Ma Kiếm Lục - Tàn Nguyệt Bi Mộng (272 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 50: BẤT LY BẤT KHÍ, TÌNH TẠI TÂM ...

      người nếu đến lúc còn gì để dựa vào, thường thường trở thành kiên cường. (Cổ Long, ngữ)

      Đại Đao Vương tính thời gian, kiên trì qua hai khắc đồng hồ, Thủy Nhi ắt chạy khỏi phạm vi nguy hiểm, cuối cùng, Đại Đao Vương kiên trì nổi nữa, toàn thân buông lỏng, khuỵu xuống, toàn thân máu me, đầu tóc dựng thẳng, phảng phất như huyết quỷ từ địa ngục ra, nhưng y còn lực khí gì nữa, thậm chí có thể y thoát lực, nam nhi như sắt, tại vô tâm, vô lực, đợi chờ tử thần đến rước…

      Sáu sát thủ đều biết Đại Đao Vương như thế này, sớm muộn cũng thoát lực mà chết, thế nhưng biết đại hán này tại sao lại làm vậy, vì cái gì thà để mình chết cũng cho bọn chúng di động lên trước nửa bước.

      Cũng có lẽ, bọn họ vĩnh viễn biết được, hiểu được, nhưng tại mấy cái này còn trọng yếu nữa, bởi… kiếm lạnh băng, sát thủ vô tình, bọn họ chính dùng danh nghĩa tử thần, tiếp cận cái thân thể giống thân thể của Đại Đao Vương.

      Sáu thanh kiếm đồng thời kích ra, nếu cứ như thế mà đâm vào, thân Đại Đao Vương có nhiều cái tổ ong, vào lúc đó, cho dù viễn cổ đại thần cũng có sức xoay chuyển trời đất nữa.

      “Leng keng…” là tiếng binh khí chạm nhau, Đại Đao Vương nhắm mắt dám tin vào tai mình, mạnh mẽ mở mắt, là ấy… Thủy Nhi.

      Đại Đao Vương muốn nhỏm dậy, nhưng chỉ toàn thân đau đến xé tim, mà đến điểm lực khí cũng có, phảng phất, tại còn cử động được, chỉ là đôi tròng mắt…

      “Phất thiên tiên lăng” phiêu động quanh Thủy Nhi, cả thân người ánh lên dưới trăng, nếu phải vào lúc này ở đây, Đại Đao Vương quả cho rằng chính mình nhìn thấy tiên nữ hạ phàm.

      Thủy Nhi giới bị chầm chậm lui lại, tới gần Đại Đao Vương, chầm chậm ngồi xổm xuống, nâng lấy Đại Đao Vương, nhưng Đại Đao Vương muốn gì đó, lại mở nổi miệng, bởi vì, y điểm lực khí cũng có…

      Đó là nước mắt, là bi thương, là nước mắt của Thủy Nhi, Thủy Nhi nỗ lực lắc đầu : “Ta biết, ngươi bảo ta mực chạy về phía trước, vĩnh viễn, vĩnh viễn được quay đầu, thế nhưng… ta thử qua rồi, ta làm được, vậy.”

      Đại Đao Vương nỗ lực mở miệng : “Ngươi… ngốc , ngươi vốn, có thể, chạy được.”

      Sáu sát thủ cũng ngẩn ra, bọn chúng hiểu, vì cái gì nữ tử này thoát rồi, còn quay lại, chẳng lẽ ta quả sợ chết?

      Thủy Nhi khóc thành cả người nước mắt, như hoa lê dưới mưa, : “Ta vứt bỏ, như quả đây là—mệnh vận, thế chúng ta, chết cùng nhau, tuy ta nghe ngươi , thế nhưng, ta biết, ta làm đúng.”

      sát thủ ở giữa cuối cùng cũng mở miệng, trường kiếm chĩa về hai người, ngoan mà : “Các ngươi mơ mộng nhiều như vậy, có trách hãy trách các ngươi thích quản chuyện rảnh rỗi.”

      Đột nhiên, biết Đại Đao Vương lấy đâu ra lực khí, lớn giọng mắng: “Đánh rắm!” hai chữ theo máu tươi của Đại Đao Vương, cùng lúc phun vào mặt sát thủ đối diện.

      Sát thủ đó muốn động thủ, đột nhiên nghe ở trời truyền lại thanh chấn động như sấm sét: “Đánh rắm… tuyệt, tuyệt. Người giang hồ quản chuyện giang hồ, đây mới là nhiệt huyết nam nhi, thần châu hảo hán, hôm nay gặp hai chữ này của ngươi, Lang Vương để ngươi chết.”

      Thanh vừa dứt, “rào”, luồng gió mãnh nhiên thổi qua giữa mấy người, khi gió tan rồi, người trung niên mặc nho sam màu xám, đầu mang khăn tiêu dao, tay cầm quạt giấy, ra vẻ thư sinh xuất giữa mấy người.

      Đại Đao Vương ngẩng đầu nhìn Lang Vương, nỗ lực mở miệng : “Biết… hả? Lúc, lúc này, thấy được ngươi, là, là lúc duy nhất, duy nhất ta chán ghét, chán ghét ngươi.”

      Lang Vương “Phạch” tiếng, bung cây quạt giấy ra, nhìn Đại Đao Vương, cười : “ là nhân sinh hà xứ bất tương phùng a, Đại Đao Vương, ngươi mang lại cho ta nhiều kiến thức a, mấy tháng ngắn ngủi như vậy, bên thân có mĩ nữ, còn có danh kiếm, mà lại còn chơi cái kiểu tóc động lòng đó nữa, đúng rồi, làm sao chơi nó, cho ta biết, ta cũng chơi ngay kiểu tóc đó.”

      Thủy Nhi ở bên vội : “Ngươi là loại người gì vậy? muốn chết rồi, ngươi còn ở đó trêu đùa nữa.”

      Lại sáu sát thủ cũng bị xuất đột nhiên lường trước này dọa cho nhảy dựng, trong nhất thời đánh giá người này…

      Lang Vương nhìn Thủy Nhi : “Ngươi rất quan tâm đến chuyện sống chết của ? Nhìn bộ dạng thế này, lẽ ra phải sớm ngất rồi… à, đúng, đúng, nghĩ ra rồi, Đại Đao Vương có phải muốn thấy ta giết chết mấy tên này?”

      Đại Đao Vương , chỉ vô lực gật đầu, nghĩ đến thứ cuối cùng còn chi trì Đại Đao Vương, lại là cừu hận.

      Lại lúc này, sát thủ : “Ngươi là tên nào, lại dám quản chuyện của Ám môn?”

      Chính vào lúc này, mắt phải của Lang Vương bỗng biến thành u lục sắc, ánh sáng màu lục đó vừa lóe ra, Lang Vương dùng tốc độ mà người thường vô pháp tin được, vung tay trái, “Rắc” tiếng, ngón tay giữa của Lang Vương xuất loan đao màu trắng dài hơn hai xích, với nó mà gọi là loan đao, bằng gọi là móng vuốt.

      Ánh sáng màu trắng chớp qua trước mắt sáu người, Lang Vương buông tay trái, thong dong phe phẩy quạt, : “Các ngươi xứng chuyện với ta, bởi vì các ngươi chỉ là công cụ.”

      Sáu cặp mắt dám tin của sát thủ nhìn Lang Vương, bọn chúng cũng hề lại, bởi vì, luồng sáng trắng vừa qua, cắt đứt yết hầu bọn chúng.

      Nhìn sáu sát thủ chết , Đại Đao Vương cuối cùng cũng nhắm mắt lại, ngã xuống…

      Thủy Nhi dám tin, dụi dụi mắt mình, bối rối hỏi: “Ngươi là ai? Đương kim lục đại kiếm giả có ai giống như ngươi.”

      Lang Vương nhìn Thủy Nhi : “Ta chỉ là người rảnh rỗi, cùng dạng với Đại Đao Vương, là người thích quản chuyện rảnh rỗi, nếu quả ngươi muốn Đại Đao Vương chết, thế hãy vác , theo ta… đừng hỏi thêm gì nữa.” xong, xoay người về phía trước, nhưng vào sát na xoay người ấy, Lang Vương nhìn thấy Thủy Nhi nỗ lực vác thân thể to lớn thế, trong lòng cười thầm…

      Mồ hôi từng giọt xuống, nhưng Thủy Nhi buồn, eo hơi cong xuống chút, Thủy Nhi với chính mình, nhất định phải kiên trì. Cuối cùng, Lang Vương dừng lại bên ngoài tòa phá miếu, : “Trước tiên hãy thả xuống , nghỉ ngơi . Ta lại chữa trị cho .”

      Thủy Nhi vào trong phá miếu, đặt Đại Đao Vương xuống, cuối cùng, cũng đứng nổi nữa, cũng ngất theo Đại Đao Vương, thân Thủy Nhi vốn thụ trọng thương, chỉ là cảm động với Đại Đao Vương, mới khiến mực kiên trì, là niềm tin ấy, khiến vứt bỏ, tại, cuối cùng đến nơi an toàn, cũng kiên trì nổi nữa…

      Lang Vương phe phẩy cây quạt giấy : “Nha đầu đáng thương…”

      Lang Vương chầm chậm qua, phân hai người ra hai bên, sau đó rút từ người ra cái gói màu trắng, cái gói màu vàng, mặt mở chúng ra, mặt tự với mình: “Đại Đao Vương này, may mà gặp được kim châm của ta, nếu thần tiên cũng cứu sống được ngươi, còn có nha đầu ngốc ấy, ngân châm cứu ngươi a.”

      Lang Vương tấn tốc dùng kim châm, ngân châm cắm vào thân hai người, thân thể Thủy Nhi có phản ứng gì, nhưng xem Đại Đao Vương, mỗi cây kim màu vàng cắm vào, ánh sáng màu vàng thân lại mạnh lên chút, sau khi cắm xong, thân thể Đại Đao Vương lại phát xuất ánh sáng màu vàng kim, lại chiếu đến phá miếu như Phật môn thánh địa.

      Lang Vương vỗ vỗ tay : “Cái thủ pháp “Phật hải chi quang” này thế mà Thánh sơn học được, nhiều ít năm rồi, nhìn lại lần này cuối cùng cũng sử dụng, chỉ đáng tiếc kim châm của ta còn phải luyện thêm, lỗ nặng rồi…”

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 51: THẤT NGUYỆT LƯU HỎA, HUY KIẾM TRẢM ...

      Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ, tình cừu nan khước, ân oán vô tận (người trong giang hồ, tự chủ được, tình thù khó chối, ân oán dứt (Cổ Long, ngữ)

      Qua vài ngày công phu, vết thương của Thủy Nhi chậm chạp liền miệng lại, với trợ giúp của ngân châm, nội thương bình phục ít nhiều, chỉ là Đại Đao Vương vẫn còn trong trạng thái hôn mê, vẫn chưa hề mở mắt!

      Thủy Nhi sau khi hỏi Lang Vương, mới biết Đại Đao Vương bị thương quá nặng, chảy quá nhiều máu, ít nhất cũng phải nửa tháng mới có thể tỉnh lại, tại chỉ có thể dựa vào kim châm duy trì sinh mệnh của y…

      Lang Vương phe phẩy quạt, quay đầu lại : “Thế nào mà bọn ngươi chỉ có hai người thôi?”

      Thủy Nhi đáp: “Còn có Liễu công tử, chỉ là y chạy trước, biết tại thế nào rồi?”

      Lang Vương đột nhiên khép quạt lại : “Hỏng rồi, tiểu tử ngốc này…” Lang Vương trong lòng có dự cảm bất hảo, Liễu Dật có thể so với Đại Đao Vương còn thảm hơn…

      Lại Liễu Dật hôm đó thấy tình huống hay, bèn quyết định chia nhau chạy, đợi đến khi mấy sát thủ này buông tha rồi, mới tập hợp ở phá miếu ngoài ba mươi dặm, thế là, kể gì nữa, vận khởi quyết chữ “tật” trong “ toàn cửu ảnh”, co cẳng chạy .

      Trong lúc vội vàng cũng nhận phương hướng, sau khi chạy đoạn lộ trình, Liễu Dật mới phát chính mình chạy về Lạc Tuyết trấn, quay đầu nhìn lại thấy sáu sát thủ đuổi gấp phía sau.

      Liễu Dật phẩy cây quạt giấy, ngầm : “Nguy hiểm a! Thế nào mà đuổi xa thế này!” cũng nghĩ nhiều, Liễu Dật triển khai quyết chữ “tật” xông vào trong trấn… Tuy là đêm khuya, thế nhưng những người lại còn ít, nhìn lại Lạc Tuyết trấn này quả phải là phồn hoa như nhau.

      Sáu sát thủ gia tăng tốc độ, đuổi theo…

      Liễu Dật mặt chạy nhanh, mặt la lớn: “Nhường đường, nhường đường! Xin lỗi, nhường đường!” con đường gà bay chó nhảy, người ngửa ngựa lật, nhân lúc hoảng loạn, Liễu Dật kể gì nữa, xông thẳng vào “Tân tích nguyệt tửu lâu”, thầm : “Lạc Tuyết trấn to thế này, ta tùy tiện chọn gian phòng nấp vào, ta xem các ngươi làm sao mà tìm.”

      Nghĩ nghĩ, chân Liễu Dật lại hề ngừng, xông thẳng lên phòng ở lầu ba, đẩy mấy cửa ở cạnh hành lang, đều khóa trái cả, tới sau Liễu Dật gấp rút, cũng đẩy cửa, đẩy cửa sổ cái, trực tiếp theo cửa sổ nhảy vào…

      Thơm a… trong phòng này lại toàn mùi hương hoa, chính vào lúc này, dưới lầu truyền lại thanh : “Lục từng gian , ta vừa thấy tiểu tử chạy vào trong.”

      Liễu Dật vội vã, nhìn quanh cái, giường, bàn, tủ, bình phong, đúng, phía sau bình phong, Liễu Dật chẳng kể gì nữa, mạnh mẽ chạy vào sau bình phong, trước mắt xuất thùng gỗ lớn tỏa ra hơi nóng, đây là thùng dùng để tắm gội.

      Liễu Dật chạy qua, giơ chân lên, nhảy ngay vào…

      “Ào” tiếng, Liễu Dật chợt cảm giác sau thân có vật gì từ trong nước chui ra, chỉ nghe giọng nữ tử băng lãnh : “Ngươi là ai?”

      Nguyên lai, trong thùng tắm tịnh phải là có người, chỉ là người này trước đó nổi lên mặt nước, mà Liễu Dật ngốc lại cho rằng có người, xông luôn vào.

      Liễu Dật bối rối quay đầu lại, vội vã giải thích: “Tôi…” sau chữ tôi tựa hồ còn lời gì nữa, tịnh phải ra, mà căn bản quên định gì, thậm chí— thể hô hấp.

      Nữ tử đối diện, xích lõa xuất trước mắt Liễu Dật, mày liễu, mắt hạnh, sống mũi cao, mặt trái xoan, hai má đỏ bừng, da có chút đen đúa, nhưng thân thể lại lồi lõm đúng chỗ, gọi là thân vóc ma quỷ cũng quá phận, thiếu nữ toàn thân thấm đẫm cổ thanh hương hoạt bát khí tức, nhưng trong ánh mắt băng lãnh ấy chôn giấu bớt vài phần.

      Hắc nương nhìn lên nhìn xuống đánh giá Liễu Dật, mắt hạnh giận dữ trừng lên, hỏi: “Nhìn đủ chưa?”

      Liễu Dật trực giác lắc đầu : “Chưa!”

      Hốt nhiên, nghe thấy bên ngoài phòng có tiếng người lớn: “Chỉ còn gian phòng này chưa lục thôi, tiến vào xem!”

      Chính vào lúc này, bên cạnh hắc nương xuất thiếu nữ, thanh sam trường kiếm, tóc dài khoác áo choàng, khuôn mặt dễ coi, khi thiếu nữ đến Liễu Dật cũng trong thùng tắm, dường như vạn phần kinh ngạc, nhưng lại vấn đề khác: “Tôn chủ, người bên ngoài là ám môn sát thủ, xem ra muốn giết… ta.”

      Hắc nương nhìn lên nhìn xuống đánh giá Liễu Dật, : “ thư sinh lại bị ám môn truy sát, nhìn lại cũng phải là thư sinh bình thường, Sương Nhu, canh sáu sát thủ bên ngoài .”

      Thiếu nữ được gọi là Sương Nhu gật đầu : “Vâng, tôn chủ” liền bước ra ngoài cửa…

      Liễu Dật bối rối chuyển thần lại, : “Cảm, cảm, cảm ơn, , nương.”

      Hắc nương nhìn Liễu Dật cái, ngữ khí bình hòa, lại thập phần băng lãnh : “Nhìn đủ chưa? Định giải quyết thế nào đây?”

      Liễu Dật lắc lắc đầu, lại mạnh mẽ gật gật đầu, : “Đủ rồi, đủ rồi, mau xoay người lại .”

      Chỉ nghe “ùm” tiếng nước bắn tung tóe, sau đó lại bình tĩnh lại, vào lúc có tiếng nào, Liễu Dật có chút sờ thấy bờ, hốt nhiên nghe “A…” tiếng kêu thảm, Liễu Dật thầm : “Chẳng lẽ Sương Nhu đó đem sáu sát thủ giết rồi? Lợi hại thế này, bọn họ rốt cuộc là lai lịch thế nào?”

      Chính vào lúc Liễu Dật nghi ngờ, phía sau truyền lại thanh của hắc nương, : “ tại ngươi có thể quay đầu lại rồi, nhân đây giới thiệu luôn, nương vừa bị ngươi nhìn có thể xưng hô là, Thất Nguyệt.”

      Liễu Dật chậm chạp quay đầu lại… trước mắt lại sáng lên cái, lúc nãy vừa hoảng vừa loạn, lại chú ý hình dáng nữ tử này. Nữ tử trước mắt, tóc đen chưa khô, còn có giọt nước, người mặc kình trang màu ám hồng, đem cả thân thể lung linh ưa nhìn bày ra trước mắt Liễu Dật, bộ đồ màu ám hồng này có tay áo dài, nhưng nữ tử lại dùng đồ bảo vệ cổ tay màu tím thay thế, cho dù là y phục, nhưng cái gọi là “y phục” này chỉ che giấu những bộ vị trọng yếu.

      thanh trường kiếm màu tím rủ xuống giữa eo, áo khoác ngắn tay bên ngoài choàng từ vai phải sang dưới nách trái, đôi chân đẹp dài ngoẵng che đậy gì, chỉ mang đôi ủng da trâu tới đầu gối, tuy da có hơi đen thui, nhưng thân ăn mặc lại có mị lực ra được, bất quá còn tốt, may mắn có áo khoác che phủ toàn thân.

      Nhìn trang bị, tịnh phải Trung Nguyên nữ tử, thế nhưng… Liễu Dật lại cảm thấy cách ăn mặc này thập phần dễ coi, tuy trong mắt đại chúng lại cho rằng nữ tử này thương phong bại tục!

      Thất Nguyệt nhìn Liễu Dật ngẩn ra đó, tay phải đột nhiên chuyển động, rút trường kiếm ra, đạo ánh sáng màu tím chớp lên, thùng gỗ bị trường kiếm chẻ ra, “Ào” tiếng, nước chảy đầy sàn, Liễu Dật mạnh mẽ kinh tỉnh, kêu lên: “ thế này hại chết người đó.”

      Thất Nguyệt chầm chậm thu tử sắc trường kiếm về trong eo, đồng thời thuận miệng : “Ta muốn kêu ngươi tỉnh lại, còn cho rằng ngươi trở nên đần độn cơ.”

      Liễu Dật bối rối rút cây quạt giấy ra, cong eo : “Có lỗi, có lỗi, cảm ơn Thất Nguyệt nương tương cứu, tại hạ Liễu Dật, còn có chuyện gấp, cáo từ.”

      Chính vào khắc Liễu Dật chuyển thân, đạo ánh sáng màu tím quẹt qua yết hầu , Liễu Dật cảm thấy mát mát, còn có chút đau, đưa tay lên sờ, phát cổ lại có đạo vết thương róc rách, may là sâu, bằng cắt đứt yết hầu, cái mạng ấy quả tiêu rồi.

      Liễu Dật bối rối quay đầu lại, chỉ thấy Thất Nguyệt cầm cái khăn vải màu xám lau chùi vết máu kiếm, nhàng : “ , đây là nhà của ngươi à? Nhìn xong bản nương lưu lại chút gì sao?”

      Liễu Dật bối rối lắc đầu : “Thất Nguyệt nương, tôi tại thân chỉ có ít bạc vụn, tiền bạc đều ở người huynh đệ của tôi.”

      Đột nhiên, cây kiếm màu tím của Thất Nguyệt lại lần nữa chĩa vào cổ Liễu Dật, : “Ta cần cái mạng của ngươi.” xong, trường kiếm bèn vung xuống…

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 52: NINH TỬ BẤT THÚ, TỐI ĐỘC PHỤ ...

      Chỉ cần là người, liền là người bình đẳng, ai cũng có quyền cướp tôn nghiêm và sinh mệnh của người khác. (Cổ Long, ngữ)

      “A…” tiếng kêu thảm thống khổ.

      Nhưng hiển nhiên tiếng kêu này phải của Liễu Dật, bởi vì Liễu Dật đứng đối diện với Thất Nguyệt, nhìn cây kiếm lạnh băng, Thất Nguyệt vừa động thủ thu hồi cây kiếm, lại lần nữa thả về eo.

      Liễu Dật hốt nhiên phát vấn đề, nữ tử này tựa hồ so với mình còn cao hơn ít, chẳng lẽ là dị chủng?

      Câu hỏi của Thất Nguyệt tịnh có chút biểu tình nào: “Cái gì vậy, Sương Nhu?”

      Lúc này, thanh ngoài cửa : “Bẩm tôn chủ, là hai thám tử của Thần Môn, Sương Nhu xử lý xong người của ám môn phát bọn họ ở cửa nghe trộm.”

      Sắc mặt Thất Nguyệt biến đổi cái, vội hỏi: “Thế người của Thần môn đâu? Có giết hết ?”

      Sương Nhu ngừng lại, hồi đáp: “Giết chết người, người kia thụ thương chạy mất.”

      Thất Nguyệt giẫm mạnh cái ủng da trâu, bực bội : “Cái đồ đáng chết.”

      Liễu Dật vội hành lễ : “ nương, nếu giết tôi, thế Liễu Dật muốn cáo từ rồi, bằng hữu có thể đợi gấp.” sau khi xong, tỏ ra cũng có chút nôn nóng.

      Thất Nguyệt nhìn vẻ nôn nóng của Liễu Dật, mắt hạnh liếc cái, : “Chẳng lẽ cho rằng ta dám giết ngươi?”

      Liễu Dật vội cúi đầu : “Lẽ ra, lẽ ra, là tiểu sinh thất lễ trước, tịnh cho rằng nương dám giết tôi.”

      Thất Nguyệt nhìn bộ dạng gấp rút của Liễu Dật, tựa hồ quả có việc, nhưng lại thể tha cho người trước mắt này, lạnh nhạt : “Ta cho ngươi hai con đường, thứ nhất, là chết, thứ hai, là thành thân với tôi.”

      Liễu Dật bối rối phe phẩy cây quạt, : “Lựa chọn thứ nhất này, tôi khẳng định dám đáp ứng, tại hạ chỉ là kẻ phàm phu tục tử, chạy thoát khỏi ham muốn hồng trần, tự nhiên đối với hồng trần đầy quyến luyến, thể coi sống.”

      Thất Nguyệt nhìn Liễu Dật, hỏi: “Thế ngươi chọn con đường thứ hai? Hãy lấy ta !”

      Liễu Dật càng phẩy quạt gấp hơn, : “Cái này càng thể, vạn lần thể, tiểu sinh có vợ chưa cưới rồi, làm sao cưới được, còn chờ ơn thứ ba của nương, tha tiểu sinh cái, hoặc giả nương xuống dưới lầu kiếm người khác mà lấy, lúc này là tuyệt vời!”

      Thất Nguyệt tấn tốc bạt xuất trường kiếm, tức giận : “Thư sinh chết tiệt, ngươi xỏ ta, làm như bản tôn chủ cầu ngươi lấy ta! Hôm nay ta phải lấy cái đầu của ngươi!”

      Hốt nhiên, cửa bị mạnh mẽ mở ra, Sương Nhu chạy vào : “Tôn chủ! thể…”

      Thủy Nhi tức giận hỏi: “Có gì mà thể?”

      Sương Nhu chạy tới bên cạnh Thất Nguyệt, giọng : “Tôn chủ, việc này bị thám tử của Thần môn nhìn thấy, phải như giang hồ này đồn mười, mười đồn trăm, chuyện xấu đồn ngàn dặm, như quả giết chết thế này… e rằng tôn chủ giữ được danh tiết.”

      Thất Nguyệt buông kiếm, dẫm chân cái, tức giận : “Người của Thần Môn nếu dám lung tung, Thất Nguyệt thề san bằng núi Côn Luân.”

      Sương Nhu : “Đó chỉ là lời lo lắng hay, bất quá chủ ý vừa rồi của tôn chủ phải là diệu kế, chỉ cần tôn chủ với thành thân, người của Thần môn dù có ngàn miệng cũng thể sỉ nhục tôn chủ nửa điểm danh tiết.”

      Thất Nguyệt nhìn Sương Nhu, lại nhìn Liễu Dật, tức giận : “Ngươi cũng mới vừa nghe đó, thư sinh này thà chết cũng chịu lấy ta, còn có thê thất, chẳng lẽ ta đường đường Ma môn tôn chủ lại lấy được người? Chuyện này truyền ra càng là đề tài để cười đó.”

      Liễu Dật nghe được, nghĩ thầm: “Tôn chủ của Ma môn? Ma chủ là Ngạo Thiên, ấy chắc là con của Ngạo Thiên, Ngạo Thất Nguyệt? Hỏng rồi, thế nào lại **ng chạm với người của Ma môn, người của Ám môn đều **ng chạm ít, người của Ma môn thế nào lại tới, chẳng lẽ trời quả muốn diệt Liễu Dật ta sao?

      Chính vào lúc này, lại thấy Sương Nhu nhanh chóng xoay quanh bên cạnh Liễu Dật, rồi trở về cạnh người Thất Nguyệt, : “Tôn chủ, Sương Nhu biện pháp tốt, lại có thể khiến người giang hồ còn tin vịt, cũng có thể khiến thư sinh này từ nay biến mất.” hiển nhiên, Sương Nhu sợ Liễu Dật chạy, phong bế huyệt đạo của .

      Thất Nguyệt lượm trường kiếm lên, ngạc nhiên nhìn Sương Nhu : “Là biện pháp tốt gì, mau nghe coi.”

      Sương Nhu rút ra bình tròn bằng bạc, : “Thuốc này tên là “Xuyên Trường”, uống vào có thể khiến người thủng ruột mà chết, nếu đắp lên miệng vết thương, có thể khiến cho vết thương vĩnh viễn liền miệng, cho đến máu me chảy hết mà chết.”

      Ngừng chút, Sương Nhu rút từ eo ra cây chủy thủ dài nửa xích, chầm chậm bước đến bên cạnh Liễu Dật, lôi ngón tay giữa bên phải của Liễu Dật lên, nhàng quẹt cái, đạo tiên huyết chảy xuống, Sương Nhu nhìn nhãn thần Liễu Dật có chút sợ hãi, lại lấy ra cái bình bạc đó, giọt chất lỏng trong suốt như nước, lên vết thương nơi ngón tay Liễu Dật…

      Sương Nhu về bên cạnh Thất Nguyệt, cười : “Trước kia tôi làm thế này, người thế này chết cần hai thời thần, có thống khổ gì, mà lúc máu chảy hết có vết thương nào, cho nên có thể là thiên tai, hoặc là dị bệnh.”

      Thất Nguyệt hốt nhiên cười, gật đầu : “Ta minh bạch rồi, sau khi ta và bái đường, liền có thể chết. Ta chỉ cần phu quân bị bệnh chết, như thế đúng là lưỡng toàn kì mĩ, có lời đồn đại nào.”

      Sương Nhu cong eo cái, : “Tôn chủ, thánh minh.”

      Thất Nguyệt nhìn Liễu Dật, dùng thân kiếm nâng mặt Liễu Dật lên, mị cười : “Nhìn xem phu quân đáng thương này, sau hai thời thần biến mất tại thế giới này, chậc, chậc, là đáng thương.”

      Liễu Dật giận dữ nhìn Thất Nguyệt, như quả ánh mắt có thể giết người, thế mười Thất Nguyệt đều chết dưới ánh mắt của Liễu Dật, Thất Nguyệt nghiêng đầu nhìn Liễu Dật, : “Muốn lắm hả?” xong, trường kiếm điểm liên tiếp hai bên yết hầu Liễu Dật.

      Liễu Dật ho mạnh cái, : “Ta đáng thương, đáng thương là các ngươi, các ngươi mỗi người đều tự xưng là ma tộc chính thống, thủ tọa Ma môn, nhưng từ chỉ biết giết người, mưu hại người, các ngươi nghĩ coi chính mình nhiều năm như vầy, có thu hoạch gì, làm qua chuyện gì khiến mình vui vẻ chưa? Ha ha ha!”

      “Liễu Dật tuy chỉ là người bình thường, nhưng hai mươi năm qua, ta sống đầy đủ, ngắm hoa nghe mưa, uống rượu say mèm, bên cạnh ta còn có bằng hữu, có huynh đệ, chúng ta cùng qua mưa gió, cùng trải qua khó khăn trong đời người, biến thành quen thuộc, Liễu Dật độc, Liễu Dật có Cát Lợi Nhi, các ngươi có biết cái gì là ? Mười mấy năm, các ngươi cũng có lẽ cái gì cũng biết, chỉ là công cụ, công cụ giết người, các ngươi đáng thương, đáng cười, khiến người ta…”

      “Câm miệng!” Thất Nguyệt nghe nổi nữa trường kiếm vung lên, phong bế huyệt đạo của Liễu Dật, thuận tay : “Sương Nhu, chuẩn bị đồ cưới, trước khi chết, ta muốn cùng bái đường.” xong, xoay người

      Sương Nhu nhìn Thất Nguyệt mất, lại đến bên cạnh Liễu Dật, nhìn Liễu Dật, lạnh lùng : “Ta cũng muốn lắm, thế nhưng, mệnh vận sớm chú định con đường ta phải , phải do ta chọn lựa.” xong, xoay người ra ngoài.

      Liễu Dật nhìn hai người, trong lòng đau khổ, nghĩ bụng: “Mệnh vận nắm trong tay các ngươi, bất kì ai đều có lựa chọn, như quả ngươi có dũng khí rời khỏi Ma môn, liền có thể thoát khỏi mệnh vận…

      Vào lúc lâu nữa dương cách trở, Liễu Dật hốt nhiên nghĩ đến Cát Lợi Nhi, ta tại thế nào nhỉ? Thời gian qua có tốt ? Nghĩ lại, Liễu Dật hốt nhiên nghĩ đến bao giờ, bao giờ mới có thể mang Cát Lợi Nhi đến chân trời góc bể, cùng nhìn mặt trời mọc lặn, cùng trôi theo dòng nước, cùng nhìn trăng đuổi theo sao, cùng gió thổi bọt biển… đó là mộng sao? Liễu Dật có chút mơ hồ.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 53: THIÊN NHAI HẢI GIÁC, VÔ LỰC ĐÍCH ...

      Vận khí cũng phải là từ trời rơi xuống, người nếu mỗi lần đều nắm bắt được cơ hội, vận khí của nhất định vĩnh viễn đều rất tốt. (Cổ Long, ngữ)

      “Bẩm Tôn chủ, mọi thứ chuẩn bị xong, chỉ cần thay đồ cưới nữa thôi.” Sương Nhu bẩm dưới ánh trăng.

      Thất Nguyệt trường kiếm đeo sau lưng, đứng thẳng đuột dưới trăng, nguyên lai đây là nóc của “Tân tích nguyệt tửu lâu”. Thất Nguyệt hỏi: “Bao lâu rồi?”

      Sương Nhu tính toán rồi : “Nhanh thôi, mới nửa thời thần, tại bái đường, xong việc nhất định chết rất nhanh.”

      Thất Nguyệt ngẩng đầu : “Nhu Nhi, ngươi chúng ta có phải quả rất đáng thương?”

      Sương Nhu ôm kiếm cái : “Tôn chủ, đừng nghe lời tên thư sinh ngốc ấy, chỉ muốn chọc giận tôn chủ.”

      Thất Nguyệt lắc lắc đầu : “Cũng có lẽ, lời thư sinh ấy hoàn toàn đúng.”

      Sương Nhu an ủi : “Tôn chủ, bất tất thương tâm, Ma chủ phải đáp ứng tôn chủ rồi sao? Từ đây trở , tôn chủ muốn làm gì bèn có thể làm nấy, hãy vui vẻ , đem những chuyện trước đây quên hết , bắt đầu cái mới.”

      Thất Nguyệt gật gật đầu, : “Ừm, tốt, chúng ta trước hết hãy làm xong vụ này .” xong, chuyển người nhảy cái, nhàng rơi xuống đất.

      Nhưng khi Sương Nhu mở cửa ra, mãnh nhiên phát trong phòng trống trơn, thư sinh ngốc ấy lại có ở đó.

      Thất Nguyệt nhìn vết máu mặt đất, : “Dò theo vết máu, nhất định chạy chưa xa.”

      Sương Nhu gật gật đầu, theo Thất Nguyệt đuổi ra bên ngoài…

      Lại , bên cạnh gian phòng ban nãy, trong gian phòng, có nam nữ…

      Nam ăn mặc theo lối thư sinh, đầu quấn khăn tiêu dao, phải Liễu Dật là ai! vô lực nằm giường, sắc mặt có chút nhợt nhạt, cho thấy mất máu quá nhiều! Nữ thân mặc toàn màu lam, giữa eo mang cái váy màu trắng tinh, lại còn mang loan đao hình bán nguyệt, đầu quấn vải buồm màu bạch lam, chỉ có bên tai mang cái dây xích bạc , đây chính là Miêu cương Cát Lợi Nhi.

      Cát Lợi Nhi từ đó tới giờ ngơ ngẩn ở trong nhà, nhưng từ đó tới giờ có tin tức gì của Liễu Dật, trong lòng cấp thiết, bèn theo đường của Liễu Dật, thăm dò suốt, cuối cùng tìm đến Lạc Tuyết trấn, lúc vào trấn khuya phi thường, đường cơ hồ còn người nữa, muốn đến “Tân tích nguyệt tửu lâu”, phát Sương Nhu chuẩn bị ít đồ cưới, xem ra có người kết hôn, nhất thời hứng thú, bèn lén vào phòng.

      Cát Lợi Nhi lúc đó vậy mà có biến hóa ghê gớm, trừ mỗi ngày làm cơm, hái thuốc ra, phần lớn thời gian là luyện ít đạo thuật do tinh linh Na Lan dạy cho, Na Lan thân thể Cát Lợi Nhi tương đối hư nhược, thích hợp luyện đạo thuật.

      Cát Lợi Nhi trong lúc dùng “ thân phù” cứu được Liễu Dật ra, bất quá phải thừa nhận là vận khí của Cát Lợi Nhi tốt, phải biết, “ thân phù” tuy hay, nhưng gặp người công lực cao hơn mình, “ thân phù” căn bản vô dụng!

      Cát Lợi Nhi muốn ly khai ngay, sau đó nghĩ Liễu Dật hôn mê, như quả tại mình chạy , nhất định bọn họ phát , khẳng định đuổi kịp, thế là Cát Lợi Nhi đột phát ý hay, chỗ nguy hiểm nhất, chính là chỗ an toàn nhất, bèn đem Liễu Dật đặt vào phòng mình vừa thuê bên cạnh, sau đó dưới giúp đỡ của “ thân phù”, dùng ít máu, làm ra vẻ chạy trốn ra phía ngoài…

      Cát Lợi Nhi nhìn Liễu Dật hôn mê giường. cầm máu ở vết thương , nhưng quá muộn, mất quá nhiều máu, có thể chết bất cứ lúc nào, dù cho Cát Lợi Nhi là con nhà danh y, cũng thể làm tăng lượng máu của . Xem ra chiêu này của Ma môn là độc.

      Cát Lợi Nhi ngồi xổm bên giường, nhìn Liễu Dật hôn mê, cảm giác duy nhất chính là đau lòng, rất đau, Cát Lợi Nhi với Liễu Dật: “Thư sinh, ngươi sao lại ngốc thế, ngươi đáp ứng ta chẳng phải có chuyện gì rồi sao? Vì cái gì mà ngốc thế?”

      Liễu Dật chậm chạp mở mắt ra, nhìn Cát Lợi Nhi, hỏi: “Là à? Cát Lợi Nhi.”

      Cát Lợi Nhi vội gật đầu, tựa lại gần hơn chút, : “Là tôi, là Cát Lợi Nhi.”

      Liễu Dật vô lực duỗi tay ra, nhàng đặt lên mặt Cát Lợi Nhi, cười : “Hạc Đỉnh Hồng tuy đẹp… lại là tuyệt độc chi vật… ma nữ xinh đẹp… nhưng lại là lòng dạ rắn rết. Chỉ biết Liễu Dật trong lòng khắc ghi con người… làm sao còn có thể dung người khác?” tiếng tuy rất , lời lẽ lại thập phần kiên định.

      Cát Lợi Nhi vội nắm tay Liễu Dật, bi thương : “Thư sinh, ngươi ngốc.”

      Liễu Dật dùng hết khí lực có, mở mắt, giọng : “Kiếp này… điều đáng tiếc lớn nhất, chính là thể cùng, Cát Lợi Nhi, , đến chân trời góc bể, cùng vọng nguyệt truy tinh, cùng hoa hải xuy phong…”

      Mỗi chữ dừng lại, nghe lời hứa vô lực của Liễu Dật, tim Cát Lợi Nhi máu, cũng chịu được nữa, : “Đừng, đừng nữa, Cát Lợi Nhi tại rất hạnh phúc. Đừng nữa.”

      Liễu Dật nhìn Cát Lợi Nhi, nỗ lực nhìn, tựa hồ, chớp mắt nữa xa nhau, tựa hồ, chớp mắt chính là vĩnh viễn.

      Cát Lợi Nhi nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Liễu Dật, miễn cưỡng cười : “Thư sinh trong lòng có “Tình cổ” của Cát Lợi Nhi, thư sinh mà chết, Cát Lợi Nhi theo, vĩnh viễn, vĩnh viễn khiến chúng ta rời bỏ, đến tận cùng của thế giới này, tốt chứ?”

      Liễu Dật ra lời, biểu đạt duy nhất, chính là lệ ở khóe mắt, hạnh phúc là ngắn ngủi, nhưng, những gì đầy đủ, Liễu Dật rất hài lòng, bởi vì có hạnh phúc, có tình của Cát Lợi Nhi, buông tay, giữ chặt, hốt nhiên, Liễu Dật cảm thấy mình có tất cả, lâng lâng, lâng lâng…

      Cát Lợi Nhi cảm giác tim mình rất đau, đau, phảng phất mất tất cả, thế giới hốt nhiên biến đổi khiến người ta ngờ tới được, Cát Lợi Nhi mạnh mẽ ôm lấy Liễu Dật, : “Thư sinh, đừng ngủ, cầu xin ngươi, đừng ngủ, xin ngươi đừng ngủ…”

      “Ôi… là làm cho người ta cảm động, nếu trời có tình, trời cũng già, dù là vĩnh hằng, như quả muốn cứu , ta cũng có biện pháp, biết ngươi có dám thử ?” là Na Lan trong não Cát Lợi Nhi.

      Cát Lợi Nhi vội ngồi dậy hỏi: “Biện pháp gì?”

      Na Lan : “Ngươi có nghe đến “độ huyết” chưa?”

      Cát Lợi Nhi lắc lắc đầu : “ biết.”

      Na Lan giải thích tiếp: “Cần phải cắt cổ tay hai người các ngươi, ngươi đem nửa phần máu của mình truyền cho , nhưng cách này xác suất thành công cũng lớn lắm, bởi vì hai loại máu có thể dung hợp.”

      Cát Lợi Nhi nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Liễu Dật, nhàng : “ quản có thành công , chút hy vọng, ta cũng phải thử, cho dù thiên thần khiến Cát Lợi Nhi chết, chỉ cần có thể đổi lấy tính mạng của thư sinh, Cát Lợi Nhi cũng hối hận.”

      Na Lan thở dài hơi, : “Ui, si tình thế này, chẳng trách có mối duyên ba đời…” thanh càng lúc càng , cuối cùng có động tĩnh gì hết.

      Cát Lợi Nhi lại để ý nghe, tâm thần hoàn toàn đặt thân Liễu Dật, cuối cùng, mang Liễu Dật di chuyển ra bên ngoài, sau đó, chính mình nhàng nằm xuống, tay trái nắm lấy tay phải Liễu Dật, tiếp đó, rút ra cây loan đao của

      Tất cả, là bình tĩnh như thế, vầng trăng bên ngoài vẫn chiếu cả Lạc Tuyết trấn, gió dưới trăng vẫn phiêu động cùng mây, thế nhưng, trường khảo nghiệm kỳ tích, chính triển khai trong lòng đôi thiếu nam thiếu nữ này…

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 54: DUYÊN DIỆT DUYÊN KHỞI, TOÁI TÂM TÌNH ...

      Nước biển tuy xanh biếc, đáng , nhưng người chết khát mặt biển, rất có thể nhiều hơn người chết khát sa mạc. (Cổ Long, ngữ)

      biết là lúc nào, biết là chỗ nào, Liễu Dật mở mắt ra, cảm giác duy nhất là đạo dương quang ấm áp chiếu lên người, ấm áp, ấm áp, chính trong khắc ấm áp ấy, Liễu Dật biết chính mình chưa chết, bởi vì chỗ đó có ánh mặt trời!

      Liễu Dật nỗ lực muốn bò dậy, thế nhưng, thân thể lúc này quá hư nhược, , chảy quá nhiều máu, sau khi giãy giụa, thể nằm xuống lại, nhàng động tay phải, Liễu Dật phát có chút đau, cúi đầu nhìn, cổ tay của mình, lại có đạo vết máu sâu, Liễu Dật biết đây là vết thương vào lúc nào, nhưng tại còn chảy máu nữa.

      Chính vào lúc này, Cát Lợi Nhi mở cửa tiến vào…

      Liễu Dật nhìn Cát Lợi Nhi, vẫn toàn thân mặc bộ đồ người Miêu màu lam, đầu mang đồ trang sức đáng , ở eo giắt thanh loan đao, chỉ là… sắc mặt nhợt nhạt, làn môi mỏng manh có huyết sắc nào, nhưng trong ánh mắt lại lộ vẻ kiên định.

      Cát Lợi Nhi nhìn Liễu Dật cái, cao hứng : “Thư sinh, ngươi tỉnh rồi, ta biết ngươi sao. , nếm thử cháo hạt sen của ta, rất ngọt, rất đáng ăn đấy.” hiển nhiên, Cát Lợi Nhi đến cũng rất khó khăn.

      Quả nhiên Cát Lợi Nhi bưng cháo trong tay đặt lên bàn, sau đó ngồi xuống cạnh giường, vất vả đỡ Liễu Dật dậy, : “Thư sinh, ta nấu bữa cháo sáng to, ngươi nhất định phải ăn…” còn chưa xong, Cát Lợi Nhi hốt nhiên ngã ra trước, cũng ra hết được.

      Liễu Dật nhìn Cát Lợi Nhi ngã sấp vai mình, ta ngất rồi, nhìn tay trái Cát Lợi Nhi nắm cổ tay mình, cũng có vết thương sâu như vậy, hốt nhiên, trong não Liễu Dật nổ vang tiếng, phảng phất như bị sét đánh, nguyên lai là như vậy, Liễu Dật cuối cùng minh bạch Cát Lợi Nhi vì sao vừa rồi trông hư nhược như thế, vô lực như thế, hơn nữa còn ngất xỉu lên vai mình, đồng thời, Liễu Dật minh bạch mình vì sao nhìn được mặt trời ngày hôm nay…

      Liễu Dật nhàng đưa cánh tay trái lên, ôm lấy Cát Lợi Nhi ngất xỉu, trong lòng nỗi đau tên, phải là “tình cổ” nhưng so với “tình cổ” còn đau hơn gấp trăm ngàn lần, kiểu đau xé lòng như thế! Liễu Dật biết, thân tại chảy dòng máu của Cát Lợi Nhi, biết Cát Lợi Nhi vì cứu thà vứt bỏ cả sinh mệnh của mình!

      Cảm giác ấm áp trong lòng ấy, đó là cảm động! Nhìn khuôn mặt nhắn nhợt nhạt của Cát Lợi Nhi, Liễu Dật ôm chặt , lệ trong mắt, bất giác rơi xuống, theo giọt nước mắt của Liễu Dật, “Ầm” tiếng sấm, mới vừa trời trong vạn dặm, tại hốt nhiên mây đen phủ dầy, rơi xuống cơn mưa lớn! Cũng có lẽ, trời, khóc, nó nhìn thấy đôi tình nhân ngọt trong khổ này, rơi nước mắt.

      Liễu Dật nhìn cháo bàn, lắc đầu, giọng : “Cát Lợi Nhi, ngươi sao lại ngốc thế này, vì sao nghỉ ngơi cho tốt, lại còn nấu cháo làm gì, ngươi có biết ngươi hư nhược rất nhiều, đối với Liễu Dật thế này, Liễu Dật điên mất!”

      Bên ngoài mưa rơi, gió lạnh băng xen lẫn từng lằn chớp, mang theo tiếng sấm rung trời, thế nhưng, trong lòng Liễu Dật lại ấm, phi thường ấm áp, hạnh phúc, trong hạnh phúc này Liễu Dật còn có nhiều phần cảm động, quên Cát Lợi Nhi xỉu nằm trong lòng mình, giọng : “Liễu Dật thể thực lời hứa cho Cát Lợi Nhi, lời hứa chân thành là nhợt nhạt vô lực thế này, Liễu Dật thể cho Cát Lợi Nhi lãng mạn, ở cái thế giới hỗn loạn này, lãng mạn vĩnh viễn biến mất vào lúc nó xuất , chết trước tiên! Chuyện duy nhất Liễu Dật có thể làm được chính là ôm Cát Lợi Nhi, chỉ như thế này, luôn ôm Cát Lợi Nhi, biết nháy mắt tiếp theo, chỉ biết cái vĩnh viễn, vĩnh viễn.”

      giọt nước mắt, nhàng rơi xuống, rơi mặt Cát Lợi Nhi, miệng Cát Lợi Nhi nhàng chuyển động, đó là mỉm cười, nụ cười hạnh phúc…

      Chính vào lúc này, “bịch” tiếng, cửa bị đạp mở, mãnh nhiên phóng vào sáu hồng y nữ tử, mỗi người tay cầm trường kiếm, thanh ti phê kiên, nhìn xem đều là tuyệt sắc nữ tử, nhưng mỗi người trong mắt đều có biểu tình gì, phảng phất bọn họ đều là người gỗ cả.

      Sau đó lại chạy vào thêm hai nữ tử nữa…

      Chỉ thấy nữ tử toàn thân tử sắc kình trang, bộ đồ bó sát màu tím thân phô ra hết những đường cong của thân, eo bụng bằng phẳng gì che đậy, da thịt tuy đen nhưng khỏe mạnh lộ hết cả ra, thân dưới là cái váy dài bó sát màu tím, bên trái váy từ eo đến gót chân, đường may dài, mỗi bước , cái chân đẹp dài ngoẵng lại thò ra, đôi ủng da trâu màu tím phủ tới đầu gối, càng ra vẻ dã tính, áo khoát ngắn màu tím bao lấy nữ tử, trường kiếm dựng ở eo.

      Phía sau tử y nữ tử là thanh y thiếu nữ, tay cầm trường kiếm, theo sát phía sau.

      Liễu Dật mở đôi mắt ướt mới vừa nhắm lại, nữ tử trước mặt phải Thất Nguyệt là ai, ai có gan ăn mặc hở hang như vậy!

      Thất Nguyệt cười cười : “Ngươi khéo trốn, mấy ngày nay ta còn chưa cho ngươi chết!”

      Liễu Dật nhàng niệm: “Thất nguyệt lưu hỏa, cửu nguyệt thụ y. Xuân nhật tải dương, hữu minh thương canh. Nữ chấp ý khuông, tuân bỉ vi hành, viên cầu nhu tang… Thất Nguyệt này phải thất nguyệt đó, vì sao khoảng cách giữa sinh mệnh này với sinh mệnh kia lại lớn như vầy.”

      Thất Nguyệt nắm trường kiếm ở eo, đánh giá lam y nữ lang Liễu Dật ôm, chỉ thấy sắc mặt nhợt nhạt, môi huyết sắc, nhưng mặt lại mang nét cười, phảng phất rất hạnh phúc, lại nhìn tay Liễu Dật nắm tay , cổ tay hai người đều có vết thương sâu.

      Mặt Thất Nguyệt hơi biến sắc, có chút đơn, tựa hồ lại có chút điên cuồng, trường kiếm “soạt” tiếng, chỉ thẳng vào yết hầu Liễu Dật, : “Nữ tử này chính là hôn thê của ngươi, ngươi ta nghe— ta tốt chỗ nào? Luận về vóc người, vẻ mặt, ta có chỗ nào hơn ta, ngươi ta nghe, lời hứa gì, cái gì là lãng mạn, cái gì là hạnh phúc… ta nghe vĩnh viễn là vĩnh viễn gì?” tựa hồ Thất Nguyệt nhìn hai người vô lực phản kháng có chút điên cuồng.

      Liễu Dật cánh tay vô lực ôm Cát Lợi Nhi vào lòng chặt hơn, giọng cười, khinh thường nhìn Thất Nguyệt cái, : “ người, phải vì vẻ mặt hay thân vóc người đó, quá dung tục rồi.”

      Tựa hồ, câu của Liễu Dật có chút quá nặng, trường kiếm của Thất Nguyệt “soạt” tiếng mạnh mẽ nhằm cánh tay phải của Cát Lợi Nhi xẹt tới, Liễu Dật dùng hết sức mạnh cuối cùng của mình, mạnh mẽ xoay người, trường kiếm cắt mạnh vào sau lưng , tuy vết thương rất sâu, thế nhưng, máu tươi chỉ từng giọt thấm qua y phục của .

      Liễu Dật chậm chạp xoay lại, tay trái nhàng nâng sơi tơ màu xanh trước mặt Cát Lợi Nhi!

      Lúc Thất Nguyệt thu hồi kiếm, có chút sững sờ, hỏi: “Đáng vậy sao?”

      Liễu Dật : “ có đáng hay đáng, ta, muốn khiến ta chịu thương hại, tuy ta thể bảo vệ ta, nhưng ta nhất định để ta chết trước mặt ta!”

      Thất Nguyệt giận dữ hỏi: “Đây chính là lời hứa à? Đây chính là lãng mạn à? Đây chính là vĩnh viễn mà các ngươi ?”

      Liễu Dật cố chịu vết đau sau lưng, ho cái, : “ thực cần lời hứa, lãng mạn cần đặc ý chế tạo, vĩnh viễn , chính là chớp mắt hạnh phúc, cũng là vĩnh viễn hạnh phúc, ngươi chưa từng qua, ngươi đương nhiên hiểu…” tiếng càng lúc càng , tới cuối cùng tựa hồ mất tiếng, quá hư nhược.

      Tuy thanh rất , nhưng Thất Nguyệt lại nghe được hết, nhìn ánh mắt khinh miệt đó của Liễu Dật, nhìn nụ cười hạnh phúc đó của Cát Lợi Nhi, hốt nhiên cảm giác chính mình ở thế giới này độc, mờ mịt, nhìn thấy phương hướng như thế.

      Thất Nguyệt mạnh mẽ rút kiếm ra lại, : “Tốt, hôm nay ta thành toàn cho những kẻ có tình các ngươi, tiễn các ngươi xuống u minh chi lộ.”

      Hốt nhiên, trận gió mạnh thổi tới, mạnh mẽ xuyên qua cạnh người Thất Nguyệt, trước mắt đột nhiên có thêm hai người… tốc độ của hai người cực nhanh, nha hoàn Sương Nhu bên cạnh lại đều đến để gấp ngăn trở!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :