1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mỹ Nhân Ngư Ngốc Nghếch Của Tôi - Mễ Nhạc (10c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      3.1


      Sáng thứ hai, Chu Bội Ny cầm tư liệu thông tin đăng ký vào văn phòng của Lam Đình Nhân. Bất kì nhà thiết kế trang sức nào của B&D đều có văn phòng độc lập riêng mình trong công ty.

      "Lam Đình Nhân, đây là phiếu đăng ký tham dự cuộc thi nghệ thuật thiết kế tác phẩm của học viện Jurnio, tuy rằng trước đây cậu có qua muốn tham dự cuộc thi năm nay, nhưng mình vẫn giúp cậu tải về các mẫu đăng ký, mình hy vọng cậu có thể thay đổi chủ ý". đem phiếu đăng ký đặt bàn của Lam Đình Nhân, thời hạn đăng ký chỉ còn 10 ngày nữa là hết.

      Học viện nghệ thuật thiết kế Jurnio ở New York là học viện thiết kế quốc tế nổi tiếng hàng đầu, hàng năm chỉ tuyển nhận 300 học sinh, bởi vậy muốn vào học chỉ có thể là vô cùng khó khăn, trước tiên bạn phải vượt qua cuộc thi cạnh tranh tác phẩm, sau đó 3 người đoạt huy chương được nhận học bổng toàn phần do học viện chu cấp, bởi vậy hàng năm cuộc thi này thu hút hàng ngàn người từ khắp nơi thế giới đến tham dự.

      Chu Bội Ny biết được đến học ở học viện nghệ thuật thiết kế Jurnio là giấc mộng của Đình Nhân, nhưng liên tục 2 năm liền tác phẩm của được chú ý, ngay cả có tên trong danh sách 100 cũng được, chuyện này là đòn đả kích đến tự tin của , khiến cho tới bây giờ vẫn chưa tìm được tác phẩm nào tốt đem dự thi, thậm chí còn thèm nghĩ đến chuyện tham dự cuộc thi năm nay.

      Lam Đình Nhân nhìn thấy phiếu đăng ký, trong lòng dậy sóng.

      "Dù sao còn có mười ngày, cậu nên xem xét cẩn thận liệu có nên đăng ký hay ". Tuy rằng khi Đình Nhân vượt qua được cuộc thi tuyển có thể du học, có thể và công ty kim hoàn này mất nhà thiết kế xuất sắc tuyệt vời, nhưng vẫn hy vọng Đình Nhân có thể hoàn thành ước mơ của mình, dù sao ấy cũng mới 25 tuổi, hẳn là ấy cần phải tìm hiểu thế giới bên ngoài chút.

      "Mình biết rồi" Lam Đình Nhân nhận phiếu đăng ký. Nếu có thể, rất muốn tham gia thi tuyển, từ bỏ, nhưng mà cho tới ngày hôm qua, vẫn thể thiết kế ra nổi tác phẩm nào có thể đem dự tuyển.

      Kỳ , mặc kệ kết quả cuộc thi có rớt nữa hay cái đó cũng điều quan trọng, hy vọng chính mình có thể mang tác phẩm tâm đắc nhất của bản thân dự tuyển, ít nhất cũng chứng minh được bản sắc riêng của mình, hoặc chỉ cần chính cảm thấy vừa lòng.

      "Kỳ thực mình cảm thấy thiết kế "Đông Phương mỹ nhân ngư" của cậu tệ lắm." xem qua mấy hạng mục tác phẩm dự thi của Đình Nhân, tuy rằng rất tốt nhưng Đông Phương mỹ nhân ngư lại đặc biệt hơn cả.

      "Đông Phương mỹ nhân ngư?" nghe thấy cái tên này, Lam Đình Nhân khỏi nhớ tới Dịch Thương Duệ, nhớ kinh ngạc khi nghe thấy gọi là Đông Phương mỹ nhân ngư, bởi vì nó cũng chính là tên tác phẩm của .

      Nhớ đến , khiến nghĩ lại chuyện cuối tuần trước, hai gò má phút chốc hơi hơi ửng hồng

      "Sao thế hở, có vấn đề gì sao?" Đúng lúc Chu Bội Ny thấy được vẻ mặt của có chút quái dị vô tình Bội Ny lơ đãng cũng thấy được phía cổ có 2 dấu tích rất ràng khiến Bội Ny hoảng sợ, Đình Nhân, ấy thực ...

      "Đình Nhân, cổ cậu như thế nào mà lại có dấu hôn thế kia?"

      Lam Đình Nhân xấu hổ cúi đầu.

      Về dấu hôn cổ, buổi sáng khi rửa mặt ấy cũng trông thấy gương, còn suy nghĩ khi làm choàng thêm cái khăn lụa lên , nhưng kết quả là vừa ra khỏi cửa liền quên mất.

      "Đình Nhân, buổi tối hồi cuối tuần trước lúc ở quán bar uống rượu, sau khi mình say, Đan Ni Tư có với mình là lúc mình say khước lung tung với cậu, thậm chí còn bảo cậu nên tìm tên đàn ông nào đó để có đêm phong tình, cậu làm điều đó đấy chứ?" Đình Nhân có bạn trai, vậy dấu hôn kia từ đâu mà đến?

      "Mình...." Lam Đình Nhân biết trả lời làm sao.

      Vẻ mặt của cam chịu, làm cho Chu Bội Ny sợ tới mức hét lên "Cậu thực cùng người đàn ông lạ phát sinh tình đêm sao?"

      "Ừh." Mặt đỏ ửng lên, gật đầu.

      "Má ơi!" Chu Bội Ny quát to tiếng, "Đình Nhân, lúc đó mình quá say rượu, xin lỗi cậu, mình nên say rượu mà lung tung, mình phải làm thế nào để bù lại lỗi lầm mình gây ra đây?" quyết định, về sau tuyệt đối dẫn Đình Nhân uống rượu nữa, chỉ vậy, về sau tuyệt đối cũng được uống say nữa!

      Nhìn thấy bạn thân tự trách, Lam Đình Nhân vội vàng giải thích "Bội Ny, cậu cần phải vì mình mà nhận lỗi, liên quan đến chuyện của cậu, là do chính mình muốn làm vậy"

      "Cậu làm sao lại có thể muốn làm như vậy?" Chu Bội Ny cảm thấy chính mình gây ra tội ác tày trời, "Nếu phải do mình hưu vượn, cậu sao có thể làm như thế... Mình đúng là tội nhân mà, phải đây là lần đầu tiên của cậu sao?"

      Lam Đình Nhân xấu hổ cười "Kỳ thực chuyện đó đối với mình mà cũng quan trọng gì."

      "Sao lại như thế?" Chu Bội Ny vuốt vuốt mái tóc húi cua của mình, mặt tràn ngập hối hận.

      "Bội Ny, mình sao cả, tuy rằng đó là lời khuyên của cậu, nhưng chính mình cũng muốn làm vậy, là đó, bởi vì mình muốn quên được Lục Học Hanh."

      Chu Bội Ny biết giờ phút này bạn thân chỉ để an ủi mà thôi, để tự trách mình "Để chuộc tội của mình, mình chỉ có thể cạo trọc làm ni thôi"

      bật cười "Mình có việc gì đâu, bằng hôm nay sao có thể đến đây làm chứ? Hơn nữa mình cùng đối phương giao ước, sớm quên chuyện tối hôm qua rồi" ta hẳn là quên hết rồi!

      "Cậu biết đối phương sao? làm gì?"

      " biết, chỉ biết là hình như là từ Mỹ đến Đài Loan công tác thôi."

      " ta có lừa cậu hay đấy?"

      "Mình cảm thấy là ta giống như loại người chuyên dối lừa gạt." Lam Đình Nhân cảm giác như thế, "Nhưng mà cho dù ta có dối cũng sao, bởi vì giữa chúng mình chỉ có tình đêm mà thôi, về sau chẳng còn cơ hội gặp mặt đâu."

      "Đúng rồi, loại chuyện này tuyệt đối cấm thể xảy ra lần thứ 2!"

      Có lẽ tình đêm đối với nhiều phụ nữ khác mà chỉ là chuyện rất ư là bình thường, chỉ có Đình Nhân đơn giản, ngây ngốc nghe theo lời lảm nhảm của con ma men là , có lẽ lần này ấy gặp may, gặp phải gã nam nhân xấu, nhưng ai biết được sau này liệu ấy có gặp hay ?

      "Đình Nhân, cậu thực trách mình, trong lòng thầm mắng mình đấy chứ?"

      Lam Đình Nhân cười lắc đầu, "Mình đâu"

      Tuy rằng mặt Đình Nhân vẫn tươi cười tự nhiên khiến chỉ còn chút ít tự trách, nhưng Chu Bội Ny vẫn cảm thấy rất tiếc cho ấy, "Chân Nhân biết chuyện này ?"

      "Nó biết, mình cũng cho nó biết, hy vọng cậu thay mình giữ bí mật này, được ?"

      "Được, nhưng cậu cũng phải hứa với mình, về sau được nghe theo lời say say xỉn xỉn của mình mà làm theo được ?"

      "Ân" Tình đêm chỉ lần thôi, có lại lần thứ hai.

      "Trong văn phòng mình có vài chiếc khăn lụa, để mình lấy cho cậu mượn cái."

      "Cám ơn!"

      ==========================

      Buổi chiều, sau khi hoàn thành sơ bộ bản thiết kế cho tác phẩm mới, Lam Đình Nhân bắt đầu phác thảo sơ đồ thiết kế Đông Phương mỹ nhân ngư bằng trân châu.

      Ý tưởng thiết kế ban đầu của là sản phẩm có màu xanh ngọc trai đen tự nhiên lớp giữa lan ra màu sắc thần bí xanh khổng tước, kết hợp với màu tím thạch trong suốt, ý định là để màu sắc tản mát nồng đậm khiến Đông Phương có sắc thái thần bí, nhưng mà do xem việc nhấn mạnh sắc thái bí quá mức làm cho tác phẩm thoạt nhìn có vẻ ảm đạm ánh sáng.

      Có lẽ nên đổi màu của thạch , như vậy, có được màu đen huyền bí của trân châu đồng thời cũng có được thái tao nhã, lại có thể cho người ta cảm giác mới mẽ.

      Cúi đầu nhìn xuống chiếc khăn lụa màu vàng nhạt quàng cổ mà Bội Ny cho mượn, phát ra cái này có màu sắc dịu dàng tệ chút nào, kèm với ngọc trai đen, có thể chế tạo được ý tưởng bất ngờ.

      lúc suy tư về cách thức điều chỉnh, tình cờ di động lại vang lên tiếng nhạc chuông bài "Canon", đó là tiếng chuông báo dành riêng cho Chân Nhân.

      "Chân Nhân, em dậy rồi à?" Tháng này Chân Nhân phải thực tập từ 10 giờ tối tới tận 6 giờ sáng hôm sau bởi vậy buổi chiều là thời gian ấy ngủ.

      "Dạ." Lam Chân Nhân trả lời, liền đó hưng phấn hỏi, "Chị ơi, tối nay 7 giờ chị có rảnh ? Em muốn cùng chị dùng bữa tối"

      "Tối nay 7 giờ... Ừm, có thể." Khó lắm mới được em muốn cùng dùng bữa, dù bận thế nào, cũng .

      " tốt quá, 7 giờ tối chúng ta gặp lại nhau"

      "Có phải em có chuyện gì vui vẻ ? Bởi vì giọng em nghe giống như là rất cao hứng." Ngay cả tiếng của cũng như muốn tung bay đến đây.

      "Bộ ràng như vậy sao?"

      "Uh, cho nên nhanh cho chị biết, em cao hứng chuyện gì đấy?"

      "Kỳ thực cũng chẳng có chuyện gì, chính là em định giới thiệu người cho chị biết"

      Nghe được lời thẹn thùng của em như vậy, trực giác cho Lam Đình Nhân biết em quen biết bạn trai, "Có phải là bạn trai hay ?"

      Tuy rằng chưa từng nghe em qua chuyện này, chỉ là Chân Nhân vốn xinh xắn, hơn nữa cũng tới tuổi cập kê, bởi vậy mặc dù có chút kinh ngạc nhưng cũng vì Chân Nhân mà cảm thấy vui mừng, bời vì nghe giọng của em , có vẻ như nó vô cùng thích đối phương.

      " phải là bạn trai đâu, ấy là...."

      " phải bạn trai sao?"

    2. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      3.2

      "Chị, năm trước em thực tập ở khách sạn bên Úc, có nữ khách hàng cố ý tìm em gây chuyện, lúc ấy may mắn có người đàn ông ra mặt giúp em chuyện, nhờ đó em bị chủ quản quở trách, chị còn nhớ ?"

      "Đương nhiên nhớ , em người giúp em là người đàn ông Hoa Kiều biết tiếng Hoa, đúng ?" nhớ Chân Nhân thường xuyên nhắc tới người giúp con bé, từ lúc trở lại Đài Loan hình như là thực thích đối phương.

      "Đúng rồi!" Lam Chân Nhân vui mừng khi chị mình còn nhớ , "Em cho chị biết, ấy vừa đến Đài Loan! Vừa nãy, ấy gọi điện thoại cho em, muốn em cùng dùng bữa tối, em rất là vui mừng, nghĩ là ấy còn nhớ em, còn giữ đứng lời hứa, khi đến Đài Loan liền liên lạc với em"

      "Chân Nhân, phải là em thích ta đấy chứ?" Giọng điệu Chân Nhân nghe thực rất là vui vẻ.

      "Dạ, em thích ấy, từ lúc ấy giúp em em đem lòng ấy rồi!" Chị là người thân duy nhất của , bởi vậy Lam Chân Nhân thẳng thắn thừa nhận, "Cho nên em muốn giới thiệu ấy cho chị biết."

      "Như vậy có được ? Đây là ước mong lâu của em, có lẽ để lần sau chị dùng bữa cùng các người cũng được" Tuy rằng thân là chị , hẳn phải tới gặp người kia để tiếng cám ơn, bởi vì ta giúp Chân Nhân, chỉ là lại cảm thấy nên làm kỳ đà cản mũi.

      " sao, em muốn chị quen biết ấy sớm chút, vả lại ấy cũng cùng trợ lý."

      "Được, vậy chị cùng em" Nếu Chân Nhân cảm thấy có vấn đề gì, đương nhiên cũng Ok, hơn nữa thuận tiện xem đối phương là dạng người gì, có thích hợp với Chân Nhân hay , có tiền hay cũng chả sao, chỉ hy vọng đối phương có thể thiệt tình thương con bé.

      "Vậy 7 giờ chúng ta gặp nhau nha."

      "Dạ, 7 giờ gặp."

      Sau khi xác nhận địa điểm và giờ hẹn chắc chắn với em , Lam Đình Nhân kết thúc cuộc gọi.

      Đột nhiên nhớ tới, quên hỏi em tên của người kia, trước kia hình như Chân Nhân cũng qua nhưng mà nhớ nổi.

      Sợ như vậy đối với người kia quá bất lịch , dù sao người ta cũng từng giúp Chân Nhân, mà lại biết tên người ta, vì thế cầm lấy di động, gọi lại điện thoại cầm tay của em mình, nhưng kết quả là gọi được

      Thôi kệ, buổi tối, bí mật hỏi nó sau vậy.

      Chính là, biết sao lại vừa vặn nơi hẹn gặp chính là nhà ăn của khách sạn mà Dịch Thương Duệ trú ngụ? xui tới nỗi đụng mặt với ta chứ?

      thể tưởng tượng ra được tình huống tình cờ gặp lại ta, mà Chân Nhân lại đứng ngay sát bên cạnh ra thế nào.

      Hẳn là đâu, đừng nghĩ ngợi nhiều. tự với chính mình như vậy.

      =======================

      Cho dù Lam Đình Nhân tự nhủ với chính mình lúc trưa rằng cần nghĩ ngợi nhiều, nhưng ông trời lại xui khiến cho biết, chẳng phải là người may mắn gì cho cam.

      Nếu đúng là tình cờ gặp phải Dịch Thương Duệ, vậy cũng tốt, chẳng qua chỉ cần tặng tốc vọt lẹ né tránh ta ngay, chỉ là giờ phút này muốn tránh lại thể tránh được, bởi vì người mà Chân Nhân muốn giới thiệu cho biết lại chính là ta!

      "A!" Bởi vì quá mức khiếp sợ, Lam Đình Nhân đứng chết trân tại chỗ chỉ vào quát to tiếng.

      Mà tiếng kêu kinh ngạc của khiến cho Lam Chân Nhân rất tò mò "Chị, sao vậy, chị quen biết Dịch àh?"

      ", biết!" Lam Đình Nhân khẩn trương co lại ngón tay. Có đánh chết cũng thể thừa nhận trước mặt Chân Nhân được, "Chị tưởng ấy là người chị quen, nhưng mà xem ra là nhận nhầm rồi"

      Dịch Thương Duệ tỉnh bơ thích thú liếc mắt cái kẻ có bộ dáng kinh hãi kia.

      "Chị quên rồi sao? Em Dịch là người Mỹ, vẫn thường chỉ ở tại nước Mỹ, chị làm sao có thể quen biết được ấy chứ?"

      "Thực xin lỗi, chị quên mất" Lam Đình Nhân gượng cười, tại chỉ có thể tự trách mình. Trước kia Chân Nhân ràng nhắc tới chuyện của ta vì sao lại nhớ kỹ tên của chứ, bằng tại cũng bị xấu hổ đến như vậy.

      Nên làm sao bây giờ? Trong lòng Lam Đình Nhân kinh hãi tột độ, đặc biệt đôi mắt đen bóng kia từ lúc vào vẫn dõi theo chằm chằm, khiến ngay cả hít thở đều đặn cũng cảm thấy khó khăn, thể thở nổi.

      Dịch Thương Duệ có với Chân Nhân chuyện lên giường với ta cuối tuần trước ?

      Thế giới này quả thực rất ! Bị ta nhìn ra được mình bối rối, tuy rằng rất muốn quay đầu bỏ , nhưng mà làm như vậy, Chân Nhân nhất định cảm thấy rất kỳ quái, hơn nữa làm vậy tựa hồ cũng thực thất lễ...

      "Chị à, mau ngồi xuống nhanh " Lam Chân Nhân nhắc nhở chị sững sờ đứng kế bên.

      "Ờ" Lam Đình Nhân cảm thấy có chút khó chịu khi Dịch Thương Duệ ngồi xuống ở vị trí đối diện

      Sau khi mọi người ngồi xuống, Lam Chân Nhân vội vàng giúp 3 người quen biết giới thiệu lẫn nhau. "Chị à, vị này chính là Dịch Thương Duệ - Dịch, còn vị này chính là trợ lý của ấy, Trương Quang Khải - Trương." Giới thiệu xong bọn họ, Lam Chân Nhân vui vẻ kéo tay chị , " Dịch, Trương, đây là chị của em - Lam Đình Nhân."

      "Lam tiểu thư, hân hạnh quen biết!" Trương Quang Khải có vẻ ngoài nhã nhặn lịch , nhìn thẳng Lam Đình Nhân ân cần chào hỏi.

      "Hân hạnh!" Lam Đình Nhân lơ đãng mỉm cười trả lời, nhanh chóng cầm lấy ly nước.

      "Hoá ra là chị của Chân Nhân."

      Lời của Dịch Thương Duệ khiến cho Lam Đình Nhân giật mình sặc cả ngụm nước vừa uống "Khụ khụ khụ...."

      Lam Chân Nhân nhanh chóng đưa hộp khăn giấy cho chị , "Chị, chị sao chứ?"

      "Khụ! Chị sao!" Vẻ mặt Lam Đình Nhân thống khổ, đưa tay khẽ lau miệng. Bởi vì rất lo lắng Dịch Thương Duệ nhắc tới chuyện bọn họ quen biết, cho nên khi ta vừa thế, mới bị doạ chết khiếp

      Dịch Thương Duệ nhìn vẫn còn ho , giọng điệu ôn hoà lên tiếng, "Lam tiểu thư, hình như rất căng thẳng, là bởi vì đây là lần đầu chúng ta gặp mặt sao?"

      Lần đầu gặp mặt? Đôi mắt đẹp trợn to ngạc nhiên, ý của ta là, ta đem chuyện cuối tuần trước ra sao? Lam Đình Nhân cố giải mã biểu cảm mặt ta, thấy rằng biểu của ta xem ra rất bình thản, hình như thực mang ý này.

      "Chị, chị cần phải căng thẳng như vậy" Lam Chân Nhân chỉ nghĩ là do chị lần đầu tiên gặp mặt bọn họ nên mới căng thẳng, " Dịch và Trương đều là người tốt."

      "Ừh." Lam Đình Nhân lại nhìn về phía Dịch Thương Duệ, xác nhận ta ra chuyện bọn họ biết nhau, sau đó mới dần dần bớt căng thẳng lại.

      " Dịch, Trương, em cho các biết, chị của em là nhà thiết kế trang sức rất xuất sắc đấy!" Lam Chân Nhân rất đỗi tự hào về chị, "Chẳng qua là thỉnh thoảng do công tác bận bịu, hoặc do phải lấy cảm hứng, chị ấy phải thức đêm tăng ca, giống như thứ 6 tuần trước, chị ấy phải ở lại công ty làm cho tới trưa hôm sau mới về nhà..."

      "Chân Nhân!" Lam Đình Nhân nghĩ tới em tự nhiên lại nhắc đến chuyện cuối tuần trước, vất vả lắm mới lấy lại hơi thở đều đặn lần nữa.

      "Thứ 6 cuối tuần trước ấy ở công ty thức đêm tăng ca sao?" Dịch Thương Duệ nhìn qua phía Lam Đình Nhân, môi cong lên, "Lam tiểu thư, vậy chắc rất là vất vả rồi, làm việc cả đêm ngủ lại thêm "lao động" quá độ, lại còn quá trưa mới về đến nhà, hẳn là mệt chết được nhỉ? Có chỗ nào mỏi mệt thoải mái vậy?"

      ràng là cố ý đùa cợt, làm cho đôi gò má nhợt nhạt của Lam Đình Nhân chợt ửng đỏ. Ngay cả khi hiểu được ý tứ sâu xa của ta lúc này, nhưng nhìn gương mặt ta lồ lộ ra vẻ đùa cợt, cũng biết giễu .

      Kỳ thực, cũng phải cố ý muốn gạt Chân Nhân, chỉ là thể ra chân tướng việc mà thôi, nhưng giờ phút này lại nên lời vì nghĩ tới người Chân Nhân thích lại chính là Dịch Thương Duệ!

      Lúc này vừa vặn nhân viên phục vụ đưa cơm lên, bởi vậy bọn họ mới tạm dừng chuyện.

      Trương Quang Khải vẫn im lặng ngồi yên , ngay từ đầu có chút hoài nghi ông chủ của có phải quen biết với chị của Chân Nhân trước rồi , dù sao đôi khi ta ngẫu nhiên bày ra chút trò vui đùa cợt, nhưng cách chuyện trước giờ tuyệt đối hề dư thừa, đặc biệt đối phương lại là lần đầu gặp mặt.

      Nhưng nghe ta với Lam tiểu thư lại có những lời đủ đầy thâm ý như thế, hỏi thử ấy làm sao khỏi giật mình, hơn nữa mặt sếp trước sau vẫn duy trì vẻ cười cợt, mà Lam Đình Nhân tiểu thư lại căng thẳng muốn chết, vẻ mặt biểu lộ sợ hãi, đoán rằng mỹ nhân ngư mà sếp nhắc tới vào cuối tuần trước có thể chính là chị của Chân Nhân.

      Sau khi bắt đầu dùng cơm, đề tài chuyển từ Lam Đình Nhân sang chuyện năm trước Chân Nhân thực tập ở khách sạn bên Úc, cuộc tán gẫu cũng sôi nổi lên từ lúc đó, điều này khiến thở ra nhàng.

      Nhưng mà vẫn thể hoàn toàn thả lỏng được, nếu có thể trừ phi nghe được chính miệng ta rằng đem chuyện cuối tuần trước 2 người lên giường với nhau cho cho Chân Nhân biết mới được.

      Lơ đãng cầm lấy ly nước ép trái cây uống, nghĩ tới chuyện lên giường, khỏi có chút thẹn thùng lại khó chịu, ngước mắt lên, vừa vặn nhìn ngay vào cặp mắt đen sâu thẳm kia, tay run rẩy khiến nước trái cây tràn ra ngoài, rơi thẳng xuống váy

      "Chị, chị sao chứ?"

      Lam Đình Nhân đặt cái ly xuống, khó xử dùng khăn tay lau nước trái cây váy, "Chị sao."

      "Lau như vậy được đâu, phải vào toilet dùng nước rửa mới sạch."

      " sao..."

      " Dịch, Trương, thực xin lỗi, em cùng chị vào toilet chút"

      Do em cứ nhất quyết, Lam Đình Nhân đành ngoan ngoan nghe theo.

      ========================

    3. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      3.3


      Lấy khăn tay thấm ướt nước, Lam Chân Nhân thay chị chà vào váy. Nếu lập tức xử lý, cái váy xinh đẹp chỉ sợ lưu lại vết loang lổ vàng vàng xấu xí!

      Lam Đình Nhân thấy em chuyên tâm giúp nàng lau sạch vết bẩn váy, trong lòng có chút áy náy. Tuy rằng Chân Nhân so với hơn 3 tuổi, nhưng cho tới nay trong cuộc sống hằng ngày hình như đều là do em tự mình chăm sóc cho bà chị này, bởi vì lúc nào cũng mơ màng, thường quên trước quên sau, việc nhà Chân Nhân thực làm rất tốt.

      từng nghĩ tới, nếu như Chân Nhân lập gia đình nhất định khóc rất thảm, bởi vì rất thương em dịu dàng lại khôn khéo này.

      Em tốt như vậy, lại thích phải người như Dịch Thương Duệ, có nên khuyên Chân Nhân nên thích ta nữa ?

      Cho dù Dịch Thương Duệ từng giúp qua ấy, có lẽ cũng hẳn là người xấu, nhưng hẳn ta là gã rất hào hoa? Mặc dù chính mở miệng muốn cùng ta lên giường, nhưng ta cũng vui vẻ đồng ý, có nghĩa rằng nếu phụ nữ khác đề nghị chơi trò tình đêm ắt hẳn là ta cũng lại đáp ứng!

      "Tốt lắm, sạch rồi, có để lại chút vết loang nào" Lam Chân Nhân bắt đầu rửa tay lại.

      Nhìn em , Lam Đình Nhân có chút ngập ngừng, "Chân Nhân, em thích Dịch Thương Duệ sao?"

      Lam Chân Nhân chút do dự gật đầu, "Dạ."

      "Chỉ là chị cảm thấy được ta thích hợp với em nha, nên như thế nào đây nhỉ? Ngoài việc lớn hơn nhiều tuổi so với em, chị cảm thấy ta thoạt nhìn có chút hào hoa" dịu dàng, tránh khiến cho em hoài nghi.

      "Chị, khi thích người tuổi tác tuyệt đối phải là vấn đề, về phần chuyện trăng hoa của ấy cần bận tâm, em cũng biết ấy có lăng nhăng , nhưng mà có lẽ chị quá lo xa thôi. Em nghĩ có thể là do Dịch có bộ dạng rất soái, cho nên mới làm cho chị có ý nghĩ như vậy."

      nghĩ tới việc Chân Nhân đối với Dịch Thương Duệ cố chấp như vậy, vì ta mà nhiều lời hay, nhưng tất cả là do em ấy biết chân tướng của người đàn ông kia ra như thế nào "Kỳ thực chị phải bởi vì vẻ ngoài của ta mà ta trăng hoa, mà là... mà là..."

      "Sao cơ ạ?"

      Lam Đình Nhân thực biết làm thế nào giải thích cho Chân Nhân hiểu được, Dịch Thương Duệ chỉ có vẻ bề ngoài thoạt nhìn trăng hoa, mà ra ta là công tử nhà giàu, bởi vì cùng biết bao nhiêu phụ nữ xảy ra tình đêm rồi.

      Chỉ là cho ràng minh bạch được, cũng thể nào cho Chân Nhân biết, trong những người phụ nữ dễ dãi cùng Dịch Thương Duệ phát sinh chuyện tình đêm chính là ! Ô, thực này khiến khóc ra nước mắt!

      Nếu thứ sáu cuối tuần trước uống rượu, gặp gỡ Dịch Thương Duệ, tình cảnh tại chắc hẳn cũng phải chịu xấu hổ như vậy.

      Nhưng mà nếu đổi góc độ xem xét, cũng may mắn là gặp ta, bằng biết kẻ mà Chân Nhân thích, ra chỉ là công tử nhà giàu háo sắc.

      Tóm lại, cảm thấy Dịch Thương Duệ quả thích hợp với Chân Nhân, muốn trong tương lại em bị tổn thương.

      Nhìn thấy chị ấp úng, giống như nên lời, Lam Chân Nhân dứt khoát mở miệng hỏi "Chị, rốt cuộc chị muốn cái gì?"

      Đừng thích Dịch Thương Duệ, tên đàn ông trăng hoa! muốn như vậy lắm, nhưng chỉ là bên trong gào thét, hoàn toàn thể ra miệng.

      "Chị, em biết chị muốn cái gì, nhưng em có thể cho chị biết, đời này, ngoài ba ra, Dịch có thể là người đàn ông duy nhất có thể khiến em hạnh phúc."

      "Cái gì?" ràng là ấy thích Dịch Thương Duệ quá rồi.

      "Xem bộ dạng kinh ngạc của chị kìa, kỳ chuyện này cũng có gì kinh ngạc, lúc ấy em ở Úc bị nữ khách hàng cố ý làm khó dễ rất khổ sở, mà Dịch lại giúp em chuyện, ngoài chuyện em rất biết ơn ấy em cũng mê muội vì ấy ít."

      Năm trước nghỉ hè, bởi vì có thành tích xuất sắc, ấy có thể đến thực tập tại khách sạn ở Úc trong ba tháng, buổi sáng ngày nọ, vị khách nữ xách theo gói to tiến vào khách sạn, ngờ quai túi xách lên bị đứt, bên trong có vài tác phẩm nghệ thuật bị phá hỏng, khách nữ đó mực chắc chắn đứng gần đó, làm cho túi đổ sụp xuống đất, rồi đòi gặp quản lý khách sạn, cầu phải bồi thường cho những thứ bị hỏng.

      Lúc ấy có thể rất sợ hãi, bởi vì nghe tác phẩm nghệ thuật này có giá trị, may mắn Dịch nhảy ra giúp chuyện, nhìn dây túi của nữ khách hàng đó bị đứt, cũng lật đoạn dây bị đứt ra giải thích, mới khiến tránh thoát được phen chỉ trích của quản lý, đồng thời cần phải bồi thường.

      Lúc sau Dịch ở khách sạn mấy ngày, đều chỉ định làm phục vụ phòng cho , tuy rằng cùng ở chung thời gian rất ngắn, thế nhưng thực rất thích Dịch, cũng làm ước định, về sau nếu đến Đài Loan công tác, nhất định phải liên lạc với .

      Ngoài ba qua đời, người đàn ông mà thích nhất chính là ta... Nhìn vẻ mặt ái mộ của em khiến biết rằng em mình rất thích Dịch Thương Duệ, Lam Đình Nhân cho dù nghĩ rằng cần phải mở miệng khuyên nhủ, nhưng thế nào cũng ra, thể thốt nên lời.

      "Nhưng mà cho dù em thích Dịch, ấy cũng chưa chắc thích lại em, dù sao Dịch cũng là đại tổng tài của tập đoàn lớn, thân phận địa vị cũng chẳng thể nào xứng đôi với nữ sinh bình thường như em, chỉ cần có thể cùng ấy ăn cơm thôi em rất thoả mãn rồi" Lam Chân Nhân mỉm cười.

      Trong giọng của em có vài phần cam chịu chua xót, làm cho Lam Đình Nhân cảm thấy đau lòng, "Em làm sao mà xứng với ta chứ? Theo chị thấy, ta căn bản xứng với tốt như em, em là em đáng nhất thế giới."

      "Cám ơn chị vậy với em, chúng ra ngoài , đừng làm cho Dịch cùng bạn chờ lâu."

      "Uh"

      Lam Đình Nhân theo sau em ra khỏi toilet.

      Sợ em trong tương lại bị tổn thương tình cảm, bởi vậy nghĩ nên khuyên em nên thích Dịch Thương Duệ, chỉ tại là nhìn thấy nó thích ta nhiều như vậy, thậm chí còn nét mặt còn buồn rầu, lại muốn giúp em có được hạnh phúc.

      quyết định, nếu Chân Nhân thích ta như vậy, cũng ngăn cản nữa, nếu có cơ hội, tìm Dịch Thương Duệ chuyện đàm đạo, cầu ta chấm dứt việc ghẹo hoa bắt bướm, phải đối đãi tốt với Chân Nhân.

      ===========================

      Bởi vì 10 giờ Lam Chân Nhân còn phải thực tập, bởi vậy 4 người liên hoan tới 9 giờ chấm dứt.

      Bước ra khỏi nhà ăn, Lam Chân Nhân cười hỏi " Dịch, cám ơn mời em cùng chị ăn cơm, lần sau em có thể làm ít món mời ăn được ? Vì hôm nay mời em và chị ăn cơm, còn có năm trước ở Úc giúp em nữa nên em muốn cám ơn."

      "Tất nhiên là được rồi." Dịch Thương Duệ gật gật đầu.

      " tốt quá!" vui vẻ quá chừng, " Dịch, Trương, tụi em về trước đây."

      Dịch Thương Duệ ngược lại nhìn về phía Lam Đình Nhân, sau đó chìa tay phải ra "Lam Đình Nhân tiểu thư, hôm nay rất vui khi được quen biết ."

      "Á... Tôi cũng vậy" Tuy rằng chẳng muốn bắt tay chút nào, chỉ là do bên em cùng với trợ lý của nhìn thấy, cũng đành đưa tay ra nắm.

      " vậy chăng?" Nắm bàn tay non mịn bé, hơi hơi dùng lực siết chặt " vui mừng quen biết tôi sao?"

      Lam Đình Nhân hoàn toàn có thể cảm nhận được bàn tay dường như mạnh mẽ khác thường, khẩn trương muốn rút về, nhưng bởi Chân Nhân đứng ngay cạnh, muốn làm cho em ấy sinh nghi, ngờ tay thể rút trái lại còn bị lôi kéo về phía trước, khiến cho người bên ngoài nhìn cứ tưởng là cái ôm lịch .

      Dịch Thương Duệ đồng thời ôm lấy lại vừa ở bên tai chỉ cho mình nghe thấy "Chút nữa ở trong phòng chờ em, mỹ nhân ngư của ."

      "!" ta dám kề sát lỗ tai ra câu "Mỹ nhân ngư của ", Lam Đình Nhân phát giác bên tai của mình tự nhiên nóng lên.

      Nhìn thấy biểu chị có chút khó chịu, Lam Chân Nhân nghĩ là do chị ấy quen kiểu ôm chào hỏi của Tây Âu "Chị, đừng căng thẳng, Dịch từ trước đến nay đều nhiệt tình như vậy. Dịch, Trương, em và chị về trước, hẹn gặp lại."

      Em ra cửa khách sạn, chuẩn bị tiếp đến trạm xe bus Lam Đình Nhân bất đắc dĩ dừng lại "Chân Nhân, chị đột nhiên rất muốn vào WC, chị quay lại khách sạn chút, em đón xe làm trước , chút nữa chị nhờ xe về nhà."

      Tuy rằng các muốn cùng nhau đến trạm chờ, nhưng tuyến đường lại ngược hướng, Chân Nhân phải thẳng đến khách sạn làm.

      "Được rồi, em bị muộn lắm rồi, em trước đón xe, chị cẩn thận chút"

      "Chị biết rồi, em cũng vậy."

      Hai chị em trước cửa khách sạn vẫy tay chào nhau, nhìn thấy em xa, mới xoay người quay trở vào khách sạn.

      biết vì sao Dịch Thương Duệ lại kêu tìm ta, nhưng cũng trùng hợp cũng có chuyện cần với ta, ngoại trừ phải xác định chắc chắn ta đem chuyện cuối tuần trước cho Chân Nhân biết, cũng rất muốn biết rốt cuộc ta có thích Chân Nhân hay ? Nếu ta thích, hy vọng ta toàn tâm toàn ý đối đãi tốt với Chân Nhân.

    4. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      4.1

      "Vào !" Dịch Thương Duệ mở cửa cho vào.

      Tuy rằng là tới tìm Dịch Thương Duệ để "đàm phán", nhưng vừa tiến vào trong phòng của , Lam Đình Nhân vẫn khỏi hồi hộp, đặc biệt trông thấy chiếc giường lớn giữa phòng, tim lại càng đập nhanh.

      thầm hít vào hơi sâu, động viên bản thân đừng quá hồi hộp.

      "Tự mình tìm chỗ ngồi , dù sao nơi này đối với em hẳn là rất quen thuộc!" nhìn cười ám muội.

      Lời của khiến kìm nổi xấu hổ, hiểu sao cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, hô hấp bắt đầu rối loạn.

      khẽ cắn môi, hy vọng trấn tĩnh chính mình, nên bị những lời của làm ảnh hưởng, dự định cho nhanh những gì mình muốn , sau đó rời nhanh. "Tôi biết vì sao bảo tôi tới đây, nhưng nguyên nhân tôi tới tìm , là vì Chân Nhân."

      "Vì Chân Nhân?" tới cái bàn, cầm lấy chai rượu đỏ của khách sạn cung cấp chậm rãi rót ra.

      "Đúng, vì Chân Nhân, con bé thích !"

      " sao? Có lẽ ấy chỉ xem như người trai thôi!" Phụ nữ gặp qua nhiều rồi, cảm nhận được ánh mắt khi Lam Chân Nhân nhìn mang đầy sùng bái và ái mộ.

      " phải như vậy, ấy thích ." Nghĩ tới những lời Chân Nhân ban nãy, khẳng định rằng em mình lòng thích .

      " chỉ xem ấy như em dễ thương."

      em dễ thương? Ý thích Chân Nhân sao? Nếu Chân Nhân biết, nhất định rất khổ sở. "Chân Nhân là tốt, chẳng những ngoại hình xinh đẹp, hơn nữa lại rất dịu dàng, lại rất biết làm công việc nhà, nếu có thể, tôi hy vọng có thể thích Chân Nhân." muốn thấy em mình phải khổ sở thất vọng.

      Dịch Thương Duệ rót rượu vang đỏ vào hai ly thủy tinh, sau đó về phía .

      "Trừ người trong gia đình ra, tôi chưa thấy Chân Nhân thích người nào, có biết ? ấy mỗi lần nhắc đến đều vô cùng hớn hở." Giống đêm nay cũng vậy, ấy cả đêm đều cười với .

      bịt tai nghe thấy, cầm ly rượu đỏ đưa về phía ."Nào, cầm lấy."

      ", tôi muốn uống rượu...... A!" Vung tay muốn cự tuyệt, ngờ động tác của mạnh quá, đụng vào ly rượu đỏ định đem cho , chỉ thấy rượu từ trong ly bắn ra ngoài, văng tung tóe lên áo áo sơmi màu trắng của , rượu thấm vào nhuộm thành vài giọt đỏ tươi.

      "Thựcxin lỗi!" Nhìn ngực có mấy vết đỏ rượu, Lam Đình Nhân vội vàng giải thích. " rất xin lỗi, tôi phải cố ý!"

      Dịch Thương Duệ buông tay khỏi hai ly rượu. "Cả đêm rốt cuộc em căng thẳng chuyện gì vậy? Chẳng những làm đổ nước trái cây lên váy mình, bây giờ còn hất rượu đỏ vào người ."

      " rất xin lỗi!" cảm thấy vô cùng xấu hổ, áy náy thêm lần nữa. "Tôi lập tức lau sạch giúp ."

      lôi vào phòng tắm, cầm khăn mặt thấm ướt, sau đó bắt đầu lau lên chỗ rượu đỏ tươi áo sơ mi của . "Hy vọng lau sạch."

      chăm chú chà sát vết rượu đỏ áo, tuy rằng màu sắc dường như ngày càng nhạt dần, nhưng có cách nào hoàn toàn lau sạch, hơn nữa lại là áo sơmi trắng, bởi vậy vết rượu vẫn rất ràng, làm sao bây giờ đây?

      Nhìn trước mặt chăm chú lau chùi áo sơ mi cho , Dịch Thương Duệ lại nhớ tới chuyện cuối tuần trước, nhếch miệng vui.

      Sáng hôm đó ràng bảo ở trong phòng chờ trở về, kết quả mười phút sau trở lại phòng, thấy bóng dáng , bỏ lời nào, khiến cho bực bội nên lời!

      quả thực hình như muốn làm theo lời , muốn quên hết chuyện phát sinh giữa bọn họ, bởi vậy cho dù vì uống say mà đem lần đầu tiên trao cho , cũng cần phụ trách, đặc biệt lãnh đạm phủi mông bỏ .

      cần phụ trách, như vậy tìm phụ trách là được rồi!

      Dù sao cũng "ra sức" cả đêm khiến cho hưởng thụ được khoái hoạt chưa bao giờ có, ít nhất phải với tiếng cám ơn rồi mới chứ? Nhưng cuối cùng cũng cái gì, len lén chạy , khiến cho có loại cảm giác bị người ta dùng xong rồi vứt , cảm giác rất tồi tệ!

      Kỳ sớm quên cái người tên Lam Chân Nhân này rồi, nếu phải trước khi đến Đài Loan, Quang Khải nhắc tới cái tên này với , căn bản hề có ấn tượng. Nhưng may mắn là Quang Khải nhắc lại, nếu vừa nghe đến tên liền lập tức liên tưởng đến Lam Đình Nhân, mà sau khi gọi điện thoại cho Chân Nhân, phát quả thực có người chị tên là Lam Đình Nhân.

      Thế giới đúng là bé! Nếu bọn họ trong lúc đó theo như là lời , chỉ là trò chơi, như vậy trò chơi này còn chưa chấm dứt đâu!

      Hôm nay buổi tối khi gặp lại, nhìn thấy vẻ mặt rất khẩn trương, rất muốn cười, vốn muốn trêu ghẹo , trừng phạt dám lén bỏ , nhưng khi nhìn thấy bị sặc nước ho khan thống khổ, đúng là vẫn còn cảm thấy đau lòng thể trêu ghẹo . đối xử với như vậy, mà đối xử với như thế nào?

      "Sáng hôm đó phải bảo em ở giường đợi sao?"

      "Ân?" chuyên chú lau chùi cái áo sơ mi, Lam Đình Nhân nhất thời kịp phản ứng.

      " phải bảo em ở trong phòng chờ trở lại? Vì sao len lén chạy mất?" Nhìn chằm chằm vào gương mặt thanh tú nghi hoặc kia, Dịch Thương Duệ lại lần nữa.

      cuối cùng cũng nghe hiểu cái gì, chính là bỗng nhiên chất vấn chuyện cuối tuần trước, trong lòng còn chưa chuẩn bị sẵn sàng đón nhận, hơn nữa muốn với về chuyện tuần trước. "Tôi tới tìm để chuyện của Chân Nhân, chứ muốn thảo luận chuyện lúc đó của chúng ta, huống hồ phải tôi quên sao?"

      liếc , "Nghe em như vậy, em quên rồi sao?"

      "Đúng, tôi quên rồi." kích động tránh cặp mắt đen gấp gáp nhìn chòng chọc vào người, nghiêng đầu sang bên, vừa lúc thấy bồn tắm lớn, bên trong đầy nước, làm cho khỏi nhớ tới đêm đó trong bồn tắm lớn hình như cũng đầy nước như vậy, sau đó cùng ...

      Trời ơi, rốt cuộc suy nghĩ cái gì! Hai gò má ửng hồng, vừa thẹn vừa vội vàng đem mặt quay sang chỗ khác.

      Dịch Thương Duệ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của , màn thấy bồn tắm lớn mà thẹn thùng đỏ mặt hoàn toàn thấy hết, gương mặt tuấn mỹ kia nở nụ cười tà quái. "Mặt của em đỏ vậy, có phải lại nhớ tới cuộc "uyên ương hí thủy" đêm đó? Thế nào, có muốn làm lần nữa ?" Trong giọng trêu tức còn có mang theo tia cám dỗ nồng nặc.

      ", tôi cần..." Đối mặt với lời khiêu khích của như vậy, Lam Đình Nhân loạn mạch, hô hấp cũng rối bời, biết nên làm cái gì bây giờ, lật đật muốn lập tức bỏ .

      Nhìn thấy vẻ mặt con mồi khẩn trương muốn chạy trốn, liền phát huy bản tính thợ săn bắt mồi tuyệt hảo, thân thể lao cái về phía trước, hai tay giang ra, lập tức đem bé đáng này vây vào bên góc tường. Bắt được thành công! lộ ra nụ cười thỏa mãn.

      "!" rốt cuộc muốn làm cái gì? Lam Đình Nhân muốn hỏi, ngờ vừa ngước mặt lên, phải đón nhận đụng chạm ấm áp, hôn .

      So với trêu ghẹo, đêm nay càng muốn làm việc hơn nữa, chính là hôn .

      Tuy rằng tuần trước mắt say lờ đờ mê man, đối với nụ cười ngây thơ của vẫn đáng , nhưng đêm nay tỉnh táo, khuôn mặt nhắn thanh tú, trang điểm nhạt, thoạt nhìn trong veo trắng mịn, so với bộ dáng khi say rượu, tựa hồ càng khiến người ta mê muội, xem ra cũng càng thêm "ngon miệng"!

      tuyệt chút hoài nghi rằng, nếu bên cạnh phải còn có Quang Khải cùng Lam Chân Nhân, lập tức đem mang về phòng, hung hăng hôn , giống như bây giờ, ham muốn được hôn say đắm bị kìm nén suốt cả đêm, khi bị phóng thích, khiến cho thể tự khống chế nữa, thầm muốn hôn sâu, cho cảm nhận được dục vọng của đối của mãnh liệt cỡ nào.

    5. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      4.2


      "Ư... ư..." Nụ hôn của vừa nhanh lại vừa cuồng dã, nụ hôn cuốn vào với nồng nhiệt thô bạo, làm cho hô hấp của Lam Đình Nhân vốn sớm hỗn loạn lại càng dồn dập hơn, đầu cũng vì kích thích kia mà trở nên mê muội choáng váng.

      Dịch Thương Duệ đưa tay ôm vào mình, ngờ thân thể hai người dính sát vào nhau như thế, thân hình cao lớn rắn chắc cố ý cọ xát vào thân hình mềm mại, sau đó lại làm môi lưỡi hai người quấn lấy nhau mỗi lúc sâu hơn.

      ", ân..." Thân thể hai người thân thể cọ vào nhau đem đến loại khoái cảm tê dại, khiến thân thể sợ run rấy. muốn , muốn , nhưng càng phát ra tiếng, cũng chỉ biến thành tiếng thở gấp gáp.

      Bàn tay to lớn của chạm vào thân thể nở nang của qua lớp y phục, nhàng xoa bóp, tiếp xúc vào khiến tuy cảm thấy khẩn trương, nhưng mà thân thể lại như còn nhớ cảm giác vuốt ve như vậy, kìm lòng đậu đem thân mình dán lên người , theo bản năng muốn được chạm vào nhiều hơn...

      thở gấp, chủ động dựa vào, làm cho Dịch Thương Duệ còn do dự, tay ôm nâng lên.

      ", chúng ta lên giường ." ôm ra khỏi phòng tắm. Tuy rằng uyên ương hí thủy thực hấp dẫn người ta, nhưng cũng muốn lập tức làm mệt chết, đêm còn rất dài.

      Lam Đình Nhân bị hôn đến mê mẩn, cho đến khi thấy mình bị đặt giường, khi đưa tay cởi quần áo của , mới nhất thời bừng tỉnh, khẩn trương bắt lấy tay . ", được!"

      " được?" nhíu mày, "Đừng với em muốn, mới vừa rồi em chủ động dán người lên thân thể , đúng ?"

      xấu hổ lúng túng ra lời, nhận ra thể phản bác, điều này làm cho gò má càng thêm đỏ ửng.

      Nhìn khuôn mặt nhắn thanh lệ kia biến thành trái cà chua đỏ, Dịch Thương Duệ lộ ra nụ cười tuấn mỹ mê chết người đền mạng: " cần vì tình mà khổ như vậy, chỉ cần dũng cảm ra em cũng muốn là được rồi."

      Cứ bị trêu ghẹo, nhưng thể phủ nhận, người đàn ông hấp dẫn, cứ mỗi khắc trôi lại càng thêm mê mẩn bởi nụ cười tuấn quyến rũ kia.

      Chết rồi, phát cũng nhìn . "Vì sao cứ nhìn tôi như thế?"

      cười thâm sâu. "Bởi vì em nhìn đến chảy nước miếng kìa."

      "Chảy nước miếng?" Theo bản năng lấy tay lau khóe miệng, mà chẳng thấy nước miếng, nghe thấy tự nhiên bật cười to, mới biết mình lại bị trêu ghẹo!

      "Ha ha ha." Sao mà lại đáng như vậy chứ!

      Chưa từng có người phụ nữ nào có thể mang lại cho cảm giác thoải mái sung sướng như vậy, hơn nữa cần phô bày ra mấy động tác khêu gợi, chỉ là khuôn mặt hồn nhiên khả ái mềm mại ngọt ngào, đủ khiến mê muội, thậm chí khát khao muốn giữ lấy .

      Lam Đình Nhân phát lại dùng cái ánh mắt ám muội của tuần trước để nhìn , thấy toàn thân khó chịu, trong cơ thể cũng hiểu sao lại nổi lên cảm giác quái dị, nhất thời tim đập càng nhanh hơn, càng muốn rời .

      " buông nhanh, chúng ta thể như vậy, bởi vì Chân Nhân thích ..." Muốn đẩy ra, ngờ lại tiếp tục cởi quần áo của . " đừng có cởi quần áo của tôi... Tay đừng sờ loạn... Tôi... Ân..."

      là, cái miệng nhắn hồng hồng mê người như vậy mà lúc nào cũng ra những lời khiến người mất hứng! Nếu là như vậy, chi bằng nghe kêu chút, còn tuyệt vời dễ nghe hơn.

      Ánh sáng mỹ lệ rực rỡ của màn đêm lúc này mới chính thức bắt đầu.

      So với nhiệt độ ban đêm lạnh lẽo ở ngoài, trong phòng giờ phút này lại cực nóng giống như ban ngày ba mươi tám độ, vừa thiêu nóng nóng lại vừa có tiếng thở dồn dập, ánh trăng sáng ngời nghiêng mình chiếu vào cửa sổ, rọi lên hai thân ảnh quấn lấy nhau giường, dường như trở thành khối.

      ==========================

      Lam Đình Nhân trở mình, cảm thấy đụng phải cái gì, đôi mắt uể oải khẽ nhếch lên nhìn, vừa nhìn thấy người đàn ông, thân thể lõa lồ nằm bên cạnh liền mở to hai mắt, trong nháy mắt tỉnh táo lại ngay.

      cẩn thận di chuyển thân thể, muốn đánh thức Dịch Thương Duệ ngủ say bên cạnh, nhìn xuống đồng hồ đeo tay, bảy giờ rồi, sợ hãi vội vàng bước xuống giường, sau đó rón ra rón rén mặc quần áo vào.

      làm sao lại có thể ngủ quên kia chứ?

      ràng sau khi hai người hoan ái, chỉ muốn đến bắt chuyến xe điện ngầm cuối cùng để về nhà, nhưng Dịch Thương Duệ ôm lấy cho rời , tiếng quyến rũ còn lưu lại bên tai, "Em tuyệt, chúng ta làm lại lần nữa nhé, ân?"

      nhớ mình còn cần, nhưng lại ôm hôn hít, kết quả lại... Mặt đỏ lên, Lam Đình Nhân vô phương cũng muốn nhớ lại chuyện tối hôm qua, vội vàng mặc quần áo, cầm đồ đạc của mình lặng lẽ rời khỏi căn phòng.

      Chân Nhân bây giờ hẳn là về nhà rồi, phải giải thích như thế nào với nó về chuyện mình đêm qua về đây?

      Lại là ở lại công ty làm việc sao?

      Tuy rằng muốn lừa em , nhưng mà cũng chỉ có thể như vậy.

      Nhưng khi về nhà, lại bất ngờ phát em mình còn chưa trở về, bởi vậy về phòng trước, tắm rửa rồi thay quần áo.

      Khi chuẩn bị ra cửa làm, vừa đúng lúc em về nhà, tay xách theo hai túi đồ ăn.

      "Chân Nhân, em sao lại mua nhiều đồ ăn như vậy?" Hôm nay phải sinh nhật của , đương nhiên cũng phải sinh nhật của em .

      Lam Chân Nhân đem đồ ăn đặt lên bàn. "Chị quên rồi sao? Em qua là muốn làm đồ ăn mời Dịch ăn, nhưng mà em sợ làm ra lại thể ăn được, cho nên cái này, là đồ ăn hai ngày em mua về để luyện tập". Tuy rằng khá tự tin với tài nấu bếp của mình, nhưng đối tượng là Dịch, muốn làm cho những món phải ngon .

      Nhìn thấy em mình có chăm chỉ để tâm làm thức ăn ngon mời Dịch Thương Duệ đến thế, trong lòng Lam Đình Nhân trầm xuống.

      Chân Nhân thích Dịch Thương Duệ như vậy, mà tối hôm qua mình lại có thể phát sinh quan hệ với ta lần nữa, đúng là người chị tồi! ràng sợ nhất là nhìn thấy em mình bị tổn thương, nhưng chính mình lại làm chuyện tổn thương em mình, tệ quá mà!

      tại điều duy nhất có thể bù lại, đó là làm cho Dịch Thương Duệ thích Chân Nhân, nhưng chỉ xem Chân Nhân là em , nếu Chân Nhân biết, biết khổ sở thế nào.

      Có lẽ Dịch Thương Duệ còn chưa hiểu hết ưu điểm của Chân Nhân, bởi vì có ai mà lại thích Chân Nhân, nếu thử qua lại nhiều với em tin chắc cũng thích nó mà thôi.

      biết mình nên làm như thế nào rồi!

      Lam Đình Nhân về phía em , vỗ vỗ lên vai của . "Chân Nhân, em yên tâm, Dịch Thương Duệ nhất định thích ăn đồ em làm."

      Lam Chân Nhân mỉm cười. "Nếu Dịch thích tốt rồi."

      " thích, ta nhất định thích ăn."

      quyết định cùng Thương Duệ gặp mặt nữa, nhưng hy vọng và Chân Nhân có thể ở cùng chỗ, ít nhất cũng phải thử giao du với con bé nhiều chút, chứ cần cự tuyệt Chân Nhân nhanh như vậy.

      Trong văn phòng, ánh mắt Dịch Thương Duệ thâm trầm nhìn đống văn kiện tay, đó là danh sách mấy xí nghiệp Đài Loan muốn hợp tác cùng tập đoàn Hoa Dịch, lúc đầu đưa lên kế hoạch hợp tác đạt khoảng hai mươi mấy cái, sau khi trải qua hạch tuyển và đánh giá, tuyển ra được ba xí nghiệp danh tiếng và có nguồn vốn lưu động tệ.

      Vì chi nhánh của công ty cần tìm người hợp tác mới, hành trình Đài Loan lần này của là vô cùng quan trọng.

      "Đại Khánh, Phong Hoa và Hưng Long. Chiếu theo tư liệu tay của chúng ta, tài chính của Đại Khánh là hưng thịnh nhất, công tác kinh doanh cũng tốt nhất, tựa hồ là đối tượng hợp tác tồi." Ngoại trừ việc xem xét kế hoạch hợp tác do mấy xí nghiệp đưa đến, bọn họ còn tự mình thu thập ít tư liệu về các công ty này.

      "Đúng vậy, nhưng mà nơi tích cực mong muốn được hợp tác với chúng ta nhất là xí nghiệp Phong Hoa."

      "Xí nghiệp Phong Hoa?" Dịch Thương Duệ lật lật trang sau, nhìn đến những tư liệu điều tra có liên quan đến xí nghiệp Phong Hoa.

      "Đúng, người phụ trách kế hoạch lần này do xí nghiệp Phong Hoa phái ra chính là quản lý nghiệp vụ của bọn họ, trước kia từng thỉnh cầu qua rất nhiều lần, hi vọng được gặp mặt cùng Dịch tiên sinh."

      Nghe Quang Khải nhắc tới như vậy, Dịch Thương Duệ cũng có ấn tượng, đồng ý cùng đối phương gặp mặt, thời gian là trưa thứ Bảy tuần trước, nhưng sau đó lại vì cái người phụ nữ chạy trốn kia mà hủy bỏ.

      Nhìn văn kiện và tư liệu, thần sắc đột nhiên rùng mình. "Lục Học Hanh? ta tên là Lục Học Hanh sao?"

      "Đúng, nghe là con rể mới của Trịnh chủ tịch, có lẽ là muốn biểu cho nhạc phụ xem, bởi vậy động tác cũng khá tích cực." Trương Quang Khải cho rằng thái độ nhiệt tình của Lục quản lí quả là tệ, nhưng nếu xài quá nhiều tiểu xảo, có khả năng mang lại kết quả hoàn toàn ngược lại.

      "Con rể mới vào cửa?" Dịch Thương Duệ suy tư.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :