1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mỹ Nhân Ngư Ngốc Nghếch Của Tôi - Mễ Nhạc (10c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      8.1


      tháng sau...

      Lam Đình Nhân ôm lấy bản phác thảo tác phẩm mình vừa hoàn thành xong, chuẩn bị tìm người bạn thân để cùng thảo luận chút, vừa mới đến gần văn phòng của Chu Bội Ny, đúng lúc cánh cửa phòng làm việc mở ra, sau đó thấy Kiều Hân bước từ bên trong ra.

      "Kiều Hân, tôi tiễn chị, mong sớm được thấy tác phẩm mới của chị."

      "Được rồi." tươi cười chào hỏi Lam Đình Nhân. "Xin chào, Đình Nhân."

      "Kiều Hân, chị tới giao bản vẽ thiết kế?" Kiều Hân cũng như đều là người thiết kế của B&D, nhưng sở trường của là thiết kế nữ trang ngọc trai, còn Kiều Hân lại là cao thủ thiết kế trang sức bằng bạc, bình thường đều ở nhà làm việc, đến kỳ hạn mới cầm bản thiết kế đến đây.

      "Đúng, nhưng Bội Ny lại vừa đưa thêm cho tôi đống đơn đặt hàng, thời gian lại ít, xem ra tôi phải thức đêm nữa rồi." Kiều Hân hờn dỗi phàn nàn. Phong độ xuất chúng, cử chỉ tao nhã, nghe trước kia này là thiên kim của gia đình giàu có, nhưng sau đó công ty của cha ấy bị vỡ nợ, bây giờ ấy phải mình nuôi nấng đứa con bốn tuổi.

      "Cố lên!" Lam Đình Nhân cổ động.

      " cũng vậy nhé, tôi về trước, Tiểu Huyên tan học sớm lắm." Tiểu Huyên là tên của con của Kiều Hân.

      Chu Bội Ny vừa tạm biệt, vừa quên nhắc nhắc lại, "Lần sau nhớ mang Tiểu Huyên dễ thương đến đây nhé, mẹ nuôi tôi đây nhớ nó quá mất."

      "Được rồi."

      Sau khi Kiều Hân rời , Lam Đình Nhân tiến vào văn phòng của bạn tốt, bắt đầu bàn bạc về bản thiết kế của mình.

      chung hai người đến mười phút thảo luận xong, bởi vì đối với tác phẩm mới lần này của Lam Đình Nhân, Chu Bội Ny cảm thấy đặc biệt vừa lòng.

      "Mình muốn bắt tay vào làm ý tưởng mới tiếp theo......"

      "Ngừng!" Chu Bội Ny đưa tay che trước mặt .

      "Bội Ny?"

      "Đình Nhân, mình cho cậu, có được nhân viên làm việc cực kỳ chăm chỉ là rất tốt, nhưng nếu ta vì làm việc quá nhiều mà chết, mình bị kiện mất!" tuyệt chút nào muốn chuyện này xảy ra.

      Lam Đình Nhân đương nhiên hiểu được lời của bạn. "Cậu yên tâm , mình chẳng mệt chút nào."

      "Nhưng mình chỉ nhìn qua cũng cảm thấy mệt, được rồi chứ!" tháng qua, Đình Nhân gia tăng thêm lượng công việc cho mình, mỗi ngày ngoại trừ làm việc lại là công tác, ấy trông quá mệt mỏi, quá vất vả rồi.

      Lam Đình Nhân cười .

      "Nếu cậu dám gọi điện thoại, có muốn mình gọi thay cho cậu ?" Chu Bội Ny làm như , cầm lấy ống nghe điện thoại, "Này, cho mình biết số điện thoại của Dịch Thương Duệ ở Mỹ ."

      "Bội Ny, cậu đừng làm bậy."

      "Ai mình đùa giỡn, mình nghiêm túc đấy, cậu mau cho mình biết số điện thoại ." vẫn cầm ống nghe chịu gác xuống.

      Lam Đình Nhân cảm thấy có cách nào với bạn. "Được, mình sắp xếp thời gian nghỉ ngơi, để cho bản thân làm việc mệt chết đâu."

      "Cậu nha, cũng giống như Kiều Hân, đều là loại phụ nữ ngu ngốc." Chu Bội Ny bất đắc dĩ gác ống nghe xuống. " người dám đối mặt với tình của chính mình, người kia vô vọng chờ đợi tin tức của người đàn ông suốt năm năm, năm năm nha, đừng năm năm, bảo mình chờ năm phút đồng hồ là muốn điên."

      "Cho dù mình gọi điện thoại cho Dịch Thương Duệ, cậu nghĩ mình có thể gì?" Tuy rằng Trương Quang Khải cho danh thiếp của Dịch Thương Duệ, mặc dù số điện thoại ở mặt trước thuộc làu làu, nhưng vẫn kiên quyết gọi điện thoại cho .

      Cứ cho rằng gọi điện thoại xin lỗi , nhưng xin lỗi là xong sao? Bọn họ có phải nên chính thức lời kết thúc? Nhưng nếu gọi điện thoại cho , dù sao vẫn cảm thấy giữa bọn họ còn có chút gì đó quan hệ, đây là lý do vì sao cứ chần chứ dám gọi điện thoại cho .

      Hơn nữa, nếu còn thích , như vậy cho dù có tức giận , cũng có thể gọi điện cho , cho dù là lời có mắng đối xử với quá đáng cũng tốt, nhưng lại chưa từng liên lạc với .

      "Có thể cái gì? Đương nhiên trực tiếp hỏi ta cậu hay ." Chu Bội Ny thẳng thắn . "Nếu ta cậu, vậy cậu đừng nghĩ đến ta nữa, từ nay về sau quên người đó ."

      thích những mối quan hệ ám muội nửa vời, nếu được cứ nhau oanh oanh liệt liệt sống chết để hai người sống hạnh phúc ở cùng chỗ, bằng lập tức cắt đứt chia tay, đơn giản vậy thôi, nhưng Đình Nhân qua tháng vẫn dám gọi điện thoại cho đối phương, hỏi thử hai người rốt cuộc là ra làm sao, khiến cho những người ngoài cuộc như muốn phát điên, bởi vì đành lòng nhìn thấy bạn vì muốn nghĩ lung tung mà ra sức liều mình, thậm chí đến nỗi bán mạng cho công việc!

      Nếu ta hề để ý đến , từ nay quên ta ? Bội Ny có lý, Đình Nhân cũng muốn làm như vậy.

      Nhưng trong lòng vẫn dậy lên cảm giác mãnh liệt, muốn quên !

      "Được rồi, mình về phòng làm việc đây."

      ********

      " Trương, tài liệu gửi cho em, em nhận được rồi, cám ơn ."

      "Hy vọng nó hữu dụng với em."

      "Đặc biệt rất hữu dụng ạ, ha ha."

      Lam Chân Nhân gọi điện thoại đến New York cho Trương Quang Khải, tự mình lời cảm tạ với .

      Sau khi Trương trở về lại Mỹ, vẫn duy trì liên lạc với , hai người thường sử dụng MSN để chuyện phiếm, lần trước có tiết lộ sang năm muốn sang Mỹ du học, tiếp tục học lên học vị thạc sĩ, thế là Trương liền tìm cho rất nhiều trường đại học về quản lý khách sạn, để có thể đọc và tham khảo cẩn thận.

      "Em phải chú ý thời gian đăng ký, biết ?"

      "Vâng ạ."

      Trải qua tháng chuyện phiếm MSN, Trương trở thành những người bạn thân giấu diếm nhau điều gì, phát giữa có nhiều sở thích giống nhau, hơn nữa có vấn đề gì, đều đặc biệt giải đáp cho vô cùng cẩn thận mà nhanh chóng, là người trai tốt hết sức.

      " Trương, lần trước Dịch làm việc như điên, bây giờ vẫn còn phải ?"

      "Đúng vậy."

      "Chị của em cũng thế, cứ luôn cắm đầu làm việc, em lo lắng thay cho chị ấy, giám đốc của chị ấy cũng yên tâm chị ấy cứ bán mạng như thế, chị còn gọi hỏi em có biết số điện thoại của Dịch hay ."

      hiểu cá tính của chị Bội Ny, khẳng định là vì quá mức lo lắng cho chị , bởi vậy mới quyết định thay chị gọi điện thoại, nhưng lại biết số điện thoại của Dịch, tuy rằng bản thân cũng có thể hỏi Trương việc này, nhưng vẫn sợ rằng chị Bội Ny vốn thẳng tính, biết rồi chị ấy với Dịch những gì, cho nên chưa vội giúp chuyện này.

      Đồng thời bởi vì cảm thấy tự chị chuyện với Dịch có vẻ tốt hơn.

      "Chị của em thực ra vẫn muốn gọi điện thoại cho Dịch, thường thường vẫn cầm cái danh thiếp đưa cho chị rồi ngẩn người ra." Tuy rằng cũng khuyên chị cứ gọi điện thẳng sang là được, còn khuyên bảo cả tháng rồi nữa. "Đúng rồi, Trương, lúc trước đưa danh thiếp của Dịch cho chị em là có ý gì?"

      "Có ý gì?" Trương Quang Khải cười khẽ, "Nào có dụng ý gì đâu, danh thiếp đó là do Dịch tiên sinh trước khi lên máy bay về Mỹ, lúc ở sân bay muốn chuyển giao cho chị của em."

      "Là Dịch muốn đưa cho chị?"

      "Đúng vậy."

    2. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      8.2

      " Dịch đưa danh thiếp cho chị, có ý là muốn chị gọi điện thoại cho ấy?" Lam Chân Nhân vui mừng sửng sốt, nếu danh thiếp là của Dịch đưa, có phải chứng minh rằng tuy tức giận, nhưng vẫn luôn mong chờ chị gọi cho ấy?

      "Chắc chắn là ý đó rồi, hơn nữa mấy ngày hôm trước Dịch tiên sinh còn giận , hỏi rốt cuộc có đưa danh thiếp cho chị em hay ." Trong giọng Trương Quang Khải có ý cười.

      Chẳng những đưa danh thiếp của chính mình, thậm chí còn truy vấn Trương rốt cuộc có đưa danh thiếp cho chị hay , Lam Chân Nhân đại khái thấu hiểu được tâm ý của Dịch.

      " Trương, bây giờ em có chuyện rất quan trọng phải với chị em, có thời gian em lại gọi điện thoại cho ."

      "Được, tạm biệt."

      Sau khi gác điện thoại, Lam Chân Nhân lập tức vào phòng chị, vội vã ngay chuyện này.

      "Chị, cái danh thiếp đó ra là của Dịch đưa cho chị!"

      Lam Đình Nhân ngồi giường đọc tạp chí thời trang mới của tháng, thấy em đột ngột xông vào như vậy lại càng hoảng sợ, "Em cái gì?"

      Lam Chân Nhân ngồi xuống mép giường, "Chị, Trương ngày đó đưa danh thiếp cho chị, thực ra là do Dịch trước lúc rời khỏi Đài Loan muốn ấy đưa lại cho chị."

      "Là Dịch Thương Duệ đưa cho chị?" dám tin.

      "Đúng, sai, vậy lên điều gì đây? Chứng tỏ Dịch vẫn luôn thích chị, bởi vậy hy vọng chị có thể gọi điện thoại cho ấy!" Nhất định là ý này, Dịch và chị sau khi xảy ra hiểu lầm, sáng sớm lập tức trở về Mỹ, khiến cho chị tưởng rằng ấy vì muốn gặp lại chị mới quay về, cũng là nguyên nhân chị chỉ dám nhìn danh thiếp đến ngẩn người mà chẳng dám gọi điện thoại.

      Nhưng có thể mọi chuyện phải giống chị nghĩ như thế, Dịch đúng là tức giận, nhưng ấy vẫn lưu lại chút tin tức cho chị.

      "Chị, chị mau gọi điện thoại cho ấy !" Lam Chân Nhân thúc giục.

      vẫn luôn rất lo lắng chị và Dịch mà chia tay với nhau, như vậy nhất định tự trách mình vô cùng, bởi vì cho tới bây giờ, mới biết được chị thích Dịch đến cỡ nào.

      Chị vẫn biết biểu đạt tình cảm của chính mình, thẳng với đối phương mình thích ta đến cỡ nào, nhưng chị , người ta sao biết được chị có thích người ta ? Nhưng vẫn cứ nhìn tên Dịch danh thiếp, như vậy Dịch sao biết được chị thương nhớ biết bao nhiêu.

      Thấy chị vẫn có phản ứng, Lam Chân Nhân lại tiếp tục , "Chị, chị phải hăng hái lấy dũng khí theo đuổi tình của chị mới đúng, Dịch thích chị, chị cũng thích Dịch, hai người hẳn là muốn ở cùng chỗ, chẳng lẽ chị muốn Dịch cũng giống như Lục Học Hanh, bị phụ nữ khác cướp , sau đó chị mới hối hận sao?"

      Vừa xong, lập tức chữa lại, "Thực xin lỗi, em ví dụ sai rồi, Dịch cùng với tên tiểu nhân Lục Học Hanh sao lại giống nhau được, nhưng mà em chỉ muốn cho chị biết, nếu chị muốn mất Dịch, chị phải nên làm việc gì đó."

      Tuy là muốn nêu ví dụ cho chị hiểu, nhưng Lục Học Hanh phải ví dụ tốt, bởi vì ta là người từng làm chị tổn thương, nhưng mà người định bằng trời định, bây giờ ta phải gánh hậu quả, bị đuổi khỏi Trịnh gia.

      Nghe là vì có quan hệ ngoại tình, trước khi cưới bắt cá hai tay với nhiều phụ nữ, sau khi kết hôn cũng vậy, sau đó có người phụ nữ tới xí nghiệp Phong Hoa tìm đòi chịu trách nhiệm, bởi vì trong bụng ta có đứa con của , mà lúc ấy Trịnh Xảo Lệ cũng có mặt ở đó, trong lúc xô xát lôi kéo, Xảo Lệ mang thai bốn tháng mà bị đẩy ngã xuống đất, bởi vì vậy mà bị sẩy thai.

      Chồng ngoại tình ở ngoài, hơn nữa bản thân lại bị sẩy thai, Trịnh gia thấy bi thương quá độ liền đưa nước ngoài tĩnh dưỡng, mà kẻ đầu sỏ Lục Học Hanh đương nhiên bị tòa án phán ly hôn, mất danh hiệu con rể hào môn.

      chỉ như thế, nghe Trịnh gia còn kiện tội danh chiếm đoạt công quỹ, bây giờ những chỉ còn hai bàn tay trắng, mà còn bị kiện tụng đầy mình, xem ra đúng là lật thuyền trong mương, biến thành chó rơi xuống nước.

      Lam Đình Nhân phải hiểu dụng ý của em , nhưng mỗi khi nhớ tới Dịch Thương Duệ tức giận chỉ trích làm tổn thương ra sao, cảm thấy rất khổ sở, biết nên làm như thế nào, còn có cách gì trở lại lúc ban đầu sao?

      *****

      "Đình Nhân, chúc mừng cậu!"

      "Chúc mừng mình?" Lam Đình Nhân mới vừa tiến vào phòng làm việc của Chu Bội Ny, liền bị bạn nhiệt tình ôm chặt.

      "Đúng thế, chúc mừng cậu sống lâu lên lão làng, đúng, phải là chúc mừng cậu được bay lên cành cao biến thành phượng hoàng!" Tuy rằng câu cuối cùng vẫn làm cho người ta cảm thấy là lạ, nhưng Chu Bội Ny vẫn vui vẻ cười to.

      Thấy điều chúc mừng, hai điều chúc mừng, Lam Đình Nhân hiểu ra sao.

      "Đình Nhân, cậu mau nhìn xem đây là cái gì?" đem ra phong thư nước ngoài gửi đến đưa cho bạn.

      Lam Đình Nhân nhìn lên bức văn kiện tiếng tay.

      "Mặc dù còn chưa biết được tác phẩm của cậu có được lọt vào trong bảng 300 người đứng đầu ở giải Jumio , nhưng tác phẩm Đông Phương mỹ nhân ngư của cậu được vị trong ban giám khảo là Andy Ford hợp ý, ông ta gởi thư đến hy vọng được cùng cậu chuyện, đồng thời muốn xem những tác phẩm khác của cậu, Đình Nhân, tài năng của cậu rốt cục cũng được phát , là quá tuyệt vời!" Andy Ford là Tổng giám đốc công ty vàng bạc đá quý lớn nhất toàn cầu, tổng công ty ở Newyork, bản thân ông ta cũng là nhà thiết kế ngọc trai đặc biệt nổi danh.

      Lam Đình Nhân nghe xong cũng nhảy nhót thôi, cánh tay cầm bức thư ngừng run rẩy.

      Đó là tác phẩm vốn muốn vứt , sau đó lại là vì Dịch Thương Duệ nàng là mỹ nhân ngư, mới khiến nàng lại có linh cảm muốn sửa lại lần...

      "Đình Nhân, mình nghe Andy Ford gần đây dang nỗ lực tìm kiếm trợ thủ đắc lực, bồi dưỡng nhà thiết kế mới, cũng có thể là người nối nghiệp, bậc thầy bận rộn như vậy, phải người có tài nhìn đến đâu, mình nghĩ cậu hẳn là có cơ hội theo bên cạnh siêu sao lớn để học tập, nếu như vậy, chúc mừng cậu, Đình Nhân."

      Tác phẩm thiết kế của Đình Nhân vẫn rất tuyệt, sớm biết có ngày ấy nhất định ở vũ đài của chính mình mà tỏa sáng hào quang, hơn nữa ấy mới có hai mươi lăm tuổi, tương lai muốn thành nhà thiết kế nổi danh chỉ cần bỏ ít thời gian là được.

      "Đình Nhân, sao cậu gì hết? Sao vậy, sợ rồi à?"

      "Mình cảm thấy giống như nằm mơ." vẫn vui mừng trong kinh ngạc.

      Vốn dĩ chỉ hy vọng mình có thể lấy được học bổng của Học viện nghệ thuật thiết kế Jumio, nghĩ tới có cơ hội gặp mặt cùng bậc thầy Andy Ford nổi danh xuất sắc, cho dù biết tương lai như thế nào, ít nhất đây cũng là trải nghiệm khó mà có được.

      "Đúng rồi, phấn khởi quá xém tí quên mất cả xem thời gian hẹn với bậc thầy thiết kế." Chu Bội Ny dựa vào , nhìn lên bức thư tay , sau đó la to tiếng, " thể nào, mười ngày sau?"

      "Mười ngày sau?" Thời gian hình như hơi gấp, thứ muốn chuẩn bị ít, nên mang theo tác phẩm nào cho ông ấy xem, nhất định phải sắp xếp lại cho tốt.

      "Nếu có thể, mình muốn với cậu, để tự mình nhìn thấy được bậc tôn sư như thế, mình là fan trung thành của ông ấy đấy!" Chu Bội Ny trước kia cũng rất thích tác phẩm của Andy Ford. "Nhưng tuần sau mình phải Pháp bàn chuyện làm ăn rồi, ai ya, ông trời cho mình vui mừng được chút nào."

      " sao, cậu cứ việc của cậu, mình gọi điện thoại cho cậu." Vì hy vọng có thể có ngày đến Học viện thiết kế Jumio du học, cho nên năng lực tiếng của coi như tồi, tự mình xuất ngoại cũng thành vấn đề.

      "Ừ, vậy cậu nhớ bảo trọng." Chu BộiNy dặn dò, sau đó khoa trương thở dài. " thể cùng đáng tiếc , nhớ giúp mình chụp nhiều ảnh của ông ấy mang về nha, mình muốn phóng to ra, mỗi sớm tối đều cúng bái quỳ lễ."

      "Ha ha." Lam Đình Nhân cảm thấy buồn cười vì cách khoa trương của bạn.

      đọc thư, lại lần nữa rơi vào trầm tư. Địa điểm ở Newyork, như vậy có phải nên đến gặp Dịch Thương Duệ lời cám ơn?

      Bởi vì có gặp , tác phẩm của mới có thể sống lại, sau đó mới phát sinh được chuyện may mắn ngày hôm nay.

      Nhưng muốn gặp sao?

      Mặc kệ, quyết định phải tìm , "Đông Phương mỹ nhân ngư" có thể là do hai người bọn họ cùng sáng tác, muốn cho biết chuyện này.

    3. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      9.1

      "Lam Đình Nhân tiểu thư, lâu gặp, nghe tới New York?"

      Trương Quang Khải nghe điện thoại, trước đó nghe Chân Nhân chị của chuyển đến New York công tác, đồng thời còn đưa cho cả số điện thoại liên lạc với chị của mình, bởi vì chị ấy muốn tự mình đến tìm người.

      " sao, tại tôi vội... muốn hỏi lịch trình hai ngày tới của Dịch tiên sinh sao?" Trương Quang Khải đưa mắt nhìn về tấm lịch trình, "Giữa trưa ngày mai Dịch tiên sinh có cuộc hẹn nào, có thể tới đây vào lúc đó."

      hỏi lại khách sạn và điện thoại nơi ở tạm, sau đó mới kết thúc cuộc gọi, rồi cố gắng rặn ra nụ cười yếu ớt đối mặt nhìn sếp của mình, "Dịch tiên sinh, vừa rồi tôi vừa mới giúp sắp xếp lại lộ trình mới cho ngày mai, trưa mai có thêm cuộc hẹn với Lam tiểu thư."

      biết là trùng hợp hay do ông trời an bài? Vừa lúc cúp điện thoại Dịch tiên sinh lại đến phòng tìm .

      " ấy đến New Yorklàm gì?" mặt Dịch Thương Duệ có chút biểu cảm nào, nhưng giọng lơ đãng đầy căng thẳng tiết lộ tâm trạng mừng như điên.

      "Nghe bậc thầy thiết kế trang sức nổi tiếng rất thích tác phẩm của Lam tiểu thư, tựa hồ muốn mời ấy làm trợ thủ cho mình, bởi vậy Lam tiểu thư mới đến New Yorkgặp mặt vị thiết kế kia."

      nghe xong mặt tái , hờn giận la lên, "Nếu ấy tới New Yorklà để làm việc, kiếm tôi để làm gì hả?"

      "Lam tiểu thư muốn tiếng cảm ơn với ."

      "Cảm ơn tôi?"

      "Nghe tác phẩm lần này được bậc thầy kia nhìn trúng, là dây chuỗi trân châu tuyệt đẹp gọi là Đông Phương mỹ nhân ngư, hình như cái này có chút quan hệ gì đó với , bởi vậy Lam tiểu thư muốn gặp để cảm ơn." Về chuyện của "Đông Phương mỹ nhân ngư" là do Chân Nhân cho biết.

      "Đông Phương mỹ nhân ngư?" Dịch Thương Duệ suy nghĩ lát, " ấy đến New Yorktừ khi nào?"

      "Hình như là ba ngày trước."

      " ấy đến New Yorkđược ba ngày sao?" Trong nháy mắt, lòng tràn ngập giận dữ, "Tối mai phải tôi có cuộc hẹn nào sao? Tại sao còn sắp xếp gặp gỡ vào buổi trưa?"

      "Bởi vì Lam tiểu thư chỉ hỏi lộ trình của trưa của ." Hơn nữa phải lúc nãy chỉ đứng bên gì cả sao.

      Môi Dịch Thương Duệ mím chặt lại. Nghĩ sơ cũng biết vì sao người phụ nữ kia lại hẹn vào buổi trưa.

      "Dịch tiên sinh, có muốn tôi gọi điện thay đổi giờ gặp mặt với Lam tiểu thư ?"

      " cần." đùng đùng nổi giận, trong lòng cảm giác có chút giận dỗi.

      Trước khi rời khỏi công ty, Trương Quang Khải chìa tay đưa tờ giấy cho , "Dịch tiên sinh, đây là địa chỉ và điện thoại của khách sạn nơi Lam tiểu thư ở."

      Dịch Thương Duệ liếc mắt, câu, cầm lấy rồi bỏ .

      ============================

      Lam Đình Nhân đến tổng công ty của tập đoàn Hoa Dịch tại New York. Đến nơi này được mấy ngày, lúc nào cũng bề bộn công việc, đến tận giờ mới có được chút thời gian cho chính mình.

      Có thể gặp mặt Andy Ford tiên sinh, cùng ông ấy thảo luận tác phẩm của mình, giống như nằm mộng vậy, hơn nữa ông ấy còn muốn đổi xưng hô gọi ông ấy là thầy, khiến cảm thấy vị thầy này đặc biệt rất là NICE.

      Hơn nữa còn điều làm càng kinh ngạc hơn, chính là thầy chú ý tác phẩm của từ mấy năm trước, nhưng lúc ấy ông cho rằng tác phẩm còn quá tầm thường, chỉ là năm nay, tác phẩm thiết kế được cải thiện, tốt hơn rất nhiều, chẳng những đặc sắc mà còn cho người xem có cảm giác rung động.

      Tuy rằng Jumio chưa công bố ra ngoài danh sách 3 người trúng giải cao nhất, nhưng kì thầy tiết lộ riêng với rồi, đoạt được giải nhất, điều này khiến vừa kinh hoàng vừa vui sướng, ngoài ra thầy còn đề nghị trở thành trợ lý của mình.

      Được vào học viện thiết kế nghệ thuật Jumio là ước mơ bao lâu nay của , bởi vì ra hề xuất thân chính quy từ trường lớp nào, nhiều khái niệm cơ bản chuyên ngành còn thiếu hụt, vì thế từ chối nâng đỡ đặc biệt của thầy, muốn tự mình bồi dưỡng những mảng kiến thức chưa có.

      Kết quả của việc dũng cảm thể ý tưởng bản thân là giành được thích bất ngờ của thầy giáo dành cho cũng như ủng hộ hãy làm điều gì mình muốn, nhưng mà ông vẫn hy vọng trong thời gian học vẫn giữ liên lạc, 2 năm sau chắc canh chào đón gia nhập tập đoàn của ông.

      Mang theo tâm trạng hưng phấn, đến tìm Dịch Thương Duệ, tuy rằng trước đó năm lần bảy lượt tự trấn tĩnh mình, cũng như muốn bản thân tỏ ra quá khẩn trương, trong lòng bàn tay lại ngừng đổ mồ hôi lạnh

      Kỳ thực đến tìm , ngoài chuyện muốn cảm ơn ra còn có mục đích khác.

      tới trước cửa phòng làm việc của tổng tài, lúc vừa nãy bảo vệ dưới lầu gọi điện báo trước lên.

      " là Lam tiểu thư, người hẹn với tổng tài vào trưa nay ạ?" thư ký hỏi để xác nhận thân phận của Lam Đình Nhân. "Lam tiểu thư, xin lỗi, tổng tài của chúng tôi còn trong phòng họp, có muốn chờ ông ấy ở phòng khách ?"

      Sáng nay trợ lý Trương đặc biệt dặn dò, vị Lam tiểu thư hẹn với tổng tài trưa nay chính là người khách đặc biệt quan trọng, đoán có lẽ Lam tiểu thư hẳn là người tổng tài thích chăng? Bởi vì ngoài nhân viên công ty hoặc người thuê cao ốc ra, tổng tài chưa từng tiếp khách nữ trong văn phòng, ngay cả bạn cũng vậy.

      " ấy vẫn còn họp?" càng khẩn trương run rẩy cả người.

      "Đúng, cho nên... A, tổng tài trở lại!" thư ký muốn mời đến phòng khách chờ, vừa vặn thấy tổng tài cùng trợ lý Trương về văn phòng.

      Lam Đình Nhân xoay người, thấy Dịch Thương Duệ tới, bộ dáng cao lớn tuấn soái khiến tim thể kiểm soát lần nữa lại đập lỗi nhịp. vẫn bảnh bao giống lúc trước, điều này khiến nhớ tới lần đầu gặp mặt của 2 người đêm đó, về phía , khiến mê muội, chỉ lộ ra nụ cười ngây ngô.

      Do cứ tới gần, phải nhanh chóng đè xuống hồi hộp dâng trong lòng, cố gắng phát ra thanh. " lâu gặp".

      Đôi mắt đen thâm trầm sâu kín nhìn 1 cái, lướt qua dừng lại, rồi hướng về phía thư ký phía sau hỏi, "Tôi có điện thoại ?"

      " có ạ."

      1 câu, vẻ mặt lạnh lùng, lại lướt qua người , khiến cả người Lam Đình Nhân cứng lại, chỉ biết xoay người nhìn theo bóng lưng của .

      thấy sao?

    4. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      9.2

      Có lẽ nào lại thế, người lớn như vậy lại đứng ngay trước mặt ... Như vậy cố tình thấy ? muốn gặp lại ?

      đánh giá cao sức hấp dẫn của mình, cho dù tấm danh thiếp lúc đó là do muốn đưa cho , nhưng tựa hồ còn vui vẻ gì khi thấy ...

      Lồng ngực nhói đau từng hồi, cực kỳ khó chịu, cực kỳ đau đớn, thấy hoàn toàn hề quay đầu lại liếc 1 cái, cứ như vậy mà vào văn phòng.

      Trương Quang Khải thấy sếp mình xem Lam tiểu thư cứ như người vô hình, tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng gọi ta lại, bởi vì cho rằng ta "hẳn là" có thấy Lam tiểu thư.

      Nữ thư ký nhìn thấy thái độ của Tổng tài có vẻ như thèm liếc mắt để ý Lam tiểu thư, biểu cũng rất lúng túng, đồng thời cũng cảm thấy nghi hoặc. Trợ lý Trương phải Lam tiểu thư chính là vị khách quan trọng của tổng tài sao?

      Lam Đình Nhân phải cố gắng hết sức mới nở được 1 nụ cười gượng gạo, "Hai vị, xin lỗi, tôi trước"

      "Lam tiểu thư, có muốn ngồi lại đợi 1 chút ? Có lẽ Dịch tiên sinh chốc nữa gặp ." Trương Quang Khải phải là nhìn thấy được vẻ mặt tổn thương của , rốt cuộc Dịch tiên sinh suy nghĩ cái gì?

      "Hay để tôi gọi điện hỏi Tổng tài nhé?" thư ký cũng muốn giúp đỡ, cảm giác được thoạt nhìn tổng tài và Lam tiểu thư giống như 2 người cãi nhau

      " cần đâu." lắc đầu, "Hẹn gặp lại."

      Nhìn thấy gương mặt trắng bệch cùng bộ dáng ủ rũ của rời , Trương Quang Khải khẽ thở dài 1 tiếng.

      =====================

      Dịch Thương Duệ vào văn phòng, quăng phịch lên bàn đống văn kiện tay, sau đó nhàng nới lỏng cà-vạt, vừa tức giận, nhưng cũng vừa khẩn trương căng thẳng ít.

      Hơn 1 tháng gặp, khí sắc gương mặt diễm lệ kia vẫn hồng hào như trước, xem ra mấy ngày nay trải qua khoảng thời gian rất tốt, trái lại về phần , nôn nóng cáu kỉnh , vậy làm cứ nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại bàn và di động, thậm chị còn cầm lên kiểm tra cả chục lần, còn hoài nghi biết có phải chúng bị hư hết rồi nữa!

      Nhưng chờ ngày rồi lại thêm ngày nữa, bản thân gần như mất hết nhẫn nại, gần như phát điên đến mức suýt nữa muốn lập tức bay thẳng về Đài Loan để bắt người, nhưng rốt cuộc hôm qua cũng có tin tức của , đến New York, nhưng phải vì mà đến, chỉ là thuận đường nên đến tìm mà thôi, chính cái điểm này đặc biệt càng khiến tức giận điên cuồng.

      Chỉ có là người duy nhất bị cuốn sâu vào thứ tình cảm hấp dẫn mãnh liệt kia sao? Trương Quan Khải phải là Lam Chân Nhân lòng chúc phúc cho bọn rồi sao? khi như vậy, sao gọi điện thoại cho , ít nhất cũng phải giải thích cho cái câu gây tổn thương cho người khác vào ngày hôm đó chứ?

      Kết quả là đợi mãi mà hoàn toàn thấy cuộc điện thoại nào của , có lần còn cho rằng Quang Khải có phải quên đưa danh thiếp cho .

      Cho tới bây giờ, vẫn hoàn toàn thể xác định được rốt cuộc trong lòng hay , cái loại tính toán tình cảm thiệt hơn này làm cho khá là khó chịu, thậm chí ngay cả lúc bàn chuyện làm ăn cũng chưa bao giờ gặp phải bất cứ vấn đề gì khó giải quyết như vậy.

      Tuy rằng bọn họ quen biết nhau chỉ hơn nửa tháng, mới nghe qua cảm giác rất ngắn, nhưng ngay lần đầu tiên gặp , liền thích , ban đầu còn tưởng cái loại cảm giác mãnh liệt này có lẽ là do hứng thú mang đến, nhưng sau khi Lục Học Hanh xuất , làm đánh đổ cả nguyên thùng dấm chua, lúc đó mới nhìn thẳng vào cảm giác của mình đối với .

      Cho tới bây giờ, mỗi khi nhớ tới đêm đó, đôi mắt say lờ đờ mơ màng cười ngây ngơ với , còn rất đẹp trai, hình ảnh đó vừa đáng vừa ngọt ngào làm cho kiềm được phải phì cười.

      Đúng vậy, vẫn cực kì cực kì thích , nhưng lại chỉ khiến vô cùng vô cùng mất hứng!

      Cũng được lúc rồi, có thể gọi bé ngốc nghếch kia vào phòng được rồi, dù sao cũng muốn nghe thử giải thích thế nào.

      Nhấn phím loa ngoài của điện thoại, cố ý giả vờ lãnh đạm , "Quang Khải, gọi ấy vào ."

      " ấy?" Trương Quang Khải nhịn cười, "Dịch tiên sinh, nếu người muốn đến Lam Đình Nhân tiểu thư xin lỗi, ấy rời khỏi đây 5 phút trước rồi."

      "Cái gì? rồi sao?"

      "Đúng vậy"

      "Chết tiệt!"

      Dịch Thương Duệ nổi giận đùng đùng từ trong văn phòng bước ra, nhắm thẳng hướng thang máy bước tới.

      Năm phút trước rời phải có nghĩa là khi bước vào phòng cũng liền xoay người trốn sao? Đáng giận, để đợi chờ hơn tháng, còn phần mình đến phút cũng đợi lại còn bỏ nước như vậy?

      mà đuổi theo bắt lại được, nhất định phải trừng trị thích đáng!

      =========================


      "Rốt cuộc mỹ nhân ngư ngốc nghếch kia biết chạy đâu bơi lội rồi?"

      Dịch Thương Duệ ngồi ở đại sảnh khách sạn Lam Đình Nhân ở, nghiêm mặt hút thuốc.

      Sau khi biết rời khỏi, lập tức lái xe đến khách sạn ở, nhưng tiếp tân báo là vẫn chưa trởvề, đành phải ngồi ở chỗ này đợi , kết quả là chờ hết 2 giờ đồng hồ.

      Hút xong điếu thuốc, lại định lấy điếu mới nữa, nhưng phát ra là chẳng còn điếu nào, khiến lòng càng trở nên sốt ruột hơn.

      Rốt cuộc là chạy đâu?

      lúc định đứng dậy nhờ phục vụ mua giúp gói thuốc thấy Lam Đình Nhân từ cửa chính khách sạn vào, bàn tay bé kia còn xoa xoa dụi dụi đôi mắt đỏ hoe, nhìn kĩ dễ dàng nhận ra được có lẽ khóc nhiều.

      phải là chạy tới chỗ nào để bơi lội, mà là tìm chỗ trốn để khóc.

      Thiệt là, thà là chạy khóc lóc, cũng thèm ở công ty đợi thêm chút được sao?

      Lam Đình Nhân cúi đầu về phía quầy tiếp tân lấy chìa khoá, người ở đó báo biết là có vị khách đợi từ rất lâu.

      Có người tìm sao?

      ngờ vực quay đầu lại nhìn, đôi mắt to tròn chợt sáng bừng lên.

      "Dịch Thương Duệ? Sao lại ở chỗ này?" phải thèm để ý gì đến sao?

      " đến làm thịt cá!"

      "Sao cơ?"

      "Lên lầu sau."

      ========================

      Trong phòng, Lam Đình Nhân nhìn Dịch Thương Duệ, mặc dù nhìn nét mặt có vẻ được khá lắm nhưng lại khó nén được phấn khích.

      đến tìm , có phải có ý hay ... Trong lòng có chút mong chờ.

      Dịch Thương Duệ liếc cái, "Lúc nãy vì sao rời khỏi công ty của nhanh như vậy?"

      "Em nghĩ muốn gặp lại em nữa."

      "Nếu muốn gặp em, hôm qua sao lại đồng ý để em đến công ty hôm nay?" Thiệt là, đến như vậy rồi mà vẫn hiểu sao? Đầu của có phải trống rỗng vậy?

      Nếu vẫn muốn gặp lại , vậy vì sao lại hờ hững với ? Là bởi vì còn giận hay sao?

      Dịch Thương Duệ đến chiếc ghế dựa bên cạnh ngồi xuống, thấy người kia thêm lời nào, lần nữa lại kìm được nôn nóng, " phải có chuyện gì muốn với sao?"

      "Có!"

      "Vậy sao còn mau !"

      "Em..." ra có rất nhiều chuyện muốn với , nhưng thái độ của có phần cộc cằn khiến có đôi chút sợ hãi.

      " nhanh lên!" lẽ muốn buộc phải làm thịt cá hay sao?

    5. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      9.3

      "Em..." Trong lòng càng thêm căng thẳng, Lam Đình Nhân năng càng lắp bắp, nhưng cuối cùng cũng nhớ được chuyện mình muốn là cái gì. "Dịch Thương Duệ, em thích , ... có muốn trở thành bạn trai của em hay ?" Đây chính là mục đích cuối cùng đến tìm , đem lời hỏi chuyển ngược lại hỏi 1 lần, bây giờ đổi lại là theo đuổi .

      chăm chú nhìn sâu, tuy rằng lúc trước hay trêu chọc khiến dễ dàng phát điên, nhưng những lời này rất êm tai nha.

      Trái tim Lam Đình Nhân dường như muốn ngừng đập chờ đợi câu trả lời của , đến thở cũng dám thở mạnh.

      Chỉ thấy nét mặt vẫn tự nhiên, thong thả trả lời, " muốn cân nhắc kĩ."

      Là suy nghĩ chứ hẳn là cự tuyệt! Hai má hơi căng lên mỉm cười khi nghe câu trả lời của , chứng tỏ rằng có chán ghét .

      Mặc cho nụ cười xinh đẹp đến mê người của , Dịch Thương Duệ vẫn giữ giọng điệu ra vẽ lãnh đạm, "Sao mà cười vui vẻ thế hả, phải là muốn suy nghĩ sao?"

      vẫn cười "Tốt, em cho thời gian 2 ngày để suy nghĩ"

      " cần lâu như vậy!"

      "Sao cơ?" Lam Đình Nhân đột nhiên ngớ người, 2 ngày là thời hạn trước kia cho suy nghĩ "Như vậy 1 ngày thôi, ngày mai quay trở..."

      "Ngắn hơn 1 chút nữa !"

      Ngắn hơn 1 chút? suy nghĩ , "Hay là suy nghĩ chút thôi nhé, tối nay em chờ ..."

      cắt đứt lời "Tiếp tục giảm bớt !"

      Tiếp tục giảm bớt? Vậy rốt cuộc là muốn bao lâu đây? Nhìn thấy bộ dạng mất hứng của , cũng khó chịu, vì thế thuận miệng , "Em chỉ cho 1 phút để suy nghĩ!"

      Miệng bất giác gợn lên - thoáng qua nụ cười tà quái, đứng dậy về phía , "Vẫn còn lâu lắm!"

      "A?" phút đồng hồ mà còn lâu lắm sao?

      Tay ôm lấy cái eo nhắn của , gương mặt tuấn kề sát khuôn mặt thanh tú của , môi 2 người cơ hồ sắp chạm vào nhau, "Đối với câu hỏi của em, chỉ cần 0.1 giây là có thể trả lời được."

      "0.1 giây?"

      "I Do!" Câu trả lời chỉ vừa bật ra khỏi miệng, lập tức hôn lên đôi môi xa cách hơn 1 tháng. rất... nhớ !

      Chưa từng có người phụ nữ nào dám chọc giận lâu đến vậy, rồi lại khiến nhớ đến như thế, mối bất an hơn 1 tháng ở trong lòng, khi vừa nghe thấy thích , thậm chí còn hỏi muốn làm bạn trai của hay , mới thực bình ổn trở lại.

      Hai đầu lưỡi quấn lấy nhau, hôn ngấu nghiến, hai người liên tục thở gấp, trái tim thả sức đập dồn dập.

      "Nếu em cầu làm bạn trai, như vậy sau này trong lòng em, người quan trọng hàng đầu chính là , nghe chưa?"

      "Ân." gật đầu.

      Nghe được nhận lời, vừa lòng tiếp tục công việc dở dang.

      Dịch Thương Duệ mặc sức hôn , bàn tay to tràn ngập dục vọng ở phía sau lưng vuốt ve lên xuống, khát vọng ham muốn trong dâng đến cao độ, bàn tay đó bắt đầu lần mò cởi bỏ y phục của .

      "Chờ, chờ 1 chút!" Lam Đình Nhân xấu hổ đẩy ra, "Em muốn tắm trước ."

      "Em muốn diễn lại màn uyên ương hí thủy kia à?"

      Hai gò má lập tức ửng hồng, ngay cả hai vành tai cũng đỏ kém, " phải."

      " phải?"

      "Vừa mới nãy em tưởng để ý tới em nữa, liền đáp chuyến tàu điện ngầm trở về, khi lên tới mặt đất chui vào toilet nữ khóc hơn giờ, tại người có ám mùi lạ, nhưng mà lại vui vẻ sung sướng... chỗ nào hôn được cứ hôn, cho nên, trước hết để em tắm rửa cái ."

      Nơi nào hôn được cứ hôn? Từ ngữ dùng đơn thuần khiến bật cười, "Được rồi, bây giờ chúng ta lập tức bắt đầu màn uyên ương hí thủy nhé."

      " với là em phải muốn chơi trò uyên ương hí thủy mà..."

      Người đàn ông này thiệt là, luôn luôn mạnh mẽ như vậy, quảng cáo ở Đài Loan có lẽ nên chia hoa hồng mời đóng - bởi vì lúc nào cũng khiến người khác làm theo lời ...

      ======================

      Dịch Thương Duệ ôm cái người ngủ say kia vào lòng, nhìn thấy gương mặt say ngủ đáng của , đôi môi bất chợt cong lên.

      chỉ có thân xác được thỏa mãn, mà chỉ cần cứ như vậy ôm cho tận tới sáng, cũng đủ khiến tim ngập tràn cảm giác hạnh phúc khó nên lời.

      Nghĩ đến chuyện ngày mai phải trở về Đài Loan, nhịn được ôm chặt thêm chút nữa.

      Tuy rằng sau này ở lại New York để du học, bọn họ vẫn là ở cùng với nhau, cũng có thể chung sống với nhau - dù có phải dùng thủ đoạn bắt cóc hay lừa gạt nhất định cũng phải khiến đồng ý, nhưng trong tim vẫn có đôi chút bất an, phải chính xác là hoàn toàn thoả mãn. còn muốn mối quan hệ giữa bọn họ mật thiết hơn nữa.

      "Mật thiết hơn?"

      Bản thân chợt giật mình vì ý tưởng ấy, tuy chỉ là mới nghĩ thoáng qua, nhưng tận đáy lòng đích thực có khát vọng như vậy, khát vọng hoàn toàn thuộc về .

      Nhìn thấy người trong lòng đột nhiên động đậy, nghiêng người hôn lên má .

      Lam Đình Nhân cười ngọt ngào. thích nụ hôn giờ phút này của , nó rất ôn nhu.

      "Mỹ nhân ngư, chúng ta kết hôn !"

      "A?" sửng sốt. Mình vẫn chưa tỉnh ngủ sao? tại là nằm mộng sao?

      "A cái gì?" phản ứng vậy là sao?

      "... vừa mới cái gì?" có phải nghe lầm ?

      " gả cho , chúng ta hãy kết hôn!" nâng tay lên, nhàng đặt lên đó nụ hôn.

      "A!" lại la toáng lên.

      "Lại a?" Nhìn thấy biểu của càng ngạc nhiên hơn ban nãy, khiến cho khá là mất hứng, "Rốt cuộc là em sao vậy hả?"

      Người có vấn đề là mới đúng! " vừa mới... cầu hôn em sao?"

      "Ðúng vậy!" Giọng điệu của rất kiên định.

      Lam Ðình Nhân kinh ngạc đến nỗi thốt ra lời, cũng biết phải nên cái gì.

      "..."

      "Em muốn cái gì !"

      " có phải còn chưa tỉnh ngủ ?" Tuy rằng nghĩ tới viễn cảnh được chồng tương lai cầu hôn, nhưng mới sáng sớm chưa hiểu gì liền bị người ta cầu hôn, khiến ... bối rối.

      hỏi đùa khiến lại nổi giận, chuyện cầu hôn đáng sợ đến như vậy sao?

      Gương mặt tuấn tú liền cúi xuống, phủ lên đôi môi nụ hôn triền miên cuồng nhiệt, xem có thể khiến đầu thanh tỉnh ra 1 chút hay .

      Nụ hôn nhiệt tình mê đắm đến thể thở được khiến Lam Ðình Nhân choáng váng đầu óc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :