Ma Kiếm Lục - Tàn Nguyệt Bi Mộng (272 chương)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 45: TĨNH DẠ THÂM ĐÀM, THA HƯƠNG NGỘ ...

      “Liễu công tử, đêm khuya thế này, còn chưa ngủ sao?” Lý Lăng nhàng ngồi bên cạnh cái bàn đá, đây là cái sương phòng theo kiểu tứ hợp viện, là Lý Lăng vì bọn Liễu Dật ba người mà an bài.

      Liễu Dật phe phẩy cây quạt giấy, : “Phải a, ông phải cũng chưa ngủ vậy sao?”

      Lý Lăng cười : “Đêm khuya thế này, Liễu công tử còn chưa ngủ, phải chăng nhớ ai?”

      Hốt nhiên Liễu Dật nghĩ đến chuyện, vội hỏi: “Lăng, ông đem “Liệt Dương” cho Đại Đao Vương rồi, thế sau này ông dùng cái gì?”

      Lý Lăng đổ xong chén trà, nhìn trăng sáng trời, : “Tôi vì cái gì mà phải dùng kiếm?”

      Liễu Dật hốt nhiên bị câu của Lý Lăng chận lại, mang nhiên : “Ông là kiếm giả thành danh, đương nhiên phải dùng kiếm.”

      Lý Lăng mỉm cười : “Từ hôm nay trở , Lý Lăng cũng còn là cái gì kiếm giả, cũng cần phải dùng kiếm, Lý Lăng hôm nay, chỉ là người bình phàm, phổ thông.”

      Liễu Dật hỏi tiếp: “Ông là… ông muốn làm người bình phàm?”

      Lý Lăng gật đầu : “Mai nay sư phụ xuất quan, tôi bẩm tâm thái của tôi, thoái xuất khỏi cái giang hồ phân tranh này, có lẽ, tôi trở thành thầy thuốc giang hồ, hoặc giả tôi trở thành bát quái tiên sinh, bình phàm mà sống qua ngày.”

      Liễu Dật gật đầu : “Như thế, ông thấy đáng tiếc sao? Thành tựu ngày hôm nay, vung tay mà vứt sao?”

      Lý Lăng cười : “Kì thực, tôi tới giờ vẫn cho rằng tôi phải là người tham danh lợi, thế nhưng, lần bế quan hai mươi năm này, tôi phát chính mình sai, sai đúng là rất bình thường, trong trăm năm, tôi chính là sống dưới danh lợi, hôm nay buông tay, giống như cho chính mình đường sinh lộ, có thể đáng tiếc sao?”

      Liễu Dật phe phẩy cây quạt giấy, cười : “Ha ha, Lăng à, tôi thấy cái gì giang hồ, cái gì kiếm giả, đều thích hợp với ông, nghe ông , cảm thấy ông rất thích hợp làm hòa thượng.”

      Lý Lăng cười : “Sư phụ trước giờ tôi thân vác trần duyên, vô duyên với Phật môn, chỉ có thể thu tôi làm tục gia đệ tử.”

      Liễu Dật kì quái : “Phật môn phải rộng mở sao? Đến ma quỷ quái còn có thể thu, lại thu ông, ha ha, xem ra ông so với bọn chúng còn đáng sợ hơn.”

      Lý Lăng cười cười, gì.

      Liễu Dật tiếp: “Đại sư ngày mai xuất quan à?”

      Lý Lăng gật đầu : “Ừm, đúng đó.”

      Liễu Dật : “Nếu quả đại sư ngày mai có thể siêu độ những oan hồn trong “càn khôn kính”, tôi nghĩ bọn tôi xuống núi trước.”

      Lý Lăng hỏi: “Làm gì mà gấp thế?”

      Liễu Dật lắc lắc đầu : “Cũng phải là quá gấp, lúc chúng tôi đến, thấy ngoài trăm dặm dưới núi Nga Mi, có trấn tên là Lạc Tuyết, muốn quấy nhiễu Phật môn thanh tĩnh, bọn tôi nên đến đó tạm trú.”

      Lý Lăng cười : “Cái gì mà quấy nhiễu chứ.”

      Liễu Dật cười : “ quấy nhiễu, kì ngày ba bữa húp cháo bọn tôi nước chua chảy ra hết cả, bọn tôi cũng là vì an ủi cái bụng của mình.”

      Lý Lăng ha ha cười : “Tửu nhục xuyên trường, nghĩ Lý Lăng ta sống trăm năm, ngoài húp cháo ra chưa từng ăn thứ gì khác.”

      Liễu Dật cười : “Như quả có hứng thú, chúng ta có thể cùng uống rượu ăn thịt.”

      Lý Lăng lắc lắc đầu : “Tôi còn vài việc phải với sư phụ, ngoài ra còn phải ở trong môn đoạn thời gian, như quả ngày sau có duyên, quản mười năm, trăm năm, tôi nghĩ chúng ta đều có cơ hội cùng uống rượu.”

      Liễu Dật gật đầu, hốt nhiên nghĩ đến cái gì, tiếp: “Đúng rồi, tôi có người bạn, rất to, rất cao, rất khỏe mạnh, từ kinh thành về đây kiếm bọn tôi, như quả bọn tôi rồi, nhờ Lăng chuyển lời tới , bọn tôi ở ngay Lạc Tuyết trấn ngoài trăm dặm dưới núi Nga Mi.”

      Lý Lăng gật gật đầu : “Yên tâm , chỉ cần tới, tôi nhất định chuyển lời cho .”

      Liễu Dật ôm quyền : “Cảm ơn.” Nhìn lên trời, lại tiếp: “Xem tình hình rất khuya rồi, tôi ngủ trước đây, ông cũng nghỉ ngơi sớm .”

      Lý Lăng gật gật đầu, gì. Liễu Dật chuyển thân vào trong sương phòng.

      Lý Lăng hớp ngụm trà, nhìn vầng trăng giữa trời, giọng : “Cái gì là trần duyên, cái thứ đó rốt cuộc là ở đâu!”

      Đêm yên tĩnh, buổi tối ngắn ngủi trôi qua như vậy…

      Liễu Dật duỗi cái eo lười nhác, bò dậy, mở cửa nhìn ra, Thủy Nhi và Đại Đao Vương đều dậy rồi, bắt đầu húp cháo bàn đá.

      Mà khiến người ta nhìn kĩ nhất đương nhiên là Đại Đao Vương, đầu tóc đứng thẳng, sau lưng mang “Liệt Dương” kiếm của Lý Lăng, lại dùng vải bọc lại, bên còn dựng cây đại đao, người hiểu chuyện cho rằng thằng cha này là tay buôn bán binh khí.

      Liễu Dật rửa mặt ở ao nước bên cạnh xong, bước lên trước : “Sớm a, hôm nay hai người các ngươi đều dậy rất sớm a.”

      Thủy Nhi cười : “ phải bọn tôi dậy sớm, mà là dậy trễ, coi, mặt trời lên ba con sào rồi kìa.”

      Liễu Dật chiều qua ăn bữa cháo, giờ lại ăn nữa, : “Xem ra tôi ngủ quá mức rồi.”

      Đại Đao Vương lại vấn đề đó, mang ra vấn đề khác : “Húp cháo kiểu này tôi muốn ói, vì cái gì mà người trong Phật môn có thể ăn ngon trong vài chục năm, thậm chí vài trăm năm, biết bọn họ được làm từ cái gì nữa.”

      Ngay khi Đại Đao Vương mở lời oán trách, Lý Lăng biết từ đâu tới, cười : “Cái gì, quen thức ăn ở đây à? Bất quá quan hệ, trước sau giờ ngọ, các ngươi có thể xuống núi rồi.”

      Thủy Nhi buông đũa, hỏi: “Đại sư xuất quan rồi à?”

      Lý Lăng gật đầu, mỉm cười : “Sư phụ xuất quan rồi, ổng chỉ gặp mình Liễu Dật Liễu công tử thôi, thỉnh Thủy Nhi nương đưa “càn khôn kính” cho Liễu công tử mang, cùng gặp sư phụ.”

      Thủy Nhi gật gật đầu : “Tốt.” xong lôi cái kính ra, đưa cho Liễu Dật.

      Đại Đao Vương có chút khúc mắc : “Cái gì mà chỉ gặp mình Liễu lão đại a? Đối với bọn ta có ý kiến hay sao?”

      Lý Lăng nhìn Đại Đao Vương cười, biết làm sao chỉ lắc đầu, xoay người với Liễu Dật: “Liễu công tử, mời theo tôi.”

      Liễu Dật theo Lý Lăng, ước chừng mất khắc thời gian, qua đại điện ngày hôm qua, lại tịnh vào mấy đại điện ngày hôm qua, mà lại đến thiền phòng bên cạnh đại điện, tới đó dừng lại.

      Lý Lăng cung thân cái : “Sư phụ, Liễu công tử đến.”

      Chỉ nghe trong cửa truyền ra thanh già nua lại có vẻ hòa ái : “Ngươi xuống , Liễu công tử, mời vào.”

      Lý Lăng : “Vâng, sư phụ.” Tiếp đó với Liễu Dật: “Sư phụ kêu ngươi vào, ngươi vào trước .”, xong, xoay người mà .

      Liễu Dật hốt nhiên cảm thấy chính mình rất khẩn trương, tuy đây là thiền phòng , nhưng cảm giác nó so với đại điện còn uy nghiêm hơn, cao tăng trong truyền thuyết Phật môn này rốt cuộc hình dạng ra sao?

      Liễu Dật lòng mang nghi vấn, nhàng mở cửa, chậm chạp vào, lại thuận tay đóng cửa lại…

      “Ngươi tới đây, ta đợi ngươi hai mươi năm.” tiếng từ phía bên phải phát ra.

      Liễu Dật nhìn về bên phải, chỉ thấy bốn phía đều là vải lụa vàng, có gió cũng tự động, tấm đệm, hòa thượng quay lựng lại phía mình, thân khoác cà sa bình thường.

      Liễu Dật hỏi: “Ông chính là Giác Quy đại sư ư?”

      Hòa thượng ấy cất giọng nhàng, lại hòa ái : “Phải cũng đúng, phải cũng đúng.”

      Liễu Dật hỏi tiếp: “Đại sư mới đợi tôi? Đợi hai mươi năm?”

      Hòa thượng đáp: “Chính thị, Liễu thí chủ, mây theo gió, thời giờ theo nước, chớp mắt hai mươi năm, biết ngươi tới vừa khéo.”

      Liễu Dật có chút kì quái, hòa thượng này có bị điên , thế nào mà lại những câu nghe chẳng hiểu gì hết? Liễu Dật : “ biết đại sư gì? Liễu Dật nghe hiểu.”

      Hòa thượng lắc lắc đầu, giọng : “Thuốc của Mạnh Bà vĩnh viễn là giải thoát tốt nhất.” tuy thanh rất , nhưng Liễu Dật lại nghe được, cũng có lẽ do mấy ngày nay luyện tâm pháp hòa hợp nội đan do Lang Vương dạy , công lực lại tăng lên.

      Hòa thượng tiếp: “Liễu công tử, tới ngồi bên cạnh tôi đây, cho tôi mượn cái “càn khôn kính” trong tay xem chút.”

      Liễu Dật chậm chạp bước qua, ngồi bên cạnh tấm nệm, hòa thượng cũng xoay người qua… khắc sau, dừng lại, trong nháy mắt đó, Liễu Dật cảm thấy hòa thượng trước mắt quen thuộc phi thường, hòa ái phi thường, có lẽ từng gặp qua ở đâu rồi, nhưng chẳng thể nhớ ra được.

      Hòa thượng bạch mi dài cả xích, râu màu trắng dài đến trước ngực, khuôn mặt mập mạp hòa ái mà lại thân thiết, cặp mắt càng có thần, thân hình nhìn rất cường tráng, bên ngoài chỉ khoác cà sa thông thường.

      Ánh mắt Liễu Dật dừng mặt lão hòa thượng, đây là loại khuôn mặt như thế nào nhỉ… thân thiết thế này? Từng gặp qua ở đâu nhỉ… phải trong mộng, phải thực. Thế cái cảm giác này vì sao mà có nhỉ?

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 46: PHẬT PHÁP VÔ BIÊN, THẬP NIÊN ĐÍCH ...

      người thường thường vào thời điểm kì quái nhất, ở địa phương kì quái nhất, cùng người thể ngờ tới nhất kết thành bằng hữu, thậm chí đến bọn họ tự mình cũng biết loại tình cảm đó từ đâu chui ra. (Cổ Long, luận)

      Liễu Dật sững sờ ngồi nhìn khuôn mặt Giác Quy đại sư, thấy Giác Quy xem xét “càn khôn kính”.

      Nhưng Giác Quy vừa xem xét vừa thở ra: “Oan nghiệt, là oan nghiệt, nhiều vong linh thế này làm sao thể lên cực lạc, chuyển thế đầu thai? Lại bị trấn áp tại Phong Ma Trấn, rốt cuộc là vì sao nhỉ?”

      Liễu Dật vội hỏi: “Đại sư, ông có thể hóa giải những oan hồn trong kính ?”

      Giác Quy gật gật đầu : “Đương nhiên, chuyện này khó, nhưng Liễu thí chủ có biết hai chữ “nhân quả”, phàm việc đều có lên có xuống, cái này xuống thay cho cái kia lên, tôi có thể hóa giải những oan hồn này, cái tôi lo lắng là tam giới trường đại kiếp nạn.”

      Liễu Dật phe phẩy cây quạt giấy : “Đại sư ngài quá lo rồi, phải biết thiên địa thanh vạn vật, vạn vật thanh dương, phàm việc đều có hai mặt chính phản, có ma đạo mới có chính đạo, có kẻ xấu mới có người tốt, vật tất tương khắc, cũng như oan hồn hôm nay, tất có “càn khôn kính” tương khắc, hạo kiếp chưa biết, tất nhiên cũng có mặt chính phản của nó.”

      Giác Quy nhìn Liễu Dật, gật đầu : “Liễu thí chủ tâm tính tốt, lão nạp có câu hỏi ngoài lề muốn hỏi Liễu thí chủ.”

      Liễu Dật phe phẩy cây quạt giấy, : “Mời đại sư .”

      Giác Quy nhìn Liễu Dật, dường như suy xét chuyện gì, lại như nỗ lực quyết định chuyện gì đó, hốt nhiên : “Lão nạp muốn biết, Liễu thí chủ bị giang hồ gọi là Giang Nam tài tử, thế, Liễu thí chủ có thể học qua võ công cao thâm nào?”

      Liễu Dật biết Giác Quy vì sao lại hỏi mình vấn đề kiểu này, suy nghĩ xong, đáp: “Phải là chưa tiếp xúc qua võ công, nhưng vào thời gian này, vì vài việc khiến tôi bị cuốn vào giang hồ thị phi này, ngẫu nhiên học được ít võ công thô thiển.”

      Giác Quy gật gật đầu: “Hừ, thế này! Xin Liễu thí chủ đừng trách lão nạp rườm lời, lão nạp còn có chuyện muốn hỏi.”

      Liễu Dật cười cười, gật đầu: “Mời đại sư, chỉ cần Liễu Dật biết, nhất định hồi đáp đại sư.”

      Giác Quy cũng cười cười, nhìn Liễu Dật : “Liễu thí chủ có từng nghe qua Ma tộc Ma môn hai mươi năm trước có người kêu là Vị Linh Phong?”

      Liễu Dật gật đầu : “Có nghe.”

      Giác Quy gật đầu hỏi: “Thế ngươi có biết Vị Linh Phong vì sao mà chết ?”

      Liễu Dật nhìn Giác Quy, biết ông ta vì sao lại hỏi mình chuyện này, đáp: “Tôi cũng lắm, nghe đâu là vì nữ nhân.”

      Giác Quy gật đầu : “Đúng vậy, Vị Linh Phong đời vừa chính vừa tà, toàn làm theo ý mình thích, giá phải con của Thần môn môn chủ.”

      Giác Quy đột nhiên dừng lại, quay đầu về hướng Liễu Dật, hỏi: “Như quả, ngươi là Vị Linh Phong, ngươi làm gì?”

      Liễu Dật bị Giác Quy đột nhiên hỏi cái, hóa hồ đồ, biết phải đáp thế nào, ngượng ngập : “Cái này… cái này, đại sư, tôi phải là a.”

      Giác Quy đột nhiên thập phần nghiêm túc hỏi: “Như quả, ngươi là , ngươi làm gì?”

      Liễu Dật nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Giác Quy, trầm tư giây lát, : “Tôi nghĩ… tôi giết sạch những kẻ ngăn cản tôi .” câu , tuy dài, nhưng thập phần kiên định, cho người ta cái cảm giác được phép phủ định.

      Giác Quy lắc lắc đầu, giọng : “A Di Dà Phật! Oan nghiệt, oan nghiệt a. nghĩ oán khí ba đời nặng như thế này, so với Vị Linh Phong còn si hơn.”

      Liễu Dật biết Giác Quy vì sao lại vậy, nhưng cũng biết phải mở miệng hỏi thế nào.

      Giác Quy dừng chút rồi : “Lão nạp có thỉnh cầu sau cùng thuộc về tình cảm, xin Liễu thí chủ nhất định phải đáp ứng.”

      Liễu Dật vội : “Xin đại sư cứ , chỉ cần Liễu Dật làm được, nhất định đáp ứng.”

      Giác Quy gật gật đầu : “Chúng ta lần này chia tay, cũng có lẽ còn cơ hội gặp mặt nữa, tôi muốn thỉnh thí chủ mười năm sau, tới Phật môn gặp tôi, để tuần tự kể lại những dâu bể qua, xem Liễu thí chủ sau mười năm có thay đổi gì.”

      Liễu Dật gật đầu : “Xin đại sư yên tâm, Liễu Dật chỉ cần có chút thời gian, liền quay lại thăm đại sư.”

      Giác Quy cười gật đầu, hốt nhiên, phát cổ Liễu Dật đeo mảnh ngọc ám hồng, chỉ lộ ra miếng , nhưng lại có thể nhìn ra, là ám hồng sắc….

      Giác Quy ngừng cười, đáp: “Liễu thí chủ, có thể đưa cho lão tăng mượn xem qua mảnh hồng ngọc thí chủ mang người ?”

      Liễu Dật biết mình có đeo nửa mảnh hồng ngọc cổ, trừ nó ra còn ngọc nào khác. Liễu Dật vội lấy mảnh hồng ngọc cổ ra, đưa cho Giác Quy.

      Nhận mảnh hồng ngọc rồi, Giác Quy chăm chỉ quan sát, thế nhưng quan sát cả nửa ngày, chỉ lắc lắc đầu, câu nào, tay trái bất tri bất giác lôi ra mảnh hồng ngọc cùng màu, thậm chí điêu khắc mặt cũng cùng dạng, nhưng điêu khắc hai mảnh ngọc vừa vặn tương phản nhau, Giác Quy để hai mảnh ngọc vào cùng chỗ, muốn quan sát mặt rốt cuộc là cái gì, hốt nhiên… hồng quang chớp cái, hai mảnh ngọc lại khớp vừa vặn vào nhau, giống y như mảnh ngọc thiên nhiên vậy, lại nhìn ra chút khe hở nào. Hình thành nửa hoàn chỉnh.

      Giác Quy kinh động : “Cái gì thế này?” nhưng ông lập tức an tĩnh lại, bởi vì sau khi hai mảnh hồng ngọc kết hợp lại, lại nhìn ra hình nửa thân người.

      Liễu Dật nhìn hai mảnh ngọc kết hợp xong, nhớ lại lời Tửu Thúc , thầm nghĩ: “Chẳng lẽ mảnh ngọc này lại là trong ba phần còn lại?”

      Giác Quy nhìn hình người mặt, chẳng nhìn ra manh mối gì, lắc đầu : “Liễu thí chủ có duyên với nửa mảnh hồng ngọc này, lão nạp cũng tặng luôn, hy vọng Liễu thí chủ bảo quản tốt.” vừa , vừa đưa nửa khối hồng ngọc do hai mảnh dung hợp vào nhau cho Liễu Dật.

      Liễu Dật nhìn mảnh hồng ngọc, vốn có hai mảnh lớn , mà mặt còn khắc ràng nửa thân người, người này là ai? Sao lại quen thuộc thế này? Từng thấy qua ở đâu… là, trong mộng, đúng, người bị sáu kị sĩ công kích, đúng là , tuy thấy mặt, nhưng cảm giác lầm, là cảm giác này.

      Giác Quy nhìn Liễu Dật ngẩn ra, hỏi: “Liễu thí chủ, có gì ổn sao?”

      Liễu Dật vội lắc đầu, đeo hồng ngọc lên người lại, : “ có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ đến vấn đề.”

      Giác Quy vội hỏi: “Là về mảnh ngọc này phải ?”

      Liễu Dật lắc đầu : “, là mười hai người mười hai cây cột ở “Đại hùng bảo điện, biết là…”

      Giác Quy nhàng : “Muốn tới, cái chuyện phải coi là thần thoại, cũng là truyền thuyết, cuộc chiến ấy là lần giao phong đầu tiên giữa chính với tà, mười hai người đó chính là tú chủ của Thiên ngoại thập nhị tú, lúc cùng với Bàn Cổ, Nữ Oa đánh nhau với Ma thần – Niết Nhân, bị diệt hồn phách, chặt thân thể, sau đó được Tây Phương “Như Lai tôn giả” thu làm tọa hạ mười hai hộ pháp, trở thành người bảo hộ của Phật giáo…”

      Liễu Dật gì, bởi vì nhớ lại giấc mộng ấy, giấc mộng thấy ở Miêu Cương ấy, hắc y nhân ấy, lẽ y là ma thần? Nhưng vì cái gì mà cố trong truyền thuyết ấy lại xuất trong giấc mộng của , tại sao lại như vậy?

      Liễu Dật thu hồi tâm thần, gật gật đầu : “ nghĩ đến thế giới lại có truyền thuyết như vậy.”

      Giác Quy nhìn Liễu Dật hỏi: “Như quả ngươi là ma thần, ngươi thế nào?”

      Liễu Dật cười : “Còn sao nữa, nếu tôi muốn là ma thần, sớm bị mấy thần tiên, chính phái ấy đuổi chạy khắp núi rồi.”

      Giác Quy nhìn Liễu Dật : “Tốt rồi, vấn đề của lão nạp xong rồi, tại tôi dùng “Kim cương bát nhã kinh” siêu độ mấy linh hồn này, xin Liễu thí chủ chờ ngoài cửa.”

      Liễu Dật gật gật đầu : “Đại sư khách khí rồi.” xong, đứng dậy ra ngoài, đóng cửa lại.

      Giác Quy nhìn “Càn khôn kính” trong tay, thở dài hơi…

      tới Liễu Dật, đối với những vấn đề của Giác Quy lần ra được đầu mối, nhìn mảnh hồng ngọc đeo cổ mình xuất thần, lúc trước chỉ có mảnh ngọc, có cảm giác gì, tại hai mảnh ngọc hợp lại rồi, Liễu Dật lại cảm giác có ít hơi ấm truyền vào trong ngực.

      Chính ngay lúc này, Liễu Dật nghe trong thiền phòng truyền ra từng trận Phạn , quay đầu nhìn lại, bên trong lại phát ra từng mảnh ánh sáng màu vàng, Liễu Dật cảm thán : “Giang hồ thần kì thế này, loại người gì cũng có, thế nhưng, cái giang hồ này rốt cuộc ai là đệ nhất nhỉ?” Liễu Dật đứng bên ngoài, mặt nhìn mặt trời , mặt tính thời gian, tại qua ngọ rồi, nếu như có thể, trước khi trời tối nên đến Lạc Tuyết trấn, muốn chúc mừng lớn, cuối cùng có chuyện phiền lòng.

      Cuối cùng, cửa mở ra, Giác Quy từ trong ra, đầu còn có ít mồ hôi, cho thấy lần này tiêu hao ít công lực. Giác Quy đưa “càn khôn kính” cho Liễu Dật : “Những oan hồn bên trong hết, ngươi có thể an tâm rồi.”

      Liễu Dật tiếp lấy kính, vội cao hứng hành lễ : “Đa tạ đại sư, Liễu Dật chung thân khó quên.”

      Giác Quy hòa ái cười : “Đừng cảm ơn, ngươi cũng vì bách tính mà làm, bất quá phải nhớ chuyện hứa với ta, mười năm sau, nhất định phải lại Phật môn chuyến.”

      Liễu Dật gật gật đầu, cười : “Lúc đó tôi mang vợ con cùng đến thăm đại sư, đại sư còn nhàn rồi nổi đâu, Liễu Dật cáo từ.” vừa vừa xoay người về hướng sương phòng.

      Giác Quy mỉm cười gật đầu, nhìn Liễu Dật xa, lắc đầu : “Hy vọng đến lúc đó ngươi quả đến mình.”

      Liễu Dật trở về sương phòng, sửa sang đồ đạc, mang kính trả cho Thủy Nhi, mấy người theo Lý Lăng đến “đại hùng bảo điện” cáo từ chúng tăng.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 47: BẠT KIẾM VÔ TÌNH, TOÁI TINH KHỞI ...

      Tình bạn là thứ tình cảm chồng chất lại, ái tình lại là thứ tình cảm đột nhiên. Tình bạn tất phải qua thời gian khảo nghiệm ban đầu, ái tình lại thường thường phát sinh trong nháy mắt. (Cổ Long, ngữ)

      Lại từ biệt Lý Lăng xong, bọn Liễu Dật ba người cưỡi khoái mã chạy nhanh đến Lạc Tuyết trấn.

      đường, mỗi người đều có chuyện suy nghĩ, Thủy Nhi đương nhiên là mâu thuẫn, nhưng vẫn quyết định trước tiên mang “càn khôn kính” trở về Thần môn, mà Đại Đao Vương trong lòng cũng vui, Lý Lăng tặng kiếm, tuy chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, nhưng Đại Đao Vương đối với người này khâm phục sát đất. về Liễu Dật, trong lòng cũng loạn, ước định mười năm của Giác Quy có ý nghĩa gì? Tuyệt đối phải là gặp gỡ bình thường, với lại, nửa mảnh ngọc ấy, tựa hồ đại biểu cho cái gì, lại còn giấc mộng ấy…

      Mỗi người , mang tâm , bụi đất bay lên như gió cuốn, chớp mắt sắc trời dần tối, tính ra thời thần, Liễu Dật : “Ta nghĩ cứ thế này vài khắc, chúng ta có thể đến Lạc Tuyết trấn, đến đó rồi, chúng ta ăn mừng to trận.”

      Thủy Nhi và Đại Đao Vương đều dị nghị, gật gật đầu, ba người tiếp tục phóng nhanh thêm, hướng về Lạc Tuyết trấn phía trước…

      Cuối cùng, ba người cũng dừng lại trước cổng Lạc Tuyết Trấn, Liễu Dật tính thời gian, phải vào giờ dậu, nhìn trong trấn, chính là cảnh tượng phồn hoa, hai bên trấn bán những món ăn bình dân, bày thành sạp , người qua chen chen chúc chúc, là nhiệt náo. Mấy tửu lâu lớn càng treo đèn kết hoa, cả trấn là phồn hoa.

      Liễu Dật nhìn hai người, : “Ha ha, cái trấn này làm sai, hôm nay chúng ta phải uống cho thống khoái phen.”

      Đại Đao Vương cũng vừa cười vừa gật đầu, ba người dừng lại trước nhà tên là “Tân tích nguyệt tửu lâu”, tiểu nhị dắt ngựa rồi, Liễu Dật đòi ba gian phòng, lại còn đòi bàn rượu thịt thịnh soạn.

      Ba người lên lầu hai, ngồi ở vị trí dựa cửa sổ, lầu hai tuy trang nhã, giá tiền hơi mắc, nhưng người cũng ít, nhìn lại tửu lâu này sinh ý tồi.

      cốc rượu mạnh xuống bụng rồi, Liễu Dật cuối cùng cũng cảm thấy chính mình thoải mái hơn nhiều, tại, cũng có chuyện gì để làm nữa, trường phong ba A Cửu cuối cùng kết thúc, chỉ cần đợi Thập Kiệt Nhất trở về, liền có thể vĩnh viễn ly khai cái vùng đất hoang lương này.

      Nhưng Thủy Nhi cúi đầu uống rượu, rượu trong mát, rượu cay nồng, vào bụng cho cảm giác nóng bỏng, khiến huyết mạch toàn thân đều chảy mạnh, nghe rượu có thể làm quên phiền não, Thủy Nhi uống rồi lại rót cho mình cốc nữa.

      Lại Đại Đao Vương, cầm chén, rót đầy chén, hơi uống cạn, mấy tháng nay, cùng Liễu Dật chạy đông chạy tây, Đại Đao Vương đột nhiên phát ra, mình tịnh phải là kẻ vô dụng, mà thế giới này cũng tịnh phải khô khan như vậy, trái lại, đầy những mới lạ, kích thích, cũng có thể lần này là lần cuối cùng uống rượu. Liễu Dật tất trở về nhà, nghĩ đến điều này, Đại Đao Vương lại cảm thấy khó mà chịu được.

      Liễu Dật nhìn biểu tình hai người, : “Này, các ngươi cả hai đều sao cả rồi, chúng ta phải ăn mừng sao? Vì sao mỗi người đều mang bộ mặt khóc tang đó, kiểu này gọi là ăn mừng à?”

      Thủy Nhi nhìn Liễu Dật cái, : “Tôi… tôi có chút khó chịu, phải về nghỉ trước .” xong, chuyển thân về phòng.

      Thủy Nhi hốt nhiên cảm thấy, Liễu Dật đối với trọng yếu hơn Lý Lăng, bởi vì rời khỏi Lý Lăng khóc, nhưng tại sắp phải rời xa Liễu Dật, giữ nổi mình, cảm thấy lòng rất đau xót, vì để Liễu Dật thấy nước mắt của mình, đành mượn cớ trở về phòng trước.

      Đại Đao Vương nhìn Thủy Nhi rồi, với Liễu Dật: “Liễu lão đại, tôi cũng mệt rồi, về phòng ngủ trước , xong, nhấc cây đại đao lên lầu.

      Liễu Dật hiểu, chuyến phiền phức này cuối cùng cũng phải kết thúc, vì cái gì mà cả đoàn đều cao hứng, ngày trở về nhà an ổn tốt sao? Tự mình nâng hũ rượu lên, há miệng nốc hơi.

      biết uống bao lâu, cũng chẳng biết uống nhiều ít rượu, Liễu Dật mơ hồ tính tiền rượu thịt, rồi về phòng mình. Liễu Dật lúc này, chỉ cảm thấy chính mình lâng lâng, choáng váng, trong não cái gì cũng có, “rầm” tiếng, ngã lên giường, ngủ thiếp

      Ánh sáng màu hồng phủ đầy lên toàn thân Liễu Dật, càng lúc càng dày, càng lúc càng đẹp, phảng phất như muốn hút lấy máu tươi. Như quả có người lúc này tiến vào phòng Liễu Dật, nhất định phát thân thể Liễu Dật, bị ánh sáng màu hồng thôn phệ…

      Đây là đâu? Liễu Dật lần mò trong hắc ám mông lung, chẳng nhìn thấy trời, chẳng nhìn thấy đất, xung quanh chỉ vùng hắc ám, thứ gì cũng có, Liễu Dật lớn giọng la: “Đây là đâu vậy?” thế nhưng, có ai hồi đáp .

      “ “Trảm thiên bạt kiếm” của “Bi tứ thức””

      tiếng quát to như sấm, đầu Liễu Dật hắc vân cuồn cuộn, tất cả khí tức đều ngưng kết hướng về hướng thanh ấy, Liễu Dật nhìn về phía trước, là y… y chính là niết nhân, thế đây… lại là mộng, là giấc mộng ấy.

      Chỉ thấy đạo ánh sáng lục chớp lên, hắc y nhân tay trái vẫn nắm chặt trường kiếm, phảng phất như vốn chưa hề cử động…

      Liễu Dật vội ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trời rơi xuống sáu vị thần tiếp cận hắc y nhân trong nháy mắt vừa rồi, tro bay khói diệt.

      Liễu Dật nhớ ràng, giấc mộng lần trước, sáu người này vốn còn chưa rơi xuống, chẳng lẽ giấc mộng này tiếp theo giấc mộng đó?

      Chỉ nghe người cao to đối diện kinh hãi : “Trảm thiên bạt kiếm? Diệt linh hồn, sát nhục thân. Niết Nhân, ngươi ác độc thái quá rồi.”

      Chỉ nghe hắc y nhân bị người đối diện gọi là Niết Nhân dùng giọng kích động, run rẩy trả lời: “Vậy hả? Là ta ác độc hả? Là ngươi, đây đều là ngươi bức ép. Vì cái gì, từ đầu đến cuối ta chỉ muốn chân thành lần, vì cái gì ngươi đến cơ hội cũng cho ta, đứng trong bóng tối gây mâu thuẫn, Bàn Cổ ngươi muốn làm thượng thần.”

      Bàn Cổ tay cầm cự phủ, : “Thần ma vốn là thiên địch, làm sao để cái ái tình mà ngươi đó xuất , cái này bản thân chính là phản nghịch.”

      Niết Nhân có chút kích động, lắc đầu : “Đây là ai quy định? Cái lằn ranh đơn giản này so với tổ chú tà độc nhất thế giới đều hung ác hơn, ái tình vốn thể phân giới tuyến, hai người cùng lúc muốn mở lòng, ta có thể bỏ tất cả, thậm chí rời khỏi tinh cầu này, nhưng ngươi… vì cái gì? Vì cái gì mà lôi ra mấy tổ chú tà độc đó phân cách chúng ta?” tới cuối cùng, Niết Nhân có chút kích động.

      Bàn Cổ thở dài : “Có oán phải oán ngươi lầm người.”

      Niết Nhân nhàng lắc lắc đầu, tựa hồ bình tĩnh hơn nhiều, từng câu từng chữ : “ ta, ta oán. ta, ta hối hận.”

      Giọng thay đổi, băng lãnh vô tình tiếp: “Nhưng các ngươi mấy cái gọi là chân thần này, ta cho các ngươi lời tiên đoán tà độc nhất, cho dù phải chịu khổ ba đời ba kiếp, ta cũng phá bỏ định luật của lũ thần các ngươi, ta cho các ngươi biết, là tồn tại giữa bất kì người nào.”

      Hốt nhiên, kỵ sĩ ở giữa đột ngột quát lên: “Niết Nhân to gan, chân thần sao có thể để ngươi nguyền rủa chứ.”

      Đột nhiên, sáu người xuống ngựa, ngự thần kiếm trong tay, dùng linh lực siêu cao khống chế thần kiếm, bay lên từ sáu hướng nhanh chóng kích về phía Niết Nhân.

      Nhìn sáu cây thần kiếm bay lại, Niết Nhân ngửa mặt lên trời cười dài, giọng cười ấy, phải là cuồng vọng, phải là tự đại, mà là hơi bi thương hơi ưu sầu, tiếng cười qua rồi, Niết Nhân gối nửa quỳ xuống, tay phải mang găng tay đen từ từ tiếp cận chuôi kiếm, nhưng lúc này, bởi vì tay phải của y, mây đen trời tụ tập càng nhanh, càng mãnh liệt hơn, gió và mây đen thân Niết Nhân càng phiêu động hơn nhiều lần, chỉ nghe Niết Nhân lớn giọng : “Là các ngươi bức ta, đừng trách Niết Nhân ta - kiếm khởi vô tình.”

      “ “Toái tinh khởi kiếm” của “Bi tứ thức”” tiếng quát như sấm, vào nháy mắt lúc sáu kiếm hợp lại, Niết Nhân mạnh mẽ nhảy từ chỗ cũ lên , tốc độ dùng mắt thường mà thấy được, bay thẳng lên phía ba chục trượng cao.

      Đây chỉ là thời gian như ánh chớp, chuyện tiếp theo là từ rơi xuống đạo ánh sáng màu tím, nhanh, , thể gọi nó là ánh sáng, cảm giác đó nhanh như thế này, nó so với ánh sáng còn nhanh hơn, vào lúc sáu cây kiếm tiếp cận, biến mất.

      Hắc sắc quang chớp lên, Niết Nhân xuất bên cạnh sáu cây kiếm, tay trái vẫn buông chuôi kiếm, phảng phất chuyện gì cũng đều chưa phát sinh, nhưng khi ngón tay phải của Niết Nhân cùng lúc chạm vào sáu cây kiếm, bi kịch phát sinh…

      “A…” tiếng kêu thảm, Liễu Dật bị tiếng kêu đó kéo ra từ trong giấc mộng kì quái ấy, mạnh mẽ ngồi dậy.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 48: TÁI NGỘ SÁT THỦ, BĂNG LÃNH ĐÍCH ...

      ít chuyện nguy hiểm nhất, đáng sợ nhất đời, thường thường chính là những chuyện tàng trong cái bình tĩnh. (Cổ Long, ngữ)

      Thanh ấy? Thảm thế… là cái gì? Liễu Dật lau mồ hôi trán, đột ngột xuống giường, mở cửa. Chỉ thấy Đại Đao Vương và Thủy Nhi đứng ở cửa phòng.

      Liễu Dật hỏi hai người bọn họ: “Hai người có phải cũng nghe thấy thanh đó ?”

      Đại Đao Vương gật đầu : “Thanh đó chính là ở vùng phụ cận, xem chừng chết người rồi?”

      Liễu Dật phe phẩy cây quạt giấy : “Chúng ta ra xem sao. Lúc ta nhớ được, ở phía nam Lạc Tuyết trấn này ngoài ba mươi dặm có tòa phá miếu, nếu quả có chuyện gì, phải chia nhau ra, chúng ta tập hợp ở đó.”

      Đại Đao Vương và Thủy Nhi gật gật đầu, ra bên ngoài…

      Đại Đao Vương : “Nghe thanh vừa rồi, ắt phải ở gần tửu lầu, thế nào mà kiếm cả nửa ngày rồi đều phát gì nhỉ?”

      Thủy Nhi cũng gật đầu : “Đúng a, thanh đó… phải ở vùng phụ cận mới đúng.”

      “A…” lại tiếng kêu thảm, tiếng kêu đó, phảng phất như đến từ cửu u địa ngục, khiến người nghe kinh sợ đến tận xương tủy, toàn thân phát lạnh. Đại Đao Vương : “Thanh vừa nghe chính là như vậy, thế, thanh này chứng tỏ rằng… lại chết người nữa?”

      Thủy Nhi nghiêng đầu : “Thanh này nghe được ở bên ngoài trấn, !”

      Ba người theo phương hướng của thanh nhanh chóng truy tìm, cuối cùng trong rừng cây ở ngoài trấn cũng phát ra hai người chết, hai người đều thân mang bạch sắc khôi giáp, tay cầm trường thương, Thủy Nhi kinh ngạc : “Là huynh đệ trong môn.”

      Liễu Dật nhìn hai người chết, đều là yết hầu bị cắt đứt, cho thấy hung thủ giết chết hai người là cao thủ dụng kiếm, kích giết được.

      Khi ba người nghiên cứu vết thương, hốt nhiên hai đạo hồng quang chớp lên, sau đó trước mắt ba người xuất hai người hồng y bịt mặt tay cầm trường kiếm.

      Thủy Nhi là người đầu tiên phản ứng, : “Là Ám môn sát thủ.”

      Liễu Dật nhìn biểu tượng tiêu chí trước ngực hai người, bên dưới tiêu chí ấy có thêm ba ngôi sao màu trắng, biết là ý nghĩa gì.

      Đại Đao Vương buông xuôi vai, sờ sờ mái tóc dài dựng như lông nhím, quay đại đao cái, bước lên bước hỏi: “Hai người của Thần môn này, chắc là các ngươi giết?”

      Sát thủ bên trái gật đầu, nhưng tịnh gì, gián tiếp trả lời Đại Đao Vương.

      Thủy Nhi chầm chậm bước lên trước bước, nhàng với Đại Đao Vương: “Hai sát thủ này lợi hại hơn nhiều so với lần trước, hai vị vừa chết là Thần môn sư huynh.”

      Đại Đao Vương cầm ngang cây đao, : “Còn sợ bọn họ phải vậy, hai người đứng bên ngoài , xem ta thâu tập bọn chúng.” xong, liền ra vẻ chuẩn bị tiến công.

      Vào lúc này, sát thủ bên phải nhàng vung tay trái lên “Rào…” phía sau hai người lại xuất mười hai sát thủ, dưới biểu tượng tiêu chí trước ngực bọn chúng còn có hai ngôi sao trắng.

      Đại Đao Vương chậm chạp đứng thẳng lên, mặt thối lui, mặt giả bộ cười : “Bọn ta vừa đùa thôi, hai vị đừng cho là thực, hề hề… đùa mấy vị huynh đệ này làm gì, muộn thế này, về ngủ thôi, về ngủ thôi…”

      Liễu Dật thấy tình bình thường, thấy tình hình này là ám môn sát thủ cố ý dùng tử thi của hai người Thần môn để dụ bọn họ đến đây, nhìn lại bọn họ sớm có chuẩn bị mà tới.

      Đại Đao Vương đột nhiên quay đầu lại, : “Liễu lão đại, ngươi tại, tại có, có cao kiến gì?” mười bốn người trước mặt chầm chậm tiếp cận, Đại Đao Vương có chút yên.

      “Tam thập lục kế, chạy là hết. Nhớ chỗ tập hợp…” đến câu cuối cùng, Liễu Dật chạy đến còn thấy bóng dáng nữa.

      Đại Đao Vương nhìn hướng Liễu Dật biến mất, vuốt vuốt cái đầu lông nhím, : “Liễu lão đại lúc nào chạy cũng nhanh thế này. là khâm phục, khâm phục.”

      Sát thủ làm chủ bên trái : “Bảy người bọn ngươi, đuổi theo thư sinh đó, sống phải gặp người, chết phải thấy xác.”

      Quả nhiên nghe , bảy người chuyển thân, triển khai thân pháp, đuổi theo hướng Liễu Dật.

      Thủy Nhi nhìn bảy người còn lại chầm chậm tiếp cận, : “Bọn ta làm sao đây, cùng bọn họ đánh nhau căn bản có khả năng thắng.”

      Đại Đao Vương cầm đại đao giắt vào eo, : “ phải lời vô ích sao? có khả năng thắng bọn ta còn đánh làm gì? Còn hỏi tôi… xử lý thế nào nữa.”

      Hốt nhiên, Thủy Nhi cảm giác tay phải mình bị xiết chặt, chính là bị bàn tay ấm áp có lực phong trụ, tiếp đó thân thể đột nhiên hẫng, nhanh chóng bay về phía trước…

      Nguyên lai Đại Đao Vương phong trụ tay của Thủy Nhi rồi, vận khởi “Thiên tật tâm pháp” sử dụng cho khinh công, lại có thể “phù hoa thái diệp”, mượn lực chân giẫm đất, khoái tốc phi hành về phía trước.

      Bọn sát thủ phía sau căn bản ngờ hai người trước mắt lại giống như thư sinh ban nãy, chơi xỏ như vậy, ngẩn ra cái, đột nhiên tỉnh ra, người đứng đầu bên phải : “Đuổi…”

      Ánh trăng chiếu sáng cả khu rừng cây, những ngôi sao trời phảng phất như cùng tan ra với Thủy Nhi, Đại Đao Vương, hai người phảng phất như bay lượn trong biển sao, gió, nhu hòa xuyên qua kẽ tay hai người, lưu lại vết tích của gió, mây, lãng mạn bay qua thân thể hai người, khắc lại truyền thuyết của mây…

      Sát khí phía sau, lan tràn dưới ánh trăng màu bạc, đuổi thẳng theo hai người trời, thế nhưng vẫn là chậm bước, cánh tay phải của Đại Đao Vương bị trường kiếm của hồng y sát thủ quẹt qua cái.

      Đại Đao Vương rút đại đao ra, : “Lấy sét mà lúc trước đánh tôi ấy, đánh chết bọn chúng càng tốt.”

      Thủy nhi song thủ nhất động, “Phất thiên tiên lăng” xuất trong tay Thủy Nhi, đây chính là vũ khí của , Thủy Nhi gấp: “Bùa đó của tôi chỉ dùng đánh là tốt thôi, đánh bọn chúng điểm cũng có, chỉ trách tôi bình thời dùng tâm luyện.”

      Vào lúc này, bảy người vây thành vòng tròn, mà Thủy Nhi và Đại Đao Vương chỉ có thể dựa lưng giám thị động tĩnh của bảy sát thủ.

      Nghe Thủy Nhi vậy, Đại Đao Vương có chút choáng váng : “Lăng phải gia tăng công lực của sao? Thế tại khẳng định lợi hại hơn nhiều rồi a.”

      Thủy Nhi giải thích: “Công lực tăng lên, nhưng đạo thuật của tôi còn chưa luyện a, cho nên, cho nên… vẫn là như cũ.”

      Đại Đao Vương nghĩ xong bèn : “Như quả có cơ hội, hãy chạy , ngàn vạn lần đừng quay đầu lại.”

      Thủy Nhi lắc đầu : “Như vậy sao được, muốn chạy phải cùng chạy.”

      Chính tại lúc này, tiến công của sát thủ bắt đầu, bảy thanh kiếm, như bảy con rắn độc cùng được thả ra lúc, thành hình gợn sóng, trồi lên hụp xuống phóng đến, Đại Đao Vương vung đao cái, triển khai “Hỏa diễm đao pháp” : “Thủy Nhi, cẩn thận đó.”

      Thủy Nhi làm gì có thời gian hồi đáp câu của y, múa “phất thiên tiên lăng” như cửu thiên tiên nữ hạ phàm, công kích lại bọn sát thủ, mỗi chiêu xuất ra, cho người ta cảm giác kinh diễm, cái này căn bản giống võ công gì, đúng ra phải là múa may, mỗi tư thế, vị trí của chiêu thức cơ hồ đều đạt đến cảnh giới hoàn mĩ, khiến người cảm thán…

      Hiển nhiên, bảy sát thủ này lợi hại hơn nhiều so với lần gặp trước, mà tên đứng đầu ấy, là sát thủ trước ngực mang ba ngôi sao trắng, càng là sát thủ rất lợi hại, tuy chiêu thức của Đại Đao Vương mạnh lại ác, nhưng dưới khoái kiếm của bọn họ, cơ hồ đều bị phá hết…

      Nhìn lại Thủy Nhi, bị ba sát thủ vây công, tuy đối phương là sát thủ có huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng Thủy Nhi cũng là xuất thân danh môn, trước mắt, còn có thể ứng phó, mà sát thủ rốt cuộc là sát thủ, bọn họ lãnh khốc, vô tình, mục đích chỉ là sát tử đối phương, cho nên, bọn chúng căn bản sợ chết… như thế, Thủy Nhi quả phiền phức rồi!

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 49: NHẤT CÁ THUẤN GIAN, VĨNH VIỄN HỮU ...

      người vì cái gì luôn phải chờ đến khoảnh khắc cuối cùng, mới có thể hiểu những chuyện vốn phải sớm hiểu trước đây? (Cổ Long, ngữ)

      Hai người càng chiến đấu càng khổ, Đại Đao Vương dựa vào cái mãnh liệt của “Hỏa diệm đao pháp”, mới có thể chi trì, còn Thủy Nhi, bị ba sát thủ đánh đến tay rối chân loạn, ba hồng y sát thủ phảng phất vốn có huấn luyện, phối hợp thập phần nhuần nhuyễn, ba người chia thành ba lộ thượng, trung, hạ, nhằm vào trọng huyệt trong người Thủy Nhi. Ba tên sát thủ chỉ phối hợp nhuần nhuyễn, mà kiếm pháp còn nhanh đến kinh người, so với sát thủ phái tới lần trước, ba tên này lợi hại hơn nhiều, dù rằng nội lực Thủy Nhi có nâng cao, nhưng cũng chỉ có thể duy trì tạm thời chưa bại.

      Nhưng tạm thời tịnh phải là vĩnh viễn, cũng có thể giải thích vì tạm thời, Thủy Nhi từ từ rơi vào hạ phong, vốn cho rằng sau khi nâng cao công lực có thể đánh nhau thắng, cũng có thể chi trì tám trăm hiệp, nhưng tại chỉ ba mươi mấy hiệp, Thủy Nhi toát mồ hôi trán.

      Hốt nhiên, Thủy Nhi cảm thấy vai phải mình trận kịch thống, xem xét kĩ càng, nguyên lai trước giờ giữ trung lộ Thủy Nhi, thái độ khác thường, lại trong lúc xuất chiêu biến chiêu, sát thủ thượng lộ cùng lúc công vào hai vai trái phải Thủy Nhi, Thủy Nhi nhất thời sơ hốt, vai phải bị trường kiếm đâm vào, cùng lúc trường kiếm rút ra, Thủy Nhi cảm thấy dưới bụng truyền lại cảm giác đau đớn, còn chưa kịp phản ứng, Thủy Nhi bị lực cực mạnh bắn ra xa sáu trượng, ngã mặt đất, yết hầu chợt ngọt, phun ra tiên huyết từ trong bụng bị thương.

      Ba sát thủ thấy cơ hội đến, nào chịu bỏ qua, nhảy vọt tới, ba kiếm đồng thời kích về Thủy Nhi ngã mặt đất, muốn giải quyết Thủy Nhi trước.

      Đại Đao Vương đột nhiên xoay người nhìn lại, lại cũng nhìn thấy công kích của bốn sát thủ phía trước, xoay người vung đao chặn kiếm của ba sát thủ kích xuống Thủy Nhi.

      “Keng…” tiếng kim loại va chạm vang rền, Đại Đao Vương vung “hỏa diệm đao pháp”, dùng đao khí nóng bỏng tạm thời bức lui ba sát thủ.

      Nhưng chính tại lúc này, Đại Đao Vương đột nhiên phát ra phía sau mình còn có bốn người nhanh nhẹn đánh tới mình, cần nghĩ kĩ, vung đao quăng ra… đây là chiêu Đại Đao Vương thấy Vi Thiên Đà sử dụng, tại y mới minh bạch ý nghĩa của chiêu này, tuy đây là chiêu rất ngu xuẩn, nhưng phải biết, đao nặng thế này, thêm vào chân lực thôi động, khoái tốc quăng ra, nghĩ người thường đều rất khó ngăn chặn, mà bọn chúng thể ngăn chặn ắt phải lui lại, hoặc né qua, như vậy lại dư ra chút thời gian để thở…

      Quả nhiên, ba sát thủ thấy khí tức của đại đao tán phát hỏa diệm bay lại, đều lăn xuống đất, né qua bốn phía, tản ra…

      Đại Đao Vương lúc cao hứng, hốt nhiên cảm thấy đúng. Ba sát thủ? Chính mình ứng phó ràng là bốn mà! Vì sao tại chỉ thấy có ba? lúc suy nghĩ Đại Đao Vương cảm thấy đạo khí tức mát mẻ, từ phía sau xuyên qua bụng…

      Là… là cái gì? Là kiếm! Là kiếm của sát thủ, chính là kiếm của sát thủ thứ tư biến mất, ngay khi Đại Đao Vương chuẩn bị quăng đao, thay đổi phương hướng, từ bên cạnh tiến công, từ phía sau dùng kiếm băng lãnh đâm vào trong thân thể Đại Đao Vương.

      Đại Đao Vương chậm chạp quay đầu lại, trong mắt y đầy sợ hãi, cũng có lẽ y quá đau, nhưng khi y nhìn thấy ánh mắt khinh thường của sát thủ ấy, Đại Đao Vương tức giận, tay phải nhanh chóng đưa về “Liệt Dương” kiếm ở sau lưng, ngay lúc hồng y sát thủ cảm thấy tình huống hay, đạo ánh sáng vàng kim chiếu giữa y và Đại Đao Vương, tiếp đó, trong mắt sát thủ xuất thần tình sợ hãi, dám tin, đến lúc chết cũng biết mình chết vì “Liệt Dương” kiếm.

      Đại Đao Vương dựa vào “Liệt Dương” kiếm, lắc trái lư phải đứng trước mắt sáu sát thủ còn lại, y dám rút kiếm trong bụng ra, y sợ cầm máu được, cho nên y để mặc kiếm xuyên qua bụng, nhưng sáu sát thủ đều nhất thời sững sờ, tên chỉ huy chết như thế nào, mà người máu me đầu tóc dựng đứng trước mặt đây, trong tay hốt nhiên có thêm cây kiếm phát quang, khiến mỗi trong sáu người đều có chỗ nghĩ, trong nhất thời đều chưa có ý nghĩ xuất thủ.

      Cố chịu cơn đau kịch liệt, Đại Đao Vương lại gần Thủy Nhi, nhàng quỳ gối xuống đất, ôm Thủy Nhi lên, lắc lắc đầu Thủy Nhi : “Này, nha đầu, chuyện gì chứ?”

      Thủy Nhi nội thương và ngoại thương cũng , bất quá khi nhìn thấy thanh kiếm xuyên qua eo Đại Đao Vương, Thủy Nhi sững sờ, nam nhi cả người đầy máu.

      Thủy Nhi nhìn Đại Đao Vương, lắc đầu : “ sao!”

      Đại Đao Vương điểm huyệt đạo Thủy Nhi, giúp cầm máu, hoàn toàn hư nhược : “ khi, tôi , ứng phó sáu người bọn chúng, , phải, nhanh chóng chạy, chạy càng xa càng tốt, nhớ lấy, vĩnh viễn đều, đều được quay đầu!”

      Thủy Nhi trong lòng loạn, vì cái gì y lại thế? Vì cái gì cho mình quay đầu lại? Quay đầu lại có thể thấy cái gì? Thấy được y? Thấy được… Thủy Nhi dám nghĩ, vội lắc đầu : “ được, ngươi phải có “Liệt Dương” sao? Chúng ta cùng ? Cùng bay .”

      Đại Đao Vương cười khổ, lắc lắc đầu : “Sau này Lăng, với tôi, tôi, tôi mới biết, “Liệt Dương” kiếm chỉ cần trong trăm năm tuyển, tuyển chủ nhân có duyên, mà nó cũng theo, theo người này, chủ nhân. Như nếu muốn bay, nó thể mang, mang , trừ phi, trừ phi tôi có thể ngự kiếm.”

      Thủy Nhi mạnh mẽ lắc đầu, nhìn vẻ chật vật của Đại Đao Vương, : “Ngươi chạy , ngươi có thể chạy, ta ở lại.”

      Đại Đao Vương nhìn Thủy Nhi, khổ sở cười : “Đại Đao Vương ta, đời tham tài, hiếu sắc, làm qua chuyện gì, chuyện gì tốt, lần này phải nghe ta, biết ? Ta lần này, lần này người bình phàm, trải qua mấy chuyện ngày hôm nay, ta cũng nhắm mắt được, chí ít ta cũng tầm thường vô vị, chí ít ta cũng người vô tâm, chuyện trải qua ngắn ngủi này, ta vĩnh viễn ghi nhớ.” xong, nén đau chầm chậm đứng dậy.

      Đại Đao Vương chuyển “Liệt Dương” kiếm trong tay, xoay đầu vô lực : “Nghe ta ra hiệu, ta đếm đến ba, phải liều mạng, chạy. Vĩnh viễn, vĩnh viễn, vĩnh viễn được quay đầu, khục, khục…” sau câu cuối cùng, Đại Đao Vương lại phun ra ngụm máu.

      Thủy Nhi trào nước mắt, mạnh mẽ lắc đầu : “ được, như thế này, ngươi chết, được sính làm hùng…”

      Đại Đao Vương hướng sáu người áp tới, vừa vừa cười khổ, lắc đầu : “Ta đâu có, sính làm hùng, làm , nam nhân, ta chỉ muốn bảo hộ người, người mà ta muốn bảo hộ, chẳng lẽ chuyện này cũng có sai lầm sao?”

      “1”

      Nháy mắt đó dừng lại, có đến khắc, vì cái gì lại có nước mắt, vì cái gì cảm giác lưu lệ là hạnh phúc, vì cái gì hạnh phúc biến mất, người y muốn bảo hộ đó muốn chết?

      “2”

      Quên hết mọi thứ xung quanh, thời gian dừng lại, trong lòng Thủy Nhi bình tĩnh lạ thường, tự mình cũng biết nháy mắt tiếp theo là thế nào! Sai rồi, cũng có lẽ rất nhiều việc đều sai mông lung.

      “3”

      “Chạy nhanh, nhớ lấy, được quay đầu.” Đại Đao Vương lấy toàn lực đếm tiếng thứ ba, mạnh mẽ dùng “Liệt Dương” kiếm sử dụng “hỏa diệm đao pháp”, xông về phía sáu người. Tuy dùng kiếm sử đao thức rất kì quái, nhưng vì bá đạo của “Liệt Dương” kiếm, sáu người trong nhất thời quả khó phân thân.

      Thủy Nhi mạnh mẽ khởi thân, chạy về phía sau, biết phương hướng, biết đường , Thủy Nhi chỉ biết liều mạng mà chạy, vĩnh viễn quay đầu!

      Sáu sát thủ thấy người chạy mất, vốn muốn phân thân đuổi theo, thế nhưng đại hán trước mắt này lại liều mạng ngăn cản, thà rằng thân bị kiếm xuyên thủng, cũng để người vượt Lôi Trì nửa bước… nhiều lần thể thoát khỏi vòng chiến, bọn sát thủ tựa hồ cũng nổi nóng, cũng đuổi theo nữ tử đó nữa, chỉ muốn nhanh chóng đốn ngã đại hán trước mắt này, thế là, bọn chúng gia tăng tốc độ tiến công…

      Ánh trăng từ từ tối lại, gió thổi mây bay, kiếm đâm máu chảy, tuy có “Liệt Dương” kiếm bảo hộ, thế nhưng sáu sát thủ bất kể ai cũng lợi hại hơn nhiều so với Đại Đao Vương, hà huống là sáu người có huấn luyện hợp kích…

      Từng đạo kiếm thương hình thành thân Đại Đao Vương, điều khiến sáu sát thủ ngạc nhiên là, vì cái gì chịu thương thế nặng như vậy, còn có thể đứng được, là cái gì chống đõ y?

      Cuối cùng, Đại Đao Vương lùi về sau hai bước, “bịch” tiếng, kiếm chi trì y, quỳ xuống…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :