1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ma Cũng Có Tình - Ngưng Văn ( 32c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 25: Cuộc gặp gỡ

      Cuộc sống ở làngnày cũng khá yên bình. Trong khi nạn cương thi đe dọa khắp nơi nơi đây gầnnhư bị ảnh hưởng bởi điều ấy. Tất cả đều nhờ bảo vệ của Thẩm gia, đứngđầu là Thẩm Lương –đại đương gia.


      Thẩm Lương đạiđương gia hơn 60 tuổi nhưng vẫn còn rất tráng kiện. Đối với cương thi Thẩm đạilão gia vô cùng căm ghét, nghe tiêu diệt vô số. Tuy nhiên đổi lại ôngcũng phải trả cái giá rất lớn. Đứa con trai duy nhất của Thẩm gia bị cương thigiết hại, ông đành phải nuôi cháu ruột con của đệ đệ là Thẩm Bảo làm người thừatự. Tuy nhiên cách đây mấy năm Thẩm Bảo cũng chết trong trận chiến vớicương thi, để lại vợ là Tần thị và con trai Thẩm Diên vừa tròn 1 tuổi.

      Vị đại tẩu giúpđỡ cho Hạ Tinh và Tiêu Hạ sống bằng nghề dệt vải. Chồng chị trong chuyếnlên rừng đốn củi bị thương phải chữa bệnh ở nhà đại phu trong làng. Đại tẩu ởnhà dệt vải mang ra chợ bán, sau đó đến thẳng nhà đại phu trả tiền thuốc và ăn ởcho chồng.

      Con người có nhiềungười tốt, hoàn cảnh như vậy nhưng vẫn dang tay giúp đỡ người khác. Điều đókhiến cả bọn Hạ Tinh vô cùng khâm phục. An Thúy Bình cũng có tài may vá. Nàng lấymột ít vải của đại tẩu, bảo Tiêu Hạ viết chữ lên đó rồi thêu thành những bức họathư pháp tinh xảo, để chị mang đổi gạo hoặc bán lấy tiền.

      Như thường lệ, dệtxong tấm vải là đại tẩu lại chuẩn bị vào làng để bán. Hạ Tinh khỏe lại,cương quyết muốn thay.

      -Tẩu tẩu…muội muốnvào làng. Nhân tiện có thể khám thai luôn.

      Tiêu Hạ thừa biếtlý do Hạ Tinh muốn vào trong làng lớn. Nàng mong có thể tình cờ nghe được tingì về Hạ Lang hoặc chàng đường đói bụng tìm mồi có thể gặp được vợ con.HạTinh cần gì cả, chỉ mong lang quân sớm biết, trong bụng nàng có kếttinh tình của hai người.

      Nhắc đến chàng thìnàng lại lo… biết Hạ Lang và Hạ Đồng an nguy thế nào ? Nàng có nhờTiêu Hạ về chỗ cũ dò xét. bảo nơi đó chỉ thấy còn sót lại ít đồ trướcđây của họ bỏ lại, còn lại thấy ai…Càng ngày nỗi lo trong lòng HạTinh càng lớn….Hạ Lang tính ra cũng có hơn gì đứa bé. giỏi trong nhiềuviệc, tuy nhiên vài lĩnh vực trong đời sống lại biết đến. Thêm bảnnăng của cương thi nữa…Gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ. Chàng lại mangtheo Hạ Đồng, biết chuyện đến nước nào đây :

      - sao đâu…-Tiêu Hạ như nhìn thấu suy nghĩ của Hạ Tinh, nhàng- Chồng của muội dễchết vậy đâu. sống được trong đám cương thi và con người chềtvì cương thi hay con người đâu.

      Hạ Tinh miễn cưỡnggật đầu với …Nàng bày quầy trong chợ, còn Tiêu Hạ giết thời gian bằngcách biểu diễn công phu cho bọn trẻ xem…Trong thoáng chốc thu hút được rấtnhiều trẻ vây quanh, còn Hạ Tinh ngồi lặng trong góc, thỉnh thoảng mới cóvài ba bà nội trợ ghé ngang xem vải. Tuy giá cả cũng hợp lý nhưng khách hầu hếtchỉ hỏi qua vài tiếng, sau đó bỏ .

      Cuối buổi chợ, HạTinh chỉ bán được ít nông sản trồng được, còn tấm vải vẫn còn nguyên.Nàng cùng Tiêu Hạ thu dọn, dự định ghé qua nhà đại phu xem mạch bỗng nhiên có khách ghé. Đó là hai ngườiphụ nữ, người có lẽ cũng bằng tuổi Lâm mụ, người còn lại khoảng 40 tuổinhưng nhan sắc vẫn còn rất mặn mà.

      -Phu nhân…Người xemvải này…

      Người phụ nữ phục sứcgiản dị nhưng cử chỉ toát lên vẻ hiền lành, nhu hòa. Ngay cả ánh mắt nhìn HạTinh cũng rất ấm áp. Bà nâng tấm vải lên, dịu dàng :

      -Đây là vải do cônương dệt à ?

      - ạ…-Hạ Tinhcười - Đây là của tẩu tẩu tôi dệt.

      Người phụ nữ xem vảirồi xem thêm bức thư pháp được thêu vải. Chợt bà nhìn thấy bàncòn bức tranh thêu khác. Đó là tác phẩm của Hạ Tinh.

      - nương… thêuà ?

      -Làm phu nhân chêcười rồi –Hạ Tinh ngại ngùng giải thích- Tôi chỉ mới biết thêu thôi.

      -À…

      Bức tranh thêu cảnhHạ Tinh vẫn thường hay nằm mơ gần đây. đứa bé ôm cổ con sói lớn. Đườngthêu đẹp và khéo lắm song vị phu nhân kia lại ngắm nghía hoài.

      -Ta mua tấm vải –Vịphu nhân chợt ngừng lại, mân mê bức thêu của Hạ Tinh- Còn tranh này nương sẽbán khi hoàn thành nó chứ ?

      Hạ Tinh cũng cảm thấyhơi lạ. Nhưng nàng và tẩu tẩu, Thúy Bình đều cần tiền trang trải cuộc sống. HạTinh gật đầu :

      -Đương nhiên rồi ạ !Tôi thêu là để bán mà…

      -Ta thích lắm –Vịphu nhân mỉm cười trong khi ánh mắt lại thoáng chút xa xăm- Khi nào thêu xongcô mang đến Thẩm phủ nhé ! là của đại phu nhân mua…

      Bức tranh thêunhanh chóng được hoàn thành với giúp đỡ của An Thúy Bình. Hạ Tinh mìnhmang giao cho Thẩm phủ khiến Tiêu Hạ cảm thấy mấy an tâm. ngập ngừng :

      -Ta với muộinhé ?

      -Huynh quên là Thẩmphủ vốn là nơi tiêu diệt cương thi sao ? Họ phát ra huynh rắc rốilắm. Muội và An tỷ tỷ đều cần chỗ trú ngụ mà.

      Cả hai người phụ nữđều mang thai, sức lực yếu ớt. Đứa trẻ của người và cương thi có muônhình vạn trạng, ai giống ai. Có đứa có ý thức từ trong bụng mẹ, mới5-6 tháng ra đời. Có đứa đến 12 tháng. Tuy nhiên chưa có trường hợp nàonguy hiểm đến tính mạng người mẹ, đều thuận lợi ra đời.

      Tuy là cuộc sốngsau đó của chúng…Người cha cương thi thường xem con người như món đồ giảikhuây…Người mẹ người lại coi đứa con là nghiệt chủng. Rất ít đứa bé cươngthi là kết tinh của tình cha mẹ chúng, được cha mẹ náo nức lo lắng chờ đợitừng giây từng phút chào đời…

      Tiêu Hạ nhìn HạTinh kiểm tra lại mẫu thêu, cuối cùng đành phải bằng lòng :

      -Muội cẩn thận.Ta đưa muội đến cửa Thẩm phủ. Nếu quá ngày thấy muội, ta vàotìm. giao phó muội cho ta, ta để cho muội gặp nguy hiểm gì nữa.

      Hạ Tinh mỉm cười…Nànglại tin tưởng cương thi nhiều hơn con người nữa. Ngoài nhu cầu được no bụng, đượcsống đa số những cương thi nàng gặp có mưu đồ và lòng ham thích gì vớiđịa vị… mai này nếu cương thi tìm ra thứ thức ăn khác máu người, tạo hóabiết đâu sẵn sàng tiêu diệt con người nhiều tham vọng, trả lại cho thế giới mộtchủng sinh vật trong sạch, luôn tự biết bằng lòng với thực tế, bán mình, khôngbán rẻ người vì lợi lộc riêng mình. Thế giới đó là hoàn mỹ, phải ?

      Hạ Tinh bật cười vìý tưởng bộc phát của mình…Đến cửa Thẩm phủ, nàng nhàng bảo với Tiêu Hạ :

      -Muội vào trong. sao đâu…

      -Ừ.

      Bên trong Thẩmphủ giản dị hơn Hạ Tinh nghĩ. Người hầu dường như được dặn trước, đưa nàngđi xuyên qua dãy nhà đến khoảng vườn . Bên trong bày trí cũng đơn giản,điều đặc biệt nhất là cây trúc lớn mọc đơn độc ở giữa sân. Thẩm phu nhânđang ngồi, người khoác chiếc áo, nhìn qua là Hạ Tinh nhận ra được may từ tấmvải của mình.

      -Phu nhân…

      -À….Ngồi !

      Thẩm phu nhân chậmrãi cầm tách trà vừa được mang đến tay, sau đó căn dặn người hầu :

      -Mang trà của cônương ấy xuống. Pha ít nước đào, nương mang thai, uống tốt hơn.

      -Dạ, phu nhân….

      Hạ Tinh khỏingạc nhiên khi bà nhận ra tình trạng của mình sớm vậy. Cơ thể nàng nhìn ngoàicũng chẳng có gì khác biệt. Hạ Tinh còn cẩn thận khoác thêm lớp áo khá dày,vậy mà…


      -Phu nhân…bà…

      -Ta từng mang thairồi –Thẩm phu nhân cười hiền- Ta biết người phụ nữ mang thai thường chú trọnggì mà. nương cử động đều thận trọng, ngồi ghế cũng dám ngồi mạnh nênta đoán vậy. Phải ?

      -Dạ…

      -Mấy tháng rồi ?

      -Chắc là khoảng 1tháng ạ !- Hạ Tinh đáp cho qua chuyện- Hôm nay tiểu nữ mang tấm vải thêu đến, biết phu nhân còn….

      -Còn chứ – Thẩm phunhân khoát tay- Ta thích bức thêu đó của nương mà….Cho ta xem !

      -Vâng ạ !

      Đứa trẻ và consói lớn…Hạ Tinh nhìn Thẩm phu nhân rời mắt khỏi bức tranh, lòng chợt có mộtcảm xúc trào dâng mãnh liệt. thành lời được, chỉ biết cảm giác đó rấtlạ lùng, cứ muốn hỏi chuyện, cứ muốn biết nhiều về những chuyện trảiqua trong đời của vị phu nhân xinh đẹp kia.

      Cuối cùng bà ngẩnglên…Hạ Tinh bàng hoàng nhận ra, đôi mắt đẹp rươm rướm nước. Bà khóc, tuy làcố nén vào lòng :

      - nương thêu đúnglà tinh xảo lắm…Nhưng gương mặt đứa bé lại có nhiều điểm giống…Giống mộtngười thân mà ta mất…Chuyện gần 30 năm trước…Lâu lắm rồi.

      Hạ Tinh chợt nhớ ….Hạ Lang và đứa bé 8-9 tuổi. Chàng cần khoảng 10 năm để lớn lên, sau đó gặp Lâmmụ lang thang suốt 20 năm…Tổng thời gian nhẩm tính cũng đả khoảng 30 năm dài, gầncả nửa đời người.

      -Người đó là gì củaphu nhân ạ ? –Hạ Tinh chợt hỏi- Tên của người đó là gì ?

      -Nó chết rồi –Thẩmphu nhân quay mặt , cố ngăn dòng nước mắt- Chết khi còn rất . Tên nó là ThẩmAn Vũ, là con trai của ta và lão gia !

      Bà cũng biếttại sao mình lại ra cái tên 30 năm trời chôn kín trong lòng…Ở tuổi nàyngười ta thường hay nhớ về quá khứ. Càng nhớ càng thấy đau lòng…Càng nhớ càngmong ước, phải chi ta có quá khứ, còn nhớ gì về những chuyện ngàyxưa…

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 26: trả thù của cương thi

      -Tướng công…Vũ nhi…mất tích…mất tích rồi.

      Thẩm Lương bật dậy. Trở về sau những ngày săn lùng cương thi khiến kiệt sức, ghé người vào giường là ngủ rất say. Đến khi có tiếng la hét của nương tử La Mẫn Mẫn, Thẩm Lương mới nhổm dậy,theo phản xạ tự nhiên rút nhanh thanh trường kiếm đầu giường.


      -Tướng công ơi –Mẫn Mẫn đầu bù tóc rối,hoảng loạn hét lên- Con…An Vũ…Thiếp vừa bồng con lên cho bú ai đó từ cửa sổ nhảy vào…Khi thiếp định thần lại, con của chúng ta…

      La Mẫn Mẫn bấn loạn, người trong Thẩm phủ cũng nhốn nháo, chia nhau tìm tông tích thiếu gia. Nhưng chỉ là tìm kiếm trong vô vọng, ai cũng biết, kẻ bắt cóc chắc cao chạy xa bay từ lâu rồi.

      Bỗng nhiên…

      -Trang chủ…Có người…A Tài nhìn thấy thiếu gia ngoài cửa. Thiếu gia…

      Phúc bá vừa thông báo A Tài cũng mang Thẩm An Vũ vào trong. Đứa trẻ chưa tròn 1 tuổi khóc ngần ngật tay người gia nhân trung thành. La Mẫn Mẫn vội vàng ôm lấy con. Nàng như chồng, còn thắc mắc, tại sao An Vũ bị bắt lại trở lại nhanh chóng như vậy. Kẻ bắt cóc thực muốn gì?

      -Tướng công…Con sao này tướng công–La Mẫn Mẫn vừa ôm lấy con hoảng sợ thốt lên khi nhận ra thân hình bé trong lòng còn ấm áp như thường ngày nữa. Từng tấc da thịt đều lạnh như băng.

      Thẩm Lương cũng vội vã đến bên con.Đứa trẻ vẫn khóc. Làn da hồng hào thường ngày giờ trở nên xanh xao cách lạ lùng. Chưa tới 1 ngày, sao lại có thể đổi thay đến vậy?

      …-Đại phu, con tôi, con tôi sao rồi đại phu?

      Trương y sư nổi danh là thần y của vùng này, có tài “cải tử hồi sinh”. Nhưng sau khi bắt mạch cho Thẩm An Vũ chỉ thở dài làm Thẩm Lương vốn là người điềm tĩnh cũng khỏi lo âu:

      -Trương đại phu…

      -Lão phu có thể cứu được người sống, cứu được người chết rồi.

      Lời của Trương y sư khiến cho chỉ La Mẫn Mẫn mà cả Thẩm Lương đều chấn động. Thẩm Lương khó khăn lắm mới có thể đứng vững mà hỏi cho ràng việc:

      -Ý ông là…là…

      -Thiếu gia còn là người sống nữa.Cậu ấy cương thi.

      Thế giới như sụp đổ dưới chân Thẩm Lương. Còn La Mẫn Mẫn thực hoảng loạn. Nàng gào lên, ôm chặt lấy con mình:

      -Ông dối… dối. Con tôi thể là cương thi được. Nó còn thở, còn biết nhìn mẹ. Còn cười với tôi nữa mà. thể…

      -Phu nhân!

      Trong vòng tay xiết chặt của mẹ, Thẩm An Vũ lại khóc. Tiếng khóc đó suốt đời vợ chồng Thẩm Lương cũng quên được.Nó từng là thanh hạnh phúc, sao bây giờ như tiếng chuông báo hiệu ly tan.

      …Trong căn phòng , Thẩm Lương trầm mặc nhìn Trương y sư. La Mẫn Mẫn chịu được kích động ngất . Còn đứa bé? Thẩm An Vũ vẫn dùng đôi mắt trong trẻo đó nhìn Thẩm Lương, đôi môi vẫn chép chép đòi sữa mẹ…Tất cả đều bình thường. Chỉ có khi Thẩm Lương cúi xuống run run cầm lấy bàn tay bé . Thẩm An Vũ còn mạch đập, cơ thể lạnh băng.

      -Tôi cũng có nghiên cứu số trường hợp –Trương y sư trầm giọng- Cương thi mà chúng ta giết đa số là có lý trí. Tuy nhiên, chắc trang chủ còn nhớ, chúng ta từng gặp cương thi…

      Tên cương thi đó có ánh mắt dại của lũ cương thi bình thường. phán đoán được tất cả tấn công của đối phương, đánh trả chính xác. còn biết mai phục, bất ngờ tấn công những người yếu ớt nhất trong đám người truy đuổi mình. là cương thi có lý trí, kẻ địch vô cùng nguy hiểm.

      -Tôi nhớ…

      -Tuy chúng ta giết được nhưng mà… từng

      trả thù…Lúc đó Thẩm Lương chỉ cười khẩy. Kẻ chết làm sao trả thù người sống được. Bây giờ ông mới hiểu, trả thù đó phải do ta thực .Cương thi thông minh chỉ có mình tên ấy. Chúng còn có công đồng.

      trả thù được thực , nhưng sao phải là Thẩm Lương gánh chịu. An Vũ chỉ mới gần 1 tuổi, có tội tình gì?

      -Nhớ ra rồi sao?

      giọng lạnh như băng đột ngột vang lên giữa gian phòng vắng vẻ. Trương y sư và Thẩm Lương đều thảng thốt nhận ra người tóc bạc trắng đứng ở đó tự bao giờ.

      -Ngươi…

      Thẩm Lương rút gươm, chém đến. Đường kiếm mang theo mọi phẫn hận. Nhưng người mới đến né tránh rất nhàng. lơ lửng, gần như đứng giữa trung.

      -Nếu ngươi chỉ giết nó vì cần máu nó, ta trả thù ngươi. Chúng ta cần phải sống…Nhưng ngươi giết nó vì sống. Ta chấp nhận chuyện đó.

      Lần đầu trong đời Thẩm Lương cảm thấy kinh hãi. Người đàn ông chộp lấy , móng tay dài như lưỡi dao sắc bén kề sát cổ. Giọng vẫn lạnh lùng, đều đều vang lên:

      -Nó là con trai ta. Ta giết ngươi. Ngươi căm thù cương thi, thấy cương thi phải giết, dù chúng ta làm gì ngươi cả. Vậy trong nhà ngươi cũng có cương thi đó. Ngươi có thể giết được nó ?

      cười… nụ cười thoáng qua, nhuốm màu đau khổ. Nỗi đau của người cha mất con, lần đầu tiên Thẩm Lương cảm nhận ràng tình cảm của cương thi.

      -Chúng ta khác gì con người cả-Cương thi tóc trắng xoay qua Trương y sư, nhàng- Chúng ta cũng lớn lên và sinh ra từ cha mẹ như con người, khác với lũ cương thi dật dờ như xác chết kia. khi chúng ta để lại nọc độc trong người ai đó, chúng đều biến thành loại cương thi thứ cấp như thế. Song cũng có số trường hợp, chúng biến đổi ngay mà vẫn lớn lên, phát triển như sinh vật bình thường. Tuy nhiên bản năng nhắc chúng…Chúng vốn là cương thi, sớm muộn gì cũng trở thành cương thi.

      biến mất nhanh chóng như khi vừa xuất . Thẩm Lương chỉ có thể gắng gượng đến đó. quỵ ngã. Người giết cương thi dễ, nhưng làm sao có thể xuống tay nếu cương thi đó là máu mủ của mình?

      Nghe được chuyện này,cả nhà Thẩm Lương như người chết đuối vớ được phao, thầm nuôi hy vọng. Giữ cho Thẩm An Vũ tiếp xúc với máu người khó…Con người vốn là loài có ý thức cộng đồng rất cao.Máu thịt của đồng loại là thứ cấm kỵ, dù thế nào cũng thể đụng vào.

      Ban đầu là nỗi lo ngại,dần dần vơi theo năm tháng. Thẩm An Vũ lớn lên khác trẻ con bình thường là mấy. cũng vui đùa cùng chúng bạn, cũng có cảm xúc, tình cảm như kẻ bình thường.

      Đến năm Thẩm An Vũ 9 tuổi, Thẩm gia càng lúc càng trở nên hùng mạnh. Thẩm Lương với em trai mình Thẩm Bảo càng lúc càng diệt được nhiều cương thi hơn, khiến bọn chúng cũng có phần e ngại, dám đến làng quấy phá bắt người.

      số quan viên trong triều nghe tên tuổi Thẩm Lương ít. Họ cũng rất sợ lũ cương thi tấn công nên thường xuyên đến Thẩm gia trang mời Thẩm Lương ghé sang nhà. Thẩm Lương lại chỉ chú trọng đến việc “tạo phúc cho dân chúng”, những buổi tiệc thế này mấy khi tham dự. Chỉ khi Lương đại nhân, bằng hữu của nhạc phụ mời đích danh, mới cùng vợ con đến tiệc lần.

      [​IMG]
      Nhiều năm sau nhớ lại,Thẩm Lương vẫn hối hận. Ước gì hôm đó chỉ mình mình dự yến có lẽ…có lẽ xảy ra chuyện đau lòng.

      Giữa buổi tiệc, bỗng nhiên xuất thích khách. Những người hầu cận vội vã bảo vệ Lương đại nhân trốn vào nhà. Phụ nữ, trẻ con cũng nhanh chóng nấp vào trong góc. Đám sát thủ để ý đến họ. Mục tiêu chỉ là Lương đại nhân.

      nhóm chống cự bên ngoài, nhóm khoảng 4-5 người vào trong tìm Lương đại nhân. Bảo vệ ông ta có khá nhiều người… trận chiến diễn ra kịch liệt trong từ đường mà hai mẹ con Thẩm An Vũ nấp. La Mẫn Mẫn ôm chặt con vào trong ngực, tránh cho nó nhìn thấy cảnh trước mắt…Máu đỏ, người ngã xuống,giãy lên đành đạch trước lúc lìa đời.

      -Ngươi…

      Khi gần tới lúc chết,người ta điên cuồng chăng? Nếu phải vậy tên thích khách sau khi bị đâm 1 gươm ngã sóng soài sát bên La Mẫn Mẫn và con giơ gươm lên, dự định đưa hai mẹ con xuống chung với mình dưới suối vàng.

      -

      Bản năng của người mẹ khiến La Mẫn Mẫn biết võ công cố sức giằng lấy tay đao trong tay ,giữ chặt. Với chút hơi tàn lại đạp mạnh, còn vung dao lên định giết chết nàng. Thẩm An Vũ lúc đó còn sợ nữa, xông ra ôm chặt lấy ta, cho chém mẹ mình. La Mẫn Mẫn sợ con bị hại, càng cố sức giằng co. Ngay lúc đó Thẩm Lương vượt qua đám thích khách bên ngoài vội vã vào trong. Tình huống cấp bách, chỉ nhặt 1 lưỡi đao ném mạnh…Lực rất chính xác. Đao ghim ngay lưng . Đôi mắt trợn tròng, ngã xuống.La Mẫn Mẫn cũng thấy chồng. Nàng chồm dậy, để rồi…

      -Tướng công!

      La Mẫn Mẫn vừa khóc, vừa ôm chặt lấy con mình trong vòng tau. Thẩm Lương đứng chết lặng. Lưỡi đao giết kẻ cần phải giết, nhưng máu từ vết thương lại bắn ra tứ phía. mặt Thẩm An Vũ cũng bị máu bắn trúng. Máu tươi của con người.

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 27: Nước mắt…

      -Tướng công…Thiếp van chàng. Đừng…đừng mà…

      La Mẫn Mẫn ôm lấy con mình. Kể từ hôm đó về nhà Thẩm An Vũ có nhiều thay đổi rệt. còn ăn uống như bình thường nữa, cứ ngồi thu lu trong góc. Biết con rất đói nhưng mọi thứ La Mẫn Mẫn dọn tới cậu bé đều động đũa…Cho đến sáng hôm qua, khi tỳ nữ trong Thẩm phủ vô tình làm sẩy con thỏ nuội trong chuồng gia súc. Con thỏ chạy đến trước cửa phòng Thẩm An Vũ. Trong đôi mắt kinh hoàng của những người đối diện, cậu bé phóng nhanh tới chộp lấy, gần như ngấu nghiến con thỏ.Máu phún mặt, thân thể An Vũ, cũng là lời báo hiệu của tử thần về con người chính thức bước sang đời sống cương thi.


      [​IMG]
      -Nàng tránh ra…Phu nhân..-Thẩm Lương cũng đau lòng đứt ruột nhưng vẫn cương quyết –Nó uống máu vật, rồi uống tới máu người.

      Y văn của Trương y sư diễn tả rất đúng tình huống này của Thẩm An Vũ. khi cương thi tiếp xúc với nguồn máu tươi, bản năng trong người nó trỗi dậy cực kỳ mạnh mẽ. Nó còn là con người nữa. Thức ăn là máu nóng của động vật…Chỉ là máu tươi sống, máu của sinh vật chạy nhảy dưới vòm trời.

      - được…Chàng giết thiếp . Thiếp nhìn con của thiếp chết được.

      Thẩm An Vũ 9 tuổi, là đứa trẻ thông minh, hiểu biết. Song sau khi bản năng được gợi lại, nó hoàn toàn giống như cương thi sơ sinh vậy. Đầu óc trống rỗng, chỉ biết tới cái đói xâu xé từ trong mỗi tế bào, thôi thúc nó ngay lập tức phải tìm ra thức ăn no bụng. Thức ăn là máu của người dễ tìm hơn các loại khác, bởi con người xung quanh nó luôn sẵn có, rất nhiều.

      Nhưng người phụ nữ này Thẩm An Vũ lại có cảm giác xem bà như nguồn lương thực. Bà ôm lấy nó. Mùi hương con người tỏa ra kích thích…Bụng nó cũng chưa đủ no. Song lại hề muốn vồ lấy bà mà uống máu. Bà rất là đau khổ. Bà khóc…Vòng tay ôm chặt Thẩm An Vũ thực chất lại run.

      -Đừng khóc…Đừng…khóc…Mẹ….đừng khóc…

      Câu thốt ra lại là câu dỗ dành thân mẫu. Làm sao đành nỡ…làm sao?

      -Vũ nhi, con biết mẹ phải ? Vũ nhi…

      -Vũ nhi..

      -Grào…

      Thẩm Lương vừa chạy đến là Thẩm An Vũ lùi lại phía sau nhìn ông đầy cảnh giác. người ông có mùi sát khí…Mùi máu của đồng loại. Dù lâu lắm nhưng vẫn còn nghe được. Cương thi cảm nhận được nỗi đau của những cương thi.

      -Vũ nhi…

      La Mẫn Mẫn lại ôm lấy con trong lòng. Bản năng người mẹ khiến bà nỡ lòng bỏ rơi con được, càng thể để cho nó chết trước mặt mình.

      …-Sau lưng mình được phải ạ ?

      Ký ức của La Mẫn Mẫn bị cắt ngang bởi câu hỏi của Hạ Tinh. Nàng mơ hồ hình dung đến đứa trẻ sợ hãi, thu mình lại trong góc tối, chỉ cần tiếng động cũng giật mình giơ nanh vuốt….Thẩm An Vũ hay là Hạ Lang, người chồng cương thi có tâm hồn thuần khiết của nàng.

      - nương…

      -Xin lỗi phu nhân – Hạ Tinh cảm thấy mắt mình cay xè. Nàng cuốn bức tranh lại, đứng thẳng người- Tôi xin phép phu nhân. Bức tranh này, tôi bán.

      con sói bên cạnh đứa trẻ. Cha mẹ chàng vứt bỏ Hạ Lang vì chàng giống họ. Chàng cũng là giống loài ăn thịt, nhưng nguồn thực phẩm của chàng chính là đồng loại của họ, vi phạm quy tắc của loài người.

      Họ giết chàng vì thể xuống tay với máu thịt. Nhưng mang chàng bỏ trong nơi tăm tối. Tuy Hạ Tinh còn nhiều điều chưa về quãng đời Hạ Lang sống nhưng con sói đó…Những ký ức rời rạc chắp vá lại trong đầu Hạ Lang cho nàng về cuộc sống khốn khó, luôn phải đề phòng, luôn phải tìm cách tồn tại. Người mẹ ấy đau khổ, thu mình trong nước mắt nhưng lại để mặc con mình lang thang, tìm cách tồn tại. Nước mắt có giúp gì được cho chàng trong quãng đời tăm tối. Nước mắt chỉ làm vơi đau khổ cho bà ấy, chỉ làm bà ấy cảm thấy đỡ nặng nề hơn.

      -Tiêu đại ca…

      Tiêu Hạ lo lắng khi nhìn thấy Hạ Tinh bước ra từ Thẩm phủ mà hai hàng nước mắt tuôn dài. Nàng vừa gạt nước mắt, vừa gượng cười trấn an :

      -Mình về thôi đại ca. Muội bán bức thêu này nữa. Chúng ta về…

      -Để muội làm cho !

      Cả buổi chiều, Hạ Tinh cứ giành lấy việc mà làm. Thúy Bình cũng lấy làm lạ, nàng níu tay chồng :

      -Có chuyện gì vậy chàng ? Tinh Tinh muội ấy… ?

      -À..-Tiêu Hạ ngừng tay, trầm giọng- Hôm nay ta và muội ấy vào trong Thẩm phủ. Chuyện sau đó là vầy…

      …Buổi tối sau khi giặt xong quần áo, Hạ Tinh ngồi trước cửa nhà hóng mát. Nàng nghe trời có chòm sao rất đẹp. Chòm sao Thiên Lang, chòm sói trời, nhưng nhìn đâu cũng thấy sao trời dày đặc, chòm Thiên Lang nằm ở nơi nào ?

      Con sói lớn….Hạ Lang…

      -Tinh Tinh…

      Có giọng của ai đằng sau. Hạ Tinh quay lại. Là An Thúy Bình :

      -Tỷ tỷ…

      Xưa nay tuy cùng là người nhưng Thúy Bình và Hạ Tinh thân lắm.Hạ Tinh luôn thấy Thúy Bình xa thế giới mình từng sống. Nàng thanh cao, tao nhã, còn Hạ Tinh chỉ là nô nhi để người ta sai khiến. Thân phận khác biệt nên khiến cho quan hệ cũng có phần khác biệt theo.

      [​IMG]
      -Muội khó chịu à? cho tỷ nghe có được ?

      An Thúy Bình là người được giáo dục kỹ lưỡng, nhu hòa, dịu dàng. Nàng kiên nhẫn nghe Hạ Tinh kể lại mọi chuyện. Có lẽ bức xúc lắm nên lời của Hạ Tinh có vẻ lộn xộn, Thúy Bình lại lần nữa xâu chuỗi lại mọi việc rồi mới nhàng:

      -Nếu là muội, trong trường hợp đó, muội vứt bỏ con mình phải ?

      Hạ Tinh khựng lại chút rồi mạnh mẽ gật đầu. Con là máu thịt của nàng, làm sao nàng có thể vứt bỏ nó được? Làm sao nỡ nhìn con lang thang trong đất trời rộng lớn, sinh mạng mỏng manh có thể bị hại bất cứ lúc nào.

      -Tỷ cũng vậy. – Thúy Bình xoa lên bụng- Tuy tỷ giống như muội, hoàn toàn cam tâm tình nguyện khi lấy chồng nhưng tỷ cũng vứt bỏ con của tỷ….Nhưng muội có nghĩ, chúng ta bỏ được là bởi chúng ta hề có ràng buộc gì rối rắm. Chồng của chúng ta đều là cương thi. Chàng là chỗ dựa cho chúng ta. Còn Thẩm phu nhân, bà chỉ có đứa con, bà ấy còn có lang quân, còn có gia đình nữa. Chọn con, ra cùng con, nhưng có thể đảm bảo cho con được tiếp tục sống hả muội?

      -Tỷ tỷ…

      Hạ Tinh im lặng. Tình thương là vô hạn, nhưng đôi lúc tình thương ấy cũng cần tỉnh táo, cũng cần phân biệt thiệt hơn.

      -Bỏ rơi con của mình ở nơi xa lạ, để nó tự sinh tự diệt là chuyện đau lòng lắm. Nhưng bây giờ nhìn nó lần mòn chết, sống mà lúc nào cũng bị mọi người dòm ngó, lo sợ, thử hỏi so với chuyện mang con để lại nơi nào đó, cần nhìn nó phải chết, chuyện nào mới đúng hơn?

      An Thúy Bình vốn cũng có nhiều kinh nghiệm. Nhưng lập trường con người mà suy xét, nếu nàng ở trong tình trạng đó, có lẽ cũng làm như La Mẫn Mẫn vậy….Chọn hy sinh thứ để bảo vệ nhiều thứ khác….Cha An Thúy Bình chắc cũng nghĩ vậy. Ông thà để nàng bị cương thi bắt cũng tìm kiếm…. Bởi ông có lý trí. đám người đến tìm, chỉ sợ chưa kịp cứu Thúy Bình bị Tiêu Hạ giết chết mất rồi.

      -Chúng ta cứ để chuyện này cho Hạ đại ca giải quyết- Thúy Bình kéo Hạ Tinh đứng dậy-Nếu hận, là huynh ấy hận. Chúng ta có quyền bất bình cho ai đó nhưng có quyền oán hận hay chà đạp người vối chẳng liên quan đến chuyện của mình.

      Hạ Tinh xuôi theo đà kéo của Thúy Bình mà đứng dậy. Đằng xa có chòm sao lấp lánh. Xa hơn nữa có tiếng sói vừa tru lên não nuột…Trong bóng tối dày đặc, thân người bé cố rướn thẳng, bước nhanh về phía trước, níu tay kẻ bước rất nhanh…..

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 28: Hình ảnh mơ hồ


      Hạ Lang từ năm 9 tuổi sống với sói. Trong thế giới của sói có lòng thương hại, cũng đùa bỡn con mồi. Sói kiêu ngạo, mang kẻ thất thế ra làm trò đùa cợt. Sói chỉ biết sống và chết. Kẻ mạnh là kẻ còn lại sau cùng.


      [​IMG]
      Hạ Đồng sau lưng cứ kêu khóc…Đám cương thi tràn đến như nước lũ. Dù Hạ Lang chùn tay chém giết sức lực cũng cứ yếu dần.

      Sống và chết…Năm Hạ Lang 11 tuổi, và con sói lớn từng phải chiến đấu với hai mẹ con linh miêu hung dữ. Con sói lớn có thời gian trông chừng bởi kẻ địch của nó rất mạnh. Con linh miêu con tuy chỉ hơn 1 tuổi nhưng sức lực chênh lệch với Hạ Lang rất lớn. Vừa vào trận chiến liên tục bị thương tích, là vài vết quào ngực, nặng hơn là cú cắn xé mạnh, máu chảy ào ạt, đen sẫm nền đất hoang lạnh giá.

      Trí óc con người chỉ là khoảng mờ mịt. Hạ Lang nhớ gì nhiều về quá khứ. Cái quan trọng là sống…Phải sống….Dù biết là phải sống vì lý do gì.

      chộp lấy cổ linh miêu cắn xé mạnh. Mặc cho con vật điên cuồng gào thét, điên cuồng cắn xé khắp người tìm chỗ thoát, vẫn cương quyết buông.

      Đến khi mặt có cảm giác ram ráp và ấm, mới mơ hồ tỉnh lại. Con sói lớn kéo Hạ Lang vào trong hang, ngừng liếm láp. cần thuốc chữa, vết thương mưng mủ rồi sau đó cũng lành.

      Thế giới chỉ có kẻ mạnh và kẻ yếu. Kẻ yếu chết, là phương tiện để kẻ mạnh tồn tại. Nhưng có những kẻ yếu lại trở thành động lực để kẻ mạnh chiến đấu. Hạ Tinh….Tinh Tinh của . Nàng là kẻ yếu mà Hạ Lang cam tâm tình nguyện chết vì nàng.

      Hạ Đồng cũng là kẻ yếu. Nhưng nó là thứ mà Hạ Tinh quý. Hạ Lang lao đến. Móng vuốt của bật ra, đâm thẳng vào bụng cương thi vừa lao đến. ta vừa ngã xuống, Hạ Lang tóm lấy Hạ Đồng sau lưng mình quăng tới trước cái xác vẫn còn giãy lên đành đạch. xé mạnh lồng ngực tên cương thi xấu số, lôi trái tim ra khỏi lồng ngực , vừa nhanh chóng nhét vào miệng Hạ Đồng gào khóc, vừa tiếp tục đòn tấn công dang dở đánh lui vài tên cương thi khác định xông vào.

      -Oa…a….a…….Grao…….ao……….

      Hạ Đồng khóc nức nở bỗng nhiên lồng lộn lên. Đôi tay bé cào cấu liên tục xuống đất. Miệng ngừng thốt lên những thanh đứt quãng…Rồi nó lẫm chẫm đứng dậy…Móng vuốt cũng mọc ra nhanh đến ngờ.

      -Grao…a…

      cương thi từ sau lao đến nó. Hạ Đồng có nhận thức, biết phản công. Nó chỉ biết sử dụng món vũ khí thô sơ của mình là bộ móng mới mọc và những chiếc răng vừa nhú ra. Cắn xé cách điên cuồng đối thủ. Lần ăn thức ăn ngoài đầu tiên của Hạ Đồng phải là máu người mà lại là máu, tim của cương thi.

      Trận chiến rồi cũng kết thúc. Xác cương thi la liệt…Toàn thân Hạ Lang và Hạ Đồng đầy mùi tanh tưởi. Mùi của xác chết đồng loại. Mùi của tàn sát khoan nhượng. Hạ Lang lẳng lặng tiếp, đằng sau Hạ Đổng lững thững theo.

      -Ch…a….a….

      bập bẹ gọi. Trở thành cương thi mới, trí nhớ chỉ còn sót lại vài đoạn rời rạc. Huống gì Hạ Đồng chỉ có ngần ấy tuổi, vốn chưa có nhiều ký ức về cuộc sống này.

      Nó chỉ nhớ…có người hay cù vào bụng nó. Là người cũng cao cao giống như người đứng trước mình. Người này nhanh quá, nó cố bước theo mà kịp, chỉ có thể cố nhanh hơn nữa, sau đó cất giọng , mong Hạ Lang có thể chậm chân đợi mình.

      -Cha..a…a…

      Hạ Lang dừng lại. « Cha…a » Hình như nghe ở đâu đó…. phải. phải là nghe ở đâu đó nữa. Mình từng gọi ai đó bằng từ ngữ đó, tuy là lưu loát hơn nhiều.

      -Cha…a…cha…

      Hạ Đồng theo kịp và nắm lấy bàn tay . Tay trẻ thơ mềm mại. Hạ Đồng vui vẻ hẳn khi theo kịp , đôi mắt trong veo ngẩn lên chờ đợi. Hạ Lang cũng quan tâm đến chuyện nó lớn hơn trước, có lẽ bằng đứa trẻ 3,4 tuổi của loài người.

      Xung quanh toàn là rừng già hoang vu ẩm lạnh. Nhưng Hạ Lang sợ. có thể tìm được nơi có người sinh sống xung quanh đó. Vùng này chẳng có mấy nơi người sinh sống. Có người có cương thi tìm đến. Tiêu Hạ mang theo Hạ Tinh, An Thúy Bình càng phải tìm mồi càng nhanh càng tốt, đề phòng sức lực xuống thấp. Tìm được ta là tìm được Hạ Tinh.

      Gương mặt Hạ Tinh ra trước mắt. Hạ Lang cứ cắm cúi bước. muốn gặp lại nàng, muốn ôm nàng vào lòng biết bao nhiêu.

      Lòng La Mẫn Mẫn như lửa đốt.Kể từ lúc nương ấy rời khỏi phủ, bà sao yên ổnđược. Chuyện 30 năm trước bỗng chốc trở về rành mạch. Hy vọng tắt ngấm bao lâucũng phút chốc được khơi thông lại. Bà muốn gặp ấy. Muốn hỏi…tuy là cũngkhông biết nên hỏi chuyện gì.

      -Phu nhân…

      -Sao rồi?

      La Mẫn Mẫn hỏi ngay khi Thẩm nhủ mẫuvừa trở lại. Thấu hiểu nỗi lòng chủ mẫu, Thẩm nhủ mẫu vội ngay:

      -Lão nô hỏi thăm được nương ấy ởcách đây xa lắm. Trong nhà của Hà Tam Quan, nghe là bà con xa.

      - Vậy à? Chúng ta ngay… ngayđi!

      -Phu nhân!…

      Chưa kịp dứt lời cửa bỗng nhiênbật mở. Thẩm Lương thong thả bước vào:

      -Phu nhân…Bà định đâu vậy?

      -Lão gia…Thiếp…

      La Mẫn Mẫn định , nhưng rồi bà imbặt. Chuyện 30 năm trước với hai vợ chồng chỉ là nỗi đau mà còn là sựcấm kỵ. Từ sau chuyện ấy lòng căm thù cương thi của Thẩm Lương càng trở nênmãnh liệt. Chỉ cần nghe có cương thi là ông tìm đến mà truy sát. Nỗi hậnmất con vẫn còn đè nặng trong tim của Thẩm Lương.

      -Thiếp…thiếp ra ngoài chút. Hômtrước vốn định đến xin bùa bình an cho lão gia và Diên nhi (Thẩm Diên, cháu ThẩmLương) nhưng trời tối nên nữa.

      -Chuyện xin bùa chú hôm nào cũngđược- Thẩm Lương nhíu mày- Hôm nay bà phải ở nhà. Tri châu quận đến nhà talàm khách.

      Quốc gia này do Vương quân (tươngđương với vua) cai trị, chia thành 6 quận lớn. Mỗi quận tri châu đảmnhiệm việc thay Vương quân trị vì, vừa quản lý dân chúng vừa tìm cách khống chế,tiêu diệt lũ cương thi. Tuy nhiên phải ai cũng có năng lực đó, có vài trichâu quận chăm chú, nhiệt tâm với công việc, có tri châu quận gần như thỏahiệp để cương thi thỏa sức lộng hành.

      -Tri châu quận ghé qua nhà ta à? –LaMẫn Mẫn lo lắng hỏi lại- Có chuyện gì…

      …Tri châu quận mới nhậm chứccũng là người rất muốn tiêu diệt hết lũ cương thi. Ngài xuất thân từ mộtdòng tộc chuyên diệt cương thi lớn. đường đến nơi nhậm chức ngang nơinày, nghe chuyện nhà chúng ta nên ghé vào thăm, sẵn tiện bàn bạc các biện pháptối ưu nhất để tiêu diệt đám cương thi đó.

      La Mẫn Mẫn thở phào. Bà quay sang Thẩmnhủ mẫu, nhàng:

      -Vậy chúng ta dâng hương sau vậy.Nhủ mẫu ra sau chuẩn bị cơm nước đãi khách khi cần nhé.

      -Dạ, phu nhân…

      …Buổi tiệc tối diễn ra đúng như dựkiến của Thẩm Lương. Tri châu mới đúng là người tuổi trẻ tài cao, mới 23 tuổiđã đỗ đầu trong kỳ thi võ, hơn nữa còn giết được ít cương thi giữ gìnbình an cho kinh thành. xuất thân từ dòng họ Mộc chuyên diệt cương thi nênđối với những đặc tính về chúng Mộc Nghiêm nắm khá . Hôm nay gặp được ThẩmLương là người chuyên diệt cương thi nổi tiếng, già trẻ trò chuyện vôcùng tương đắc, thoắt cái mà đến nửa đêm.

      Theo sắp xếp của Thẩm Lương, giaquyến của Mộc Nghiêm cũng được an bài ở phủ. Vợ mới cưới của là Ngụy ThụcHoa người đúng như tên, xinh đẹp tuyệt vời. Nàng ngồi trong phòng, uống mộtbát canh người hầu vừa mang đến. Bên ngoài người của Thẩm phủ cũng vừa vào:

      -Thưa phu nhân, Mộc đại nhân nhờthông tri lại, người ở lại Thẩm phủ mấy ngày nữa, phu nhân nghỉ ngơi trước,đêm nay có lẽ đại nhân về.

      -Ta biết rồi, ngươi lui .

      Ngụy Thục Hoa mỉm cười.Nàng tháo trâm cài tóc, quay sang với người tỳ nữ hầu hạ phíasau :

      -Tôn tỷ tỷ…Giờ tỷ có thể đinghỉ. Chúng ta ở lại đây vài ngày nữa. Nghe là gần đây có đền thờ thiênglắm, ngày mai chúng ta đến đó thắp hương.

      -Dạ…phu nhân.

      Người phụ nữ lùi lại rồi rờikhỏi phòng nhanh chóng. Đôi mắt đẹp quắc lên trong đêm tối. Cương thi giết ngườibằng nanh vuốt, con người có nanh vuốt nên phải dùng mưu kế. Mà dùng mưukế nhằm tồn tại có mấy người sánh được với lòng người đàn bà uất hậnnhư Tôn Yến Nguyệt nàng đây ?

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 29: Thâm sâu như biển

      Trong nhà Khang đại tẩu, Hạ Tinh ngồi thêu theo hướng dẫn của An Thúy Bình. Nàng muốn thêu hình con sói nữa. Cái thai trong bụng tuy là tiểu cương thi nhưng Hạ Tinh vẫn muốn con mình cảm nhận rất cả thương của cha mẹ. Nàng bắt tay vào việc thêu những hình ảnh ngộ nghĩnh áo, khăn của con, tất cả đều hết sức chuyên tâm.


      [​IMG]
      -An tỷ tỷ, muội thêu thế này được chưa ?

      Thúy Bình nhìn sang« thành phẩm » trong tay Hạ Tinh. được gọi là tinh xảo nhưng lại chứa bên trong tình thương của mẹ. Từ ngày có Hạ Tinh bên cạnh cùng thêu thùa may vá, lòng Thúy Bình vơi nhiều nặng nề lo lắng. lòng là có đôi lúc nàng cũng phân vân bởi có mặt của đứa bé này trong cuộc đời mình. Nó có dòng máu cương thi, lớn lên tiếp tục giết người uống máu. Cho đến lúc Hạ Tinh xuất . Nàng ấy con còn hơn cả mạng sống, bất cứ nó là gì. Thúy Bình như người vừa tỉnh mộng. Đúng vậy, dù đứa trẻ có là gì nữa, người mẹ vẫn là người mẹ, vẫn mãi thương con ruột của mình.

      -Ừ. Đẹp lắm mà.

      -Tỷ thêu gì vậy ?

      Hạ Tinh tò mò nhìn qua phía Thúy Bình. Nàng học thêu thùa, may vá từ nên rất khéo léo, tay cứ thoăn thoắt. Đó là dãy lầu nguy nga đẹp đẽ, phía dưới là người lũ lượt trẩy hội, đường thêu tinh tế, nổi bật vô cùng :

      -Tỷ định thêu thêm bức này để bán. Chúng ta cũng phải chuẩn bị thêm nhiều thứ cho con mà.

      Bản thân Thúy Bình lại thấy thời gian sống tại đâu thoải mái. Tiêu Hạ khác gì người bình thường. Sáng sớm chàng ra ngoài viết chữ, bán tranh, còn dạy cho lũ trẻ học nữa. Thôn dân nơi đây thà chất phác. Họ có tiền bạc nên chỉ tặng choc ả nhà nàng các loại nông sản, gạo, cá đủ cho những con người cùng sống trong mái nhà này.

      -Muội cũng nghĩ vậy.Sinh con còn phải lo nhiều thứ nữa, – Hạ Tinh xoa bụng- nhưng tiền cũng cóthể kiếm. Muội chỉ sợ lúc chúng ta sinh em bé lại có chuyện hay.

      Cả hai đều trầm mặc.Tiêu Hạ cũng nắm lắm cách ra đời của các đứa trẻ « con lai »như thế này. Chỉ biết mơ hồ là cũng từng có người như họ vậy. Tiêu Hạ bảo,cương thi ra cũng có dục vọng của riêng mình. khi nọc độc cương thi xâm nhập vào cơ thể loài người mỏng manh ít ai chịu được, nhất là phụ nữ.Thế nên cương thi thông minh đa số đều là giống đực. Để giải tỏa nhu cầu sinh lý, họ có thể tìm phụ nữ loài người vui vẻ. Thỉnh thoảng cũng có những đứa bé được sinh ra từ kết hợp ấy. Chúng được xem là « cực phẩm » khó tìm trong giới cương thi mà mẹ hiếm hoi là trong số đó.

      Nghĩ đến đấy lòng hai người phụ nữ lại nặng nề trở lại. Nhưng hổ là người lạc quan, nàng xoa bụng con, mỉm cười :

      -Chỉ cần là con ra đời khỏe mạnh, từ từ mọi chuyện tính sau. Trời để ai vào con đường cùng đâu tỷ. Chỉ có con người mới ép được con người…

      Thúy Bình gật đầu.Cả hai nàng đứng dậy thu thập mọi thứ, chỉ đợi Tiêu Hạ về là bảo mang đồ mới thêu ra thị trấn tìm khách mua. Còn loay hoay đại tẩu, còn có Phó tẩu nhà bên hớt hải chạy vào :

      -Có chuyện gì tẩu ? Sao mà…

      Câu Hạ Tinh bị cắt ngang bởi thông tin khác làm trái tim nàng càng đập mạnh hơn vì hồi hộp lẫn vui mừng :

      -Hai muội biếtgì sao ? –Phó tẩu chen ngang- Hôm nay nghe đồn là có xác người nằm ngoàithôn, cổ còn có vết cắn sâu lắm. Thẩm đại gia và thiếu gia vào trong đótìm hiểu, có lẽ sớm có tin về. Nhưng ta vẫn thấy lo lo…

      Có lẽ là Hạ Lang đường tìm kiếm. Bây giờ Hạ Tinh mới hay, nàng cũng cần vòng taythân thuộc, người để nàng có thể tựa đầu vào.

      -Cha ơi…Cha…

      Hạ Lang dừng lại chút. Gương mặt trẻ con non nớt của Hạ Đồng phụng phịu thấy . Nó xoa bụng, lắc đầu :

      -Đói…đói…

      Thức ăn của cương thi là máu người. Tuy nhiên thời gian gần đây Hạ Lang ăn uống ít hơn trước. phải vì con mồi khó kiếm. bắt đầu ý thức được, những con mồi của mình cũng có người thân thuộc. Nếu họ chết , người thân cũng rất buồn.

      Như bây giờ vậy. Hạ Tinh như thế nào, Hạ Lang biết. Nhưng đau buồn lắm, cảm thấy cuộc đời này đơn độc lắm nếu gặp lại nàng, vĩnh viễn mất nàng.

      -Cha…cha ơi…Đói….

      Vật dẫn để Hạ Đồng lớn nhanh là tim của cương thi. Đứa trẻ này trở thành cương thi mạnh mẽ. Hạ Lang còn nhớ, khi còn cùng con sói lớn săn mồi. uống sạch máu trong cơ thể con mồi sau đó để phần thịt lại cho sói lớn. Cho đến lúc giết chết cương thi giống mình phát triển của cơ thể như dừng hẳn lại. 20 năm trôi qua, vẫn ở tuổi 19- 20 trẻ trung, sức lực vẫn dồi dào. Có thể máu tim cương thi giúp cương thi gia tăng thêm sức mạnh.Ngay trong thời khắc nhất sinh thập tử, Hạ Lang cần trợ thủ. Đó là lý do biến Hạ Đồng chính thức biến thành cương thi như mình.

      Cương thi cũng có bản năng của nó. Là đứa trẻ phải cần người ta bảo vệ. khi thành cương thi phải đứng vững để chiến đấu. Thân xác cũng phải càng ngày càng hoàn thiện mới mong sống được. Có lẽ vì thế mà Hạ Đồng mới lớn nhanh như vậy. Hạ Lang chẳng mấy quan tâm đến việc đó. Lớn đỡ phải bú mớm, lớn vẫn tốt hơn trẻ , có thể tự bảo vệ được mình.

      Con mồi mới nhất trong tầm ngắm của Hạ Lang là tiều phu. Ông ta có lẽ chỉ có mình phải. Chết rồi có ai phải đau lòng.

      Trong lúc Hạ Lang chuẩn bị lao xuống bỗng có tiếng người lao xao vang lên trong khu rừng tĩnh mịch.Khá đông nữa là khác. Người tiều phu sợ hãi nấp vào sau gốc cây.

      đám người đến. mặc bọn chúng đều bịt kín. Hạ Lang lẫn Hạ Đồng đều nhổm người đến phía trước chút. Mùi máu những thanh đại đao bọn họ cầm theo kích thích bản năng của cả hai. Hạ Đồng co tay thành quyền, ánh mắt đỏ rực.Tuy nhiên nó vẫn liếc sang Hạ Lang như dò hỏi, có nên xông tới hay ?

      Hạ Lang thầm quan sát đám người chuẩn bị ngang qua. 8 người tất cả. Ăn hết phí phạm. Mùi máu đao bọn cầm cho biết đó là đám người vừa giết đồng loại. Cũng chẳng cần phải bận tâm.

      Hạ Lang lẳng lặng như bóng ma xuất trước mặt bọn chúng. Cả đám người khựng lại. Tên cầm đầu vừa thốt ra câu hỏi, cũng là lúc bàn tay Hạ Lang móc tới, chộp vào cổ ,bẻ mạnh.

      -Á !

      Mấy tên còn lại rú lên theo tiếng kêu thất thanh của đồng bọn. Hạ Lang rằng, ghé miệng vào cổ ta cắn mạnh. Thân hình tráng kiện của gã giãy lên đành đạch, mắt trợn ngược, sau đó xuôi tay.

      -Ch..a…

      Hạ Đồng nôn nóng thốt lên.Nhưng Hạ Lang lừ mắt khiến đứa bé sợ hãi im bặt. Đám người kia đều bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ đến cứng người. Lão đại xưa nay nổi danh tàn khốc, kẻ kia chỉ cần cái vươn tay là mất mạng. ta còn hút máu, đích thực là cương thi rồi.

      -Lão…lão nhân gia tha mạng…Tha mạng lão nhân gia…

      Cả đám quỳ xuống, lạy như tế sao. Hạ Lang quan tâm, chỉ lừ lừ tiến đến trong khi Hạ Đồng e dè đặt môi lên cổ người đàn ông vẫn còn rỉ máu. Hạ Lang hút hết máu , có lẽ là để lại cho Hạ Đồng.

      -Cha ơi…Cha…

      con ma …Cả đám quỳ xuống càng thêm kinh sợ. Hạ Đồng hoàn toàn bị mùi máu làm cho kích động. Nó cúi sát người xuống, đôi nanh xíu nhú ra bám chặt vào cổ lão đại, rút hết dòng máu còn sót lại trong người.

      Hạ Lang vẫn lừ lừ tiến đến. Đám người kia vẫn quỳ lạy, liên tục tựa tế sao. Mùi máu người bọn chúng bốc lên nồng nặc. Có rất nhiều mùi máu. Kẻ giết đồng loại khi cần máu họ, bây giờ lại lạy lục van xin được sống. Trong đáy lòng bao lâu vẫn tĩnh lặng của Hạ Lang chợt xuất cơn sóng. vươn tay, những chiếc móng vươn dài về phía trước…

      -Á!

      Những tiếng kêu la thảm thiết. Trong bụi rậm, người tiều phu run lên bần bật. Ông ta hề biết, Hạ Lang và Hạ Đồng vốn là thấy mình từ lúc trước rồi.

      Cũng trong buổi chiều hôm ấy Thẩm gia thôn xôn xao tin tức mới truyền về. Phu nhân của Tri châu Ngụy Thục Hoa đường lên chùa cầu nguyện bị cương thi tấn công. Đám tùy tùng bị giết cả, trường còn lại hai tỳ nữ là Tôn Yến Nguyệt và Tiểu Đan là may mắn sống sót. Sau đó lại có tiều phu đến báo là tận mắt nhìn thấy cương thi uống máu. Bao năm dài yên ổn, Thẩm gia thôn thực dậy sóng rồi.

      -Tìm khắp nơi….Cho người lục soát ….Tuyệt đối được để sơ xuất. thể…

      Tri châu quận còn bình tĩnh nữa. Người vợ trẻ tìm thấy xác, đối với đả kích lớn. Nạn cương thi càng lúc càng lan rộng, lại trong địa hạt quản lý, tri châu như càng phải chịu thêm nhiều áp lực của triều đình.

      Khi mang trà vào trong phòng, lòng La Mẫn Mẫn như thắt lại. Chồng bà tóc bạc, mài lạithanh gươm giết cương thi.

      -Lão gia…Ông…

      -Ngày mai Diên nhi vào tận nơi để xem xét nơi cương thi xuất – Thẩm Lương ngước lên,ánh mắt sáng quắc- Ta cũng .

      Lòng La Mẫn Mẫn chỉ là nhói lên nữa. Bà ngồi phịch xuống, chân tay bủn rủn, hoàn toàn được gì. Biết nỗi lòng của vợ, Thẩm Lương đặt thanh gươm xuống, thở dài:

      [​IMG]
      -Phu nhân…

      -Tôi biết là ông phải –Nước mắt rươm rướm mắt người đàn bà đau khổ, La Mẫn Mẫn thẫn thờ- Cuộc đời của chúng ta sống là vì cương thi, chết cũng vì nạn cương thi.Thúc thúc, biết bao đệ tử của ông vì cương thi mà ngã xuống. Cả Vũ nhi cũng…

      Bà nhớ lại… mấy mươi năm mà vẫn như ngày hôm qua vậy. Đứa bé lơ ngơ bị cha mẹ bỏ giữa vùng đất hoang lạnh. Trong tay nó ôm gói đồ, ngồi bệt xuống đất, đôi mắt vẫn trong veo nhìn ra xung quanh. Nó đợi, nó tin bà, tin vào lời : “Đợi mẹ chút thôi Vũ nhi nhé, mẹ quay lại. quay lại với con mà!”.

      Thẩm Lương biết lòng vợ bao giờ quên được. Ông cũng quên đứa trẻ có nụ cười giòn tan thưở hay nhìn cha luyện tập phía sau nhà. Nó vỗ ngực háo hức với cha cách dõng dạc: “Sau này con giống như cha vậy. Con hùng tiêu diệt cương thi.”

      Tiếng thở dài nén lại trong lồng ngực. Ông vỗ tay bà, nhàng:

      -Bà nghỉ trước !

      Cánh cửa cọt kẹt rồi đóng lại. Thẩm Lương ra ngoài. Ông đủ can đảm nhìn La Mẫn Mẫn khóc. Bao nhiêu năm chồng vợ, ông khiến cho bà phải khóc quá nhiều rồi.

      Cách xa hơn chút, trong dãy phòng dành cho khách, Tôn Yến Nguyệt thong thả chỉnh lại tóc. xuất của cương thi theo lời ông tiều phu kể quả là bất ngờ nhưng cũng sao cả. Kế hoạch diễn ra vô cùng hoàn hảo. Đám người nàng ta thuê để đón đường ám sát Ngụy phu nhân ngẫu nhiên lại bị cương thi giết, nàng ta cần nghĩ cách diệt trừ bọn chúng nữa. Thế giới này tuy là của kẻ mạnh song cũng có những kẻ mạnh cần dùng tới sức lực. Lòng dạ đàn bà nhất là người phụ nữ bị dồn vào tuyệt địa còn đáng sợ hơn bất cứ loại vũ khí lợi hại nào.

      Trong gương là mỹ nhân phong tình vạn chủng. Bờ môi ướt át, đôi gò bồng đảo như như sau làn áo mỏng. Tôn Yến Nguyệt che giấu vẻ quyến rũ dưới lớp vỏ người phụ nữ đáng thương quá lâu rồi. tại Ngụy Thục Hoa chết, tri châu quận lạnh lẽo, cơ hội tốt để nàng ta tận dụng lợi thế nhan sắc của mình. Mà về khả năng quyến rũ những người đàn ông khác, Tôn Yến Nguyệt hoàn toàn tự tin vào mị lực của mình….Gã tri châu quận kia cũng phải là kẻ chính nhân quân tử, chẳng qua dựa vào thế lực nhà vợ nên dám tỏ mặt trăng gió. Giờ chướng ngại kia còn nữa, cơ hội tốt mở ra trước mắt. Làm phu nhân hay tình nhân được tri châu quận ưu ái, đừng đám cướp hung ác, ngay cả đám cương thi khinh rẻ, hạ nhục Tôn Yến Nguyệt ngày trước cũng bị trừng phạt nhanh thôi.

      Trước mắt nàng ta lại ra hình ảnh Hạ Tinh và Hạ Lang…Cương thi có lòng tốt còn hơn cả con người toan tính xấu xa?…Tôn Yến Nguyệt hạnh phúc, Hạ Tinh nàng cũng phải bất hạnh như thế mới ít nhiều xoa dịu được nỗi phẫn hận trong lòng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :