Ma Kiếm Lục - Tàn Nguyệt Bi Mộng (272 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 90: BẠCH HỔ PHỤC CHỦ, THIÊN NIÊN HẬN ...

      Từng có câu , năm trăm lần của kiếp trước mới đổi được lần cùng kề vai nhau ở kiếp này, đó gọi là

      duyên phận trong truyền thuyết. Trong cuốn sách này, Tàn Nguyệt cũng dùng câu này, lẽ nào từ ba đời

      ba kiếp trước, chú định Liễu Dật có được duyên phận hoàn mỹ!

      Liễu Dật cầm kiếm bằng tay trái, nhìn viên đá đen trong suốt đầu hắc long phát ra ánh sáng lấp lánh, vô cùng hấp dẫn, thầm nghĩ: "Đây có phải là Hắc thạch tinh ? Chỉ cần đúng là nó đổi được Bát hoang tinh khoáng với Thiên Kiêu sao?" Y ngó quanh, thấy bạch hổ nằm dưới đất rên rỉ, mắt nhắm nghiền, có vẻ rất đau đớn.

      Thất Nguyệt hỏi: "Ngươi có thể cứu bạch hổ? Nó có vẻ rất đau, chí ít nó giúp ngươi giết hắc long."

      Liễu Dật liếc nhìn nàng, lạnh lùng : " nương có phải là tôn chủ của Ma tộc Ma môn? Tâm trường biến thành từ bi lúc nào vậy?"

      Thất Nguyệt giận dữ: "Sao, người của Ma tộc có lòng nhân từ được ư? Ai như ngươi là Chân ma, có ma tâm chân chính."

      Nghe những lời này, lòng Liễu Dật đau nhói, y mãi mãi thể nào quên cảnh tượng mười năm trước: máu chảy thành sông, người thương cũng mãi mãi rời xa. Y là ma, sai, tất cả là do bị người khác ép buộc, thiên vô thiên đạo, nhân vô nhân đạo, y còn đường để , ai giúp được, y phải dựa vào chính bản thân, từng chút từng chút , tự đưa mình đến gần với kế hoạch phục cừu.

      Thất Nguyệt tựa hồ cảm thấy mình có phần quá đáng, cúi đầu : "Xin lỗi, ta cố ý, tính khí ta xưa nay vẫn nóng nảy như vậy."

      Liễu Dật nhìn nàng mà nhìn bạch hổ: "Tại hạ hiểu tính khí của nương, hơn nữa nương đúng, tại hạ là ma nhân máu lạnh, có tình cảm, dù bạch hổ từng giúp mình, tại hạ cũng nghĩ tới việc cứu nó."

      Nghe y , Thất Nguyệt đột nhiên có cảm giác chua xót, y y hiểu nàng, vậy mà mười năm nay, người cha thân sinh ra nàng chưa từng là hiểu được con , lời của ông tràn đầy ý giễu cợt, tựa hồ ông coi thường mọi người đời, kể cả con người gần như hoàn mỹ là nàng.

      Liễu Dật chầm chậm bước tới, tay phải duỗi xuống mặt đất, đạo hắc sắc khí tức ngưng tụ lại rồi xạ vào thân thể bạch hổ. Sau khi kiểm tra, y : "Nó sao, chỉ thụ thương trong nội phúc do thể lực tiêu hao quá độ, nghỉ ngơi chút việc gì, chắc độ sau tuần trà, nó tỉnh lại."

      Thất Nguyệt nhìn y gì cả, nàng hiểu, tại sao y lại làm vậy, có phải vì lời của mình lúc trước nên mới cứu bạch hổ?

      Liễu Dật vừa đứng lên đám bạch sắc vụ khí bay lên, hiểu chuyện gì xảy ra, theo bản năng, y thi triển chữ "tật" trong Toàn Cửu Ảnh, lùi đến bên Thất Nguyệt, tay trái cầm chặt trường kiếm, tựa hồ ở bất cứ góc độ nào, lúc nào, y đều có thể xuất kiếm với tốc độ ánh sáng.

      Bạch sắc vụ khí tan , thân thể bạch hổ mặt đất tự dưng biến mất, liền đó xuất trung niên hán tử toàn thân y phục trắng, sắc mặt có phần lợt lạt, bộ râu hình như lâu lắm chưa cạo, tay cầm vũ khí.

      Trung niên hán tử thấy y liền ho tiếng, quỳ sụp xuống: "Tạ ơn cứu mạng của Ma chủ, tính mệnh của Bạch Hổ từ đây thuộc về Ma chủ."

      Hồng quang trong mắt y lóe sáng, thân ảnh lên trong ký ức, lạnh lùng : "Ngươi là thủ hộ thần thú Bạch Hổ?"

      Bạch Hổ gật đầu: "Chính là tiểu thần."

      Liễu Dật phản ứng gì, tiếp: "Ngươi biết ta là ai?"

      Bạch Hổ ngẩng đầu lên: "Ngàn vạn năm qua chỉ có người học được Bi Tứ Thức, nếu Bạch Hổ đoán sai, Ma chủ là Niết nhân, tà hoàng của Chân ma tộc."

      Liễu Dật tuyệt chỉ lắc đầu, giọng: "Từ ba đời ba kiếp trước, bánh xe vận mệnh bắt đầu chuyển động, Niết nhân chết, còn ta? Ta là ai?"

      Mặc dù thanh rất , nhưng với tu vi của Bạch Hổ, và cự ly giữa Thất Nguyệt xa, họ đều nghe rất , song hiểu y gì.

      Bạch Hổ tiếp: "Sao Ma chủ lại xuất tại đây, hình như ngài ngủ tới bảy ngàn năm, Bạch Hổ phát giác lời triệu tập của cuồng bạo chi huyết bèn chạy đến với tốc độ nhanh nhất, đột nhiên **ng phải con rồng xấu xí này, may mà Ma chủ kịp thời bạt kiếm."

      Liễu Dật lạnh lùng lắc đầu: "Ngươi cần đa tạ, ta chỉ vì Hắc thạch tinh đầu nó, tuyệt có ý giúp ngươi."

      Bạch Hổ tiếp: "Bất kể Ma chủ vô tình hay hữu ý, cứu Bạch Hổ tức là ân nhân của tiểu thần, hơn nữa từ bảy ngàn năm trước, người trong tộc đều dưới quyền Ma chủ."

      Liễu Dật ngửng đầu nhìn trời: " là quá khứ rồi, sau bảy ngàn năm ai còn biết tới tồn tại của Chân ma, ngươi đứng dậy ."

      Bạch Hổ nghe lời liền bật dậy, sắc mặt tái nhợt, nhìn thương thế ra sao. Liễu Dật hỏi:

      "Ngươi ở Hoang vu sâm lâm này?"

      Bạch Hổ gật đầu : "Đúng, tộc nhân của tiểu thần đều cư ngụ ở Hoang vu sâm lâm. Để né tránh truy sát của Thiên long và Hỏa phượng, đành phải chọn nơi hoang vu để sinh sống."

      Liễu Dật lại : "Ta chuẩn bị kiến lập Ma giới, nếu ngươi có ý muốn theo, hãy đến Vĩnh Hằng chi thành, có lẽ Thiên long và Hỏa phượng thể truy sát ngươi tại đó".

      Ánh mắt Bạch Hổ trong khoảnh khắc đó đầy cảm kích, hiểu rằng nam tử hắc y bạch phát này là kiếm thủ đỉnh cao, dù Thiên long và Hỏa phượng có liên thủ cũng thể chiếm được ưu thế, hơn nữa nếu y kiến lập Ma giới mới tất có thế lực riêng, còn sợ gì người của Thiên Long thần đàn.

      Liễu Dật chợt nhớ chuyện liền hỏi: "Lang Vương chưa tìm đến ngươi à?"

      Bạch Hổ lắc đầu: "Chưa."

      Liễu Dật nghĩ bụng: " hiểu Lang Vương gặp chuyện gì ở chỗ Kỳ, Lân?" Y muốn nghĩ nhiều, tiến về phía đầu hắc long, vung trường kiếm tạo ra đạo kiếm quang hình bán nguyệt tuyệt đẹp, khối Hắc thạch tinh đen ngòm rơi xuống. Y cong tay phải thành trảo, trong chớp mắt, luồng hấp lực tuôn ra hút Hắc thạch tinh vào trong lòng bàn tay. Y liếc nhìn viên đá thần bí này: kết cầu hình bát giác, phát quang lấp lánh, lại trong suốt, đúng là nguyên liệu thượng hạng để luyện phi kiếm.

      Liễu Dật quay người đối diện với Bạch Hổ : "Ta phải quay lại Trung Nguyên, ngươi về dưỡng thương trước ."

      Bạch Hổ từ chối: " cần, đó chỉ là vết thương , quá hai ngày ổn, Bạch Hổ theo chân đến bất cứ đâu."

      Liễu Dật nhìn Bạch Hổ, như nhớ tới người, Đại Đao Vương, hán tử nhiệt huyết đó, biết tại có bình yên ? Y ném Hắc thạch tinh cho Bạch Hổ: "Tốt, từ giờ ngươi cứ theo ta, giữ lấy này, chúng ta về Trung nguyên."

      Bạch Hổ đỡ lấy Hắc thạch tinh : "Vâng, Ma chủ."

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 91: NGÔN CHẤN LONG THẦN, KIẾM KHIẾU TAM ...

      Đúng lúc Liễu Dật chuẩn bị tế khởi Bi Mộng kiếm, tiếng hét lảnh lót vang lên: "Tên giặc to gan, giết tiểu hắc long nhà ta, ta phải báo thù cho nó."

      Với tu vi của Liễu Dật, nghe được thanh đó vang ra từ ngoài trăm dặm, vậy mà chớp mắt thân ảnh đến, chứng tỏ tốc độ của người kia cực nhanh, nhưng bây giờ Liễu Dật khác xưa, tay phải vung mạnh ra chộp lấy cổ đối phương cực kỳ chuẩn xác, dụng lực nhấc lên trung. Đưa mắt nhìn, y bỗng giật mình.

      Đó là tiểu nữ hài, khoảng mười tám, mười chín tuổi, diện mạo thanh tú mười phần dễ thương, sống mũi cao vút, đôi môi mỏng mịn, mái tóc đỏ như ngọn lửa, dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng chói mắt, trong đôi mắt to có thể thấy cả dải cầu vồng run rẩy.

      Có hai điểm làm Liễu Dật ngạc nhiên. Đầu tiên, đầu nữ hài có đôi sừng, giống hệt sừng của hắc long. Thứ hai, trang phục của bé toàn màu đỏ lửa, bó sát thân mình, hai tay trắng như tuyết để lộ ra ngoài, qua vết xẻ hai bên thân váy nhìn thấy cặp chân hoàn mỹ. Kiểu ăn mặc này có vẻ rất riêng so với trang phục của Thất Nguyệt. đằng đẹp kiểu ơ hờ, trang phục nữ hài lại dụ hoặc theo kiểu truyền thống.

      Y còn ngơ ngẩn mười ngón tay phải của tiểu nữ hài điểm tới, bỗng nhiên bắn ra thanh chủy thủ màu trắng, "soạt" tiếng, cắm ngay vào tâm tạng y, lực đạo cực lớn khiến y dạt khỏi nữ hài tóc đỏ này, lùi sau mấy bước. Sơ suất nhất thời bắt y phải hứng ám khí của nữ hài, song kịp phản ứng lại ngay, đưa tay phải đỡ lấy miệng vết thương ngực, dùng Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp cầm máu.

      Lúc này, Bạch Hổ, Thất Nguyệt tiến lên bước, đứng tại hai bên Liễu Dật, toan ra tay giết tiểu nữ hài, Thất Nguyệt cũng hiểu tại sao nàng lại làm vậy.

      Đúng lúc này, giọng già lão cất lên: "Nghiệt súc, dám hại Tiểu Hắc nhà ta, ngươi phải chết".

      thanh vừa vang tới, dấy lên trần cuồng phong, lão già y phục màu tro, râu bạc trắng, đầu cũng có hai sừng xuất trước mắt mọi người, biết lão bao nhiêu tuổi, nhưng nhìn vào đôi mắt rừng rực là biết lão phải phàm nhân.

      Liễu Dật rút thanh chủy thủ ra khỏi vết thương, ném xuống đất, sau đó đưa tay phải sử dụng tầng mười hai Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp giúp vết thương nhanh chóng hồi phục, đạo lục quang bao phủ vết thương. Chỉ trong khoảnh khắc, trước ngực Liễu Dật lành lặn, giọt máu cũng có, như thể thanh chủy thủ đó mảy may tổn thương đến y.

      Tay trái của y vẫn đặt cán thanh hắc kiếm, tay phải buông xuôi, đây là vị trí có thể rút kiếm ra nhanh nhất...

      Chỉ nghe Bạch Hổ quát lớn: "Long tộc to gan, thấy Ma chủ mà sao quỳ xuống."

      Nghe xong câu , nữ hài tóc đỏ phản ứng, nhưng sắc mặt hùng hổ của lão già râu bạc biến đổi: "Ngươi gì? Chân ma? thể, bảy nghìn năm trước, Chân ma chết dưới tay Bàn Cổ, thể xuất trong tam giới."

      Định thần lại, lão già có vẻ khôi phục tự tin, tiếp: "Bạch Hổ, cần lôi mấy thứ lăng nhăng đó ra dọa lão phu, dám giết vật cưỡi của lão phu, ngươi tất phải đền mạng."

      Liễu Dật nhìn lão già tóc bạc, trong mắt lóe hồng quang, nữ hài tóc đỏ có phần hoảng sợ, lặng lẽ chạy đến sau lưng lão già, nhưng lão già phát ra điều hợp lý, ràng vừa thấy thanh chủy thủ cắm vào ngực ta, mà tại vết thương đột nhiên bay biến.

      Liễu Dật tựa hồ thấy trong ký ức điều gì đó, thân thể động : "Ngươi là Long thần của long tộc được sinh ra theo Thiên long ư?"

      Long thần kinh ngạc, lại có người biết lai lịch của lão, nhưng nghĩ Thiên long cũng phải nhường lão ba phần, tiểu tử tóc bạc này có là gì.

      Long Thần gật đầu, : " sai, chính là lão phu, ngươi và Bạch Hổ giết vật cưỡi của lão phu, nếu biết rồi lập tức tự tận trước mặt lão phu, may ra lão phu có thể cho các ngươi được toàn thây."

      Bạch Hổ nghe xong kìm được nộ khí dâng lên trong ngực, rống to lên định mở miệng mắng chửi.

      Cánh tay phải màu đen của Liễu Dật giơ ngang cản lại. Y từ từ tập trung nhãn thần, trong mắt lóe lên hồng quang, tỏ vẻ khách khí: "Nếu về bối phận, tiểu bối thể sánh với Long Thần, trong tam giới lục đạo, ai mà biết đến đại danh của ngài, dù là thủ hộ thần thú Thiên Long cũng phải nhân nhượng ngài vài phần."

      Y ngừng lại chút, đúng lúc đó, trận cuồng phong thổi tới, tà áo da lất phất, mớ tóc trắng bay tung, mây đen trung cuồn cuộn bay tới, hình thành vòng xoáy đầu y, ngữ khí của y biến thành lạnh lẽo, như băng thạch Thiên Sơn, dằn từng tiếng: "Nhưng, lão nhân gia cần biết Trường Giang sóng sau đè sóng trước, nếu như quả ép buộc tiểu bối, đừng trách Bi Tứ Thức của tiểu bối bạt kiếm vô tình."

      Long Thần nhìn ma khí bay tới trung, cảm giác được Liễu Dật phát ra sát khí, thân thể đột nhiên run như cầy sấy, thầm: "Lẽ nào Chân ma bảy ngàn năm trước phục sinh? Ma khí của người này ai có thể so được, nếu đúng vậy, kiếp nạn của tam giới lục đạo xuất ."

      Nữ hài tóc đỏ nắm chặt lấy y phục của Long Thần, : "Gia gia, là ai? Ánh mắt đáng sợ quá, giết chúng ta?"

      Mặc dù thanh rất , nhưng với tu vi của mọi người ở đây, ai mà nghe thấy.

      Hồng quang trong mắt Liễu Dật lóe lên, sát khí mình lập tức biến mất, mây đen trung cũng tiêu tan, y với Long Thần: "Nhìn mảnh rừng rậm này , vốn là màu xanh vô tận, còn tại sao? Hắc long sát hại toàn bộ sinh mệnh ở đây, biến nơi đây thành vùng đất hoang vu, nhưng còn may ta chỉ cần Hắc thạch tinh của nó, ta cũng phải là người chính đạo, nếu các ngươi đừng hòng thoát thân, mau trước khi ta thay đổi ý định."

      Long Thần còn được gì, dù lão tu hành mấy nghìn năm, nhưng trong mắt kẻ đứng trước mặt lão tựa hồ đáng xu, nghe câu của Liễu Dật, như được nhận lệnh đặc xá, vội nắm lấy tay tiểu nữ hài, quay người thẳng.

      Nhưng nữ hài tóc đỏ hình như còn quyến luyến đôi mắt đó, ngừng quay đầu nhìn lại, tựa hồ muốn ghi nhớ ánh mắt đầy bi thương và tang thương, lại như muốn hiểu đằng sau vẻ băng lãnh đó, chứa điều gì.

      Nhìn hai người khuất, Bạch Hổ lớn: "Ma chủ, tại sao giết chết hai kẻ Long tộc đó, phải bạn tức là thù, tâm của Ma chủ nên quá mềm yếu như vậy."

      Liễu Dật nở nụ cười buồn, mặc dù y đeo khăn che, nhưng Bạch Hổ và Thất Nguyệt đều cảm giác được nụ cười của y, nụ cười đầy bi thương, y lắc đầu, : "Tim ta mềm yếu? Ta vẫn có tim à? Bao nhiêu năm nay, tim ta tan nát theo cái chết của nàng, ta thực hy vọng mình vẫn còn trái tim, để biết mình vẫn còn sống..."

      Tất cả lại vô tình bắt đầu như vậy, mọi chuyện được chú định, ai có thể thay đổi, dù y muốn nghịch thiên cải mệnh vẫn thoát được hý lộng của vận mệnh...

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 92: VÔ NGÔN KHÍ MỘNG, LỆ DĨ CAN ...

      Bạch Hổ xoay người, cuồng phong thổi qua, bạch y đại hán liền biến mất, xuất trước mắt Liễu Dật và Thất Nguyệt là con Bạch Hổ khổng lồ, đôi cánh hai bên thân ngừng vỗ mạnh, Bạch Hổ quay đầu với Liễu Dật và Thất Nguyệt: "Ma chủ, phu nhân, hai vị ngồi lên lưng Bạch Hổ, vừa vững vừa nhanh, cần thiết phải hao phí chân lực ngự kiếm."

      Thất Nguyệt nghe thấy, sắc mặt hồng lên, vội giải thích: "Ta phải là phu nhân, ta chỉ nhất thời hiếu kỳ, theo chân mà thôi."

      Liễu Dật để tâm đến câu của Bạch Hổ: "Ngươi có chịu được ?"

      Bạch Hổ trả lời: "Ma chủ yên tâm, mặc dù năng lực khôi phục của tiểu thần bằng Ma chủ, nhưng người bình thường thể so được, đó chỉ là vết thương , có là gì đâu, từ từ nó tự lành lại."

      Liễu Dật gật đầu: "Tốt". đoạn, cưỡi lên lưng Bạch Hổ, cảm thấy mềm mại, ấm áp và thư thái, đường nhiều ngày liên tục, từ Liên Hoa trấn đến Trường Bạch sơn, rồi từ Trường Bạch sơn quay về, kịp nghỉ ngơi lại đến Hoang vu sâm lâm này. Hơn nửa tháng liên tục lại, dù là với tu vi như y cũng có phần mệt mỏi, nghĩ nghĩ lại, Thất Nguyệt cũng đủ khả năng chịu đựng, kiên trì theo y, chỉ có điều Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp của nàng vẫn còn nông cạn, nếu phải ngự kiếm quay về, khẳng định nàng chịu nổi.

      Liễu Dật quay đầu nhìn nàng hỏi: " nương lên ư? Liên tục đăng trình tất làm hao tận chân khí, nương muốn kiệt lực chết tại Hoang vu sâm lâm sao?"

      Thất Nguyệt liếc nhìn y, đến bên Bạch Hổ, nhàng nhảy lên, ngồi sau lưng y. Bạch Hổ gầm tiếng dài: "Ma chủ, phu... tiểu thần khởi hành đây, các người ngồi cho vững."

      hiểu vô tình hay hữu ý, Bạch Hổ vỗ mạnh đôi cánh, lượn vòng rồi mới bay lên trung, Thất Nguyệt hơi lệch người, ngồi vững, nàng vòng tay ôm lấy thân thể phía trước, cảm giác vững chãi, quen thuộc, ấm áp, tuyệt thể là cảm giác kẻ máu lạnh mang lại.

      Liễu Dật bình tĩnh : "Nếu nương mệt mỏi, cứ ôm tại hạ mà ngủ, đường về Liên Hoa trấn còn rất xa, nương nhất định thể chịu nổi."

      Thất Nguyệt gì, hiểu sao, nàng luôn có cảm giác, người trước mặt là người nàng , người đoạt mất chân tình của nàng, người mà mười năm nay trong tâm nàng luôn khắc ghi hình bóng, bất cứ động tác nào của y đều khiến nàng như nhìn thấy hình ảnh của chàng, mỗi câu của y đều gợi cho nàng nghĩ tới chàng. Dù... chỉ là cảm giác, nhưng cảm giác đó rất chân , chẳng qua nàng thể nào chứng minh được.

      Thất Nguyệt ôm chặt thân thể của Liễu Dật, cảm giác từng đợt hơi ấm, nhưng nàng biết, mặc dù hai người ngồi cạnh nhau, song ở giữa là dòng ngăn cách thể vượt qua, bởi vì y phải là chàng.

      Nhưng trong lòng Liễu Dật lại vô cùng bình tĩnh, vì sao y thực biết. Có phải cõi lòng y chết? Có phải nó thực vỡ nát? Sau lưng là thân thể nóng bỏng ôm chặt mà y hề có cảm giác nào.

      Dần dần, Thất Nguyệt cảm thấy mơ hồ, có lẽ do thực quá mệt mỏi, nàng ôm chặt lấy thân thể Liễu Dật ngủ say sưa.

      Tịch dương lặn xuống phía tây, vầng trăng khuyết mọc lên, ngàn sao lấp lánh, gió thổi vi vu, mây trắng lững lờ, hai người bay dưới bầu trời đêm im lìm màu lam thẫm, biết ngày mai ra sao, chỉ biết đêm nay đẹp vô ngần.

      Giữa bầu tĩnh mịch, Liễu Dật nghe thấy phía vang lên tiếng : "Huynh ở thế giới bên kia có vui vẻ ? Có biết bao nhiêu lần muội muốn tìm huynh ? Nhưng muội sợ, vô cùng sợ, sợ quấy rầy hạnh phúc của huynh, sợ sinh lòng đố kỵ khi nhìn thấy tình huynh dành cho Cát Lợi Nhi, muội muốn quên được huynh, nhưng ...hình ảnh của huynh khắc ghi trong lòng, thể xoá nhòa, muội biết đó là gì, nếu là ái tình, nó là khắc cốt ghi tâm, nếu phải là ái tình, muội nghĩ đó là tình nguyện."

      Nghe thấy những lời tâm , Liễu Dật đột nhiên thấy sống mũi cay cay, mắt hơi ươn ướt, y biết gì khi trong lòng cảm động; y biết nàng trong mộng, có lẽ, nàng lặp lại những giấc mộng nàng mơ mỗi đêm suốt mười năm qua.

      Những điều đẹp đẽ luôn ngắn ngủi, nhưng phút giây đó, ngươi vĩnh viễn thể nào quên, dòng thác lũ thời gian có chôn vùi nó vĩnh viễn trở thành ký ức thẳm sâu, cảm động.

      Bạch Hổ tựa hồ cũng ngủ, nhưng đôi cánh vẫn ngừng vỗ, hướng bay vẫn hoàn toàn chính xác. Liễu Dật tự cười mình ngốc, cả đêm ngủ chỉ vì câu đó, vì niềm cảm động đó, y sợ Thất Nguyệt bị rơi xuống khi ngủ, nên suốt đêm hề chợp mắt.

      Lúc này, Thất Nguyệt dậy, nhưng nàng rút tay về, vẫn ôm lấy Liễu Dật.

      Y quay đầu, giọng: "Sao rồi, đêm qua ngủ ngon chứ?"

      Thất Nguyệt cọ mặt vào lưng Liễu Dật, như tiểu nữ hài làm nũng, gật đầu : "Cám ơn, chưa bao giờ ta ngủ ngon như hôm qua."

      Liễu Dật có phần chua xót, có lẽ nàng cố giấu giấc mộng đó, muốn người khác biết được.

      Y tiếp: "Giờ tại hạ có thân nhân, từ nay trở , nương làm muội muội của tại hạ nhé."

      Đây là biện pháp tốt nhất y nghĩ ra.

      Thất Nguyệt nghĩ lúc rồi gật đầu: "Ngươi bao nhiêu tuổi?"

      Liễu Dật tính trước, trả lời: "Ta vừa ba mươi, sinh vào tháng chín năm Bính Ất."

      Thất Nguyệt tiếp: "Muội ít hơn huynh tuổi."

      Liễu Dật quay lại nhìn vào mắt Thất Nguyệt, cười xòa: "Ta thấy muội chỉ khoảng hai mươi tuổi, sao lại thành nhiều tuổi vậy, dầu gì ta vẫn là ca ca của muội."

      Thất Nguyệt mỉm cười: "Huynh là kiếm giả mà biết à? Người có tu vi cao trăm tuổi cũng già , mãi mãi giữ được thanh xuân, người như huynh mới khác thường, tu vi cao như thế, ngờ mới ba mươi tuổi bạc tóc.". xong nàng phá lên cười vui vẻ.

      Liễu Dật trầm mặc chốc, tựa hồ quyết định điều gì đó: "Mái tóc bạc của ta là vì người, chỉ trong đêm thành vậy."

      Thất Nguyệt đột nhiên tắt cười, mái tóc trắng này... nàng thấy qua, đáng chết, tại sao nàng nghĩ ra nhỉ, mười năm trước Liễu Dật vì cái chết của vị hôn thê mà đêm bạc tóc, lẽ nào... Nàng dám nghĩ tiếp.

      Đúng lúc đó, Liễu Dật quay người, chậm chạp tháo chiếc Vong Hồn mặt xuống, khuôn mặt sáng sủa như được điêu khắc xuất trước mặt nàng. Thất Nguyệt ngơ ngẩn, khuôn mặt đó quen thuộc quá, mười năm nay hàng đêm vẫn xuất trong giấc mộng của nàng, phải, là gương mặt khắc ghi vĩnh viễn trong tâm nàng: Liễu Dật.

      Đột nhiên, Thất Nguyệt buông rời cánh tay ôm Liễu Dật, kêu lên: ", phải là , ta muốn làm muội muội của huynh". Khoảnh khắc, hai hàng lệ buồn thảm xuống, nước mắt mười năm nhung nhớ, nước mắt mười năm con tim đau khổ, nước mắt của tình mười năm nhưng vĩnh viễn thành, đến phút giây này vỡ òa.

      Liễu Dật toan , nhưng biết làm sao mở miệng.

      Thất Nguyệt chầm chậm đứng lên, lùi về phía sau, vừa lùi vừa lắc đầu: "Đó phải là , huynh quá tàn nhẫn, huynh có biết mười năm qua ta như thế nào ? Huynh biết ta trong lòng nghĩ gì, tại sao lại tàn nhẫn với ta như vậy, tại sao còn muốn đập nát trái tim của người huynh?"

      "Tình cảm của Cát Lợi Nhi là tình , nhưng tình cảm của ta phải sao? Mười năm qua, ngày nào huynh xuất trong giấc mộng của ta, ngày nào ta nhớ đến hình ảnh của huynh. Có người thứ quý nhất thế gian là thời gian, bởi vì nó làm phai nhạt tất cả, kể cả tình , nhưng với ta, điều đó đúng, tình của ta dành cho huynh, ngày càng sâu nặng, ta thể tự rút chân ra, ta nghĩ đến cái chết, nhưng ta sợ sau khi chết lại gặp huynh và Cát Lợi Nhi nên thể chết, tại sao... lại đối xử với ta như vậy?

      "Có lúc... ta thực lòng đố kỵ với Cát Lợi Nhi vì nàng ấy có được tình của huynh, mặc dù nàng ấy chết. Ha ha, buồn cười , người ta đố kỵ lại là người chết, nhưng nếu như cho ta nửa tình của ngươi, dù có bắt ta trầm luân dưới mười tám tầng địa ngục, ta vẫn ngậm cười."

      Thất Nguyệt từng bước từng bước lùi lại, cuối cùng, nàng còn đường lùi, dòng lệ tuyệt vọng thương tâm nhè rơi rơi: "Huynh có biết? Ta nghĩ là huynh chết, trong hơn ba ngàn đêm, ta cầu nguyện, chúc phúc, hy vọng huynh được hạnh phúc tại thế giới bên kia, nhưng còn huynh, tại sao? Tại sao cần phải đối xử như vậy với người huynh, tại sao phải hủy diệt hy vọng của ta, tại sao phải đạp nát trái tim của ta? Ta muốn làm muội muội của huynh, muốn, vĩnh viễn muốn." Nàng vung tay phải tế khởi Vũ Nguyệt kiếm bay trời cao, mang theo trái tim vỡ nát và bi thương vô tận lẫn mất vào mây trắng.

      Nhìn theo hình bóng Thất Nguyệt, Liễu Dật ứa lệ, lắc đầu : "Xin lỗi, ta thực biết khi trong tâm khắc ghi bóng hình, làm sao có thể chứa thêm người khác"

      Tình cảm là thứ gì đó vô cùng kỳ quái, thể ràng được, khi nó đến, ngươi chuẩn bị gì, thậm chí còn biết, nhưng khi ngươi mất nó chắc chắn ngươi nhận ra đó là tình .

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 93: SINH TỬ MANG MANG, DẠ LAI U ...

      Vận mệnh luôn đùa cợt cùng ngươi, tất cả đều xảy ra bất ngờ, có cách nào dự liệu được, tuy nhiên,

      có phải thực mọi kết cục đều được chú định trước ? Hãy để chúng ta làm những gì mà tim ta

      mách bảo, khám phá vẻ mỹ lệ của thế giới này.

      Tốc độ của Bạch Hổ chậm chút nào, mất năm ngày về đến Liên Hoa trấn.

      Liễu Dật muốn kinh động mọi người nên dừng lại bên ngoài trấn, để Bạch Hổ biến hình người, ngõ hầu tránh cho mọi người bị doạ chết khiếp.

      Vừa tới lối vào trấn, y thấy người quen thuộc đứng, là Lang Vương, phía sau có nam nữ đều chưa đến ba mươi tuổi, bận y phục màu đỏ, tay cầm trường kiếm.

      Y bước lên hành lễ: "Lão sư chờ ta?"

      Lang Vương đáp lễ, cao hứng : "Ha ha, cuối cùng cũng chờ được Ma chủ đến, biết ngài đâu?"

      Đến lúc này Bạch Hổ mới nhìn thấy Lang Vương, cũng cao hứng lớn: "Lão Lang, ngươi sao lại ở đây... Cả hai vị Kỳ, Lân, lại cũng có mặt."

      Liễu Dật nhìn nam nữ được gọi là Kỳ, Lân, hiển nhiên họ là đôi, nữ tử rất xinh đẹp, nhưng ánh mắt vẫn lộ ra dã tính, nam tử giống hệt Lang Vương, thân hình, tuổi tác tương đương, khuôn mặt tuấn, đôi mày hiển vẻ thoát tục.

      Lang Vương vội : "Giới thiệu với ngươi đây là Kỳ huynh, Lân muội, còn vị này là Chân ma chi chủ, từ đây chúng ta kiến lập Ma giới mới, Vĩnh Hằng chi thành, cần thiết phải tránh Thiên Long và Hỏa Phượng truy sát nữa."

      Bạch Hổ thở dài, : "Bọn chúng quả là quá độc ác, chỉ vì chúng ta chịu khuất phục mà muốn trừ diệt bằng sạch, ngờ sau vạn năm trốn trán, cuối cùng chúng ta cũng có cơ hội đấu trực diện với chúng."

      Kỳ, Lân tiến lên bước, cung kính hành lễ: "Tham kiến Ma chủ."

      Liễu Dật nhìn hai người, bình tĩnh : "Sau này chúng ta là người nhà, bất tất đa lễ, ta tìm được luyện khí đại sư, các ngươi cùng với ta". xong, quay người rảo bước vào trong trấn, mỗi động tác vung tay giơ chân của y đều mang lại cho mọi người cảm giác đây là người lãnh đạo, tựa hồ, khi con người cải biến, tình cảm sao? biến đổi theo?

      Liễu Dật tới lò rèn ở ngã tư, Thiên Kiêu lúc này cùng Diệp Đồng Lân đàm đạo, hai người vừa vừa cười, có vẻ tương đắc, A Ngưu và Diệp Diêu thơ thẩn ngoài sân đón nắng, khá là rỗi rãi. Y nhìn mọi người cảm thán: "Có lẽ, thanh nhàn xa rời ta, từ ngày ta trở thành ma, bị chụp vào tội danh sát lục suốt đời."

      Lúc này, trong căn nhà có khá nhiều người, Liễu Dật cùng bốn thủ hộ thần thú vừa về lập tức khiến phòng chật chội hẳn.

      Thiên Kiêu thấy y về, vui vẻ đứng dậy: "Ha ha, ngươi trở về, tốc độ nhanh quá, ồ... Thất Nguyệt nương đâu? Làm sao lại thành ra bốn người này?"

      Liễu Dật đáp, xòe tay phải, Bạch Hổ vội lấy Hắc thạch tinh đặt lên, dù trong phòng tối tăm, nhưng Hắc thạch tinh là loại thần thiết thượng đẳng, phản xạ ánh sáng trong suốt lấp lánh, trông cực kỳ đẹp đẽ.

      Liễu Dật tiếp: "Thiên Kiêu nương, bây giờ tại hạ có thể dùng Hắc thạch tinh đổi lấy Bát hoang tinh khoáng được chưa?"

      Thiên Kiêu quay lại với hộ vệ: "Thiên ca ca, đưa Bát hoang tinh khoáng của chúng ta cho huynh ấy."

      Hộ vệ lấy ra từ trong người khối đá màu vàng trong suốt, bước đến bên Liễu Dật, giao cho y.

      Liễu Dật đặt Bát hoang tinh khoáng lên mặt bàn: "Diệp sư phó, tại ông giúp ta luyện Vĩnh Hằng chi thành, ta làm giúp ông việc, việc gì cũng được."

      Diệp Đồng Lân nhìn khối Bát hoang tinh khoáng rồi : "Tốt, ta giúp ngài luyện Vĩnh Hằng chi thành nhưng ngài phải hứa rằng sau khi luyện thành, cả nhà lão phải được sống đó."

      Liễu Dật thoáng nghĩ rồi gật đầu: "Được, cần bao nhiêu thời gian mới chế tạo xong?"

      Diệp Đồng Lân trả lời: "Nguyên liệu chuẩn bị xong, nếu có vấn đề gì xảy ra, hai ngày là đủ."

      Liễu Dật bảo: "Hay lắm, bọn ta trọ tại Tân Tích Nguyệt tửu lâu, có vấn đề gì tiền bối cứ đến tìm ta, hai ngày sau ta đến lấy Vĩnh Hằng chi thành."

      Diệp Đồng Lân thỏa thuận: "Được rồi, cứ đợi tin tức tốt lành của lão."

      Liễu Dật quay nhìn Thiên Kiêu rồi mới ra ngoài cửa, y hiểu vì sao lại muốn nhìn nàng, có lẽ hình dáng nàng và Cát Lợi Nhi rất giống nhau, mặc dù nhìn thấy nàng lòng y lại đau nhói nhưng vẫn muốn nhìn lần...

      Đến cửa Tân Tích Nguyệt tửu lâu, Lang Vương : "Vĩnh Hằng chi thành mới thành lập, tất cần nhân thủ, lão quay về trong tộc tuyển lấy mấy người tinh tráng, hai ngày nữa tương hội cùng Ma chủ."

      Bạch Hổ xen vào: "Thuộc hạ cũng quay về tộc mời huynh đệ đến đây, nhưng tộc nhân của thuộc hạ được như của Lang Vương, thành ra có mấy người."

      Liễu Dật dặn: "Các ngươi cần phải quay về ngay bây giờ, khi nào Vĩnh Hằng chi thành được kiến lập, các ngươi đem toàn bộ người trong tộc vào thành, đến lúc đó mới tuyển chọn cũng muộn."

      Lang Vương tán đồng: "Hay lắm, Ma chủ suy nghĩ chu toàn hơn chúng tôi nhiều, cứ vậy nhé."

      Liễu Dật đặt phòng nghỉ, mọi người cùng chờ đợi.

      Thời gian vun vút trôi, ngày qua, vầng trăng khuyết lơ lửng trời, ngàn sao đua sắc, buổi đêm yên tĩnh, Liễu Dật vô tình đến hậu viện của tửu lâu, nghỉ nghơi ở đây khá tiện nghi, ngay cả hậu viện cũng sạch , gọn gàng, trong ngôi tiểu đình đặt cây cổ cầm.

      Liễu Dật nhàng bước tới, thân thuộc quá, mười năm trước, đàn là thứ y quý nhất, y cho rằng tiếng đàn là tất cả, nhưng khi nhìn thấy người thương chết ngay trước mắt, nhìn thi thể người nhà rải đầy mặt đất, y hoá điên cuồng, cầm nghệ cứu nổi người y mến thương, càng cứu nổi thân nhân. Mười năm sau, y hồi sinh trong giấc mộng, xả thân nhập ma, y giờ biết, trong thế giới này, kiếm mới là tất cả.

      Liễu Dật nhàng ngồi xuống, từ từ tháo găng tay, đặt lên cây đàn, tiết dìu dặt nổi lên bàn tay khẽ động, khúc Tương Tư này nỗi đau chất chứa trong lòng suốt mười năm, là vết thương mãi lành. Tiếng đàn cầm vang xung quanh, y dịu giọng ngâm:

      Mười năm sinh tử lưỡng mang mang

      Bất tư lượng, tự nan vong

      Thiên lý phần

      Vô xứ thoại thê lương

      Dạ lai u mộng hốt hoàn hương

      Tiểu hiên song, chánh sơ trang

      Tương cố vô ngôn

      Duy hữu lệ thiên hành

      Liêu đích niên niên tràng đoạn xứ

      Minh nguyệt dạ tiểu tùng cương...

      (Tạm dịch:

      Mười năm sinh tử mênh mang

      đo nổi, cũng quên được

      Nấm đất bơ vơ nơi ngàn dặm

      nơi tỏ nỗi thê lương

      Đêm đến mộng về quê cũ

      Trang điểm đơn sơ bên song dưới hàng hiên

      Nhìn người xưa thốt lên lời

      Chỉ có dòng châu tầm tã

      Xa cách bao năm nhớ thương dứt ruột

      Ánh trăng đêm ...

      điệu bi thương hoà với lời bài từ thoạt đứt thoạt nối, có ai nghe thấy mà tức cảnh sinh tình, dù có là sắt đá lạnh lùng cũng bị nỗi bi thương này nung chảy, Bi Mộng kiếm đeo ở thắt lưng tựa hồ cảm thấy bi thương của chủ nhân, rung lên nhè .

      Khúc đàn dứt, Liễu Dật vẫn trầm tư với nỗi nhớ nhung thống khổ trong lòng.

      Đột nhiên, có tiếng người vỗ tay, tiếp đó giọng của nữ tử vang lên: "Ta vẫn nghĩ hai tay ngươi chỉ biết cầm kiếm giết người, tưởng nổi ngươi có thể đàn được khúc thương cảm như vậy.

      người luôn lạnh lùng vô cảm như ngươi ngờ trong lòng lại có nhiều thương đến thế, chỉ tiếc là tình đó trọn vẹn. Dù ta thể dùng "Độc tâm thuật", nhưng từ khúc đàn, bài từ vừa rồi mà cảm thụ được tâm trạng của ngươi."

      Liễu Dật nhìn lên, là Thiên Kiêu, nàng và Cát Lợi Nhi giống nhau như đúc, y nhàng đeo găng tay vào, chầm chậm đứng dậy : " nương hân thưởng tại hạ lắm sao? Hay thương hại? tự cho mình là thông minh?"

      Thiên Kiêu thoáng nghĩ, nàng né tránh mà trả lời thẳng: "Ngươi cả ba điều đều đúng, ta hân thưởng hoặc là thương hại ngươi, ta cũng khá thông minh, nếu ta đoán sai người ngươi thương chết, dung mạo của ta và nàng ấy giống nhau."

      Hồng quang trong mắt Liễu Dật lóe lên: "Ngươi đáng ghét, người ta mãi mãi chết, nàng vĩnh viễn ở trong tim ta, dù ngươi có dung mạo của nàng, cũng vĩnh viễn bằng phần vạn."

      Thiên Kiêu tuyệt nổi giận, chỉ cười: "Ta có vị tỷ tỷ, tên là Thiên Nữ, sinh ra cách đây bảy ngàn năm, Niết nhân của Ma giới, song bị Bàn Cổ và Nữ Oa ngăn cản, khiến tỷ ấy phải chịu nỗi khổ luân hồi ba đời ba kiếp. Ta thực hiểu tại sao tỷ ấy lại dại dột đến vậy, vì kẻ của Ma tộc mà tình nguyện chịu nỗi khổ luân hồi. Ma lực của ái tình lớn đến vậy sao? Có đáng ?"

      Liễu Dật đột nhiên cảm thấy trái tim như ngừng đập, người trước mặt đây là muội muội của Cát Lợi Nhi, biết Cát Lợi Nhi là chân thân kiếp thứ ba luân hồi chuyển thế của Thiên Nữ, nàng ta gọi Thiên Nữ là tỷ tỷ, vậy chắc là muội muội của Cát Lợi Nhi?

      Liễu Dật chằm chằm nhìn Thiên Kiêu lúc rồi : " có gì là đáng hay đáng, chỉ là nguyện ý hay , tình thể cân đong đo đếm, tình của tỷ tỷ ngươi thể bị báng bổ kiểu đó, ngươi căn bản có hiểu gì đâu nên có tư cách bình luận."

      Thiên Kiêu tựa hồ có phần tức khí: "Hừ! Dựa vào cái gì mà ta hiểu, ta thấy tiếc cho tỷ tỷ, cái tên Niết nhân đó có điểm nào tốt? Tại sao lại quên mình để , ràng biết có kết quả gì, tại sao còn cố đấm ăn xôi?

      Lòng Liễu Dật đột nhiên bình tĩnh lại, có lẽ y sai, bảy ngàn năm trước y nên Thiên Nữ, chính y hại nàng phải chịu nỗi khổ luân hồi ba kiếp, nếu như gặp Thiên Nữ, tất cả xảy ra, ba đời ba kiếp sau cũng sinh ra Liễu Dật.

      Liễu Dật thở dài sườn sượt: "Nếu có kiếp sau, ta hy vọng gặp nàng, càng muốn mình nàng, như thế nàng phải thống khổ mà chỉ biết đến hạnh phúc, nhưng ta có kiếp sau ?

      Với ta mà , ba đời ba kiếp là điểm cuối cùng, lưỡi kiếm trong tay của ta kết thúc mọi việc."

      Dứt lời, bước ra ngoài cửa.

      Thiên Kiêu có phần ngơ ngẩn, y vừa cái gì? Y... là chuyển thế của Chân ma Niết nhân?

      Duyên phận tựa hồ thần bí hơn cả tình cảm, thầm xảy ra, khi nhìn thấy người khác người nên , ngươi thế nào? Ngươi có đảm bảo ái tình kiếp này của mình nhất định hoàn mỹ, có kết quả? Tình của ngươi có như thế ?

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 94: VĨNH HẰNG CHI THÀNH, VÔ GIẢN ĐẠO ...

      Thời gian luôn thấm thoát đưa thoi, dù ngươi thấy nó dài đằng đẵng, nhưng rồi đến ngày nó đưa tuổi già đến với ngươi, thế nên, ngươi thể thừa nhận, nó là thứ đáng sợ nhất thế gian.

      Thời gian hai ngày dài ngắn, Liễu Dật ra khỏi Tân Tích Nguyệt tửu lâu, nhìn vầng dương treo trời, tay trái cầm kiếm, tay phải buông xuôi sau lưng, rảo bước về lò rèn ở ngã tư, thời gian tới, y muốn xem Vĩnh Hằng chi thành tiến triển đến đâu.

      Bước vào lò rèn, y thấy trong phòng ngoài Diệp Đồng Lân uống trà còn ai khác bèn hỏi thẳng: "Diệp sư phó, hiểu Vĩnh Hằng chi thành của ta tại thế nào?"

      Diệp Đồng Lân đứng dậy: " luyện thành, so với tưởng tượng của lão phu còn hoàn mỹ hơn, tối thiểu tòa thành này có thể chứa được trăm vạn người". xong, lão quay lại lấy ra vật.

      Liễu Dật nhìn vật đó, mô hình thành trì màu vàng kim, bên trong có cung điện, phòng ốc, hoa viên... giống hệt toà thành thực, y lấy làm hoài nghi: "Đây là Vĩnh Hằng chi thành?"

      Diệp Đồng Lân gật đầu: " sai, vật này chính là Vĩnh Hằng chi thành, đừng coi thường nó bé, ngài phải tìm nơi rộng lớn , dùng chân lực thôi động khiến trận pháp vận hành, nó lớn ngang với hoàng thành nay, đến thời điểm đó mọi vật bên trong hình thành theo trận pháp".

      Liễu Dật nhấc mô hình Vĩnh Hằng chi thành màu vàng lên, tựa hồ suy nghĩ điều gì đó, cuối cùng mới lên tiếng: "Lão sư, ta nghĩ tốt nhất nên kiến lập Vĩnh Hằng chi thành Thiên Sơn, ở đó vắng vẻ, quanh năm tuyết phủ, nên diện tích trung cực lớn, gặp vấn đề gì đâu."

      Lang Vương tán thành: "Ma chủ tính rất đúng, lão phu đem thượng cổ trận pháp vận dụng sở học bình sinh ngăn băng tuyết ở ngoài thành."

      Liễu Dật gật đầu, quay sang với Diệp Đồng Lân: "Các người chuẩn bị , nơi đó lạnh giá nên mang nhiều quần áo ấm, Kỳ, Lân lưu lại ở đây, sau khi họ thu thập xong đưa họ đến đỉnh cao nhất của Thiên Sơn nơi chúng ta gặp nhau, ta và Lang Vương, Bạch Hổ trước để vận hành Vĩnh Hằng chi thành."

      Hai người nhận lệnh: ", thưa Ma chủ."

      Liễu Dật cầm mô hình, quay người rảo bước ra ngoài, ba người rời Liên Hoa trấn, Bạch Hổ hóa thân thành Thiên Quang Bạch Hổ, Liễu Dật và Lang Vương ngồi lên rồi bay về đỉnh cao nhất của Thiên Sơn.

      gần gần, xa xa, mất chừng ba ngày, Bạch Hổ đưa Liễu Dật và Lang Vương đến đỉnh núi cao nhất tại Thiên Sơn. Bông tuyết phơi phới rải trắng như lông ngỗng, gió thổi lồng lộng, ba người vận khởi hộ thân cương khí, dùng nhiệt ngự hàn, hoa tuyết đều rơi cách người họ ba thước.

      Ba người hạ xuống, Liễu Dật : "Là chỗ này, tại đây chúng ta sáng tạo nên Ma giới mới Vĩnh Hằng chi thành". xong, lấy ra mô hình màu vàng, Liễu Dật đẩy vô thượng chân khí vào, cổ trận bên trong tiếp thu luồng chân khí cực mạnh liền bắt đầu vận hành, màu vàng dần dần biến thành màu hồng, Liễu Dật quăng mô hình lên trung.

      Trong chớp mắt, mô hình bé bay lên trung với tốc độ chóng mặt, liên tục lớn dần, chỉ trong vòng khắc, thinh Thiên Sơn, bỗng xuất thành trì lơ lửng, vô cùng to lớn, từ mũi nhọn phía dưới tựa hồ có tầng vụ khí bay ra, dần dần mây trắng bao phủ cả tòa thành. Quá ư đơn giản, trời cao xuất toà thành thần bí lơ lửng.

      Liễu Dật ngự kiếm bay lên: "Chúng ta lên xem qua chút". Ba nhân ảnh đen hai trắng nhanh nhẹn bay lên, tiếp cận tòa thành rồi cuối cùng đáp lên. Đạo pháp trong tam giới ngờ thần kỳ như thế, bỗng nhiên trong khoảnh khắc tạo ra thành trì vô cùng to lớn trung.

      Phóng mắt nhìn quanh, những gì mà thành trì cần có, ở đây có đủ, tường thành cao vút, nhà cửa cho dân ở, cung điện to lớn, hoa viên... Tất cả tạo nên Vĩnh Hằng chi thành.

      Liễu Dật : "Bạch Hổ, ngươi đưa tộc nhân đây; lão sư mau bày thượng cổ trận pháp, cách ly nơi đây với Thiên Sơn, sau đó đón tộc nhân về thành."

      Lang Vương và Bạch Hổ gật đầu đồng thanh: "."

      Nhìn cung điện hùng vĩ, Liễu Dật nhớ tới bức tranh trong mắt Kim Lâu chủ tại đất Thục, cuối cùng y cũng biết tòa cung điện đó chính là Vĩnh Hằng chi thành, còn người trong tranh là y, phải chăng đây là túc mệnh? Lẽ nào tất cả được chú định?

      Mọi người đều khẩn trương, sau ba ngày Vĩnh Hằng chi thành khoác lên bộ mặt mới. Bên ngoài thành, Lang Vương bố trí ba đạo thượng cổ trận pháp, đều là những trận pháp mà ông đắc ý nhất. Ngoại trận ngăn cách cung điện này với nhiệt độ bên ngoài Thiên Sơn, trung trận đề phòng địch nhân xâm nhập Vĩnh Hằng chi thành, nếu vượt qua trận pháp đó, tín hiệu được phát ra, báo hiệu có thích khách. Trận pháp trong cùng có khả năng tấn công, chỉ cần có kẻ xâm nhập, tất bị loạn kiếm giết chết.

      Vì thế muốn vào Vĩnh Hằng chi thành, chỉ có hai cách, thứ nhất là người bên trong khai mở trận pháp cho tiến vào trong. Cách thứ hai là dùng vô thượng chân lực tạo ra kẽ hở để tiến vào, nhưng khó người nào có được tu vi như vậy.

      Đương nhiên, Lang Vương cũng thiết kế con đường từ Thiên Sơn lên Vĩnh Hằng chi thành, nhưng người nào muốn phải chịu kiểm tra ngặt nghèo của môn vệ.

      Từ tộc nhân của mình, Lang Vương tuyển chọn được hai mươi bốn Địa sát Khôi lang chưa ảo hóa cùng hai mươi bốn qua ảo hóa thành hai mươi tư thiếu niên tinh tráng, tổ hợp thành đội gọi là Lang kị sĩ.

      Nhưng tộc nhân của Bạch Hổ nhiều như của Lang Vương, cho nên chỉ chọn được mười hai Thiên Quang Bạch Hổ qua ảo hóa thành mười hai tráng hán và mười hai chưa ảo hóa, lập ra đội Hổ kị.

      Kỳ, Lân là thủ hộ thần thú gần tương đương với Thiên Long, Hỏa Phượng nên trở thành tả hữu sứ giả của Vĩnh Hằng chi thành. Lang Vương là lão sư được Liễu Dật rất mực tôn kính, Bạch Hổ phụ trách việc bảo vệ an toàn cho toàn thành, có quyền điều động hai mươi bốn Địa sát khôi lang và mười hai vị Thiên Quang Bạch Hổ.

      Để tăng cường thế lực cho Vĩnh Hằng chi thành, Liễu Dật đem toàn bộ chín tầng đầu của Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp và Loạn thập tam thức, truyền thụ cho ba mươi sáu vị tinh của Lang tộc, Hổ tộc. Y muốn thân thủ của họ có thể sánh với nhân vật cấp môn chủ, nếu bằng được, cũng phải tương đương với nhân vật cấp trưởng lão và hộ pháp của các môn phái khác, nếu khi phải đối diện với hai đại liên minh đó, y có đường lùi.

      Ám chi ma đạo là đối tượng y muốn báo phục, cả Nhân gian chính đạo cũng thể bỏ qua, nên y nhất định phải bồi dưỡng thực lực cùng hai đại liên minh kia chia ba thiên hạ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :