1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mỹ nhân nan giá - Thị Kim (70c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com


      Chương 30 – Quà sinh nhật của Thái tử


      Tiệc hôm nay có vị khách đặc biệt, là tiểu thư có phong cách hoàng gia lại hào phóng thân thiện, mọi người thầm so sánh ấy và A Cửu phen, lòng khen ngợi, vị này mới có phong thái nữ tử hoàng thất, còn A Cửu kia, thiếu nữ dã man.

      Mộ Linh Trang và chư vị tiểu thư làm quen rất nhanh, ấy vui tính lại kiêu kỳ, giọng điệu mềm mại Giang Nam, vô cùng dễ thương.

      Hậu hoa viên lúc hân hoan, quản gia phái nha hoàn vào bẩm báo, Cửu Công chúa giá lâm.

      Trong nháy mắt, hoa viên lặng ngắt như tờ, như chợt phủ màn sương lạnh.

      Cung phu nhân thất thần phen, đây là lần đầu tiên Cửu Công chúa giá lâm phủ đệ thần tử. Tuy là vinh quang vô thượng, nhưng ràng có mùi vô bất đăng tam bảo điện. Chư vị phu nhân tiểu thư vội vàng ra khỏi vườn mẫu đơn, chỉnh lý trang phục dung nhan, cung nghênh Cửu Công chúa đại giá.

      A Cửu dẫn theo mười mấy cung nữ nội thị, đội ngũ hùng hậu vào, người đầu tiên đập vào mắt là Cung Khanh.

      Giữa vườn oanh yến, nàng mặc bộ xiêm y màu đỏ son, duyên dáng kiều đứng trước hoa mẫu đơn, diễm lệ tuyệt trần.

      là rất xuất sắc, có thể là ngàn người mới có , đứng đâu cũng nổi bật.

      A Cửu thầm cười lạnh, ngươi xem mỹ nhân như ngươi liệu có lấy được chồng?

      Dưới dẫn đầu của Cung phu nhân và Giang Vương phi, các phu nhân tiểu thư đồng loạt chào hỏi Công chúa điện hạ.

      A Cửu phẩy tay, “Tất cả miễn lễ, cứ tự nhiên .”

      Mọi người tạ ơn đứng dậy, thế nào cũng khó lòng mà tự nhiên cho nổi. A Cửu liếc mắt đến Mộ Linh Trang, ngạc nhiên chút, rồi mỉm cười: “Ngươi về khi nào?”

      “Hồi Công chúa, tối muộn hôm qua con bé mới tới kinh thành, định đầu giờ chiều vào cung thỉnh an Hoàng thượng và nương nương.”

      A Cửu ồ tiếng, “Xem ra sinh nhật Cung tiểu thư còn quan trọng hơn bái kiến phụ hoàng mẫu hậu.”

      Mặt Giang Vương phi biến sắc, lòng thầm căng thẳng.

      Mộ Linh Trang cười : “Công chúa sao lại vậy, buổi sáng là lúc hoàng thúc bận việc triều chính, Linh Trang dám quấy rầy, định chờ hoàng thúc hoàng thẩm nghỉ trưa xong mới bái kiến, nhân tiện ăn nhờ bữa.”

      Lúc này A Cửu mới buông tha Giang Vương phi, quay đầu nhìn Cung Khanh cười cười.

      Cung Khanh bị cười đến nổi da gà, xem ra lại muốn trả thù gây .

      A Cửu nghiêng đầu, nhìn Cung phu nhân cười: “Hôm nay sinh nhật Cung tiểu thư, sao Cung phu nhân tiếng nào, cũng may hoàng huynh ta trí nhớ tốt, cố ý phái ta mang quà sinh nhật tới tặng Cung tiểu thư, nếu là bỏ lỡ dịp này.”

      Lời vừa ra, cả vườn lặng ngắt như tờ. Thái tử điện hạ nhớ sinh nhật Cung Khanh, lại còn cố ý phái Cửu Công chúa tặng quà!!! Ngay lập tức, lòng mỗi người rơi xuống ba dấu chấm than nặng trịch.

      Cung Khanh quẫn bách đỏ mặt.

      Chiêu này ngoài dự đoán, nàng vốn cho rằng A Cửu đến vì chuyện nàng và Thẩm Túy Thạch gặp mặt tiết Thanh Minh, ai ngờ ta lại quăng ra quả bom thế này.

      chuỗi dấu chấm than trong lòng Cung phu sắp tràn ra, vội vàng : “Sinh nhật tiểu nữ sao dám phiền Công chúa đại giá.”

      Cửu Công chúa sai người hầu, “Mang lễ vật ra đây.”

      Lập tức có hai tên nội thị bê chậu mẫu đơn đến.

      Cung Khanh thấy chậu mẫu đơn dường như từng thấy kia, lòng thầm kêu khổ. tặng “sát cánh bên nhau”. Còn là để A Cửu gióng trống khua chiêng mang đến, con người này rắp tâm hại nàng.

      Tất cả mọi người cùng nhìn cây mẫu đơn, giữa những lá xanh là hai đóa hoa, đóa nở rộ, đóa còn đương nụ, đỏ tươi rực rỡ, hồng nhạt kiều diễm, như đôi tình nhân quấn quít, tôn lên vẻ đẹp của người kia.

      A Cửu chỉ ngón tay ngọc vào hoa mẫu đơn, với mọi người: “Chậu hoa này tên ‘sát cánh bên nhau’, chăm sóc ba năm, năm nay trổ hoa lần đầu, hoàng huynh cố ý tặng Cung tiểu thư thưởng thức.”

      A Cửu đặt biệt nhấn mạnh mấy chữ “sát cánh bên nhau”, lòng mỗi người lại rơi thêm ba dấu chấm than. Lòng Cung phu nhân như bị giáng ba đòn sấm sét.

      Nhưng chuyện vẫn chưa chấm dứt tại đó.

      “Hoàng huynh còn món quà nữa.” A Cửu ra hiệu, thị nữ phía sau trình lên hộp gấm cầm.

      Ánh mắt của mọi người đồng loạt đổ dồn về hộp gấm kia, ánh mắt hiếu kỳ hừng hực.

      A Cửu cầm hộp gấm, cười rất ác ý với Cung Khanh: “Cung tiểu thư, còn tạ ơn.”

      Rốt cục là muốn rêu rao thế nào chứ! Cung Khanh thầm cắn răng, vượt qua những ánh mắt như Bạo vũ lê hoa châm, xấu hổ nhận lễ vật, còn phải trái với tiếng lòng tiếng tạ ơn.

      A Cửu cười với Cung Khanh: “Ngươi mở ra xem lễ vật của hoàng huynh .”

      Cung Khanh thể làm gì khác hơn là đỏ mặt mở hộp gấm, thấy món đồ bên trong đúng là ngượng ngùng muốn chết. Trong hộp là thủ phạm làm rách váy nàng tối nọ.

      Cửu Công chúa còn lấy chiếc nhẫn ngọc ra khỏi hộp, giơ tới giơ lui dưới ánh mặt trời, để các phu nhân tiểu thư khác thấy cho ràng.

      “Hoàng huynh , chiếc nhẫn ngọc này dù đeo lâu, nhưng lại như có duyên với Cung tiểu thư, vì thế đem tặng Cung tiểu thư, mong tiểu thư đừng chê là đồ cũ.”

      Trước mặt bàn dân thiên hạ tặng quà nàng , còn là tặng vật tùy thân nhiều năm, đầu mọi người ra vô số dấu chấm than, sau đó là im lặng tuyệt đối, ah, ra là thế.

      Còn gì mà “mong đừng chê là đồ cũ”, nguyên nhân chính ai nấy đều hiểu, càng là đồ cũ, phần lễ vật này mới càng lộ ý giống người thường, hết sức mập mờ.

      Cửu Công chúa đặt chiếc nhẫn bạch ngọc vào tay Cung Khanh, cười tiếng đầy ý.

      Cung Khanh xấu hổ, mặt đỏ bừng, khiến đóa hoa hồng phấn sau lưng phải buồn bã thất sắc.

      Mặt Cung phu giờ tím hơn đóa “thanh long ngọa mặc trì”, lòng thầm băm nhừ Thái tử, ngươi nhất định phải rêu rao thế sao.

      Chư vị tiểu thư vừa hâm mộ lại vừa ghen ghét, các phu nhân thầm viết dấu chấm hết trong lòng, được rồi, con ta cần nghĩ đến chuyện làm Thái tử phi nữa, từ ngày mai phải bắt đầu tính chuyện hôn nhân thôi, sang năm hạ màn hết rồi.

      Cửu Công chúa đạt được mục đích, hứng thú thưởng thức mấy bồn mẫu đơn, rồi mới ung dung dẫn người rời .

      Ông trời như ngại thiên hạ chưa đủ loạn, khi Cung phu nhân cùng các vị phu nhân tiểu thư tiễn Cửu Công chúa đến cổng Thượng thư phủ, cỗ kiệu dừng lại, rèm gấm vén lên, thanh niên ngọc thụ lâm phong bước xuống, ai khác ngoài tân khoa Trạng nguyên Thẩm Túy Thạch.

      Mắt Cửu Công chúa lên ái mộ cùng niềm vui bất ngờ, vạn lần nghĩ tới, hôm nay lại gặp người trong lòng ở đây. Niềm vui bất ngờ trôi qua, lại thấy đáy lòng buồn bã, hôm nay là sinh nhật Cung Khanh, trùng hợp thế sao, đến Cung phủ làm gì?

      Bởi vì thân phận Công chúa, ta làm chuyện thừa thãi, cũng ngại mà vòng vo, vì vậy lập tức hỏi thẳng: “ trùng hợp quá, lại gặp Thẩm đại nhân.”

      Thẩm Túy Thạch kiêu ngạo siểm nịnh đáp: “Hạ quan có việc đến bái kiến Cung đại nhân.”

      Cửu Công chúa sao chịu tin, cắn răng với giọng chua chát: “Trùng hợp làm sao, hôm nay lại là sinh nhật Cung tiểu thư.”

      Ai ngờ Thẩm Túy Thạch vừa nghe liền : “Nếu hôm nay là sinh nhật ân nhân, vậy Thẩm mỗ xin cáo lui trước, chuẩn bị lễ vật xong quay lại.” Dứt lời, chắp tay chào Cung phu nhân và Cung Khanh, lại khom lưng thi lễ với A Cửu, xoay người .

      vốn là muốn thể bản thân biết hôm nay là sinh nhật Cung Khanh, nhưng câu chuẩn bị quà lại thành khéo quá hóa vụng. Đối với người chưa bao giờ biết đến tình , lòng chỉ nghĩ đến công danh nghiệp, giờ đòi hiểu tâm tư thiếu nữ lắt léo làm sao làm cho được.

      A Cửu càng thêm tức giận, quay phắt đầu lại, trong nháy mắt, luồng sát khí đập vào mặt Cung Khanh.

      Cung Khanh vượt qua ánh mắt lạnh lẽo của A Cửu, chỉ có thể thầm than sao hôm nay “may mắn” quá. Thẩm đại nhân đến lúc nào chẳng được, sao phải chọn hôm nay? Lại còn quay về chuẩn bị lễ vật, chê ta gây thù chuốc oán chưa đủ sao?

      Nàng im lặng thở dài, xui xẻo uống nước mát cũng buốt răng.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com


      Chương 31 – Cầu hôn


      Giữa bàn dân thiên hạ, A Cửu chỉ có thể đè nén nỗi tức giận trong lòng, sắc mặt tối tăm lên kiệu.

      Đoàn người đông đảo rời .

      Tất cả mọi người thầm thở phào nhõm, Cửu Công chúa dù chỉ là tiểu nương chưa tròn mười sáu, nhưng tác phong ngang ngược tàn nhẫn ai biết. Đứng gần ta luôn khiến người khác lo âu căng thẳng, ta chỉ khó hầu hạ, còn là người ác miệng, nếu làm ta mất hứng, có mang lu ra cũng đủ hứng câu chửi.

      Thấy kiệu của Cửu Công chúa càng lúc càng xa, phu nhân Lại Bộ Thượng Thư Lưu thị tiến đến gần Cung phu nhân chúc mừng. Bà ấy vốn là người nhanh mồm nhanh miệng, lại có tâm tư gì, chỉ cho là Cung phu nhân vui mừng quá độ mà nét mặt cứng ngắc như thế.

      Cung phu nhân vội vàng : “Lưu phu nhân cả nghĩ, nào có chuyện đấy.”

      Lưu phu nhân cười hì hì: “Cung phu nhân chờ tin vui .”

      Các phu nhân khác dù nhiều lời, nhưng đều dùng ánh mắt tán thành Lưu phu nhân. Chư vị tiểu thư dùng ánh mắt bày tỏ hâm mộ ghen ghét. Vị trí Thái tử phi vạn người hy vọng, lòng mỗi người coi như xác định. Cung phu nhân lo lắng, lòng như bị tảng đá đè lên, vui được chút nào.

      Chư vị phu nhân tiểu thư đều là những người tinh tường, thấy thần sắc mẹ con Cung phu nhân chỉ cho là quá bất ngờ chưa lấy lại được tinh thần, lần lượt cáo từ.

      Giang Vương phi là người cáo từ cuối cùng, sau khi cùng Mộ Linh Trang lên xe ngựa, bà ấy thở dài: “Rốt cục lại chậm bước.”

      Mộ Linh Trang : “Đại ca mà biết biết thất vọng đến thế nào. chị dâu xinh đẹp dịu dàng như thế, cũng tại mẫu thân cứ chần chừ, giờ lỡ hết rồi.”

      Giang thị : “Ta vốn định đề cập với Cung phu nhân vào Quỳnh lâm yến, ai ngờ bà ấy cùng con về trước, chưa kịp mở lời. Sau đó Cung Khanh lại bị tuyển vào cung cùng Công chúa làm lễ hội hoa, ai chẳng biết đó chỉ là cái cớ, Hoàng hậu muốn nhân đó chọn Thái tử phi, ta sao có thể tùy tiện đề cập? Ngộ nhỡ Hoàng hậu chọn Cung Khanh, chẳng phải ta đắc tội Hoàng hậu. Chờ con bé xuất cung, ta lén hỏi An phu nhân, mới biết được Hoàng hậu thích con bé, ta định hôm nay đến mở lời. Ai ngờ, Thái tử lại ngáng đường thế này.”

      “Mẫu thân cứ luôn do dự lưỡng lự.”

      phải ta do dự, thiên hạ này ai dám tranh với nhà đế vương? Huống chi Độc Hoàng hậu vẫn luôn đề phòng đại ca con, ta càng phải hành cẩn trọng hơn.”

      “Mẫu thân, hôn của Thái tử do Hoàng hậu làm chủ, nếu An phu nhân Hoàng hậu muốn Thái tử lấy Cung Khanh, vậy mẹ cứ cầu hôn .”

      được!” Giang thị quả quyết : “Dù Thái tử thể làm chủ cho hôn bản thân, nhưng từ việc hôm nay có thể thấy nhòm ngó Cung Khanh, vì thế mới để A Cửu đến tặng quà, ám chỉ Cung phu nhân được tùy tiện gả con cho người khác.”

      Mộ Linh Trang : “Mẫu thân có lý, nhưng Hoàng thượng Hoàng hậu tuổi tráng niên, lẽ Thái tử có thể dùng quyền thế chèn ép Cung tỷ tỷ lấy chồng cả đời? Cung phu nhân cũng phải người vô dụng, há có thể vì ám chỉ của mà vô trách nhiệm với hạnh phúc cả đời của con .”

      “Cho dù thế nào, chúng ta cũng thể đắc tội hoàng đế tương lai.”

      Mộ Linh Trang cười phì tiếng: “Mẫu thân mẹ sợ bóng sợ gió quá rồi. Nếu là con, con chỉ biết cầu hôn, dù sao Hoàng hậu cũng để Cung Khanh gả vào Đông Cung, Thái tử có nhòm ngó cũng cưới về nhà ta, chẳng lẽ có thể cướp người?”

      “Con càng lúc càng biết đặt vấn đề, nhưng vấn đề đơn giản như vậy. Thái tử là hoàng đế tương lai, chúng ta sao có thể đắc tội. Cẩn thận mới giữ được thuyền đến vạn năm. Trong mắt thiên hạ Duệ Vương phủ phú quý ngập trời, càng như thế lại càng phải để tiếng tăm mịt mờ, làm người khiêm tốn.”

      “Mẫu thân luôn dạy bọn con như vậy. Mỗi lần bị A Cửu ức hiếp cũng con nén giận, nhưng làm thế chỉ khiến người khác cho rằng con là bao cát tha hồ đấm đá, sau này con sống thế nữa.”

      Giang thị im lặng nhìn con , lòng dâng cảm giác áy náy. Bà vỗ về tay Mộ Linh Trang, dịu dàng : “Chuyện A Cửu con hãy cố quên.”

      “Làm sao con quên được, ta ức hiếp con suốt mười năm.” Mộ Linh Trang thản nhiên cười tiếng, cười đến mức lòng Giang Vương phi căng thẳng, vội : “Ngàn vạn lần đừng chọc vào A Cửu.”

      Mộ Linh Trang ôm cánh tay mẫu thân, cười : “Mẫu thân yên tâm, con chọc vào ta, nhưng nếu ta ức hiếp con con khoanh tay chịu trận như trước.” Mộ Linh Trang cười tự tin, hoàn toàn còn dáng vẻ nhẫn nhút nhát trước kia.

      Giang thị thầm nghĩ: mấy năm ở Giang Nam, con như biến thành người khác, nhất định là tỷ tỷ quản giáo nghiêm, sủng ái quá độ.

      Tiễn đưa chư vị phu nhân tiểu thư, Cung phu nhân thấy như vào đường cùng. Thưởng hoa yến này chẳng những đạt được mục đích, ngược lại còn như đổ thêm dầu vào lửa, chỉ sợ những phu nhân tiểu thư này vừa ra khỏi cổng lớn Thượng thư phủ lời đồn đầy trời. Nhìn bồn mẫu đơn “sát cánh bên nhau”, bà giận chỉ muốn nhổ tận gốc.

      Cung Khanh cũng thể ngờ Mộ Thẩm Hoằng ra chiêu này, chắc sợ nàng vội vã lấy chồng, vì thế tung đòn sát thủ, chặn đứng đường lui của nàng.

      Con người này quả nhiên phúc hắc, nàng yên lặng cắn răng, được, quân tử báo thù mười năm muộn, chờ xem sau này tỷ tỷ xử lý ngươi thế nào.

      Cung phu nhân lo đến ăn được cơm, vội vàng tìm phu quân thương lượng đối sách.

      Cung Thượng thư tiếc chữ như vàng chỉ bốn chữ: “Tĩnh quan kỳ biến”, khiến Cung phu nhân thiếu chút nữa đập bàn.

      Kỳ Cung đại nhân bề ngoài bình tĩnh nhưng lòng khấp khởi mừng thầm.

      Đối với con độc nhất, ông ấy hề thương kém hơn Cung phu nhân, chỉ là ra lời mà thôi. Là phụ thân, lại là phụ thân thích quyền thế, ông ấy cảm thấy cả kinh thành chẳng mấy người xứng đôi với con , Đông Cung Thái tử là lựa chọn tốt nhất.

      là con trai duy nhất của Tuyên Văn Đế, ngôi vị hoàng đế nghi ngờ gì truyền cho Mộ Thẩm Hoằng, khi đó, con thành Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, dưới người vạn người, làm gì có nào tiền đồ nào quang minh hơn thế, quang minh thể nghi ngờ. Kỳ ngay từ đầu ông ấy ôm tâm tư gả cho Thái tử, nhưng Cung phu nhân sao quyết vậy, ông ấy dám tranh cãi.

      Gia thế Cung Cẩm Lan kém xa Cung phu nhân. Vì thế từ sau ngày tân hôn, Cung phu nhân liền thành nữ vương trong nhà, dù có con trai cũng cho Cung Cẩm Lan nạp thiếp. Tuy sau đó Cung Cẩm Lan tiền đồ rộng mở, chức quan càng ngày càng cao, nhưng dưới lạm dụng uy quyền nhiều năm của Cung phu nhân, nghe lời thành thói quen, đời này hiển nhiên còn khả năng phản kháng.

      Quả nhiên ngoài sở liệu, hôm sau Kinh thành liền xôn xao đồn đại, con của Cung Thượng thư được nhắm vào vị trí Thái tử phi. Thậm chí có thể đưa sinh lễ.

      Vì vậy, Cung Cẩm Lan lòng đầy hoan hỉ, Cung phu nhân lo âu buồn khổ, Cung Khanh thầm nghiến răng nghiến lợi, tính toán tính sổ với con người kia.

      Ai nấy đều cho là, hai món quà của Mộ Thẩm Hoằng đại biểu cho tin tức ván đóng thuyền.

      Nhưng cuộc viếng thăm của Tiết Giai lại khiến Cung phu nhân phải kinh ngạc, từ lo âu buồn khổ thành rơi xuống vực sâu.

      Từ lúc gặp chuyện trong trướng của Tiết Giai vào tiết Thanh Minh, lòng Cung Khanh nảy sinh đề phòng Tiết Giai, ngày sinh nhật mời. Tất nhiên, Cung phu nhân cũng có ý định mời Tiết Giai, bởi vì Nhị ca của ta là Độc Đạc, giờ thành cháu rể.

      Tiết Giai thấy Cung Khanh liền dẩu môi có ý giận: “Tại sao sinh nhật tỷ tỷ mà với muội muội tiếng, mời nhóm Hứa tỷ tỷ vậy mà mời muội, muội muội khổ sở muốn chết.”

      Cung Khanh mỉm cười: “Muội muội biết chuyện này, mẫu thân mời mọi người, danh nghĩa thưởng mẫu đơn, kỳ là muốn… ” đến đây, nàng kề tai Tiết Giai định dụng ý của mẫu thân, nhân cơ hội nhắc nhở ta, ta từ trước tới giờ có hứng thú bám rồng dựa phượng, đặc biệt là “con rồng” kia. Sau này ngươi đừng hãm hại ta, người ngươi tâm tâm niệm niệm, ta căn bản hề để ý, cũng muốn tranh giành với ngươi.

      Tiết Giai nghe xong cười: “ ra là ý tại ngôn ngoại, bảo sao mời muội. Nhị ca nhà muội đúng là hoa có chủ.”

      Cung Khanh cười cười: “Ta và muội muội cũng thành thân thích.”

      “Nhưng muội nghe hôm đó Công chúa cũng đến, còn là đưa quà của biểu ca, thế sao?”

      Cung Khanh quẫn bách gật đầu. Xem ra việc này toàn thành đều hay.

      “Tỷ tỷ, hôm nay muội đến, là muốn tặng quà tỷ, thứ hai là lòng có nỗi băn khoăn, muốn với tỷ.”

      “Muội muội mời .”

      “Tối hôm lễ hội hoa, Hoàng hậu gọi biểu ca đến điện Tiêu Phòng, lúc ấy muội và mẫu thân cũng ở đấy.” Tiết Giai dừng chút mới chậm rãi : “Dì , A Cửu thích Cung tiểu thư, được chọn Cung tiểu thư để tránh chị dâu em chồng bất hòa. Hướng tiểu thư coi như gả cho Nhị ca, còn lại hai mươi hai tiểu thư, biểu ca hãy chọn người thích nhất.”

      Cung Khanh bị mấy câu đó làm cho căng thẳng, nó tiết lộ thông tin quan trọng, đó là Độc Hoàng hậu hề cho phép nàng tiến cung.

      “Tỷ tỷ biết biểu ca chọn ai ?”

      Tim Cung Khanh đập loạn, thế nào?

      “Tỷ tỷ nghe xong đừng khổ sở.” Tiết Giai dịu dàng : “Biểu ca , thích Kiều Vạn Phương.”

      Tim Cung Khanh ổn định lại trong nháy mắt.

      “Vì thế, nghe Cửu Công chúa thay biểu ca mang quà đến tặng tỷ, muội cảm thấy rất kỳ quái. Thứ nhất, dì ràng là được chọn tỷ, thứ hai, biểu ca thích Kiều tỷ tỷ, tại sao lại bảo Công chúa tặng quà?”

      Cung Khanh nghe xong lại thấy bình tĩnh ngoài dự tính, nàng cười cười: “Đa tạ muội muội cho ta biết mấy tin tức này. Ta hiểu.”

      Chỉ thế thôi sao? Lòng Tiết Giai mơ hồ có chút thất vọng.

      ta tiếc nuối : “Kỳ nếu phải A Cửu thích tỷ tỷ, tỷ tỷ gả cho biểu ca quả rất tốt.”

      Cung Khanh thản nhiên : “Muội muội đùa, ta đâu có tài đức gì mà dám sánh với Thái tử.”

      Sau khi Tiết Giai cáo từ, Cung phu nhân cơ hồ muốn ngất. Dù bà cũng muốn Cung Khanh gả cho Mộ Thẩm Hoằng, nhưng nếu Hoàng hậu muốn để Cung Khanh gả vào Đông Cung tình huống càng thêm gay go. Hôm nay cả kinh thành đều xôn xao Cung Khanh được nhắm cho vị trí Thái tử phi, còn ai dám lấy nàng?

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com


      Chương 32 – Đạo cao thước


      Mặc dù Cung Khanh tin Tiết Giai hoàn toàn, nhưng cũng thể tin chút gì.

      Ý đồ của Tiết Giai ràng đơn giản chỉ là đến tiết lộ tin tức, nhất định ta có dụng ý khác. Nhưng dù ta có ý đồ gì, Cung Khanh cũng cảm thấy mình bị đe dọa.

      Vốn dĩ nàng cũng cho là việc A Cửu mang quà tức là việc nàng gả cho Mộ Thẩm Hoằng khó sửa, dù lòng tình nguyện, nhưng ít ra cũng lấy được chồng. Nhưng hôm nay Tiết Giai lại tiết lộ ý tứ của Độc Hoàng hậu, tình huống liền trở nên gay go gấp mười, con đường lập gia đình càng thêm gian truân. Trừ phi có người nào ngại những lời đồn giữa nàng và Thái tử, lại càng sợ bị thiên hạ dị nghị dèm pha. Đối với con em quý tộc kinh thành vốn coi thể diện hơn cả tính mạng, ước chừng vạn người kiếm được .

      Cung Khanh ngờ chuyện hôn nhân của bản thân lại trở nên bế tắc thế này, đúng là tiến thoái lưỡng nan.

      Cung phu nhân vừa nóng ruột vừa bực tức, lòng thầm băm nát Thái tử. Đều tại tên Thái tử kia, tạo ra sóng gió này khiến con lấy được chồng.

      Cung phu nhân vừa vòng tròn vừa :

      “Sớm biết thế bằng gả con cho Nhạc Lỗi. Đứa bé kia võ công cao lại từng cứu con.”

      “Đều tại cha con, hôm đó mời Thẩm Túy Thạch tới nhà dùng cơm, hỏi thẳng có hơn , cứ phải lòng vòng ám chỉ.”

      “Haizzz, sớm biết thế đồng ý Tiết Nhị kia cho rồi.”

      Cung phu nhân nhắc tới Tiết Nhị, khiến Cung Khanh dở khóc dở cười: “Mẫu thân, mẹ gì vậy, như thể con thể lấy được chồng đến nơi vậy.”

      “Con , con phải đối mặt với tình huống rất gay go.” Cung phu nhân hai mắt đỏ hoe, sắp bật khóc.

      Cung Khanh vội vàng an ủi: “Mẫu thân đừng nóng vội, lời Tiết Giai thể tin hoàn toàn, biện pháp lúc này là thăm dò ràng thái độ của Độc Hoàng hậu, sau đó lại tính tiếp.” Đế hậu tuổi tráng niên, hôn của Thái tử phải do Độc Hoàng hậu và Tuyên Văn Đế làm chủ, thăm dò ràng ý tứ của Độc Hoàng hậu là việc cấp bách nhất.

      Cung phu nhân lo lắng chẳng nghĩ được gì, “Chúng ta thăm dò thế nào, đâu thể hỏi trực tiếp?”

      Cung Khanh mỉm cười: “Đương nhiên thể. Mẫu thân nên nhờ mợ hỏi qua Triệu Quốc phu nhân.”

      Cung phu nhân vừa nghe liền tỉnh ngộ. chí lý, Triệu Quốc phu nhân nhất định biết tâm tư Hoàng hậu, Hàn thị là thông gia với Triệu quốc phu nhân nhờ bà ấy hỏi hộ là chính xác nhất.

      Vì vậy, Cung phu nhân nhanh chóng chuẩn bị phần hậu lễ, dẫn theo Cung Khanh đến An Quốc công phủ.

      Hàn thị gần đây tâm trạng rất tốt, rốt cục hôn của Hướng Uyển Ngọc chắc chắn, sính lễ của Định Viễn Hầu phủ đưa tới trong nay mai.

      Cung phu nhân e dè gì, thẳng vấn đề với chị đâu.

      Hàn thị cười : “Chuyện này có khó khăn gì, hôm nay ta và Triệu Quốc phu nhân là thông gia, hỏi câu chỉ là chuyện rất , Nhị muội tạm thời chờ trong phủ, ta lập tức hỏi thăm.”

      Cung phu nhân vạn phần cảm tạ, cùng Cung Khanh chờ tin tức của Hàn thị.

      Ngày sinh nhật Cung khanh, Hướng Uyển Ngọc cũng đến dự, vốn cho là Cung Khanh nhất định gả cho Thái tử, ngờ lại có chuyện sâu xa này, ta cũng thấy kỳ quái, vì vậy nghĩ tới khả năng khác. Tặng quà có lẽ phải ý của Mộ Thẩm Hoằng, mà là A Cửu mượn danh mang đến, mục đích là tạo hiểu lầm cho mọi người, khiến Cung Khanh lấy được chồng. Đối với người vốn hay ghen tỵ như A Cửu, rất có khả năng là trả thù Cung Khanh gặp Thẩm Túy Thạch hôm Thanh Minh.

      Nghĩ vậy, Hướng Uyển Ngọc đột nhiên nảy ra ý nghĩ hưng phấn thôi. Như vậy là cho Thẩm Túy Thạch và Cung Khanh cơ hội tuyệt hảo.

      Hàn thị đến Định Viễn Hầu phủ rồi về rất nhanh, sắc mặt được tươi tắn cho lắm.

      Cung phu nhân thấy thế liền thất thần, vội vàng tới hỏi: “Như thế nào?”

      Hàn thị nhìn Cung phu nhân chút, an ủi câu: “Nhị muội nghe xong đừng nóng vội.”

      Cung phu nhân càng nghe càng khẩn cấp, “Rốt cuộc là như thế nào?”

      “Đúng là Hoàng hậu muốn Khanh nhi gả cho Thái tử. Triệu Quốc phu nhân , A Cửu thích Khanh nhi, Hoàng hậu chiều Công chúa, muốn chị dâu em chồng thành thù, vì thế chưa bao giờ cân nhắc đến Khanh nhi.”

      Cung phu nhân vừa nghe liền như bị sét đánh. biết nên vui hay nên phát điên.

      Độc Hoàng hậu muốn để Cung Khanh tiến cung, đây vốn là tin tốt, nhưng quà sinh nhật của Mộ Thẩm Hoằng sớm truyền khắp kinh thành, Cung Khanh gả cho còn ai dám lấy?

      Hàn thị cũng ngờ chuyện thành thế này, trong lúc nhất thời cũng thở dài.

      Hướng Uyển Ngọc lại mừng thầm trong lòng. Rốt cục cũng có cơ hội trả thù A Cửu.

      Ra khỏi An Quốc công phủ, Cung phu nhân ngơ ngác buồn bã ỉu xìu, tựa như mất hồn. Ở kinh thành trung tâm chính trị quyền lực, phàm là viên quan cũng có giác ngộ chính trị cao, còn biết điều và biết giữ mình.

      Thái tử phi trong truyền thuyết, hỏi ai dám lấy? Dù chỉ là đồn đại có lửa làm sao có khói, thà rằng tin là nó đúng chứ thể cho rằng nó sai.

      Huống hồ tương lai Thái tử đăng cơ, vạn nhất tâm huyết trào dâng muốn cùng Cung tiểu thư nối lại tình xưa, đến lúc đó mọc cặp sừng đầu chỉ thành trò cười cho thiên hạ.

      Tóm lại, mọi người ôm ý nghĩ “thà tìm con dâu xấu, cũng lấy người phiền phức”, dù có là kinh thành đệ nhất mỹ nhân cũng xin từ chối, kẻ hèn này dám.

      Nghĩ đến kết cục đấy, Cung phu nhân chỉ muốn bạo phát hét to như sư tử hống, hận thể hét đến vượt qua các bức tường hoàng cung cho tên Thái tử kia bầm dập.

      Cung Khanh an ủi: “Mẫu thân đừng nóng vội, chỉ là lời đồn, thời gian tự động biến mất.”

      Cung phu nhân xoa eo : “Sao ta nóng vội cho được, Thái tử làm thế ai nấy đều hay, còn ai dám bàn chuyện hôn nhân với nhà ta.”

      Cung Khanh suy nghĩ chút, đột nhiên nở nụ cười rạng rỡ.”Mẫu thân, con có biện pháp này.”

      Cung phu nhân mở to mắt, “Biện pháp gì?”

      Cung Khanh lại cười : “Gậy ông đập lưng ông.”

      “Ý con là sao?”

      Cung Khanh nhanh chậm : “Gỡ chuông phải tìm người buộc chuông, Thái tử bày mưu, chỉ có thể để Hoàng thượng giải quyết, mới có thể bịt được miệng lưỡi thế gian. Trước tiên mẫu thân chọn người thích hợp, sau đó nhờ Thái Phi ra mặt, cầu Hoàng thượng ban hôn. Như vậy, vừa dẹp được lời đồn, cũng bị đối phương từ chối.”

      Cung phu nhân vừa nghe liền hoan hỉ ôm con hôn cái, “Đúng là con ta thông minh, là ý hay.”

      Mẹ đẻ Tuyên Văn Đế mất sớm, Hướng Thái phi là phi tần có địa vị cao nhất, Tuyên Văn Đế tương đối kính trọng bà cụ, chắc chắn nể mặt. Thánh thượng mở miệng vàng lời ngọc ban hôn, thứ nhất là lên lời đồn giữa Cung Khanh với Đông Cung Thái tử là giả, thứ hai là người được ban hôn cũng dám cự tuyệt, con có thể xuất giá long trọng, đúng là gạt được nỗi lo lớn.

      Cung Khanh lại : “Mẫu thân, chuyện này phải giữ bí mật, ngàn vạn lần thể lộ cho bất cứ ai, ngay cả cha con cũng phải dấu.” Tóm lại, quyết thể để lộ chút gì, tránh phát sinh rắc rối.

      Giải quyết được vấn đề này, Cung Khanh cũng buông được tảng đá lớn trong lòng. Hừ hừ, Thái tử điện hạ, đừng quên đầu ngài còn nhân vật to hơn, chờ lão nhân gia ông ta chỉ hôn, xem ngài có thái độ gì?

      Nghĩ vậy, Cung Khanh nhịn được thản nhiên cười tiếng, tâm tình rất sảng khoái.

      Cung phu nhân có diệu kế của nữ nhi, còn lo lắng.

      Vốn dĩ bà vội vã dự định đính hôn cho Cung Khanh là tránh năm sau tuyển vào Đông Cung, giờ Độc Hoàng hậu muốn, vậy càng hay.

      Bà nhất định cẩn thận chọn ra người, để nhờ với Hướng Thái phi, khiến hoàng thượng hạ chỉ. Nghĩ vậy, Cung phu nhân khỏi lòng đầy kiêu ngạo, con của ta đúng là thông minh hơn người. Dù A Cửu và Độc Hoàng hậu có chung ý nghĩ, vẫn còn hoàng đế bệ hạ thánh minh, đó mới là nhân vật to nhất, nhất ngôn cửu đỉnh, chí tôn vô thượng.

      Về nhà nhất định phải chọn lấy con rể vừa lòng. Vừa gia thế trong sạch, lại phải có học vấn, tướng mạo tuấn tú. Người như thế cũng dễ tìm. Cung phu nhân rỗi rãi liền ra khỏi phủ, điều tra như nhân viên tình báo.

      Lúc này, lời đồn về Cung Khanh và Thái tử gây xôn xao lắm rồi, các phu nhân khắp kinh thành hễ trà dư tửu hậu là về tình cảm mập mờ khó xác định của Thái tử và đệ nhất mỹ nhân kinh thành.

      Thẩm Túy Thạch nghe mà hụt hẫng, cam lòng, tiếc nuối, đủ loại cảm giác, trăm vị đắng cay.

      Hôm đó về phủ, quản gia đưa tới phong thư, là quản gia An Quốc công phủ đưa tới.

      An Quốc công phủ? Thẩm Túy Thạch có chút nghi hoặc, mở thư, thấy nét chữ con .

      “Buổi trưa ngày mai, dưới cây liễu cửa Tây An Quốc công phủ.”

      có tên người gửi, là ai hẹn gặp mặt?

      Thẩm Túy Thạch đột nhiên nhớ ra quan hệ giữa Cung Khanh và An Quốc công phủ, lòng thầm chấn động, có phải nàng hẹn , vì sợ bị người khác bắt gặp nên hẹn ở nhà ngoại?

      Nghĩ như thế, liền thấy hưng phấn.

      Ngày hôm sau, chưa đến trưa, chạy đến cửa Tây An Quốc công phủ. Đó là ngõ yên tĩnh, liễu rủ xanh rì. Sắc xanh non mướt mát như làn khói.

      “Thẩm đại nhân.”

      Thẩm Túy Thạch quay đầu lại, thấy đội mũ có rèm che, cùng hai thị nữ ra từ cửa Tây. Nhìn dáng người, rất giống Cung Khanh, tim đập loạn, cảm giác mừng rỡ thể khống chế.

      Hai người thị nữ chờ ở bậc thềm cửa Tây, kia mình đến, thi lễ trước mặt .

      “Thiếp thân là biểu tỷ của Cung Khanh, Hướng Uyển Ngọc.”

      phải Cung Khanh, Thẩm Túy Thạch có chút thất vọng, chắp tay hoàn lễ: “Hướng tiểu thư có gì căn dặn?”

      Hướng Uyển Ngọc cười cười: “Cung Khanh nhờ ta hẹn đại nhân đến đây, là có chuyện muốn cầu.”

      Nghe thấy tên Cung Khanh, Thẩm Túy Thạch vội : “Hướng tiểu thư mời .”

      “Tình cảnh giờ của Cung Khanh, chắc Thẩm đại nhân cũng biết ít nhiều. Cửu công chúa biết có ý gì, giữa bàn dân thiên hạ tặng Cung tiểu thư hai món quà, khiến ai nấy đều hiểu lầm. Ai nấy đều cho là Thái tử muốn cưới Cung tiểu thư làm Thái tử phi. Nhưng ra phải thế. Hoàng Hậu căn bản có ý đó.”

      Thẩm Túy Thạch nghe đến đó khỏi ngẩn ra. Lời của Hướng Uyển Ngọc khác hẳn lời đồn ngoài kia.

      “Cung Khanh muốn tiến cung, nhưng vì A Cửu tặng quà thay Thái tử, ai nấy đều hiểu lầm biểu muội và Thái tử có quan hệ mập mờ, đến lúc này chỉ sợ còn ai dám tính chuyện cưới xin.” đến đây, Hướng Uyển Ngọc buồn bã : “ cũng phải lại, biểu muội của ta chịu thiệt thòi đấy cũng là do Thẩm đại nhân.”

      Thẩm Túy Thạch nghe thế liền thấy cắn rứt lương tâm.

      “Thẩm đại nhân từng chịu ân huệ của biểu muội, hôm nay biểu muội vì Thẩm đại nhân mà rơi vào tình cảnh này, chẳng lẽ Thẩm đại nhân muốn làm gì cho biểu muội sao?”

      “Thẩm mỗ dù có phải lên núi đao xuống biển lửa cũng từ chối.”

      Hướng Uyển Ngọc cười phì: “ cần thế, chỉ cầu Thẩm đại nhân có thể lấy biểu muội của ta.”

      Thẩm Túy Thạch lại ngẩn ra, nhưng lòng lại thoáng tia mừng rỡ.

      “Nếu Cung tiểu thư đồng ý, Thẩm mỗ cầu còn được.”

      “Biểu muội của ta tất nhiên đồng ý, chỉ là biết Thẩm đại nhân có dám hay , Công chúa …” Hướng Uyển Ngọc nửa, thở dài sâu kín.

      Thẩm Túy Thạch đỏ mặt, thấp giọng : “Thẩm mỗ nhất định phụ bạc tiểu thư.”

      “Ta cũng an tâm, những lời này, biểu muội tiện , chỉ có thể nhờ ta chuyển lời. Thẩm đại nhân nếu có lòng, nên chọn ngày tốt, lập tức tới cửa cầu hôn, tốt nhất là lặng yên tiến hành, đừng để người ngoài hay biết. của ta là người câu nệ tiểu tiết, biểu muội càng tham hư vinh. Thẩm đại nhân cứ giản lược tất cả. Chờ ván đóng thuyền, A Cửu cũng thể làm gì Thẩm đại nhân.”

      “Đa tạ Hướng tiểu thư chỉ điểm, Thẩm mỗ lập tức chuẩn bị.” Thẩm Túy Thạch mừng rỡ thôi, nỗi u oán mấy ngày qua tan thành mây khói, chỉ cảm thấy gió xuân ấm áp, người như muốn bay lên mây.

      Hướng Uyển Ngọc mỉm cười vừa lòng, xoay người hồi phủ.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Cung Khanh: tiểu tử, đừng vội đắc ý, ta để cha ngươi tới xử lý ngươi

      Thái tử: hắc hắc, ta sợ

      Cung Khanh: dù sao ta gả cho ngươi

      Thái tử: nàng cũng ăn thua, ta đưa quà hối lộ cho Khăn Ướt rồi.

      Cung Khanh: đưa quà hối lộ ai làm được, ta cũng đưa.

      Thái tử: nàng có nhiều tiền bằng ta ?

      Cung Khanh:…

      Thái tử: vậy mới , đây là ưu thế của cao soái phú (nôm na là đẹp trai nhiều tiền, con nhà gia thế).

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com


      Chương 33 – Tâm tư


      Cung Cẩm Lan vừa nghe Thẩm Túy Thạch tới cửa bái phỏng, lòng liền co rút.

      Thời gian qua ông ấy vào triều tận lực giữ khoảng cách với Thẩm Túy Thạch, tuyệt đối tiếp xúc riêng. Nhưng nếu người đến cũng thể tránh gặp, đây là Phò mã gia tương lai, đắc tội nổi.

      Ông ấy vội vàng đón Thẩm Túy Thạch vào sảnh chính, sai người hầu dâng trà.

      Thẩm Túy Thạch vì có Hướng Uyển Ngọc khích lệ, cho là cầu hôn nhất định mã đáo thành công, vì thế câu nệ ngượng ngùng như lần trước, trịnh trọng cúi đầu hành lễ với Cung Cẩm Lan, thẳng mục đích.

      văn chương lai láng, lời cầu hôn cũng rất cảm động lòng người, khẩn thiết chân thành, là khó mà vô cảm. Nhưng Cung đại nhân nghe mà giật mí mắt.

      Thẩm đại nhân cậu là mới ra đời hiểu quan trường hiểm ác, lại càng biết đạo lí đối nhân xử thế, cậu làm như vậy, chỉ rước cừu hận vào thân còn liên lụy cả lão phu. Cho ta ăn mười gan hùm mật gấu ta cũng dám nhận cậu làm con rể.

      Chờ Thẩm Túy Thạch xong, Cung Cẩm Lan vã mồ hôi đầy trán.

      “Thẩm đại nhân, việc này… việc này… ” Cung Thượng thư vốn ăn lưu loát giờ cũng phải lúng túng.

      Thẩm Túy Thạch thành khẩn : “Cung tiểu thư có ân cứu mạng với vãn bối, vãn bối nhất định dốc hết sức lực chăm sóc nàng, cho nàng đời lo buồn.”

      , lão phu phải ý đấy, Thẩm đại nhân cậu… cậu chẳng lẽ biết Công chúa …” Cung Cẩm Lan quả thực biết sao mới phải, Công chúa có ý với Thẩm đại nhân, mặc dù phải bí mật, nhưng Tuyên Văn Đế lão nhân gia chưa tuyên bố chính thức, ai dám hươu vượn, tổn hại thanh danh Công chúa.

      Thẩm Túy Thạch đương nhiên ràng ý tứ này, liền ngay: “Vãn bối tuyệt có ý bám rồng dựa phượng. Thứ mọi người hâm mộ, trong mắt Thẩm mỗ đáng xu.”

      Cung Cẩm Lan thầm thở dài, quả là cứng cỏi kiêu hãnh, quả nhiên là nam nhi có chí khí, chỉ tiếc A Cửu ra tay, ai dám tranh giành.

      “Thẩm đại nhân, chuyện này lão phu thể đồng ý.”

      Thẩm Túy Thạch ngẩn ra, cõi lòng hoan hỉ hóa đá nặng nề.

      phải lão phu coi trọng Thẩm đại nhân, có điều… nếu lão phu nhận lời, chính là phá hoại tiền đồ của Thẩm đại nhân, Thẩm đại nhân nghĩ lại .

      Thẩm Túy Thạch trầm giọng : “Tiền đồ của vãn bối đúng là dễ dàng gì, nhưng tiền đồ phải thứ quan trọng nhất, vì Cung tiểu thư, vãn bối cam tâm tình nguyện buông tay với tiền đồ, ngại từ quan.”

      Cung Cẩm Lan nhìn , lòng trăm vị lẫn lộn. Con người trẻ tuổi ơi, cậu vẫn chưa biết cái gì gọi là nhân tâm hiểm ác, thế đạo nóng lạnh đâu. Nếu ta nhận lời, chỉ hủy diệt tiền đồ của cậu, còn hủy diệt cả tiền đồ của ta, thậm chí An Quốc công phủ cũng bị liên lụy.

      Nhớ đến biểu tạ lời lẽ văn hoa hôm Quỳnh lâm yến của , nhớ đến vẻ tuấn tú tư trong bộ hồng bào, Cung Cẩm Lan thầm tiếc nuối, khuyên nhủ: “Thẩm đại nhân nghĩ lại , mười năm đèn sách mới có công danh hôm nay, buông tay như thế chẳng tiếc lắm sao?”

      “Vinh hoa phú quý vốn phải thứ quan trọng nhất trong lòng Thẩm mỗ.”

      Cung Cẩm Lan thở dài : “Thẩm đại nhân thanh cao, ngạo khí đáng khen. Đa tạ Thẩm đại nhân ưu ái, đáng tiếc tiểu nữ phúc mỏng, có duyên với Thẩm đại nhân. Thẩm đại nhân tất có nhân duyên tốt chờ, chúc Thẩm đại nhân tiền đồ rộng mở.” ra ông ấy muốn , Cửu Công chúa để ý, sao có thể buông tha dễ dàng. Thẩm đại nhân, cậu trốn thoát đâu.

      Thẩm Túy Thạch hoàn toàn ngoài dự đoán, hôm nay đến cầu hôn lại là kết quả này.

      Ra khỏi Cung phủ, hồi lâu sau vẫn chưa phản ứng lại được. ràng Hướng Uyển Ngọc , Cung Khanh đồng ý gả cho , bảo nhanh đến cầu hôn, giản lược tất cả, tại sao Cung Cẩm Lan lại có thái độ đấy?

      Cung phu nhân mực nấp ở phòng bên nghe lén, thấy Thẩm Túy Thạch cáo từ rời , mới bước vào, vạn phần tiếc nuối thở dài : “Haizzz, cuộc nhân duyên tốt thế, giờ chỉ có thể trơ mắt bỏ qua. Nhân sinh đúng là tiếc nuối.”

      Cung Cẩm Lan kỳ quái trong lòng, phu nhân nhà mình mấy hôm trước còn trở mình như rang lạc giường, sao hôm nay tinh thần sảng khoái, chút lo âu thế này? Lại còn có tâm tình phát biểu cảm tưởng về nhân sinh.

      “Khanh nhi thế nào rồi?”

      “Rất tốt. Đúng rồi, phu quân, ngài thấy Nhạc Lỗi thế nào?”

      “Ý nàng là phương diện nào?”

      “Đương nhiên là để làm con rể chúng ta.”

      Cung Cẩm Lan sợ run phen, “ phải Thái tử sao?”

      Cung phu nhân trừng mắt, sau đó kể lại lượt từ chuyện Tiết Giai tới chơi, sau đó lại nhờ Hàn thị thăm dò.

      Cung Cẩm Lan nghe thế mới biết, hóa ra có uẩn khúc này, tâm tư chuẩn bị làm Quốc trượng vỡ tan.

      “Thời gian qua, thiếp mực chọn người thích hợp. Chọn tới chọn lui, thiếp thấy Nhạc Lỗi là tốt nhất. Thứ nhất có võ công cao cường, có khả năng bảo vệ Khanh nhi, thứ hai từng cứu Khanh nhi, Khanh nhi gả cho coi như là báo ân, thứ ba là phụ mẫu đều quy tiên, Khanh nhi gả cho là đương gia chủ mẫu, tự do tự tại, người quản thúc. Thứ tư, là võ tướng, lòng dạ tương đối rộng lượng, hẳn để ý lời đồn giữa Thái tử và Khanh nhi.”

      Cung phu nhân liệt kê ràng các lợi ích lần, nghe xong điều cuối cùng, thân là quan văn, lòng Cung Thượng thư thoáng bóng ma.

      Cung phu nhân vui rạo rực : “Trước kia thiếp cũng rất thích , nhưng lúc đấy nghĩ là quan võ, sợ tương lai có chiến điều động đến , nhưng hôm nay chúng ta thể kén chọn như thế nữa, phu quân đúng ?”

      Cung Cẩm Lan sờ sờ bộ râu đẹp, ừ tiếng, : “Phu nhân vất vả rồi, phu nhân cảm thấy vi phu lòng dạ hẹp hòi sao?”

      “Đương nhiên phải, phu quân rộng lượng như biển cả bao la.”

      Cung Cẩm Lan ấp úng hỏi: “Phu nhân từng ra biển sao?”

      Cung phu nhân sẵng giọng: “Phu quân nghi ngờ sức tưởng tượng của thiếp sao? Chưa từng ăn thịt heo cũng thấy heo chạy, hồ Thái Dịch thiếp thường xuyên tới?”

      Cung đại nhân thầm quyết định, nếu có dịp, có lẽ nên đưa phu nhân ra biển lần.

      Cung phu nhân xoay người tìm con .

      Cung Khanh vừa nghe đến tên Nhạc Lỗi liền đỏ mặt.

      Cung phu nhân cười hì hì hỏi: “Con có thích ?”

      đợi Cung Khanh trả lời, bà : “Dù sao ta cũng thích. Con chưa được thấy, tư thế phi thân của rất oai vệ đẹp mắt, như múa như bay. ngờ khinh công trong truyền thuyết là có , đúng là đẹp đến ngây người, mê chết người .”

      Cung Khanh: “…” Mẫu thân ngài có thể háo sắc hơn ?

      “Tương lai, con có thể để ôm con phi thân lên nóc nhà ngắm trăng ngắm sao.”

      “Còn có để ôm con đạp nước phi thân.”

      “Còn có thể… “

      Cung Khanh cười cắt lời: “Mẫu thân, sức tưởng tượng của ngài quá phong phú .”

      “Đương nhiên.” Cung phu nhân lại hỏi: “ , có thích .”

      Cung khanh e thẹn, cúi đầu . Đối với Nhạc Lỗi, nàng rất có thiện cảm, tết Nguyên Tiêu, dẫn người đến giải cứu nàng, hình ảnh đấy vẫn khắc sâu trong trí óc. Nghĩ đến đêm hôm đấy, nàng đột nhiên nhớ ra mặt nạ trừ tà kia. Giờ ở đâu? Vì sao mãi tìm đến, ràng muốn giai thoại phong lưu, lẽ chỉ là trêu chọc nàng? Lòng nàng vẫn nhớ đến người kia, nhưng lâu thế vẫn thấy cầm viên trân châu đến để nàng tạ ơn, có lẽ quên nàng từ lâu. Ngoài buồn bã, ngoài mình hoài niệm, nàng còn có thể làm gì?

      Nàng bất tri bất giác thở dài, đó là lần đầu tiên rung động trong đời, đáng tiếc lại mờ ảo vô tung.

      Cung phu nhân thấy nữ nhi xấu hổ cúi đầu, biết là nàng ngầm đồng ý, liền kích động tiến cung thăm Hướng Thái Phi.

      Hướng Thái phi thấy Cung phu nhân liền kinh hãi: “Thanh Thư, sao cháu lại gầy thế?”

      Cung phu nhân vừa nghe liền thở dài thườn thượt, lộ vẻ tủi thân ấm ức. Hướng Thái phi thấy thế, vội vàng cho cung nữ lui.

      Cung phu nhân liền kể hết chuyện phát sinh tỉ mỉ, sống từng đấy năm đúng là chưa bao giờ phải lo âu thế. Vốn nghĩ sinh được con xinh đẹp như tiên, nhất định phải chọn tài tuấn bậc nhất thiên hạ mới bằng lòng gả , vì thế bao người cầu hôn bà vẫn chưa nhận lời, khó khăn lắm mới thấy người vừa ý, ai ngờ con lại đến nông nỗi lấy được chồng. Nhưng đầu sỏ lại là Đông Cung Thái tử, có ấm ức đến đâu cũng chỉ có thể cố chịu đựng mà nuốt ngược vào trong.

      Hướng Thái phi nhìn quen sóng gió hậu cung, chỉ cười như mây gió thoáng qua: “Ta cứ tưởng chuyện to tát thế nào khiến cháu lo âu đến thế?”

      Cung phu nhân trả lời: “Thấy Khanh nhi có khả năng lấy được chồng cháu sao có thể nóng ruột? Vì thế mới tiến cung cầu xin . Lúc này chỉ còn cách, là nhờ Hoàng thượng ban hôn, cháu thấy Tả Vệ Tướng quân Nhạc Lỗi tệ, xin nhờ Thái phi làm chủ cho Khanh nhi.”

      Hướng Thái phi vừa nghe mấy chữ “Tả Vệ Tướng quân”, liền thầm mắng cháu nhà mình có tiền đồ. Tả Vệ Tướng quân sao có thể so sánh với Thái tử? Mộ Thẩm Hoằng ràng là có ý với Cung Khanh, nếu cầu hoàng đế ban hôn, dứt khoát thẳng xin ban hôn Cung Khanh với Thái tử, vậy chẳng phải là càng thêm viên mãn.

      Hướng Thái phi biết cháu mình có chí tiến thủ, ra nhất định đồng ý, liền giữ lại ý nghĩ đấy trong lòng, an ủi: “Nửa tháng nữa là tiết Đoan Ngọ, đến lúc đấy trong cung làm gia yến, ta với Hoàng thượng, cháu yên tâm.”

      Tuyên Văn Đế có hậu cung, đế hậu thêm Thái tử Công Chúa cũng chỉ có bốn người ít ỏi, thế nên tết Nguyên Đán, tiết Trung thu, Đoan Ngọ hàng năm, ông ấy đều mời nhóm Thái Phi cùng dự, còn mời cả nhà Duệ Vương.

      Cung phu nhân nghe thế mới cười: “Đa tạ .”

      “Cám ơn gì chứ, đều là người trong nhà, Khanh nhi gả được cho người tốt ta cũng vui mừng.” Hướng Thái phi cười lại : “ lâu gặp Khanh nhi, ta thấy rất nhớ, ngày mai ta muốn đón con bé tiến cung ở với ta mấy ngày.”

      Cung phu nhân có nhờ vả, tất nhiên đồng ý.

      Hướng Thái phi nheo mắt, cười ha hả: “Cháu cứ chờ tin vui .”

      Cung phu nhân vui rạo rực cáo từ, hôm sau Thái phi sai người đón Cung Khanh vào cung.

      Cung Khanh lần này tiến cung tâm tình khác xa lần trước, nhìn tường đỏ ngói xanh, chỉ cảm thấy chói mắt. Lại vừa nghĩ tới chủ nhân Đông Cung, lại kiềm chế được cắn môi. Chỉ tại .

      Nhìn thấy Cung Khanh, Hướng Thái phi càng thêm kiên định với quyết định của bản thân. Nha đầu kia quả là ngày càng xinh đẹp, ngày càng nõn nà, như đóa hoa hàm tiếu, tươi đẹp rực rỡ.

      “Chiếc nhẫn Thái tử tặng con, đưa ta xem chút.” Hướng Thái phi thẳng vào vấn đề.

      Cung Khanh đỏ mặt, thể làm gì khác hơn là mang chiếc nhẫn ngọc gây họa kia ra. Hướng Thái phi giơ ra trước ánh mặt trời ngắm nghía cẩn thận, cười híp mắt : “Là ngọc tốt.”

      Cung Khanh thấy chiếc nhẫn tốt chỗ nào, lòng chỉ muốn đập nát cho khuất mắt.

      Hướng Thái phi đặt chiếc nhẫn lại vào lòng bàn tay Cung Khanh, cười híp mắt : “Nhất định là Thái tử có ý với con, vì thế mới tặng thứ này để thể tâm ý. Mẹ con cũng quá đáng, kén rể khắp nơi như thế, thử hỏi Thái tử để mặt mũi đâu? làm thế hiển nhiên là muốn nhắn con đừng đính hôn, chờ sang năm đại tuyển.”

      Cung Khanh đỏ mặt, “Cháu cảm thấy lòng mà như là vui đùa. Khanh nhi tâm ý, bà ngoại nhất định tác thành, đúng ạ?”

      Hướng Thái Phi gật đầu, dịu dàng : “Nhạc Lỗi ta gặp qua, đúng là tệ. Gia yến tiết Đoan Ngọ, ta nhờ Hoàng thượng ban hôn, Hoàng thượng kim khẩu ngọc ngôn, xem có ai dám bàn tán lung tung.”

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Nếu như Thẩm đại nhân hiểu tâm lý phụ nữ, khi đứng trước mặt A Cửu phải biểu rất chán ghét Cung Khanh, A Cửu có vẻ hận Cung Khanh như thế. là đảng chân chất.

      Nhạc Lỗi rất có thiện cảm với nữ chính, nhưng trực giác mách bảo có khả năng, vì thế bảo trì cự ly, đây là đảng bảo thủ.

      Tiết Nhị cái gì cũng cần biết, muốn là làm. Đây là đảng kích động.

      Khi mẹ chồng thích con dâu, nếu con trai càng che chở, quan hệ mẹ chồng nàng dâu càng căng thẳng. Vì thế, Thái tử mới ngoài mặt hờ hững với Cung Khanh, nhưng bí mật. . . là đảng bí mật.

      Keng keng keng, đến giờ đưa quà.

      Trạng nguyên: còn cần đưa quà sao?

      Nhạc Lỗi: đương nhiên.

      Tiết Nhị: ta đưa bạc trắng.

      Duệ Vương: ta đưa séc, Khăn Ướt Đại Ngân thích điền bao nhiêu cũng được.

      Thái tử: Lý Vạn Phúc, tặng cho Khăn Ướt Đại Ngân căn biệt thự.

      Căn cứ vào quà (hối lộ) của các thanh niên, Khăn Ướt nên gả nữ chính cho ai đây. . . .

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com


      Chương 34 – Cung yến


      Cung Khanh ở trong cung Trùng Dương cùng Hướng Thái phi đóng cửa ra. Hướng Thái phi bảo nàng dạo ngự hoa viên, Cung Khanh liền kiếm cớ . Nàng muốn gặp mặt A Cửu hoặc Mộ Thẩm Hoằng để rước lấy phiền.

      Hướng Thái phi cũng nhìn ra tâm tư của nàng, bảo nàng ra ngoài nữa. Nhưng lòng vẫn cho rằng, Cung Khanh gả cho ai cũng bằng gả vào Đông Cung, vừa dẹp được lời đồn, lại kéo dài vinh hoa phú quý cho An Quốc công phủ thêm mười năm. Bà cụ ở trong cung cũng được những tháng ngày cuối đời tôn vinh tiêu dao, mũi tên trúng ba con chim.

      Còn tình cảm lòng, thân ở hậu cung, Hướng Thái phi thấu hiểu điều: đàn ông nào cũng như nhau, thứ có được mới là thứ tốt nhất, đến khi có được rồi, có lẽ thời gian thương, nhưng sao địch nổi những mỹ nhân tuổi xuân mơn mởn, từng đợt mỹ nhân đến rồi như nước vong tình, dần dần bào mòn chút tình cảm chân hiếm hoi. Gả vào hoàng thất đừng mong “ đời kiếp chỉ đôi ta”, gả cho Vương gia thiếu gia cũng khó lòng khẳng định, khi mới mẻ qua , tiểu thiếp vào cửa, bạn có thể làm gì? Vì thế cầu tình cảm chân bằng cầu quyền lợi. Tình cảm chân có thể phai mờ, quyền lợi thực tế hơn bất cứ thứ gì, hữu dụng hơn bất cứ thứ gì.

      Hướng Thái phi phải Thái hậu, tất nhiên có chế độ đế hậu phải thần hôn định tỉnh (thỉnh an sáng tối), trong cung Trùng Dương vô cùng yên tĩnh.

      Cung Khanh có việc gì liền cùng bà cụ đánh cờ tán gẫu, gần tiết Đoan Ngọ, khí trời càng ngày càng nóng, khác hẳn với năm trước, Cung Khanh ngờ trời nóng thế này, mang theo xiêm y mỏng, đầu giờ chiều nắng chói trang, dù là ngọc cốt băng cơ cũng bắt đầu thấy mồ hôi.

      Hướng Thái phi nhìn nàng tấm tắc khen: “Đúng là trẻ tuổi tốt, dù ra mồ hôi cũng như phù dung đọng sương.”

      Ninh Tâm cười : “ nương xinh đẹp tuyệt trần, lại là bảo bối của Thái phi, tất nhiên Thái phi nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt.”

      Hướng Thái phi : “Khanh nhi tắm , hôm nay nóng quá.”

      Ninh Tâm dọn bàn cờ, sai cung nữ chuẩn bị nước.

      Cung Khanh tắm xong, Ninh Tâm mang bộ quần áo vào.

      “Đây là Thái phi cố ý chuẩn bị cho nương. Thỉnh nương mặc xem có vừa .”

      Cung Khanh vừa nhìn liền thích. Bộ xiêm y mùa hè này may bằng thứ vải rất mỏng , nền trắng, dùng tơ vàng thêu hoa đào, đá thạch hồng làm nhụy, vừa thanh lịch lại đẹp, mặc lên người lấp lánh long lanh, càng tôn lên nước da trắng nõn, dung mạo xinh đẹp của nàng.

      Ninh Tâm khen: “ nương đúng là xinh đẹp như tiên. Nô tỳ là nữ nhìn cũng phải ngây dại.”

      Cung Khanh cười ngượng ngùng, ra khỏi phòng.

      Ra đến tẩm cung Thái phi, liền nghe thấy giọng quen thuộc bên ngoài.

      Sao lại đến.

      Trong nhất thời nàng tiến thoái lưỡng nan, do dự chốc lát, cuối cùng cắn răng ra ngoài bái kiến.

      Hẳn là Thái phi mời tới rồi, có lẽ nào mời mà đến? Tóm lại, dù thế nào, đúng lúc nàng mặc bộ xiêm y mới là đẹp, liền trùng hợp tìm đến…

      Bộ xiêm y này đẹp đẹp, nhưng hơi chật, lúc khom lưng bái kiến thấy ngực như muốn bật cả khuy.

      Tất nhiên, tim người nào đấy cũng suýt bật ra ngoài. Hơn nữa còn dùng ánh mắt che dấu hiển thị mấy chữ: tuyệt vời!

      “Cung tiểu thư đến đây lúc nào?”

      Hướng Thái phi cười: “Con bé đến mấy ngày trước.”

      “Tại sao Thái phi với cháu.” Giọng điệu của người nào đó ràng là vừa tiếc nuối vừa oán giận.

      Cung Khanh: “…” Hai người thôi diễn kịch .

      “Hai đứa trò chuyện , ta ngủ lát, ai nha, mắt díp lại rồi.” Thái phi lập tức che mồm ngáp.

      Thái phi có mặt càng tốt.

      Cung Khanh lấy từ trong ống tay áo chiếc nhẫn ngọc, đặt lên bàn trước mặt Mộ Thẩm Hoằng, nghiêm mặt : “Món lễ vật này quá giá trị, thần nữ dám nhận.”

      Haizzz, đúng là giận rồi, nhưng đanh mặt vẫn rất đáng . cười nhìn nàng: “ ra, trong lòng ta bồn mẫu đơn ‘sát cánh bên nhau’ kia càng giá trị hơn.”

      Cung Khanh xấu hổ, đôi mắt trong như hồ thu muốn nổi bão, nhưng rốt cuộc vẫn dám, đôi mắt e lệ nhẫn như cái móc móc thẳng đến đáy lòng .

      kề chiếc nhẫn ngọc lên mũi, thấp giọng : “Nàng vẫn luôn mang trong người sao? Thơm quá.”

      Cung Khanh đỏ mặt, lòng thầm hộc máu. Lại bắt đầu cợt nhả trần trụi sao.

      “Ý tốt của Thái tử điện hạ, thần nữ dám lĩnh, miệng lưỡi thiên hạ đáng sợ, thỉnh điện hạ tha thứ.”

      nghiêm mặt : “Thanh giả tự thanh. Chỉ là món quà, có người suy diễn đến thế sao?”

      Ngươi còn dám ? Tỷ tỷ sắp lấy được chồng rồi. Cung Khanh bị chọc tức muốn điên, nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra cung kính, đè nén khổ sở.

      thở dài, cất chiếc nhẫn vào trong ngực, còn dùng tay che lên như muốn dán chiếc nhẫn vào lồng ngực.

      Cung Khanh: “…”

      “Cung tiểu thư hình như hoan nghênh ta, lần nào cũng có vẻ tiễn khách.”

      Cung Khanh vội : “ dám.” Lòng lại thầm nhủ, thế ngươi còn muốn thế nào?

      “Vậy… ta cáo từ .” tới cửa, ngoái đầu nhìn lại cười tiếng, “Cung tiểu thư đến… là xin Thái phi việc đúng .”

      Cung Khanh nín thở. Chờ nốt.

      cười híp mắt nhìn nàng, “Để ta đoán xem nào.”

      Cung Khanh căng thẳng, đoán được chứ.

      “Có phải là… muốn xin Thái phi làm mai cho Cung tiểu thư?”

      Ngay lập tức, cao hứng nhìn mặt mỹ nhân biến sắc, haizzz, đúng là vẻ mặt nào cũng rất đẹp.

      ra… phụ hoàng cũng rất thích hoàn thành tâm nguyện cho người khác, chỉ cần Thái phi lên tiếng.” Vừa , cười như có như , tay che ngực, xoay người rời .

      Cung Khanh như muốn phát điên, con người này đáng ghét, lại bị đoán trúng.

      Mộ Thẩm Hoằng vừa , Thái phi liền xuất ngay lập tức, tinh thần tươi tỉnh.

      nhanh như vậy sao? Ta còn chưa ngủ tròn giấc.”

      Ngài ngủ được mới là lạ đấy.

      Cung Khanh cảm giác sâu sắc rằng Thái phi vẫn chưa thôi hy vọng như trước, hơn nữa vừa rồi Mộ Thẩm Hoằng đột nhiên tới chơi, còn mấy câu, khiến lòng nàng khỏi lo lắng.

      Suy nghĩ chút, nàng thẳng với Thái phi: “Bà ngoại , Hoàng hậu và A Cửu chịu để cháu gả cho Thái tử.”

      “Làm sao cháu biết?”

      “Là chính miệng Tiết Giai và Triệu Quốc phu nhân .”

      Hướng Thái phi sợ run phen, vẻ hân hoan bớt ít.

      “Có những thứ thể cưỡng cầu, trèo cao chỉ sợ ngã đau.” Cung Khanh thấy Hướng Thái phi im lặng , liền tiếp: “Nhạc Lỗi rất tốt, mẫu thân của cháu cũng rất thích, xin bà ngoại tác thành.”

      Hướng Thái phi gật đầu: “Ta biết, cháu chờ tin tốt , đứa này ta gặp, đúng là tệ. Dù ta lớn tuổi, nhưng đến nỗi cái tên cũng nhớ được, cháu yên tâm .”

      Cung Khanh nghe thế mới thở phào nhõm, thản nhiên cười tiếng: “Đa tạ bà ngoại .”

      Sáng hôm sau, Cung Khanh liền thu dọn hành lý xuất cung. Khi ra đến Huyền Vũ Môn đúng lúc gặp nhà Duệ Vương tiến cung dự tiệc. Cung Khanh bước tới bái kiến.

      Giang thị cười hì hì đỡ nàng dậy, “Đứa bé ngoan, con tiến cung thăm Thái phi sao?”

      Cung Khanh nhu mì đáp vâng, dù chưa ngẩng đầu cảm nhận thấy ánh mắt nóng bỏng nhìn mình.

      Nàng làm bộ như biết, chỉ nhìn Giang thị và Mộ Linh Trang.

      Giang thị cầm tay nàng mấy câu rồi mới buông tay.

      Cung Khanh ngồi vào kiệu, khoảnh khắc Vân Diệp thả rèm kiệu, ánh mắt kia nhìn vào trong kiệu, đối diện ánh mắt nàng. May là kịp thời thả rèm kiệu, chặn lại ánh mắt nóng bỏng sắc bén kia.

      Mộ Linh Trang huơ huơ tay trước mặt Duệ Vương , “Đại ca cần chớp mắt sao.”

      Mộ Chiêu Luật đẩy tay em: “Tiểu nha đầu càng ngày càng có quy củ.”

      Cung yến tiết Đoan Ngọ, xem như gia yến của Tuyên Văn Đế, có ai khác ngoài mấy Thái phi, thêm nhà Duệ Vương.

      Mộ Linh Trang ngờ lại gặp cả Thẩm Túy Thạch.

      Ngay cả Thẩm Túy Thạch cũng thấy bất ngờ.

      Khi được truyền vào cung dự tiệc, vẫn cho là như các bữa tiệc trước kia, quần thần đồng yến. Đến nơi mới phát chỉ có là ngoại thần duy nhất.

      Lòng chùng xuống, cái gì phải tới tới.

      Chính xác, tối nay Thẩm Túy Thạch tham dự là do A Cửu can thiệp. ta thể chờ được nữa muốn chiêu cáo thế nhân thân phận Phò mã của Thẩm Túy Thạch. Tuyên Văn Đế sau thời gian khảo sát, kết luận nhân phẩm Thẩm Túy Thạch có vấn đề, vì vậy cũng dự định nhân dịp gia yến thông báo với Thẩm Túy Thạch.

      Thẩm Túy Thạch thông minh hơn người, tất nhiên biết cung yến này có mục đích gì. Đáng tiếc, viễn cảnh bao người mơ ước chẳng rung động mảy may. A Cửu dù xinh đẹp nhưng lòng dạ quỷ quyệt tàn nhẫn khiến chẳng cảm được chút xinh đẹp nào.

      như có điều suy nghĩ mực lạnh lùng, A Cửu chỉ cảm thấy tuấn tú cực kỳ, nhìn mãi chán. Chỉ hận Công chúa phủ xây quá chậm, bằng vừa qua sinh nhật mười bảy tuổi liền có thể cùng sớm chiều tương đối, cử án tề mi.

      Mộ Linh Trang thờ ơ đứng nhìn, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, ràng.

      Tuyên Văn Đế cố ý gọi Mộ Linh Trang đến ngồi cạnh, hỏi về phong cảnh Giang Nam.

      Mộ Linh Trang cười khanh khách, kể chuyện rất có duyên, giọng dịu dàng, dáng vẻ nhu thuận dễ thương, càng làm nổi bật vẻ cao ngạo vênh váo của A Cửu.

      ta nhìn với vẻ ái mộ, cũng khiến Thẩm Túy Thạch thấy buồn phiền khó chịu.

      Hướng Thái phi đến có mục đích, thấy rượu quá ba tuần, Tuyên Văn Đế bắt đầu cao hứng, liền cười : “Hoàng thượng còn nhớ con của cháu ta ? Chính là con của Cung Cẩm Lan.”

      Tuyên Văn Đế gật đầu cười cười: “Trẫm vẫn nhớ, tên Cung Khanh đúng .”

      Thẩm Túy Thạch và Duệ Vương đồng loạt ngẩng đầu nhìn Hướng Thái phi, mỗi người vẻ mặt.

      Mộ Thẩm Hoằng ngẩng đầu nhìn Hướng Thái phi, ánh mắt thấu hiểu chờ mong.

      Ngài tiếp , Thái phi, việc này trông cậy hết vào lão nhân gia ngài.

      Hướng Thái phi cười híp mắt : “Mấy ngày trước con bé tiến cung thăm ta, ta thấy nó có đeo chiếc nhẫn ngọc, hỏi ra là của Thái tử đưa.” Hướng Thái phi đến đây mím môi cười, nhìn Tuyên Văn Đế muốn lại thôi.

      Quả nhiên, Tuyên Văn Đế nhìn về phía con trai mình, ánh mắt rất đỗi ngạc nhiên và chất vấn.

      Mộ Thẩm Hoằng gật đầu: “A Cửu tặng.”

      Hướng Thái phi lại bồi thêm: “Ta còn nghe Thái tử còn tặng bồn mẫu đơn ‘sát cánh bên nhau’, là Dưỡng Hinh Uyển chăm sóc mới ra hoa.”

      Tuyên Văn Đế càng thêm kinh ngạc, sắc mặt Độc Hoàng hậu bắt đầu khó coi.

      Mộ Thẩm Hoằng ra vẻ biết ánh mắt Độc Hoàng hậu, nghiêm trang hỏi Hướng Thái phi: “ biết Cung tiểu thư có thích ?”

      Hướng Thái phi cười ha hả : “Tất nhiên là thích. Con bé vẫn luôn mang chiếc nhẫn ngọc theo người.”

      Tuyên Văn Đế nhủ thầm, Thái tử xưa nay hành ổn thỏa, sao đột nhiên lại rêu rao thế? Chẳng lẽ khó lòng kiềm chế trước dung nhan của Cung Khanh, ông ấy rất lý giải với hành vi khống chế đấy của con trai.

      Người phong lưu uổng thiếu niên, ai chẳng có thời tuổi trẻ.

      Khi ông ấy còn trẻ, cũng … . Tuyên Văn Đế khẽ nheo mắt, năm đấy … hình như nàng mới mười bốn.

      Hướng Thái phi vòng vo đủ, lúc này mới cười : “Hoàng thượng, ngài xem đôi trẻ là thích hợp.”

      Tuyên Văn Đế tất nhiên ràng ý tứ của Hướng Thái phi, cười ha hả quay đầu nhìn Hoàng hậu, “Tử Đồng, nàng thấy con nhà họ Cung thế nào?”

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Thái tử: Khăn Ướt Đại Ngân ngươi phải chương này là gả Khanh muội muội cho ta sao?

      Khăn Ướt: Gió lớn quá, ngươi cái gì?

      Thái tử: Tờ séc Duệ Vương đưa cho ngươi, ta niêm phong ngân hàng phát hành nó.

      Khăn Ướt: Đừng mà oa oa. . . . . Điện hạ, làm người phải hiền hậu chút

      Thái tử: ngươi xem rồi xử lý .

      Khăn Ướt: Đại Ngân ta là thỏi bạc có tiết tháo.

      Thái tử: tiết tháo có ăn được , bánh cắt còn ăn được đấy, Đại Ngân! (bánh cắt là thiết cao, đọc gần giống)
      Nhược Vân thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :