Ma Kiếm Lục - Tàn Nguyệt Bi Mộng (272 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 60: BẢO TÀNG CHI HÀNH, HÀ XỨ ...

      người sống thế giới, việc làm nếu là việc muốn làm, chẳng phải rất thòa mãn sao? (Cổ Long, ngữ)

      Dưới cầu của Cầm bà bà, mọi người đều an tĩnh lại, quây lại quanh cái bàn…

      Cầm bà bà ho húng hắng : “Chuyện ta muốn , chính là người trong đương kim tam giới tranh nhau muốn đoạt bảo tàng ấy.”

      Đại Đao Vương hỏi: “Bảo tàng ấy quả trọng yếu như thế sao? Thậm chí mỗi giới tộc trưởng đều phái người ra tranh đoạt.”

      Cầm bà bà gật gật đầu : “Đó là đương nhiên, vốn vào trăm bảy mươi năm trước, vào lúc ta tiếp nhiệm Thanh Nhã Các, sư phụ bèn với ta, trong Cửu Liên Phong ở Liên Hoa trấn này, có giấu bí mật kinh người, đó là thứ đủ để kiến lập hoàng triều, bảo tàng của đại tông phái, tài bảo bên trong đủ để lật đổ bất kì hoàng triều nào, bí tịch, bảo vật bên trong có thể sánh ngang với bất kì đại tông phái nào.”

      Đại Đao Vương tiếp: “Thế vì cái gì tại mới có người vào núi tầm bảo?”

      Cầm bà bà ngừng chút rồi : “Trước đây cũng có, nhưng là địa chỉ ràng, Cửu Liên Phong lại to lớn phi thường, cho nên rất nhiều người bỏ cuộc, cho đến hôm nay, có người tìm được vị trí bảo tàng, hơn nữa lại chế ra địa đồ của bảo tàng.”

      Thập Kiệt Nhất có chút kì quái, hỏi: “ tìm được vị trí của bảo tàng, lén lút đem bảo tàng chuyển , vì sao lại vẽ ra địa đồ, cho mọi người xem vậy, đây ràng là giả mà!”

      A Cửu nhìn nhìn Thập Kiệt Nhất, kinh ngạc : “Ngươi biến thành thông minh hồi nào vậy?”

      Cầm bà bà nhìn nhìn hai người, cười cười : “, tịnh phải giả, bức vẽ đó là , chỉ là, sơn động của bảo tàng là sơn động thần bí, với sức của mình , cho dù có già chết ở đó, cũng lấy được thứ gì.”

      Liễu Dật kì quái hỏi: “Chẳng lẽ sơn động ấy có gì cổ quái sao?”

      Cầm bà bà gật gật đầu : “Chính là sơn động này, sơn động này nằm ở vị trí giữa chín ngọn núi, trong động có động, động thông chín ngọn, chín mươi chín hóa động, mỗi động chia chín động, có thể trong sơn động này như mê cung rộng lớn dưới lòng đất, chung là ngươi tìm thấy cái địa đồ này, sau khi tiến vào động còn phải dựa vào vận khí.”

      Cát Lợi Nhi than: “ như thế này a, nghĩ sơn động này chắc là do người *****c nên.”

      Cầm bà bà gật gật đầu : “Chính là có người làm, nhưng động này sâu thấy đáy, nghe đồn thông tới trung tâm dưới đất!”

      Đại Đao Vương cuối cùng cũng gật gật đầu : “Chẳng trách nhiều người đến gây nhiệt náo như vậy, thường nghe ở đâu có bảo đồ mà tranh ngươi chết nhắm mắt, tại đều rất an tĩnh há, nguyên lai là chuyện như thế này.”

      Cầm bà bà gật gật đầu : “ biết mấy vị thiếu hiệp có hứng thú lấy bảo tàng , ta xem các vị phúc duyên thâm hậu, chừng lấy được bảo tàng đó.”

      Thập Kiệt Nhất quay đầu lại : “Bây giờ đến quá nguy hiểm a, vào làm khéo ra được đó.”

      Cầm bà bà gật gật đầu : “ tại bọn người của Ma tộc định toàn lực đặt tâm vào bảo tàng đó, các ngươi tại khá là an toàn, bất quá dù cho gặp người của Ma tộc, chỉ cần phải là nhân vật cấp hộ pháp xuất thủ, ta tin rằng với tu hành của Thập Kiệt Nhất và Đại Đao Vương, tại đủ để ứng phó rồi.”

      Liễu Dật phe phẩy cây quạt giấy : “Ta vốn có lòng đoạt bảo tàng, hà huống đây là mê cung ngầm rộng lớn như vậy, như quả chúng ta tiến vào, đào đâu ra biện pháp thoát ra.”

      Lục Châu đột nhiên : “May mà ngươi còn là thư sinh, làm sao ngốc nghếch thế này, dùng chủy thủ làm kí hiệu gì đó dọc đường, phải là có thể nhớ đường sao. là, sợ chết thế này.”

      Cát Lợi Nhi gật gật đầu : “Tốt a, theo như Lục Châu nương , chúng ta ngắm nghía, dù sao cũng nhiều người thế này, chúng ta mang theo nhiều lương khô, dọc đường làm kí hiệu phải tốt sao?”

      Liễu Dật gật gật đầu : “Thế nghe theo ngươi.”

      Quay đầu nhìn lại Cầm bà bà, hỏi tiếp: “Bà bà dự định sao?”

      Cầm bà bà lắc lắc đầu : “Thanh Nhã Các tổ tiên có dạy, được tham gia những chuyện kiểu này!”

      Liễu Dật gật gật đầu : “Tốt, chỉ là chúng tôi biết sơn động vừa , vị trí cụ thể ở đâu?”

      lúc Liễu Dật suy nghĩ chưa xong, mọi người đồng thời lôi ra mấy cái Trương Bảo đồ, Liễu Dật kì quái : “Nhiều thế này, đều là cả à?”

      A Cửu cười cười : “Ngốc tử ngươi, tại bảo đồ này đều in thành tờ, bán với giá hai lượng bạc tờ rồi.”

      Liễu Dật nhìn mọi người, hốt nhiên cười : “Ha ha, nguyên lai mấy người các ngươi sớm có chuẩn bị rồi, ta còn gì nữa.”

      Đây chính là tâm tính của người trẻ tuổi, là kì, hướng về phía có kích thích, chạy theo vật mới.

      Cuối cùng bọn người Liễu Dật, ở Thanh Nhã Các chuẩn bị đầy đủ lương khô, đồ dùng sinh hoạt xong, mỗi người túi, sau khi cáo từ Cầm bà bà, mỗi người tờ địa đồ, tiến về cửa động có bảo tàng ấy.

      ai biết tương lại thế nào, cũng ai có thể thay đổi, bọn người Liễu Dật mang theo khối lòng tân kì, hướng về bảo tàng của truyền thuyết ấy tới.

      Sắc trời dần dần tối xuống, bọn người Liễu Dật dần dần tiếp cận sơn động có bảo tàng ấy, lúc qua mảng rừng cây, hốt nhiên hắc sắc nhân ảnh chớp lên, nhằm hướng Liễu Dật bắn thẳng đến.

      Thập Kiệt Nhất bên cạnh phản ứng nhanh nhất, vung quyền cái, vận khởi “Thiên Cương Đẩu Quyền”, quyền phong màu trắng xen lẫn tiếng rít xé , đánh thẳng về phía hắc y nhân. Hiển nhiên, Thập Kiệt Nhất so với hắc y nhân này nhanh hơn bước, nếu như hắc y nhân tiếp tục chộp về phía Liễu Dật, ắt là chưa kịp chụp được Liễu Dật, chính mình bị “Thiên Cương Đẩu Quyền” đánh cho nát vụn rồi.

      Thế nhưng, chuyện kì quái phát sinh, vào lúc quyền đầu của Thập Kiệt Nhất tiếp cận hắc y nhân, thân thể của hắc y nhân lại xoay ngang, ép sát quyền đầu của Thập Kiệt Nhất mà bay qua, mắt thấy phải bắt được Liễu Dật…

      Hốt nhiên ánh sáng màu vàng chớp lên, đạo kiếm khí bắn thẳng về phía hắc y nhân, nếu như hắc y nhân dừng tay lại, chính vào nháy mắt chụp trúng Liễu Dật, hắc y nhân bị chém thành hai đoạn.

      Thế nhưng, chuyện kì quái hơn nữa lại xảy ra, hắc y nhân ở giữa trung đột nhiên dừng lại, nhàng xoay nghiêng, nghiêng người tránh né kim sắc kiếm khí, xoay vòng nhằm hướng Liễu Dật chộp tới, hiển nhiên, công thế của Đại Đao Vương và Thập Kiệt Nhất chỉ làm giảm tốc độ của hắc y nhân, nhưng lại thể ngăn cản hắc y nhân, mắt thấy hắc y nhân ắt bắt được Liễu Dật…

      Đại Đao Vương và Thập Kiệt Nhất càng kinh ngạc, người đương kim ngoại trừ nhân vật cấp hộ pháp, trưởng lão của Cửu đại môn phái, ai có thể chống đỡ kích hợp lực của hai người? Hắc y nhân này là thần bí.

      “Đủ rồi, Lệ thúc thúc, dừng tay lại!” đây là giọng băng lãnh phi thường, nhưng lại thập phần hảo dụng, chính vào nháy mắt hắc y nhân chụp tới Liễu Dật, hắc y nhân đột nhiên lộn vòng , bay về phía sau, đáp xuống bên cạnh thanh .

      Sắc trời còn chưa tối hẳn, Liễu Dật cẩn thận nhận người trước mắt, phải Thất Nguyệt còn là ai, miễn cưỡng có thể thấy Thất Nguyệt thân mặc bộ đồ bó sát màu vàng nhạt, tay phải mang đồ bảo vệ cổ tay bằng da thuộc màu tím nhạt, phảng phất giống như ống tay áo, nhưng tay trái chỉ mang vòng đeo tay màu bạc, eo trơn mịn lộ hết ra ngoài, cái váy siêu ngắn màu vàng nhạt khiến đôi chân đẹp thon dài của Thất Nguyệt hoàn toàn lộ hết ra ngoài, chân vẫn mang ủng cùng màu tới đầu gối, áo khoác ngắn tay khoác nghiêng, che đậy bao nhiêu xuân sắc, đầu dùng sợi tơ màu tím buộc nghiêng nghiêng mái tóc đen.

      Làm cả nửa ngày y phục Thất Nguyệt vẫn là kiểu này, chỉ là màu sắc thay đổi mà thôi…

      Đại Đao Vương mắt giương hết cỡ lên, than thở: “Liễu lão đại, nữ nhân này đúng a, chính là kẻ bị ngươi nhìn qua phải , ngươi tại sao …”

      còn chưa xong, chỉ nghe “phách phách” hai tiếng giòn tang, sau đó cái bóng màu đen trở về phía sau Thất Nguyệt.

      Đại Đao Vương ăn hai cái tát tai mới chú ý đến bốn người đứng phía sau Thất Nguyệt, bốn người này đều mặc màu đen che kín toàn thân, chẳng nhìn thấy được gì.

      Thất Nguyệt nhìn Liễu Dật cái, chuyển thân : “Chúng ta !” bốn người thần bí phía sau câu cũng , theo Thất Nguyệt chuyển thân mà .

      Nhìn theo năm người biến mất, hốt nhiên thanh : “Tứ đại hộ pháp của Ma môn a, các ngươi được chống đỡ nhiều rồi, đắc tội với bọn họ phải là chuyện tốt.”

      Thanh vừa dứt, thân ảnh của Lang Vương xuất trước mắt chúng nhân…

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 61: ĐỘNG TRUNG CƠ QUAN, TỐI NAN BIỆT ...

      người nếu người, quản người ta là ai, đều cần phải xem như là sai lầm của ta. (Cổ Long, ngữ)

      Đại Đao Vương tựa hồ chưa nghe , hỏi tiếp: “Ngươi mới vừa gì? theo sau con đó chính là tứ đại hộ pháp của Ma môn?”

      Lang Vương phe phẩy cây quạt giấy : “Thế ngươi cho là ai, có thể ung dung tránh né quyền đầu của Thập Kiệt Nhất và thần kiếm của ngươi?”

      Đại Đao Vương gật gật đầu : “Con này là lợi hại.”

      Liễu Dật nhìn hai người : “Chúng ta lên đường thôi, trời sắp tối rồi, chúng ta phải tiến vào động trước khi trời tối, nếu trời tối rất khó tìm ra đường .”

      Lang Vương phe phẩy quạt giấy : “Ta theo ngươi, ta vừa từ trong đó ra, chính là để đón các ngươi, người ta đều vào mấy thời thần rồi, các ngươi quá chậm chạp đấy.”

      Liễu Dật vừa theo Lang Vương vừa hỏi: “Ngươi làm sao kiếm ra bọn ta?”

      Lang Vương chỉ vào mũi mình : “Cái này, nhờ vào cái này, rất linh đó.”

      A Cửu hốt nhiên : “Thế này, Lang Vương làm người dẫn đường cho bọn ta, có được ông ta so với làm kí hiệu còn hay hơn nhiều.”

      Thập Kiệt Nhất gật gật đầu : “Có đạo lý, mũi ông ta khá hảo dụng, chúng ta ra khẳng định cần phí công.”

      Trải qua trận giảng giải của A Cửu, Lang Vương cuối cùng cũng gia nhập đội ngũ tầm bảo của bọn Liễu Dật, nhóm người thế này xếp hàng dài mà , đột nhiên nhìn lại, người quả ít.

      Ước chừng được nửa thời thần, cuối cùng, dừng lại ở thung lũng bốn bên là núi cao, Lang Vương chậm chạp phân biện: “Đông, nam, tây… , hai, ba.”

      Hốt nhiên Lang Vương chỉ vào dưới quả núi, : “Chính là ở dưới quả núi này.”

      Chúng nhân nghe xong, đều về phía quả núi đó, quả nhiên, trong rừng cây rậm rạp dưới góc núi, tìm ra sơn động, chỉ thấy trong cửa động dựng cái bảng lớn, viết bốn chữ son lớn: “Vọng tiến giả tử.” (người tiến bừa vào phải chết)

      Lang Vương : “Đừng quản nó, chúng ta vào.”

      Mấy người mồi đuốc, theo Lang Vương vào bên trong, sơn động rất rộng rãi, nhưng lại mảnh đen kịt, mang chút hơi ẩm, mọi người chậm chạp về phía trước, cảm giác đường dưới chân nghiêng nghiêng, cảm giác mỗi bước , tựa hồ xuống thấp hơn ít nhiều, xem ra cửa động này thông xuống dưới lòng đất…

      Bàn tay bé của Cát Lợi Nhi nắm chặt lấy Liễu Dật, như sợ Liễu Dật bay mất vậy.

      Cũng chẳng biết bao lâu, hốt nhiên trước mắt sáng lên, sơn động lại mở ra rộng rãi sáng sủa, trước mắt chúng nhân lại xuất tòa đại sảnh, phía đại sảnh còn có những hat dạ minh châu, chiếu sáng đại sảnh như ban ngày.

      Thế nhưng, vấn đề tiếp theo đến, đại sảnh hình tròn, xung quanh tất thảy 81 cửa động, trước cửa động có bất kì gợi ý nào cả, Liễu Dật ngơ ngẩn hỏi Lang Vương: “Thế này phải đâu?”

      Lang Vương chỉ chỉ vào mũi mình, : “Ta nghe ở đâu có ai qua, chúng ta đường đó, cho dù ngả rẽ bên trong nhiều thế. Đúng rồi, mọi người ngàn vạn lần được tách riêng, nếu có thể ra được đâu.”

      Mọi người gật gật đầu.

      Lang Vương ở đại sảnh ấy xoay vòng, đại khái dùng thời gian ba khắc đồng hồ, cuối cùng dừng lại trước cửa động, : “Chỗ này chưa ai qua, chúng ta đường này.”

      Liễu Dật gật gật đầu : “Tốt!”

      Mọi người người này kéo người kia, chỉ lo nhầm cửa.

      vào sơn động này, tịnh phải là rộng rãi lắm, chỉ có thể hai người song song, Lang Vương đầu và Đại Đao Vương cuối mỗi người cây đuốc, chiếu sáng bốn bên.

      Thập Kiệt Nhất vừa vừa : “Ta cảm giác chúng ta càng càng xuống thấp a, thời gian lâu như vầy, chúng ta xuống tới lòng đất chưa vậy?”

      Liễu Dật lắc lắc đầu, : “Ta cũng , tiếp .”

      Cũng biết bao lâu, trước mắt lại sáng lên, đây là đại sảnh hơi , hình bầu dục, tổng cộng chín cửa, nếu phải là cái mũi của Lang Vương hảo dụng, vừa mới ra, quay đầu lại, khẳng định đều tìm ra cửa mình vừa ra.

      Lang Vương chỉ vào cửa ở giữa : “Cửa này chưa ai , chúng ta vào .” xong, mang cả bọn tiến vào cửa giữa ấy.

      Vẫn kiểu cách lặp lặp lại như vậy, mọi người biết bao lâu, cũng biết qua bao nhiêu đại sảnh, lựa chọn bao nhiêu cửa, nhưng có thể khẳng định điều, mọi người đều rất mệt rồi.

      Cuối cùng, trong đại sảnh hình bầu dục, Lang Vương : “Nghỉ cái , ăn chút ít lương khô, sau đó chúng ta ở đây ngủ chút, chờ mọi người nghỉ ngơi đủ rồi, chúng ta tiếp tục lên đường.”

      Đại Đao Vương lập tức ngồi xuống đất, lôi ra cái bánh lớn, ngoạm rồi : “Sớm phải nghỉ ngơi rồi, tin rằng chúng ta năm sáu thời thần rồi, làm sao giống như trong vòng tròn, mãi ra khỏi nhỉ.”

      Lang Vương cũng lắc lắc đầu : “Ta bội phục người **c ra cái sơn động này, cho dù cất bảo tàng ở đây, xem chừng cũng là vị kì nhân rồi, chỉ dựa vào mê cung rộng lớn dưới đất này, kì nhân phải thể thuộc được.”

      Mấy người vừa ăn thức ăn, vừa tán gẫu, nhưng A Cửu lại là ở yên được, mỗi cửa đều xem qua lần, vừa ăn vừa nghiên cứu sơn động trước mặt, thế nhưng sau vài vòng, A Cửu thất vọng, sơn động này mỗi mỗi đều như nhau, có bất cứ điều đặc biệt gì.

      A Cửu tức giận quay về bên cạnh Đại Đao Vương, tựa vào Đại Đao Vương, ngẩng đầu nhìn lên phía , chuẩn bị ngủ, nhưng mà, A Cửu nhìn dạ minh châu trần hốt nhiên cảm thấy đặc biệt, đặc biệt, những hạt châu này đều cùng loại, đặc biệt chính là miếng lót xung quanh hạt châu!

      A Cửu đột nhiên ngồi dậy, : “Lang thúc thúc, ông xem dạ minh châu phía kìa!”

      Nghe A Cửu , mọi người vội ngẩng đầu nhìn lên, có gì đặc biệt a… A Cửu tiếp: “Các ngươi xem bên cạnh hạt châu, đừng nhìn hạt châu, ta cảm giác miếng lót hình tròn ấy dường như có thể chuyển động.”

      Lang Vương vội bỏ thức ăn xuống, đứng lên, : “ là giống.” xong, chân đạp quạt trăm nan, bay lên phía , Lang Vương cẩn thận đánh giá vòng tròn này, chỉ thấy nó khảm sâu vào hang động, chỉ có nửa ở ngoài, Lang Vương dùng tay thử xoay vòng tròn, quả nhiên vòng tròn ấy nhàng chuyển động…

      Sau đó là ầm tiếng, liền đó quái xuất , chín cửa động trong nháy mắt toàn bộ sáng lên, hơn nữa còn nhanh chóng chuyển động, sau đó gió lớn biết từ đâu đến, thổi về phía mọi người, chính vào lúc mọi người cảm thấy hay, quái lại đến tiếp, mỗi cửa động đều tán phát hấp lực, tựa hồ muốn kéo người trong đại sảnh hút vào vực sâu đáy.

      Chính trong nháy mắt ấy, mọi người ở đây đều bị hút vào những động khác nhau, Lang Vương ở lớn giọng :

      hay, đây cũng có lẽ là cơ quan ắt chết mà kì nhân lưu lại…” còn chưa xong, cũng bị sơn động hút vào.

      Trong đại sảnh chỉ còn lại Liễu Dật và Cát Lợi Nhi, Liễu Dật nắm chặt tay Cát Lợi Nhi, hai người trôi nổi ở trung chính giữa, Cát Lợi Nhi bị hút về sau, Liễu Dật cũng bị hút về sau, cho nên cuối cùng hai người nắm chặt tay nhau, tịnh bị hút , mà là trôi nổi . Liễu Dật thầm nghĩ: “Nguyên lai chính giữa chỗ này có lực hút nào, cho nên mình và Cát Lợi Nhi mới như vầy.”

      Cát Lợi Nhi nhìn Liễu Dật, hốt nhiên rơi nước mắt, lớn giọn : “Thư sinh, chúng ta vĩnh viễn bị chôn vùi ở sơn động hắc ám này ư? Chúng ta phải chăng vĩnh viễn thể thấy mặt nhau nữa?”

      Liễu Dật nhìn mặt Cát Lợi Nhi, đột nhiên : “Vì sao mệnh vận lại trêu chọc chúng ta thế này, vì sao cho chúng ta cùng vào sơn động?”

      Hai người mỗi người đều bị sức hút từ phía sau mình, hiển nhiên, muốn cùng tiến vào sơn động, chuyện đó là thể được.

      Cát Lợi Nhi dùng lực nắm chặt tay Liễu Dật, : “Thư sinh, ta sợ lắm, ta sợ bóng tối, ta sợ vĩnh viễn nhìn thấy ngươi.”

      Liễu Dật nhìn vẻ thương tâm đó của Cát Lợi Nhi, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất đau… hốt nhiên, Liễu Dật cảm thấy tay

      Cát Lợi Nhi lỏng ra chút, vội : “Cát Lợi Nhi, nắm lấy tay ta, vĩnh viễn đừng buông ra!”

      Cát Lợi Nhi lắc lắc đầu, : “Ta nắm nổi nữa rồi. Thư sinh, nhớ lời của chúng ta ở Phiêu Tuyết hoa hải ? Nếu như ngươi sống, xin ngươi hãy sống vui vẻ, nếu như ngươi chết , “Tình cổ” trong lòng tàn rụi, Cát Lợi Nhi cùng theo ngươi xuống hoàng tuyền.”

      Mắt Liễu Dật đỏ lên, muốn nắm chặt lấy Cát Lợi Nhi, nắm chặt lấy tình của mình, thế nhưng, làm được, cảm thấy lực khí của mình giảm từng chút , tay của Cát Lợi Nhi từ từ buông ra.

      Liễu Dật nhìn Cát Lợi Nhi, như tiếng xé: “Ngươi tàn nhẫn, lưu lại ta hưởng thụ vô tận trống rỗng, vô tận đau lòng, còn chỗ nào có khoái lạc chứ.”

      Cát Lợi Nhi nhìn Liễu Dật, nước mắt từng giọt rơi xuống: “Thư sinh, ta nắm nổi nữa rồi, tuy lúc chúng ta được ở cùng nhau rất ngắn ngủi, nhưng Cát Lợi Nhi rất hạnh phúc, nếu như có kiếp sau, Cát Lợi Nhi nhất định làm thê tử của ngươi.”

      Liễu Dật muốn nắm chặt lấy Cát Lợi Nhi, thế nhưng, cũng có lực khí, tay dần dần buông ra, đột nhiên, cổ hấp lực hút về phía sau, mà Cát Lợi Nhi cũng nhanh chóng biến mất trước mắt…

      Trong sơn động nhìn thấy đáy này, truyền lại tiếng kêu thét xé lòng: “Xú lão thiên, vì sao phải đối với ta thế này, cuối cùng có ngày Liễu Dật ta bạt kiếm trảm thiên (vung gươm chém trời)!”

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 62: ĐỊA HẠ ĐẢO TỰ, NGUYÊN LAI DUYÊN ...

      Gió ào ào rít qua bên tai Liễu Dật, Liễu Dật có chút hôn mê, ở vực sâu vô tận này, có sức phản kháng, sức hút dưới đất cứ kéo xuống dưới suốt, loại cảm giác phiêu diểu truyền đến thân Liễu Dật, từ từ, từ từ, Liễu Dật ngủ thiếp .

      biết đây là chỗ nào, cũng biết qua thời gian bao lâu, Liễu Dật từ từ mở mắt ra, khi phát chính mình bồng bềnh ở , mới bắt đầu kì quái tìm kiếm đáp án.

      Cuối cùng, Liễu Dật nhìn thấy phía trước có hai người đối lập, Liễu Dật trong chớp mắt minh bạch, đây là mộng, là giấc mộng chưa kết thúc ấy…

      Niết Nhân ngón tay của bàn tay phải, nhàng chạm vào sáu thanh kiếm bất động, chính vào nháy mắt ấy, sáu thanh kiếm hóa thành bột vụn, nhìn lại sáu thần tướng ấy, vào khoảnh khắc kiếm biến mất, cũng đều biến thành bột vụn.

      Bàn Cổ lôi ra cây búa to lớn, kinh sợ : “Thị kiếm sát hồn”

      Niết Nhân tay trái cầm kiếm, đột nhiên cuồng tiếu: “Ha ha, Bàn Cổ, mọi thứ của mọi thứ này, đều là do mấy kẻ tự xưng là thượng thần các ngươi, bức ta đấy, chuyện ta muốn rất đơn giản, thế nhưng ham muốn riêng tư trong lòng các ngươi chính là muốn cho ta được thỏa mãn, cho nên, thần tướng các ngươi mới phải trả giá thế này.”

      Bàn Cổ tựa hồ quả nổi giận, lớn giọng : “Ma vẫn là ma, có tư cách mặc cả với thần, tại, ta muốn ngươi khôi phi yên diệt (tro bay khói mất-tan tành tro bụi).”

      Niết Nhân tay trái vẫn tiếp tục nắm chặt trường kiếm, cười : “Dựa vào ngươi à?”

      Bàn Cổ quay mạnh cây búa khổng lồ, chém xuống phía dưới, chỉ nghe “Ầm, ầm, ầm” ba tiếng, như xé tan gian hắc ám, ba luồng ánh sáng hình bán nguyệt, men theo mặt đất bắn thẳng về hướng Niết Nhân áo đen.

      Niết Nhân xoay nghiêng thân hình, tay phải từ từ tiếp cận kiếm của tay trái, áo choàng màu đen trong quá trình này run động càng mau hơn, Niết Nhân toàn thân tán phát lục sắc quang mang, hốt nhiên quát lớn tiếng: ““Phá nguyệt lạc kiếm” của “bi tứ thức”!”

      Cùng lúc đó, đạo ánh sáng màu trắng từ tay phải Niết Nhân vung ngang xuống, trong chớp mắt, đem ba đạo liệt chi khí của Bàn Cổ chém thành vô hình, mà Niết Nhân lúc này tịnh chưa dừng tay, tiếp tục la lên: “Bàn Cổ, ngươi luân hồi . “Vô thức quy kiếm” của “bi tứ thức”!”

      “Rắc!” tiếng, trong chớp mắt kiếm trở về vỏ, đạo kiếm khí hình chữ X so với ánh sáng còn nhanh hơn bắn về phía Bàn Cổ, đây chỉ là thời gian còn nhanh hơn ánh chớp, nhưng trong thời gian này, “Ầm” tiếng, kiếm khí *****ng phải thứ gì, tiếp đó, rào tiếng, là tiếng vật vỡ nát ra, theo thanh , kiếm khí biến mất vô ảnh vô tung.

      Niết Nhân nhìn lại, lớn giọng quát: “Nữ Oa, ngươi ra, nghĩ đến Bàn Cổ vô tri, ngươi cũng theo , có thể tự tay giết chết con của các ngươi, chẳng lẽ các ngươi đều có tim bằng đá cả sao? biết đau à?”

      Theo đó đạo kim quang lấp lánh, nữ tử mĩ lệ nửa thân là người, nửa thân dưới là rắn xuất bên cạnh Bàn Cổ, chỉ nghe nữ nhân này lắc đầu : “, con bé ấy tịnh có chết, chỉ bất quá chịu cái khổ của tình duyên trong nhân gian tam giới thôi, hy vọng con bé ấy tâm hữu sở ngộ (lòng có chỗ ngộ).”

      Niết Nhân nhìn hai người trước mắt, trong lúc đột nhiên tựa hồ nghĩ tới cái gì, vội hỏi Nữ Oa: “Ngươi là… thiên nữ vào phàm trần luân hồi rồi?”

      Nữ Oa gật gật đầu : “Đúng đó.”

      Bàn Cổ vội ngăn Nữ Oa, : “Vì sao phải theo mấy cái này, như quả luân hồi, phải như thế nào.”

      Niết Nhân tựa hồ nghe được lời của Bàn Cổ, đột nhiên ngửa lên trời cười dài, giận dữ : “Bàn Cổ, chết đến nơi ngươi còn chưa biết giác ngộ, cho dù có Nữ Oa ở đây, ta cũng có thể ung dung đem các ngươi giết chết, nhưng ta làm như vậy, bởi vì Niết Nhân ta phải là kẻ lòng dạ hẹp hòi!”

      Hốt nhiên, thân thể Niết Nhân tán phát ánh sáng màu hồng, chậm chạp tán phát ra ngoài, càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhiều…

      Bàn Cổ mạnh mẽ hỏi: “Niết Nhân, ngươi định làm gì?”

      Niết Nhân ngửa mặt lên trời cười : “Ngươi phải trước giờ hy vọng ta chết sao? Tốt, ta tại tam giới luân hồi, ta để ấy đơn, khổ của tam giới, Niết Nhân hóa ma, ta vĩnh sinh vĩnh thế cùng bên cạnh ấy, cho dù thế giới nổ tung, tinh hà rơi vỡ, Niết Nhân cũng oán tiếc! Sớm muộn ngày, ta đập nát cái định luật của bọn thần các ngươi!”

      Hốt nhiên, Niết Nhân bị quầng ánh sáng màu hồng bao lấy, nhằm phía dưới rơi xuống, rơi xuống…

      Liễu Dật lớn giọng la lên: “Ngươi đâu, đâu…” đột nhiên, theo tiếng la của Liễu Dật, ngồi dậy, Niết Nhân này là ai, vì sao lại quen thuộc thế này. Liễu Dật xem khối ngọc phát quang cổ, nghĩ bụng: “ khối cuối cùng, chỉ cần kiếm được khối ngọc cuối cùng, bí mật này trình ra hết.”

      Liễu Dật nhìn xem bốn bên, nguyên lai bên dưới cái vực sâu đáy này lại là ao nước lớn, biết là biển hay là hồ, ánh sáng ở đây là từ bên phản xạ xuống, xem được ràng lắm. Nơi đây bốn bên như hòn đảo. là khiến người ta khó tưởng tượng nổi.

      Liễu Dật ngồi bên bờ, nghĩ thầm: “Vừa rồi có lẽ rơi ở giữa nước, bị sóng xô vào đây, nếu mình khẳng định chết lâu rồi.” Liễu Dật tựa hồ cảm thấy có chút lạnh, đứng lên, nhưng lại phát bên thân mình có thứ gì đó nhu động. Cúi đầu nhìn xuống, cái thứ gì màu hồng, to cỡ nắm tay, nhìn thấy đầu, nhìn thấy đuôi?

      Liễu Dật thuận theo cái màu hồng đó lần về phía trước, đại ước chạy khoảng khắc thời gian, Liễu Dật cuối cùng có thể thấy được cái thứ màu hồng đó là cái gì! sai, là con rắn, con rắn đỏ chỉ to cỡ nắm tay, nhưng dài có đến trăm mét.

      Liễu Dật kì quái, con rắn này bò qua bên cạnh mình, vì sao công kích mình nhỉ? Rắn dài thế này, nghe cũng chưa từng nghe qua.

      Hốt nhiên, Liễu Dật phát phần thân sau của con rắn này mãnh liệt chuyển động mấy cái, mà phần thân trước của con rắn này dưới vận động của phần thân sau, lại bay lên, mà vào lúc này, Liễu Dật nghe được tiếng người. Liễu Dật cuối cùng minh bạch, bởi vì con rắn này sớm phát con mồi khác.

      Hốt nhiên Liễu Dật nghĩ: “Nếu như con rắn này bắt người đó ăn rồi, có phải tới phiên mình ? Lúc này chạy, sống lại dễ dàng gì, há để cho con súc sinh này ăn mất sao.” Liễu Dật vội hối thúc mình mau nghĩ ra biện pháp.

      Con rắn này dài a, ở kia căn bản chưa từng thấy qua, hiển nhiên là dị chủng, đúng… Liễu Dật hốt nhiên trước mắt sáng lên, con rắn này phải là dài sao? Thế kiếm được đuôi của nó, dùng nhựa cây từng chút dán nó chặt đất, lúc đó mới dùng “Bích ngọc hoa chỉ” tập bắn nó. Nghĩ đến đây, Liễu Dật khỏi tự mình khen đầu óc mình hảo dụng.

      Xông vào rừng cây bên cạnh, Liễu Dật lấy mười mấy cành cây vừa cứng, vừa to, vừa sắc nhọn, cười hì hì chạy về phía sau, nghe thanh phía trước là nữ tử phát ra, phải chăng là Cát Lợi Nhi, Liễu Dật chợt nghĩ, thế nhưng nghe chút, mới khẳng định đó phải là Cát Lợi Nhi, bèn nhanh tay hơn chút, vạn nhất nữ tử ấy kiên trì được, mình chẳng phải cũng vùi thân nơi bụng con rắn này sao.

      Liễu Dật chạy miết về sau, chính trong đoạn thời gian này, toàn thân con rắn này sớm lộ hết ra, Liễu Dật từ đầu chỉ muốn tìm cái đuôi nó, thế nhưng khi nhìn về cái đuôi nó, Liễu Dật ngẩn ra ở đó, má ơi, con rắn này có đuôi, phía sau cũng có cái đầu rắn, chỉ là ngủ, ở vị trí giữa đầu lưỡi còn có thứ gì như viên kim cương màu hồng.

      Liễu Dật lập tức lui về sau mấy bước, còn tốt là thằng cha phía sau này chưa tỉnh, Liễu Dật hơi loạn, phải làm gì đây, nhìn lại cành cây tay, cắm vào giữa ư? Thế hai cái đầu rắn này cùng công kích mình trốn vào đâu? Dùng “Bích ngọc hoa chỉ” bắn cái đầu này? Thế nhưng, nếu bắn chết, chính mình phiền phức càng lớn. Chạy ư? chút nữa đây nữ tử đó bị ăn hết, chính mình có thể chạy đâu chứ, đây là hòn đảo đơn độc a.

      Liễu Dật mạnh mẽ vận khởi chân khí cường liệt, “Bích ngọc hoa chỉ” của Liễu Dật tại có thể bắn liên tiếp hai đạo chỉ khí, nghĩ bụng: “Đánh cuộc phen, chỗ có viên bảo thạch đầu rắn ấy cũng có thể là chỗ yếu ớt nhất khi bắn vào.” Chân khí của Liễu Dật càng tụ càng nhiều, nhìn lại mặt nước màu đen sau lưng, cảm giác của Liễu Dật là: “Đánh trận quay lưng ra mặt nước thắng ắt phải chết. Tới !”

      “Vụt, vụt” hai luồng chỉ khí màu bích ngọc, mang theo mùi hương mai côi (hoa hồng), bắn về giữa con rắn đỏ, chỉ nghe “Rắc” tiếng, đó là tiếng vỡ vụn, tiếp theo đó là đầu rắn ấy chuyển động, mở trừng mắt ra, phát ra tiếng rít sắc lẻm, xông lên trời, mà cái đầu lưỡi phía sau lại lập tức bất động, đầu rắn như cái roi da, mạnh mẽ quất ra bốn phía, xem ra con rắn này rất đau, đây là phát tiết sức mạnh trước khi chết.

      Kì thực Liễu Dật biết, con rắn này chính là thượng cổ kì thú, tên là “Tuyến xà”, sau khi thành niên dài ba trăm mét, hai cái đầu rắn, ở giữa mỗi cái đầu đều có viên kim cương màu hồng, đó là mệnh môn của lũ rắn, bởi vì “Tuyến xà” tuy hai đầu, nhưng lại chỉ có thể sử dụng , khi dùng cái đầu trước, cái đầu sau phải dừng lại, khi dùng cái đầu sau, cái đầu trước phải dừng lại, vì để phòng ngừa cái đầu dùng ấy bị công kích, “tuyến xà” thường đem nó dấu .

      Cũng có thể hôm nay nó cho rằng ở đây có ai, nên mới dễ dàng để lộ cái đầu phía sau ra, nghĩ phía sau quả còn có người!

      Cho nên con “Tuyến xà” đỏ này mới thảm tử dưới “Bích ngọc hoa chỉ” của Liễu Dật…

      Liễu Dật tránh sang bên, nhìn con rắn dài nhằng đó biểu diễn, hốt nhiên bên cạnh giọng quen thuộc vang lên: “Là ngươi…”

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 63: ÂN OÁN TÌNH CỪU, LƯỠNG NHÂN ĐÍCH ...

      người nếu được người khác , cuối cùng là chuyện thập phần du khoái. (Cổ Long, ngữ)

      Liễu Dật nhìn về hướng thanh kêu lên: “Má ơi!”, nhảy mạnh về sau bước. Người ở trước mắt chính là kẻ muốn giết mình càng nhanh càng tốt, Thất Nguyệt.

      Thất Nguyệt dưới ngắm nhìn Liễu Dật toàn thân ướt mem, hỏi: “Ngươi cũng từ đó rơi xuống đây?”

      Liễu Dật vội gật gật đầu : “Ừm, đúng rồi, chúng tôi cẩn thận *****ng vào cơ quan, tôi liền bị hút xuống đây.”

      Thất Nguyệt nhìn nhìn Liễu Dật, lại nhìn nhìn con rắn dưới đất, : “Vẫn phải cảm ơn ngươi vừa cứu ta.”

      Liễu Dật bây giờ mới minh bạch con rắn vừa rồi tạo thành mối nguy hiểm đối với sinh mạng ta…

      Liễu Dật vội : “Đừng cảm ơn, đừng, chờ đến lúc ra khỏi đây, chỉ chặt ta ra làm hai khúc là tốt rồi.”

      Thất Nguyệt nhìn Liễu Dật, lạnh nhạt : “Ngươi còn muốn ra sao, ta từng dùng phi kiếm thử qua, lúc bay đến mức độ nhất định, sức hút to lớn bên dưới liền kéo ta trở lại!”

      Liễu Dật vội hỏi: “Chẳng lẽ có biện pháp nào thoát khỏi chỗ này sao?”

      Thất Nguyệt nhìn bốn bên : “Đây là hòn đảo lập, biết nổi biển nào, ta nghĩ, tạm thời chúng ta căn bản có biện pháp nào thoát ra.”

      Liễu Dật hốt nhiên hỏi: “Những người khác đâu? Những người khác trong bọn cũng giống như chúng ta, bị hút đến đây ư?”

      Thất Nguyệt lắc lắc đầu : “Theo ta suy đoán, trận pháp này là dùng biến hóa của lưỡng nghi, có được có mất, có vào có ra, chúng ta bị hút xuống đây, ngược lại, có người bị tống ra ngoài!”

      Liễu Dật hốt nhiên nghĩ: “ như thế, Cát Lợi Nhi có thể vẫn còn sống, hoặc giả ấy ra khỏi sơn động. Ha ha.”

      Thất Nguyệt nhìn bộ dạng Liễu Dật như vậy, cười lạnh : “Còn cho rằng ấy còn sống thế nào? Ngươi ấy? Ngươi có biện pháp nào thoát ra, các ngươi đời này kiếp này thể thấy mặt, so với chết còn đau khổ hơn.”

      Liễu Dật nghe câu này của Thất Nguyệt, hốt nhiên ngồi phịch xuống mặt cát, trong lòng hốt nhiên dâng lên bi thương vô hạn, Thất Nguyệt đúng, dù cho Cát Lợi Nhi còn sống thế nào, như quả Liễu Dật ra được, hai người đời này kiếp này vĩnh viễn thể thấy mặt nhau.

      Thất Nguyệt nhìn bộ dạng Liễu Dật phát ngốc ra đó, tiếp: “Thư sinh, còn đốt lên đống lửa, đem y phục hong khô , chỉ cần sống sót, liền có hy vọng thoát ra, tuy đây là hy vọng nhìn thấy.” xong, xoay người vào bên trong.

      Liễu Dật nhìn Thất Nguyệt xa, nghĩ bụng: “Đúng, chỉ cần ta còn sống, nhất định có cơ hội thoát ra, tuy rất là mờ mịt, nhưng lại phải là tuyệt đối, chỉ cần có tia hy vọng, liền bỏ qua.”

      Liễu Dật chuyển thân đứng dậy, hòn đảo này tịnh quá lớn, thậm chí còn to bằng đại điện của Phật môn, nhưng hòn đảo to này lại có ngọn núi cao phi thường, Liễu Dật nhìn khắp bốn bên, cuối cùng ở bên cạnh ngọn núi cao ngất đó tìm ra sơn động.

      Liễu Dật lấy ít cỏ khô, lá khô sửa sang sơn động lúc, : “Từ nay về sau nơi này là tổ của Liễu Dật.” xong, lại ra ngoài kiếm củi, sau đó lại *****c cây lấy lửa.

      Bởi vì lương khô và hỏa tập người đều ướt hết, cho nên chỉ có thể dùng phương pháp thô sơ nhất để lấy lửa, bận rộn nửa ngày, Liễu Dật cuối cùng cũng mồi lên được ngọn lửa, dựa cỏ khô xốp mềm, lửa ấm mênh mang, Liễu Dật cảm thấy thoải mái, cũng biết thời gian bao lâu, y phục Liễu Dật khô rồi, Liễu Dật sờ sờ cỏ khô, nghĩ bụng: “Hỏng rồi, lương khô ướt hết cả, ăn được, phải làm sao đây?”

      Liễu Dật ngẩng đầu nhìn ra ngoài, nhìn đến con rắn đỏ nằm mặt đất, lại nhìn nhìn cây kiếm ở eo Thất Nguyệt, vội chạy ra ngoài : “Thất Nguyệt nương, có thể mượn cây kiếm của dùng chút ?”

      Thất Nguyệt nhìn Liễu Dật, gật gật đầu, tháo cây kiếm ở eo ra, đưa cho Liễu Dật.

      Liễu Dật tiếp lấy kiếm, nhắm chuẩn thân rắn mà chặt xuống, vừa khéo chặt được khúc thân rắn dài bằng nửa cánh tay, Liễu Dật quay đầu lại hỏi: “Thất Nguyệt nương, lương khô của cũng ướt rồi, tôi xem y phục của cũng ướt, có muốn ăn nhanh thịt rắn ?”

      Thất Nguyệt quay mặt , lạnh nhạt : “Khỏi cần.”

      Tuy Liễu Dật nghe câu đó của Thất Nguyệt, nhưng vẫn cầm cây kiếm màu tím ấy chặt xuống, chặt xong, vừa vặn hai đoạn thịt rắn, Liễu Dật vừa lấy cành cây đẩy , vừa : “Nơi này chỉ có hai chúng ta, còn quật cường như thế, muốn đói chết à?”

      Cầm hai khối thịt xỏ xâu, Liễu Dật dùng trường kiếm lột da, lại cầm trường kiếm trả cho Thất Nguyệt. Chính vào lúc này, bầu trời trước giờ ám đột nhiên nổi lên tiếng sấm, tiếng sấm qua rồi, mưa lại rơi xuống.

      Liễu Dật vừa mang hai khúc thịt rắn chạy , vừa : “Làm gì thế, sơn động này còn có mưa nữa!”

      Liễu Dật chạy vào sơn động, hốt nhiên nghĩ đến Thất Nguyệt còn ở ngoài, vội chuyển thân. Chỉ thấy Thất Nguyệt nấp dưới cái cây, hai tay khoanh vòng trước ngực, bộ dạng giống như rất lạnh. Vốn thân Thất Nguyệt ướt rồi, tại mưa xuống, lạnh mới lạ.

      Liễu Dật mang hai khúc thịt rắn bắc ngọn lửa, xoay chuyển nướng nó, sau đó lớn giọng la lên: “Thất Nguyệt nương, vào sơn động , ngoài đó lạnh lắm!”

      Thất Nguyệt nhìn nhìn Liễu Dật, động, vẫn hai tay khoanh trước ngực, đứng ở chỗ đó.

      Liễu Dật lắc lắc đầu, bực bội : “Nha đầu quật cường này, có thể sống mấy ngày còn biết sao, tại còn chọc giận.” đột nhiên, Liễu Dật xông ra ngoài, kéo tay Thất Nguyệt chạy về phía sơn động!

      Vừa vào sơn động, Thất Nguyệt rút mạnh tay lại, tức giận hỏi: “Ngươi làm gì thế?”

      Liễu Dật nhìn ta : “Kêu vào hơ lửa, sưởi ấm, ăn thức ăn, nếu cứ đứng ngoài đấy, khẳng định bị bệnh.”

      Thất Nguyệt nhàng ngồi xuống cỏ khô, sơn động che chắn gió bên ngoài, ngọn lửa ấm áp toàn thân, nhìn bộ dạng Liễu Dật chăm chỉ nướng thịt, : “Ngươi sợ ta giết ngươi ư?”

      Liễu Dật nhìn Thất Nguyệt, tiếp tục nướng thịt, : “Sợ, làm sao sợ, bất quá nơi đây tịch thế này, cho dù sống cũng như địa ngục, nếu như sợ tịch mịch mà chết ở đây, thế hãy giết tôi !”

      Tịch mịch cũng có lẽ là thứ chân chính đáng sợ, ngươi cho người tịch mịch chết , còn bằng thống khoái giết , bởi vì trong thời gian từ từ rữa nát đó, con người phát điên.

      Thất Nguyệt duỗi tay ra, hơ lên lửa, gì…

      Liễu Dật vừa lăn trở thịt rắn, vừa hỏi: “Thất Nguyệt nương, vụ ấy lẽ có biện pháp giải quyết nào khác sao?”

      Thất Nguyệt nghe xong, hạnh nhãn đột nhiên mở lớn, tức giận hỏi: “Biện pháp nào khác? Còn có biện pháp gì chứ, danh tiết của ta hủy hết tay ngươi rồi, trừ phi giết chết ngươi.”

      Liễu Dật thụt lưỡi lại, tiếp tục nướng thịt, : “Phải biết… ta, ta cũng muốn, đó là, ngoài ý muốn.”

      Thất Nguyệt nhìn Liễu Dật, nếu như ánh mắt có thể giết người, ta nghĩ Liễu Dật sớm chết hơn ngàn lần rồi. Thất Nguyệt tức giận : “Ngoài ý muốn? Nếu như ngươi là ta, ngươi làm gì?”

      Liễu Dật trong lúc hốt nhiên ngẩn ra, chuyện ngoài ý muốn ấy lần nữa xuất trước mắt, Thất Nguyệt đúng, nếu quả mình là ta, phải làm thế nào? Giết người đó ư? Hay là lấy người đó? Phải nghĩ đương khi gió yên sóng lặng tình nếu phát sinh, có khả năng gì.

      Liễu Dật thở dài chỉ hơi.

      Thất Nguyệt hốt nhiên dịu lại ít, : “Xong rồi, dù sao chúng ta cũng bị khốn ở thế giới ắt phải chết dưới lòng đất này, cũng biết sống nổi mấy ngày, còn mấy chuyện đó làm gì nữa.”

      Liễu Dật gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, : “, làm sao có thể xong được, tuy chúng ta cũng có lẽ chết, nhưng Liễu Dật vĩnh viễn nhớ rằng mình mắc nợ Thất Nguyệt nương lỗi lầm vĩnh viễn thể bù đắp được!”

      Thất Nguyệt nhìn nhìn Liễu Dật, lắc đầu : “ là lỗi lầm vĩnh viễn thể bù đắp, thế nợ đến bao giờ? thế giới, hay là hai thế giới? Hay có lẽ vĩnh viễn đều là nợ.”

      Liễu Dật biết gì, chỉ đáp: “Liễu Dật nhớ môt đời.”

      Thất Nguyệt nhìn Liễu Dật, bực bội : “Ngươi có thể nợ ta đời, hổ thẹn đời, cũng thể lấy ta ư?”

      Liễu Dật hốt nhiên dừng lại cái, thở ra hơi, : “Thất Nguyệt nương, biết chăng? Khi ngươi người, trong tim ngươi cũng thể chứa thêm người nào khác nữa. Nếu như ta phải lấy , cũng chỉ là quấy quá , ta tịnh , cũng hạnh phúc, chẳng lẽ, chỉ vì cái danh tiết kiểu tin vịt ấy, chúng ta phải gánh vác đời tạm bợ hạnh phúc ư?”

      Thất Nguyệt nghe xong, dừng lại, : “Ta tịnh biết cái gì là , mười mấy năm nay, trong thế giới của ta chỉ có người chết, ta tịnh với cao tới chuyện ngươi ta, ta cũng biết ngươi hay , nhưng ta cần chỉ là tôn nghiêm của người.”

      Liễu Dật vừa nướng thịt, vừa hỏi tiếp: “Thế nhưng, Thất Nguyệt nương, dùng hạnh phúc của đời để đổi lấy tôn nghiêm, có đáng chăng?”

      Thất Nguyệt lắc lắc đầu : “Ta biết, ta chưa từng qua, ta biết ái tình, hạnh phúc là gì, ta chỉ biết ta là tôn chủ cao cao tại thượng của Ma tộc Ma môn, tuyệt đối thể chịu thư sinh bình phàm vũ nhục!”

      Liễu Dật quả còn gì để , ta lại cho sai lầm ấy là vũ nhục, nhưng trong mắt Liễu Dật, đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn!

      Liễu Dật ngưởi ngưởi thịt nướng, thơm a, lúc trước ở nhà, phụ thân có nhà, chính mình cũng lén lút ra ngoài ăn thịt rắn, nghĩ hôm nay phải dựa vào cái này để duy trì sinh mạng của mình.

      Liễu Dật vung vẩy dầu mỡ thân rắn, đưa cho Thất Nguyệt : “Thịt rắn là thơm tho tươi ngon, thể ăn nhé.”

      Thất Nguyệt nhìn bộ dạng chăm chỉ đó của Liễu Dật, tiếp lấy thịt.

      Liễu Dật dùng miệng xé miếng thịt lớn, nuốt vào, : “Thất Nguyệt nương, y phục của đẹp…”

      Thất Nguyệt vừa nuốt miếng, ngây ra luôn ở đó, trước mắt hốt nhiên bồng bềnh tình cảnh lúc đó chỗ đó, thư sinh ngốc liều mạng xông vào thùng tắm của , sau đó ánh mắt đến chớp cái cũng chớp nhìn

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 64: NGỘ HIỂM TRUNG HIỂM, TIẾU TỬ VONG ...

      Ái tình vốn chính là thứ thể nắm bắt nhất, có lúc thống khổ, có lúc mật ngọt, có lúc khiến người ta khoái lạc, có lúc khiến người ta bi thương. (Cổ Long, ngữ)

      “Thế nào? Mùi vị ngon chứ?” Liễu Dật vừa ra sức gặm thịt rắn trong tay, vừa dò hỏi về tài nấu nướng của mình.

      Liễu Dật vừa ăn vừa : “Nếu như người vừa đói phi thường vừa có lương khô, ta nghĩ ăn thịt người sống cũng nhất định dễ ăn phi thường.”

      Liễu Dật vốn ăn thức ăn, hốt nhiên cảm thấy trận ác tâm, nhìn nhìn Thất Nguyệt, thầm nghĩ: “Ma nữ rốt cuộc là ma nữ, vẫn là ít tốt hơn.”

      quyết định chủ ý, Liễu Dật cũng gì, vừa chầm chậm thưởng thức thịt rắn, vừa từ từ thưởng thức mưa rơi ngoài động.

      Hốt nhiên Thất Nguyệt hỏi: “Ngươi có thể cho ta biết tình là gì ?”

      Liễu Dật bị Thất Nguyệt hỏi vấn đề đột ngột như thế khiến mình cảm thấy khó chắc chắn, miệng ngừng nhai, nhìn Thất Nguyệt…

      Thất Nguyệt cũng nhìn lại Liễu Dật, chỉ là ánh mắt lạnh băng ấy có chút biểu tình gì, hỏi tiếp: “Ngươi cũng biết sao?”

      Liễu Dật lắc lắc đầu, : “Sách thánh hiền có ghi, cái này cũng có lẽ cần phải có lý giải của mỗi người.”

      Thất Nguyệt lôi ra cái khăn tay, lau miệng, : “Ta ăn no rồi, thế ngươi hãy lý giải của ngươi .”

      Liễu Dật ăn tiếp miếng, : “ gì chứ, rất mông lung, rất ràng, vào khi tình sớm phát sinh, ta nghĩ là bất kì sức mạnh nào cũng vô pháp ngăn trở, cũng có lẽ là hạnh phúc, cũng có lẽ là đầy bi thương, vào lúc tình đến, cũng có lẽ ngươi biết gì cả, nhưng vào lúc mà tình mất, ngươi nhất định biết.”

      Thất Nguyệt lắc lắc đầu, : “ được ràng lắm, vì cái gì hạnh phúc lại bi thương, lúc đến biết, lúc mất vì sao nhất định biết?”

      Liễu Dật dùng tay áo lau lau miệng, nhìn mưa bên ngoài, : “Ta cũng , vào lúc hai người ở cùng nhau, rất hạnh phúc, câu ngắn ngủi đơn giản của ta, thậm chí chút cử động của ta, đều khiến thế giới của ngươi rất tuyệt vời, nhưng vào lúc nhìn thấy đối phương, tiếp đó kéo đến vô tận nhớ nhung, đau khổ và dằn vặt... khửa khửa, kì ta cũng lắm.”

      Thất Nguyệt hỏi tiếp: “ vậy ngươi và Cát Lợi Nhi quen nhau như thế nào?”

      Liễu Dật nhìn biểu tình nghiêm túc của Thất Nguyệt, : “Cái này hả… phải cảm tạ bàn tay của mệnh vận a, ta vốn thuộc tầng lớp thư sinh vô liêu ở Giang Nam, hậu ân cửu công chúa của hoàng đế vì bức họa của ta mà chạy mất, rồi kéo ta vào cái giang hồ này… chính là kiểu như vậy đó.” Liễu Dật đem việc làm sao mình quen biết Cát Lợi Nhi ra, nhưng lúc nhìn đến Thất Nguyệt, ta dựa lên vách mà ngủ mất rồi.

      Nhìn mặt Thất Nguyệt có chút xanh xao, cũng có lẽ ta rất mệt rồi.

      Liễu Dật hơ lửa, cũng nằm xuống, nhưng vào lúc Liễu Dật nhắm mắt lại, khuôn mặt của Cát Lợi Nhi lại bồng bềnh trước mắt

      biết ngủ bao lâu, cũng biết vào giờ nào, ở thế giới dưới lòng đất này, có ánh mặt trời, thứ duy nhất chiếu sáng là chút hôn ám biết từ đâu phản xạ lại, Liễu Dật mở mắt, ngồi dậy.

      Liễu Dật tịnh nhìn thấy Thất Nguyệt, biết nha đầu này lại chạy đâu rồi, Liễu Dật cũng lười quản, dù sao hòn đảo này, chạy cũng chạy xa.

      Chính vào lúc này, trận gió thổi động tóc Liễu Dật, trận gió này hấp dẫn Liễu Dật, bởi vì trận gió này phải từ ngoài động thổi vào, mà từ trong sơn động thổi ra, chuyện này lên điều gì? Trong sơn động này có thể có mật thất, hoặc giả cái gì đó kiểu như ám đạo, Liễu Dật chậm chạp đứng lên, bằng vào cảm giác trận gió nơi mới thổi mà tìm đến…

      Liễu Dật lôi cây đuốc dưới đất lên, lần vào bên trong, theo gió từ từ thổi tới, Liễu Dật cuối cùng cũng ở góc trong động tìm được lỗ hổng cỡ ngón tay. Theo lỗ đó mà nhìn vào trong, chỉ có ánh sáng màu trắng, nhìn thấy gì cả.

      Liễu Dật dùng sức đẩy, thế nhưng vách đá này thủy chung có phản ứng, Liễu Dật vội chạy ra khỏi cửa động, tìm Thất Nguyệt khắp xung quanh…

      Dưới bầu trời hôn ám, ánh sáng sáng tối đó phản chiếu lên thân thiếu nữ màu vàng nhạt, chiếu lên trường kiếm đeo ở eo thiếu nữ, nhìn về mặt biển vô tận dưới lòng đất, trong ánh mắt tựa hồ mang vô tận thất vọng, bi thương.

      Liễu Dật lớn giọng la: “Thất Nguyệt nương, lại đây coi, tôi phát sau sơn động này có thứ gì đó, cũng có thể là cửa ra, chúng ta cũng có lẽ thoát ra được đấy.”

      Thất Nguyệt vừa nghe, vội chạy qua, hỏi gấp: “Ở đâu?”

      Liễu Dật vội chỉ phương hướng ấy trong động, cùng nhanh chóng dẫn đường.

      Thất Nguyệt gõ gõ nắm tay, hốt nhiên : “Bên trong là khoảng trống, ta nghĩ đây phải là mật thất cũng là cái gì đó kiểu như ám đạo (đường ngầm).”

      Liễu Dật tiếp: “Vừa rồi tôi thử, vô luận tôi đập kiểu nào cũng mở vách đá này ra được, cũng có lẽ tu vi của tôi căn bản đủ.”

      Thất Nguyệt nhìn Liễu Dật cái, rút từ cái túi ở eo ra vật như viên đồng, đại khái to cỡ nắm tay, dài hai thốn, trước sau hai bên điêu khắc đầu lâu của thượng cổ ma thú, xem ra là vật khủng bố phi thường.

      Liễu Dật hỏi: “Đây là vật gì vậy?”

      Thất Nguyệt đặt viên đồng đó vách đá, : “Đây là vật đặt hữu của Ma môn chúng tôi, gọi là “Thị thần lôi”, đừng coi nó chỉ to cỡ đó, mà uy lực của nó lại rất kinh người, tin rằng cánh cửa đá như vầy, nổ tung ra dễ dàng.”

      Thất Nguyệt : “Chúng ta ra.”

      Liễu Dật vội vã theo Thất Nguyệt ra ngoài, chỉ sợ chạy chậm bị “Thị thần lôi” đó khiến chính mình nổ tung.

      Đại ước ra khỏi động chừng mười mấy trượng, Thất Nguyệt rút kiếm ra, : “Hy vọng có thể nổ tung ra được, nếu chúng ta quả có đường để chạy.”

      Liễu Dật hỏi: “ mang theo có quả mìn thôi sao?”

      Thất Nguyệt nhìn Liễu Dật, đáp: “Thị thần lôi ta mang theo ít, nhưng muốn làm nó nổ phải có chân khí cường liệt ngưng tụ đúng khí đúng lực từ xa, chân khí của ta có hạn, chỉ cần kích nổ viên, ta hư nhược phi thường.”

      Liễu Dật gì, chỉ gật gật đầu…

      Thất Nguyệt theo tay kéo lên đạo kiếm hoa, theo liên xuyến kiếm thức[1] kì quái xuất , kiếm của ta từ từ phát xuất ánh sáng màu tím, Liễu Dật nhìn có chút ngẩn ngơ, đẹp, động tác này phảng phất như điệu múa, thêm vào phục trang của Thất Nguyệt, nào phải là ngưng tụ chân khí, ràng là điệu múa đẹp đến thể tồn tại mà!

      Đột nhiên, Thất Nguyệt ngừng lại, thân thể đứng thẳng lên, tay phải cầm ngang trường kiếm, tay trái ngón giữa ngón trỏ chầm chậm theo thân kiếm chuyển động về trước, chỉ thấy ánh sáng màu tím ngừng tụ tập về phía trước, càng lúc càng nhiều, càng lúc càng sáng, thế nhưng nhìn Thất Nguyệt, tay phải bắt đầu run , với lại trán có thể thấy những giọt mồ hôi, tại kiểu ngưng tụ chân lực này khó khăn phi thường.

      “Rào” đạo ánh sáng màu tím như thanh kiếm trong tay Thất Nguyệt phóng ra, nhằm đánh thẳng vào “Thị thần lôi” ấy, vào khoảnh khắc *****ng nhau, “Ầm” tiếng, mặt đất bắt đầu run rẩy, tựa hồ cả hòn đảo sắp đổ sụp.

      Thất Nguyệt hao phí quá nhiều chân lực, dưới run rẩy của mặt đất, ta cũng đứng vững, đột nhiên ngã về sau… chính vào nháy mắt ngã xuống ấy, cánh tay có lực ôm lấy eo thon của Thất Nguyệt, đỡ Thất Nguyệt dậy, nhưng chỗ giữa thân và thân dưới của Thất Nguyệt, căn bản có che đậy gì, cánh tay đó trong lúc tiếp xúc với cái eo thon mịn ấy, run rẩy miễn cưỡng đỡ Thất Nguyệt dậy, mặt đất ngừng chấn động, Liễu Dật như chạm phải điện vội rút tay về.

      Thất Nguyệt sắc mặt có chút nhợt nhạt, nhìn Liễu Dật cái, : “Chúng ta tiến vào xem thử, có phải quả có thông đạo gì .”

      Liễu Dật trước dẫn đường, Thất Nguyệt ở sau chầm chậm bám theo, trong sơn động còn có chút tro bụi, Liễu Dật bước qua đá vụn mặt đất, vào bên trong…

      Ở cửa, Liễu Dật dừng lại, đây là thông đạo hình vuông, biết vách tường làm bằng gì, lại phát ra ánh sáng màu trắng, nhánh thông đạo này hiển nhiên còn kéo dài xuống dưới đất, Liễu Dật bắt đầu hoài nghi, người sáng tạo cái mê cung dưới lòng đất này, có phải muốn đem cái thế giới này khoét ra cái động này ?

      Thất Nguyệt nhìn nhìn, : “Nhìn thấy đầu, nhánh thông đạo này dài a.”

      Liễu Dật bước về phía trước mấy bước, : “Đúng a, lại còn kéo dài xuống dưới rất dốc, vẫn cảm thấy đâu có gì đúng, chỗ có bí đạo ắt có cơ quan a, đúng, ắt phải có cơ quan a, rất nhiều cổ thư đều có ghi như vậy.”

      Thất Nguyệt về phía trước vài bước, hỏi: “ hả?” hốt nhiên, dưới chân chìm xuống, phảng phất dẫm phải cái gì, chính vào lúc này, sơn động phía sau Thất Nguyệt ầm tiếng, từ bên rơi xuống cánh cửa đá, lần nữa đóng lại, nhưng cùng lúc với cánh cửa đá rơi xuống, mặt đất màu trắng tựa hồ chuyển động, biến thành càng lúc càng dốc đứng, Liễu Dật vội : “ hay!” tứ chi duỗi ra, chống đỡ thân thể vào thông đạo hình vuông. Mà Thất Nguyệt cũng rút tử sắc trường kiếm ra, cắm vào vách đá, chính vào lúc hai người hoàn thành động tác, thông đạo vuông này biến thành thông đạo đứng thẳng như miệng giếng, hơn nữa nhìn thấy đáy, nếu quả rơi xuống, biết xương cốt có còn hoàn chỉnh nữa.

      Thất Nguyệt nhìn Liễu Dật phía dưới, : “Thư sinh chết tiệt, trong cổ thư còn gì nữa? Chúng ta tại phải làm sao?”

      Liễu Dật nỗ lực chi trì hai bên, trán có mồ hôi, : “Trong cổ thư phá cơ quan thế nào, tôi cũng biết làm sao, nhưng tôi biết tôi kiên trì lâu phải rơi xuống, cũng có lẽ, tôi rơi đến vỡ thân nát xương hết.”

      Thất Nguyệt nhìn biểu tình nỗ lực đó của Liễu Dật, hốt nhiên lại cười…

      Liễu Dật xong câu đó, ngẩng đầu lên, thấy miệng Thất Nguyệt cong cong, làn môi mỏng manh, đầy sức dụ hoặc, hàm răng trắng tinh chỉnh tề, ta cười, Liễu Dật nhìn có chút si mê, từ khi thấy Thất Nguyệt, cho đến tại, chưa từng thấy qua ta cười, thể nghĩ vào lúc này ta còn cười.

      Liễu Dật nhìn Thất Nguyệt, hỏi: “ rất cao hứng hả? Chúng ta sắp rơi xuống chết rôi, còn cười nữa.”

      Mặt Thất Nguyệt vẫn còn nhợt nhạt như thế, nhưng nhợt nhạt ngăn nổi dung nhan tuyệt thế ấy, nụ cười khuynh thành, : “Mười mấy năm nay ta chưa từng thử qua cái gì là vui vẻ, ta cũng biết vì sao hôm nay sắp chết, lại còn cười, ta sắp còn lực khí rồi, ta nghĩ ta chết trước ngươi.”

      Mồ hôi Liễu Dật bắt đầu chảy xuống, nhìn Thất Nguyệt ở phía , : “ đâu, tôi ở phía dưới, tôi nghĩ tôi chết trước.”

      Thất Nguyệt hốt nhiên lại cười, nhìn lại quả rất vui vẻ, ở ranh giới của tử vong này, nụ cười của ta thánh thiện như thế, ai còn để ý ta là ma nữ nhỉ.

      Thất Nguyệt tiếp: “ là rất có hứng thú, chúng ta sắp, sắp chết rồi, còn thảo luận ai chết trước.”

      Chính vào lúc này, tay Liễu Dật trược xuống dưới, đột nhiên rơi xuống, thân ảnh ấy nhanh chóng biến mất giữa thông đạo hình vuông, chỉ nghe thanh Liễu Dật bên dưới truyền lên : “Thất Nguyệt nương, tôi còn có lời với …” phần sau câu nghe được nữa, có thể Liễu Dật rơi xuống rất sâu rồi.

      Vào nháy mắt Liễu Dật rơi xuống ấy, Thất Nguyệt buông tay nắm chuôi kiếm, suy xét gì, do dự gì, rơi nhanh như bay xuống dưới, còn lớn giọng quát: “Đây là lãng mạn ư?” gió vùn vụt thổi qua bên tai, phảng phất đây mới chân chính là vực sâu đáy.

      Dần dần, Thất Nguyệt nhìn thấy thân ảnh Liễu Dật, cũng có lẽ Thất Nguyệt mặc ít hơn, rơi xuống nhanh hơn, trong nháy mắt tiếp xúc nhau, Thất Nguyệt kéo tay Liễu Dật, lớn giọng : “Trả lời câu hỏi của ta !”

      Dưới tác dụng của gió mạnh, Liễu Dật miễn cưỡng nghe câu của Thất Nguyệt, nhìn thấy tường vách nhanh chóng lui lên phía , Liễu Dật lớn giọng cười : “Nếu như đây cũng là lãng mạn, thế đây là lãng mạn của tử vong, phải kêu là—lãng mạn cuối cùng.”

      mặt Thất Nguyệt lộ ra tia vi tiếu (mỉm cười), hỏi: “Ngươi vừa rồi có điều gì muốn với ta?”

      Liễu Dật lớn giọng : “Tôi muốn , lẽ ra phải thường xuyên cười, phải biết, nụ cười của rất đẹp, nếu như cười, thế giới này thiếu thứ rất đẹp.”

      Dần dần, thông đạo vuông này rộng ra, càng lúc càng rộng, càng lúc càng rộng, đồng thời xung quanh nổi lên đám mây màu trắng, ngừng ma sát bên cạnh thân mình.

      Thất Nguyệt cũng chịu nổi sức ép, thân thể hư nhược ngất , trong thế giới tiềm thức ấy, Thất Nguyệt cảm thấy chính mình khoái lạc, rất khoái lạc, bay lượn trong mây trắng vô tận này, liên tục bay lượn, bay về phía tử vong, cũng đừng quản thế giới hư cấu này, mà bên thân mình, còn có người cùng với mình bay về phía tử vong, hốt nhiên cảm thấy hạnh phúc mông lung thế…

      Liễu Dật bị làn vân vụ này quấn quanh, cũng dần dần mất phương hướng, dần dần mất ý thức, trong kí ức, nhìn thấy nụ cười của Cát Lợi Nhi, thế nhưng, nụ cười ấy càng lúc càng xa, càng lúc càng ràng, thậm chí bắt đầu mơ hồ…

      ======================

      [1]: LSQK chú: liên xuyến kiếm thức: cách múa kiếm theo vòng tròn, vòng này tiếp vòng kia.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :