1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ma Cũng Có Tình - Ngưng Văn ( 32c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 20: Đứa bé

      Hạ Lang săn mồi ở tận thị trấn. đường ngang ngôi nhà , bên trong có đôi vợ chồng và đứa con còn khóc oe oe. Người chồng có vẻ là tiều phu cục mịch,người vợ cũng nhắn, yếu đuối, đứa bé khỏi phải , nó bé xíu, hoàn toàn có năng lực phản kháng.


      Trời lạnh giá. Cũng vì vậy mà di chuyển. Cơ thể Hạ Tinh vốn chịu lạnh rất tệ, tốtn hất là ở đây qua mùa đông . Trấn nhiều người sinh sống, con mồi cũng phong phú hơn.

      Thời gian ăn mồi của cương thi cũng khá nhanh chóng. Chỉ trong 2 canh giờ trở về. Ngôi nhà dưới chân núi có gì là lạ. Bình thường lúc này đỏ đèn rồi.

      Mùi máu…

      Trong khí có mùi máu. Là máu tươi của người mới chết. khựng lại…Từ hướng của ngôi nhà bé kia.

      mặt đất đọng đầy tuyết có bóng đen xì xụp húp máu. bóng đen khác càu nhàu, ra vẻ bực mình:

      -Nhanh lên!

      -Từ từ…

      -Đồ vụng về…Còn chút đồ ăn mà cũng biết ăn lần cho hết. Còn làm đổ nữa. Nhanh lên!

      Kẻ vừa lên tiếng bỗng nhiên im bặt. nhận ra có mặt của Hạ Lang.

      Hạ Lang nhìn chằm chằm vào hai bóng đen từ từ dưới ánh mắt sáng quắc của . Đó là hai cương thi trong hình dạng con người độ khoảng 15 -16 tuổi. Cả hai đều gầy còm, máu vẫn còn vương miệng chúng. tên ngoài máu miệng còn dính đầy tuyết bởi cứ mãi hì hục húp máu rơi vãi dưới nền tuyết lạnh trắng tinh.

      Hai cương thi .Hai các xác toàn vẹn của đôi vợ chồng chơ vơ đất. cánh tay đứt lìa của người vợ vẫn còn vịn lấy nôi chưa buông xuống. Có lẽ cái chết đến bất ngờ quá, ngay cả người chết cũng ngờ…

      Bên trong nôi đứa bé vẫn ngủ. Khuôn mặt thanh thản. Nó đâu biết…Từ nay chiếc nôi ấy còn ai đưa mình ngủ nữa rồi.

      -Đại gia….- Tên cương thi đứng đất quỳ sụp xuống lạy như tế sao – Tha cho tôi…Tôi ăn hết mồi rồi. Còn có đứa bé…Đại gia…

      Đối với những cương thi , cương thi lớn thường giết chúng. Cùng chung con mồi, tiêu diệt mầm mống từ vẫn tốt hơn.

      Tên tiểu cương thi lạy như tế sao kia gợi trong đầu bóng dáng từ quá khứ…Trong buổi chiều sương lạnh, cũng có tên nhóc như vậy cứ cố chạy mãi…Chạy để tìm cái gì cũng còn nhớ nữa…Chỉ nhớ tên nhóc đó chạy, chạy đến khi quỵ xuống giữa tịch, u.

      -Đại gia…Đại gia…

      Tên nhóc múp máu đất cũng quỳ xuống từ lúc nào. Cả hai đều cố sức mà van lạy…Chúng muốn sống. cũng vậy mà thôi.

      -Oe…oe…

      Đứa bé bỗng trở mình kêu khóc. Tiếng khóc của nó rất lớn, xé tan khí yên tĩnh, làm cả ba đều giật mình.

      -Đại gia…Đại gia…

      Lại bóng đen khác xuất trong ký ức mờ mịt. Hạ Lang từ tốn bước đến bên chiếc nôi. Đứa bé đưa đôi mắt to tròn nhìn . Rồi khi cảm thấy Hạ Lang có gì quen thuộc,nó lại khóc…Khóc ngần ngật rồi lại khóc rất to.

      Đằng sau hai tên tiểu cương thi thấy vẻ mất tập trung của nhanh chóng đưa mắt cho nhau ra hiệu. Bọn chúng đồng loạt phóng đến, móng vuốt bật ra tấn công trực diện vào người của Hạ Lang.

      Môi nhếch lên. Quy tắc sinh tồn khắc nghiệt. Vốn có hai chữ nương tình…Ta giết người, người cũng giết ta…

      -Á…

      Hai tiếng rú ghê rợn giữa đêm thanh vắng. Tay Hạ Lang vặn mạnh, bứt hai chiếc đầu nho ra khỏi thân mình chúng. Phần ngực cũng bị xé toạt, trái tim còn đập bị lôi tuột ra ngoài, giãy thêm vài cái trước khi bất động dưới lớp tuyết trắng mù trời.

      Kết thúc…Mùi máu tanh lại nồng nặc trong khí. cúi xuống chiếc nôi …Đứa trẻ có lẽ cũng giật mình vì mùi máu tanh, còn khóc nữa. Nó chỉ hơi méo cái miệng xíu rồi ré lên khi Hạ Lang cúi xuống gần hơn, nắm gọn đứa trẻ trong cánh tay.

      Trong hang động Hạ Tinh cứ ngắm hoàiđứa trẻ. Nó đáng quá. Da trắng nõn, đôi má hây hây đỏ. Sau phút mệt mỏi vìquấy khóc, bây giờ lại ngoan ngoãn nằm ngủ, miệng còn mút ngón tay:

      -Dễ thương quá!

      -Ừ.

      [​IMG]
      Hạ Lang chỉ liếc mắt qua chút. Hắnmang đứa bé về vì giết nó được. Lời hứa với Hạ Tinh cũng là lý donhưng nguyên nhân chính cũng do đây là con mồi cuối cùng còn sót lại ở nơi.Bình thường những cương thi lẻ như mỗi lần chỉ giết và “ăn” máu conmồi nên chọn người cuối cùng còn lại của gia đình hay làng mạc bị tànsát. Đứa bé này còn , máu chưa đủ để cung cấp cho bữa ăn chính nhưng nếu đểnó lại, có thể “gián tiếp” nuôi dưỡng những đối thủ cạnh tranh khác. Chẳng bằngcứ đem nó về, từ từ tính sau.

      Hạ Tinh có vẻ rất thích đứa bé. Nàngkhông hỏi mang nó từ đâu về, mải bận rộn tìm kiếm những món đồ có thểlàm đồ dùng cho em bé được…Hạ Tinh còn cẩn thận lót lớp dày áo để làm nệm,sau đó mới từ từ đặt đứa trẻ vào.

      -Chúng ta nuôi nó phải khôngchàng?

      Nuôi nó? Hạ Lang ngẩn ra trong ánh mắtlo lắng của vợ mình. Đứa trẻ này còn thua cả Hạ Tinh nữa, nàng còn có thể tự vệđược trong vài trường hợp còn nó …. Bản thân cũng chưa thấy, cương thinào lúc mang theo cả hai con người đều khó lòng bảo vệ bản thân:

      -Hạ Lang…

      -Từ từ rồi tính tiếp – cởi áokhoác quăng lên giường đá, ôm lấy Hạ Tinh – ngủ thôi!

      Hạ Tinh vẫn còn ngoảnh lại hướng đứabé. Nó ngoan ngoãn cuộn người trong lớp áo bọc ngoài. Khác hẳn với dáng vẻ khócngần ngật nín lúc nãy. Trước mắt lên hình ảnh đứa trẻ….cũngkhông hẳn là đứa trẻ nữa. Nó cũng khoảng 8-9 tuổi, ngồi thu lu trong chỗ tốităm ẩm thấp hơn nhiều so với hang động này. Trước đó hình như nó cũng khócla nhiều lắm nên giọng khào hẳn, mắt sưng vù…Nhưng có ai quan tâm đến tiếngkhóc đó cả nên cuối cùng đứa trẻ ấy cũng chẳng gào khóc nữa. Nó im lặng….ngồiyên bất động…Hình như lúc đó nó cũng sợ lắm phải…Chuyện lâu quá rồi hắnkhông còn nhớ nữa. Chỉ mang máng cảm nhận mình cũng từng trải qua cảnh tượngnhư vậy. Rồi sau đó, chuyện gì xảy ra nữa nhỉ? bắt đầu lục lọi trong tiềmthức…Những hình ảnh đứt quãng quay trở lại… ra ngoài việc phải sinh tồn bảnthân Hạ Lang cũng từng có thứ gọi là kỉ niệm. Kỉ niệm mờ nhạt song luôn tồn tạitrong lòng , luôn được vô thức giữ gìn.

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 21: Sói và Lang


      Cả đêm Hạ Tinh ngủ trọn giấc. Mắt nàng cứ nhìn vềphía đứa trẻ. Nó ngoan hơn nàng tưởng, cả đêm quấy khóc, chỉ có buổi sánglà giật mình oe oe vài tiếng rồi lại chép chép cái miệng nhắn khi nhìn thấyHạ Tinh nhổm dậy, ôm nó vào lòng.


      Cả buổi sáng Hạ Tinh trở nên bận rộn. Hết đo đo cắt cắtđể làm tã, làm mền quấn người cho đứa bé lại xoay quanh dỗ dành nó khi thấy dấuhiệu quấy khóc. Cũng may là Hạ Tinh thích ăn cơm nên trước đây có bảo Hạ Langmang gạo về cho nàng dự trữ, bây giờ mới có thể nấu nước cơm cho đứa bé uống tạmno lòng.

      Buổi trưa, nàng gom mớ đồ dơ lại, chuẩn bị giặt giũtrong góc của hang động. Bình thường Hạ Lang xách đồ nặng cho nàng nhưng hômnay Hạ Tinh dịu dàng bảo :

      -Chàng ở lại trông chừng bé . Em làm mình đượcmà.

      ra Hạ Tinh muốn tìm cơ hội cho gần gũi em béthêm chút nữa. Đừng có lúc nào cũng nhìn con người trước mắt mình như thức ănthế chứ! có mặt của đứa trẻ phải là tốt. Nó chuẩn bị sẵncho việc sau này, họ cũng có con.

      Hạ Lang phản đối. đặt đứa bé xuống dưới giườngđá bên cạnh. Nó tạm no bụng nên cũng nằm yên mà nhìn . Đôi mắt trong veo,đen nhánh. Mắt trẻ con đều thế phải nhỉ? Trong vắt, thánh thiện. Còn nụcười nữa…Hàm răng chưa nhú được cái nhưng cứ thích cười hoài.

      lúc đó…Có thích cười nhỉ? Cảm giác lưu lạitrong đầu chỉ có mùi máu… bóng đen xuất trước mắt…Hình như bóng đencòn đặt gì trước mắt nữa. Có mùi máu….Và , trong nhân dạng của đứabé gầy còm 8, 9 tuổi ngần ngại tóm lấy, xé toạt miếng mồi…Máu của mồi đãđông lại song trong cơn đói lịm người Hạ Lang vẫn nhớ, vị rất ngon.

      -Oe…oe…

      Đứa bé lại trở mình khóc rống lên. Tiếng oe oe đổisang oa oa ngày lớn. Từ phía trong, Hạ Tinh chạy vội ra:

      -Nó lại khóc à?

      -Ừ.

      Nàng chạy đến bên chỗ đứa bé, tay cầm theo chén nướccơm. Nhưng đứa bé chịu nuốt, vẫn khóc ầng ậc….Đôi mắt nhắm tịt, cái mũivà hai bên má đỏ bừng khiến Hạ Tinh vô cùng lo lắng:

      -Hình như nó lại đói!

      -Uống nước cơm của nàng được rồi.

      Đúng là được. Đứa bé vẫn còn bú mẹ, dù có chấpnhận uống nước cơm nữa chất dinh dưỡng trong đó cũng đủ cho nó sốngtốt, khỏe mạnh. Hạ Tinh suy tính lại, rồi chợt hỏi :

      -Chàng tìm con vật nào cho con bú gần đây cóđược ? Có thể nó cho đứa bé sữa.

      nhíu mày, hơi khó chịu nhưng cũng gì, lẳnglặng bước ra hang trong màn mưa tuyết. Hạ Tinh lại thấy lo cho . Nàng chạy vộitheo:

      -Hạ Lang…

      -Hửm?

      -Chàng bao lâu?

      - lâu đâu. Gần đây có nhiều con vật mà.

      bài xích đứa bé. Hạ Tinh thấy lòng dâng lênmột niềm vui nhè . Nàng với theo:

      -Chàng cẩn thận nha! Nhớ về sớm…

      -Ừ…

      đáp lại, toàn thân như làn khói bốc lên cao…Cảnh tượng trong mơ càng lúc càng ….. Vật bị bỏ trước mặt là con thỏvà bóng đen sát bên ngày xưa là con sói lớn. Con sói ấy biết nóichuyện nhưng ở bên cạnh Hạ Lang lâu lắm… học được từ nó bản lĩnh săn mồinhanh như chớp, cho đối phương cơ hội tẩu thoát. Nó nhờ mang con mồivề hang, ăn phần xương thịt con mồi Hạ Lang bỏ lại sau khi hút cạn máuchúng…Nuôi lớn từ khi 8,9 tuổi là con sói lớn… cũng lớn lên nhưnhững con người bình thường, chỉ là thời gian đó hình như lâu lắm. Gần 20 năm sốngchung với Lâm mụ làm mơ hồ quên dáng hình con sói lớn…Quãng thời giantrước đó dĩ nhiên cũng nhớ. Mùi máu tanh và lối sống theo bản năng vùiđi ít ký ức trong đầu . Bây giờ từ từ nhớ lại, cảm giác sao lại là trốngrỗng? Mớ ký ức hỗn độn ấy, thực có cầnkhông?

      -…..Hạ Lang!

      chỉ mang vềmột ít sữa lấy được từ con beo lớn trong vùng. Vì an toàn nên tốt nhất làkhi cần mới tìm đến nó. Thú dữ luôn có bản năng sinh tồn của nó, nếu ép buộcquá mức chúng màng nguy hiểm mà tấn công kẻ kềm chế lấy mình.

      -Hửm?

      Từ lúc mang đứabé về hay thẫn thờ như thế. chú tâm vào câu chuyện, tâm hồn lãngđãng khiến Hạ Tinh khỏi lo âu:

      -Chàng có chuyệngì vui sao?

      Cương thi cóchuyện gì vui ngoài việc tìm thức ăn, ăn thức ăn và di chuyển theo nguồnmồi? …Hạ Lang cũng chẳng biết. nhìn thẳng vào vợ, chợt nhàng:

      -Tinh Tinh này…

      -Dạ?

      -Nàng có nhớchuyện khi nàng còn ? Chuyện xảy ra lâu lắm rồi… hẳn, là khi8-9 tuổi phải. 8-9 tuổi!

      Hạ Tinh ngẩn ranhìn . Chồng của nàng…Trong lúc này, lại nhớ đến chuyện xưa. Nhưng đâycũng là cơ hội tốt. Hạ Tinh cũng muốn biết, Hạ Lang thực trải qua nhữngchuyện gì? Cương thi vốn sinh ra thế hay còn gì bí đằng sau?

      -Em nhớ được nhiềuchuyện lắm – Hạ Tinh xích lại sát hơn vào chồng, mơ màng –Khi em còn thíchnhất là Tết. Khi ấy được lão gia và phu nhân phát áo mới, cũng có bao lì xì.Em cất tiền vào trong chiếc túi, sau này khi có dịp về quê…

      Quê hương? HạTinh bỗng ngừng lại. Quê hương nàng có gì để nhớ cả. Chỉ là vùng đấthoang tàn vì lũ lụt. Điều duy nhất Hạ Tinh nhớ được là hình ảnh của cha mẹ. Họđã sống, hy sinh cuộc đời vì con . Bởi lẽ đó mà Hạ Tinh rất sợ chết. Chết cónghĩa là chấm dứt. Lúc đó gian khổ và cái chết của cha mẹ dành cho nàng còngì nữa. Hạ Tinh phải sống, sống luôn phần cho cha mẹ của mình.

      -Em dự định sẽxây lại mộ cho cha mẹ. Nhưng bây giờ em cũng nhớ quê mình ở đâu nữa. Mộcha mẹ em có lẽ cũng nằm sâu dưới nước lũ rồi.

      Hạ Tinh buồn…Songnàng vẫn có quê hương trong ký ức. Người thân của nàng tuy chết nhưng đãtừng tồn tại. Còn , từ đâu đến? Tại sao lại có mặt cõi đời này, HạLang chẳng còn nhớ nữa. Đến cái tên cũng cần thiết phải có quá khứ,liệu có cần ?

      -Chàng có cha mẹkhông Hạ Lang?

      Hạ Tinh cânnhắc kỹ khi thốt ra câu hỏi ấy. Chàng là cương thi từ trong trứng nước, sinh rađã vậy hay vì hoàn cảnh nào mà trở nên như thế? Con của họ như chàng haylà con người?

      Cha mẹ, ngườithân thuộc? Hạ Lang cũng ngẩn người theo câu hỏi. cố lục tìm trong ký ức.Chỉ có con sói lớn. Hình như chỉ có nó…Nó liếm vào mặt mỗi ngày…Khi cònnhỏ nó mang thức ăn về nuôi Hạ Lang, lớn lên nuôi lại nó. buổisáng tỉnh lại lạnh cứng. Nó chết…Và cũng rời nó mà !

      Hạ Tinh im lặngchắp nối những dữ kiện Hạ Lang vừa . Có lẽ khi chàng 8-9 tuổi vì lý do gì đómà gặp con sói đó. Nó nuôi chàng, chàng nuôi lại nó khá lâu. Chàng lớn lên theonăm tháng, như Lâm mụ kể, 20 năm nay bà sống chung với vẫn thấythiếu gia thay đổi trong khi bà ngày già .

      -Lúc Đại Lang chếtthì chàng bao nhiêu tuổi?

      Hạ Tinh giànhmột kính trọng cho con sói lớn nuôi lớn . Đại Lang, nó cáitên:

      Hạ Lang lại mộtlần nữa ngồi lẩm nhẩm. có khái niệm về tuổi tác lẫn thời gian.

      - biết nữa…Thậtsự là biết…

      -Vậy khi đó…- HạTinh vẫn bỏ cuộc – Chàng lớn như vầy chưa? Ý em là…chàng giống như bâygiờ hay là hơn?

      lại nhìn vàobản thân mình và so sánh…Hình như vẫn là vậy…Từ đó đến nay.

      -Giống như bâygiờ.

      Hạ Tinh ngừng lạimột chút, kiên nhẫn để nhớ thêm những chuyện khác. Rồi nàng lại hỏi nhanh:

      -Sau đó có xảyra chuyện gì khác ? Chuyện gì đặc biệt đấy…Chàng gặp bà bà ngay sau đóphải ?

      - – Hắnnhíu mày rồi mới tiếp – Ta gặp bà ấy trong trang viện. Lúc đó…lúc đó có mộtđám cương thi tấn công trang viện. Bà ấy là con mồi cuối cùng…Nhưng thực tếthì phải vậy. Bà ấy còn có đứa khác nữa.- nhìn sang đứa bé đằngkia, so sánh – Lớn hơn đứa trẻ này chút. Sau đó có cương thi giống ta tấncông bọn kia, giết chết bọn chúng. chọn đứa bé ấy làm con mồi cuối cùngnhưng lại muốn giết bà ta. Ta bỗng nhiên ra tay đánh . Nhưng rất mạnh,suýt chút nữa giết chết ta… đè lên người, chuẩn bị móc tim ta bà ấyđột ngột vơ thanh sắt đâm xuyên người . chết vì thanh sắt ấynhưng lại tạo ra cho ta cơ hội. Ta dùng nanh cắn mạnh vào người , sau đó cứvậy mà cắn xé. Đến khi nhận biết mọi chuyện ta bị ta xé thành nhiềumảnh, ta còn uống ít máu của nữa. Bà ta ngất xỉu…Ta mang bà ấytheo làm huyết nô cho mình, cũng được khá lâu.

      Tuy là chuyệnghê rợn nhưng cách diễn đạt của lại vô cùng bình thản. Hạ Tinh dụi đầu vàongực chồng cho xúc động qua …Nàng mơ hồ đoán được nguyên nhân khônggià qua bao năm tháng. Có lẽ tên cương thi bị xé thịt uống máu kia là ngọnnguồn việc. Song, Hạ Tinh lại chẳng muốn đào sâu việc nữa. Nàng chỉ cầnbiết, nguyên nhân mang Lâm mụ theo chỉ vì muốn có huyếtnô là đủ. Tuy ra nhưng đó xem như hành động tri ân thầm lặng. Lâmmụ giúp Hạ Lang trong giờ phút nguy hiểm, mang bà theo dù Lâm mụ ngàycàng già yếu lại hay bệnh hoạn, hoàn toàn có thể làm chậm đường của “dãthú” săn mồi…

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 22: Kẻ địch


      Lại trải qua đêm ngủ trọn giấc, Hạ Tinh cứ suy nghĩ về chuyện của chồng, mãi đến gần sáng mới chợp mắt được.Đứa bé lại quấy khóc khiến cho nàng cũng ngủ được lâu.


      [​IMG]
      -Ngoan…ngoan…

      Hạ Lang ra ngoài, chắc là để lấy thêm sữa cho đứa bé. Bên cạnh giường đá để lại ít thịt rừng mới tìm về,nước cùng trái cây. Thời tiết lạnh, Hạ Tinh ôm mớ trái cây trong tay mà mũi cay cay. Có lẽ Hạ Lang cũng gặp ít khó khăn để tìm chúng về cho nàng.

      Bên ngoài bỗng nhiên có tiếng rầm rập…Tiếng chân người di chuyển. Hạ Tinh ôm lấy đứa bé, hơi run rẩy. Nàng chạy vội đến chỗ để con dao . Tim đập thình thịch, Hạ Tinh dặn mình phải bình tĩnh đối phó với tình huống bất ngờ.

      -Á…

      Bên ngoài vang lên những tiếng rú lớn,sau đó là hàng loạt thanh thình thịch cất lên. Đứa bé cũng rất an phận. Nó nằm yên trong lòng Hạ Tinh, đôi bàn tay xíu huơ lên nắm lấy áo nàng.

      Chuỗi tiếng động ấy vang lên lúc rồi im hẳn. Hạ Tinh vẫn thu mình trong góc. Ngoài tình huống khẩn cấp Hạ Tinh ra ngoài. Nàng ý thức rất hoàn cảnh tại của mình. Nếu nàng gặp nguy hiểm Hạ Lang chắc chắn làm mọi cách để cứu mình. Kẻ địch của chàng vô hạn. Con người, thậm chí cương thi và thú dữ…nếu có sơ suất gì dù năng lực Hạ Lang có lớn đến đâu cũng khó lòng đối phó.

      -Ưm…

      Bên ngoài lại vang lên tiếng rên nho . Hạ Tinh giật mình nhổm dậy. Là tiếng rên của con người.

      Từng bước, từng bước Hạ Tinh thận trọng ra ngoài hang động. Dưới nền tuyết lạnh, cảnh tượng khiến nàng khỏi kinh hãi. mặt đất la liệt xác của những cương thi trắng bệch. Loại cương thi này gây ra thảm cảnh ở Hạ phủ, cả đời Hạ Tinh cũng quên. Chúng là đám cương thi cảm xúc với bản năng giết chóc, chỉ cần có sống là tiến đến, chiến đấu cho đến khi còn sức lực nữa mới thôi.

      Cũng có con người diện. Đó là đôi nam nữ. được người đàn ông ôm vào lòng che chở. người ta cũng đầy máu, nhưng màng đến. tập trung dồn vào phía người nữ, phần dưới tuôn đầy máu…Gương mặt nàng ấy trắng bệch, hơi thở nặng nhọc nhưng vẫn cố ngẩng cao đầu, tay vịn lấy bụng, ngừng với người đàn ông những lời đứt quãng :

      -Thiếp đau lắm…Con của chúng ta…Khánh ca, con của chúng ta…

      Hạ Tinh bất giác sờ lên bụng.Nàng có thể hình dung được chuyện vừa xảy ra nãy giờ. Đôi vợ chồng đó bị cương thi tấn công. Bản lĩnh họ cũng nên tiêu diệt được bọn chúng, nhưngngười vợ lại bị thương tích, động thai khí, có thể bị sẩy thai.

      Vào ngay lúc ấy, xác cương thi bỗng nhiên động đậy. chưa chết, đứng dậy, hướng về nơi có hơi người mà chộp mạnh. Hạ Tinh thấy cảnh nguy hiểm, kềm được phải hét lên :

      -Cẩn thận…

      Tiếng kêu báo động của nàng nhắc nhở người đàn ông kịp lúc. quay lại… kiếm chính xác đâm vào vị trí tim cương thi, xoáy mạnh…Dường như mọi lo sợ, bất an trong lòng ta cũng trút vào đường kiếm. Thân thể cương thi bị xé toạt ra hàng chục mảnh, tung tóe tuyết. Bây giờ Hạ Tinh mới để ý kỹ. Xác cương thi có máu, hoàn toàn khác với Hạ Lang của nàng.

      Người đàn ông bồng trong vòng tay, đứng thẳng người dậy, hướng về phía Hạ Tinh :

      -Cảm ơn nương… Làm ơn, làm ơn cứu nàng với. Cứu nàng…

      Hạ Tinh phải là thầy thuốc, nhưng trước đây mỗi lần Lâm mụ bệnh nàng đều kề bên chăm sóc nên cũng biết số cách lo lắng cho người bệnh. Trong thời gian đó, người đàn ông kia nhanh chóng mang về thầy thuốc, ngừng thúc giục ông ta :

      -Sao rồi ?Nàng sao rồi ?

      -Đại gia…- Thầy thuốc sợ đến mặt xanh tái, luống cuống – Ngài…

      -Ông để cho thầy thuốc xem bệnh cho tỷ tỷ. Đừng làm ông ấy hoảng mà.

      Hạ Tinh nhìn người đàn ông mà thầm liên tưởng đến thái độ của Hạ Lang sau này. Có lẽ chàng cũng vậy.Người này trong mắt chỉ có nương tử . Những người kỳ lạ, khi đều trở nên như vậy sao?

      Cũng trong lúc đó, Hạ Lang trở về hang.

      Người đàn ông và khi nhận ra nhau đều lùi lại. Tay Hạ Lang bật ra móng vuốt…Còn người đàn ông…Hạ Tinh hoảng hốt khi thấy bàn tay móng cũng dài tua tủa. cũng là cương thi.

      Máu người vẫn chảy. Thầy thuốc sau cơn sợ hãi cũng tập trung vào công việc. Ông nghiêm giọng bảo Hạ Tinh, hoàn toàn để ý đến tình trạng trước mắt mình:

      - ôm chặt nương ấy. Để ta…

      Đứa bé nãy giờ Hạ Tinh đặt giường đá bắt đầu khóc rống lên. Nhân lúc đó, Hạ Tinh gọi lớn:

      -Ông vào đây coi chừng tỷ ấy. Tôi còn phải lo cho đứa trẻ nữa.

      Người đàn ông nhanh chóng ôm chặt lấy người con vào trong ngực. Mồ hôi túa ra ướt đẫm mặt nàng ấy dù trời rất lạnh. Đại phu thận trọng rút kim ra châm cứu. Phía bên này tay áp đứa trẻ vào lòng, tay Hạ Tinh đặt lên tay chồng, dịu dàng:

      - sao đâu.Em thấy họ có ý xấu. sao đâu…

      [​IMG]
      …Vất vả cả mấy canh giờ, tình trạng người phụ nữ vào ổn định. Đại phu thở phào nhõm, với người đàn ông rất căng thẳng ngoài kia:

      -Tình trạng ổn hơn. Nhưng ấy cần nghỉ ngơi thời gian, được xuống giường, được làm việc nặng.

      -Được rồi…- Hạ Tinh đưa cho đại phu xâu tiền còn giữ lại được- Cám ơn đại phu.

      Nàng đưa đại phu vài bước, nhàng:

      -Đại phu…Chuyện hôm nay…

      -Ta biết mà – Đại phu tỏ ra thông hiểu, khoát tay- nương an tâm. Ta phải là kẻ tò mò hay mách lẻo. Ta cũng biết, những ca bệnh như thế càng phải kín miệng nhiều hơn.

      Cả đời ông trị qua nhiều căn bệnh. Trộm cướp còn ngại, huống gì là đám người kỳ lạ này.So với bọn cướp giết người như ngóe, họ còn lương thiện hơn nhiều.

      -Cảm ơn đại phu.

      Khi Hạ Tinh quay vào hai người đàn ông vẫn còn giữ thái độ thù địch rất . Hạ Tinh lay vai chồng nhắc nhở. Nhưng cũng làm dễ chịu hơn:

      -Hạ Lang…Chàng…

      Người phụ nữ lại vừa rên lên tiếng khiến người đàn ông kia vội vã đến cạnh nàng. Hạ Lang cũng dừng chân lại. thích là kẻ tấn công sau lưng kẻ khác, dù kẻ đó là…

      -Khi nào nàng ổn ta để cho ngươi đánh lại –Người đàn ông ngẩng lên, trầm tĩnh- Nhưng bây giờ được. Ngươi có thể đánh ta bị thương nặng. Ta đủ sức bảo vệ cho nàng.

      Hạ Tinh mơ hồ đoán ra giữa chồng mình và người kia từng có xích mích. Nhưng nàng lại lấy làm lo lắng. Những chiếc móng của Hạ Lang được thu lại. còn xem vị khách kia như kẻ địch cần sống mái nữa. Trong mắt , đó chỉ là địch thủ. Địch thủ khơi gợi bản năng chiến thắng của đàn ông và kẻ mạnh chứ phải là kẻ thù chẳng cùng đội chung trời.

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 23: Bí mật của cương thi


      Sau vài ngày, kia khỏe hơn nhiều. Cái thai cũng ổn định, vẻ căng thẳng lo lắng mặt người đàn ông mới từ từ buông xuống. Hạ Lang và cũng chẳng mấy khi chạm mặt. Mỗi lúc Hạ Lang ở hang thường bỏ ra ngoài, có lẽ là để tránh xung đột xảy ra.


      Nhưng có hôm, ta vừa ra ngoài chút Hạ Lang cũng bước theo. Thấy thái độ của , Hạ Tinh bồng đứa bé cũng khỏi lo lắng, vội đứng dậy gọi với theo:

      -Hạ Lang…

      quay lại, bảo nàng:

      -Đừng lo, có gì đâu.

      Rồi thẳng. Đứa trẻ lại quấy khóc làm Hạ Tinh theo kịp nhưng bên trong bất ngờ lên tiếng:

      - đừng lo. Chàng bảo hai người là ân nhân, có gì đâu.

      …Cả hai lại cùng ngồi bên nhau trong hang động. tên là Phương Thúy Bình rụt rè hỏi Hạ Tinh:

      -Đứa trẻ này…là con của nương và…người đó sao?

      Hạ Tinh ngẩn ra rồi chợt hiểu. Nàng lắc đầu:

      - phải. Tôi và Hạ Lang chưa có con.

      Thúy Bình ồ lên tiếng có vẻ thất vọng. Có lẽ nàng ấy cũng rất muốn biết, kết tinh của người và cương thi, kết quả là thế nào.

      -Thúy Bình… nương năm nay bao nhiêu tuổi?

      Thúy Bình 19 tuổi lớn hơn Hạ Tinh. Nhìn cử chỉ của nàng Hạ Tinh mơ hồ nhìn thấy bóng dáng các tiểu thư Hạ gia trong đấy. Thân phận nàng có lẽ là bình thường.

      -Thúy Bình tỷ…Làm sao tỷ lại gặp huynh ấy?

      ….Cương thi chồng của Thúy Bình tên là Tiêu Hạ. Khi nàng 6 tuổi phụ thân lâm bệnh nặng. Vốn là nhà hào phú nên phần thưởng đưa ra rất hậu, song các đại phu đều thể chữa khỏi bệnh cho ông. Đến lúc Tiêu Hạ đến, chỉ trong vòng 3 ngày bệnh của An lão gia khỏi. Người trong phủ vô cùng mừng rỡ vội vàng xin được tạ ơn. bé Thúy Bình xinh như tiểu tiên tử chạy đến mừng cha. Tiêu Hạ bất ngờ quỳ xuống cạnh bé, mỉm cười quay sang An viên ngoại:

      -Ta thích bé này. 10 năm sau ta đến đón.

      Sau đó mất. này làm cho An lão gia và người nhà vô cùng sợ hãi. Ai cũng cho Tiêu Hạ là quái. Thúy Bình từ đó được ra ngoài, được An lão gia bí mật đưa về quê, xây phủ đệ kín cổng cao tường gần như giam lỏng nàng trong đó. Đến năm 15 tuổi Thúy Bình càng ngày càng xinh đẹp càng làm An lão gia bất an. Tuy nhiên tiếng đồn về sắc đẹp của nàng đến tay tri phủ Giang Châu. Ông ta cho người đến cầu hôn Thúy Bình về cho con trai trưởng của mình. Dù Thúy Bình còn nhưng ám ảnh của lời hẹn 10 năm vẫn làm An lão gia vô cùng lo sợ. Ông bằng lòng, dự định 1 tháng nữa cho Thúy Bình xuất giá.

      Trong ngày nạp lễ Tiêu Hạ xuất . rằng, lạnh lùng mang Thúy Bình . An lão gia và người nhà càng hoảng sợ hơn khi 10 năm trôi qua, vẫn như ngày nào, có dấu hiệu già .

      Ngay đêm đó Tiêu Hạ cho Thúy Bình cơ hội chọn lựa. Làm bạn đồng hành của , Tiêu Hạ buông tha cha mẹ nàng. Còn nếu nàng trở về An gia, trung bình 10 ngày Tiêu Hạ dùng bữa lần. Người của An gia trang lần lượt thay nhau làm con mồi cho .

      Khi Thúy Bình hỏi, tại sao phải là nàng, Tiêu Hạ đáp với giọng bình thản: “Ta thích nàng, ngay từ khi mới gặp. Nếu nàng phải là con An lão gia, ta cứu ông ta.”

      Sau câu đó, hôn Thúy Bình, kéo nàng nằm xuống nền đất lạnh căm căm của miếu hoang. cho Thúy Bình cơ hội kháng cự, chiếm đoạt nàng, nghiễm nhiên trở thành phu quân của Thúy Bình.

      Hạ Tinh quan sát vẻ mặt Thúy Bình khi kể chuyện. đến chuyện tình cảm của mình, gò má xanh xao thoáng hồng lên. kềm được tò mò, Hạ Tinh hỏi :

      -Tỷ có huynh ấy ?

      Thúy Bình trả lời, mặt lại đỏ hơn. Cùng là phụ nữ, Hạ Tinh hiểu được. Ban đầu có tình cảm sâu nặng nhưng ràng theo thời gian, con tim mềm yếu nào tan chảy, nhất là quá tốt với Thúy Bình, hết mực thương chăm sóc cho nàng.

      -Tỷ có thai mấy tháng rồi?

      Thúy Bình đưa tay nhẩm tính. Rồi nàng nhàng:

      -Chắc là 2 tháng rồi.

      -Tỷ có sợ ?

      Thúy Bình gật đầu. Tuy Tiêu Hạ cho nàng biết, chuyện cương thi có con với loài người phải hiếm nàng vẫn sợ. Con ra đời giống hay nàng? Thế nên khi nhìn thấy Hạ Tinh ôm đứa trẻ, Thúy Bình cứ ngỡ là con của nàng nên mới định tìm hiểu sơ qua.

      -Tỷ đừng lo. Có huynh ấy rồi ổn thôi mà.

      Sau phút bở ngỡ, Thúy Bình và Hạ Tinh trò chuyện rất nhiều. Cuộc sống của Tiêu Hạ so với Hạ Lang căn bản là giống nhau, tuy nhiên cũng có số khác biệt, nhất là thói quen và nhu cầu săn mồi.

      Tiêu Hạ 10 ngày mới “ăn” lần. Thức ăn của là máu người lẫn động vật. Theo lời Tiêu Hạ cương thi uống máu người hay động vật gì cũng được. Song máu người nguồn dinh dưỡng cao hơn do bên trong có sợ hãi, hoảng loạn của sinh vật bậc cao biết suy nghĩ. Nếu uống được máu người có công phu, pháp lực, cương thi cũng hấp thụ được nguồn năng lực ấy mà mạnh mẽ hơn. Uống máu động vật là hình thức ăn chay cũng như khi cương thi nuôi huyết nô vậy. ra lượng máu mỗi lần uống của cương thi đến nỗi làm con người phải chết nhưng do bản thân cương thi cũng được xem như loài động vật ăn thịt, ai muốn để lại “tàn dư”, giúp những kẻ săn mồi giống mình mưu lợi. Vì lẽ đó cương thi thường giết chết con người và uống máu tươi ngay.

      Hạ Tinh khẽ rùng mình…Hạ Lang cũng thường giết người uống máu. Nếu chỉ dùng lượng máu đủ với nhu cầu của mình nạn nhân chết. có lẽ cũng biết chuyện đó nhưng bản năng thú săn mồi chẳng cho cơ hội nhân đạo với con mồi tưởng là yếu đuối song nhiều lúc lại là kẻ địch nguy hiểm nhất của mình.

      -Cương thi già sao tỷ tỷ?

      Đó cũng là điều Hạ Tinh luôn muốn biết. Phụ nữ luôn là phụ nữ. Bây giờ các nàng trong độ chín muồi của nhan sắc nhưng 10, 20 năm sau là nhanh chóng phai tàn. Lúc đó

      -Chàng cương thi cũng như con người vậy, cũng lớn lên và già . Tạo hóa cho loài nào bất tử. Tuy nhiên nếu….nếu giết cương thi nào khác năng lực cao hơn làm thời điểm thanh xuân của người đó kéo dài mãi mãi…Người đó già nữa. Nếu muốn trở lại bình thường phải tiếp tục uống máu cương thi cấp cao khác, ăn tim của ta nữa mới mong…

      Hạ Tinh và Thúy Bình đều khựng lại. Hai gã cương thi cùng nhau ra ngoài. Có khi nào họ cấu xé nhau để giành con tim của đối thủ. Cả hai đều già theo năm tháng, đều là những cương thi muốn cùng người vợ của mình trải qua những ngày cùng sống ở thế gian ?

      May là lo lắng khôngthành , Hạ Lang về sơn động trước, sau đó Tiêu Hạ cũng về theo.

      Thứ Hạ Lang mang theo chỉcó củi và trái cây cùng ít thịt tươi, còn Tiêu Hạ là con gà được nướngchín vàng ươm. cũng cầm theo chiếc áo ấm lớn, đưa cho An Thúy Bình.

      [​IMG]
      -Nàng mặc vào !

      -Thiếp có rồi mà…- ThúyBình sửa lại áo –Chàng lại xuống thị trấn sao ?

      -Ừ. Ta xuống đó viết mấy bứcthư pháp, cũng kiếm được khá tiền.

      Thời buổi nguy hiểm trùngtrùng, dân chúng bị nạn cương thi uy hiếp nhưng những người quyền quý vẫn bìnhchân như vại. Họ có tiền thuê nhiều pháp sư về bảo vệ. Cương thi thông minhcũng ít tìm đến bọn họ. ai muốn dấn thân vào nguy hiểm cả, với con mồitay tấc sắt và con mồi được nhiều người khác bảo vệ, đương nhiên làchọn thứ dễ ăn hơn rồi.

      Bên kia, Hạ Tinh nhận mớ thịttươi và trái cây từ tay chồng, lo lắng căn dặn :

      -Chàng đừng có đánh nhau vớiTiêu đại ca nhé ! Em sợ lắm….

      -Muội an tâm – Tai cươngthi vốn rất thính, Tiêu Hạ nghe chuyện, vọng qua – Muội và tướng công đãcứu vợ chồng ta, nếu chồng muội có đánh, ta sẵn sàng quỳ xuống trước mặt .Tuy nhiên, cương thi đánh đồng loại chẳng có sức phản kháng nên rồi sẽkhông có xung đột gì đâu.

      Hạ Tinh yên tâm hơn mộtchút. Nàng nhóm lửa nướng thịt và hâm nóng sữa con beo mới mang về cho đứa trẻmới được đặt tên là Hạ Đồng uống. Hạ Lang lặng lẽ giúp nàng làm việc. Tiêu Hạsau khi đỡ Thúy Bình nằm xuống, từ từ bước sang.

      Mấy hôm nay mải lo chovợ nên để ý đến đứa trẻ này lắm. Hôm nay bước sang nhìn chút. Hạ Đồngmở đôi mắt trong veo nhìn . Đôi má đỏ au dưới ánh sáng chập chờn của ánh lửacàng thêm vẻ đáng .

      Bất giác, Tiêu Hạ khom ngườixuống. Móng vuốt tay bật ra, lướt qua mặt Hạ Đồng. Động tác nhanh nhưchớp khiến Hạ Tinh dù trông thấy cũng kịp làm gì, chỉ có thể hétlên :

      -Tiêu đại ca…Huynh…đừng…

      Hạ Lang cũng ra tay. Song hổlà cương thi “kỳ cựu”, Tiêu Hạ phản ứng nhanh nhẹn, tay vẫn ôm Hạ Đồngđang khóc ngần ngật, tay chống lại đánh bật những đòn tấn công của Hạ Lang.

      -Tiêu đại ca, huynh đừng làm bậy. ĐồngĐồng còn lắm, máu của nó uống được…Tiêu đại ca…

      -Tướng công, chàng dừng tay lại –AnThúy Bình cũng nhổm dậy, hoảng hốt gọi lớn. Bình thường tuy tính cách Tiêu Hạcó chút thất thường nhưng xưa nay cũng chưa từng làm hại trẻ con, khiếnThúy Bình trong phút chốc biết phải làm gì –Tướng công…A…

      Bụng nàng lại nhói lên. Tiêu Hạ chậmlại động tác, phóng vút về bên vợ. bỏ lỡ cơ hội, Hạ Lang nhanh chân đứngchặn trước mặt , giằng lại Hạ Đồng khóc ngất. Song hình như Tiêu Hạ đãđạt được mục đích. má Hạ Đồng vết xước rướm máu, còn Tiêu Hạ chậm rãiđưa móng lên miệng, dường như nếm máu của Hạ Đồng.

      Máu của đứa trẻ…Hạ Tinh kinh ngạc.Màu máu đen kịt, giống hệt máu Hạ Lang:

      -Khi ngươi nhặt nó về, cha mẹ nó đềuđã chết, phải ?

      -Phải…

      -Ngươi cứu nó từ bọn cương thi hơitrễ…- Tiêu Hạ thở dài- Máu nó bị nhiễm độc. Rồi nó từ từ trở thành giốngchúng ta thôi.

      Hạ Tinh kinh ngạc chôn chân tại chỗ.Cương thi phải là như Hạ Lang hay Tiêu Hạ, chỉ sống bằng máu người thôisao? Hạ Đồng vẫn uống sữa, vẫn khóc, là đứa trẻ bình thường mà?

      -Có lẽ hai người biết. –Tiêu Hạthong thả giải thích – Cương thi chúng ta chia thành 3 loại: loại hoàn toàn làcương thi như ta chẳng hạn. Cha mẹ ta đều là cương thi, sinh ra ta đương nhiênlà có lý trí ngay từ , thức ăn là máu người…Còn lại 2 loại cương thi phi tựnhiên: là cương thi lý trí. Bọn chúng chỉ là những cái xác di động,chỉ biết ăn mà chẳng có cảm xúc, tuổi thọ ngắn, sống được tối đa mười, mười mấynăm. Bọn chúng nếu tấn công người mà móc tim hay xé xác họ để lạiđộc cương thi khiến xác chết đó sống lại, trở thành như bọn chúng…Tuy nhiêncũng có trường hợp, nạn nhân bị trúng độc cương thi nhưng biến đổi thànhxác sống ngay mà vẫn lớn lên như người bình thường, trong điều kiện nào đótiếp xúc với máu tươi mới trở thành cương thi như…

      Tiêu Hạ chợt im lặng, hướng mắt vềphía Hạ Lang:

      -Như Hạ Lang và Hạ Đồng vậy. Ta và HạLang đều là cương thi có lý trí nhưng chúng ta vẫn có khác biệt. Đó là…

      Bàn tay của Tiêu Hạ lại bật ra móngvuốt. rạch lên tay mình, tạo nên vết rạch dài…

      có máu. Vết thương khép miệnglại, rất nhanh.

      -Những kẻ từng là người, sau nhiễmđộc cương thi vẫn có máu màu đen.Chúng cũng có năng lực mạnh nhưng đa số bịcương thi thuần chủng giết chết trong chuỗi sinh tồn. Hạ Lang sống sót và mạnhmẽ như thế là trường hợp đặc biệt, rất đặc biệt…Nhưng Hạ Đồng maymắn như vậy…Nó vẫn chưa nếm máu, chưa trở thành cương thi , uống đượcmáu nó giúp cương thi thông minh tăng cường năng lực rất nhiều….

      lại ngừng lại chút. Tiếnggió rít mang theo mùi nồng đậm. Hạ Lang có lẽ cũng nhận ra:

      - Ít nhất là ba mươi tên…Ta và HạLang mỗi bên mười lăm đứa. Hai nàng được rời khỏi chúng ta bước.Nhanh lên!….

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 24: Biến cố

      Trong suốt cuộc đời Hạ Lang chưa bao giờ ngán ngại việc chiến đấu để sinh tồn. bình tĩnh, nhạy bén, ra tay dứt khoát và tàn nhẫn.Trong khi đó Tiêu Hạ nhàn nhã, thong dong theo phong thái xưa nay của kẻ ít khi phải chiến đấu để sinh tồn.


      [​IMG]
      Dần dần lối đánh thong thả của Tiêu Hạ dần mất lợi thế. Vì còn phải mang theo người vợ mang thai yếu ớt. Hạ Tinh dù cũng là người nhưng vốn là nô tỳ trong nhà giàu có nên chân yếu tay mềm như An Thúy Bình. Nàng níu chặt lấy áo chồng, mang theo Hạ Đồng sau lưng nhưng vẫn dùng gậy đánh tới tấp vài đòn vào mặt những tên cương thi áp quá sát. Bọn chúng đều là cương thi thông minh nên tiến lui linh hoạt. Thấy phương pháp giáp lá cà hiệu quả, cả bọn đổi qua đánh du kích nhằm tiêu hao sức của Hạ Lang và Tiêu Hạ.

      Tiêu Hạ thấm mệt nhanh hơn. Thể lực và bền bỉ của Hạ Lang làm kinh ngạc. có khả năng tự liền vết thương song dường như những đòn tấn công của đám cương thi làm Hạ Lang bị tác động gì. Động tác vẫn nhanh, mạnh, chính xác, mỗi lần ra tay là xác cương thi bị loại ra khỏi vòng chiến. Cách tiêu diệt địch của cũng rất tàn nhẫn. đòn nhắm thẳng vào tim, móc mạnh, xé tan da thịt. Đều có máu đen tanh tưởi. Họ từng là những con người, giờ lại tấn công và tiêu diệt lẫn nhau.

      Cả bốn bị dồn đến triền núi. Hầu như đều thấm mệt…Hạ Lang bất ngờ lên tiếng:

      -Ngươi ôm lúc hai người, có nổi ?

      Tiếng của chỉ có mình Tiêu Hạ nghe được. mơ hồ hiểu ý Hạ Lang:

      -Định liều à?

      -Ngươi có khả năng tự lành thương tích, ôm chặt hai ngươi đó. Tuyệt đối được cho Tinh Tinh của ta bị bất cứ thương tích nào, được ?

      Lại cương thi vừa lao đến, Tiêu Hạ mím môi, tay móc mạnh đòn theo cách Hạ Lang dùng. Tim cương thi bị móc ra, giãy đành đạch. Tiêu Hạ vung chân đạp nát trái tim:

      -Được rồi…Ta hứa…Còn ngươi?

      -Yên tâm – Môi Hạ Lang nhếch lên, vì là phía sau nên Hạ Tinh nhìn thấy được –Ta sống sót được bao nhiêu năm, tuyệt đối bị gì khi có vợ đẹp thế này.

      đợi Tiêu Hạ trả lời, Hạ Lang bất ngờ giật lấy Hạ Đồng sau lưng vợ. Bị bất ngờ Hạ Tinh chỉ kịp hét lên:

      -Ai?…A!

      Rồi có lực xô mạnh vào người nàng khiến Hạ Tinh gần như ngã chúi. Dưới đó là vựa sâu hun hút…Bất thần lại có vòng tay ôm lấy Hạ Tinh. Nàng bị ép áp mặt vào ngực người nhưng đó phải là Hạ Lang…Hạ Tinh chỉ biết kêu lên thất thanh, trước khi mất hút dưới làn vực thẳm:

      -Hạ Lang, chàng….

      Tiêu Hạ là người rất biết giữ lời. ôm chặt Hạ Tinh lẫn Thúy Bình, để bản thân rơi tự do xuống đáy vực sâu hun hút. Những cành cây chạm mạnh vào người , lắc lư dữ dội…Vết thương tuy nhanh chóng liền miệng nhưng cảm giác đau là vẫn có…Nhìn thấy mặt đất nằm phía dưới, mím môi lật người nằm ngửa, điều chỉnh tư thế thuận lợi như lớp nệm đón lấy Thúy Bình và Hạ Tinh đổ ập xuống người mình:

      -A…

      Đầu Hạ Tinh choáng váng. Nàng chỉ kị phét lên tiếng trước khi bất động…Trước mắt vẫn còn hình bóng Hạ Lang sừng sững đứng đó, chờ đợi đám cương thi hung hãn nhào qua.

      -Hạ Lang…Hạ Lang…

      ….Khi Hạ Tinh mở mắt, nàng nhận ra mình nằm chiếc giường bằng gỗ. Đây là giường chứ phải kiểu giường đá gồ ghề ở hang động của nàng.

      -Hạ Lang….Hạ Lang chàng…

      Cửa hé mở…Tiêu Hạ bước vào,theo sau là người phụ nữ lạ mặt. thấy Hạ Tinh tỉnh lại, vội hỏi ngay :

      -Muội thấy trong người sao rồi ?

      -Đỡ rồi…- Hạ Tinh tự kiểm tra bản thân – có gì nghiêm trọng…

      Nàng nhìn xuống chân mình. chân được cố định bằng những cây gỗ vừa phải, được làm thành tấm nẹp.Có lẽ bị gãy xương.

      -Đừng cử động. –Tiêu Hạ lo lắng- Cứ ngồi yên !

      …Tiêu Hạ tự biết mình có lỗi.Trong giờ phút tiếp đất, đủ sức chu toàn cho cả hai người, chỉ có thể ôm trọn Thúy Bình. Hạ Tinh tuy được giảm lực va chạm dưới mặt đất nhưng tiếp đất bằng chân quá mạnh, khiến nàng bị gãy xương May là có người trong vùng ngang qua, thấy mình dìu đỡ cả hai người thương tình dẫn đường cho họ về nhà. Vùng này vốn nhiều sơn tặc nên câu chuyện Tiêu Hạ bịa ra ai nghi ngờ gì.

      Chân Hạ Tinh bị gãy, phải bó thuốc thời gian. Nhưng điều làm Tiêu Hạ áy náy hơn nữa là thông tin từ đại phu thông báo, nàng cũng vừa mới mang thai.

      -Huynh gì ?

      Hạ Tinh bàng hoàng sờ vào thành bụng. Tin tức này bất ngờ quá đỗi. Suốt thời gian qua nàng cũng lưu tâm lắm đến thay đổi trong cơ thể mình. Mà dường như có đổi thay gì rệt…Đứa bé đến đột ngột quá, đột ngột đến nỗi mẹ nó cũng nghẹn lời.

      Thúy Bình từ bên ngoài bưng vào chén canh gà còn bốc khói. Thấy vẻ thẫn thờ của Hạ Tinh nàng cũng vội trấn an :

      -Lúc đầu tỷ cũng biết mình mang thai. Đến khoảng hơn tháng mới có dấu hiệu, những đứa trẻ của chúng ta nhiều khi cũng muốn cho mẹ chúng biết có mặt của mình quá sớm.

      [​IMG]
      Vì sao vậy ? Hay do con cũng ý thức mình là giống nòi khác ?Con sợ mẹ hoảng sợ, tiếp nhận con có phải ?

      Hạ Tinh chợt nghe cay cay nơi sóng mũi. Cha con mà biết, hiểu có phản ứng thế nào ?

      Lòng nàng lại trở nên trĩu nặng…. Hạ Lang ở lại cùng Hạ Đồng và đám cương thi khát máu đó, biết có nguy hiểm gì ?

      Người phụ nữ nãy giờ có mặt trong phòng bỗng nhiên lên tiếng :

      -Đến giờ thay thuốc cho nương rồi.

      Loại thuốc Hạ Tinh buộc là loại thuốc bí truyền trị gãy xương rất công hiệu của người nơi đây. Theo lời đại phu dự đoán phải tuần trăng sau Hạ Tinh mới lại bình thường được.Nếu nàng có thai có thể dùng vừa thuốc bó vừa thuốc uống nhưng giờ đành chịu…Tiêu Hạ chuẩn bị chiếc xe đẩy bằng gỗ, mong giúp Hạ Tinh đứng thuận tiện hơn.

      -Cảm ơn huynh, Tiêu đại ca…

      -Có gì đâu – Tiêu Hạ thở dài- nhờ ta như vậy, ta lại làm tròn lời hứa, có lỗi…

      khí chùng xuống. Hạ Tinh sờ lên bụng…Con của nàng có mặt trong thời khắc này có lẽ cũng muốn Hạ Tinh phải quá lo buồn cho cha nó…Nàng cần phải mạnh mẽ hơn để còn sức lực nuôi lớn đứa con kết tinh từ tình của họ. Tuy là…lòng vẫn trĩu nặng, vẫn ngừng cầu nguyện mọi điều tốt lành đến với chàng.. Hạ Lang..

      -Tiêu đại ca cần áy náy –Hạ Tinh cười - Muội nghĩ nếu là Hạ Lang chàng cũng phải đảm bảo an toàn cho vợ con của mình trước. Huynh rất cố gắng để muội bị thương tích quá nặng, con muội được an toàn, vậy là tốt lắm rồi.

      Nàng đợi và Hạ Lang đến.Giữa hai người còn sợi dây ràng buộc. Đó là đứa con, đứa bé của cả hai…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :