1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ma Cũng Có Tình - Ngưng Văn ( 32c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 5: Lá vàng, cây vẫn còn non


      Hạ Tinh kể từ sau việc đó cách nhìn cũng có nhiều thay đổi. Mấy hôm sau, nàng thay chiếc áo cũ còn vừa vặn, khoác lên người bộ y phục mới sạch mà cương thi mang về.


      [​IMG]
      Tuy là trước khi mặc, Hạ Tinh mang giặt nó đến hai lần, giũ phơi thêm vài lần nữa. Nàng cũng thắp nhang cho chủ nhân bộ quần áo ấy, mong nàng ta thanh thản chốn suối vàng.

      Lâm mụ cũng khỏe hơn nhiều. Cả ba lại di chuyển. Hạ Tinh nhận thấy, thiếu gia thích sống gần con người lắm. Dù đó là nguồn lương thực cho song sống giữa bọn họ, thiếu gia cảm thấy thoải mái. Cứ như vậy mà lại tiếp tục quá trình phiêu bạt của mình.

      Sáng hôm nay, Hạ Tinh ra ngoài tìm thêm ít rau củ. Bên trong hang động , Lâm mụ nhàng bới tóc cho thiếu gia.

      Tóc đen và mượt, xõa dài quá lưng. Thường bà buộc tóc gọn lại rồi búi lên đỉnh đầu. Nhưng hôm nay Lâm mụ lại dùng chiếc khăn lụa hôm trước mua ngoài thành thị để vấn tóc cho . Thiếu gia ngoài nước da hơi xanh xao chút, những đường nét khác khác gì so với con người, thậm chí còn có phần đẹp hơn những con người.

      -Thiếu gia…Ngài uống ít máu của lão nô, có được ?

      Lâm mụ yếu rất nhiều, thường xuyên phải mời đại phu nên dùng máu của bà nữa. Thế nhưng máu của Hạ Tinh cũng đụng đến. gần tháng rồi.

      nhìn bà…Cánh tay gầy guộc bây giờ gần như chỉ còn lại lớp da bọc ơ hờ mớ xương già yếu ớt. đứng dậy, chỉnh lại tóc, dợm bước ra ngoài.

      -Thiếu gia…

      Chân ngừng lại chút. Lâm mụ chợt mỉm cười :

      -Thiếu gia đối xử với lão nô rất tốt. Cảm ơn ngài, ngài chọn lão nô ở bên cạnh ngài 20 năm qua. Cảm ơn ngài…

      Khi Hạ Tinh ra ngoài về, Lâm mụ đứng ngoài cửa hang như chờ đợi. Thấy bà đứng ngoài gió, nàng lo lắng bỏ túi thảo dược xuống, chạy đến ngay :

      -Bà bà…Trời gió lắm, bà bà vào trong hang động nghỉ ngơi !

      Đêm đến, lại ra ngoài săn, chỉ còn lại hai người trong động. Lâm mụ trao cho Hạ Tinh chiếc túi, dịu dàng :

      -Cho con…

      -Dạ ?

      Hạ Tinh hé mở miệng túi. Bên trong là cây trâm bằng gỗ. Lâm mụ nhìn thấy nụ cười khóe môi nàng, bất giác cũng cười theo :

      -Là con phải sửa soạn chút. Con biết chưa, tiểu nha đầu.

      Hạ Tinh mới 14 tuổi, theo tục lệ khi lấy chồng mới được bới tóc. Nàng thường tết tóc thành bím dài thả ra phía sau lưng cho tiện. Tóc Hạ Tinh mượt và đen bóng nhưng ít khi chăm sóc nên đuôi tóc có phần khô cứng, trở nên xác xơ rồi.

      -Bà bà biết có loại cỏ màu đen mọc trong rừng, nấu nước gội có thể làm mượt tóc. Con nhớ dùng nó mà tắm nghe chưa. Nó rất dễ tìm, thấy là nhận ra ngay.

      Hôm nay Lâm mụ rất lạ. Bà nhiều hơn mọi ngày nữa. Hạ Tinh càng thấy lo lắng hơn.

      -Bà bà….bà có mệt ở đâu ? Bà…

      [​IMG]
      -Bà sao đâu- Lâm mụ lại vuốt tóc nàng- Từ ngày mai, con nên trích thêm máu vào chung cho thiếu gia con . Chúng ta làm huyết nô, phải dựa vào chủ nhân mà sống. Nếu chủ nhân thích máu của con, rất khó để sống khi có mình, Hạ Tinh à…

      -Bà bà ơi…nhưng mà con..

      -Con cố gắng làm thiếu gia hài lòng cũng được, hay giúp ta cũng được. Thiếu gia tuy là cương thi nhưng đều là ân nhân cứu mạng của ta và con. Ta luôn mong thiếu gia được vui vẻ mà sống tiếp cõi đời này.

      Ngoài uống máu và giết người để sinh tồn thiếu gia còn gì để mà vui vẻ ? Lâm mụ chợt nhìn vào Hạ Tinh lo lắng nhìn bà bằng đôi mắt trong veo, thanh khiết. thiếu nữ 14 tuổi và cương thi tay đầy máu song tâm hồn thuần phác, nếu bà còn nữa…Liệu chúng có thể dựa vào nhau mà sống…Hạ nha đầu nếu được thiếu gia chọn làm huyết nô kế tiếp, cuộc đời con bé như thế nào đây ?

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 6: Người xa lạ

      Lâm mụ ra rất thanh thản. Lúc ấy Hạ Tinh sắp được 15 tuổi, cung cấp máu cho thiếugia được hai lần.

      có phản ứng gì đặcbiệt trước chuyện Lâm mụ mất. Chỉ có Hạ Tinh khóc nức nở trước thân hình cứng ngắccủa bà. Nàng cũng muốn được như , nhưng quen với những đêm giật mình thứcdậy vội vã quay sang bà bà nằm cạnh, đưa tay lên mũi bà, cho đến khi xác địnhLâm mụ còn thở mới có thể yên tâm thả lỏng người.


      [​IMG]
      Bây giờ bà còn nữa. Xungquanh Hạ Tinh tĩnh lặng quá. còn ai thương nàng nữa…Hạ Tinh chỉ là mộtngôi sao đơn bé lạc lõng giữa dãy thiên hà dày dặc những vì sao.

      Bây giờ Hạ Tinh chỉ có thểđi theo . ra khi bà bà còn sống, nàng từng nghĩ đến khả năng nếu sau nàybà mất thoát ly khỏi , tự sống cuộc sống của riêng mình. Hạ Tinh phảilà chịu được cực khổ. Nàng có thể làm việc…có thể…

      Nhưng Hạ Tinh 15 tuổi đãnghĩ khác. Nàng có ý thức về nhan sắc và biết rằng, trong thế giới Hạ Tinh đangsống, nhan sắc đôi khi là mầm họa nếu gặp phải con người…. Còn khi bị đám cươngthi bắt được nhan sắc có ý nghĩa gì cả. Hạ Tinh là kẻ yếu mà kẻ yếu sẽmất mạng trong tay bọn chúng. Bị cướp sắc hay mất mạng, nàng đều muốn. HạTinh chỉ muốn sống thôi.

      Để sống phải lấy lòngchủ nhân. Khi Lâm mụ còn sống, đối xử với nàng lạnh nhạt. Bây giờ cũng vậy,tuy là chấp nhận uống máu của Hạ Tinh.

      -Thiếu gia…

      Hôm nay Hạ Tinh lại« dâng máu ». chỉ hơi uống cạn nó, sau đó quăng đến trước mặtnàng con thỏ rừng còn sống. Hạ Tinh cũng gì, lẳng lặng cầm mảnhđá sắc tiến tới phía nó. Song lần này bị hụt lượng máu , kỳ kinhnguyệt cũng vừa qua khỏi, Hạ Tinh thấy trước mắt quay cuồng mảng. Nàng ngãxuống, cùng lúc quay lưng bước vào trong.

      Cương thi quay lại cũng vừalúc Hạ Tinh ngã quỵ. đón gọn nàng trongvòng tay. Cũng vừa lúc đó bên ngoài có tiếng người .Lỗ tai rất thínhnên có thể nghe được tiếng động cả dặm đường. Đây giống như đám người kháđông đúc, bỗng nhiên xuất tại nơi này.

      “Rầm!….”

      Có tiếng sét và tiếng cây nào mới đổ.Gió mạnh lên nhanh chóng. Đám người kia vì tránh mưa nên cũng vội vã vào tronghuyệt động….Nhác thấy , bọn họ khỏi ngạc nhiên.

      -Chào huynh…

      người trong số đó bước ra chào hỏi.Cái sơn động này trông khá sạch , mọi thứ sắp xếp gọn gàng, thể là mộthang thú hoang dã được. Đó là nơi ở của gã này và ôm trong ngựcphải ?

      Đáp lại lời chào, “hừ” tiếng.Hôm qua mới ăn no, bây giờ chỉ lẳnglặng nhìn cả đám người lạ phía trước mình bằng ánh mắt cảnh giác…Nhưng vẫnđặt Hạ Tinh xuống đất, tay đặt lên trán của nàng.

      -Huynh đài…

      Lại cái gã lúc nãy. Nhưng bây giờ đằngsau trung niên nữa. Gã đàn ông kia giọng, mắt hướng về Hạ Tinhbây giờ tựa vào người cương thi, có dấu hiệu tỉnh lại ngay:

      -Đây là Trương đại phu. Nếuhuynh ngại để ông ta giúp xem cho tẩu tẩu. Y thuật của ông ấy vốn rấtcao minh.

      Cương thi bỗng xiết Hạ Tinhchặt hơn chút. thích đám người này cho mấy. Nhưng tại giếtchúng cũng làm được gì cả. Bụng vốn no lắm, máu người cũng chỉngon khi mới rời khỏi thân thể. khi ra tay nhất định để ai sốngsót. Mấy chục tên như thế, chỉ uống miễn cưỡng máu vài kẻ trong đám, còn lại bỏđi tất cả, phải rất lãng phí thức ăn sao ?

      …..- nương…

      Hạ Tinh mơ màng trong giấc mơ chập chờn. Khi nghe có tiếng gọi nàng mới giật mình choàng tỉnh. Nhưng vừa mở mắt là cảm giác choáng váng lại kéo đến, làm Hạ Tinh xây xẩm mặt mày, lại phải nhắm ghiền mắt lại ngay :

      - nương đừng vội…Cứ từ từ.

      Cơn mưa này kéo dài cả buổi vẫn chưa tạnh. Sau đó lại có nhiều sấm sét. Nơi này mùa mưa rất nguy hiểm, cả đám người trong hang có muốn cũng thể ra về.

      Trước mắt Hạ Tinh vẫn còn choáng váng. Nhưng nàng vẫn nhận ra mình tựa vào vai của thiếu gia. ôm nàng trong lòng bằng vòng ôm mạnh mẽ, khác gì con người.

      - nương ấy thế nào rồi ?

      Kẻ nho nhã trong đám người lên tiếng. Dường như có địa vị rất cao nên ai cũng nể sợ mười phần.

      -Bẩm… nương này thể chất tốt. Bình thường nương thường ăn những thức ăn gì ?

      Ông ta lúc nãy có hỏi nhưng cương thi trả lời gì cả. Đôi khi tiện tay mang vài con thú về cho nàng làm thức ăn, còn lại Hạ Tinh toàn tự lo lắng lấy. Những thứ ăn uống được, cũng chẳng quan tâm đó là gì.

      -Thưa đại phu –Hạ Tinh vẫn chưa thoát khỏi cơn choáng, đáp khẽ- Tôi ăn rau dại và… ít thịt thỏ rừng. Tôi cũng ăn thêm trái cây hái được ngoài suối.

      - nương có thường bị như thế này ?

      Đến lượt Hạ Tinh ngập ngừng. Nếu nàng , những lần chóng mặt như thế này thường xuyên xảy ra liệu vốn chỉ xem nàng là huyết nô cung cấp máu có cho Hạ Tinh là vô dụng ? Liệu có vứt bỏ nàng hay đơn giản hơn xem Hạ Tinh là con mồi chính, lần hút cạn máu nàng ?

      Tay Hạ Tinh run. Người nàng cũng vậy, nhưng Hạ Tinh lại dám vùi đầu vào ngực như thường làm mỗi khi trời sấm sét ở cạnh bà bà.

      - nương…

      -Dạ? – Hạ Tinh đành dối- Chỉ…chỉ có lần này thôi ạ!

      [​IMG]
      -Vậy đến nỗi – Trương đại phu giọng- nương chỉ là ăn uống đủ chất nên sức khỏe suy kiệt. Ông quay sang phía gã cương thi –Nếu cần thiết huynh đài cũng nên để nương tử của mình lại nhiều nơi quá! – Ông chỉ khẽ liếc qua gót chân chai sần, đầy những vết nứt của Hạ Tinh là hiểu ngay nàng phải di chuyển rất nhiều nên chân mới sưng phồng lên vậy.- nương ấy còn trẻ nên có thể tạm thời chịu đựng, nếu thêm thời gian nữa có lẽ tình trạng càng tệ hơn nhiều.

      Đám người kia ít người nhìn Hạ Tinh bằng ánh mắt thương hại lẫn tiếc nuối. Nàng đẹp như bông hoa mới nở nhưng lại gặp phải người chồng biết trân trọng và nâng niu người đẹp, khác nào bông hoa lài cắm bãi phân trâu. Nhan sắc này rồi phai tàn trong lúc đáng lẽ là tươi đẹp nhất.

      - nương phải…

      Lời của Trương đại phu bị cắt ngang bởi bỗng nhiên xách ông ta ném ra ngoài cửa hang. Những người trong hang mặt mày biến sắc khi tóm lấy người gần nhất. Hạ Tinh nhắm mắt cũng giật mình khi nghe tiếng thét kinh hoàng của nạn nhân mới nhất. Cương thi hành động luôn nhanh hơn dự tính của con mồi. Tiếng bẻ cổ răng rắc, sau đó là dòng máu tuôn ra như suối từ động mạch cổ bị nuốt vào trong bụng. Tay chân nàng run bắn. Trước mắt Hạ Tinh hình ảnh Tam tiểu thư năm đó…Ngực nàng như bị thắt chặt bởi ý nghĩ: “Nếu mình vô dụng, có lẽ con mồi kế tiếp mà thiếu gia chọn có thể là nàng?”.

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 7: Cầu sinh

      Đầu óc Hạ Tinh vẫn còn choáng váng nhưng vẫn cố gắng thu dọn đồ đạc. Nàng bài xích chuyện dùng lại đồ của người chết nên cũng có thêm hai bộ đồ mới trong hành lý. Bà bà dạy Hạ Tinh cách may áo, tự nàng làm được áo và vài loại đồ dùng cho phụ nữ những lúc quan trọng. Cây trâm gỗ của bà bà tặng nữa. Những thứ đáng giá của Hạ Tinh chỉ có bấy nhiêu thôi.

      về. Nhìn thấy nàng dọn đồ, bỗng nhiên lên tiếng:

      -Dọn làm gì?

      -Chúng ta phải thôi thiếu gia – Cơn chóng mặt lại kéo tới làm Hạ Tinh choáng váng, lảo đảo làm lại phải đỡ lấy nàng –Họ rồi quay lại. Họ nhất định kéo người đến để bắt ngài.

      Bình thường để ai sống sót nhưng để tránh lãng phí thức ăn nên thường chọn những con mồi lẻ. Mỗi lần chứng kiến cuộc tàn sát nào của đám cương thi lý trí cũng đều đợi đến giây phút chỉ còn lại người cuối cùng mới ra tay can thiệp. Kẻ cuối cùng ấy là con mồi của . Nhưng hôm nay lại thả cho đám người chạy thoát. Vì sao nhỉ? Lần đầu tiên ăn mồi phải vì bụng đói. ăn mồi như cách đưa ra lời cảnh cáo, buộc đám còn lại phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.

      -Bị như vậy mà còn đòi đâu nữa- lạnh lùng đẩy Hạ Tinh ra –Ta…

      -Thiếu gia!

      Hạ Tinh bất ngờ ôm lấy chân . gương mặt nàng là nỗi thống khổ cùng sợ hãi. Sắc mặt trắng bệch, Hạ Tinh khóc, khóc nghẹn ngào:

      -Ngài đừng giết tôi. Van ngài đừng giết tôi…Tôi chỉ mới là bị như vậy gần đây thôi. Chỉ có lần…Tôi vẫn có thể cho ngài máu. Thiếu gia…Đừng…đừng có giết tôi.

      Hạ Tinh nhận ra bên ngoài còn mang về bất tỉnh, để trước cửa hang. quyết định tìm huyết nô mới, vậy mạng của Hạ Tinh làm sao giữ được? Nàng thừa nhận là mình hèn mọn, mình sợ chết, mình chấp nhận cuộc sống phải phụ thuộc vào người khác. Nhưng ngoài ra nàng biết trông mong vào ai cả. Hạ Tinh mới có 15 tuổi, chỉ là ở ngưỡng cửa trưởng thành.

      khựng lại. Hết nhìn nàng rồi lại nhìn bất động ngoài cửa. Tay của Hạ Tinh lại giữ chặt chân , cử động rất khó khăn:

      -Buông ra…

      -Thiếu gia…Đừng mà…Đừng…

      cúi xuống. Hạ Tinh bắt đầu hoảng loạn. Nàng co người lùi vào trong hốc đá. Càng lùi càng thấy mình ngu xuẩn vì hang đá vốn chật hẹp, rất nhanh hết đường lùi.

      -Thiếu gia…Đừng…

      Tay đặt lên má Hạ Tinh, giữ chặt, buộc Hạ Tinh phải nhìn thẳng vào mình:

      -Ra ngoài lấy nó vào. Nếu choáng gọi nàng ta dậy nướng cho nàng ăn.

      Hạ Tinh khựng lại thêm lần nữa. ngạc nhiên khiến nàng cũng đủ tỉnh táo để hiểu ý của thiếu gia.

      Đằng trước con hươu non cố đứng dậy. trói con hươu bằng sợi dây rừng dài và chắc. Hạ Tinh chợt hiểu ra:

      -Thiếu gia…Người muốn giết tôi. Người muốn tôi…

      -Gã đó bảo nàng ăn thiếu chất. Muốn ăn gì cứ , tìm được ta tìm cho nàng.

      Huyết nô là vật sở hữu của cương thi. Huyết nô khỏe mạnh, cương thi mới có nguồn máu giải khát tốt. đối xử với nàng như thế vì nàng là huyết nô của , là vật sở hữu mà có và phải gìn giữ, nếu bị kẻ khác chê cười.

      - kia ta mới nhặt được bên ngoài, cũng chẳng biết thế nào. Nàng thích giữ lại, cứ đuổi nàng ta . Ta định mang về xem nàng có dùng được .

      giải thích. Lần đầu tiên giải thích với Hạ Tinh chuyện gì đó. Tuy đơn giản song biết sao khi hiểu ra mọi chuyện, nàng lại thấy rất vui.

      -Còn đám người đó, cần lo làm gì. Nếu chúng đến nữa ta giết hết. Có mùi của đám cương thi hoang dã, bao nhiêu đó con người đủ cho chúng đâu.

      lại ra ngoài, để Hạ Tinh ngẩn người trong hang động. Nhìn người con và con nai chân trước mắt, bất giác Hạ Tinh nở nụ cười hạnh phúc. Lâu lắm rồi, nàng cười như thế này. lâu lắm rồi!

      gáicương thi mang về thực rất xinh đẹp. Hạ Tinh sau khi dìu nàng ta vào trong,dùng khăn lau mặt mũi nhận ra như vậy. Da trắng như trứng gà bóc, tóc đenóng ả, môi đào mọng đỏ, tuy ngất lịm nhưng vẫn đẹp vô cùng.

      Khinàng ta tỉnh lại có ít nháo loạn nhưng rồi cũng nhanh chóng hiểu ra tìnhhuống của mình. Hạ Tinh biết nàng ta tên là Tô Yến Nguyệt, đường thămhôn phu gặp cướp. Mọi người theo đều bị giết. Tên đầu lĩnh muốn cưỡng bứcnàng. Để giữ gìn trinh tiết Yến Nguyệt gieo mình xuống vực, may nhờ cương thimang về.

      Hạ Tinhlà đơn thuần, sao nghe vậy. Nàng bảo Yến Nguyệt có thể đâutùy ý nhưng nàng ấy còn chốn để về, muốn nhờ Hạ Tinh cùng nàng xuống mạnBắc, đến quê của cậu nương náu qua ngày, chờ đợi hôn phu của nàng thi đỗ đếnđón mình .

      -Đitheo tôi?

      -Ừ. Muộilàm ơn giúp ta với….Ta thực biết làm sao cả.

      Hạ Tinhngần ngừ rồi lắc đầu. Nàng cũng chỉ là thân huyết nô, tư cách gì mà van xinchủ nhân của mình chứ. Gần 2 năm bên , mọi chuyện đều do quyết định,Hạ Tinh lời ca thán cũng chưa hề có, gì là mở miệng cầu xin làmtheo ý của mình.

      -Muộimuội…Muội giúp ta…

      Cũngngay lúc cương thi về đến. Nhìn thấy con nai vẫn còn bị trói còn người bất tỉnhthì ngồi cạnh Hạ Tinh, lên tiếng, giọng hình như có vẻ nhàng hơn :

      -Khôngthích ăn thứ đó à ?

      -Khôngphải – Hạ Tinh vội xua tay. Nàng cũng quên mất chuyện con hươu - Để tôi…

      Máubắn ra. Nhanh như chớp. Móng tay vươn dài như con dao nhọn, con vậtkhông kịp kêu lên tiếng, giãy đành đạch dưới nền đất của sơn động. Đôi mắttuyệt đẹp của Yến Nguyệt mở to chớp nhưng nàng ta kịp ngăn tiếng kêuhoảng từ miệng của mình lại. Kẻ trước mắt nàng… phải là con người.

      Hắnta, khi máu bắn ra vô cùng che chở, đứng chắn ngang trước mặt. Máukhông bắn vào người nàng ta giọt… đó rất quan trọng, cực kỳ quan trọngvới ta.

      HạTinh lẫn cương thi đều thấy được nụ cười nhếch lên từ môi Tô Yến Nguyệt. ánh mắt đầy phẫn hận. Nàng ta thầm toan tính điều gì.

      -Nhómcủi lên !

      Hắnđiềm nhiên trong khi tay nhanh chóng lột da con hươu . Hạ Tinh dợm đứngdậy, định chạy lấy củi để trong góc hang chợt lớn giọng hơn :

      -Takhông bảo nàng lấy. Ta nàng kia, lấy củi, nhóm lửa lên !

      ….Bếp lửahồng được nhóm lên giữa hang động. Tô Yến Nguyệt mang xâu thịt trao choHạ Tinh :

      -Muộimuội, muội dùng !

      doc-truyen-ma-cung-co-tinh-chuong-moi-nhat
      -Cảmơn tỷ.

      Nàngta lại chọn xâu thịt khác, đến trước chỗ cương thi ngồi, đôi môi anhđào hé lộ nụ cười tươi như hoa nở :

      -Côngtử…Mời người…

      HạTinh có chút quýnh quáng. Hành động của nàng ta nhanh quá, Hạ Tinh ngăn kịp.Nàng cũng chưa với nàng ấy, thiếu gia là…

      Nhưngngoài dự liệu của Hạ Tinh, cầm lấy xâu thịt, gì, lẳng lặngnhìn ra cửa hang.

      HạTinh có chút hụt hẫng. Thiếu gia xưa nay dùng thức ăn của nhân loại. phải người chỉ uống máu tươi sao ?

      -Muộimuội, muội ăn . Ta thấy muội khỏe lắm. Ăn cho no rồi uống thuốc mới tốtmuội à !

      TôYến Nguyệt quả là người chu đáo. Nàng nhìn thấy chén thuốc đặt tảng đákhá bằng phẳng trong hang động. Xét tình thế, trong hai người nhất định Hạ Tinhlà kẻ bị bệnh rồi.

      -Ăncho hết !

      Hắnlại lên tiếng. Ánh mắt nghiêm khắc khiến Hạ Tinh tự chủ được. Nàng cúi thấpđầu cố gắng nuốt miếng thịt được ướp và nướng rất ngon.

      Cuốicùng cũng ăn xong xâu thịt. Hạ Tinh nhổm dậy định dọn dẹp chút bên bếp lửathì cũng đột ngột đến bên nàng :

      -Ăntiếp !

      Làxâu thịt nướng lúc nãy Tô Yến Nguyệt đưa cho . Nó vẫn còn nóng lắm, dù từlúc nãy đến giờ qua khá lâu rồi.

      -Ănnhiều rồi uống thuốc. Nàng phải ăn cho nhiều vào.

      HạTinh và đều nghĩ đến lời của Trương y sư. Nàng cảm thấy như có luồngnước mát chảy tràn qua trái tim mình. lại cảm thấy vô cùng khó chịu vìlời đó. Nàng là huyết nô của , thuộc về nhưng lại bị kẻ khác săm soiđánh giá, cho là chăm lo tốt cho nàng. Huyết nô của phải là tốtnhất, phải luôn khỏe mạnh, phải luôn luôn…

      Hắnquên mất. bao lâu rồi quên mất….Mỗi lần nàng đến tháng, mùi vị đó khôngcòn làm khó chịu nôn mửa nữa. Nhìn Hạ Tinh mệt mỏi lê bước đường, taythì vịn lên bụng, cố gắng chịu đựng khi môi nhợt nhạt, bước chậm hơn lúctrước. Thậm chí ban đêm khi ra ngoài săn mồi còn dùng tảng đá lớn chắn hangnúi nàng ở. sợ…khi quay lại, nàng còn ở đó. Dù Hạ Tinh chỉ làmột huyết nô.


    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 8: Mối nguy

      Cuối cùng Tô Yến Nguyệt cũng biết được chuyện thiếu gia là cương thi. vốn chẳng cần che giấu. Mà cũng khó lòng che giấu được khi thức ăn của chỉ chỉ có , đó là vị của máu người.


      [​IMG]
      Lúc đầu Tô Yến Nguyệt rất sợ, nhưng dần dần thấy Hạ Tinh vẫn an toàn khi sống chung với nên tạm an tâm thêm chút. có sức mạnh như thế, có thể giúp Tô Yến Nguyệt báo được thù.

      Thù hận…Tô Yến Nguyệt phải tên là Tô Yến Nguyệt. Nàng gọi là Phùng Thủy Tú, con của Phùng Tuấn, phú hộ trong vùng này. Trong đêm cả nhà nàng bị giết sạch cũng do đám cương thi. chỉ có mình Phùng Thủy Tú chứng kiến. Vốn chẳng có cương thi gì cả. Cương thi chỉ biết hút máu, biết… biết lôi Phùng Thủy Tú ra sau trang viện cưỡng hiếp tập thể. Từng tên từng tên cười khả ố leo lên mình nàng, chỉ vậy còn làm nhiều trò dâm dục khốn nạn với thiếu nữ 13 tuổi cơ thể cònc hưa phát dục đầy đủ. Đến lúc gã đàn ông cuối cùng trong băng cướp rời khỏi người,Thủy Tú chỉ còn giống cái xác hồn đờ đẫn. Nhưng còn kinh hoàng hơn cả là cả gia đình đều bị bọn giặc cướp tàn sát, cướp hết gia sản. Phùng Thủy Tú thề chắc chắn là nàng trả thù.

      Trả thù tưởng như là giấc mơ thực được giờ bỗng nhiên ràng trước mắt. Cương thi có lý trí lẫn sức mạnh, chắc chắn giúp nàng trả được mối thù này.

      Trong 5 năm sống trong trại cướp, Thủy Tú học được ít bản lĩnh. Lòng nàng cũng nguội lạnh ít. Lòng tin còn nữa, nhất là sau khi nàng quyết định phản bội bọn cướp cùng con tin của bọn chúng bỏ trốn. Gã công tử bột ấy tuy hèn nhát, yếu ớt nhưng ta là lối thoát duy nhất cho Thủy Tú. Nàng và men theo đường mòn sau núi lẩn trốn nhưng lại may gặp dã thú. Đương nhiên là Thủy Tú bỏ ta ở lại làm mồi cho nó, bản thân mình bỏ chạy, trượt chân rơi xuống ngọn đồi trong rừng.

      Những ngày đầu nàng ta để ý đến lối sống và sinh hoạt của Hạ Tinh và thiếu gia. ta có vẻ lạnh nhạt với nàng nhưng lại rất quan tâm, chăm sóc Hạ Tinh. Thứ tìm về cho nàng ăn càng lúc càng phong phú, trái cây, thịt thú, rau rừng, tất cả là để bồi dưỡng sức khỏe.Hạ Tinh ngây ngô nhìn ra chứ người từng trải như Thủy Tú nhanh chóng hiểu . Nếu chẳng có cảm tình đặc biệt, cương thi dù sao cũng là giống đực quan tâm đến kẻ khác đến thế làm gì.

      Phương pháp lấy lòng bước đầu là làm những chuyện có ích cho Hạ Tinh. là cương thi nên đương nhiên biết, con người cần những thứ gì, muốn những thứ gì?

      -Công tử, người nên tìm thêm cho Tinh Tinh thêm sâm để bồi bổ. Tuyết liên cũng rất tốt.

      Sâm và tuyết liên là hai vật liệu quý, rất khó tìm được trong rừng. Thủy Tú chỉ chỗ cho tìm. Cách đây mười dặm đường của Bạch gia thôn trù phú. Đám cướp cũng dám bén mảng tới. Người của Bạch gia thôn công phu cao cường, nghe còn có nhiều pháp sư tài giỏi. Bọn cương thi đều bị tiêu diệt trong phạm vi của Bạch gia thôn. Chỉ đường cho đến đó tìm cũng là cách kiểm nghiệm năng lực của , xem khả năng của cương thi thực đến đâu.

      lúc trời vừa sáng, đến quá trưa chút quay về. tay là bao lớn, đổ ra trước mặt Thủy Tú:

      -Có phải thứ này ?

      Hạ Tinh cũng từng nhìn thấy những thứ này trước đây tại Hạ gia trang. Nàng biết nó rất hiếm có. Thiếu gia mang về nhiều như vậy…Hạ Tinh ngẩng lên:

      -Thiếu gia, người tìm thấy thứ này ở đâu vậy? Làm sao mà…

      Cơ thể dường như chẳng có tổn thương nào khác ngoài vết rách ở chéo áo. Công phu cao cường lắm. Lòng Thủy Tú khấp khởi trong khi Hạ Tinh giật mình thon thót. Có vết dao kiếm tay của thiếu gia. cũng có máu. Máu màu đen sẫm từ đó rỉ ra.

      [​IMG]
      -Người bị thương à? Thiếu gia, người bị thương rồi.

      Thương thế của cương thi giống như người. Hạ Tinh cũng biết băng bó có tác dụng gì nữa. lẳng lặng nhìn nàng. Đôi mắt lạnh giá dường như có chút âu yếm, dịu dàng.

      -Những thứ đó quý giá lắm nên người ta dễ dàng cho thiếu gia mang đâu –Hạ Tinh tự chủ mà lên tiếng trách móc- Lần sau đừng có làm như vậy nữa. Khi bị dồn vào đường cùng, người ta đáng sợ lắm, thiếu gia có biết ?

      Hạ Tinh biết, để có số sâm đó xông vào Bạch gia thôn ngay giữa ban ngày. Toàn bộ người trong Bạch gia thôn là 570 người, quá nửa chết trong tay . Chỉ có người bị uống hết máu như bữa ăn trưa muộn, còn lại hơn hai trăm người, đa số là pháp sư cao tay ấn. Bọn họ làm sao có thể buông tha mối nguy cơ.

      Quy tắc giết người cuối cùng, giết khi đủ thức ăn của nhóm cương thi thông minh bị từ từ phá vỡ. khát máu, xem việc giết chóc làm trò tiêu khiển. chỉ giết người vì con người khác mà thôi.



    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 9: Trái tim thiếu nữ

      Từ đến lớn, Hạ Tinh ăn uống đều kham khổ. Cơm trắng với rau xanh, thỉnh thoảng có được chút thịt. Nàng cũng phải là thị nữ chính hầu hạ các tiểu thư, công việc thường ngày chỉ ở trong bếp nên chẳng có đãi ngộ gì khác. Khi bị bệnh qua quýt vài loại thuốc rẻ tiền của phòng dược trong phủ, may là bệnh cũng lui.


      Bây giờ lại có canh sâm uống, lại nấu với gà rừng do thiếu gia mang về, Hạ Tinh uống rất chậm. Nàng sợ mùi vị ngon lành trong miệng, tất cả chỉ là giấc mơ.

      -Muội thấy ngon ?

      Tôn Yến Nguyệt hỏi hai ba lần Hạ Tinh mới nghe thấy. Nàng có hơi ngượng, vội gật đầu:

      -Vậy muội ăn thêm !

      -Dạ…

      Nàng ta vào trong lúc. Hạ Tinh uống cạn chén canh. Đầu óc tỉnh táo hơn nhiều, cũng còn choáng váng nữa. Nàng chợt nhớ lại lời Tôn Yến Nguyệt từng kể. Nàng ấy thăm hôn phu bị cướp. Gia thế cũng phải là nghèo khó, cũng được xem là tiểu thư trung lưu, thế mà việc nấu nướng lại rất giỏi. Hạ Tinh nhớ, Hạ gia trang cũng phải là trang viện lớn lắm song các tiểu thư ở đó phải làm gì cả, đều do các nha hoàn đảm đương.

      Hay là do Hạ Tinh nghĩ nhiều quá? Nhưng mà…

      -Muội có mệt ? Ra ngoài dạo chút cho đầu óc thư thái nhé?

      Tôn Yến Nguyệt thầm tính toán. Con đường này cũng xa chỗ đám giặc cướp là mấy. Nàng dụ Hạ Tinh đến gần đó rồi tìm cách lẩn . Hạ Tinh dù phải là giai nhân khuynh thành nhưng cũng rất xinh đẹp, lại trẻ tuổi giống như nàng ta 5 năm trước. Mặc kệ có nguy cơ gì cho Hạ Tinh, Tôn Yến Nguyệt cũng cần biết. Nàng về với cương thi, chắc chắn để yên cho bọn cướp. Mối thù kia có thể trả được rồi.

      Hạ Tinh cũng định nhổm dậy. Nhưng rồi nhớ đến chuyện thiếu gia tìm sâm và bị thương tích nàng lại thấy lo lắng. Hai năm chung sống đây là lần đầu tiên chảy “máu”. Tuy nhiều lắm nhưng biết đâu với cương thi lại nguy hiểm? Hạ Tinh lo lắng, khi trở về thấy nàng phản ứng ra sao?

      -Muội à…Chúng ta…

      -Muội đâu. –Hạ Tinh xua tay- Muội đợi thiếu gia về.

      Lúc ra ngoài, lần đầu tiên Hạ Tinh chồm dậy và hỏi : « Thiếu gia đâu vậy ? ». Cũng là lần đầu tiên nàng xen vào việc của , bảo nên gây hấn với con người nữa. , hai người thậm chí cả chục người, sợ nhưng mấy trăm, mấy ngàn người khác. Hạ Tinh muốn, muốn phải bị tổn thương gì.

      -Muội thích thiếu gia sao ?

      Tôn Yến Nguyệt bỗng lên tiếng hỏi. Mặt Hạ Tinh đỏ bừng lên ngượng ngập. Thích , làm sao lại thích ? Nàng chỉ là huyết nô cung cấp máu cho thôi mà.

      -Tỷ đừng bậy…Muội có… có…

      có? Hạ Tinh chỉ là bé 15 tuổi. Nàng sống chung với cương thi suốt hai năm trời. lại có ngoại hình của thanh niên hai mươi mấy tuổi. Thời gian gần đây quan tâm chăm sóc, Hạ Tinh phải là thấy. Tự bao giờ con tim thiếu nữ thổn thức…Nàng trông ngóng , trông ngóng trở về.

      - ?

      - có… có mà.

      [​IMG]
      Tôn Yến Nguyệt càng làm già, trêu ghẹo. Hạ Tinh ngượng ngùng trốn tránh. Thiếu nữ đùa giỡn, đôi khi hơi quá phận. Tôn Yến Nguyệt cười cợt còn Hạ Tinh cứ tìm cách phủ nhận, tránh , bên ngoài nhìn vào giống như bị hà hiếp.

      -Có mà….Có…

      cái xô mạnh vào người Tôn Yến Nguyệt làm nàng ta ngã sóng xoài xuống nền hang động. Hạ Tinh bị kéo vào lồng ngực rắn chắc. Cương thi nhìn nàng. Ánh mắt lo lắng, bất an :

      -Có sao ?

      -Thiếu gia…người…

      Hạ Tinh giật mình bởi tiếng kêu rên của Tôn Yến Nguyệt. Nàng ta ngã dưới đất. dòng máu chảy ra từ phía dưới, mùi máu làm cương thi khẽ chau mày còn Hạ Tinh kinh ngạc đến cứng người…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :