Ma Kiếm Lục - Tàn Nguyệt Bi Mộng (272 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 70: ÁM MÔN SÁT THỦ, HÀ XỨ BẤT ...

      người chỉ cần luôn nghĩ thoáng ra chút, được sống vui vẻ hơn so với người khác. (Cổ Long, ngữ)

      Liễu Dật nhìn cây kiếm màu đen trong tay Lãnh Kiếm, “Bi Mộng” phảng phất như có loại sức hấp dẫn vô hình, dụ hoặc , Liễu Dật từ từ duỗi tay ra cầm lấy thanh kiếm ấy, càng lúc càng gần, càng lúc càng gần…

      Lãnh Kiếm nhìn cử động của Liễu Dật, khóe miệng lộ ra nụ cười thần bí.

      Hốt nhiên, Liễu Dật rụt tay về lại, Liễu Dật lắc mạnh đầu : “, tại sao phải cầm kiếm? Ta chỉ là con người bình thường.”

      Lãnh Kiếm nhìn biểu của Liễu Dật, tựa hồ phẫn nộ phi thường, : “Ngươi gì? cầm lấy kiếm, ngươi làm sao bảo hộ người ngươi ? cầm lấy kiếm, ngươi làm sao bảo hộ được người thân của ngươi? Còn có bằng hữu của ngươi, chẳng lẽ ngươi đời chỉ trốn nấp ở giữa bọn họ thôi ư? Cầm lấy kiếm! Thanh kiếm này vốn là thuộc về ngươi.”

      “Chẳng lẽ ngươi cho rằng sách thánh hiền của ngươi có thể bảo hộ được người ngươi , cầm kì thư họa của ngươi có thể bảo hộ được người thân của ngươi ư?” Lãnh Kiếm tiếp tục bổ sung, lời lẽ trở nên lạnh băng, thậm chí còn đầy ý trào phúng.

      Lòng Liễu Dật rung động cái, đúng, ông ta đúng, sách thánh hiền thể cứu người, cầm kì thư họa càng thể bảo hộ người, thà bị người truy sát, vì sao cầm lấy kiếm mà phản kháng?

      Liễu Dật đột nhiên nắm lấy “Bi Mộng” kiếm, chính vào nháy mắt tiếp xúc với chuôi kiếm, trước mắt Liễu Dật đột nhiên tối lại, Niết Nhân tay cầm trường kiếm ấy ở trước mắt chớp lên rồi mất, tiếp đó lại chớp lên cái, nam nhân tay cầm trường kiếm, ôm nữ nhân đứng vách núi cao vút dốc đứng. Vậy là sao, Liễu Dật lắc lắc mạnh đầu… thân kiếm truyền lại trận cảm giác bi thương, loại cảm giác đó quen thuộc, rất quen thuộc, là cái gì? Là , là tình bị lạc mất, cái cảm giác bi thương ấy.

      Cảm giác bi thương tiếp tục truyền khắp toàn thân Liễu Dật, cuối cùng, dừng lại trong tim Liễu Dật, đột nhiên, cảm giác ấy biến thành ấm áp, biến thành sức mạnh vô hạn, khiến Liễu Dật cảm thấy có được thanh kiếm này, liền có được cả thế giới.

      Lãnh Kiếm nhìn biểu tình của Liễu Dật, đứng lên : “Tốt rồi, chuyện của ta làm xong, ta đây.”

      Đại Đao Vương đột nhiên : “ như vậy à, thịt thỏ của ta nướng ngon rồi, trước tiên hãy nếm thử tài nghệ của ta .”

      Lãnh Kiếm mỉm cười lắc lắc đầu, : “Ngày sau có duyên, chúng ta lại gặp.” xong, hất tay cái, “Lăng Vân” bay thẳng lên, xông vào mây trời, kì nhân của đời biến mất vào bầu trời đêm như thế.

      Đại Đao Vương nhìn Lãnh Kiếm biến mất, lắc đầu than thở: “Ui, cao nhân quả là cao nhân, lúc bay đều tiêu sái như vậy.”

      Liễu Dật nhìn “Bi Mộng” kiếm trong tay, cảm giác kì quái ngừng xuất trong não, Liễu Dật giơ ngang cây trường kiếm trước mắt, nhàng chuyển động chuôi kiếm, sau đó rút ra.

      đạo ánh sáng màu bạc chớp lên, thân kiếm ba lưỡi trình trước mắt Liễu Dật, tầng khí thể thực chất quấn quanh thân kiếm, Liễu Dật biết đó là gì, nhưng cảm thấy rất xinh đẹp, thân kiếm phản xạ khuôn mặt Liễu Dật, nhìn thấy cặp mắt, xuyên qua đôi mắt, Liễu Dật thấy con rồng, con rồng màu đen bay lượn trong thân trường kiếm, con rồng đó mang theo thương cảm vô hạn, truyền vào trong thân thể Liễu Dật.

      Hốt nhiên, Liễu Dật bị Đại Đao Vương lôi ra từ trong ảo giác, tra mạnh thân kiếm vào vỏ, Đại Đao Vương nhìn kiếm trong tay Liễu Dật, : “Cây kiếm “Bi Mộng” này là kì quái, giống như cây gậy vậy, dài thế này, còn có ba lưỡi nữa chứ, dùng là phí nhiều sức, chẳng trách trong bát thần kiếm nó xếp thấp như vậy.”

      Liễu Dật cắm kiếm vào trong đất, cho nó đứng thẳng bên cạnh mình, lắc lắc đầu, tỉnh táo rồi, : “Sao, thỏ nướng ngon rồi chứ? Ta đói quá rồi, ăn mau, ăn xong ta phải ngủ nữa, ngày mai ta phải tìm Cát Lợi Nhi.”

      xong, cũng quản phản ứng của mọi người, cướp lấy cái chân thỏ, bắt đầu ngoác miệng ăn…

      Mấy người nhìn bộ dạng tham ăn đó của Liễu Dật, cũng lười quản, tự mình cầm lấy thịt của mình, bắt đầu ăn.

      Cũng có lẽ, thời gian trôi qua trong lúc ngươi hay biết, nhưng theo trôi qua của thời gian, nó nhất định mang theo khoái lạc của ngươi, hoặc giả là bi thương của ngươi.

      Mặt trời mọc lên cao ngất, mọi người đều bắt đầu tìm nước súc miệng, chẳng qua còn tốt, Đại Đao Vương tìm được chỗ này, phía dưới xa chính là khe suối.

      Liễu Dật cầm lấy “Bi Mộng” kiếm cắm đất, hốt nhiên nhớ lại điều gì, lôi từ trong y phục ra khối ngọc màu ám hồng, lại lôi khối ngọc đeo cổ xuống, lúc khoảng cách xích lại gần, hai khối ngọc lại đột nhiên dung hợp lại, trước mắt Liễu Dật chợt tối đen, tiếp đó lại khôi phục bình thường, nhìn lại khối ngọc biến thành hoàn chỉnh, Liễu Dật lắc lắc đầu, thở dài hơi, lại lần nữa đặt khối ngọc vào trong y phục.

      Liễu Dật nhìn thanh kiếm trong tay trái, ngàn vạn lần cảm khái, mấy tháng trước mình vẫn còn chán ghét võ công phi thường, thế nhưng mấy tháng sau, chính mình cầm kiếm lên, người vẫn là động vật khó mài giũa nhất, thay đổi lại là nhanh.

      Lúc này, mọi người đều thu thập xong cả, Liễu Dật nhìn nhìn : “Ta nghĩ trước tiên Liên Hoa trấn, sau đó mới Miêu Cương. Xem thử Cát Lợi Nhi có trở về nhà . biết ý mọi người thế nào?”

      Thập Kiệt Nhất gật gật đầu, : “Ta theo ngươi, lão đại.”

      A Cửu nhìn Thập Kiệt Nhất : “Phụ hoàng , cho ta theo suốt bên Thập Kiệt Nhất.”

      Liễu Dật nhìn Đại Đao Vương, Đại Đao Vương vội lắc đầu : “Đừng nhìn ta, ta cũng có chuyện gì làm, du ngoạn đây.”

      Liễu Dật lắc lắc đầu, trong lòng cảm thấy buồn cười, mình tìm vợ, cũng cần cả bọn bằng hữu theo, xem ra mình quả là rất vô năng.

      Cả bọn vượt qua đỉnh núi, đến Liên Hoa trấn rất nhanh, mấy người đến nơi hỏi thăm, cũng có tin tức của Cát Lợi Nhi, thậm chí Liễu Dật còn ở đó vẽ bức họa, thế nhưng thủy chung chẳng có ai thấy qua Cát Lợi Nhi.

      Cả bọn cúi đầu tiu nghỉu, mua ngựa ở Liên Hoa trấn, về hướng nhà Cát Lợi Nhi ở Miêu Cương, hy vọng ở đó có thể tìm thấy Cát Lợi Nhi, nhìn bộ dạng của Liễu Dật, nếu quả tìm thấy Cát Lợi Nhi, rất có thể phát điên.

      Lại mấy người vừa ra khỏi Liên Hoa trấn lâu, chuẩn bị khoái mã phóng như bay, hốt nhiên đầu người bay qua, bóng người chớp lên, trước mắt đáp xuống hơn mười người, , phải là mười người, bởi vì trước mắt mọi người còn có người, người này chính là Vi Thiên Đà, kẻ từng bắt A Cửu, đứng sau mười người, chính là sát thủ bốn sao của Ám môn, xem ra lần này Vi Thiên Đà mang đủ lòng tin, nếu cũng tự thân lộ diện.

      Bọn người Liễu Dật vội ghìm ngựa, dừng lại. Lại Đại Đao Vương vừa nhìn thấy Vi Thiên Đà liền tức giận : “Ngươi còn là nam nhân sao? Tới giờ mới ra mặt, thế nào, phá hủy của ngươi cái động hoang ấy vậy mà ngươi còn ra vẻ ta đây sao?”

      Vi Thiên Đà nhìn Đại Đao Vương, cũng cười, bất quá đó là nụ cười giả dối, cười rất khó coi, rít lên: “Ôi, còn phải là Đại Đao Vương nhặt đao của ta đó sao? Chậc, chậc, kiểu tóc này của ngươi là đẹp a, ở đâu làm vậy, ta cũng làm thử xem.”

      Thập Kiệt Nhất lắc lư quyền đầu, lớn giọng : “Đừng tìm người nữa, đàn ông tại là để làm cho ngươi trông dễ coi hơn.” xong, nhảy mạnh lên, “Thiên Chùy” trong “Thiên Cương Đẩu Quyền” mạnh mẽ đánh về Vi Thiên Đà phía trước…

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 71: KIM PHI TÍCH BỈ, KIẾM MA THỊ ...

      kẻ sống đời, có lúc cũng phải làm số chuyện mình muốn làm. trêu người của tạo hóa, an bài của mệnh vận, vô luận hùng hào kiệt có nhiều bao nhiêu nữa cũng biết làm sao được. (Cổ Long, ngữ)

      Phải biết, Thập Kiệt Nhất nuốt băng thiền của Lãnh Kiếm, công lực tại giai đoạn mới, “Thiên Chùy” trong “Thiên Cương Đẩu Quyền” dưới tụ tập công lực cuồng bạo, trong nháy mắt hình thành bạch sắc khí thể dài hai xích, như cái dùi sắt, trực tiếp đánh vào Vi Thiên Đà.

      Vi Thiên Đà biết lợi hại của thằng cha trước mặt, thân hình chớp cái, nấp sau mười sát thủ, : “Giết bọn chúng cho ta!”

      Mười sát thủ rút trường kiếm ra, tựa hồ có an bài sẵn, trong khoảnh khắc bao vây mấy người vào giữa.

      Đại Đao Vương rút “Liệt Dương” kiếm sau lưng cái, lớn giọng quát: “Tốt, vừa khéo để ta thử nghiệm lợi hại của “Thu diệp kiếm pháp”!”

      Mười người lập tức phân thành năm tổ, hai người tổ, mỗi tổ đều đối diện với người, lúc này Liễu Dật, Đại Đao Vương, A Cửu đâu lưng vào nhau, tùy thời chuẩn bị ứng phó với tiến công của sáu người đối diện.

      Xem lại Thập Kiệt Nhất, đấu với bốn, đứng vững ở thế thượng phong, xem ra quá khắc thời gian, đối phương phải ngã xuống.

      Mà lúc này, sáu tên vây quanh Liễu Dật, cũng bắt đầu công kích về phía ba người.

      Liễu Dật lúc này cũng tính là lão giang hồ rồi, đối mặt với chuyện kiểu này, gấp hoảng, chân phải đạp ra bước, trực tiếp triển khai quyết chữ “ảo” trong “ toàn cửu ảnh”, ung dung tránh né tiến công của hai sát thủ.

      Xem lại Đại Đao Vương, ngay lúc hai sát thủ xông lên, Liệt Dương kiếm trong tay phải đột ngột chuyển động, dùng góc độ hình cung xoay thành kiếm hoa xinh đẹp, tiếp đó quát tiếng lớn: “Thu Phong!”, chỉ thấy Liệt Dương kiếm đột nhiên hóa thành điểm điểm kiếm hoa, kim quang xao động, trong nháy mắt ấy, Đại Đao Vương xuất ra tổng cộng mười hai kiếm, kiếm khí của mỗi kiếm đều lưu trong hư ba xích tàn ảnh, khiến cho hai sát thủ căn bản có cơ hội tiếp cận, chỉ ở bên ngoài tìm kiếm cơ hội.

      Mà Đại Đao Vương thấy cơ hội đến, chuyển chuôi kiếm về sau cái, đột nhiên quăng Liệt Dương kiếm ra phía trước, song chỉ chặp lại khu động kiếm, : “Diệp lạc”, chớp mắt ấy, Liệt Dương kiếm quả như lá đổ trời thu, chầm chậm phiêu đãng xuống, bắn thẳng về hướng hai sát thủ, tốc độ tuy nhanh, nhưng lắc trái lư phải, phảng phất ở trước mắt, khiến cho hai sát thủ lúc này biết chống đỡ hướng nào cho phải, rào tiếng, trong lúc hai sát thủ do dự, Liệt Dương kiếm cắt đứt yết hầu của bọn chúng. Nguyên lai, thức “Diệp lạc” này, xem như chậm, nhưng đó chỉ là ảo ảnh, tốc độ của nó thậm chí so với bình thường còn nhanh hơn, cho nên, hai sát thủ mới trong nháy mắt suy nghĩ, chết dưới Liệt Dương kiếm.

      Lại hai sát thủ chuẩn bị xông về phía A Cửu, thấy hai huynh đệ bên cạnh trong nháy mắt bị kiếm giết chết cách kì quái, sớm di chuyển tiêu, chuyển đầu cái, xông qua phía Đại Đao Vương.

      Đại Đao Vương cười hắc hắc tiếng, đột nhiên thu hồi Liệt Dương kiếm, bàn tay chĩa xuống, thân kiếm đột nhiên chuyển động, nắm chắc chuôi kiếm, quét ngang cái, mảnh kiếm khí màu vàng kim bắn ra mặt đất, hai sát thủ còn chưa kịp phản ứng, cảm thấy chân trận đau dữ dội, lúc bọn họ ngã xuống, mới phát , kim sắc kiếm khí đó lại chém đứt chân của chúng.

      Đại Đao Vương vuốt ve Liệt Dương kiếm, nhìn bốn tên ngã đất, lúc thấy Thập Kiệt Nhất còn việc gì, cười : “Xem ra bọn ta cũng tệ, cũng tính là cao thủ rồi a.”

      Lại Liễu Dật bên ấy, hai người trước sau, ngừng công về hướng Liễu Dật, mà Liễu Dật dựa vào quyết chữ “ảo” trong toàn cửu ảnh tránh né như chớp, dự định sử dụng “Bích ngọc hoa chỉ”, thế nhưng cự ly quá xa, sử dụng chỉ pháp này hiệu quả khẳng định tốt. Đột nhiên, Liễu Dật nhìn đến trường kiếm cầm tay trái mình, nghĩ bụng: “Đúng, thử cây kiếm này vậy, còn có “Loạn thập tam thức ấy”, xem ra rốt cuộc có dùng được .”

      Liễu Dật vừa né tránh, tay phải vừa nắm lấy chuôi cây kiếm dài ngoẵng, trong chớp mắt, từ thân kiếm truyền vào trận bi thương, lại khiến Liễu Dật nhớ đến Cát Lợi Nhi, trong lòng có điều trước giờ vẫn thắc mắc, vì sao phải rời ra, chẳng lẽ tình thể trải qua sóng gió, thể trải qua khảo nghiệm ư?

      nhàng chuyển động chuôi kiếm, đột nhiên rút ra ngoài, đạo ánh sáng màu trắng xen lẫn với khí thể thực chất màu đen, rời vỏ xuất ra, mang theo tiếng rồng ngâm, phảng phất mới vừa tỉnh dậy tức , hai lời chẳng , đối chuẩn với sát thủ là thức Loạn tâm trong Loạn thập tam thức, thanh kiếm dài ngoẵng đột nhiên đâm về phía sát thủ ấy, phương hướng của kiếm bất kì ai cũng nghĩ ra nổi, mà lúc kiếm tiếp cận sát thủ ấy còn cách ba xích, đột nhiên, từ thân kiếm bắn ra đạo ánh sáng màu trắng, đây chính là Loạn tâm của Loạn thập tam thức, ánh sáng màu trắng thân sát thủ ấy vừa chớp cái tắt.

      Lại nhìn sát thủ ấy, đột nhiên lùi về sau mấy bước, hốt nhiên dừng công kích lại, mà đứng ngẩn ngơ ra đó.

      Liễu Dật tiếp tục ra tay, đối với sát thủ bên cạnh trường kiếm từ góc nghiêng bên dưới vạch lên, chính là Loạn ý trong Loạn thập tam thức, “leng keng” hai kiếm chạm nhau, lại ngay khoảnh khắc hai kiếm chạm nhau ấy, đạo ánh sáng màu trắng bắn vào trong thân thể sát thủ ấy. Mà cũng cùng lúc đó, sát thủ ấy tựa hồ biến thành điên cuồng, xuất chiêu còn ý nghĩa gì để nữa, chỉ là mực dựa theo bài bản.

      Liễu Dật tay phải cầm trường kiếm, mạnh mẽ quét ngang, khí thể màu đen vây quanh thân kiếm lại thêm vào đạo ánh sáng màu trắng, đột nhiên bắn ra, “Ầm” tiếng, phảng phất như nổ tung, sát thủ điên cuồng ấy trong chớp mắt bị phanh thây.

      Liễu Dật tra “Bi Mộng” vào bao kiếm, đeo vào trong eo, nhớ lại kiếm vừa rồi, bởi vì kiếm ấy lại làm nhìn thấy kiếm của người trong giấc mộng ấy, giống y như Bi Mộng trong tay mình.

      Liễu Dật tay trái đặt lên chuôi kiếm, đến bên Đại Đao Vương và A Cửu, lúc này Thập Kiệt Nhất giải quyết xong bốn sát thủ ấy, mười người lúc này chỉ còn lại có người, là ai? Ngoài Vi Thiên Đà ra còn ai nữa!

      Thập Kiệt Nhất cũng bước đến bên cạnh Liễu Dật, nhất thời bốn người đối mặt với Vi Thiên Đà, lại là cực kì yên tĩnh, Vi Thiên Đà ngờ võ công của bốn người này lại tiến bộ thần tốc thế này, đặc biệt là Đại Đao Vương ấy, thanh quái kiếm trong tay ấy lại càng rất lợi hại, mà nắm đấm của tiểu tử ngốc Thập Kiệt Nhất ấy lại càng như cứng rắn hơn.

      Vi Thiên Đà nhìn mấy người, ngớ ngẩn cười hắc hắc, : “Ta nghĩ, các ngươi, , ra tay với kẻ tay tấc sắt như ta đâu.” xong, từ từ lui về sau.

      Liễu Dật gật gật đầu : “Đương nhiên, chúng ta .”

      Vi Thiên Đà đột nhiên quay đầu bỏ chạy.

      Thập Kiệt Nhất nhìn Liễu Dật, : “Lão đại, chúng ta thể bỏ qua , tiểu tử này phái mấy sát thủ kia đấy.”

      Lúc này, “Bi Mộng” kiếm trong tay trái Liễu Dật lại ngừng rung rung, trận ham muốn giết chóc truyền vào trong thân thể Liễu Dật, Liễu Dật nhìn Vi Thiên Đà chạy xa : “Đương nhiên, ta cũng bỏ qua .” đột nhiên, tay phải nắm lấy chuôi kiếm, nhàng chuyển động cái, nghiêng người rút kiếm, thứ Liễu Dật học được trong tiềm thức lại là “Bi tứ thức” trong mộng, chỉ thấy hai tay nắm lấy chuôi kiếm, quát lớn tiếng, đạo khí tức màu đen, thêm vào đạo ánh sáng màu trắng, bắn ra, cũng có lẽ là kiếm khí quá mạnh, lần nữa vang lên tiếng “ầm”, thân thể Vi Thiên Đà trong khắc ấy lại bị phân thành vô số mảnh, nội tạng, ruột rà trong thân thể rơi lả tả xuống đất.

      Liễu Dật lần nữa tra kiếm vào vỏ, nhìn thi thể ấy, tựa hồ có chỗ cảm khái, nhưng vẫn là ra được, chỉ : “Chúng ta thôi.” xong, chuyển thân về phía ngựa.

      Đại Đao Vương nhìn Liễu Dật, nhìn nhìn thi thể bị phân thành vô số mảnh ấy, lắc lắc đầu, cũng lên ngựa.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 72: MA MÔN BÁO PHỤC, BI THƯƠNG ĐÍCH ...

      Bàn tay của mệnh vận, cuối cùng chịu nổi dòng thác lũ thời gian lôi cuốn, dưới trời sao yên tĩnh này, cuối cùng đem tới cho Liễu Dật an bài của mệnh vận, cũng có lẽ, đây chính là mãi mãi đành chịu…

      Liễu Dật nằm mặt cỏ, hai tay ôm “Bi Mộng” kiếm, cặp mắt hề chớp nhìn lên những ngôi sao trời, mà tâm lại biết bay tới đâu rồi.

      Đại Đao Vương cũng như vậy, chỉ bất quá tựa hồ rất thích Liệt Dương kiếm, ngừng vuốt ve suốt.

      Mà Thập Kiệt Nhất với A Cửu lại chạy sang bên, biết tán gẫu chuyện gì, nhưng trông hai người rất thoải mái.

      Mấy người đều quản Liễu Dật, bởi vì hành trình mấy ngày nay mọi người đều quen rồi, Liễu Dật từ đó đến giờ vẫn gì, cũng có lẽ lo lắng cho Cát Lợi Nhi, nhiều ngày thế này rồi, vẫn có tin tức của Cát Lợi Nhi, với lại tiết trời dần dần trở lạnh, Cát Lợi Nhi mình chạy ở bên ngoài, mọi người đều rất lo lắng cho ấy.

      Hốt nhiên, trong lúc Liễu Dật suy nghĩ, đạo ánh sáng màu trắng bắn về phía Liễu Dật, nghe tiếng gió báo hiệu, Liễu Dật lách mạnh sang bên cạnh, nhanh chóng đứng dậy, nhìn ra bốn bên, tịnh có bất kì thân ảnh nào.

      Đại Đao Vương cũng đột nhiên đứng dậy, lớn giọng hỏi: “Kẻ nào?” thế nhưng, bốn bên rất yên tĩnh, bóng người cũng có.

      Liễu Dật cúi đầu nhìn vật màu trắng ấy, đó là mảnh giấy gấp lại, mảnh giấy găm sâu vào trong đất mềm, từ công phu ở tay này có thể nhìn ra, người đến võ công tuyệt đối yếu, chỉ là vì sao ra mặt?

      Cầm mảnh giấy lên, Liễu Dật mở ra, chỉ thấy bên viết đầy chữ, dày đặc như rừng, lúc nhìn thấy nội dung, Liễu Dật đột nhiên lui về sau bước, chớp mắt ấy, phảng phất như thời gian ngừng lại, trong lúc hốt nhiên, Liễu Dật như muốn phát điên hét lớn: “…”

      Vứt mảnh giấy ấy xuống, xoay người lên ngựa, hai chân thúc cái, tiếng hí dài, mang theo đám bụi, biến mất trong màn đêm.

      Mấy người nhìn Liễu Dật như đột nhiên phát điên đó, biết là nguyên nhân gì, Đại Đao Vương cầm lấy tờ giấy, đọc lên: “Lúc đọc phong thư này, hy vọng ngài đừng bi thương, ở ngoài ngàn dặm, Giang Nam Liễu Phủ, dưới tất cả 1108 nhân mạng, đều bị ta tru diệt, chỉ vì điệt nhi đó của ta Vi Thiên Đà thảm tử trong tay ngài, phong thư đầu tiên này chính là lễ vật của ta dâng lên ngài, lại xin ngài chờ nhận phần lễ vật thứ hai, Ma tộc Ma môn, hộ pháp—Vi Phong, kính dâng.”

      A Cửu đột nhiên : “Hỏng bét! Trong nhà Liễu Dật xảy ra chuyện rồi, chúng ta mau đuổi theo xem thử!” ba người lúc này cũng thể nghĩ nhiều, lên ngựa phóng như bay, đuổi thẳng theo Liễu Dật.

      Lại từ ngoài biên giới, phải qua Kiếm Môn quan, lại xa ngàn dặm, mới có thể đến Giang Nam, nếu như có Thiên lý bảo mã, đại khái ước chừng trong thời gian ba ngày là có thể đến Giang Nam, mà ngựa của Liễu Dật lại là ngựa bình thường! Thế nhưng Liễu Dật lúc này tâm tình gấp gáp đến cực điểm, liều mạng thúc giục con ngựa mình cưỡi, ngừng chạy nhanh lên phía trước, ba ngày ba đêm, ngủ nghỉ, Liễu Dật chạy chết mất ba con ngựa, phóng về tới Giang Nam, đến được Liễu Phủ.

      Trong chớp mắt xuống ngựa, Liễu Dật phảng phất như bị thiên lôi đánh trúng, thời gian ngừng lại, đầu óc mờ mịt, bị cảnh tượng trước mắt đả kích đến biết phải phản ứng làm sao.

      Mấy tháng về nhà, nghĩ lần chia tay ấy lại thành chia tay vĩnh viễn, nghĩ lần nhìn cha cái cuối cùng ấy, mọi thứ đều đột nhiên thế này, trong lòng Liễu Dật đột nhiên biến thành trống rỗng. Đây là sao? xảy ra chuyện gì? Ở cửa Liễu phủ, nằm dài mười mấy thi thể, toàn bộ đều dùng vải màu trắng phủ mặt.

      Liễu Dật từng bước đến cửa, hốt nhiên, hai người quan sai chận đường Liễu Dật lại, : “Đây là trọng địa phát sinh án mạng, người ngoài miễn vào.”

      Liễu Dật gạt mạnh hai người, kéo niêm phong của quan sai xuống, mở cửa lớn ra, bước vào bên trong… kinh hoàng đập vào mắt, ba phần đập vào mắt như khắc vào tim, cái nhìn đó, khiến cho Liễu Dật vĩnh viễn khó có thể quên được.

      Chỉ thấy cái sân lớn bên trong, còn là cây xanh tỏa bóng, trăm hoa đua sắc, đập vào mắt lại là thi thể nằm mặt đất, thi thể đầy đất, máu mặt đất, cả mặt đất đầy máu, nơi đó thành giống như khe suối máu, từ từ chảy sang bên, tay chân gãy, thân thê đứt, thảm nỡ nhìn, Liễu Dật đột nhiên về phía đại sảnh, cũng như vậy, trong đại sảnh nằm đầy những thi thể, chảy đầy máu tươi…

      Liễu Dật dừng chân lại, bởi vì, nhìn thấy phụ thân dưỡng dục hai mươi năm nằm mặt đất, bên cạnh phụ thân, còn có ca ca mấy năm nay thấy mặt, còn có thư thư biết trở về lúc nào, lại gặp phải kiếp nạn này, sát na đó, Liễu Dật tựa hồ nổi điên, đột nhiên xốc lên, ôm lấy thân thể lạnh như băng của phụ thân.

      Liễu Dật lúc này, hai mắt đỏ những máu, trong lòng ngừng hỏi, vì sao, vì sao! Trong chớp mắt ôm lấy phụ thân ấy, Liễu Dật nổi điên, lớn giọng hét: “Vì sao? Vì sao lại tàn nhẫn thế này, chuyện Liễu Dật làm sai vì sao lại tính lên thân người khác, vì sao?”

      Nhìn thi thể lạnh băng của phụ thân, tình dưỡng dục hai mươi năm tựa hồ lần nữa xuất trước mắt Liễu Dật, mỗi mỗi nghiêm khắc ấy, là mong muốn con thành rồng, mỗi mỗi trừng phạt ấy, là hận sắt thành thép, mỗi mỗi nụ cười ấy, là cao hứng trong lòng, vốn là ngôi nhà ấm áp, trong khoảnh khắc biến thành lạnh băng, thi thể đầy đất, thảm nỡ nhìn.

      Trời bỗng đổ mưa, rơi xuống đất, rơi thân Liễu Dật, Liễu Dật ôm thi thể phụ thân suốt, trong lòng chỉ có hối hận, hổ thẹn, hai mươi năm ngậm đắng nuốt cay, lại là phụ thân, lại là mẫu thân, tình dưỡng dục hai mươi năm, còn chưa hưởng thụ thiên luân chi lạc, lại bị đứa con bất hiếu dẫn về cái họa sát thân, Liễu Dật khóc, nước mắt rơi xuống, nhàng : “Cha, là hài nhi bất hiếu, hài nhi xin lỗi cha, cha tỉnh lại , cha, chỉ cần cha tỉnh lại, Dật nhi bướng bỉnh nữa, Dật nhi cũng lén chạy ra ngoài nữa, Dật nhi khiến cha tức giận nữa, cha, cha tỉnh lại … chỉ cần cha tỉnh lại, cha gì Dật nhi cũng đáp ứng, con thi đỗ công danh, sau đó lấy cho cha nàng dâu, đúng, cha, cha tỉnh lại … cha còn chưa ăm cháu trai mà!”

      Thế nhưng, thi thể lạnh băng rồi, mặc kệ Liễu Dật kêu gào thế nào, cũng có bất kì người nào hồi ứng, Liễu Dật đột nhiên đứng lên, nâng Bi Mộng kiếm trong tay lên, lớn giọng gầm thét với bầu trời: “Lão trời chết tiệt! Vì sao phải đối đãi với Liễu Dật thế này, vì sao? Chẳng lẽ lão cho rằng rất buồn cười ư? Vì sao, ngươi trả lời ta , vì sao…” thanh càng lúc càng , dần dần bị tiếng sấm ép xuống, phản phất đó là câu trả lời.

      “Bịch” tiếng, Liễu Dật quỳ xuống, tay cầm “Bi Mộng” kiếm, cảm thụ bi thương của thế gian, lúc này cũng gì, chỉ là nhìn thi thể phụ thân suốt, nhìn thi thể những người trong Liễu phủ suốt.

      Mưa càng lúc càng lớn, phảng phất như bi thương của bầu trời, gió càng thổi càng lạnh, phảng phất như lạnh lẽo thờ ơ của thế gian, sau ánh chớp, là tiếng sấm, phảng phất như cảnh cáo loài người thế gian, thiên lý tuần hoàn, chỗ định sẵn của mệnh vận, ai cũng thể chống lại được…

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 73: KHẮC CỐT MINH TÂM, NA NHẤT CÁ ...

      Con người ta ai tránh khỏi bị lừa dối cũng như tránh khỏi cái chết. (Cổ Long - ngữ)

      Ai có thể hiểu nổi nỗi thống khổ của con người trong khoảnh khắc mất toàn bộ người thân trong gia đình? Nó giống như thế giới hoàn mỹ, bỗng chốc sụp đổ còn tồn tại.

      Mưa ngừng rơi xuống, gió thổi mãnh liệt, tất cả, tất cả hòa cùng tâm trạng của Liểu Dật.

      Đột nhiên, y cảm thấy phía sau có luồng kình phong ập tới, vội lách đầu, mặc cho đạo bạch quang sượt qua gáy, “bụp” tiếng, vật màu trắng cắm phập vào cột của đại sảnh.

      Liễu Dật đứng bật dậy, nhìn bốn phía hét lớn: “Ra đây, muốn bước ra đây, ra giết luôn cả ta , giấu đầu giấu đuôi như thế là hảo hán nỗi gì.”

      Tiếng vọng ***g lộng trong sân rồi dần dần ngừng lại, sau đó chỉ có tiếng mưa, hoàn toàn thấy có động tĩnh gì. Liễu Dật hồi tưởng nội dung của tờ giấy thứ nhất, có vẻ đối thủ muốn y chết cách dễ dàng, mà muốn y phải chịu mọi giày vò trước .

      Y lao bổ đến cột trụ găm tờ giấy, mở tờ giấy ra, chỉ thấy mặt có những chữ lớn viết bằng bút lông đập vào mắt: “Ta gửi cho ngươi món lễ vật thứ hai, mời đến Lam Ngọc đình bên bờ Tây Hồ thu nhận kết quả, Ma tộc Ma môn, Hộ pháp – Vi Phong kính bút.” Mặc dù biết đó là cái gì, nhưng y có cảm giác bất tường.

      Y ném tờ giấy , đoạn rời khỏi Liễu phủ. Dưới trời mưa nặng hạt, y cứ chạy thục mạng, trong Lam Ngọc đình bên bờ Tây Hồ có gì? Trong đầu lướt qua vô số suy nghĩ mà y dám nghĩ tới, bây giờ chỉ còn biết chạy nhanh đến Lam Ngọc đình, càng nhanh càng tốt, lúc đến đó, tất cả ràng, đáp án cũng được phơi bày.

      Cuối cùng, y cũng đến nơi, theo những gì y nhớ được đó là ngôi đình bình thường, bên trong chỉ có mỗi cái bàn, bốn cái ghế đá, nhưng tối nay như vậy, xung quanh bốn góc đình có treo bốn đĩa đèn. Dưới ánh đèn, y nhìn thấy người mà y luôn canh cánh trong lòng và bôn ba tứ xứ tìm kiếm.

      Đó là… Cát Lợi Nhi. Liễu Dật nghĩ gì nữa, lao ngay vào trong đình, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Cát Lợi Nhi, y hỏi: “Tại sao nàng lại ở đây?”

      Thấy y tới, Cát Lợi Nhi đột nhiên mỉm cười : “Muội đợi huynh, vài ngày trước có vị bá bá đến tìm muội, là huynh cần gặp muội, và dẫn muội đến chỗ này.”

      Liễu Dật loạng choạng lùi lại, trong tâm chỉ vang lên chữ: “, , ”. Đó phải là , y đủ can đảm để tin, mục tiêu thứ hai của Vi Phong lại chính là Cát Lợi Nhi.

      Cát Lợi Nhi thấy y lùi lại, thất kinh hỏi: “Huynh làm sao vậy…” Chưa dứt câu, chợt nàng thấy bụng đau đớn kịch liệt, đau đến thể đứng nổi, ngã vật xuống.

      Điều lo sợ rút cục cũng xảy ra, Liễu Dật dù nghĩ tới nhưng dám đối diện, y chạy nhanh tới ôm Cát Lợi Nhi, lắc mạnh đầu, : “Đừng, đừng, xin nàng đừng như vậy…” Nước mắt y cạn rồi, thứ duy nhất chảy ra được từ đôi mắt ráo hoảnh của y lại là máu.

      Cát Lợi Nhi dám nhìn y, lắp bắp: " Sao lại …. sao lại như vậy?”

      Liếu Dật thấy cổ họng nghẹn đắng, khàn khàn cất tiếng: “Vị bá bá đó chính là hộ pháp Ma tộc Vi Phong, thúc thúc của Vi Thiên Đà, muốn trả thù ta, tại sao nàng lại tin tưởng ? sát hại toàn gia của ta, giờ lại còn muốn đoạt luôn cả sinh mệnh của nàng."

      Cát Lợi Nhi nhìn y, dường như muốn điều gì đó. Chợt khóe miệng nàng trào máu, khúc khắc ho lên mấy tiếng, nàng : "Muội chỉ muốn…muốn nhìn thấy huynh, lúc muội quay lại tìm…tìm mọi người mọi người còn ở đó nữa."

      Liễu Dật lắc mạnh đầu : “Tại sao lại như vậy, chúng ta chẳng thề ước rồi ư? Tại sao nàng muốn ly khai, lẽ nào tình của chúng lại thể qua được khảo nghiệm này hay sao?”

      Cát Lợi Nhi mỉm cười, sắc mặt càng lúc càng nhợt nhạt, thậm chí ngả dần sang màu tái xanh, có phần hơi sợ, cất giọng yếu ớt: “Có lẽ, tình ái là thứ … kiên trinh, thể tin được nhất cõi đời. Nhưng muội lại có được, hạnh phúc là như thế nào? Chính tay muội tự huỷ hoại … hạnh phúc của mình. Xin chàng tha thứ cho Cát Lợi Nhi, tha thứ cho Cát Lợi Nhi tự tư, tin vào tình của chàng…” thanh dần, về sau, y tựa hồ nghe được nàng gì.

      Liễu Dật nhìn vẻ hư nhược của Cát Lợi Nhi, đau lòng : “Đừng làm ta sợ, trong đêm, ta mất tất cả, nàng là bây giờ là hi vọng duy nhất của ta, đừng chia lìa ta, có được ?”

      Cát Lợi Nhi nhè lắc đầu, bỗng bụng lại đau đớn kịch liệt, nàng cố nén đau : “Cát Lợi Nhi biết mình sắp chết, thư sinh, huynh còn nhớ những điều muội ? Những điều muội với thư sinh trong Hoa Hải phiêu tuyết.”

      Liễu Dật thốt nên lời, chỉ gật đầu liên hồi …

      “Nếu ngày nào đó, Cát Lợi Nhi mất , xin huynh đừng bi thương… Huynh hãy nhìn ánh nắng ấm áp, ngắm bầu trời bao la, nhìn tuyết bay trong Hoa Hải, ngửi mùi hương ngào ngạt trong gió. Thế giới này vẫn rực rỡ như thế, dù cho Cát Lợi Nhi có ra , cũng ảnh hưởng gì đến thế giới của thư sinh cả, xin hãy chôn vùi sâu Cát Lợi Nhi trong ký ức của thư sinh, được ?” Cát Lợi Nhi nhắc lại những lời đó để động viên Liễu Dật, nàng sợ rằng sau khi mình chết , tên ngốc này làm chuyện dại dột.

      Liễu Dật ôm Cát Lợi Nhi chặt hơn, như thể sợ nàng bỗng nhiên biết mất, lắc mạnh đầu cất giọng run rẩy: “ được, nàng là tàn nhẫn, ta mất tất cả, mất nốt mất tình của nàng, thế giới của ta cũng tan biến theo, nàng bào ta làm sao chôn vùi tình đối với nàng? Nàng tàn nhẫn lắm, tàn nhẫn lắm…” Y nỗ lực vãn hồi, nỗ lực thay đổi ý định của nàng, như thể nàng vẫn sống khỏe mạnh.

      Nhưng, y nào hiểu nổi tâm ý của nàng! Nàng chỉ muốn y có thể tiếp tục sống vui vẻ, vì cái chết của nàng mà buông bỏ tương lai, buông bỏ thế giới của y, mặc dù thời gian bên nhau lâu, nhưng nàng hiểu rất con người y.

      Khóe miệng nàng lại tiếp tục trào máu, nàng toan gì đó mà thể cất lời, chỉ còn biết dùng ánh nhìn Liễu Dật, tựa như muốn khắc sâu mãi mãi hình bóng y trong tâm.

      Nhìn dáng vẻ của Cát Lợi Nhi, tim Liễu Dật như tan làm muôn mảnh, nỗi đau đớn đó, có lời nào có thể miêu tả nổi thảm trạng đó, nỗi thống khổ đó, có từ ngữ nào biểu đạt nổi. Y nhìn nàng, gào đến lạc giọng: "Cát Lợi Nhi, đừng làm ta sợ, nàng có nhớ những lời chúng ta từng thề ? Chúng ta cùng đến chân trời góc bể, cùng ngắm trăng sao, cùng hứng gió trong Hoa Hải. Chúng ta còn chưa thực được, nàng thể giữ lời.”

      Cát Lợi Nhi miễn cưỡng lắc đầu, cơ hồ tận dụng chút khí lực cuối cùng thốt lên những lời trăng trối: “ được rồi… hãy…để cho… tình của thiếp… vĩnh viễn… vĩnh viễn… bồi bạn… bên… chàng…” xong lời cuối cùng, nàng khép rèm mi, chìm vào giấc ngủ vĩnh viễn, bao giờ tỉnh lại.

      Liễu Dật ôm chặt lấy thân thể mảnh dẻ của Cát Lợi Nhi, gào to: “… Đừng tàn nhẫn như vậy, ta xin nàng… mở mắt ra …” Nhưng y có hô hoán như thế nào, Cát Lợi Nhi cũng thể nghe thấy, giây phút đó trở thành vĩnh hằng.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 74: SANH VÔ THA LUYẾN, PHONG ĐÁI BI ...

      Dù bạn có phải là người đa sầu đa cảm, bạn cũng thể ngăn tiếng thở dài. Tại sao sinh mệnh mỹ lệ luôn ngắn ngủi? (Cổ Long – Ngữ)

      người từng có được người mình thực thương , lúc mất người thương, có lẽ người đó thấy tất cả thế gian này đều vô nghĩa. Ái tình vĩ đại như thế, cũng lại thể hiểu nổi như thế.

      thinh , mưa ngừng trút xuống, gió lùa qua Liễu Dật và Cát Lợi Nhi. Liễu Dật ôm lấy thân thể lạnh giá, trong lòng chỉ còn cảm giác duy nhất - thống khổ.

      Thời gian lặng lẽ qua, gió thổi bay mái tóc dài của Liễu Dật, dưới ánh đèn u đó, mái tóc nhạt dần màu đen; bi thương , thống khổ, âu sầu, phẫn nộ vô hạn giao thoa lại, trong chỉ trong đêm nhuộm bạc trắng mái đầu y.

      Mưa ngớt dần, gió thổi mây tan khiến bầu trời hửng lên, vừng thái dương mọc lên từ đằng đông, chiếu sáng vạn vật, ánh nắng ấm áp như tiếp sức sống cho mọi sinh mệnh mặt đất, nhưng thi thể Cát Lợi Nhi vẫn lạnh giá, bởi vầng dương thể làm cho nàng ấm lại.

      Liễu Dật ôm Cát Lợi Nhi, chậm rãi đứng lên, quay người rời khỏi ngôi đình, về "nhà".

      Cũng lúc đó, Đại Đao Vương, Thập Kiệt Nhất, A Cửu, tất cả đến nơi, chứng kiến cảnh tượng ở Liễu phủ, mọi người toả ra tìm Liễu Dật, cuối cùng nhìn thấy tờ giấy tại cửa đại sảnh, biết là y tới đây, ba người sợ rằng y gặp chuyện chẳng lành, liền chạy hết tốc lực đến nơi.

      Nhưng, khi đến nơi, đập vào mắt lại là cảnh tượng bi thương vô hạn: y ôm thân thể lạnh giá của Cát Lợi Nhi, mái tóc bạc trắng chỉ trong đêm, lất phất trong gió , ánh mắt trống rỗng, trong đầu chỉ có mỗi suy nghĩ, là đưa Cát Lợi Nhi về nhà.

      Lê từng bước, từng bước, biết mất bao lâu, cũng biết được bao xa, cuối cùng Liễu Dật về đến "nhà".

      Bọn Thập Kiệt Nhất lẽo đẽo theo sau, biết y làm thế để làm gì?

      Y nhàng đặt Cát Lợi Nhi xuống đất, rồi ôm lấy thi thể lạnh cứng của Liễu Mục Tịch, phụ thân y, đặt ông ngồi thẳng lên chiếc ghế cạnh bàn.

      Liễu Dật quay lại, ôm lấy xác Cát Lợi Nhi, cùng quỳ xuống trước mặt thi thể Liễu Mục Tịch, nhìn người cha chết từ lâu, Liễu Dật nhàng đỡ lấy Cát Lợi Nhi, : “Đứa con bất hiếu Liễu Dật, khấu đầu lạy tạ cha”. xong, đỡ Cát Lợi Nhi để cả hai cùng cúi lạy ba lần.

      Cúi lạy xong, Liễu Dật cười vô hồn: “Cha, cha ơi, cha nhìn , hài nhi dẫn con dâu của cha về rồi kìa, hôm nay, chúng con thành thân trước chứng kiến của người, cha có đồng ý ?”

      Liễu Dật nhìn thân thể người cha, tiếp: “Cha lên tiếng, tức là đồng ý, chúng con bái đường thành thân.” Dứt lời, y ôm lấy Cát Lợi Nhi bắt đầu cúi xuống lạy.

      Thập Kiệt Nhất, Đại Đao Vương, A Cửu đều muốn khuyên giải Liễu Dật, nhưng ai cũng hiểu tính cách của y, lúc này bi thương làm y mất hết lý trí, vì vậy, cả ba chỉ còn biết đứng bên chứng kiến.

      Khi Liễu Dật và Cát Lợi Nhi khấu đầu lần thứ hai, đột nhiên có tiếng kêu kiều mỵ vang lên: “ được”

      Mọi người đều giật mình, quay về hướng phát ra thanh, trước mắt lên người quen, chính là tôn chủ của Ma tộc Ma môn: Thất Nguyệt. Lúc này này nàng bận bộ đồ màu đỏ bó sát thân thể, vòng bảo hộ tay trái màu phấn hồng, tay phải để trần, để lộ hoàn toàn ra ngoài nước da ngăm đen, hạ thân vận chiếc váy ngắn đỏ, cặp chân dài xinh đẹp, thon thả mang đôi giày da trâu cao tới đầu gối, chiếc áo choàng đơn màu đỏ bao phủ toàn thân. Nàng ăn vận hết sức đồng bộ, trang phục vẫn thế nhưng màu sắc đổi thay.

      Tay trái nàng cầm Vũ Nguyệt kiếm dài mảnh, đẹp đẽ, tiến tới trước mặt mọi người.

      Liễu Dật đặt nhàng thi thể Cát Lợi Nhi mặt đất, rút phắt Bi Mộng Kiếm ra hỏi: “Sao lại thể?”

      Thất Nguyệt dừng bước, trả lời: “ ta chết rồi, ngươi muốn lạy tạ trời đất bái đường thành thân với người vừa mới chết à?”

      Liễu Dật nhìn Thất Nguyệt, ha hả cười vang, tiếng cười ngập tràn bi thương, phẫn nộ, đột nhiên, y ngừng tiếng cười, quát to: “Câm miệng, ngươi mở to mắt ra mà nhìn, tất cả những gì ở đây đều là Ma môn các người ban cho, bây giờ, chắc giờ ngươi cao hứng lắm? Ta bây giờ chẳng còn gì hết, chẳng còn gì hết.”

      Thất Nguyệt chết lặng, ấp úng: “Ta biết, ta nghĩ rằng…”. Chưa hết lời, bỗng nhiên ngực đau nhói.

      Nháy mắt, Bi Mộng Kiếm trong tay Liễu Dật vung lên nhanh như cắt, đâm thẳng vào tim nàng. Mắt y vằn máu.

      Tất cả chỉ xảy ra trong chớp nhoáng rồi ngừng lại, khoảnh khắc ấy nào biết ai ngưng thị nhìn ai, nhưng trong mắt họ vĩnh viễn đọng lại cố này.

      Thất Nguyệt nhìn Liễu Dật, ngăn được dòng lệ, nàng từ từ quỵ xuống, cố nén đau đớn, dịu dàng : “Mặc dù thể này phải do ta gây ra, nhưng, nếu giết ta, công tử cảm thấy thoải mái hơn ta chết cũng đáng.”

      Tình chân quan tâm phải trả giá bao nhiêu, đòi hỏi phải được đáp lại, thậm chí, có kẻ si cuồng đế nỗi chỉ vì nụ cười của người ấy mà hiến dâng cả sinh mệnh - Thất Nguyệt là như thế.

      Liễu Dật phẫn nộ: “Được, ta giết ngươi luôn.”

      Đại Đao Vương và A Cửu hét lên: “ được.” Họ thực muốn Liễu Dật bị cừu hận che mờ đôi mắt.

      Đúng lúc y định ra tay, đạo hàn quang từ trời lao tới, cắm thẳng vào tim Liễu Dật, luồng đại lực đẩy y kéo tuột Bi Mộng Kiếm mình Thất Nguyệt, loạng choạng lùi lại mấy bước, “huỵch” tiếng, ngã quỵ xuống, máu từ dưới bụng phún ra ào ạt.

      hắc y nhân xuất giữa trường, tay phải nhích cái, thanh kiếm trắng bạc đâm sâu vào thân thể Liễu Dật bay về. Chỉ thấy hắc y nhân cúi người : “Tôn chủ, thuộc hạ đến muộn, xin người thứ tội”. Người lên tiếng là hộ pháp Ma tộc Vi Phong, cũng chính là kẻ thầm gây ra tội ác này.

      Biến hoá tại trường khiến mọi người đờ ra, ai ngờ tình lại tiến triển đến mức này. Đại Đao Vương, Thập Kiệt Nhât và A Cửu chạy ào tới, đỡ lấy thân thể Liễu Dật.

      Thất Nguyệt quay phắt đầu lại, trợn mắt nhìn Vi Phong, tức giận: “Những điều này do ngươi gây ra? Cuối cùng ngươi cũng giết cả y, ngươi báo cừu được cho đứa cháu bỏ rồi đó?” Đoạn vung mạnh trường kiếm chém thẳng vào Vi Phong.

      Nhưng Vi Phong là nhân vật thế nào, tu luyện trăm năm, trở thành hộ pháp Ma môn tất thể tầm thường, bằng công lực của Thất Nguyệt, dù có bảo kiếm trong tay, cũng đừng mong **ng tới sợi lông chân của . Chỉ thấy chập hai ngón tay lại, Vũ Nguyệt Kiếm sắc bén tức bị kẹp cứng lại.

      Vi Phong cúi đầu : “Lão thần chỉ vì lo lắng cho an nguy của tôn chủ, hy vọng tôn chủ thấu hiểu nỗi khổ tâm của lão thần, xin người nên vì ngoại nhân mà làm tổn thương hoà khí”. xong, lão phất tay, quay người bỏ .

      Nhìn Vi Phong bỏ , Thất Nguyệt hiểu nàng thể giết nổi , bèn quay đầu lại dõi ánh mắt lên mình Liễu Dật.

      Chỉ thấy thân Liễu Dật máu nhuộm đỏ, nhát kiếm lúc nãy xuyên thấu tậm tạng y, xem ra y khó lòng sống nổi. Bỗng nhiên y bật dậy, hét lớn: “Bỏ ta ra”. Y cầm lấy Bi Mộng Kiếm, dựa vào chút nghị lực cuối cùng, từng bước từng bước tiến về phía Thất Nguyệt.

      Thất Nguyệt hiểu rằng, y tiến lại để giết nàng, nhưng nàng muốn phản kháng, nhàng nhắm mắt lại.

      bước… Hai bước… Ba bước… Tiếng bước chân dừng lại, Thất Nguyệt cảm thấy hết sức bình tĩnh, cứ thế này chết có lẽ lại là cách giải thoát tốt nhất với nàng.

      Nhưng nàng đợi hồi lâu, vẫn thấy động tĩnh nào cả, đột nhiên, giọng nhè thoảng qua bên tai: “Xin lỗi… Ta biết mình sắp chết, ta muốn làm tổn thương, phải thay đổi cái nết ương ngạnh nếu chắc chắn phải chịu thiệt thòi. Ta phải là người đáng để cho , mong hãy quên ta , tìm lấy người mà , và người đó cũng ”. Thanh dần khuất xa, Thất Nguyệt mở mắt ra, nàng thấy Liễu Dật cố gắng tiến về phía thi thể Cát Lợi Nhi.

      Nhìn theo bóng dáng kiên cường đó, nàng lắc đầu: “Thư sinh ngốc, chẳng phải huynh rằng, khi trong tâm khắc ghi hình bóng người, làm sao có thể chứa đựng thêm kẻ khác? Huynh biết ? Phải chịu nỗi thống khổ đó, so với việc huynh giết ta, còn đau đớn hơn gấp vạn lần.”

      Liễu Dật quỳ phịch xuống, vết thương trước ngực lại trào máu ào ạt, y miễn cưỡng đỡ Cát Lợi Nhi, bắt đầu bái đường…

      Đại Đao Vương đứng bên cạnh, nam nhân cứng rắn như gã nhưng lúc này mắt ngập đầy lệ nóng bỏng, gã biết gì? Thập Kiệt Nhất và A Cửu sẵn sàng đỡ lấy Liễu Dật, sợ rằng y gục xuống và gượng dậy được nữa.

      Dưới ánh nhìn chăm chú của ba người, Liễu Dật và Cát Lợi Nhi hoàn thành việc bái đường. Liễu Dật dịu dàng ghì Cát Lợi Nhi vào ngực, với Thập Kiệt Nhất: “Hảo huynh đệ… đệ phải tự con đường của mình, sau này ca ca thể đồng hành với đệ nữa.”

      Nhìn mọi người, hai chân Thất Nguyệt nhũn ra, thể gượng nổi, đành phải ngồi xuống, giữa nơi xác chết nằm la liệt, vẫn tồn tại tình cảm bạn bè, nhớ lại những lời Liễu Dật vừa , từng lời từng lời như dao khắc sâu vào trong tâm trí, có lẽ, suốt đời này nàng thể quên được y.

      Thập Kiệt Nhất lao tới, quỳ xuống trước mặt Liễu Dật, lớn: “Lão đại, đừng dọa đệ, Thập Kiệt Nhất sợ rồi, Thập Kiệt Nhất tin chứ, lần nãy lão đại cũng nhất định sao.”

      Liễu Dật nhìn A Cửu, tiếp: “A Cửu, Thập Kiệt Nhất luôn thương muội, hy vọng là… muội cho cơ hội.”

      Nhìn bộ dạng đó của y, A Cửu còn được gì ngoài gật đầu liền liền.

      Liễu Dật lại với Đại Đao Vương: “ tiếc là ta thể thấy huynh và Thuỷ Nhi thành thân, đó là nỗi hận trong đời tiểu đệ, sau khi đệ chết… xin nhờ huynh đem đệ và Cát Lợi Nhi mai táng tại Hoa Hải phiêu tuyết ở Liên Hoa, có được ?”

      Đại Đao Vương vội gật đầu…

      Đột nhiên, tất cả lặng , Liễu Dật ôm Cát Lợi Nhi trong lòng, thanh thản nhắm mắt lại, bất kỳ thanh nào thế giới này cũng còn có thể lọt vào tai y.

      Thập Kiệt Nhất ôm chặt lấy Liễu Dật, bật khóc nức nở: “Lão đại, tại Thập Kiệt Nhất tốt, thể bảo vệ được lão đại, đừng đùa với Thập Kiệt Nhất nữa, lão tỉnh lại ”. đoạn lay mạnh thân xác Liễu Dật.

      A Cửu giữ Thập Kiệt Nhất lại, vừa khóc vừa : “Đừng như vậy, hãy để lão đại an tâm ra , có lẽ dưới đó lão đại được gặp lại Cát Lợi Nhi và gia quyến hạnh phúc hơn.”

      Bầu trời ngày càng u ám, gió mơn qua, như thể ve vuốt nỗi sầu thảm của nhân gian…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :