1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mỹ Thực Mua Đứt Mỹ Nam - Thời Nhĩ (Full 50C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Bạn Giản lại đc dịp ăn cả bình dấm chua rồi kekeke:hoho::hoho::hoho:
      B.Cat thích bài này.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 24

      Editor: My
      Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày

      Người đứng trong thang máy thân hình to cao, toàn thân là màu đen với áo khoác ngắn cùng quần jean, hơn nữa khuôn mặt dùng khẩu trang cùng mũ lưỡi trai che lấp , cho dù là đứng ở đường cái cũng hiếm khi có ai nhìn ra, nhưng đối với Lục Phồn trong tích tắc nhận ra đối phương là ai.

      Giản Ngộ Châu tại sao lại ở chỗ này? là đến đây lúc nào? tại qua giờ cơm tối hai tiếng. Rất nhiều ý niệm mơ hồ trong đầu xẹt qua Lục Phồn, rất nhanh đem ý định đuổi Phương Duệ trước khi tra vấn Giản Ngộ Châu "Cám ơn đưa tôi về, tôi tự mình đui được rồi, tạm biệt”

      Nghe vậy, Giản Ngộ Châu cuối cùng đem ánh mắt người dời sang Phương Duệ bên cạnh.

      Người đàn ông là ai? Sao lạ mắt, bạn của Lục Phồn?

      Phương Duệ chú ý tới người đàn ông đeo khẩu trang yên lặng quan sát mình trong lòng có chút yên tâm, có nghĩ nhiều, cất bước vào thang máy "Để tôi đưa đến tận nhà."

      Lục Phồn bất đắc dĩ đành chấp nhận.

      Thang máy từ từ lên cao.

      Bầu khí trở nên kì dị, Giản Ngộ Châu tay bỏ túi, khẽ nghiêng nhìn thấy đối phương giống như muốn cùng đối đầu.

      Phương Duệ bị nhìn thấy trong lòng có chút ít chíp bông, trong lòng phát ra cảm giác an toàn, nhịn được đưa tay ra đem Lục Phồn kéo về hướng lòng mình.

      Giản Ngộ Châu hiển nhiên nhìn thấy động tác này, con mắt trầm trầm xuống, xẹt qua tia bất mãn rất .

      Ngón tay động động, giống như là vô ý thức cũng muốn làm kéo người lại nhưng vì thể lộ nên vẫn là nhẫn nại rơi xuống.

      Trong thang máy hẹp thời gian cứ như trêu ngươi thong thả trôi qua, cuối cùng thang máy cũng đến nơi, Lục Phồn bước ra thang máy thở dài ra hơi. khẽ quay đầu, mắt liếc nhìn Giản Ngộ Châu, thầm nghĩ trong hình dáng hắc y nhân trùm kín này mang ánh mắt toát ra lạnh lùng bị Phương Duệ nhận thức thành tên côn đồ cũng đúng thôi.

      Phương Duệ nhìn hai người trước sau bước ra, cũng theo ra, nhất định phải chứng kiến Lục Phồn bước vào trong nhà mới quay .

      Lục Phồn muốn giải thích nhiều, dù sao Giản Ngộ Châu thân phận nhạy cảm ở nơi đây mà bị phát kết quả cũng rất bi thảm. mở cửa, nghiêng người nhường Giản Ngộ Châu vào trước, sau đó xoay người đối vẻ mặt ngạc nhiên Phương Duệ , "Cám ơn, tôi về đến nhà, về sau có cơ hội tạm biệt."

      Phương Duệ nhất thời có kịp phản ứng, "Vừa mới đó là..." dừng lại chút, mang theo tia thăm dò, " có bạn trai sao?"

      Lục Phồn vốn chỉ muốn là bạn nhưng là tư duy chuyển cái, lại gật đầu.

      Dù sao cùng Phương Duệ cùng phát triển vấn đề gì khác, mặc kệ Phương Duệ đối với thiện cảm, lúc trước còn tìm được lí do để đánh rớt vì cả hai đều rất tốt.

      Phương Duệ tựa hồ có hơi thất vọng nhưng rất nhanh mỉm cười che dấu: "Nguyên nhân là như vậy, bạn trai còn rất...khác."

      Lục Phồn có chút ít dở khóc dở cười, nhớ tới hình ảnh vừa rồi của Giản Ngộ Châu, dừng lại rất là khác

      xin lỗi cười cười, hạ thấp thanh , "Tôi... Cùng mới vừa cãi nhau, cho nên..."

      Phương Duệ khoát khoát tay, " quan hệ. về đến nhà, vậy tôi về."

      "Được rồi, tạm biệt."

      Tận mắt nhìn thấy Phương Duệ vào trong thang máy Lục Phồn lúc đó mới xả giận, đóng cửa cái rầm.

      quay đầu nhìn Giản Ngộ Châu dựa vào ghế sôfa hai tay khoanh ngang ngực thẳng vai nhìn , ánh mắt bây giờ cần phải cẩn thận quan sát ý tứ của mà lên tiếng chất vấn: "Tại sao đến đây mà bào trước? Hả? tiểu Trương đâu sao cùng ? sao đến đây mình? Hôm nay yên tâm để vậy sao ?"

      "... Có việc ngang qua đây, đúng lúc cũng đói bụng nên ghé nhà ." Giản Ngộ Châu im lặng lát, "Nhưng là điện thoại cho được."

      Lục Phồn lôi điện thoại từ trong túi ra nhìn, ra tắt nguồn "Ôi, điện thoại hết pin, xin lỗi nha, ... Đến đây lúc nào?"

      Giản Ngộ Châu khẽ quay đầu ra, "... vừa mới tới, thấy có ở nhà tính quay về”

      Thế được, Lục Phồn cũng tưởng tượng ra Giản Ngộ Châu chờ ở cửa nhà có hình ảnh gì.

      " cứ ngồi xem tivi " Lục Phồn xỏ dép bước vào nhà bếp kiểm tra xem có còn nguyên liệu nấu ăn nào hay , sau đó lập tức thò đầu ra vọng với Giản Ngộ Châu: "Ăn cháo bí đỏ với hành tây nha?"

      " cần" lớn tiếng chút : "Cũng muộn rồi, nghỉ ngơi , tôi về."

      "Hả?" Lục Phồn sững sờ, " phải đói sao?"

      " sao, cũng khôg phải đói lắm."

      Chưa đầy giây sau, bụng của giống như muốn tố cáo phát ra loạt tiếng nho rột roạt chui vào lổ tai Lục Phồn.

      Giản Ngộ Châu trong nháy mắt khuôn mặt như muốn tìm chỗ trốn, Lục Phồn nghẹn cười, "Thôi mà đừng có ngại, làm cháo bí đỏ rất nhanh."

      Lúc này Giản Ngộ Châu hiểu cũng nên gì nữa, ngồi ghế sôfa nhìn chăm chú vào tivi nhưng thực chất đầu óc suy nghĩ viển vông.

      Hôm nay tranh thủ làm xong sớm, đặc biệt lừa Trần Tiêu và tiểu Trương mình ra ngoài. đến nhà Lục Phồn vào lúc năm giờ chiều, thấy có ở nhà chỉ nghĩ là siêu thị chút rồi về, bởi chân còn thương tích nên nghĩ rằng Lục Phồn thế mà mạch tới tối. Chờ tới lui thế nào lại đến bảy giở rưỡi thấy tăm hơi của đâu, có chút ít lo lắng điện thoại cho có tín hiệu, lúc này mới vội vã xuống lầu để tìm xung quanh.

      ngở vừa chui xuống gặp về cùng người đàn ông khác.

      Giản Ngộ Châu lông mày tinh tế nhăn lại, đủ loại suy đoán ở trong óc của thành lập nhưng rồi lại bị nhanh chóng xóa .

      Cuối cùng vẫn là chịu nổi loại cảm giác này, đứng ngồi yên dày vò nên Giản Ngộ Châu đứng lên đến cửa phòng bếp, do dự lúc lâu cất giọng hơi run run hỏi "người đàn ông kia là bạn của hả?"

      Lục Phồn quay đầu lại nhìn cái sau đó lập tức lại quay đầu trở về tiếp tục quấy bí đỏ cháo trả lời: "Tương lai là đồng nghiệp, ấy là bạn thân của đồng nghiệp trước kia cùng tôi quay chương trình mỹ thực”

      Nghe câu trả lời kia, trong tâm Giản Ngộ Châu giao động lúc lâu rồi từ từ chui ra câu hỏi như muốn khẳng định: "... Đồng nghiệp."

      "Có chuyện gì sao? chưa từng gặp ta? ấy phụ trách chương trình xx phỏng vấn đạo diễn ở đài truyền hình Vạn Hoa, chừng từng gặp qua.”

      Giản Ngộ Châu lục soát trí nhờ của mình lại trả lời " có."

      " vậy sao " Lục Phồn thuận miệng đáp lời, "Là người tốt đó."

      Giản Ngộ Châu trong nội tâm thầm hứ chút, Lục Phồn phải đều khen ai cũng tốt chứ? ấy cũng như vậy với mình...

      "Hơn nữa ta còn là thần tượng, cùng thần tượng đứng chung thang máy mà biết, là đáng tiếc."

      Giản Ngộ Châu dừng chút, đón lấy lời hỏi "Vậy còn ?"

      "Cái gì?"

      "Thần tượng của ."

      cần là Thẩm Uẩn Xuyên cần là Thẩm Uẩn Xuyên cần là Thẩm Uẩn Xuyên...

      "Thẩm Uẩn Xuyên. Ta thích ta hai năm ."

      Giản Ngộ Châu: "..."

      Có lẽ là hôm nay chuyện bầu khí quá mức bình thản nên câu chuyện của Lục Phồn cũng thoải mái ra, "nhưng lúc xưa tôi.... là thích , lúc xưa mỗi bộ phim điện ảnh hay truyền hình tôi đều theo dõi."

      Lục Phồn vừa dứt lời liền cảm giác bộ mặt mình có vẻ cứng ngắc. Chẳng biết tại sao, cũng là nội dung như nhau, như cía từ thíc này về Thẩm Uẩn Xuyên sao như rất thuận miệng, vậy mà đổi lại là ta cứ như bị cấm khẩu ngay đầu lưỡi.

      Giản Ngộ Châu như bắt được gì đó khi vừa ngậm miệng lại nên hỏi "Tôi nghe vừa điều gì?"

      Lục Phồn lập tức nội dung chuyện, "Tôi trước kia hâm mộ ."

      Giản Ngộ Châu con mắt khẽ sáng ngời.

      "Thời thiếu niên."

      "..."

      Thời thiếu niên...

      Giản Ngộ Châu tâm như thuỷ tinh vỡ vụn xuống đất, quay trở về sôfa với những bước chân nặng nề suy nghĩ về nhân sinh quan....

      Ôi... Mình già sao.
      Phong nguyet, hauyen2803, HoanHoan27 others thích bài này.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 25

      Editor: My
      Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày

      Lục Phồn bưng chén cháo bí đỏ từ phòng bếp ra, đúng lúc nhìn thấy Giản Ngộ Châu nhíu mi đỡ trán, có vẻ rất khổ tâm. Bất luận là truyền hình, ít nhìn thấy biểu lộ vẻ mặt buồn khổ, ngay lập tức đối với suy nghĩ của có hứng thú, tò mò suy đoán : “… Vừa nhìn thấy tin tức tốt sao?”

      Nghe được thanh của , Giản Ngộ Châu lập tức ngồi thẳng, thu lại vẻ mặt, khôi phục lại bộ dáng bình thường cứng nhắc bận tâm: “ có.”

      Lục Phồn đem cháo bí đỏ để bàn trà: “Có chút nóng, ăn chậm thôi, bây giờ vẫn còn sớm.”

      Giản Ngộ Châu gật đầu cảm ơn, bưng cháo bí đỏ lên, như Lục Phồn , ăn từng muỗng từng muỗng chậm chạp.

      Lục Phồn vận động bả vai, bắt đầu làm việc nhà tích lũy được hai ngày. Giản Ngộ Châu tư thế đoan chính húp cháo, ánh mắt vẫn vô tình hay cố ý nhìn theo Lục Phồn di chuyển.

      Đột nhiên trong đầu ý nghĩ. màn này, giống như người nhà… Vợ làm về nấu chén cháo cho chồng rồi bắt đầu bận rộn làm việc nhà. Thân là “chồng”, Giản Ngộ Châu cảm thấy mình cần phải giúp “vợ” cùng làm việc nhà, vì vậy ngửa đầu đem cháo ăn xong, kéo khăn giấy lau miệng, đứng dậy : “Tôi giúp lau.”

      Nghe thấy câu này Lục Phồn sững sờ: “Hả?” hoài nghi đầu Giản Ngộ Châu bao nhiêu câu hỏi, có chút dở khóc dở cười : “ cần, phòng lớn, tôi dọn xong rất nhanh.”

      Giản Ngộ Châu giống ngày thường, Lục Phồn từ chối nhã nhặn liền kinh sợ rụt đầu lại, ngược lại càng kiên quyết: “Để tôi lau.”

      “…” Lục Phồn cảm thấy tám giờ còn đến làm phiền nấu chén cháo, trong lòng thoải mái, đành phải lui bước: “Vậy cũng được… chỉ cần lau phòng khách, phòng tôi để muộn tôi dùng khăn lau.”

      “Được.” Giản Ngộ Châu cởi áo khoác, vén tay áo lên.

      Vẻ mặt Lục Phồn còn gì để nhìn Giản Ngộ Châu thở hổn hển lau, cảm thấy đời người chân thực.

      nhịn được nắm cổ tay thở dài, rất xa lạ! Nam Tử Trực cũng là hai lần ảnh đế! Ở nhà cũng là người đàn ông tốt trong hình ảnh mẫu mực, cảm thấy rất tốt!

      Lục Phồn còn chưa xúc động xong, Giản Ngộ Châu lau nhà để đầu và vào tường, giật mình thối lui làm cho bình hoa rơi xuống đất, bình hoa tươi bên trong có nước rơi ra đầy sàn nhà.

      trường ngoài ý muốn trở nên thê thảm vô cùng, hai người hẹn mà cùng trầm mặc.

      giây sau, Giản Ngộ Châu ngồi xuống nhặt lấy nhánh hoa, Lục Phồn nhanh chóng đến: “Để tôi dọn dẹp, nhánh hoa gai rất nhiều.”

      May mắn bình hoa làm bằng gỗ plastic, có bị hỏng, Lục Phồn và Giản Ngộ Châu đem nhánh hoa cắm lại vào trong bình, sau đó Lục Phồn nghe thấy Giản Ngộ Châu trầm giọng : “Xin lỗi, tôi cẩn thận.”

      Kỳ bình thường Giản Ngộ Châu phạm sai lầm vụng về kiểu này. Chẳng là hôm nay đứng trước mặt Lục Phồn thể phen, có chút lâng lâng, kết quả là ra sức quá mức, ngược lại va vào giá giày.

      xin lỗi như vậy, Lục Phồn còn cái gì nữa, vì vậy cười trừ: “ sao, hoa chết ngay được.” ánh mắt dời xuống, mới phát quần Giản Ngộ Châu từ bắp đùi trở xuống đều bị bình hoa làm ướt, gấu quần còn nước, vốn còn chưa phát ra, vẫn nhíu mày như cũ, biết suy nghĩ cái gì.

      Lục Phồn nhắc nhở : “Quần ướt.”

      Giản Ngộ Châu cúi đầu nhìn, để ý: “ khô rất nhanh, tôi lau xong nơi này trước .”

      Đầu mùa hè về đêm nhiệt độ giảm xuống rất nhanh, quần ướt mảng lớn như vậy dán vào da, khẳng định thoải mái. Hơn nữa Lục Phồn cũng dám cho lau nữa: “… thay quần khác được ?”

      Giản Ngộ Châu suy nghĩ chút, thấp giọng đáp ứng.

      Lục Phồn vào phòng Lục Thời, tìm kiếm quần áo treo trong tủ cậu, cuối tuần nó mới về, cho nên phần lớn quần áo đều để bên ngoài, để lại nghĩ mặc, thích hợp lắm. Giản Ngộ Châu cao hơn so với Lục Thời, Lục Phồn tìm cái quần lớn nhất của Lục Thời, sau đó đưa đến tay Giản Ngộ Châu: “Đây là quần em trai tôi, thích hợp lắm, mặc được mấy lần, đừng ghét bỏ. Toilet ở bên trong.”

      Giản Ngộ Châu cầm lấy: “ sao, cảm ơn.” Rồi vào toilet.

      Nghe thấy trả lời, Lục Phồn nhịn được cười cười, lập tức lắc đầu, cầm lấy cây lau nhà lau sạch nước đọng lại.

      Qua vài phút, Giản Ngộ Châu ra, nghe thấy tiếng mở cửa, Lục Phồn theo bản năng nhìn lại, ánh mắt thoáng chốc bình tĩnh.

      Quần kaki phù hợp ôm sát đôi chân dài thẳng tắp của Giản Ngộ Châu, đem ưu thế dáng người của đều ra, đôi chân kia quả hấp dẫn ánh mắt. Bình thường mặc quần ở nhà và trang phục diễn, Lục Phồn chú ý, lần này nhìn mặc quần bó sát, mắt nhịn được dao động.

      Chân đẹp nha…

      Lục Phồn nhìn chân , dần dần lên , trong lòng cảm thán, cho đến khi ánh mắt chạm vị trí trung tâm bắp đùi, bộ vị có chút mơ hồ, mới giống như bị điện giật, vội vàng dời ánh mắt.

      … Mẹ ơi! Cần phải kiếm cho ta cái quần rộng hơn!

      Giản Ngộ Châu có phát khác thường, cũng có tâm tư thưởng thức chân của chính mình, trực tiếp đến giành cây lau nhà tay Lục Phồn: “Để tôi lau.”

      Lúc này Lục Phồn cũng cãi nhau với nhau với nữa, ôm bình hoa, cúi đầu nhanh qua , sau đó vào phòng bếp, "cạch" tiếng đóng cửa lại.

      Giản Ngộ Châu: “…” bắt đầu nghĩ, có phải làm sai điều gì phải ?

      Trong phòng bếp, Lục Phồn tập trung mở vòi nước, đổ vào bình hoa, trước mặt ngừng lên màn vừa nhìn thấy kia.

      Lấy lại tinh thần, vỗ mạnh vào mặt mình vài cái. nóng.

      … Cũng phải đại học cùng bạn cùng phòng xem qua, trước kia còn có thể cùng bạn cùng phòng thảo luận và nghiên cứu, tại ngại cái gì? Chỉ là hình dáng đại khái, lại nhìn tận mắt, bên ngoài tính là gì…

      Lục Phồn kêu rên tiếng, che mặt. là, sa đọa! Thế nhưng thể khống chế trong đầu YY…

      đột nhiên có chút dám nhìn thẳng Giản Ngộ Châu, tại ra khỏi phòng bếp giống thử thách lớn.

      Hít sâu hơi, cầm bình hoa, mở cửa, Giản Ngộ Châu lau xong rồi, Lục Phồn đem bình hoa để lại kệ, có chút mong đợi : “Cái kia, cảm ơn giúp tôi lau… tại muộn, thấy trở về, tiểu Trương và Trần Tiêu lo lắng chứ?”

      Những lời này hàm nghĩa ràng thể ràng hơn, Giản Ngộ Châu trầm mặc chút, lấy áo khoác: “Vậy tôi về trước. Quần này để tôi giặt lại, mang trả.”

      Im lặng ngắn ngủi, lại bổ sung tiếp câu: “Tạm biệt.”

      lát sau, tiếng đóng cửa vang lên. Lục Phồn mới thở phào hơi dài, trong lòng dây cung căng thẳng cũng thả lỏng xuống.
      Phong nguyet, hauyen2803, HoanHoan25 others thích bài này.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 26

      Editor: My
      Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày

      Buổi tối hôm ấy Lục Phồn lăn qua lăn lại đều ngủ được, trong đầu suy nghĩ hỗn loạn đuổi được, cứ nửa tỉnh nửa mơ như vậy đến sau nửa đêm, còn lấy di động đầu giường, mở ra xem.

      cuộc gọi nhỡ từ số lạ, biết có phải là số riêng của Giản Ngộ Châu ? Lục Phồn lưu lại số điện thoại này, để tránh bị người khác phát , có lưu tên, mà ghi chú “Nam Tử Trực.”

      … Biết đâu sau này lại liên lạc gì đó, lưu lại cũng có việc gì.

      Nhìn chằm chằm các con số kia cách ngây ngốc, Lục Phồn cảm thấy mắt có chút đau, dụi dụi mắt nhàm chán lướt blog.

      Blog lên hàng loạt bài mới của những người kết bạn với nhau, Lục Phồn hờ hững lướt lướt qua, lúc nào cũng có thể nhìn thấy những bình luận rất hài hước. Xem đến nửa giờ, có chút mệt mỏi, muốn tắt blog ngủ, đột nhiên phát di động thông tin liên lạc của người blog.

      Mọi người bình thường đều che giấu chức năng này, đều nghĩ sinh hoạt cá nhân của mình phải bí mật, công khai hoặc liên lạc với người quen biết. Lục Phồn cảm thấy hứng thú với người này, liền đồng ý.

      Chuyển Chuyên bằng ăn bữa cơm, người liên lạc: Nam Tử Trực.

      … Lục Phồn nhắm mắt lại, mở mắt ra, vẫn là hàng chữ này.

      ràng từng chữ đều biết, nhưng sao lại cảm thấy xa lạ như thế này?

      Mỗi tuần Giản Ngộ Châu đều thăm dò, tìm antifan là ! Wtf? Lục Phồn cảm thấy sắp bị phát điên khi những gì xuất trước mắt gây choáng váng.

      nhớ tiểu Trương từng qua với , Giản Ngộ Châu thường xem video trang web trực tiếp, lúc đó thể nào đoán được, xem tiết mục của nha!!!

      Tư duy đổi qua đổi lại, Lục Phồn trấn tĩnh, nhưng mà vừa nghĩ đến Giản Ngộ Châu dùng tiểu bí danh mạng dùng hết sức lực soi mói thông tin của … Trời ơi, trèo cao có thể ngã đau hay ! Hơn nữa cũng muốn là cái đuôi antifan của !

      Lục Phồn mở, phát lịch sử blog của chỉ có rải rác hai mươi mấy tin, đều là những tin mới.

      Trước kia biết, tại biết thân phận của , mới thấy hình ảnh người đàn ông mẫu mực rất giống nha…

      Nhưng vừa nhìn số tin quan tâm của … Trong lòng Lục Phồn có chút phức tạp.

      như thế nào đây, bị Giản Ngộ Châu ở trong tối châm chọc, cảm giác có điểm lạ… tính là chán ghét, cảm thấy có chút xấu hổ…

      Phát ra chân tướng việc này, Lục Phồn vừa mới buồn ngủ liền tỉnh táo, mở từng bình luận của Giản Ngộ Châu, càng xem càng thấy tâm cơ sâu lường được, đều là diễn, nhưng đem nhân vật antifan diễn đến hoàn mỹ. Hơn nữa tính cách đối lập rất lớn, phải là tinh thần phân liệt chứ!

      Đến khi thấy được bình luận gần đây nhất, trả lời - - Em đâu vậy tôi đợi em.

      Tim đập nhanh nửa nhịp. Trước kia xem, chỉ cười tiếng rồi bỏ qua, thầm nghĩ người này đúng là cố chấp, nhưng tại, những lời thế này, đều có chút ý tứ hàm xúc bên trong. Điều này làm cho Lục Phồn nhịn được mơ tưởng viển vông, trong đầu lên phỏng đoán hoang đường, cuối cùng bị loại bỏ.

      Lắc lắc đầu, tắt điện thoại di động, xem lại.

      Mọi thanh đều yên tĩnh, nghe thấy tiếng tim đập ở bên tai.

      Thình thịch thình thịch, tiếng lại tiếng, mạnh mẽ mà dồn dập.

      ***

      Sau hai ngày, Giản Ngộ Châu có xuất , hai bữa ăn buổi trưa buổi tối tiểu Trương đều đến lấy. Lục Phồn mấy lần muốn hỏi, lại biết nên hỏi cái gì, tiểu Trương giống như hiểu ý , cười hì hì Giản Ngộ Châu mấy ngày nay đều bận quay phim, cơ bản đều diễn vào ban đêm, tìm được đồ ăn có sẵn. Lục Phồn có chút lúng túng, cho rằng tâm tư giấu bị nhìn thấu, khó tránh khỏi có chút lngại ngần, may mà tiểu Trương đầu óc nhanh nhạy, mượn chuyện này để hỏi, nếu biết trả lời như thế nào.

      Nháy mắt đến ngày tổ kịch đến Đại Thanh Cốc quay phim, tiểu Trương sáng sớm liền đến đợi dưới nhà Lục Phồn. Lục Phồn chui vào trong xe, nhìn thấy Giản Ngộ Châu nhắm mắt, nghiêng người ở ghế sau ngủ mơ màng, khẽ nín thở, thở nhàng.

      Trần Tiêu ngồi ở vị trí cạnh ghế lái, xoay đầu lại, nhìn bộ dáng Lục Phồn rón rén, nhịn được cười cười: “ sao, ầm ĩ cậu ấy cũng tỉnh. Tối hôm qua đóng máy, đạo diễn mời mọi người uống bia, cậu ấy cũng uống mấy chén. Cậu ấy tửu lượng cực kém, ngửi thấy mùi rượu mặt đỏ, trước kia đều có đụng vào, mấy ngày nay khả năng tâm tình tốt, tối hôm qua đột nhiên lấy rượu giải sầu, ngăn cản được, liền mê man đến bây giờ, lúc mang cậu ấy lên xe đều đánh thức cậu ấy.”

      Lục Phồn có chút ngạc nhiên, dù sao thời đại nay uống chút rượu say có mấy người. Lại hết sức tò mò sau khi uống rượu say Giản Ngộ Châu có dạng gì, vì vậy nghiêng đầu liên tiếp, liếc .

      Kỳ tại với bình thường khác biệt mấy, cho dù là ngồi ngủ, hai cánh tay vòng quanh ngực, tư thế ngồi nghiêm trang. Chỉ là mặt so với bình thường hơi hồng chút, bởi vì màu da trắng nõn giống tiểu bạch kiểm, nên ửng đỏ ràng, nhưng ở mặt , tổng thể có chút rung động.

      Trong lòng Lục Phồn cảm thấy ngứa ngáy, muốn đem bộ dạng Giản Ngộ Châu chụp lại, lát sau, nhịn được động thủ, nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp .

      Kết quả thanh chụp làm kinh động hai người ngồi phía trước, hai người đồng loạt quay đầu lại xem. Vẻ mặt Lục Phồn chán nản cầm lấy di động, quên tắt tiếng!

      Trần Tiêu đoán được hành động của , cười cười: “Để mình xem được đừng tiết lộ ra ngoài.”

      Tiểu Trương cũng cười hắc hắc: ”Đừng , Giản say rượu, so với bình thường yếu đuối hơn, chụp bức ảnh là đúng.”

      Trần Tiêu cười ha ha: “Đúng đấy, nhưng lại có tật xấu, bình thường đàng hoàng, lúc uống rượu say liền thích ôm gấu bông ngủ, giống em bé.”

      Lục Phồn: “…”

      Trong đầu còn chưa kịp phác họa cảnh tượng kia, đột nhiên, cỗ hơi thở nóng rực nhích tới gần mặt , giây sau, cánh tay liền bị người ta gắt gao ôm lấy.

      Lục Phồn cả người cứng ngắc.

      Giản Ngộ Châu giống như ôm cánh tay thoải mái, hai tay vòng qua vòng lại, sít sao ôm lấy eo , cằm còn đặt lên vai .

      Tay nhiệt độ rất cao, áp vào áo sơmi mỏng, làn da của có thể cảm nhận được ấm áp kia. Lông tơ toàn thân đều dựng đứng lên, vô ý thức đẩy bả vai phen, Giản Ngộ Châu nhíu chặt mi, ôm càng chặt.

      Lục Phồn được tự nhiên, cảm giác tê dại toàn thân từ dây thần kinh tiến vào đại não, chân tay biết làm thế nào.

      tại cần suy nghĩ Giản Ngộ Châu ôm gấu bông như thế nào, tại chính là thế thân của gấu bông!!!

      Thông qua kính chiếu hậu, Trần Tiêu và tiểu Trương đều nhìn thấy màn này, nhịn được cười ra tiếng.

      Giản Ngộ Châu nghe được tiếng ồn ào, có chút vui chậc tiếng, yên ổn lắc lắc đầu.

      Lục Phồn cứng ngắc giơ tay lên, vỗ vỗ đầu , nằm im.

      “…”

      Chẳng lẽ đây chính là mong được ôm cấp có ôm ấp trong truyền thuyết … sao.
      Phong nguyet, hauyen2803, HoanHoan25 others thích bài này.

    5. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Dễ thương quá trời quơi...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :