1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ma Cũng Có Tình - Ngưng Văn ( 32c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 10: Vật và người

      - Tôn tỷ tỷ …Tôn tỷ tỷ…

      Đối với thứ dùng được, cương thi thường có khuynh hướng vứt bỏ. Thời gian gần đây uống máu của HạTinh vì nàng được khỏe mạnh, tương lai gần cũng muốn uống vì nàngchưa được khỏe mạnh. Nhưng với này khác. nhặt nàng ta về để lo lắngcho Hạ Tinh. Bây giờ ngược lại nàng phải lo lắng cho nàng ta, vậy để lạilàm gì?


      [​IMG]
      - Thiếu gia…Đừng…

      -

      Nếu là trước đây, Hạ Tinh chẳng dám ngăncản làm gì hết. Nhớ lại khi mới theo bà bà và khoảng thời gian ngắn, hay mang họ khắp nơi tìm mồi, cũng thường hay ăn tại chỗ. Tận mắt chứngkiến cảnh bẻ cổ người uống máu, Hạ Tinh rất sợ. Nàng nép vào ngực bà bàkhông dám nhìn nữa nhưng bên tai vẫn văng vẳng tiếng thét thảm thiết của các nạnnhân. Có khi họ còn nhìn Hạ Tinh bằng ánh mắt thống thiết van nài nàng cứu họ.Nhưng Hạ Tinh làm gì có năng lực đó. Nàng chỉ là huyết nô, huyết nôthôi.

      Lâm mụ thấy Hạ Tinh sợ hãi như thế, cuối cùng đành phải đánh liều xinthiếu gia tìm chỗ tránh tạm, đợi săn về rồi tiếp. nóigì nhưng chẳng phản đối. Hạ Tinh phải chứng kiến cảnh đáng sợ ấy. Nhưngnàng vẫn quên, chẳng thể quên…

      Thiếu gia sống bằng máu. Loài người có máu, động vật cũng có máu. HạTinh từng với bà bà:

      - Bà bà ơi, vậy tại saochúng ta khuyên thiếu gia đừng giết người nữa. Thiếu gia có thể uống máuđộng vật. Như thế

      Lâm mụ dừng tay nhìn nàng. Ánh mắt và nụ cười dịu dàng ấy, dù sau này bàđã mất, dù sau này Hạ Tinh còn nhớ đến gương mặt bà nữa ánh mắt…ánh mắtđó nàng tin chắc mình mãi mãi quên:

      - Thiếu gia từng hỏi bà…Uốngmáu động vật và con người có gì khác nhau sao?

      Hạ Tinh khựng lại. Nàng được ăn học nhưng có những đạo lý người đượchọc hành chu đáo chưa chắc thông hiểu bằng những kẻ như nàng, từ đãkhông có tuổi ấu thơ:

      - Lúc đó bà bà cũng nhưcon vậy. Bà bà rất sợ mỗi lần thiếu gia uống máu ai đó. Ta cảm thấy mình tội lỗikhi họ van xin mà ta thể làm gì được. Ta từng xin thiếu gia tha cho đứabé. Người hỏi ta, vậy sao hôm qua ta mang cho ngươi con thỏ non còn rất ,ngươi lại có thể ăn thịt nó? Giết người và giết con thỏ, có gì khácnhau sao?

      HạTinh bật khóc. Con thỏ và con người trong mắt thiếu gia cũng đều là sinh mạng.Con người ăn con thỏ để sống, thiếu gia uống máu con người để sống, có gì khácnhau sao?

      - Thiếu gia có thể uốngmáu động vật mà cũng vẫn sống. Nhưng người thích uống máu người cũng như chúngta ai cũng thích ăn thịt hơn ăn cơm trắng vậy. Trong mắt thiếu gia chúng ta vàđộng vật có gì khác nhau cả. Chỉ là kẻ mạnh và kẻ yếu. Con có hiểu ?

      [​IMG]
      Hạ Tinh hiểu….rất hiểu. Nàng là con người,là con mồi mà thiếu gia nuôi để ăn dần. Cũng như con người nuôi chó mèo, mụcđích chính là giữ nhà nhưng khi đói bụng, còn thức ăn cũng sẵn sàng mangchúng ra giết thịt. Thiếu gia ngày nào đó đói bụng mà tìm đủ thức ăncũng nuốt hết máu Hạ Tinh vào bụng. Nàng có tư cách gì để phản kháng,để khuyên giải, ngăn cản thiếu gia cả. khi còn phụ thuộc vào , đó là bổnphận và số phận của nàng.

      Song hôm nay lại khác. Hạ Tinh lại dám ngăn cản . Giọng nàng run run:

      - Thiếu gia…Tỷ ấy còn có mộtđứa bé trong bụng nữa. Người đừng giết tỷ ấy…Tôi xin ngài đừng giết tỷ ấy mà…

      -

      Hạ Tinh từng van xin . Song là vì bản thân nàng. Vì nàng còn muốn sống. Nhưngbây giờ là vì kẻ khác, kẻ chẳng liên quan gì đến quyền lợi của và nàng.

      - Thiếu gia…

      - giết giết – thu tay lại,nâng mặt Hạ Tinh lên, lau nước mắt cho nàng- cho phép khóc nữa. ngủ sớmmột chút. khóc nữa, có biết ?

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 11: Nài nỉ

      Cương thi nhìn nằm thiêm thiếp bàn đá với vẻ bài xích rệt. Nàng ta bây giờ như gánh nặng đối với vậy. Có sinh vật trong bụng, rồi sau đó lại sinh ra đứa bé. thích máu của trẻ con. Nó nhạt thếch chẳng có mùi vị gì cả, lúc còn từng uống qua lần và tự nhủ, sau này khi mình có nhiều năng lực hơn bao giờ tìm mồi là trẻ con nữa. Thứ đó dễ ăn, chống chọi nhiều trước khi bị giết, cũng bởi vì thế mà máu lạt nhách, uống chẳng ngon lành gì.


      [​IMG]
      -Thiếu gia…

      Hạ Tinh vẫn chưa ngủ. Nàng nơm nớp lo sợ…Dù sao Tôn Yến Nguyệt cũng là người sống cùng Hạ Tinh gần 10 ngày. Nàng biết, thiếu gia thích kẻ vô dụng. Người cũng rất giữ lời hứa, hứa giết giết. Nhưng mà…. giết cũng có thể là đuổi nàng ta chỗ khác. Bụng mang dạ chửa như thế, Tôn Yến Nguyệt về đâu ?

      -Sao ngủ ?

      Hạ Tinh chống tay ngồi dậy. Thiếu gia…Hạ Tinh van xin lần rồi, giờ thêm lần nữa, có phải là quá phận hay ?

      -Thiếu gia…Người định làm gì với Tôn tỷ tỷ ?

      -Nàng muốn ta làm gì nàng ấy ?

      đột ngột hỏi làm Hạ Tinh cũng ngẩn ra. Ánh mắt của nhìn Hạ Tinh khác hẳn, nó làm má nàng đỏ ửng, đầy ngượng ngùng.

      -Tôi…tôi biết. Nhưng Tôn tỷ tỷ có em bé, nếu mà…nếu mà chúng ta giúp đỡ

      Bảo cương thi lấy người làm lương thực, giúp đỡ người có phải là quái lạ lắm hay ? Hạ Tinh cũng nhận ra bình thường đó, nhưng biết làm sao hơn được, đành phải cứ vậy mà ấp úng, ngập ngừng :

      -Giúp bằng cách nào ?

      -Bằng cách nào ? –Hạ Tinh cắn môi, lấm lét- Chúng ta…cho Tôn tỷ tỷ theo. Tạm thời là vậy, rồi sau đó…

      Tôn Yến Nguyệt có thai nghĩa là câu chuyện trước đây nàng ta kể hoàn toàn . Yến Nguyệt có hôn phu nào cả, như vậy nàng ta theo họ đến bao giờ ?

      -Ta cần đến hai huyết nô cùng lúc. Trước đây là do bà ta già yếu sức, nàng còn trẻ. Bây giờ nàng vẫn trẻ, mang theo nàng ta để làm gì ?

      Thú hoang trong rừng chỉ cần răng nanh và móng vuốt. Cương thi cũng vậy, nuôi huyết nô là đủ, nhiều hơn nữa sinh ra phiền phức. Huống gì trong bụng Tôn Yến Nguyệt lại mang bào thai, rất vướng víu cho những chuyện sau này.

      -Thiếu gia…vậy người đợi lúc Tôn tỷ tỷ đỡ hơn chút.- Hạ Tinh vẫn là có chút nỡ, nhàng- Khi đó chúng ta để tỷ tỷ ở lại đây hoặc tìm nơi nào đó gửi gắm tỷ ấy…Tôn tỷ tỷ biết rất nhiều chuyện, tôi bị choáng là do tỷ ấy giúp đỡ nên mới khá hơn. Bây giờ bỏ rơi tỷ tỷ tôi làm được. Người giúp tôi lần này nữa, có được hả thiếu gia ?

      Hạ Tinh và sống chung với nhau bao lâu nhưng đây là lần đầu tiên cùng với nhau nhiều đến vậy. ra khi nghe thứ mình quan tâm nài nỉ lại hay ho đến vậy. Cương thi thoải mái tựa người vào vách, gật đầu.

      [​IMG]
      Hạ Tinh sung sướng cười rạng rỡ. Nụ cười khiến chợt nghĩ, nuôi thêm người nữa cũng được, miễn là việc ấy làm nàng cứ cười mãi thế này.

      Đằng sau đôi mắt nhắm ghiền, Tôn Yến Nguyệt tỉnh. lâu nhưng đủ nghe hết câu chuyện. Đứa con…Nghiệt chủng của bọn cướp. Suốt 5 năm qua, những tên đầu lĩnh trong đám cướp có 8 tên tất cả, khi hứng tình là leo lên người nàng ta giao hoan liên tục. Có đêm mình Tôn Yến Nguyệt phải chịu đựng dày vò của 5-6 vị đương gia cùng lúc, còn phải hầu hạ làm vui lòng chúng bằng những trò quái đản. Đứa trẻ này cũng biết là của tên nào nữa. Làm sao mà…

      Ánh mắt nàng ta hé ra vừa kịp thu lấy hình ảnh cương thi khẽ cười âu yếm nhìn Hạ Tinh cuộn người trong tấm chăn vừa mang về cho nàng ngủ. Nàng ta gặp cương thi hút máu người sao chứ ? thương , trân trọng Hạ Tinh đến vậy, so với lũ con người ti tiện, khốn nạn, đầu ngập tràn nhục dục, Tôn Yến Nguyệt vẫn muốn theo gã cương thi.

      Trong những ngày ngắn ngủi còn cho mình ở lại, nàng ta càng phải tận dụng tối đa cơ hội. Cương thi ràng cũng có tình cảm. thích Hạ Tinh, có nghĩa là có cảm giác với phụ nữ. Mà là phụ nữ, con bé ngây ngô mới lớn so với người đàn bà dạn dày hầu hạ chuyện phòng the cùng lũ cướp hung hăng tàn bạo, ai là người có lợi thế hơn vẫn còn chưa biết mà.



    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 12: Ganh tỵ của nữ nhi

      Sáng sớm cương thi ra ngoài. Mấy ngày nay được uống sâm, ăn gà Hạ Tinh khỏe hơn nhiều. Trong hang còn nước, gần đó lại có mạch suối nên Hạ Tinh quyết định ra đó lấy nước mang về.

      Khi Tôn Yến Nguyệt còn mê man, khi về nàng ta tỉnh, có vẻ khá hơn chút rồi :

      -Tôn tỷ tỷ…

      -Tinh Tinh.

      Hạ Tinh cũng muốn hỏi nhiều về mọi chuyện. Nhưng Tôn Yến Nguyệt lại chủ động cho nàng nghe. Vừa kể nước mắt nàng ta lại ngừng chảy, trông thương tâm.

      -Tỷ muốn dối muội. Nhưng mà hiểu cho tỷ, hoàn cảnh của tỷ…

      Những chuyện đó Hạ Tinh chưa hề trải qua, khi nghe Tôn Yến Nguyệt kể lại mới thấy là khủng khiếp. Nàng tuy là « huyết nô » mạng sống bị đe dọa nhưng thực tế thiếu gia đối xử với Hạ Tinh tệ. tìm thức ăn, cho nàng quần áo mặc, như Tôn Yến Nguyệt…Bị người ta đùa bỡn, hành hạ như vậy, còn đau đớn nào hơn.

      -Tỷ đừng lo. Bây giờ tỷ cứ tịnh dưỡng cho khỏe , từ từ rồi tính tiếp.

      Hạ Tinh dám đến chuyện thiếu gia chẳng muốn mang theo Tôn Yến Nguyệt. Được ngày nào hay ngày đó, suy tính quá nhiều đôi khi lại như ý muốn của mình thất vọng nhiều hơn.

      -A !

      Tôn Yến Nguyệt bỗng nhiên ôm bụng. Gương mặt xinh đẹp tái nhợt làm Hạ Tinh cũng hoảng hốt theo nàng.

      -Tỷ tỷ…tỷ sao vậy ? Có sao ?

      -Bụng tỷ đau quá- Tôn Yến Nguyệt rên rỉ, càng lúc càng lớn hơn.- Tỷ đau quá…Đau lắm Tinh Tinh ơi !

      Hạ Tinh hoàn toàn quýnh quáng. Nàng biết làm sao cả. Nơi này chỉ là nơi dừng chân tạm bợ, thời gian qua Hạ Tinh bị choáng nên cũng ra ngoài thị tứ. Thiếu gia có ở đây.

      -Giờ…giờ phải làm sao đây tỷ ? Muội…

      -Muội đừng sợ.- Tôn Yến Nguyệt cố gắng rặn ra từng tiếng- Trong…thời gian…ở núi tỷ có biết số loại thuố…c…Hôm trước ra suối múc nước tỷ thấy có loại cỏ màu đỏ sẫm. Nó là…là Tố xích thảo, dùng để an thai cho nữ giới. Muội…muội mang loại đó về, đâm nhuyễn. Tỷ đỡ hơn mà…

      -Dạ…Dạ…

      Hạ Tinh vội vã ngay do dự. Tiếng chân nàng khuất xa lắm, Tôn Yến Nguyệt mới chồm người dậy. Tố Xích thảo đúng là an thai cho phụ nữ nhưng chỉ có phần ngọn cỏ đỏ mới có tác dụng đó. Nếu uống cả cây gây ra ngộ độc cho người. Tuy là chết người được nhưng mà…

      Cái thai này là nghiệt chủng. Nó được phép tồn tại. Nhưng nếu nó biến mất cũng phải có giá trị nào đó với người ở lại. Hạ Tinh chỉ là 15 tuổi ngây ngô khờ dại. Nàng chưa đủ bản lĩnh để hiểu được, cái giá lạnh và tàn nhẫn của lòng người.

      …-A !

      Hạ Tinh thực hoảng hốt. Sau khi uống thuốc xong Tô Yến Nguyệt đau đớn quằn quại cả người như vậy. Chẳng bao lâu máu lại chảy ra từ hạ thân nàng. Máu đỏ sẫm, có dấu hiệu dừng lại. Cứ chảy mãi khiến Hạ Tinh càng hoảng hốt hơn:

      -Tôn tỷ tỷ…Tỷ sao vậy, Tôn tỷ tỷ…

      -A!

      Nàng ta cứ lăn lộn mãi và máu cũng cứ thế nhuộm đỏ cả khoảng chiếc giường đá. Mặt Hạ Tinh cũng tái xanh theo:

      -Tỷ tỷ…

      Bên ngoài cương thi bước vào. Tiếng kêu hoảng hốt của Hạ Tinh làm cũng trở nên khẩn trương theo:

      -Thiếu gia…Cứu tỷ tỷ. Tỷ tỷ làm sao đó thiếu gia?

      ….. cũng đâu biết phải làm sao trong tình huống đó. Thứ máu phía dưới của người phụ nữ đó có mùi rất khó chịu. Nghe lẫn như có tiếng khóc ở bên trong.

      Đại phu lại được mời đến. Nguyên nhân là do Tố xích thảo. Hạ Tinh cảm thấy chân tay mình lạnh toát. Tố xích thảo do tay nàng hái và nấu thuốc mà.

      -Đại phu… lẽ nào, thuốc đó là…

      -Tố xích thảo là dược liệu dùng để dưỡng thai, nhưng mà chỉ có phần ngọn thôi. Nếu nấu cả phần gốc lẫn ngọn người dùng bị nhiễm độc. nương này nhiễm độc nên bị hư thai.

      sinh mạng vừa lìa xa nhân thế. Hạ Tinh bật khóc. Còn , nhìn nàng khóc, lại cảm thấy đau lòng.

      Sinh mệnh…

      Có bao nhiêu sinh mệnh bị hủy diệt trong tay . Thế mà người con này lại khóc vì sinh linh chưa thành hình dáng. Con người là loài sinh vật mỏng manh vậy đó, thế mà lại rung động vì con người.

      - khóc nữa.Khóc có tác dụng gì?

      hiểu loài người. Tại sao lại phải khóc? Khóc có làm thay đổi được điều gì đâu chứ? Những kẻ trước khi bị giết có ít người gào khóc. Nhưng khóc vẫn vậy. đói bụng. Nước mắt đâu làm no bụng mà bỏ qua cho họ bao giờ.

      -Thiếu gia…

      Hạ Tinh đương nhiên biết điều ấy. Nhưng nàng thể khóc được. Khóc làm đứa bé chưa có hình dạng đó sống lại. Tuy vậy những dòng nước mắt lại làm cho Hạ Tinh cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút. Nàng thực biết tác hại của Tố xích thảo.Hạ Tinh cũng chủ đích giết chết đứa bé ấy. Song nàng vẫn cảm thấy đau lòng lắm. Vẫn kiềm được nước mắt của mình.

      …- Tỷ tỷ!

      Đôi môi nhợt nhạt của Tôn Yến Nguyệt mấp máy. mắt là dòng lệ từ từ chảy thành hàng:

      -Tỷ biết….Nhưng sao đâu muội. Là do tỷ quên tác dụng của cả cây thuốc đó. Cũng tốt…Đứa bé đó sinh ra cũng là nghiệt chủng. Ra sớm may mắn cho nó ở kiếp sau.

      Đó là những lời lòng của Tôn Yến Nguyệt. Đứa bé con của giặc cướp rồi là giặc cướp. Ra , tìm chỗ đầu thai khác vẫn là lối thoát cho nó. Biết đâu…

      Biết đâu…

      -Chưa sinh ra chết. Chết là hết. Làm sao ngươi biết được chết là điều may mắn cho nó ở kiếp sau?

      cất giọng. Lần đầu tiên cất giọng chuyện cần thiết. Nếu ra là may mắn…Nếu phải sống là hạnh phúc đâu cần phải tìm mồi để sống. Nếu sống phải là hạnh phúc sao những con người giết lại chấp nhận đau đớn và thương tích để mà chống cự, tìm cho mình cơ hội tồn sinh?

      -Thiếu gia…

      -Ra ngoài kia ăn trái cây . Ta thích con người này ăn thứ mà ta đem về cho nàng.

      Rất thẳng thắn.Hạ Tinh biết câu vô tình và thẳng thắn của thiếu gia làm cho Tôn Yến Nguyệt lấy gì làm vui vẻ. Nhưng có người chỉ vì mình mà làm nhiều thứ, bản thân lại cảm thấy vui vẻ. rất vui!

      ……-Tỷ tỷ…

      lại ra ngoài trong đêm tối. Trước khi còn dặn dò Hạ Tinh, rất ân cần:

      - được khóc nữa. Mẹ nó còn thương nó, nàng cần thương nó làm gì. Nó cũng chẳng cần nàng phải khóc cho nó đâu.

      -Dạ…

      Trái cây mang về cho nàng hôm nay ăn rất ngon nên Hạ Tinh cũng dành lại chút mang vào cho Tôn Yến Nguyệt. Nàng ta vẫn còn thờ thẫn trong hang đá. Thấy nàng,gương mặt xinh đẹp lên biểu tình lạnh nhạt. Hạ Tinh đặt mấy quả chín mọng xuống giường đá, rồi lại bước ra ngoài.

      -Tinh Tinh…

      Hạ Tinh dừng lại. Tôn Yến Nguyệt nhanh:

      -Tỷ rời khỏinơi đây nhanh thôi. Nhưng muội có thể xin cho tỷ tịnh dưỡng vài hôm nữa?…. Khỏe rồi tỷ ngay. làm phiền đến muội lâu đâu.

      Hạ Tinh cũngk hông biết gì ngoài cách gật đầu đồng ý. Nàng cũng chẳng yên tâm cho Tôn Yến Nguyệt ra vào lúc này mà.

      -Tinh Tinh…

      Hạ Tinh lại loạng choạng suýt ngã.Thời gian gần đây hề dùng máu của nàng giải khát, thế mà Hạ Tinh vẫnthấy trong người rất mệt, đầu choáng váng, biết vì sao.

      Đại phu lại đoán là nàng thiếu máu.Thiếu máu bổ sung máu. Nhưng Hạ Tinh như , thể uống máu củacon người.

      -Tôi kê thuốc cho nàng ấy. Công tửvào thành tìm mua. Còn bạc liên hơi khó kiếm, công tử phải vất vả rồi.

      đương nhiên biết bạc liênlà gì. Song Hạ Tinh hay bệnh như thế làm rất lo lắng, mấy ngày nay cũngkhông buồn săn mấy, chỉ ở lại hang coi chừng tình trạng của nàng.

      -Thiếu gia…

      Hạ Tinh gọi . Ngày xưa mỗi lần bịbệnh Hạ Tinh lại sợ. Song gần đây càng ngày lại càng to gan phải. Nàng tinhắn nỡ, nỡ vứt bỏ mình, cũng có uống hết máu mình lần. Màdù có vậy Hạ Tinh cũng sợ nữa…Cũng chẳng biết vì sao mà sợ nữa rồi.

      -Tôi biết chỗ có bạc liên –Tô YếnNguyệt bất ngờ lên tiếng –Nhưng khá xa…Thiếu gia, nếu được tôi…tôi dẫn ngàiđi.

      -Ừ.

      nôn nóng vì Hạ Tinh nằm ởhang thiêm thiếp. Trong khi đó Tôn Yến Nguyệt lại chậm chạp. Cũng vì vậymà quyết định cõng nàng để cho nhanh.

      -Thiếu gia… thẳng…

      -Thiếu gia…Đằng kia, ngài quẹo sangtrái.

      -Thiếu gia…

      Đây là đường đến phạm vi của bọn cướp.Ngày thường đây là giờ chúng hoạt động. Chỉ cần dụ vào trong đó. Thấycon mồi, bọn chúng nhất định tha.

      Vai của cương thi rất rộng. Nằm trênlưng , cảm giác ấm áp này…Đây là lần đầu trong đời Tôn Yến Nguyệt được nếmqua.

      Nàng ta bất giác tựa cả người vàolưng . Phần ngực thanh xuân cũng dựa sát vào.Tôn Yến Nguyệt phong tình vạn chủng, tuyđã 5 năm làm vợ chung của các đương gia vẫn làm chúng say mê dứt được.Nàng ta có kỹ thuật phòng the vô cùng lão luyện, thân thể lại đặc biệt nhạy cảmvà quyến rũ, người đàn ông nào có thể chống lại được nàng.

      Cương thi cũng là giống đực. Giống đựcthì…

      - cần ôm chặt như vậy. Ta khôngthích…

      Giọng cương thi vang lên, dứt khoát.Tôn Yến Nguyệt có hơi bối rối nhưng lại giả vờ hoảng sợ khi đột ngột vươnmình lơ lửng các tầng cây:

      -Thiếu gia…người ta sợ…Thiếu gia!



      Đối với người khác đó là âmthanh nũng nịu và êm dịu, còn cương thi thanh đó nghe khó chịu. Hắnlạnh lùng:

      -Tìm được bạc tuyết, lần sau ngươicũng nên mời đại phu xem mạch. Bị cảm rồi, giọng khó nghe.

      Tôn Yến Nguyệt mặt xanh như chàm đổ.Cương thi khốn kiếp, đúng là máu lạnh… lẽ ngoài Hạ Tinh, thực sựchẳng có cảm giác với kẻ khác sao?

      -Ưm…

      Phía dưới là thanh rất lạ.Cái tai nhạy cảm của nhanh chóng thu vào thanh đó. Nhanh như chớp, đảomình xuống tán rừng kia.

      Bụng đói, phải tìm thức ăn lótdạ…Vừa hay có đến hai con mồi.

      Chúng trong tư thế lạ…Bình thườngthì con mồi thường mặc lớp vải bao ngoài che thân thể. Hai con mồi này trần nhưnhộng, quấn lấy nhau. Người đàn ông quỳ giữa đôi chân mở rộng của người phụnữ. Miệng nàng ta thốt lên những thanh ư…. a đứt quãng, trông là thoảimái.

      -Tình lang…mạnh thêm nữa. Mạnh thêmnữa…Tình lang…

      -Thu Nguyệt muội…ta đến đây. Ta mạnhthêm đây…Á!

      Người đàn ông kêu lên thất thanh.Cương thi đứng sau lưng . cái kéo mạnh, phần cơ thể đàn ông bị rút ra độtngột làm người phụ nữ cũng kêu lên, mấy hài lòng.Nhưng khi nàng ta vừa mởmắt, nhìn thấy tình lang của mình cổ bị bẻ gãy, máu chảy ròng ròng. Còn gã đànông lạ, thong thả, từng chút từng chút uống ừng ực những dòng máutươi đỏ rực chảy đầy thân thể trần trụi, lan xuống phía dưới người củanàng ta.

      -Á…

      Nàng ta chỉ kịp kêu lên như thế.Cương thi vứt thân xác bị hút cạn máu ra xa bằng động tác hẫng. Côgái cũng rất xinh đẹp, nhưng tiếc thay cái vẻ xinh đẹp ấy đủ làm độnglòng dã thú. lại bẻ gãy cổ nàng ta bằng lực nhanh và chính xác. Máu lạichảy, uống máu, lần này thong thả, tận hưởng lâu hơn.

      Đằng xa…Tôn Yến Nguyệt như chết lặng.Lần đầu tiên nàng nhìn thấy cảnh man rợ đó. Cương thi giết người uống máu…Gươngmặt hề ra vẻ tàn ác, thậm chí còn có phần tuấn tú hơn hẳn nhữngcon người.

      -Thiếu gia…

      - tìm bạc liên ngay.

      Dòng máu nóng hừng hực vừa chảy vàomiệng làm cảm thấy hưng phấn. phải vì cảm giác được thỏa mãn cơn đói. nhận ra vẻ sung sướng vẫn còn đọng lại trong máu hai nạn nhân mới nhất.Chuyện bọn chúng làm cũng xa lạ mấy. Đó là phương cách tạo hóa đãdành ra để duy trì nòi giống cho vạn vật. Song đây là lần đầu nhìn thấy vẻthoải mái và thích thú trong mắt những kẻ thực . Trong đầu cương thi hiệnra hình ảnh của Hạ Tinh…Cả hai đều sung sướng. Để khi nàng khỏe lại, thử xem sao.



    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 13: Hạ Tinh…ghen


      Bạc liên được mang về, đủ vị thuốc theo kê toa của đại phu. Hạ Tinh ngoan ngoãn uống hết, dù thuốc rất đắng nhưng nàng lại cảm thấy ngọt ngào.

      Song, dường như liều lượng thuốc chưa đủ nên những lần choáng váng của Hạ Tinh vẫn kéo dài ngớt. Nàng cứ phải nằm giường đá. cứ ra ngoài tìm thêm thuốc. gần 1 tháng rồi vẫn chưa dùng máu của Hạ Tinh.

      -Tinh Tinh, muội uống thuốc !

      Gần đây, thời gian mà Tôn Yến Nguyệt cùng với thiếu gia rất thường xuyên. Ban đầu Hạ Tinh để ý lắm. Nhưng vài lần vô tình bắt gặp ánh mắt đắm say nàng ấy nhìn theo thiếu gia, lòng Hạ Tinh lại thấy bất an ít. Bây giờ nàng sợ thiếu gia xem thường mình vô dụng nữa. Chỉ sợ…Sợ gì biết nhưng vẫn sợ…Tôn Yến Nguyệt, nàng ấy…xinh đẹp như thế. Hạ Tinh cứ bệnh hoạn, yếu ớt như vậy, thiếu gia lo lắng cho mình được lâu dài, hay là cũng nhanh chóng phôi pha?

      -Tôn tỷ tỷ…Gần đây tỷ và thiếu gia…

      Hạ Tinh khựng lại. Biết hỏi gì nữa, ngoài cách lấp liếm cho qua chuyện. Nhưng với người từng trải như Tôn Yến Nguyệt, đương nhiên nàng ta hiểu ý của Hạ Tinh.

      -Tỷ và thiếu gia tìm thuốc cho muội. Thiếu gia cũng rất tốt. So với những con người khác, thiếu gia có đôi chỗ còn tốt hơn người khác. Muội và tỷ đều có thể yên tâm mà theo thiếu gia. Tỷ cũng có thể tạm thời thay muội…Muội bệnh, thiếu gia lại cần máu giải khát mà.

      Nàng ta bước lên chút. Chiếc áo mặc cũng hững hờ hơn trước, lồ lộ chiếc yếm thắm khoe làn da trắng nõn. Hạ Tinh có kinh nghiệm sống nhưng cũng mơ hồ cảm thấy, Tôn Yến Nguyệt ràng là có ý với thiếu gia.

      Hạ Tinh ghen tỵ. Nàng ghen tỵ. Huyết nô ghen khi có kẻ khác muốn chiếm vị trí của mình, ngẫm cũng lạ đời . Đáng lẽ nàng phải vui vì có người thay thế mình dâng máu cho cương thi hưởng dụng. Đằng này lại sợ, lại lo…lại bất an.

      …..-Sao rồi?

      Thiếu gia lại mang thuốc về. Thuốc cũng được sắc thêm cử trưa. Nhưng Hạ Tinh muốn uống. Nàng cảm thấy khó chịu…cứ bứt rứt, tức tối mà biết cho ai.

      -Ăn thịt nai nhé?

      -Tôi đói…

      -Nàng hay bị choáng mà. ăn nên cứ mãi mà hết bệnh.

      Hạ Tinh nhìn . Thiếu gia gần đây vẫn lạnh lùng như trước. Nhưng nàng lại thấy rất khác. Khác ở chỗ hay nhìn chằm chằm vào Hạ Tinh, nhất là mỗi lần nàng uống thuốc, sau đó tình hình lại khả quan mấy, bệnh vẫn cứ kéo dài.

      -Thiếu gia…

      -Hửm?

      -Thiếu gia…

      Hạ Tinh chợt rơi nước mắt. Nàng ghen tỵ nhưng trước mặt người lại dám . Nhớ tới thân phận chỉ là huyết nô bé , con mồi người ta từ từ nuôi lớn, tư cách gì mà lại có những ý nghĩ quá phận của mình.

      kịp đưa tay lau nước mắt cho nàng nữa. Bởi đánh hơn thấy mùi nguy hiểm. Có kẻ tìm đến trước hang động. Hơn nữa, chỉ có người.

      -Thiếu gia –Bên ngoài Tôn Yến Nguyệt cũng vội vã chạy vào- Có rất nhiều người đến tìm người. Họ…

      Bọn chúng là người của Bạch hoa thôn. biết vậy. Đến đây là để diệt trừ mối họa và trả mối thù cho đồng bạn của mình.

      -Thiếu gia…Người…

      -Là . Quái vật. kìa…

      -Đúng là . chỉ lấy nhân sâm, tuyết liên mà còn giết người của chúng ta nữa. thể tha được…Nhất định tha…


      Bọn họ xông vào rất nhanh. chỉ phải bảo vệ bản thân mình mà còn hai kẻ có khả năng chiến đấu bên cạnh phải lo lắng. Bọn họ đến đây giết , đương nhiên đối với những người liên quan bất chấp là đồng loại cũng vị nể, sẵn sàng ra tay miễn chiếm lợi thế cho mình.

      Hạ Tinh chưa bao giờ thấy chiến đấu thực cả. Miệng xuất đôi răng nanh dài nhọn hoắt, đôi tay với những vuốt nhọn dài lắm nhưng sắc bén. Động tác ra tay nhanh chóng và chuẩn xác. Mặc cho đám người kia hùng hổ, vẫn ung dung, hết sức ung dung.

      -Thiếu gia…

      người trong đám tấn công nhìn thấy thái độ bảo hộ lúc nãy của dành cho hai người con . Bọn họ ít chia ra tấn công họ. Quả nhiên, có vẻ phân tâm, lùi dần về phía Hạ Tinh.

      - mau…

      khả năng đặc biệt. Tay vươn dài, tạo nên lực đẩy rất mạnh, đẩy cả Hạ Tinh lẫn Tôn Yến Nguyệt xuống vách núi đá. tính toán điểm rơi cho hai người rất kỹ. Tuyệt đối nguy đến tính mạng của cả hai.

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 14: Cơn giận của Hạ Tinh

      Hạ Tinh và Tôn Yến Nguyệt đều bị đẩy rơi xuống vách đá. Phía dưới là khu rừng khác. biết là do cương thi vô tình hay cố ý. Tôn Yến Nguyệt lại làm đệm người cho Hạ Tinh rơi xuống. Nàng bị thương tích gì cả, trong khi đó Tôn Yến Nguyệt hình như bị thương.


      [​IMG]
      -Tôn tỷ tỷ…Tỷ có sao ?

      Hạ Tinh vội vã đỡ nàng ta dậy. Có lẽ bất bình vì chuyện gì đó lắm nên Tôn Yến Nguyệt gạt tay Hạ Tinh, gương mặt mang đầy vẻ bày xích và giận dữ:

      -Buông ra…Ta cần muội lo. cần…

      Nàng ta là gì? Cũng chỉ là kẻ cương thi dùng để chăm sóc cho huyết nô của mình. đẩy Yến Nguyệt xuống trước cũng là để tránh cho Hạ Tinh thương tổn. Nàng ấy suốt thời gian qua cứ bị cơn choáng hành hạ, ta vì Hạ Tinh ngừng bắt nàng dẫn tìm thuốc,ngay cả liếc nhìn Tôn Yến Nguyệt cũng thèm chiếu cố. Bây giờ thêm việc này, bản thân nàng ta cũng còn kiên nhẫn nữa. cần phải hy vọng nữa.Cương thi đối diện với đám pháp sư ấy, chưa chắc tính mạng được bảo toàn.

      Hạ Tinh đứng thẳng người dậy.Bây giờ nàng lại thấy choáng váng nữa. Giờ uống thuốc vừa qua lúc nãy. Lẽ nào….

      -Tỷ…tỷ bỏ gì trong thuốc của tôi ?

      Hạ Tinh thông minh hơn Tôn Yến Nguyệt nghĩ. Thiếu gia đương nhiên là biết sắc thuốc. Mọi việc đều do Tôn Yến Nguyệt làm. Thuốc uống hết, trong khi chỉ buổi bỏ liều là sức khỏe đổi khác. Hạ Tinh đoán sai, nhất định nàng đoán sai.

      -Muội cũng thông minh lắm. Ta bỏ thêm ít tuyết liên chung với bạc tuyết. Hai thứ này ở chung chỗ làm kinh mạch loạn, muội đương nhiên là khỏe rồi.

      Để nàng ta có cơ hội. Thiếu gia chán ghét Hạ Tinh vô dụng. Lòng dạ con người. Nhưng Hạ Tinh trách. Có lẽ Tôn Yến Nguyệt cũng như nàng vậy, sợ thiếu gia vứt bỏ mình nên phải loại bỏ những nguy cơ khác. Chỉ là…đầu Hạ Tinh nhớ đến chuyện khác. Lời của những kẻ đến săn tìm thiếu gia.

      -Tỷ…nhất định là tỷ…số sâm và tuyết liên đó nhất định là do tỷ xúi giục thiếu gia lấy về cho tôi. Tỷ khiến thiếu gia phải đến đấy giết người. Tỷ đúng là rắn độc.

      Mọi chuyện bị vạch trần nhanh chóng.Nhưng bây giờ cần thiết nữa. Cương thi chưa chắc thoát khỏi bọn pháp sư pháp thuật cao cường đó. Che giấu nữa cũng chẳng có ích gì.

      -Ta chỉ muốn thử năng lực của .Chẳng qua là do khát máu nên mới giết người tràn lan như thế. Ta….

      -Bốp…

      Hạ Tinh giang thẳng tay tát vào mặt Tôn Yến Nguyệt. Nàng là con nhà nghèo nên tay chân rắn chắc. Tôn Yến Nguyệt ngoài sắc đẹp và khả năng phục vụ đàn ông giường sức khỏe cũng tốt lắm. Nàng ta muốn đánh lại cũng thể kháng cự với Hạ Tinh.

      -Tỷ lấy tư cách gì mà thử thách năng lực thiếu gia chứ? Thiếu gia giết người đều là do bản năng thiếu gia phải thế.Tỷ vì thử thách người khác mà để cho người phải giết những người vô tội. Tỷ…tỷ dùng được nữa. Tỷ hoàn toàn bị hỏng mất rồi.

      -Muội biết cái gì chứ? vốn là cương thi. Cương thi giết người, hai người hay đám người đâu có gì quan trọng. ta…

      -Tỷ im !- Hạ Tinh hét lên- Cương thi nhưng thiếu gia xưa nay chỉ giết người khi cần thiết, vì bản chất cương thi là phải uống máu người. Tỷ cần uống máu người để sống mà lại lợi dụng người ta để giết bao nhiêu người liên quan đến tỷ. Tỷ đừng so sánh với thiếu gia, ngay cả …. con vật tỷ cũng đáng. Tỷ là kẻ độc ác, có lương tâm.

      Hạ Tinh trút tất cả giận dữ. Tay nàng run lên…môi mím chặt. Hạ Tinh biết lý lẽ của mình có phần… được xuôi tai con người cho lắm, nhưng đó là những gì nàng nghĩ. Thiếu gia giết người chớp mắt, nhưng người đem việc giết người làm trò tiêu khiển, lợi dụng ai làm lợi cho mình. Sống với người, Hạ Tinh cam tâm tình nguyện. Làm huyết nô cũng sao cả. Nàng chấp nhận…Từ nay mềm lòng nữa, nhất định để ai chen vào cuộc sống của mình.

      -Tỷ cứ như vậy mà sống .Tôi với tỷ nữa. Tỷ là kẻ xấu xa.

      Hạ Tinh thẳng…Nàng biết,thiếu gia nhất định sao cả. Thiếu gia đến tìm nàng.

      Mãi đến chiều cương thi mới đến. Hạ Tinh thu mình trong hốc cây lớn, đôi mắt trong veo nhìn , lấp lánh như những ánh sao :

      -Thiếu gia…

      -Ừ. về thôi…

      lời hoa mỹ, cương thi cúi xuống bồng gọn Hạ Tinh trong vòng tay rắn chắc. Mùi máu áo làm nàng khó chịu nữa. Thiếu gia an toàn, Hạ Tinh cũng an toàn…Dù có mang nàng về hang , tối nay lại dùng máu của Hạ Tinh cũng sao cả…Cam tâm tình nguyện, đó là cam tâm tình nguyện mất rồi.

      -Thiếu gia…

      Hạ Tinh ngượng ngùng để cương thi bắt đầu hôn. Ban đầu là trán, sau là mũi, cuối cùng là đến môi nàng.

      -Thiếu gia ơi…Nhột quá ! Đừng…

      Hạ Tinh co người lại khi từ từ hôn xuống cổ. Trước mắt hơi tối lại. Hạ Tinh bất giác tóm lấy bàn tay của sờ lên người mình, mang chặn xuống dưới lưng.

      -Làm gì vậy ?

      -Thiếu gia thường bẻ cổ người ta, rồi uống máu…Em muốn chết, muốn thiếu gia làm vậy với em đâu ! (Cách xưng hô này hợp cổ trang mấy nhưng thấy nó dễ thương)

      [​IMG]
      Cương thi nhìn nàng nằm dưới thân mình. Y phục bị tháo ra quá nửa. Thân thể thiếu nữ trắng trẻo, thơm ngát chưa phải là chưa thấy. Nhưng chỉ có nàng là muốn ăn theo kiểu khác, phải lần ngụm nuốt hết máu của nàng vào trong bụng của mình.

      -Ta ăn nàng như thế đâu.

      lại hôn nữa. Lần này động tác tay mạnh hơn chút nữa. Phần nhạy cảm đầu ngực của Hạ Tinh bị chạm vào đau điếng. Nhưng nàng cũng dám la lớn. Cứ mặc , dù sao nàng cũng muốn trở thành người của mà.

      -Em nghe …Khi người đàn ông muốn ăn người đàn bà theo cách khác họ cưới người đó làm vợ. Thiếu gia có muốn cưới em làm vợ ?

      -Ừ…

      Thế là cưới. Hạ Tinh thấy người ta cưới nhau thường mặc áo đỏ, uống rượu cưới. Nàng cũng muốn mặc áo đỏ uống rượu cưới. Cương thi chiều ý Hạ Tinh, nhanh chóng tìm được những thứ ấy về cho nàng.

      -Thiếu gia…

      Hạ Tinh bình thường đẹp.Mặc áo cưới vào lại càng đẹp. Uống chút rượu , má hồng lên, cử chỉ bắt đầu kiểm soát được. Nàng ôm cổ , hôn mạnh vào mặt , giọng có phần nhừa nhựa :

      -Thiếu gia…Đám cưới rồi,em đám cưới với chàng rồi.

      -Ừ - bồng nàng đến bên giường- Vậy ta ăn nàng theo cách đó được chưa ?

      Hạ Tinh cười khanh khách, gật đầu, còn tự lột mũ phượng quăng xuống đất. Cương thi kinh nghiệm nhưng có hề gì đâu chứ. chứng kiến ít cảnh giao phối của các loài trong tự nhiên, cũng ít lần thấy cảnh con người ân ái. Bây giờ áo Hạ Tinh lột xuống hết. Toàn thân nàng thơm ngát, nõn nà mời gọi. Hình như chỉ có thân thể con người mới thế…Cũng chỉ có thân thể con người Hạ Tinh mới làm khẩn trương, tự cởi lớp vải người mình ra nhanh hơn được, đành phải mạnh tay xé toạt ném xuống giường :

      -A…

      Hạ Tinh kêu lên tiếng. Đau…Người nàng vặn vẹo né tránh. Nhưng cương thi tiến vào quá nửa. Nơi ấy mềm mại và ấm áp giữ chặt , khiến tự chủ cúi người sâu hơn nữa. Môi Hạ Tinh lạibị chà xát rồi mút vào mạnh. Thân thể nàng cũng dán sát vào người .Cương thi thúc mạnh hai cái đầu, sau đó càng lúc tốc độ càng nhanh, di chuyển càng sâu…

      -Á!

      Hạ Tinh còn tỉnh táo như lúc nãy nữa. Nàng bắt đầu rên rỉ nhưng phải trong khoái cảm mà là đau đớn.Mùi máu xộc vào mũi . Là máu trinh của phụ nữ. Cơ thể Hạ Tinh xụi lơ giường đá, để mặc cương thi hết lật ngang rồi lại lật dọc… “ăn” nàng triệt để,chỉ là việc ăn uống này mang đến khoái cảm tận cùng trong từng thớ thịt, khiến cương thi quên mất, Hạ Tinh từng là huyết nô của , cung cấp máu cho thỏa cơn khát tạm thời.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :