Ma Kiếm Lục - Tàn Nguyệt Bi Mộng (272 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 95: PHÙ HOA SƠN TRANG, DANH DỰ BỐI ...

      Tất cả đều được tiến hành theo kế hoạch, việc kiến lập Ma giới –Vĩnh Hằng chi thành lan truyền đến tai vô số người trong tam giới lục đạo nhanh như sét đánh, đương nhiên gồm cả Nhân gian Chính đạo lẫn Ám chi ma đạo.

      Thiên hạ vốn dĩ phân đôi, cục thế vi diệu, chiến tranh giữa Ám chi ma đạo và Nhân gian Chính đạo lúc nào cũng chực bùng phát. bên mang dã tâm thống nhất tam giới, bên hô khẩu hiệu tiêu diệt ma đạo. Tuy nhiên mọi đời luôn vượt hẳn những gì con người tưởng tượng, thể đoán theo lẽ thường, Ma giới – Vĩnh Hằng chi thành quật khởi trong chớp mắt Thiên Sơn, trở thành môn phái thần bí khó đoán, khiến cục thế thiên hạ lập tức yên lặng trở lại.

      cần phải hoài nghi, bất kể kiêu hùng, hùng nào cũng phải kẻ ngốc, Vĩnh Hằng chi thành tự xưng tân ma giới, quật khởi quá ư thần bí, nhiều ngày liền, chính, ma lưỡng đạo đều phái người thám thính môn phái này, có điều những người được cử đều trở về. Thực lực của Vĩnh Hằng chi thành càng trở nên thần bí, ai biết đầu cua tai nheo của thành chủ ra làm sao, chỉ biết Vĩnh Hằng chi thành tầng băng sơn muốn cùng Nhân gian Chính đạo và Ám chi ma đạo chia ba thiên hạ.

      Nơi đây là đại diện của Vĩnh Hằng chi thành, mười hai Thiên Quang bạch hổ đứng chỉnh tề dưới mười hai cột trụ, mình đều mặc hắc y, cánh tay, thắt lưng có giáp da bảo hộ. Bên trái đại điện là Lang Vương, tay cầm quạt gấp, ung dung phe phẩy, bên phải là Bạch Hổ, toàn thân bạch y, tinh thần hăng hái, râu rậm đầy mặt có vẻ xấu xí, nhưng vẫn làm mất phong vị nam nhi.

      Nhìn lên phía , ngồi bảo tọa là người toàn thân áo da đen, trường kiếm đen ngòm đeo thắt lưng, mặt đeo khăn che màu trắng, tóc bạc đầy đầu, trông vô cùng tiêu sái, chỉ là trong mắt ánh lên vẻ bi thương, tà áo choàng cũng màu đen buông xuống, đó là ai? Mười năm trước chàng là thư sinh vô dụng, mười năm sau là chủ nhân Tân ma giới, thành chủ Vĩnh Hằng chi thành: Liễu Dật.

      nam nữ phục trang màu đỏ, tay cầm trường kiếm đứng cạnh Liễu Dật, hai người khoảng ba mươi tuổi nhưng thể xem thường bởi họ cùng tề danh với thủ hộ thần thú Thiên Long và Hoả Phượng, họ là Kỳ và Lân.

      Trong mắt Liễu Dật hiển bi thương, tại đại điện yên tĩnh này, bên tai chàng văng vẳng những lời Cát Lợi Nhi : “Thư sinh, Nếu ngày nào đó, Cát Lợi Nhi mất , xin huynh đừng bi thương… Huynh hãy nhìn ánh nắng ấm áp, ngắm bầu trời bao la, nhìn tuyết bay trong Hoa Hải, ngửi mùi hương ngào ngạt trong gió. Thế giới này vẫn rực rỡ như thế, dù cho Cát Lợi Nhi có ra , cũng ảnh hưởng gì đến thế giới của thư sinh cả, xin hãy chôn vùi sâu Cát Lợi Nhi trong ký ức của thư sinh, được ?” Chàng tê cứng như khúc gỗ, tại sao lại như vậy, có phải chàng bị chú định phải chịu cảnh độc?

      Trong mắt chàng loé lên hồng quang, đứng bật dậy, hét lớn: “Vi Phong, ta nhất định đòi lại nợ máu này”. Thanh vang vọng trong đại điện, lòng chàng buốt xé, có vết thương nào sánh nổi nỗi đau đớn này.

      Đại điện hết mực yên lặng, Lang Vương tiến lên bước, : “Ma chủ bớt giận, thần có tin tức tốt lành, có lẽ giúp được cho Ma chủ.”

      Liễu Dật mắt loé hồng quang, xoay người nhàng ngồi lên bảo tọa: “Mời lão sư .”

      Lang Vương giải thích: “Tam giới luận võ diễn ra năm năm lần, năm nay cử hành vào ngày mười lăm tháng tám, còn bốn ngày là đến. Hàng tháng nay, người trong thiên hạ tề tựu tại Phù Hoa sơn trang ở kinh đô, lúc này chính, ma lưỡng đạo đến, kể cả hộ pháp Ma môn Vi Phong. Mỗi kỳ luận võ năm năm, Phù Hoa sơn trang sơn trang định lại thứ bậc cao thủ trong tam giới, mê hoặc của danh lợi đó kẻ nào mà muốn?”

      Liễu Dật gật đầu: “Tốt, cứ thế , chúng ta lập tức xuất phát đến Phù Hoa sơn trang, ta thể để cho Vi Phong chết mát mẻ được… còn cả Ám chi ma đạo nữa, phải cũng muốn ngẩng đầu lên sao? Hảo, ta dập lửa nhuệ khí của chúng, Bạch Hổ?

      Bạch Hổ bước lên bước: “Tiểu thần có mặt.”

      Liễu Dật dặn: "Ta và Lang Vương, Kỳ, Lân đến Phù Hoa sơn trang, an toàn của Vĩnh Hằng chi thành giao cho ngươi, kẻ nào tự tiện xông vào giết hết tha”. xong, mắt lại loé hồng quang.

      Bạch Hổ trả lời: “, thưa Ma chủ.”

      Liễu Dật tiếp: “Lão sư, chuẩn bị cho ta hồ máu tươi, đề phòng thiên hoả xuất lúc trăng tròn.”

      Phân phó, chuẩn bị xong xuôi, Liễu Dật phất tà áo choàng màu đen, tay trái nắm chắc trường kiếm, : “Chúng ta lên đường”. Bốn người rảo bước ra ngoài Vĩnh Hằng chi thành.

      trung, bốn nhân ảnh từ Vĩnh Hằng chi thành đỏ rực phi hành ngược gió, Liễu Dật cơ hồ nhớ đến vấn đề gì đó, vòng tay lại, ngoái đầu hỏi Lang Vương: “Trong mười năm qua, lão sư có gặp Thập Kiệt Nhất và Đại Đao Vương ?"

      Lang Vương trầm tư kể: "Chỉ gặp lần, bốn người đó thành thân, mười năm trước, ba tháng sau khi Ma chủ mất, Thập Kiệt Nhất cưới A Cửu, Đại Đao Vương cưới Thuỷ Nhi, bọn họ có mời thần uống rượu mừng."

      Liễu Dật gật đầu: “Tam giới luận võ náo nhiệt thế này, với tính cách của A Cửu chắc chắn đến, Đại Đao Vương vốn ái mộ truyền thuyết hùng, chắc cũng tham gia, mười năm rồi, ta cũng mong được thấy bọn họ bây giờ ra sao.”

      Lang Vương than thở: “Đúng vậy, mười năm rồi, thần cũng quên mất hình dáng của bọn họ, thời gian đúng là vô cùng kỳ quái, có thể làm phai mờ ký ức của con người.”

      Liễu Dật nhàng gật đầu: “ kỳ quái, nó có thể làm phai mờ ký ức, nhưng cũng có thể làm ký ức sâu đậm hơn.”

      Bọn Liễu Dật bốn người gia tăng tốc độ ngự kiếm, như sao băng trời, bay thẳng đến Phù Hoa sơn trang tại kinh đô Trung Nguyên, ở đó có nhiều điều chưa biết chờ họ giải đáp.

      Với tu vi của bốn người, mất ba ngày tới được Phù Hoa sơn trang giáp với phía nam kinh đô, phía tây Hàng Châu. Nhìn qua lượt Phù Hoa sơn trang rộng mênh mông, đây là sơn trang do người trong tam giới cùng kiến lập nhằm mục đích cử hành tam giới luận võ năm năm lần, bình thường luôn có người quét dọn nên rất sạch .

      Đến đại môn của sơn trang làm cho người ta có cảm giác, đây tuyệt phải là sơn trang, ít nhất phải là thôn, , là trấn, giữa các khu nhà vô số con đường lớn giao nhau, bên đường có những người bán hàng rong, khiến sơn trang lẽ ra phải trầm trầm tử khí lại đượm vẻ phồn hoa.

      Những người lại đường đều là người trong tam giới: Tiên tộc, Ma tộc, Nhân tộc, kể cả tộc của Thiên Thần Đàm, tất cả đến Phù Hoa sơn trang.

      Mục đích của ai cũng rất đơn giản, trường tam giới luận võ này là nơi có thể nhất chiến thành danh, được người thiên hạ nhìn bằng con mắt khác. Nhưng, cao nhân trong tam giới đầy rẫy, danh lợi có khi phải trả giá bằng tính mạng, trường mưa máu sắp bắt đầu. Liễu Dật đưa ánh mắt đầy bi thương nhìn những người đường.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 96: TÌNH NHÂN LINH , CHÂN TÂM ÁI ...

      Mọi việc cứ diễn ra từ tốn, có lẽ, đó là khởi đầu của kế hoạch báo phục, nhưng có thể đây là thủ đoạn khác của vận mệnh khiến ta thể dự liệu, chỉ biết tuân theo.

      Liễu Dật nhìn thấy ít khuôn mặt quen thuộc giữa đám đông, đương nhiên, đó là A Cửu, Thuỷ Nhân cùng với Thập Kiệt Nhất, Đại Đao Vương, họ bát phố trong sơn trang phồn hoa này. Nhưng chàng muốn lên gặp họ, thân phận tại của chàng, chỉ mang lại thêm nhiều phiền toái cho những người sống yên lành, được thấy bằng hữu sinh hoạt vui vẻ, với chàng thế là đủ.

      Có ba người rất đáng chú ý, lão già râu tóc bạc phơ, thân hình lùn tịt, chính thị Long thần, bên cạnh là nữ hài tóc đỏ, tay cầm trường kiếm, mặc kình trang màu đỏ, hai cánh tay trắng muốt để trần, chiếc váy xẻ dài lộ ra cặp chân, kiểu ăn mặc này kém gì Thất Nguyệt.

      Nghĩ đến Thất Nguyệt, tim Liễu Dật bất giác rung động, đúng lúc đó, ánh mắt chàng bị hút sang nữ tử khoảng hơn hai mươi tuổi, mặc y phục màu lam, vóc người gần như là hoàn mỹ, tay cầm hai thanh đoản đao, phát ra ánh sáng đen nhánh, đôi mắt làm cho người nhìn dù chỉ lần khó mà quên được, đôi mắt màu lam thẫm, chứa sát khí vô tận. Đôi mắt đó làm chàng đặc biệt chú ý đến nữ tử, nàng ta là ai? Thân phận thế nào? Mà trong đôi mắt lam, tựa hồ muốn giết sạch mọi người.

      Liễu Dật với Lang Vương ở bên cạnh: “Lão sư giúp ta báo danh, tốt nhất xếp cùng tổ với Vi Phong, ta và Kỳ, Lân dạo quanh quẩn.”

      Lang Vương gật đầu: “Vâng, Ma chủ.”

      Liễu Dật cùng Kỳ, Lân tiếp tục cất bước, sơn trang này quả thực lớn hơn cả trấn, lại kém phần phồn hoa.

      Tam giới luận võ dựa theo thể thức loại trực tiếp, sau khi báo danh bốc thăm, chẳng hạn ngày đầu có mười sáu người tham gia tranh tài, ngày thứ hai chỉ còn tám người, ngày thứ ba còn bốn người, cứ thế loại dần. Luận võ thường có kỳ hạn tháng, nhưng cũng nhất định, nếu như có nhiều người tham gia, tùy tình hình thi đấu mà sắp xếp thời gian.

      Liễu Dật lơ đãng bước đại lộ, ngắm nhìn những người bán hàng hai bên đường. Đột nhiên vật bày bán hấp dẫn chàng tiến lại chỗ người chuyên bán đồ dùng của người dân tộc thiểu số. Ở đó, chàng thấy có bán khăn tay và mấy thứ linh tinh khác.

      Chàng lật từng món hàng, đột nhiên thấy dây chuông màu tím vô cùng đẹp đẽ, mỗi vòng xâu sáu quả chuông, tổng cộng ba xuyến mười tám quả, mỗi quả đều khắc hình các loài hoa khác nhau. Chàng cầm chuông lên lắc lắc, nhìn những quả chuông được chế tạo rất tinh tế rung lên, trong tiếng chuông reo, chàng như nhìn thấy khuôn mặt Cát Lợi Nhi, thấy nụ cười của nàng, bây giờ chàng mới hiểu có lẽ đó chính là niềm quyến luyến nhất đời.

      Lão chủ quầy hiển nhiên phải là người Trung Nguyên, thấy chàng cầm dây chuông, vội : “Khách quan tôn kính, ngài lựa chọn quả là sáng suốt, cái này là “Tình nhân linh” của bản tộc, dây chuông này cũng gắn liền với câu chuyện từ xa xưa.”

      Liễu Dật đưa mục quang lãnh lẽo nhìn lão chủ quầy, nhận thấy lão phải là quàng xiên, bèn hỏi: “Câu chuyện thế nào, ta nghe.”

      Chủ quầy mỉm cười : “Mỗi người trong bản tộc đều có Tình nhân linh, theo truyền thuyết, tiên nữ trời và ma quỷ dưới đất thương nhau, dây chuông này chính là tín vật của họ, dù hai người có bị chia cắt đến đâu, dù ở chân trời góc bể, trời dưới đất, chỉ cần rung dây chuông này, người thương trong lòng xuất trước mắt, nhất định đó phải là người được thương lòng, nếu làm dây chuông vỡ nát, và có cảm giác gì.”

      Liễu Dật gật đầu.

      Cũng lúc đó, giọng vang lên: “Ông chủ, dây chuông này còn ? Bán cho ta dây.”

      Liễu Dật nhàng ngoái lại, là nữ tử bạch y thoát tục, tướng mạo bình thường nhưng toát ra cảm giác cao nhã, Cát Lợi Nhi ư? , đó chỉ là người có vẻ bề ngoài rất giống với Cát Lợi Nhi: Thiên Kiêu, muội muội mà Cát Lợi Nhi chưa từng được gặp.

      Lão chủ quầy gật liên hồi, cúi người : “Tại hạ thành thực xin lỗi khách quan, đây là dây chuông cuối cùng của tại hạ.”

      Liễu Dật nhìn Thiên Kiêu, thả dây chuông tay xuống mặt quầy: “ nương thích cứ lấy”. xong, chàng quay người sang hướng khác.

      Thiên Kiêu nhìn theo Liễu Dật xa dần, cầm lấy dây chuông màu tím mặt quầy, lắc nhàng, dây chuông đẹp đẽ phát ra thanh trong trẻo, nghe rất vui tai, trong tiếng chuông ngân, nàng thấy thân ảnh màu đen, nhìn mặt, chỉ nhìn được đôi mắt bi thương và tang thương, câu của bóng hình đó in đậm trong sâu thẳm tâm hồn nàng: “Nếu như có kiếp sau, ta hy vọng gặp nàng, để ta nàng, như thế, nàng phải chịu thống khổ mà chỉ biết đến hạnh phúc.”

      Lại Liễu Dật đến trước khách sạn, ngẩng đầu nhìn danh tự khách sạn: “Thiên hạ đệ nhất” bất giác lắc đầu, thiên hạ đệ nhất là cái gì? Đếm cả khách sạn này cũng dùng đến danh tự đó, lẽ nào thiên hạ đệ nhất thực trọng yếu đến vậy?

      Đến lúc đó, Lang Vương từ sau bước tới gọi: “Ma chủ.”

      Liễu Dật quay đầu hỏi: “Sao vậy?”

      Lang Vương gật đầu : “ xong rồi, ngày mai Ma chủ đấu cùng Phong Thần, đệ tử của trưởng lão Thần môn Dương Vân Phong, ở đệ tứ trường Khí kiếm đài.”

      Liễu Dật gật đầu, nhớ lại tình cảnh gặp Thần môn tứ hộ vệ Phong, Thuỷ, Hoả, Lôi mười năm trước, trong lòng khỏi cảm khái, lúc đó nếu như có Lãnh Kiếm tương trợ, biết chàng ra sao? Nghĩ đến chuyện đó, chàng hỏi tiếp: “Lão sư có để ý Lãnh Kiếm cùng nhóm với ai?”

      Lang Vương gật đầu: “Lãnh Kiếm có lẽ tới, mười năm nay ông ta chưa hề xuất , cũng tham gia Tam giới luận võ, tựa hồ biến mất khỏi Nhân gian.”

      Liễu Dật lắc đầu: “ thể, ông ta biến mất, có lẽ kiếm ý của ông ta đạt đến cảnh giới khác, hoặc ông ta nhận thấy Tam giới luận võ này ai xứng đáng cho ông ta xuất kiếm, Lãnh Kiếm vốn là người cuồng ngạo mà.”

      Lang Vương đồng tình: “Mặc dù Lãnh Kiếm đến, nhưng đệ tử thủ tịch của y là Thiết Tiêu có tới, Thiết Tiêu tại là chưởng quản Lãnh Kiếm môn, từ mười năm trước “Chân vũ kiếm ý” của được xếp là thiên hạ đệ nhị, thêm thần kiếm “Huyền Quang”, chắc sau mười năm qua tu vi có thể đạt đến mức của Lãnh Kiếm ba mươi năm trước."

      Liễu Dật lắc đầu, : “Lãnh Kiếm si mê kiếm, ai có thể vượt qua được, mặc dù Thiết Tiêu hiệu xưng Kiếm Si, nhưng bao giờ vượt qua được lão sư.”

      Lang Vương tiếp: “Lang Vương ngày càng bội phục Ma chủ, so với mười năm trước, Ma chủ giờ điềm tĩnh, trưởng thành hơn nhiều, ngày nào đó, chúng ta báo được thù, thống nhất Ma giới.”

      Liễu Dật gật đầu, : “Chúng ta thôi, phiền lão sư chuẩn bị máu tươi đem đến phòng ta.”

      Lang Vương gật đầu : “Vâng, Ma chủ.”

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 97: HUYẾT PHÙ DỮ KIẾM, VI DANH LỢI ...

      “Thư sinh, Nếu ngày nào đó, Cát Lợi Nhi mất , xin huynh đừng bi thương… Huynh hãy nhìn ánh nắng ấm áp, ngắm bầu trời bao la, nhìn tuyết bay trong Hoa Hải, ngửi mùi hương ngào ngạt trong gió. Thế giới này vẫn rực rỡ như thế, dù cho Cát Lợi Nhi có ra , cũng ảnh hưởng gì đến thế giới của thư sinh cả, xin hãy chôn vùi sâu Cát Lợi Nhi trong ký ức của thư sinh, được ?”

      được…”. phong bế lục thức, tiến vào cảnh giới vong ngã bỗng Liễu Dật choàng tỉnh, vừa rồi chàng nhìn thấy Cát Lợi Nhi, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của nàng, nhưng khuôn mặt đó mỗi lúc lại rời xa chàng, ngày càng ngày mờ mịt, cuối cùng tan biến.”

      Liễu Dật vỗ mạnh xuống giường, lớn tiếng kêu: “Tại sao, tại sao lại tàn nhẫn như vậy, bắt ta phải sống đày đọa thế này?”

      Nhìn ánh dương quang lên ngoài song cửa, tâm hồn băng lãnh của Liễu Dật bỗng ấm áp trở lại, bất giác đôi mắt ngầu máu của chàng rớt ra giọt lệ, dịu gọng: “Ta có thể phong bế ý thức, có thể quên bản thân, nhưng sao ta thể quên được nàng, nàng có biết ? Suốt mười năm trong giấc mộng, nàng luôn là nỗi đau đớn lớn nhất trong lòng ta, nàng ở thế giới bên kia có yên bình ? Nàng đợi ta thêm thời gian nữa nhé? Sau khi hoàn thành mọi việc, ta tìm nàng…”

      Chàng nhàng đứng dậy, bước ra cửa.

      Mặt trời lên, Phù Hoa sơn trang hôm nay càng thêm náo nhiệt, bởi tam giới luận võ chính thức bắt đầu, mọi người ở đây đều ôm lòng trở thành vì sao mới trong mắt thiên hạ.

      Lôi đài ở Phù Hoa sơn trang tổng cộng chia làm bốn tòa: Khí kiếm, Quy , Xá thân, Vong tử. Bốn lôi đài này dựa theo số người báo danh, mỗi ngày cử hành sáu trận đấu theo thể thức loại trực tiếp, ai trụ lại đến cuối cùng là người thắng cuộc, chỉ người đó mới được vào tiếp vòng tranh bá, người thắng lợi cuối cùng được Phù Hoa sơn trang vinh danh.

      Liễu Dật chậm rãi bước vào phạm vi của lôi đài Khí kiếm, nơi đây rộng hơn cả, bên thấy hai người đứng, phía dưới lôi đài những kẻ có thế lực chọn vị trí tốt cùng trà thơm và đồ ăn , chuẩn bị xem kịch hay lôi đài, những giang hồ lãng tử thấp cổ bé họng đành đứng ở phía sau. Dù chia thành bốn lôi đài để tăng tốc độ thải loại nhưng người đăng ký quá đông, thành ra người đứng quanh lôi đài chật như nêm cối, tựa hồ mọi người đều tụ tập hểt tại sơn trang này.

      Kỳ, Lân chia ra tả hữu nhanh chóng mở đường cho Liễu Dật đến trước lôi đài, Lang Vương thấy chàng tới, hành lễ: “Mời Ma chủ ngồi, thần chọn chỗ tốt cho ngài.”

      Liễu Dật và Lang Vương ngồi xuống, Kỳ, Lân đứng sau, trong trường đột ngột xuất người thần bí khiến mọi người đều kinh ngạc, kể mấy vị môn chủ của Nhân gian Chính đạo và Ám chi ma đạo ngồi cạnh chàng. Mọi người dõi ánh mắt kỳ quái đánh giá chàng: trang phục da màu đen, áo choàng dài, mớ tóc trắng bay bay trong gió, mặt đeo khăn che màu bạc rất đặc biệt, lục lại ký ức giang hồ tịnh có nhân vật nào như vậy, trong những môn phái nổi danh càng , nhưng khí thế người này hề kém bất cứ môn chủ nào, là ai? ai biết.

      Liễu Dật nhìn vào trong trường, lão nhân có vẻ cao tuổi ngồi ghế, chắc là giám trường. Chàng nhận ra hai người lôi đài bởi họ chưa từng xuất trong trí nhớ của chàng, nhưng bọn họ tuyệt đối phải lãng tử bình thường giang hồ, có thể người của danh môn đại phái.

      Lão đầu giám trường râu bạc vận lực hô lớn: “Cuộc đấu thứ hai do Gia Cát Thanh Phong, thủ tịch đệ tử của Tiên tộc Vô Vi đạo môn, đấu với Ma tộc Ám môn hộ pháp Sa Nguyệt Nhai. Bây giờ cuộc đấu bắt đầu”. Mặc dù lão đầu vận hết lực nhưng độ nửa số người phía dưới nghe được, ai quan tâm tới điều đó mà để tâm vào chuyện ai trụ lại lôi đài.

      Vốn Liễu Dật chẳng quan tâm gì, chỉ hờ hững nhìn lên lôi đài, khi nghe đến Ám môn của Ma tộc liền sôi máu, tổ chức sát thủ này quả nhiên ngày càng phát triển.

      Liễu Dật quan sát kỹ lưỡng hai người trong trường, Ám môn hộ pháp Sa Nguyệt Nhai mặc y phục màu đen, khuôn mặt hốc hác, như thể thiếu dinh dưỡng, nhìn qua khoảng bốn mươi tuổi, nhưng chắc chắn đó phải là tuổi thực, vì với tu vi của , chắc chắn phải trăm tuổi, tay cầm thanh trường kiếm màu lục, bốc mùi hôi thối, mặc dù ở phía dưới lôi đài, nhưng Liễu Dật cũng ngửi thấy, nhất thanh kiếm này được thi thố chút thủ đoạn.

      Tiên tộc Vô Vi đạo môn Gia Cát Thanh Phong, mặc dù là thủ tịch đệ tử, nhưng còn khá trẻ, đạo phục may bằng vải bố, tay cầm mộc kiếm, thi thoảng lại có hồ điệp sà xuống thân kiếm, xem ra phải là kiếm thường. Hai người lôi đài đều bất động, nhưng trong lòng Liễu Dật hy vọng Sa Nguyệt Nhai thắng trận này, nếu vậy chàng có cơ hội đấu trực tiếp với , khoái cảm báo thù trào dâng trong lòng chàng.

      Lôi đài hoàn toàn yên ắng, mặc dù Gia Cát Thanh Phong còn trẻ nhưng hình như kinh nghiệm khá lão luyện, gã muốn xuất thủ trước, muốn biết rốt cuộc tên hộ pháp Ám môn này nhẫn nại được bao lâu.

      Nhưng gã lầm, Sa Nguyệt Nhai chậm rãi nhắm mắt lại, trường kiếm nhàng hạ xuống…

      Sau cùng, chịu nổi coi thường của Sa Nguyệt Nhai, Gia Cát Thanh Phong xuất thủ, nhưng gã vội vã xuất kiếm, hai tay cùng giơ lên rút thanh mộc kiếm kỳ quái ra, thân hình chuyển động, tay cầm mấy đạo phù màu vàng, tay phải rút ra cánh hoa, miệng niệm những câu đạo kinh kỳ quái, đột nhiên kêu lớn: “Bạo.”

      Ngón giữa, ngón trỏ kẹp lấy đạo phù màu vàng như mũi tên rời cung, đạo phù tỏa ánh sáng màu vàng ra xung quanh, xẹt tới Sa Nguyệt Nhai khép hờ mí mắt. Lúc này Sa Nguyệt Nhai cũng hành động, mở bừng mắt, hai tay giơ cao, hô: “Khởi”. Chỉ thấy cây kiếm màu lục bay lên nghênh đón đạo phù màu vàng.

      Tựa hồ Gia Cát Thanh Phong ngạc nhiên trước năng lực phản ứng của Sa Nguyệt Nhai, chỉ nghe “bịch” tiếng, cây kiếm màu lục vẽ thành chiếc mống dài, xuyên qua đạo phù màu vàng, tịnh hề dừng lại mà tiếp tục tăng tốc, bắn thẳng vào Gia Cát Thanh Phong.

      Gia Cát Thanh Phong cũng phải là đồ bỏ , tay phải rút ra linh phù màu đỏ, quăng lên trung, linh phù lơ lửng phía thanh mộc kiếm, cùng với đạo kinh họ Gia Cát ngâm nga, bỗng nhiên bốc lửa khiến thanh mộc kiếm xoay vòng trung rất nhanh, phát ra tia sáng đỏ.

      Lang Vương nhìn tình thế lôi đài, cả kinh thốt: "Huyết phù!"

      Liễu Dật hỏi: “Lão sư, Huyết phù là gì vậy?”

      Lang Vương trả lời: “Điểm khác biệt lớn nhất giữa Huyết phù và đạo phù bình thường ở chỗ nó do chủ nhân sử dụng tinh huyết bản thân luyện thành, có thể tức thời tăng gấp bội tu vi, xem ra Gia Cát Thanh Phong biết tu vi đối thủ cao hơn, quyết liều mạng đấu trận sống mái theo kiểu thắng tất vong.”

      Trong trường, hồng quang, lục quang đại thịnh, trường kiếm màu lục xoay quanh thanh mộc kiếm màu đỏ, tốc độ của mộc kiếm hiển nhiên bằng được lục kiếm nên cách nào dứt khỏi vòng chiến.

      Lúc đó, quái xảy ra…

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 98: THIÊN CHI MA ĐAO, MA CHI KHÍ ...

      Bị thanh kiếm màu lục vây chặt, hồng quang của thanh mộc kiếm dần dần thu lại, chao đảo trong trung, dường như sắp rơi xuống. Mọi người quay đầu lại nhìn Gia Cát Thanh Phong, cũng giống như thanh kiếm của mình, xiêu xiêu vẹo vẹo, sắp ngã xuống đến nơi. Sắc mặt y biến sang màu đen, mắt trợn ngược, tự chủ được nữa.

      Mọi người lại chăm chú nhìn vào thanh kiếm màu lục, chỉ thấy luồng vụ khí màu lục liên tục khuếch đại nhưng tán ra mà vây chặt lấy thanh mộc kiếm, luồng ánh sáng đỏ của thanh mộc kiếm bị chìm khuất hẳn, thân kiếm dần dần chuyển sang màu lục.

      Những người tu vi cao đều hiểu , cả hai người đem hồn phách nhập vào trong thân kiếm, dùng chân khí trong thân thể mà tế kiếm khiến cho kiếm có thể bay ra công kích địch nhân, dĩ nhiên tốc độ của kiếm theo đó mà nhanh hơn so với cầm kiếm bằng tay, nhưng khi hai thanh kiếm va chạm vào nhau vô cùng nguy hiểm. Như giờ, hồn phách của đối phương dồn vào trong kiếm, thanh kiếm có mối tương liên với thân thể chủ nhân, do vậy, chỉ cần đánh rớt kiếm của đối phương, chắc chắn đối phương ngã xuống.

      Nhưng thanh lục kiếm đánh cho thanh mộc kiếm rớt xuống mà liên tục chuyển động, phát tán ra lục sắc vụ khí. Những người có mặt tại trường đấu đều chằm chằm nhìn vào Gia Cát Thanh Phong, người tinh mắt nhận ra thanh kiếm của Sa Nguyệt Nhai có chỗ cổ quái, luồng vụ khí màu lục chính là loại độc vụ cường liệt phi thường, từ từ xâm nhập vào thanh mộc kiếm. Vì kiếm và hồn phách gắn chặt với nhau, nên Gia Cát Thanh Phong cũng bị độc vụ công kích.

      Lúc Gia Cát Thanh Phong ngã xuống, hữu thủ Sa Nguyệt Nhai vụt nhấc lên, từ trong tay áo bất ngờ bắn ra mũi tụ tiễn màu đen, thanh xé toạc khí lao tới, tốc độ còn nhanh hơn cả phi kiếm lúc nãy.

      “Phập” tiếng, mũi tụ tiễn vô cùng chuẩn xác cắm thẳng vào tâm tạng Gia Cát Thanh Phong, trong chớp mắt đẩy y bắn khỏi lôi đài, sắc mặt Gia Cát Thanh Phong chuyển thành đen xạm, thổ mạnh ra búng máu tươi, xem ra khó sống nổi. Lúc đó, lão nhân lao thẳng vào vòng chiến, ôm lấy Gia Cát Thanh Phong, gào lên: “Thanh Phong, Thanh Phong, là lão sư hại con”. Giọng tràn đầy niềm hối hận rồi bùng phát thành niềm phẫn nộ.

      Lão đạo ôm lấy Gia Cát Thanh Phong nước mắt ròng ròng, người khoác đạo bào màu xám, có thêu hình thái cực đồ. Lão chính là Vân Phi Đạo Nhân, môn chủ Vô Vi Đạo Môn của Tiên tộc.

      Lão giám trường với Vân Phi Đạo Nhân: “Môn chủ, xin mời xuống lôi đài, luận đao kiếm có mắt, sinh tử hữu mệnh, ông nên dẹp nỗi bi ai. ”

      Vân Phi Đạo Nhân trừng mắt nhìn Sa Nguyệt Nhai vênh vênh ngẩng đầu đứng đó, phẫn nộ thốt ra từng lời từng chữ: “Sa Nguyệt Nhai, hãy đợi mà xem, ngươi đừng để rơi vào tay bần đạo.” Tuy ông ta là người xuất gia nhưng lời thốt ra hết sức độc địa, dường như sẵn sàng ăn thịt uống máu kẻ đứng trước mặt.

      Lão già giám trường râu bạc lui xuống, hô: “Người thắng là Ám môn hộ pháp Sa Nguyệt Nhai, giờ xin Sa tiên sinh lui xuống, mời hai tuyển thủ trận thứ ba thượng đài. ”

      Sa Nguyệt Nhai bước xuống lôi đài, hai người khác từ đám đông bước ra. Nhiều người nén được bật lên tiếng hoan hô, hai nữ nhân này thân hình dung mạo đều khiến mọi người trầm trồ thán phục, đây chẳng còn giống như cuộc tỷ võ mà trở thành tuyển lựa mỹ nhân rồi..

      Ánh mắt Liễu Dật quét qua lượt, cả hai nữ tử này chàng đều gặp qua, nữ tử tóc đỏ áo đỏ ở mé phải là cháu của Long thần, nàng ta vẫn mặc chiếc váy đỏ bó chặt lấy thân hình bốc lửa, tay phải thò ra sau lưng nắm chặt thanh trường kiếm dài ba xích màu đỏ hơi ngả sang hồng, nhưng thanh kiếm này hề có sát khí mà ngược lại còn tỏa ra khí tức ấm áp dễ chịu.

      Nữ tử đối diện, Liễu Dật gặp tại Phù Hoa Sơn Trang, vừa nhìn qua cảm thấy nàng ta ngập ngụa ý muốn giết chóc, thanh đoản đao màu lam phảng phất như muốn uống máu người khác. Mái tóc đen dài rũ xuống bờ vai, váy áo màu lam thanh lệ thoát tục, đôi mắt màu xanh lam như biển sâu khiến người nhìn thấy thể quên được, toàn thân phát ra cảm giác băng lãnh như khối băng vạn kiếp tan đỉnh Thiên Sơn.

      Liền đó, chỉ nghe thấy tiếng lão già giám trường dùng hết sức lực gào lên: “Tham gia thi đấu lần này là Long Mục Nhã của Long tộc cùng… cùng nữ tử tự xưng là Lam Nhận, môn phái, lai lịch. Giờ ta tuyên bố, trận thứ ba bắt đầu. ”

      Cùng lúc với tiếng hô tận lực của lão già, Lam Nhận lập tức di động, quay người rút 2 lưỡi đoản đao bắt chéo nhau, vung tay phóng đao bay tới. Mọi người kinh ngạc ồ lên tiếng, ngờ tốc độ của mỹ nhân mắt xanh này lại nhanh đến vậy, lão già vừa dứt tiếng hô đoản đao bay ra rồi.

      Đoản đao mang theo vầng hào quang lam sắc chói mắt, nhanh nhẹn xoay tròn chuyển thành thế chém vào cổ Long Mục Nhã, xuất thủ cực kỳ tàn độc khiến mọi người đều thấy trong lòng lạnh buốt, chớp mắt thanh đoản đao xoay tròn cách Mục Nhã chừng 3 xích. Nàng liền chuyển thân, ngửa mạnh về phía sau, vòng eo mềm dẻo uốn thành nửa vòng tròn, thanh đoản đao bay vù qua ngay sát phía .

      Mục Nhã đứng thẳng lại, hữu thủ vung thanh kiếm màu hồng quét từ dưới lên, chớp mắt đạo kiếm khí xạ ra, bắn thẳng tới Lam Nhận, tuy vậy, Lam Nhận tỏ ra bối rối, tay trái nắm lấy cổ tay phải, vung mạnh lên quá đỉnh đầu tạo thành thế chém xả xuống, quát lên tiếng trong trẻo: “Thiên Chi Đao. ”

      Cùng lúc đó, mây đen kìn ùn ùn kéo tới, bầu trời quang đãng chớp mắt biến thành u ám. Liễu Dật và Lang Vương đều kinh hoảng, đó chẳng phải là Ma khí hay sao? Trong tam giới trước giờ chỉ mình Liễu Dật có thể triệu được Ma khí, tại sao nữ nhân mắt xanh lại có khả năng này, nàng ta là ai? Mức tu vi của nàng ta xem ra chẳng kém gì môn chủ của phái. Lần luận võ này hề đơn giản chút nào, trong tam giới lục đạo tàng vô số cao thủ, đến kì luận võ mới nhất nhất thân. Đương nhiên, Lãnh Kiếm mất tích lâu, tựa hồ ông ta trở thành người trong truyền thuyết rồi.

      Mọi việc diễn ra quá danh, khiến người bên ngoài kịp nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ trong chớp mắt, hoặc còn nhanh hơn, từ tay của Lam Nhận bất ngờ xuất ra đạo bạch quang mãnh liệt sáng rực. Cùng lúc thủ chưởng của nàng chém xuống, luồng đao quang khổng lồ hình thành từ tay của nàng chém thẳng vào đỉnh đầu Mục Nhã…

      Rầm tiếng, luồng đao quang khổng lồ theo tay Lam Nhận chém xuống, đá vỡ bắn tung tóe, khói bụi mù trời, đạo kiếm khí do Mục Nhã phát ra còn tăm tích gì, sớm bị luồng đao quang khổng lồ nuốt trọn. Long Mục Nhã chỉ còn biết lăn tròn mặt đất, thanh đao khổng lồ chém sượt qua đỉnh đầu nàng.

      Đột nhiên giọng già nua vang lên: “Tiểu Nhã, cẩn thận. ”

      Mục Nhã có cả thời gian để xoay người, nghe sau lưng vang lên gió rít biết ngay hai lưỡi đoản đao lúc trước vòng trở lại. còn cách nào, nàng đành hoàn toàn bằng vào trực giác lăn tròn mặt đất, may mà tránh khỏi hai thanh đoản đao đó.

      Vào lúc nàng thầm vui mừng, chuẩn bị đứng dậy cảnh tượng trước mắt khiến nàng tiêu tan hi vọng sinh tồn.

      ra hai lưỡi đoản đao vừa bay về đến tay nữ tử thần bí lại chuẩn bị tiếp tục phóng ra, nữ tử tay trái giơ thanh đao lên cao quá đầu, tay phải cầm đao chắn ngang người, thân hình mảnh dẻ đứng thẳng lên, lại cất giọng trong trẻo hô vang: “Phách Chi Đao”. Mây đen trung càng lúc càng dày đặc, hai lưỡi đao trong tay nữ nhân mắt lam tỏa ra bạch quan chói mắt, cũng lúc đó, nàng vung tay cái, chớp mắt hai lưỡi đoản đao tay đột nhiên phình to vô cùng, đến mức che khuất cả thân thể của nàng ta. Hai đạo đao quang sắc bén khổng lồ tạo thành hình chữ thập chém xuống thân thể Mục Nhã, tựa hồ thần chết đến gần..

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 99: VĨNH HẰNG CHI THÀNH, BI MỘNG KIẾM ...

      Cùng lúc, tiếng kêu vọng đến: “Tiểu Nhã”. Tiếng gọi già nua vô lực, pha lẫn niềm tuyệt vọng. Đó chính là Long Thần, lão thấy cháu sắp vong mạng dưới luồng đao quang, kìm nổi cất tiếng la thảm.

      Liễu Dật lắng nghe tiếng kêu thảm này, ngờ lại gợi lên nỗi đau trong lòng chàng, tiếng gọi tuyệt vọng khiến Liễu Dật nhớ lại nỗi thống khổ sống bằng chết khi mất người thân mười năm trước, cảnh tượng ngày ấy lại ra trước mắt: thi thể chất thành núi, máu tươi chảy thành sông, nỗi thống khổ mà đời này kiếp này chàng cách nào quên được.

      Ngước mắt hướng lên đài, trong lúc chàng nhớ lại chuyện cũ, hồi ức thoáng qua giây mà hai đạo đao quang chỉ còn cách người Mục Nhã 3 tấc. Mọi người có mặt đều nhắm mắt lại, nếu như 2 thanh đại đao chém xuống khẳng định mỹ nhân trước mắt bị phân thây làm bốn mảnh.

      Trong giây phút thập tử nhất sinh đó, luồng ánh sáng xanh lục lóe lên, đó cũng hẳn là luồng ánh sáng, vì tốc độ còn nhanh hơn cả ánh sáng nữa. Mọi người trố mắt nhìn, chỉ thấy luồng ánh sáng xanh lục bay thẳng đến trước mặt Lam Nhận, rồi nghe thấy tiếng binh khí va vào nhau choang tiếng. Thoáng chốc, hai luồng đao quang khổng lồ biến mất, mây đen trời tan , hai lưỡi đoản đao bị chấn bay lên trời, rớt xuống mặt đất bên ngoài trường đấu, lấp lánh tinh quang.

      Lúc ấy dưới đài xuất nam tử thần bí, tóc trắng bay phất phơ, áo ngoài đen tuyền, đeo găng tay đen, tả thủ nắm lấy thanh trường kiếm bên hông, mặt mang mặt nạ màu bạc mặt, chỉ lộ ra ánh mắt tràn ngập bi thương. Nam tử thần bí lạnh lùng thốt: “Đủ rồi! ”, thanh rất kiên định trầm ổn, khiến người khác dám phản kháng.

      Nữ tử xinh đẹp mắt lam liếc nhìn Liễu Dật đoạn cất giọng ngượng nghịu nhưng cực kỳ lạnh lùng: “ kiếm vừa rồi, là ngươi đánh ra?”. Qua giọng , có thể khẳng định nàng ta phải là người Trung Nguyên, chỉ câu ngắn mà nàng phải ấp a ấp úng hồi lâu.

      Liễu Dật bình tĩnh đáp: “Đúng vậy! ”

      Hai chữ cực kỳ đơn giản, chẳng lên điều gì, nhưng lại làm cho mọi người tại đó giật mình kinh sợ, nhất là những kẻ kịp chứng kiến luồng ánh sáng lục đánh bại nữ tử mắt lam, y là ai? Khi nãy ai chính mắt nhìn thấy y ra tay xuất thủ, nhưng y quả đánh ra kiếm đánh bật đoản đao của nữ tử mắt lam.

      Kinh ngạc hơn cả chính là đám môn chủ, trưởng lão, hộ pháp của hai bên chính đạo, ma đạo. Bọn họ tự thấy bản thân cũng chắc tránh được song đao của nữ tử thần bí, đương nhiên bằng vào tu vi của họ có thể nhìn ra được Liễu Dật xuất kiếm, chỉ là bọn họ dám tin, cũng muốn tin trong tam giới lại có chiêu kiếm nhanh như vậy, có thể là chiêu kiếm nhanh nhất trước khi Lãnh Kiếm xuất .

      Tuy nhiên, nữ tử mắt lam lại bình tĩnh vô cùng, hữu thủ duỗi ra, hai lưỡi đoản đao từ bên ngoài bay ngược trở vào, lại hạ xuống tay nàng ta. Nhìn Liễu Dật, nàng ta lần nữa dùng giọng ngọng nghịu thốt lên: “Hay lắm, xem ra lần này uổng công. ” đoạn xoay người bước xuống lôi đài, mọi người vội tránh ra nhường đường, ai ai cũng khiếp sợ đao của nàng tả. Lam Nhận bước đến góc đài, ngồi xuống, chuẩn bị quan thưởng trận đấu tiếp theo.

      Lão già giám trường đứng ngây ra hồi, rồi lớn tiếng hô: “Ta tuyên bố, người thắng lần này là Lam Nhận nương. ”

      Lúc đó, Long thần chạy tới bên Mục Nhã, đỡ nàng dậy, tỉ mỉ ngắm nhìn đứa tôn nữ bảo bối, dám tin rằng tôn nữ của mình vẫn còn sống, già trẻ nhìn Liễu Dật với vẻ cảm kích. Hai người nhìn thấu biểu tình của Liễu Dật, chỉ thấy chàng nhè gật đầu, tựa hồ tiếp nhận lời cảm ơn của bọn họ.

      Đến lúc này, Tam giới luận võ xuấ hai người thần bí thu hút chú ý của cả Nhân gian chính đạo cùng Ám chi ma đạo, hai phe đều cấp tốc nghe ngóng thân phận của hai người.

      Chuyện kinh ngạc nối tiếp nhau nhưng luận võ vẫn phải tiếp diễn, lão già râu tóc bạc phơ lại hô lên: “Bây giờ tiến hành trận thứ tư, Phong Thần của Tiên tộc đấu với… thành chủ Vĩnh Hằng Chi Thành”. dứt câu, lão già cũng khỏi kinh ngạc, giang hồ đồn đại rằng phía băng phong Thiên sơn có môn phái mới quật khởi, tự xưng là Ma giới Vĩnh Hằng Chi Thành. Liệu nam nhân thần bí trước mắt có phải thành chủ của Vĩnh Hằng Chi Thành hay ? ngờ là y lại xuất tại đây.

      Nếu như nỗi kinh ngạc lúc nãy chỉ là cơn gió thoảng qua nỗi kinh ngạc thời chính là trận gió lốc. Cả chính đạo lẫn ma đạo có mặt đều cân nhắc tình hình, phe chính đạo sợ Vĩnh Hằng Chi Thành cùng Ma tộc kết minh, như vậy lực lượng phe này gia tăng đáng kể, nhưng người Ma tộc cũng có suy nghĩ riêng, có vẻ như chịu nhận người đứng trước mắt là kẻ đồng tộc.

      Liễu Dật vừa dợm bước lên lôi đài, Lang Vương vội bước tới : “Ma chủ, nhất định phải thắngtrận này, giờ là thời cơ tốt nhất để chúng ta áp đạo chính ma lưỡng đạo, nếu họ đến nhũng nhiễu chúng ta liên miên.”

      Liễu Dật khẽ gật đầu: “Được rồi, lão sư yên tâm. ”

      Liễu Dật chậm rãi bước lên lôi đài, tà áo đen nhàng lay động, vướng chút bụi trần, lại càng tăng thêm vẻ thần bí trước mặt mọi người.

      Mọi người đều lo sợ thay cho Phong Thần, theo tốc độ xuất kiếm khi nãy của Liễu Dật mà , gã chẳng có cơ hội nào thắng được. Tuy vậy, ai nấy đều hồi hộp chờ đợi trận đấu bắt đầu để xem thực lực của thành chủ môn phái thần bí kia như thế nào.

      Hai người đứng đối diện nhau, tay trái Liễu Dật để hờ Bi Mộng Kiếm, chàng cảm thấy trước cuộc chiến Bi Mộng Kiếm linh hoạt hẳn lên, cảm giác bi thương từ thân kiếm truyền vào thân thể Liễu Dật, sau đó chuyển hóa thành sức mạnh thần bí.

      Phong Thần vốn là kẻ rất lãnh tĩnh, gã nghĩ dù khó mà thắng được nhưng thoái lui hoàn toàn thành vấn đề, chỉ cần rơi xuống lôi đài là coi như mình nhận bại, lúc đó đối phương thể nhắm vào mình mà xuất thủ nữa. Chủ ý định, Phong Thần tựa hồ tự tin hơn chút.

      Liễu Dật quan sát Phong Thần, gã vẫn như cũ, già thêm chút nào, xem chừng so với mười năm trước, tu vi của cũng cao hơn nhiều.

      Lão già giám trường bước đến bên hai người : “ tại bắt đầu trận thứ tư.” Vừa dứt lời, lui nhanh về phía sau, như sợ bị hai người đánh trúng bộ xương già.

      Hai người chằm chằm nhìn nhau, chưa vội xuất thủ, Phong Thần trịnh trọng thi lễ rồi : “Mong thành chủ đại nhân hạ thủ lưu tình.”

      Liễu Dật mực im lặng đáp lời, tay phải gác ra sau lưng, với tu vi của chàng, ai cũng biết đó chính là góc độ xuất kiếm nhanh nhất, tay phải chàng thấp thoáng sát cơ khiến người ta cảm thấy bị dồn vào đường cùng.

      Liễu Dật lúc này mới nhàng thốt: “Ra tay , ta định giết ngươi đâu. ” Giọng đầy vẻ khinh thường và miệt thị. Phong Thần tuy trầm tĩnh đến vậy cũng phải nổi giận, ràng là y định sỉ nhục mình mà? Chẳng khác nào gã chẳng có mảy may cơ hội thắng.

      Trường đấu đột nhiên im phăng phắc, người xem cũng yên lặng, tưởng như có thể nghe được cả tiếng gió thổi, ai cũng mở to mắt cố ý xem xem chủ nhân của Vĩnh Hằng chi thành có bản lĩnh gì. Khi nãy lỡ mất cơ hội xem y xuất kiếm nên giờ ai dám chớp mắt, sợ bỏ phí trò vui này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :