1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mỹ Nhân Kiều - Tiếu Giai Nhân(C17/??)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 4



      Tạ Lan bước nhanh tới thính đường, vừa tới cửa ngó vào chỉ thấy Tam biểu ca ngồi bên trong. Tam biểu ca Tương Hoài Chu cùng tỷ tỷ Tạ Lan Kiều ngồi bên phải mẫu thân, nhị biểu ca Tưởng Hành Chu cùng nam tử râu cá trê ngồi phía bên trái, lúc này nhìn về phía nàng.

      Sau khi quan sát lúc Tạ Lan rốt cục xác định, nam tử râu cá trê kia quả là đại biểu ca Tưởng Tế Chu.

      "Vì sao Đại biểu ca lại để râu như vậy?"

      Tạ Lan vừa kinh ngạc vừa buồn cười, đến bên cạnh mẫu thân, dùng ánh mắt tiếc hận nhìn về phía đại biểu ca, "Cha ta còn chưa để râu, Đại biểu ca để râu làm gì, đẹp bằng trước kia, nếu ta là đại biểu tẩu, trước khi vào cửa mà thấy bộ râu này của huynh tuyệt đối chạy xa!"

      có râu nhìn còn có chút nhanh nhẹn, hoạt bát, để râu rồi nhìn thế nào cũng già thêm mấy tuổi.

      Chú rể Tưởng Tế Chu năm nay vừa tròn hai mươi ba, dung mạo tuấn lãng, mặt mày có vài phần tương tự với hai huynh đệ, nhân chung nuôi hai hàng râu vểnh ra, nhìn có vẻ càng thêm ổn trọng. Nhưng nghe tiểu biểu muội trêu ghẹo xong cũng cười nổi nữa, sờ sờ bộ râu, nhíu mày hỏi: "Khó coi vậy à?"

      Giọng điệu có vẻ tin, vẫn là hoài nghi ánh mắt của biểu muội, nuôi hai hàng râu này, ràng trông còn tiêu sái hơn tam đệ Tưởng Hoài Chu mà.

      Tạ Lan nín cười, nghiêm túc gật đầu.

      Biểu muội hồn nhiên đáng , Tưởng Tế Chu suy tư lát rồi : "Nếu Lan cảm thấy khó coi, chi bằng chúng ta đánh cược xem, nếu đại biểu tẩu của muội thích râu của ta, muội phải đưa ta mười lạng bạc, còn nếu nàng thích, ta cho muội hai mươi lượng, thế nào chơi ?"

      Tạ Lan liếc , lại lặng lẽ nhìn về phía Tam biểu ca ở đối diện, cá cược công bằng như vậy, chắc chắn phải có chút lừa gạt trong đó.

      Tưởng Hoài Chu bưng trà uống, vừa buông chén liền khe khẽ gật đầu.

      Tạ Lan vui vẻ trong lòng, vừa định đồng ý Nhị công tử Tưởng Hành Chu giọng khụ khụ, hỏi huynh trưởng câu đầu đuôi, "Ta nhớ năm ngoái đại ca mua cây trâm định tặng tẩu tử, lúc đến làm khách ở Lâm gia có đưa ra ?"

      Vừa dứt lời, Tưởng Hoài Chu lập tức đứng lên, ", cháu xem bọn họ chuyển hành lý đến đâu rồi". xong lập tức bước nhanh như bôi dầu vào bàn chân.

      Tưởng thị cười đến chảy nước mắt.

      Tạ Lan nhìn bóng dáng , hổn hển mắng: Huynh được đấy, biết đại biểu tẩu chê đại biểu ca còn cố ý gạt ta đáp ứng, muốn ta thua tiền, huynh chờ xem, tới Tây An ta trừng trị huynh thế nào!". Mắng xong lại quay về phía Tưởng Tế Chu chu miệng: "Vừa mới gặp đại biểu ca lừa gạt ta, lát nữa ta nhờ biểu tẩu phân xử!"

      Tưởng Tế Chu cười cười , kỳ vị hôn thê cũng ghét bỏ râu của , chẳng qua đè nàng ra hôn cái thế là nàng hết dám ghét.

      Cả nhà trò chuyện xong, dùng điểm tâm qua loa liền xuất phát.

      Thấy ba huynh đệ nhà họ Tưởng cưỡi ngựa vòng quanh xe, Tạ Lan Kiều cũng theo góp vui.

      Tạ Lan khẽ đẩy màn xe, nhìn thấy tư thế oai hùng hiên ngang của tỷ tỷ cực kì hâm mộ, lớn tiếng gọi Tưởng Hoài Chu: "Tam biểu ca, huynh hứa tới đây dạy ta cưỡi ngựa đó, đừng có quên!"

      Đại tỷ, Nhị tỷ đều biết cưỡi ngựa, nàng cũng muốn học.

      "Con ngồi ngay xuống cho ta, ồn ào gì chứ". Tưởng thị tay buông màn che, nhíu mày kéo nữ nhi vào trong.

      Bị mẫu thân mắng, Tạ Lan lập tức thành ngồi yên, cực kì nhu thuận.

      Đứa con ngoài nóng trong lạnh của bà giỏi nhất là giả vở ngoan ngoãn, Tưởng thị khẽ gõ trán nàng cái.

      Bên ngoài, Tạ Lan Kiều ngắm nghía xung quanh, thấy dòng người đổ về cổng thành có cả thường dân áo vải lẫn những hộ gia đình giàu có, khỏi cảm khái với nhóm biểu ca: "Xem ra tất cả mọi người đều muốn ngắm nhìn phong thái của Tần vương, mới ở ngoài thành đông thế này, biết trong thành náo nhiệt đến mức nào".

      Tưởng Tế Chu : "Đúng vậy, ở đây lâu chưa có quý nhân đến, bây giờ tự dưng có vị vương gia, ai chả muốn được chiêm ngưỡng phong thái của long tử. Chẳng qua ta nghe thân thể của vị Tần vương điện hạ này tốt, đường chưa từng lộ diện, hôm nay chưa chắc chúng ta có thể nhìn thấy diện mạo ngài ấy".

      Tạ Lan Kiều thấy mấy nương bên đường đều nhìn về phía bọn nó, nở nụ cười, thấp giọng : " nhìn được vương gia, nhưng thấy ba vị biểu ca coi như các nương cũng mất công chuyến này". về tướng mạo, ba vị biểu ca của nàng quả thực là mỹ nam hàng đầu.

      Tưởng Tế Chu quét mắt sang hai bên, cười cười lắc đầu.

      Trong đoàn xe phía sau, Tiêu Nguyên ngồi trong xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần. Bên ngoài Lư Tuấn đánh xe, Cát Tiến ngồi đối diện chỉ vào mấy vị công tử phía trước khẽ : "Tưởng Khâm quả biết sinh con, tùy tiện nhặt ra kẻ trong ba người này trông cũng tốt hơn ngươi".

      Lư Tuấn coi như thấy.

      Cát Tiến bỗng "A!" tiếng, quay đầu nhìn : "Ngươi xem, nương mặc váy đỏ bên kia lén nhìn ngươi kìa!".

      Lư Tuấn vẫn thèm để ý đến nhưng ánh mắt lại nhìn thoáng qua bên đó, người mặc bộ váy đỏ bằng vải thô, là tầm hai tuổi được phụ thân ôm, biết cắn cắn cái gì trong tay.

      Lư Tuấn thầm nắm chặt roi ngựa.

      Cát Tiến thấy ngậm chặt hàm, bèn chế nhạo giả vờ đứng đắn lại tự mình đa tình, trêu chán liền nghiêm mặt : "Chốc nữa dừng xe bên cạnh chiếc xe ngựa kia nhớ phải lưu loát chút đấy". Chủ tử thích nghe giọng của Ngũ nương, cách xa quá ngài ấy sao nghe được.

      Lư Tuấn quay đầu lại nhìn màn xe, cho rằng chử tử muốn tiếp cận người nhà họ Tưởng, khẽ gật đầu. Tới ngoài thành Tây An, trong lúc dừng xe chờ nghi thức đón vương gia, Lư Tuấn dựa vào khả năng quan sát nhạy bén, thận trọng đỗ xe ngựa bên phải đoàn xe Tạ gia, chỉ cách con ngựa của Tưởng Tế Chu.

      "Đại biểu ca, còn phải chờ bao lâu vậy?"

      Tạ Lan dỗ dành mẫu thân xong, khẽ vén màn xe lên, giọng hỏi, ánh mắt bắt đầu quan sát tình hình bên ngoài. Cách đó xa là binh lính xếp thành hai hàng dài, đối diện cũng có binh lính, phía sau là dân chúng chen chúc kiên nhẫn chờ đợi xem cảnh Tần vương vào thành.

      Tưởng Tế Chu suy nghĩ chút rồi : "Chắc phải chờ thêm nửa canh giờ nữa".

      Tạ Lan có chút thất vọng, vừa muốn buông màn trong xe ngựa bên cạnh liên truyền tới tiếng chim hót hết sức dễ nghe. Tạ Lan tò mò nhìn qua, chỉ thấy rèm che khép kín, cái gì cũng nhìn thấy, nhìn thêm chút bất ngờ nhận ra vị xa phu mặt lạnh kia, đúng là người gặp ở lầu Ngọc Tỉnh.

      Lại đụng phải, bây giờ còn đứng ngay bên cạnh.

      Quý nhân còn chưa đến, Tạ Lan sợ phơi nắng đen da, cần mẫu thân nhắc nhở tự động ngồi yên.

      Buồn tẻ lúc, bên ngoài tự dưng yên ắng hẳn, Tưởng Tế Chu khẽ nhắc biểu muội rằng người tới, Tạ Lan ngay lập tức tỉnh táo, nhanh chóng đội mũ che lên đầu, nghe mẫu thân dặn dò xong mới xuống xe. Còn chưa đứng vững, đối diện cũng có người bước xuống, nghe được động tĩnh, Tạ Lan kìm lòng đậu khé ngẩng đầu, vừa nhìn lên liền thất thần.

      Chỉ thấy nam tử mặc trường bào tối màu đai lưng bằng gấm, dưới hai mươi tuổi, người khác xuống xe đều cúi đầu chú ý dưới chân, còn điềm tĩnh như giẫm đất bằng, mắt phượng trong trẻo lạnh lùng nhìn về phía trước, dù gương mặt tuấn mỹ ấy tìm thấy chút coi thường, nhưng chính cử chỉ của lại toát ra vẻ quý khí từ tận xương, giống như phải đến để xem náo nhiệt mà chỉ đến nhìn kỹ hạ nhân nhà mình thôi.

      Nam nhân dung mạo thượng thừa hiếm thấy, khí độ xuất trần, người này chẳng những bề ngoài siêu phàm thoát tục, phong thái lại trong trẻo lạnh lùng, quả thực là hạc giữa bầy gà, vừa lộ diện chỉ khiến Tạ Lan thấy sửng sốt mà ngay cả người kiến thức rộng rãi như Tưởng Tế Chu cũng phải giật mình.

      Phát ánh mắt chăm chú của hai người, Tiêu Nguyên ghé mắt nhìn qua.

      Tưởng Tế Chu ôm quyền khen: "Phong thái của công tử tốt".

      Tiêu Nguyên khiêm tốn cũng tự đắc, khẽ gật đầu cái, cực kì khách khí xa cách, chữ cũng liền bước về phía trước.

      Tưởng Tế Chu nhìn bóng dáng , trao đổi ánh mắt với Nhị đệ, người này cũng phải người thường.

      Tưởng Hành Chu gật đầu, thấy biểu muội còn đứng ngốc ra ở đó, chắc hẳn là bị kinh diễm bởi vị công tử kia, giọng , " thôi, chúng ta ra phía trước xem".

      Tạ Lan rốt cục hoàn hồn, may mắn có mũ đội che chắn, cần lo nhóm biểu ca thấy nàng thất lễ.

      "Người này vô lễ, thấy đại biểu ca khen mà biết khiêm tốn chút".

      Bộ dạng tốt mà phẩm hạnh kém cũng ra gì, nghĩ đến đối phương lấy mặt lạnh đáp lễ đại biểu ca nhà mình, Tạ Lan vừa nhìn thích.

      Kỳ nhân tình tình thường quái dị, Tưởng Tế Chu cũng để trong lòng, cùng bọn đệ đệ sang hai bên che chở cho hai biểu muội ở giữa.

      Tần vương còn chưa tới, ngay giữa cổng thành,Tổng binh Thiểm Tây Bình Tây Hầu Thẩm Tiệp dẫn quan viên lớn đến nghênh đón.

      Tạ Lan nhìn chằm chằm đám quan lại lớn kia lát rồi nhích lại gần Tưởng Tế Chu, khẽ hỏi: "Đại biểu ca, người kia là ai?"

      Lần cuối cùng nàng đến Thiểm Tây là năm chín tuổi, bốn năm trôi qua, những người từng gặp mặt nàng sớm quên.

      Tưởng Tế Chu phóng tầm mắt theo hướng ngón tay nàng, lập tức : "Đó là Bình Tây Hầu phủ thế tử Thẩm Ngọc Đường".

      Tưởng gia là gia đình giàu có bậc nhất Thiểm Tây, bình thường cũng thường xuyên qua lại với đám quan viên, cho nên lần này đón dâu cũng thông qua Thẩm gia đưa bái thiếp đến đám quan này, dù sao từ trước đến nay dâng bái thiếp vốn là phép lễ nghi tối thiểu còn người ta có đến hay bọn họ cũng cưỡng cầu.

      Tạ Lan nghe xong lại liếc mắt đánh giá Thẩm Ngọc Đường. Chẳng trách tuổi còn trẻ như vậy có thể đứng ở hàng thứ hai, hóa ra là thế tử gia, dáng vẻ tồi chút nào, thân cẩm bào tư thế ngập vẻ oai hùng, chẳng qua...

      Tạ Lan nhịn được nhìn nhìn phía đó, lại dám nhìn kĩ, chỉ liếc đến vạt áo của người nọ.

      Thiên ngoại hữu thiên*, đến hôm nay nàng mới hiểu được đạo lý trong lời này. Trước kia trong mấy vị trưởng bối nàng thấy phụ thân Tạ Huy là đẹp nhất, trong đám hậu bối các nàng có Tam biểu ca Tưởng Hoài Chu tuấn lãng nhất, vừa rồi mới chỉ nhìn thoáng qua dáng vẻ long chương phượng tư** của người nọ, quan niệm về mỹ nam tử của nàng lập tức thay đổi.

      *ngoài trời này còn có bầu trời khác : nguyên văn là "Thiên ngoại hữu thiên, Nhân ngoại hữu nhân" ý chỉ người mạnh còn có kẻ khác mạnh hơn.

      **bản lĩnh của rồng, tư thái của phượng.

      Đáng tiếc tính tình kém.

      "Tần vương điện hạ đến, quan dân mau quỳ xuống nghênh đón!"

      Tiếng truyền từ xa vọng đến, Tạ Lan khẽ giật mình liền theo tỷ tỷ quỳ xuống.

      Động tác của Tiêu Nguyên trong phút chốc chậm lại nhưng cũng rất nhanh vén vạt áo quỳ xuống, cúi đầu về nhìn về phía trước, ánh mắt dạo quanh Bình Tây Hầu Thẩm Tiệp lượt.

      Thẩm Tiệp bốn mươi tuổi, cao lớn uy nghiêm, mắt trông thấy xa giá* của Tần vương chậm rãi tiến đến, khóe miệng hơi nhếch lên, dẫn bách quan Thiểm Tây cúi người nghênh đón. Dù sao cũng là vương gia, trước mặt bách chúng cũng nên giữ cho chút thể diện, còn về sau nếu Tần vương biết điều, ngại cho ta biết thế nào là hổ lạc bình dương**.

      *xe ngựa của vua, hoàng tử

      *nguyên văn là "Long du thiển thủy tao hà hý, hổ lạc bình dương bị khuyển khi" : Rồng bơi nước cạn bị tôm giễu, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, về nỗi bi ai của người có quyền lực danh vọng khi sa cơ thất thế bị kẻ dưới mình khinh khi hiếp đáp.

      ~

      Tần vương điện hạ giá lâm, đúng ra toàn bộ dân chúng phải nhất loạt cúi đầu, nhưng chính là ai cũng muốn nhìn Vương gia cái nên chả có mấy ai làm theo.

      Tạ Lan ỷ mình đội mũ mạo, lại càng thêm bừa bãi.

      Trước xa giá là tám cận vệ của vương phủ, mỗi người đều cưỡi con ngựa cao lớn uy phong lẫm liệt. Màn trướng cỗ xe ngựa xa hoa khí thế buông xuống, che kín người ngồi bên trong. Phía đằng sau chính là ba nghìn thủ vệ hộ tống Tần vương đường đến đây, bất kể là kỵ binh hay sai dịch, hàng lối đều cực kì chỉnh tề ngay ngắn, khiến ai nhìn vào cũng phải thu liễm lại.

      Tạ Lan nhìn hai vòng, vẫn tò mò Tần vương điện hạ hơn, tầm mắt lần nữa lại hướng về phía màn xe.

      Xe ngựa dừng lại, mọi người đều nín thở ngưng thần nhìn về phía màn xe vừa lay động, chỉ thấy có tiểu thái giám bước ra, lắc lắc phất trần, đứng ở cửa xe với đám người Bình Tây Hầu: "Điện hạ đường mệt nhọc, quý thể bị chút bệnh , ra gặp các vị đại nhân, các ngài xin hãy rời , chậm trễ điện hạ hồi phủ nghỉ ngơi tốt".

      Thái độ cực kì kiêu căng.

      Đám quan viên đưa mắt nhìn nhau, vị vương gia này, là bệnh , hay là cho bọn họ mặt mũi đây?

      Vẻ mặt Thẩm Tiệp thay đổi, tiến lên vài bước, cao giọng : "Nếu thân thể điện hạ khỏe, thần chờ ngày khác vì điện hạ đón gió tẩy trần*".

      *tiếp đón khách từ phương xa

      Vừa dứt lời liền dẫn đầu tránh sáng bên đường, đám quan viên coi Thiên lôi sai đâu đánh đó, cũng dạt sang bên, trong giây lát cửa thành liền thoáng đãng hẳn.

      Tiểu thái giám vừa lòng gật đầu, kéo dài thanh : " thôi, quay về vương phủ..."

      Thanh lanh lảnh của vừa vang lên, xa mã bắt đầu chuyển động, khí hậu Thiểm Tây khô ráo, gió vừa thổi bụi đất liền bay lên.

      Bụi đất theo gió thổi vào trong mũ mão, Tạ Lan nhíu mày nín thở, chờ đoàn xe vào thành xong liền lập tức đứng dậy, giọng oán giận: "Quỳ lâu như vậy, ngay cả cái bóng còn chưa thấy, hít phải bao nhiêu đất, hổ là vương gia, kiêu căng phách lối ".

      Tưởng Tế Chu nhìn nàng cười, rồi bước đến trước xe ngựa, đỡ nàng lên.

      Tạ Lan cúi đầu, vải sa mỏng manh mũ mạo bị gió thổi bay, lộ ra hơn nửa gương mặt kiều diễm cùng đôi môi đỏ mọng mê người.

      Phía sau Cát Tiến vừa nhìn sửng sốt, lập tức liếc mắt sang chủ tử nhà mình.

      Tiêu Nguyên thu hồi tầm mắt, thần sắc lạnh nhạt.

      Cát Tiến thầm bĩu môi, người đẹp giọng lại ngọt ngào như vậy, thảo nào chủ tử bị quở trách mà chả thèm tức giận.
      linhdiep17Chris thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 5


      Mặt trời lên cao, đám người Tạ Lan rốt cục vào đến cửa thành.

      "Sớm biết nhìn được mặt quý nhân, con chẳng đến đây". Tạ Lan giọng oán giận với mẫu thân.

      Lớn như vậy, tính vị Bình Tây Hầu mới nhìn thoáng qua kia vị quan lớn nhất nàng từng gặp chính là tổ phụ Tạ Định, người chính là tham tướng tam phẩm đồng thời là tri phủ Hàng Châu. Hồi nàng cũng từng đến kinh thành, nhưng lúc đó tuổi còn nên bị quản thúc chặt chẽ, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi bên mấy vị trưởng bối, làm gì có cơ hội ra ngoài xem náo nhiệt. Đến thành Tây An này còn tưởng được nhìn thấy vị vương gia, ai ngờ chờ đợi hồi cũng phí công.

      Nhìn nữ nhi chu cái miệng nhắn, ủy khuất kể lể, Tưởng thị buồn cười, vỗ vỗ tay nàng : " là quý nhân, nhưng cũng giống chúng ta đều có hai con mắt cái mũi, chẳng qua thân phận cao hơn chút, có gì lạ để xem đâu. Lan đừng tức giận, sắp đến nhà cậu rồi, đừng để cậu mợ của con hiểu lầm".

      Nghĩ đến cậu mợ nhiều năm chưa gặp, Tạ Lan nhướng mày vui mừng, trong giây lát quên hết chút chuyện vui, liếc mắt qua cửa sổ theo dõi náo nhiệt bên ngoài.

      "Nương, con nhớ cây du* kia, rẽ vào ngõ cạnh nó là đến nhà cậu đúng ạ?"

      * loại cây giống cây dâu, gỗ cứng, dùng để chế đồ đạc, còn gọi là tang du.

      Rời khỏi đường chính náo nhiệt phồn hoa, xung quanh dần dần yên ắng, phủ đệ của đám quan viên đều nằm phía đông thành, nhóm phú thương lại tập trung ở phía tây thành, ngõ tắt dưới tàng cây du dẫn đến Tưởng gia được dân chúng ở đây gọi là ngõ Nguyên Bảo. Năm Tạ Lan chín tuổi từng đến nhà cậu hai tháng, nàng chưa từng nhặt được nguyên bảo nhưng lại nhớ quả du mà Tam biểu ca trèo lên cây hái cho nàng.

      Nhớ lại mấy chuyện thú vị thời thơ ấu, Tạ Lan nhìn sang phía bên phải cửa xe, nháy mắt với biểu ca của mình, "Tam biểu ca, huynh còn nhớ năm đó huynh trèo cây hái quả du cho ta ăn, nhảy xuống cẩn thận nên bị trẹo chân, cho nên bị cậu cấm túc ?".

      Tưởng Hoài Chu trừng nàng: "Muội còn dám cười, ta vì muội mà bị phạt biết bao lần, lần này uống rượu mừng xong muội luôn , đừng ở lại lâu, dù sao chỗ chúng ta bụi bặm nhiều, muội cũng đâu có thích".

      Nghe làu bàu, Tạ Lan giận dỗi, lấy quả nhãn từ tráp gỗ hoa lê ném về phía , dáng vẻ phách lối: "Ta thích ở mấy ngày ở, ai cần huynh lo".

      Tưởng Hoài Chu nhanh mắt, bắt được quả nhãn, tay bóc vỏ bỏ vào miệng, sau đó cực kì đắc kì ném vỏ về phía biểu muội.

      Tạ Lan vội vàng buông màn xuống, trong đôi mắt hoa đào ngập nước tràn đầy ý cười.

      Nàng thân thiết với mấy đường huynh cho nên cực kì thích vị Tam biểu ca này.

      Sau thời gian chừng ly trà , xe ngựa dừng lại.

      Đoàn xe còn chưa rẽ vào, gã sai vặt lập tức thông báo cho chủ tử, muội muội duy nhất về nhà, Tưởng Khâm cực kì cao hứng, cùng thê tử Lý thị ra tận cửa nghênh đón. Lý thị vốn là đại nha hoàn của Tưởng Khâm, ôn nhu hiền lành có thể quản gia, suy nghĩ nhạy bén lại biết tính toán, trước khi cưới hay sau khi cưới đều là vợ hiền của Tưởng Khâm, quan hệ với Tưởng thị cũng rất tốt.

      Tạ Lan ngồi trong xe ngựa nên Lý thị chỉ thấy được người ngựa là Tạ Lan Kiều, vui mừng : "Lan Kiều cũng biết cưỡi ngựa sao?".

      có con , so với trượng phu càng thích nhóm cháu hơn.

      "Mợ!", Tạ Lan Kiều xoay người xuống ngựa, hai ba bước liền chạy đến trước mặt mợ, dùng sức ôm lấy bà, "Cữu mẫu, con rất nhớ người đó, nếu phải sợ nương lo lắng, con sớm cưỡi ngựa qua đây, chứ phải cứ chầm chậm cùng mọi người như vậy đâu".

      Cháu ngọt như mía lùi, Lý thị vui đến chảy nước mắt, khen nàng chút liền nắm tay Tạ Lan Kiều đến trước xe ngựa.

      Tạ Lan vốn chờ kịp, liền nhô đầu ra, ngọt ngào gọi tiếng mợ.

      Tiểu nương mười ba tuổi mặc thân áo lụa hồng đào, mắt ngọc mày ngài* cười rộ lên còn xinh hơn hoa, mới hôm nào còn là bé con phấn điêu ngọc mài** mà giờ đây trở thành đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương. Lý thị sửng sốt trong chớp mắt, khẽ buông tay Tạ Lan Kiều bước tới đỡ Tạ Lan xuống xe, kinh diễm : "Lan sao lại xinh như vậy, thiếu chút nữa mợ nhận ra, được, ta cho con nữa, phải ở đây làm con của mợ!".

      *dung mạo rạng ngời, vẻ đẹp tinh khiết trong trắng.

      **(gương mặt) đẹp như tượng điêu khắc, (da) mịn như viên ngọc mài giũa

      Tạ Lan liếc về phía Tưởng Hoài Chu, ủy khuất cáo trạng: "Nhưng Tam biểu ca muốn con uống xong rượu mừng phải luôn..."

      Đôi mắt hoa đào ánh nước, điềm đạm đáng , khóe môi khẽ nhếch lên, vừa giảo hoạt vừa dễ thương.

      Lý thị lập tức hung hăng trừng mắt nhi tử thứ ba, "Lớn tuổi rồi còn suốt ngày hươu vượn, nếu còn bắt nạt Lan nữa, ta đuổi con ra khỏi nhà đó!".

      Thấy mẫu thân giơ tay ra, Tưởng Hoài Chu vờ tỏ ra kinh hãi, vuốt mũi cái rồi trốn ra sau lưng huynh trưởng.

      "Đại tẩu đừng nghe Lan bừa, dọc đường toàn là nàng ăn hiếp Hoài Chu, tẩu đừng nuông chiều nó". Tưởng thị vừa xuống xe, liền giơ tay gõ trán nữ nhi, Tạ Lan vội trốn sau lưng mợ, lại nhìn thấy cậu hơn bốn mươi tuổi lại vẫn tuấn dật nho nhã như trước đứng bên kia, liền chạy nhanh tới làm nũng.

      Muội muội dẫn cháu trở về, trong nhà còn vui hơn tết, Tưởng Khâm vừa sờ đầu cháu , lại nhìn sang Tạ Lan Kiều cùng thứ tử Tưởng Hành Chu. Tạ Huy cướp muội muội bảo bối của ông, ba đứa cháu này thế nào ông cũng phải cướp đứa về làm con dâu. Nhìn phương pháp dạy dỗ của muội phu với cháu đầu có khả năng chọn người ở rể, đứa nhất mới mười ba, như vậy chỉ có Lan Kiều cùng với thứ tử là thích hợp nhất.

      Chờ con dâu lớn vào cửa, ông với muội muội chuyện này.

      Đoàn người vừa vào phòng vừa trò chuyện.

      Tưởng gia có tiền, sân trong cực kì rộng rãi, sau khi các cháu ra đời, Lý thị thương lượng với chồng, ở khuê các của Tưởng thị xây thêm ba viện, để khi các cháu đến ở tại đó. Tưởng thị muốn bà tốn kém, năm cũng ở lại được mấy ngày, liền cho ba tỷ muội ở lại trong sương phòng của mình là đủ rồi, Lý thị liền đáp rằng các cháu sau khi thành thân mang cả nhà qua đây, đương nhiên phải ở lại trong viện riêng rồi. Tưởng thị dở khóc dở cười nhưng trong lòng cực kì cảm động, người bên ngoài đều đại tẩu trèo cao, chỉ có bà mới biết đại tẩu tốt đến mức nào, đại ca có thể lấy được thê tử như vậy chính là phúc khí của Tưởng gia.

      Sau khi ăn xong, hai tỷ muội Tạ Lan liền tự trở về viện của mình nghỉ ngơi.

      Viện của Tạ Lan gọi là Nguyệt Các, giữa hai tiểu viện của đình gác bên hồ, tiết trời cuối xuân, phong cảnh cực kì tú lệ. Tạ Lan tới lần nên lần này giống như trở lại nhà của mình vậy, thư thả ngâm mình trong nước ấm xong, liền trèo lên giường khoan khoái nghỉ trưa. đường hơn tháng, nàng cực kì mệt mỏi, bây giờ được thả lỏng nên nàng thẳng đến hoàng hôn mới tỉnh.

      "Tiểu thư, buổi chiều phái người truyền tin qua đây, bà ấy thân mình tốt nên qua đây, nếu các nương rảnh qua bên kia chơi".

      Tang Chi hầu hạ nương chải đầu, Ca đứng bên cạnh hỗ trợ, giọng với nàng chuyện xảy ra buổi chiều.

      Tạ Lan ngắm mình trong gương, bĩu môi : "Ai thích đến nhà bà ta?"

      Nàng có hai người , đại mẫu cùng phụ thân là em ruột, tại làm phu nhân nhà quan ở kinh thành, cũng là người duy nhất trong lòng Tạ Lan . Con của kế tổ mẫu Tạ Dao, năm nay mới hai mươi hai, nàng ta xuất giá khi Tạ Lan hiểu chuyện, nên nàng nhớ Tạ Dao châm chọc mẫu thân lòng dạ hẹp hòi, nhớ nha hoàn bên người Tạ Dao sau lưng đều mẫu thân là nữ nhi thương gia ti tiện, càng nhớ trước khi xuất giá Tạ Dao vuốt đầu nàng, cười tít mắt nàng lớn lên bộ dạng có đẹp thế nào cũng vô dụng, thân phận như vậy, tương lai chỉ làm thiếp cho người ta.

      Tạ Lan năm ấy mới sáu tuổi, bởi vì nam nhân Tạ gia đều có thiếp, nên nàng đối với khái niệm thê thiếp khá mờ mịt, chỉ biết là lời của Tạ Dao chắc chắn hay ho gì, sau khi trở về hỏi mẫu thân sắc mặt của bà cực kì khó coi, có trực tiếp trả lời câu hỏi của nàng. Tạ Lan đành phải hỏi nhũ mẫu, lừa gạt hồi, mới hiểu được khác biệt của thê với thiếp.

      Từ đó về sau, mỗi lần Tạ Dao trở về nhà mẹ đẻ, Tạ Lan đều coi lời của nàng ta như gió thoảng bên tai, tiếp sau đó, trượng phu của Tạ Dao là Phương Trạch bị điều đến Thiểm Tây làm quan, Tạ Lan cực kì cao hứng, rốt cuộc phải thường xuyên nhìn thấy bà đáng ghét này, ai ngờ Phương Trạch biết là vận khí tốt hay có bản lĩnh, mà mới đến đây năm nhanh chóng lên chức tri phủ Tây An, thành quan phụ mẫu đè lên đầu nhà cậu nàng.

      "Phu nhân trả lời rằng ngày mai cho hai vị nương qua thỉnh an". Biết tâm tình nương vui, Ca liền hạ thấp thanh .

      Tạ Lan nghe xong, khóe miệng liền vênh lên, thêm lời nào nữa.

      Nàng cực kì ghét Tạ Dao, là thân thích trong nhà, mẫu thân là trưởng bối có thể cần quan tâm đến em của chồng nhưng nàng với tỷ tỷ là hậu bối, chắc chắn bị đàm tiếu. Nếu ở nơi khác, Tạ Lan quan tâm bị người khác chỉ trích là hiểu lễ nghĩa, nhưng ở đây là Tây An, nàng thể liên lụy đến cậu mợ.

      Lý thị cũng cùng Tưởng thị trách mắng Tạ Dao, "Suốt ngày viện lý do thân mình khỏe, nàng ta mới bốn tháng, tẩu tử ngàn dặm xa xôi đến đây, dù có sáu tháng cũng nên dẫn đứa tới đón chứ! Nếu nàng ta coi muội là tẩu tử, muội cũng cần phải để ý đến nàng ta, ngày mai Lan với Lan Kiều cần phải sang đó, ngoan ngoan ở nhà chuyện với ta là được!".

      Lúc trước khi Tạ Huy cầu hôn, biết có mẹ kế, Lý thị cực kì bằng lòng, do lay chuyển được muội muội ngốc này nên mới phải cho phép. Cuộc sống của muội muội ở Hàng Châu thế nào bà , nhưng chỉ nhìn dáng vẻ càn rỡ coi ai ra gì của Tạ Dao ở đây, là có thể đoán được đức hạnh của lão thái thái Tạ gia Trần thị rồi.

      Trong lòng Tưởng thị cực bình tĩnh, khuyên giải bà: "Có gì đâu mà phải tức giận? Chỉ là sang đó dạo vòng thể chút, tính tình Lan Lan Kiều chẳng lẽ tẩu còn , chắc chắn hơn khắc liền về đây, đại tẩu cứ an tâm chuẩn bị hôn cho Tế Chu , còn năm ngày nữa, chuẩn bị đầy đủ hết rồi chứ?".

      Thấy bà lái sang chuyện khác, Lý thị chỉ tiếc rèn sắt thành thép*, : "Muội ý, cứ suốt ngày cố kị cái này cái kia, đâu còn là nha đầu nghịch ngợm sợ trời sợ đất nữa".

      * cầu nghiêm khắc với người khác để mong họ hoàn thiện mình hơn

      Tưởng thị cười bất đắc dĩ, đều sinh ba nữ nhi, bà nếu còn làm càn như vậy, mấy đứa còn quậy phá theo.

      ~

      Phương gia.

      Tạ Dao lười nhác tựa vào tháp thượng, nghe tiểu nha hoàn thưa lại, biết được ngày mai hai đứa cháu nhà mẹ đẻ đến, nàng ta cười cười: "Tốt, mấy năm gặp, ta cũng muốn nhìn xem các nàng lớn thành cái dạng gì rồi".

      Thấy nàng ta phân phó gì nữa, tiểu nha hoàn liền cúi đầu lui ra, vừa đến cửa liền cẩn thận va phải Lưu ma ma.

      Lưu ma ma là nhũ mẫu của Tạ Dao, là người Tạ Dao thích nhất, bà ta vân vê cánh tay bị đau rồi quay sang tát tiểu nha hoàn cái, "Ngươi có mắt phải , phu nhân mang thai, ngươi lóng nga lóng ngóng như vậy, ngày nào đó chẳng may đụng phải phu nhân sao? Ta thấy ngươi là muốn hầu hạ ở đây phải , để ta vào bẩm phu nhân, bán quách ngươi , sớm cho ngươi toại nguyện".

      Tiểu nha hoàn ôm mặt khóc, liên tục cầu xin.

      Lưu ma ma hung hăng đẩy nàng ta ra ngoài, tiếp tục mắng vài tiếng rồi mới xoay người vào nhà.

      Tạ Dao nhíu mày nhìn bà ta, " tốt lành tự dưng phát hỏa cái gì vậy?".

      Lạc thú lớn nhất của nàng ta là châm chọc mấy nữ nhi của Tưởng thị, tâm tình vốn tốt, thấy người bên cạnh chuyện bé xé ra to thêm xúi quẩy, tự nhiên vui.

      Lưu ma ma thấy phu nhân còn thảnh thơi ngồi đó, nhớ đến cảnh tượng nhìn thấy ở trong hoa viên, ngực càng căng tức, tiến đến vào tai Tạ Dao: "Phu nhân, vừa nãy lão gia dẫn tiểu thư đến bên hồ câu cá, tiện nhân kia liền ăn mặc trang điểm xinh đẹp qua đó, cố ý làm bộ biết thả câu, muốn lão gia dạy nàng ta..."

      Tạ Dao ngồi mạnh dậy, nắm chặt khăn tay khẽ trừng mắt: "Lão gia dạy?"

      Lưu ma ma hé răng, bày ra vẻ mặt già nua u như trời sắp mưa đến nơi.

      Nam nhân là thứ tốt lành gì, mỹ nhân như hoa chủ động đưa lên, ai nỡ cự tuyệt?

      Tạ Dao hiểu, tức giận đến mức cắn chặt răng, nhìn ra ngoài cửa sổ : ", ta phải nhìn cái, trước mặt ta dám giở trò dạy mới dỗ cái gì?"

      Lưu ma ma vội vàng hầu hạ nàng ta thay quần áo mang giày, lại đỡ người chậm rãi đến bên hồ.
      linhdiep17Chris thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 6


      Trong hoa viên Phương gia.

      Tri phủ Tây An Phương Trạch thân thanh sam đứng phía sau biểu muội Đỗ Oanh Nhi, nhìn như dạy nàng ta câu cá nhưng ra ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào cổ áo của Đỗ Oanh Nhi. Đỗ Oanh Nhi năm nay mười lăm, đúng là lứa tuổi hoa dạng*, gương mặt chỉ đẹp, dáng người có lồi có lõm, vạt áo mỏng dường như che nổi bộ ngực sắp tràn ra, nhìn xuyên qua lớp áo mơ hồ thấy được cảnh xuân, dáng vẻ nửa che nửa hở như vậy trêu ngươi.

      *nguyên văn là hoa dạng niên hoa : cụm từ dùng để chỉ giai đoạn đẹp nhất của người phụ nữ.

      "Được rồi, ta hiểu, huynh tránh ra biểu ca". Đỗ Oanh Nhi sao có thể phát ra ánh mắt nóng như lửa của nam nhân, tuy là nàng ta cố ý, nhưng giữa ban ngày ban mặt mà trắng trợn như vậy cũng ngượng ngùng, liền nhàng bước sang bên cạnh.

      Bọn nha hoàn đều lui xuống, Phương Trạch nhìn nữ nhi mới bảy tuổi bên cạnh, tay phải vẫn nắm tay biểu muội cầm lấy cần cầu như cũ, tay trái lại lặng lẽ ôm lấy thắt lưng của Đỗ Oanh Nhi, khẽ nghiêng thân mình che dấu, "Biểu muội hôm này dùng hương gì vậy..."

      "Biểu ca...", hơi thở nóng bỏng thổi đến mặt, Đỗ Oanh Nhi sốt ruột, chỉ sợ giở trò trước mặt con , luống cuống trốn tránh nhưng Phương Trạch lại càng ôm chặt hơn, hơi thở nặng nề: "Biểu muội, hôm nay muội xinh đẹp, lát nữa muội dẫn người ra phố dạo rồi đến Minh Nguyệt Lâu chờ ta".

      Biểu muội thông minh, thích quyến rũ lại chịu cho nhưng hết lần này tới lần khác Phương Trạch lại thích trò cũ rích này của nàng ta, cho dù được đụng chạm , có thể ôm ấp chút cũng tốt, còn tốt hơn ở nhà bồi Tạ Dao.

      Đỗ Oanh Nhi liếc mắt trừng cái, vừa định mở miệng, thấy chủ tớ Tạ Dao trước sau tới. Nhìn thấy động tác vịn bụng của Tạ Dao, trong mắt Đỗ Oanh Nhi lên hận ý, biểu ca muốn đồng ý cưới nàng, chỉ chờ khi Tạ Dao sinh đứa động tay chân chút, thủ tiêu Tạ Dao nhưng vẫn muốn giữ lại cái thai có khả năng là con trai này của nàng ta. Đỗ Oanh Nhi muốn thế chút nào, trong bụng Tạ Dao là con tốt, tương lai thêm chút đồ cưới rồi gả là được nhưng nếu là con trai chính là đối thủ của con nàng, phải mất công xử lý chuyện thứ bậc.

      bằng...

      có chủ ý, Đỗ Oanh Nhi làm bộ thấy chủ tớ Tạ Dao, đỏ mắt cúi đầu, mím môi : "Ta , lần trước ta... ta tẩy nửa ngày mới hết mùi vị..."

      Còn chưa được ăn triệt để mỹ nhân nhưng chỉ mới nghe mấy lời oán giận ngây ngô này qủa thực khiến người ta thể kiềm chế, Phương Trạch cố nén lửa nóng trong người, kề sát vào tai nàng ta : "Đừng lo, lần này biểu ca tuyệt đối khi dễ muội, chúng ta..."

      "Các ngươi làm cái gì!"

      chính là kề tai , nhưng nhìn từ góc độ của Tạ Dao lại giống như hôn môi, nhất thời khí huyết trong ngực cuồn cuộn. Ngay trước mặt nữ nhi mà hai kẻ đó dám giở trò như vậy, có phải sau lưng nàng làm việc cẩu thả rồi ?

      ngọn lửa bùng lên trong lồng ngực, Tạ Dao hung hăng trừng mắt hai kẻ vội vàng tách ra, nếu ánh mắt có thể giết người, Phương Trạch và Đỗ Oanh Nhi chắc chết cả trăm ngàn lần.

      "Biểu tẩu đừng hiểu lầm, biểu ca chỉ dạy ta câu cá, tin tẩu hỏi A Lăng xem". Đỗ Oanh Nhi đứng bên cạnh Phương Trạch, làm bộ chột dạ khi bị bắt gian nhưng phải cố gắng che dấu.

      Phương Lăng mới bảy tuổi từ lúc nghe thấy tiếng rống của mẫu thân lập tức đứng lên, khẩn trương nhìn về mấy người lớn, nghe biểu nhắc tới mình lại bị phụ thân cùng mẫu thân nhìn chằm chằm, tiểu nha đầu theo bản năng gật đầu, nhìn mẫu thân : "Nương, biểu biết câu cá, phụ thân..."

      "Câm miệng!" Thấy nữ nhi vươn tay giúp đỡ người ngoài, Tạ Dao càng thêm tức, trừng mắt nữ nhi: "Ta cho ngươi chuyện sao? Nàng ta cái gì ngươi đều nghe, có phải ngươi cũng mong ta chết sớm chút, để nàng ta làm nương của ngươi?"

      Nàng ta chỉ cây dâu lại mắng cây hòe, Phương Lăng nghe hiểu, còn tưởng mẫu thân mắng mình, liền khóc chạy .

      Đỗ Oanh Nhi vội qua vỗ về, ôm tiểu nương vào trong ngực, nhíu mày với Tạ Dao: "Biểu tẩu thích ta, hiểu lầm ta, trực tiếp mắng ta là được, tẩu mắng A Lăng làm gì?"

      Tiện nhân này quyến rũ trượng phu xong bây giờ còn dám lừa nữ nhi của nàng ta, giống như nàng ta mới là kẻ xấu vậy, Tạ Dao tức mình đến, kéo nữ nhi lại: "A Lăng là nữ nhi của ta, ta muốn dạy nó thế nào dạy, ai khiến ngươi lắm miệng?"

      Nghe giọng chói tai của mẫu thân, Phương Lăng sợ bị đánh, rúc đầu vào trong ngực Đỗ Oanh Nhi, Tạ Dao sững người, càng kéo mạnh tay, miệng mắng chửi to hơn: "Con nha đầu chết tiệt này, ta mới là mẹ của ngươi, còn lại đây cho ta".

      Nhìn nữ nhân lông mày dựng ngược trước mặt, Đỗ Oanh Nhi cắn cắn môi, bên dùng sức kéo Phương Lăng muốn rời về phía mình, bên quay đầu sang cầu xin Phương Trạch, "Biểu ca, huynh còn đứng sững ra đó làm gì, còn ...A!"

      Đỗ Oanh Nhi lo có cơ hội hạ thủ thấy Tạ Dao hung hăng giơ tay cào cấu mình, bèn dùng thân mình che lấp giẫm lên gấu váy của Tạ Dao, cùng lúc Tạ Dao ngã xuống, nàng ta cũng kinh hãi lùi nhanh về sau, hoảng sợ nhìn vết cào chảy máu mu bàn tay mình.

      Phương Trạch là đại nam nhân, lười cùng các nàng động thủ, vốn định chờ hai lớn tách ra lại khuyên giải mấy lời, ngờ xảy ra biến cố, thê tử có thai lôi kéo nữ nhi cùng ngã xuống, biểu muội quý bị cào cấu đến chảy máu. Phương Trạch rốt cuộc thể tỏ vẻ quan tâm nữa, liếc mắt trấn an biểu muội cái, lại thấy biểu muội rưng rưng gật đầu, lúc này mới bước tới đỡ thê tử.

      "Đau..." ,Bụng Tạ Dao đau như kim châm, trong mắt có Đỗ Oanh Nhi, chỉ nhìn trượng phu cúi người xuống, nắm chặt tay , " Đứa , mau mời đại phu..."

      Phương Trạch kinh hãi, thể tin được nhìn về phía dưới thân thê tử.

      Tạ Dao mặc đồ trắng, lúc này làn váy dưới thân nàng ta nhiễm đầy máu đỏ, như dòng nước tiếp tục chảy ra ngoài.

      ~

      Tưởng gia.

      Ăn no xong lại ngủ đầy giấc, Tạ Lan rời giường trang điểm, đến trước tủ chứa y phục, tự chọn cho mình thân xiêm y màu hồng thêu hoa hải đường.

      "Em mang cây trâm hải đường khảm hồng ngọc kia lại đây cho ta". Ca mở hộp đồ trang sức, Tạ Lan nhìn nhìn lúc, liền chọn cây trâm lóa mắt nhất.

      Tạ Dao vẫn luôn lấy thân phận thiên kim quan gia của nàng ta để châm chọc mẫu thân, ngay cả ba tỷ muội nàng cũng buông tha, nhưng ra trong lòng lại cực kì hâm mộ tiền tài của đại phòng các nàng, cho nên Tạ Dao ước ao cái gì, Tạ Lan càng phải khoe ra cho nàng ta xem, Tạ Dao thoải mái nàng liền vui vẻ.

      "Sang bên kia dừng có gây chuyện, gặp mặt xong về sớm chút". Tưởng thị lo lắng dặn dò hai nữ nhi.

      "Con biết, chúng con cũng muốn về sớm để giúp đỡ cữu mẫu mà". Tạ Lan cười cực kì nhu thuận.

      Tưởng thị thèm tin nàng, nhưng nghe thứ nữ Tạ Lan Kiều cam đoan cũng yên tâm, cùng Lý thị đưa hai tỷ muội xuất môn.

      Tam công tử Tưởng Hoài Chu phụ trách dẫn đường, bởi vì Phương gia nằm ở thành đông, khá gần Tần vương phủ, Tưởng Hoài Chu bèn dẫn người qua phố sau của Tần vương phủ, giới thiệu với hai biểu muội: "Thiểm Tây từng có vị quận vương, nhưng sau mang tội , phủ đệ liền bị trưng thu, lần này mới được tu sửa để nghênh đón Tần vương điện hạ, nó chính là phủ đệ khí thế nhất trong thành".

      Đến nhà người ta làm khách, Tạ Lan Kiều liền mặc nữ trang, cùng Tạ Lan ngồi trong xe ngựa, hai tỷ muội cùng ngó đầu ra khỏi xe chiêm ngưỡng vẻ uy nghi của vương phủ, chỉ thấy tường vây cao ngất, trong ngõ yên tĩnh này càng tôn lên vẻ uy nghiêm của vương phủ.

      "Chỉ là bức tường bao thôi có gì đâu mà đẹp chứ". Tạ Lan nhanh chóng buông màn cửa bên trái xuống, lại yên lặng đẩy màn bên phải, trong phố này đều là tòa nhà của quan gia, Tạ Lan nhìn quen lâm viên Giang Nam tĩnh mịch, lại nhớ đến mấy trạch viện của dân chúng Thiểm Tây nhìn thấy, quay đầu lại với trưởng tỷ.

      Đáng tiếc cổng rất hẹp, xe ngựa qua, ngoài mấy bức phù điêu ở cổng thấy gì khác, Tạ Lan dần có hứng trí, tính toán nhìn nốt nhà tiếp theo ngừng.

      Xe ngựa đến trước cửa tòa nhà, Tạ Lan bèn tùy ý ngó qua, bất ngờ thấy mấy bóng người. Ba người đứng đó, đứng đầu là nam nhân mặc cẩm bào màu xám, đầu đội ngọc quan, phong thần tuấn lãng dính bụi trần nhưng ánh mắt lại trái ngược, Tạ Lan chỉ cảm thấy cặp mắt trong trẻo lạnh lùng kia như nhìn xuyên thấu được tận đáy lòng nàng, hiểu sao lại có chút hoảng hốt, lập tức buông màn xe xuống.

      Bức màn vừa hạ xuống, xe ngựa vẫn tiếp tục di chuyển, phút chốc cách khoảng xa.

      Cát Tiến nhìn thấy nương trong xe nhưng lại nhận ra được xa phu, lại nhìn sang bóng dáng nam nhân bên cạnh, thấp giọng : "Công tử, đó là xe ngựa của Tạ gia".

      Tiêu Nguyên muốn rẽ sang hướng ngược lại, cúi đầu bước , tỏ vẻ nghe thấy.

      Cát Tiến nhìn sườn mặt lạnh lùng của chủ tử, bỗng nhiên cảm thấy hình như mình đoán sai, có lẽ ngài ấy chỉ thích nghe Tạ ngũ nương chuyện, còn đối với con người nàng hoàn toàn có hứng thú, nếu sao lại lạnh nhạt như thế được? Vừa rồi khi xe ngựa qua, cước bộ của chủ tử cũng chậm lai chút nào.

      Ý thức được bản thân có thể tự cho là thông minh, Cát Tiến thức thời ngậm miệng, nhắc lại chuyện Tạ gia nữa.

      Bên tai rổt cuộc thanh tịnh, Tiêu Nguyên tiếp tục bước , trong đầu lại lên đôi mắt hoa đào ngập nước, như nai con mới xuống núi tò mò nhìn ngó xung quanh nhưng vừa nhìn vào mắt , liền vẻ kinh sợ lại có chút hoảng hốt, lập tức trốn .

      Nàng hoảng cái gì chứ?

      Lại rẽ ngoặt, Tiêu Nguyên ghé mắt nhìn sang hướng ngõ .

      Nhưng mà xe ngựa muốn rẽ sang con phố khác, khoảng trong ngõ chợt yên ắng vô cùng.

      Ở nơi Tiêu Nguyên nhìn thấy, Tưởng Hoài Chu giục ngựa lại gần cửa xe, thấp giọng nhắc nhở hai biểu muội: "Phía trước là đến rồi".

      Trong xe, Tạ Lan dường như nghe thấy, nhàm chán xoay xoay tay, nhớ tới tin tức hỏi thăm được biểu ca tối hôm qua. Hóa ra Phương Trạch đem muội muội gả cho tướng lãnh tâm phúc dưới trướng Thẩm Tiệp làm vợ kế, chính thức bấu víu vào Thẩm Tiệp, trách được nhanh như vậy trở thành tri phủ Tây An. Xem ra ánh mắt của Tạ Dao tệ, lúc trước thân phận của Phương gia bằng Tạ gia, Phương Trạch nhờ vào dung mạo khí độ xuất chúng mới được tổ phụ và Trần thị cho phép.

      Đáng tiếc suy cho cùng vẫn nhờ vào quan hệ thông gia mới thăng quan.

      Nghĩ đến đây, đối với người dượng họ Phương mà số lần gặp mới đếm đầu ngón tay này, Tạ Lan chả chút hảo cảm nào.

      Xe dừng lại, hai tỷ muội liền bước xuống, chỉ thấy nương mơn mởn thân đồ trắng dẫn theo nha hoàn tới, dung mạo xinh đẹp, dáng người thướt tha.

      Tạ Lan nhìn về phía tỷ tỷ, có chút hiểu, người này là ai đây? Theo đạo lý, tốt xấu gì Tạ Dao cũng nên phái Lưu ma ma đến tiếp đón các nàng chứ?

      "Là Lan Kiều, Lan sao?". Thấy hai tiểu nương xinh xắn trong veo như nước ở cửa, Đỗ Oanh Nhi hề che dấu kinh diễm của mình, cười : " sớm nghe Tạ gia toàn mỹ nhân, hôm nay trông thấy quả nhiên danh bất hư truyền*, mau đến đây ngồi, thân thể các ngươi thoải mái, nhờ ta đến đón các ngươi, ta là biểu của A Lăng, các người chê gọi ta tiếng biểu là được".

      *danh tiếng xưa nay như thế nào thực tế quả đúng như vậy.

      Tạ Lan Kiều nhìn nàng cười khổ: "Nhìn tỷ hơn chúng ta mấy tuổi, tiếng ... nỡ kêu ra miệng".

      Đỗ Oanh Nhi che miệng cười, biết nghĩ đến điều gì, nhanh chóng thu liễm, ra vẻ giận giữ : "Được lắm, trước ta đưa các ngươi nhìn mẫu, đợt lát nữa chúng ta lại tán gẫu tiếp". Liền đưa tay làm tư thế mời.

      Tạ Lan Kiều gật đầu, nhìn muội muội nháy mắt cái.

      Tạ Lan ngoan ngoãn bên cạnh tỷ tỷ, nhìn bóng dáng yểu điệu phía trước của Đỗ Oanh Nhi, nhớ mãi ra nàng ta là biểu muội bên nhà nào của Phương Trạch.

      Rất nhanh liền tới thượng phòng, nghe Tạ Dao ốm liệt giường, Tưởng Hoài Chu vào cũng thích hợp, bèn đứng đợi bên ngoài. Hai tỷ muội Tạ Lan theo sau Đỗ Oanh Nhi, mới đến hậu viện, nghe thấy tiếng chửi rủa của Tạ Dao từ bên trong truyền ra: "Nghĩ muốn rước tiện nhân kia vào cửa, Phương Trạch ngươi đừng có nằm mơ, ta thà rằng cùng ngươi hòa ly cũng đồng ý cho nàng ta vào cửa!".

      "Vậy hòa ly ". Thanh bình tĩnh của nam nhân, cao thấp truyền ra ngoài.

      Bước chân Tạ Lan liền dừng lại.

      Tạ Dao phải có thai sao? Sao đột nhiên muốn hòa ly chứ?
      linhdiep17Chris thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 7


      Nghe tiếng "hòa ly", Tạ Dao như bị người ta bóp chặt yết hầu, đột nhiên ra lời, thể tin được nhìn Phương Trạch đứng đối diện.

      Đây là trượng phu của nàng, tám năm trước trong hội hoa đăng, cầm theo đèn hoa cười với nàng, dáng vẻ ôn nhuận như ngọc, khiến nàng vừa gặp thương, dù mẫu thân ghét bỏ chức quan Phương gia cao, nàng cũng để ý, lòng muốn gả cho . Sau khi thành thân vợ chồng gắn bó như keo như sơn, nàng theo đến tận vùng Thiểm Tây xa xôi này, thăng quan, nàng cũng cao hứng, biểu muội xinh đẹp của tìm đến nương tựa, nàng chua xót uất ức nhưng cũng nghĩ rời khỏi . Hôm nay Đỗ Oanh Nhi hại nàng sẩy thai, lang trung về sau nàng có thể còn khả năng sinh nở, trượng phu những trừng trị Đỗ Oanh Nhi lại còn muốn nạp nàng ta vào cửa?

      Tạ Dao sao có thể đồng ý đây? Trượng phụ nạp ai cũng được, chỉ riêng Đỗ Oanh Nhi là tuyệt đối được.

      Nàng giận dỗi muốn dùng tình cảm vợ chồng bảy năm uy hiếp , cho biết quyết tâm của nàng, ngờ thế mà dễ dàng đáp ứng?

      "Ngươi lặp lại lần nữa coi!"

      Tạ Dao nắm chặt ga trải giường, dù người đau đớn kịch liệt, nàng cũng quan tâm, chỉ muốn nghe thu hồi lời vừa rồi.

      Nàng tin trượng phu cần nàng.

      Phương Trạch nhìn thê tử sắc mặt trắng bệch, tóc tai hỗn độn giường, trong mắt chỉ còn phiền chán.

      Lấy Tạ Dao là hy vọng có thể dựa vào thế lực của Tạ gia, thứ hai là vì động tâm với mỹ mạo của Tạ Dao, nghĩ tới trước khi thành thân Tạ Dao xinh đẹp động lòng người như vậy, thành thân xong lại biến thành người khác, cái gì cũng muốn quản , khi trong triều vừa ra lệnh thuyên chuyển, nàng ta lập tức muốn tặng lễ vật cho quan , so với mẫu thân còn dong dài hơn, giống như nếu ta được thăng quan khiến nàng ta phải chịu uất ức vậy. Đến lúc tự bằng bản lĩnh của mình nhậm chức tri phủ, Tạ Dao vẫn hài lòng, xã giao thỉnh thoảng gặp dịp chơi chút nàng ta cũng làm loạn lên, chính mình sinh được nhi tử cũng cho nạp thiếp.

      Phương Trạch sớm phiền chán nàng ta, giờ leo lên được cái cây cao là Thẩm gia, cũng phải kiêng dè Tạ gia nữa. Lúc trước tính toán để Tạ Dao sinh đứa mới động thủ, làm bộ thành khó sinh, đối với Tạ gia cũng dễ ăn , nhưng giờ Tạ Dao tự mình sảy mất đứa , cần gì phải lo lắng chuyện mặt mũi của nàng ta nữa, dùng luôn chiêu khích tướng này.

      "Ngươi muốn hòa ly, ta đáp ứng, ngươi còn gì hài lòng nữa?". Phương Trạch đến trước cửa sổ, nhìn xuyên qua song cửa liền thấy hai tiểu nương xoay người , nhếch mép khẽ cười, vọng ra ngoài: "Lan Kiều, Lan , các ngươi vào , vừa rồi của các ngươi muốn hòa ly với ta, nếu tỷ muội các ngươi nghe thấy, đến đây làm chứng , lúc quay về Hàng Châu nhớ thay ta giải thích ràng, nhạc phụ nhạc mẫu lại tưởng ta khi dễ người khác".

      Hôm qua phái người đến Tưởng gia báo tin, chính vì thời khắc này.

      Trong viện, trong lòng Tạ Lan khẽ lộp bộp.

      Nàng biết vì sao vợ chồng Tạ Dao khắc khẩu, cũng lười muốn tìm hiểu, nhưng nàng rất hiểu Tạ Dao, Tạ Dao cực kì coi trọng thể diện, trước mặt người nhà cũng tuyệt đối thừa nhận mình ăn vụng về, lúc nãy tự mình mở miệng đòi hòa ly lại bị hai tỷ muội nàng nghe thấy, dù trong lòng có hối hận nàng ta cũng thay đổi ý kiến.

      Tạ Lan chút cũng muốn Tạ Dao hòa ly, hòa ly rồi chắc chắn nàng ta trở về Hàng Châu, cùng sống chung với các nàng dưới mái nhà. Lúc trước nàng vất vả lắm mới đợi đến lúc Tạ Dao xuất giá, tự nhiên mong muốn nàng ta cả đời đừng trở lại nữa.

      Nhưng mà bây giờ lại bị Phương Trạch phá hỏng...

      Tạ Lan nhìn về phía tỷ tỷ.

      Tạ Lan Kiều cũng suy nghĩ giống muội muội, nghĩ nghĩ lúc, nàng dẫn muội muội quay lại, bước vào trong phòng.

      Nếu trực tiếp bỏ , có khả năng Tạ Dao giận dỗi mà hòa ly, các nàng ở lại khuyên nhủ tốt, có lẽ Tạ Dao thay đổi suy nghĩ.

      "Dượng, , có chuyện gì vậy?". Hành lễ xong, Tạ Lan Kiều thân thiết bước tới trước giường Tạ Dao, lo lắng hỏi: "Bệnh của thế nào rồi? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy? Lúc trước có chút tin tức nào, sớm biết bị bệnh, nương con cùng đến đây thăm người rồi".

      xong khẽ nhíu mày chất vấn Lưu ma ma ở bên cạnh: " ốm đau liệt giường được cho chúng ta, ngươi vì sao cũng biết đường đưa tin qua?"

      Lưu ma ma vừa mắt hai tỷ muội nàng, nhưng bà ta cũng biết điều gì quan trọng nhất lúc này, vội quỳ xuống, vẻ mặt già nua than khóc: "Hai vị nương, phải lão nô nghĩ, mà là việc đến quá mau... Đứa của phu nhân còn, lão gia an ủi khuyên giải, vừa bước vào đây đòi nạp thiếp, phu nhân sao có thể đồng ý đây? Đầu óc rồi loạn nên mới lời giận dỗi, các nương mau khuyên nhủ lão gia với phu nhân , đêm vợ chồng ân nghĩa trăm năm, đại tiểu thư cũng mới bảy tuổi, có nương nàng ấy đau lòng lắm!".

      Hóa ra là có chuyện như vậy.

      để Tạ Dao quay về Hàng Châu khiến người trong nhà ngột ngạt, Tạ Lan thể làm biếng nữa, đành bước tới trước mặt Phương Trạch, ngoan ngoãn khéo léo : "Dượng xin bớt giận, chuyện người lớn Lan hiểu lắm, chỉ biết lời kia của chắc chắn lòng, người vừa mất đứa , trong lòng thống khổ, dưỡng cũng đừng đem lời giận dỗi của người coi là , có chuyện gì đợi dưỡng tốt thân thể, rồi hai người lại ngồi xuống bình tĩnh chuyện?".

      Tiểu nương mới mười ba nhưng vóc người cao gầy, nhìn giống đại nương, hàng mày cong như trăng non đầu tháng, đôi mắt tựa hoa đào, mềm mại kiều đứng đó, như đóa hoa bừng nở trong phòng. Mới nhìn dung mạo khiến người ta say tâm, lại nghe giọng mềm mại ngọt ngào từ đôi môi hồng nhuận của nàng, nửa người Phương Trạch muốn nhũn ra.

      Trong phòng chỉ có duy nhất là nam nhân, nhóm nữ quyến đều nhìn chăm chú vào , cho nên luống cuống tất cả mọi người đều thấy ràng. Tạ Lan tức giận như nuốt phải con ruồi, sắc mặt Tạ Dao thể dùng từ xanh mét để hình dung, Tạ Lan Kiều cũng trầm mặt xuống, mà kẻ lo lắng sốt ruột nhất chính là Đỗ Oanh Nhi vừa tới.

      khi biểu ca sửa miệng, diệu kế này coi như hỏng rồi!

      "Biểu ca, Lan rất đúng, biểu tẩu là giận dỗi mới thế, sao huynh lại tin là được?", Đỗ Oanh Nhi hai ba bước liền đứng trước người Tạ Lan , ngăn trở tầm mắt của Phương Trạch xong mới tỏ vẻ tự trách : "Ta biết biểu ca muốn tốt cho ta, nhưng thân thể của biểu tẩu quan trọng hơn, chúng ta vẫn nên chờ tẩu ấy dưỡng tốt thân thể rồi hãy nhắc lại chuyện này".

      Ngoài mặt ra vẻ là người thông tuệ lời thiện tâm, nhưng ánh mắt lại khẽ liếc Phương Trạch ra vẻ ai oán, lại thầm kín nhắc nhở.

      Tạ Lan dù xinh đẹp cũng là chất nữ của Phương Trạch, dù có hoa tâm, cũng có kết quả gì, cần gì phải vì bóng trăng trong nước mà tiếp tục chịu đựng quấy rầy của kẻ thể sinh dưỡng như Tạ Dao? Huống hồ Đỗ Oanh Nhi tự tin rằng luận mỹ mạo, nàng ta cũng thua kém Tạ Lan là bao, người thông minh đều biết nên chọn ai.

      Phương Trạch quả ngốc, được người nhắc tỉnh, lý trí rất nhanh trở lại, vẻ mặt nặng nề với tỷ muội Tạ Lan : "Ta cũng muốn ồn ào đến tình trạng này, nhưng của các ngươi hành lỗ mãng làm hại cốt nhục của nhà ta, nàng tự coi lại chính mình, lại đổ tội cho biểu ngươi, điêu ngoa ương ngạnh, làm gì có chút bộ dáng của chủ mẫu đương gia? Nếu nàng muốn hòa ly, cứ như vậy , các ngươi ai cũng cân khuyên nữa, ta viết thư hòa ly".

      "Lão gia, ngài thể nhẫn tâm như vậy a!". Lưu ma ma gấp đến độ đuổi theo ôm chặt lấy chân Phương Trạch, lại quay đầu nhìn về phía tỷ muội Tạ Lan cầu xin, " Hai vị nương, cầu hai người khuyên nhủ lão gia , cầu hai người...! "

      Tạ Lan còn nhớ ánh mắt ghê tởm của Phương Trạch, mới thèm tiếp xúc với ta.

      Tạ Lan Kiều che trước người muội muội, bình thường cực kì khôn khéo vậy mà lúc này cũng lộ ra vài phần vô thố: "Chúng ta đều là tiểu bối nên tham gia vào việc này, để trở về chúng ta với mẫu thân, để người ra mặt ".

      Sắc mặt Phương Trạch ràng như vậy, chiếm tiện nghi muội muội xong vẫn có thể bảo trì lý trí, có thể thấy được là quyết tâm, các nàng nhiều lời cũng vô ích.

      Tiểu nương thức thời, Phương Trạch cười lạnh, cước đá văng Lưu ma ma, gọi Đỗ Oanh Nhi rời .

      Tưởng thị thích Tạ Dao, chắc bà ta cũng lòng khuyên giải, có khi còn vui sướng khi người gặp họa cho nên có gì phải lo lắng.

      Trượng phu bạc tình rồi, lại thấy đám chất nữ khuyên bảo hữu hiệu, ở trong mắt Tạ Dao còn tác dụng, ngược lại tức giận chính mình trước mặt các nàng đánh rơi mặt mũi, bèn đem bụng hỏa phát lên các nàng: "Ai cho các ngươi lắm miệng? Là ta thèm nhìn cái mặt giả dối của , là ta cần , ai cần các ngươi cầu tình chứ? đám đều tự cho mình là đúng, hóa ra Tưởng thị dạy các ngươi như vậy hả? Cái loại nam nhân vong ân phụ nghĩa như vậy, chỉ có các ngươi mới hiếm lạ!"

      "Hóa ra mới là người thông minh", Tạ Lan Kiều cười lạnh, từ cao nhìn xuống Tạ Dao, trong mắt đều là châm chọc, "Nếu thông minh như thế vậy ta hỏi ngài chút, vị biểu nương kia ở Phương gia bao lâu? Nếu muốn làm thiếp thất, vì sao còn kéo dài đến tận bây giờ? Ta thấy người ta mới là kẻ thông minh, nhìn tính tình của từ lâu rồi, ngài vừa mới sẩy thai, nàng ta giật dây dượng nhắc tới chuyện nạp thiếp, khiến ngài bị kích thích mà đưa ra cầu hòa ly. tại tốt rồi, được như nguyện, hòa ly xong phải đối mặt với dượng nữa, vị biểu nương kia cần phải làm thiếp, trực tiếp trở thành tri phủ phu nhân luôn, khi nào lòng dạ thảnh thơi có thể lấy A Lăng muội muội ra phát tiết hận ý của nàng ta với rồi, quả nhiên đều là người thông minh, cần tỷ muội chúng ta ở đây tự cho là thông minh nữa, Lan chúng ta ".

      Tạ Lan gật đầu, trước khi rời quay đầu nhìn Tạ Dao bồi thêm câu: " à, ngài ở xa như vậy, tổ mẫu thường nhớ ngài đó, đợi ngài hòa ly trở về, chắc tổ mẫu đặc biệt cao hứng đó, còn có mấy vị tỷ muội thân thiết của ngài, chắc mời ngài qua phủ ôn chuyện".

      Chỉ có Phương Trạch biết dùng phép khích tướng sao? Các nàng cũng biết, nàng tin kẻ trọng sĩ diện như Tạ Dao cam tâm thành toàn cho Đỗ Oanh Nhi, để rồi bị cố nhân nhạo báng.

      "Sao lại thế này?" Tưởng Hoài Chu luôn đứng chờ ở bên ngoài, thấy hai biểu muội ra mà sắc mặt tốt chút nào, nghi hoặc hỏi.

      "Về nhà rồi sau, ở đây là xúi quẩy". Tạ Lan xị mặt , ánh mắt ghê tởm của nam nhân tựa như mạng nhện bám người nàng, gạt cũng xong, nàng thầm nghĩ nhanh về nhà tắm rửa cái. Thân là trưởng bối, Phương Trạch cư nhiên lại động sắc tâm với chất nữ, ghê tởm chịu nổi, nếu phải Tạ Dao đáng ghét như vậy, Tạ Lan chắc chắn phản đối nàng ta hòa ly.

      Nhưng nàng cũng ngốc như vậy, thể tỏ vẻ cao hứng tiếp cái của khoai lang phỏng tay này về nhà.

      Dù sao kia cũng là nhà của Tạ Dao, nhưng nếu phải Trần thị quyến rũ tổ phụ, nơi nào có Tạ Dao chứ?

      Nghĩ đến Trần thị cũng giống Đỗ Oanh Nhi ở trước mặt tổ mẫu mất vô liêm sỉ diễu võ dương oai, Tạ Lan cả người liền thoải mái. Nam nhân dễ bị nữ nhân quyến rũ phải thứ tốt, nhưng loại nữ nhân tâm thuật bất chính* quyến rũ cả đàn ông có vợ cũng nên bị thế nhân phỉ nhổ. biết khi Trần thị biết được tội lỗi của bà ta giờ báo ứng chính người con mình có tâm tình gì đây.

      *trong lòng có ý nghĩ đen tối, tốt

      Trở lại nhà cữu cữu, Tạ Lan lập tức trở về viện của mình tắm rửa.

      Tạ Lan Kiều tìm mẫu thân, kể chuyện tình ở Phương gia.

      Tưởng thị suy nghĩ kĩ càng, vừa tức vừa đau đầu, tức Phương Trạch dám có ý xấu với con bà, lại đau đầu biết khuyên Tạ Dao như thế nào. Khuyên đừng hòa ly chính là đắc tội tri phủ Tây An Phương Trạch, khuyên hòa ly, Tạ Dao về nhà, Trần thị giơ cái sắc mặt gì ra? đến đó cũng được, bao nhiều láng giềng nhìn vào.

      Bà biết làm thế nào để làm vừa lòng cả hai bên thân thích lẫn thông gia đây?
      linhdiep17Chris thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 8


      Hòa ly là việc lớn, Tưởng thị muốn coi như biết cũng được, bà để nữ nhi nghỉ ngơi rồi tự mình chuẩn bị qua Phương phủ xem tình hình.

      Lý thị cũng cùng với bà.

      Tạ Dao trong cơn giận giữ, nghe tin liền nghĩ hai người đến đây tám phần để xem náo nhiệt, tức giận đến mức đập bể chén thuốc, " gặp, bảo nàng ta , ta cần các nàng giả vờ hảo tâm!". Trước khi xuất giá nàng đối với Tưởng thị luôn châm chọc, khiêu khích, Tưởng thị sao có thể lòng quan tâm đến chuyện của nàng chứ.

      Lưu ma ma bên cạnh gấp đến mức khóe miệng đầy bọt nước, bên khom lưng thu dọn mảnh bát vỡ, bên tận tình khuyên bảo Tạ Dao: "Phu nhân của ta ơi, lời của Lan Kiều nương ngài nghe hiểu sao? Nếu ngài đáp ứng hòa ly, tiện nhân kia là người đầu tiên đứng lên vỗ tay tán thưởng đó, ngài cam tâm thành toàn nàng ta sao? Tưởng thị là đại tẩu của người, bối phận thể thay đổi được, Lý thị mặc dù phải phu nhân quan gia nhưng nhà nàng ta có tiền, Bình Tây Hầu phu nhân gặp nàng ta cũng phải nể mặt mấy phần, có các nàng hỗ trợ khuyên giải, thể nào lão gia cũng nghe thôi".

      Nữ nhân hòa ly phải chuyện vẻ vang gì, cho dù tái giá cũng khó gặp được người tốt, huống chi thân mình phu nhân nhà mình đều hỏng, khó nghe chính là con gà mái biết đẻ trứng, như thế làm sao có nam nhân tốt nào muốn chứ? Thay vì gả thấp, bằng tiếp tục cùng với Phương Trạch, cùng lắm nạp cho mấy phòng thiếp, sinh được đứa con ôm về nuôi dưới gối của mình, vẫn là phu nhân của quan tứ phẩm như cũ.

      Tạ Dao từ được cha mẹ coi như bảo bối trong lòng bàn tay mà nuôi lớn, có thể chịu đựng Đỗ Oanh Nhi lâu như vậy dễ dàng, tối qua nàng mất đứa Phương Trạch cũng có nửa phần đau buồn, lại còn tâm tâm niệm niệm* nhớ thương Đỗ Oanh Nhi, có thể thấy được trong lòng sớm có nàng, dù nàng mặt dày mày dạn ở lại tương lai hai vợ chồng cũng chỉ là đồng sàng dị mộng**.

      *luôn luôn nghĩ tới, luôn tự nhắc mình

      **vợ chồng hòa thuận, hợp nhau bởi mỗi người mỗi ý tưởng sống trùng khớp ăn ý nhau.

      Tạ Dao muốn phải sống những ngày như vậy, nàng thà rằng về nhà làm lỡ , cũng muốn ở đây uất ức chính mình.

      Chẳng qua nàng để tiện nhân Đỗ Oanh Nhi kia được tiện nghi.

      Tâm tư khẽ xoay chuyển, Tạ Dao xoa xoa trán nằm xuống, hít sâu mấy lần mới : "Mời họ vào đây ".

      Lưu ma ma nghĩ nàng ta nghe lọt, bèn gọi tiểu nha hoàn đến dọn dẹp mảnh sứ còn mình đích thân ra ngoài đón người.

      Tưởng thị vừa đến, Tạ Dao nhìn bà liền khóc: "Đại tẩu, mệnh ta khổ quá..."

      Nàng ta gặp nhiều ủy khuất như vậy, cần giả bộ cũng nước mắt vương đầy mặt.

      Tưởng thị thụ sủng nhược kinh*, ngờ Tạ Dao khóc lóc kể lể với mình, nghi hoặc nhìn về phía Lý thị cái xong bước lên khuyên nàng ta, "Được rồi, muội muội trước đừng khóc, đối với thân thể tốt, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy ? Mấy đứa Lan Kiều Lan còn , ta nghe bọn chúng kể mà như lọt vào sương mù, vì sao muội muội đòi hòa ly?"

      *được sủng ái mà lo sợ

      Tạ Dao thút tha thút thít kể lể với bà.

      Tưởng thị bèn mấy lời khách sáo khuyên nàng ta đừng xúc động chứ muốn dây dưa vào, miễn cho lúc thực hòa ly, Tạ Dao và Trần thị lại tính đầu bà.

      Trong lòng Lưu ma ma hiểu hai người này có gì với phu nhân cũng vô dụng, mấu chốt là phải khuyên được Phương Trạch, liền đứng bên cạnh cầu xin: "Đại phu nhân, cữu thái thái, lão gia bên kia vẫn nổi nóng, hai vị hãy đến đó khuyên nhủ ngài ấy , thân phận lão nô thấp kém, lão gia nghe ta".

      " cần", đợi Tưởng thị đồng ý, Tạ Dao lau nước mắt, nhìn Lý thị : "Tẩu tử còn phải chuẩn bị việc cưới xin cho Tế Chu, vẫn là đừng để ý đến chuyện phiền lòng của ta, dù muốn hòa ly cũng dám lập tức đuổi ta ra ngoài, tẩu tử nếu thương ta, đợi Tế Chu thành thân xong qua xem ta là đủ rồi".

      "Cũng được, có lẽ Phương đại nhân cũng chỉ là tức giận mới lỡ lời, hai ngày nữa các ngươi hòa hảo thôi, tình cảm vợ chồng lâu như vậy, sao bỏ là có thể bỏ được ngay". Lý thị khẽ cảm khái, vỗ vỗ bàn tay Tạ Dao: "Lần sau chúng ta lại đến thăm ngươi, muội muội trước hết đừng suy nghĩ gì nữa, dưỡng thân mình quan trọng hơn, chuyện gì cũng trọng yếu bằng chuyện này".

      Tạ Dao rưng rưng gật đầu, lại cúi xuống nhìn bụng mình, thanh thấp xuống: "Nơi này của ta giờ toàn mùi thuốc, mấy tẩu tử vẫn nên trở về ".

      "Được, muội muội an tâm tĩnh dưỡng , ngày khác chúng ta lại đến".

      Nhìn em chồng mình quá hiểu, Tưởng thị áp chế nghi hoặc trong lòng, cùng Lý thị cáo từ.

      Lên xe ngựa, Lý thị mới hỏi muội muội: " đúng, sao hôm nay nàng ta khác thường như vậy? Nghe ý tứ của Lan Kiều, lúc đó nàng ta còn giận chó đánh mèo lên hai đứa nó, sao bây giờ lại ra vẻ thành hiền lành thế? Chẳng lẽ sợ Phương Trạch quyết tâm hòa ly nên muốn chúng ta làm chỗ dựa cho nàng ta sao?"

      Tưởng thị tạm thời muốn nghĩ đến nguyên nhân, quay sang nhìn tẩu tử, lại nghĩ tới vì mình đến đây mà liên lụy tẩu tử cũng phải theo, áy náy : "Được rồi, chuyện bên này chúng ta cứ mặc kệ , tẩu tử cứ an tâm lo liệu hôn cho Tế Chu , đây là nhi tử đầu tiên của Tưởng gia chúng ta cưới vợ, trăm ngàn lần đừng phạm sai lầm".

      Nhắc đến hôn của con trai, Lý thị lập tức nở nụ cười, vui vẻ khen ngợi con dâu chưa vào cửa với muội muội.

      Bên kia, Lưu ma ma nhìn xe ngựa rời xong, vội vã trở về hậu viện, khó hiểu hỏi: "Phu nhân, tại sao ngài nhờ các nàng hỗ trợ?".

      Tạ Dao có chủ ý, quay lại hỏi bà ta: "Lão gia đâu rồi?"

      Lưu ma ma mím môi, chột dạ liếc nàng ta cái, lắp bắp : "Hình như, hình như là đến Văn Thanh Uyển..."

      Văn Thanh Uyển là chỗ ở của Đỗ Oanh Nhi.

      Tạ Dao nghe xong, vẫn chưa nổi giận, nhắm mắt lại ngẫm nghĩ lát, mới khẽ thở dài: " mời tiểu thư lại đây".

      Nếu thể sinh con nữa, nữ nhi này nàng chắc chắn phải mang theo, hai mẹ con sống nương tựa vào nhau còn hơn để nữ nhi ở lại bên này chịu hành hạ của mẹ kế.

      Lưu ma ma ra ngoài phái tiểu nha hoàn mời, Phương Lăng mới bảy tuổi rất nhanh chạy đến, vừa bước vào thấy mẫu thân sinh bệnh, tiểu nha đầu cầm được nước mắt, chui vào trong lòng mẫu thân khóc nức nở: "Nương, con biết sai rồi, con về sau bao giờ... bao giờ chuyện với nàng ta nữa, nương muốn con làm gì con làm thế, cái gì con cũng nghe nương hết, nương người đừng làm con sợ..."

      Thấy nữ nhi ỷ lại mình, Tạ Dao mềm lòng, bảo Lưu ma ma lui ra ngoài, tự mình ôm lấy nữ nhi, thanh mềm : "A Lăng, cha con cần ta nữa, con muốn ở với hay là cùng nương quay về nhà ngoại tổ mẫu ở Hàng Châu đây? Nương kể con nghe, Hàng Châu rất đẹp, nơi đó..."

      "Nương ở đâu con liền ở đó". Phương Lăng quan tâm Hàng Châu có đẹp hay , chỉ muốn theo mẫu thân, khóc nhiều đến mức mắt cũng sưng lên.

      Tạ Dao rốt cuộc nhịn được, ôm chặt lấy nữ nhi nghẹn ngào rơi lệ.

      Hai mẹ con ôm nhau khóc trong Văn Thanh uyển, Phương Trạch cũng ôm ấp Đỗ Oanh Nhi hôn hít.

      Nam nhân này cuối cùng quyết định hòa ly, chuyện thành tám phần, trong lòng Đỗ Oanh Nhi cực kì cao hứng,cũng nguyện ý cho chiếm chút tiện nghi, nhưng là khi nàng ta phát tay của Phương Trạch ngày càng thành , Đỗ Oanh Nhi nôn nóng, thở phì phò cầu xin , "Biểu ca, biểu ca huynh đừng như vậy..."

      "Thư hòa ly ta viết xong rồi, chẳng lẽ muội còn tin ta?", Phương Trạch gần như thô lỗ đem tay biểu muội túm chặt về phía sau, nâng cằm nàng ta, ánh mắt u, "Biểu muội, ta biết muội sợ ta chịu trách nhiệm, trước kia tình chưa ràng ta chạm vào muội, nhưng tại ta với nàng ta ồn ào đến bế tắc rồi, muội còn chịu tin ta, là làm cho ta thấy thất vọng đó".

      Thành thân với Tạ Dao nhiều năm, làm sao có chuyện chút cảm tình với nàng ta, nhưng vì Đỗ Oanh Nhi phải vứt bỏ thê tử, thế mà bây giờ nữ nhân này còn muốn trêu đùa ?

      Thấy sắc mặt nam nhân lạnh , trong lòng Đỗ Oanh Nhi khiếp sợ, vội vàng giả bộ xấu hổ khẽ buông mi, giọng : " phải, tất nhiên là ta tin biểu ca, chỉ là ta muốn giữ đến ngày chúng ta thành thân..."

      Thấy nàng ta thức thời, giọng của Phương Trạch liền mềm xuống, tiếp tục ở bên tai nàng ta thổi gió: "Đợi nàng ta ở cữ xong ta lập tức đuổi nàng ta , rồi cưới muội vào cửa, nhiều nhất chỉ tháng thôi. Biểu muội còn lo lắng gì nữa ? Cho ta , nếu muội xem ta bây giờ thành dạng gì rồi?"

      xong liền đè nàng ta lên tủ, khiến cho nàng ta hiểu được thể nhẫn nại nữa.

      Đỗ Oanh Nhi vẫn là đồng ý, ngày chưa chính thức gả cho , trong lòng nàng liền an tâm. Vừa định uyển chuyển kiếm cớ, thân mình đột nhiên bị người ta bế lên, Đỗ Oanh Nhi kinh hãi, vội nắm lấy vạt áo của lắp bắp cầu xin: "Biểu ca, biểu ca huynh..."

      Còn chưa dứt lời, bị người ta ném tới giường, mắt thấy nam nhân bắt đầu xé xiêm y của mình, Đỗ Oanh Nhi sợ hãi, khóc lóc cầu : "Biểu ca, chờ thêm chút được ? Ta, ta sợ..."

      "Sợ cái gì?", Phương Trạch túm chân nàng ta kéo mạnh ra, chút thương tiếc đè ép xuống, trong mắt ngầm uy hiếp: "Biểu muội, ta thích thông minh của muội, nhưng mà muội phải biết, khả năng kiên nhẫn của nam nhân có hạn, nếu quá đói bụng mà được thỏa mãn, phải tìm đến nơi khác đó".

      Sắc mặt Đỗ Oanh Nhi lập tức trắng bệch, vừa khần trương vừa bất an nhìn , "Biểu ca muốn cưới ta?"

      Dọa nạt xong, Phương Trạch lại ôn nhu đưa kẹo ngọt ra, hôn nàng : "Cưới chứ, ta thích Oanh Nhi nhất, cưới muội cưới ai? Oanh Nhi ngoan, đừng sợ, thả lỏng , biểu ca để muội chịu khổ đâu..."

      xong cho nàng ta cơ hội dong dài, lập tức cúi đầu ngậm lấy môi nàng ta.

      Bên ngoài cửa sổ, hai nha hoàn của Đỗ Oanh Nhi khẽ cúi đầu nghe lén, nghe thấy tiếng khóc sướt mướt của nương ở bên trong, trong lòng đều biết xảy ra chuyện gì, bèn quay ra nhìn nhau, hẹn mà cùng đỏ mặt nhưng ánh mắt lại cực kì đắc ý.

      nương có mĩ mạo lại có thủ đoạn, tâm của lão gia đều nằm người nương, đợi lúc nương trở thành tân phu nhân, các nàng hầu hạ bên người nương chắc chắn địa vị trong phủ lên như diều gặp gió.

      ~

      Tưởng gia.

      Nghe Ca mẫu thân và cữu mẫu trở lại, Tạ Lan thấp thỏm tìm mẫu thân dò la tin tức, "Nương, nàng ta vẫn muốn hòa ly sao?"

      Tưởng thị nhìn thấy hai nữ nhi cùng lúc chạy tới, biết các nàng thích Tạ Dao, chắc còn nhớ chuyện bị Tạ Dao khi dễ trước đây, bèn lại thái độ của Tạ Dao với hai tỷ muội, "Nương với mợ các con phỏng đoán nàng ta chịu hòa ly đâu".

      Tạ Lan Kiều cười cười, Tạ Lan khẽ ôm ngực thở phào, may măn may mắn, phải tiếp xúc với Tạ Dao nữa.

      Thấy nét mặt tiểu nữ nhi lộ vui mừng, Tưởng thị nghiêm túc nhắc nhở: "Trước mặt nương có thể như vậy, nhưng trước mặt người ngoài tuyệt đối được tỏ ra vui mừng, dù sao nàng ta cũng là của các con, đừng để người ta nương Tạ gia chúng ta bất kinh với trưởng bối, xấc xược vô lễ".

      "Nữ nhi biết, nương yên tâm ". Tạ Lan cười cười lại gần mẫu thân, thuần thục giúp bà bóp chân, suy nghĩ lát liền có chút lo lắng xin ý kiến Tưởng thị: "Nương, Tam biểu ca ngày mai muốn đưa chúng ta ra ngoài dạo chơi, người đồng ý chứ? Nếu người cho phép, con liền ở nhà đâu hết".

      Nàng lấy lùi để tiến, Tưởng thị hừ tiếng, nhìn về phía thứ nữ : "Được, chả mấy khi con hiểu chuyện như vậy, vậy ở nhà với ta ".

      "Nương..." Tạ Lan nôn nóng, đưa tay ôm lấy mẫu thân, ngước khuôn mặt nhắn làm nũng: "Nương, nương tốt của con..."

      Thanh của tiểu nương mềm mại ngọt ngào, giống như chim non mới sinh rì rầm cầu chim mẹ cho ăn, Tưởng thị chịu được giọng nũng nịu như vậy của nữ nhi, bèn dùng sức nhéo khuôn mặt non mịn của nàng, "Vậy con phải nghe lời biểu ca với tỷ tỷ, được tự mình chạy lung tung!"

      "Con mới mình a, mình rồi mua đồ ai trả tiền cho con chứ". Được cho phép, Tạ Lan cao hứng đứng lên, chạy nhanh đến trước mặt tỷ tỷ làm nũng bởi chuyện nàng quăng chiếc khuyên tai khiến tiểu tài chủ của nàng tức giận a.

      Tạ Lan Kiều sợ nàng chạy tới ôm chặt lấy mình bèn xoay người nhanh ra ngoài.

      Tạ Lan hí hửng đuổi theo.

      Trong trạch viện ở phố sau Tần vương phủ, Cát Tiến hầu hạ chủ tử thay y phục, nghĩ đến tin đồn nhảm về chủ tử hôm nay nghe được đường, giọng : "Công tử, ngày mai còn muốn xuất môn ? Ta , thành Tây An này chẳng có gì hay để xem đâu, so với phồn hoa của kinh thành còn kém xa".

      muốn chủ tử nghe được những lời đồn mất hứng này. Cái gì mà yếu đuối chứ, công phu mà chủ tử luyện chính là võ công chính tông bên nhà ngoại, tuy chủ tử tắm rửa thường cho người hầu hạ nhưng từng trộm nhìn qua, bụng ước chừng có tám khối cơ, cả đội cấm vệ đều hạ được ngài ấy, như thế mà cũng kêu là yếu đuối sao?

      "Ngươi muốn ?" Tiêu Nguyên chút để ý , "Vậy ngày mai ngươi ở lại đây , ta chỉ mang theo Lư Tuấn thôi".

      "Muốn , muốn , sao lại muốn chứ?" Cát Tiến vội vàng sửa miệng, tay cầm xiêm y mới cười lấy lòng: "Món gà hồ lô* của Minh Nguyệt Lâu rất nổi tiếng, công tử phải cho chúng ta ăn thử lần chứ?"

      Tiêu Nguyên liếc cái, chẳng thèm ừ hữ tiếng.

      *gà được cho khuôn giống như quả hồ lô rồi nhồi các gia vị vào, vì vậy gà có hình dạng giống như quả hồ lô.
      linhdiep17Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :