Ma Kiếm Lục - Tàn Nguyệt Bi Mộng (272 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 5: DẠ SẤM LIỄU PHỦ, THẬP NHẤT HIỂN ...

      Nghe Thập Kiệt Nhất càu nhàu suốt buổi tối, Liễu Dật chỉ lặng lẽ uống rượu, lòng miên man câu hỏi: “A Cửu này là ai, sao lại có được Bàn Long Ngọc? quá!” Trăng lặn sao mờ, ngắm sắc trời còn sớm sủa nữa. Liễu Dật nhìn sang Thập Kiệt Nhất, có lẽ y uống đủ rồi, miệng vẫn ngừng làu nhàu, ôi... hỏi thế gian tình là gì... Quả thực Thập Kiệt Nhất trách y đuổi A Cửu, cho gã cơ hội để chuyện. Y vỗ vỗ vai Thập Kiệt Nhất: “ , về ngủ , muộn quá rồi, đừng ở đây làu nhàu nữa, sau này nhất định có cơ hội!” Thập Kiệt Nhất mở to cặp mắt say mông lung, nhìn Liễu Dật, lắc lư người đứng lên: “Cái này, là huynh đấy nhé. Lần... lần sau, nhất định phải cho đệ cơ hội chuyện đấy!” Liễu Dật đúng là hết cách với gã ngốc này. Y xoay mình về hướng phòng riêng, vừa vừa bảo: “Ta cho đệ cơ hội chuyện ư? Chẳng biết A Cửu đó có chịu nữa!” Vừa đẩy cửa ra, Thập Kiệt Nhất len vào phòng, kêu hừ hừ, đổ vật ra cái giường hẹp ngủ liền. Thắp ngọn lạp chúc lên, Liễu Dật lắc lắc đầu, cảm thán: “Vô tư lự hiếm thấy, nếu có thể giống như Thập Kiệt Nhất này, mỗi ngày chỉ biết nốc rượu, tự tại biết là chừng nào!”

      Vừa lẩm bẩm, y vừa dùng hết sức đẩy Thập Kiệt Nhất dịch về bên giường, rồi cũng ngả mình xuống. Liễu Dật vừa định thổi tắt nến, Thập Kiệt Nhất đột nhiên mở miệng: “Lão đại, A Cửu nương là người ở đâu, sau này có thể gặp lại ?” Liễu Dật giật bắn mình “Mẹ ơi! Thập Nhất, đệ làm người ta sợ chết khiếp!” Thập Kiệt Nhất mở to mắt, nhưng phải là đôi mắt say sưa, mà là đôi mắt lấp lánh tinh quang và có thần. Đương nhiên Liễu Dật nhận ra đó là đôi mắt mà hạng cao thủ giang hồ mới có. Thập Kiệt Nhất xoay mình, đối diện với Liễu Dật: “Xin lỗi lão đại, đệ chỉ hỏi thế thôi. E rằng sau này gặp lại được A Cửu nương nữa.” Liễu Dật vừa bị giật mình, giờ còn tâm trí nào trả lời câu hỏi của gã nữa, miễn cưỡng đáp: “Thôi nào, thôi nào, thế giới như vậy, đệ chắc chắn gặp lại ta mà.” Đúng vào lúc Thập Kiệt Nhất định truy vấn, đột nhiên Liễu Dật thấy gã hét lên: “Là kẻ nào?” rồi cùng lúc, gã lăng mình ra ngoài cửa, động tác là nhanh. Liễu Dật tuy biết xảy ra gì, nhưng nghe thấy tiếng hét của Thập Kiệt Nhất, đoán rằng có kẻ đến viếng thăm. Trước đây những việc như vậy từng phát sinh rồi, nhưng đám khách đó sau khi ăn nắm đấm của Thập Kiệt Nhất, đều tản mát cả, ngờ hôm nay lại có người đến nữa. Liễu Dật vội xỏ giày, vì y biết, theo sát gã ngốc là lựa chọn tốt nhất. Trăng soi hiển nhiên đủ sáng, nhưng cũng có thể lờ mờ thấy trước mặt Thập Kiệt Nhất có hai người. Họ đều mặc đồ dạ hành bó sát thân, tay cầm trường kiếm, qua bộ đồ bó sát, có thể khẳng định rằng, đó là hai nữ nhân. Thập Kiệt Nhất lúc này tỉnh táo như chưa hề uống rượu, gã giơ tay phải lên, trỏ vào hai người, lớn giọng hỏi: “Đêm khuya đến đây, làm ra cái bộ dạng như vậy, biết hai vị có dụng ý gì?” Lúc này Thập Kiệt Nhất trở nên vô cùng linh mẫn. Mỗi khi sắp động thủ, và chỉ khi động thủ, Thập Kiệt Nhất mới linh mẫn, và hung hãn nữa. trong hai hắc y nữ nhân nén họng, trả lời với giọng thấp trầm: “Dụng ý à, đương nhiên là nhắm vào kẻ sau lưng ngươi!” ràng ả ta cố ý che giấu thanh của mình. Thập Kiệt Nhất phá lên cười: “Con nha đầu vô tri, hãy quá chưởng với ta rồi sau!” Lời vừa dứt, người xông đến trước mặt hai nữ nhân nọ, chưởng nặng giáng xuống họ, trong chưởng chứa nội công thượng thừa.

      Hai nữ nhân đâu ngờ bên cạnh Liễu Dật lại có chiến thần như thế này. Gã dũng mãnh, đánh là đánh, tốc độ kinh nhân, mà sức mạnh lại càng kinh nhân hơn. Trong lúc hoang mang, nữ tử vừa lên tiếng đành vội lắc mình sang bên, hòng tránh khỏi quyền của Thập Kiệt Nhất. Nhưng Thập Kiệt Nhất đâu phải là tên mãng phu bình thường. Trọng quyền bọc giữa màn Tiên Thiên chân khí lạ lùng, giáng thẳng vào bả vai nữ tử vừa cất tiếng, chỉ có điều chạm hơi . Hắc y nữ tử tránh qua rồi, vội vàng dùng tay phải ấn lên vai trái. Đau quá, quyền phong của Thập Kiệt Nhất như đập nứt cả xương vai của ả. Chỉ bằng quyền, Thập Kiệt Nhất tách riêng hai nữ nhân, rồi lại đả thương người, gã liền phá lên cười: “Tẻ nhạt quá, có vài miếng thế mà cũng học kẻ khác rình rình mò mò sao?” Đúng lúc ấy, sau lưng gã, giọng thanh tao của nữ nhân còn lại vang lên: “Dám đả thương tiểu thư nhà ta, hãy đón trường kiếm đây!” Cứ xem tốc độ, Thập Kiệt Nhất cũng nhận thấy, người tự xưng là nha hoàn đằng sau lưng gã hiển nhiên còn lợi hại hơn tiểu thư kia nhiều, nhưng gã tài cao mật lớn, đời nào thèm bận tâm đến ả ta. Gã khẽ xoay mình, hữu thủ bọc trong Tiên Thiên chân khí như cái kềm sắt nắm cứng lấy trường kiếm tay nữ tử nọ, khiến trường kiếm của ả thể tiến lại gần gã dù chỉ phân. Đúng vào lúc Thập Kiệt Nhất đắc ý, đột nhiên lại nghe thấy sau lưng có tiếng . phải, tiếng ấy nhằm về phía gã, mà là... hướng về phía lão đại. Gã ngoái lại, thấy nữ tử ban nãy thọ thương xông về phía Liễu Dật. Thập Kiệt Nhất tức giận, hữu thủ dụng lực chấn gãy thanh kiếm, rồi khua tả chưởng lên, đánh bật hắc y nữ tử trước mặt văng xa đến trượng. Lúc hất ả , Thập Kiệt Nhất chỉ là tiện tay, chứ chưa hề dùng lực. Rồi gã vội vàng tung mình lên, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo hắc y nữ tử lao về phía Liễu Dật. Trong lúc gấp gáp, Thập Kiệt Nhất cũng sử chiêu thức, chỉ chăm chăm tư thế như mãnh hổ vồ mồi, mong chặn được hắc y nữ tử nọ. Vừa đúng lúc hắc y nữ tử nghe thấy tiếng động sau lưng, bèn quay đầu lại nhìn, cẩn thận liền va luôn phải Thập Kiệt Nhất lao tới. Thập Kiệt Nhất nào ngờ còn có kẻ ngốc nghếch hơn cả mình, chạy giữa đường tự nhiên dừng lại, nhưng gã kịp trụ vững thân hình nữa. “Sầm” tiếng, thân thể to nặng của Thập Kiệt Nhất ngã đè luôn lên thân hình nữ tử mặc bộ đồ bó sát.

      Liễu Dật đứng trông, hai nữ thích khách, người bay ra xa bất tỉnh, người bị Thập Kiệt Nhất đè lên, y cảm thấy buồn cười bèn lấy quạt ra quạt, miệng la: “Thảm quá, thảm quá...!” Thập Kiệt Nhất có ý muốn nhỏm dậy, sợ nhỏm dậy xong, nữ tử này lại lao đến Liễu Dật, gã nhìn lên: “Lão đại, đệ khống chế được hai ả này rồi, huynh muốn làm sao đây?” Nữ tử bên dưới đời nào chịu để gã đàn ông bự con như vậy đè lên người mình, tay phải ả huơ trường kiếm, định đâm Thập Kiệt Nhất. Nhưng ả tuy nhanh, mà Thập Kiệt Nhất còn nhanh hơn, gã thò tay trái ra, nắm cứng lấy cổ tay nàng, “canh canh” tiếng, trường kiếm rơi xuống, tay phải của nữ tử nọ bị tay trái của Thập Kiệt Nhất ấn lên. Nơi đâu có áp bức, nơi đó có phản kháng, nhưng nơi đâu phản kháng ghê gớm, áp bức nơi ấy lại càng ghê gớm hơn. Tay trái, rồi hai chân của nữ tử đồng thời xuất động, toan đẩy gã đàn ông người mình xuống, nhưng Thập Kiệt Nhất cũng dùng biện pháp thủ công y hệt, tay phải của gã, rồi hai chân, đè nghiến lên tay trái và hai chân của nữ tử. Cứ như vậy, tư thế trông nhã quan chút nào. Liễu Dật vừa phẩy quạt, vừa nhìn Thập Kiệt Nhất, lắc đầu : “Chậc chậc... được, Thập Nhất, xem ra trong bao nhiêu kỳ công của đệ, chiêu này là thực dụng nhất, đẹp mắt nhất, biết... gọi là gì? Cũng là do sư phụ đệ truyền cho phải ?” Thập Kiệt Nhất nghe Liễu Dật tán thưởng mình, vội vã ngẩng đầu dậy, cười hắc hắc mà rằng: “Lão đại, đây phải là chiêu sư phụ dạy đâu, là đệ tự phát minh, đặt tên gì nhỉ? Đệ chưa nghĩ ra!” đoạn nét mặt gã lộ vẻ hết sức đắc ý. Liễu Dật ngồi xổm xuống, đập quạt lên đầu Thập Kiệt Nhất: “Đệ ngốc hay ngốc giả hả, phí sức như vậy làm gì? Điểm huyệt ả ta chẳng phải là tiện hơn sao?” Thập Kiệt Nhất nghe xong, gật đầu hoài: “Có lý, sao đệ lại nghĩ ra?” Liễu Dật lắc đầu, đứng dậy: “Đơn giản lắm, vì đệ là Thập Kiệt Nhất, ta là Liễu Dật. Đệ mà nghĩ ra mới là lạ đó!” Ngừng lát, y tiếp: “Gỡ mạng che mặt của ả xuống, để ta xem xem thần tiên phương nào lại đến làm phiền Liễu Dật ta!” Nhưng Liễu Dật chú ý đến vẻ mặt Thập Kiệt Nhất. Bây giờ tứ chi gã đều áp lên tứ chi đối phương, chỉ cần động đậy thân mình, đối phương cũng động đậy được,

      chừng đến lúc đó lại bị ả điểm huyệt trước. Thập Kiệt Nhất lộ vẻ khổ sở : “Lão đại, đệ cử động được, huynh tự lại gỡ mạng che của ả ra!” Liễu Dật sốt ruột kêu: “Đệ còn miệng động đậy được mà? Dùng miệng...” Lời vừa ra, hắc y nữ tử biết Liễu Dật bắt đầu xử mình, mà gã ngốc đại nằm lại nghe lời y quá, y gì, gã nhất định làm nấy, trong lúc cấp bách, ả hét toáng lên: “Vô sỉ, hạ lưu, hổ cho cái danh Giang Nam Thư Sinh! ” Liễu Dật nghe xong, giận mà lại cười: “Tiểu nha đầu, Giang Nam Thư Sinh chẳng phải là ta tự xưng, mà là người đời tặng cho ta, nhé! Ta chẳng cần gì cái danh đó, huống hồ ta vốn phải người tốt. Lẽ nào đến Giang Nam này rồi, mà chưa nghe kể về ta ư?” Đoạn đổi giọng: “Thập Nhất, gỡ mạng che mặt của ả ra cho ta, bản công tử phải xem xem là nhân vật cỡ nào, lại dám bảo ta vô sỉ, hạ lưu. Quân đạo tặc mà còn lý... phản rồi, phản rồi! ” Thập Kiệt Nhất cũng rất nghe lời. Thực ra cũng là do sư phụ dạy bảo gã, từ biết phục tùng Liễu Dật, theo Liễu Dật, bảo vệ Liễu Dật. Thập Kiệt Nhất cũng là người trung thực, nhiều năm nay vẫn mực nghe lời sư phụ, đảm bảo an toàn cho Liễu Dật. Thập Kiệt Nhất nhìn nữ nhân nằm bên dưới mình, : “ nương, đừng trách ta nhé, lão đại bảo ta làm vậy... Hơn nữa giờ ta chỉ còn cái mồm này là động đậy được thôi!” đoạn, quả thực gã dùng miệng ngoạm lấy tấm mạng che mặt của nữ tử. Nếu sư phụ Thập Kiệt Nhất mà biết mình có tên đồ đệ thế này, chắc cũng tức đến thất khiếu bốc khói. Nữ tử muốn hét, muốn chửi, nhưng biết phải năng làm sao. Tên xú nam nhân này nằm phục người mình, muốn lấy mạng che của mình, bây giờ ả chỉ có cách ngoảnh đầu sang bên. “Lão đại, là... là...” Thập Kiệt Nhất kinh ngạc nên lời. Liễu Dật sốt ruột quay lại: “Là, là, là cái gì, đệ ... Ô, ra là A Cửu nương, ta lại tưởng ai to gan quá mất. Muộn thế này rồi, A Cửu nương đến tìm tại hạ có việc gì?” Thập Kiệt Nhất nhận ra phía dưới là thánh nữ của mình, muốn gì đó mà sao mở miệng được. Rồi đột nhiên cảm thấy nằm đè lên nàng như thế này hay, gã bèn vội vàng nhổm dậy, cũng dám điểm huyệt, lắp bắp: “A Cửu... Cửu...

      Cửu nương. ... xấu hổ quá! Ta... ta biết... là !” Gã vội vã tha thiết xin lỗi mãi. Lại A Cửu đứng dậy được rồi, cũng buồn phủi bụi đất bám mình, chỉ giơ tay phải bưng lấy vai trái, xem ra rất đau đớn, nét mặt nhợt nhạt. A Cửu đứng dậy, màng đến Thập Kiệt Nhất, chỉ quay sang với Liễu Dật: “Được lắm, Liễu đại tài tử, ngươi còn giở trò mèo khóc chuột, ngươi lợi hại lắm, chẳng phải chỉ vì bức họa sao? Bản nương cần vẽ nữa!” đoạn nàng xoay mình về phía a hoàn, nhưng thân hình lắc lư lảo đảo, có lẽ ban nãy Thập Kiệt Nhất giáng quyền mạnh quá, khiến nàng chịu nổi. Thập Kiệt Nhất bèn ai oán kêu: “Lão đại, huynh hỏi cho ràng , xem có thể giúp được nàng giúp... coi như giúp Thập Nhất đệ đây, được ?” Liễu Dật ngắm Thập Kiệt Nhất, biết nếu , gã ngốc tiểu tử này dám trách móc mình suốt cả cuộc đời. Y lắc đầu than: “Đúng là hết cách rồi, ta về hậu hoa viên, ở đó đợi nàng, đệ gặp nàng chuyện ... ”

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 6: A CỬU THIẾT CHUỶ, HÍ SỌA ĐẠI ...


      Tầm tầm mịch mịch, lãnh lãnh thanh thanh, thê thê thảm thảm thích thích

      Sạ noãn hoàn hàn thời hậu, tối nan tương tức

      Tam bôi lưỡng trản đạm tửu, chẩm địch tha, vãn lai phong cấp?

      Yến quá dã, chính thương tâm, khước thị cựu tương thức

      Đọc xong đoạn, Liễu Dật nhàng ngồi xuống, rót cho mình chén rượu. .

      Mãn địa hoàng hoa đôi tích, tiều tuỵ tổn, như kim hữu thuỳ kham trích?

      Thủ chước song nhi, độc tự chẩm sinh đắc hắc?

      Ngô đồng cánh khiêm tế vũ, đáo hoàng hôn, điểm điểm tích tích.

      Giá thứ đệ, chẩm nhất cá sầu tự liễu đắc? (1)

      thanh ai sầu mà cảm động vang lên sau lưng y, đọc nốt đoạn còn lại của bài từ. Chẳng cần ngoái đầu, Liễu Dật cũng biết người đó là A Cửu... sai, nữ tử đó chính là A Cửu, theo sát nàng là tên hộ hoa sứ giả Thập Kiệt Nhất. A Cửu đợi được mời, nàng ngồi xuống buồn buồn : “ ngờ Liễu công tử cũng thích bài Thanh Thanh Mạn này!” Liễu Dật thủng thẳng uống rượu trong chén: “Thích gì đâu, chỉ là ngẫu nhiên đọc ra mà thôi!”

      A Cửu dùng ánh mắt đánh giá quan sát Liễu Dật. Tuy vào Liễu phủ mấy lần, nhưng nàng chưa từng nhìn kỹ y, đến nỗi trong ấn tượng của nàng, Liễu Dật chỉ tồn tại với cái danh là tài tử, chứ biết tướng mạo của tài tử ấy thế nào. Dưới ánh nến mờ mờ trong hoa viên, Liễu Dật lên với đôi mày kiếm xếch, hiên ngang tuấn, đôi mắt tròn có thần, sâu thẳm và mơ màng, sống mũi cao thẳng, khuôn mặt gần như đạt đến hoàn mỹ, khiến người ta cảm thấy bên trong khí chất thư sinh còn chứa cái gì đó, nhưng diễn tả được, y vận trường bào rộng màu xám, dáng điệu thoải mái, vô câu vô thúc. Tựa hồ hân thưởng tác phẩm nghệ thuật, A Cửu ngồi im chỗ động đậy. Liễu Dật gọi mấy tiếng liền nàng mới có phản ứng, y bèn dùng đúng câu của nàng hỏi: “A Cửu nương, mặt Liễu mỗ có nhọ chăng?” Cảm thấy mình hơi thất lễ, A Cửu đỏ mặt, cũng may nhờ ánh nến mờ mờ che giấu bớt, nếu nàng bối rối đến mức muốn chui xuống đất cho rồi. Nàng vội lắc đầu đáp: “, nhọ!” Liễu Dật phe phẩy quạt, ung dung cầm chung rượu bàn lên, uống hớp: “ về bức họa nào... Ta vốn duy trì thái độ phản đối với chuyện này, nhưng mà... Thập Nhất bắt ta phải hỏi cho .” A Cửu nghe rồi vội : “Thực ra... việc là như vầy. bằng hữu ở xa, với ta có mối sinh tử chi giao, y bình thường thích nhất là thư họa, rằng mê say cũng phải là quá. Nhưng thiên mệnh bất trắc, bằng hữu đó biết vì sao lại mắc thứ quái bệnh, xem ra cũng kéo dài được lâu. Y cầu xin ta chuyện, bình sinh người y kính trọng nhất là Liễu công tử, hi vọng lúc lâm tử được xem Long Phụng Trình Tường Đồ. Vì vậy ta mới năm lần bảy lượt đến làm phiền quý phủ. ” Thập Kiệt Nhất là người thà, vừa nghe kể rơi lệ, thương cảm : “Lão đại, đệ bảo mà! A Cửu nương nhất định là có nỗi khổ riêng, nếu cũng chẳng kiên trì tìm đến huynh như vậy.” Nhưng Liễu Dật chẳng hề xúc động, y nhìn điệu bộ tức cười của Thập Kiệt Nhất, rồi lại nhìn cặp mắt hoảng hốt của A Cửu: “Ố? Là như vậy đấy? Thế A Cửu nương có biết bức Long Phụng Trình Tường Đồ đó quan hệ lớn thế nào ?” A Cửu tựa hồ ngại nhìn thẳng vào ánh mắt Liễu Dật, nàng vội vã quay đầu : “Cái này... A Cửu đương nhiên biết, có điều, việc mà bằng hữu phó thác, A Cửu cho dù thịt nát xương tan cũng phải làm. Liễu công tử chắc cũng hiểu giá trị của tri kỷ trong đời người ta?”

      Thập Kiệt Nhất biết là muốn làm cho A Cửu vui, hay quả thực bị xúc động vì câu chuyện của nàng, gã sôi nổi : “Tốt lắm, có nghĩa khí, ngờ A Cửu nương còn là người trọng tình cảm đến như vậy.” A Cửu ôm quyền đáp: “Thập Nhất đại ca quá khen rồi!” Nghe câu trả lời của A Cửu, Thập Kiệt Nhất tràn trề vui sướng. Liễu Dật vẫn chẳng tỏ vẻ gì. Bức họa quan hệ quá lớn, y thể chỉ vì nghe vài câu vẽ cho người lạ. Y lại uống hớp nữa cho cạn chung rượu, rồi : “Bức họa đó là của hoàng thượng, nếu ta lại vẽ cho , tức là ta phạm tội khi quân, điều đó quan hệ đến sống còn của toàn gia Liễu phủ. biết A Cửu nương từng nghĩ qua cho nhà ta chưa?” A Cửu tựa hồ suy tính, cuối cùng nàng : “Đương nhiên. Điều này Liễu công tử cần lo lắng, bằng hữu của ta chỉ cần trông thấy tranh của Liễu công tử, chứ hề có ý thu lưu. Vì vậy, sau khi y xem xong rồi, chúng ta huỷ bức họa . Vậy , Long Phụng Trình Tường Đồ chẳng phải là vẫn còn nguyên bức sao?” Thập Kiệt Nhất lắng nghe, rồi cười hắc hắc mà rằng: “Đúng là ý hay, lão đại, huynh mau giúp A Cửu nương, đừng lo mấy cái tội khi quân đó nữa!” Liễu Dật nhìn gã ngốc, chỉ muốn đá cho cái, nhưng rồi cố trấn áp cơn nộ hỏa, y lại quay sang A Cửu: “A Cửu nương, những lời phiến diện như thế, bảo Liễu mỗ làm sao tin được? Ta thể vì câu của nương mà đùa cợt với sinh mệnh của hơn ngàn người trong Liễu phủ.” A Cửu tỏ vẻ trầm ngâm, rất lâu nàng lên tiếng, rồi mập mờ : “Vậy... vậy...” Liễu Dật uống hớp rượu, tiếp: “Nếu A Cửu nương nghĩ ra được lý do nào có tính thuyết phục hơn, e rằng Liễu mỗ quả thực hữu tâm vô lực rồi!” Đột nhiên, A Cửu : “Thế này, Liễu công tử, ta có thể đem những châu bảo, mỹ nữ đặt ở đây, đổi lấy thời hạn bảy ngày. Chỉ cần người bạn đó của ta trông thấy bức họa, ta lập tức mang nó trở về, hủy ngay trong Liễu phủ.” Liễu Dật suy nghĩ, nữ tử này muốn dùng tiền tài chỉ để đổi lấy thời gian bảy ngày, có lẽ là cũng chưa biết chừng. Sau đó hủy bức họa , chắc xảy ra việc gì. Thập Kiệt Nhất căn bản chẳng hề cân nhắc, lại vội vàng: “Lão đại, A Cửu nương dùng bao nhiêu kim ngân tài vật như thế để đổi lấy thời gian bảy ngày, việc này huynh nên tin

      Liễu Dật nhìn Thập Kiệt Nhất, rồi lại nhìn A Cửu: “Hừ, lý do này cũng có thể chấp nhận được. Vậy , A Cửu nương, ngày mai mang đồ bảo đảm đến đây, thời hạn là bảy ngày.” A Cửu vội vã gật đầu: “Đa tạ Liễu công tử!” Đoạn nàng lấy vẻ cảm động: “Trời xanh có mắt, người bằng hữu đó của ta chết cũng yên lòng rồi!” Nhưng ai mà biết A Cửu tinh quái kia thực ra nghĩ gì? sâu trong lòng, nàng cười thầm: “Hừ! Ha ha, những vật bảo đảm đó chẳng qua là dùng để đổi lấy bức họa mà thôi! Ta nhận được tranh rồi, đừng bảy ngày, bảy năm nữa ngươi cũng đừng hòng tìm lại được ta! uổng danh Liễu đại tài tử, chẳng phải là bại dưới cái miệng dẻo của A Cửu ta rồi sao, ha ha, ha ha!” Liễu Dật , thông minh cả đời, hồ đồ phút chốc, quên bẵng rằng những tài bảo kia lúc đầu vốn được đưa ra để đổi lấy tranh, có giá trị bảo đảm gì đâu! Cũng tại A Cửu miệng lưỡi lợi hại, che mắt được Liễu Dật. Còn cái tên đứng trong hàng ngũ thập đại kiệt xuất thiếu niên kia, bụng chỉ chứa toàn cơm. Liễu Dật nhìn vẻ cảm động của A Cửu, : “Việc này khỏi cám ơn ta, vì ta vốn cực lực phản đối. Hãy cám ơn Thập Nhất đại ca đứng bên cạnh kìa, gã hộ nhiều đấy!” Cuối cùng, A Cửu cũng ngoảnh đầu lại nhìn thẳng vào Thập Kiệt Nhất. Sao cái gã này lại giống mấy tên chăn lợn ở nhà mình thế biết? Người như vầy mà là trong thập đại kiệt xuất thiếu niên ư? Nhưng vốn từng trải, nàng ôm quyền xúc động : “Thập Nhất đại ca, A Cửu đa tạ huynh thành toàn cho, sau này có cơ hội A Cửu nhất định báo đáp.” Thập Kiệt Nhất như được nghe lời khen đẹp nhất trần gian, vội vàng đáp lễ: “A Cửu nương, ... quá lời rồi, nhọc công mở miệng!” Lời vừa thốt ra, là khiến cả A Cửu và Liễu Dật cùng phá lên cười. Thập Nhất bình thường ở bên Liễu Dật, gần mực đen, gần đèn rạng, đôi khi cũng học được chút ít văn từ, nhưng chỉ lõm bõm, vì vậy gặp lúc bối rối, lại tùy tiện chữ. Lẽ ra phải “nhọc công khen ngợi”, lại quên bẵng chữ “khen ngợi”, trong lúc vội vàng lại sửa thành “mở miệng”, có điều gã vẫn thập phần bội phục phản ứng nhanh nhẹn của mình. Liễu Dật uống hết chung rượu: “Cũng muộn rồi, mình về ngủ !” A Cửu đứng dậy, cố nén cơn đau nhức nơi bả vai: “Vậy A Cửu xin cáo từ, sáng sớm mai gặp lại!” Đoạn nàng quay mình ra ngoài.

      Thập Kiệt Nhất toan , nhưng biết nên thế nào, Liễu Dật vịn vào gã: “Thôi nào, Thập Nhất, về ngủ ! Còn A Cửu đó, ca ca đây sớm muộn gì cũng bảo ta về làm nương tử của đệ!” Thập Kiệt Nhất nghe dứt, phấn khởi ôm cứng lấy Liễu Dật, la lên: “Lão đại, huynh tốt quá! Thập Nhất đời này mãi mãi theo huynh!” Ánh mắt gã phảng phất lộ vẻ kính ngưỡng. Giãy giụa thoát khỏi đôi tay cứng như sắt của Thập Nhất, Liễu Dật vượt lên trước, lầm bầm: “Khào, hảo huynh đệ, để mua cho đệ mỹ nữ vậy!” Tuy là đùa, nhưng nghĩ đến Thập Kiệt Nhất bảo vệ mình bao nhiêu năm, cũng phải thừa nhận, nếu có gã, mình chắc cát bụi trở về cát bụi từ lâu rồi. Xem ra danh nhân cũng có nỗi khổ của danh nhân. Nhìn bóng hai người khuất dần, trong màn đêm đột nhiên vang lên tiếng thở dài: “Vị Linh Phong, Vị Linh Phong, ta nhất định khiến huynh cầm kiếm trở lại!” Nơi phát ra thanh đó, cây cổ thụ trong hoa viên, đầu cành dải liễu, đột nhiên ra trung niên vận bạch y, tuổi chừng tam thập, tay cầm thanh trường kiếm lam sắc. Hơi gió lay động, cành cây lắc lư, người đó chính là Lãnh Kiếm, kiếm giả tối cao trong tam giới trăm năm về trước. Sau cái chết của Vị Linh Phong, y đột nhiên bặt tăm vô tung vô ảnh. Từ đó trở , kiếm giả tối cao của tam giới, niềm kiêu hãnh của Nhân tộc, trở thành thần thoại... -oOo-

      (1) Thanh Thanh Mạn. (Nguyễn Xuân Tảo dịch - Nguồn : thi viện Mai Hoa Trang)

      Lần lần giở giở

      Lạnh lạnh lùng lùng

      Cảm cảm thương thương nhớ nhớ

      Thời tiết ấm lên lại rét

      Càng thêm khó ở

      Rượu nhạt uống đôi ba chén

      chống nổi chiều về gió dữ

      Nhạn bay qua

      đau lòng

      Lại đúng bạn quen biết cũ

      Chồng chất hoa vàng khắp chỗ

      Buồn bực nỗi

      Giờ đây còn ai bẻ nữa

      Đen kịt nhường kia

      mình giữ bên cửa sổ

      Cây ngô đồng gặp mưa bay

      Buổi hoàng hôn thánh thót giọt

      Nối tiếp vậy

      Ghê gớm sao, sầu kia chữ.

      Sau loạn Tĩnh Khang, Lý Thanh Chiếu gặp cảnh nước mất, nhà tan, chồng chết. Thời kỳ này, tác phẩm của bà còn cái vị thanh tân như xưa, mà trở nên ưu tư, chủ yếu bộc lộ nỗi nhung nhớ vong phu Triệu Minh Thành và miêu tả tình cảnh đơn thê lương của mình. Thanh Thanh Mạn – Tầm Tầm Mịch Mịch chính là trong những tác phẩm tiêu biểu điển hình trong thời kỳ này. Câu mở đầu của bài từ này rất đặc biệt, dùng liên tiếp bảy lần điệp từ. chỉ trong lĩnh vực điền từ, dù là trong thi – phú – khúc cũng tuyệt có. Nhưng nó còn chỗ độc đáo ở chỗ, bảy cụm điệp từ rất giàu nhạc tính. Tống từ là thể loại dùng để diễn xướng, vì vậy điệu nhiệp nhàng là điều kiện cần thiết. Bảy cụm từ này đọc lên có cảm giác như nghe tiếng lanh canh khi rắc nắm hạt châu xuống cái khay ngọc. điệu ngân nga trở trở lại, bồi hồi đê mê, uyển chuyển thê thiết, như tiếng thở than khe khẽ của người đắm trong nỗi đau thương cực điểm, nghe mà thấy nỗi sầu úa khó tả tan dần trong lòng và trong gian, ngưng tụ khó tiêu tán, dư vị vô cùng. Tâm trạng buồn bã, lại thêm thời tiết dở ẩm dở lạnh, từ nhân ngủ được. Nếu có thể lặng lẽ ngủ, may ra tạm thời trốn tránh được nỗi thống khổ trong khoảng thời gian, nhưng càng nhắm mắt càng khó yên giấc, bất giác từ nhân lại nhớ tới người bạn lòng quá cố. Nàng khoác áo trỗi dậy khỏi giường, chiêu ngụm rượu nóng, nhưng cái lạnh là do nỗi đơn gây nên, mà rượu cũng như trà, uống mình làm sao chữa được đơn. Quạnh quẽ bên chung rượu, giữa lúc thời tiết u ám, mây dày trĩu nặng, gió lạnh lùa tới từng cơn, đột nhiên lại nghe thấy tiếng kêu bi ai của cánh nhạn lẻ loi. thanh ai oán như xé ngang bầu trời, lại lần nữa xoáy mạnh vào vết thương lòng còn chưa kín miệng của từ nhân. Ôi nhạn, sao tiếng kêu của ngươi lại thê thiết như vậy, lẽ nào ngươi cũng giống ta, mất người bạn lòng, để quãng đời còn lại phải thân bóng đối diện với trùng điệp núi với nhấp nhô mây ? Nghĩ ngợi mông lung, ánh mắt mê mang, mơ hồ...

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 7: LONG PHỤNG TRÌNH TƯỜNG, TỐNG TẨU ...

      Mở bừng mắt ra, cái trông thấy đầu tiên là ánh mặt trời chói chang, Thập Kiệt Nhất lật mình dậy, vặn lưng cách lười nhác, ngủ thoải mái. Người khoẻ, tâm trạng tốt là ngủ rất ngon, mở mắt ra thấy mặt trời bò lên tận con sào. “Ái... lão đại đâu mất rồi?” Thập Kiệt Nhất lẩm bà lẩm bẩm. Gã chạy ra hậu hoa viên, đoán rằng lão đại nhất định ở đó, mỗi lần y dậy sớm, đều đến nghe Băng Nhi tấu cầm, hầu như thành thói quen rồi. Thập Kiệt Nhất quá hiểu lão đại, Liễu Dật quả nhiên ở hậu hoa viên, nhưng phải là nghe Băng Nhi dạo đàn, mà cũng phải là xem Thanh Nhi nhảy múa. Chỉ thấy Băng Nhi bưng nghiên, Thanh Nhi liên tục đưa bút qua cho Liễu Dật, ra y vẽ bức tranh mà A Cửu cầu. Thập Kiệt Nhất vội vàng chạy lại: “Lão đại, sao huynh dậy sớm thế? Hắc hắc, vẽ tranh hả? Vẽ đẹp quá! Con rắn này sao lại có cả móng vuốt, ơ đây phải là, vẽ rắn thêm, thêm cái gì ấy nhỉ?” Thanh Nhi cười hi hi: “Phải, vẽ rắn thêm chân!” Thập Kiệt Nhất vội vàng ứng tiếng: “Ừ, vẽ rắn thêm chân... đúng rồi, lão đại, con gà trống này sao huynh vẽ gầy thế, mà đuôi sao lại dài làm vậy?” Liễu Dật tâm trạng vốn thoải mái mà cũng thể chịu đựng nổi, y vỗ bàn quát: “Đệ rắp tâm đến chọc tức ta phải ? Mau cút , nếu ta thôi vẽ tranh bây giờ, bảo A Cửu nhà đệ tìm người khác vẽ cho!”

      Thập Kiệt Nhất bối rối, hiểu mình lại sai ở chỗ nào. Nhưng vì A Cửu, để cho việc vẽ tranh được hoàn thành, gã lập tức ngậm chặt miệng. Băng Nhi đứng bên cạnh cười vụng: “Công tử, Thập Nhất đại ca vốn là người như vậy rồi, công tử tức giận với huynh ấy làm gì?”

      Liễu Dật để ý đến lời Băng Nhi, cứ chăm chú vẽ tiếp. Trông y có vẻ công tử bột, hời hợt thờ ơ, nhưng khi vẽ tranh hay xem sách, y hoàn toàn đặt hết tâm trí vào đó, người bình thường thể làm y phân tâm. Đương nhiên, Thập Kiệt Nhất là ngoại lệ. Đúng lúc đó, từ phía cổng hậu hoa viên truyền đến thanh hết sức ngọt ngào: “Là ai khiến cho Liễu đại tài tử của chúng ta tức giận vậy?”

      Thập Kiệt Nhất ngoảnh nhìn về phía đó, trông thấy A Cửu. Hôm nay nàng đổi cách ăn vận, lại có trang điểm, mình tấm áo dài màu tím, bên ngoài khoác tấm sa mỏng trắng , vô cùng xinh đẹp, trông tựa tiên nữ giáng trần.

      Lúc đó Liễu Dật cũng thay đổi động tác, y cầm bút đưa qua cho Thanh Nhi, rồi thở dài : “Vẽ xong rồi...” A Cửu bước lại gần, nghe Liễu Dật vẽ xong, nàng vội vàng nhìn xuống bức hoạ đặt bàn, nhưng xem qua lại hề lộ vẻ vui mừng, mà đôi mắt như ánh lên nỗi thất vọng. A Cửu hỏi Liễu Dật: “Liễu công tử, đây mà là Long Phụng Trình Tường Đồ ư? Ta thấy rất bình thường, tranh như thế này ta cũng vẽ được... Liễu công tử, phải chăng công tử gạt ta?”

      Băng Nhi nghe đoạn, lập tức phản đối: “Hừ, nha đầu kia, công tử nhà ta vẽ bức tranh này mất hai canh giờ mới xong. Tranh đẹp như vậy, ngươi lại xuất ngôn vũ nhục, hoài nghi họa pháp của công tử nhà ta, ngươi cũng...”

      Lời còn chưa dứt, Liễu Dật ngăn Băng Nhi, rồi cầm quạt lên, nhàng quạt: “A Cửu nương nghi ngờ tranh của Liễu mỗ như vậy, lẽ nào A Cửu nương xem qua bức Long Phụng Trình Tường Đồ thứ nhất rồi sao?”

      Nét mặt A Cửu lộ vẻ hoang mang, nhưng chỉ trong thoáng, để người ngoài nhận thấy, nàng lắc lắc đầu, giải thích: “ phải là A Cửu xem qua bức thứ nhất, chỉ có điều tranh này nhìn bình thường quá, giả sử vào tay vị bằng hữu đó của ta, y còn vẽ đẹp hơn... Xem ra Liễu công tử khả năng cũng chỉ có vậy, nếu cứ nhìn cách thể ở đây. A Cửu cần bức tranh này nữa, ta về cho bằng hữu biết đạo hạnh công tử cao thâm đến đâu là được rồi

      Thanh Nhi nghe , tức giận quát: “Ngươi... công tử có lòng tốt vẽ cho ngươi, ngươi lại sỉ nhục như vậy!” Liễu Dật lại hề tức giận, mà chỉ ung dung cầm chiếc quạt gấp, khe khẽ phẩy, rồi nhàng ngâm: “Thiên cổ giang san, giang lãng tài tận, hà nhân chi quân tâm...” rồi lắc đầu với Băng Nhi: “Giúp ta pha bình trà xanh !” Băng Nhi gật đầu ứng tiếng: “Dạ, công tử!” đoạn quay mình lui ra. A Cửu nhìn Liễu Dật, ánh mắt như có thể giết chết y: “Xem ra giang hồ đồn đại quá sai lệch, ngờ Liễu công tử là dạng mua danh chuốc tiếng, Giang Nam tài tử cũng chỉ có ý nghĩa phô trương mà thôi!” Thập Kiệt Nhất lúc này mới xen vào: “A, A Cửu nương, lão đại ta vẽ đẹp ư? Ta thấy đẹp đó chứ!”

      A Cửu nghe thấy, nổi giận quát: “Ngươi hiểu cái gì? Liễu công tử muốn vẽ tranh cho A Cửu này, A Cửu cũng chẳng cưỡng ép làm khó người. A Cửu cáo từ!” đoạn nàng quay mình ra ngoài. Thập Kiệt Nhất cuống lên, vốn muốn làm cho A Cửu vui, nhưng ngờ lão đại lại hại mình, vẽ bức tranh chẳng ra gì. Gã cuống lên muốn chạy theo, nhưng biết làm thế nào. Lúc đó, Băng Nhi mang trà đến, đưa cho Liễu Dật. Liễu Dật đón lấy trà, với A Cửu: “ nương khoan , tuy rằng bách vô nhất dụng thị thư sinh, nhưng thư sinh như Liễu Dật ta là người là làm, nhận lời vẽ tranh cho , nhất định là vẽ cho tử tế.” Dứt lời, y nâng trà lên uống. A Cửu vừa ngoái đầu, vừa tức giận : “Vẽ bức tầm thường như vậy, ngươi còn nhàn tâm uống trà, lẽ nào gọi là nhận lời ....”

      rồi quay hẳn mình lại. Lời chưa dứt, nàng đứng sững ra, hai mắt mở lớn, tựa hồ nhìn thấy thứ gì thể tin nổi. Liễu Dật uống trà chưa vào đến dạ dày, phun đầy xuống bức tranh, lúc đó cảnh tượng kỳ lạ ra.

      Kim quang vụt tỏa lấp lánh, sáng rực hơn cả ánh thái dương. Kim long trong tranh sống động trỗi dậy, lượn vào trung, dáng vẻ uy nghiêm dũng mãnh. Phượng hoàng tung cánh bay theo kim long, thi thoảng cất lên những tiếng kêu êm tai. Kim quang rọi sáng thân hình mọi người, sưởi ấm tâm linh, khiến ai nấy cảm thấy ngọt ngào vô cùng, niềm hưng phấn khó tả trào lên trong tâm hồn họ. Tất cả đều kinh ngạc, cảm thán. Đột nhiên Thập Kiệt Nhất kêu to: “Con rắn và gà trống trong tranh của huynh sống kìa, tuyệt quá!”

      Thanh Nhi tiếp tục ngắm cảnh tượng khó tin diễn ra trong trung, lầm bầm trả lời Thập Kiệt Nhất: “Đồ ngốc, đó là con rồng và phượng hoàng, phải là rắn và gà trống!” Ngoài Liễu Dật, ai nấy đều há hốc miệng, mắt như mở lớn lên gấp đôi. Cuối cùng, qua thời khắc chừng cạn chén trà, rồng và phượng hoàng lại quay trở vào trong tranh. Mọi người lúc lắc đầu như dám tin, muốn chắc là mình nằm mơ. A Cửu cắn lấy đầu ngón tay, như kiểm chứng xem những gì vừa nhìn thấy có phải là giả . Rồi lấy lại bình tĩnh, nàng chạy đến, ngắm bức tranh tầm thường bàn, lẩm bẩm: “Lạ quá, bức của phụ hoàng cũng thần kỳ đến như vậy?” Liễu Dật xoè cái quạt gấp, hỏi: “A Cửu nương gì thế? Vẫn ngờ ta lừa sao?” A Cửu vội vàng đáp: “Liễu... Liễu công tử, tranh... tranh của công tử quả thực càng lúc càng thần diệu!” Đúng lúc đó, Liễu Mục Tịch dẫn toán gia đinh xộc tới. Vừa thấy Liễu Dật, lão kêu to: “Ban nãy ta nghe người nhà có rồng và phượng ở phía này, sao giờ thấy đâu nữa, lẽ nào hoa mắt ư?” Liễu Dật vội vàng: “Chắc là hoa mắt !” Liễu Mục Tịch nhìn bộ dạng của Liễu Dật, tiến đến trước bàn, ngắm nghía bức tranh, rồi lắc đầu : “Dật nhi, hai năm vẽ, con kém nhiều đấy. Bức này chẳng có tý linh khí nào cả!” Liễu Dật gật đầu: “Ừm, là hài nhi lười biếng, sau này hài nhi nỗ lực.”

      Đúng lúc đó, tên gia đinh cuống quýt chạy vào, cuống quýt kêu: “Lão... lão... lão gia, hay rồi!” Liễu Mục Tịch nhìn điệu bộ hoảng hốt của tên gia đinh, hỏi: “Chuyện gì mà sợ hãi như vậy?” Gia đinh vội vã đáp: “Lão... lão gia, trước cửa kéo đến bao nhiêu là người, ... vừa rồi nhìn thấy trong Liễu phủ có rồng phượng thân, muốn vào... bái yết... rồng và phượng hoàng.”

      Liễu Mục Tịch nghe vậy, lẩm nhẩm: “Quả thực có chuyện này, ban nãy đâu phải là hoa mắt? Mau, theo ta ra cửa xem!” Đoạn, cả đám người theo nhau về phía cổng. Liễu Mục Tịch khuất, Liễu Dật lắc đầu: “Xem ra gây phiền cho Liễu phủ rồi!”

      A Cửu ngắm bức tranh, thầm nghĩ: “ ngờ họa pháp của tên mọt sách này lại tiến bộ thần tốc như vậy, có thể truyền được cả linh khí của mình vào bức tranh, quả thực là nhân tài trăm năm có .” Thập Kiệt Nhất lúc này chạy lên, cười hắc hắc mà rằng: “A Cửu nương, lão đại ta vẽ bức tranh sống như vậy, còn huynh ấy vẽ kém ?” A Cửu ôm quyền hướng về Liễu Dật: “Hối hận hối hận! Liễu công tử, là tiểu nữ tử có mắt tròng, vừa rồi mạo phạm.” Liễu Dật lắc lắc đầu, khe khẽ : “Thiên lý mã và Bá Nhạc từ đầu vốn ở cùng nhau, cái này thể trách A Cửu nương. Có lẽ tranh Liễu mỗ vẽ khiến người khác khó hiểu, thực ra là phải trách Liễu mỗ.”

      A Cửu đỏ mặt: “Liễu công tử, bức tranh này ta mang nhé?” Liễu Dật nhìn nàng, gật đầu: “ảy ngày, đừng quên giao hẹn của chúng ta đó!” A Cửu gật gật đầu: “Tạ công tử tứ họa, A Cửu nhất định giữ lời hứa!”

      Băng Nhi lườm A Cửu, cố ý : “Hừ, bây giờ mới biết tranh của công tử nhà ta là bảo bối, hiểu ban nãy suy nghĩ cái gì nữa? Mắt gắn sau lưng à?” A Cửu nghe thấy nổi giận: “Ngươi...” Liễu Dật giơ quạt đập vào đầu Băng Nhi, : “Tiểu nha đầu, được vô lễ!” Băng Nhi tấm tức dẩu môi. A Cửu xếp gọn bức tranh lại, ôm quyền vái chào: “Liễu công tử, hậu hội hữu kỳ!” Liễu Dật gật gật đầu, phản ứng gì. Thập Kiệt Nhất khác, gã hét lên: “A Cửu nương, mau mau trở lại nhé!”

      A Cửu tưởng Thập Kiệt Nhất sợ bị mất bức họa, bèn ôm quyền : “Thập Nhất đại ca, huynh yên tâm. A Cửu nhất định mau quay về!” đoạn nàng xoay mình khỏi hậu hoa viên. A Cửu vừa khuất, Băng Nhi và Thanh Nhi cùng kêu lên: “Công tử giỏi quá, vẽ tranh mà thành !”

      Liễu Dật vừa nhìn hai ả, vừa ngồi xuống bên chiếc bàn đá: “Công tử giỏi như vậy, bây giờ phải chăng là đến lượt các ngươi? Thanh Nhi và Băng Nhi hãy diễn tấu lúc cho công tử xem nào!” Băng Nhi và Thanh Nhi nghe xong, nhìn nhau cười...

      Tiếng đàn trong trẻo, điệu múa uyển chuyển, rượu nồng và thơm, vui vầy giữa trăm hoa, bên mỹ nhân tựa thiên tiên, Liễu Dật ngả mình xuống, đây chẳng phải là bức tranh đầy đủ về hoa hoa công tử hay sao?

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 8: HOÀNG ĐẾ MẬT CHỈ, BI TÙNG THIÊN ...

      Bấm đốt ngón tay, sang ngày thứ bảy. Theo như A Cửu , bây giờ lẽ ra tranh phải đưa về tới rồi. Thời gian lúc đó là giữa ngọ, A Cửu tại sao vẫn chưa trở lại? Liễu Dật trầm tư suy nghĩ. Ban đầu tống tiễn được A Cửu, y cho rằng vậy là giải quyết được tiểu sát tinh, nhưng giờ khi ả nha đầu đó quay lại... lẽ nào... A Cửu lừa y? Lơ đãng nghe Băng Nhi dạo cầm, lơ đãng xem Thanh Nhi nhảy múa, Liễu Dật cứ uống hết chén rượu này đến chén rượu khác.

      Còn Thập Kiệt Nhất, gã trông chờ A Cửu suốt bảy ngày. Hôm nay, từ sáng gã chạy ra cửa ngóng đợi. Đúng lúc ấy, Thập Kiệt Nhất hoảng hốt chạy vào, Liễu Dật nhìn thấy gã, vội hỏi: “Sao rồi? Phải chăng có tin tức gì?” Thập Kiệt Nhất lập cập gật đầu: “Phải, lão đại!” đoạn gã cầm lấy chén rượu, uống hơi cạn sạch.

      Liễu Dật hỏi: “Thế người đâu? ở đâu?” “Người ở đây!”

      câu , bởi giọng bán nam bán nữ, nghe như phát ra từ nhân. Liễu Dật ngoảnh lại lé mắt nhìn, Liễu Mục Tịch từ hướng đại sảnh tới, sau lưng là ba người ăn vận kiểu thái giám cung đình. Liễu Dật nhận ra người vừa cất tiếng là kẻ dìu đỡ hoàng thượng lần trước, lúc y đến dâng tranh. Nghe lão tinh đó rất được hoàng thượng sủng ái.

      Y vội đứng dậy, tiến lên đón, khom mình : “Tạ công công vẫn mạnh giỏi!” Tên thái giám cung đình được gọi là Tạ công công khoát tay: “Các ngươi lui hết ra!” đoạn đuổi cả phụ thân của Liễu Dật là Liễu Mục Tịch . Chớp mắt cả hậu hoa viên chỉ còn lại ba người Liễu Dật, Thập Kiệt Nhất và Tạ công công đó. Liễu Dật vội thỉnh Tạ công công ngồi, rồi giải thích: “Tạ công công, người Liễu mỗ nhắc ban nãy phải là công công, mà là... nương.”

      Tạ công công mỉm cười gật đầu: “ nương? Tên gọi A Cửu phải ?” “"Hỏng rồi, lão sao lại biết tên ta? Lẽ nào... Bức họa đó bị người của hoàng thượng phát ?” Liễu Dật lập tức đoán rằng Tạ thái giám biết về bức Long Phụng Trình Tường Đồ thứ hai. Nhưng Thập Kiệt Nhất miệng thông thống như cống đậy nắp vội vàng kêu lên: “Công công, sao ông biết vị nương đó tên là A Cửu?”

      “Trời, Thập Nhất ơi Thập Nhất, cả đời Liễu Dật này bị hủy trong tay ngươi rồi!” Liễu Dật vốn suy nghĩ tìm lý do lấp liếm cho qua, ngờ Thập Kiệt Nhất lanh miệng đến thế, lại tuột hết cả ra. Nét mặt Tạ công công bỗng dưng đông cứng: “Liễu Dật, ngươi biết tội chưa?”

      Liễu Dật nghe thấy, sớm sợ đến toát mồ hôi lạnh. Nếu bức họa đó của A Cửu bị hoàng thượng biết được, toàn gia Liễu phủ lớn bé hơn ngàn người đều khó bảo toàn được tính mệnh, tội khi quân này ai có thể gánh nổi. Ôi! Nhất thất túc thành thiên cổ hận(1). Liễu Dật trong lòng lúc này ngập tràn những ăn năn. Liễu Dật vội đứng dậy, cúi đầu thưa: “Liễu Dật biết tội!” ra câu ấy xong, mặt y lấm tấm đầy những hạt mồ hôi lớn. Tạ công công cũng đứng dậy: “Biết tội là tốt rồi. Lần này hoàng thượng phái ta đích thân đến Giang Nam, truyền mật chỉ cho ngươi, mong ngươi có thể lập công chuộc tội.”

      Liễu Dật nghe có thể lấy công chuộc tội, biết là công gì? Hoàng thượng bắt ta làm gì? Tạ công công ngay: “Lần này, Cửu công chúa lén trốn ra khỏi cung, hoàng thượng cũng rất phiền lòng. Có điều... khi biết Cửu công chúa mang Long Phụng Trình Tường Đồ theo, hoàng thượng minh liền đoán ra, Cửu công chúa nhất định đến Giang Nam tìm Liễu công tử.”

      (1) kiếp sa chân, muôn kiếp hận

      Lão ngừng lát rồi tiếp: “Nên biết, bức tranh đó và Cửu công chúa đều là mệnh căn của hoàng thượng. Cửu công chúa biệt nửa tháng, chút tin tức gì. Sau đó mật thám hoàng cung cấp báo: Cửu công chúa đường từ Giang Nam trở về biến mất cách vô cớ.” “Khoan, khoan !”

      Liễu Dật càng nghe càng hiểu, y vốn cho rằng Tạ công công phát ra mình vẽ cho A Cửu bức Long Phụng Trình Tường Đồ thứ hai mới tới để vấn tội, nhưng hóa ra phải. Cửu công chúa mà Tạ công công là ai vậy? Cửu công chúa đem bức Long Phụng Trình Tường Đồ đến Giang Nam tìm y làm gì? Lão thái giám lạ lùng nhìn Liễu Dật: “Làm sao thế, Liễu công tử?”

      Liễu Dật hỏi: “Tạ công công Cửu công chúa đó là...”

      Lão thái giám đáp: “Chính là nương tự xưng ‘A Cửu’ đó, mà nàng còn đem theo rất nhiều châu bảo danh quý đến thăm Liễu công tử, lẽ nào Liễu công tử có ấn tượng gì, hay là, quên rồi...”

      Liễu Dật vội vã gật đầu: “Ồ, đúng, phải phải!” ra A Cửu nương là tiểu công chúa được sủng ái nhất bên mình hoàng thượng, ta sao có thể ăn ngạo mạn. Liễu Dật bắt đầu hiểu.

      Rồi y hỏi: “ biết mật chỉ của hoàng thượng ra sao?” Lão thái giám : “Tuy việc Cửu công chúa thất tung liên quan gì đến Liễu công tử, nhưng mà...Cửu công chúa rốt cục vẫn vì Liễu công tử mà mất tích. Vì vậy, hoàng thượng hi vọng Liễu công tử trong vòng ba tháng phải tìm thấy Cửu công chúa, đưa công chúa hoàn toàn nguyên vẹn về cho hoàng thượng.”

      Liễu Dật cảm thấy khó xử: “Việc này... e là, Tạ công công, thời gian ba tháng chẳng phải là gấp quá sao, mà tiểu sinh giờ lại chẳng có chút manh mối gì.”

      Lão thái giám : “Nhưng ý của hoàng thượng là như vậy đấy!” Liễu Dật khiếp đảm hỏi: “Công công, nếu... trong ba tháng mà tìm được Cửu công chúa... sao?”

      Tạ công công làm động tác hết sức dễ hiểu, tay phải chìa ra, xoẹt ngang qua cổ, miệng còn thêm câu: “Nhục nhã!”

      Liễu Dật hoang mang: “Công công rằng hoàng thượng chặt đầu Liễu mỗ ư?” Lão thái giám lắc đầu: “Làm sao mà chặt đầu công tử được?”

      Liễu Dật áp tay lên ngực: “Vậy tốt, vậy tốt...” Tạ công công : “Nhưng mà nhất định là chặt đầu toàn gia công tử!”

      Liễu Dật nghe dứt, xém tí nữa bất tỉnh: “Công công, xin người trước mặt hoàng thượng hãy giúp cho Liễu mỗ vài lời.”

      Tạ công công cười: “Việc này đơn giản, sau này chưa chừng còn phải phiền Liễu công tử vẽ giúp bức tranh.

      Chỉ có điều Liễu công tử cần thu xếp cho kịp, ta ở trước mặt hoàng thượng cũng cố giúp để kéo dài thời gian thêm ít lâu.” Liễu Dật nghe xong, lo lắng đến ướt đẫm đầu tóc, vô duyên vô cớ lại nảy sinh cái chuyện tày trời này, y vội vã: “Công công yên tâm, Liễu Dật nhất định đưa Cửu công chúa an toàn về bên hoàng thượng.”

      Lão thái giám cười gật đầu: “Ừ, tốt... Liễu công tử hiểu thánh ý, vậy lão ** cáo từ thôi!”

      Liễu Dật cười mơn: “Để Liễu mỗ tiễn công công...” Cuối cùng cũng tống táng được lão nhân chết tiệt, nhưng Liễu Dật mặt mày buồn rười rượi, cùng Thập Kiệt Nhất ngồi lặng lẽ uống rượu trong hậu hoa viên. Thập Kiệt Nhất vừa uống vừa cảm thán: “ ngờ, A Cửu nương lại là Cửu công chúa của hoàng thượng.”

      Liễu Dật cũng gật đầu: “Ta cũng sơ suất quá, để cho tiểu nha đầu đó lừa, giờ chúng ta phiền phức to rồi. Thời hạn chỉ có ba tháng, nếu kiếm được Cửu công chúa, toàn gia Liễu phủ, già trẻ lớn bé đều khó giữ được cái đầu!”

      Thập Kiệt Nhất : “Thế ngày mai chúng ta ra ngoài tìm thử xem, chừng tìm được A... Cửu công chúa đấy!” Liễu Dật lắc đầu: “Trời đất bao la thế này, tìm người khác nào đáy bể mò kim. Nếu có người cố ý đem giấu công chúa , chúng ta lại càng có cách nào tìm được.”

      Thập Kiệt Nhất nghe vậy, cũng bắt đầu trở nên buồn bực. Việc này làm thế nào, lão đại quả sai, trời đất bao la như vậy, muốn tìm người khó, huống hồ nếu nàng bị người ta bắt, đúng là hết cách . Đúng lúc đó Liễu Mục Tịch từ đại sảnh vội vàng chạy tới: “Dật nhi, xảy ra chuyện gì, làm sao sủng thần của hoàng thượng lại đến nhà chúng ta thế?”

      Liễu Dật đứng dậy: “Lại chẳng phải là vì A Cửu kia hay sao!” Liễu Mục Tịch nhăn tít cặp lông mày: “A Cửu nương ấy à?”

      Liễu Dật phẩy quạt, đem câu chuyện ban nãy kể ra. Liễu Mục Tịch thở dài: “Ôi! Làm sao... làm sao lại phát sinh chuyện này? A Cửu đó... công chúa... hại chết Liễu phủ ta rồi. Vô ở nhà chơi gì mà được, ta chạy tới Giang Nam làm gì biết.”

      Nhìn vẻ bất an của Liễu Mục Tịch, Liễu Dật đứng dậy : “Cha ơi, cha đừng lo. Dật nhi nghĩ kỹ rồi, ngày mai thu dọn hành lý, ra ngoài tìm kiếm tin tức công chúa, đằng nào cũng còn thời hạn ba tháng nữa, con tin rằng chỉ cần con tìm, nhất định có kết quả.” Liễu Mục Tịch thở dài: “

      Thiên hạ rộng lớn như thế, làm sao tìm nổi người?” Liễu Dật suy nghĩ, tựa hồ sớm có đáp án: “Con nhớ hình dáng A Cửu rồi, chỉ cần con vẽ người giống hệt, thầm dò hỏi chắc cũng được!”

      Liễu Mục Tịch nghe vậy, vội kêu: “Con được vẽ nữa, vẽ bức tuổi thọ con giảm năm đó!”

      Liễu Dật lắc lắc đầu: “Cha, giờ quan hệ đến toàn gia Liễu phủ, lẽ nào Liễu Dật chỉ vì tham luyến năm dương thế mà nỗ lực vì tính mệnh của hơn ngàn người trong nhà?”

      Liễu Mục Tịch nhìn Liễu Dật, gật đầu: “Dật nhi, con quả thực trưởng thành rồi, nếu vậy con hãy cố gắng làm . Cha chuẩn bị mọi thứ chu đáo cho con. Nếu ông trời khăng khăng muốn lấy mạng Liễu gia, Liễu Mục Tịch ta cũng đành nhắm mắt.” đoạn, lệ già chan chứa, đối mặt với tai bay vạ gió, lão nhân này có thể làm gì đây? Nam nhi nhiệt huyết, thấy người thân bi thương như vậy, có thể làm được gì?

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 9: NHẤT VÔ THÀNH, THỜI QUANG TUỲ ...

      Trước cửa Liễu phủ. thiếu niên trẻ trung tuổi chừng hai mươi, khuôn mặt tuấn vương đầy những ưu sầu, thân hình mảnh khảnh kín trong bộ trường bào rộng màu xám. Sau lưng là gã lực lưỡng, cánh tay to bằng bắp đùi y, vồng ngực cao rộng, dáng điệu như muốn : “Ai khỏe bằng ta đây!” Hai thiếu niên đó chính là Liễu Dật và Thập Kiệt Nhất. Chẳng làm thế nào khác được, mật chỉ của hoàng thượng buộc họ trong ba tháng phải tìm được Cửu công chúa, nếu hơn ngàn người của Liễu phủ khó tránh khỏi kiếp nạn. Vì ngàn người đó, Liễu Dật đành phải dắt theo Thập Kiệt Nhất, bắt đầu lao vào cuộc kiếm tìm vô vọng. Liễu Mục Tịch hết sức lo lắng cho tiểu nhi tử. Xưa nay Liễu Dật luôn ở bên mình lão, nay lại rời xa, khỏi phải cũng biết lão lo lắng đến chừng nào. Nhưng chẳng đặng đừng, lão đành chuẩn bị đầy đủ hành lý cho Liễu Dật, lại dặn dò Thập Kiệt Nhất bảo vệ y, rồi sợ lộ phí đủ dùng, nên lấy thêm năm vạn lượng bạch ngân sai Thập Kiệt Nhất giữ, phòng những việc bất ngờ. Liễu Dật nhìn Liễu Mục Tịch, thấy cha sau đêm dường như xanh xao rất nhiều. Bình thường vì y ham chơi, luôn bị cha trách mắng, nhưng giờ ngẫm lại, những lời trách mắng ấy thân thiết biết bao, làm người ta phải nhung nhớ biết bao. Liễu Dật quỳ xuống thưa: “Phụ thân đại nhân, đều là tại con hư đốn, khiến toàn gia Liễu phủ gặp họa. ngày kia tìm được Cửu công chúa rồi, Liễu Dật thay đổi tính khí, ngoan ngoãn lo việc khoa cử công danh.”

      Liễu Mục Tịch bước tới đỡ Liễu Dật dậy: “Dật nhi, đừng nghĩ ngợi quá! Những chuyện trời đất sắp đặt, việc gì phải viện nhiều lý do vô vị thế? Chuyện xảy ra rồi, đành phải giải quyết thôi!” Liễu Dật ngẫm nghĩ lời cha, có lẽ đúng là trời đất sắp đặt... Nếu , tên thư sinh vô dụng như mình, làm sao mà bị cuốn vào việc này được? Liễu Dật đứng dậy: “Cha, sắp tới Dật nhi ở bên cạnh, thể chăm sóc cha được, cha hãy tự bảo trọng nhé!” Liễu Mục Tịch cười: “Ha ha, xú tiểu tử, con trở nên hiếu thuận như thế từ lúc nào vậy? Bình thường có lúc nào con làm cha tức đâu!” Liễu Dật làm mặt xấu: “Tóm lại, cha bảo trọng, chuyến này Dật nhi hết sức cẩn thận, cha cần lo lắng nhiều!” đoạn y quay mình , trèo lên lưng ngựa. Thập Kiệt Nhất cũng nhảy lên yên, sẵn sàng chờ lệnh xuất phát. Liễu Mục Tịch nhìn con: “Xú tiểu tử, đường đừng gây chuyện. Nhất định phải tìm được công chúa nhé!” Liễu Dật đáp: “Cha yên tâm!” rồi kẹp hai chân, thúc ngựa chạy về hướng tây, Thập Kiệt Nhất liền bám theo sát gót. Nhìn Liễu Dật xa dần, hai mắt Liễu Mục Tịch ướt nhòe. Tuy nhiệm vụ nghe rất đơn giản, chỉ là tìm công chúa, nhưng ai mà biết công chúa ở đâu? Bị kẻ nào bắt mất rồi? xảy ra chuyện gì? Thấy con phải xa, Liễu Mục Tịch lòng đau như cắt, việc mà xong, lão đầu bạc phải tiễn kẻ đầu xanh... Giang hồ hiểm ác!

      “Thiên hạ hùng xuất ngã bối

      Nhất nhập giang hồ tuế nguyệt thôi.

      Hồng đồ bá nghiệp đàm tiếu trung

      Bất thắng nhân sinh nhất trường túy” (1)

      Liễu Dật la to: “Hay cho câu, nhất nhập giang hồ tuế nguyệt thôi. Liễu Dật ta phải xem xem cái giang hồ này nó như thế nào?”

      (1) VoDanhKhach dịch - Nguồn: vietkiem.com

      Gió mây trời đất có ta đây

      Dấn bước giang hồ nguyệt phai

      Cơ đồ nghiệp như cười

      Làm sao sánh được giấc say.

      Thập Kiệt Nhất cưỡi lưng ngựa, phi bên trái Liễu Dật, cười ngây ngô mà rằng: “Lão đại, đệ muốn nếm thử giang hồ nhiệt huyết này từ lâu rồi, đáng tiếc mãi tới nay mới có cơ hội. Hắc hắc, bây giờ rốt cục cũng có thể thi triển quyền cước rồi!” Liễu Dật nhìn Thập Kiệt Nhất, lắc đầu: “Trước tiên nghĩ cách tìm ra ả công chúa chết tiệt kia rồi hãy thi triển quyền cước. Nếu , đến cái đầu chúng ta còn khó giữ đấy!” Thập Kiệt Nhất gật gù: “Nhưng mà... Chúng ta mục đích thế này, phải đến đâu tìm? Mình có chút tin tức gì về A Cửu đâu?” Liễu Dật giơ tay, lấy từ sau lưng lên cuộn tranh, mở ra đưa cho Thập Kiệt Nhất: “Đệ nhìn xem thế nào?” Thập Kiệt Nhất đón lấy: “Oa, ai đây?” Liễu Dật lạ lùng : “Đấy là A Cửu mà?”

      Thập Kiệt Nhất lắc đầu: “Bức họa này đẹp hơn A Cửu nhiều!” Liễu Dật nhìn sang: “Đại khái là trông như vậy. Mình vừa đường vừa hỏi, xem có ai nhìn thấy A Cửu ?” Thập Kiệt Nhất gật đầu đáp: “Bây giờ cũng chỉ còn cách đó thôi!” Tựa hồ trời già cố ý làm khó Liễu Dật và Thập Kiệt Nhất. Nửa tháng trôi qua, họ hỏi thăm bao nhiêu người, nhưng chút tin tức gì của A Cửu, cứ như nàng biến mất khỏi mặt đất này vậy. Lưu lạc nửa tháng trời, họ tới gần Kiếm Môn Quan, hướng sang phía Tây là tiến vào Côn Lôn dẫn lên Thiên giới, hướng xuống phía Nam là vào lãnh địa của Ma tộc, còn nếu trực chỉ là Thục đạo. Liễu Dật nghe Thập Kiệt Nhất giới thiệu, cảm thấy hoang mang, ba khu vực này hình như có chỗ nào đó phù hợp với mình. Y gò ngựa, hỏi Thập Kiệt Nhất: “Đệ có thông thuộc ba vùng này ?”

      Thập Kiệt Nhất lắc lắc đầu: “Đệ chỉ nghe sư phụ qua, nhớ mà thuật lại thôi, đệ chẳng biết gì hết.” Liễu Dật trầm tư, thiên hạ rộng lớn như vậy, nếu A Cửu ở Thiên giới, lẽ nào mình phải Côn Lôn? Nếu nàng ta ở Địa giới, lẽ nào mình phải tiến vào lãnh địa Ma tộc? Đúng lúc đó, ở bên đường nhảy “soạt” ra hán tử tráng kiện, trông còn lực lưỡng hơn Thập Kiệt Nhất, thân hình đầy những cơ bắp cứng như sắt, cuồn cuộn như tạc, màu da đồng hun, gương mặt đen bóng rạch xé ngang dọc. Gã chỉ mặc cái khố, có áo, tay cầm đại đao, chặng trước đường tiến của Liễu Dật và Thập Kiệt Nhất.

      Liễu Dật trông thấy vội hỏi: “Vị đại ca này, sắp sang đông rồi, huynh mặc quần áo như thế rất dễ nhiễm phong hàn đấy!” Tráng hán hung dữ gầm lên: “Con bà nó, tiểu tử kia, đừng nhiều lời với lão gia ta. Cái cây này ta trồng, con đường này ta mở, nếu muốn... muốn...” được nửa, gã tựa hồ quên bẵng mất phần sau. Liễu Dật vội tiếp: “Nếu muốn qua, phải giao lộ phí!” Tráng hán nghe vậy hét lên: “Ồ, đúng, phải giao lộ phí... Bây giờ chắc biết lão gia muốn gì rồi chứ, thức thời mau nộp tiền đây! Nếu đừng trách thanh đao này của lão gia vô tình!” Liễu Dật gật đầu: “Hiểu rồi, huynh chính là lục lâm hảo hán trong các câu truyện. Ôi, cuối cùng cũng gặp được vị! Nhưng mà làm người ta thất vọng quá , chẳng có khí chất như sách miêu tả gì hết!” Thập Kiệt Nhất sớm nhịn nổi, gã lật mình lên, phi khỏi lưng ngựa, cất giọng vang như sấm quát: “Chỉ có mình ngươi thôi hả?” Tráng hán sững người, ngờ bên mình tên thư sinh kia lại có kẻ như vậy, vội vàng đáp: “Đợi đó, huynh đệ ta còn chưa đến đủ, đằng sau kia còn mười mấy người nữa cơ!”

      Thập Kiệt Nhất nhìn theo hướng gã chỉ, quả nhiên có toán người ung dung chậm rãi lại phía này, ước tính cũng khoảng mười mấy người . Thập Kiệt Nhất bất kể đằng sau gã còn bao nhiêu người, xoạc luôn chân ra, hữu quyền lăng giáng về phía tráng hán. Thấy nháng lên đạo quyền ảnh kim sắc, tráng hán sững sờ, ngờ tên kia lại lợi hại đến nhường ấy. Cảm thấy bất diệu, gã vội vàng vung đao, chặn lấy quyền phong. “Tinh” tiếng, tráng hán lảo đảo lùi lại ba bốn bước, hét ầm lên: “Tên tiểu tử nhà ngươi sao biêt chuyện đạo nghĩa, hãy báo danh trước !”

      Thập Kiệt Nhất đứng ngay ngắn lại: “Tại hạ Thập Kiệt Nhất.”

      Tráng hán lắc đầu: “Chưa nghe thấy bao giờ, các huynh đệ đều kêu ta là Đại Đao Vương.” rồi vung tay chém xuống: “Đao này tên là Trảm Thiết, nặng bảy mươi sáu cân, dài ba thước hai thốn, có thể chặt liền mấy người cũng quằn lưỡi.” Liễu Dật quan sát, rồi thầm nhủ: “Gã này được lắm, trước khi cướp giật còn tranh thủ quảng cáo cho bản thân.”

      Thập Kiệt Nhất nghiêng đầu: “Ta có vũ khí, chỉ đôi quyền đầu này thôi, ngươi thử xem nó nặng bao nhiêu cân!” đoạn lăng bật lên hai trượng, huy động nắm đấm nện xuống Đại Đao Vương. Đại Đao Vương trông thấy, cũng dám xem thường, vung Trảm Thiết Đao lên chém vào nắm tay Thập Kiệt Nhất. Liễu Dật ngó thấy, thầm kêu ối, đây phải trò đùa nữa rồi! Dùng quyền đầu đấu đại đao, Thập Kiệt Nhất có ngốc nghếch cũng thể đến mức như vậy... Nhưng tình diễn tiến ngoài tiên liệu, “bình” tiếng, Đại Đao Vương cả người lẫn đao bay vọt về sau hai trượng, ngã lộn xuống gốc cây khô. Gã cố gắng đứng dậy, nhưng thân hình lảo đảo. Liễu Dật nhìn sang Thập Kiệt Nhất, thấy đôi quyền đầu của gã toả ra lớp hào quang ánh vàng bao bọc xung quanh, hề có vết đao chém.

      Thập Kiệt Nhất này, càng ngày càng lợi hại. Võ công của Thập Kiệt Nhất có thể là rất hiếm thấy, hoàn toàn do sư phụ truyền thụ cho. Chỉ có điều ngay cả bản thân gã cũng biết được trình độ của mình đến mức nào, vì vậy gã hết sức kinh ngạc. Liễu Dật là thư sinh, xưa nay chưa từng xa khỏi cửa nhà, lại càng biết đến những kỳ công dị nhân trong giang hồ là như thế nào hết. Đại Đao Vương cố gắng lê lại gần, nhìn Thập Kiệt Nhất, gật đầu : “Cao thủ”, rồi sầm tiếng đổ vật ra đất, gượng dậy được nữa. Lúc đó, mười mấy huynh đệ của Đại Đao Vương từ đằng sau chạy tới, thấy gã ngã ra đất hôn mê, bọn họ lập tức vây kín lấy Liễu Dật và Thập Kiệt Nhất. trung niên vừa gầy vừa cao vừa xấu xí, tuổi chừng ba mươi, tay cầm thanh Trảm Thiết Đao tương tự, nét mặt biến đổi hết sức nhanh, nhìn vào thấy rất khó chịu, cất giọng quát to: “Con bà nó, dám đả thương Đại Đao Vương huynh đệ của ta, ngươi muốn sống nữa rồi!”

      Tuy nghe lời rất có lực độ, nhưng Liễu Dật thấy gã này tựa hồ gió thổi cũng bay. Còn giờ chưa bay, chắc vì trong tay cầm thanh đao quá nặng. Thập Kiệt Nhất toan lên tiếng giáo huấn cái khung xương kia mấy câu, bỗng nhiên làn gió thổi tới, trong gió lại văng vẳng thanh dịu dàng, mềm mại, nghe rất êm tai: “Là ai muốn sống nữa đấy?”

      Thanh đó tựa như cuốn đến từ bốn phương, khiến người ta khó xác định được chỗ phát xuất. Vì vậy, nhất thời tất cả mọi người đều ngoảnh nhìn tứ phía, tìm xem nó vọng ra từ nơi đâu.

      Liễu Dật cũng ngó nghiêng, thanh êm tai chưa từng nghe thấy trong đời... chỉ nghe thôi, cũng biết đó là nữ tử, mà chắc chắn là cười lần thứ nhất nghiêng thành, cười lần thứ hai nghiêng nước, cười lần thứ ba có khi chết người luôn. “Soạt”, đạo hào quang bạch sắc rơi ngay xuống lưng ngựa của Thập Kiệt Nhất. Liễu Dật liền nhận ra, đương nhiên, vì y ở gần con ngựa nhất... Đạo hào quang tan , bạch y nữ tử tuyệt sắc xuất ngay trước mắt...

      -oOo

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :