1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mỹ Thực Mua Đứt Mỹ Nam - Thời Nhĩ (Full 50C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Đáng quá
      Last edited: 16/12/16

    2. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      Hiền. Tr ngày càng hấp dẫn. Đoán chừng k có H đâu nha vẫn hay:yoyo63:
      Lazzy Le thích bài này.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 35
      Editor + beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày.
      Khi chuyện hơi thở phả vào bên tai tê dại lạ thường. Lục Phồn bất giác nắm chặt tay ánh mắt hơi rũ xuống tránh tầm mắt quá sức nóng bỏng của người kia. Thấy chỉ mím môi câu nào, Giản Ngộ Châu nhịn được lại hỏi thêm lần nữa, lần này giọng còn đè xuống thấp hơn: “Có được em?”

      Có người nào đó mà miệng còn chưa đủ động thủ ngón tay như vô tình cố ý gãi gãi vào hông , Lục Phồn sợ ngứa nên khi làm như thế lại cong cả người lại: “ đừng gãi em”.

      Giản Ngộ Châu : “ trả lời , làm nữa”.

      Lục Phồn đúng là thua với : “Được, làm được, có thể tùy ”.

      Trong mắt Giản Ngộ Châu lên ý cười: “bé ngoan”. Quả nhiên, dời bàn tay vòng ngang hông , đổi thành giữ lấy cổ thuận tiện kéo cổ lại gần hơn nữa.

      Mũi hai người gần như dán vào nhau, lòng bàn tay Giản Ngộ Châu nhàng vuốt ve hàm dưới của , làn da của mềm mại mịn màng khiến nỡ rời tay. Lông mi của hơi chớp chớp như cánh bướm vỗ cánh bay , mang theo nét e lệ căng thẳng khó nhận ra, dáng vẻ dịu dàng đó càng khiến lòng Giản Ngộ Châu như trăm hoa đua nở, thở gấp hơi rồi từ từ nghiêng đầu, rốt cuộc đôi môi cũng dán lên được nơi mong ngóng từ lâu.

      Trong giây phút môi hai người chạm nhau, dường như có dòng điện yếu ớt chạy xuyên qua người, Giản Ngộ Châu kìm lòng đậu lại ôm sát hơn, khiến càng nhích lại gần mình hơn chỉ hận thể sát đến mức còn khe hở.

      Hai người đều chẳng có kinh nghiệm gì vì thế lúc ban đầu chỉ là môi vào nhau, nhúc nhích mà cứ trừng mắt nhìn đối phương như thế, may mà sau khi tỉnh táo lại bản năng đàn ông trong người nào đó cũng bắt đầu bộc phát, Giản Ngộ Châu tự động đưa lưỡi ra, cẩn thận nhàng liếm khẽ bờ môi mịn màng của Lục Phồn.

      Chìm đắm trong cảm giác tươi đẹp được hôn người mình thương, cũng dần mất vẻ ngụy trang điềm tĩnh, say mê khống chế nổi chính mình, sau khi tách mở hàm răng của ra là vội vàng đưa lưỡi vào tìm kiếm, hô hấp cũng dần gấp gáp và nóng hổi.

      Môi lưỡi quấn quýt, hô hấp nóng rực, trong mũi đều là hơi thở của đối phương và trong lòng càng ham muốn nhiều hơn. Hóa ra là hương vị đó… Giản Ngộ Châu nghĩ. Phải hôn nhiều chút, nếu lần sau biết đến bao giờ mới được nếm ngọt lành. Trong đầu lóe lên suy nghĩ đó.

      biết bị hôn hít suốt bao lâu, cuối cùng Lục Phồn cũng nhịn được đẩy mặt người kia ra, “ dừng được chưa, hôn chút mà lưỡi em tê rần cả rồi”.

      Câu này hề sai chút nào, môi và lưỡi bị người kia gặm cắn liếm láp, giờ vừa tê vừa xót. Giản Ngộ Châu bị đẩy ra, trong mắt lóe lên vẻ mất mát tiếng thầm: “Lời đàn ông mà em cũng tin…”

      Lục Phồn thính tai nghe được híp mắt nhéo đùi cái. Giản Ngộ Châu vội vàng nắm tay , hôn lướt qua cổ ai kia cái: “ đùa mà, cho ôm thêm cái nữa”.

      “Em muốn vệ sinh”. nín lâu rồi…

      Lúc này Giản Ngộ Châu mới lưu luyến rời buông ra, ánh mắt rơi xuống đôi môi sưng đỏ, hồi tưởng lại phút giây tiếp xúc thân mật giữa hai người, lòng lại lâng lâng kìm được nhích lại gần thêm. Lục Phồn vội đẩy trán ra, sau đó nhảy xuống : “Em còn phải thu dọn đồ đạc, ngồi đó xem ti vi ”.

      cũng đứng lên theo: “ giúp cho”.

      cần, cứ ngồi yên ở đây là giúp em rồi”.

      Giản Ngộ Châu im lặng, cũng đúng, nếu tới giúp chắc chẳng có tâm tư mà thu dọn cái gì đâu, cuối cùng lại dính vào nhau.

      Dọn dẹp túi hành lí, áo quần và đồ dùng trở về vị trí cũ, Lục Phồn bắt đầu lau dọn cả nhà, xa mười ngày, sàn đóng lớp bụi mỏng. Giản Ngộ Châu chủ động giành lấy công việc lau sàn này, giao việc chùi bàn ghế lại cho . Lục Phồn vui vẻ nhận lấy, ngồi sô pha cầm khăn lau dọn bàn, cũng thấy nam tử nam đại trượng phu như Giản Ngộ Châu nên làm công việc đó.

      Lục Phồn lau xong ra ngoài sân thượng, kéo rèm cửa sổ sát đất ra để ánh mặt trời ngoài kia rực rỡ chiếu vào, cả căn phòng sáng ngời hơn hẳn.

      Giản Ngộ Châu ló đầu ra hỏi: “Em lau sân thượng à?”

      “Cái này em lau là được rồi”.

      lau xong lan can quay về phòng khách, có ánh nắng mặt trời, bụi bặm trong khí càng dễ dàng nhìn , ngồi xổm xuống quệt vết sàn nhà, ngón tay là cả lớp bụi, thở dài, bất đắc dĩ nhìn về phía Giản Ngộ Châu: “Giản đại minh tinh, đây là lần đầu tiên làm việc nhà hả?”

      Giản Ngộ Châu giả vờ kiên định : “Đương nhiên phải rồi”.

      Giản Ngộ Châu xuất thân là đại minh tinh nổi tiếng ầm ầm, người chạy theo phục vụ chắc xếp hang được cả con đường đó, ngẫm lại đúng là có khi chưa từng tự quét nhà mình . Lục Phồn trêu chọc nữa, phất tay: “ cứ ngồi ghế nghỉ ngơi , hoặc là vào trong phòng ngủ cũng được”.

      Giản Ngộ Châu vừa bước tới, quay lại nhìn , cuối cùng dừng chân lại bình tĩnh : “ có thể học mà”.

      Lục Phồn nhìn vẻ cố chấp kia dở khóc dở cười: “Cái này cần gì phải ham học chứ”.

      Giản Ngộ Châu nhíu mày suy nghĩ, sau này cũng thể để vợ làm việc nhà hết được như vậy hóa ra ăn cơm chùa sao. Việc nhà vẫn thường là ngòi nổ mâu thuẫn giữa hai vợ chồng, Giản Ngộ Châu thể để tình huống đó xảy ra. Thế là lần thứ hai đoạt lấy khăn lau trong tay Lục Phồn: “ làm, em đứng cạnh chỉ cho ”.

      Lục Phồn được , đành ngồi xổm bên cạnh, nhìn cố gắng lau gạch men bằng sứ.

      Lau nhà đâu phải là việc gì cần phải học, nhưng Giản Ngộ Châu lại chăm chú tận tâm mấy chục ngàn lần, thỉnh thoảng còn hỏi Lục Phồn có sạch , Lục Phồn ngồi chổm hổm bên, nhìn cong môi vui vẻ, ý cười cũng ngập tràn đáy mắt kìm được hỏi: “ sợ em chê biết làm việc nhà hả?”

      Động tác của Giản Ngộ Châu hơi dừng lại: “ có”.

      Lục Phồn đưa tay nhéo tai : “Yên tâm, em chê đâu, em trai em còn chưa làm việc nhà bao giờ mà em cũng có đuổi đâu”.

      Thấy an ủi như vậy, trong lòng Giản Ngộ Châu vừa uất ức vừa thấy mất tự nhiên: “ chỉ thấy mình có nghĩa vụ phải chia sẻ với em, nếu sau này kết hôn rồi mấy chuyện thế này lại cãi lộn với nhau biết làm sao đây?”

      Lục Phồn sững sờ, hai người vừa xác nhận quan hệ được mấy ngày, nghĩ tới chuyện sau khi kết hôn rồi, mặt của thoáng đỏ lên, cầm khăn bẩn rồi đứng dậy: “Em giặt khăn ”.

      Giản Ngộ Châu thấy mặt đỏ bừng cũng đoán là do xấu hổ, tâm trạng tươi tắn lên ít, thậm chí còn hát thêm vài câu, vừa lau vừa tưởng tượng tới cảnh sau khi cưới.

      Cuối cùng sau tiếng dọn dẹp vệ sinh hai người dọn sạch trong ngoài dưới lượt, mệt đến mức nằm nhoài lên sa lon. Lục Phồn tựa lên bả vai nghỉ ngơi lúc, ngước mắt nhìn đồng hồ treo phòng khách, sau đó đẩy đẩy tay : “ vào phòng trong ngủ giấc , sắp lên máy bay rồi, mệt lắm”.

      Giản Ngộ Châu phản đối, Lục Phồn đứng trước hai cửa phòng bắt đầu khó xử, để ngủ phòng hay phòng Lục Thời đây? Hình như Giản Ngộ Châu cũng nghĩ tới điều , chủ động đề nghị: “ vào phòng con đâu”.

      Lục Phồn dở khóc dở cười: “Thôi, vào phòng em . Phòng em trai em bừa bộn lắm, em lười dọn”.

      Giản Ngộ Châu ra vẻ miễn cưỡng cố nén cười theo sau Lục Phồn vào phòng.

      Phòng của chủ yếu là màu xanh lam nhạt, đơn giản và thanh nhã, thoải mái mà tự nhiên, ánh mặt trời lướt qua khung cửa sổ, dừng lại bên chiếc bàn thấp và mấy con gấu ôm đặt bên , sau đó mới rơi xuống gian phòng sạch sáng ngời.

      Tuy đây là phòng của vợ tương lai… nhưng mà dù sao cũng là phòng con , nên lại lung tung tốt hơn. Vì thế Giản Ngộ Châu quy quy củ củ ngồi xuống ghế dựa mềm, Lục Phồn quay đầu liếc cái: “Ngủ giường chứ”.

      chủ động mời, sao Giản Ngộ Châu có thể từ chối đây, vội vã ngồi xuống bên giường. Đưa ánh mắt mong chờ nhìn lại hỏi: “Ngủ chung à?”

      Thấy nhìn kiểu đó lời từ chối sao ra khỏi miệng được, hơn nữa từ sáng sớm ngồi xe quay về, sau đó còn lau dọn vệ sinh, Lục Phồn cũng thấy hơi mệt mỏi thế là nằm lên giường cùng ngủ với Giản Ngộ Châu.

      Hai người nằm nghiêng lại đối mặt với nhau mà ngủ, Giản Ngộ Châu đưa tay ra vuốt ve mái tóc dài của , vuốt hết qua sau tai, lộ ra khuôn mặt trắng nõn xinh xinh.

      Lục Phồn nhìn rất dễ thương, ngũ quan đoan chính, các đường nét tinh tế hơn nữa làn da lại trắng, khiến cho người nhìn thấy rất rạng rỡ trẻ trung, đặc biệt là khi cong môi mỉm cười, ánh mắt sáng ngời trong vắt cong cong vừa đáng vừa thu hút.

      Giản Ngộ Châu nhớ lại lần đầu tiên khi nhìn thấy . Có lẽ là hơn nửa năm về trước, khi đó nhàn nhã tải load weibo, thấy trong nhóm bạn có người share video dạy nấu ăn của . Trong video, đeo khẩu trang đến mũi, thấy mặt, nhưng ánh mắt sinh động có hồn lại hết sức bắt mắt.

      Giản Ngộ Châu sống trong nghề nhiều năm, mỹ nữ xinh đẹp kiểu gì chưa từng thấy, nhưng trước giờ chỉ dừng lại ở mức thưởng thức mà thôi, vậy mà lần đó, ma xui quỷ khiến thế nào lại bấm vào đó.

      Nhìn tự nhiên thoải mái giới thiệu các món ăn ngon, giọng nhàng êm tai, thông kim bác cổ, vừa vừa làm lưu loát thế là Giản Ngộ Châu bị hấp dẫn.

      Lúc cúi đầu cười khẽ, lúc cất dao vẻ thoải mái rạng rỡ ấy ngập tràn dứt. Lúc đó nghĩ đôi mắt của ấy đẹp , khiến người ta cảm giác như có khoảng cách dằn lòng được chỉ muốn lại gần. Sau đó, gỡ khẩu trang xuống, ánh mắt Giản Ngộ Châu lại càng rời . Cảm giác đó rất lạ, hẳn là từ cái nhìn đầu tiên nhưng lại thấy rất dễ nhìn, rất thoải mái. Sau đó cứ dần dần hay vào xem video của , tuần nào cũng có mặt xem trực tiếp. ra lúc đó Lục Phồn vẫn chưa nổi tiếng lắm, lượng người xem trực tuyến chỉ khoảng ngàn người, mục bình luận cũng rất vui vẻ, lúc hứng lên cũng tặng hoa quà gì đó cho , tận tâm làm fan đúng nghĩa.

      Khi đó Lục Phồn vẫn hay tương tác với các fan hâm mộ, bởi vì có quá nhiều người, Giản Ngộ Châu cũng được trả lời hai ba lượt. Mặc dù cách nhau màn hình, nhưng lúc lại cảm giác như chuyện trực tiếp với vậy, trong lòng rất thoải mái, cũng có những bí mật muốn để người khác nhìn ra.

      Thời gian đưa đẩy, Lục Phồn nổi lên số lượng người xem có khi hơn trăm ngàn người, chiếc thuyền rách của bị vùi dập giữa song to gió lớn, còn được Lục Phồn đáp lại như trước nữa. Sau đó… vì muốn được chú ý, bạn fan già nào đó hóa thành antifan. Nghĩ đến đây, đôi mắt Giản Ngộ Châu lại ánh lên ý cười dịu . Lục Phồn cũng nhìn lại , “ cười cái gì?” Giản Ngộ Châu nhích lại gần thêm, tay ôm lấy hông , kéo vào lòng, cười khẽ: “Vui”.

      “Vui gì?”

      “Tìm được vợ đẹp, còn biết nấu ăn, biết kiếm tiền, có phúc ”.

      Lục Phồn nghe vậy mím môi bật cười. hơi ngẩng đầu lên, chỉ nhìn được dưới cằm của , sau đó rúc vào trong lòng người nọ, hơi thở ấm nóng làm lòng người yên tâm, thầm nghĩ là có phúc mới đúng, giờ con biết nấu ăn biết kiếm tiền đâu có khó tìm, nhưng muốn tìm người đàn ông như Giản Ngộ Châu lại quá khó khăn.

      Nghĩ như vậy, Lục Phồn cảm thấy hình như mình lượm được món hời lớn rồi, cho nên lại bắt đầu trêu ghẹo : “Giản Ngộ Châu, có phải có ý đồ với em từ sớm ?”

      Giản Ngộ Châu phủ nhận: “ có”.

      antifan của em mà?”

      Giản Ngộ Châu: “…Em cái gì vậy?”

      “Chuyển Chuyên thân thiện?”

      Giản Ngộ Châu: “…”

      Lục Phồn bật cười: “ ngây thơ đó, là học sinh tiểu học sao, sao lại bắt nạt bạn học nữ để người ta chú ý chứ?”

      Giản Ngộ Châu: “…”

      “Được rồi, cười nữa”. Lục Phồn vỗ vỗ lưng , “Em cũng thấy sao, cũng trách hay bôi đen em đâu, ngoan ha em giận”.

      Lúc này Giản Ngộ Châu mới thả lòng phần lưng, thầm : “Sao em biết?”

      “Nếu muốn người ta đừng biết đừng có làm chứ”.

      Giản Ngộ Châu mới tỉnh ngộ ra: “ xin lỗi”.

      Lục Phồn ngẩn lúc rồi bật cười: “ cần nghiêm túc vậy đâu, em để bụng mà”.

      Giản Ngộ Châu thừa thắng xông lên: “Vậy em hôn cái, chứng minh em giận?”.

      Lục Phồn: “…”

      hôn cái, có chắc là cái ? Lục Phồn nhớ tới vẻ quấn quýt của người kia, cảm giác đầu lưỡi lại tê buốt hồi, vội cúi đầu, giả vờ ngủ trốn tránh. Giản Ngộ Châu cúi đầu hôn lên đỉnh đầu , đột nhiên khẽ gọi: “Bé ngoan”.

      Lục Phồn rì rầm ừ tiếng, Giản Ngộ Châu lại gọi lần nữa, sau đó mới ôm chặt lấy: “… rảnh quay lại thăm em”.

      “Ừm”.

      “Nhớ cách xa Phương Duệ gì đó chút, mấy đồng nghiệp nam chưa lập gia đình cũng phải giữ khoảng cách… À , phải là yên tâm em đâu, mà là yên tâm về họ”.

      Lục Phồn than thở: “ tưởng ai cũng như mình à?” Xem như bảo bối ấy…

      là đàn ông, hiểu đàn ông nghĩ gì, Phương Duệ gì đó chắc chắn có ý với em”.

      Lục Phồn: “…”

      Nam Tử Trực đáng sợ. Hai người lung tung thêm gì gì đó nữa, sau đó ôm nhau từ từ thiếp .

      Giản Ngộ Châu ngủ sâu, điện thoại vừa rung mở mắt ra rồi vội vàng tắt máy, tránh đánh thức Lục Phồn còn say giấc ngủ. cầm điện thoại ngồi dậy, nhắn lại tin rồi mới nghiêng đầu qua chỗ khác, lẳng lặng nhìn người say ngủ.

      Sao càng nhìn càng thấy đẹp thế này, nhìn bao nhiêu cũng thấy đủ… Nếu như có thể, rất muốn gói mang theo bên người, cho người nào nhìn ngó, nhưng mà Lục Phồn cũng có công việc của mình, thể quan tâm tới cảm nhận của .

      cúi đầu, hôn lên đôi môi khẽ nhếch lên nụ hôn rất . Hơi thở ngọt ngào phảng phất, nhịn được, lại quấn quýt sâu hơn. Cuối cùng, điện thoại reo thêm lần nữa mới đánh thức được người nào đó sa vào mê đắm, Giản Ngộ Châu tiếc nuối kết thúc nụ hôn này, ngậm môi lúc rồi buộc mình rời giường quay .
      Phong nguyet, hauyen2803, HoanHoan14 others thích bài này.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 36
      Editor + Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày

      tuần sau, Lục Phồn chính thức vào làm việc ở đài truyền hình. phụ trách chương trình tên là “Khiêu Chiến Mỹ Vị” có tỉ lệ người xem rất thấp, người phụ trách chương trình này lúc trước bỏ để lại trường ngổn ngang. Vì Lục Phồn vừa mới vào công ty nên đành phải nhắm mắt nhận nhiệm vụ này.


      Làm người dẫn chương trình truyền hình nặng nề hơn so với quay trực tiếp internet, chỉ phải thu hình, còn phải viết kịch bản, mời khách quý, tất cả đều phải lên lịch từ sớm. May mà trước kia Lục Phồn từng luyện tập trước nên giờ nhận nhiệm vụ cũng quá rối ren.


      Ngày thư ba vào đài truyền hình, mấy đồng nghiệp cùng tầng mời liên hoan, Lục Phồn vui vẻ tham gia kéo nhau đến nhà hàng hải sản tươi sống gần đó, lúc ấy mới phát ra ngoài những đồng nghiệp nữ nhìn quen mắt trong công ty, còn gặp Phương Duệ ngồi ở chỗ cách đây mình gặp lâu.


      Phương Duệ thấy cũng khá kinh ngạc, sau đó mỉm cười cúi chào: “Hóa ra đồng nghiệp mà các ấy à, hoan nghênh hoan nghênh, nhanh ngồi ”.


      đồng nghiệp nữ ngạc nhiên: “Ồ, biết Lục Phồn sao?”


      Phương Duệ sờ mũi: “Bạn tôi từng hợp tác với ấy, trước đây chúng tôi có gặp nhau lần”.


      “Thế trùng hợp quá”.


      Nữ đồng nghiệm kéo Lục Phồn tới hàng ghế trống, vừa vặn đối diện với Phương Duệ: “Chúng tôi còn lo Lục Phồn thoải mái.”.


      Đây là lần đầu tiên Lục Phồn nhìn Phương Duệ trực diện, lần trước gặp mặt chỉ để ý đến cử chỉ khéo léo hào phóng, cách chuyện hài hước dí dỏm, vốn Lục Phồn nghĩ giữa họ xảy ra lúng túng ít nhiều, nhưng thái độ của Phương Duệ và các bạn đồng nghiệp lại vui vẻ nên trong lòng cũng khẽ thở phào nhõm.


      Từ trước đến giờ hiểu cách giao tiếp với nam giới, cũng muốn để tâm hơn nữa giờ bên cạnh thùng giấm chua Giản Vũ Trực luôn luôn dòm ngó, đương nhiên càng né tránh hơn.


      Lần trước ngầm từ chối rất ràng, có lẽ Phương Duệ cũng có ý gì khác với , cho nên Lục Phồn thả lỏng bản thân cười đùa cùng đồng nghiệp.


      Qua hơn nửa tiếng đồng hồ đồng nghiệp khác từ từ tiến vào, Diêu Tĩnh ngồi bên cạnh Lục Phồn gào to: “Ngô Lâm Hủy, sao tới muộn thế? Mọi người còn tưởng tới chứ?”


      Ngô Lâm Hủy cười cười: “Đạo diễn hài lòng nên phải quay lần nữa, tôi có nhắn tin cho đừng chờ mà”.


      Vừa , ánh mắt chuyển sang nhìn Lục Phồn, đánh giá qua lược chủ động đưa tay ra: “ là Lục Phồn à? Xin chào, tôi là Ngô Lâm Hủy, phòng ghi hình số ba”.


      Ở đài truyền hình thường hiếm khi có phòng ghi hình riêng lẻ, rất nhiều chương trình quay xong phải được xử lí lại, tiết mục “Khiêu Chiến Mỹ Vị” mà Lục Phồn phục trách cũng là chương trình có xử lí ghi hình.


      Mà Ngô Lâm Hủy tự giới thiệu như vậy, có lẽ cũng ngầm thành tích của ấy ở đài truyền hình rất tốt. Lục Phồn đưa tay ra bắt, mỉm cười khách sáo. Ngô Lâm Hủy ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Phương Duệ, lên tiếng chào hỏi . Phương Duệ cũng lịch chào lại nhưng thái độ mấy hảo cảm.


      Lục Phồn nhìn thấy ý cười ngầm hiểu của các đồng nghiệp cũng ngộ ra ngay, chẳng trách chỗ trống bên cạnh Phương Duệ ai ngồi, xem ra họ được các đồng nghiệp tác hợp, ăn cơm cũng quên ghép cặp.


      Lục Phồn làm như biết, chuyên tâm ăn tôm trong đĩa của mình.


      Chương trình “Khiêu Chiến Mỹ Vị” phải thay đổi kịch bản rất nhiều cho nên mấy ngày qua cũng phải thức đêm làm kịch bản, cơm cũng ăn ngon, sắc mặt cũng kém hơn trước, lúc chat video với Giản Ngộ Châu toàn phải lấy BB Cream che vết thâm mờ dưới mắt, sợ nhìn thấy lại đau lòng.


      Hôm nay hiếm khi có bữa tiệc lớn như vậy, phải bù lại cho hết. Lúc này, chuông điện thoại của Lục Phồn vang lên, vừa nhìn thấy tên người gọi vội vàng lấy khăn lau miệng : “Tôi ra ngoài chút”.


      Diêu Tĩnh : “Hở, nhanh lên nhé, mọi người ăn hết bây giờ”.


      “Được”. Lục Phồn tới phòng rửa tay mới nhận điện thoại: “Alo?”


      “Sao lâu thế mới nghe máy, em bận à?”


      Giọng Giản Ngộ Châu hơi khàn.


      Lục Phồn thở dài: “Nghe giọng còn mệt mỏi hơn em đó, rảnh ngủ lát , ngày gọi cũng sao mà”.


      Giản Ngộ Châu nghe tỉnh táo hơn chút, thoải mái đáp: “ được, sợ em bị người ta bắt mất”.


      Lục Phồn thầm , em còn chưa lo bị nữ diễn viên khác bắt mà.


      “Ăn tối chưa?”


      “Ăn rồi”.


      “Tính lứa ai hả, lại lén đổ cơm phải ?”


      “Quen ăn đồ em làm rồi, những thứ khác ăn vào được”.


      “Dạ dày mới ổn hơn chút, đừng để bị đau nữa, nửa đêm lại phải tới bệnh viện truyền dịch đấy”. Lục Phồn suy nghĩ lúc: “Em có làm ít thịt khô cho , gửi sang cho nhé”.


      Giản Ngộ Châu đáp: “Cảm ơn vợ”.


      Lục Phồn dở khóc dở cười, nghe hỏi tiếp: “Em ăn chưa?”


      liên hoan với đồng nghiệp nè”.


      Giản Ngộ Châu như đối đầu quân địch, hỏi ngay: “Nam hay nữ?”


      “Cả hai”.


      Biết lo lắng điều gì, Lục Phồn bổ sung: “Nam lập gia đình hết rồi.”


      Giản Ngộ Châu ồ tiếng: “Lập gia đình là tốt, giờ đàn ông phải có gia đình mới có động lực kiếm tiền”.


      Lục Phồn: “…”


      Hai người thêm lúc, đến mức điện thoại cũng nóng lên mà nỡ tắt . Ngay sau đó, nghe bên đầu dây có người giục Giản Ngộ Châu làm việc, lúc này mới lưu luyến tạm biệt Lục Phồn: “Em ăn cơm ngon miệng nhé, đừng thức đêm, bận cũng được làm mình mệt”.


      Lục Phồn chột dạ: “Em biết rồi”.


      “Nhớ chụp hình cho xem, đừng quên đấy”.


      “Nhanh quay ”.


      “Được, ông xã em làm việc kiếm tiền đây, sau này còn phải nuôi cả nhà nữa”.


      Lục Phồn bật cười, ngờ Giản Ngộ Châu vẻ ngoài lạnh lùng nghiêm túc nhưng bên trong lại… tương phản thế này.


      Cất điện thoại rồi quay về bàn, Diêu Tĩnh lẳng lặng nháy mắt ra hiệu cho : “Bạn trai kiểm tra hả? Gọi điện gì lâu thế, mọi người sắp ăn xong cả rồi”.


      Lục Phồn cười cười gật đầu, đồng nghiệp nữ ngồi cũng bắt đầu kêu rên: “Cả thế giới này chỉ biết nhìn gương mặt bề ngoài xinh đẹp thôi, còn người tài nghệ như tôi lại thoát khỏi đơn”.


      Phương Duệ bật cười: “ nghĩ thế đúng rồi, gương mặt quan trọng đấy, nhưng phải là tiêu chuẩn duy nhất, ai xinh có đối tượng? Hơn nữa Lục Phồn chỉ xinh, năng lực cũng giỏi, bạn trai ấy phải nhìn mặt đâu”.


      Lục Phồn nghe xong thấy cảm động sâu sắc, yên lặng đáp để tránh đắc tội mọi người. Diêu Tĩnh cười mắng: “ hay , mà sao thấy ai tìm bạn thế?”


      vừa dứt lời mọi người vô tình cố ý liếc về phía Ngô Lâm Hủy, Ngô Lâm Hủy cũng hề xấu hổ, cứ thoải mái cười: “Đúng thế, Phương Duệ, hay cầu cao quá nên tìm ra người vừa mắt?”


      Phương Duệ liếc qua Lục Phồn chút, Lục Phồn thấy được nhưng lại làm như hề phát ra, Ngô Lâm Hủy xong cũng nhận ra ngay, ánh mắt dừng lại người lúc.


      Lục Phồn muốn quan tâm đến sắc mặt của mọi người bàn nên yên lặng moi thịt hào cho vào miệng. Tôi cứ ăn đấy, gì, có thể xem như tôi tồn tại được … Ăn xong bữa tối vài người đề nghị Karaoke, mấy ngày nay Lục Phồn khá mệt, muốn quay về ngủ giấc nên từ chối.


      Diêu Tĩnh thấy vậy cũng muốn miễn cưỡng.


      Lục Phồn chậm rãi tới trạm xe buýt, tay xoa xoa bụng nhìn thoáng thấy tiệm thuốc đối diện, thế là tới mua hộp thuốc hỗ trợ tiêu hóa uống liền.


      Lúc này, chiếc xe màu đen đại dừng lại ngay chỗ , kính xe từ từ hạ xuống, Phương Duệ ló đầu ra gọi: “Lục Phồn, tôi đưa về nhé, mình về an toàn đâu”.


      Lục Phồn thấy giờ vẫn còn khá sớm: “ phiền đâu, xe buýt sắp tới rồi”. Phương Duệ thẳng: “Tôi có chuyện muốn với , lên ”.


      Lục Phồn chần chừ lúc rồi mở cửa lên xe. Có chuyện thẳng, dù sao cũng tốt hơn giấu giấu giếm giếm.


      Phương Duệ biết địa chỉ nhà , xe yên lặng len vào dòng xe cộ. Bài hát phát radio là ca khúc trong bộ phim mới của Thẩm Uẩn Xuyên, giọng nam sạch dễ nghe. Lục Phồn yên lặng lắng nghe lúc mới mở miệng hỏi: “Phương Duệ, có gì muốn với tôi à?”


      Phương Duệ cũng đoán Lục Phồn vòng vo, cười : “Còn chưa nghĩ ra”.


      Lục Phồn: “…”


      “Thấy muốn lên xe nên phải tìm lí do như thế, Trần Dịch bảo tôi phải chăm sóc nhiều hơn chút, tôi thể để mình về nhà thế được”.


      Phương Duệ hơi nhìn sang rồi ho khan tiếng: “Tôi biết chắc cũng đoán được… sai, tôi có cảm tình với , nhưng mà tôi biết có bạn trai rồi, tôi thể chen chân vào được, vì thế cần phải né tôi đâu”.


      Lục Phồn thấy hơi lúng túng, Phương Duệ lại cười tiếp: “Sau này làm việc cùng chỗ, cơ hội gặp mặt cũng nhiều, lẽ cứ tránh mãi? mới đến, có gì khó xử cứ với tôi, có thể giúp tôi giúp ngay, làm bạn bè cũng được mà”.


      Lục Phồn đành phải : “Cảm ơn ”.


      Phương Duệ tìm chuyện thú vị để tán gẫu chút, dần dần Lục Phồn thấy hơi buồn ngủ, Phương Duệ cũng làm ồn nữa, nhạc trong xe cũng tắt .


      Cơn buồn ngủ kéo tới, khi Lục Phồn mơ mơ màng màng thiếp , tiếng thét chói tai từ phía xa vang lại, ngay sau đó là tiếng thắng xe rất gấp.


      Cơ thể đột nhiên nghiêng về phía trước, sau đó lại bị dây an toàn kéo lại về sau. Đầu choáng váng lúc, ngực cũng bị siết chặt đau. Lục Phồn nhíu chặt mi mở mắt ra, trước mắt vẫn còn mờ mờ ảo ảo.


      Tiếng thở dồn dập của Phương Duệ bên tai, Lục Phồn đột nhiên lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn thấy mặt trắng bệch, cả người cứng đờ trợn tròn cả mắt, ngơ ngẩn nhìn về phía trước. Trước đèn xe chiếu sáng, có bóng người nằm rạp mặt đất, nhúc nhích. Hai người đưa mắt nhìn nhau, cảnh tượng trước mắt làm người ta trống rỗng suy nghĩ được gì.


      Đụng phải ai rồi sao?
      Phong nguyet, hauyen2803, HoanHoan14 others thích bài này.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 37
      Editor + beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày
      Phương Duệ là người trấn tĩnh lại đầu tiên, mở cửa xe xuống kiểm tra xem thử, còn với Lục Phồn: “ ngồi yên xe nhé, để tôi xuống kiểm tra xem”.


      xong, cởi đai an toàn bước xuống xe. Ánh chiều tà le lói, màn trời tối dần buông xuống, đường có quá nhiều xe, dưới đèn đường mờ mờ ảo ảo trước ánh đèn xe lại trở nên chói lòa. Lục Ngồn ngồi xe lúc, thấy người nằm dưới có động tĩnh, hình như Phương Duệ ngồi xổm chuyện với người kia. Lục Phồn suy nghĩ lúc rồi cũng bước xuống xe vội vàng tiến đến chỗ người đàn ông nằm rên la, hình như ta bị thương rất nặng, Lục Phồn lấy điện thoại ra: “Tôi gọi tới bệnh viện nhé”.


      Phương Duệ đưa tay ngăn lại.


      Lục Phồn muốn hỏi thử người đàn ông trung niên kia lại kêu la thảm thiết: “ bệnh viện, tôi còn phải đón con , mấy người đưa viện phí cho tôi, tôi tự …”.


      Lục phồn và Phương Duệ đưa mắt nhìn nhau, cả hai nhận ra được ý nghĩ của nhau trong mắt đối phương. Trời ơi, người này vờ bị đụng.


      Lần đầu tiên Phương Duệ gặp phải việc này, chửi bới cũng bỏ mà cười như có như bắt chuyện với đối phương hỏi: “Vậy cần bao nhiêu?”


      Người đàn ông run rẩy đưa ngón tay ra: “ trăm?” Lắc đầu: “ ngàn?” Lắc đầu.


      Phương Duệ thở dài lấy tờ ngàn trong ví ra, đặt lên bụng người đàn ông vỗ vỗ: “Đừng diễn nữa, cầm lấy rồi đón con ”.


      Người đàn ông kia cuống lên vội kéo chân Phương Duệ cho : “Này kia, sao va vào người ta mà còn chối trách nhiệm nữa hả? Người đâu cứu tôi với, có người tông người ta mà bồi thường này? Nếu tôi chết con phải sống sao đây!”


      Lục Phồn, Phương Duệ: “…” Lục tục có người vây quanh.


      người đàn ông này có rất nhiều vết thương, ta xe đạp điện lại ngã ngay trước mui xe, nhìn sơ qua giống như là bị tai nạn . Lục Phồn tới phía trước xe để kiểm tra nhìn thấy có bất cứ vết va chạm nào, quyết định gọi điện thoại cho cảnh sát.


      Dù có tai nạn đụng người hay giả, gọi cảnh sát giải quyết chính xác hơn, họ cũng muốn từ chối trách nhiệm, nhưng loại người thiếu đạo đức cũng thể gánh.


      Chờ cảnh sát đến là được rồi.


      Người đàn ông nọ vẫn ôm chân Phương Duệ như trước, bắt đầu hổn hển kể lể về hoàn cảnh đáng thương của con mình. gì mà mẹ mất sớm, học nghèo quá bị người ta bắt nạt, dân chúng vây quanh nghe xong thổn thức ngừng. Ánh mắt nhìn về Lục Phồn và Phương Duệ cũng bắt đầu thiện cảm.


      Lục Phồn đỡ trán, tựa vào xe nghỉ ngơi lát xe cảnh sát từ từ lái tới trường. Có lẽ biết sơ qua về tình huống, sau khi kiểm tra bằng lái của Phương Duệ rồi ngồi xuống hỏi thăm người đàn ông trung niên kia. ta lại đau khổ kể lể về việc vừa rồi, cảnh sát cũng biết phải xử lí thế nào, vậy là đưa cả ba về trụ sở công an, định điều tra video đường rồi tính.


      Kì lạ là khi đến đồn công an rồi Lục Phồn lại thấy càng xui xẻo, hiếm khi mới có ngày để ngủ ngon thoải mái, lại bị người ta giả vờ bị đụng phá hỏng hết.


      Kết quả là mấy phút sau, tin xui xẻo hơn lại tới – video ở khu vực đó lúc sửa chữa, quay hình được. Phương Duệ ngồi bên cạnh , thấy sắc mặt của ổn an ủi: “Đừng lo, chúng ta có đụng người đó mà, điều tra mình có thể về thôi”.


      “Nhưng mà có video, chuyện này chắc chắn khó xử lí”


      “Ừm”.


      Lục Phồn gật gù: “Tôi hơi đau đầu, tôi nghỉ lúc , có kết quả gọi tôi nhé”.


      “Được”.


      Lúc Lục Phồn chuẩn bị khép mắt, điện thoại di động lại reo, giữa đồn công an yên tĩnh lại vang dội cực kì, vội vàng tắt tiếng rồi ra ngoài nghe: “Alo”.


      “Về đến nhà rồi à?”


      Lục Phồn dựa vào tường xoa xoa ấn đường trả lời: “ ạ, gặp chuyện”.


      Giản Ngộ Châu nghe giọng mệt mỏi như thế hỏi ngay: “Sao thế em?”


      “Đồng nghiệp đưa em về, đường gặp phải người giả vờ bị đụng xe, đổ tội cho bọn em bắt phải bồi thường. Giờ ở đồn công an chờ kết quả điều tra”.


      “Em có sao ? Có bị thương ?”.


      có, em ngồi xe nên sao”.


      “Thế tốt rồi”. thở phào nhõm, rồi mới trầm giọng : “Hơn mười giờ rồi, điều tra camera cũng lâu thế à?”


      Lục Phồn bất đắc dĩ : “Camera hỏng rồi, biết họ làm gì tiếp, hơn nữa họ cũng khá bận, chắc chuyện như vậy phải dời lại sau”.


      Giản Ngộ Châu trầm ngâm : “ người bạn thời trung học làm ở cục công an, để liên lạc nhé”.


      Lục Phồn sững sờ, vội vàng ngăn cản : “ cần làm phiền người khác đâu, sắp xong…” nhưng Giản Ngộ Châu cúp máy rồi. nhìn điện thoại thở dài hơi, tắt máy rồi vào.


      Các cảnh sát trong đồn đúng là rất bận, hơn mười giờ tối rồi mà vẫn đông người, vội vàng náo nhiệt như trước đó. biết tới bao giờ mới tới lượt bọn họ.


      Lục Phồn nhắm mắt ngủ lúc, khi mở mắt ra là do Phương Duệ đánh thức . mơ màng mở mắt nghe có giọng lạnh lùng nghiêm nghị vang lên: “Tai nạn xảy ra đường xx là vụ của hai người phải ?”


      Người vừa đến quá sức mạnh mẽ, khiến cho người khác bất giác thu mình lại, dám ngẩng đầu lên. Mặc dù là thế Phương Duệ vẫn phản bác ngay: “ phải, chúng tôi có đụng người, xe cũng có vết va chạm”.


      Lục Phồn tỉnh táo lại, người nọ mặc thường phục, nhưng khí thế khác hẳn với cảnh sát bình thường, người nọ nhìn thoáng sang cái rồi nhanh chóng cất bước vào trong.


      Lục Phồn choáng váng, người đàn ông này… lẽ nào là học trưởng của Giản Ngộ Châu? Ôi trời ơi…


      Hai người có vẻ đứng ngồi yên, Phương Duệ thấp giọng : “Tôi nghe cảnh sát , đó là giám đốc sở cảnh sát đó, việc của chúng ta xíu như vậy sao ta lại tự mình tới xử lí nhỉ?”.


      Lục Phồn nhất thời biết phải trả lời thế nào nên đành giả đò lắc đầu đáp lại. Chỉ trong mười phút ngắn ngủi, người đàn ông kia ra, xắn tay áo lên phất tay gọi họ: “Hai người được rồi, tên kia thừa nhận giả vờ thôi, tự mình làm bị thương, liên quan gì với 2 người”.


      Ổn rồi sao? Người nọ cương quyết như vậy, dám theo tới đồn công an, vậy mà nhanh như thế nhận tội rồi à…


      Người đàn ông ngước mắt nhìn họ: “Muốn ở lại cả đêm à?”


      Hai người vội vã cúi đầu nhanh chóng ra khỏi cửa, vừa ra đến nơi Lục Phồn mới sực nhớ nên quay đầu lại khẽ khàng cám ơn người kia.


      Người đàn ông nọ chậc tiếng: “Chuyện thế này mà cũng lo lắng gọi điện tìm tôi, nếu phải rảnh rỗi, ai mà thèm để ý tới , đúng là chán chết …”.


      Lục Phồn mím môi cười, lần thứ hai tiếng cảm ơn, sau đó xoay người rời . Phương Duệ thở dài: “Nếu kia chắc hôm nay chúng ta phải ở lại đồn cảnh sát cả tối mất”.


      “Đúng vậy”. Hai người cảm khái phen rời khỏi đồn công an, bên ngoài trời tối đen, chỉ còn cây đèn đường mờ mịt giữa con đường.


      Xe Phương Duệ đậu ở bên kia đường, dưới ánh đèn mờ nhạt, Lục Phồn nhìn thấy có bóng đen đứng tựa bên đèn đường, yên tĩnh như hòa mình vào trong đêm.


      nhìn thấy sững người dừng lại, lát sau bóng đen hơi động đậy, ánh mắt sáng quắc nhìn sang đây. Lòng Lục Phồn hoảng hốt, mặc dù bốn phía tối đen, nhưng vẫn nhận ra ngay giây phút đầu tiên.


      Sao lại ở đây? kìm nén cái tên sắp thốt ra khỏi miệng, vội vàng quay về phía Phương Duệ làm như có chuyện gì : “Phương Duệ, về trước , bạn trai tôi tới đón rồi”.


      Phương Duệ nhìn theo ánh mắt , cũng thấy bóng đen nọ đứng ở đằng kia.


      Bạn trai của Lục Phồn kì lạ … lần trước gặp cũng trang bị che kín cả người… Nhưng mà cũng mỉm cười cúi đầu: “Xin chào”.


      Rồi với Lục Phồn: “Vậy tôi trước, hai người đường cẩn thận nhé”.


      “Tạm biệt”.


      Chờ Phương Duệ lái xe , Lục Phồn mới chậm rãi tới, dừng chân trước mặt người kia: “ đến đây lúc nào vậy? Sao với em tiếng?”


      Giản Ngộ Châu tỉ mỉ nhìn từ đầu tới đuôi, xác nhận bị thương chút nào, nỗi lo lắng treo ngược nơi cổ họng mới từ từ rơi xuống, lòng cũng dần bình yên. đưa tay ôm người kia vào lòng, giữ chặt đầu ghì mạnh vào sâu trong lồng ngực.


      Lục Phồn ngẩn ra, gì cứ thế ôm lấy . Qua hồi lâu sau, mới : “Trần Tiêu và Tiểu Trương có việc, trốn , lúc gọi điện cho em đến sân bay rồi”.


      Lục Phồn: “…”


      Sao lại tùy hứng thế chứ như trẻ con ấy. Nhưng mà khóe miệng của vẫn bất giác nhếch lên, nhắm chặt hai mắt, an tâm hưởng thụ vòng tay ấm áp của riêng . lát sau, người nào đó sau khi bình ổn được tâm tình kích động mới nghiêm mặt phát biểu: “Sao lại cùng Phương Duệ, chồng dặn mà em them nghe phải ?” Lục Phồn dụi dụi trong lòng : “ có mà, bọn em chuyện công việc, tiện đường nên đưa về thôi”.


      “Hai người có công việc gì mà , có phải cùng chương trình đâu”.


      Lục Phồn vội vàng chuyển đề tài: “À học trưởng trường sao lại trẻ thế, còn làm cấp cao nữa?”


      “Nhà ta có bối cảnh… mà đừng có đánh tan chú ý của !”


      Cả thùng giấm, mùi chua lan tới mấy dặm rồi. Lục Phồn đồng ý cùng Phương Duệ, lần này mới bị tóm liền tay nên cũng thấy chột dạ, đành phải mắt nhắm mắt mở giở trò làm nũng, ôm hông cọ cọ, được lúc Giản Ngộ Châu cũng bó tay chịu trói, mặt gắng gượng làm ra vẻ “quên , lần này tạm tha cho em”.


      “May mà xảy ra việc gì lớn… nhỡ mà có tai nạn xe biết đâu tìm em đây? mới có mười ngày, em thành thế này, tính hù chết sao?”


      nhéo cái bên hông , hừ khẽ: “Muốn về cứ việc thẳng”.


      “Người ta giả vờ bị đụng thôi mà, cũng phải chuyện gì lớn…” Lục Phồn dở khóc dở cười, nhưng trong lòng lại như thể có dòng nước ấm lan tràn, ôm càng chặt: “Cảm ơn , nếu lần này giúp…”


      cần cảm ơn ”. xoa tóc , sau đó cúi đầu hôn lên đỉnh đầu: “Chuyện của em sao có thể quan tâm được chứ?”


      Hai người chuyện mặn nộng, người đàn ông mặc thường phục nọ dẫn người đàn ông trung niên ra, liếc nhìn hai người bên này cái rồi phê bình : “Thế phong nhật hạ, nhân tâm bất cổ(*)”.


      (*) Thời buổi bây giờ lòng người giống như xưa nữa.

      Người đàn ông giả vờ nọ kêu rên: “Cảnh sát, em sai rồi, con em còn chờ em đón, huhu, con em mới năm tuổi, còn có mẹ già”.


      Người kia nhét vào ghế sau xe, quát: “Câm miệng, chán sống đủ à! Giờ đón con ông hay muốn ném xuống xe cho tự vườn trẻ”.


      Người đàn ông nọ lập tức im thin thít, nhìn ta khác nào thấy quỷ. Lục Phồn: “...”


      Vị lãnh đạo này có hơi quái quái…


      Giản Ngộ Châu lại có vẻ cực kì quen thuộc, hơi gật đầu với như muốn cảm ơn.


      Người đàn ông mở cửa xe: “Lần sau, sau mười giờ tối cho phép gọi điện nhờ vả mấy chuyện nhặt vậy nữa! Hiếm khi có ngày nghỉ lại bị cậu hủy thế đấy”.


      xong lại đóng rầm cửa xe tiếng, gầm rú lái .


      Lục Phồn khỏi hiếu kỉ: “Sao vậy?”


      Giản Ngộ Châu nhíu mày: “Bởi vì ta có vợ rồi, lúc gọi đúng lúc họ …”


      Lục Phồn: “Đừng nữa, em hiểu rồi…”.


      Hùng hổ khởi động xe như thế là hiểu rồi…


      Lục Phồn buông tay ra quay đầu rời : “Về nhà nhé”.


      Ngồi xe để phòng ngừa người nào đó động dục, Lục Phồn ngồi cách rất xa. Dù sao ở xe người lạ, lôi lôi kéo kéo cũng dễ nhìn cho lắm.


      Nhưng mà Giản Ngộ Châu lại nhất quyết nắm lấy tay , cho tới gần, lại cứ nhéo nhéo lòng bàn tay , gãi gãi cọ cọ. Lúc Lục Phồn quay đầu sang, lại vờ nhìn ra ngoài như chẳng có việc gì.


      Tài xế là phụ nữ trung niên rất dễ gần, bà liên tục nhìn họ qua gương chiếu hậu. Trong mắt của bà, Giản Ngộ Châu có phong cách ăn mặc cực kì quái dị, bịt mặt trùm đầu kiểu đấy giống như tính làm chuyện gì xấu, mà Lục Phồn cố gắng cách xa nhưng tay lại bị người kia nắm chặt, chỉ tưởng tượng thôi là ra đủ thứ rồi.


      Thế là tài xế cố ý hỏi thăm chỗ cần đến hai lần, Lục Phồn đều trả lời mạch lạc giống nhau nhưng bà vẫn thấy yên tâm. Chờ đến khi hai người trả tiền bà lại hỏi thêm lần nữa với Lục Phồn rằng có cần giúp gì hay .


      sững sờ, lúc hiểu ra bật cười đáp lại: “ cần đâu, đây là bạn trai tôi”.


      Tài xế ồ tiếng, lúc này mới chịu lái . Giản Ngộ Châu trầm mặc: “Nhìn giống người xấu lắm à?”


      Lục Phồn nhịn cười: “ mặc đồ y chang tội phạm bắt cóc, còn kéo em chịu buông, trách sao được người ta hiểu lầm”.


      Giản Ngộ Châu nhìn lượt, đột nhiên ôm chầm lấy: “Thế còn cách nào rồi, phải bắt cóc em thôi”.


      “Này, mau buông em xuống! Trong thang máy có camera đấy”.


      Thấy người nào đó quả thực biết xấu hổ chút nào, sống chết chịu buông ra, Lục Phồn đành phải chôn mặt vào lòng , chỉ mong mấy bảo vệ trực đêm có nhìn camera cũng bỏ qua.


      Rất nhanh về đến nhà, Lục Phồn lấy chìa khóa trong túi ra mở cửa.


      Giản Ngộ Châu đạp cửa bước vào, đá lên cửa cái quăng giày , vội vàng lao tới phòng ngủ, hệt như lưu manh cướp đoạt con nhà lành.


      Lục Phồn ôm sát cổ , mãi đến tận khi ném xuống giường mới buông lỏng tay ra được, ngay sau đó đôi môi nóng rực áp xuống chặn hết tất cả mọi điều muốn .


      Hơi thở giao hòa với nhau trằn trọc và triền miên. Hơi thở như đứt quãng Giản Ngộ Châu dán môi mình vào môi thấp giọng hỏi: “Có nhớ ?”


      Lục Phồn lòng trả lời: “Nhớ”.


      lầu bầu gì đó rồi lại dính lấy môi : “Em gạt , em có chủ động gọi điện cho lần nào đâu”.


      Lục Phồn bật cười: “ bận mà, em muốn quấy rầy thôi”.


      Giản Ngộ Châu vuốt mái đầu : “Lâu rồi em nghỉ ngơi đúng ? Mặt gầy luôn rồi, ôm cũng nữa”.


      “Chỉ là ban đầu thôi, sau này chắc ổn thôi”. Lục Phồn muốn ngồi dậy, nhưng Giản Ngộ Châu lại ngăn, cho nhúc nhích: “Hôm nay em nghỉ ngơi sớm , chúng ta có hai ngày nghỉ, đưa ra ngoài chơi nhé?”


      Lục Phồn suy nghĩ chút, đúng là giờ cũng có việc gì quan trọng mà nếu có cũng nên gạt sang bên nên trả lời: “Được”.


      Giản Ngộ Châu hài lòng môi cong cong cười, cuối cùng lại hôn cái nữa: “ nhớ chết mất”.


      Mặt Lục Phồn hồng ửng, đứng dậy đưa tay kéo lên: “ tắm ”.


      Sau khi Lục Phồn tắm xong vào phòng bếp, Giản Ngộ Châu thích ăn cơm của đoàn làm phim, cho nên cơm máy bay chắc cũng ăn được, bây giờ chắc chắn đói bụng lắm. nấu tạm bát mì lạnh, nấu vừa xong Giản Ngộ Châu cũng lau lau tóc ra, nhìn thấy đồ bàn ăn, hai con mắt cũng sáng ngời lấp lánh.


      Lục Phồn đánh cái tay định với lấy đũa của : “ sấy tóc ”.


      Giản Ngộ Châu buông tay ra, nghiêng người sang kéo đầu lại, hôn sâu cái. Đến khi Lục Phồn đưa tay đẩy ra, mặt bê bết nước: “ tuổi cún hả?”


      Giản Ngộ Châu: “Ừ, em hiểu quá”.


      Lục Phồn: “…”


      Giản Ngộ Châu ở trần tới lui trong phòng khách, Lục Phồn cũng biết phải nhìn ở đâu nên mở miệng : “ mặc áo vào ”.


      HÌnh như lúc này Giản Ngộ Châu mới ý thức được đây phải nhà mình, còn có bên cạnh nữa, thịt thà nhiều quá đúng là tốt lắm. Da mặt Lục Phồn mỏng, nhất định là xấu hổ rồi, cười khẽ tiếng rồi về phòng mặc áo sau đó mới ra. Vừa cầm máy sấy tóc được nửa, đột nhiên lại hỏi Lục Phồn: “Em tuổi trâu phải ?”


      Lục Phồn gật đầu, Giản Ngộ Châu sấy tiếp: “Có người xem bói mệnh rất cứng, chỉ có tuổi trâu mới khắc được, lúc đấy còn tin cúng có ít tiền thôi, giờ nghĩ lại mới thấy người ta đúng”.


      Lục Phồn: “ mà cũng tin mấy cái này nữa à”.


      “Giờ tin rồi”.


      Hai người ngồi đối diện nhau ăn mì lạnh, mấy ngày nay Giản Ngộ Châu có khẩu vị gì, nhưng giờ được ngồi đối diện với Lục Phồn, chỉ nhìn thấy thôi thấy ngon miệng lắm, ăn xong phần của mình còn chưa thấy đủ, giải quyết luôn cả phần mà Lục Phồn còn dư.


      Như thường lệ, Lục Phồn đặt lon nước Xà Thảo Dược lên bàn.


      Giản Ngộ Châu cứng đờ trong nháy mắt: “… buồn ngủ”.


      “Uống lên tinh thần mà”.


      “Em muốn lên tình thần làm gì?”


      ngước mắt nhìn , ồ tiếng dài: “Em định…”


      Lục Phồn trừng tới mức đỏ bừng cả mặt: “ nghĩ cái gì đấy”.


      Giản Ngộ Châu làm như vô tội: “ nghĩ gì hết, chứ em nghĩ nghĩ cái gì?”


      Lục Phồn cũng lười tranh luận với : “ ăn nhiều quá rồi, mà lại dạ dày tốt, thể uống thuốc tăng cường tiêu hóa được”.


      “Uống thuốc đấy đau dạ dày, còn uống cái này hôn mê luôn đó”.


      Hai người trừng mắt nhìn nhau, ai nhường ai, đột nhiên Lục Phồn quay lưng lại, để cho Giản Ngộ Châu bóng lưng chán nản, giọng cũng hạ thấp : “Em biết, trước đây toàn là để dụ dỗ em thôi, giờ muốn nghe lời em nữa chứ gì, bao lâu nữa thấy em phiền chán nữa …”


      Giản Ngộ Châu: “…”


      Con mẹ nó…..!!! được tổn thương tình cảm như thế!!!!


      Giản Ngộ Châu đột nhiên rùng mình, đứng bật dậy, lạch cạch khui nắp lon ra, nhắm mắt đổ ào vào miệng hớp lớn, cố gắng nuốt trôi: “ uống! uống rồi này!”


      Ọe… sắp ngất rồi. Xem ra đêm nay làm gì được rồi. Giản Ngộ Châu mơ màng nghĩ.


      Lục Phồn nhịn cười hơi run run vai, Giản Ngộ Châu thấy vẫn chịu xoay người lại nhìn , lại vội vàng uống thêm hớp nữa, nhẫn nhịn để mình nôn ra toàn bộ : “ uống hết sạch rồi, hết rồi này!!”


      Lục Phồn rót cho chén nước, khuôn mặt vì nín cười để đỏ bừng cả lên: “Uống chậm thôi”.


      Giờ Giản Ngộ Châu mới biết hóa ra giả bộ, cả người nằm xoài lên ghế có cảm giác tâm hồn của mình bị chà đạp khổ sở. Lục Phồn vốn định hôn cái động viên, nhưng vừa sát lại ngửi thấy mùi vị đó, chau mày yên lặng bịt mũi cầm hai cái bát trốn vào bếp, rầm tiếng, đóng chặt cửa.


      GIản Ngộ Châu: “…”


      Oan ức, đau long khi thấy mình bị chê. Lục Phồn rửa chén xong ra, cái mùi kia cũng tản đôi chút, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể ngửi thấy. Mùi sao mà nồng đậm vậy chứ… Giản Ngộ Châu nằm bất động sa lon, tay che trước mặt làm biết là nằm ngủ hay ngất xỉu mất rồi.


      Lục Phồn cũng thấy đau lòng, hình như làm khó rồi, mặc dù là vì suy nghĩ cho , nhưng nếu muốn uống, cũng nên ép như vậy…


      Lục Phồn lặng lẽ tới gần, ngồi xổm ở trước ghế sa lon, cuối sát người lại định hôn , kết quả là người nào đó vừa mới nửa sống nửa chết kia lại bất ngờ tỉnh lại lôi ngã xuống, sau đó đè lên.


      Giản Ngộ Châu vừa nghịch nghịch tóc của vừa : “Em dám lừa chồng mình à…”


      Lục Phồn bị đè đến mức hít thở nổi hét lên: “ tránh ra cái ”.


      được”.


      Giản Ngộ Châu nằm rạp lên người : “Bé ngoan, cho ôm cái”.


      “Thế đừng mở miệng chuyện nữa”.


      Giản Ngộ Châu: “…”


      Hình như Lục Phồn lại làm tổn thương trái tim ai đó rồi: “ phải miệng hôi đâu, phải , chỉ là…”


      Giản Ngộ Châu: “Vợ chồng phải cùng chung hoạn nạn”.


      Lục Phồn thấy có gì đó ổn, định né Giản Ngộ Châu cúi đầu hôn xuống. Môi lưỡi quấn quýt vào trong, đầu óc của Lục Phồn cũng bắt đầu đờ đẫn, trời đất ơi, cái mùi vị quái quỷ gì thế này!!! Chết mất!!!!


      Sau nụ hôn trao đổi mùi vị mặn mà đó Giản Ngộ Châu chép miệng : “ thấy cũng khó chịu lắm đâu”.


      Lục Phồn nằm bất động. Đúng lúc đó, cửa lớn vang lên tiếng mở khóa.


      Sau giây, Lục Thời đẩy cửa bước vào. Cậu thấy đèn còn sáng, thắc mắc biết sao giờ này mà Lục Phồn chưa ngủ, kết quả là sau khi nhìn thấy hai người nằm ghế salon, cậu đờ người.


      Áo ngủ của Giản Ngộ Châu hơi lỏng, sau hồi phấn khích vừa rồi, nút áo cũng cởi ra hai ba cái, bắp thịt lộ ra ngoài.


      Dưới lồng ngực kia là Lục Phồn như nửa chết nửa sống.


      Lục Thời kích động, định xông tới đánh chết Giản Ngộ Châu, đột nhiên lại đánh hơi được trong khí có mùi là lạ.


      Cậu bịt mũi ngay lập tức: “Mẹ nó, mấy người làm gì vậy, ăn phân à?”


      Giản Ngộ Châu: “…”


      Lục Phồn: “…”
      Phong nguyet, hauyen2803, HoanHoan17 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :