1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mỹ Thực Mua Đứt Mỹ Nam - Thời Nhĩ (Full 50C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Bạn Giản dễ xương quá heee

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 8
      Editor: My
      Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày

      Thời gian bỗng như dừng lại, ngưng đọng hết mấy giây, Lục Phồn cảm thấy khiếp sợ vì ánh mắt sâu thẳm của Giản Ngộ Châu nhìn thẳng vào người. Thấy vậy Trần Tiêu lập tức hoá giải "Này giày của hư rồi thể ngoài đường được, hay là để chúng tôi đưa về nhà nhé, được ?”

      Lục Phồn nhàng từ chối "Cảm ơn, nhưng mà sao tôi taxi"

      " sao đâu, chúng tôi còn làm việc ở đây rất lâu, tài xế cũng rảnh với lại ở chỗ này cũng thuận tiện cho việc gọi taxi". cần Lục Phồn trả lời, Trần Tiêu nhanh chóng lấy di động ra gọi tài xế tới...

      Lục Phồn còn từ chối nữa, có chút ít đau lòng tiếc rẻ đôi giày vừa mới mua lâu vào mùa Xuân nay trở thành thế này, vốn dĩ chỉ có chiếc bị đứt gót còn suy tính làm cách nào để sửa chữa, giờ cả hai đều hỏng sửa chữa làm sao đây? thôi đành mua đôi mới để mang vậy.

      nên tin tưởng người đàn ông ‘nam Tử Trực’ (có chết cũng phải là nam thẳng) này.

      Hắc hắc, đen đủi mà.

      Giản Ngộ Châu tay bỏ vào túi quần, lặng im suy nghĩ biết mình có làm sai cái gì hay ? tại sao bị hai người kia lơ để mình đứng ở bên, có kết quả.

      Tài xế rất nhanh liền lái xe chờ ở vòng xoay tròn phía trước cửa lớn, Lục Phồn xỏ đôi giày cao gót bây giờ biến thành đế bằng, may mắn là đế giày cứng rắn nên bước đường mấy khó chịu. tiện tay đem hai gót giày bị rớt ra ném vào thùng rác, nhìn về phía Trần Tiêu phất phất tay tạm biệt rồi thẳng thèm quay đầu lại.

      Giản Ngộ Châu: "..." Thắc mắc trong lòng thể khuôn mặt như ngốc, tự hỏi sao ấy tạm biệt ? Dù gì cũng là người đưa ra chủ ý cho mà.

      Trần Tiêu nhịn được ha ha cười tiếng, chụp vỗ vai , "Vũ Trực, tỉnh mộng , lần đầu tiên trong cuộc đời có người con chỉ nhìn tôi nhìn lấy cậu hahhahahahah, kia khẳng định là phải người hâm mộ cậu rồi, thôi cũng nên hết hi vọng ."

      Giản Ngộ Châu mặt thay đổi hất tay ra khỏi vai : "Đừng nhảm, mua cho tôi bình nước."

      Trần Tiêu: "..." ôi chao ôi vì cậu được em kia đếm xỉa nên ‘giận cá chém thớt’ sao! là chính bản thân mình nên trêu vào mà cố ý trêu đấy chứ! Giờ trách ai, tôi sao?

      Sau khi mua nước xong quay trở về Trần Tiêu vẫn thấy khuôn mặt chảy dài dài của ai đó, liền nén cười mà : "Giản nè, có vài lời tôi nhịn được đành phải ra, tôi cùng cậu cũng sống tới ba mươi năm, có bao giờ cậu nghĩ tới nơi đó có vấn đề?”

      Giản Ngộ Châu lạnh lùng liếc nhìn cái : "Tôi có vấn đề ở chỗ nào hết."

      "..." Trần Tiêu trầm mặc lát trong lòng lập tức cười lạnh tiếng, tự cho mình siêu phàm, cao ngạo tự cao tự đại cho mình là nam tử chân chính, là xử nam, đáng đời khi bị con ngó lơ, thế là cậu dùng khuôn mặt đau thương đó cho ai xem, thiệt buồn cười hahahhaha.

      Giản Ngộ Châu dường như hiểu ý tưởng trong đầu của Trần Tiêu trả lời lại cách mỉa mai: "Nhưng mà cậu cũng có vấn đề đó chứ?."

      Trần Tiêu: "..." Ôi cái người này, là khó chuyện !

      trong đầu rất nhanh suy nghĩ đến tiền lương được trả mà nghĩ qua nghĩ lại nhiều lần bèn nhịn xuống xúc động muốn lật bàn mà : "Này cậu có phải là ngốc ? Ở trong tình huống đó làm hành động gì đây? Ôm ngang àh? Cõng lưng? Hay điện thoại cho người khác mua mớ giày? Tất cả những hành động đó đều tốt hơn so với việc cậu trực tiếp bẻ gẫy giày trước mặt người ta!!"

      Giản Ngộ Châu trầm mặc .

      Trần Tiêu sực nhớ ra vấn đề gì nên tiếp: "Đây cũng chỉ là thảo luận phương pháp như thế nào tốt thôi, phải chỉ cậu cua , kẻo lại có scandal lời ra tiếng vào khiến tôi phải tìm công việc khác? Giản nè, tại hành động vừa rồi của cậu cũng khá tốt, nghe tôi về sau muốn trợ giúp nào đó có trường hợp giống vậy cứ làm như thế."

      Giản Ngộ Châu: "Tôi biết rồi."

      "Cậu chỉ biết trêu chọc cho con giận lên thôi, vậy cậu có biết làm như thế nào để con hết giận ?"

      "A, đương nhiên là biết, tôi điếc, năng lực học tập cũng kém."

      "..."

      ***

      Buổi chiều Lục Phồn đến LX để thảo luận về vấn đề chấm dứt sớm hợp đồng kí kết, quả nhiên công ty LX cam tâm tình nguyện bởi Lục Phồn được xem như trụ cột nhất ở công ty video LX, nghĩ tới vấn đề rất nhiều người hâm mộ đều là thông qua rất nhiều kênh khác nhau để vào xem video trang đài web LX, giờ rời biết có bao nhiêu lưu lượng người hâm mộ rời theo .

      LX dù sao cũng là nơi giúp cho Lục Phồn khởi nghiệp cách vẻ vang cho nên Lục Phồn cũng có cùng công ty vạch mặt, cũng có vì kết thúc hợp đồng mà ‘gióng trống khua chiên’ đến nhờ pháp luật can thiệp. Sau khi thoả thuận nguyên buổi chiều cũng có quyết định Lục Phồn trả hết số tiền bồi thường như hợp đồng thoả thuận cũng như nán lại LX thêm tháng để công ty có thời gian tìm người thay thế vị trí của .

      Đài truyền hình Vạn Hoa cũng ngầm cho phép, dù sao Lục Phồn có qua liền cũng chỉ là phụ trách tiết mục bình thường, gấp đến nỗi muốn tiếp nhận liền.

      Lục Phồn toàn thân đều nhỏm sau khi thương lượng giải quyết xong việc, đường về nhà ngang qua tiệm xiên nướng , nhớ tới ở nhà có con chó tham ăn bự bự (em trai) chờ nên mua ngay hộp xiên nướng to cho .

      Vừa về đến nhà, mũi của Lục Thời có thể sánh như mũi chó ngửi được mùi thịt xiên nướng mà cao hứng cực kỳ kinh khủng. rất thích ăn xiên nướng nhưng vì trước đây có lần ăn xiên nướng bên đường mà đau bụng suốt hai ngày phải nhập viện dẫn đến việc Lục Phồn ra chỉ thị cấm được ăn xiên nướng nữa. Lục Thời từ bé sợ cha sợ mẹ chỉ sợ mỗi chị, nên bao giờ dám vi phạm những gì chị có ý.

      Cho nên việc được ăn xiên nướng bao nhiêu năm nay cũng chỉ đếm được đầu ngón tay. Hôm nay chị tự động mua cho món này khiến vui mừng kịp nghĩ đến việc hỏi nguyên nhân vì sao, chỉ xong câu cảm ơn là cắm cuối ăn.

      Lục Phồn ngồi sofa tay xoa xoa mắt cá chân hỏi: "Hôm nay ở nhà ngày có chị em làm gì, chơi game ?"

      "Em viết dở nửa bài nghiên cứu, ah chị ơi, ngày mai em phải về sở nghiên cứu rồi, bên đó có dự án mới muốn giao cho em."

      "Vậy hả, để sáng mai chị dậy sớm chuẩn chị cho em chút điểm tâm."

      "Chị cứ nghỉ ngơi , khó có cơ hội xin nghỉ việc, ở nhà mà thoải mái thư giản, em sao đâu”

      Lục Phồn nhớ tới ngày mai còn phải phỏng vấn: " sao, ngày mai chị có việc phải xử lí, cũng thuận tiện"

      Lục Thời nghe vậy, ồ lên tiếng dặn dò "Chuyện gì ? xem mắt? chị nhớ cẩn thận!"

      Lục Phồn cười mắng: "Đừng có mà suy nghĩ loạn xạ, em nghĩ chị của em là ai, lẽ phải nhờ đến em mình mới lấy được chồng ?"

      Trong lòng Lục Thời lặng yên châm chọc nghĩ, chị 27 tuổi còn sao? Nếu phải thiên hạ lấy chồng gần hết cuối cùng là sốt ruột lo cho chị , nếu lưu ý nam nhân tốt làm cái gì! ?

      "Hơn nữa sống như thế này chị thấy rất thoải mái, tại muốn thay đổi cuộc sống này."

      Lục Thời liếc mắt: "Chị, chờ chị có người nghĩ như vậy ."

      "Buồn nôn, em hiểu nhiều như vậy sao em chuyện của mình ?"

      "..."

      Lục Phồn vuốt vuốt tóc thở dài, "Ngoan ngoãn, cùng lắm chị nuôi dưỡng em."

      Lục Thời được tự nhiên , "Em còn lâu mới cần chị nuôi dưỡng, chị nếu là cả đời đều lấy chồng, hay là đợi tới già em đưa chị vô viện dưỡng lão."

      Lục Phồn cảm thấy có chút mắc cười nhìn em trai ngốc của mình, đôi cũng có lúc làm cho người ta thích bởi tính thẳng thừng chút xảo ngữ.

      Buổi tối vừa nằm giường vừa lướt blog Lục Phồng nhìn thấy "Xuyên Xuyên ngôi sao lòng em” vừa đăng bức ảnh kèm bình luận.

      [Xuyên Xuyên ngôi sao lòng em]: Ha ha ha cùng nhóm thăm trường phim mới! ! ! Đoàn làm phim vừa mới đến nên khêu quản lí chưa được nghiêm ngặt vì vậy thành công chạy vào trong gặp được Xuyên Xuyên, chụp được cận cạnh gò má của ấy! A a a a a đẹp trai quá ! ! ( hình ảnh ) ( hình ảnh )

      Lục Phồn nhìn kĩ tấm hình của Thẩm Uẩn Xuyên trong hình dáng cúi đầu xem kịch bản cách thanh tú điềm tĩnh khiến động lòng người. Lục Phồn ở giường lăn qua lăn lại vài vòng lưu giữ lại hình ảnh của Thẩm Uẩn Xuyên, sau đó tin nhắn riêng cho Sao Sao

      [Xuyên Xuyên tình của tôi]: Gào khóc gào khóc cậu thăm trường phim mới!!Thế mà chịu gọi mình! ! !

      [Xuyên Xuyên ngôi sao lòng em]: Ha ha ha ha ha Đây chỉ là tin tức tạm thời! Với lại còn ở Tiêu Sơn chỉ là thuận đường của mình thôi, cậu chạy tới nhất định kịp 2333

      [Xuyên Xuyên tình của tôi]: QAQ... còn có cơ hội lần sau ? / (ㄒoㄒ )/~~

      [Xuyên Xuyên ngôi sao lòng em]: có ! Nhất định kêu cậu!

      [Xuyên Xuyên tình của tôi]: Được được được, đừng quên! !

      [Xuyên Xuyên ngôi sao lòng em]: ( thân thân ) nhưng mà hôm nay có Giản Ngộ Châu, nghe quay phim tiết mục gì đó nếu mình cũng chụp hình với ấy, đáng tiếc.

      Lục Phồn nhìn thấy những dòng chữ này đầu óc bên trong tự động lên hình ảnh Giản Ngộ Châu đem giày của bẻ gẫy liền trỗi dậy cảm xúc ghét .

      [Xuyên Xuyên tình của tôi]: Mình và cậu ngược nhau, hôm nay mình ở đài truyền hình gặp được ‘nam Tử Trực' !

      ‘nam Tử Trực’ là tên 'thân mật' dành cho Giản Ngộ Châu của antifan, mặc dù Sao Sao phải là antifan của Giản Ngộ Châu nhưng đặc biệt rất thích xấu , mỗi lần nghe Lục Phồn đều cười khép miệng.

      [Xuyên Xuyên ngôi sao lòng em]: A? Cậu dám đánh lẻ hả? Sao lại đài truyền hình

      [Xuyên Xuyên tình của tôi]: Hầy, đó phải là vấn đề chính, vấn đề chính hôm nay là đem giày cao gót của ta bẻ gãy, gãy! Từng đoạn, từng khúc, rời ra!!!

      Lục Phồn bèn thuật lại chuyện xảy ra ngày hôm nay cho Sao Sao nghe làm chuyện vui, hai người cuối cùng cũng bị ‘nam Tử Trực’ làm cho khuất phục.

      [Xuyên Xuyên tình của tôi]: Khó trách diễn xuất hơn mười năm mà có tin đồn, đàn ông như thế làm sao mà tìm được bạn , trừ khi mắt đó bị mù.

      [Xuyên Xuyên ngôi sao lòng em]: Ha ha ha trong giới giải trí trở thành lão độc thân, ngẫm lại cũng có chút cảm giác 2333 nhưng mà Vũ Trực rất tốt nha, ít nhất còn giúp XD.

      Trong lòng Lục Phồn tán thành điểm này, trong tủ quần áo của còn tấm chăn mỏng của Giản Ngộ Châu.

      Có lẽ giống như lời đồn đại bên ngoài cao ngạo coi ai ra gì.

      Nhưng mà, mặt vẫn tỏ ra nhân nhượng chút nào, antifan chính là như vậy, phục có thể gây chiến.╭ (╯^╰ )╮

      ***

      Sáng sớm thứ hai, Lục Phồn rời giường làm bữa sáng, Lục Thời sau khi ăn xong liền vội vã . Công việc của cậu rất bận rộn, ngày lễ bình thường cũng được nghỉ ngơi, mỗi lần đều mệt mỏi về nhà sau đó lại lo lắng làm.

      Lục Phồn nhìn thấy cậu mặc áo khoác trắng đeo khẩu trang nuôi cấy sinh vật, giống bộ dáng ngu xuẩn ngày thường, ánh mắt cùng động tác nghiêm túc làm cho tất cả tim đập thình thịch thương nhung nhớ, cho nên Lục Phồn nghĩ mãi ra, người trước tại sao lại đá cậu …

      Sáng sớm Lục Phồn làm xong việc nhà, buổi trưa ăn linh tinh, mới vừa rửa bát xong liền nhận được điện thoại.

      “Alô, xin hỏi đây có phải là số của Lục Phồn tiểu thư ?”

      “Vâng, đúng rồi.”

      “Chào , ba giờ chiều nay hãy đến khách sạn đối diện trường đại học X, tôi ở đó chờ .”

      Đối phương giống như là có việc bận, cho nên lời có vẻ nhanh, Lục Phồn trả lời nhanh.

      Khách sạn đối diện trường đại học X ở Tân Giang, cách chỗ ở của Lục Phồn nửa giờ xe. Lục Phồn xuống xe công cộng, bộ km là đến khách sạn đối diện trường đại học X, thời gian vừa đúng cách thời gian hẹn chừng 10 phút.

      Trong đại sảnh có nhiều người, Lục Phồn vào cửa chính ánh mắt nhìn ngó xung quanh, rất nhanh, chàng trai cao gầy đến chỗ , nhìn từ xuống dưới, thăm dò hỏi: “Lục tiểu thư?”

      Lục Phồn gật đầu: “Là tôi, xin chào.”

      Chàng trai cười với : “Cứ gọi tôi là tiểu Trương, xin mời theo tôi.”

      Lục Phồn có hỏi nhiều theo sau tiểu Trương vào thang máy.

      Thang máy dừng ở tầng mười hai. Hành lang khách sạn rộng rãi mà xa hoa, đèn tường vàng nhạt được làm theo phong cách Châu Âu, dưới đất trải thảm màu đỏ viền vàng, đem thanh của người đường hút vào. Hai người trước sau trầm mặc tới, sau đó đứng trước cánh cửa, tiểu Trương móc ra cái thẻ, mở cửa phòng.

      Lục Phồn theo sau ta vào.

      Phòng VIP lấy ánh sáng rất tốt, phòng khách rộng rãi, cửa sổ sát đất mở ra nửa, gió mát thổi vào, làm người ta sảng khoái tinh thần.

      Trong phòng khách có người, sofa bằng vải có cái áo khoác tây trang, bên cạnh khay trà bằng thủy tinh có đĩa hoa quả, bên trong đựng rất nhiều trái cây. Lục Phồn nhìn xung quanh, tiểu Trương trực tiếp dẫn vào phòng bếp: “Lục tiểu thư, Giản ở trong phòng ngủ trưa, bảo làm cơm tối là được, a đúng rồi phải có khoai tây hầm cách thủy thịt bò. Nguyên liệu đều có ở trong tủ lạnh, rất tươi.”

      Lục Phồn ngay từ đầu chú ý nghe, lúc sau mới phát giác nghe được: “… Giản?”

      Tiểu Trương gật gật đầu, vừa định mở miệng chuyện, đột nhiên cửa thủy tinh phòng bếp mở ra, cùng với thanh khàn khàn vừa mới tỉnh chui vào tai: “Tiểu Trương…thuốc của tôi ở đâu?”

      Giống như có dòng điện chui vào thần kinh thẳng vào trong não, ánh mắt Lục Phồn chuyển qua, người đàn ông đứng ở cửa phòng bếp mặc áo lót cùng quần đùi, dòng điện trong đại não ầm ầm nổ tung, ngay sau đó da đầu như muốn bong ra toàn thân nổi da gà.

      Con mẹ nó, Giản Ngộ Châu?!
      _______________________________________________
      Tác giả có lời muốn :

      Phiền Phiền: Trừ phi đó bị mù, nếu ngươi là bạn của ‘nam Tử Trực’, tìm được bạn ?

      Vũ Trực: Ha ha

      N lâu sau

      Phiền Phiền: ... Ta mù

      # đội ủng hộ#

      Các bạn phải tin tưởng Phiền Phiền nội tâm là khắc sâu Vũ Trực , vì là ghét tự nhiên khắc sâu thành tình ( xa con mắt )
      Last edited: 21/8/16
      Phong nguyet, hauyen2803, HoanHoan20 others thích bài này.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 9
      Editor + Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày

      Rất nhanh trong đầu của Lục Phồn xuất rất nhiều suy nghĩ.

      Khó trách trong lòng khi nghe đến đại học X cùng khách sạn X rất quen tai, hôm trước Sao Sao từng qua với là đoàn làm phim Thanh Thiên Bích ở tại khách sạn X gần đại học X hay sao!

      Chả trách Hứa Nghi Nhã kinh hỉ hay sao? Trong ba ngày liên tiếp đều gặp người mình ghét, loại này nghiệt duyên này tại sao phát sinh ở Xuyên Xuyên với chứ? !

      Cuối cùng dù có vạn lời để mô tả cũng chốt câu ... xúi quẩy! May mắn hôm nay mình mang giày thể thao, ko phát sinh bi kịch như hôm qua. (╯‵□′ )╯︵┻━┻

      Giản Ngộ Châu nhìn thấy xuất trong lúc này ánh mắt cũng lạnh lùng dừng lại nghiêm túc quan sát, khuôn mặt cứng ngắc tựa hồ co rúm lại, chắc hẳn trong đầu cũng có những suy nghĩ phong phú nhưng rất nhanh nhận ra mình mặc đồ ở nhà bèn rời phòng bếp với tiểu Trương: "Tiểu Trương, tìm thuốc cho tôi."

      Tiểu Trương nhanh chân chạy ra ngoài mua thuốc, Lục Phồn đứng ở trong phòng bếp xốc xếch, tuyệt đối thừa nhận vừa mới tỉnh mộng khi nhìn thấy bộ ngực người đàn ông ‘nam Tử Trực’ được phơi bày rắn rỏi tuyệt đẹp ,rất khêu gợi còn có đôi chân dài được dấu trong chiếc quần lửng rộng thùng thình!

      Từ lúc Giản Ngộ Châu bắt đầu nghiệp Lục Phồn biết rất nhưng chưa từng nhìn thấy lộ qua da thịt, cho dù là quảng cáo hay phỏng vấn hoặc xuất thảm đỏ trang phục của rất chỉnh tề kín đáo. Nhất là khi mặc âu phục lúc nào cũng đeo caravat thắt chặt cùng nút khuy tay áo cài kín, ánh mắt luôn lạnh lùng nghiêm nghị, đôi môi mím chặt có khe hở đều tỏ hình tượng nghiêm túc, tự tại, bình thản, hỉ nộ ái ố, cho dù là ghét Lục Phồn thừa nhận cũng được, vậy mà ngay lúc này đây chứng kiến được hình ảnh mê người cực kỳ kinh khủng của người đàn ôngnam Tử Trực .

      ... Là cái loại mê hoặc mà khiến cho người trong thiên hạ hận biết có cách nào nhào tới xé nát y phục để cướp lấy mê người ấy, hành động này chỉ thích hợp cho đam mỹ chứ người hâm mộ chắc dám làm như thế.

      Lục Phồn tỏ ra tự hào khâm phục chính mình cho tới bây giờ có ý nghĩ như thế! ! !

      Ôi có điều... Cơ ngực kia, hình dáng đường cong kia nó tuyệt mỹ làm sao... Ý thức được mình nghĩ sai, Lục Phồn sợ hết hồn lập tức dùng nước lạnh rửa mặt.

      Dừng lại! Cho dù suy nghĩ gì đều muốn dừng lại! Người đàn ông khêu gợi lại có cơ ngực thế kia phải chỉ có người!

      Lục Phồn bèn lấy điện thoại di động ra, lôi nhiều hình ảnh của Xuyên Xuyên để nhìn ngắm như thế mới thành công tẩy não chính mình.

      Đúng rồi, vẫn là Xuyên Xuyên thanh tú, tao nhã đẹp trai nhất mọi thời điểm.

      Lục Phồn vỗ vỗ mặt sau đó ở trong phòng bếp nhìn chung quanh vòng, đột nhiên nhớ tới Giản Ngộ Châu có ăn kiêng món gì đó khi nghe Hứa Nghi Nhã kiêng ăn đến thiên lý bất dung, nhưng phải vừa mới nấu rất nhiều món sao? Lục Phồn ra phòng bếp nhìn thấy tiểu Trương từ phòng ngủ ra liền gọi: "này trợ lý Trương!"

      Tiểu Trương nhìn về phía , cười gật gật đầu, "gọi tôi là tiểu Trương được rồi."

      Lục Phồn liếc mắt nhìn thấy cửa phòng mở phân nửa hỏi: "Tôi muốn hỏi chút, Giản... Ngộ Châu có ăn kiêng món gì , hoặc có món gì thích ăn ?"

      khuôn mặt Tiểu Trương lộ cảm xúc tràn đầy, nhìn tư thế như là chuẩn bị đến ba ngày bốn đêm mới xong, nhưng chưa kịp mở miệng trong phòng ngủ vang lên thanh cắt đứt:

      "- - có."

      Giản Ngộ Châu từ phòng ngủ ra, lúc nãy là áo ngủ cùng quần lửng ăn nhập gì nhau giờ đây đổi thành áo T-shirt mào xám với quần dài rộng thùng thình.

      lớn giọng hơn như thể lần nữa cường điệu: " có ăn kiêng, muốn nấu gì làm ."

      Tiểu Trương trợn mắt há hốc mồm: :-O:-O:-O What, excuse me?

      Lục Phồn ồ tiếng, nghĩ thầm cũng phải là khó khăn gì, khẳng định là Hứa Nghi Nhã phóng đại, sau đó liền xoay người trở vào phòng bếp.

      Giản Ngộ Châu ánh mắt lơ đễnh liếc nhìn tiểu Trương, tiểu Trương lập tức đưa tay lên miệng làm động tác kéo dây khoá.

      Giản Ngộ Châu ánh mắt chuyển qua phía cửa phòng bếp đóng chặt, nhìn trong chốc lát sau đó hạ thấp giọng với tiểu Trương , " mua cho tôi chút đồ."

      ***

      Lục Phồn mở tủ lạnh nhìn thấy rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, trong đầu rất nhanh định ra vài món ăn dinh dưỡng phù hợp với thân thể xanh xao của .

      tại mới hơn ba giờ cho nên để hoàn thành xong bữa ăn tối cũng khá đơn giản, vì vội nên Lục Phồn từng bước nhanh chậm xử lý nguyên liệu nấu ăn.

      vừa cắt từng khối thịt bò vừa nghĩ lẽ món khoai tây hầm cách thủy thịt bò ăn ngon như vậy sao? Đây chỉ là món ăn rất bình thường thôi, như thế nào mà Xuyên Xuyên cùng Vũ Trực đều thích ăn?

      Cà rốt sau khi cắt xong Lục Phồn cho vào nồi hầm, sau đó Lục Phồn nhanh tay lật xào thịt bò vài cái để thịt bò hai mặt đều biến sắc cho chén nước nóng lớn vào, tiếp theo mở trong tủ lạnh phát trái cà chua thế là đem cà chua xào với gia vị để trộn vào.

      Hương thơm nhàn nhạt mang theo vị ngon bay ra, Lục Phồn vớt những mảng bọt nổi ở mặt nước, sau đó đậy nắp lại, để lửa nho đun liu riu, đồng thời bắt đầu chuẩn bị vài món ăn tiếp theo.

      Tôm kho sate tỏi, nấm thập cẩm xào dầu hào, khoai tây hầm cách thủy thịt bò, còn có canh Khổ Qua nhồi thịt, dinh dưỡng cân đối gia vị vừa dùng, mặc dù đều là món ăn gia đình thường sử dụng nhưng sau khi dọn lên bàn, mùi thơm bốc lên bốn phía, làm người ta chỉ muốn ăn vụng ngay tức khắc.

      Sau khi xem xét còn vấn đề gì nữa, Lục Phồn ngẩng đầu lên kêu: "Giản vũ... Ặc, Giản tiên sinh, có thể ăn cơm tối."

      Giản Ngộ Châu ngồi sofa xem báo chí, chân bắt chéo lên nhau trong tư thế thoải mái, giống như ở trong gia đình rất ấm áp.

      giống như sửa sang lại hình dáng quá mức nhưng biết từ chỗ nào, nhìn tổng thể hình dáng của bây giờ giống như bình thường, có gì đó chau chuốt cẩn thận tỉ mỉ, dường như có ánh sáng vàng nhạt như ánh mặt trời toát ra mái tóc đen của giống như có vòng ánh sáng thiên thần quay quay chói sáng đầu.

      khuôn mặt có nét gì khác lạ vẫn lãnh đạm mà bình tĩnh nhưng bởi vì trong đôi mắt như mang tia nắng mặt trời ấm áp làm phai nhạt nét rắn rỏi cũng như đường cong cứng nhắc của gương mặt khiến cho việc nhìn có bình thường lạnh lùng như mọi khi khiến cho người ta kính nể mà sinh ra sợ hãi.

      Lục Phồn ánh mắt ngẫu nhiên nhìn qua rồi như bị dính chặt lại .

      Kỳ chỉ là rất ngắn trong nháy mắt nhưng Lục Phồn có cảm giác mình nhìn chằm chằm rất lâu, cuối cùng là Giản Ngộ Châu nhàn nhạt ừ tiếng, Lục Phồn mới bỗng nhiên lấy lại tinh thần.

      ... F*ck, Vũ Trực có độc!

      Giản Ngộ Châu thu hồi tờ báo, đến bên bàn ăn quan sát lúc có lời : "Tay nghề cũng khá tốt."

      Lục Phồn khẽ giật giật khóe miệng, chuyện cứ như chưa từng ăn qua món gà xông khói của mình làm vậy...

      " cũng ngồi xuống, cùng nhau ăn ."

      Lục Phồn ngồi xuống nhưng hề động đũa.

      Giản Ngộ Châu chỉ là hờ hững nhìn cái, thêm gì, gắp lấy thịt bò cho vào trong miệng từ từ nghiền ngẫm.

      " dai cũng bở, hương vị rất tốt."

      Lục Phồn tự tin vào tay nghề nấu nướng của mình cho nên mấy mặn mà cám ơn. Lúc này mới phát trợ lý Trương ở đây, bây giờ ở đây chỉ còn cùng Giản Ngộ Châu ngồi đối mặt nhau, cảnh tượng này chỉ làm cho người ta nhìn vào có suy nghĩ sai lệch mà thôi.

      Lục Phồn cố gắng đem Xuyên Xuyên cho vào đầu nhưng lại thất bại đành phải ở trong nội tâm an ủi cùng thở dài tự nhủ cùng Giản Vũ Trực là nghiệt duyên.

      phải chỉ làm tháng công việc nấu ăn riêng này thôi sao, sống cũng phiền lụy, tiền lương còn cao, chuyện tiện nghi như thế chỗ nào tìm? Lục Phồn nghĩ ra lý do gì để từ chối, lẽ chỉ vì ghét Giản Ngộ Châu mà từ chối chuyện tốt cũng là quá ngây thơ .

      Cũng biết, Xuyên Xuyên có cần người nấu ăn riêng nhỉ? Có lẽ Xuyên Xuyên cũng ở khách sạn này, chừng nên dạo vòng quanh khách sạn này vòng có thể gặp ấy.

      người đàn ông khác mà trong đầu Lục Phồn nghĩ ngợi lung tung cho tới khi phục hồi tinh thần Giản Ngộ Châu ăn xong chén cơm , vô ý thức câu, "Nhìn thấy ăn rất tốt."

      Giản Ngộ Châu: "..."

      Sau đó hạ đũa tốc độ ràng chậm lại.

      Lục Phồn quan sát dùng bữa nên tiếp "Cơm còn dư lại nữa kìa."

      Giản Ngộ Châu ừ tiếng chưa có đứng dậy xới cơm tiếp mà ngược lại hỏi " phải là đến đài truyền hình công tác sao?"

      " chuyển công tác sang đài truyền hình nhanh thôi, trước kia là làm ở chương trình tuyệt phẩm ẩm thực, nhưng giờ hết chương trình rồi nên tìm công việc che lấp thời gian rảnh rỗi, vì có bạn thân giới thiệu nên mới muốn qua đây thử chút”

      Giản Ngộ Châu gật gật đầu, "Đài truyền hình Vạn Hoa rất thích hợp cho phát triển công việc của , LX chỉ là trang web video (giống kênh Youtube) nên cơ hội phát triển rất thấp."

      Lục Phồn ngạc nhiên hiếu kì hỏi "Sao biết trước kia tôi làm ở LX?"

      Giản Ngộ Châu: "..."

      Giản Ngộ Châu hổ danh là nam thần trẻ tuổi bậc nhất so với những người khác, phản ứng để đối phó trước câu hỏi của Lục Phồn rất tốt, điềm nhiên bình tĩnh dối mà mặt đỏ tim đập: "Trần Tiêu hôm qua biết được là người ứng cử làm công việc này nên cho người tìm hiểu sơ qua về công việc trước kia của , vì đây là điều kiện cần có trong công việc nên mong thông cảm”

      "Ờ, sao đâu, tôi hiểu mà." Minh tinh chính là rất nhiều tin nóng nên cần những người kín miệng.

      Giản Ngộ Châu buông đũa xuống, "Tôi để Trần Tiêu cùng thảo luận về công việc cũng như những thương lượng về tiền lương cùng các điều khoản giữ bí mật trong hợp đồng, có thắc mắc hay cầu gì cứ trực tiếp với

      "Được."

      Giản Ngộ Châu ăn cơm xong lấy khăn giấy lau tay sau đó đứng lên, hướng về đưa tay ra : "Giản Ngộ Châu."

      Đột nhiên trực tiếp được mời bắt tay như vậy Lục Phồn cũng đành đứng lên có chút ít được tự nhiên đưa tay ra, nhàng bắt tay "Lục Phồn."

      Bàn tay của khoan dung ấm áp, làm cho người ta có cảm giác an tâm trong lòng

      ... chung là người đàn ông này vô cùng có mị lực.

      Lục Phồn cẩn thận hiểu ra giống như mình vừa mới nhận chức từ ông chủ, thế cũng được để còn cảm giác tội lỗi, chung là thói quen nên rất tự nhiên.

      Nếu mọi chuyện như thế rồi, Lục Phồn liền nghĩ cách ra về sớm hơn tí, chưa kịp mở miệng lời tạm biệt đột nhiên Giản Ngộ Châu vội vã hỏi: "Sao món khoai tây hầm cách thủy thịt bò lại có thêm cà chua?"

      Lục Phồn trả lời , "Đây phải là cách cơ bản thường làm, chỉ là tôi muốn thử qua chút, mùi vị cũng tệ hơn nữa hôm nay khẩu vị của được tốt cho nên thêm cà chua vào xào để lấy ít vị chua kích thích vị giác."

      Giản Ngộ Châu như hiểu mà gật đầu nhưng là vừa ý hay , rất ít đem hỉ nộ ra ngoài mặt, tất cả mọi thứ nét mặt cứ nghiêm chỉnh lạnh lùng giống như làm trong giới giải trí đầy màu sắc, giống như làm thư kí cho tỉnh uỷ đúng hơn.

      Lục Phồn thấy có việc gì nữa liền "Giản tiên sinh, hôm nay tôi về nhà trước?"

      " Giản" Ánh mắt của khẽ nâng, màu nâu đậm của đôi mắt lưu chuyển mang theo ánh hào quang nhàn nhạt phảng phất tinh khiết như ngọc lưu ly nhưng lại sâu thẳm như hồ nước mùa thu " cũng có thể gọi tôi như tiểu Trương, hãy gọi tôi là Giản."

      Lục Phồn cảm thấy tự nhiên nếu xưng hô như thế, bởi hai người mới quen nhau, hơn nữa mà gọi Vũ Trực là trong lòng như có tảng đá đè nặng.

      Nhưng rất nhanh Giản Ngộ Châu khép đôi mắt mang theo đôi hàng mi dài dày cong vút, trong hốc mắt như có bóng ma mà : "Mà thôi, muốn gọi gì cũng được."

      Lục Phồn lập tức mở miệng: "Ông chủ, gọi ông chủ rất hay."

      Giản Ngộ Châu gật gật đầu: " lưu thêm số điện thoại của tiểu Trương , nếu có việc gì tôi nhờ cậu ấy gọi cho ."

      Giản Ngộ Châu liền đọc số điện thoại của tiểu Trương để Lục Phồn lưu vào thông tin liên lạc.

      Lục Phồn ra về bao lâu tiểu Trương trở về tay cầm cái túi.

      Vừa nhìn thấy thức ăn bàn, tiểu Trương nhịn được kinh ngạc hỏi: " Giản đổi khẩu vị rồi hả? Tỏi, Khổ Qua, Nấm... đều ăn mà?"

      Giản Ngộ Châu nhịn được cảnh cáo: "Ít lại, làm việc , bảo cậu mua đồ cho tôi, nó đâu?"

      "Đây nè." Tiểu Trương giơ cao cái túi trong tay, " muốn xem qua ?"

      Giản Ngộ Châu ừ tiếng: "Đưa đây tôi xem chút."

      Tiểu Trương mở hộp ra, từ bên trong là đôi hiệu ‘Spring of Cat’ gót nhọn.

      "Em nghe nhân viên cửa hàng giới thiệu đôi này năm nay là hót nhất nên mua ngay, thấy như thế nào? "

      Giản Ngộ Châu nhìn tới nhìn lui cũng thấy có gì khác lạ, thầm nghĩ Trần Tiêu cũng sai, nếu chọn việc mua cái mới cho người ta có lẽ tốt hơn.

      "Tốt, tốt, đem vào phòng tôi cất ."
      Last edited: 21/8/16
      Phong nguyet, hauyen2803, HoanHoan20 others thích bài này.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 10
      Editor + Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày

      Tiểu Trương làm trợ lý cho Giản Ngộ Châu cũng hơn hai năm, nên rất hiểu tính cách của Giản Ngộ Châu, cái gì cần hỏi cái gì nên hỏi, mặc dù trong lòng có chút tò mò nhưng dám hỏi nhiều, sau khi cẩn thận đem cất giày bỏ vào phòng ngủ.

      Đồng hồ chỉ 6h30 phút Trần Tiêu gọi điện thoại đến, tiểu Trương liền đem chuyện ngày hôm nay thuật sơ lại cho Trần Tiêu nghe, Trần Tiêu chỉ ừ tiếng rồi bảo: "Đưa điện thoại cho Giản ."

      Giản Ngộ Châu tay nâng chén trà xanh, tay nhận lấy di động tiểu Trương đưa đến, sau đó đến sô pha ngồi xuống hỏi: "Có chuyện gì?"

      Trần Tiêu đầu dây bên kia vang vọng thanh : " Này Giản, ngờ cậu nha, là thiên vị, dùng việc công mưu việc tư, sao lại có thủ đoạn cao tay vậy? Lão tử ta đây như thế nào biết chứ."

      Giản Ngộ Châu nhếch miệng trả lời: " Nếu có việc gì cúp máy, rảnh nghe cậu chuyện kì quái”

      "Đừng đừng đừng... " Trần Tiêu vội hỏi: " Tôi hỏi cậu, có phải cậu biết trước người đến nhận việc là Lục Phồn? Nếu tôi nhớ nhầm, hôm trước cùng cậu bàn về vấn đề đó, cậu tỏ ra vui, còn ý gì thích có người xa lạ tới lui trong nhà, sao hôm nay ngược lại tỏ ra hăng hái tích cực, hắc hắc”

      Nghe Trần Tiêu đến nửa câu nghiêm túc lại bắt đầu có giọng trêu chọc, Giản Ngộ Châu kiên nhẫn trả lời " biết, khi ấy xuất tôi mới biết ."

      "Sau đó cậu còn cố ý chứng tỏ mình là người khó tánh, kén chọn trong ăn uống. Tôi vừa cùng Lục Phồn chuyện, ấy cậu có khẩu vị rất tốt, món gì cũng có thể ăn được, nghe xong thiệt buồn bực, này Giản xưa giờ cậu đâu có thói quen để ý tới nào sao bây giờ lại khác, hay là cậu có chút tâm tư với người ta vậy? Nguyên ngày hôm qua tôi phải suy nghĩ, con người lạnh lùng như cậu lại đắp chăn cho người ta, xử lí giày cho người ta, cả ngày nghĩ ra lí do, này Giản phải cậu nghĩ tán đó chứ”

      "Đừng có ăn lung tung."

      Trần Tiêu nửa đùa nửa tiếp: "Giản nè, có thể giữa cậu và ấy cũng xảy ra chuyện lớn gì giữa hai người, nhưng là trong lúc làm việc chung với nhau sắp tới, cậu có thể ngàn vạn lần đừng có để xảy ra scandal gì nhé, nhất là các loại chuyện về tình ái. Lục Phồn cũng là tốt, hiểu chuyện, cũng phải loại gây ầm ĩ lại có tài nấu nướng, nhưng dù sao cũng là bình thường nên đừng mang phiền toái đến ấy”

      Giản Ngộ Châu uống trà động tác dừng chút: "Chỉ là làm người phụ trách nấu nướng cơm nước thôi mà cậu điều tra cả lí lịch xuất thân?"

      Trần Tiêu ha ha cười tiếng: “Chàng trai, đừng cho là tôi biết mỗi khi cậu rỗi rãi chui vào chuyên mục mỹ thực nào đó, do ai đó hướng dẫn mà xem nhé”

      "..."

      " giận sao, đây? tình tôi cảm thấy tôi lo lắng cũng hơi quá, có thể Lục Phồn cũng để ý cậu, người đàn ông thẳng duy nhất trong showbit ha ha ha ha ha hắc."

      Giản Ngộ Châu: "..."

      Gọn gàng linh hoạt cắt đứt.

      đem di động ném trả cho tiểu Trương, tiểu Trương liền tiếp nhận sau đó cẩn thận nhìn qua sắc mặt nhận thấy cũng có gì đáng lo lắng vì vậy cố gắng giảm xuống cảm giác lo sợ tồn tại trong người mình mà ngồi ở góc ghế sofa xem vi tính.

      Trong lúc vô tình thêm bạn điện thoại, tiểu Trương phát trong danh sách ghi chép xuất thông tin của Lục Phồn.

      có chút buồn cười : " Giản, nick chát của Lục tiểu thư vi tính cũng đáng nha, cũng giống ."

      Giản Ngộ Châu khẽ nâng mắt, nhìn lướt qua di động tiểu Trương đưa tới ánh mắt lại đột nhiên bị ngưng lại .

      nhanh tay rút di động , như muốn xác nhận điều gì đó, tiểu Trương ồ lên tiếng tò mò:

      " Giản, chuyện gì hả ?"

      ‘Trà sữa trân châu vị xoài’...

      Mắt Giản Ngộ Châu khẽ híp híp lại sau đó mặt mày giãn ra, trả điện thoại lại cho tiểu Trương bình thản " có thông tin của ấy rồi, cần cậu thêm vào đâu ."

      "Ah..." Tiểu Trương có chút khó hiểu nhưng cũng hỏi thêm cũng như thêm Lục Phồn vào danh sách bạn bè.

      Tiểu Trương ở bên cạnh Giản Ngộ Châu hơn hai năm cũng gặp ít việc xảy ra cũng như cách hiểu ý người nên sớm luyện được nhãn lực mạnh mẽ, cảm giác được mối quan hệ giữa Giản Ngộ Châu cùng Lục Phồn phải người xa lạ mới quen, thậm chí hoài nghi đôi giày mới kia chính là Giản Ngộ Châu mua cho Lục Phồn ...

      Chậc chậc, có chuyện hay hơn nữa vì đây là người đàn ông độc thân đào hoa trong giới giải trí.

      Công chúng bao vây theo dõi chúc mừng khi có chuyện tốt đẹp.

      ***

      Về đến nhà, Lục Phồn lôi ra mì sợi sau đó đảo thành hai vắt nấu lên xem như xong bữa cơm tối.

      ti vi phát chương trình “ tìm Ngôi sao thực tài” hôm nay có Xuyên Xuyên tham gia thi, Lục Phồn hăng hái xem nửa đường Hứa Nghi Nhã gọi điện thoại tới, tiếng cười ràng có ý tốt: "Người đẹp, hôm nay cậu ngạc nhiên chứ?"

      Lục Phồn liếc mắt: "Trước tiên về tiền lương, mình cảm ơn cậu."

      "Ha ha ha, vậy còn về người sao?"

      "Ôi, mình cảm ơn tám đời tổ tông của cậu."

      Hứa Nghi Nhã cười muốn tắt thở: "Mình đoán được cậu có phản ứng này mà, làm được xem miễn phí trai đẹp còn gì, hơn nữa chỉ có nấu chút ít cơm thôi, tiền công nhiều, sướng chết chứ”

      "Được rồi được rồi, mình ăn cơm, với cậu."

      Lục Phồn vừa mới gắp đũa nhét vào trong miệng truyền hình xen vào quảng cáo, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt Giản Ngộ Châu xuất được zoom cận cảnh phóng đại lên ở màn hình TV, cẩn thận liền bị sợi mì làm nghẹn trôi nơi cổ.

      Đành phải nuốt hết chén nước mới thở nổi.

      ti vi chiếu quảng cáo nhãn hiệu đồng hồ đeo tay nổi tiếng do Giản Ngộ Châu làm đại sứ phát ngôn. Trong trang phục Tây Âu lịch lãm kèm khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt tựa hồ có ánh sáng chói hào quang khác thường giống như ngọc lưu ly vào trong lòng người.

      Trong đầu Lục Phồn tự chủ nhớ lại hình ảnh buổi chiều nhìn thấy người đàn ông cao lớn rắn rỏi trong tư thế thoải mái tựa ở cửa phòng bếp, có lẽ là mới vừa tỉnh ngủ, ánh mắt còn mơ màng như có sương mù, đầu tóc hơi có chút rối khiến cho trẻ ra so với tuổi ít nhất cũng năm sáu tuổi. Đúng là cái hình dạng đàn ông vừa thoát ra khỏi hình ảnh trẻ trung non nớt nhưng cũng là sành sỏi từng trải để khiến người ta bất an, mỗi thứ có chút quyện lại tản ra khí chất mê hoặc kích thích ham muốn của con người.

      mơ hồ nhớ lại lúc ban đầu rất thích xem diễn, chỉ vì khuôn mặt và diễn xuất mà còn là trong lòng ngưỡng mộ cùng mơ ước. So với chỉ là người đàn ông hơn 3 tuổi nhưng giống như sống ở thế giới khác, như có ánh sáng rực rỡ ở bốn phía chói lọi, mỗi khi xuất với thần thái lạnh lùng lướt qua những con người vì gào thét chói tai muốn có cái vẫy tay của , đến tột cùng hiểu được nếu là là loại cảm thụ gì?

      Sau này khi lớn lên, công việc và cuộc sống càng lúc càng bận rộn, tiêu chí thích minh tinh giống như thời niên thiếu nữa mà là vô cùng đơn giản, đó là khí chất và vẻ đẹp của khuôn mặt.

      Ở tại thời điểm này, cuối cùng cũng phải thừa nhận rằng trải qua năm tháng, thời gian Giản Ngộ Châu từ hai mươi tuổi mang vẻ mặt sắc lạnh để che dấu nét trẻ trung thời niên thiếu biến thành người đàn ông chững chạc bình tĩnh, mặc dù bề ngoài vẫn xây dựng khuôn mặt sương tuyết với đôi mắt vẫn như cũ vừa sâu vừa lạnh, nhưng tại ở trong tựa như tản ra khí chất thuần hậu mê người như mùi hương của rượu ngon được ủ lâu năm hấp hẫn mời gọi người đến gần.

      Coi như xong, Lục Phồn vỗ vỗ đầu chấm dứt các suy nghĩ thất điên bát đảo trong đầu than thở: "Cho dù có tốt hơn cũng phải của mình, ngốc qua ."

      gần như nguội, Lục Phồn còn chưa ăn no, nên gia tăng tốc độ di động đột nhiên vang lên thanh nhắc nhở, mở ra nhìn thấy dòng tin từ ‘khoai tây hầm cách thủy thịt bò’ khiến tay run lên, thế là di động rớt ngay vào tô mì trước mặt.

      Di động liền bị ngâm ngay vào nửa, vội vàng vớt điện thoại ra mang theo nước mì giọt giọt tí tách rơi, Lục Phồn muốn khóc mà ra nước mắt.

      May mắn, vì là đề phòng điện thoại dính nước nên lớp bảo vệ.

      Lục Phồn lau sạch di động, sau đó lại lao qua vi tính nhìn thấy tin tức kia treo ở màn hình chứng minh những gì vừa nhìn thấy phải ảo giác.

      [Khoai tây hầm cách thủy thịt bò]: Cho hỏi chút, ăn món gì để gây cho dạ dày kh1o chịu vào buổi tối?

      Lục Phồn có kịp phản ứng, cứ chằm chằm nhìn vào hàng chữ, vốn nghĩ có được kết bạn với Xuyên Xuyên là rất khá, nghĩ đến đối phương thế nhưng chủ động chuyện với ! Trong lòng dâng lên niềm hạnh phúc nho , trả lời có chi tiết

      [Trà sữa trân châu vị xoài]: Có thể lựa chọn những món thanh đạm mềm mại dễ dàng tiêu hóa giống như: mỳ vằn thắn, các món điểm tâm , còn có cháo gạo kê hoặc trái cây mềm, vừa no bụng lại dinh dưỡng. Trước khi ngủ uống sữa cũng rất tốt, buổi tốt nên ăn thịt cùng các loại ăn khuya số lượng nhiều, tránh món nướng. Tốt nhất buổi tối nếu còn làm việc đừng đụng đến cà phê hay trà đặc, có thể uống chút trà xanh cho thanh tỉnh tinh thần

      [Khoai tây hầm cách thủy thịt bò]: Biết rồi, cám ơn.

      [Trà sữa trân châu vị xoài]: cần cảm ơn, chúng ta là bạn.

      Sau đó là tán gẫu từ đông sang tây, đề tài chủ yếu đều vây quanh các món ăn, Lục Phồn cảm thấy có chút buồn cười khi phát ra nguyên nhân là do Xuyên Xuyên cũng là đồ tham ăn hơn nữa rất là bình dị gần gũi, có lạnh lùng, cùng với người xa lạ mà cũng có thể tán gẫu nhiều như vậy.

      blog bỗng có tin nhắn xuất ra ngoài, Lục Phồn nhấp vào nhìn thấy tin của Sao Sao

      Xuyên Xuyên ngôi sao lòng em: Người đẹp! Ta có tin tức! Một tuần sau Xuyên Xuyên cùng đoàn làm phim Tống Thành lấy cảnh! Có muốn hay hả! !

      Lục Phồn con mắt bỗng chốc phát sáng lên.

      [Xuyên Xuyên tình của tôi]: F*ck ! ! !

      [Xuyên Xuyên ngôi sao lòng em]: Ha ha ha mình đoán là cậu nhất định , thứ ba nhé, tốt lắm, đến lúc đó ấn định lại thời gian và đại điểm gặp mặt!

      [Xuyên Xuyên tình của tôi]: Được rồi, cảm ơn cậu ( <3<3<3)

      Lục Phồn tâm tình tung bay nên trong lúc chuyện phiếm dùng từ ngữ cũng rất thoải mái làm cho khoai tây hầm cách thủy thịt bò rất nhanh phát .

      [Khoai tây hầm cách thủy thịt bò]: Có chuyện vui hả?

      Lục Phồn lúc này tâm tình cùng tâm huyết dâng trào trả lời: Vừa biết được minh tinh mình thích ở cùng thành phố quay phim, có thể đến đó để thăm hỏi.

      Xa xôi nơi nào đó, Giản Ngộ Châu chứng kiến này hàng chữ, tự chủ được sinh ra rất nhiều ảo tưởng.

      Minh tinh? Cùng thành phố?

      Gần nhất ở Hàng Châu cũng chỉ có đoàn làm phim Thanh Thiên Bích, xét ra chỉ có các diễn viên trung niên có tiếng tăm, hoặc chỉ là diễn viên phụ, Giản Ngộ Châu bắt đầu tự kỷ cảm thấy ý Lục Phồn đến khẳng định là .

      A, núp rất giỏi, .

      Khoé môi khẽ giương cao con cong sau đó cố làm ra vẻ nghi hoặc.

      [Khoai tây hầm cách thủy thịt bò]: Ai vậy?

      [Trà sữa trân châu vị xoài]: Là Thẩm Uẩn Xuyên, bạn biết ?

      Giản Ngộ Châu: ...
      Phong nguyet, hauyen2803, HoanHoan21 others thích bài này.

    5. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Vui nhỉ, ng c thix k fai là a nam chủ r, a nam chủ fai cố lên a~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :