1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ma Cũng Có Tình - Ngưng Văn ( 32c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 30: Gặp lại


      -Hạ Lang…

      Hạ Tinh và Tiêu Hạ cùng vào rừng. Cương thi xuất trong vùng phải là Tiêu Hạ chỉ có thể là Hạ Lang…Hạ Lang thôi!

      -Hạ Lang…Hạ Lang…Chàng ở đâu? Hạ Lang!



      Hạ Tinh còn kềm lòng được. Nỗi nhớ chồng quay quắt trong lòng nàng. Thêm đứa con trong bụng ngày lớn lên. Nỗi lo sợ con mình được nhìn thấy cha lúc chào đời khiến Hạ Tinh nhiều đêm thức dậy trong đêm vắng, ngẩn ngơ nhìn quanh rồi lại khóc thầm.

      -Hạ Lang…!Chàng…

      Xung quanh bỗng có tiếng người đến. chỉ mà còn rất nhiều người. Hạ Tinh lẫn Tiêu Hạ đều khựng lại…Theo bản năng Tiêu Hạ lùi ra sau chút, lớp móng vuốt rong tư thế sẵn sàng bật ra bất cứ lúc nào.

      Đám người mới đến là người của Thẩm phủ, đứng đầu là Thẩm Diên, cháu ruột Thẩm Lương. Nhìn thấy hai người lạ, họ bước lại gần, Thẩm Diên nhanh chóng lên tiếng trước:

      -Hai người là ai? Sao bây giờ lại còn ở chỗ này.

      -Nhà chúng tôi ở đằng kia –Hạ Tinh lấy lại bình tĩnh, bước lên bước- trời gần tối mà tướng công tôi chưa về nhà nên…

      Nàng bỗng dưng im bặt. Như bóng ma lặng lẽ, Hạ Lang xuất đằng sau họ. Cùng với chàng là đứa bé khoảng chừng 3-4 tuổi, còn thập thò nấp đằng sau.

      -Hạ…Hạ Lang…

      Hạ Lang cũng kềm được cảm xúc. bước đến, hai tay dang rộng đón Hạ Tinh ập vào lòng. Cả hai để ý đến những gì xung quanh nữa, chỉ biết có nhau, chỉ biết người trong lòng mình còn sống, vậy là đủ với họ rồi.

      Tiêu Hạ nhìn thấy những ánh mắt nghi ngại của đám người trước mặt. Thêm chuyện bằng bớt chuyện, cả hai người phụ nữ đều mang thai, tiện di chuyển,trong lúc này tốt nhất là hạn chế va chạm với loài người.

      -Đệ cũng là…Có giận vợ cũng nên mang con trai mới chừng đó tuổi ra ngoài chứ.-Tiêu Hạ bước đến gần Hạ Lang, cúi người xuống trước mặt đứa bé, nựng gương mặt trắng nõn, mềm mại của nó, nhàng –Tiểu tử, lần sau cha có bắt con theo cứ với bá, bá để cha con dắt con trong thời tiết này đâu.

      Hạ Đồng đương nhiên biết xảy ra việc gì, chỉ thấy thúc thúc bước đến gần muốn bồng mình lên hoảng hốt rụt tay lại, lùi ra sau nữa. Hạ Tinh sau phút xúc động cũng trấn tĩnh. Nàng khom người kéo đứa bé vào lòng:

      -Đồng Đồng ngoan…Mẹ đây…Mẹ đây…

      Từ lúc xa nhau đến giờ chỉ hơn tháng, Hạ Lang vẫn vậy nhưng đứa trẻ bên cạnh … Hạ Tinh chắc chắn song lại có linh cảm mãnh liệt, đứa bé đó là Hạ Đồng…Nó vốn có dòng máu cương thi, biết đâu lại có những chuyển biến khác mà loài người chưa biết.

      -Mẹ…e…

      Hạ Đồng mơ hồ cảm thấy mùi hương quen thuộc từ người phụ nữ trước mắt này. Vòng tay cũng quen thuộc. Nó sung sướng vùi mình vào lồng ngực ấm áp, được Hạ Tinh vuốt ve lên tóc, ôm chặt lấy người mình.

      -Đại nhân…- Tiêu Hạ bước đến trước Thẩm Diên, lên tiếng –Vợ chồng muội muội của tôi có chút xích mích nên chồng nó mang đứa con mất. Chúng tôi lo lắng nên phải tìm trong lúc trời tối như thế này. Xin đại nhân thông cảm!

      Thẩm Diên cũng có nhiều kinh nghiệm trong việc đối đầu với cương thi. Tuy biết có loại cương thi lý trí nhưng cũng ngờ được lại có loại cương thi khác gì con người như thế này.

      -Được rồi…Các người nên về nhà , trời tối rồi còn ra ngoài có thể gặp nguy hiểm đó. Bọn cương thi lộng hành tại vùng này.

      -Đa tạ đại nhân…Đa tạ…

      Nhóm bốn người của Hạ Tinh vừa định quay giọng đột ngột vang lên khiến chỉ họ mà cả đám người Thẩm Diên cũng giật mình quay lại:

      -Khoan …Tacó chuyện muốn hỏi các người.

      Người vừa đến là Thẩm Lương. tay ông là thanh trường kiếm vẫn còn vương lại mùi máu cương thi. Thứ mùi đặc trưng đó khiến Hạ Lang và Hạ Đồng lập tức có phản ứng, chỉ có Tiêu Hạ là giữ được vẻ điềm nhiên, nhanh chóng ra hiệu cho Hạ Tinh. Nàng hiểu ý, nắm tay kéo Hạ Lang về sau vài bước, cúi đầu chào Thẩm Lương:

      -Đại gia…

      Thẩm Lương tiếp xúc với cương thi ít nhưng đa số là cương thi hạ cấp. Với những cương thi có lý trí nhìn bề ngoài khác người bình thường, ông chỉ gặp có vài trường hợp. Hạ Lang tuy chẳng phải là “giống thuần chủng” nhưng bản lĩnh có thể là ít đồng loại nào sánh được, ngại gì việc bại lộ thân phận. Chỉ có Hạ Đồng…

      May là Thẩm Lương chú ý đến Hạ Đồng. Mọi chú ý dồn về phía Hạ Lang:

      -Các ngươi từ đâu đến? Ta chưa bao giờ thấy các ngươi ở Thẩm gia thôn này.

      -Chúng tôi là người sống ngoài Thẩm gia thôn, nhưng cũng thường xuyên vào thành buôn bán. –Hạ Tinh bình thản đáp- Cách đây vài ngày tôi cũng từng vào phủ của Đại gia bán vải cho phu nhân ngài. Ngài có thể hỏi lại bà ấy.

      Trong lúc đó, Hạ Lang chìm vào cảm giác quen thuộc. Gương mặt của người này…Dù có khác nhiều so với ký ức vẫn là sóng mũi ấy, đôi mắt ấy…Chỉ là năm tháng khiến chúng trở nên già nua và khắc khổ hơn.

      -Ch..a…

      Tiếng “cha” vang lên giữa khí im lặng khiến mọi người giật mình. Hạ Đồng ngước đôi mắt trong veo nhìn Hạ Lang, tay xoa bụng, giọng non nớt như nũng nịu:

      -Con..đói…Đói…

      Ánh mắt ngây thơ nhìn về hướng đám người đứng đó. Bọn họ hiểu ý tứ trong đôi mắt hồn nhiên thuần khiết ấy nhưng Hạ Tinh và Tiêu Hạ hiểu rất . Tiêu Hạ bước đến trước mặt Thẩm Lương, còn Hạ Tinh cúi xuống ôm lấy Hạ Đồng:

      -Chúng ta về nhà, mẹ cho con ăn.

      Tiêu Hạ bề ngoài bình thản dù trong lòng cũng vô cùng hồi hộp. kẻ xưa nay quan tâm đến nhiều chuyện khác và đứa trẻ, bọn họ đều chẳng có nhiều cân nhắc,có thể gây ra rắc rối bất cứ lúc nào.

      -Đại gia nếu còn gì chúng tôi xin phép…Cháu mệt rồi.

      Thẩm Lương từ lúc đối diện với Hạ Lang lòng cũng chợt dâng lên nỗi niềm khó mà diễn tả.Chàng thanh niên ấy, gương mặt có gì đó rất quen thuộc. Cảm giác khi đứng cạnh nhau cũng rất lạ, như là đứng trước người thân, rất thân thuộc của mình.

      Hạ Lang ngay lúc mọi người ngờ nhất lại vươn tay về phía Thẩm Lương. Cũng may là Tiêu Hạ đề phòng nên nhanh chóng rướn người cản lại. Hành động của hai cương thi diễn ra nhanh như chớp, ai kịp trông thấy. Đến khi định thần lại trường lại có đám người vừa mới đến, người đầu là Tri châu quận, dáng vẻ vội vã vô cùng. Vừa nhìn thấy Thẩm Lương, ta lên giọng hỏi:

      -Thẩm đại sư, có tin tức gì của nương tử ta chưa? Thẩm đại sư…

      -Thưa tri châu đại nhân…-Thẩm Diên lên tiếng- Chúng tôi vẫn tìm kiếm nhưng chưa thấy ạ!

      -Vậy mọi người còn mau tìm –Tri châu quận gần như hét lên- Nàng mà có mệnh hệ gì ta tha cho các người. tìm…. tìm mau lên!

      Thẩm Lương đối diện với quan tri châu vẫn bình tĩnh. Có cung kính nhưng xu nịnh, thái độ của ông được thể rất ràng:

      -Đại nhân yên tâm, chúng tôi nhất định cố gắng tìm kiếm tôn phu nhân…Nhưng mong ngày nhớ cho,tìm kiếm người phải là việc chúng tôi phải làm. nay có rất nhiều cương thi xuất trong vùng, đại nhân điều người khắp nơi tìm kiếm có thể tạo cơ hội cho chúng tấn công. Chúng tôi cũng khó lòng tiêu diệt nếu chúng cứ được cung cấp con mồi thoải mái như nay.

      -Ông…

      Trong mớ ký ức mịt mờ trở lại trong đầu Hạ Lang có hình ảnh đứa trẻ nép mình sau bức rèm,nhìn người đàn ông khôi vĩ hiên ngang đối đầu cùng viên quan áo thêu hoa,hài nạm vàng. Hai bên cùng cãi lý lẽ gì đó. Người đàn ông kia làm viên quan tức giận đỏ mặt tía tai nhưng làm gì được. là oai phong…

      -Cha…cha giỏi quá!

      Đứa trẻ thán phục thốt lên như vậy. Người đàn ông cười xòa ôm nó vào lòng, dịu dàng với nó rằng:

      -Cha giỏi vì cha đúng. Chỉ cần con làm đúng, con sợ ai cả…Có biết ?

      -Dạ…Con làm đúng. Nhất định làm đúng mà…

      -Vũ nhi ngoan…Con làm đúng là được rồi.

      Hình ảnh người đàn ông rành rành trước mặt. Là gương mặt này, là vóc dáng đó, dù nay thay đổi khá nhiều nhưng vẫn thay đổi, ông là người đàn ông trong ký ức, là cha của đứa bé…Mà đứa bé ấy là …Là Hạ Lang…Là Vũ nhi mà ông gọi cách thân thương.

      Tại nhà Khang tẩu, Khang Tứ cũng vừa bình phục, vừa từ nhà đại phu về. Từ chiều Khang tẩu chợ mua thêm thức ăn, còn chuẩn bị rượu nữa. Khi đám người Hạ Tinh về đến, biết nàng tìm được lang quân, cả hai vợ chồng đều rất mừng, vội vã bảo vào cùng ăn chung bữa cơm.

      Ngồi ăn mà Hạ Tinh lẫn Thúy Bình đều nơm nớp. Tiêu Hạ cũng lo lắng kém. Thức ăn Hạ Lang và Hạ Đồng quen thuộc vẫn là máu, thức ăn của con người đừng là ăn, cả liếc qua cũng thèm.

      Hạ Tinh vừa ăn được chưa quá nửa chén cơm buông đũa. Hạ Đồng bên trong chẳng biết thế nào rồi. Thấy nàng ngồi dậy, Khang tẩu hỏi với theo:

      -Ăn thêm muội!

      -Muội no rồi ạ! –Hạ Tinh vội xua tay- Mọi người cứ ăn !

      -Vậy sao được…- Khang Tứ xen vào- Nghe là muội có thai, cần phải ăn nhiều chút chứ.

      Hạ Lang ngồi cạnh bỗng ngẩng lên. Mặt Hạ Tinh đỏ bừng… rằng, gắp thêm thức ăn vào chén của Hạ Tinh. Đợi nàng ăn thêm miếng, Hạ Lang kéo nàng rời khỏi bàn mặc cho An tẩu gọi với theo:

      -Hai người ăn thêm chứ! Này…

      Bên ngoài, Hạ Tinh bị Hạ Lang nắm chặt tay. Nàng vội níu lấy , giọng nhàng, trấn an chồng bình tĩnh lại:

      -Hạ Lang…Em đau tay. Buông tay em ra mà…

      hơi khựng lại, để rồi dừng hẳn. Hạ Tinh còn chưa định thần cúi xuống, áp tai vào bụng nàng.

      -Chàng…

      Bàn tay với những ngón dài trắng xanh xoa vào bụng nàng. Khóe môi nhếch lên nụ cười hệt như con gió thoảng qua nhưng với Hạ Tinh lại làm nàng vô cùng ấm áp:

      [​IMG]
      -Con của chúng ta…

      -Vâng…Là con của chúng ta!

      Hạ Tinh luồn tay vào tóc , sung sướng tận hưởng cảm giác hạnh phúc tràn ngập. Chàng là cương thi cũng quan trọng. Cương thi mà giết người bừa bãi, còn biết thế nào là thương che chở với người khác, so với loài người còn hơn rất nhiều lần.

      -Ta làm cha ?

      -Đúng rồi…Chàng làm cha !

      Hạ Tinh ngây ngất trong niềm vui được san sẻ cùng người mình thương nhất. lòng mà , đôi khi nàng cũng có chút lo lắng đức lang quân của mình sống thiên về bản năng nhiều quá. Chàng ít , ít biểu lộ cảm xúc…Còn khoảng đời quá khứ của Hạ Lang nữa. Nàng mơ hồ đoán được nhiều uẩn khúc nhưng trốn tránh mãi có phải là giải pháp tốt hay ?

      -Hạ Lang…Chúng ta có con rồi. Tiếp theo

      Người cha của con trẻ. Trong đầu Hạ Lang bao ý nghĩ hỗn độn xuất . Người đàn ông lúc chiều với đôi mắt dịu dàng, bàn tay vỗ lên đầu đứa trẻ. Đứa bé ấy rất hạnh phúc…Rồi cũng chính bàn tay ấy…Bàn tay với những ngón tay chai sần ấy gỡ ra những ngón tay non nớt, để đứa trẻ ra xa khỏi mình thêm chút nữa…Vó ngựa mờ mịt, xung quanh đứa trẻ toàn là bóng tối…Bóng tối với những tiếng kêu rờn rợn đằng sau…

      phải Hạ Lang nhớ mà là tiềm thức của khuyên nên quên tất cả. Quên mới có thể tập trung vào cuộc sống phải tìm cách sinh tồn trước mắt. Quên để hận, oán, để tâm hồn có thể như thú hoang trong rừng rậm, vấn vương cũng chút thương.

      Cảm giác ấm áp nơi mặt…Ngày đó trong rừng sâu ẩm lạnh, đứa trẻ khóc…Những giọt nước mắt của nó tuôn ào ạt, chỉ vô thức mà chảy, cho đến khi có cái bóng rất to xuất . con sói…Đúng vậy, con sói lớn…Con sói với đôi chân khập khiễng. Nó mất bạn tình trong bẫy của loài người, nhưng hề oán hận con người. Đứng trước con non lẻ loi trong rừng hoang ẩm lạnh, sói bỏ rơi đứa trẻ ấy…Nó thích theo cứ cho nó theo. Nó đói để cho thêm miếng thịt…Nó lạnh để nó rúc vào lòng.

      -Cha để con mình trong rừng. Cha hứa với mẹ, để con mình ở trong rừng…Cha tìm con…luôn tìm con…

      Hạ Tinh bật khóc. Cứ như vậy mà khóc. Hạ Lang khóc nhưng đôi mắt ngơ ngác của chàng lên tất cả nỗi đau chôn giấu tận đáy lòng. Chàng hề muốn sống mình. Chàng rất sợ…rất muốn vòng tay ôm chặt lấy mình lúc đó. Tiếc là xung quanh chỉ toàn hoang lạnh. Cũng từ đó, đáy lòng Hạ Lang cũng hoang lạnh để phải gục chết bởi cái lạnh giá của trời đông….

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 31: mưu của Tôn Yến Nguyệt


      Đêm tối, tại phủ tri châu.

      -Đại nhân…

      Tôn Yến Nguyệt bưng vào chén sâm còn bốc khói. Mộc Nghiêm vẫn còn tần ngần bên hương án, tay là tấm ngọc bội xanh biếc vốn là vật Ngụy Thục Hoa hay mang theo bên người :

      -Nô tỳ mang trà sâm cho đại nhân.


      [​IMG]
      -Ừ. Để đó

      Từ lúc được Ngụy Thục Hoa mang về phủ làm người hầu hạ, Tôn Yến Nguyệt gặp mặt Mộc Nghiêm vài lần. Tuy nhiên với bản tính an phận, nàng ta thầm mưu tính, tìm hiểu khá nhiều chuyện về Mộc Nghiêm. Ngoài việc là con cháu của gia tộc chuyên tiêu diệt cương thi lâu đời ra, Mộc Nghiêm có gì đặc biệt. đối với vợ lạnh nhạt nhưng cũng thương nồng nhiệt, thuộc tuýp người chẳng tiếp xúc hiểu tính tình.

      -Nô tỳ tuân mệnh…

      Bước đến gần Mộc Nghiêm, Tôn Yến Nguyệt bất ngờ vấp phải góc tấm thảm dày. Ly trà sâm đổ xuống mặt đất, còn nàng ta mất đà ngã bật vào người của Mộc Nghiêm vốn ngồi gần đó.

      -Đại nhân…Nô tỳ đáng chết. Đại nhân tha mạng…tha mạng…

      Cú ngã tưởng tình cờ song hoàn toàn có chủ ý. Giây phút tấm thân mềm mại rơi vào lòng của Mộc Nghiêm dù ngắn ngủi nhưng Tôn Yến Nguyệt nhận ra ánh mắt ta thoáng tha đổi. Khác với Ngụy Thục Hoa là tiểu thư danh gia, từ được cưng chiều nên đôi lúc có phần hơi ngang bướng, Tôn Yến Nguyệt bây giờ tràn đầy phong vị quyến rũ, lại yếu đuối mỏng manh như liễu, rất dễ làm đàn ông phải mềm lòng.

      - sao…- Mộc Nghiêm lấy lại vẻ nghiêm túc –Lần sau cẩn thận hơn là được.

      -Tuân lệnh đại nhân. Nô tỳ xin phép cáo lui.

      -Khoan

      Tôn Yến Nguyệt vừa dợm bước bị gọi lại. Với đôi mắt trong veo ngơ ngác, nàng tỏ ra biếtgì, còn sợ hãi dập đầu :

      -Đại nhân tha tội.Những gì hôm đó nô tỳ biết, nô tỳ hết rồi…Đại nhân tha mạng…Phu nhân mất tích liên quan đến nô tỳ. Mong đại nhân khai ân…khai ân !

      Đám người đó thực mang Ngụy Thục Hoa đâu Tôn Yến Nguyệt cũng biết. Nàng ấy đối xử với Yến Nguyệt nàng đúng là tệ, nhưng Tôn Yến Nguyệt lại chịu được thái độ như thể mọi thứ tốt đẹp nhất trong cuộc đời này đều thuộc về mình của Thục Hoa vậy. Có lần có được quà tặng từ gia đình phú thương là mẻ bánh bồ đào ngon tuyệt, đặc sản Giang Thượng, Ngụy Thục Hoa chỉ nếm qua chút rồi truyền người ban cho đám nô tỳ hầu hạ mình. Lời có thể là vô tình thốt ra của tiểu thư quen sống trong nhung lụa : « Ta ăn nhiều đến ngán, bỏ lãng phí lắm, các ngươi cứ ăn ! » khiến cho Tôn Yến Nguyệt nghèn nghẹn trong cổ họng, tuy là vẫn tươi cười cảm tạ. Gọi là số phận nhưng sao có kẻ quá may mắn, có lẻ lại chẳng ra gì, sống mà ra sống trong kiếp người.

      -Xử lý thế nào đây ?

      Gã cầm đầu toán người lưu manh hỏi Tôn Yến Nguyệt như vậy. Nàng ta đúng là lắm mưu nhiều kế, lại có thể nghĩ ra cách đổ vạ cho cương thi xuất xắc thế này. Phương pháp làm tuy có phần tàn nhẫn, lại phải cố công chuẩn bị, chế tạo ra lớp hàm sắc, ấn vào cổ đám tùy tùng theo Ngụy Thục Hoa, ngụy trang cho giống như bị cương thi hút máu song hiệu quả rất tốt. Vừa được tiền, vừa có lợi ích từ người đẹp Ngụy Thục Hoa như hoa như ngọc, đương nhiên là bọn chúng rất hài lòng :

      -Tùy các người –Tôn Yến Nguyệt lạnh lùng- Nhưng sau đó phải làm sao cho nàng ta xuất nơi này nữa. Số vàng đó là của các người.

      Toàn bộ ngân lượng trước đây Tôn Yến Nguyệt trộm từ đám cướp đường được dành trả công cho bọn chúng. Đám người này cũng có gan lật lọng. Bắt giữ phu nhân tri châu quận,nhìn vào đáy mắt tràn ngập dục vọng của chúng Tôn Yến Nguyệt biết cả đám muốn gì rồi. Càng tốt ! Sau khi thỏa mãn dục vọng, chúng biết cân nhắc quá muộn, đành phải thực theo kế hoạch nhằm lấp liếm tội lỗi của mình,đúng như ý đồ Tôn Yến Nguyệt trù tính từ lâu.

      Kế hoạch nào cũng có lỗ hổng. Tôn Yến Nguyệt biết vậy nhưng chỉ cần trong mắt mọi người phu nhân Mộc Nghiêm chết là đủ. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này nàng có thể lợi dụng để quyến rũ Mộc Nghiêm. Người đàn ông khi mất vợ nếu thương nàng ta suy sụp còn như trút gánh nặng, đều là cơ hội tốt cho người thứ ba chen vào, chỉ cần nắm bắt và thả đúng mồi câu.

      Mộc Nghiêm có lẽ là loại đàn ông thứ hai. vợ, xem biến mất của nàng là cơ hội để thở phào nhõm. ta có thể nhân dịp này xin triều đình tăng cường thêm nhân lực cho công cuộc tiêu diệt cương thi của , lập thêm công trạng. Gia đình Ngụy Thục Hoa chắc chắn cũng để yên cho cái chết của con , cùng hợp sức với trong việc giết cương thi…Cái chết của Ngụy Thục Hoa lại mở ra thêm cơ hội cho Mộc Nghiêm, có khi phải cảm ơn Tôn Yến Nguyệt nàng đấy chứ !

      Những suy nghĩ kéo đến liên tục trong đầu Tôn Yến Nguyệt. Mộc Nghiêm thong thả đến bên cạnh chỗ nàng ta quỳ sụp, nâng Tôn Yến Nguyệt lên. Tay vẫn nắm chặt lấy tay nàng, ánh mắt che giấu tia ám muội :

      -Ta chỉ muốn uống thêm ly trà sâm nữa. Nàng mang đến cho ta ngay , Yến Nguyệt…

      Con mồi chưa chắc chắn sập bẫy nhưng quanh quẩn bên khu vực mồi câu, chuẩn bị đớp lấy.Tôn Yến Nguyệt hơi lùi mình ra chút, ánh mắt vẫn tỏ ra sợ hãi, cung kính với Mộc Nghiêm :

      -Nô tỳ tuân lệnh.Nô tỳ chuẩn bị ngay…

      Tuy là phu nhân mất tích, bề ngoài Mộc Nghiêm tỏ vẻ đau buồn nhưng thực tế mọi chuyện trong Mộc phủ vẫn diễn ra bình thường. mượn cớ “tra thêm tin tức” nên giữ những người còn sống sót trong đám tùy tùng hôm đó của Ngụy Thục Hoa lại, trong đó có Tôn Yến Nguyệt…Cách đối xử của Mộc Nghiêm kể từ đêm hôm đó với nàng cũng thay đổi cách rệt. thường xuyên gọi Tôn Yến Nguyệt mang trà sâm vào cho mình, còn bảo nàng hầu hạ xoa bóp giúp cho mình thư giãn. Mộc phủ xuất những lời xôn xao bàn tán…Đàn ông là loại động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, vợ vừa mất tích đương nhiên chuyện cưới vợ mới là thể nhưng có nhân tình, thậm chí hàng tá nhân tình với địa vị Mộc Nghiêm chẳng ảnh hưởng gì.

      Đàn ông cũng nên chiều chuộng quá! khi để họ thỏa mãn quá sớm, nhân tình cũng chỉ là nhân tình bé mà thôi.

      Tôn Yến Nguyệt hiểu rất nguyên tắc ấy. Nàng luôn giữ mình đoan chính, bảo đảm khoảng cách với Mộc Nghiêm. lơi lả nhưng cũng lạnh lùng, làm như vấn vương nhưng vẫn còn e ngại…Thái độ nàng đối với người trong phủ họ Mộc cũng có gì đổi khác. Hòa nhã, nhàng làm cho ai có thể ghét được nàng.

      -Tôn tỷ tỷ…Tỷ xem chiếc trâm cài này có đẹp ?

      Sương nhi, nô tỳ cùng Tôn Yến Nguyệt ra ngoài mua thêm đồ đạc lên tiếng hỏi. Trong lúc đó Tôn Yến Nguyệt nhìn theo hướng khác, hoàn toàn để tâm đến vật trong tay kia.

      [​IMG]
      -Tôn tỷ tỷ…Tỷ…

      Vóc dáng đó…Đẫy đà hơn chút. Nhưng thể lầm được. Tay Tôn Yến Nguyệt nắm chặt lại, lòng hân hoan cách kỳ lạ…Nàng ta nhìn thấy Hạ Tinh. Hạ Tinh xuất nơi Thẩm gia thôn, có nghĩa là Hạ Lang cũng quanh quẩn đâu đây. Nỗi nhục nhã ngày đó cả đời Tôn Yến Nguyệt cũng quên được… Mãi mãi quên!

      -Cương thi…Có cương thi…Cương thi!

      Nàng ta đột ngột hét lên khiến người trong Thẩm gia thôn đều hoảng loạn. Hạ Tinh bán tấm vải thêu cũng giật mình ngơ ngác. Hạ Lang và Tiêu Hạ săn mồi từ sáng sớm, ở nhà Hạ Tinh mang vải ra chợ bán, định mua thêm ít lương khô, chuẩn bị cho việc bốn người bọn họ sắp rời khỏi Thẩm gia thôn.

      đám người của Thẩm phủ tuần quanh đó nghe tiếng kêu của Tôn Yến Nguyệt và thái độ hoảng hốt của Thẩm gia thôn liền vội vã chạy lại. Thẩm Diên cũng nhận ra Tôn Yến Nguyệt, tỳ nữ thân cận của vị phu nhân mất tích của Mộc tri châu.

      -Tôn nương…Có chuyện gì?

      -Tôi…tôi nhận ra nàng ta- Tôn Yến Nguyệt giả vờ sợ hãi nấp sau lưng Thẩm Diên – Nàng ta cùng toán cương thi bắt phu nhân. Nàng ta còn gọi tên cương thi uống máu người trong số đó là lang quân nữa….Gọi là Hạ Lang… ta gọi nàng ấy là Hạ Tinh…Tôi còn nhớ…nhớ mà…

      Hạ Tinh bậm môi nhìn sững Tôn Yến Nguyệt. tia đắc ý gương mặt xinh đẹp của nàng ta. Trong chốn này có thể gặp lại. cương thi lại xuất trong vùng đất của đám người chống lại cương thi. Trời giúp nàng hả cơn giận bị hạ nhục ngày đó rồi nhanh hơn dự tính của Tôn Yến Nguyệt nàng quá! Cơ hội đến dĩ nhiên là thể bỏ qua rồi.

      Tin vừa thông báo, Thẩm Lương vội vãđến ngay. Gần như cùng lúc, Mộc Nghiêm cũng đến. Cả hai nghe Thẩm Diên báo lạimọi chuyện, nhanh chóng gọi đưa Tôn Yến Nguyệt và Hạ Tinh vào:

      -Ngươi khẳng định, nàng ta nằm trongnhóm người bắt phu nhân?

      -Dạ…Nô tỳ nhớ rất kỹ -Tôn Yến Nguyệtkhẳng định- Nàng ta là người trong nhóm người bắt phu nhân.

      -Nàng bậy- Hạ Tinh trừng mắt, phảnbác- Tôi biết phu nhân gì cả. Tôi…

      Ngay lúc ấy có người bước vàophòng. Thẩm Lương nghiêm mặt, ngay:

      -Tô đại phu, ông kiểm tra nàythử xem nàng ta có phải là cương thi ?

      ….Trong căn phòng của mình, La MẫnMẫn lần tràng hạt. Phía ngoài Thẩm Lương vẫn chưa về.

      Đến lúc cánh cửa gỗ vang lên tiếng cọtkẹt. Bà ngồi thẳng dậy. Thẩm Lương bước vào phòng với dáng điệu mệt mỏi. Bênngoài sương xuống, lạnh buốt người.

      -Lão gia…

      tách trà bốc khói được mang lên.La Mẫn Mẫn nhàng khoác lên vai chồng chiếc áo choàng ấm, nhàng:

      -Lão gia…Hôm nay ông vội vã đến chỗDiên nhi vậy, có chuyện gì quan trọng ?

      Thẩm Lương lại thở dài, điều hiếmthấy đối với ông:

      -Hôm nay ta được biết thêm vài điềuvề cương thi nữa…Chỉ là… ngờ đến mà thôi.

      Tô đại phu vốn là truyền nhân của vịđại phu ngày xưa phát ra An Vũ dính nọc độc cương thi. Ông ta khám cho HạTinh. Nàng phải cương thi, lại là thai phụ. Nhưng bào thai của nàng rất lạ…Tôđại phu cho biết, nó có hình dạng như thai nhi thông thường. Tuổithai chỉ khoảng chưa đến 3 tháng nhưng đứa bé trong bụng gần như hình thànhhình dáng hoàn thiện. Ông nghe được nhịp hô hấp gấp gáp của nó trong bụng mẹ…Máutrong người Hạ Tinh cũng bình thường như nhiều người khác. Nó chuyển sangmàu tím thẫm, vừa có thể là do ảnh hưởng của đứa con trong bụng, vừa có thể làdo điều kỳ lạ gì đó diễn ra trong cơ thể của nàng.

      Theo lời Tôn Yến Nguyệt, nàng HạTinh này gọi cương thi hút máu trong số đó là lang quân. Cương thi cũng cóthể có nương tử? Cái bào thai đó là kết quả của người và cương thi kết hợp,chúng nên hình dạng gì, là loại người nào?

      Lời Thẩm Lương kể làm cho La Mẫn Mẫnchú ý. Bà lại hỏi thêm:

      -Lão gia , đó là người bánvải trong thôn. Nàng ấy là…

      -Nàng ta từ vùng khác mới đến. Bán vảithêu trước Hà Hoa viên.

      La Mẫn Mẫn nhớ ra. Là côgái ấy. Tuy gặp gỡ mới hai lần nhưng từ sau khi nàng ta bỏ về lòng La Mẫn Mẫn lạicó cảm thấy vô cùng hụt hẫng. Bà đến chỗ ấy hỏi thăm tin tức của Hạ Tinhsong hầu như người trong làng ai biết. Bây giờ nàng ấy lại có mối liên hệmật thiết với cương thi….Bà nhớ lại, thái độ của Hạ Tinh lúc nghe kể chuyện AnVũ…An Vũ là cương thi, có khi nào ?

      -Lão gia…Bây giờ ấy,nàng ấy thế nào rồi ?

      Bàn tay La Mẫn Mẫn lạnh runnhưng phải bởi cái lạnh ngoài trời tác động. Thái độ của bà khiến ThẩmLương cũng giật mình :

      -Phu nhân, bà sao vậy ?Tay của bà…

      -Tôi sao cả…- La MẫnMẫn nắm lấy tay chồng, tha thiết –Ông…ông cho tôi được gặp ấy lãogia. mà lão gia ! Tôi van ông…van ông mà…

      ….Trong đêm tối lại có haibóng người vội vã lao về hướng Thẩm phủ….Ngoài phòng tri châu, tiếng gõ cửavang lên nhè . Bên trong có tiếng vọng ra :

      -Ai đó ?

      -Đại nhân…Là nô tỳ. Là YếnNguyệt.

      -À…Yến Nguyệt –Giọng MộcNghiêm hồ hởi- Nàng vào . Cứ đẩy cửa mà vào.

      Cục diện hôm nay có chútkhông như dự đoán của Tôn Yến Nguyệt. Nàng tưởng sau khi biết Hạ Tinh có mốiliên hệ cùng cương thi, Mộc Nghiêm vội vàng tra khảo nàng ta để biết thêmtung tích. Nhưng ta chỉ truyền lệnh giam Hạ Tinh vào trong ngục, giao choThẩm Lương canh giữ. Điều đó khiến Tôn Yến Nguyệt thỏa mãn. Con béđó phải chịu trận đòn thừa sống thiếu chết mới đúng .Những câu xúc phạmngày nào vẫn còn rành rành trước mắt khiến nàng khó thể nào quên.

      -Đại nhân…

      -Chuyện gì ? –MộcNghiêm vội vã nâng Tôn Yến Nguyệt lên khi nàng ta bất ngờ quỳ mọp xuống- Chuyệngì cứ ! Yến Nguyệt….

      -Đại nhân…Nô tỳ xin đạinhân tìm cách trừng trị đám người hôm đó bắt phu nhân ! –Nước mắt đãlăn dài gương mặt nõn nà, xinh đẹp, Tôn Yến Nguyệt chân quỳ rạp nhưngtoàn bộ cương thể thanh tân gần như tựa hẳn vào lòng của Mộc Nghiêm, giọng ngọtnhư ru.- Phu nhân đối với Yến Nguyệt ân trọng như núi. nay người rõtung tích, nhưng e là…lành ít dữ nhiều. Đối với đám cương thi đó người cần phảitrừng trị bọn chúng. Như thế phu nhân mới…

      -Được rồi…Được rồi…Ta biếtmà…- Mộc Nghiêm gần như ôm gọn nàng trong vòng tay, thong thả dìu Tôn Yến Nguyệtđến bên ghế, nhàng lau nước mắt- Ta cho người dò được. Nàng ta ở trong mộtngôi nhà ở ngoài Thẩm gia thôn xa lắm. Tin tức cũng được truyền đến chỗ,ta còn biết được, trong nhà đó có hai người đàn ông có vẻ là cương thi như lờinàng miêu tả. Tối đêm nay chúng có thể đến cướp ngục, giải thoát cho nàngta.

      -Ý người là chúng ta đặt bẫy chúng sao ?

      -Đúng rồi…- Mộc Nghiêm mỉm cười- Ta đặt bẫy chúng. Chuyện còn lại chắc nàng cũng đoán ra mà…

      Môi Tôn Yến Nguyệt điểm quamột nụ cười rất . Đêm nay với bẫy rập chờ đón, để xem chúng có thểthoát ra được hay ?

      -Yến Nguyệt…Nàng chỉđẹp mà còn thông minh lắm…Ta rất thích những người thông minh như vậy…Nàng…

      Bàn tay luồn xuốngngực Tôn Yến Nguyệt…Nàng nhắm mắt khoan khoái…Thân thể của người phụ nữ lại cóthể làm nam nhân sảng khoái, khiến bao nhiêu toan tính trong đầu được thực ,thế có khác gì loại vũ khí vô địch, làm bại trận bao nhiêu kẻ quyền cao chứctrọng hay ?

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 32: Ánh bình minh (1)


      Hạ Tinh bị đối xửkhông tệ lắm. Phòng giam của nàng còn được trải mớ rơm làm đệm. Bữa ăn đưađến có thêm ít cá nướng, quá hậu hĩ so với tù nhân.


      Nàng sợ mình khổsở, chỉ lo Hạ Lang sa vào bẫy. Họ giữ nàng lại, là để giăng bẫy chàng mà.

      Có tiếng lách cách củacửa vừa mở. Đám lính canh vừa mở khóa cho ai đó lách vào. Ánh đèn trong ngục chỉleo lét nhưng Hạ Tinh vẫn nhận ra được, đó là Thẩm phu nhân- La Mẫn Mẫn.

      -Phu nhân!

      cần Hạ Tinhcũng mơ hồ hiểu, bà ấy chắc cũng linh cảm được chuyện gì đó sau cuộc gặp gỡngày ấy với mình. Hôm nay bà tìm đến, có lẽ là để làm những vướng mắc tronglòng.

      - nương…mang thaisao?

      Hạ Tinh nhìn xuống bụngmình. Hình như lớn hơn chút rồi phải. Nàng xoa vào thành bụng, mộtnụ cười hạnh phúc điểm môi:

      -Vâng ạ!

      -Lão gia …- La MẫnMẫn ngập ngừng –Đứa bé đó rất lạ. nương có liên quan đến cương thi. Có phảikhông?

      Hạ Tinh nhìn thẳng vàobà. Hình ảnh đứa bé 8-9 tuổi bơ vơ mình trong rừng rậm từng khiến Hạ Tinhđau lòng và oán trách người gây ra biết mấy. Nhưng chàng hận, oán,nàng phải là người trong cuộc, chẳng thể thay chàng mà trách họ. Huốngchi trong những ngày thai nghén Hạ Tinh cũng dần hiểu được, bản thân người mẹkhông cảm thấy con là quái vật nhưng lại đau lòng khi người khác nhìn con mìnhbằng những ánh mắt miệt khinh vì nó giống người thường.

      -Tôi nghĩ…-Hạ Tinh nhẹnhàng –Tôi nghĩ chồng của tôi chính là Thẩm An Vũ của phu nhân ngày đó. Chàngcũng là cương thi bị cha mẹ bỏ rơi, sau đó được con sói lớn nuôi dưỡng…Phunhân…

      La Mẫn Mẫn chết lặng bởinhững lời vừa nghe. Bao năm rồi vết thương trong lòng bà vẫn lành được.Ngay trong đêm đó, bà từng lén rời Thẩm phủ dự định đến chỗ đó tìm An Vũ.Nhưng cũng ngay trong đêm, Thẩm Lương lại giết cương thi và bị thương nặng. Bàkhông thể bỏ chồng ở lại, đành phải…đành phải chọn lựa đến tìm con. Con củabà…Tiểu An Vũ của bà.

      Bên ngoài lại có tiếngchân người bước. Hạ Lang lừ lừ bước qua cánh cửa. Gương mặt như tượng tạc,có nhiều điểm rất giống La Mẫn Mẫn. Đôi mắt sâu lại giống hệt Thẩm Lương.

      -Tiểu An Vũ…An Vũ…

      Hạ Lang khựng lại. Ngườiphụ nữ trước mắt với những dòng nước mắt… chỉ nhớ khi bà khóc. Cảm giác đó rấtkhó chịu, làm cho cảm thấy nhói đau.

      -Đừng khóc nữa…Đừngkhóc nữa mà…

      Bà vẫn khóc. Khóckhông kềm được. Hạ Lang đưa tay lau nước mắt gương mặt có nhiều nếpnhăn năm tháng. Hạ Tinh quay mặt vào tường giấu đôi mắt đỏ lên.

      -Tinh Tinh…

      lướt qua La Mẫn Mẫn…gỡcánh tay bà níu lấy mình để đến bên nương tử. Giữa hai người rơi nướcmắt, giọt nước mắt của bà ấy làm tim đau nhói nhưng nước mắt của Hạ Tinh lạilàm trái tim ấy chỉ có đau xót mà còn dâng trào cảm giác hạnh phúc. Nàngkhóc vì …Nàng rời khỏi , để Hạ Lang phải bơ vơ.

      -Chúng ta thôi! Đừngkhóc nữa…Chúng ta !
      La Mẫn Mẫn như quỵngã. Vũ nhi trách bà bỏ rơi nó, nhưng tình thương vun đắp làmsao mà có được. Bao năm dài được sống trong vòng tay mẹ, tình thương ruộtthịt, giờ chỉ còn là ký ức mơ hồ…

      -Đứng lại !

      Thẩm Lương đứngngoài cửa. tay ông là thanh gươm trảm cương thi được tuốt ra khỏi vỏ. TayHạ Lang cũng bật ra móng vuốt. lùi lại phía sau chút, sẵn sàng che chởtrước Hạ Tinh.

      Bây giờ Tiêu Hạchắc đưa An Thúy Bình và Hạ Đồng rời khỏi Thẩm gia thôn. Chỉ cần vượt qua khỏingười này là an toàn. Vợ và con , Hạ Lang tuyệt đối để ai bị thươngtích. Tất cả đều phải an toàn.

      -Cương thi…Hômnay ngươi đừng hòng rời khỏi đây. Ngươi giết bao nhiêu ngươi…ngươi…

      Thẩm Diên vừa lêntiếng móng vuốt của Hạ Lang phóng đến. quen với trò mèo vờnchuột. Mọi thứ đều phải kết thúc nhanh.

      -A…

      Thẩm Diên bị chộptrúng ngực chỉ kịp né sang chút, vừa kịp thanh kiếm của Thẩm Lương chém đếntrúng ngay cánh tay Hạ Lang. rụt tay lại, cũng nhờ vậy mà mớ móng dày chỉtrượt qua phần ngực áo, gây ra vết thương tuy máu tuôn xối xả nhưng đến nỗiquá nguy hiểm tính mạng của Thẩm Diên.

      -Khốn kiếp…ngươi…

      Thẩm Lương lạiđánh tới. Lần này Hạ Lang bị vướng víu, toàn tâm phản công lại. Móng vuốthắn cứng kém gì thanh kiếm, ngay cổ họng Thẩm Lương chộp đến. Tuổi già sứcyếu, ông vốn phải là đối thủ của Hạ Lang. Kiếm bị đánh gãy, Thẩm Lươngđành nhắm mắt chờ chết…Trong lúc đó La Mẫn Mẫn hét lên :

      - được…Khôngđược…Ông ấy là cha con đó….Lão gia…nó là Vũ nhi…Là Vũ nhi của chúng ta mà.

      Cú chộp tới của HạLang vì tiếng la đó mà khựng lại nhưng thanh kiếm của Thẩm Diên thểngừng lại nữa rồi.

      -Vũ nhi...

      -Hạ Lang…Hạ Lang…

      Thanh gươm xuyênqua người . Hạ Lang chỉ hự lên tiếng, đẩy mạnh Thẩm Diên ra. Đôi tay vớimớ móng vuốt dài chộp lấy chuôi kiếm, kéo mạnh… vòi máu đen phun ra ướt cả áo,đẫm đầy tay của Hạ Tinh.

      -Hạ Lang….

      để Hạ Tinhphải hoảng hốt hơn, Hạ Lang bậm chặt môi kéo nàng ra cửa. Thẩm Lương lẫn Thẩm Diên vẫn còn thẫn thờ bởi chuyện mới xảy ra nên đứng yên tại chỗ…Họ chỉ giậtmình khi bốn phía người túa ra như kiến, rồi giọng của Mộc Nghiêm vang lên,đầy phấn khích :

      -Bắt lấychúng…bao vây tên cương thi đó cho ta !

      nơi tạm xem như an toàn, An Thúy Bình níu tay chồng, lo lắng:

      -Bây giờ Hạ Lang vẫn chưa đến. Liệu có nguy hiểm gì chàng?

      Tiêu Hạ cũng nhấp nhổm yên. Tuy là duyên bèo nước gặp nhau nhưng suốt thời gian qua, bốn người bọn họ hình thành quan hệ sâu sắc. Bầy đàn bỏ rơi nếu thành viên của mình gặp họa, dù phải đối diện với quy tắc sinh tồn.

      quay sang phía Hạ Đồng. Đứa trẻ này tuy còn , nhưng cũng cương thi:

      -Đồng Đồng ngoan…Con ở lại đây có được ? Xem chừng …Ta tìm cha mẹ của con.

      Hạ Đồng vẫn còn là đứa trẻ. Nhưng là đứa trẻ cương thi. Nó nhớ cha mẹ song cũng biết, thể khóc gào lên đòi người khác quan tâm đến mình bây giờ được. Thúc thúc tìm cha mẹ, bảo nó trông chừng cẩn thận, nhất định nó trông chừng kỹ .

      Bàn tay nhắn tóm lấy áo Thúy Bình, gật đầu cương quyết:

      -Dạ…ạ….

      Thúy Bình chỉnh lại chiếc áo choàng người Tiêu Hạ. Giọng nàng nhàng, như cơn gió thoảng dịu êm:

      -Chàng cẩn thận. Thiếp đợi chàng!

      Mối quan hệ của họ như Hạ Lang và Hạ Tinh, có tình cảm rồi mới thành duyên thành nợ. Tình duyên bắt đầu bằng tước đoạt. Thúy Bình vốn có chọn lựa nào khác…Nhưng bây giờ đôi mắt đẹp của nàng lại ngập tràn tia nhìn âu yếm, là cái nhìn của người vợ trao gửi cho chồng.

      -Ta sao đâu –Tiêu Hạ chạm khẽ vào má nương tử- Ta mang đôi vợ chồng ngốc nghếch kia về.

      …Trời khuya ảm đạm. Tiêu Hạ là bóng ma đúng nghĩa. So về bản lĩnh, thân phận, năng lực luôn là kẻ vượt trội so với đồng loại. Thẩm gia thôn ra trước mắt , đèn đuốc sáng ngời..

      Mùi máu trong thinh thoảng qua nhè . Máu người…Hạ Lang lại tìm mồi trong lúc này sao?

      Tiêu Hạ lần theo mùi máu. Nơi đến phải là Thẩm phủ. Nó là dịch đình, là nơi nghỉ ngơi của Mộc Nghiêm, Mộc tri châu.

      Bên trong vắng lặng…Mùi máu càng lúc càng nồng.

      Tiêu Hạ lần theo thứ mùi đặc trưng ấy để đến trước tảng đá lớn trong hoa viên…Mùi máu rất đậm, còn như lúc nãy, tập trung ở nơi.

      Tay Tiêu Hạ chạm vào tảng đá…Cánh cửa đá nặng nề bỗng nhiên di chuyển. Phía sau là hang sâu hun hút…Mùi máu còn gì cản trở, tỏa ra hương vị tanh nồng.

      Tiêu Hạ sau vài giây chần chừ, quyết định xuống dưới…Trước mắt là khoảng tối đen như mực. Mắt cương thi rất tinh tường, khó khăn lắm trong việc quan sát. lần theo mùi máu, tìm đến gian phòng nằm cuối đường hầm.

      Giống như việc con người tích trữ rượu trong hầm để từ từ thưởng thức, Tiêu Hạ sững người trước những thùng to đủ kích cỡ nằm la liệt khắp nơi. chiếc thùng có lẽ mới được đặt vào bên trong, nằm chơ vơ gần cuối cánh cửa. Tiêu Hạ bước đến, mở nắp thùng.

      Thay vào mùi thơm của rượu là mùi máu… Lại là máu tươi, dường như mới vừa lấy ra từ cơ thể con người.

      căn hầm chứa toàn máu. Con người thích rượu nên tích trữ rượu. Cương thi thích máu nên tích trữ máu. Điều lạ là toàn bộ số máu trong phòng đều bị đông lại, đều có dạng lỏng, có thể uống bất cứ lúc nào.

      Bên ngoài lại có tiếng động…Tiêu Hạ giật nẩy mình. Cánh cửa đá bật mở, hàng chục… phải…hàng trăm cương thi tràn vào bên trong hang động, vừa thấy ngay lập tức tấn công.

      …Thẩm phủ.

      hổ danh là con trai của gia tộc chuyên diệt cương thi nổi tiếng, Mộc Nghiêm có thân thủ nhàng, bản lĩnh cao cường. Hạ Lang xuống sức nên những đòn phản công cứ yếu dần. bên nhàn, bên nhọc, thế mà Mộc Nghiêm vừa tiến công lại vừa hét lên với Thẩm Lương:

      -Thẩm đại sư…Tên cương thi này gần kiệt lực rồi. Ông lên đây trợ chiến với ta, ngày hôm nay chúng ta nhất định giết chết .

      La Mẫn Mẫn lẫn Thẩm Diên đều hướng ánh mắt van nài về phía Thẩm Lương. biết thôi, biết rồi làm sao có thể lạnh lùng được nữa…Thẩm Lương bị đặt trong tình huống nan giải. Tay ông nắm chặt thanh gươm, phóng vụt lên nơi giao chiến, hướng thẳng về phía Hạ Lang.

      -Tướng công….Đừng…

      -Bá bá…

      Thanh gươm quét về phía Hạ Lang luồng lực cực mạnh nhưng khi đến gần làm giảm lực. Hạ Lang ôm chặt lấy người vợ, xoay lưng né tránh. Luồng lực lại lao đến chỗ Mộc Nghiêm đứng, khiến phải vội tung người lên . Thừa dịp đó, Thẩm Lương hét to:

      -Chạy mau !

      30 năm trước ông bỏ rơi nó. 30 năm sau thể sum họp nhưng ông thể lần nữa giết chết con mình. Tiểu An Vũ…Bóng hình đứa trẻ vẫn luôn ám ảnh ông mỗi khi đêm về lạnh lẽo. Có đôi khi giơ tay lên mắt, mới biết có dòng nước mằn mặn chậm rãi rơi xuống má mình rồi.

      Hạ Lang bậm môi, kéo Hạ Tinh mất hút vào màn đêm đen thẫm. Mộc Nghiêm dừng lại, giận dữ nhìn Thẩm Lương, hét to:

      -Bắt lấy …Giam vào ngục cho ta!

      cũng di chuyển như bóng ma mất hút trong đêm tối. Đối phó với kẻ như vậy, An Vũ, chỉ mong số trời phù hộ cho con thoát khỏi lần này…-Thẩm Lương khẽ thở dài, đưa tay cho đám tùy tùng của Mộc Nghiêm trói lấy mình…

      Cuộc truy đuổigiữa hai bên vẫn diễn ra quyết liệt. Hạ Lang càng lúc càng yếu sức. Hạ Tinh vôcùng lo lắng. Tay nàng vịn lên ngực chồng, giọngnghẹn :

      -Chàng để em xuốngđi! ta hại em lúc trước, chắc cũng

      - được..- HạLang xiết vợ vào lòng, dù chân bắt đầu lảo đảo- Cứ phải xa nhau như thế nàythì mệt mỏi lắm. Ta để nàng và con xa ta nữa.

      [​IMG]
      Hạ Tinh rất hạnhphúc, nhưng kèm theo đó lại là nỗi đau đớn. Sinh mạng của chàng liệu thế nàokhi rơi vào tay của con người. Lại là người của tộc diệt cương thi.

      Mộc Nghiêm giốngnhư con mèo vờn chuột. có thể vọt lên nhưng lại chậm lại…HạLang quyết định làm con mồi cho đùa cợt nữa. Tốc độ bay chậm hẳn lại. đáp xuống mặt đất, móng vuốt lại bật ra.

      Mộc Nghiêm cũngdừng chân lại. Nhìn bộ móng vuốt tua tủa, môi khẽ nhếch lên:

      -Móng vuốt rấtdài. Nghe , móng của cương thi càng dài, chứng minh chúng giết càng nhiềungười…Ngươi giết nhiều lắm rồi, có phải ?

      Hạ Lang mấtnhiều thời gian đôi co nữa. đẩy Hạ Tinh lùi ra sau, đòn phóng tới,thoáng nhìn cực kỳ liều lĩnh. Sức yếu lại muốn đánh sức nhàn.

      Mộc Nghiêm khônghề coi thường đòn tấn công này. Hạ Lang là cương thi xuất thân từ nguồn gốccon người, thế nhưng lại có thể tồn tại bao năm trời, đánh bại được những cươngthi rất mạnh. Dòng máu đen trong người chính là minh chứng. từng giết và uốngmáu cương thi thuần chủng, những tăng cường sức lực mà còn duy trìhình dáng bản thân ngay thời khắc ấy…. giờ Hạ Lang ở trong đườngcùng, nếu khinh địch có thể người thất bại là người ngỡ mình chiến thắng.

      Móng vuốt HạLang đột nhiên vươn dài ra phía trước… bàn tay của vòng ra sau người MộcNghiêm, đánh tới quyền. Mộc Nghiêm vừa né người tránh quyền đó cũng nhậnra mình sai lầm.

      Bàn tay với bộmóng dài của Hạ Lang níu lấy người . Móng vuốt co lại, kéo người của Hạ Langdi chuyển nhanh về phía trước…Hàm răng xuất hai chiếc nanh nhọn, tấn côngthẳng vào cổ họng Mộc Nghiêm.

      -Ngươi…

      -Đừng đùa nữa…- giọng vang lên bất ngờ giữa cuộc chiến. Người Hạ Lang bị kéo ra sau, kịplúc Mộc Nghiêm thu lại bộ móng vuốt cũng dài ra tua tủa của mình.

      cũng là mộtcương thi. Hạ Tinh bụm miệng bởi những gì vừa diễn ra trước mắt. Tiêu Hạ đột ngộtxuất giữa cuộc đấu. Nếu trễ hơn chút nữa, răng nanh của Hạ Lang cắmphập vào cổ Mộc Nghiêm. Đổi lại, bàn tay đầy móng nhọn của họ Mộc cũng khôngkhoan nhượng đâm thẳng vào lồng ngực Hạ Lang rồi.

      -Tiêu Hạ!

      -Người đừng đùavới Hạ Lang nữa…Đệ ấy phải là kẻ thích đùa.

      ….Trong gianphòng lúc nãy, khi phát ra những “bình rượu máu”, đám cương thi ùa vàonhanh như chớp. Toàn là cương thi lý trí…Nếu bọn chúng cùng tiến đến, mạng TiêuHạ đúng là khó giữ rồi.

      -Hạ thiếu gia…

      Tiêu Hạ giậtmình nhìn lại. cương thi từ trong đám người hỗn độn bước hẳn ra ngoài.

      -Hạ thiếu gia!

      Tiêu Hạ nhậnra “người quen” cũ. ta vốn là “huyết nô” trước đây của cha Tiêu Hạ, kểtừ lúc mẹ qua đời ông cũng màng đến việc tìm kiếm thức ăn nữa. Những“huyết nô” cũng theo đó mà còn tông tích. ngờ hôm nay lại gặp lại tạiđây.

      -Tôi đãlà cương thi.

      Suốt thờigian qua Tiêu Hạ mải mê theo đuổi hạnh phúc bên cạnh An Thúy Bình, biết tronggiới cương thi xảy ra nhiều chuyện. Có nhóm cương thi tham vọng, mưutiêu diệt những cương thi khác để hấp thu năng lực cũng như tập trung thế lựcquanh mình. Mục tiêu ban đầu của bọn họ là những cương thi “yếu thế” hoặc mớitrải qua quá trình chuyển hóa. Cuộc sống luôn diễn ra trong nặng nề và cảm giácnơm nớp lo sợ, nhiều cương thi lý trí mới thành hình tập hợp nhau lại nhằmcó thêm sức mạnh đề phòng kẻ địch. Tuy nhiên, càng đông lại càng nảy sinhnhiều chuyện. Cương thi thể có máu, số lượng cương thi càng đông, sốmáu cần lại càng nhiều. Những cuộc thảm sát tàn khốc xảy ra. Loài người cũngkhông để yên. Họ tập hợp hàng trăm pháp sư tài giỏi phản công lại. Thêm nữa,đám cương thi “thống soái” kia cũng dễ dàng tìm ra bọn họ nhờ vào những lần sănmồi “tắm máu” ấy. Những tưởng còn đường thoát, đám cương thi “yếu thế”tuyệt vọng chờ cái chết đến với mình.

      [​IMG]
      -Mộc Nghiêm là gì?

      Tiêu Hạ đãphần nào hình dung được chuyện xảy ra sau đó. Tích trữ được cả “kho máu” khổnglồ như vậy mà chẳng ai hay biết, Mộc Nghiêm phải loại cương thi bình thường…Hắnphải là…

      -Ngài ấy phải là Mộc Nghiêm. Hôm đó chúng tôi bịtruy sát đến gần chỗ này. Ngài giết chết hết bọn chúng. Sau đó…

      là mộtcương thi nhưng khỏi rùng mình khi kể lại. Sau khi giết hết bọn truy đuổi,kẻ lạ nhanh chóng bắt tay vào việc phân loại thi thể…Cương thi quăng mấtxác, là người để dồn về phía. rạch chỗ da họ, sau đó bắt đầuquá trình đúng nghĩa là hứng máu. Toàn bộ máu trong người các nạn nhân đều bị lấyra hết, chứa vào các thùng lớn giống như Tiêu Hạ nhìn thấy.

      -Máu bịđông sao?

      - Ngài dùng thứ gìđó vào vết thương của những cái xác vừa mới chết máu bị đông lại.Sau khi lấy máu vào các thùng lớn, chúng giữ được thế này lâu lắm…Từ lúc đóđến nay là gần mấy mươi năm rồi.

      Thế giớinày còn nhiều điều kỳ lạ. Tiêu Hạ ngơ ngẩn. Kẻ đó là cương thi ai biết. làm cho máu đông lại, thuận tiện hơn việc cứ giữ khư khư quanh mìnhnhững huyết nô.

      - Ngài ghét ồn àonhưng lại rất nghiện việc dùng máu người như loại rượu. Ngài cho rằng máu củamỗi người đều có hương vị đặc biệt. Ngài thường đưa cho chúng tôi ít chất lỏngmàu đen đặc, bảo chúng tôi thầm thu gom máu của con người.

      Hình thứckhông man rợ như cương thi xưa nay vẫn làm. Những cương thi này nhân lúcloài người ngủ say mà thu thập ít máu của bọn chúng, nếu chỉ lấymột lượng máu , sau đó mang về hòa vào nhau, tạo thành dung dịch máu khác, ủvào trong thùng. Các cương thi hầu cận được phép giữ lại 1/3 hoặc ½ số máu tìmđược. Cứ thế hình thức này duy trì lâu lắm rồi. Cương thi, loài người đềukhông ai biết, bởi nó diễn ra bí mật và gần như hại ai.

      -Còn Mộc Nghiêm… tại sao lại là Mộc Nghiêm? Nhà họMộc vốn có …?

      - Mộc Nghiêm làcó . Nhà họ Mộc cũng có . Chỉ là chủ nhân của chúng tôi xưa nay chỉ biếttìm và thưởng thức máu bỗng nhiên lại nhìn thấy dâu trong hôn lễ nhà ngườita. dâu đó tên là Ngụy Thục Hoa, vợ sắp cưới của Mộc Nghiêm chuyên tiêu diệtcương thi. ta tài giỏi, hẹn là sau khi có công danh cưới đó làm vợ.Chủ nhân của chúng tôi…

      giếtMộc Nghiêm ngay trước khi vào động phòng cùng nương tử, thay thế Mộc Nghiêmlàm chuyện hợp cẩn với dâu. Cương thi xưa nay vốn chỉ có hình dạng, thể thay đổi. Điều ngờ là lại làm được, có thể biến hình y hệtMộc Nghiêm… kiểu cương thi quái lạ…Tận mắt chứng kiến, đám cương thi yếu thếcàng hết lòng trung thành với . Bởi chỉ đối xử với họ tệ, MộcNghiêm còn rất tài giỏi, vượt qua mọi tưởng tượng thông thường.

      - Thi gia của chúng tôi tính tình thất thường. Nhưngngài rất nương tử của mình.Chỉ là gầnđây ngài gặp vài chuyện vui…- Gã cương thi bỗng thở dài- Có gáicho người định hại phu nhân…Bọn khốn đó mang phu nhân giấu trong hangnúi lớn, có lẽ định làm hại nàng ấy sau nhưng lại bị cương thi khác giết chếtsớm. Phu nhân bị nhốt trong hang núi, tìm cách thoát ra ngoài lại gặp dãthú. Ngay lúc đó thi gia cũng tìm…Xui xẻo hơn nữa cho thi gia là con thú đócó khuynh hướng chuẩn bị thành tinh, vừa khỏe vừa dai sức, ngài tưởng phunhân ngất xỉu nên mới nguyên hình…

      đến đây, gã lại gãi đầu, cười nhăn nhở:
      -Cũng vì vậy màngài nổi trận lôi đình từ hôm đó đến giờ. hãm hại phu nhân chỉbị giết cách thê thảm mà còn…- Gã rùng mình hình dung đến chuyện hôm ấy,Tôn Yến Nguyệt rống lên bi thiết khi bàn tay gã đàn ông phải mang đếnkhoái cảm mà lần đến tim nàng ta xé mạnh, lôi cả trái tim còn đập thình thịchra ngoài. Thân thể Tôn Yến Nguyệt còn giãy đành đạch lên vài cái trước khi bịxé tan thành hàng chục mảnh, la liệt sàn phòng…Bọn phải quỳ mọp ngườidọn dẹp, xóa mùi trong khi chủ nhân giận dữ bỏ ra ngoài –Từ đấy thi gia cứđá thúng đụng nia, thấy ai vui vẻ hạnh phúc đều khó chịu…Ngài có ý giếtgã “cương thi” nào đó nhưng làm cho vợ chồng con cái ta phải khóclóc than vãn đến khi nào hả giận thôi.
      cơn giận khiếnmọi chuyện trở nên thế này. Nhưng Mộc Nghiêm chắc hiểu Hạ Lang là kẻ thếnào khi bắt đầu trò đùa cợt. phù hợp với kiểu đùa cợt mèo vờn chuột.Cuộc đời chỉ có sống và chết…Dù biết là nguy hiểm, vẫn sẵn lòng làm tấtcả để bảo vệ người quan trọng nhất trong đời…

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 32: Ánh bình minh (4) – Phần cuối – Ngoại truyện


      Đùa cợt…Ngay từ lúc đầu nhìn thấy hai cặp cương thi ấy, Mộc Nghiêm có ý định đùa cợt với họ rồi.

      Vì sao lại đùa cợt? Bởi muốn bọn họ hạnh phúc dễ dàng như vậy. Nhưng chẳng có ý định phá hoại họ. Đời thường có nhân quả. mà phá hoại tình của kẻ khác, chừng bị quả báo, hạnh phúc của Mộc Nghiêm rồi cũng bị tan nát như tương.

      Nhưng…đôi khi cũng cảm thấy vô cùng ganh tỵ. Bọn họ là cương thi, cũng là cương thi…Thế mà…

      Bọn chúng ai cũng đẹp. Ngoài nước da hơi nhợt nhạt vốn là đặc trưng của cương thi bọn đẹp hơn cả nhiều thành phần trong thế giới con người. Bọn làm Mộc Nghiêm dám nhìn lại mình trong gương…Đúng hơn là dám nhìn lại hình dáng . Chỉ có vóc dáng là tương đối cao lớn, nhưng mặt mày… thôi khỏi phải . Từ lúc nhận thức được, biết mình xấu xí. Da mặt xanh xao, môi cũng nhợt nhạt…Tóc trắng toát. Dường như mọi thứ tệ hại nhất trong giới cương thi đều tập trung ở …Con cóc xấu xí nhất là rồi.

      Cương thi thuần chủng sao chứ? Cương thi thuần chủng xấu xí hơn đám cương thi lai tạp, thà làm cương thi lai tạp để được bộ dạng dễ nhìn đó vẫn tốt hơn.

      Cứ như vậy, chui rúc trong xó tối, thử đủ mọi cách để mình trở nên đẹp đẽ hơn. Ăn uống đủ chất làm cho làn da bớt xanh hơn chút. tìm hết loại người này đến kiểu người khác. Người máu nhiều mỡ, người máu loãng, người máu tốt khỏe mạnh, người tu hành đều có, thế mà cũng chẳng khá hơn.

      Sau đó lại nghe, nếu cương thi quá lạm dụng máu người cũng tốt. Thế là uống máu người nữa, cố gắng nhịn ăn, thỉnh thoảng mới uống vài giọt máu. còn tìm được cách dự trữ máu mà cần dùng huyết nô. Tất cả vì kế hoạch cải tạo lại vóc dáng. Năm mười năm , nhưng bây giờ hơn trăm năm lẻ, xấu vẫn hoàn xấu, nhợt nhạt vẫn hoàn nhợt nhạt thôi.

      vậy, con cóc xấu xí lại đèo bòng thích thiên nga xinh đẹp. Thiên nga ấy loại thuộc giống bị cương thi xem là thức ăn – của loài người.

      mê mệt nàng…Đêm nào cũng lẻn vào phòng nhìn nàng ngủ…Nhưng tưởng tượng đến cảnh nàng nhìn thấy mình khóc thét và bất động, đành đau khổ bước khỏi phòng nàng, về nhà lại đập hết đống gương.

      Cho đến ngày, nhớ quá chịu nổi lại mò đến phòng nàng…Phòng thay đổi. Nàng thử bộ trang phục màu đỏ, gương mặt xinh đẹp buồn hiu.

      Nàng sắp lấy chồng…Sắp lấy chồng…

      Chồng của nàng cũng đẹp. cao to, khỏe mạnh, mặt mày sáng sủa, lại có khí thế hùng. Ai cũng mừng cho nàng. Chỉ có héo hắt tâm hồn…Nhưng kẻ xấu xí như làm sao dám ra trước mặt thiên nga, dõng dạc lời thương cùng nàng được…Nàng hoảng loạn. muốn nàng hoảng loạn. chỉ muốn nàng vui…Nhưng nàng chỉ vui khi gã hôn phu có thời gian đến thăm nàng. Ngày mai nàng đám cưới song mặt ủ mày chau là vì hôn phu có thời gian đến ngắm nàng thử qua giá y rực rỡ…Trong mắt nàng chỉ có ta, chỉ có Mộc Nghiêm…

      Đẹp có gì hay ho đâu chứ? Đẹp mà như ta, ngày mai lấy vợ, hôm nay vẫn ngồi uống rượu trong phủ quan lại, còn ôm lấy lả lơi trọn vào lòng.
      muốn nàng khổ. Nàng tên này, chỉ có tên này làm nàng vui vẻ. Nhưng ta chỉ có nàng trong lòng. Rồi nàng đau khổ…Nhìn nàng đau khổ, chẳng nỡ lòng.

      Đó là nguyên nhân xuất phát từ lòng cao thượng…

      Nguyên nhân tiểu nhân đương nhiên là…do ganh tỵ. ta chỉ có cái đẹp mã. So về năng lực thua xa . Con nhà chuyên diệt cương thi mà có vài tên cương thi lý trí cũng giết nổi…Đúng là…

      Thêm nữa là tàn nhẫn. Gã này tàn nhẫn lắm. cần giết cương thi để lấy máu mà vẫn điên cuồng truy đuổi. Có lúc ta sau khi giết cương thi xong còn dùng gươm xỉa vào ngực nó để moi ra trái tim …Gương mặt lúc đó “ác” cách đáng chú ý khiến ta trở nên càng đáng ghét hơn.

      lại nguyên nhân chính vẫn là…vì ghen tuông. Mộc Nghiêm chết được. Nhưng giết chồng cướp vợ hèn quá! cố gắng tìm thêm vài lý do nữa, để khi giết lòng phải dằn vặt, theo kiểu loài người là dằn vặt lương tâm.

      Cuối cùng, quyết định, giết vì nguyên nhân..ai cũng biết. đói…Đói phải ăn, phải uống máu con người.

      Cái xác cạn khô máu bị quăng ngoài đồng trống. hít hơi dài và sâu trước khi bước vào tân phòng.

      Bước vào rồi lại bước ra…. được. Mình giết đâu phải vì mình đói. có bao giờ phải đói đâu.

      Lại lộn ra ngoài đồng vắng. đường thấy có con hổ vồ hụt con mồi luyến tiếc. Đằng sau nó có đám hổ , chừng vài con nữa. Thế là an tâm mang theo cái xác, quăng cho con hổ. cái chết có ích. Ít ra có vài con hổ được kéo dài thêm sống, dọn dẹp sạch hơn mặt đất này.

      an tâm quay lại tân phòng cùng dâu mới. Rượu của loài người đương nhiên thích nhưng vì dâu mới vẫn ngửa cổ lên uống cạn. Uống xong rồi …lao vào nàng. lo nàng sợ mình nữa. Hóa thân này là hoàn hảo rồi. Gương mặt này cũng chẳng tệ, có thể duy trì thêm lâu dài nữa.

      Con e thẹn. Nàng sợ hãi. Nàng sợ nhàng hơn cho nàng quen dần rồi từ từ mới làm tới nữa. Nhưng càng làm nàng chưa quen mà nghiện. Thế là rời Thục Hoa bước. Đêm đó thả hồn người nàng, rồi thêm lần nữa, đến sáng vẫn còn làm. Cầm thú! Nhưng biết sao được, cầm thú nào cũng có thời khắc động dục nhất định. cả ngàn năm chưa động dục, lần phải bù lại cả ngàn năm.

      Đáng lẽ chuyện diễn ra suôn sẻ. Cương thi mới đến, cùng lắm là đùa giỡn chút với họ rồi thôi. Lão Thẩm đại sư chuyên diệt cương thi này cũng vậy. Ngày xưa ông ta bỏ rơi con mình, thực muốn nhìn thấy khi gặp lại đứa con đó, nỗi ân hận có đọng lại trong lòng của ông ấy ?

      Gã kia coi như xong rồi. nghĩ cũng đúng… thương có oán hận. Ngày đó cách đây lâu lắm. thương cũng có thời hạn của nó. Trong thời gian dài nếu chỉ và trông mong ai cách vô vọng, người ta chọn cách tìm quên nó, để cho tim mình bớt nỗi đau.

      cũng thích đùa cợt nữa. đùa cợt nào trái tim người đều rất nguy hiểm. Tốt nhất là nên chấm dứt :

      -Có quay lại gặp họ ?

      hỏi Hạ Lang trong khi đưa tay lên môi cắn . Máu cũng màu đen sẫm, lại có thể cầm máu vết thương được cho cương thi.

      -Gặp rồi đau xót. Đau rồi muốn gặp lại…Thà gặp nữa.

      ta chọn. Cương thi có cuộc sống của cương thi, và loài người có cuộc sống dành cho loài người. Thà để họ nghĩ là chết, còn hơn gặp lại, lưu luyến rồi thể ở bên nhau.

      -Coi như ta đánh ngươi rơi xuống vực mất tích vậy –Mộc Nghiêm lên tiếng –Đau xót rồi cũng hết, nhưng sống trong cảm giác mất người thân mãi mãi, ta nghĩ con người còn khó chịu hơn gấp ngàn lần.

      mà như với chính mình vậy. giết Mộc Nghiêm, bây giờ phải để cho nàng cảm thấy mình là người thân của nàng mãi mãi, bỏ rơi nàng, để nàng phải đơn.

      Hạ Lang khựng lại…Rồi dìu Hạ Tinh rời khỏi…Lướt qua Mộc Nghiêm, chợt có giọng thoáng bên tai:

      -Cảm ơn ngài…Cứ như vậy. Khi vợ tôi sinh xong, tôi đưa họ quay về…

      Tiêu Hạ cũng liên tưởng đến người vợ chờ mình chỗ cũ. cũng mang nàng quay về nơi nàng luôn mong nhớ, dù rằng chỉ để đứng nhìn cha trong lặng lẽ. Chỉ lần cũng được. Còn người thân để nhìn ngắm, luôn là hạnh phúc mà.

      [​IMG]
      Phần Ngoại Truyện
      -Bây giờ nàng muốn cái gì?

      Mộc Nghiêm giận dữ hét lên.Ngụy Thục Hoa vẫn im lặng. gạt nàng bao lâu nay . Cho là…vì nàng chăng nữa. Nhưng cũng thể trọn đời sống trong lớp vỏ người khác. Nàng sờ tay lên bụng. Con khi ra đời giống , đúng hơn là giống xác thân tạm bợ của , ai là người gánh chịu thị phi chứ? Ít ra phải biết được mặt của , Thục Hoa chịu oan khuất mới cam lòng.

      -Nàng…

      Nàng lại tiếp tục thêu áo. “Rầm” tiếng! Cánh cửa bị đóng sập lại. Bọn người hầu trong phủ co người vì sợ. Mỗi lần đại nhân nổi giận, bão táp sắp kéo đến rồi.

      -Ai..da…

      Thục Hoa ngẩng lên chút. ôm chân đau đớn…Cương thi chút đau đớn đó có hề gì. Nàng lại tiếp tục thêu.

      -A…

      Tiếng rên lớn hơn… hình như ở trong xác thân phàm tục. Thục Hoa nhổm dậy, đến gần phía cửa, hớt hải:

      -Chàng…

      gương mặt xa lạ đập vào mắt Thục Hoa. Mái tóc bạc trắng, gương mặt nhợt nhạt. Đôi mắt đỏ như máu đăm đắm nhìn nàng.

      Hình ảnh của ngày hôm đó lại trở về…Thục Hoa vịn cánh cửa phòng…Trong khi quay .

      -Tướng công!

      nơi xa hơn, Hạ Lang cẩn thận nâng niu tay đứa trẻ. Làn da hơi xanh tái, nhưng mắt môi đều giống như con người.

      -Chàng…

      Vòng tay mở rộng hơn để đón Hạ Tinh sát vào lòng…Từ chân trời nhô lên những tia nắng ban mai tươi sáng. Cương thi sao chứ? Cương thi cũng là sinh vật trong trời đất, cũng biết thương cũng như chất chứa oán hờn….

      ************** TOÀN VĂN HOÀN – KẾT THÚC TRUYỆN ****************

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :