1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mỹ Thực Mua Đứt Mỹ Nam - Thời Nhĩ (Full 50C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      hay qá tiếp editor ơi

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Sắp tới lúc gay cấn rồi nhé, nàng Lục Phồn của mình rất là gian manh.

      Chương 31
      Editor + Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày
      trốn sao? Lục Phồn có chút hiểu, hồi phục tinh thần lại rất nhanh, ánh mắt quay : “Em về phòng lấy áo khoác trước.”

      chỉ mặc quần áo ngủ mùa hè, nên vải vóc rất thoáng ngăn cản được gió vùng núi, Giản Ngộ Châu khẽ nhíu mày: “Vào mặc đồ . chờ em ở ngoài này.”

      Lục Phồn nhanh qua , vào phòng mới thở phào nhõm. mặc áo khoác, đến cửa sổ nhìn ra ngoài, Giản Ngộ Châu vẫn còn đứng trong sân, bóng thẳng đứng, biết suy nghĩ xuất thần cái gì. chần chừ lát, mới đẩy cửa ra, đến hành lang: “ có tâm sao?”

      Giản Ngộ Châu lắc đầu: “ có việc gì, chỉ muốn thăm em chút.”

      “Kết thúc công việc rồi sao?”

      “Ừ.”

      Lục Phồn dám nhìn thẳng vào mắt : “Vậy nghỉ ngơi sớm chút… Ngủ ngon.”

      vừa mới quay lưng , Giản Ngộ Châu mở miệng gọi lại : “Lục Phồn.”

      nghi ngờ quay đầu nhìn sang.

      Giản Ngộ Châu cố gắng những ngôn ngữ cần trong đầu rồi làm bộ hờ hững : “Ngày mai diễn, cả ngày đều rảnh dù gì cũng đạ đến Thanh Cốc, hay là chúng ta chơi nhé? Nghe Trần Tiêu , thám hiểm việt dã ở Tùng Lâm cũng rất vui....em có muốn ?”

      Đây là hẹn hò với ? Nghĩ đến việc hai người ở cùng chỗ, trái tim Lục Phồn bắt đầu loạn cả lên.

      Giản Ngộ Châu thấy mãi trả lời, vội vàng bổ sung câu: “Nếu em thích những trò nguy hiểm chúng ta có thể leo núi hoặc câu cá các loại.”

      Lục Phồn: “… cần, thám hiểm rừng rậm .”

      Giản Ngộ Châu còn vắt hết óc suy nghĩ làm sao để hẹn tiểu nương đây, bỗng dưng nghe thấy Lục Phồn đáp ứng, có chút mừng rỡ: “Em đồng ý?”

      “Ừm.”

      “Vậy thu xếp đồ để mang .” Giản Ngộ Châu đến trước cửa phòng , nghĩ đến gì đó lại xoay người dặn dò Lục Phồn: “Nhớ mang áo khoác dày, buổi sáng trong rừng vẫn còn lạnh.”

      Lục Phồn: “Dạ, em biết.”

      Vào trong phòng, từ trong vali hành lý Lục Phồn tìm áo gió và áo khoác, treo lên nhìn, nhíu mày, cảm giác nhìn được tốt, vì vậy lại tìm quần áo khác, rốt cuộc cũng tìm được quần áo như ý bỗng dưng mới kịp phản ứng, coi trọng ăn mặc làm cái gì! Lục Phồn đem quần áo treo lên, trực tiếp nằm dài giường, kéo chăn đắp lên đầu, rất lâu sau, cảm thấy khó chịu, mới ló đầu ra.

      Bên ngoài lờ mờ có thể nghe được thanh huyên náo, ngoài cửa sổ đối diện với ngọn núi, côn trùng kêu ngừng, nhưng Lục Phồn có thể nghe ràng tiếng tim mình đập. Trằn trọc nửa giờ, chưa ngủ được, Lục Phồn ngồi dậy, mở ra cửa sổ, thò đầu ra hít thở khí.

      Đúng lúc này, tin nhắn di động vang lên, quay lại giường, mở ra xem, là tin nhắn của Giản Ngộ Châu.

      Giản Ngộ Châu: Ngày mai em muốn ăn đồ ăn vặt gì?

      Lục Phồn: Tùy ý, đừng mang nhiều, quá nặng.

      Giản Ngộ Châu: Được.

      lát sau, lại gửi tin.

      Giản Ngộ Châu: ngủ sớm chút, ngày mai tám giờ gọi em.

      Lục Phồn nhếch môi cười, tắt điện thoại di động, nằm vào trong chăn. biết vì sao có khó chịu cũng còn buồn nữa, lập tức bị cơn buồn ngủ chiếm lấy, chìm vào giấc ngủ.

      Ngày hôm sau đúng bảy giờ Lục Phồn tỉnh lại, từ trước đến nay ngủ sớm dậy sớm thành thói quen, bảy giờ mỗi ngày tự nhiên tỉnh.

      thấy thời gian còn sớm, vì thế thay quần áo, ra sân tập thể dục chút. Tám giờ đúng, cửa phòng đối diện mở ra, Giản Ngộ Châu mặc quần áo thể thao ra, mang mắt kính và nón, trẻ ra ít. nhìn thấy Lục Phồn tỉnh, đúng trọng tâm: “Dậy sớm là thói quen tốt, nên duy trì.”

      Lục Phồn dở khóc dở cười: “Sao mang nhiều đồ như vậy?” chỉ cái túi đầy lưng, căng phồng, biết nhét vào trong đó cái gì.

      “Nhiều sao?” Giản Ngộ Châu nhíu mày, quay người trở về phòng, lấy ra hai cái túi lớn: “Còn rất nhiều thứ có bỏ vào.”

      Lục Phồn: “…”

      Lục Phồn: “ chơi hay là muốn dọn nhà vào trong rừng?”

      Giản Ngộ Châu nghiêm mặt : “Đầu tiên phải ăn gì đó cho có sức khoẻ cho đôi chân vì cả ngày, cần bổ sung nước, protein, dinh dưỡng, nếu thể lực mất rất nhanh. Sau đó, để tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn, cần mang đồ đầy đủ, dây thừng leo trèo, bật lửa, lều,…”

      Lục Phồn: “Ngừng ngừng ngừng… buổi tối tìm đâu ra nhiều đồ như vậy?”

      “Gọi tiểu Trương mua, ở gần đây có tất cả các vật phẩm dành cho địa phương.”

      Lục Phồn im lặng, nhìn bộ dáng bao lớn bao , quần áo gọn ra trận so với Nam Tử Trực cẩn thận bằng… Cần phải học hỏi nhiều.

      Tất cả đều chuẩn bị tốt, hai người rời nhà trọ, thừa lúc chạy đến địa điểm ngồi ngắm cảnh xe. xe du lịch chỉ có hai người bọn họ, Giản Ngộ Châu đem mắt kính lấy xuống. Lục Phồn hỏi: “Hôm nay tiểu Trương theo sao?”

      Giản Ngộ Châu: “ được nghỉ chứ phải cậu ta, cậu ta còn phải giúp Trần Tiêu.”

      Lục Phồn: “Thế Trần Tiêu có biết chuồn ra ngoài du ngoạn ? Nếu có người nhận ra phải làm sao?”

      sao, cậu ấy biết . Nếu có người nhận ra… Chờ nhận ra rồi sau.”

      … Trái tim là khoan dung.

      Hơn nửa giờ sau xe du lịch đến địa điểm thám hiểm. Bây giờ chưa đến nghỉ hè, cũng phải ngày nghỉ lễ, người chơi nhiều, lác đác chỉ có vài người, ngoài hai người bọn họ, chỉ có mấy đôi nhau.

      Giản Ngộ Châu quét mắt thấy vài đôi nhau em em, nhịn được liếc trộm Lục Phồn cái, Lục Phồn hoàn toàn có chú ý tới ánh mắt của suy nghĩ vấn đề gì.

      Giản Ngộ Châu vụng trộm thở dài.

      Rất nhanh đến lượt bọn họ, hai người trả tiền xong, nhân viên đưa hai bộ quần áo cho họ, thấy Giản Ngộ Châu bao lớn bao bâng quơ : “Trò chơi quy định, thể mang bất kì vật gì, nước, thức ăn đều để trong túi xách, có bất kì chuyện ngoài ý muốn nào phát sinh, xin cứ yên tâm.”

      Giản Ngộ Châu tròn mắt, hạ giọng: “Các người phân chia đồ ăn dinh dưỡng đủ làm sao?” vươn tay, giữ chặt cổ tay Lục Phồn: “Nếu người ta bị thiếu nước cảm nắng làm sao?”

      Lục Phồn: “…”

      Nhân viên làm việc: “… Đây là quy định, xin phối hợp.”

      Lục Phồn thấy Giản Ngộ Châu chưa từ bỏ ý định, vội vàng khuyên can, : “Thôi , đừng tranh chấp với nhân viên làm việc.”

      Giản Ngộ Châu thấy Lục Phồn cũng đứng về phía nhân viên làm việc, bất đắc dĩ để túi xuống.

      Nhân viên làm việc: “Chúng tôi giúp ngài bảo quản đồ vật, ngài cứ yên tâm.”

      lưng hai người khoác balo do nhân viên làm việc chuẩn bị, ngồi lên cáp treo.

      Hai người ngồi đối mặt nhau, Lục Phồn thấy vẻ mặt Giản Ngộ Châu bất mãn, có chút buồn cười: “Quy định mà, phải chỉ có mình chúng ta tuân thủ. Hơn nữa đồ bọn họ chuẩn bị như vậy đủ rồi.”

      liếc nhìn balo: “Nước, bánh bích quy, dụng cụ cầu cứu, còn có thuốc xịt côn trùng và thuốc xử lý khi khẩn cấp.”

      Đột nhiên Giản Ngộ Châu nghe được, toàn thân cứng đờ: “… Thuốc xịt côn trùng?”

      “Đúng vậy.” Lục Phồn có phát giác: “Bây giờ là mùa hè, trong núi có rất nhiều muỗi.”

      Giản Ngộ Châu: “…”

      vốn hẹn Lục Phồn ra ngoài chơi với ý nghĩ gia tăng thời gian hai người riêng tư với nhau, nhưng nhìn thái độ Lục Phồn phấn khích bừng bừng Giản Ngộ Châu đột nhiên phát , đến ngọn núi này thám hiểm phải là ý kiến hay…cáp treo dần hạ xuống vùng rừng cây xanh rì.

      Qua hai phút, cáp treo đến điểm cuối, hai người xuống cáp treo.

      Nơi này chính là địa điểm trò chơi đầu tiên.

      Trong balo hai người đều có bản đồ đơn giản, đại khái miêu tả điểm khởi đầu cho tới khi đến đỉnh. Quy tắc trò chơi vô cùng đơn giản, đoạn đường này có mười lá cờ, giấu ở mọi nơi, đến điểm cuối cờ càng nhiều, thưởng càng nhiều, thời gian trò chơi hạn chế, chỉ là cách tiếng đồng hồ, nhân viên làm việc liên hệ với bọn họ lần, xác nhận an toàn.

      Lục Phồn hưng phấn muốn thử: “ thôi.”

      Giản Ngộ Châu: “…”

      tại hối hận tự trách “Mình nên mang ấy xem phim, dạo phố” “Tại sao tôi lại chọn địa phương mà chim sinh sống này để hẹn hò”.

      Đợi chút, vốn có chút ảo tưởng Lục Phồn nhát gan sợ hãi núp sau lưng , hoặc kéo tay tìm kiếm bảo vệ, nhưng mà cầm lấy bản đồ, hào hứng về phía trước, bỏ lại phía sau.

      Giản Ngộ Châu thở dài sâu, đuổi theo .

      Rừng núi này ít có dấu vết con người di chuyển, chỉ thấy mấy chỗ núi bị nứt mới có hàng rào bảo vệ.

      Cây côi xanh um tươi tốt, toàn là cây cao bóng cả làm cho người ta cảm giác thả lỏng cả người, nơi này có ánh nắng chói chang của mùa hè, chỉ có những cơn gió lạnh thoải mái.

      Vì an toàn của du khách nên khẳng định trước đó có người kiểm tra độ an toàn, cho nên Lục Phồn có lo lắng, bước thanh thản chậm rãi, hồi lâu nghe thấy tiếng Giản Ngộ Châu chuyện, quay đầu lại xem, mới phát Giản Ngộ Châu bị bỏ rơi ở phía sau.

      Lục Phồn dừng bước chờ : “Sao chậm như vậy?”

      Giản Ngộ Châu nghiêm túc nhìn : “Em phía sau , chừng núi có côn trùng độc.” xong, liền dùng sức phun thuốc xịt côn trùng vào chân và xung quanh.

      Lục Phồn nhìn bộ dáng của , ồ dài tiếng: “Giản Ngộ Châu, … sợ côn trùng phải ?”

      Toàn thân Giản Ngộ Châu cứng đờ, rất nhanh liền tỉnh táo lại: “ có. lo lắng em bị cắn.”

      Lục Phồn cười ngừng.

      Nhìn , chỉ cậy mạnh, nếu nhìn thấy côn trùng chắc kêu cha gọi mẹ, nhất định phải cười nhạo trận.

      Vừa nghĩ đến Giản Ngộ Châu nhìn thấy côn trùng liền giậm chân, Lục Phồn nhịn cười được.

      Vẻ mặt Giản Ngộ Châu có chút rạn nứt, cường điệu : “ thực sợ.”

      “Được được được, tin tưởng . Tốt lắm, tiếp tục về phía trước được chưa? Chúng ta được mười mấy phút, xung quanh đây phải có lá cờ.”

      theo bản đồ, hơn giờ, vẫn tìm thấy được lá cờ, hai người đành phải tìm vị trí nghỉ chân trước, thuận tiện bổ sung nước và năng lượng.

      Lúc này, Giản Ngộ Châu lấy từ trong túi ra năm sáu quả trứng gà, Lục Phồn cười : “ còn giấu giếm!”

      “Nếu đều bị lấy , vậy tối hôm qua bận rộn công à.” Giản Ngộ Châu bóc quả, đưa đến bên miệng Lục Phồn, Lục Phồn vô ý thức cắn miếng, lập tức Giản Ngộ Châu ăn nửa miếng dở còn lại của .

      Mặt Lục Phồn lên màu hồng: “…”

      Giản Ngộ Châu hồn nhiên biết chỗ nào thích hợp: “Còn muốn ăn nữa?”

      Lục Phồn liên tục khoát tay.

      Lúc này, ánh mắt nghiêm trọng: “Giản Ngộ Châu, đừng động.”

      Giản Ngộ Châu: “Làm sao.”

      Lục Phồn: “ đầu con châu chấu cỏ.”

      Giản Ngộ Châu: “…”

      “Nó còn rất to.”

      “…”

      ngàn vạn lần đừng động, nó nhảy lên mặt .”

      Toàn thân cứng ngắc giống pho tượng điêu khắc, sợi tóc cũng dám động. Lục Phồn cũng có cảm giác, lúc chuyện, cảm thấy đầu có con gì bò.

      Muốn chết sớm sao ha!!!!!!!!!

      Lục Phồn liều mạng ngừng cười, từ đầu lấy cái cành khô: “ phải là châu chấu cỏ, em nhìn nhầm.”

      Giản Ngộ Châu: “…”

      (editor: Lục Phồn ít có ác hỉ)
      Phong nguyet, hauyen2803, HoanHoan22 others thích bài này.

    3. Dinhloan

      Dinhloan Member

      Bài viết:
      64
      Được thích:
      48
      Mình k biết là có đúng k. Hình như truyện này có nhà edit hoàn r sao ấy

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 32

      Editor + Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày
      Nghỉ ngơi thêm lúc, hai người lại tiếp tục lên đường. Họ tiếp tục tiến bước sâu vào trong rừng, ánh sáng bị tán cây che mất, cơn gió thổi qua cũng mát lành hơn hẳn.

      khí giữa hai người cũng rất dễ chịu giống như dạo công viên. Giản Ngộ Châu liếc nhìn Lục Phồn thầm nghẹn cười, sau khi trêu chọc thành công cứ cười cười thế mãi, tự hứa là để ý đến cảm xúc của mà bỏ qua cảm xúc nhưng đôi vai cứ run run kia bán đứng rồi.

      Giản Ngộ Châu cảm thấy hình tượng cả đời mình đều bị hủy hết rồi, hơn nữa còn là ở trước mặt Lục Phồn, điều này còn tệ hơn cả lúc bị antifan bôi nhọ.

      Lục Phồn ho tiếng, lau nước mắt vì cười, giả vờ như mình bình tĩnh lại, chà đạp lên trái tim mong manh của người nào đó: “Trong túi em vẫn còn bình xịt côn trùng chưa dùng đến….. à …… nặng quá, cầm giúp em .”

      Da mặt Giản Ngộ Châu giật giật, đúng là bình xịt côn trùng của xịt hết rồi… cố gắng điều chỉnh lại nét mặt, móc bình xịt côn trùng trong túi ra: “Vậy để cầm giúp em.”

      “Cảm ơn .”

      Hai người bình an vô về phía trước, Giản Ngộ Châu cầm bình xịt đằng trước mở đường, Lục Phồn phía sau nghiên cứu bản đồ: “Quanh đây có lá cờ, chúng ta tìm . Em bên trái, bên phải?”

      Giản Ngộ Châu lập tức phản đối: “ được như vậy dễ lạc đường, chúng ta chung.” đùa chắc, nếu hai người tách ra đến chỗ này để chịu tội à! cũng phải cải tạo hình tượng của mình thêm chút nữa.

      “Vậy cũng tốt.”

      Trong rừng cây cờ có thể được giấu ở rất nhiều địa điểm, hai người lật từng gốc cây bới từng mảnh đất lên tìm kiếm. Cứ thế đến năm giờ chiều, họ tìm được tám lá cờ, mà nghe nhân viên , kỉ lục cao nhất từ trước tới giờ cũng là tám lá, giờ chỉ cần tìm thêm lá nữa là họ phá kỉ lục rồi.

      Ý chí chiến đấu của Lục Phồn sục sôi, khó có lúc Giản Ngộ Châu thấy được vẻ hừng hực khí thế ấy của bật cười, thầm nghĩ nếu vui vẻ như vậy nhất định phải tìm được lá cờ thứ chín thôi.

      Nhưng trời chiều lòng người, nửa tiếng sau trời lại bắt đầu đổ mưa bụi, rồi dần dần to lên.

      Lục Phồn giơ tay hứng mưa, trong tay là những hạt mưa nhảy múa, khuôn mặt đầy tiếc nuối: “Dự báo thời tiết hôm nay đâu có mưa đâu.”

      Giản Ngộ Châu: “Cuối hạ núi đều như vậy, mưa tới nhanh rồi nhanh, chúng ta tìm chỗ trú thôi.”

      nghe dễ, trong cánh rừng to như vậy biết tìm đâu chỗ trú mưa đây, dễ tí nào, bọn họ lại càng dám đứng lâu ở dưới tàng cây. Giản Ngộ Châu thấy cả người Lục Phồn ướt đẫm, nước mưa rơi xuống từng giọt từng giọt, vội vàng cởi áo khoác của mình ra lời nào bao kín người lại.

      Lục Phồn sửng sốt, toan cởi ra Giản Ngộ Châu : “Mặc , được cởi. Con mà để ướt mưa coi sao được.”

      Lục Phồn nóng nảy: “ cũng bị ướt mà, giờ tiến độ của tổ quay phim gấp như vậy, nếu ốm sao?”

      là đàn ông, ướt chút cũng chết được.” ôm bả vai Lục Phồn, ánh mắt mông lung nhìn vào màn mưa tìm chỗ trú: “Chúng ta đứng chỗ này nữa, phía trước có vách đá nhô ra, qua đó .”

      Lục Phồn muốn lao ra ngoài nhưng Giản Ngộ Châu lo bị ướt, nên cứ thế ôm chặt vai kéo sang vách đá đằng kia

      Trước mắt nhìn thấy gì, đành theo bước chân của , lảo đảo bước về phía trước, nhưng hình như sâu thẳm trong lòng mình cũng lo bị ngã, giống hệt như lần đó lúc còn ở Tống Thành, ôm từ sau lưng, có sao cả.

      Tới gần vách đá, họ mới phát hóa ra đây là sơn động , có thể chứa được ba bốn người. Giản Ngộ Châu để ngồi sâu vào bên trong, bản thân mình ngồi lui về phía cửa. Lục Phồn cũng phát ra có gì bất thường: “ ngồi lui vào đây ở ngoài đó bị hắt mưa.”

      Giản Ngộ Châu ho tiếng: “ sao, ngồi ngoài cũng được.”

      Lục Phồn thấy tránh né ánh mắt của , cúi đầu nhìn mới nhận ra quần áo của mình đều ướt đẫm, dán chặt vào người để lộ toàn bộ đường cong cơ thể.

      Mặt đỏ lên, thêm gì nữa. Giản Ngộ Châu cũng lúng túng vô cùng, cố gắng giữ bình tĩnh: “Mặc áo khoác của .”

      “… Ừm”.

      mặc lại áo khoác, hai người cùng thở phào nhõm, Giản Ngộ Châu cũng lui vào trong. Bầu trời tối sầm, sơn động nho cũng tối om, trước mũi chỉ có mùi rêu xanh trộn lẫn cùng hương cỏ.

      Hơi nước lạnh lẽo, gian yên tĩnh lạ thường.

      lúc lâu sau, Giản Ngộ Châu hỏi : “Lạnh ?”

      , em vẫn ổn”

      “Mưa như vậy chắc cũng lâu tạnh, chúng ta phát tín hiệu nhé nếu đợi đến đêm sợ nguy hiểm ấy.”

      Lục Phồn vừa nghĩ chỉ còn lá cờ nữa là phá kỉ lục lại thấy tiếc thôi: “Ừ, cứ làm vậy .”

      Máy phát tín hiệu của họ có chức năng định vị phải đợi lúc nữa có nhân viên tới đón. Chẳng qua ngoài trời mưa vẫn to, đợi nhân viên đến phải mất khá nhiều thời gian, hai người đành chuyện phiếm cho qua thời gian.

      Đột nhiên, Lục Phồn ồ lên tiếng, đưa tay sờ lên tường đá, mò được lá cờ, mừng rỡ thôi: “Hóa ra ở đây giấu lá, Giản Ngộ Châu, chúng ta phá kỉ lục rồi.”

      Trong ánh sáng mờ ảo, đôi mắt tựa như có ánh sáng dị thường, Giản Ngộ Châu hơi ngẩn ra, khẽ cười, giọng cũng dịu dàng hơn: “Nhờ em giỏi đấy.”

      Lục Phồn cười cười, nhét lá cờ vào balo: “ biết phần thưởng là gì nhỉ, có khi lại là khăn ướt hay gấu bông?” Chợt nhớ ra điều gì, nín cười: “ ra gấu bông là hợp nhất, thích ôm khi ngủ mà.”

      Giản Ngộ Châu cứng đờ, hoàn toàn hiểu nổi vì sao chỉ ra ngoài có lần mà tất cả mọi bí mật của đều bị Lục Phồn biết hết, cái mặt già của biết ném đâu đây?

      , thích gấu bông.”

      Lục Phồn dựa vào tường: “Ầy, cũng phải bí mật gì quan trọng, Tiểu Trương và Trần Tiêu bán đứng từ lâu rồi.”

      Lục Phồn nhịn cười nổi nữa: “ ra như vậy rất đáng mà.”

      Giản Ngộ Châu: “……..”

      thích nghe Lục Phồn khen mình nhưng hai chữ đáng này ổn chút nào! Cái từ này dùng để miêu tả con hay chó con, mèo con mà!!!!

      Tiếng hít thở của hai người đều đều phảng phất, Lục Phồn cảm thấy hơi mệt, Giản Ngộ Châu thấy đầu ngả dần liền nhàng đặt lên vai mình, sau đó vuốt vuốt tóc .

      Lục Phồn nửa tỉnh nửa mơ, mớ mấy câu. Giản Ngộ Châu nghe gì, giọng gọi: “Lục Phồn?”

      tiếng, mơ mơ màng màng. Lúc này là khi con người ta thiếu cảnh giác nhất, hỏi gì cũng . Giản Ngộ Châu hít hơi, bắt đầu dụ dỗ: “Lục Phồn, em có thích ?”

      Vừa hỏi xong, lại thấy mình làm điều thừa thải nhất định Lục Phồn cũng thích rồi, thế nên đổi sang chuyện: “Khi nào em chấp nhận ? Có thể cho thời gian chính xác ? còn chuẩn bị tinh thần.”

      Lục Phồn cúi đầu, Giản Ngộ Châu vội đỡ . nhếch môi, ánh mắt vẫn mông lung: “ biết….”

      Giản Ngộ Châu thất vọng thở dài, trong đầu chợt nảy ra suy nghĩ liền hỏi: “Em thích hơn hay Thẩm Uẩn Xuyên hơn?”

      Chờ lúc lâu, Giản Ngộ Châu có cảm giác như thể mình là phạm nhân chờ đợi lời phán xét cuối cùng, bất đắc dĩ cười khổ. Đợi đến lúc tưởng như ngủ mất rồi, mới giọng trả lời: “ giống nhau…….”

      Thoáng cái tinh thần ai kia tỉnh táo hẳn lên: “Sao lại giống nhau?”

      Lần này Lục Phồn trả lời nữa, ngủ .

      Giản Ngộ Châu làm phiền , cầm đôi bàn tay lạnh như băng của nhàng xoa bóp, đến khi tay ấm lên cũng nỡ buông ra, nắm trong tay như nâng niu châu báu.

      Đúng như đoán, trận mưa này rất lớn, nhân viên khó mà xác định được vị trí chính xác của họ, đợi mưa mới tìm được Giản Ngộ Châu đứng ngoài cửa động.

      Lục Phồn cả ngày, cảm giác giấc ngủ này cực kì ngọt ngào. Dưới ánh trăng mờ ảo, mơ hồ nhận ra mình nằm tấm lưng người nào đó, bước chân người này vô cùng vững chắc. Theo bản năng ôm chặt lấy , đôi tay quấn lên cổ Giản Ngộ Châu.

      Bước chân Giản Ngộ Châu hơi dừng lại, rất nhanh bắt kịp nhân viên cứu hộ còn phía trước, cùng xuống núi. Bầu trời đêm sao trăng thưa thớt, sắc trời tối mực như tấm màn sân khấu khổng lồ. Đường núi dễ , Giản Ngộ Châu bước từng bước cẩn thận. Sức nặng lưng mang theo ngọt ngào, khi mang lên cũng muốn có ngày buông xuống.

      Lục Phồn từ từ tỉnh lại, nghiêng đầu nhìn sườn mặt của Giản Ngộ Châu. Người đàn ông này vốn là như vậy, lúc nào gặp nguy hiểm lo âu, luôn bên cạnh, ôm che chở cho .

      cúi đầu, khóe mắt cay cay. Sau cơn mưa cả đất trời như được gột rửa sạch bong, khí mát mẻ len lỏi vào xương tủy. ngẩng đầu nhìn mấy ngôi sao lóe sáng trời, đột nhiên cảm thấy tình cảnh này đúng là lúc thích hợp nhất để tỏ tình.

      lấy hết dũng khí, giọng gọi : “Giản Ngộ Châu?”

      Giản Ngộ Châu nghiêng mặt qua: “Em tỉnh rồi à?”

      Lục Phồn đỏ mặt: “Vấn đề vừa rồi, em còn chưa xong. phải vẫn đợi câu trả lời chắc chắn sao?”

      Bước chân Giản Ngộ Châu dừng lại.

      “Em thích Xuyên Xuyên, nhưng phải là ấy….. nhưng , có thể”.

      cần phải có thời gian chờ thêm nữa, bởi vì em cũng thấy thích .
      Phong nguyet, hauyen2803, HoanHoan21 others thích bài này.

    5. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Woa.... hay là mình cứ bất chấp hết nhau em...
      M è o Q u ê n T h ở139 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :