Ma Kiếm Lục - Tàn Nguyệt Bi Mộng (272 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 80: NGÔ TÂM DỤC TĨNH, THẾ KHỞI ...

      Liễu Dật đứng dậy, tay trái cầm kiếm, tay phải buông thõng sau lưng, nhìn theo bóng dáng Thất Nguyệt khuất xa, tâm trạng thoáng qua chút chua xót trong tích tắc. tại y có việc trọng yếu cần làm, y phải tìm ra luyện khí đại sư quy ... vấn đề ở chỗ ông ta ở trong Liên Hoa trấn, nhưng là ai? Ở chỗ nào?

      Đầu óc y xoay chuyển nhanh chóng, đúng... thợ rèn, phải bắt đầu dò la từ các thợ rèn trong thành xem ai là người chế luyện pháp khí, y đến các khắp các lò rèn ở Liên Hoa trấn nghe ngóng, nhưng hai canh giờ trôi qua, đến tận giờ Ngọ y hầu như qua tất cả các lò rèn ở trấn Liên Hoa này, nhưng thu hoạch được gì.

      Y vẩn vơ con đường lớn Liên Hoa trấn, đột nhiên, bị môn bài có đề mấy đại tự màu hoàng kim hấp dẫn: "Tân tích nguyệt tửu lâu". Mười năm trước chính tại đây xảy ra nhiều chuyện, y quen Thất Nguyệt ở đây, cũng tại nơi này, Cát Lợi Nhi cắt cổ tay lấy máu tươi cứu mạng y. Y vô tình lên lầu hai, tìm vị trí gần góc tường gây chú ý của người đời rồi ngồi xuống.

      Mười năm qua, nơi đây ngày càng thịnh vượng, tầng hai mặc dù nhìn giản dị, thanh nhã, nhưng sinh ý mười phần phát đạt. Liễu Dật sờ tìm người, may có hai đĩnh nguyên bảo Thất Nguyệt cho lúc trước, y đặt trường kiếm lên mặt bàn, nhàng tháo mặt nạ, gọi tiểu nhị mang đến hồ "Tân Nguyệt tửu" thượng hạng và hai cân thịt bò thái .

      Liệt tửu trôi xuống dạ, sinh ra cảm giác vừa lạ lùng vừa thân thuộc, mười năm rồi nếm thử đồ ăn thức uống nhân gian, y tựa hồ còn nhớ cả hương vị của rượu. Y gắp miếng thịt bò đưa vào miệng nhai chậm, quả đúng là sinh hoạt của người đời nhiều vui thú, giá như Cát Lợi Nhi còn sống, có lẽ hai người cùng sống trong ba gian nhà tranh này, sinh hoạt tiêu tao kiểu "thái cúc đông li hạ, du nhiên kiến Nam sơn (hái cúc dưới hàng rào phía đông, cùng ngắm Nam Sơn)". Nhưng đời chiều người, ngờ chỉ trong chớp mắt, y và nàng giờ đây hai phương trời cách biệt. Còn y? Y sa vào con đường thành ma có lối về, vạn kiếp bất phục mất rồi.

      Trong lúc y suy nghĩ mông lung, đột nhiên người ngồi xuống phía đối diện, nếu bình thường, y chắc chắn phát giác, nhưng tại đầu óc y rối loạn, nhớ đến Cát Lợi Nhi, đến những trầm kha của kiếp người, vì vậy có người ngồi xuống mà y phát .

      Nhưng y nhanh chóng tỉnh lại, đưa mắt liếc nhìn, đầu tiên hơi giật mình, rồi khôi phục ngay bình tĩnh: "Là nương à."

      Bạch y nữ tử ngồi đối diện quá xinh đẹp, nhưng đôi mắt đặc biệt, thân hình mỏng mảnh như luôn cần người cường tráng che chở. Nàng là Thiên Kiêu, người y ngộ nhận là Cát Lợi Nhi lúc gặp gỡ trong Hoa Hải phiêu tuyết.

      Sau lưng Thiên Kiêu là bốn hộ vệ, nhưng họ có tư cách đứng trước mặt y phát ngôn, vì họ biết y dù ít tuổi, có vẻ cùng tuổi với bọn họ, nhưng tu vi đạt đến mức như người trời. Lúc này vết thương của cả bốn người được băng bó cẩn thận, y phục tịnh có huyết tích.

      Thiên Kiêu nhìn y rồi : "Ánh mắt của ngài đặc biệt, tựa hồ tàng thiên cố thẳm sâu mà bi thương, trong bi thương để lộ niềm tang thương."

      Liễu Dật nhìn mắt Thiên Kiêu, nhưng cúi thấp đầu xuống uống rượu, trả lời: "Chúng ta thân thuộc lắm sao? Hình như chỉ mới gặp mặt lần."

      Thiên Kiêu cười khanh khách: "Sao, gặp mặt lần đủ à? Lời người xưa đâu có như vậy? Kiếp trước phải gặp gỡ năm trăm lần mới được lần kề vai trong kiếp này, lẽ nào như vậy là chưa đủ?"

      Liễu Dật tiếp tục uống rượu, tuyệt nhìn Thiên Kiêu, trả lời: "Miệng nương sắc ."

      Thiên Kiêu lại : "Ngươi dám nhìn ta à? Ngươi sợ chạm vào nỗi đau lòng?"

      Liễu Dật quay đầu, trong mắt lóe lên hồng quang, bốn gã hộ vệ nhìn thấy liền đồng loạt lùi lại bước, kinh nghiệm bôn tẩu giang hồ nhiều năm chỉ ra cho họ biết hắc y nhân này phải là người, ánh mắt đó tuyệt đối phải là của người...

      Nhưng Thiên Kiêu hề phản ứng, ngược lại tiếp: "Ngươi sợ, ngươi sợ nhìn hình dáng của ta?" dứt lời, song chỉ để ở thái dương huyệt điểm ra, đạo ánh sáng vàng ngưng tụ song chỉ, liền đó, nàng hướng song chỉ về phía ngực Liễu Dật.

      Mười năm ở cùng với linh hồn Niết nhân, y hiểu tương đối cặn kẽ võ công giang hồ, ngoài kiếm thuật còn có pháp thuật, đạo thuật, tà thuật, chú thuật, thuật luyện khí... rất nhiều loại, vì vậy, y biết Thiên Kiêu sử dụng loại đạo thuật là "Độc tâm thuật".

      Ngay lúc Thiên Kiêu chạm vào ngực y, thân thể nàng lắc mạnh rồi lặng lẽ nhắm mắt, đưa linh hồn nhập vào trong tâm nam tử xa lạ này.

      Liễu Dật bật dậy: "Đủ rồi, nương thể đọc được tâm của ta đâu."

      Thiên Kiêu lặng lẽ mở mắt, : "Có lẽ là vậy."

      Liễu Dật duỗi tay trái ra, sử dụng hấp lực hút Vong Hồn vào tay, đeo lên mặt, nhấc Bi Mộng kiếm lên, ném xuống bàn đĩnh nguyên bảo rồi quay người xuống lầu.

      Nhìn Liễu Dật xa dần, bốn hộ vệ khẩn trương hỏi: "Công chúa, là ai vậy?"

      Trong mắt của Thiên Kiêu rơi ra giọt lệ: "Thương tâm nhân... Tâm của tựa hồ tan nát, ta thể đọc được gì cả, chỉ thấy bi thương vô tận, còn cả cừu hận vô tận nữa."

      Bốn người trầm mặc lên tiếng, bởi vì họ hiểu công chúa về thương tâm nhân kia có ý tứ gì.

      Lại về Liễu Dật, vừa xuống lầu nghe thấy giọng ầm ầm của tráng hán say rượu ở ngoài cửa: "Sao, sợ ta trả ngươi tiền hả? Sư phụ ta tùy tiện luyện cây pháp khí, có thể mua được mười tám cái tửu lâu như của nhà ngươi."

      Câu làm Liễu Dật vô cùng hứng thú, liếc mắt nhìn y thấy đại hán cao lớn, uy mãnh, da ngăm đen, thân mặc mã giáp, hạ thân vận khố sọc, hai cánh tay tráng kiện cơ bắp cuồn cuộn.

      Liễu Dật khẽ động song cước, làn gió lướt qua, lập tức đứng giữa đại hán và tiểu nhị, lấy thỏi bạc ra, : "Tiểu nhị, tiền rượu của huynh đài này ta trả."

      Điếm tiểu nhị nhìn thấy đĩnh nguyên bảo, lòng dạ nào mà tranh cãi nữa, vội cúi đầu khom lưng bước .

      Tráng hán thấy có người trả tiền rượu, nở nụ cười nhìn gã hắc y bạch phát, nắm tay y : "Huynh đệ, ta phải là có tiền, chỉ là chấp nhận thái độ của tên tiểu nhị, nhưng huynh đệ giúp trả tiền, ta thèm cãi nhau với bọn chúng nữa."

      Liễu Dật nhìn tráng hán, hỏi: "Các hạ xưng hô thế nào?"

      Tráng hán xiêu xiêu vẹo vẹo đáp: "Gọi ta là A Ngưu được rồi, mọi người ở Liên Hoa trấn đều gọi ta như vậy, huynh đệ xưng hô là gì?"

      Liễu Dật trả lời câu hỏi của A Ngưu, tiếp: "Sư phụ của các hạ luyện khí phải ?"

      Câu hỏi của Liễu Dật làm A Ngưu tỉnh lại ít, vội : "Ta chỉ xàm, phải thế đâu."

      Liễu Dật nhìn vào mắt A Ngưu, dám nhìn y, y ngừng chút rồi : "Dẫn ta đến gặp sư phụ của các hạ."

      A Ngưu vội : " mà, vị huynh đệ ơi, ta lung tung mà."

      Trong mắt Liễu Dật lóe lên hồng quang, lạnh lùng thốt: "Ta giờ chỉ với các hạ thêm lần, ta cần gặp sư phụ các hạ, bất kể ông ta có luyện khí hay , nếu như các hạ nghe lời, thể thấy được ánh thái dương ngày mai."

      A Ngưu mặc dù cao lớn nhưng đảm lược lại được như vậy, nhìn vào ánh mắt Liễu Dật, nghe những lời sặc mùi hăm dọa của y, dao động, nghĩ lát rồi : "Được, ta có thể dẫn huynh đệ gặp sư phụ ta, chẳng qua được mách là ta kể chuyện lão nhân gia luyện khí nhé?"

      Liễu Dật lặng lẽ gật đầu, A Ngưu : " thôi. Sư phụ ta ở lò rèn ngã tư cách đây xa."

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 81: TRẢM THIÊN BẠT KIẾM, SÁT KỲ HỒN ...

      Rời khỏi tửu lâu, Liễu Dật dọc theo con đường, đến ngã tư đầu tiên rẽ phải, quả nhiên chàng thấy lò rèn bé đến đáng thương.

      A Ngưu chạy đến cửa, gọi lớn: “Sư phụ, sư phụ, có kẻ tìm người.”

      lâu sau, từ bên trong vọng ra giọng già lão: “ gặp, gặp, Diêu Nhi đổ bệnh đến thế này rồi ngươi còn lôi kéo khách làm gì nữa, đúng là hiểu chuyện mà.”

      Liễu Dật nghe thấy, thốt lên: “ biết tiền bối xưng hô thế nào, lệnh ái mắc phải bệnh gì, chừng tại hạ có thể chữa được.”

      Lão già bên trong vọng ra: “Ngươi lại đùa rồi, sát khí mình ngươi rất nặng, ràng là kiếm giả, năng lực chữa trị của ngươi ta thấy phải gọi đó là sát nhân mới đúng.”

      Liễu Dật tịnh phản ứng lại, chỉ : “Có chữa được hay cần phải xem qua mới biết, hơn nữa tại hạ đến đây mong tiền bối chế luyện giúp pháp khí, nắm chắc chắn thành công tại hạ mới dám đến. ”

      thanh phía trong ngừng lại lát, đột nhiên cánh cửa làm từ cây quang lang (giống cây thuộc họ dừa) mở ra, lão nhân chừng 50 tuổi từ trong bước ra. Lão nhân vóc người cao, râu tóc trắng xóa, đôi mắt cụp xuống, bên phải khuôn mặt có vết sẹo dài do đao chém nhìn rất bắt mắt. Ông ta thẳng đến chỗ A Ngưu, nhặt cây thiết côn ở bên lên, vừa đánh vừa : “Tên tiểu tử ngươi lại ở ngoài uống rượu rồi, gây cho ta bao nhiêu phiền phức, xem ta đánh chết ngươi này.”

      Liễu Dật thấy bộ dạng buồn cười của lão nhân, ánh mắt khẽ chuyển động, : “Xin tiền bối ngừng tay, tại hạ thực lòng muốn tiền bối giúp đỡ.”

      Lão đầu quan sát toàn thân chàng rồi hỏi: “Ngươi là ai? giang hồ chưa từng có nhân vật như ngươi.”

      Liễu Dật đáp: “Tại hạ vừa mới xuất đạo, tịnh có tiếng tăm gì.”

      Lão đầu nhìn Liễu Dật tiếp: “ nhiều năm nay ta luyện pháp khí nữa, sớm quên gần hết rồi, giờ Diêu Nhi mắc phải căn bệnh rất lợi hại, ta còn tâm tư nào mà luyện với chế.”

      Liễu Dật tiếp: “Cứ để tại hạ xem qua bệnh tình của lệnh ái, biết đâu tại hạ lại chữa được sao?”

      Lão đầu nhìn Liễu Dật : “Ngươi là 'chưa đến Hoàng Hà chưa ngã lòng', ta mời bao nhiêu cao nhân, thần y cũng có tác dụng gì đâu. Được, cứ theo ta, ngươi thực chữa khỏi bệnh cho Diêu Nhi, đừng chuyện luyện pháp khí, kể cả luyện bộ xương già này ta cũng nguyện ý.” đoạn trước dẫn đường.

      Liễu Dật đáp: “Tại hạ tận lực.” Dứt lời liền bám theo lão đầu, xuyên qua gian phòng tối tăm tiến vào hậu viện, chỉ thấy dưới ánh dương quang, lục y thiếu nữ nằm chiếc giường, sắc mặt đen xì, thân thể hoàn toàn thẳng đơ động đậy gì, tựa như người chết.

      Lão đầu với Liễu Dật: “Nó là con ta, Diệp Diêu, hai tháng trước nó đến Hoa Hải du ngoạn, lên ngọn núi quỷ quái nào chơi mà khi về nhà thành ra như vậy, nhìn giống như bị trúng độc nhưng y sinh lại bảo phải, ta mời ít cao nhân đến xem nhưng đều nhìn ra được bệnh gì, chỉ có thể dùng ngân châm tạm thời giữ tâm mạch, mỗi ngày cho ăn lần. Nguyên bản câu chuyện là thế, ngươi có thể thử qua.”

      Liễu Dật chậm chạp bước qua, nhìn ngắm lục y thiếu nữ, nàng ta cũng có thể coi là kiều mỹ, chỉ có nơi đầu lông mày phảng phất hắc khí, người thường nhìn ra nhưng chàng có thể, bởi vì chàng nhập ma đạo mà tia hắc khí đó chính là ma khí mà người ma đạo thường có. Liễu Dật cong mạnh hữu thủ đeo găng đen thành trảo hướng xuống đất, thoáng chốc toàn bộ hắc khí ở chung quanh hình thành dòng xoáy ngưng tụ lại trong lòng bàn tay. Cùng lúc, hữu thủ khẽ co lại, nhàng chuyển động, hắc khí trong lòng bàn tay tạo thành những sợi chỉ trực tiếp xạ vào nội thể Diệp Diêu.

      Chàng nhắm mắt lại, phong bế lục thức, dùng linh thức vô thượng cảm thụ mọi việc xảy ra tại nơi đây, luồng hắc sắc khí tức thoải mái du tẩu trong thân thể Diệp Diêu đột nhiên va chạm với thứ gì đó trong khi chung quanh nó hoàn toàn trống rỗng. Chàng dừng ngay lại, tả thủ nắm chặt kiếm, quát lớn: “ vật phương nào dám cản đường bổn ma quân.” Tiếng quát vang động, vọng lại trong vùng tối tăm.

      Thình lình, trước mắt chàng xuất vật thể trong suốt, dần dần hình thành khuôn mặt to lớn rồi ra trước mặt chàng, vật vờ ở chung quanh. Nó đáp lời: “Ngươi là kẻ nào mà dám đến quấy nhiễu hảo của ta.”

      Liễu Dật nhìn khuôn mặt trong suốt đó, đột nhiên nhớ ra Niết nhân trong giấc mộng từng đề cập đến Quỷ tộc, thầm nhủ: “Là Quỷ tộc.” Thực Quỷ tộc có bản lĩnh chiếm hữu thân thể người khác, hơn nữa chàng được nghe Niết nhân cho biết bất cứ oan hồn nào thuộc Quỷ tộc có quá trình tu luyện trăm năm trở nên trở thành oan linh, nếu chúng chiếm lĩnh được thân thể, chỉ cần trăm ngày là linh hồn của thân thể đó bị tiêu diệt còn nhục thể vĩnh viễn trở thành thân thể mới của oan linh.

      Liễu Dật nhìn oan linh trước mặt, quát lớn: “Tiểu quỷ to gan, dám tuân theo tam giới khế ước, khơi khơi làm loạn tại Nhân gian giới.”

      Oan linh liếc nhìn Liễu Dật, cười to lên: “Ngươi quản được chăng? Ta giờ đoạt được nhất hồn tam phách của ta, trong 1 tháng nữa, thân thể này là của ta, ha ha.”

      Liễu Dật nhìn oan linh, trong lòng dâng lên nộ khí vô tận, vì sao các chủng tộc đều như vậy, đều đem thực lực cường đại của mình đàn áp những kẻ nhược tiểu. Hai mắt chàng ánh lên hồng quang: “Chắc ngươi biết ta là ai.”

      Oan linh nọ gặp phải hồng quang trong mắt Liễu Dật, tựa hồ có chút sợ hãi, đáp: “Ta quản sao được đến chuyện ngươi là ai, trong Ám chi ma đạo nay ai có cách tách được ta ra, hồn phách của ta và nàng ấy dung hợp, có cách nào đâu.”

      Liễu Dật rành rọt từng câu từng chữ: “Ta nghĩ Quỷ tộc các người chắc cũng biết đến truyền thuyết về Chân ma.”

      Chân ma tộc cùng với Thần lúc đầu đều do chủng tộc sinh ra, Chân ma tộc chỉ có người là Ma nhân, thứ ma có thể cùng đối kháng với Thần. Do vậy, bất kỳ người nào trong ma đạo đều coi Ma nhân là thủ lĩnh, bao giờ dám phản kháng. Tuy Liễu Dật mới nhập ma đạo nhưng Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp phát ra ma khí cường đại, có thể coi chàng là người của Chân ma tộc, bất quá giờ ma đạo thừa nhận tồn tại của Chân ma, chàng phải coi phục cừu là bước khởi đầu để thống nhất ma đạo.

      Oan linh chập chờn muốn thoái lui: “Như vậy làm sao đây? Hồn phách chúng ta tại dung hợp, ngươi giết ta, nàng ấy cũng chết.”

      Hồng quang trong mắt Liễu Dật lóe lên: “Ngươi chắc nghe qua đến Trảm Thiên Bạt Kiếm trong Bi Tứ Thức có thể diệt hồn phách mà làm tổn thương đến thân thể.”

      Oan linh tựa như thực kinh sợ: “Làm sao như vậy được, đó chỉ là truyền thuyết từ ngàn vạn năm trước, thể là được.”

      Liễu Dật buông tràng cuồng tiếu, hồng quang trong mắt liên tục lấp lóe, đột nhiên dừng lại : “Ngươi đợi chết .” đoạn, thân thể chàng loáng lên biến mất vào trong vùng tối.

      Lại đến thân thể Liễu Dật ở bên ngoài lay động, mở mắt ra, thu hồi hắc khí trong lòng tay, lùi lại ba bước…

      Bạch phát lão đầu bước tới : “Xem ra võ công của ngươi thực rất cao nhưng loại bệnh này ngươi có cách chữa trị rồi.”

      Liễu Dật đáp lời lão đầu, thân hình nghiêng góc 45 độ đối diện với thân thể Diệp Diêu, tả thủ nắm chặt trường kiếm bên hông, hữu thủ đeo găng đen từ từ chạm vào chuôi kiếm nhô lên. Đột nhiên chung quanh Liễu Dật gió lốc cuồn cuộn, tà áo choàng da màu đen phần phật trong gió, mái tóc dài trắng xóa tung bay rối bời, hữu thủ lần tới chuôi kiếm phân nào gió lốc lại mạnh hơn chừng đó, bầu trời sáng sủa chớp mắt bị mây đen dày đặc bao phủ. Dần dần, Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp thôi động đến tầng thứ 12, thân thể chàng phát xuất lục sắc quang mang.

      A Ngưu kêu to: “Sư phụ, sao thế này, gió lớn quá, vừa nãy trời vẫn còn sáng sủa mà sao lại chuyển thành mây mù u ám thế này.”

      Bạch phát lão đầu lắc đầu: “ phải sầm trời đâu, là ma chi khí tức…”

      Đồng thời lúc đó, từ điểm trung tâm là Liễu Dật, tầng Liên Hoa Trấn mây đen tụ tập càng lúc càng dày đặc rồi hút về phía lò rèn, đột nhiên chuyển thành vòng xoáy cuồn cuộn. Thất Nguyệt ở trong trấn, kinh hãi : “Ma khí mạnh quá…” rồi tung người lên Vũ Nguyệt Kiếm bay về hướng ma khí tụ tập.

      Thiên Kiêu nhìn bốn người hộ vệ: “Bốn vị ca ca, biết chuyện gì nhưng huynh ấy lại muốn bạt kiếm rồi, chúng ta xem thử.”

      tưởng nổi là Liễu Dật mới bạt kiếm chỉ trong chớp mắt có tới ngần ấy người chăm chú quan sát ma khí .

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 82: QUANG CHI LỢI NHẬN, SÁT QUỶ THỊ ...

      Lại Liễu Dật học kiếm mười năm với Niết nhân trong giấc mộng, có thể Bi Tứ Thức đạt tới mức tinh tuý, theo lý đệ nhất thức Trảm Thiên Bạt Kiếm đủ khả năng diệt hồn phách mà làm tổn thương thân thể, sử dụng có tính toán tất chém đứt được hồn phách dung nhập vào cơ thể Diệp Diêu, còn như thế nào chàng chưa thử qua, nhưng nếu chàng làm nữ hài bị oan linh trong nội thể giết chết.

      Trong mắt Liễu Dật lóe lên hồng quang, dải tàn ảnh màu đen bên tay phải loáng qua, lưỡi kiếm trắng toát kéo theo hắc sắc khí tức, phát ra lưỡi kiếm ánh sáng màu trắng hoàn mỹ, tốc độ còn nhanh hơn cả ánh sáng, loé rực trong trung rồi tan biến, loại kiếm khí nào có thể sánh với nó. “Choang” tiếng, tay trái Liễu Dật lại cầm cán kiếm, tay phải buông xuống, phảng phất như kiếm chiêu vừa rồi chỉ là ảo giác còn chàng chưa hề động đậy.

      Mây đen trời tan , vầng thái dương lại lên, mái tóc bạc của Liễu Dật tung bay theo gió, hai mắt chàng nhìn chăm chắm vào thân thể Diệp Diêu, đột nhiên từ sống mũi Diệp Diêu loé lên đạo bạch quang hướng thẳng xuống phía dưới, hai đạo hắc khí từ thân thể bay ra, trong đám khí đen phát ra thanh: “Ta chết nhưng người của Quỷ tộc luôn bám theo ngươi, ngươi chuẩn bị cho kỹ.”

      Liễu Dật lý đến hắc khí dần dần phân tán đó mà chăm chú quan sát sắc mặt thiếu nữ từ từ khôi phục lại như thường, kiếm của chàng quả nhiên chặt đứt oan linh dung hợp với hồn phách trong cơ thể nàng.

      Đột nhiên, bạch phát lão đầu chạy tới : “Người vừa làm cái gì, ngươi giết chết con của ta rồi”. Lão đầu nắm lấy cổ áo chàng, hình như phát cuồng.

      Đột nhiên, thanh yếu đuối vang lên: “Cha, cha làm gì vậy?”

      Bạch phát lão đầu quay phắt lại, thấy ái nữ nằm liệt giường hai tháng nay, đột nhiên ngồi dậy, như có việc gì xảy ra.

      Lão vội bỏ tay ra khỏi cổ áo Liễu Dật, ngồi xuống bên cạnh lục y thiếu nữ, giọng kích động: “Diêu nhi, con tỉnh rồi, tỉnh rồi, làm cha lo suýt chết, cha vốn tưởng còn được thấy con tỉnh lại, người đầu bạc phải đưa tiễn kẻ đầu xanh.”

      Trong lúc bạch phát lão nhân kể lể, ngân quang loé lên, nữ tử xinh đẹp mặc y phục màu đen từ trung hạ xuống sân, cùng lúc đó, từ ngoài cửa tiến vào bạch y nữ tử cùng với bốn hộ vệ cầm trường kiếm, họ là Thất Nguyệt và Thiên Kiêu cùng tứ hộ vệ, họ đều đến đây vì muốn xem chuyện gì xảy ra.

      Liễu Dật nhìn đám người mới tới mà chỉ với bạch phát lão nhân: “Tiền bối, con của ông bị oan linh của Quỷ tộc phong ấn dung hợp hồn phách, nếu trong tháng có người cứu, nàng chết, thân thể bị oan linh vĩnh viễn chiếm lấy.”

      Thất Nguyệt và Thiên Kiêu nghe xong đều thất kinh, họ là người trong tam giới đương nhiên biết truyền thuyết về Quỷ tộc, nhưng Quỷ tộc và địa phủ có khế ước, vĩnh viễn bước vào Nhân gian giới nửa bước, tại sao lại xuất ở đây? Nhưng điều họ kinh ngạc nhất lại là vấn đề khác, ai cũng biết bị oan linh dung hợp hồn phách chỉ có con đường chết, dù tu vi có cao cũng có biện pháp cứu chữa, nhưng theo lời chuyện của hai người, lục y thiếu nữ ràng bị oan linh dung hợp hồn phách, tại sao lại vô ?

      Bạch phát lão đầu đứng bật dậy, : "Đa tạ, đa tạ, đa tạ ngài cứu con lão. À, đúng rồi, tiểu lão tên là Diệp Đồng Lân, thực cảm tạ ngài rất nhiều. Vừa rồi lão sai, còn tưởng ngài bạt kiếm với tiểu nữ, trong lúc khẩn cấp kịp cân nhắc, tất cả là tại cặp mắt này, già rồi, vô dụng rồi.”

      Ánh mắt Liễu Dật nhìn thẳng vào bạch phát lão đầu đáp: “Vừa rồi tiền bối có lỗi, tại hạ quả có bạt kiếm với lệnh ái nhưng để chém oan linh trong thân thể, tuyệt phải để giết lệnh ái, vì thế tiền bối có nhìn sai.”

      câu ngắn ngủi đó, làm chấn kinh mọi người, trong tam giới ngày nay, kiếm giả cao thủ nào có kiếm pháp đến mức diệt hồn phách mà làm gây tổn thương thân thể, lẽ nào đó là cảnh giới tối cao của kiếm đạo? Bốn hộ vệ đứng sau lưng Thiên Kiêu hiển nhiên là cao thủ dụng kiếm, nhưng trước mặt Liễu Dật, họ tự nhiên cảm thấy ngay cả tư cách cầm kiếm mình cũng có.

      Đột nhiên Diệp Đồng Lân nhìn thấy trong sân có nhiều người đến thế bèn quát: “Tất cả các ngươi là ai, cớ gì lại xông vào sân nhà lão?”

      Thất Nguyệt và Thiên Kiêu nhất thời được gì, họ chỉ nghĩ tới những tâm trong lòng, giờ bị Diệp Đồng Lân hỏi biết trả lời ra sao.

      Liễu Dật lên tiếng: “Tiền bối, ta nghĩ họ biết lệnh ái bình an, nên đặc biệt đến đây để chúc mừng…”

      Diệp Đồng Lân già đến độ ngây thơ hay cố tình giả vờ, lão : “Thế hả, tốt tốt, cùng vào trong nhà uống chung rượu chúc mừng.” xong, quay người đỡ lấy Diệp Diêu.

      Liễu Dật liếc mắt qua thân mình Thất Nguyệt, tuyệt nhìn đến Thiên Kiêu, theo chân Diệp Đồng Lân vào trong phòng.

      Thất Nguyệt nhìn thân ảnh của Liễu Dật, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, thầm: “Là người đó, là tiên sinh đoán mệnh cho ta? Ma khí tức vừa rồi là do ông ta xuất ra?” Nàng muốn nghĩ nhiều, phải vào phía trong nhìn tận mắt, nghe tận tai để chứng minh. Nàng nhìn Thiên Kiêu, quay người bước theo Liễu Dật.

      Thiên Kiêu nhìn mọi người, : “Các vị ca ca, các vị chắc vô cùng kính trọng cây kiếm pháp của huynh ấy, chúng ta vào trong xem thử.”

      Bốn người gật đầu, theo chân nàng.

      Căn phòng vốn lớn, nháy mắt chật ních những người, tứ hộ vệ tuyệt ngồi xuống, chỉ đứng sau lưng của Thiên Kiêu, nhưng nhãn tình tập trung quan sát hắc y nhân tóc trắng thần bí.

      Năm người ngồi quanh chiếc bàn bát tiên, Diệp Đồng Lân quay lại quát A Ngưu: “Nhìn cái gì, còn mau rót trà?”

      A Ngưu liên mồm dạ vâng, chạy nhanh ra ngoài.

      Đến lúc này, Thất Nguyệt ngồi bên cạnh Thiên Kiêu mới quay đầu nhìn, tức trong lòng thất kinh: “Là , Cát Lợi Nhi, chết à?”

      Thiên Kiêu cảm thấy có chút kỳ quái, Cát Lợi Nhi là ai nhỉ? Lẽ nào mình và ta giống nhau đến thế? Sao lại có nhiều người quen ta như vậy? Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Thất Nguyệt, Thiên Kiêu cười : “ nhận lầm người rồi, ta phải là Cát Lợi Nhi, ta tên gọi Thiên Kiêu.”

      Thất Nguyệt nhìn kỹ lại, nhận ra đối phương quả nhiên phải là Cát Lợi Nhi, ít ra khí chất, động tác, ngôn ngữ đều giống, nhưng khuôn mặt, thân hình, y hệt, nàng vội nhận lỗi: “Xin lỗi, ta nhìn nhầm người.”

      Diệp Đồng Lân buồn để ý đến hai người, lão cảm thấy hứng thú với câu chuyện của họ, thấy A Ngưu cầm bình trà lớn vào, vội rót cho Liễu Dật và : “Ân nhân, nếu có ngài lão già này phải người đầu bạc đưa tiễn kẻ đầu xanh, nào, uống chén trà nhấp giọng, đây là trà hoa nhài do nhà trồng.”

      Liễu Dật nhìn lão đầu, quay lại nhìn Thất Nguyệt và Thiên Kiêu, : “Tại hạ nghĩ các vị chúc xong rồi, cần phải lưu lại đây, tại hạ và vị Diệp sư phó này có việc quan trọng cần bàn, nếu các vị phiền lòng, có thể trước.”

      Thất Nguyệt nhìn Liễu Dật, đột nhiên bị đôi mắt chàng níu giữ, trong đó đầy bi thương với tang thương, quen thuộc quá, là ai nhỉ? Nhưng nàng tuyệt đến nỗi ngẩn ra, vài câu chúc mừng với Diệp Đồng Lân rồi quay người bỏ .

      Thiên Kiêu và tứ hộ vệ cũng ở lại làm gì, sau khi chúc mừng, bọn họ đều ly khai, trong chớp mắt, cả căn phòng trở lại an tĩnh, chỉ còn lại Liễu Dật, Diệp Đồng Lân với Diệp Diêu và A Ngưu.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 83: NGHỊCH PHONG NHI VŨ, CHỈ TIỆN UYÊN ...

      Trong phòng trở lại yên tĩnh, Liễu Dật là người đầu tiên cất tiếng phá tan trầm mặc: "Diệp tiền bối, tại hạ ràng ý định đến đây, giờ tại hạ chữa khỏi bệnh cho lệnh ái, chắc bây giờ chúng ta có thời gian đàm đạo."

      Diệp Đồng Lân gật đầu với A Ngưu: "Ngươi dẫn Diêu nhi ra ngoài đón nắng."

      A Ngưu vội đỡ Diệp Diêu bước ra ngoài, Liễu Dật đương nhiên hiểu Diệp Đồng Lân muốn có người thứ ba nghe chuyện.

      Nhìn theo bóng con , Diệp Đồng Lân lắc đầu : " ba mươi năm rồi, ta vốn nghĩ có thể sống cuộc đời an tĩnh, nào ngờ thế chiều lòng người, công tử , cần luyện pháp khí chứ gì, công tử cứu con tiểu lão, lão tất phải giúp lại lần."

      Liễu Dật đề nghị: "Tại hạ cần tòa thành, tòa Vĩnh Hằng chi thành có thể lơ lửng ."

      Diệp Đồng Lân giật mình: "Bao nhiêu năm nay, người khác tìm tiểu lão nhờ luyện tiên gia pháp bảo, danh gia danh kiếm, công tử là người đầu tiên muốn thứ kỳ quái đến thế."

      Liễu Dật tiếp: "Tiền bối luyện được pháp bảo, tất nhiên chế luyện được mọi thứ trong thiên hạ, tại hạ biết tiền bối có thể chế tạo tòa thành từ biến ra to ở trung, nên đặc biệt đến đây thỉnh giáo Diệp lão tiền bối."

      Diệp Đồng Lân thở than: "Công tử cần pháp khí quá đặc biệt, muốn chế luyện được phải có nguyên liệu và thượng cổ kỳ trận đặc thù, còn chuyện thôi động trận pháp của nó, tiểu lão thử phen. Hoàn toàn dựa vào việc hấp thu cửu thiên linh khí của trời đất để có thể duy trì trận pháp này lơ lửng trong trung, nhờ đó có đủ năng lượng để vĩnh viễn bập bềnh, chỉ là... nguyên liệu phải tốt, khi tạo được tòa thành thiên này chịu nổi linh khí thiên địa tràn vào."

      Liễu Dật hiểu ý tứ của Diệp Đồng Lân rất nhanh: "Nguyên liệu đó là gì, tìm ở đâu?"

      Diệp Đồng Lân đáp: "Theo tiểu lão biết, chỉ nơi có loại nguyên liệu là "Bát hoang tinh khoáng".

      Tại tận cùng phía đông bắc của núi Trường bạch có tòa động nham tương vạn niên, nhiệt độ vô cùng cao, nham tương ở đó có thể dung hóa cả sắt, "Bát hoang tinh khoáng" chính được sinh ra từ trong dung nham, rất khó có thể lấy được. Ai có khả năng sống sót trong dung nham đâu, hơn nữa theo truyền thuyết trong dòng nham tương có thứ rất khủng khiếp là Hỏa tinh linh."

      Liễu Dật gật đầu, : "Tại hạ biết, tại hạ mang "Bát hoang tinh khoáng" về nhanh, hãy đợi tin nhé.". xong, y đứng dậy bước ra cửa.

      Y rời khỏi Liên Hoa trấn, ngự kiếm thẳng hướng đông bắc Trường bạch sơn bay , trong lòng kích động rất lâu, ngờ tìm được lão nhân luyện khí nhanh chóng đến vậy, mặc dù "Bát hoang tinh khoáng" khó kiếm, nhưng tại xác định được phương hướng, chỉ cần lấy được là có thể luyện chế ra Vĩnh Hằng chi thành, nhanh chóng hoàn thành được bước đầu của kế hoạch.

      Y cảm thấy lòng hẳn, tâm tình tựa hồ còn quá phiền muộn, nhìn mây trắng trôi nhanh về sau, y hít sâu hơi khí trong lành, xuyên vào tầng mây.

      Trong mây trắng lúc này xuất hắc y nữ tử, gió trung làm áo choàng của nàng tung bay, để lộ cặp chân dài tuyệt mỹ, phải người lạ mà chính là Thất Nguyệt. Nàng sinh lòng hiếu kỳ đối với nam nhân thần bí đoán vận mệnh cho nàng, tại sao lại biết hết? Thất Nguyệt ngừng phi hành, lơ lửng trong trung, tự : " đâu rồi?"

      Đột nhiên, thanh từ phia sau truyền đến: " nương tìm tại hạ? Theo chân tại hạ sao?"

      Thất Nguyệt xoay Vũ Nguyệt kiếm lại: "Úy, ngươi dọa ta rồi, ta theo chân ngươi ảnh hưởng gì."

      Liễu Dật nhìn Thất Nguyệt, đột ngột cảm thấy nha đầu ngốc này bây giờ ngang bướng cách khả ái, nhớ lại Thất Nguyệt của mười năm trước từng muốn dùng kiếm giết mình, hình như thay đổi rất nhiều.

      Liễu Dật lộ ra biểu tình gì, chỉ : "Ồ, à? Mà... Bây giờ tại hạ có nhiều vấn đề phải làm, nếu như lần sau để tại hạ phát nương ở phía sau, bất kể nương có bám theo hay , tại hạ giết ngay."

      Thất Nguyệt nhìn vào mắt Liễu Dật, : "Hừ, võ công cao làm gì, chả lẽ bầu trời là địa bàn của ngươi, ta đâu ngươi cũng quản đến chăng?"

      Liễu Dật nghĩ miệng lưỡi nha đầu này lại lợi hại đến thế, lắc đầu: "Được, để xem phi kiếm của nương hay tại hạ nhanh hơn."

      Thất Nguyệt nghe thấy liền tỏ ra gấp rút: "À, ta rỗi cứ để ta theo ngươi, xem ngươi làm việc là được rồi, ngươi phải là thầy bói à? Lúc nào có thời gian lại bói giúp ta."

      Liễu Dật ngờ nha đầu này đột nhiên lại đưa ra chiêu này, nhìn Thất Nguyệt, y lắc đầu :

      " nương có biết ta muốn đâu ?"

      Thất Nguyệt đáp: " biết nhưng ta khẳng định ngươi phi hành lung tung, ta mười năm phiêu bạt bên ngoài, lâu lắm rồi hiếu kỳ như bây giờ, ngươi dẫn ta cùng nhé."

      Liễu Dật nhìn vào mắt nàng, phảng phất như nhìn thấy ánh mắt đầy mong mỏi dưới cây hoa đào, bất giác gật đầu: "Tại hạ cần đến động nham tương ở Trường Bạch sơn, nguy hiểm lắm, nếu nương chết ở đó, đừng có oán tại hạ."

      Thất Nguyệt gật đầu, : " đâu, ta oán hận ngươi."

      Liễu Dật : " nương tự nguyện muốn chết, tại hạ còn gì để nữa, chúng ta thôi".

      Dứt lời, thôi động Bi Mộng kiếm lao vút về phía trước.

      nam nữ đều mặc hắc y, ngự kiếm giữa trung, bay nhanh về hướng đông bắc. Mái tóc trắng của nam tử phát phơ đùa với gió, mặt đeo mặt nạ, chỉ thấy được đôi mắt, bộ y phục đen nhức mắt của nữ tử lả lướt theo làn gió, càng hiển lộ dáng vóc đẹp mê hồn.

      Nhìn mây trắng trôi dạt về sau, Thất Nguyệt hỏi: "Ngươi là ma, phải là người của Nhân gian?"

      Liễu Dật đáp: " nương quan tâm đến tại hạ ư? muốn biết điều gì?" câu này của y huỵch toẹt điều Thất Nguyệt muốn ra nhưng vẫn ấp ủ trong lòng.

      Thất Nguyệt dừng lại: "Ta chỉ muốn biết, làm sao ngươi có thể biết chuyện giữa ta và thư sinh?"

      Liễu Dật ngờ nha đầu này lại tinh tế như thế, vẫn nhớ chuyện đó, vừa nghĩ vừa đáp: "Tại hạ là thầy bói mà."

      Thất Nguyệt phản bác: "Lý do của ngươi quá khiên cưỡng, ngươi ràng là kiếm giả, làm sao có thể là thầy bói được."

      Liễu Dật lắc đầu: "Lý do tại hạ biết việc giữa nương và thư sinh, tin hay tùy."

      Thất Nguyệt gì, nàng biết hắc y nhân này có ý muốn che giấu bèn đổi chủ đề: "Ngươi tên là gì?"

      Liễu Dật nghĩ ngợi gì đáp ngay: "Niết nhân."

      Thất Nguyệt nghiêng đầu, nghĩ ngợi hồi rồi lắc đầu: "Chưa từng nghe qua."

      Liễu Dật lý tới nàng, mà chăm chú nhìn mây trắng...

      Thất Nguyệt tiếp: "Ta là người của Ma tộc, tên gọi Thất Nguyệt."

      Liễu Dật thuận miệng: "Tại hạ biết rồi."

      Thất Nguyệt vội hỏi: "Làm sao ngươi biết được?"

      Liễu Dật vội đỡ lời: "Tại hạ mình là thầy bói, nếu như đến tên nương còn biết tại hạ kiếm ăn thế nào được?"

      Thất Nguyệt hỏi nữa, nàng biết có hỏi nữa cũng đến đâu, hai người cứ thế phi hành ngược gió, xuyên mây trắng với tốc độ cao dưới bầu trời bao la.

      Liễu Dật tựa hồ nghĩ gì đó, nhìn gian rộng lớn, tự : "Biển xanh thay đổi, tấm lòng si cuồng trôi theo gió, chìm nổi bao lần, tình bền như vàng đá, việc đời như ý muốn, khổ dù hết mà ngọt bùi chưa đến, thân ta tiêu sái, cần ai hiểu mình."

      Tịch dương tây hạ, mặt trời lặn xuống ánh xạ ráng hồng lên mây trắng khắp trời, Thất Nguyệt nhìn bóng lưng Liễu Dật, nghe bài từ của y, bỗng thấy mơ hồ mà quen thuộc, tưởng như "y" ở trước mắt.

      Giữa trung, dưới ráng chiều, hai nhân ảnh màu đen, phảng phất như thần tiên trời, bay ngược gió, tạo nên bức tranh hoàn mỹ

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 84: PHÙ SINH NHƯỢC MỘNG, THƯỢNG THIÊN THANH ...
      Có lẽ, khi đối diện với nỗi đơn, chỉ là ta và ngươi, mỗi người đều cảm thấy mỏi mệt, chúng ta đều muốn có người bầu bạn, bởi vì chúng ta phải thánh nhân. (Cổ Long-luận)

      trời sao lơ lửng vầng trăng khuyết tỏa ánh sáng bàng bạc, chiếu rọi mặt đất tối tăm, Liễu Dật và Thất Nguyệt đốt đống lửa, với tu vi của y, ngự kiếm căn bản cần phải dừng lại nghỉ, độ ba ngày có thể đến Trường Bạch sơn. Nhưng Thất Nguyệt thể, tu vi của nàng còn thấp, ngự kiếm chưa tới ngày thể chịu nổi, nên bất đắc dĩ phải hạ xuống nghỉ ngơi.

      Liễu Dật ôm Bi Mộng kiếm nằm xuống bãi cỏ, nhìn lên trời sao bao la vô tận, tựa hồ nghĩ ngợi điều gì.

      Thất Nguyệt ngồi bên cạnh, lên tiếng hỏi: "Này, ngươi đói à?"

      Y lời.

      Thất Nguyệt lại hỏi: "Ngươi phải là người à, hình như hề mệt? Nếu ăn gì, dạ dày ta kêu ầm lên đó."

      Y vẫn lên tiếng, hơi ngần ngừ rồi bật dậy, quay người bước về hướng rừng sâu.

      Thất Nguyệt nhìn theo, kêu lớn: "Ồ, ngươi đâu?" Nhìn bóng Liễu Dật khuất xa, nàng giậm chân:

      "Cái tên đáng chết này, nửa đêm nửa hôm còn đâu?"

      Nàng buồn bực ngồi mặt đất, nhân ảnh màu đen chớp lên, Liễu Dật lại xuất bên cạnh, nhưng lúc này tay cầm con rắn dài cả trượng, trông khá thô kệch, hình như là mãng xà. Y ném con rắn lên , tay phải nhanh chóng bạt kiếm, đạo bạch quang mang theo hắc sắc khí tức chớp qua thân con rắn, rồi biến mất.

      Y nhanh chóng tra kiếm vào vỏ, tay phải chạm vào thân rắn, móc ra khúc thịt dài xích được lột da, nhặt cành cây nhọn sắc mặt đất, xuyên miếng thịt vào, nướng đống lửa, giải thích: "Vừa nãy tại hạ vào rừng, thấy gì khác tìm thấy con rắn này, nương cùng ăn nhé."

      Thất Nguyệt nhìn động tác nướng rắn mà ngây dại, cảm giác quen thuộc xiết bao, ở đảo hồi mười năm trước, thư sinh phải cũng nướng thịt rắn cho nàng ăn ư?

      Tựa hồ, hai người đều có tâm , biết bao lâu sau, mùi thịt nướng ngào ngạt bốc lên, Liễu Dật vừa nướng vừa : "Tuy trường xà hơi khó coi nhưng thịt cực kỳ thơm ngon, thể ăn..."

      Thất Nguyệt quay phắt lại nhìn, nàng từng được nghe câu "thịt rắn cực kỳ thơm ngon", chính ở đảo, thư sinh cũng vậy. Nàng dám tin vào tai mình, cố gắng mở to mắt, muốn nhìn con người ở trước mặt, nhưng lớp khăn màu bạc ngăn cách họ.

      Liễu Dật đưa miếng thịt rắn nướng ngon lành cho nàng, : "Nếm thử trù nghệ của ta xem sao, mùi vị có ngon ?"

      Thất Nguyệt nhàng cắn miếng, nhưng tại nàng có cảm nhận thấy mùi vị gì cả, câu thứ hai "sao, mùi vị có ngon ?" là câu thư sinh từng với nàng. Mỗi câu của y đều gợi cho nàng nhớ đến thư sinh.

      Thất Nguyệt chủ tâm tiếp lời: "Nếu như đói quá mà có lương khô, ta thấy dù ăn thịt người cũng ngon vô cùng."

      Liễu Dật giật mình, câu này tựa hồ lặp lại như năm đó, làm y nhớ đến Thất Nguyệt lúc ở đảo. Y từ từ nằm xuống, ngắm sao trời, ngôi sao sáng nhất, độc nhất.

      Thất Nguyệt vừa ăn vừa hỏi: "Ngươi ăn gì à?"

      Liễu Dật thuận miệng đáp: ", ăn đồ vật chỉ là hình thức, giờ thứ tại hạ cần là hỗn độn chi khí." Rồi chuyển chủ đề: "Tâm pháp tối cao của Ma tộc có phải là Lan Nhĩ Phi Na Thanh?"

      Thất Nguyệt dừng lại, lấy làm ngạc nhiên hỏi: "Làm sao ngươi biết? Loại tâm pháp tối cao đó chỉ có Ma chủ mới được học."

      Liễu Dật tỏ vẻ gì, nhưng từ tiếng "hừ" của y có thể thấy y vô cùng coi thường người được gọi là Ma chủ đó. Y lại : "Tại hạ còn biết, Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp của Ma môn giờ mức tối cao chỉ có chín tầng."

      Thất Nguyệt đột nhiên đặt miếng thịt xuống, nhớ lại điều gì đó, nàng : "Lẽ nào tâm pháp ngươi sử dụng là Lan Nhĩ Phi Na Thanh?"

      Liễu Dật trả lời câu hỏi của nàng mà tiếp: " nương có muốn học ? Nếu muốn học, tại hạ có thể dạy nương Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp đến tầng chín". Từ việc nàng chỉ có khả năng duy trì thời gian ngự kiếm phi hành đến ngày, Liễu Dật biết tu vi của nàng trong mười năm qua tăng tiến rất chậm, nếu như dạy nàng Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp đến tầng thứ chín để nàng có thể đạt đến trình độ của môn chủ về sau này, những kẻ tầm thường thể động đến nàng.

      Thất Nguyệt đột nhiên ngây ngẩn, tâm pháp tối cao Lan Nhĩ Phi Na Thanh của Ma môn chỉ có lịch đại môn chủ mới được luyện tập, còn môn hạ luyện loại tâm pháp khác. Y là ai? Lan Nhĩ Phi Na Thanh là vô thượng tâm pháp của Ma môn, đối với bất kỳ ai thấy cũng là điều dụ hoặc tột độ, nàng cũng ngoại lệ.

      Nàng tỉnh táo lại: "Ngươi thực biết Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp?"

      Liễu Dật trả lời, chỉ bình tĩnh : "Tại hạ chỉ cần nương tiếng muốn học, nếu muốn học, cứ trả lời ngay". Lời lẽ đơn giản nhưng đầy uy lực, ngay cả Liễu Dật cũng cảm thấy bản thân biến đổi rất nhiều.

      Thất Nguyệt vội gật đầu: "Học, đương nhiên muốn học."

      Liễu Dật nhàng ngồi xuống, : " nương được với ai là tại hạ dạy hơn nữa, nếu gặp lúc sinh mệnh nguy hiểm, được tùy tiện sử dụng Lan Nhĩ Phi Na Thanh."

      Thất Nguyệt gật đầu, trong lòng có phần khẩn trương, tâm tình dao động, hoang mang, mình có nên học loại võ công trong truyền thuyết đó ?

      Cánh tay phải màu đen của Liễu Dật duỗi ra, từ chưởng biến thành chỉ, lục sắc quang mang từ đầu ngón tay loáng lên, thuận thể điểm vào my tâm Thất Nguyệt, nàng chỉ cảm thấy mắt tối sầm, bản thân như bồng bềnh, chung quanh trống , hoàn toàn có gì cả.

      Nàng kêu lớn: "Đây là đâu?"

      Hắc quang loé lên, thần bí nhân xuất trước mắt nàng, : "Đây là tư tưởng của nương, nhìn bốn phía , tại hạ truyền Lan Nhĩ Phi Na Thanh Tâm Pháp vào trong óc nương, mỗi ngày chỉ cần nương phong bế lục thức, dùng linh thức tu luyện tất tốc độ nhanh gấp mười lần người khác."

      Thất Nguyệt nhìn xung quanh, quả nhiên, trong bóng tối lơ lửng những chữ màu lục, lấp loé phát ra ánh sáng, nàng với thần bí nhân: "Đa tạ ngươi."

      Liễu Dật dặn: "Tại hạ đây, nương ở lại đây tu luyện". xong, thân ảnh màu đen biến mất.

      Trở về bên ngoài, y nhìn Thất Nguyệt nhắm mắt, nhàng : "Hy vọng sau này nương bị bất kỳ ai gây thương tổn, tại hạ chỉ có thể làm được bấy nhiêu thôi."

      Y nhắm mắt lại, cảm thấy trời đất mênh mang, dần dần, dung nhập bản thân vào gian bao la vô hạn...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :