Mỹ nhân kế, quân cờ vương phi - Tố Tử Hoa Thương (C39/297)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đặc Lôi Tây

      Đặc Lôi Tây Active Member

      Bài viết:
      40
      Được thích:
      105
      @́ Huân Nhiên, :yoyo44: cám ơn nàng nhiều nha, sau này hãy chăm ghé "phòng" của ta nha, sẽ được phục vụ tận tình luôn a:yoyo40:
      Cố Huân Nhiên thích bài này.

    2. Đặc Lôi Tây

      Đặc Lôi Tây Active Member

      Bài viết:
      40
      Được thích:
      105
      :xitmau:CHƯƠNG 10. NÀNG RẤT MUỐN SAO? (16+):xitmau:
      Nhớ lại ánh mắt đêm qua khi truy vấn thân phận của nàng, Mặc Sương kìm được toàn thân run rẩy trận.
      “Bách Hợp...” nàng ngồi dậy hướng ngoài cửa kêu lớn.
      “Nô tỳ ở đây, Vương phi có gì căn dặn ạ?”, Bách Hợp tiến vào thắp sáng cây nến bàn.
      “Bây giờ là canh mấy rồi?”, Mặc Sương giả vờ dụi dụi đôi mắt nhập nhèm của mình, quên kèm theo cái ngáp dài, “Vương gia có ghé qua ?”
      “Bẩm là giờ Tý ạ. Vương gia khi nãy có ghé qua, nhưng thấy Vương phi tắt đèn ngủ rồi cho nên vào”
      Tim Mặc Sương đập mạnh cái, Lãnh Kỳ Túc thế nhưng có ghé qua? kẻ đa nghi như chắc nhìn ra việc nàng chuồn ra ngoài chứ?
      “Vương gia bây giờ vẫn còn đánh cờ với Thập nhất Vương gia sao?”
      “Nô tỳ cũng biết nữa, nhưng mỗi lần các ngài ấy đánh cờ đều chơi đến rất khuya”
      “Ồ vậy sao?”, Mặc Sương thở dài cái, sau đó liền kéo chăn ngồi dậy, “Vậy ngươi thay ta chuẩn bị ít bánh ngọt !”
      ***
      Trong thư phòng
      Vân Triều Tịch đem tay của Lãnh Kỳ Túc đặt đầu ngực của mình, gương mặt nàng ta muôn vạn phong tình, còn ánh mắt tràn ngập mê ly, “Vương gia, thiếp thân chịu được nữa rồi, chẳng lẽ ngài muốn giúp thiếp sao?”
      Lãnh Kỳ Túc cười trầm tiếng, “Nàng muốn đến vậy?”
      Vân Triều Tịch trả lời, nàng chỉ dùng đôi con ngươi ngập tràn nóng bỏng cùng hối thúc mà ai oán nhìn . Đúng vậy, nàng rất muốn, muốn vô cùng, thế nhưng nam nhân này lại chưa từng lần chạm vào nàng. Vân Triều Tịch nàng phục, ràng nàng cùng ả Lý Mạnh Trang đều là con của tướng quân, thêm cả nàng còn gả vào Vương phủ trước ả ta. Phải nhận danh hiệu trắc phi danh nghĩa thôi tính làm gì, nhưng tại sao lại có thể đối xử lạnh nhạt với nàng như thế?
      “Vậy thế này có được ?”, Lãnh Kỳ Túc cười như cười, đôi tay lớn của bóp lấy đỉnh ngực của nàng, bắt đầu nhanh chậm mà xoa nắn.
      “Ưhm…” Vân Triều Tịch dường như rất thỏa mãn, hai mắt nàng khép hờ, trong yết hầu khỏi phát ra những thanh kiều mị. Thân thể nàng ta giống như bị thiêu đốt bằng ngọn lửa nóng bỏng nhất. bằng lòng với kiểu vuốt ve như có như này, Vân Triều Tịch chủ động bắt lấy tay , trực tiếp đút vào áo yếm của mình, vào nơi gò bồng trắng tuyết của mình mà di động, xoa nắn…
      Nhìn nữ nhân trong lòng ngực chìm vào trạng thái ý loạn tình mê, Lãnh Kỳ Túc cười khẩy cái, đồng thời bất ngờ dùng lực bóp chặt thêm vào bầu ngực nàng, “Thoải mái ?”
      “Ahh…”, nàng ta kêu thé lên tiếng, biết là vì thoải mái hay là quá đau, chỉ nghe nàng ta trách cái, “Vương gia, ngài hư quá à!”
      xong nàng ta ngẩng đầu, ý định hôn vào môi Lãnh Kỳ Túc. Thấy vậy, liền nhíu mày nghiêng đầu về bên, thế là môi của Vân Triều Tịch lập tức rơi xuống cổ .
      Đúng lúc này, cửa phòng bất ngờ mở ra, hình ảnh Mặc Sương tay bưng dĩa bánh ngọt đột ngột xuất . Và khi nhìn thấy cảnh xuân vô hạn trước mắt, nàng khỏi ngẩn ra, rất lâu sau vẫn cất bước vào phòng.
      phải cùng Thập nhất Vương gia đánh cờ sao? Thế nào lại…
      Chỉ đến khi hai người kia phát giác ra có mặt của nàng, Mặc Sương mới phục hồi lại thần trí, kinh sợ đến nỗi năng lộn xộn lên hết cả, “Tôi… thiếp, thiếp thân tỉnh dậy, nghe báo ngài vẫn cùng Thập nhất Vương gia đánh cờ. Nghĩ rằng… nghĩ rằng chắc hẳn hai ngài đói bụng, nên mới… mới đem chút bánh ngọt qua. thiếp nghĩ phá hoại chuyện tốt của ngài đâu!”


      LỜI TÁC GIẢ: Chư vị đọc giả xin đừng vì bộ dạng yếu đuối này của nữ chính mà lầm, nàng ấy ra là đại phúc hắc đó....:032:
      LỜI NỮ CHÍNH: Đương nhiên rồi, chị đây là nhất mà...:061:
      LỜI TRANSLATOR: Đúng rồi, khổ nhất vẫn là tui nè :00:

      [​IMG]
      :full:CHƯƠNG 11. CÙNG NHAU ĂN :full:
      Chỉ đến khi hai người kia phát giác ra có mặt của nàng, Mặc Sương mới phục hồi lại thần trí, kinh sợ đến nỗi năng lộn xộn lên hết cả, “Tôi… thiếp, thiếp thân tỉnh dậy, nghe báo ngài vẫn cùng Thập nhất Vương gia đánh cờ. Nghĩ rằng… nghĩ rằng chắc hẳn hai ngài đói bụng, nên mới… mới đem chút bánh ngọt qua. thiếp nghĩ phá hoại chuyện tốt của ngài đâu!”
      dám nhìn thẳng vào mắt hai người họ, nàng cúi đầu xong liền nhanh chóng quay người, chuẩn bị chạy ra ngoài.
      Chuyến này ra có hai mục đích, là để ngầm cho Lãnh Kỳ Túc biết nàng vẫn mực ngủ trong phòng, hai là xem xem có thể thâu nhặt được bí mật gì giữa cùng Thập nhất Vương gia hay .
      Nhưng chứng minh, nàng hoàn toàn sai rồi…
      “Quay lại đây!”, khi chân nàng chuẩn bị bước qua ngưỡng cửa phía sau bỗng truyền lại giọng của Lãnh Kỳ Túc, “Nếu nàng cất công mang đồ ăn tới vậy tại sao lại bưng về?”
      Bước bộ nàng dần dừng lại, Mặc Sương lại thầm than tiếng, nhìn thấu rốt cục nam nhân này nghĩ cái gì. Vì thế nàng chỉ đành sợ hãi quay người trở vào phòng. Khi ngước mắt nhìn lên liền bắt gặp đôi con ngươi sâu thăm thẳm của Lãnh Kỳ Túc. hơi mỉm cười, đồng thời từ từ đem tay mình rút khỏi áo của Vân Triều Tịch, “ khiến nàng cực khổ rồi, vốn nghỉ lại phải tỉnh dậy mang thức ăn qua đây cho ta”
      Mặc Sương cúi đầu mỉm cười , hơi khom người mang bánh ngọt màu hồng phấn thơm ngon đặt trước mặt hai người họ. Nàng, qua khóe mắt, dường như thấy được sắc mặt của Vân Triều Tịch lúc xanh lúc trắng, vô cùng khó coi. Đặc biệt là đôi mắt sắt như đao kia, giống như muốn đem nàng chém ra thành nghìn mảnh.
      Vì thế nàng khỏi thầm nghĩ, xem ra lần này kết thù chuốc oán với nàng ta rồi. Kỳ đối với nàng mà , kẻ thù quá nhiều phải là chuyệt tốt lành gì, chỉ là vào lúc này tại sao tên nam nhân kia lại có thể đem nàng làm lá chắn cho ?
      “Triều Tịch muộn thế này đến thư phòng, chắc hẳn nàng cũng đói đúng ? bằng chúng ta củng nhau ăn chung ?”. Lãnh Kỳ Túc cầm khối bánh lên, khẽ cắn cái rồi chậm rãi nhai. Khi nghiêng đầu nhìn Vân Triều Tịch khóe môi liền nở nụ cười diễm lệ, chỉ là trong mắt chút độ ấm.
      Vân Triều Tịch gương mặt trắng bệch, nàng ta mau chóng kéo cổ áo lên nhằm che cảnh xuân bên trong, xong xuôi liền đứng dậy hành lễ, “Đa tạ Vương gia, thiếp thân đói. ra mấy hôm nay Thái hậu sức khỏe tốt lắm, nên ngày nào thiếp cũng phải vào cung hầu hạ. Ngày mai thiếp còn phải vào cung sớm nên xin phép được nghỉ sớm”
      !”, Lãnh Kỳ Túc khoát khoát tay, sau đó quay sang nhìn Mặc Sương người đứng như tượng từ nãy giờ, “ với Thái hậu, đợi khi nào thân thể của người tốt lên, bổn Vương cùng Vương phi đến thỉnh an”
      “Vâng!”, Vân Triều Tịch khẽ khom lưng, và trong khoảnh khắc nàng ta quay người, ánh mắt nhìn Mặc Sương mang đầy lạnh giá.
      Mặc Sương cố tình bày ra bộ dạng bị dọa sợ đến run lập cập, nhanh chóng hướng Lãnh Kỳ Túc hành lễ, “Vương gia xin chậm rãi dùng, thiếp cũng xin được cáo lui”
      nhìn nàng cái, cũng thể đồng ý, chỉ chậm rãi nhai bánh. Khi nâng ly trà lên nhấp ngụm, mày kiếm liền nhíu chặt, “Linh Lung đâu rồi? Trà lạnh thế này còn biết đổi”
      “Vương gia xin đừng giận... thiếp, thiếp đổi là được”, Mặc Sương sợ hãi tiến lên trước, lúc muốn tiếp lấy ly trà vô tình chạm vào tay . Giống như bị điện giật, nàng nhanh chóng rút tay mình về, mặt đỏ đến tận mang tai.
      “Khì...”, nhìn bộ dạng này của nàng, Lãnh Kỳ Túc cười trầm tiếng, trông vô cùng vui vẻ. lúc mở miệng muốn bên ngoài vang lên tiếng quát của Vân Triều Tịch, “Cẩu nô tài có mắt!”
      Trong chớp mắt, tiếng bạt tai như xé gió vang lên, xé toạt màn đêm tịch mịch.

      LỜI EDITOR:
      Cảnh này gọi là H lắm nhưng dịch cũng khiến mình vã mồ hôi, sau này đến chương hai người chính thức động phòng , :sad:, khổ quá à! Nhưng dù sao cũng cố gắng.
      Hôm nay 8/3, chúc tất cả các bạn nữ có đêm đọc truyện và dạo phố vui nha:ex10:
      Chris, DianCố Huân Nhiên thích bài này.

    3. Đặc Lôi Tây

      Đặc Lôi Tây Active Member

      Bài viết:
      40
      Được thích:
      105
      :029:CHƯƠNG 12. DẠY DỖ QUY CỦ:029:
      Trong chớp mắt, tiếng bạt tai như xé gió vang lên, phá vỡ tĩnh mịch của màn đêm.

      Lãnh Kỳ Túc và Mặc Sương nhất thời đều ngẩn ra. Theo hướng thanh truyền đến, họ nhìn ra ngoài cửa liền thấy Linh Lung tay bê mâm trà, tay ôm lấy má mà cúi thấp đầu, như nhận lỗi với Vân Triều Tịch.

      hai mắt hơi híp lại nhìn hai người bọn họ, trầm giọng hỏi, “ Có chuyện gì?”

      “Là do con nô tỳ này đường để mắt để mũi, khiến quần áo của thiếp thân bị nước trà làm dơ hết”, Vân Triều Tịch nghiến răng nghiến lợi chỉ thẳng vào Linh Lung, đôi mắt hạnh lúc này như có hai ngọn lửa bốc cháy.

      phải chỉ là bộ y phục thôi sao, về thay bộ khác là được, nàng cần gì phải làm lớn chuyện với con nô tỳ?”, tuy Lãnh Kỳ Túc giọng , thần sắc đều là điềm tĩnh, lạnh nhạt, nhưng Mặc Sương có thể cảm thấy được luồng hàn khí tản ra từ cơ thể .

      “Chính vì nó là con nô tỳ nên càng phải được dạy dỗ quy cũ tốt. Ngươi thân làm nô tỳ bên cạnh Vương gia, những đứng hầu ngoài cửa mà lại chạy cái xó nào hả?”, Vân triều Tịch vẫn như cũ quan tâm, rồi lại còn bày ra bộ dáng giơ tay chuẩn bị tát vào mặt Linh Lung.

      Mặc Sương trong lòng cười lạnh, ra diễn kịch nửa ngày trời, đây mới là nguyên nhân chính. Nữ nhân này trách Linh Lung ở ngoài gác cửa, lại để nàng tự tiện vào, phá hỏng chuyện tốt của nàng ta. Chỉ khổ cho Linh Lung.

      “Dừng tay!”, khi cái bạt tay ấy gần như giáng xuống cùng lúc có hai tiếng ngăn cản vang lên.

      Mặc Sương ngẩn ra, kìm được quay sang nhìn Lãnh Kỳ Túc. Mà Lãnh Kỳ Túc cũng quay đầu nhìn nàng, trong mắt còn có chút kinh ngạc, kinh ngạc vì ngờ nàng cũng giống ra hai từ đó. Tim giống như bị đánh cái, Mặc Sương liền nhanh chóng hạ mắt, môi mím chặt thêm bất kì câu nào.

      Lãnh Kỳ Túc lại quay đầu nhìn Vân Triều Tịch tay dừng ở trung, ánh mắt muôn phần giá lạnh, “Ngươi cũng biết đây là nô tỳ của Bổn vương? Nếu thế từ lúc nào đến lượt ngươi có quyền dạy dỗ?”

      Vân Triều Tịch sắc mặt khẽ biến, nàng ta nhanh chóng bày ra bộ dáng chịu muôn vàn ủy khuất,”Thiếp... thiếp thân cũng là vì Vương gia...”

      “Mau về thay y phục !”, Lãnh Kỳ Túc rất nhanh cắt ngang lời của nàng ta, sau đó hướng Linh Lung chìa tay, ý đưa mâm trà cho . Linh Lung cắn chặt môi dưới, nước mắt lưng tròng nhưng lại cố gắng để nó chảy xuống. Nàng lần nữa hướng Vân Triều Tịch hành lễ, sau đó vào phòng trong.

      Vân Triều Tịch vô vị “hừ” tiếng rồi quay đầu ra ngoài. Lúc hai người lướt qua nhau do vô tình, Vân Triều Tịch đạp phải gấu quần của Linh Lung, khiến nàng ta nhất thời mất thăng bằng ngã nhào về phía trước.

      “Cẩn thận!”, ngay lập tức, có bóng người tiến lên đỡ lấy Linh Lung. Sau đó tiếng người ngã xuống đất, thanh gốm sứ vỡ và thanh va chạm vào vật cứng đồng thời vang lên.

      Ngón tay Lãnh Kỳ Túc hơi động đậy, thấy Mặc Sương cùng Linh Lung đều an toàn nằm trong lòng mình, mới dời mắt nhìn về phía Vân Triều Tịch. Và ánh mắt của nhìn nàng ta bây giờ, chẳng khác gì sương giá đêm tháng chạp.

      [​IMG]
      :051:CHƯƠNG 13. THỂ GIỮ LẠI:051:
      Ngón tay Lãnh Kỳ Túc hơi động đậy, thấy Mặc Sương cùng Linh Lung đều an toàn nằm trong lòng mình, mới dời mắt nhìn về phía Vân Triều Tịch. Và ánh mắt của nhìn nàng ta bây giờ, chẳng khác gì sương giá đêm tháng chạp.

      Môi mỏng khẽ mím lại, tuy gì, nhưng bộ dạng lại giống hệt như sát thần.

      Vân Triều Tịch toàn thân run rẩy, cảm giác như có loại lạnh giá đục khoét xương tủy dần dần lan rộng ra khắp tứ chi. Nàng ta gương mặt trắng bệch, vội vội vàng vàng quay người chạy trốn.

      “Vương phi người sao chứ? Nô tỳ thân thể hèn mọn, sao đáng giá để người tiếc mình ra đỡ như thế?”, bộ dáng màng tất cả mà lao ra cứu của Mặc Sương khiến Linh Lung có chút bất ngờ, nhưng nàng ta nghĩ nhiều nữa mà nhanh chóng đứng dậy, đỡ Mặc Sương lên.

      sao”, Mặc Sương nhàn nhạt trả lời. Nàng hạ mắt nhìn mu bàn tay khi nãy do quẹt phải mấy mảnh sứ vỡ mà cảm thấy có chút đau. Chắc hẳn là chảy máu rồi, nhưng nàng tuyệt đối thể để lộ tay ra, phải vì sợ người khác biết nàng bị thương mà vì sợ lộ ra thứ khác mu bàn tay.

      Vì thế nàng liền cong lưng hành lễ, “Thiếp thân cáo lui”

      Lãnh Kỳ Túc chậm rãi đứng dậy, ánh mắt như có như nhìn mu bàn tay của Mặc Sương, sau đó lại lướt qua gò má đỏ ửng lên của Linh Lung. híp mắt, cuối cùng lạnh lùng lên tiếng, “Người đâu, mau dìu Vương phi về nghỉ ngơi”

      Về đến U Mai uyển, nàng cho Bách Hợp lui xuống, sau khi tự mình qua loa xử lý vết thương xong liền lên giường ngủ. Đêm nay tuy nàng đạt được mục đích như ban đầu đề ra nhưng lại cho nàng chút ít manh mối.

      Vân Triều Tịch dựa vào quan hệ với Thái hậu mà tự cho mình là nhất, ngang ngược hống hách, xem ai ra gì. Lãnh Kỳ Túc là người đủ nhẫn, đủ điềm tĩnh, tuy rằng chưa đụng đến ngón tay nào của nàng ta nhưng lại có thể khiến cho nàng ta cảm nhận được tức giận của mình, cũng như bảo vệ của với kẻ dưới.

      Đây cũng chính là nguyên nhân nàng cứu Linh Lung.

      Nàng chắc chắn kết thù với Vân Triều Tịch, tuy thế nàng cũng quan tâm lắm chuyện có thêm kẻ đối đầu. Lý do quan trọng ở đây khiến Mặc Sương tiếc thân mình nhào ra cứu Linh Lung, là khiến Linh Lung phải nhớ ơn nàng, hai là làm cho Lãnh Kỳ Túc khắc sâu chuyện này trong lòng.

      Nghĩ vẩn vơ lúc đến tận nửa đêm, nàng mới từ từ chìm vào giấc ngủ. Trong lúc mơ màng, nàng cảm giác được mu bàn tay mát lạnh, nó cứ di chuyển tới lui, như có người thoa lên. Nàng hốt hoảng, nhanh chóng ngồi dậy.
      “Đừng nhúc nhích, ta chưa thoa xong”

      .

      khuya thế này rồi sao Vương gia chưa nghỉ?”, Mặc Sương cúi đầu, trong lòng cảm thấy may mắn, vì khi nãy suýt chút nữa theo bản năng nàng lộ ra võ công rồi. Vẫn chưa sao, vẫn ổn.

      “Đây là Ngưng Chi Lộ, chỉ cần thoa lên , những giúp vết thương lành mau mà về sau cũng để lại sẹo”, Lãnh Kỳ Túc hạ mắt, lấy khăn gấm từng vòng quấn vết thương lại, cuối cùng gút chặt lại.

      lúc này muốn có bao nhiêu dịu dàng có bấy nhiêu. Ánh trăng ngoài cửa sổ len lỏi vào phòng, chiếu rọi gương mặt , khiến tuấn tú như thêm rực rỡ, làm Mặc Sương ngẩn ngơ hồi lâu, trong lòng có chút hoảng hốt.

      “Thứ này tuyệt đối thể giữ lại!”


      LỜI TRANSLATOR:
      Dạo gần đây có thời gian, nên cố gắng mỗi tuần hai chương :018:, các bạn thông cảm nha. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.:060:
      Last edited: 20/3/16
      ChrisJupiterGalileo thích bài này.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Bn ơi cách dòng ra cho dễ nhìn nha!

    5. Đặc Lôi Tây

      Đặc Lôi Tây Active Member

      Bài viết:
      40
      Được thích:
      105
      JupiterGalileo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :