CHƯƠNG 14. XÓA THỦ CUNG SA “Thứ này tuyệt đối thể giữ lại!” nâng mắt nhìn nàng, dưới ánh trăng, đôi mắt ấy hệt như hai hòn bảo thạch đen. Mặc Sương có chút hiểu ý tứ của , cứ tưởng rằng đến vết sẹo. Chỉ đến tận khi đem viên thuốc màu nâu đứa đến trước mặt nàng, nàng mới vỡ lẽ thứ đến chính là dấu thủ cung sa. Đúng thế, thể giữ nó lại, nàng thừa biết điều đó. Người cổ đại phiền phức, làm ra những thứ này làm gì biết? Đó cũng chính là lý do vì sao đêm nay tại thư phòng nàng dám vạch tay áo lên, tất cả cũng vì sợ người khác thấy được dấu thủ cung sa này vẫn còn diện. Biết được điều này, lại nghĩ tới khi nãy nhàng thoa thuốc cho mình, trong lòng Mặc Sương khỏi có chút mất mát. ra vì điều này mà đến đây. Hôm nay hành động đưa viên thuốc này cho nàng cũng đồng nghĩa với việc, cùng nàng phát sinh bất kì quan hệ gì? Nhưng thế lại càng tốt, nàng vô cùng sẵn lòng phối hợp. Thấy nàng nửa ngày có bất kì phản ứng gì, Lãnh Kỳ Túc ánh mắt khẽ lóe lên, chậm rãi nghiêng người, hơi mỉm cười thầm bên tai nàng, “Thế nào, Vương phi đồng ý? Cũng phải, vì làm cho thứ này biến mất còn có cách khác kia mà...” Hơi thở ấm nóng của cứ thế phả vào cổ nàng, cùng mùi long diên hương nhàn nhạt quanh chóp mũi, khiến toàn thân Mặc Sương cảm thấy tê dại thôi. Nàng có chút gấp gáp, đương nhiên nàng hiểu cách khác mà là cái gì. “ phải, thiếp thân đồng ý”, nàng nhanh chóng giựt lấy viên thuốc bỏ ngay vào miệng nuốt xuống. Vì uống nước nên lúc thuốc bị nghẹn lại trong cổ họng, nước mắt nàng suýt trào ra. Khi phát giác ra ánh mắt thâm trầm của Lãnh Kỳ Túc, Mặc Sương mới nhận ra khi nãy mình hành động quá gấp gáp. Vì thế nàng liền nhanh chóng cúi đầu, ngượng ngùng đỏ mặt , “Thiếp thân sao có thể đồng ý? Chỉ cần là việc Vương gia muốn thiếp làm cho dù đó là cách gì, thiếp cũng đều cam tâm tình nguyện!” “ sao?”, Lãnh Kỳ Túc cong cong khóe miệng, nhìn có chút xấu xa. Ngay lập tức, duỗi cánh tay đem Mặc Sương ôm vào lòng, ép nàng chặt vào ngực mình. Hô hấp của Mặc Sương lập tức ngừng trệ, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực. Lãnh Kỳ Túc gắt gao ôm chặt lấy nàng, hơi ấm từ lòng bàn tay cách lớp vải truyền đến da nàng, giống hệt như cây sắt nóng. Bất ngờ môi đè xuống, hơi thở đặc trưng của nam nhân cứ thế tấn công áp đảo nàng. Trái tim nhảy điên cuồng kia bây giờ chính thức ngừng đập. Nàng trừng to mắt, như thể tin nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn tú phóng đại ngay phía trước. Đôi hàng mi như cánh bướm của khẽ khép hờ, khóe môi băng lạnh áp sát vào hai cánh môi của nàng. tiếp xúc khiến người ta ý loạn tình mê. Mặc Sương cả người cứng ngắc, chính vào lúc nàng biết nên phản ứng thế nào mới phải đột nhiên Lãnh Kỳ Túc mở mắt. Đối diện với ánh mắt sợ hãi của Mặc Sương, hơi mỉm cười rồi buông nàng ra, “Suy cho cùng vẫn là chữ sợ! can đảm khi nãy lúc nàng cứu Linh Lung chạy đâu rồi, hửm?” Nụ cười trầm thấp cùng giọng điệu trêu ghẹo khiến Mặc Sương hai má nóng rang, lúc lâu sau vẫn trả lời. “Nếu gặp được Vương gia bây giờ thiếp cũng chỉ là nô tỳ”, nàng cắn cắn môi, giọng nghẹn ngào, “hôm nay khi nhìn thấy hình ảnh của Linh Lung, thiếp như nhìn thấy mình khi xưa, vì thế kịp nghĩ ngợi gì nhiều liền tiến lên đỡ” “Xem ra bổn vương đánh giá thấp nàng”, Lãnh Kỳ Túc mắt hơi hạ xuống, mỉm cười đứng dậy, “Được rồi, trời sắp sáng nên nàng cũng tranh thủ nghỉ . Ngày mai là ngày hội thả diều, Bổn vương mang nàng ra ngoài chơi” CHƯƠNG 15. THI ĐẤU CÔNG BẰNG Sáng sớm ngày hôm sau. Mặc Sương vừa dùng xong buổi sáng quản gia Phúc An đến thông báo, nhân ngày hội thả diều, Thái hậu có ban thưởng cho nữ quyến của các phủ ít diều tốt. Vì thế Vương gia cho gọi Vương phi, Trắc phi và các vị phu nhân đến hoa viên lựa chọn. Lúc nàng đến nơi dường như tất cả có mặt đầy đủ. Bức tranh hoa viên trong tiết đầu xuân vô cùng tươi đẹp, nào là bãi cỏ xanh non mơn mởn, nào là hình ảnh bướm vờn hoa... Nay lại thêm vô số chiếc diều xinh đẹp treo từng hàng liễu rũ xanh mướt, chiếc nào chiếc nấy đều sinh động như , càng khiến cho cảnh xuân thêm phần tươi tắn. Lãnh Kỳ Túc ngồi trong đình uống trà, phía sau có Linh Lung cùng thống lĩnh thị vệ Dạ Phong đứng hầu. “Vương gia”, Mặc Sương tiến lên hành lễ. “Vật phẩm Thái hậu ban tặng, nàng cũng chọn chiếc ! Chọn xong rồi Bổn vương đưa nàng ra ngoài”, Lãnh Kỳ Túc đặt tách trà xuống, nhàn nhạt trả lời. “Vâng” đám nữ nhân đua nhau chọn diều khi thấy nàng bước đến đều đồng loạt hành lễ, chỉ là khi họ nhìn ra phía sau lưng nàng, ánh mắt người nào người nấy đều là chất chứa phức tạp. Mặc Sương vờ như biết, chỉ mỉm cười gật đầu rồi bắt đầu chọn diều cho mình. Quả là đồ do hoàng cung làm, những chế tác tinh mỹ, mà việc vẽ cùng lên màu đều vô cùng xuất sắc, chút khuyết điểm. Trong lúc mắt nàng muốn hoa lên vì cảnh tượng sặc sỡ phía trước bất ngờ chiếc diều hình con chim chích chòe than hấp dẫn tầm mắt nàng. Tuy nó chỉ có hai màu đen trắng, có chút bình thường và đơn diệu, song nó lại là chiếc diều mang lại cảm giác tươi mát cùng bắt mắt nhất trong cả chục chiếc diều sặc sỡ ở đây. Mặc Sương mỉm cười, chính là nó rồi! Chính vào lúc nàng muốn vươn tay ra lấy nó đồng thời cũng có ba cánh tay khác giơ ra. Mặc Sương ngẩn ra, lập tức nhìn hai bên trái phải mình, ra là Vân Triều Tịch, Yến phu nhân cùng nữ nhân xa lạ. Nàng ta có bề ngoài vô cùng xinh đẹp, chỉ là thần sắc có chút nhợt nhạt, yếu ớt, chắc chắn lần thỉnh an trước có nàng ta. Bọn họ do ai liệu đến việc này nên nhất thời khí có chút ngưng trọng. “Ồ, tất cả chúng ta đều xem trúng con diều này sao? Vậy Vương phi tỷ tỷ, tỷ xem, chuyện này giải quyết thế nào đây?”, Vân Triều Tịch cười như cười lên tiếng hỏi. Yến phu nhân môi khẽ nhếch, nhanh chóng tiến lên nịnh bợ, “ ra cũng dễ giải quyết mà, đây vốn là tặng phẩm của Thái hậu, mà Thái hậu lại là của Trắc phi, vậy đương nhiên nó nên là của Trắc phi tỷ tỷ, muội muội đây chắc chắn tranh đâu” người xướng, người phụ họa, ý tứ quá ràng. Chẳng phải chỉ là con diều thôi sao? Mặc Sương trong lòng cười lạnh, nhưng mặt vẫn là bộ dạng sợ hãi dè dặt, “Nếu Triều Tịch muội muội thích cứ lấy !” “, nếu như thế muội muội đây hiểu quy cũ rồi. Cái gọi là bảo kiếm dâng hùng, phấn hồng tặng giai nhân, việc này chúng ta nên thông qua thi đấu mà quyết định mới phải!” đoạn, đợi bất kì ai lên tiếng Vân Triều Tịch quay người, hướng Lãnh Kỳ Túc lớn, “Vương gia, bốn người thiếp thân đều nhìn trúng con diều này, tuy bọn thiếp đều có ý nhường nhịn nhau song dù là ai giành được nó, trong lòng ba người kia ít nhiều cũng vui. bằng dùng hình thức thi thả diều, công bằng thi đấu phen. Ai thả diều cao hơn, người đó có được chiếc diều này, Vương gia thấy sao?” LỜI TRANSLATOR: Cuối tuần tranh thủ làm sớm để được hội sách, hehe, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ,
CHƯƠNG 16. ĐIỀU KHIỂN ĐƯỢC đoạn, đợi bất kì ai lên tiếng Vân Triều Tịch quay người, hướng Lãnh Kỳ Túc lớn, “Vương gia, bốn người thiếp thân đều nhìn trúng con diều này, tuy bọn thiếp đều có ý nhường nhịn nhau song dù là ai giành được nó, trong lòng ba người kia ít nhiều cũng vui. bằng dùng hình thức thi thả diều, công bằng thi đấu phen. Ai thả diều cao hơn, người đó có được chiếc diều này, Vương gia thấy sao?” xong nàng ta còn liếc nhìn Mặc Sương, bày ra bộ dáng đầy khiêu khích. “Đúng đó, đúng đó!”, mọi người xung quanh đều lên tiếng hùa theo. Đám nữ nhân này, chỉ cần có kịch hay để xem họ tiếc gì chút “công sức” thêm dầu vào lửa? Mặc Sương mím môi chậm rãi nhìn về phía lương đình. Lúc này tuy nhìn biểu tình của Lãnh Kỳ Túc nhưng nàng cảm nhận được ánh mắt của quan sát nàng từ xa. “Được, thế này những công bằng mà còn được lòng tất cả mọi người, nhất cử lưỡng tiện!” Mặc Sương có chút bất ngờ, cứ nghĩ lấy lý do phải ra ngoài để thoái thác, sau đó tùy tiện tặng cho người bất kỳ. ngờ đến lại có thể chấp thuận cách thoải mái như thế. ra thả diều khó, lúc còn ở đại nàng từng thả qua rất nhiều lần, chưa kể bây giờ nàng có võ công, chỉ cần vận chút nội lực là chuyện này coi như giải quyết xong. Song ràng biết nàng chỉ là nô lệ, mà nô lệ làm sao biết thả diều? Giả như thắng, vin vào nó mà nghi ngờ thân phận của nàng, còn giả như thua Mặc Sương thành trò cười cho đám nữ nhân kia. Đúng là tiến thoái lưỡng nan! Thôi bỏ , vẫn nên lấy đại cục làm trọng, họ muốn cười cứ cười. Vốn dĩ nàng diễn vai vương phi sợ sệt hèn nhát, vậy màn đấu này cũng nên diễn cho tròn vai. Hít sâu hơi, thấy ba người kia chuẩn bị xong, Mặc Sương cũng bắt đầu chọn cho mình con diều. “Vương phi, nô tỳ giúp người chọn rồi”, theo đó là con diều chuồn chuồn xanh được đưa đến trước mặt nàng. Mặc Sương ngước mắt, ra là Linh Lung. Nàng ta mỉm cười nhìn nàng để lộ ra đôi lúm đồng tiền ngọt ngào. Gò má đêm hôm qua bị Vân Triều Tịch lưu lại dấu tay giờ hoàn toàn lành lặn, trắng mịn như . Vương phủ quả nhiên có nhiều thuốc tốt, mặt của Linh Lung còn có vết thương tay Mặc Sương, tất cả đều khỏi chỉ trong đêm. Thấy Mặc Sương im lặng Linh Lung chỉ nhàng dúi con diều vào tay nàng, sau đó chậm rãi rướn người thầm vào tai Mặc Sương, “Chỉ có cắt đứt dây diều mới có thể bay cao nhất!” Mặc Sương ngẩn ra, lúc hoàn hồn lại Linh Lung về phía đình từ lâu. Là Lãnh Kỳ Túc bảo nàng ta làm vậy sao? được cảm xúc trong lòng bấy giờ, Mặc Sương chỉ đành mỉm cười nhìn về hướng đình, sau đó quay người, vừa thả dây vừa chạy ra bãi cỏ. Diều của ba người kia dần bay cao lên trời, đặc biệt là diều của Vân Triều Tịch. Chỉ có cắt đứt dây diều mới có thể bay cao nhất! Cũng may có nghĩ ra kế sách này, Mặc Sương bất giác mỉm cười, ngẩng đầu nhìn diều của mình theo đà gió bay lên, nàng thầm nghĩ, đến lúc rồi. con dao trong tay áo trượt ra, thứ này cũng là do Linh Lung khi nãy đưa cùng với con diều. Lãnh Kỳ Túc quả là nam nhân chu đáo. Trong lúc muốn thần biết quỷ hay cắt đứt dây diều bên tai Mặc Sương bỗng truyền đến giọng trong trẻo, “Cắt đứt dây để diều bay cao nhất được há gì khi người vĩnh viễn điều khiển nó được nữa?” CHƯƠNG 17. LOẠI ĐẠT ĐƯỢC Trong lúc muốn thần biết quỷ hay cắt đứt dây diều bên tai Mặc Sương bỗng truyền đến giọng trong trẻo, “Cắt đứt dây để diều bay cao nhất được há gì khi người vĩnh viễn điều khiển nó được nữa?” Mặc Sương có chút hoảng hốt song sắc mặt vẫn đổi, chỉ có tay nhàng ấn dao lại vào bên trong. Nàng quay đầu, người thế nhưng lại là nữ nhân lạ mặt khi nãy. Nàng ta vừa thả diều vừa lặng lẽ nhìn Mặc Sương, gương mặt vẫn là nhợt nhạt yếu ớt đó. Bị nàng ta phát rồi! “Muội muội mới vừa gì?”, Mặc Sương ngạc nhiên hỏi, cố ý bày ra vẻ như nghe ý tứ của nàng ta. “ có gì”, nàng ta cười lạnh tiếng, “chỉ cảm thấy đây chẳng qua là con diều, có lúc mất cũng là loại đạt được!” xong, đợi Mặc Sương có bất kì phản ứng gì, nữ nhân ấy thu dây chạy nơi khác. Mặc Sương lòng trầm xuống, cảm thấy người này hề đơn giản như bề ngoài. Lời nào của nàng ta đều mang hàm nghĩa khác, còn có đôi mắt trong veo khó lòng nhìn thấu kia nữa. Mặc Sương tâm có chút loạn nhất thời quên luôn cả việc thả thêm dây. Để khi con diều no căng gió kia bất ngờ hất cái, do thân thể bất ngờ mất thăng bằng, nàng ngừng bị kéo sang hai bên trái phải, để rồi cuối cùng phải ngã ngồi dưới đất. Lúc này ở phía bên kia lại truyền đến tiếng reo vui của Vân Triều Tịch, “Thiếp thả hết dây rồi...” Mặc Sương nhếch nhếch khóe môi, rốt cục vẫn thua... Tuy quan trọng thắng thua, vì dù sao đây cũng chỉ là con diều, song thứ khiến nàng bận tâm lại chính là nữ nhân chuyện với mình khi nãy. Vân Triều Tịch đến cầm sẵn phần thưởng trong tay, như con công kiêu ngạo xòe đuôi chờ đợi người khác đến vây quanh chúc mừng mình. Còn Mặc Sương chỉ chậm rãi nhặt con diều dưới đất lên, tiếng ồn ào của đám nữ nhân xung quanh mảy may lọt vào tai vì lúc này đây nàng chỉ cảm nhận được bất an tột độ trong lòng. Nữ nhân đó rốt cục phát những gì? đúng, nàng và nàng ta căn bản chưa từng tiếp xúc qua... “Vương gia”, lúc này tràng thanh kiều mị của nữ nhân vang lên. Mặc Sương chậm rãi ngẩng đầu. Lãnh Kỳ Túc tiến về hướng này. thân áo tím, từng đường nét như được gọt dũa cùng ngũ quan hoàn mỹ, dưới ánh nắng, khiến người ta thể dời mắt. nhìn bất kì ai, chỉ bước đến đứng trước mặt nàng, mỉm cười rồi hỏi bằng chất giọng trầm đầy từ tính , “Vương phi xem ra rất thất vọng?” Mặc Sương như bừng tỉnh, thầm nghĩ có lẽ bộ dáng nghiêm trọng khi nãy của nàng khiến hiểu nhầm, nên nhanh chóng lắc đầu phủ nhận, “.. có!” “ có tốt! phải chỉ là con diều thôi sao, phố chắc chắn có rất nhiều!” Lãnh Kỳ Túc nhếch khóe môi đỡ Mặc Sương đứng dậy sau đó dìu nàng trong ánh mắt ngưỡng mộ lẫn ghen tỵ của những người xung quanh. chưa được bao xa sau lưng truyền lại tiếng tre bị gãy cùng tiếng kinh hô của nhiều người, “Trắc Vương phi, dễ gì mới giành được con diều này, cớ gì người lại đạp hư nó rồi?” *** Đường phố kinh đô. Cửa hàng san sát, hàng quán nối dài, ngựa xe như nước, náo nhiệt vô bờ. Khắp phố phường đến đâu cũng đều có thể thấy những chiếc diều màu sắc rực rỡ, chế tác tinh xảo bay lượn bầu trời. Lãnh Kỳ Túc dìu Mặc Sương bước trong dòng người náo nhiệt tấp nập, bất giác có cậu bé lanh lợi bước đến bên cạnh họ, “Chích chòe than, bán chim chích chòe than đây! Vừa cát tường lại vừa dễ nuôi, đừng bỏ lỡ đừng bỏ lỡ....” LỜI TRANSLATOR: Dạo này buôn bán ế ẩm quá, haiz, lão bản buồn ghê gớm, , dù sao cũng cố gắng theo hết truyện này. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ
CHƯƠNG 18. NGÔN NGỮ CHÍCH CHÒE THAN “Chích chòe than, bán chim chích chòe than đây! Vừa cát tường lại vừa dễ nuôi, đừng bỏ lỡ đừng bỏ lỡ....” Bên đường là sạp bán chim, họ đem chim thuộc nhiều chủng loại, màu sắc đa dạng nhốt đầy trong những cái lồng, tiếng “chim chíp” cứ thế truyền vào tai người qua kẻ lại. Ông chủ đó tính hắng giọng rao bán tiếp chợt thấy hai người họ, vì thế liền cầm cái lồng đến nịnh bợ mời chào, “Công tử, mua con chim chích chòe than ! Nó rất dễ nuôi, lại biết ca hát, tin tiểu nhân bảo nó hát khúc cho công tử và tiểu thư nghe thử” Lãnh Kỳ Túc bước bộ khẽ dừng lại, mỉm cười nhìn Mặc Sương, sau đó lại nhìn về hướng lồng chim cách vô cùng hứng thú. Khi nãy thắng được chiếc diều chích chòe than, chẳng ngờ đến bây giờ lại được tận mắt nhìn thấy hàng giá thế này, khiến Mặc Sương có chút kinh hỉ. Còn có thể ca hát sao? khiến người ta càng cảm thấy mới mẻ thôi. Chỉ thấy người đàn ông gì đó với con chim, nó liền bắt đầu kêu lên hàng loạt tiếng chim chíp. Hô hấp của Mặc Sương nhất thời ngừng lại, sắc mặt nàng trắng bệch song rất nhanh trở lại trạng thái bình thường. Nàng lấy chiếc khăn tay che miệng cười khúc khích, “Cái này mà gọi là hát sao? Kêu tới kêu lui, chữ còn hát nổi nữa là.” “Nhưng ta thấy nó được đấy chứ!”, Lãnh Kỳ Túc cong cong khóe môi với ông chủ sạp, “Ta mua con này” Mặc Sương ngẩn ra, còn Lãnh Kỳ Túc quay đầu mỉm cười nhìn nàng, hai mày hơi nhếch lên, “Sao? Nàng thích nó?” “... phải... thiếp thân chỉ cảm thấy...” “Nàng thích là được rồi”, Lãnh Kỳ Túc nở nụ cười sáng lạn, khẽ nâng tay, đem nàng ôm vào ngực sau đó dịu dàng , “Tuy nó chỉ có thể kêu mấy tiếng chim chíp, nhưng tối thiếu, con diều kia lại làm được như thế, đúng ?” Hai người lại dạo phố thêm vòng. Dưới kiên quyết của Lãnh Kỳ Túc, nàng bị bắt mua thêm vài con diều tinh xảo cùng số mỹ phẩm, sau đó mới được về phủ. Về đến U Mai uyển, khi Lãnh Kỳ Túc vừa rời Mặc Sương liền khóa chặt cửa phòng lại. Nàng nhìn con chim ngừng nhảy tới nhảy lui trong lồng, mặt là biểu tình ngạc nhiên cùng thể nào tin được. Nàng mười tuổi được Dật ca ca đưa vào Lam Dực môn- tổ chức chuyên phục vụ cho triều đình trong việc phá giải các kì án trong thiên hạ cũng như các vụ có liên quan đến triều đình. Ở đây nàng học được rất nhiều điều siêu phàm, ngoại trừ điều tra phá án, nàng còn được dạy cả võ công, dịch dung và khả năng hiểu ngôn ngữ loài chim. Vừa nãy phố, khi ông chủ sạp bảo con chim hát, người bình thường nghe được chẳng qua là chuỗi chíp chíp. Duy chỉ có nàng mới nghe ra được đó là bài thơ, bài thơ chỉ nàng và Dật ca ca biết. “Nhĩ viễn điểu trùng sơn, tâm tường thâm tỏa; Ngã kiết thân ngưng trữ, như si như hoàng.” (Dịch nghĩa: Nàng ở đó tuy mắt nhìn về phía mênh mông rộng lớn nhưng lòng lại bị khóa chặt; Còn ta ở đây đơn mình ngắm nhìn nàng, như si mê lại như bâng khuâng) Nàng hạ mắt khẽ mỉm cười, ra tất cả được Dật ca ca an bài thỏa đáng cả rồi. Mượn tay của Lãnh Kỳ Túc, y mang đến cho nàng con chim này, thứ dùng cho việc liên lạc của hai người về sau. Y tốn ít tâm tư ! Đúng vậy, người thâm trầm như Lãnh Kỳ Túc, chỉ khi do chính tay làm lấy mới bị nghi ngờ. Bất chợt nhớ đến buổi thả diều sáng nay, nàng nhất thời cau mày, câu của nữ nhân lạ mặt kia, “có lúc mất cũng là loại đạt được!” Ban nãy khi dạo, Mặc Sương cũng hỏi qua Lãnh Kỳ Túc, nàng ta quả là trong những thị thiếp của , tên gọi Tố Vấn. nàng từng có ơn với , nhưng đó là ân gì, lại , mà nàng cũng tiện hỏi. Chỉ là câu mà Tố Vấn với nàng, nghĩ lại nó có bao gồm hàm ý khác nữa phải. Trước đó Dật ca ca có qua, trong Vương phủ có người giúp đỡ nàng. Nhưng mà người đó, có phải là Tố Vấn hay ? CHƯƠNG 19. CÓ CHÚT LẮM LỜI Tin tức Lãnh Kỳ Túc mua cho Mặc Sương con chích chòe than nhanh chóng lan rộng ra khắp phủ. Tuy đây phải chuyện gì to tát lắm, song với người lúc nào cũng cư xử lạnh nhạt với nữ nhân như Lãnh Kỳ Túc, đây là trường hợp đầu tiên. Nhìn quanh tất cả nữ nhân trong Vương phủ, được hưởng vinh hạnh dường này e rằng Mặc Sương nàng là người đầu tiên. Cho nên những nữ nhân “gió chiều nào theo chiều ấy” bắt đầu suy tính thiệt hơn, họ ra sức tiếp cận nàng, nếu phải đến thỉnh an trò chuyện cũng là sai người mang quà đến. Nàng đối với chuyện này chút cũng để tâm, ra vẻ đồng thuận cũng bày tỏ bài xích. Với ai nàng cũng bày ra nụ cười vô hại cùng bộ dáng cẩn thận dè dặt, muốn vướng vào thị phi. Vào đêm trăng thanh gió mát, chim chích chòe nàng dùng truyền tin hỏi về người con tên Tố Vấn kia, cuối cùng cũng mang câu trả lời của Dật ca ca bay về. Đúng vậy, Tố Vấn chính là người của y, nhưng y khuyên hai người vẫn nên ít tiếp xúc, để tránh người khác sinh nghi. Lãnh Kỳ Túc cứ dăm ba bữa lại đến U Mai uyển, có lúc cùng Mặc Sương dùng cơm; có lúc cùng bình phẩm loại trà ngon, trò chuyện đôi câu; lại có lúc chỉ ngồi đó đọc sách đến khuya mới ra về. Đối với nam nhân này, Mặc Sương tình tìm ra bất kì điều gì khác thường. ngày thường rất ít xuất phủ, trừ những lúc thỉnh thoảng được Hoàng thượng triệu kiến ra còn lại phần lớn thời gian đều ở trong thư phòng đọc sách, nếu ra ngoài hoa viên, tay quân đen, tay quân trắng tự mình đánh cờ. Ngoại trừ lúc có Thập nhất Vương gia ghé chơi, mới cùng em mình đánh cờ đến khuya mới thôi. Nàng biết, nam nhân từng thời hô mưa gọi gió như , buông bỏ tất cả sao? Hay chỉ là nhẫn chờ thời cơ trở mình? biết vì cớ gì, nàng chỉ thấy được độc, độc tận cùng từ vị Vương gia theo miệng thế nhân là người nhàn rỗi nhất Nam Hiên hoàng triều. Ban đêm. Lãnh Kỳ Túc ngồi dưới ánh nến đọc sách, Mặc Sương nằm giường lười biếng đếm những hoa văn đỉnh màn. Đếm chán chê, nàng quay người lại, chậm rãi nâng cằm, nhìn về nửa bên mặt hoàn mỹ của . cho nàng sủng ái, thế nhưng lại cho nàng tình . Đoạn thời gian sống chung vừa qua khiến Mặc Sương có chút mơ hồ, nàng tự hỏi, rốt cuộc mình và là mối quan hệ gì? Là quan hệ con cờ sao? Mặc Sương là con cờ của , vậy lại là gì của nàng? “Vương gia, thiếp có vấn đề muốn hỏi” “Ừ” “Nghe các tỷ muội , Vương gia từng là hùng, và cũng là chiến thần của Nam Hiên hoàng triều ta?” Động tác của Lãnh Kỳ Túc có chút khựng lại, chậm rãi từ trong trang sách ngẩng đầu, lạnh lùng liếc nhìn nàng cái, tuy rất nhanh lại dời tiếp tục xem sách, song sắc mặt có chút trầm , “Mấy lời tầm phào như thế, nàng cũng tin sao?” “Tin, đương nhiên tin”, Mặc Sương mím chặt môi, bày ra bộ dáng của thiếu nữ hai mắt sáng long lanh, vô cùng kích động mà sùng bái nhìn về phía , “Vương gia ngài rất oai phong đó!” Lãnh Kỳ Túc cho là đúng, chỉ cong cong khóe môi, thế nhưng lại có khổ sở khó lòng phát giác xẹt qua trong mắt. để ý nàng, tay lại tiếp tục lật sách. dễ dàng gì mới mở miệng nhắc đến chuyện này, cơ hội tốt như vậy Mặc Sương sao có thể bỏ qua? Vì thế nàng tiếp tục bày ra bộ dáng hiểu sắc mặt của người khác mà nịnh hót , “Nghe các tỷ muội bảo, rất nhiều lần khi quân địch nghe đến tên của Vương gia đều rét mà run, đánh thua... Chỉ là tại sao Vương gia cầm binh đánh giặc nữa ạ?” “Ngươi hôm nay có chút lắm lời rồi đó!”, Lãnh Kỳ Túc đập mạnh lên thư án, nhìn nàng chằm chằm, con ngươi bao trùm giá lạnh. LỜI TRANSLATOR: Chương này có thơ, dịch được nên chỉ đành dịch nghĩa, mọi người thông cảm cho kém cỏi này, về diễn biến truyện xem ra này tính khí thất thường , dịch nhiều khi cũng mắc lạy, Dù sao cũng cám ơn mn ủng hộ, cuối tuần vui vẻ và đọc truyện vui nha,
CHƯƠNG 20. SỦNG PHẢI Hô hấp của Mặc Sương nhất thời ngừng lại, nhanh chóng thu lại bộ dáng nhàn rỗi khi nãy, nàng ngồi dậy lấy chiếc chăn thể che dấu run rẩy quấn lấy người, sau đó dùng vực thấp nhất ấp úng , “Thiếp thân… thiếp thân chỉ là…” Bộ dáng lúng ta lúng túng thành câu của nàng rất giống như bị Lãnh Kỳ Túc dọa đến tâm thần bấn loạn. Môi Lãnh Kỳ Túc mím chặt thành đường, giá lạnh trong đôi mắt dần dần tản , đứng dậy rời khỏi thư án và chậm rãi về phía nàng. Trái tim Mặc Sương trở nên run rẩy, nàng hoảng sợ nhìn , hiểu đây là có ý gì? “Vương gia, thiếp thân biết sai rồi…” Bất ngờ, môi nàng bị chặn lại. Ngón tay thon dài của áp hai cánh môi của nàng, Mặc Sương lần nữa hoảng hốt, đôi mày liễu khỏi hơi nhếch lên. đây là tức giận, hay là tức giận? Đôi môi hơi lạnh của Mặc Sương, dưới ngón tay ấm nóng của ngừng run rẩy, khiến ánh mắt Lãnh Kỳ Túc khẽ lóe lên. Với biểu tình thế này, chắc chắn phải do nàng ta giả vờ sợ hãi… hạ mắt, nhìn vệt hồng nhạt như có như tay, ra điều suy ngẫm. “Theo Vương phi… thế nào gọi là sủng ái?” Thân thể Mặc Sương hơi ngã về phía sau, tránh khỏi ngón tay của , nàng cụp mắt lắc đầu. Lãnh Kỳ Túc cười thành tiếng, “ con chó vừa đẹp vừa quý, chủ nhân bảo nó chạy nó liền chạy, bảo nó bò nó liền bò. Mỗi lần như thế, chủ nhân đều thưởng cho nó cục xương. Vương phi xem đây là vì sao?” Mặc Sương hai mắt khẽ sáng lên, nàng ngoan ngoãn trả lời, “Đó là vì nó quý giá, hơn nữa lại rất nghe lời” Tên nam nhân này dám so sánh nàng với chó, tay khỏi nắm chặt chiếc mền, Mặc Sương cảm thấy vô cùng nhục nhã… Nhưng cho dù tức giận, nàng tuyệt đối cũng thể biểu lộ ra mặt. Nụ cười mặt Lãnh Kỳ Túc dần biến mất, dời tầm mắt sang gương mặt nàng, “Nhưng đến ngày, chỉ vì chủ nhân quên thưởng cho nó mà con chó này bám riết rời. Khi thấy chủ nhân sắp khỏi, nó liền hấp tấp cắn rách y bào quý giá của y. Nó đắc ý tự cho rằng, sủng chính là , y có nó được, cho nên quên thân phận của mình…” nhìn nàng, hai mắt khẽ khép hờ, khóe miệng hơi nhếch lên chờ phản ứng của nàng. Mặc Sương quẫn bách đến cực độ, hạ mắt che những tình cảm bên trong, nàng chua chát cười tiếng, “ ra đây là ý nghĩa của sủng và , Vương gia… ngài uyên bác, chỉ vì giúp thần thiếp hiểu khác biệt này mà màng kể câu chuyện” “Vương phi cảm thấy hiếu kì về… kết cục của nó sao?” Lãnh Kỳ Túc hứng thú ngời ngời liếc nhìn nàng, đứng dậy, phủi phủi tay áo, bộ dáng như muốn rời khỏi. “Kết cục… như thế nào?”, nàng ngẩng đầu, ngước nhìn bóng lưng thẳng tắp của . “Bỏ , bàn nữa, nó quá máu me, sợ rằng Vương phi tối nay ngủ được” Quá máu me sao? Tim Mặc Sương đập mạnh liên hồi, nàng tự mình “lĩnh hội” được ý tứ trong lời của . Câu trả lời như như giả này, ra là lời cảnh cáo của . Chỉ có thể , tên nam nhân này quả có tài thao túng lòng người. Lời mang chút nộ khí nào, như tùy tiện ra, nhưng nàng biết tức giận, tức giận chỉ bùng nổ trong tim và trào lên trong ánh mắt. Nhưng mà ủy khuất của nàng cũng bõ công, chẳng phải nàng dò đoán được suy nghĩ của sao? Nếu như buông bỏ tất cả vậy cớ gì lại tức giận? Nhìn vạt áo màu tím mất hút sau cánh cửa, sợ hãi trong mắt Mặc Sương dần dần biến mất, chỉ còn lại gương mặt lạnh lùng điềm nhiên. CHƯƠNG 21. CÁCH NUÔI SỦNG VẬT Vũ Mặc hiên. Lãnh Kỳ Túc biểu tình lười biếng giang rộng hai tay, để tỳ nữ Linh Lung chỉnh sửa áo cho mình. “Vương gia, mấy ngày rồi ngài ghé U Mai uyển, có phải Vương phi...”, Linh Lung ngồi xổm dưới đất, nhàng vuốt thẳng các nếp gấp vạt áo, bộ dáng muốn rồi lại thôi. “ thấy qua cách người ta nuôi sủng vật chưa?” Linh Lung ngẩn ra, nàng đứng dậy nghi hoặc nhìn , chuyện này có liên quan gì đến việc có hay ghé qua U Mai uyển. Lãnh Kỳ Túc cong cong khóe miệng. thẳng đến bồn rửa tay, nhúng hai tay vào chậu nước ấm, đồng thời quay đầu với Linh Lung. “Nuôi sủng vật rất cần kiến thức. để nó quá no, vì như thế nó mập, lười biếng thậm chí kiêu ngạo. Nhưng cũng thể để nó quá đói, vì con quỷ đói rất dễ bị dụ dỗ, chỉ cần người ta cho nó chút đồ ăn, nó liền chạy theo người đó. Cho nên lúc đói lúc no, lúc béo lúc gầy mới là cách nuôi sủng vật” Chỉ trong phút chốc, Linh Lung dần dần hiểu ra, khóe miệng khỏi nhếch lên. Nàng bước đến bồn rửa tay, đem chiếc khăn vắt chậu đưa cho , sau đó cười hỏi, “Vậy hôm nay Vương gia tính làm gì?” “Vương phi gả vào Vương phủ nhiều ngày mà vẫn chưa vào cung thỉnh an Thái hậu. Lúc đầu có thể chuyện Tiểu Hồng phát điên cát tường, về sau là chuyện Hoàng hậu phượng thể bất an mà trốn tránh, bây giờ chẳng còn lý do gì nữa, thể cứ mà làm.” *** U Mai uyển. Mặc Sương đứng trong viện ngẩng đầu, híp mắt nhìn con chim chích chòe than bay lượn bầu trời, biết suy nghĩ điều gì. Ánh nắng ngày xuân chút che chắn mà chiếu xuống, tuy nó rất ấm áp, song cũng mang lại cảm giác chói mắt đau rát. Lãnh Kỳ Túc giận rồi, từ ngày đó đến nay, vẫn lần quay lại U Mai uyển. lẽ bản thân nàng quá nóng vội sao? “Vài ngày gặp, kĩ thuật nuôi chim của Vương phi tiến bộ ít, cư nhiên có thể dùng lồng rồi!” Mặc Sương giật mình, quay đầu liền nhìn thấy Lãnh Kỳ Túc, trong mắt nàng khỏi xuất tia hoảng loạn. thân mặc bộ trường bào hoa tím, đứng phía xa lẳng lặng nhìn nàng, dưới ánh nắng tuấn mĩ ấy gì có thể so sánh được. “Vương gia”, Mặc Sương cúi người hành lễ. Lãnh Kỳ Túc khẽ cười, bước lên phía trước ôm lấy nàng, bộ dáng nhu hòa hệt như lúc trước, lúc giữa hai người chưa có gì xảy ra, sau đó chỉ tay lên trời, “Vương phi sợ nó bay mất sao?” Mặc Sương cũng mỉm cười, sóng mắt long lanh nhìn mà thành trả lời, “ sợ, vì nó bao giờ bay mất” “Ồ?”, Lãnh Kỳ Túc nhếch mày, vô cùng hứng thú nhìn nàng. “Chuyện này phải đa tạ câu chuyện hôm trước của ngài. ra nuôi chim hay nuôi chó đều giống nhau, chỉ cần nó ngoan ngoãn, thiếp liền cho nó lồng tốt nhất, thức ăn ngon nhất. Còn nếu như nó biết tốt xấu muốn bay , vậy thiếp để cho nó bay. Bên ngoài nó dù tránh được tên đạn của đám thợ săn, cũng tránh được móng vuốt của ưng điểu. Có ai lại muốn sống những ngày tháng tốt đẹp, Vương gia thấy đúng ?” Vừa , Mặc Sương vừa tỉ mỉ đánh giá sắc mặt của . Nàng đây là dùng vật người, cùng với nam nhân này bày tỏ chính kiến, chỉ khi trong Vương phủ nàng mới có thể làm Vương phi cao sang, song ra khỏi đây rồi, nàng trở về làm con nô tỳ người người tùy ý chà đạp. cách khác, nàng muốn biểu đạt rằng, nàng tuyệt đối phản bội . Giống như nghe hiểu hàm ý trong câu của nàng, Lãnh Kỳ Túc chỉ hơi kinh ngạc trong phút chốc, rồi lại cười ôm vai nàng, “Vương phi thấu tình đạt lý như thế khiến Bổn vương vui mừng. Thôi, nàng nhanh chuẩn bị, chúng ta vào cung chuyến” “Vào cung?”, Mặc Sương sắc mặt dần trắng bệch. LỜI TRANSLATOR: Sắp tới thấy chút tình tiết khiến bản thân mình nam 9 chút, bù cho những lúc cái tên đáng chết này quá ư vô tình, Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ và nghỉ lễ vui nha
CHƯƠNG 22. LÀN HƯƠNG THƠM Giống như nghe hiểu hàm ý trong câu của nàng, Lãnh Kỳ Túc chỉ hơi kinh ngạc trong phút chốc, rồi lại cười ôm vai nàng, "Vương phi thấu tình đạt lý như thế khiến Bổn vương vui mừng. Thôi, nàng nhanh chuẩn bị, chúng ta vào cung chuyến." “Vào cung?”, sắc mặt Mặc Sương dần trắng bệch. “Uhm, vào cung thỉnh an Thái hậu”, nhìn nàng bằng đôi con ngươi đen sẫm đầy thâm trầm, khóe miệng khẽ kéo thành đường cong, sau đó cười như cười bổ sung thêm, “Chẳng lẽ Vương phi sợ sao?” Nàng đương nhiên là sợ rồi, chỉ là nguyên nhân của nỗi sợ này tên nam nhân trước mắt làm sao hiểu được? Mặc Sương mím mím môi gật đầu, “Vâng, vì thiếp thân chưa từng đối diện với chuyện trọng đại như thế này bao giờ nên sợ làm Vương gia mất mặt” “ sao, chỉ cần lúc đó nàng ít chút là được” *** Từ Ninh cung. Xung quanh là khung cảnh cung vàng điện ngọc, huân hương lan tỏa. người phụ nữ ước chừng ba mươi mấy tuổi, thân mặc bộ phượng bào màu xanh tựa vào ghế phượng. Mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười thậm chí từng lời ăn tiếng của người đó, từ đầu đến cuối vẫn luôn là điềm đạm, cao quý; tuy có thân thiết đấy nhưng lại mất tính uy nghiêm. quả đúng là hình tượng tiêu chuẩn của bậc mẫu nghi thiên hạ. Mặc Sương cúi đầu, để mặc Lãnh Kỳ Túc kéo tay dắt . quỳ, nàng quỳ; đứng, nàng cũng đứng; còn khi cùng Thái hậu hàn thuyên, nàng chỉ biết lắng nghe. “Thái hậu phượng thể vừa hồi phục, nhi thần dám làm phiền quá lâu, mong Người về sau bảo trọng thân thể, nghỉ ngơi nhiều hơn, vậy… nhi thần xin được phép cáo lui”, Lãnh Kỳ Túc nhíu mày, thái độ cung kính nhưng xu nịnh. Mặc Sương khẽ thở phào, cuối cùng cũng kết thúc rồi, may mắn trong lần tiến cung này xảy ra chuyện gì. Đúng lúc hai người hành lễ chuẩn bị lui xuống Thái hậu đột ngột lên tiếng, “Ai gia có vài lời riêng muốn với Tứ vương phi, Vương gia trước cứ lui !” Lãnh Kỳ Túc liếc nhìn Mặc Sương cái, sắc mặt có chút trầm xuống, thế nhưng tức khắc lại cười nhạt nhìn Thái hậu, “Vương phi từ chỉ sống nơi thâm khuê, biết nhiều lễ nghĩa, chỉ sợ lời của nàng mạo phạm thái hậu, còn có…” “Nhìn Vương phi quy củ lễ nghĩa thế kia, chuyện “mạo phạm” gì đó sao xảy ra được? Theo ai gia thấy ấy à, tất cả là vì Vương gia nỡ mà thôi. Chỉ xa nhau có chốc lát, lẽ con sợ ai gia ăn thịt thê tử mình sao?”, Thái hậu mỉm cười đầy ý vị. Lãnh Kỳ Túc nhíu nhíu mắt, tia lo lắng khẽ xẹt qua, nhưng chỉ hạ mắt gật đầu, “ vậy, nhi thần cáo lui trước” Trong điện khí vô cùng trầm lắng, Thái hậu nhìn Mặc Sương đứng giữa điện với bộ dạng bối rối cực điểm, mắt bà khẽ sáng lên. “Người đâu, đem ghế cho Vương phi ngồi” Mặc Sương cắn cắn môi, khẽ nhún người hành lễ sau đó ngồi xuống. “ cần quá câu nệ, ai gia chỉ muốn trò chuyện với con vài câu mà thôi” “Vâng!”, Mặc Sương tuy bên ngoài bày ra bộ dạng nhu nhược nghe lời song bên trong, trái tim của nàng bất giác đập mạnh. Có thể giành chiến thắng trong cuộc chiến Hậu cung và trở thành Thái hậu ngày nay cũng đủ chứng minh nữ nhân trước mắt hề đơn giản. Huống hồ, người này còn là của Vân Triều Tịch, nàng càng phải đề phòng nhiều hơn. “Vương phi, mời dùng trà” ma ma hai tay nâng khay ngọc cung kính dâng đến trước mặt nàng. Mặc Sương nhã nhặn cười tiếng, nàng đón lấy ly trà song lại có ý định uống. Ma ma đó cúi người rời khỏi, bất ngờ, làn hương thơm nồng nàn lướt qua chóp mũi của nàng. Mặc Sương ngẩn ra, kiềm được ngẩng đầu đánh giá ma ma đó. Nhìn dáng vẻ bà ta ước chừng hơn bốn mươi tuổi, là độ tuổi như thế hà cớ gì vẫn dùng phấn thơm của các nương trẻ tuổi? Nhưng kịp nghĩ ngợi gì nhiều, nàng bị Thái hậu kéo đến ngừng hỏi thăm số chuyện trong phủ. Do từ trước đến nay nàng cùng Lãnh Kỳ Túc từng tiếp xúc qua khá nhiều lần, cho nên nàng đại khái cũng có thể ứng phó được. “Thái hậu nương nương”, cung nữ chạy nhanh vào điện, và trong lòng nàng ta ôm con mèo toàn thân trắng muốt. LỜI TRANSLATOR: cám ơn các bạn @Chris ,@JupiterGalileo và @Cố Huân Nhiên luôn ủng hộ truyện của mình, các bạn là động lực cho mình mỗi tuần đăng truyện cám ơn các bạn rất nhiều. Cuối tuần vui vẻ nhá mọi người