Ma Kiếm Lục - Tàn Nguyệt Bi Mộng (272 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 65: NÁ NHẤT TRÍCH NHÃN LỆ, KHẢ TRI ...

      Lần đầu tiên mở mắt ra, cảm thấy bất kì đau đớn hay dễ chịu gì hết, Liễu Dật gắng sức ngồi dậy, mình chết rồi sao? Hay đây là mộng? Chỗ cao như thế này, rơi xuống, vì sao chút tổn thương cũng có nhỉ?

      Liễu Dật bắt đầu xem xét xung quanh, đây là gian phòng vuông xây bằng đá, bốn mặt có bốn viên dạ minh châu treo cao, chiếu sáng khắp gian phòng này, trừ bốn viên dạ minh châu ra, trong phòng trống rỗng, có bất kì vật gì, Liễu Dật muốn đứng dậy, nhưng hốt nhiên cảm thấy tay mình bị người giữ lại, nhìn lại ra nguyên lai là Thất Nguyệt nằm đất.

      Chỉ thấy mặt Thất Nguyệt trắng bệch tia máu nào, xem ra hư nhược đến cực điểm, Liễu Dật dùng rất nhiều sức lực, cuối cùng gỡ được tay của Thất Nguyệt ra, nhàng kêu vài tiếng, thế nhưng Thất Nguyệt có bất kì phản ứng nào, Liễu Dật thử đặt tay lên trán ta, nóng a, người tu luyện như thế này, sao lại sinh bệnh nhỉ?

      Liễu Dật đâu biết, từ khi vào động, Thất Nguyệt hề nghỉ ngơi, rơi xuống hòn đảo dưới đất cứ vướng mắc với con rắn đỏ suốt, sau đó dầm mưa lạnh ở bên ngoài, vì làm nổ cánh cửa để vào sơn động, dùng hết toàn bộ chân lực, lúc này ta mệt mỏi phát sốt cao.

      Liễu Dật hốt nhiên hơi hoảng, căn phòng này bốn bên đến cái cửa cũng có, chỉ có phía cao kia nhìn thấy đỉnh, trong này có nước, có thức ăn, thứ gì cũng có, Thất Nguyệt tại lại phát sốt cao, phải làm sao đây?

      Lúc này, Thất Nguyệt từ từ mở mắt ra, câu đầu tiên là: “Thư sinh? Thư sinh? Ngươi ở đâu?”

      Liễu Dật vội qua, : “Đây, tôi đây.”

      Thất Nguyệt hỏi: “Chúng ta còn chưa chết, đúng ?”

      Liễu Dật gật gật đầu, : “Tuy chưa chết, bất quá cái chết này càng khó chịu, nơi đây bốn bên đều là vách đá, có nước, có đồ ăn, tôi nghĩ chúng ta chết rất khó coi.”

      Thất Nguyệt nhìn nhìn Liễu Dật, ta muốn cựa mình ngồi dậy, thế nhưng ta điểm lực khí cũng có. Liễu Dật bước đến bên cạnh, đỡ vai Thất Nguyệt, từ từ đỡ ta ngồi dậy.

      Thất Nguyệt hỏi tiếp: “Thư sinh, đáp ứng ta chuyện được ?”

      Liễu Dật nhìn nhìn Thất Nguyệt, hỏi: “Chuyện gì, chúng ta đều sắp chết cả rồi, phải còn kêu tôi lấy chứ?”

      Thất Nguyệt nhìn nhìn Liễu Dật, làn môi mỏng khô rang tựa hồ tự cười mình, cười : “ phải, ta nghĩ, chúng ta sắp chết rồi, trong mấy ngày còn lại này, để ta ngươi, được ? Cho dù ngày, ngày cũng tốt, ta thực muốn biết cảm giác là gì.”

      Liễu Dật nhìn biểu tình nghiêm túc của Thất Nguyệt, tịnh phải đùa giỡn, nhất thời quả biết thế nào.

      Thất Nguyệt hỏi tiếp: “Nơi này có nước, chúng ta tối đa sống ba đến bốn ngày, ta nghĩ với tình huống của ta tại, hai ngày tồi, cái ta muốn biết là, người, cần có thời gian bao lâu?”

      Liễu Dật suy nghĩ rồi đáp: “ người, có thể chỉ cần thời gian cái chớp mắt, hoặc giả cần thời gian đời, hai chữ tình này quá kì diệu, ta biết phải thế nào.”

      Thanh Thất Nguyệt càng lúc càng , : “Thế ngươi đáp ứng ta, trong đoạn thời gian này, cho ta ngươi, được ? Đây là thỉnh cầu cuối cùng của ta.”

      Liễu Dật nhìn Thất Nguyệt, trong lòng lại nổi lên tia thương xót, nữ nhân kiểu này, nguyện vọng duy nhất trước lúc chết chỉ là thử lần tư vị của tình , thế nhưng, phải đơn giản thế nào, làm sao người liền người đó nhỉ.

      Thất Nguyệt nhìn biểu tình khó xử đó của Liễu Dật, lại đau buồn : “Ta cầu ngươi cái gì, càng với cao tới chuyện ngươi ta, ta cần chỉ là ngươi mở lòng dạ ra, tia thương xót của ngươi, để ta trước khi chết thử lần thế nào là ! lẽ như vậy cũng làm được? Ngươi tàn nhẫn như thế sao?”

      Liễu Dật vội lắc đầu : “ phải, cái tôi sợ là… là, cho dù dùng hết cả đời, cũng được tôi, như thế, rất thất vọng à.”

      Thất Nguyệt lắc lắc đầu : “Chúng ta thử làm sao biết được, chuyện ngươi phải làm là đừng cự tuyệt ta, mà ta muốn làm là thử lần ngươi, như thế được sao? Thời gian của chúng ta nhiều, ta muốn lưu lại bất kì hối tiếc nào.”

      Liễu Dật nhìn vẻ hư nhược của Thất Nguyệt, lại gật gật đầu, chính vào khoảnh khắc gật đầu ấy, Thất Nguyệt ngất , ngã vào lòng Liễu Dật, nhìn vẻ hư nhược của Thất Nguyệt, Liễu Dật : “Cũng có lẽ, cứ như thế này mà ngủ suốt, cũng cần tình , còn tôi ư? Lại phải chịu hết dằn vặt của tử vong, mới có thể chết .”

      Liễu Dật nhàng đặt Thất Nguyệt xuống, để ta nằm được bằng phẳng hơn, thoải mái hơn chút, chính mình cũng nằm xuống, tuy trong phòng rất sáng, nhưng Liễu Dật ngủ rất nhanh, mà ngủ thế này, ngủ say, biết qua bao lâu…

      Ánh sáng chói mắt kêu gọi Liễu Dật, nghe được tiếng rên rỉ của Thất Nguyệt bên mình: “Nước, nước, nước…” Liễu Dật sờ đầu Thất Nguyệt cái, nóng à, chính mình từ khi rơi xuống đây đến giờ chưa được uống nước, miệng sớm khô rồi, mà Thất Nguyệt dưới lợi hại của cơn sốt, càng cần nước hơn, tại quan trọng là nơi đây chẳng có gì cả, thế đào đâu ra nước?

      Liễu Dật lôi ra bình nước mang theo người, lắc lắc, sớm hết rồi, mà bình nước của Thất Nguyệt quẳng ở kia, mang theo, thế này phải làm sao, Thất Nguyệt sốt thế này chết rất nhanh, đâu kiếm nước đây? Trong lúc Liễu Dật nôn nóng, nhìn thấy ở lưng váy[1] của Thất Nguyệt có mang thanh chủy thủ

      Liễu Dật nhìn thanh chủy thủ, lại nhìn bình nước trong tay, hốt nhiên : “Có rồi…”

      Như thế này, biết qua bao lâu, Thất Nguyệt sốt cao hạ, với lại sắc mặt trở nên tốt hơn, trông khá hơn nhiều rồi, Liễu Dật vùng vẩy thân thể hư nhược, tựa vào tường ngồi xuống.

      Thất Nguyệt mở mắt ra, nhàng ngồi lên, hỏi: “Thư sinh, ta cảm thấy tốt hơn rồi, chúng ta ở đây bao lâu rồi?”

      Liễu Dật lắc lắc đầu, cười : “Ở đây lại nhìn ra thời gian, bất quá ta nghĩ chúng ta nán lại hai ngày rồi, dù sao cũng phải ngắn.”

      Thất Nguyệt lúc này ho húng hắng, Liễu Dật hỏi: “Thế nào? Còn khó chịu ư?”

      Thất Nguyệt lắc đầu : “, chỉ có hơi khát, ta nghĩ chúng ta quả kiên trì nổi rồi, nơi này có nước, chúng ta chết khát thôi.”

      Liễu Dật cười cười : “Sao lại có nước, trong bình nước bên cạnh có nước, nếu như có nước, chỉ sợ cơn sốt cao ấy cũng qua khỏi, sớm bị chết nóng rồi.”

      Thất Nguyệt nhìn nụ cười mỉm của Liễu Dật, cảm thấy rất tự nhiên, cầm bình nước bên cạnh mình, hỏi: “Ngươi uống sao?”

      Liễu Dật nhìn bình nước ấy, nuốt nước bọt, lắc lắc đầu : “Tôi khát, uống .”

      Thất Nguyệt cầm bình nước, mở nắp bình, nhàng ngửa đầu, uống vào… ngọt, mang chút đặc dính, chút mùi tanh. Thất Nguyệt đột nhiên đặt bình nước xuống, nhìn vào bên trong, chỉ thấy bên miệng bình có màu đỏ tươi, màu sắc này, mùi vị này, Thất Nguyệt hiểu hết mức, đây phải là nước, đây là máu, là máu tươi của người.

      Thất Nguyệt nhìn về phía Liễu Dật, chỉ thấy Liễu Dật lúc này vì chảy quá nhiều máu, hư nhược quá độ, lại mê man rồi, khuôn mặt trắng bệch ấy, làn môi khô ran ấy, nhìn Liễu Dật mê man, Thất Nguyệt ngẩn ra, từ khi nhìn thấy Liễu Dật cho tới lúc ấy, ấn tượng về Liễu Dật từng cảnh, từng màn lần nữa chuyển động trong kí ức của ta, mắt của Thất Nguyệt thể động, ta thể tin được thế giới lại có loại người như thế này, giọng nhàng thoát ra khỏi miệng: “Thư sinh ngốc, ngươi vì sao phải làm như vậy? Vì sao lại ngốc thế này!”

      giọt nước mắt ấy, là cảm động, giọt nước mắt ấy, là quyến luyến, giọt nước mắt ấy, là hạnh phúc, giọt nước mắt ấy, là đau lòng… trong nháy mắt ấy, nước mắt của ta khiến ta người nên , người hư vô phiêu miểu, lấy gì làm thực, tình lang nữ nhân, tình chú định thống khổ đời, nhưng ta lúc này, còn để ý mấy chuyện này sao…

      =================

      [1] LSQK chú: Cái mà ở quần gọi là lưng quần, còn ở váy gọi là gì nhỉ? Ai biết chỉ giùm tại hạ với!

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 66: VŨ NGUYỆT THẦN KIẾM, LOẠN KIẾM THẬP ...

      Mọi người luôn luôn vào số thời điểm thích hợp nghĩ số chuyện nên nghĩ, đây vốn là trong những đau khổ lớn nhất của loài người. (Cổ Long, ngữ)

      Thất Nguyệt mang Liễu Dật nhàng đặt nằm thẳng xuống, để nằm được thoải mái hơn chút, nhìn thanh trủy thủ vẫn còn nắm chặt trong tay , nhìn vết thương kinh tâm cổ tay , Thất Nguyệt hốt nhiên cảm giác tim mình đau, đau.

      Thất Nguyệt cũng nhàng nằm xuống, như thế này, có bất kì ai quấy nhiễu, giấc ngủ của hai người đến tiếng động, cũng có lẽ, bọn họ vĩnh viễn tỉnh, nhưng cũng có lẽ…

      Liễu Dật trong lúc hốt hoảng lần nữa mở mắt ra, Thất Nguyệt bị cử đông của Liễu Dật đánh thức, gắng sức ngồi dậy, hỏi: “Thế nào, sao chứ?”

      Liễu Dật cười nhìn Thất Nguyệt : “ sao, cũng quá coi thường tôi rồi, tôi tuy có hơi mệt, tại ngủ đủ, sao rồi, chỉ bất quá bốn viên dạ minh châu chiếu vào mắt, làm tôi ngủ cũng ngủ ngon.”

      Thất Nguyệt đứng dậy, bước lại phía bốn hạt châu, bởi vì Thất Nguyệt rất cao, chỉ cần duỗi tay, liền có thể ung dung lấy mấy viên dạ minh châu ra, cứ như vậy, Thất Nguyệt lần lượt lôi bốn hạt châu xuống.

      Chính vào lúc lôi hat châu thứ tư xuống, gian phòng này cuối cùng cũng trở thành chói mắt như thế nữa, trái lại có chút hôn ám, chính vào lúc này, “Ầm” tiếng, mặt đất bắt đầu chấn động, gian phòng bắt đầu lắc lư.

      Liễu Dật vội : “Chúng ta lẽ còn rơi xuống nữa, tôi nghĩ chúng ta nơi sâu hơn địa ngục tầng thứ mười tám rồi chứ.”

      Thất Nguyệt cầm bốn hạt châu, vất vả bước đến bên cạnh Liễu Dật, cũng ngồi xuống, : “Tốt a, thế này chúng ta lại rơi xuống nữa, thử coi chỗ sâu hơn mười tám tầng địa ngục là ở đâu?”

      Thế nhưng, tưởng tượng thường lại giống với thực tế, lần này cũng phải ngoại lệ, mặt đất tuy chấn động, nhưng tịnh nứt ra, Liễu Dật cùng Thất Nguyệt cũng rơi xuống dưới!

      Thất Nguyệt suy nghĩ rồi : “Ta vừa rồi có thể lại chạm phải cơ quan ở mấy chỗ ấy, thế nhưng làm sao ở chỗ chúng ta đây lại có thay đổi gì cả?”

      Lúc này, ánh sáng trong phòng là từ bốn hạt dạ minh châu mà Thất Nguyệt đặt đất phát ra, bởi vì mặt đất, còn có hai người ngăn ánh sáng, tất cả, chỉ chiếu sáng có mảng xung quanh hai người.

      Liễu Dật yếu ớt trả lời: “Tôi biết, cổ thư , bất quá có câu tôi được nghe qua!”

      Thất Nguyệt vội hỏi: “ thế nào?” bất tri bất giác, Thất Nguyệt đối với thư sinh này loại cảm giác ỷ lại mạnh mẽ.

      Liễu Dật miễn cưỡng cười : “Đại nạn chết, tất có hậu phúc a! tai hãy mang mấy hạt châu đến nơi xem thử, chừng vừa động chạm vào trận pháp gì đấy, đâu đó lòi ra bí đạo nào sao?”

      Thất Nguyệt quả cầm hạt dạ minh châu đứng lên, giơ cao lên quá đầu…

      Quang hoa màu trắng, từng đạo bắn về mỗi phương hướng, Thất Nguyệt bên dưới phảng phất như tiên tử hạ phàm, dưới quang hoa này, càng thêm chói mắt, làm lóa mắt người ta.

      Hốt nhiên, Thất Nguyệt đứng sững ra, buột miệng : “ phải chứ!”

      Liễu Dật vội hỏi: “Thế nào rồi?”

      Liễu Dật vội chỉ về góc độ bên hông mình : “Ngươi xem…”

      Liễu Dật rất hư nhược, miễn cưỡng quay đầu lại, rồi cũng ngẩn ra luôn, làm sao lại giống y như lời của mình vậy, bên cạnh quả mở ra cái cửa rộng hai trượng, cao trượng, bên trong chút ánh đèn.

      Liễu Dật cũng cầm hạt dạ minh châu, miễn cưỡng chống đỡ thân thể, đứng lên : “Chúng ta vào xem thử.”

      Thất Nguyệt gật gật đầu, hỏi: “Ngươi được ?”

      Liễu Dật đương nhiên biết Thất Nguyệt tới thân thể hư nhược của mình, liền cười cười, đáp: “ có vấn đề, !”

      Hai người chậm chạp vào gian phòng hắc ám ấy, để thấy xa hơn, hai người đều giơ viên dạ mình châu lên quá đầu, thế nhưng, trong gian phòng này lại nhìn thấy gì cả…

      Thất Nguyệt hốt nhiên : “Ngươi nhìn xem, ở đây có bó đuốc.”

      Liễu Dật trả lời: “Chúng ta có hỏa tập a, làm sao đốt nó chứ.”

      Thất Nguyệt thần bí cười : “ quan hệ, ta có thể.” xong giơ tay phải lên, đột nhiên, mũi tên màu hoàng kim, mang theo ngọn lửa, bắn thẳng về bó đuốc ấy, chỉ nghe “phụt” tiếng, bó đuốc ấy lại cháy lên , theo bốc cháy của bó đuốc ấy, chỉ nghe bên cạnh ngừng vang lên những tiếng “phụt, phụt”, bốn bên lại toàn là đuốc, sau khi bó đuốc đầu tiên cháy, biết vì sao, bọn chúng cũng bùng cháy, trong lúc, căn phòng lại sáng hết cả lên.

      Liễu Dật vội hỏi: “Đó là ám khí gì của ngươi thế, lợi hại như vậy, còn mang theo lửa nữa.”

      Thất Nguyệt : “Là tụ tiễn, thân mũi tên ấy là ta đặc biệt luyện chế, bên trong thêm vào trận pháp cổ xưa, chỉ cần chân khí thôi động, trận pháp vận hành, thân tên bốc cháy, sau đó bắn ra, ta gọi mũi tên này là “Lưu hỏa”.

      Liễu Dật gật gật đầu, bắt đầu quan sát bốn bên gian phòng này, rất hiển nhiên, gian phòng này so với gian phòng bọn họ vừa ở phải lớn hơn năm sáu lần, ngay phía trước lại có điêu khắc bằng đá, điêu khắc sống động như , phảng phất như người sống, nếu phải những bó đuốc ở đây đủ sáng, chừng Liễu Dật còn cho bức tượng này là người .

      Bên dưới tượng đá đó có cái bàn đá, phía có gì cả, mà bên cạnh cái bàn đá, lại có khối đá lớn, có chiều cao hơn nửa người, tảng đá ấy, lại cắm thanh kiếm.

      Khi nhìn xung quanh, bốn góc tường lại đặt mấy hũ rượu trong, với lại mặt vò rượu lại đặt ít lương khô, thịt mặn có thể để lâu dài được.

      Chính vào lúc này, lại nghe Thất Nguyệt dài giọn : ““Vũ nguyệt” kiếm”

      Liễu Dật chỉ là theo đó nhìn cái, có gì đặc biệt, thanh kiếm mảnh mai, so với kiếm bình thường xinh xắn hơn chút, kiếm cách có hai viên bảo thạch màu hồng, xem ra rất quý giá, nhưng cảm thấy thanh kiếm này thế nào cả.

      Nhưng Thất Nguyệt lại như vậy, vất vả thế này mới đến được đây, mục đích chính là thanh kiếm này, bảo tàng trong này tuy kiếm được, nhưng thanh kiếm này so với bảo tàng đều có giá trị, “vũ nguyệt” kiếm có thể xếp vào vị trí thần kiếm thứ tám, tự nhiên có chỗ thần kì của nó, bảo kiếm thông linh thế này những có thể nâng cao cực hạn tu vi của mình, phát huy đến cao điểm, mà còn vì có linh khí, thậm chí hình thành kiếm hồn, đối với tu luyện nhân kiếm hợp nhất sau này, giúp đỡ của Thiên nhân chi cảnh có thể thể ước lượng, thế nhưng thần kiếm tất là vật có thể gặp chứ thể cầu, tại Thất Nguyệt nhìn thấy thần kiếm rồi, có thể kích động ư?

      Nhưng Liễu Dật lại có hứng thú lắm đối với thanh kiếm này, rất hư nhược, nhìn đến những thứ đồ ăn, đồ uống, sớm chịu nổi, thèm quản Thất Nguyệt, chính mình chạy đến chân tường, cầm lên khối thịt mặn, mở hũ rượu, liền ngoác miệng ăn uống! Thịt mặn thấy gì, nhưng rượu thơm đến thể thơm hơn, coi bộ cất giữ cả trăm năm rồi, xem ra lần này quả uổng phí.

      Thất Nguyệt nhìn nhìn Liễu Dật, chính mình bước đến trước thanh kiếm, chỉ thấy “Vũ nguyệt” kiếm cắm sâu vào trong đá, chuôi kiếm màu ám ngân, dưới ánh đuốc chiếu sáng phản xạ quầng sáng dụ người, hai viên bảo thạch màu hồng kiếm cách, vào lúc Thất Nguyệt tới gần, sáng, tối, phảng phất như có sống.

      Phải biết, thanh kiếm thông linh, đối với người luyện kiếm có rất nhiều dụ hoặc, thông linh trăm năm, hấp thu linh khí ngoài cửu thiên, hình thành kiếm hồn, tự có thể giúp người luyện kiếm vượt qua thiên nhân chi cảnh, đạt đến đỉnh phong của kiếm, phiêu miễu chi cảnh, bao nhiêu người vì thanh thần kiếm mà làm cho thân bại danh liệt, thê ly tử tán, vì dù cho đạt đến đại thành của kiếm, cũng phải biết, trong tam giới, còn có bao nhiêu thanh thần kiếm chứ?

      Thất Nguyệt nhàng đặt tay lên chuôi kiếm màu ám ngân ấy, đột nhiên cảm giác cổ sức mạnh to lớn truyền qua, tiếng “binh” buồn bã vang lên, Thất Nguyệt bị lực thân kiếm đẩy lui về sau mấy bước, nhưng mấy bước này những khiến Thất Nguyệt từ bỏ, mà càng khiến Thất Nguyệt si mê thanh kiếm này hơn, hiển nhiên, thanh kiếm này kháng cự ta, có thể kháng cự, điều đó lên rằng nó những thông linh, mà còn có thể đạt đến cảnh giới kiếm hồn, nếu theo thời gian mà xuất , thanh kiếm này chừng phải xếp vị trí đệ nhất.

      Liễu Dật nhìn nhìn Thất Nguyệt, quản , chính mình còn ăn thịt uống rượu, mấy ngụm rượu xuống bụng, ấm, Liễu Dật có chút cảm giác say, hốt nhiên, Liễu Dật tự nhiên nhìn lên bức tường đối diện cái, tường lại có hình người, Liễu Dật đột nhiên lắc lắc đầu, là , tường xác thưc có hình người động, hơn nữa trong tay cầm kiếm, luyện kiếm.

      Liễu Dật vội la lên: “Thất Nguyệt nương, nhìn kìa, tường có người.”

      Thất Nguyệt nhìn bức tường mà Liễu Dật chỉ, có chút khó hiểu, : “Ngươi có phải uống nhiều quá , tường đâu có gì đâu.”

      Liễu Dật lắc lắc đầu, lần tiếp theo nhìn lên tường, nhân ảnh vẫn còn động, Liễu Dật tự mình: “Có thể, ta quả uống nhiều rồi.”

      Thất Nguyệt nhìn nhìn Liễu Dật, quản , tiếp tục chuẩn bị rút kiếm…

      Liễu Dật vừa ăn, vừa uống, quả vô liêu, bèn nhìn lên người luyện kiếm tường, chiêu thức, tất cả có mười ba thức, mỗi kiếm đều công kích từ những chỗ ngờ tới được.

      Liễu Dật uống xong hũ rượu, vì quả quá khát, lại mở hũ, uống tiếp, sau mấy ngụm, người tường lại thấy nữa, thay vào đó lại là mấy hàng chữ.

      ““Loạn thập tam thức”, lão phu sáng chế trăm năm trước, truyền đến người có duyên hôm nay, hy vọng có thể tao phục cho muôn dân, mang theo lão phu trảm trừ ma.”

      Liễu Dật lắc lắc đầu, cho rằng chính mình uống nhiều, thế nhưng, chữ tường vừa biến mất, xuất thay vào đó lại là dòng chữ khác.

      ““Loạn thập tam thức”, kiếm thức lăng loạn vô chương, có thể gọi là vô kiếm thức, lại bao hàm mười ba loạn thức, chủ dùng chân khí, thần kiếm, khu động mười ba loạn kiếm, làm loạn địch, đạt đến, loạn tâm, loạn ý, loạn mạch, loạn kiếm, loạn bộ, loạn khí, loạn thần, loạn mục… công có thể loạn địch mười ba cách.”

      Liễu Dật mặt uống rượu, mặt ăn đồ ăn, nghĩ bụng: “Đây là đủ ngoan độc, loạn thế này, đối phương phải là thứ gì cũng dùng ra được, chờ nhận cắt xẻo ư?”

      Nhìn văn tự biến mất tường, tiếp đó lại xuất hàng: “Tự nhiên, “Loạn thập tam thức” phải là lý thể phá được, chân khí đối phương nếu như quả mạnh hơn vài lần, thế có thể dùng lực của chân nguyên cường đại cách ly loạn kiếm, đạt đến cảnh giới gì nhiễu loạn được. Đương nhiên, tùy theo tu vi nâng cao của mình, loạn kiếm ý càng phát ra ràng hơn.”

      Liễu Dật uống ngụm rượu, nghĩ bụng: “Nguyên lai thế gian còn có kiếm pháp kì diệu như vầy, như thế chỉ cần tu vi của đối phương quá cao so với mình, dùng kiếm pháp này há chẳng phải là vô địch sao?”

      tường lần nữa lại xuất nhân ảnh ấy, thế nhưng Liễu Dật nhìn nữa, bản lãnh nhìn qua quên khiến ghi vào trong óc, hơn nữa kiếm pháp này còn phải phối hợp sử dụng thần kiếm, độ khó quá cao, sau này có thanh bảo kiếm luyện a… lại , chính mình rơi vào chỗ sâu còn hơn mười tám tầng địa ngục, cho dù tại có mọc cánh, bay ra khỏi cũng phải mệt chết được.

      Do uống quá nhiều rượu, Liễu Dật ngủ thiếp

      Còn Thất Nguyệt ư, đối mặt với từng lần kháng cự của “Vũ nguyệt”, tính khí quật cường nổi lên, rút được thanh kiếm này ra quyết bằng lòng!

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 67: LINH KIẾM TRẠCH CHỦ, PHỎNG TỰ NHÂN ...

      Mệnh vận là gì? Mệnh vận há phải là sợi xiềng xích nhìn thấy được sao? (Cổ Long, ngữ)

      Ở nơi này, có hắc ám, có dương quang, thay vào đó là ánh đuốc bốn phía, Liễu Dật lắc lắc nhiều lần cái đầu có chút chóng mặt, hy vọng chính mình có thể tỉnh táo hơn chút…

      Thế nhưng, vừa mới lắc đầu cái, “loạn thập tam thức” tường vừa rồi phảng phất khắc sâu trong não, lập tức lại biểu diễn, Liễu Dật nghĩ bụng: “ phải chứ, chẳng lẽ thằng cha ấy chạy trong não ta sao?”

      Tựa hồ ăn qua đồ ăn, nghỉ ngơi chút, Liễu Dật hoạt bát ít, đứng lên, nhìn về phía sau, chỉ thấy Thất Nguyệt vẫn còn ở đó nỗ lực rút thanh kiếm “Vũ Nguyệt” ấy, thế nhưng, mỗi lần tay tiếp xúc với chuôi kiếm màu ám ngân đó, liền bị bật trở lại, phảng phất thanh kiếm ấy là kẻ chống lại Thất Nguyệt.

      Liễu Dật nhìn Thất Nguyệt quật cường thế, qua, hỏi: “Thanh kiếm này đối với quả trọng yếu như vậy sao? Chẳng lẽ trong lòng chỉ có thanh kiếm này?”

      mặt Thất Nguyệt có chút mồ hôi, cổ tay bị lực phản chấn của “Vũ Nguyệt” kiếm chấn ra máu, nhìn lại Liễu Dật, nghe câu của , Thất Nguyệt hốt nhiên biến sắc mặt, hỏi: “Trong lòng có cái khác sao? Người ta , người khác, ta lại phải là người , còn cầu gì nữa?”

      Liễu Dật nghe câu của Thất Nguyệt, lắc lắc đầu, : “Đối với tình , tôi có tư cách đánh giá, bởi vì chính tôi cũng là ở trong con đường sai lầm, thế nhưng, thanh kiếm này dẫu sao cũng là vật ở ngoài thân, có duyện phận, vì sao còn muốn cưỡng cầu.”

      Thất Nguyệt nghe lời khuyên giải của Liễu Dật, dường như có chỗ suy nghĩ, hốt nhiên biến sắc mặt, tức giận : “Cái ta muốn, nhất định phải được, cho dù là cưỡng cầu, ta cũng muốn.”

      Liễu Dật nhìn Thất Nguyệt quật cường, cũng nổi cáu, bước đến bên cạnh thanh kiếm ấy, duỗi tay ra : “Tốt, muốn như vậy, dù sao chúng ta cũng đều ra được, để tôi giúp , để cho chúng ta cùng bị cây kiếm này giỡn cho chết.” xong, dùng sức rút cái…

      Chuyện đời chính là như vầy, rất nhiều đều là khó có thể dự liệu, chuyện ngươi nghĩ nhất định phát sinh, chuyện ngươi nghĩ, trái lại lại phát sinh!

      “Rào” tiếng, theo tiếng ngâm của “Vũ Nguyệt” kiếm, mang theo bụi bặm, chuôi kiếm màu ám ngân dưới ánh đuốc phát ra quang hoa dụ người, hai viên bảo thạch màu đỏ kiếm cách vào khoảnh khắc rời khỏi tảng đá, lại phát ra hai đạo quang hoa màu phấn hồng xoay chuyển, quay quanh thân kiếm như ngón cái, trong nhất thời, cả gian phòng bị quang hoa màu phấn hồng thân kiếm chiếu sáng, làm cho cả thạch thất trở nên diễm lệ dị thường!

      Trong kinh ngạc của Liễu Dật, Thất Nguyệt càng kinh ngạc hơn, trong tay tượng khắc bằng đá phía sau lưng rơi ra vật gì đó, “lách cách” tiếng giòn tang vang lên, mang theo vui vẻ của kiếm, đột nhiên cùng kết hợp với kiếm.

      Đó là cái vỏ kiếm màu xám, to cỡ ngón chân cái, thành hình ống tròn, mặt dưới cùng của vỏ kiếm, được bao bằng vật liệu màu ám ngân, cùng với chuôi kiếm là hài hòa!

      Liễu Dật lắc lắc đầu : “ phải chứ, kiếm đại ca, ngươi muốn cùng thư sinh chơi đùa à, ta đời chưa từng cầm kiếm, ngươi theo ta khẳng định có triển vọng gì đâu!” xong, Liễu Dật vứt mạnh kiếm xuống đất, lui về sau hai bước.

      Thất Nguyệt nhìn Liễu Dật bằng ánh mắt kì lạ, là kinh ngạc, là tin nổi, nhìn Liễu Dật cầm kiếm vứt đất, ta nhàng ngồi xổm xuống, muốn cầm ‘Vũ Nguyệt’ kiếm lên, ta quả rất ưa thích thanh kiếm này, quang hoa màu phấn hồng vừa rồi quả là xinh đẹp, cho nên, ta nhịn được ngồi xổm xuống, thế nhưng, khi vừa chạm vào chuôi kiếm, đột nhiên bị kiếm đẩy ra.

      Thất Nguyệt nhìn “Vũ Nguyệt” kiếm nằm mặt đất, trong mắt đầy vẻ thất vọng, xem ra thanh kiếm này quả nguyện ý chọn ta làm chủ.

      Thất Nguyệt lúc này cũng kiên trì nổi nữa, lui ra sau vài bước, phịch tiếng, ngồi xuống, cầm lên hũ rượu, uống mạnh hơi, nhìn lại Liễu Dật : “Thư sinh, cũng có lẽ ngươi đúng, có duyên phận cưỡng cầu được.”

      Liễu Dật đến trước mặt Thất Nguyệt, cũng cầm hũ rượu, ngồi xuống, uống vào, : “Kì thực, ta vừa rồi cũng có chút nóng nảy, chỉ là muốn khuyên giải , lại , xem cái thanh “Vũ Nguyệt” kiếm gì đó, đâu có hơn được “Liệt Dương” kiếm của Đại Đao Vương, tôi nghe nè, cái thanh “Liệt Dương” kiếm đó biết bay đấy, hãy xem cái thanh “Vũ Nguyệt” kiếm gì đây, vừa nhìn biết là đồ thường rồi. Đừng có cũng cho… “

      Chính vào lúc Liễu Dật chê bai “Vũ Nguyệt” kiếm, muốn an ủi Thất Nguyệt, chỉ nghe Thất Nguyệt đột nhiên : “Cẩn thận!”

      Thời gian vừa qua, Liễu Dật tu luyện tâm pháp của Lang Vương, nội đan dung hợp ít, cảm giác của thân thể cũng linh mẫn hơn nhiều, chính vào lúc Thất Nguyệt la cẩn thận, Liễu Dật đột nhiên cảm thấy phía sau mình kình phong tập kích tới. Trong lúc cấp bách, đột nhiên cúi đầu cái, đạo ánh sáng màu xám đen, kéo theo cái đuôi dài ngoẵng màu phấn hồng, bay lướt qua đầu , xông thẳng lên đỉnh phòng!

      Liễu Dật quay đầu nhìn lại, chính là “Vũ Nguyệt” kiếm, bập bềnh ở , hai viên bảo thạch màu hồng, ngừng tán phát quang hoa màu phấn hồng, ở trong trung, xinh đẹp đến cực điểm.

      Liễu Dật mạnh mẽ đứng dậy, ngoác miệng chưởi: “Mẹ nó, chẳng lẽ cho rằng thư sinh chửi người sao, có cái thứ thấp kém ngươi, đả thương người từ sau lưng mà tính là hùng gì? phục sao? “Liệt Dương” so với ngươi tốt hơn.”

      Thất Nguyệt vốn có chút rầu rĩ, nhìn bộ dạng ngu đần đó của Liễu Dật, lần đầu tiên thấy người chỉ thanh kiếm tiếc lời mắng chửi, chuyện này là kì văn, truyền ra ngoài khẳng định ai tin.

      Vào lúc này, “Vũ Nguyệt” kiếm xông mạnh xuống phía dưới, Liễu Dật duỗi tay ra, bắt lấy kiếm, kiếm vào tay, thứ cảm giác ôn hòa, hai viên bảo thạch màu hồng như hai con mắt biết , chớp chớp.

      Liễu Dật lại ngồi xuống, làm ra biểu tình nghiêm túc, thà với kiếm: “Kiếm huynh đệ, ngươi xem, thư sinh ta thứ gì cũng giỏi, ngươi đừng nên theo ta nữa, ngươi nhìn ta kìa, chẳng phải rất xinh đẹp sao?” xong, thân kiếm quả chỉ thẳng vào Thất Nguyệt.

      Ngừng chút, Liễu Dật tiếp: “ ấy rất thích ngươi đấy, võ công lại giỏi, người lại xinh đẹp, sau này ngươi hãy theo ta .”

      Liễu Dật xong, hai viên bảo thạch kiếm cách ấy chớp chớp, thế nhưng biết là ý nghĩa gì. Liễu Dật tiếp tục cho hết: “Ngươi có động tác gì, cho thấy là ngươi đáp ứng rồi, tại ta đem ngươi đưa cho Thất Nguyệt xinh đẹp, sau này hãy theo ta , đừng có chạy loạn há.” xong, đem kiếm đưa cho Thất Nguyệt, : “Giao cho !”

      Thất Nguyệt nhìn bộ dạng thà đó của Liễu Dật, đột nhiên cười : “Tốt rồi, đừng ồn ào nữa, “Vũ Nguyệt” kiếm chọn ngươi, ngươi hãy thu lấy nó , ta sao đâu.”

      Liễu Dật nghiêm túc : “Tôi ồn ào, tôi nghiêm túc đấy, thanh kiếm này cũng chỉ có dùng mới hợp, dài mảnh mà xinh đẹp, tôi mang cũng phí uổng của trời, hãy thu lấy nó .”

      Thất Nguyệt lắc lắc đầu biết làm sao, duỗi tay chuẩn bị tiếp lấy, : “Ngươi nghiêm túc cũng vô dụng à, kiếm chọn ngươi rồi, ta dù rất muốn có được nó, thế nhưng…” phần sau câu Thất Nguyệt ra nữa, bởi vì, lúc này ta có loại cảm động, loại cao hứng ra lời, ta lại quả nắm được “Vũ Nguyệt” kiếm, cảm giác ấm áp, là !

      Thất Nguyệt nhàng rút “Vũ Nguyệt” kiếm ra, quang hoa màu hồng lập tức quấn quanh thân kiếm, lóng lánh, trong suốt, xinh đẹp đến cực điểm, phảng phất như sao dày đặt giữa trời sao…

      Thất Nguyệt qua màu hồng lóng lánh ấy nhìn Liễu Dật, : “Thư sinh, cảm ơn ngươi.”

      Liễu Dật vội uống ngụm rượu, lắc lắc đầu : “Cảm ơn cái gì a, thanh kiếm này ta vốn dùng được.”

      Thất Nguyệt lắc lắc đầu : “, ta muốn cảm ơn ngươi vì ngươi cho ta trước khi chết được biết cái hạnh phúc người.”

      Nghe xong câu đó của Thất Nguyệt, Liễu Dật cũng uống rượu nổi nữa, có chút ngập ngừng, có chút luống cuống, có chút sai lầm biết ở đâu!

      Thất Nguyệt nhìn Liễu Dật, hỏi: “Sao, ngươi sợ à? Nếu như có máu của ngươi, ta nghĩ Thất Nguyệt sớm sốt cao mà chết rồi, đâu còn có thể thử nghiệm ái tình của nhân gian nữa.”

      Liễu Dật nhìn Thất Nguyệt, gì, chỉ là trong màu phấn hồng ấy, nhìn thấy nước mắt của Thất Nguyệt

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 68: LY ĐỘNG THOÁT HIỂM, TÚY NHÂN ĐÍCH ...

      Ái tình vốn chính là thứ thể nắm bắt nhất, có lúc thống khổ, có lúc mật ngọt, có lúc khiến người ta khoái lạc, có lúc khiến người ta bi thương. (Cổ Long, ngữ)

      Thời gian từng chút trôi qua, thức ăn trong phòng cũng từng chút giảm xuống, tử vong từ từ lại gần hai người.

      Liễu Dật nhìn bức tượng to lớn, tựa hồ suy nghĩ điều gì, mà Thất Nguyệt nhìn Liễu Dật,, phảng phất cũng nghĩ điều gì, cả gian phòng yên lặng phi thường!

      Hốt nhiên trong não Liễu Dật lại chớp lên cái, vấn đề xuất : “Chủ nhân của gian phòng giấu thần kiếm ở đây, thế khẳng định để lại lối ra, nếu cho dù có người được bảo kiếm sao, lẽ còn ra được sao?”

      Liễu Dật đột nhiên : “ đúng, căn phòng này khẳng định có đường ra.”

      Thất Nguyệt rất ngạc nhiên, hỏi: “Vì sao, ta tìm qua rồi, nơi đây có chỗ nào kì quái cả, cũng có cơ quan nào.”

      Liễu Dật lắc lắc đầu : “ đâu, ông ta giấu kiếm ở đây, lẽ khiến người có duyên được kiếm sau này chết đói ở đây sao, nhất định có lối ra ở đâu đó.”

      Trong mắt Thất Nguyệt tựa hồ cũng thấy được hy vọng, gật gật đầu : “ có đạo lý, thế nhưng cái lối ra ấy ở đâu chứ?”

      Liễu Dật đứng dậy, nhìn những bó đuốc ở bốn bên, tịnh có chỗ nào đặc biệt, đồ vật trong cả gian phòng có hạn, chỗ thần bí nhất có thể là bức tượng.

      Liễu Dật đến bên cạnh cái bàn dưới bức tượng, dừng lại, quan sát nó…

      Bức tượng này tựa hồ là lão nhân, tay phải ông ta duỗi ngang, tịnh có gì đặc biệt, thế nhưng tay trái ông ta sao? Tay trái ở sau lưng… Liễu Dật gắng sức tìm kiếm ở sau lưng bức tượng, quả nhiên, tay trái đặt ở phía sau, tay trái ấy có khối ngọc màu ám hồng, Liễu Dật thầm sợ, làm sao nơi này lại có khối ngọc thứ tư?

      Liễu Dật duỗi tay cầm lấy khối ngọc ấy, suy nghĩ gì thêm mang ba khối ngọc dung hợp cổ xuống, cẩn thận so thử, quả nhiên, khối ngọc này cùng dạng với khối ngọc mình mang theo.

      Nhưng Liễu Dật tịnh vội dung hợp chúng lại, có thể khối ngọc hình phiến này là chìa khóa mở cửa cơ quan nào đấy, nếu như dung hợp lại rồi, cho dù có cơ quan, có lối ra, cũng rất khó ra được.

      Liễu Dật từ sau bức tượng bước ra, cầm non nửa khối hồng ngọc cuối cùng ấy, với Thất Nguyệt: “Tìm thấy ở phía sau, chúng ta tìm kĩ xem, bốn bên có lỗ hổng nào bằng cỡ khối ngọc này .”

      Thất Nguyệt nhìn khối ngọc ám hồng trong tay Liễu Dật : “Ngươi là… khối hồng ngọc này có thể là chìa khóa của lối ra ấy?”

      Liễu Dật gật gật đầu : “Chuyện này cũng chắc, ta cũng chỉ là phỏng đoán thôi, chúng ta kiếm xem.”

      Thế là, vì sinh tồn, mang tia hy vọng mong manh, hai người bắt đầu tìm kiếm…

      Thời gian từng ngày qua bên cạnh hai người, thức ăn dần dần còn nữa, còn lại ít rượu, Liễu Dật và Thất Nguyệt vô lực ngồi cạnh tường, Thất Nguyệt xuôi xị : “Kiếm khắp cả rồi, chẳng có gì cả, cũng có lẽ chúng ta chú định chết ở đây.”

      Liễu Dật lắc lắc đầu : “ đâu, nơi đây nhất định có lối ra, nếu cũng giấu kiếm ở đây.”

      Liễu Dật nhìn chăm chăm vào bức tượng, hốt nhiên, nhìn thấy tay phải của bức tượng giơ ngang, tựa hồ động tác này từ trước đến giờ rất tự nhiên, nhìn lần rồi, càng nhìn càng hợp, Liễu Dật lại qua, tuy bao tử rất đói, nhưng bản năng sinh tồn khiến vứt bỏ bất kì cơ hội thoát ra nào.

      Liễu Dật đứng cái bàn ấy, nhìn bàn tay phải của bức tượng đó, bởi vì bức tượng rất cao, cho nên Liễu Dật phải nhón chân lên nhìn, bởi vì quá gấp, đột nhiên chân nghiêng cái, như muốn ngã xuống, Liễu Dật vội nắm lấy bàn tay phải, liền nghe tiếng “Két két…” giống như tiếng của hai tảng đá ma sát vào nhau.

      Liễu Dật miễn cưỡng đứng vững nhìn tay phải bức tượng, hơi hạ xuống chút, trong não chớp lên, biết đâu cánh tay của bức tượng này là cơ quan ở đây. Thế là, Liễu Dật dùng hết lực khí bản thân, bắt đầu kéo tay phải của bức tượng xuống… “két két” tay phải đó quả chuyển động, từ từ, tay phải bức tượng bị Liễu Dật kéo xuống, buông xuôi theo thân thể.

      Chính vào lúc này, mặt đất lại chấn động mãnh liệt, phảng phất như muốn sụp đổ, Liễu Dật nhảy mạnh khỏi bàn đá ấy, cố giữ thăng bằng, cố gắng để ngã xuống, nhưng Thất Nguyệt lúc này cũng đứng lên hỏi: “Sao rồi?”

      Liễu Dật lắc lắc đầu, : “Tôi biết, có lẽ tôi *****ng chạm vào cơ quan nào rồi.”

      Chính vào lúc này, chấn động dừng lại, bên cạnh bức tượng ấy, xuất cái cửa rộng hai trượng, cao trượng, Liễu Dật ngạc nhiên mừng rỡ : “Nhanh coi nè, nhanh xem nè, ở đó có cửa.”

      Thất Nguyệt gật gật đầu, : “Chúng ta tiến vào đó xem thử, cũng có lẽ là bí thất khác.” xong, cầm “Vũ Nguyệt” vào bên trong.

      Liễu Dật cũng chuyển thân, về cánh cửa ấy…

      Thế nhưng, cánh cửa này lại phải là cửa dẫn đến mật thất, mà tựa hồ là sơn động, sơn động càng càng tối, đột nhiên, trận gió mát thổi tới, mang theo mùi thơm của hoa.

      Liễu Dật vội : “Đây là cửa ra, cơn gió vừa rồi chính là từ bên ngoài thổi vào.” Theo lẽ thường, Liễu Dật lập tức phán đoán sơn động này rất có khả năng là cửa ra.

      Thất Nguyệt nghe xong, gật gật đầu.

      Cũng biết bao lâu, hốt nhiên trước mắt chợt tối, tiếp đó là khoảng rộng rãi, hai người cuối cùng từ trong sơn động bước ra ngoài, núi vẫn là núi cao vút thế, gió vẫn là gió nhàng thế, trăng sáng vẫn là treo cao

      Liễu Dật nhìn quanh quất bốn bên, tâm tình lên xuống, kích động đến nên lời, bị khốn nhiều ngày thế trong cái thạch thất ắt chết như địa ngục ấy, cuối cùng ra ngoài, tâm tình như thế cũng giống như chim hoàng yến được tự do, khoan khoái đến thể tả được.

      Thất Nguyệt nhìn Liễu Dật, kích động : “Chúng ta chết, chúng ta quả sống sót như thế này mà thoát ra, quả có lối ra.”

      Liễu Dật kích động gật gật đầu, : “Thế nhưng chúng ta ràng rơi xuống sâu như thế, vì sao ra lại là ở đây nhỉ?”

      Thất Nguyệt : “Cũng có lẽ, đó là trận pháp, chúng ta rơi xuống cũng chỉ là ảo giác.”

      Chính vào lúc này, Liễu Dật đột nhiên : “Đừng cử động.”

      Thất Nguyệt quả cử động cũng , hỏi: “Sao rồi?”

      Liễu Dật cẩn thận bước qua, nhàng ngồi xuống bên chân Thất Nguyệt, hai tay vỗ mạnh ra, thế nhưng vẫn là chậm bước, ánh sáng màu lục ấy lại bay vụt lên, theo cái vỗ của tay Liễu Dật, đột nhiên biến thành vô số màu lục mặt đất, bay lên

      Thất Nguyệt xoay người, mở to mắt, kinh ngạc hỏi: “Đây là cái gì, nhiều thế này, là xinh đẹp.”

      Liễu Dật cũng ngẩng đầu lên nhìn : “Là, đom đóm đấy, nhiều, đẹp.”

      Hai người lặng lẽ bị vô số đom đóm hấp dẫn, cũng biết là con ấy, bay vào tầm nhìn của Liễu Dật, đồng thời cũng bay vào trong mắt của Thất Nguyệt, cùng lúc với con đom đóm bay qua, hai cặp mắt dán chặt vào chỗ…

      Thất Nguyệt chầm chậm bước tới, giọng : “Ta nghĩ, chúng ta phải chia tay ở đây rồi.”

      Liễu Dật gật gật đầu : “Ừm, có chuyện phải làm của , tôi cũng phải tìm bằng hữu và Cát Lợi Nhi của tôi.”

      Chính vào lúc này, Thất Nguyệt nghe tiếng bước chân, tiếng kêu la rất gấp, tựa hồ bốn năm người, cũng có lẽ đây là bằng hữu của , trước giờ ở bên ngoài chờ . Cặp mắt Thất Nguyệt khoảnh khắc ấy chuyển động cái, ý niệm trả thù xuất trong não.

      Nhưng Liễu Dật tựa hồ phát điều gì đúng, mà Thất Nguyệt lại : “Ta muốn ngươi đáp ứng ta chuyện.”

      Liễu Dật gật gật đầu, : “Chuyện gì, .”

      Thất Nguyệt bình tĩnh : “Ta muốn ngươi hôn ta cái, được ?”

      Liễu Dật đột nhiên lùi lại bước…

      Chính vào lúc này, Thất Nguyệt bước lên trước bước… hai người ôm chầm lấy nhau, hai cặp môi cùng hòa vào chỗ, cặp mắt Liễu Dật tựa hồ mở lớn nhất từ khi sinh ra đến giờ, cảm giác ấy… ra được.

      chớp mắt ấy, phảng phất thế giới dừng hết cả lại, chớp mắt ấy, phảng phất thành vĩnh viễn của hai người, nụ hôn , vĩnh hằng, vô số chấm sáng màu xanh lục, xoay quanh đôi nam nữ ôm nhau, lại cho người ta cảm giác lâng lâng…

      Chính vào lúc này, Liễu Dật nghe được thanh quen thuộc: “…”

      Liễu Dật đẩy mạnh Thất Nguyệt ra, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía sau Đại Đao Vương, Thập Kiệt Nhất, Lang Vương và A Cửu bọn họ, còn có thân ảnh dần dần chạy xa, tuy sắc trời rất tối, nhưng Liễu Dật có thể chắc chắn, đó chính là Cát Lợi Nhi, chính là người mới phát ra thanh vừa rồi.

      Liễu Dật cũng nghĩ nhiều, xoay người đuổi theo Cát Lợi Nhi…

      Nhưng bọn người Đại Đao Vương, tựa hồ còn chưa tỉnh táo, còn nhìn Thất Nguyệt đứng trong vô số lục sắc quang hoa đó.

      Thất Nguyệt nhìn bóng Liễu Dật chạy xa khuất, giọng : “Vì sao ngươi với ta người đau khổ như thế này!”

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 69: MA KIẾM BI MỘNG, BỒI HỒI TRUNG ...

      người nếu là vĩnh viễn biết được bí mật thân thiết nhất với mình, đây há phải là chuyện tàn nhẫn nhất, bi thảm nhất đời sao? (Cổ Long, ngữ)

      “Lão đại, đừng thương tâm, Cát Lợi Nhi cũng là nhất thời nổi giận, ta nghĩ qua hai ngày hết, ấy về lại thôi.” Thập Kiệt Nhất vẫn cam tâm, khuyên bảo Liễu Dật, nhìn bộ dạng buồn rầu của Liễu Dật, cũng dễ chịu.

      Liễu Dật gì, trong lòng đầy hối hận, lúc mới vừa đuổi theo, còn thấy bóng dáng của Cát Lợi Nhi nữa, dù cho la gọi thế nào, Cát Lợi Nhi cũng đáp ứng.

      Lang Vương nhìn Liễu Dật cái, với mọi người: “Ui, cái vụ tình cảm này, ta rất ràng, ta trước đây.” xong, nhìn tới ai, chân đạp quạt giấy, theo gió bay .

      A Cửu nhìn Liễu Dật, với Thập Kiệt Nhất: “ thôi, ngươi đừng khuyên nữa, lão đại ngươi toàn làm chuyện minh bạch, ngươi còn ra vẻ minh bạch gì nữa, Cát Lợi Nhi chừng vĩnh viễn quay về nữa đâu…”

      thôi, ngươi cũng ngậm miệng lại .” Đại Đao Vương bên cạnh bực bội quát A Cửu.

      Liễu Dật nhìn mấy người, : “Cảm ơn các ngươi. Bất quá tại kết thúc rồi, tuy Cát Lợi Nhi , bất quá ta nhất định tìm được ấy về.”

      Đại Đao Vương nhìn Liễu Dật, lắc lắc cái đầu dựng đứng, : “Ngươi có thể nghĩ vậy là tốt, sắc trời còn sớm nữa, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi .”

      Lại vào lúc mấy người lên đường, bốn cái bóng màu trắng chớp lên, từ trời rơi xuống, chặn trước mặt bọn họ.

      Bọn Liễu Dật đánh giá mấy người mới đến, chỉ thấy bọn họ đều mặc khôi giáp màu trắng bạc, đầu mang “phụng hoàng linh” (lông đuôi chim phượng hoàng), tay cầm trường kiếm, nhìn niên kỷ đều là trung niên dưới ba mươi tuổi, nhìn cách ăn mặc, giống như là người của Thần Môn.

      Chỉ thấy người đứng đầu da đen như tóc, bước ra : “Xin hỏi các hạ có phải là Liễu Dật, Liễu công tử?”

      Liễu Dật gật gật đầu : “Chính là tại hạ.”

      Người trung niên ôm quyền : “Bọn bốn người chúng tôi là Thần Môn, tứ trưởng lão, Dương Vân Phong tọa hạ hộ vệ… tại hạ Phong Thần.”

      Những người phía sau theo thứ tự : “Tại hạ, Thủy Thần, Hỏa Thần, Lôi Thần.”

      Liễu Dật gật gật đầu : “Chẳng bằng… các vị đến đây mục đích là gì? Vì sao lại chặn đường chúng tôi?”

      Phong Thần trả lời: “Tháng trước, hai sư đệ của Thần Môn chúng tôi qua Lạc Tuyết trấn, cẩn thận gặp Ma tộc nữ, sư đệ bất hạnh bị chết, sư đệ trọng thương quay về Thần Môn, bẩm rằng Liễu công tử với Ma tộc nữ quan hệ mật thiết, cho nên, Dương trưởng lão phái bốn người chúng tôi, thỉnh Liễu công tử lên Thần Môn đem tình kể cho minh bạch.”

      Thập Kiệt Nhất tức giận : “Có quan hệ gì chứ, có quan hệ ngươi tìm Ma tộc nữ ấy, kiếm bọn ta làm gì?”

      Phong Thần cười lạnh tiếng, : “Vị huynh đệ này yên tâm, Thần Môn chúng tôi với Ma môn thủy hỏa bất dung, sớm muộn cũng phải tìm nữ ấy, chỉ là tại chúng tôi gặp Liễu công tử, cho nên trước tiên mời Liễu công tử tình .”

      Đại Đao Vương cũng có chút tức giận, : “ cái gì? nữ giết người của các ngươi, các ngươi mà kiếm, liên quan gì, còn chưa giết người.”

      Lúc này, Thủy Thần phía sau trước giờ chưa gì bước lên bước : “Chưa giết người liền muốn thoát khỏi can hệ sao? Thân là người của Nhân gian giới, lại có dính mắc với Ma môn nữ, cho dù chưa giết người, Thần Môn cũng dễ dàng bỏ qua ngươi.”

      Liễu Dật ôm quyền, : “Lần ấy xác thực là hiểu lầm, Liễu mỗ bản thân cũng bị Ám môn truy sát, cho nên mới xông vào… khu vực của Ma môn, nhưng tịnh phải là bản ý của Liễu mỗ.”

      Tì khí của Thủy Thần tựa hồ so với Phong Thần còn nóng nảy hơn, lớn giọng : “Đừng theo bọn ta mấy chuyện này, bọn ta chỉ là phụng mệnh mang ngươi về, có hiểu lầm gì trở về với Dương trưởng lão.”

      Thập Kiệt Nhất tức giận : “Bộ dạng các ngươi thế này cũng tính là người của chính phái sao? Thế nào, võ công cao hay lắm, có thể tùy tiện mang người , hôm nay muốn mang lão đại , trước tiên phải bước qua nắm đấm của Thập Nhất này.”

      Thủy Thần cười lạnh tiếng, : “Tốt, để ta thử coi nắm đấm của ngươi cứng tới đâu.”

      “Muốn đánh nhau, làm sao có thể thiếu Đại Đao Vương ta chứ?” xong, rút ra Liệt Dương kiếm, dưới kim sắc quang mang, Đại Đao Vương giống như chiến thần, đứng trước mặt bốn người.

      Hỏa thần phía sau buộc miệng : “Liệt Dương kiếm!”

      Tuy bốn người rất kinh ngạc, nhưng tì khí của Thủy Thần lại rất nóng nảy, tức giận : “Đến đây, để ta xem nắm đấm của ngươi.” xong, trường kiếm vẫy ra, đạo kiếm khí màu bích lam bắn thẳng về phía Thập Kiệt Nhất.

      Đại Đao Vương rút Liệt Dương kiếm, vừa nhìn Thập Kiệt Nhất đánh nhau với Thủy Thần, vừa nhìn ba người còn lại, đề phòng ba ngươi đánh lén Liễu Dật, tu luyện của Đại Đao Vương tháng ở Thanh Nhã Các, lĩnh ngộ tinh túy chân thực trong “Thu diệp kiếm pháp” của Lang Vương, đồng thời dưới giúp đỡ của Liệt Dương kiếm, thành tựu nâng lên nhiều lần. Có thể , Đại Đao Vương tại cũng được xem như là cao thủ trong cao thủ.

      Lại Thập Kiệt Nhất, đừng nhìn thân to thể tráng, mà tốc độ điểm cũng chậm, vào lúc kiếm khí màu lam bắn thẳng về phía mình, thân hình chớp động, tránh sang bên, mượn lực xông lên phía trước, vận khởi thức cương mãnh của “Thiên Cương Đẩu Quyền” là “Thiên Chùy”, quyền phong như mũi dùi, đâm thẳng về hướng Thủy Thần, với tu vi của Thủy Thần, đương nhiên nhìn ra cương mãnh trong quyền đầu của Thập Kiệt Nhất là thể ngạnh tiếp, thế nhưng điều khiến người ta kì quái là, muốn luyện thành quyền pháp cương mãnh như vầy, nếu có thời gian hơn trăm năm thể tưởng tượng, tiểu tử ngốc trước mặt làm sao có thể luyện thành nhỉ?

      Thế nhưng thế cục trong trường cho phép nghĩ nhiều, trường kiếm vung ngang, nhằm chặn “Thiên Chùy” của Thập Kiệt Nhất, vào nháy mắt kiếm và quyền phong tiếp xúc, Thủy Thần động, mượn lực của Thập Kiệt Nhất truyền thân kiếm, lộn người , trường kiếm vẫy mạnh cái, lớn giọng quát: “Long thần, .”

      Trong khoảnh khắc, trường kiếm màu bích lam ấy đột nhiên lóe ra con rồng dài màu bích lam, xung quanh thân rồng tán phát khí tức màu trắng, cây cỏ xung quanh dưới tác dụng của khí tức từ con rồng đó, trong chớp mắt tựa như vật được làm bằng băng. Con rồng dài màu bích lam ấy lại dừng lại, mà tiếp tục xông thẳng về hướng Thập Kiệt Nhất.

      Đại Đao Vương la lên: “Cẩn thận, con rồng này có vẻ cổ quái.”

      Nhưng Thập Kiệt Nhất đối với con trường long này tựa hồ tịnh lưu ý, hét lớn tiếng: ““Phong hỏa liệt dương quyền” của “Ngũ hành quyền””, cánh tay phải thành góc vuông chín mươi độ, trong lúc vận khởi “Phong hỏa liệt dương quyền”, toàn bộ cánh tay như đều bốc cháy, phát ra quang mang màu lửa đỏ chói mắt, theo quang mang đại thịnh, Thập Kiệt Nhất xông lên, quyền đầu như bốc cháy đánh lên thân con rồng băng màu bích lam ấy, Thập Kiệt Nhất theo đó run rẩy chút.

      “Leng keng” tiếng, con rồng thấy đâu nữa, mà thay vào đó là thanh kiếm vừa rơi xuống đất… “phụt” tiếng, Thủy Thần phun ra ngụm máu tươi, trong lúc miễn cưỡng nhân kiếm hợp nhất, sau khi bị Thập Kiệt Nhất phá, thân kiếm thụ thương, toàn bộ chuyển lên thân của Thủy Thần.

      Phong Thần lập tức chạy qua đỡ lấy Thủy Thần, đồng thời tức giận : “Hỏa Thần, Lôi Thần, bắt thằng cha này lại cho ta.”

      “Vâng”, hai người xông mạnh lên, muốn công về phía Thập Kiệt Nhất.

      “Ai dám?” tiếng quát buồn thảm, dường như đến từ ngoài cửu thiên, dường như ngủ say ngàn năm tỉnh lại quát lên, mang theo vô hạn uy nghiêm, mang theo ma lực thể kháng cự, khiến cho Hỏa Thần và Lôi Thần đình chỉ động tác.

      Thập Kiệt Nhất nghiêng nghiêng đầu, nghe ngóng hỏi: “Là Lang Vương à? Ngươi sao lại chạy về rồi, có phải là biết bọn ta gặp nguy hiểm ?”

      Liễu Dật lắc lắc đầu : “ phải Lang Vương, trong thanh này đầy cảm giác tang thương, phảng phất như đám mây trôi qua ấy, đánh thức tang thương của thế kỷ, mang theo bi thống vô hạn, lại còn uy nghiêm vô tỉ, khiến người ta thể kháng cự, Lang Vương có khí thế kiểu này.”

      Đại Đao Vương lắc lắc cái đầu tóc dựng đứng, hỏi: “Thế là ai chứ?”

      Trong lúc mấy người đoán lung tung, đạo ánh sáng hình tròn màu trắng đột nhiên chớp lên, xuất ở giữa mọi người, dần dần, lại ảo hóa ra người, người trung niên, nhìn chỉ khoảng ba mươi tuổi, nhưng trong hai mắt lại mang đầy tang thương, cái áo du hiệp màu trắng, tay cầm thanh kiếm lạ lùng, so với kiếm bình thường mảnh hơn nhiều, đường nét kiếm ràng, phảng phất từ điêu khắc mà thành, cho người ta loại cảm giác an toàn, làn da màu vàng cho người ta cảm giác thân cận. Điểm duy nhất khiến người ta có ấn tượng sâu sắc chính là đôi mắt ấy, phảng phất bên trong chứa rất nhiều, rất nhiều cố .

      Tất cả mọi người còn chưa phản ứng, Thập Kiệt Nhất lại đột nhiên xông lên, “phịch” tiếng, quỳ xuống, : “Sư phụ!” xong, mới bắt đầu khấu đầu.

      Người trung niên áo trắng nhìn nhìn Thập Kiệt Nhất, hơi hơi cười : “Đứng lên .” xong, tay phải nhàng đưa ra, cổ sức mạnh cự đại từ phía dưới bên phải đẩy lên, Thập Kiệt Nhất liền đứng thẳng dậy.

      Đại Đao Vương bước qua, quan sát người trung niên như quan sát quái vật, hỏi: “Ông chính là sư phụ của tên đại ngốc ấy? Tôi thực bội phục ông, ông có thể đem khúc gỗ biến thành bảo bối, ông như vậy lại huấn luyện được lợi hại thế này.”

      Thập Kiệt Nhất cười hắc hắc, nhưng đột nhiên cảm thấy đúng, vội hỏi: “Sư phụ, có phải chửi rủa con ?”

      Người trung niên áo trắng hơi hơi cười : “Hồ đồ hiếm thấy, quản làm gì chứ!”

      Liễu Dật cuối cùng cũng nhìn thấy sư phụ của Thập Kiệt Nhất, tuy mình từ cùng lớn lên với Thập Kiệt Nhất, nhưng sư phụ của Thập Kiệt Nhất lại chưa từng xuất trước mắt , cho nên, vị sư phụ này trước giờ vẫn là người thần bí, ngờ hôm nay lại gặp được sư phụ của Thập Kiệt Nhất.

      Hỏa Thần và Lôi Thần tức giận : “Ngươi là tên nào?”

      Bạch y trung niên chuyển động thanh kiếm mảnh trong tay, lắc lắc đầu : “Ta là ai tịnh quan trọng, quan trọng là hôm nay ta cho các ngươi thương hại bất kì người nào ở đây, cũng cho các ngươi mang bất kì ai .”

      Hỏa Thần và Lôi Thần nhìn nhìn kẻ chuyện bất lưu dư địa ( chừa đất lui) như vậy, nhất thời quả biết gì, nhưng lúc này Phong Thần giúp Thủy Thần áp chế xong nội thương rồi, bước qua, trường kiếm đột nhiên chỉ vào bạch y trung niên : “Ngươi có biết thân phận bọn ta , ngươi phải biết đắc tội với bọn ta, dù là ai cũng có cách gì chịu nổi đâu.”

      Liễu Dật đối với giang hồ tại có chút hiểu biết, nếu như có ai quản chuyện đâu, thế sau này khẳng định ổn lắm, vội bước lên với bạch y trung niên: “Vị này, huynh… tiền bối, bọn họ là người của Thần Môn, tôi nghĩ ông nên , đắc tội nên đâu.”

      Bạch y trung niên tịnh nghe câu của Liễu Dật, ngược lại, đôi mắt mang đầy cố ấy nhìn thẳng vào Liễu Dật, là quen thuộc như thế, thân thiết như thế, hai mươi năm trước, U Minh lộ, bên cầu Nại Hà, cũng là bộ mặt như thế này, hai người uống rượu chia sinh tử, hùng rơi lệ, cười về chuyện bể dâu, luận về khổ ngắn của kiếp người, về chỗ hận của tình…

      Liễu Dật nhìn người trung niên, : “Tiền bối, tiền bối.”

      Người trung niên tỉnh lại, lắc lắc đầu, : “ quan hệ, tiểu huynh đệ, đứng Thần Môn, cho dù toàn bộ cả Tiên tộc đến đây, lão phu cũng chẳng sợ.”

      Người trung niên đột nhiên quay đầu, khí thế vô hình thân lập tức biến hóa, tất cả hòa ái dễ gần đều tồn tại, người trước mắt phảng phất như thần từ trời xuống, có vô thượng chi lực, đối với con người bé, ông ta có thể phá hủy tất cả.

      Ngón trỏ, ngón giữa của người trung niên đột nhiên duỗi ra, đạo khí kiếm (kiếm bằng khí) dài ba xích đột nhiên hình thành, quay ngược 180 độ, theo góc độ hình vòng cung xuyên qua kiếm của Phong Thần, chỉ nghe “leng keng” tiếng, trường kiếm của Phong Thần lại bị khí kiếm của bạch y trung niên chém đứt.

      Phong Thần kinh hãi, lui lại bước, thể tin được rằng kiếm của mình lại bị khí kiếm của bạch y trung niên chém đứt, sao nữa đây cũng là bảo kiếm do mình luyện nên, tuy so được với bát thần kiếm, nhưng cũng tuyệt đối phải là đồ thường.

      Trung niên áo trắng lạnh lùng, từng câu từng chữ : “Ở bên cạnh ta, ngươi có bất kì tư cách nào để dùng kiếm.” Trong ngữ khí, chứa đầy cuồng ngạo của chỉ đời, nhưng mà, ông ta có cái vốn cuồng ngạo ấy.

      Bởi vì, mọi người đều biết, kiếm đạo có bến bờ, nhân kiếm hợp nhất là mục tiêu truy cầu của phần lớn mọi người, Thiên Nhân chi cảnh là tiếp theo sau đó, lúc đạt đến đỉnh cao của kiếm, mục tiêu truy cầu chính là phiêu miểu, cũng chính là hư vô, chính là cái chỗ vẫn gọi là vô kiếm thắng hữu kiếm, kiếm tự ở trong lòng, mới có thể là tiểu thành, khí kiếm tự nhiên là phải đạt tới phiêu miểu chi cảnh mới có thể vận dụng, tuy bằng thần kiếm, nhưng cũng uy lực vô tỉ, ngờ người này lại đạt đến đỉnh cao này, phải biết những kiếm giả có danh nay, đều ai đạt đến cảnh giới này, người trước mắt làm sao khiến mọi người khuất phục.

      Phong Thần có chút run rẩy hỏi: “Ngươi, ngươi là ai? Báo danh , Thần, Thần Môn tuyệt đối, tuyệt đối tha cho ngươi.”

      Bạch y trung niên cười lạnh lùng, tay phải đột nhiên cử động cái, đạo ánh sáng màu trắng chớp lên, thanh kiếm dài mảnh lại trở về trong vỏ kiếm, hỏi tiếp: “Thần Môn giỏi lắm hả? Nếu có ngày *****ng chạm đến đầu của ta, ta nhất định diệt sạch Thần Môn.”

      Câu mạnh miệng thế này, lại có bao nhiêu người dám ra? Thần Môn là môn phái đứng đầu Tiên tộc, đệ tử trong môn hơn ngàn, cao thủ như mây, tứ đại trưởng lão còn cao hơn cả cao thủ trong cao thủ, ai dám đối với môn phái thực lực như thế câu mạnh miệng như vậy?

      Phong Thần tức giận : “Ngươi…”

      còn chưa xong, hốt nhiên cảm thấy có gì đó đúng, cúi đầu nhìn xuống, quần của bốn người lại rơi từ eo xuống, bốn người phát hoảng, đạo kiếm quang vừa rồi lại cùng lúc chém bốn người, đồng thời cắt đứt dây lưng của cả bốn người, bởi vì tốc độ quá nhanh, cho nên đến quần cũng lập tức rơi xuống.

      Chính vào lúc Phong Thần phát cáu, quần lại rơi xuống, bốn người bối rối kéo quần lên, nhìn thấy kẻ mạnh trước mắt, thế giới chính là như vầy, gặp phải người mạnh hơn ngươi, ngươi chỉ có hai con đường để , con đường là chết, con đường kia là chạy.

      Phong Thần tức giận : “Tốt! Thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu, ta tin tiền bối vĩnh viễn bảo hộ được bọn họ, sớm muộn ta cũng bắt được bọn họ.”

      Trung niên lạnh lùng : “Ta đếm đến ba, nếu như các ngươi còn biến mất trước mắt ta, ta thưởng cho bốn người các ngươi kiếm.”

      “1”

      “2”

      “Chúng ta !” còn chờ người trung niên đếm đến ba, bốn người kéo quần chạy xa, tựa hồ quả sợ kiếm ấy xuất ra.

      Lúc này, Thập Kiệt Nhất chạy qua, : “Sư phụ, người là uy phong a, kiếm đó của người là thần kì, làm cho lòng con ngứa ngáy, muốn cùng người học kiếm a!”

      Người trung niên trong chớp mắt từ lạnh lùng biến thành dễ gần, cười vỗ vỗ lên vai Thập Kiệt Nhất, : “Con thích hợp luyện kiếm, “Ngũ hành quyền” ta dạy cho con và những bộ quyền pháp khác, con chỉ cần dung hội quán thông, tự nhiên có thể thành đương thế cao thủ.”

      Liễu Dật bước lên, khen ngợi: “Hôm nay cuối cùng cũng được thêm nhiều kiến thức, nghĩ kiếm pháp lại có thể luyện đến chỗ như thế này, là kì diệu.”

      Đại Đao Vương hỏi A Cửu: “ có biết ông ta là ai ?”

      Tuy câu của Đại Đao Vương là với A Cửu, nhưng tất cả mọi người đều nghe, tựa hồ là với tất cả mọi người, Liễu Dật muốn biết, Thập Kiệt Nhất càng muốn biết, mà A Cửu bị hỏi thế này, cũng muốn biết, nhưng vẫn lắc lắc đầu : “Ta làm sao biết ông ta là ai?”

      Đại Đao Vương đột nhiên cười cười hỏi: “Chủ nhân của “Lăng Vân” kiếm là ai?”

      A Cửu đột nhiên nhớ lại câu của Thủy Nhi, : “A, ngươi muốn đến thằng cha tuổi trẻ mà là kiếm giả xếp thứ nhất trong tam giới, Lãnh Kiếm hả? ngờ a, làm sao trông lại trẻ như thế này?”

      Tuy A Cửu làm như thuận miệng ra, thế nhưng Liễu Dật và Thập Kiệt Nhất lại có chút tin tưởng, nhìn khắp tam giới, ai có thể có khí thế và cuồng ngạo của Lãnh Kiếm, câu vừa rồi với Phong Thần, cũng chỉ có người như Lãnh Kiếm mới ra được.”

      Thập Kiệt Nhất vội chạy qua, hỏi: “Sư phụ, người chính là Lãnh Kiếm à?”

      Bạch y trung niên nhìn Thập Kiệt Nhất, hơi mỉm cười, gì, mà lại cười với Đại Đao Vương: “Tiểu huynh đệ, quan sát đủ kĩ lưỡng đấy, xem ra việc “Liệt Dương” kiếm chọn ngươi tự có thâm ý của nó, tin rằng quá mười năm nữa, ngươi nhất định có chỗ đạt được.”

      Đại Đao Vương cười cười, bước qua, : “Nghe câu của tiền bối, tự nhiên là thừa nhận chính mình là Lãnh Kiếm.”

      Bạch y nhân gật gật đầu : “Đúng, vốn cũng giấu giếm gì, chỉ là bốn tên đó ta nhìn rất chán ghét, càng muốn tên với bọn chúng, có thể gặp mặt mọi người ở đây, cũng là duyên phận, với lại ta có chuyện muốn tìm Thập Kiệt Nhất, chi bằng chúng ta tìm chỗ thanh tĩnh chuyện .”

      Thập Kiệt Nhất : “Tốt a, con và sư phụ rất lâu gặp, hôm nay vừa khéo lão đại cũng chạy thoát khỏi cái động chết chắc ấy, chúng ta bèn tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi tốt a.”

      Đại Đao Vương gật gật đầu : “Xung quanh có chỗ nào nghỉ được, chúng ta hãy tìm chỗ chắn gió, đốt lên đống lửa, trú lại ngoài trời , ta phụ trách làm thức ăn cho.”

      A Cửu cao hứng vỗ tay : “Tốt a, tốt a, ta rất thích chơi ngoài trời.”

      Liễu Dật gật gật đầu : “Cũng tốt, nghe theo Đại Đao Vương .”

      Rất nhanh, mấy người tìm được chỗ yên tĩnh, đồng thời nhanh chóng đốt lên đống lửa, chính ở chỗ này, mấy người ngồi xuống, chờ Đại Đao Vương mang đồ ăn trở về.

      Chỉ lát công phu, Đại Đao Vương xách hai con thỏ vừa khỏe vừa mập trở về, A Cửu nhìn thấy, liền đùa giỡn: “Đại Đao ca, công phu sở trường a, dùng “Liệt Dương” kiếm giết thỏ lợi hại đấy.”

      Đại Đao Vương lúng túng cười, rút trủy thủ ra, bắt đầu lột da, sửa sang con thỏ, lại lấy hai cành cây dài, chuẩn bị nướng thỏ.

      Lại Lãnh Kiếm bảo: “Ta đến đây kì thực cũng là đặc ý tìm Thập Kiệt Nhất và Liễu công tử.”

      Thập Kiệt Nhất hỏi: “Sư phụ, tìm con có chuyện gì vậy?”

      Lãnh Kiếm : “Ta nghe các ngươi đắc tội với Ám môn, Ma môn, với lại Thần Môn tại cũng phái người bắt các ngươi, hiển nhiên trong tam giới, chỉ có người của Nhân gian giới là các ngươi chưa có đắc tội, vi sư lo lắng cho ngươi, đặc biệt tới đây xem thử.”

      Đại Đao Vương mặt làm thịt thỏ, mặt hỏi: “Thế nghĩa là sao, chỉ cần có ông, ai dám động vào bọn tôi nữa.”

      Lãnh Kiếm biết làm sao cười cười : “Ta cũng có chuyện của ta, giống như Thần Môn Phong Thần vừa đó, ta thể vĩnh viễn ở bên cạnh bảo hộ cho các ngươi, cho nên, con đường sau này còn phải dựa vào chính các ngươi.”

      Dừng chút, Lãnh Kiếm tiếp: “Chẳng qua là, lần này ta cho Thập Kiệt Nhất mang theo thứ.” xong, thò vào trong lòng, rút ra cái hộp màu trắng bạc, sau khi mở ra, bên trong phát ra quang hoa màu trắng chói mắt, là viên đan dược lớn bằng ngón tay cái.

      Lãnh Kiếm đưa cho Thập Kiệt Nhất : “Cầm nó nuốt .”

      Thập Kiệt Nhất hai lời chẳng , tiếp lấy cái hộp ấy, lấy cái thứ bên trong nuốt .

      Lãnh Kiếm giải thích: “Đó phải là đan dược gì, mà là ta trong lúc dạo chơi đỉnh núi băng ở Thiên Sơn, phát con Hàn Thiền vạn năm, Hàn Thiền ấy tu luyện vạn năm, thành dạng tinh linh, ta thu phục nó, đặc biệt cho Thập Kiệt Nhất mang theo.”

      Thập Kiệt Nhất nuốt xong con Hàn Thiền màu trắng đó rồi, đột nhiên ra vẻ run rẩy vì lạnh, hỏi: “Sư phụ, sao lại lạnh thế này chứ?”

      Lãnh Kiếm tiếp: “Đương nhiên, con tại phải dùng chân khí “Liệt Dương” trong ngũ hành chi khí làm dịu băng lãnh, đem nó dung hợp vào trong đan điền của con, trong khoảng dưới thời thần, tự tăng thêm cho con giáp tí công lực.”

      Đại Đao Vương nướng thịt thỏ, đột nhiên hỏi: “Cái gì, giáp tí ư, thế phải là sáu mươi năm công lực sao? Ta thằng cha này làm sao lại lợi hại thế này, nguyên lai ông toàn cho tiên đan diệu dược a, còn vậy? Cho tôi miếng!”

      Lúc này Thập Kiệt Nhất phong bế lục thức, bắt đầu dung hợp băng lãnh của Hàn Thiền.

      Lãnh Kiếm cười cười, lắc đầu : “Tiểu huynh đệ, ngươi phải biết, cái Thập Kiệt Nhất luyện là ngoại gia công phu, “Ngũ hành quyền” nhất định phải dùng chân lực cường đại chi trì, nếu rất khó phát huy đến cực hạn, cho nên nhất định phải tăng gia công lực của nó, còn ngươi tại có được thần kiếm trong tay, công lực của ngươi cho dù cao, nhưng kiếm pháp tuyệt diệu, thần kiếm càng là vật phi phàm, có thể bù đắp những chỗ thiếu sót của nội lực rồi.”

      Đại Đao Vương gật gật đầu, nhưng trong lòng lại thầm : “Nếu cho ta viên tiên đan, thế phải là càng lợi hại thêm sao?”

      Lại lúc này, Lãnh Kiếm lại nhìn Liễu Dật, : “Liễu công tử, ta cũng có thứ đưa cho ngươi.” xong, đưa tay lên miệng, huýt tiếng dài…

      Sau tiếng huýt, chỉ thấy thân ảnh to lớn, con thương ưng bay thẳng xuống, xông về phía mấy người.

      Đại Đao Vương la lớn hay, lại nghe Lãnh Kiếm : “Đừng hoảng sợ, đây là bằng hữu của ta, lại thương ưng bay đến phía mọi người, hai vuốt thả ra, lại rơi xuống vật, trong cái vung cánh, thương ưng bay vào mây trời, biến mất trong màn đêm.

      Lãnh Kiếm duỗi tay cái, nắm lấy vật đó trong tay, đặt ở trước thân, : ““Bi Mộng”, thân kiếm dài ba xích chín thốn, có kiếm cách, chuôi kiếm dài chín thốn, chuôi kiếm hình trụ tròn, vỏ kiếm, thân rồng điêu khắc mà thành chuôi kiếm, trong miệng rồng thò ra ba lưỡi kiếm, nặng ba mươi bốn cân.”

      Liễu Dật nhìn kiếm trong tay Lãnh Kiếm, hốt nhiên cảm thấy quen thuộc thế, phảng phất giống như bạn già gặp mặt, phảng phất thanh kiếm này theo mình ngàn vạn năm, định tâm thần, Liễu Dật hỏi: “Đây… tiền bối, đây là ý gì?”

      Lãnh Kiếm nhìn Liễu Dật : “Ngươi thiên tư là cao thủ dụng kiếm, đáng tiếc là ngươi trước giờ chưa có cơ hội cầm kiếm, mà còn chán ghét cầm kiếm, thế nhưng, ngươi phải biết tại Ma môn, Ám môn, Thần môn đều làm khó ngươi, ngươi thể làm theo ý mình muốn nữa, cũng phải suy nghĩ cho người nhà của ngươi, cầm lấy nó, nó cho ngươi sức mạnh, trở thành bạn bè tốt nhất của ngươi.”

      Liễu Dật nhìn thanh trường kiếm toàn thân màu đen, trong não lại xuất “Loạn thập tam thức” ấy, Liễu Dật lắc lắc đầu, tỉnh táo lại rồi, thời gian lang thang dài thế này, toàn dựa vào bảo hộ của những người bên mình, nếu như có bọn họ, mình cũng có lẽ sớm chết rồi, còn có Cát Lợi Nhi, chính mình ngay cả ấy cũng bảo hộ nổi, nếu như lần trước Thanh Nhã Các quả muốn giết Cát Lợi Nhi, chính mình lại có biện pháp gì nào? Còn có người nhà của mình, nếu như có ngày, người của Ma tộc, Tiên tộc quả ra tay với bọn họ, mình có năng lưc ư?

      Lòng Liễu Dật dao động, ghét cầm kiếm đánh đánh giết giết, nhưng giang hồ tại với , thực lực chính là thế lực, lúc nhìn Lãnh Kiếm với thanh “Lăng Vân” làm nhục tứ hộ vệ của Thần Môn, lòng Liễu Dật động, cũng có lẽ, quả phải cầm lấy kiếm.

      Nhìn biến hóa mặt Liễu Dật, Lãnh Kiếm cười, nụ cười của ông ta phải là ôn hòa, phải là dễ gần, mà lại là nụ cười thần bí, mang theo chút mưu, ai chú ý biểu tình của Lãnh Kiếm, nhìn Liễu Dật, trong lòng Lãnh Kiếm có tiếng gào thét: “Cầm lấy nó, cầm lấy nó , nó là số mệnh của ngươi, bằng hữu của ngươi, ngươi lần nữa sáng tạo ra thần thoại của kiếm, mà ta, cũng hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của ta.”

      Liễu Dật nhìn thanh kiếm màu đen ấy, đầu rồng cái chuôi kiếm dài ngoẵng, phảng phất như nhìn mình, gì đó với mình… là thân thiết thế, là thân thiết thế.

      Còn có ai biết “Bi Mộng” kiếm là tổ tiên của Ma tộc, ma vật của Niết Nhân chứ? Cũng có lẽ, Liễu Dật biết, thế nhưng, đó là chuyện của tương lai, mà biết là tại, tại phải phát sinh chuyện gì? Liễu Dật thay đổi chính mình ư, vứt bỏ sách của thánh hiền, lao vào giang hồ tam giới, vì người nhà của mình, vì tình của mình, vì bằng hữu của mình mà cầm lên thanh ma kiếm này ư?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :