Ma Kiếm Lục - Tàn Nguyệt Bi Mộng (272 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 55: LẠC TUYẾT TƯƠNG TỤ, NÁ NHẤT TRÍCH ...

      Con người, là kỳ quái hết sức, có lúc thà tin lời dối của người khác, chứ chịu tin vào . (Cổ Long, ngữ)

      “Con bà nó, mấy con mẹ kia muốn tiễn lão đại của chúng ta xuống u minh lộ? Tiểu gia Thập Kiệt Nhất ở đây, hãy thử qua quyền đầu của ta trước, rồi hãy tiễn lão đại xuống u minh lộ.” thanh như sấm, xuất của Thập Kiệt Nhất, khiến Thất Nguyệt ngẩn ra cái.

      Chỉ thấy bên cạnh Thập Kiệt Nhất, hoàng y la sam (áo the) thiếu nữ, ngồi bên cạnh Liễu Dật, giúp Liễu Dật cầm máu, băng bó vết thương… rất nhanh, hoàng y thiếu nữ gọn gàng giúp Liễu Dật băng bó xong vết thương.

      Liễu Dật vội nhìn Thập Kiệt Nhất hỏi: “Thập Nhất, ngươi, ngươi vì sao lại mang, A, A Cửu quay lại rồi?”

      đợi Thập Kiệt Nhất trả lời, A Cửu đáp trước: “Ta trở về báo tin rồi, lần này phải là lén chạy ra nữa, ta có thể quang minh chính đại mà ra rồi.”

      Liễu Dật nhìn Thập Kiệt Nhất, Thập Kiệt Nhất gật gật đầu.

      A Cửu mặt chỉnh lý vết thương của Liễu Dật, mặt cười : “Mấy ngày nay gặp a, ngươi thế nào lại đến chỗ trêu hoa ghẹo cỏ vậy, có ta và Cát Lợi Nhi còn chưa đủ sao?”

      xong, A Cửu đứng dậy, đánh giá dưới Thất Nguyệt, kinh ngạc : “Chậc, chậc, là tiêu chuẩn, là xinh đẹp, đáng tiếc, nữ nhân càng xinh đẹp tâm địa càng độc lạt, ngốc tử, nữ nhân loại này trêu vào được.”

      Liễu Dật lắc lắc đầu, cười : “Ta cũng phải cố ý, chỉ là tình huống lúc đó bức bách thôi.”

      Đột nhiên nghe Sương Nhu phía sau Thất Nguyệt giận dữ : “Nữ tử to gan, lại sỉ nhục tôn chủ nhà ta, muốn chết.” trường kiếm bạt cái, nhằm thẳng vào tim A Cửu.

      A Cửu hoảng rối lùi về sau bước, : “Thập Nhất, mang kiếm của ta lại ta xem.”

      Thập Kiệt Nhất gật đầu : “Ta xem mấy con mẹ này sớm thuận mắt.” lời ồm ồm khó nghe, nhưng tay cũng rỗi, vận khởi “Thiên Cương đẩu quyền” ra chiêu thức, biến quyền làm trảo, trực tiếp nắm lấy trường kiếm của Sương Nhu.

      Sương Nhu nào nghĩ ra đại hán này lại hung hãn như vậy, lại dựa vào đôi nhục trảo để đoạt lấy tam xích thanh phong trong tay mình, có ý muốn thử xem tay đại hán này rốt cuộc cứng tới đâu, kể gì nữa xoay chuyển mũi kiếm, trực tiếp hướng vào lòng bàn tay Thập Kiệt Nhất.

      Thập Kiệt Nhất nào phải yếu kém, hai tay tăng tốc, mạnh mẽ nắm lấy trường kiếm… tại Sương Nhu mới biết lợi hại của Thập Kiệt Nhất, hai tay ấy so với sắt còn cứng hơn, lại như cái kềm sắt giữ chặt lấy kiếm của mình, Sương Nhu muốn rút kiếm lại, nhưng ta làm được, tại ta mới biết đại ý, chiêu vừa rồi, nghĩ bên cạnh thư sinh vô dụng kia lại có cao thủ như vầy.

      Thập Kiệt Nhất quát lớn tiếng: “Đứt!” “Rắc” tiếng, kiếm vỡ leng keng thành mấy mảnh, nhưng Thập Kiệt Nhất lại dừng lại,tay phải mạnh mẽ chụp tới cổ Sương Nhu, muốn bắt ta lại…

      Sương Nhu trong lúc đột ngột cảm thấy bất diệu, nhưng muốn tránh quá muộn, trảo của Thập Kiệt Nhất quá nhanh, tiến sát cổ ta…

      Chính vào lúc này, nghe ngoài cửa có giọng la lớn: “Nhường, nhường đường, nhường, nhường đường…” thanh càng lúc càng lớn, càng lúc càng gần, hốt nhiên đầu chúng nhân có người phi thẳng xuống, “Rầm” tiếng, nghiêng lệch, va đúng thân Sương Nhu, Sương Nhu vốn tránh về sau, nhưng lực phía sau càng mạnh, khiến ta mạnh mẽ bổ nhào về phía Thập Kiệt Nhất, tuy Thập Kiệt Nhất chụp cái dính lấy ta, nhưng nghĩ sức ta lại mạnh thế này, dưới tình huống chuẩn bị, hai người lại cùng ôm lấy nhau, ngã xuống…

      Lại người bay xuống ấy, chính là giả thư sinh chân đạp quạt giấy trăm nan, Lang Vương.

      Lang Vương rơi xuống cái xoay ba vòng, nhìn bốn bên cái, ngờ vực hỏi: “Ta nhớ mới vừa rớt xuống đất, ràng *****ng phải cái gì đó, sao nhìn thấy gì cả hè?”

      Lúc này, A Cửu đứng lên : “Ở dưới chân ngươi ấy.”

      Lang Vương vội nhảy về sau cái, vừa khéo nhảy tới bên cạnh Thất Nguyệt, kinh hãi : “Bà mẹ ta, Thập Nhất, ban ngày ban mặt thế này, ngươi ở đây làm cái gì thế, thấy trong phòng nhiều người thế này ư?”

      Quả nhiên, nhất thời gian phòng này trở nên náo nhiệt…

      Thập Kiệt Nhất cũng quản Sương Nhu người, thân người lật lại, liền bò ngay dậy, chỉ Lang Vương chưởi: “Con bà ngươi, nhìn thấy ngươi là có chuyện gì tốt, miệng mồm còn lung tung, ăn quyền của lão tử ”, xong, vận khởi “Thiên cương đẩu quyền” đánh về phía Lang Vương.

      Lại về Thất Nguyệt, nhìn thấy Lang Vương ấn tượng đầu tiên là—là địch chứ phải bạn, chính mình nhận ra, rất hiển nhiên đến để giúp thư sinh này, thấy Lang Vương chút phòng bị nhảy về bên cạnh mình, hai lời, tử sắc trường kiếm ra khỏi bao, lia về hướng Lang Vương.

      Lang Vương quạt giấy trăm nan mở ra, “Phạch” tiếng, chận lại quyền đầu cương liệt vô tỉ của Thập Kiệt Nhất, cũng kì, lớp giấy mỏng manh lại chận được quyền của Thập Kiệt Nhất, Lang Vương vung quạt giấy cái, Thập Kiệt Nhất lùi mạnh về sau mấy bước.

      Lang Vương khen ngợi: “Thập Nhất a, lại tiến xa rồi, qua mấy tháng, có thể đánh rách giấy rồi.” chính vào lúc Lang Vương khen ngợi Thập Kiệt Nhất, hốt nhiên cảm giác đạo kình phong chém về phía mình…

      Lại Thất Nguyệt thấy Lang Vương phân thần chuyện, cho rằng lúc này khẳng định có thể chém kẻ gây đảo loạn này, nhưng khi kiếm của ta cách yết hầu Lang Vương ba thốn, Lang Vương dừng lại, Thất Nguyệt nhìn cái, lòng sợ như băng, thư sinh trước mắt lại dùng ngón trở, ngón giữa kẹp lấy “Tử diệp” kiếm.

      Phải biết kiếm của Thất Nguyệt là do Ma môn môn chủ Ngạo Thiên tự thân rèn lấy, tuyệt phải vật phàm, càng khỏi phải những chuyện gọt vàng cắt ngọc bình thường, thế nhưng, ở giữa hai ngón tay của trung niên thư sinh trước mắt, lại hốt nhiên mất vẻ bén nhọn.

      Lang Vương phe phẩy cây quạt, nhưng hai ngón tay lại có ý thả ra, dưới đánh giá Thất Nguyệt, lắc lắc đầu: “Đẹp, là đẹp, A Cửu a, Thủy Nhi a, Cát Lợi Nhi a, đều thể so sánh được a, đây có thể là đệ nhất mĩ nhân mà lão đầu ta thấy được.”

      Thất Nguyệt mạnh mẽ rút kiếm, Lang Vương thuận thế thả ngón tay ra, Thất Nguyệt lui nhanh vài bước, cất kiếm lại, đánh giá mấy người. Nhìn lại mấy câu vừa rồi của Lang Vương còn có chút mục đích, nữ nhân nào vui vẻ khi người khác khen mình đẹp, nữ nhân nào muốn trở thành nữ nhân đẹp nhất!

      Lang Vương đến bên cạnh Liễu Dật, dùng quạt giấy nhàng gõ lên vai Liễu Dật : “Thư sinh ngốc, ngươi có phải phát sốt vậy, chịu lấy người đẹp này?”

      Liễu Dật nhìn Lang Vương, cười : “Ngươi xem ta là loại người ấy à? Còn chưa lấy ta, nếu phải lấy ta, ta sớm chết rồi.”

      Thập Kiệt Nhất : “ sai, cha của lão đại , càng là nữ nhân đẹp, lòng dạ càng độc lạt, nhìn ta làm hại lão đại, Thập Nhất chỉ trích ta cũng đánh ta đến còn hơi nào nữa.” xong, xoa xoa nắm tay.

      Lang Vương phe phẩy quạt giấy, : “Cũng phải, ta thà nuôi cọp, chứ chịu nuôi rắn độc.”

      Thất Nguyệt trường kiếm dựng lên, : “Các ngươi đủ chưa? Ta biết hai vị là cao nhân, nhưng ta muốn thỉnh hai vị cần quản chuyện đâu, nếu , chuyện này các ngươi gánh nổi đâu.”

      Lang Vương phe phẩy cây quạt giấy, tiếp với A Cửu: “A Cửu nương, có nghe truyền ngôn gần đây nhất của giang hồ về Ma môn tôn chủ?”

      A Cửu nghĩ lại, đường quả có nghe, vội : “Lúc uống trà có nghe cái gì Tôn chủ bị chồng ta cho nghỉ rồi, cũng biết có ?”

      Thập Kiệt Nhất vội xen vào : “Ta nghe phải như vậy, Tôn chủ đó trong lúc tắm bị người ta nhìn lén, mà người nhìn ta đó chịu lấy ta.”

      Lang Vương phe phẩy cây quạt, cười cười : “Ta nghe phải như vậy, nghe đâu Tôn chủ và tình lang cùng tắm gội…”

      Tay Thất Nguyệt có chút run rẩy, mạnh mẽ quát lên: “Đủ rồi, biết lai lịch của bản tôn chủ, ta khuyên các ngươi mau chạy .”

      Thập Kiệt Nhất cùng A Cửu đồng thời khoa trương nhảy về sau bước, đồng thanh kêu: “ được a!”

      A Cửu đột nhiên xông qua, tức giận : “Nguyên lai đều là ngươi a, nhìn trộm nhân gia đại nương tắm gội, còn bị nhân gia bức hôn, thế A Cửu ta quản nữa, thế này đúng là lỗi của ngươi.”

      Thập Kiệt Nhất mạnh mẽ kéo A Cửu ra, : “Qua bên, dù ngươi muốn quản hay , tại ngươi có muốn cũng quản nổi nữa! Có Thập Nhất ở đây, đừng nương này bị nhìn, cho dù… cho dù… cái gì đó rồi, cũng đừng nghĩ lấy lão đại của ta.”

      Lang Vương vỗ lên đầu Thập Kiệt Nhất cái, : “Ngươi im mồm .”

      xong, Lang Vương nhìn nhìn Liễu Dật, lại nhìn nhìn Thất Nguyệt, tay áo rộng vung mạnh lên, chân lực cự đại thấu thể mà ra, hai cánh cửa mở ra, “bình” tiếng đóng lại.

      Lang Vương lắc lắc đầu, : “ tại lúc này chỉ có hai biện pháp giải quyết.”

      Chúng nhân đột nhiên đều an tĩnh lại, tuy đều , nhưng hiển nhiên đều vì nghe Lang Vương nên mới an tĩnh lại.

      “Thứ nhất, ta xuất thủ, đem đám người của Ma môn này toàn bộ giết sạch, chẳng tha người nào, dù sao cũng là đắc tội với Ma môn, bằng hạ thủ trước, chỉ cần ai , ai cũng biết Ma môn tôn chủ bị ai giết chết.”

      Thập Kiệt Nhất vội vỗ tay : “Cách này hay, cách này hay, ngươi làm, ta giúp ngươi.”

      Còn bên kia biểu của Thất Nguyệt, Sương Nhu ngược lại, mỗi người đều bạt kiếm đứng lên, tựa hồ bọn họ cho rằng Lang Vương có thể giết hết những người của Ma môn có mặt trong này, bởi vì công lực vừa rồi bọn họ nhìn qua, tựa hồ so với Ma môn hộ pháp đều cao hơn.

      Chính vào lúc này, Cát Lợi Nhi được Liễu Dật ôm trong lòng tỉnh lại, mà vừa nghe đề nghị của Lang Vương, ở trong lòng Liễu Dật nhàng xoay người lại, giọng : “Lang đại thúc, thể, chuyện này phải xem là lỗi của thư sinh, chúng ta thể giết người bừa bãi.”

      Cát Lợi Nhi nhìn lên nhìn xuống đánh giá Thất Nguyệt, mà lúc này Thất Nguyệt cũng đánh giá kẻ vừa mở mắt ra là Cát Lợi Nhi, ta nghĩ người vừa lại là người Liễu Dật ôm trong lòng thay cho ta!

      Cát Lợi Nhi nhàng mỉm cười, : “Vị thư thư này quả so với Cát Lợi Nhi xinh đẹp hơn nhiều, tuy thư sinh sai, nhưng các cũng cơ hồ đoạt sinh mệnh của , chẳng lẽ như thế còn chưa đủ sao?”

      Thất Nguyệt mạnh mẽ : “Chưa đủ!”

      Lang Vương phe phẩy cây quạt giấy, : “Cách thứ nhất làm xong, chỉ còn cách thứ hai, thư sinh lấy Thất Nguyệt nương.”

      được!”

      được!”

      Đây là lần đầu tiên Liễu Dật và A Cửu có chút ngầm hiểu ý nhau, lại cùng ra.

      Thất Nguyệt mắt mở còn lớn hơn sao, nhìn nhìn A Cửu, bằng nữ nhân này và Liễu Dật là quan hệ gì, nhìn nhìn Liễu Dật, cuối cùng cũng nhịn được, tức giận : “Sao lại được? Bởi vì nữ nhân ngươi ôm trong lòng? Tốt, Thất Nguyệt nhớ rồi, chúng ta thanh thiên bất cải, lục thủy trường lưu…” xong, xoay người muốn .

      Thập Kiệt Nhất mạnh mẽ quát to: “ nữ chớ chạy!” muốn xông lên đại khai sát giới.

      Cát Lợi Nhi lắc lắc đầu : “Thập Nhất đại ca, để họ !”

      Thập Kiệt Nhất tức khí đầy bụng, nhưng Cát Lợi Nhi qua, cũng thể nghe, dậm chân cái rầm…

      Lang Vương, nhìn Thất Nguyệt chạy ra ngoài cửa, trong nháy mắt rẽ chỗ khúc quanh, phát , Thất Nguyện lại để rơi giọt nước mắt. Có lẽ, lòng ta bị tổn thương, tuy chỉ là lòng tự trọng, hoặc giả là lòng hiếu thắng, lại đối với tôn chủ hô phong hoàn vũ từ này mà , lại đả kích quá lớn!

      Lang Vương phe phẩy cây quạt giấy, xoay người nhìn Liễu Dật và Cát Lợi Nhi, : “Oan nghiệt a, oan nghiệt! Khó khăn gặp phải về sau của các ngươi càng nhiều hơn a.”

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 56: BÔI TRUNG BIỆT TỬU, MINH NGUYỆT VỊ ...

      Mộng tưởng tuyệt phải là giấc mơ, khác biệt giữa hai bên thông thường đều có đoạn cự ly đáng để người ta suy sâu nghĩ kĩ. (Cổ Long, ngữ)

      “Nào, cạn ly!”

      “Vì bình phục của thư sinh và Cát Lợi Nhi, vì khỏe mạnh của Thủy Nhi và Đại Đao Vương, vì… Thập Nhất và A Cửu còn chưa bỏ nhau, cạn ly!” Lang Vương hớp ngụm rượu rót trong ly, phía dưới vọng lên thanh nhiệt náo.

      Từ khi Liễu Dật bị thương đến nay, qua thời gian nửa tháng, vết thương của Đại Đao Vương và Thủy Nhi trở lại bình thường, mà Liễu Dật và Cát Lợi Nhi cũng bình phục, trú ở tửu lâu này nửa tháng, ngày ngày rượu ngon nhắm tốt, là khoái hoạt.

      Rượu thịt hôm nay là để chúc mừng mấy người bình phục, cũng may tiền bạc người Thập Kiệt Nhất nhiều, số bạc mang từ Liễu phủ ra ở đây ít nhất cũng đủ ăn mười mấy năm.

      Lang Vương hớp ngụm rượu, : “Các ngươi đều bình phục rồi, sắp tới định làm gì?”

      Môt câu này của Lang Vương khiến mấy người năng ồn ào đều im im lặng lặng hết, nhất thời quả ai mở miệng.

      Thủy Nhi suy qua nghĩ lại, đầu tiên: “Tôi muốn về Thần Môn phái trước, đem bảo vật giao lại cho sư phụ, sau đó mới ra ngoài.”

      A Cửu nhìn Lang Vương, làm mặt quỷ : “Cha ta rồi, sau này cứ theo sát Thập Nhất ngốc này.”

      Thập Kiệt Nhất vội : “Ta luôn theo lão đại, lão đại đến đâu, ta đến đấy.”

      Liễu Dật nhìn Thập Kiệt Nhất, suy nghĩ rồi : “Ta nghĩ tại thể về nhà rồi, hai đại môn phái của Ma tộc trong giang hồ ta đều đắc tội, nếu tại trở về nhà chỉ sợ làm liên lụy cả nhà.”

      Lang Vương gật gật đầu : “Đúng đấy, Ám môn phái ra hai đội sát thủ, nhưng cả hai đội sát thủ đều có về, xem ra Ám môn lần này cho dù lấy tiền cũng phải bắt bằng được ngươi, lại còn cả Ma môn, xem ra Ám môn sát thủ chính là Ma tộc hộ pháp, Vi Phong phái đến, lần trước các ngươi đắc tội với Vi Thiên Đà, bọn họ làm gì chịu bó tay thế này.”

      “Vốn chỉ có Ám môn đủ phiền phức rồi, sát thủ trong đó nhiều đếm xuể, cao thủ lại càng nhiều như lông mình trâu, tại ngươi lại đắc tội với Ma môn tôn chủ, xem ra sau này ngươi càng có nhiều tai nạn hơn.”

      Lang Vương nhìn Thập Kiệt Nhất, : “Xem ra cũng chỉ có dựa vào Thập Kiệt Nhất để chống đỡ tai nạn này.”

      Đại Đao Vương hớp ngụm rượu, sờ sờ đầu tóc dựng ngược của mình, : “Sao lại quên Đại Đao ta rồi, ta tại cũng bị người tứ xứ truy sát, ta xem bọn ta chỉ còn có mỗi việc ôm chặt nhau là giỏi.”

      Lang Vương nhìn Đại Đao Vương, cười : “Đao cần nữa rồi, còn kêu cái gì Đại Đao Vương, ta phải dạy ngươi bộ kiếm pháp sao? Như quả phối hợp được với “Liệt Dương” kiếm, xem ra đối phó với Ám môn Ngũ tinh sát thủ phải là vấn đề.”

      Cát Lợi Nhi nhìn mọi người đều cả rồi, ngượng nghịu biết thế nào…

      Lang Vương nhìn Cát Lợi Nhi, : “Tiểu nha đầu, ngươi cần nữa, trước tiên hãy an tâm theo sát thư sinh, khó khăn sau này còn nhiều lắm.”

      Liễu Dật nhìn Lang Vương, hỏi: “Ngươi có dự định gì?”

      Lang Vương nhìn mấy người cái, hớp ngụm rượu, ăn ngụm thức ăn, : “Ta à, ha ha, bí mật, ta có chuyện trọng yếu.”

      Đại Đao Vương hớp ngụm rượu, hỏi: “Bí mật, có phải là xem nương nhà ấy ?”

      Lang Vương nhìn Đại Đao Vương cái, cười : “Ai như ngươi, ta lần này làm có thể là bảo tàng.”

      Thập Kiệt Nhất hớp ngụm rượu lớn, : “Hui, chưa được, ngươi tự mình đào cái bảo tàng gì đó , thuận tiện đào hố chôn mình luôn, càng tốt, bớt ít phiền não.”

      Lang Vương hớp ngụm rượu, : “Các ngươi vội gì, ta lần này cần giải thích với các ngươi! Tin tức lần này của ta cũng là từ chỗ Bạch Hổ có được, cũng phải là chuẩn xác lắm, mồng tháng chín, người trong giang hồ tam giới, có thể bao gồm nhân vật trong chính quyền, đến Liên Hoa trấn dưới Kiếm Môn quan tập hợp, truyền thuyết Trương Bảo đồ ghi rằng địa điểm ở đó.”

      A Cửu hớp ngụm rượu, hỏi: “Có gì hay ho ? Ghi rằng ở đó có thứ gì?”

      Lang Vương ngoạm miệng thức ăn, phe phẩy cây quạt, chậm chạp : “Nghe Trương Bảo đồ là từ thượng cổ truyền lại, đó chỉ có bảo tàng có thể lật đổ hoàng triều, còn có cả tranh phong thiên hạ đệ bát danh kiếm, lại có tuyệt thế kiếm quyết, có thể ngang hàng với bất kì cường môn đại phái nào trong tam giới, cho nên, bảo tàng này trong mắt người giang hồ, tuyệt đối là bảo tàng có giá trị.”

      A Cửu nhịn được lại hỏi tiếp: “Thế ngươi đến đó làm gì, thành tinh rồi, còn đoạt bảo tàng gì nữa!”

      Lang Vương lần này phát cáu, nhanh: “Ta là thủ hộ thần thú, phải là quái thành tinh!”

      A Cửu vội xin lỗi: “Ta sai rồi, ta sai rồi.”

      Lang Vương đáp tiếp: “Phải biết, truyền thế danh kiếm đó phải ai cũng có thể cầm tới được, vả lại còn có kiếm quyết ấy, ta chỉ là muốn xem xem trường tranh đoạt này thảm liệt cỡ nào.”

      A Cửu tính toán: “Mồng tháng chín, tại là hai mươi mốt tháng bảy, còn hơn tháng nữa.” đột nhiên ngoảnh lại, : “Chi bằng, chúng ta đoạt bảo tàng này, dù sao cũng rảnh mà.”

      Liễu Dật nhìn A Cửu, : “ tại thế này chưa đủ phiền phức sao? Còn muốn đoạt bảo tàng? Bất quá… nghe Liên Hoa trấn dưới Kiếm Môn quan là địa phương phong cảnh đặc mĩ, cũng muốn xem a.”

      Cát Lợi Nhi bị mọi người thay phiên mời rượu, uống cũng khá nhiều, mặt có chút ửng hồng, hỏi: “ à? Ở đó quả rất đẹp hả? Thế chúng ta còn chờ gì nữa, chúng ta tới đó nhìn ngắm !”

      Liễu Dật nhìn tiểu nha đầu này, cười : “Tốt a, nghe sản phẩm nhiều nhất của Liên Hoa trấn phải là hoa sen, mà là loại hoa trắng nhiều cánh, mỗi đóa hoa do ba mươi chín cánh tổ thành, mỗi lần vào lúc cắt hoa, đều có cánh hoa trắng đầy trời, nên có lời mĩ xưng là “Phiêu tuyết”

      Thủy Nhi hốt nhiên : “Hay , bất quá người trong môn khẳng định tổ chức, xem ra lần này thể cùng mọi người rồi.”

      Đại Đao Vương nhìn Thủy Nhi cười : “Mấy người bọn ta tại nguy hiểm phi thường, ma đạo lưỡng đại môn phái đều muốn giết hết chúng ta nhanh, tạm hãy ở lại bên cạnh sư phụ .”

      Liễu Dật hốt nhiên nhìn về phía A Cửu, A Cửu lập tức cảm thấy hay, vội : “Phụ hoàng , chỉ cần ta theo sát Thập Nhất ông ta yên tâm, có gì, ngươi cần phải lo lắng.”

      Liễu Dật nhìn nhìn Thập Kiệt Nhất, muốn chứng minh lời A Cửu .

      Thập Kiệt Nhất vội gật đầu : “Ừm, Hoàng đế lão tử chính là như vậy, ta cũng làm như vậy.”

      Liễu Dật gật gật đầu : “Tốt a, ngày mai chúng ta xuất phát, Thủy Nhi trở về Thần Môn, bọn ta về hướng đông nam, đến Liên Hoa trấn.”

      Lang Vương nhìn mấy người, : “Ta có thể cùng các ngươi, các ngươi quá chậm chạp , ta phải bay trước.”

      Liễu Dật nhìn Lang Vương, cười : “Ngươi muốn thế nào cứ thế ấy! Nào, tối hôm nay chúng ta uống cho thống khoái, vì mọi người đều vui vẻ, chúng ta cạn ly.”

      Tiếp đó dường như nghe thấy tiếng la “Cạn ly!”

      Liễu Dật hớp ngụm rượu lớn, thở dài : “Trần thế như triều nhân như thủy, chỉ thán giang hồ nhân kỷ hồi. thể nghĩ đến giang hồ quả thần bí thế này, khi tiến vào, bất tri bất giác, khi muốn lui ra, lại thể tự chủ được, thực muốn thử xem lúc vô địch thiên hạ, còn có ai đến ngăn trở ta lui khỏi giang hồ.”

      Lang Vương nhìn Liễu Dật, cười : “Như quả ngươi có ngày đó, thiên hạ vô địch rồi, như thế, ngươi còn muốn lui khỏi giang hồ ư?”

      Tựa hồ, vấn đề này mới là quan trọng…

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 57: THANH NHÃ CÁC, LỤC CHÂU ĐÍCH ...

      người chỉ cần còn chưa chết, vô luận dưới tình huống nào, đều nhẫn nại được—ta vẫn cho rằng đây là điều kiện tối cơ bản để làm người. (Cổ Long, ngữ)

      Nhìn Lang Vương và Thủy Nhi xa, Liễu Dật ngẩng lên nhìn trời, nhìn mặt trời mọc lên, tiếp: “Chúng ta cũng phải khởi trình rồi, để chúng ta tới Liên Hoa trấn, xem xem phong cảnh của nhân sinh rốt cuộc là như thế nào?”

      Cát Lợi Nhi vỗ tay : “Hay đấy, hay đấy, tôi muốn xem phiêu tuyết của Liên Hoa trấn a!”

      Thập Kiệt Nhất qua : “Lão đại, ngựa đều chuẩn bị tốt rồi, tôi nghĩ chúng ta có thể bắt đầu trở về Trung Nguyên rồi.”

      Liễu Dật nhìn trời : “Đúng a! Dạo gần đây bôn ba vực ngoại suốt, chúng ta qua Kiếm Môn quan là đất của Trung Nguyên rồi, biết mấy tháng nay có thay đổi gì?”

      A Cửu nhìn Liễu Dật, cười : “Ngốc tử, có phải lần đầu tiên ra ngoài , ta cũng bắt đầu giống với ngươi rồi, bất quá tại có thể phải tưởng tượng nữa, thế giới bên ngoài nhiều thứ tuyệt vời a!”

      Liễu Dật nhìn A Cửu, : “Ai lại giống với nha đầu điên này.” xong, kéo tay Cát Lợi Nhi, về phía chuồng ngựa.

      Mấy người cười cười lên ngựa, bắt đầu phóng về hướng Kiếm Môn quan phía trước.

      Liên tiếp mấy ngày nay, người đường căn bản vào trấn, trú quán trọ, cứ ngủ ngoài đồng suốt, có Thập Kiệt Nhất và Đại Đao Vương lưỡng đại cao thủ ở đây, ăn thịt thú rừng cũng phải là chuyện khó.

      Cuối cùng, công phu bất phụ hữu tâm nhân (công phu phụ người có lòng), bọn người Liễu Dật rốt cuộc hôm nay vào lúc gần đến ngọ tới được Kiếm Môn quan!

      “Thỉnh mấy vị thiếu hiệp lưu bộ!” nghe thanh , phải quá xa cũng phải quá gần, dễ nghe phi thường, có thể khẳng định tuyệt đối là nữ tử!

      A Cửu vội : “Ngốc tử, phải hung bà nương nhà ngươi đó đuổi tới chứ.”

      Liễu Dật vội nhìn Cát Lợi Nhi, tức giận : “Đừng càn, cái gì mà hung bà nương nhà ta?”

      A Cửu làm như nghe , tiếp: “Chính là Thất Nguyệt a, Ma môn tôn chủ, người bị ngươi… hứ, còn tốt, phải!” cuối cùng, phía trước đồng thời nhàng đáp xuống ba nữ tử, A Cửu rốt cuộc phải ngậm mồm lại.

      Cát Lợi Nhi nhìn ánh mắt Liễu Dật bất ngờ ném sang mình, cười : “Thư sinh, ngươi nhìn lung tung gì đó, sợ ta nghĩ bậy hả?”

      Liễu Dật bối rối : “, hì hì.”

      Lại năm người dừng lại, đánh giá ba nữ tử trước mặt.

      Chỉ thấy nữ tử đứng đầu thân mặc áo the màu bích lục, tóc đen được buộc chỉnh tề, thả ngay ngắn hai bên vai, nước da còn hơn tuyết, trắng như mỡ đông, đôi mắt to giống như sao sáng, sống mũi cao vút xinh đẹp, môi mỏng hé, đôi tay trắng ngần càng thon dài, ôm cây cổ cầm trước ngực.

      Mà hai nữ tử áo xanh phía sau, cũng là người đáng , nhìn xem đều khoảng đôi mươi, ba người bọn họ chỉ giống nhau chỗ duy nhất là trước ngực đều ôm cây cổ cầm.

      Chỉ thấy lục y nữ tử tiếp: “Xin hỏi trong mấy vị thiếu hiệp, có vị Giang Nam thư sinh, Liễu Dật ?”

      A Cửu vội thò mỏ vào : “Cát Lợi Nhi, phải quản ngốc tử này cho tốt, năm nay như gặp vận đào hoa, cứ là gặp nữ nhân xinh đẹp suốt, chơi đùa khéo theo người chạy mất đấy.”

      Cát Lợi Nhi cười nhìn A Cửu, : “Có phải A Cửu thư thư muốn giúp muội quản thư sinh này ?”

      A Cửu cười cười : “Tốt a, thế ta giúp ngươi trông chừng cho tốt, bớt mấy nữ nhân liều mạng sử kình kéo .”

      Hai người đùa giỡn, lại Thập Kiệt Nhất ngồi tuấn mã, lớn giọng quát: “Ngươi là ai?”

      A Cửu nhìn Thập Kiệt Nhất, cười : “ ngờ Thập Nhất cũng rất uy phong a!”

      Hiển nhiên, Thập Kiệt Nhất được A Cửu khen câu, ngây ngất rồi, cho đến lục y nữ tử sau đó gì đều nghe !

      Lục y nữ tử nhàng bước lên trước bước, : “Tiểu nữ tử, Lục Châu. Là nhân gian giới “Thanh Nhã Các” môn hạ thủ tịch, chờ Liễu công tử ở Kiếm Môn quan lâu!”

      Đại Đao Vương : “Thanh Nhã Các ở Nhân gian giới thuộc môn phái lớn thứ ba, trong phái cao thủ như mây, đều lấy luật làm chủ, nghe đồn môn phái này tham dự vào chuyện trong giang hồ, mà người trong Thanh Nhã Các cũng đều do nữ tử tổ thành, trong mấy trăm năm thành lập, chưa từng giết qua người, có thể là cõi yên vui duy nhất trong nhân gian giới.”

      Liễu Dật phe phẩy cây quạt giấy, ôm quyền, : “Lục Châu nương, biết tìm Liễu Dật có chuyện gì, tại hạ chính là Liễu Dật đây.”

      Lục Châu nhìn nhìn Liễu Dật, tay phải đột nhiên thành trảo, vung sang bên, chỉ thấy cái ghế gỗ màu nâu bị hút bay qua, Lục Châu nhàng chuyển thân cái, ngồi xuống! đem cây cổ cầm trước ngực nhàng đặt chân. ta : “Công tử, trong Thanh Nhã Các chúng tôi đều là người đàn, tiểu nữ tử khúc “Tư dạ” mới sáng chế, muốn mời công tử nghe thử.”

      Liễu Dật phe phẩy cây quạt giấy, ôm quyền : “Lục Châu nương, tìm nhầm người rồi, tại hạ chỉ là thư sinh bình phàm, sao có thể nghe thử…”

      còn chưa xong, Lục Châu mười ngón tay ngọc như rễ hành, chuyển động rồi…

      Thanh ấy, tựa hồ đến từ khoảng bốn phương, cùng tụ họp lại, sau đó lại xuyên vào trong tai mỗi người, tiến nhập vào trong tâm mỗi người…

      Mưa nhàng rơi xuống, theo tiếng đàn càng lúc càng nhanh, mưa càng rơi càng gấp, lúc khuya, đêm khó ngủ, tựa hồ lúc này mỗi người đều có tâm , nhàng ngồi dậy.

      Tiếng đàn đột nhiên biến đổi, trở nên nhu hòa, đêm tịch mịch, trống rỗng, tựa hồ mỗi người đều có sơ suất, nhưng mỗi người đều ghét đêm, bởi vì nó yên tĩnh, là thời khắc duy nhất có thể buông thả tấm lòng trong ngày bận rộn nơi trần thế phồn hoa này!

      Thanh càng lúc càng mềm, càng lúc càng đẹp, mỗi người tựa như cảm giác thân thể mình càng lúc càng , nhàng, mỗi người đều bay lên, bay lên nóc phòng, bay lên ngọn cây, bay như màn đêm, ở giữa biển sao vô tận ấy chao liệng, chao liệng…

      Mỗi người có mặt đều bị tiếng đàn mĩ diệu ấy làm cho say sưa, thế nhưng, chỉ có người tịnh làm ra biểu tình say sưa, là ai? Đương nhiên là Liễu Dật, nghe khúc “tư dạ” của Lục Châu quả cảm thấy đêm cũng có cách đẹp, thế nhưng, trong tiếng đàn mĩ diệu này, Liễu Dật nghe ra mưu của Lục Châu, tâm của ta căn bản bình tĩnh, phải hoàn toàn tập trung vào, khiến cho “Tư dạ” biến thành hoàn mĩ…

      Liễu Dật vận khởi chân lực, thôi động “Bích ngọc hoa chỉ”, chuẩn bị tùy thời ứng phó tiến công đột ngột của Lục Châu, Liễu Dật tại, biết rằng bất cứ ai bên cạnh đều có kêu cũng tỉnh, bởi vì hiểu luật, thứ ấy khác gì so với bất cứ võ công cao cấp nào!

      Quả nhiên, chính vào lúc này, Lục Châu động, ngay vào khoảnh khắc dừng tấu đàn, Lục Châu đột nhiên phi thân bay lên, bắn thẳng về phía Liễu Dật!

      Liễu Dật sớm có chuẩn bị, chính vào khoảnh khắc Lục Châu tiếp cận, cũng động, tay phải nhàng đưa lên cái, ngón út đạo ánh sáng màu bích ngọc xen lẫn mùi hoa lan, bắn về phía Lục Châu.

      Nhưng đạo ánh sáng màu bích ngọc ấy lại trượt mục tiêu, bởi vì cùng lúc với Liễu Dật phóng ra đạo “Bích ngọc hoa chỉ” ấy, Lục Châu lại biến mất, ở giữa khí, chỉ còn luồng hương hoa lan.

      Hốt nhiên, bên cạnh Liễu Dật chớp lên, Lục Châu lại từ trung đáp xuống, Liễu Dật vội vận khởi Bích ngọc hoa chỉ, chuẩn bị bắn Lục Châu lần thứ hai, chính vào thời khắc Lục Châu đáp xuống trước mắt Liễu Dật, Lục Châu cũng động, vỗ vào cây đàn trong tay, theo đạo thanh mà khởi, chân khí hình bán nguyệt theo thanh mà phát, bắn thẳng về phía Liễu Dật, Liễu Dật thấy tình thế hay, mạnh mẽ nhảy lên , tránh né cầm kình của Lục Châu!

      Nhưng vào lúc này, Lục Châu lại cười, bởi vì mưu kế của ta thành công, mục tiêu của ta phải là Liễu Dật, mà là Cát Lợi Nhi bên cạnh Liễu Dật, Lục Châu ôm lấy Cát Lợi Nhi phát ngốc vì tiếng đàn, chuyển thân bay về.

      Liễu Dật trong trung mạnh mẽ định thân cái, vận khởi “Bích ngọc hoa chỉ” lần nữa, nhưng dám bắn, sợ đến Cát Lợi Nhi cũng thụ thương, lòng mềm, Liễu Dật nhàng đáp xuống ngựa, nhìn Cát Lợi Nhi đứng bên cạnh Lục Châu!

      Liễu Dật lớn giọng quát: “Ngươi làm vậy là có ý gì?”

      câu , rất vang, bốn bên Đại Đao Vương, Thập Kiệt Nhất cùng A Cửu cũng tỉnh lại, chỉ thấy Cát Lợi Nhi còn đứng bên cạnh mình nữa, mà đứng bên cạnh Lục Châu trước mặt.

      Thập Kiệt Nhất tức giận : “Con bà nó, lão tử ghét nhất loại người bất minh bất ám kiểu này.” Vừa vừa muốn động thủ xông lên.

      Liễu Dật vội : “Đứng lại, Thập Nhất.”

      Thập Kiệt Nhất nghe câu của Liễu Dật, chỉ có thể miễn cưỡng áp chế lửa giận trong lòng! dừng động tác lại.

      Lục Châu cười cười : “Xem ra Liễu công tử quả là người si tâm, chúng ta tuy giết người, nhưng chúng ta có thể bắt người, nếu như bất kì ai trong các ngươi xông qua, ta dám bảo đảm phá hủy gương mặt của tiểu nương này, hoặc giả cắt đứng gân tay của ta, hoặc…” “Đủ rồi! Các ngươi rốt cuộc muốn gì?” Liễu Dật nghe nổi nữa, gấp giọng quát lên.

      Lục Châu đổi sang biểu tình nghiêm túc : “Các chủ chúng ta nghe Giang Nam có thư sinh, từng so tiếng đàn với Thần Môn môn chủ, cho nên đối với Liễu công tử hứng thú phi thường, đặc biệt cho ba chị em chúng ta mời Liễu công tử Thanh Nhã Các chuyến!”

      Đại Đao Vương cũng chưởi liền: “Bức ép con mẹ nó thế này, ngươi còn kêu là mời hả? ràng là uy hiếp mà?”

      Lục Châu nhanh nhẹn rút từ trong eo ra viên thuốc màu hồng, vạch miệng Cát Lợi Nhi ra, nhét luôn vào trong. Tiếp đó mới giải khai huyệt đạo vừa phong trụ thân Cát Lợi Nhi! ta : “Chỉ cần Liễu công tử đáp ứng, về đến Thanh Nhã Các, Lục Châu tự mang roi thỉnh tội.”

      Cát Lợi Nhi cử động được, hỏi: “Ngươi vừa cho ta uống thứ gì thế?”

      Lục Châu cười cười : “ viên độc được, có thể duy trì mười ngày, nếu có thuốc giải đặc biệt của Thanh Nhã Các, ngươi mười ngày sau mất ánh sáng, mười lăm ngày sau câm điếc, hai mươi ngày sau chân mất tác dụng, hai mươi lăm ngày sau hai tay vô lực, nhưng ngươi chết, ba mươi ngày sau ngươi toàn thân lão hóa.”

      Cát Lợi Nhi nghe xong, đột nhiên chạy về bên cạnh Liễu Dật, mới cưỡi con tuấn mã cao to, : “Thư sinh, chúng ta , Cát Lợi Nhi sợ mấy thứ này đâu.” xong liền muốn thúc ngựa !

      Liễu Dật mạnh mẽ kéo tay Cát Lợi Nhi lại, : “Cát Lợi Nhi cũng có thể sợ, nhưng thư sinh sợ, thư sinh muốn để cho Cát Lợi Nhi chịu điểm thương hại nào.”

      Liễu Dật xoay người với A Cửu, Đại Đao Vương và Thập Kiệt Nhất: “Hôm nay ta theo bọn họ Thanh Nhã Các chuyến, các ngươi tới Liên Hoa trấn trước còn hơn theo ta.”

      Còn chưa đợi mấy người hồi đáp, Lục Châu nhịn được phì lên cười, : “Tiên sinh, Thanh Nhã Các chúng tôi đều là những nương luật, chỉ sợ ngài đến nhanh cơ! Xem câu của ngài cái gì mà chúng tôi giống như loài sói vậy, sợ chúng tôi ăn thịt ngài sao?”

      Liễu Dật tức giận : “Các ngươi phải sói, các ngươi là rắn, rắn độc, vì cái gì mà cho Cát Lợi Nhi uống thuốc độc, còn cho ta viên, để ta cùng thưởng thức với.”

      Lục Châu nhìn bộ dạng Liễu Dật như vậy, : “Ý kiến tốt a, độc dược ta mang theo có hạt, bất quá ngài yên tâm, đến Thanh Nhã Các rồi chúng ta đem độc dược người quý phu nhân giải hết, lúc đó tiên sinh muốn uống bao nhiêu, liền được uống bấy nhiêu.”

      Liễu Dật nghĩ bụng: “Đây phải là chơi ta sao? Độc của Cát Lợi Nhi giải hết, còn bảo ta uống độc dược nhiều ít gì nữa.”

      Lúc này Đại Đao Vương cười : “Các nương của Thanh Nhã Các nhiều như thế, Đại Đao Vương đương nhiên muốn tới.”

      Thập Kiệt Nhất vội : “Lão đại đâu, ta liền tới đó.”

      A Cửu tiếp: “Ta cần giúp Cát Lợi Nhi trông coi Liễu Dật, nhất định phải , nếu Thanh Nhã Các mấy ngàn người, thế còn phát điên sao!”

      Lục Châu nhìn mấy người làm ra vẻ kì quái như vậy, bối rối : “Mọi người đừng nghĩ Thanh Nhã Các xấu xa như thế, Lục Châu cũng có biện pháp nào mời được tiên sinh mới đưa ra hạ sách như vậy, chỉ cần tháng tiên sinh liền có thể chỉ điểm chúng tôi tốt rồi. Chúng tôi bảo đảm mỗi ngày đều hầu hạ các vị thiếu hiệp tốt!”

      Cát Lợi Nhi nhìn nhìn Liễu Dật, hốt nhiên cũng mở lòng cười lớn, : “Tốt a, vừa may ta với thư sinh kiếm nhiều nương xinh đẹp…”

      “A…”

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 58: CỬU LIÊN PHONG HẠ, THANH NHÃ ...

      Trong cao thủ vĩnh viễn còn có cao thủ, người nếu làm thiên hạ đệ nhất cao thủ, chết cũng có lẽ nhanh hơn chút so với người khác. (Cổ Long, ngữ)

      “Mấy vị thiếu hiệp chắc là muốn Liên Hoa trấn? Cũng là vì bảo tàng mà tới?” Lục Châu ngồi yên ngựa, hỏi.

      Liễu Dật gật gật đầu, : “Chỉ là xem thử, ngoài ra chúng tôi cũng vì tới Liên Hoa trấn để xem hoa, tịnh phải toàn vì bảo tàng.”

      Lục Châu cười cười, tiếp: “Thanh Nhã Các chúng tôi chính là ở phía sau Liên Hoa trấn, Cửu Liên Phong, cách Liên Hoa trấn khoảng xa.”

      Liễu Dật kì thực trong lòng cũng có tính toán khác, nếu muốn trở về nhà mà , người của Ma tộc tìm tới cửa, khẳng định liên lụy người nhà, nhưng nếu chính mình trốn ở Thanh Nhã Các tháng, e rằng lúc đó còn mấy người nhớ đến mình nữa, sớm vì Trương Bảo đồ ấy mà lên trời xuống đất rồi.

      Đại Đao Vương hỏi tiếp: “Lục Châu nương, Thanh Nhã Các các người đối với bảo tàng này xem ra thế nào?”

      Lục Châu cười cười : “Tranh giành a, tài bảo bên trong tính làm gì, thượng cổ bảo kiếm, tuyệt thế kiếm pháp ấy, có thể là kì vật, nếu như có được rồi, chừng Thanh Nhã Các chúng tôi có thể được liệt vào vị trí đệ nhất Nhân gian giới đấy!”

      Xem ra Thanh Nhã Các quả có lòng mời Liễu Dật đến chỉ điểm luật cho mấy nữ nhân này, suốt dọc đường bọn người Lục Châu cực kì khách khí, tuyệt đối phải là làm bộ.

      Từ Kiếm Môn quan mà , ba ngày, cả bọn, có có cười, thời gian cũng bất giác trôi chậm, vốn Thập Kiệt Nhất có chút bực bội nhưng khi nhìn thấy Lục Châu nương liên tiếp cười với mình, sớm biết cơn bực bội đó đâu rồi.

      Lúc này vào giờ mùi, mấy người rốt cuộc cũng đến nơi mà Lục Châu vẫn gọi là Thanh Nhã Các, nguyên lai, Thanh Nhã Các này tọa lạc ở giữa bốn phía là ngọn núi, mà mỗi tòa tiểu thạch thất đều dùng đá đại lý xây thành, ít nhất có mấy trăm gian tiểu thạch thất, phảng phất như tiểu thôn trang, mà đất của tiểu thôn trang này toàn là đá đại lý lát nền, tráng quan phi thường, đây đúng là Thanh Nhã Các, làm cũng tồi, xứng đáng là nơi toàn các nương trú ngụ!

      Đám người Liễu Dật xuống ngựa, dắt ngựa buộc bên ngoài thôn, sau đó do Lục Châu dẫn đường, vào bên trong…

      Dọc đường, đập vào mắt là từng tòa nhà sạch gọn, trong cửa mỗi tòa nhà đều có vị nương đánh đàn, mỗi người mỗi khúc giống nhau, thủ pháp mỗi người cũng giống nhau, hiệu quả tấu lên cũng giống nhau nốt, khi ra phía sau, những nương ở thạch thất phía sau cũng có cầm kiếm theo đàn mà múa, cũng có tiêu cầm hòa tấu nữa!

      Đại Đao Vương vừa vừa cảm thán : “Nơi đây cũng tồi, thế nhưng Đại Đao Vương ở đây có thể làm gì, mỗi ngày nhìn những nương xinh đẹp để nuôi mắt ư?”

      Lục Châu cười nhìn Đại Đao Vương, : “Chẳng lẽ tiên sinh cho rằng ở đây theo đàn luyện kiếm phải là chỗ tốt sao? Vẫn tu luyện đấy!”

      Đại Đao Vương nghĩ cũng đúng: “Lang Vương dạy mình cái bài “Thu diệp kiếm pháp” ấy còn chưa luyện thạo, vừa khéo nhân lúc này củng cố, đỡ phải sau này bị người đánh thảm như thế nữa.”

      Dưới dẫn dắt của Lục Châu, cả đám cuối cùng cũng tới đáy, nơi này đúng là chỗ thấp nhất của Thanh Nhã Các, trước mắt là tòa thạch lâu cao hai tầng, nhìn lên cũng kiểu ngay ngắn sạch như vậy, nhưng ở cửa này lại có bất cứ ai đánh đàn luyện kiếm.

      Lục Châu : “Bốn vị trưởng lão nhà tôi trước giờ bế quan chưa ra, tôi thỉnh sư phụ lại!” xong, mở cửa ra, vào bên trong.

      lâu sau, Lục Châu từ trong ra, : “Gia sư thỉnh mỗi vị vào trong ngồi.” xong, trước dẫn đường.

      Bọn Liễu Dật cũng theo Lục Châu vào, khi vào trong thạch thất này, mới phát bên trong là trời đất khác, ở bên ngoài chú ý thạch thất này to thế, nhưng ở bên trong nhìn lại rộng rãi phi thường, tuy bằng Phật môn và Thần môn, nhưng cũng . Hai bên phân biệt đặt ghế dựa, bàn gỗ. Bọn Liễu Dật chia nhau ngồi xuống.

      Lục Châu tiếp: “Các vị đợi chút, tôi thỉnh gia sư ra tương kiến.” xong, ra sau cái bình phong phía trước!

      Sau thời gian tách trà, từ sau bình phong ra trung niên nữ tử, nữ tử tóc dài uốn lượn, toàn thân mặc màu ám hoàng, hai tay để trước thân, ngồi xuống chỗ ngồi đối diện với bình phong.

      Lục Châu : “Đây chính là Các chủ của chúng tôi, lão nhân gia bà người bình thường thấy được!”

      Liễu Dật nghĩ bụng: “Xem ra nữ tử này nhìn biểu bên ngoài đoán được tuổi, tu vi cao có thể giữ được vẻ trẻ trung, cũng phải là chuyện khó.”

      Lúc này, trung niên nữ tử được gọi là các chủ mở miệng : “Lần này thỉnh các vị thiếu hiệp đến Thanh Nhã Các làm khách, là đường đột, khiến cho mụ già này có chút áy náy, khửa khửa.”

      Liễu Dật ôm quyền : “Dám hỏi các chủ, Thanh Nhã Các có phải thuộc nhân gian chính đạo ?”

      Trung niên nữ tử trả lời: “Đương nhiên, Thanh Nhã Các thuộc nhân gian giới tam đại môn phái, tự nhiên là chính đạo.”

      Liễu Dật hỏi tiếp: “Thế dám hỏi các chủ, vì sao lại sử độc, bức mấy người tại hạ tới Thanh Nhã Các, đây chính là chuyện chính đạo các ngươi vẫn làm phải ?”

      Trung niên nữ tử đầu mày khóa lại, hỏi: “Lục Châu, mi làm việc kiểu gì vậy? Mi dùng độc gì?”

      Lục Châu nhìn nhìn trung niên nữ tử, lại nhìn Cát Lợi Nhi : “Bà bà, đó phải là độc a, Thanh Nhã Các chúng ta chỗ nào có độc nào, đó là “Thập hương hoa lộ hoàn” của con, con chỉ là hù dọa thư sinh này thôi.”

      Trung niên nữ tử nhìn Lục Châu cái, : “Con nha đầu ngươi.” Tiếp đó quay đầu với Liễu Dật: “Liễu công tử, ngươi nghe Lục Châu rồi đấy, đó phải là độc dược gì, đó là thuốc bổ dùng để luyện công!”

      Liễu Dật nhìn nhìn Cát Lợi Nhi, lại nhìn nhìn Lục Châu, chỉ thấy hai mắt Lục Châu liếc trái liếc phải như nghĩ gì đấy!

      Trung niên nữ tử hốt nhiên nhớ lại cái gì, vội : “Ngươi xem ta thế này, già rồi, còn giới thiệu chính mình ư, các vị thiếu hiệp, lão thái bà ta chính là chủ nhân của Thanh Nhã Các này, ngươi cứ gọi ta là Cầm bà bà là tốt.”

      Bọn người Liễu Dật, dùng lễ mạo, cúi đầu : “Bà bà hảo.”

      Nhưng A Cửu lại ở yên được, gấp: “Vì cái gì lại gọi là bà bà a, ta xem ngươi tuổi quá trẻ a, so với bọn ta chỉ lớn hơn vài tuổi!”

      Cầm bà bà lắc lắc đầu cười : “Tiểu nha đầu, ta gần hai trăm năm rồi, làm sao có thể so sánh với các ngươi a!”

      Câu này ra, chỉ khiến A Cửu kinh ngạc, những người khác cũng đều kinh ngạc cả, người xem chừng ba chục tuổi lại gần hai trăm tuổi, thể khiến người ta tin nổi.

      Lục Châu ở phía sau Cầm bà bà vừa nắn bóp vừa : “Bà bà là có thuật trụ nhan, mới giữ gìn hình dáng này từ đó tới giờ.”

      Liễu Dật lúc này lại muốn chuyện ấy, hỏi tiếp: “Dám hỏi Cầm bà bà, như quả đến, có thể so với việc đem chúng tôi giam lỏng ?”

      Cầm bà bà vội lắc lắc đầu, : “Người trẻ tuổi sao có thể như vậy, lão thái bà đời đàn, nhưng trăm năm búng tay qua, vậy mà đến tri cũng chưa từng gặp, gần đây nghe Liễu công tử từng lên Thần môn đánh khúc đàn, thần diệu thế nào, thế nào ấy, cho nên lão thái bà muốn mời Liễu công tử đến Thanh Nhã Các chuyến.”

      Liễu Dật tiếp: “Gian hồ truyền ngôn, mười đến tám chín là lời khuếch đại, bà bà đừng tin!”

      Cầm bà bà cười cười : “Đương nhiên, ta cũng muốn tin, thế nhưng đàn của Thần môn môn chủ lão thái bà lãnh giáo qua, cho nên mới tin tin vịt của giang hồ.”

      Lục Châu vội : “Tiên sinh, ngài quá khiêm tốn rồi, chúng tôi cũng chỉ muốn được chỉ điểm chút, vả lại chỉ tháng, chỉ tháng sau tiên sính muốn lúc nào cũng được.”

      Cầm bà bà tiếp: “Ngoài ra ta nghe hoàn cảnh của Liễu công tử được tốt lắm, Ma tộc Ám môn ngừng phái sát thủ truy sát mấy vị, với lại, còn có Tôn chủ của Ma tộc, tựa hồ giang hồ hay đồn đại ngươi cùng tôn chủ ấy có chút chuyện nan giải…”

      Liễu Dật còn chưa chờ Cầm bà bà hết, vội : “, , chính là đắc tội với người của Ám môn và Ma môn.”

      A Cửu kéo tay Cát Lợi Nhi, cười lén : “Ha ha, tại ngốc tử này đối với Thất Nguyệt ấy sợ muốn chết, vừa nghe đến ra bộ dạng thế rồi.”

      Cát Lợi Nhi nhìn A Cửu, giọng : “Chuyện này phải nghĩ biện pháp giải quyết, dù sao cũng là thư sinh làm hỏng danh dự của nương nhà người ta.”

      A Cửu gấp lên, vội hỏi: “Giải quyết cái gì, ngươi phải phát sốt rồi sao, kêu thư sinh lấy ma nữ ấy, ngươi mau tỉnh lại , ngươi xem ma nữ ấy bình thường ăn mặc như thế, xem với xem có gì khác nhau đâu. Làm mà tốt thư sinh cũng nhìn thấy gì nữa.”

      Cát Lợi Nhi gì.

      Cầm bà bà tiếp: “Cho nên, tháng này cũng là mời tiên sinh trốn tránh tại Thanh Nhã Các, Thanh Nhã Các trước giờ liên minh với Phật môn, Lãnh kiếm môn, cho dù Ám môn, Ma môn ấy thế lực có lớn, nghĩ cũng dám đến Thanh Nhã Các làm loạn.”

      Đại Đao Vương gật gật đầu : “Cũng đúng, chí ít tháng này cũng có thể an tâm nghỉ ngơi, ăn no rồi, uống đủ rồi, liền cho chúng ta chỗ khác.”

      Lục Châu cũng tiếp: “Ngoài ra, Thanh Nhã Các chúng tôi tọa lạc ở giữa Cửu Liên Phong, phong cảnh nơi đây cũng rất mê người, tiên sinh như quả muốn xem nhiều nơi, có thể đến nơi du thưởng.”

      Liễu Dật nhìn nhìn mấy người, lại nhìn nhìn Cầm bà bà : “Hai vị mang nhiều lý do ra như vậy, Liễu Dật tôi nếu lưu lại, tựa hồ thư sinh ngốc, nhưng, tôi sợ… tài nghệ của tôi trong phương diện luật làm bà bà và các vị nương thất vọng.”

      Cầm bà bà cười cười : “Tiên sinh đừng khiêm tốn nữa, Châu con, mang ra cho bà “Phi bộc liên ”, mời thư sinh vì chúng ta mà tấu khúc.”

      Lục Châu gật đầu cái, cao hứng : “Tốt.”

      Liễu Dật nhìn già trẻ này, biết làm sao chỉ lắc đầu cười…

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 59: PHIÊU TUYẾT HOA HẢI, HẠNH PHÚC ĐÍCH ...

      Chuyện đời vốn như vầy, thế giới này vốn có rất nhiều chuyện biết làm sao, sau quá khứ, liền như giấc mộng xuân có dấu tích gì để tìm. (Cổ Long, ngữ)

      Dương quang vẫn như bình thường chiếu xuống đại địa, nuôi dưỡng vạn vật, gió trong vĩnh viễn bầu bạn với mây trắng, phiêu bạt bầu trời màu bích lam, là tiêu sái như thế, là tự tại như thế.

      “Thư sinh, ngươi chúng ta như thế này vĩnh viễn, vĩnh viễn ở cũng chỗ?” dựa vai của Liễu Dật, Cát Lợi Nhi giọng hỏi.

      Liễu Dật ôm Cát Lợi Nhi chặt, : “Chuyện của thế gian há có thể tất cả theo ý người, ta thể tham vọng quá đáng vào ngày mai, nhưng mà ta có được ngày hôm nay.”

      “Thư sinh, ngươi xem mấy cái hoa này đẹp, đẹp…” Cát Lợi Nhi nhàng .

      Từ trung, cúi nhìn xuống, đây là mảng biển hoa màu trắng vô tận, chỗ hai người ngồi chính là phía đông nam của Liên Hoa trấn, Phiêu Tuyết hoa hải. Hoa nơi đây toàn bộ đều mọc những cây cao bằng nửa người, đặc biệt là mỗi chùm hoa đều là 39 cánh hoa, tâm hoa lại là màu tím nhạt, xinh đẹp cực điểm, gió thổi tới, vô số cánh hoa màu trắng theo gió bay lên, tan khắp bầu trời, phảng phất như cảnh tuyết bay ngày đông…

      Hai người tựa vào nhau, ngồi ở Phiêu Tuyết hoa hải, hưởng thụ ánh nắng, hưởng thụ hạnh phúc, hưởng thụ thế giới của hai người…

      “Thư sinh, như quả có ngày, Cát Lợi Nhi chết rồi, xin thư sinh được bi thương… nhìn ánh nắng ấm áp, bầu trời rộng rãi, nhìn xem tuyết bay biển hoa, nghe gió ngửi hương. Thế giới còn là kiểu tuyệt vời, bởi vì ra của Cát Lợi Nhi, tuyệt mang theo thế giới của thư sinh, mà xin mang Cát Lợi Nhi chôn tại nơi sâu nhất trong kí ức của thư sinh, được ?” Cát Lợi Nhi những lời bi thương, vùi đầu vào trong lòng Liễu Dật.

      Liễu Dật nhàng vuốt ve mái tóc đen của Cát Lợi Nhi, giọng : “Vì sao lại như thế, chẳng lẽ quả nhìn thấy tương lai sao?”

      Cát Lợi Nhi lắc lắc đầu : “Cát Lợi Nhi biết, sợ quá… hạnh phúc tại trước giờ Cát Lợi Nhi dùng con tim run rẩy mà duy trì, duy trì cái hạnh phúc mà có thể tùy thời biến mất, sợ hạnh phúc thất lạc lắm, là sợ lắm…”

      Liễu Dật nhìn nhìn Cát Lợi Nhi, nhàng ngắt từ dưới đất đóa hoa màu hồng sáu cánh, cài lên đầu Cát Lợi Nhi : “Nha đầu ngốc, ngươi tiêu sái như vậy, thế nhưng, khi ngày ngươi rời xa ta, ta lại có thể bi thương sao? Ngươi thoải mái như vậy, nhưng vào lúc mà ngươi rời khỏi ta, thế giới của thư sinh biến thành hôn ám, có dương quang, thế giới của cũng còn rộng rãi nữa, mà biển hoa này cũng tàn rụi, ngươi mang toàn bộ thế giới của thư sinh rồi, bảo thư sinh làm sao mang tình khắc trong lòng chôn vào nơi sâu trong kí ức, ngươi tàn nhẫn… ngươi biết thư sinh có nhiều đau đớn mà? Tim của vỡ nát!” xong lời này, lòng của Liễu Dật đau, rất đau, giọt lệ ở khóe mặt cũng nhịn được lăn xuống.

      Cát Lợi Nhi thò tay phải ra, nhàng ôm vòng quanh Liễu Dật, : “Thư sinh, ở bên cạnh ngươi quả cảm thấy được hưởng hạnh phúc, chúng ta đừng chuyện này nữa được ? Như ngươi , chúng ta tham vọng quá đáng vào ngày mai, nhưng chúng ta cùng có ngày hôm nay.”

      Liễu Dật nhàng gật gật đầu…

      Cánh hoa tung bay trong gió, như tuyết bay mùa đông, mang theo trận trận hương hoa, Liễu Dật và Cát Lợi Nhi cũng cùng ôm nhau ở giữa biển hoa này.

      yên lặng, yên lặng, cũng biết trôi qua thời gian bao lâu, hốt nhiên, phía sau thanh : “Tiên sinh, các người quả chạy đến chỗ này, tại nơi này rất rối loạn, người trong tam giới cơ hồ đều tập hợp trong Liên Hoa trấn ấy, nội trong hai ngày này phải vào núi tầm bảo đấy.”

      Liễu Dật và Cát Lợi Nhi nhàng đứng lên, quay đầu lại, nhìn nhìn Lục Châu, Liễu Dật cười : “Hôm nay là ngày thứ ba mươi rồi, ta nghĩ bọn ta cũng phải thôi.”

      Lục Châu cười cười : “Tiên sinh nhớ , Lục Châu còn muốn ăn gian ngày đấy! Tiên sinh có phải cũng muốn vào núi tầm bảo?”

      Liễu Dật lắc lắc đầu : “Ta vốn chỉ vì muốn xem phong cảnh của nhân sinh mà tới, ta muốn lưu lại trong giang hồ mấy ngày, nếu quả có vấn đề gì, bèn trở về Giang Nam.”

      Lục Châu gật gật đầu : “Bà bà mời ngươi qua chuyến, có tình muốn với tiên sinh.”

      Liễu Dật gật gật đầu, : “Làm phiền Lục Châu nương xa thế này kiếm hai người chúng tôi rồi.”

      Lục Châu lắc lắc đầu, đáp: “Lục Châu còn chưa cảm ơn tiên sinh nhiều ngày chỉ điểm, khiến cho Lục Châu quả có tâm cảnh mới.”

      Liễu Dật vội lắc lắc đầu, khách khí : “Lục Châu nương quá khen rồi!”

      Lục Châu song thủ nhất động, cây đàn trong lòng chợt biến to lên, lại như thuyền con lớn trong dòng sông, Lục Châu, : “Tiên sinh, tiểu thư, mời lên thuyền!”

      Liễu Dật kéo tay Cát Lợi Nhi bước lên, cười : “Đây có thể là con thuyền bay a, ha ha.”

      Nhìn hai người bước lên xong, Lục Châu nhàng nhảy lên, vận khởi ngự khí chi thuật, xông thẳng lên trời mây, bay về hướng Thanh Nhã Các.

      Chỉ trong thời gian khắc, ba người đến Thanh Nhã Các, trong cửa truyền ra trận thanh : “Tiên sinh trở về rồi, tiên sinh trở về rồi…”

      Người như thủy triều tràn qua, Lục Châu vội ngăn ở giữa, : “Các ngươi đừng làm loạn a, bà bà mời tiên sinh có việc.”

      Trong tháng này, Liễu Dật nhờ vào tài nghệ của mình về phương diện luật trong hai mươi năm, ở Thanh Nhã Các lập nên kiệt tác bất hủ, khiến cho mấy nha đầu này vừa thấy mặt như phát điên lên.

      Bất quá vẫn còn tốt, trải qua trận điều chỉnh của Lục Châu, cuối cùng khiến mấy nha đầu này bình tĩnh ít. Lục Châu mang Liễu Dật và Cát Lợi Nhi vào bên trong.

      Đẩy cửa vào, bên trong Đại Đao Vương, Thập Kiệt Nhất cùng A Cửu tán gẫu với Cầm bà bà, sống chung tháng, Đại Đao Vương về mặt kiếm pháp được Cầm bà bà chỉ điểm, hiển nhiên Đại Đao Vương tại giống như được thoát thai hoán cốt, mà Thập Kiệt Nhất càng muốn cảm tạ là Cầm bà bà mỗi ngày đều làm mối giữa và A Cửu, khiến cho Tiểu A Cửu này ngày ngày bám theo Thập Kiệt Nhất rời.

      Trong lúc mấy người cười cười, nhìn thấy Liễu Dật, Cát Lợi Nhi theo sau Lục Châu vào, hốt nhiên đều dừng cả lại…

      Cầm bà bà với Liễu Dật: “Tiên sinh, ngươi theo lão thái bà vào trong này chút, lão thái bà có vật cho tiên sinh xem.”

      Liễu Dật gật gật đầu, theo Cầm bà bà ra sau bình phong, trong tháng qua, Liễu Dật chưa từng bước qua cái bình phong này, cũng biết sau bình phong này có gì, tại nhìn lại, chỉ là gian phòng bình thường, thông đến cầu thang lên tầng hai.

      Cầm bà bà tiếp: “Tiên sinh, theo tôi lên lầu.”

      Dọc đường theo Cầm bà bà, biết là chuyện gì mà thần bí thế này, bất quá vẫn còn tốt, tình dù sao vẫn có lúc kết thúc, đó chính là tại, Cầm bà bà dừng lại ở trước đài trang điểm trong gian phòng ở tầng hai, nhàng ngồi xuống.

      Cầm bà bà mở cái hộp sắt, bên trong đột nhiên ra khối ngọc màu ám hồng, lấy ra : “Vật đời đời truyền lại của lão thái bà, chỉ là khối thế này, cũng biết là cái gì, hôm đó ta thấy hồng ngọc mang trước ngực tiên sinh tựa hồ tương đồng, cho nên hôm nay muốn mang ngọc này tặng cho tiên sinh.”

      Liễu Dật vội lắc đầu : “Vạn vạn lần thể, là vật đời đời tương truyền, nó trân quý biết bao, Liễu Dật sao dám nhận chứ.”

      Cầm bà bà tiếp: “Ta xem ngọc này tựa hồ là bộ phận của ngọc tiên sinh mang trước ngực, thế là lão thái bà mới nghĩ, phải chăng ngọc này thuộc về tiên sinh?”

      Liễu Dật vội : “Ngọc này cũng là do người khác tặng, tịnh phải là vật của Liễu Dật.”

      Cầm bà bà lắc lắc đầu : “ là vật tăng cho tiên sinh, nó bèn là vật của tiên sinh, quấy quả tiên sinh tháng, lại mời tiên sinh nhận hồng ngọc này, nếu lão thái bà tự hỏi lòng mình có chút hổ thẹn a.”

      Liễu Dật nhìn mặt Cầm bà bà, bối rối : “Tốt, như quả nửa khối ngọc này là bộ phận của ngọc thân tôi, Liễu Dật nhận, còn nếu phải, Liễu Dật nhận, mà cũng thể nhận.”

      Cầm bà bà gật gật đầu : “Tốt, thế tiên sinh cầm lấy mà xem .”

      Liễu Dật tiếp lấy khối hồng ngọc từ Cầm bà bà, bên lại khắc cái chân người, lấy khối hồng ngọc mang cổ ra, nhàng mang hai khối để vào chung chỗ… việc kỳ quái phát sinh, vào lúc hai khối ngọc vừa tiếp cận nhau, lại nhàng phát xuất đạo hồng quang, hai khối ngọc cùng dung hợp lại, còn thiếu nửa khối ngọc nữa là thành khối hoàn chỉnh.

      là thần khí, vật này lại có thể tự mình dung hợp, còn khối nữa là việc hoàn thành, thế nhưng… gom đủ lại như thế nào nhỉ? mang kỷ niệm chăng, mấy kỷ niệm trải qua này hay.

      Cầm bà bà cười nhìn Liễu Dật : “Tiên sinh xem ra với khối hồng ngọc này có duyên a, khửa khửa, , chúng ta xuống dưới lầu, ta còn có cố muốn kể cho các ngươi nghe, nghe lão thái bà này lải nhải xong, tiên sinh liền có thể .”

      Liễu Dật thu lấy khối hồng ngọc, trong lòng trận khẩn trương, khối hồng ngọc thứ ba có rồi, như vậy là có thể xem lại giấc mộng ấy rồi… theo tâm tình lên xuống, Liễu Dật theo Cầm bà bà trở về đến đại sảnh dưới lầu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :