1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mỹ Thực Mua Đứt Mỹ Nam - Thời Nhĩ (Full 50C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 17
      Editor + Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày
      chưa dứt lời thấy Giản Ngộ Châu đứng dậy trong dáng vẻ lảo đảo vội vàng bay thẳng vào toilet khiến cho Lục Phồn nhịn được bật cười.

      Nước tăng lực thảo dược Xà Thảo có biệt danh nước tăng lực thánh dược rất có hiệu quả đối với dạ dày bị đầy hơi trong những lúc trời nắng nóng nhưng nó dần dần bị mọi người biết đến phãi do công dụng mà là do hương vị của nó.... uống hớp có thể bay lên trời, nhưng mấu chốt là có ai qua được ngưỡng đầu tiên.

      internet lan truyền rất rộng về mùi vị loại nước này, vài người bạn mạng dùng thử, họ mô tả nó rất chân thực mùi vị của nó giống như "mùi ngai ngái của nước tiểu" khiến cho Lục Phồn rất tò mò muốn thử qua nhưng lại đủ can đảm, hôm nay nhìn thấy phản ứng của Giản Ngộ Châu rút ra quyết định nên thử nó.

      Trong toilet vang lên tiếng đánh răng làm Lục Phồn nghẹn cười, nhớ lại sắc mặt của Giản Ngộ Châu trong nháy mắt thay đổi khiến trong lòng cảm thán, hổ danh nước thánh nghe đến tên làm người ta sợ đến mất mật nước hèn chi chỉ mất nửa giây làm Giản Vũ Trực biến nét mặt nghiêm túc thường ngày, đúng là danh bất hư truyền.

      Thời gian trôi qua ba phút mà Giản Ngộ Châu còn chưa ra khỏi toilet khiến cho Lục Phồn nghĩ có phải chăng mình đưa vào vực thẳm... nên trong lòng sinh ra tia áy náy do dự trong giây lát rồi đứng lên vào toilet: "Giản Ngộ Châu? còn sống ?... ổn vậy?"

      gõ cửa phòng mấy cái cửa bật ra

      Giản Ngộ Châu bước ra tay còn cầm lấy cái khăn tắm lau khuôn mặt còn dính nước: "... sao."

      "Rất khó uống?"

      "... Tốt mà."

      ... mặt mỗi lỗ chân lông điều viết bốn chữ "Ta bất ổn" tốt gì chứ, đúng là đồ sĩ diện!

      Khoé miệng Lục Phồn mím lại muốn phải phì cười: "Khụ, mặc dù hương vị rất là kỳ quái... Nhưng nó lại rất tốt cho dạ dày, có rất nhiều người được nó cứu mạng đó. Nghe là càng uống càng thích, sau này nếu quen hương vị rồi chỉ thích mõi nước này thôi, dù gì cũng mua rồi, hơn nữa cũng cảm thấy nó khó uống lắm...nên uống cho xong hết !” (chị này ít ác quá)

      Giản Ngộ Châu: "..." ở chổ nào ghi ba chữ nước cứu mạng? ràng là thứ nước giết người...

      Lục Phồn bước đến bàn cơm mở túi giấy để bàn đếm: "Tổng cộng có 15 lon, hai ngày lon kết hợp với đồ ăn, trong thời gian ngắn bệnh đau bao tử tái phát, nhưng về sau phải chú ý cẩn thận đến ăn uống. cậu bệnh bao tử trong thời gian ngắn hẳn là phạm, bất quá về sau cũng phải chú ý ẩm thực a."

      mặt Giản Ngộ Châu tỏ ra trạng thái gì chỉ thầm quan sát thái độ Lục Phồn đangra61t là nghiêm túc trong việc bắt buộc phải sử dụng cho hết thứ nước mua đó, trong lúc này biết phải đưa ra lí do gì để trốn tránh uống cái thứ nước giết người ấy.

      Hai ngày lon...Phải làm sao đây, ngụm còn uống được.

      Hic... chỉ cần nhớ lại hương vị vừa nuốt vào, cảm thấy cần cứu chữa gì hết chỉ cần uống thứ đó là bất tỉnh rồi...

      Cho đến khi Lục Phồn rời , thần trí của Giản Ngộ Châu vẫn còn cảm giác hoảng hốt, cứ như ở tận cùng của thế giới... ngồi im ghế thời gian rất lâu mới vỗ vỗ vào đầu cho tỉnh táo sau đó đẩy lon nước còn lại nữa sang bên quan tâm.

      Ngay lúc này đột nhiên linh quang xuất cầm hai lon nước mở cửa phòng ra nhìn thấy hai hộ vệ canh gác ở trước cửa bèn hỏi.

      Giản Ngộ Châu lơ đễnh hỏi: "Mệt ? ăn cơm tối chưa?"

      "Rồi a."

      "Uống chút nước giải khát nhé, đứng canh như vậy có chút mệt mỏi đó." ( ít có ác quá =D )

      Hai hộ vệ vội vàng nhận lấy hai lon nước trong lòng đầy cảm thán, Giản Ngộ Châu như vậy mà quan tâm tới nhân viên.

      Giản Ngộ Châu chờ xem bọn họ mở lon nước ra rồi mới đóng cửa phòng lại tiếng “cụp”, cánh cửa vừa đóng lại nghe bên ngoài vang lên hai tiếng thanh trầm bổng "Ta chửi con mẹ nó chứ! ! ! !"

      Giản Ngộ Châu thở dài.

      Vất vả cho em rồi, từ trong lòng Giản Trực tôi rất cảm kích.

      ***

      Vài ngày sau đó, Lục Phồn cứ như cũ mỗi ngày đều đúng giờ mang cơm đến studio, mỗi lần đều vào phòng nghỉ của Giản Ngộ Châu kiểm tra xem nước tăng lực thảo dược Xà Thảo thấy cứ vơi dần, , nghĩ thầm lẽ uống ? Chẳng lẽ uống riết thành nghiền? Thần tiên nha.

      Nhưng mà biết là.....

      Giản Ngộ Châu đem dụng cụ bó tóc tháo xuống nhét kệ đựng đồ trang điểm chuyên dụng, tay tháo nút áo y phục cổ trang, vội vàng vừa vừa hỏi hỏi tiểu Trương: "Mấy giờ rồi?"

      Tiểu Trương chạy theo sau trả: "Ơ, tầm 11h50, còn 7 phút nữa là Lục Phồn đến đây."

      "Nhanh lên."

      Trong lòng tiểu Trương ngừng kêu khổ, trai ah chân em có dài, nhanh cứ như muốn bay vậy!

      Trở về phòng nghỉ Giản Ngộ Châu chưa kịp thay trang phục đến bên bàn đếm số lon thảo dược vẫn hao hụt lon vì vậy hỏ:, "- - tiểu Trần đâu? phải là uống lon sao?"

      "Tiểu Trần hôm nay thân thể thoải mái, chưa có tới studio."

      "Tiểu Vương đâu?"

      "Hơ... tiểu Vương bảo nhà có việc nên hôm nay cũng có tới."

      "Kia..."

      " Giản, hôm nay cả hai hộ vệ đều xin nghỉ."

      Giản Ngộ Châu: "..."

      tiểu Trương nước mắt trong lòng chảy ròng ròng nhìn đồ uống tay : "Nếu tất cả mọi người muốn uống, vậy hôm nay đem đổ ?"

      " thể lãng phí."

      Ngay lúc này cửa phòng bật ra, Trần Tiêu cùng Lục Phồn bước vào.

      Vừa nhìn thấy Lục Phồn sắc mặt Giản Ngộ Châu lập tức cứng ngắt, trong tay còn cầm lon nước thảo dược mà "... Sao hôm nay tới sớm."

      "Hả, hôm nay đường đông lắm nên đến nhanh chút."

      Trần Tiêu : "Vừa gặp Lục Phồn bên ngoài nên cùng vào luôn, tiểu Trương cặp lồng đựng cơm đâu?"

      Tiểu Trương vội vàng : "Để ta ra ngoài lấy."

      Tiểu Trương chạy ra ngoài, trong phòng giờ chỉ còn ba người Giản Ngộ Châu, Lục Phồn, Trần Tiêu.

      Trần Tiêu thoải mái đến sofa ngồi xuống "Hai người đứng đấy làm gì, ngồi , Lục Phồn nè hôm nay có làm món khoai lang chiên xù giống hôm trước ? Hôm trước tôi chỉ được ăn ít, rất thèm món đó nha." xong, liếc về mắt Giản Ngộ Châu tiếp: "Nếu phải là người nào đó khư khư ôm hộp giữ nhiệt ăn mình, khiến cho tôi nhớ mãi đến bây giờ."

      Lục Phồn cười cười, "Hôm nay có khaoi lang chiên xù nhưng có món súp giấm táo hầm bí đỏ, có muốn thử ?"

      "Có thể có thể."

      Trần Tiêu mới vừa đưa tay đón hộp giữ nhiệt Giản Ngộ Châu liền tay mắt lanh lẹ giành lấy, tay còn lại giữ lấy tay Trần Tiêu vươn ra nhíu mày : "Có thể cái gì? Đây là phần 1 ngưới ăn, nấu cậu đói đợi chút tiểu Trương đem cơm về rồi ăn , đừng lãng phí."

      Trần Tiêu: "..."

      Lục Phồn nhịn được cười lên, nhìn hai người này ở chung với nhau giống như người đại diện và đại minh tinh, vừa giống như trong thời khắc nào đó là đối chọi nhau nhưng tổn hại nhau mà bảo vệ nhau.

      Trong lúc này chú ý tới lon thảo dược tay Giản Ngộ Châu bèn hỏi: "Mấy ngày nay đều uống nó chứ?"

      Giản Ngộ Châu bản thân là diễn viên chuyên nghiệp nên chột dạ mà trả lời "Uhm, tập thành thói quen, uống cũng khá tốt."

      Trần Tiêu xuy tiếng, bắt chéo chân, thầm nghĩ, hơ hơ hơ cậu tiếp tục giả vờ .

      Chỉ vì có lần Lục Phồn ngầm vụng trộm với là Giản Ngộ Châu rất tốt, cư xử khéo léo, và có khuyên Giản Ngộ Châu nên uống thứ nước thảo dược đó, cũng nghe theo lời khuyên mà uống. Giản Ngộ Châu sau khi nghe được điều này vì bảo vệ ấn tượng tốt đẹp trong lòng của này mà biết xấu hổ dùng biện pháp bắt người bên cạnh uống thứ nước này, giống như giết người vậy. Trần Tiêu cũng là muốn quỳ lạy với .

      Lục Phồn có chút ít ngạc nhiên, "?"

      Giản Ngộ Châu gật đầu, "Uhm." dừng chút đưa lon nước trước mắt Lục Phồn "Nếu thử chút ?"

      Lục Phồn vội vàng khoát tay, "Tôi đâu có sao đâu mà uống, nếu thích uống .Tôi nìn thấy uống cũng rất nhanh, tối hôm qua tôi nhìn thấy toà nàh X có bán nó, chỉ có hai tăm hộp, nên mua.”

      Giản Ngộ Châu: "..."

      Trần Tiêu: "..."

      Ba giây sau Trần Tiêu nhịn được nằm sãi bàn cười to, cười đến nước mắt muốn chảy ràn rụa.

      Giản Vũ Trực, ha ha ha ha cậu cũng có ngày hôm nay! ! !

      Giản Ngộ Châu sắc mặt cứng ngắc cũng phải mất nửa ngày mới thốt được câu "... Cám ơn, tôi rất thích."

      "Cơm tôi cũng mang đến rồi, quấy rầy các nữa."

      Lục Phồn câu tạm biệt quay người ra cửa, Giản Ngộ Châu đột nhiên nhớ tới điều gì đó nên gọi quay lại.

      Lục Phồn xoay người hỏi: "Có chuyện gì ?"

      Giản Ngộ Châu ôm hộp giữ nhiệt đến góc, cầm lấy túi giấy đưa cho Lục Phồn, sắc mặt có chút mất tự nhiên , "Đền cho nè."

      "Đền?"

      Lục Phồn mở túi ra nhìn, bên trong là hộp đựng giày, nhìn sơ có thể nhận ra đây là hàng hiệu.

      Giản Ngộ Châu giải thích "Lần trước cẩn thận đem giày của bẻ gãy."

      Lục Phồn hiểu nên có ngượng ngùng nhận lấy : "Cám ơn, tôi nhận."

      Lúc này tiểu Trương từ bên ngoài vào miệng lẩm bẩm: "Lại là cải trắng, lại là cà rốt, đoàn làm phim cứ coi đây nuôi heo à..."

      "Tiểu Trương, " Giản Ngộ Châu gọi hắnlai5 bảo: "Cậu đưa Lục Phồn về nhà."

      Tiểu Trương bước ra khỏi cơn bực tức: "Hả? Nhưng tôi còn chưa ăn cơm?"

      "Thức ăn cho heo mà, ăn đâu có sao, đường về ở bên ngoài mua thức ăn, ăn xong Giản Ngộ Châu cầm lấy ví tiền của Trần Tiêu lấy ra tờ hai trăm tệ đưa tiểu Trương : "Tôi mời khách."

      Tiểu Trương: "..."

      Trần Tiêu: excuse me?

      Đúng lúc đó Lục Phồn : "tiểu Trương tôi cũng chưa có ăn, chúng ta cùng Clay Pot ở bên ngoài studio ăn món gì ngon nhé?"

      Tay Tiểu Trương siết chặt 200 tệ mặt mày rực rỡ : "Tốt, thôi."

      Giản Ngộ Châu: "..."

      Ánh mắt của Trần Tiêu nhìn từ Giản Ngộ Châu chuyển qua Lục Phồn trong lúc liếc qua đó chậc lưỡi cái.

      cảm giác khí bốc lên mùi thối nhưng đây đâu phải là lỗi của .

      Qua mấy giây, mới nhận ra: Ôi... phải ta ở laị đây là ăn thức ăn cho heo sao? thể chấp nhận được.

      Tiểu Trương và Lục Phồn rời , Giản Ngộ Châu đến ghế sofa mặt có chút ít trầm lặng,Trần Tiêu nhàng liếc cái, "Như thế nào, muốn Clay Pot ăn sao? Được a, tôi ở lại đây mình rất tốt, dù sao thể giữ tâm người đàn ông nào ở đây được rồi - - "

      Giản Ngộ Châu mở nắp hộp giữ nhiệt ra, lười biếng liếc qua cái rồi : "Đừng có mà ăn lung tung."

      "Con mẹ nó lão Giản, cậu còn thừa nhận hả?"

      Trần Tiêu mở ra cặp lồng đựng cơm xới qua xới lại phần cơm trong hộp hàm hàm hồ hồ : " ra cậu đối Lục Phồn có cảm tình tôi hiểu được, từ trước tới giờ cậu chưa từng thương ai cũng như sờ hay nắm tay của con , cậu là xử nam chân chính, cho nên việc phát sinh tình cảm trong quá trình va chạm hàng ngày đều có thể chấp nhận, tôi cũng đâu có hay khuyên gì cậu vì chính mình mà kiềm nén, muốn theo đuổi người ta cứ theo đuổi , cho dù được chúng tôi giúp cậu, đời này phụ nữ tốt cũng hiếm gặp, Lục Phồn được có thể theo đuổi người con khác, tình nha, là độc dược đó, đừng có như vậy mà loạn thôi”

      Giản Ngộ Châu tay nắm đũa có chút dừng lại.

      Rất nhanh, thần sắc trở lại như cũ gắp miếng gà rang muối bỏ vào trong miệng, nuốt xuống sau mới thong thả : " nắm chắc được việc tôi làm, hơn nữa..."

      "Hơn nữa cái gì?"

      Hơn nữa tôi chỉ có cuộc đời, thể giao phó bậy bạ được, phải tìm người thương mình lòng.


      HoanHoan, Phong nguyet, hauyen280326 others thích bài này.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 18
      Editor + Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày

      Hôm nay là thứ sáu, theo đúng như hợp đồng thoả thuận là Lục Phồn và LX kết thúc hợp đồng, nhưng vì thông tin này được truyền ra bên ngoài bởi vì công ty tìm người thay thế phụ trách chuyên mục này, cho nên với Trần Tiêu xin nghỉ sớm chiều hôm nay đến khách sạn nấu ăn được, Trần Tiêu thoải mái chấp thuận, còn cười hì hì tiền lương cho đầy đủ bởi Giản Vũ Trực ki bo gì chút tiền kia.

      Lục Phồn dở khóc dở cười.

      5h chiều đến công ty, cửa thang máy vừa mở ra chạm mặt Trần Dịch, vì vậy cười lên tiếng chào "Ăn cơm tối chưa?"

      Trần Dịch quanh co ừ tiếng, ánh mắt dao động đến bên cạnh, Lục Phồn thuận theo nhìn sang thấy đứng bên cạnh hắng là người con có khuôn mặt xinh đẹp, có nụ cười rất nhàng nên hỏi: "Bạn hả?"

      Trần Dịch chưa kịp trả lời, nữ nhân kia hướng về Lục Phồn đưa tay ra, bàn tay nhắn xinh xắn tay thon dài trắng nõn non mịn, mười ngón tay sơn màu hồng phấn có đính khảm những hạt đá như kim cương đến chói mắt, đầu khẽ lệch nghiêng chút, cười mà như : "Chào , tôi là Lý Tiểu Phỉ đến để nhận công tác thay vị trí của ."

      Lục Phồn liếc nhìn về Trần Dịch có sắc mặt thoáng chút ít lúng túng, chợt hiểu nên cũng khách khí cùng Lý Tiểu Phỉ nắm tay "Chào ."

      Trần Dịch ho tiếng rồi với Lý Tiểu Phỉ: "Bây giờ còn sớm, chi tiết công việc như thế nào để sau khi ăn cơm về chúng ta bàn luận."

      Lý Tiểu Phỉ cười đến có vài phần nhu thuận ngọt ngào: "Oki."

      Ba người trong thang máy đến lầu bước ra, mỗi người hường , Lục Phồn mắt nhìn bóng lưng Lý Tiểu Phỉ liền hỏi Trần Dịch, "Quản lý tìm được người?"

      Trần Dịch nhún vai, "Dùng tiền mà tiến vào, ban đầu là có ý định để cho chuyên đề vắng bóng thời gian để công chúng trông ngóng, kết quả vừa ấy có sẵn thế mà nhảy vào. Trở về chuyện của , sao đột nhiên từ chức? Đâu có nghe vấn đề đó bao giờ đâu?

      " có suy nghĩ rất lâu rồi, nhưng vì có quyết định nênkho6ng có với , lần này tôi đột ngột như thế, vất vả cho thời gian rồi”

      Trần Dịch thở dài: "Tôi sao cả, chỉ là làm thay thời gian, chỉ sợ là người hâm mộ chấp nhận mà thôi. Thôi bàn chuyện này nữa, chúng ta mau đến tiệm ăn nhé?"

      "Được."

      Sau khi gọi món xong hai người ngồi xuống, Trần Dịch dường như có vẻ rất là đói nên ăn ngốn ngấu: "Kể nghe, quản lý càng lúc càng có nhân tính, mới sáng sớm gọi giật ngược ta đến công ty, tưởng đâu xảy ra chuyện đại gì, ai dè kết quả là để ta cùng Lý Tiểu Phỉ chuyện, ta nhìn là biết có kinh nghiệm gì rồi, tôi phải cho ta biết cách của lúc làm trực tiếp lên sóng là như thế nào, rất nhiều lần giản giải, miệng tay làm, kết quả cuối cùng ra gì cả, mệt chết tôi, đói chết tôi."

      "Người mới nên như vậy, rồi từ từ hoàn thiện, về sau ấy cùng hợp tác nên chịu khó kiên nhẫn chút."

      "Tôi cũng chính vì nghĩ đến điều này nên mới giảng giải cho ta, chứ chừng giết ta rồi, thiệt bực bội” Trần Dịch lắc đầu chậc tiếng: "Mà nghĩ cũng thiệt đáng thương cho ta, hôm nay mời bạn bè đế xem chương trình quay trực tiếp lần đầu tiên để tỏ ra mình tài giỏi thế mà để cho gà bay chó sủa khắp nơi loạn lên, xấu hổ gì bằng."

      Lục Phồn nghiêm nghị, "Tôi thấy ấy tuổi cũng cò , có thể giúp đỡ đừng để bị lôi cuốn vào hệ thống đấu đá trong công việc, tốt."

      Làm chương trình thực tế nhìn như thể là thoải mái nhưng thực lại là gánh chịu nhiều nguy hiểm nhất, đặt biệt là những chương trình có tính chất đặc thù riêng, tất cả các thao tác hay hành động gì đều được thể ngay trước mắt công chúng, vạn nhất xảy ra chuyện gì cứu chữa kịp. Chương trình thực tế từ trước đến nay bầu khí chưa bao giờ là tốt bời luôn luôn bị nhìn chằm chằm săm soi, bị ra đem ra ngoài để thoá mạ lăng nhục cũng xảy ra ít.

      "Nặng tôi đương nhiên hiểu" Trần Dịch dừng chút, "Àh mà tôi chưa có hỏi , nghỉ làm ở bên này làm ở nơi nào? Vẫn là công việc truyền thông như bên này đó chứ?"

      "Uhm, tôi qua Vạn Hoa TV làm, phụ trách chuyên mục như bên này, là mỹ thực hàng đầu."

      Trần Dịch oa oa tiếng: "Vạn Hoa sao, là tốt nha, sau này nghiệp có tiến triển rất cao!"

      Lục Phồn bị chọc cười: " lo mà ăn , vừa ăn vừa cười như thế này biết bao giờ kiếm được bạn ."

      Trần Dịch cười hắc hắc: "Lại quay về đề tài muôn thuở."

      " phải là nguyên nhân sao?"

      "Nguyên nhân là ta chê tôi nghèo, đúng lúc đó có người bốn năm mươi tuổi giàu có muốn cưới nên ta chạy theo?

      Lục Phồn thở dài: "Mặc dù tôi đồng ý hành động của ấy, nhưng là thích cách ấy dám thẳng sống đúng tính cách của mình."

      "..."

      "Có muốn chị em chúng tôi giúp hả giận ? Trực tiếp bắt lão bà cho vào bao tải hai lời đánh trận tan nát rồi đem quăng trả lại cho lão già kia?

      Trần Dịch vừa nghe, hết giận cười to, cười xong liền khoát tay , "Được rồi được rồi, tôi chỉ là công dân bé tuân thủ pháp luật dám làm."

      Lục Phồn nâng cằm lên, đầu ngón tay điểm điểm lên bàn, "Tôi tin tưởng ngày nào đó phát ra, mình độc thân là muôn năm bởi có ai chê nghèo, chê mua nổi cái xe oto."

      "Đừng với tôi là có hứng tìm đàn ông tốt chứ, lẽ còn nghèo?" Trần Dịch bĩu môi, " nha Lục Phồn, trong công ty có ba bốn người theo đuổi , sao chịu suy nghĩ để ý lấy người?"

      Lục Phồn trừng mắt nhìn : “Đủ rồi, cùng em trai tôi sao giống nhau vậy, suốt ngày đem cái đề tài này bên tai, tôi sống mình như thế nào, đó là tôi thích”

      Trần Dịch vô cùng đau đớn, "Tôi chỉ cảm thấy đáng tiếc cho , tại sao lại muốn mình! Biết bao nhiêu đàn ông tốt vây quanh, so với đàn ông ở bên ngoài tổng thể cũng rất tốt mà?"

      Lục Phồn cười mắng, "Thôi , lí do gì mà tôi phải để ý chứ."

      Trần Dịch thở dài rồi đột nhiên nhớ tới điều gì, ánh mắt sáng lên, "Này này, tại sao tôi quên nhỉ, tôi có người em khá thân làm ở Vạn Hoa TV, dáng dấp là soái ca đấy, năng lực rất cường, để tôi giới thiệu cho hai người biết nhau nha!"

      "Đừng, tôi thích giới thiệu quen biết, như thế rất khó xử."

      "Xem ảnh trước , nếu hợp mắt gặp, dù gì cùng công tác chỗ mà, cò cơ hội về sau tiếp xúc nhiều hơn."

      Trần Dịch lấy điện thoại di động ra lật tới nửa ngày tìm được tấm hình đưa ra trước mắt Lục Phồn và : "Tôi cùng ta là bạn học thời trung học, nhân phẩm bảo đảm tốt, tuyệt đối giới thiệu cho loại đàn ông cà chớn phong tình đâu. xem , tướng mạo cùng mắt, mũi, miệng rất có nét, thời đại học là hotboy đứng trang bìa ba năm liền, có vô số các em xinh tươi mê mẩn”

      Lục Phồn thể chối từ thịnh tình nên cúi đầu xuống nhìn ảnh chụp, trong tấm ảnh là hình ảnh người đàn ông có ngũ quan đoan chính khí chất thong dong thoải mái, nhìn ra đây là người đàn ông ưu tú.

      Nhưng là thích Xuyên Xuyên nên tất cả đàn ông nào cũng vào tâm trí được _ :)3ゝ∠ )_

      " giới thiệu nên tôi khẳng định là tin tưởng nhưng chuyện như thế để ngẫu nhiên , sau này hãy tính."

      Trần Dịch có chút tiếc nuối, "Vậy được." dừng lại chút, "Tôi rất tò mò sau này bạn trai của như thế nào."

      Lục Phồn khẽ cười cười trong đầu như mơ hồ xuất thần ra hình dáng nhưng lại rất ràng.

      Nếu như nhất định phải tìm bạn trai, người kia cơ bản cũng phải giống như Xuyên Xuyên chứ? Sạch thanh thanh tú tú .

      ***

      Sau khi cùng Trần Dịch ăn cơm xong Lục Phồn trở về nhà, nếu công ty tìm được người tiếp quản cũng khôngca62n thiết lưu lại làm gì nữa.

      Vừa về tới nhà nhìn thấy Lục Thời nâng chén mì tôm, gác chân ngồi sofa xem ti vi. Lục Thời vừa nghiêng đầu thấy , cái cằm đều muốn rơi xuống: "Chị? Hôm nay ở công ty chuẩn bị quay hình trực tiếp?"

      "Chị nghỉ việc rồi." Lục Phồn cởi áo khoác treo lên kệ "Lại ăn mì tôm, em biết tự nấu ăn sao?"

      Lục Thời có chút ít khiếp sợ, nghĩ ra lí do gì mà qua tuần lễ chị liền xin nghỉ "... Chị, có phải chị bị cấp gây sức ép hay bị quấy rầy?"

      Lục Phồn chụp đầu , "Ăn cẩn thận."

      Lục Thời phẫn nộ im miệng .

      Khoảng chừng nữa giờ sau chuông cửa vang lên, Lục Phồn vừa mở cửa ra nhìn thấy Ngụy Gia Ngữ trong trạng thái dựa tường với khuôn mặt khổ sở rên rỉ : "Chị tiểu Phồn, chị còn cơm tối cho đứa trẻ lang thang đáng thương này ăn ?"

      Lục Phồn bật cười, "Vào ."

      Ngụy Gia Ngữ mặt mày rạng rỡ chạy ào vào trong, đảo mắt liền cùng Lục Thời đùa giỡn đánh nhau loạn xạ .

      Hai đứa này lớn đến hai mươi mấty tuồi mà mỗi khi gặp nhau là cứ như học sinh tiểu học, loạn cả lên nhưng Lục Phồn rất thích bầu khí như thế, bình thường với gian phòng to như vậy chỉ có mình cảm thấy chút đơn .

      "Rùa , hôm nay làm việc như thế nào mà về sớm thế?"

      "Ngày mai chúng tôi đổi đoàn làm phim, cùng (Thanh Thiên Bích) làm nữa, ban đầu cũng chỉ là phụ giúp thôi."

      "A, công việc các cậu khổ cực."

      Sau khi làm cho họ hai chén mì bột gạo, Lục Phồn leo lên ghế sofa chơi di động.

      Chương trình trực tiếp lúc này bắt đầu, do dự trong giây lát rồi mới vào blog, đúng như dự đoán của , hàng trăm tin nhắn từ người theo dõi dội vào liên tục như boom sắp nổ.

      Phiền Phiền xảy ra chuyện gì, sao chương trình lại thay người mới ( khóc lớn )

      Chắc là makeup phấn son cho đẹp để lên hình, tối nay nhất định tôi chợp mắt vì đẹp hơn mọi khi( mỉm cười )

      Phiền Phiền sao chưa có xuất ! ! Tôi chết đây, khi nào Phiền Phiền thương xuất tôi mới có thể sống lại_ :)3ゝ∠ )_

      F*ck hôm nay chương trình thực tế có vấn đề gì ah, cảm giác Tam cùng với em mới này có hấp dẫn, Phiền Phiền tôi rất nhớ cách cậu thẳng tay xử lý! ! ! !

      Bình luận hảy trực tiếp làm sập webpage này ( mỉm cười ) ( mỉm cười )

      Bình luận cứ nổi lên mảng dài cuối cùng che kín luôn khuôn mặt của em phụ trách chuyên mục (chủ động tạm biệt )

      Lục Phồn đăng nhập trực tiếp trang weblấy nick name khác để theo dõi, qủa công chúng tàn sát che kính hình ảnh trực tiếp cùng thanh bất mãn, câu bình luận lên nhiều nhất đoá “ Hô biến, Lục Phiền Phiền mau xuất !”

      Tình huống này so với Lục Phồn tưởng tượng nghiêm trọng hơn, hiển nhiên áp lực tâm lý rất lớn đến kia nên giọng run run, có biện pháp xử lí nào tốt hơn..

      Lục Phồn nhìn trước sau, tình hình như thế này phải biên tập nội dung để nhanh chóng phát lên blog.

      Vì lí do cá nhân nên với LX kết thúc hợp đồng cho nên hi vọng người hâm mộ vì lí do đó mà sinh ra có thành kiến với mới. Cuối cùng là chân thành cảm ơn những người hâm mộ luôn luôn khích lệ trong hơn năm qua.

      Lục Phồn dùng chính nick name của mình biên tập bản thảo dài gởi lên blog, lập tức người hâm mộ dừng spam lại, quay sang tâm blog của ào ào gào khóc thảm thiết mong ở lại.

      Lục Phồn đọc hết tất cả các bình luận, trong lòng hơi có chút chua xót, cùng người hâm mộ thường xuyên tâm tình với nhau lâu nên có tình cảm là thể nào .

      Lúc này Lục Thời bắt đầu kể chuyện lý thú ở sở nghiên cứu, Lục Phồn tắt điện thoại cùng ngồi ăn uống no đủ với hai người và hàn huyên lát.

      Cho tới tầm 10h Ngụy Gia Ngữ về nhà nghỉ ngơi, Lục Phồn quay lại trang web LX nhìn thấy cảnh thảm sát, chuyên mục trực tiếp vội vàng chật vật kết thúc, ngay lúc này điện thoại vang lên, ra là Trần Dịch gọi điện thoại tới, Lục Phồn vừa đứng lên vừa nghe máy, ở đó đầu kêu cha gọi mẹ, "Chị ơi, cha ơi, mẹ ơi, nãi nãi ơi, có thể trở về hay , mình tôi làm được!"

      "... Tôi kí hợp đồng với Vạn Hoa TV rồi. Vấn đề này chắc chỉ xảy ra ngày đầu thôi, chừng về sau tốt lên."

      "Lý Tiểu Phỉ hôm nay trước mặt quản lí cam đoan chắc chắn làm tốt hơn , kết quả như thế nào, ngay khi quay trực tiếp giây đầu tiên làm mất mặt, vừa mới khóc lóc bỏ về nhà rồi."

      "..."

      Lục Phồn cũng biết nên cái gì "Cái gì chứ, khi tôi bắt đầu làm cũng đâu có ai, cũng phải cố gắng để phát triển."

      Trần Dịch thở dài, "Chỉ hy vọng như thế ."

      Kết thúc cuộc chuyện, Lục Phồn mở blog ra nhìn thấy trong mục bình luận vẫn giống như cũ oán than ngập trời, kéo kéo thanh rượt để xem thấy bất ngờ nhìn dòng tin

      [Chuyển Chuyên thân thiện]: Muốn rời rời , miễn vui vẻ là được rồi.

      Vẫn giống như trước, bình luận của Chuyển Chuyên bị đẩy lên top. Dù nghe được giọng nhưng qua văn tự thể có thể hiểu đây phải có ý châm chọc, mục bình luận bắt đầu xoay chuyển phong ba bão táp.

      [Phiền Phiền rất tốt]: chỉ cầu mỗi tuần còn có thể post cái video cắt nối biên tập QAQ ( cậu)

      [Tôi là xấu nữ]: Chúng ta nên khóc lóc om sòm cứ làm như ấy ! ! Phiền Phiền ơi, đâu đâu vậy, tôi cùng tới nơi đó=3=

      [Đầu lệch nghiêng]: tôi cảm thấy Chuyển Chuyên cùng Phiền Phiền cũng có thể viết tiểu thuyết nhau rất cẩu huyết và ngược văn (móc mũi)

      Ha ha ha có sai, Phiền Phiền đừng có từ chối, Chuyển Chuyên được vote đứng đầu (doge)

      Phiền Phiền nếu muốn , Chuyển Chuyên theo tới nơi đối tốt với , chúng ta cùng Phiền Phiền đến chết (mỉm cười), đừng cho là chúng tôi biết về , chúng tôi biết chỉ chú ý người tên là Phiền Phiền (mỉm cười)

      Lục Phồn truy cập vào blog của Chuyển Chuyên, quả nhiên blog của chỉ có mình ở vị trí số .

      Lục Phồn ngộ ra, đến sâu đậm tự nhiên từ ghét mà ra sao...

      ý tưởng đột phát bình luận gởi đến Chuyển Chuyên: Ta làm truyền hình trực tiếp nữa, có thể về sau rất buồn bã (móc mũi)

      Mục bình luận rất nhanh liền xuất "23333" "Ha ha ha ha ha hắc" chết .

      [Chuyển Chuyên hồi phục cũng rất nhanh]: , tới chỗ nào tôi đến gây tới chỗ đó.

      Lục Phồn: ...

      Đây là, đây là người nhiều chấp nhất thể là ghét sao...

      Chuẩn bị ngủ Trần Tiêu gọi cho Lục Phồn hỏi: “Lục Phồn ngày mai đoàn làm phim Tống Thành lấy cảnh, cách nhà rất xa đấy! Cho nên cần đem cơm nha, tôi để cho Giản ăn cơm với đoàn làm phim."

      Sau đó kia bên cạnh truyền đến tiếng kêu đau đớn, Trần Tiêu lập tức cả giận , "Đạp tôi làm cái gì!"

      Lục Phồn dở khóc dở cười, “Được, tôi biết rồi."

      "Ờ, có việc gì nữa, ngủ sớm chút ."

      "Được, tạm biệt."

      Tống Thành... Lục Phồn vừa cầm điện thoại di động vừa lẩm bẩm đột nhiên nhớ đến chuyện tuần trước có hẹn với [Xuyên Xuyên ngôi sao lòng em] cuối tuần cùng tham quan phim trường nên vội vàng gửi tin nhắn xác nhận thời gian cùng địa điểm. Mặc dù đến studio mấy lần nhưng chỉ có mỗi ngày đầu tiên là nhìn thấy được Xuyên Xuyên, mấy lần sau chưa từng gặp qua, là người hâm mộ cũng phải cùng Xuyên Xuyên chào hỏi đôi câu chứ.

      Lục Phồn hưng phấn mà ở giường lăn lộn vài vòng sau đó vào mục hình ảnh trong điện thoại mà mở hình Xuyên Xuyên ra ngắm, toàn bộ đều là hình ảnh của ta chắc lưu giữ cũng tầm ba mươi mấy tấm, xem tới xem lui gần hết nửa giờ chui vào blog weibo nhìn chằm chằm vào hình ảnh khoai tây hầm cách thuỷ thịt bò, sau đó chui vào blog của xem có tin tức gì , nhưng là buồn tẻ vì chẳng có gì ngoài chút thông tin post từ tháng trước.

      Lục Phồn cũng ôm hy vọng thấy điều gì mới, lại phát giờ trước post status, chỉ có mấy chữ vô cùng đơn giản

      [Khoai tây hầm cách thủy thịt bò]: Mọi tùy duyên, cứ theo tiếng gọi trái tim, đừng quan tâm đến thế giới bên ngoài bàn tán (ái tâm)

      Lục Phồn mở to mắt nhìn, lập tức like.

      Xuyên Xuyên của tôi là người đàn ông có ý chí phấn đấu, nhất định là trong lúc quay phim hoặc là trong cuộc sống gặp nhiều khó khăn nhưng vẫn có ý chí vượt qua.

      trả lời: Tin tưởng có thể làm được!! (nắm quyền)

      Mà bên kia Giản Ngộ Châu thấy được việc này khoé môi khỏi giương cao. Biết là qua blog, Lục Phồn biết thân phận của nên lá gan cũng lớn hơn, gõ lại cành cạch cành cạch lại trả lời.

      [Khoai tây hầm cách thủy thịt bò]: đáng (ái tâm)

      Lục Phồn vốn cho rằng khoai tây đề phòng mình cố thủ muốn gần gũi, ngờ lại nhìn thấy tin nhắn trả lời lại có nội dung như vậy làm muốn rớt cằm há hốc mồm.

      Xuyên, Xuyên Xuyên lẽ có tình cảm? ! ! !

      cần nha! ! ! quỷ dị mà, Xuyên Xuyên của có phải vậy đây! !

      Lục Phồn rất hốt hoảng tắt blog, ngừng tự mình rửa não, Xuyên Xuyên vẫn còn là người độc thân quý tộc, có sai vẫn còn độc thân quý tộc...

      Tối nay ngủ được rồi! !

      Cùng lúc đó, ảnh đế có phong cách diễn khác là bạn của Ngộ Châu biết nhau qua lần làm việc chung là Thanh Kỳ nhảy vào bình luận.

      Những minh tinh cùng Giản Ngộ Châu thầm có giao tình tốt ít, ào ào bày tỏ hình ảnh con mắt mở to ngạc nhiên chớp chớp như muốn mù, hùa thành 1 trận cuồng phong chọc Giản Ngộ Châu, giữ lấy tra hỏi là người con nào có khả năng khiến nam nhân thối có tâm cứng vừa thẳng bắt đầu manh động.

      người em: Tôi lẽ là mắt chó bị mù! Đến cùng là ai! Có phải người trong giới showbit !

      người : Cậu khi nào thoát được đơn! Sao lại cho tôi biết! Bạn bè cùng hội cùng thuyền sao bỏ ! !

      người bạn: Vũ Trực khi nào cậu đưa "Con mèo " đến cho chúng ta ngắm nhìn để có được vui thú (móc mũi)

      người bạn minh tinh ngoại quốc: unbelievable! ! ! ! ! amazing! ! ! !

      Tiểu Trương: có phải Giản bị trộm số điện thoại ...

      Trần Tiêu: Mẹ chậm phát triển trí tuệ!

      Giản Ngộ Châu cao ngạo mực thèm đếm xỉa, gặp Lục Phồn lâu chưa khen, tâm tình rất kém cỏi.

      Nha... Loại này dè dặt thò ra cành ô-liu, kết quả bị người ta triệt để đếm xỉa đến cảm xúc... Người đàn ông có tâm mong manh như thuỷ tinh nhận lấy trăm loại thương hại.

      *************************

      Sáng sớm ngày hôm sau Lục Phồn tỉnh, nằm giường hồi lâu, cuối cùng thuyết phục chính mình tiếp nhận chuyện Xuyên Xuyên có người trong mộng.

      Làm người hâm mộ cuồng nhiệt giống như người mẹ con mình đương nhiên hy vọng bạn của phải là người con tốt nhất thế giới, như vậy mới có thể môn đăng hộ đối xứng đôi với nhưng cuối cùng chỉ cần thích là tốt rồi, tình của , hôn nhân của người hâm mộ có quyền gì can thiệp hay nhúng tay vào. chừng cũng bởi vì tình có được người bên cạnh đồng ý cùng ủng hộ, cho nên Xuyên Xuyên mới trải lòng vào blog, tự với mình nghe theo trái tim cần để ý người khác như thế nào...

      Trong lòng Lục Phồn có chút đau lòng kềm được, nghĩ lại thế giới này có thể tìm được người tâm đầu ý hợp phải dễ dàng gì, cảm thấy mừng thay cho .

      Ôi... Toàn bộ thế giới đương toàn là khổ sở, chỉ có ta duy trì độc thân là sung sướng nhất thôi ( mỉm cười ).

      Lục Phồn bước xuống giường rửa mặt thay quần áo sau bắt đầu làm điểm tâm.

      Lục Thời cũng bước ra cầm lấy chén nước nóng ở trong phòng khách vòng quanh hỏi: "Chị, hôm nay có dự định gì ?"

      Lục Phồn đem trứng opla bỏ vào trong dĩa trả lời: "Cùng bạn chơi Tống Thành."

      "Tống Thành? Cho em với!"

      "Em đừng theo, chị cùng bạn bè mạng hẹn nhau , em theo thế rất bất tiện”

      Lục Thời có chút tủi thân, Lục Phồn sờ sờ đầu : "Chị làm cho em thức ăn nhé."

      Lục Thời cao hứng trở lại hận là có cái đuôi chó dài để vẫy vẫy khoan khoái.

      Bởi vì muốn Tống Thành nên Lục Phồn sẵn tiện làm cơm trưa mang đến cho Giản Ngộ Châu, dự định là để cơm ở phòng nghỉ xong gặp Xuyên Xuyên.

      Ăn xong bữa sáng, Lục Phồn bắt xe buýt Tống Thành, muốn tới Tống Thành phải chuyển hai lần xe buýt, dừng tại trung tâm thành phố gần đó để chuyển chuyến xe tiếp theo, cuối cùng hơn nữa giờ đến nơi. Hôm nay rất may mắn khi đường có chen lấn hay kẹt xe.

      đến địa điểm hẹn trước, Lục Phồn ngồi đợi chiếc ghế dài để ven đường, tầm 10 phút qua mặc váy dài đội mũ che nắng đứng trước mặt hỏi "Lục Phồn?"

      Lục Phồn đứng lên, hướng về thân thiện cười cười, "Đúng rồi."

      nương kia che miệng thở dài , "Trời ơi, người đẹp trong video nhìn ở ngoài xinh hơn nhiều nha!"

      này chính là "Xuyên Xuyên ngôi sao lòng em", tên gọi là Tống Minh, là người bạn duy nhất ở mạng biết danh tánh thực của , mặc dù đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, nhưng các biết nhau mạng có hơn năm, hoàn toàn có xa lạ, chuyện phiếm cũng cực kì khoái trá.

      Mua xong phiếu tham quan, hai người vào bên trong Tống Thành, có thể ngày hôm nay đoàn làm phim tới đây lấy cảnh cho nên số lượng người đến đây đông hơn so với bình thường, cho nên cũng như các fan hâm mộ xếp hàng thành dài gấp đôi

      Các đều là người ở Hàng Châu nên đếnTống Thành rất nhiều lần, nên tới đây bây giờ phải doạ mà là thẳng đến nơi đoàn làm phim lấy cảnh.

      Đoàn làm phim giăng dây cách ly, nhóm fan hâm mộ vây quanh ở ngoài dây cách ly, kích động hưng phấn la hét gọi lớn tên minh tinh mà mình hâm mộ, Lục Phồn nghe tên được gọi nhiều nhất chính là Giản Ngộ Châu và Thẩm Uẩn Xuyên, cuồng nhiệt này dẫn đến hiệu ứng lan truyền kích thích cùng Tống Minh nhịn được cảm xúc mà kêu to, sau đó hai người nhìn nhau cười ha hả.

      Chờ gần nửa giờ, nhóm người hâm mộ nhìn thấy Thẩm Uẩn Xuyên bước ra từ phòng hoá trang trong trang phục cổ đại, lập tức có loạt thanh hét to vang lên. tại vì chưa bắt đầu quay phim nên Thẩm Uẩn Xuyên thấp giọng thoả thuận gì đó với người đại diện vài câu sau đó hướng về phía fan hâm mộ chào hỏi. Mặc dù Lục Phồn đứng cách xa ở vòng ngoài chỉ nhìn thấyThẩm Uẩn Xuyên nửa cái đầu nhưng nhịn được cảm xúc sôi sục dâng trào trong lòng.

      Trong bầu khí đầy màu sắc thương cùng lúc đó ở tại phòng hoá trang có người tự cảm thụ cảm giác đơn độc, nghe được tiếng hét chói tai của Lục Phồn nhưng có cảm giác khó chịu.

      Tống Minh trèo lên chỗ cao, gào khóc kêu to, " là đẹp trai quá, là đẹp trai! ! ! !"

      "Mau chụp hình !"

      Thẩm Uẩn Xuyên đứng ở vòng vây nhóm fan hâm mộ trước mặt, hướng về các tạo dáng đáng để chụp hình, nhóm fan hâm mộ bắt đầu yên tĩnh để chụp hình nhưng cảm xúc vẫn là kích động đỏ bừng cả khuôn mặt.

      hỏi thăm mấy vấn đề rất đơn giản kiểu như thích ăn sáng món gì, thích ăn món gì sau đó là để thời gian cho fan hâm mộ và hứa rằng tự biết chăm sóc bản thân mình tốt. Mặc dù Lục Phồn trực tiếp nghe được lời này của nhưng thông tin này được truyền đạt qua lời của các cũng làm cho cảm thấy vui mừng.

      Tống Minh kích động hốc mắt đều hồng , "Ô ô ô là đẹp trai ô ô ô soái đây rồi ríu rít ríu rít..."

      Lục Phồn nhịn được cười đến tít cả mắt.

      Đúng lúc đó di động của Lục Phồn vang lên, lấy điện thoại từ trong túi ra nghe "Alo?"

      "Alo Lục Phồn hả, tôi là tiểu Trương nè, có làm cơm đem theo hả, ở đâu để tôi qua lấy... Ủa, sao nghe ầm ĩ dữ vậy?"

      "Hả, tôi ở Tống Thành nè."

      "..." Tiểu Trương kinh ngạc , " ở Tống Thành sao? ở trường quay sao?"

      "Đúng vậy, ah tôi có mang theo cơm trưa nè, nhưng bên ngoài nhiều người quá, tôi vào được”

      Tiểu Trương f*ck tiếng, nghiêng đầu với Giản Ngộ Châu, " Giản, Lục Phồn ấy ở Tống Thành nhưng bên ngoài nhiều người quá ấy vào được."

      Trần Tiêu ồ lên tiếng, " phải ấy đừng tới đây sao."

      ở hoá trang Giản Ngộ Châu mở mắt ra, " ràng là lo lắng tôi đói bụng."

      Trần Tiêu, tiểu Trương: "..." Cậu đừng có tự kỷ quá đáng !

      Trần Tiêu với tiểu Trương "Cậu cứ ấy tới chỗ mấy gian hàng đứng chờ , ở đây thiếu người, để tôi ra ngoài tìm ấy”

      Tiểu Trương vội vàng thuật lại nguyên văn lời của Trần Tiêu cho Lục Phồn nghe, chưa nghe Lục Phồn trả lời nghe thanh truyền đến là tiếng gọi lớn từng đợt tùng đợt muốn nhứt tai vang lên, đồng thời nghe tiếng gọi hoảng hốt "Lục Phồn....!"
      Phong nguyet, hauyen2803, HoanHoan19 others thích bài này.

    3. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Cmt1... Đập bàn... Chết cười vì "nước thánh"... Hahaha
      Cm2... Giản giao phó cả cuộc đời cho người thương. Cảm động...
      Cm3... Lục Phồn xảy ra chuyện...?

    4. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Bạn Giản tự kỷ quá.heeeeeee

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 19
      Editor + Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày
      Thanh kia vang lên rất lớn khiến cho Giản Ngộ Châu cũng nghe được, sắc mặt đột nhiên biến đổi đứng dậy bay tới gần tiểu Trương dành lấy điện thoại trầm giọng gọi "Lục Phồn? Lục Phồn?"

      Hoàn toàn có tiếng tả lời, chỉ nghe được tiếng kêu gọi thần tượng vang dội của nhóm fan hâm mộ.

      Tay siết chặt di động sải bước tông cửa xông ra, Trần Tiêu cùng tiểu Trương trong mơ màng lập tức phản ứng kịp thời, chung là hiểu được chuyện gì xảy ra lập tức nhảy dựng lên theo ra ngoài.

      Từ chỗ nghỉ ngơi vòng qua phía giăng dây cách ly của đoàn làm phim mất ít nhất cũng phải mười phút bộ. Di động vẫn ở bên tai Giản Ngộ Châu để theo dõi và lắng nghe thanh bên kia có chút thông tin gì , chỉ nghe được vài tiếng bối rối “Giẫm người” vang lên, sắc mặt liền trầm xuống bỏ qua nhân viên phụ trách canh gác để trực tiếp tìm an ninh, sau đó bước chân như chạy hướng về phía Lục Phồn xảy ra chuyện.

      Tim của đập rất nhanh cứ như sau giây nửa nó nổ tung nhưng sắc mặt của bề ngoài chỉ nhìn thấy được là hơi trầm xuống và khoé miệng mím lại.

      Tự bản thân biết rằng rất cố gắng dùng hết tất cả ý chí để áp chế nội tâm lo lắng và luống cuốn dùng

      Trong đầu kiềm chế trí tưởng tượng về hình ảnh Lục Phồn gặp phải, vừa nghĩ vừa tâm niệm hy vọng có chuyện gì tệ hại xảy ra, cố chống đỡ để thể ra nét mặt bên ngoài.

      thanh thở ở bên tai cũng làm cho chú ý, khiến nghe được tiếng gọi vội vàng ở phía sau củaTrần Tiêu, nên vẫn cứ bước nhanh về phía trước, trong thời khắc nháy mắt này còn kịp suy nghĩ khả năng xảy ra scandal gì nữa cả, trong đầu bây giờ chỉ là ý nghĩ phải nhìn thấy được Lục Phồn an toàn.

      Phía xa xa Giản Ngộ Châu nhìn thấy nhóm fan hâm mộ đứng trước hang rào giăng dây cách ly đột nhiên Trần Tiêu đuổi theo sít sao nắm lấy khuỷ tay thấp giọng quát, "Cậu làm cái gì? Trở về đợi, để cho an ninh xử lý."

      Khoé miệng chợt nhếch lên, mày chau lại thể trong lòng tràn đầy lo lắng, Giản Ngộ Châu them để ý lời của Trần Tiêu liền hất tay ra bước tới phía trước.

      Trần Tiêu căng thẳng chút lởn vởn chận lại sau đó chửi bới câu rồi lại theo sau.

      Đúng lúc này fan hâm mộ phát ra Giản Ngộ Châu hô lên tiếng đến chói tai, thế là nhóm fan hâm mộ ùn ùn hướng về phía Giản Ngộ Châu xuất như cơn bão người nhưng rất may nhóm nhân viên an ninh kịp thời chạy đến chặn lại.

      số fan cuồng quá kích liều mạng vươn tay lướt qua nhóm nhân viên an ninh tạo thành bức tường người để có thể gần Giản Ngộ Châu thêm chút. Trong lòng Giản Ngộ Châu bực bội cùng nóng lòng yên vì chưa nhìn thấy được Lục Phồn, cả người trong tình trạng cảnh báo giới hạn thể kiềm chề được bình tĩnh, nhìn thấy điên của của fan hâm mộ cuối cùng nhịn được mà lớn tiếng ra ngoài.

      "Tất cả đừng có ầm ĩ!"

      Nhập đạo 10 năm trong giới giải trí, đây là lần đâu tiên lớn tiếng với fan hâm mộ.

      Mặc dù trong xã giao bình thường tương đối mặn nhạt, bạn bè chơi với nhau cũng nằm nguyên tắc “tự thân vận động” nhưng đối với fan hâm mộ đặc biệt rất có kiên nhẫn để thân thiện, cho nên sau khi lớn tiếng ra chỉ fan hâm mộ mà ngay cả cũng giật mình ngẩn ra.

      Fan hâm mộ kinh ngạc, nhìn bằng con mắt uẩn khuất như bị tổn thuông, Giản Ngộ Châu hít vào hơi từ từ, tỉnh táo lại, chấn chỉnh lại câu sao cho nghe lọt tai: " Để tôi chuyện cho nguyên nhân nhưng hy vọng các bạn có thể bình tĩnh được ? cố phát sinh ngoài ý muốn tại nơi này, có người ngã xuống bị thương do dẫm đạp do tôi xuất ... Các bạn hãy bình tĩnh quan sát cẩn thận bốn pphai1 chút, nhìn có người nào bị thương ?”

      Fan hâm mộ phía trước rất nhanh lấy lại tinh thần nghe theo lời mà truyền đạt ra phía sau, lâu sau nhóm fan hâm mộ dần yên tỉnh tập trung chú ý đến xung quanh.

      Giản Ngộ Châu lấy tay đè chặt lồng ngực, như muốn níu giữ trái tim mình nhảy binh binh đừng có thoát ra, đôi long mày nhíu lại lướt chậm rãi quan sát tứ phía xuyên qua nhóm fan hâm mộ đứng phái trước mặt.

      Trần Tiêu nhìn bóng lưng của , mắt vừa nhìn, vừa quan sát vừa ngừng giơ di động ghi chép giống fan hâm mộ, tìm kiếm bóng người phía trước ngất . cắn răng, hướng về nhân viên an ninh ra hiệu, bọn họ nhìn lệnh gật đầu chặn lại fan hâm mộ nữa mà xen vào đám người bắt đầu tìm kiếm.

      Ánh sang bắt đầu ló ra, Lục Phồn hốt hoảng mở mắt ra nhìn mông lung trong gian nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy lo lắng của Tống Minh. giây sau từ mắt cá chân phải truyền đến cơn đau nhứt kịch liệt, cơn đau làm nhịn được cau chặt lông mày khó chịu hừ tiếng.

      Tống Minh thở phào nhõm khi nhìn thấy bình thường trở lại, vội vàng hỏi: "Lục Phồn, cậu có sao ? Có bị thương chỗ nào ?"

      Lục Phồn nhớ tới chuyện vừa mới bị người nào đó xô ngã sau đó giẫm lên chân mình, thầm nghĩ sao mà xui xẻo quá, ở vòng ngoài chiến trận mà vẫn dính đạn.

      Ôi, con mẹ nó đau quá.

      Ngũ qua của đều nhăn lại thành đống trả lời: "Chân phải, hình như bị trật rồi."

      "Có thể đứng được ? tại nhìn có sưng lên, để mình đưa cậu bệnh viện kiểm tra nhé”

      Đúng lúc này có người phát các lớn giọng "Nơi này có người bị dẫm lên !"

      Lục Phồn quay đầu nhìn lại, mới phát bị giẫm phải có mỗi mình mà còn có khác nữa, biết tại sao đám fan hâm mộ vừa điên cuồng gào thét thèm để ý đến ai ngã xuống bây giờ lại yên tĩnh cách kì lạ, thậm chí chủ động nâng đỡ những bị ngã đứng dậy.

      Có và người an ninh nghe tiếng mà đến, ào ào đỡ người bị thương rời xa đám đông

      Này lúc, đột nhiên truyền đến trận xôn xao.

      Lục Phồn liền bị bao phủ bóng đen lớn, chưa kịp ngẩn đầu nhìn thấy người bị bộ y phục trùm kín mặc lại chưa đầy giây sau cả người bị ôm ngang nhấc lên.

      Nhóm fan hâm mộ nhìn thấy cảnh này lền ào ào thét chói tai, Lục Phồn cả kinh, đột nhiên có cảm giác rất bực bội, vô ý thức muốn tránh thoát nhưng bị người ôm lấy thấp giọng ra: "Là tôi."

      Thanh quen thuộc.

      Bị y phục che căn bản Lục Phồn thấy mặt, nhưng lại ở giây thứ nhất nhận ra .

      Sau giây phút ngắn ngủi cứng đơ cả người Lục Phồn từ từ buông lỏng thân thể, lại có chút ít căng thẳng hiểu.

      Quá nóng, tay của dán chặt ở phía sau lưng cùng khuỷ đầu gối của nơi có nhiệt độ cao dẫn đến có chút ít nóng bỏng. Bốn phía tiếng huyên náo ngừng, nhưng thoáng tiếng thở hào hểnh rất của truyền vào tai lại áp chế áp đảo tất cả.

      Giản Ngộ Châu vì muốn khuôn mặt bị cánh săn ảnh chụp được nên đường vào trong đều dùng y phục che kín lấy , sau đó rất nhanh chóng xuyên qua đám người trở lại phòng nghỉ. theo sau lưng là rất nhiều nhân viên phục trách các khoản khca1 nhau để xsuy xét tình hình xảy ra có nghiêm trọng hay , Tống Minh cứ như thế cũng bước theo cùng.

      Giản Ngộ Châu để Lục Phồn nằm ghế sofa : "Tiểu Trương, tìm ngay nhân viên y tế đến đây."

      Tiểu Trương vội vàng ra ngoài.

      Tống Minh cứ chút Lục Phồn rồi lại chút nhìn Giản Ngộ Châu, hoàn toàn hiểu chuyện gì sao lại phát triển thành như vậy.

      Trần Tiêu nhìn thấyLục Phồn còn có ý thức, giống như là nặng đến bất tri bất giác vì vậy đem tất cả mọi người lớn đuổi hết ra ngoài phòng nghỉ, đóng cửa lại, mới thở phào hơi dài.

      Lục Phồn tháo y phục che kín đầu xuống, ánh mắt mơ hồ nhìn Giản Ngộ Châu rồi ngó lơ bên ra câu "Cám ơn."

      Tâm của Giản Ngộ Châu vẫn còn treo ngược ở cổ họng, phải thời gian lâu mới thoát hết cảm xúc hoảng loạn căng thẳng, hầu kết nuốt xuống cái mở ra thanh hơi khán: “Bị giẫm ở chổ nào?”

      Lục Phồn biết tại sao có chút nhát gan dám nhìn thẳng con mắt của mà trả lời "... Chân phải, nghiêm trọng, chỉ đau như bị nheó thôi."

      Trần Tiêu vuốt vuốt lông mày, "Lục Phồn, sao tới Tống Thành mà báo trước cho tiểu Trương qua điện thoại? Nếu biết tôi ra ngoài đón rồi, mà sao lại chui vào chỗ đông người như thế, tôi biết như thế nào để tốt cho , chứng kiến được Giản mới vừa...”

      Giản Ngộ Châu ngắt lời , "Tránh ra để nhân viêny tế kiểm tra, nếu như là trật gân hay bị dãn dây chằng gây cho thâm tím sưng lên ảnh hưởng đến hoạt động thường ngày của cậu đấy”

      "... Hả."

      Vẻ mặt Tống Minh vẫn tràn đầy nghi hoặc như cũ, tựa như là hoàn toàn nghĩ ra vì cái gì Lục Phồn cùng Giản Ngộ Châu có quan hệ riêng tư.

      Cũng lâu sau nhân viên y tế chạy đến.

      Đoàn làm phim ( Thanh Thiên Bích ) là phim chế tác cổ tranh võ hiệp điện ảnh, bình thường khi diễn viên diễn với nhau cũng có nhiều khi vô tình mà gây thương tích nên đoàn làm phim chuẩn bị luôn nhóm y tế để phục vụ cho bất kỳ tình huống gì xảy ra.

      Nhân viên y tế đem theo tủ thuốc cứu thương xách tay xử lý khẩn cấp, khẽ nâng lên chân phải của Lục Phồn rồi nhàng xoáy vặn vẹo vài cái, quan sát trong chốc lát có kết luận:

      " có việc gì hết, chỉ là vết thương ngoài da gây sưng, bên trong có tổn thương gì cả, trong tuần nên chú ý việc đứng thời gian lâu, nên nghỉ ngơi nhiều và đừng có chạy bộ, trở lại bình thường rất nhanh. Hành động thường ngày nếu gấp gáp th2i cũng có ảnh hưởng gì nhiều.” xong cũng lấy ít rượu thuốc đưa cho Lục Phồn xoa bóp.

      Lục Phồn thở phào nhõm, nếu như là trật gân hay bị dãn dây chằng gây nên sưng tím phải nằm giường cũng cả hai tháng, ngẫm lại cảm thấy khó chịu cực kỳ.

      Xoa bóp hết rượu thuốc, Giản Ngộ Châu nhìn thấy bàn chân trắng mịn non mềm của mà để lộ ra ngoài tốt vì dù sao nơi này đều là đàn ông nên thuận tay muốn giúp mang giày trở lại. Lục Phồn thấy vậy vô ý rụt lại khiến cho Giản Ngộ Châu dừng lại hành động, nhận ra phản ứng ổn liền để giày xuống, đứng lên sau đó trong ánh mắt kia chỉ là như có như lướt qua chân " có việc gì tốt rồi, ở đây nghỉ ngơi chút xíu , chút nữa tiểu Trương đưa về."

      "Làm phiền quá."

      Tiểu Trương vội hỏi, " phiền, phiền gì cả, ngồi , đợi tôi chút, tôi lấy món gì đó cho các ăn nhé?"

      Giản Ngộ Châu bắt đầu làm việc, trong phòng nghỉ chỉ còn lại Lục Phồn vàTống Minh, Tống Minh ngồi vào bên cạnh , nhịn được hiếu kì : "Trời ạ, cậu với Giản Ngộ Châu biết nhau khi nào? phải là cậu ghét ‘nam Tử Trực’ cả đời sao? giống như rất quan tâm đến cậu, mình có cảm giác hai người có quan hệ tệ đâu."

      Lục Phồn có chút ít yên lòng giải thích " tại mình là người phụ trách nấu ăn riêng cho "

      " tốt quá , như thế cũng đâu có sai."

      Tống Minh chậc tiếng, hiển nhiên tin, "Nhưng chuyện lúc nãy nha, là mình rất sợ hãi, mình nghĩ mình thể che chắn cho cậu được, đám người đó quá điên cuồng, nếu phải Giản Ngộ Châu xuất , có khả năng là cậu tiến thẳng vào bệnh viện nằm rồi.”

      Lục Phồn hồi tưởng lại hình ảnh người kia xuyên qua đám người đem y phục cái che đầu , thay ngăn cách đám người hỗn loạn phía bên ngoài, trong lòng dấy lên cảm xúc gì, có chút ít xao động.

      Tiểu Trương đem rổ hoa quả vào, "Mới vừa chạy ra ngoài mua về, rất tươi ngon đó, thử chút ”."

      Tống Minh cùng Lục Phồn trong lòng vẫn còn vướng chút sợ hãi, cũng có tâm tư gì vui chơi giải trí nữa cho nên chỉ lấy hai ba cái trái cà chua .

      Lục Phồn đột nhiên nhớ tới hộp giữ nhiệt còn ở chỗ cũ , bên trong là cơm trưa Giản Ngộ Châu.

      với tiểu Trương, tiểu Trương ngạc nhiên , " đem cơm đến đây sao, là vất vả cho , Giản rất thích lắm đấy."

      Lục Phồn khó có thể ra miệng, cũng phải là đặc biệt đưa cơm lại đây, chỉ là đến gặp Xuyên Xuyên, tiện đường mang đến ....Nhưng Tống Minh ngu ngốc bán đứng bạn bè "Chúng ta phải có ý định đặc biệt đến đây gặp Xuyên Xuyên sao?"

      Lục Phồn: "..."

      Tiểu Trương: "..."

      Tiểu Trương xoa xịu khí cười hoà hoãn "Các đều thích Thẩm Uẩn Xuyên hả."

      Tống Minh gật đầu, "Đúng vậy, như tôi sao, Lục Phồn so với tôi lại mê ."

      Tiểu Trương: "..."

      nhớ tới trước đây lâu, Giản Ngộ Châu còn chắc như đinh đóng cột khẳng định Lục Phồn là lo lắng bị đói, mặt mũi này biết để đâu đây.

      tuyệt đối thể đem này khai ra cho Giản

      Ôi tâm của ‘nam Tử Trực’ vỡ tan tành như những mảng thuỷ tinh.

      An ủi 3 giây ( ngọn nến )
      Phong nguyet, hauyen2803, HoanHoan17 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :