem tiếp…"

      "…và tôi thể tin được, ‘bị trớ chú đích ái’ này ngờ lại thê lương đẹp đẽ đến vậy, khiến người ta thể nào quên. Có lẽ tôi mê luyến nam nhân trong sách, cũng có thể tôi chỉ muốn xem xem đời này có nam nhân như vậy . Tuy Thiên nữ vì thương Niết nhân phải chịu trớ chú của Thần cùng nỗi khổ luân hồi ba kiếp nhưng tôi vô cùng ngưỡng mộ nàng vì nàng có thể gặp được nam nhân như thế, ngưỡng mộ mối tình khắc cốt ghi tâm, có thể cảm hóa thiên địa của nàng."

      Liễu Dật và Thiên Kiêu đều hơi lờ mờ, từng câu từng chữ thể biết rạch ròi là chân hay giả, tất cả đều được ghi trong sách.

      Lam Nhận liếc Thiên Kiêu, cười : "Thiên Kiêu nương, quyển sách này tỷ có thể xem qua, trong lòng tỷ luôn hận gã nam nhân khiến tỷ tỷ mình phải trải qua luân hồi ba kiếp, giờ đây tôi để tỷ cảm nhận những con chữ này, cảm nhận mối luyến ái của bảy ngàn năm trước, dùng tâm của tỷ mà đọc rồi bình giá bằng những lời chân thành nhất xem có đáng hay đáng."

      Thiên Kiêu nhàng đón lấy cuốn sách, tựa hồ hơi do dự nhưng vẫn nhận lấy, cách lễ mạo: "Đa tạ."

      Lam Nhận cười: "Hy vọng sau khi tỷ xem qua câu chuyện này rồi đừng giống như tôi đem lòng mê luyến nam nhân trong sách đến dứt ra nổi, từ thế giới khác bước chân đến cõi Nhân gian này." Dứt lời, nàng xoay mình vào phía trong.

      Liễu Dật nhìn theo thân ảnh nàng, trong đầu nảy ra suy nghĩ hoang đường: "Nữ nhân thần bí này hình như đứng dưới góc độ của người thứ ba quan sát thế giới, quan sát mối tình giữa chàng và Cát Lợi Nhi, hoặc bản thân chàng là câu chuyện?"

      Chàng lẳng lặng cất bước…

      Có lẽ, "bị trớ chú đích ái" vẫn là câu chuyện chưa có kết cục nhưng đến ngày nó ghi xong mối tình duyên đau khổ ba kiếp, có điều biết là lúc nào, kết quả ra sao…Còn chuyện của chúng ta vẫn còn tiếp tục, Ma Kiếm Lục chính muốn ghi lại điển cố lãng mạn, ghi lại tình của kiếm và những giao tranh chốn giang hồ…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :