1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mỹ ngọc Thiên Thành - Trầm Nhiêu (200C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 41: Trung nguyên tế bái

      Trong hội Khất xảo tranh hoa khôi, cuối cùng người chiến thắng là Tú Tâm, Quan Quan nhiều năm qua lần đầu bị thua làm Bảng nhãn, Thám hoa dĩ nhiên là Hải Đường.

      Kết quả này, vừa hợp tình hợp lý, lại ngoài dự đoán, cho đến nửa tháng sau vẫn là vấn đề sốt dẻo ở thành Lâm An.

      Dương Vạn Lý cuối cùng chọn Tú Tâm, cũng bởi vì hai bài hát kia. : "Câu từ ràng nhưng dung tục, ‘ mắt này biết chứa bao nhiêu lệ, giọt sầu chảy mãi qua bao nhiêu mùa ’, bộc bạch nỗi lòng của biết bao thiếu nữ trong thiên hạ!"

      Thần kinh căng thẳng của Tiểu Ngọc rốt cuộc cũng buông lỏng, đúng rồi, Dương Vạn Lý đại quan nhân hổ là thi nhân lưu truyền thiên cổ, so với hình thức càng xem trọng ý tứ, xem ra chọn giám khảo cũng là vấn đề quan trọng. trách được đời sau những người tham gia các cuộc thi sắc đẹp đều muốn thăm dò phong cách, sở thích của ban giám khảo, đạo lý này cổ kim đều thông dụng cả.

      Quan Quan dạn dày kinh nghiệm, biết mình thua Tú Tâm, lộ ra chút bất mãn nào, mặt vẫn là nụ cười thản nhiên, thong dong bình tĩnh, thậm chí còn tới chúc mừng Tú Tâm. Trong lòng Quan Quan, cho dù nàng thua, cũng thể thua tới thảm hại, cũng có nhiều người ủng hộ nàng như vậy, cũng coi như lấy về chút sĩ diện. Dĩ nhiên, món nợ hôm nay, nàng nhất định phải tính với Tú Tâm, nhưng cần phải nóng vội.

      Tú Tâm đạt giải nhất, lại thêm lời nhận xét của Dương Vạn Lý, 《 mỹ ngọc tỳ vết 》 trở thành bài hát được thích trong Hoa phố, chẳng những các chị em ở Thúy Nhã viên thích hát, ngay cả những nương khác trong thanh lâu cũng tranh nhau hát bài này. Bài hát vừa lưu hành, lập tức có hiệu quả quảng cáo rệt, qua mấy ngày, Mỹ ngọc dược cao của Thanh Tâm đường là thuốc mà người nào trong thành Lâm An biết đến.

      --- ------ ------ ------ ------ ----

      Bàng Nhất Hưng ngồi trong thư phòng, mở lọ Mĩ ngọc dược cao gia nhân mới mua về, cẩn thận đổ ra các mẩu giấy.

      Đầu tiên lão cầm mẩu giấy có Mỹ ngọc băng tuyết phấn lên ngửi, cẩn thận nhận biết từ hình dạng tới màu sắc, mặt ra nụ cười giễu cợt.

      " ra là chút lá sen và băng phiến. . . . . ."

      Bàng Nhất Hưng tự lẩm bẩm, lại cầm tờ hướng dẫn bên cạnh lên xem."Ừ, tờ hướng dẫn này mơ hồ, ‘ tươi mát thẩm thấu nhanh, sảng khoái hợp lòng người’, chưa từng thấy phương thuốc nào viết như vậy." Lão ném tờ hướng dẫn qua bên.

      " lọ thuốc tiền vốn chưa tới trăm văn, lại bán ra với giá ba trăm văn. Ha ha, Thích Chi Vấn, hậu sinh khả úy, rất quyết đoán." Bàng Nhất Hưng nghĩ tới ba thằng con trai ngu ngốc của mình, chẳng những y thuật tầm thường, cũng có đầu óc kinh doanh, so với con trai của Thích Phong kém xa!

      Bàng Vinh ở bên hiến kế: "Lão gia, nếu chúng ta truyền ra lời đồn, Thanh Tâm đường ham lợi lớn, lấy thuốc thông thường bán với giá cao?"

      "Hồ đồ!" Bàng Nhất Hưng nhíu mày mắng Bàng Vinh, Bàng Vinh vội vàng cúi đầu xuống.

      Bàng Nhất Hưng nổi giận tất nhiên có lý. Coi như Thanh Tâm đường thực bán giá cắt cổ, nhưng chỉ cần có người tình nguyện mua, cũng ai làm gì được. Hơn nữa trong y giới cũng có luật bất thành văn, thể tùy tiện đạp đổ chén cơm của người ta, nếu để người ngoài biết mình khắp nơi rêu rao bôi nhọ Thích Thăng, Bàng Nhất Hưng lão nhất định bị cả y giới trong thành Lâm An đối địch. Làm đại phu, ai chẳng biết phương thuốc người ta kê bán thế nào là quyền của người ta? Bàng Nhất Hưng ngươi có thể làm gì được nào?

      Nhưng nếu cứ để Thanh Tâm đường của Thích Thăng tiếp tục phát dương quang đại thế này, Bàng Nhất Hưng cũng chịu được, trong lòng lão xem Lâm An là giang sơn của mình, tuyệt thể để bất kì y quán nào uy hiếp địa vị Tế Thế đường của lão. Thanh Tâm đường trước kia chỉ là khám bệnh bốc thuốc, chỉ có mình Thích Thăng là đại phu, cũng giành bao nhiêu khách của Tế Thế Đường. Nhưng bây giờ Thanh Tâm đường đổi bán thuốc cao, cứ thế mãi nhất định tích lũy tiền tài nhân lực, đến lúc đó. . . . . . Tế Thế đường có thể giữ mãi vị trí đứng đầu hay , chuyện này cũng khó .

      Bàng Nhất Hưng lại cúi đầu nghiên cứu những loại dược cao khác, ý niệm từ từ lên trong đầu.

      " phải là bán thuốc sao? Chỉ là sinh sau đẻ muộn thôi. . . . . ." Bàng Nhất Hưng gọi Bàng Vinh, thấp giọng dặn dò mấy câu, Bàng Vinh vội vã lĩnh mệnh .

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------

      Thất tịch qua được mấy ngày, đến mười lăm tháng bảy tết Trung Nguyên.

      Ngày này ở thế kỉ 21, còn được coi trọng rồi, hơn nữa trong thành phố lớn, đến ngày Cá tháng Tư, Halloween hay lễ Giáng Sinh cũng còn được chú ý hơn. Nhưng vào lúc này, tết Trung Nguyên cũng là ngày lễ quan trọng hơn kém.

      Tiểu Ngọc những ngày qua đều ở nhà sau của Thanh Tâm đường phụ giúp buôn bán. Ba loại dược cao cũng rất dễ bán, nhất là Mỹ ngọc Tịnh bạch sương, rất được lòng các các chị, đến mua dược cao ngừng, Thanh Tâm đường chẳng những ngày ngày thu lợi nhuận, ngay cả những bệnh nhân đến xem bệnh cũng tăng ít, Thích Thăng bận đến mất ăn mất ngủ: thời gian cũng có, từ sáng đến chiều liên tục thay người xem bệnh bốc thuốc.

      Huệ nương theo Tiểu Ngọc ra ra vào vào, dần dần cũng quen cách sinh hoạt của nữ chủ nhân. hôm lúc chạng vạng các nàng từ Thanh Tâm đường về nhà, ngang qua gánh hát, Tiểu Ngọc thấy họ dựng sân khấu diễn tạp kịch, tò mò hỏi Huệ nương: "Bình thường cũng thấy bọn họ dựng sân khấu ngoài trời? Sao hôm nay lại chạy đến đây."

      Huệ nương cười tiếng, trả lời: "Phu nhân, người quên rồi sao? Cũng sắp đến tết Trung Nguyên rồi, các gánh hát đều diễn ‘ Mục Liên cứu mẹ ’ đường, đoàn này đến sớm nhất, sáng mai, khắp con phố đều có!"

      Tết Trung Nguyên? Trong đầu Tiểu Ngọc phen tìm tòi ngày lễ này, tiếc nuối phát hơn hai mươi năm nàng sinh hoạt ở đại lại hiểu biết ít đến đáng thương, hình như có nhìn thấy người ta đốt tiền vàng mã gì gì đó, ra còn phải diễn trò à? "Mục Liên cứu mẹ" truyện này nàng cũng nhớ mơ hồ, hình như là chuyện xưa của đệ tử Phật giáo tới địa ngục đưa cơm cho mẹ.

      Chủ tớ hai người thủng thẳng đường, quả nhiên nhìn thấy bày biện đường so với thường ngày có khác, bán rất nhiều vàng mã đồ giấy, khăn đội đầu, giày vàng, gian hàng bán đồ ngũ sắc. Nghe Huệ nương , trước Trung nguyên ngày, còn phải mua được lá luyện, có mua ngũ cốc, cột ở chân bàn thờ, nghe là bày tỏ thành ý với tổ tiên. (ngại quá bạn biết bạn edit cái gì nữa)

      Huệ nương bản tính hiền hậu, suy nghĩ nhiều, Tiểu Ngọc mới dám hỏi chị những chuyện này, tất nhiên vạn lần muốn hỏi Tống Tiềm. Nghe Huệ nương phải báo vụ mùa thu hoạch với tổ tiên, Tiểu Ngọc mới sực nhớ, ra mùa thu lặng lẽ tới.

      Lúc nàng thay gả đến đây là đầu mùa hè, bất tri bất giác ba bốn tháng trôi qua rồi. Tiểu Ngọc từ từ hòa nhập với cuộc sống ở đây, ý niệm rời khỏi Tống gia cũng phai nhạt dần. Có lúc suy nghĩ chút, nếu mình rời Tống gia, là cảnh tượng như thế nào đây? Có thể vui vẻ như tại ?

      Tiểu Ngọc biết.

      Bữa cơm tối nhìn thấy bộ dạng buồn rầu vui của Tiểu Ngọc, Tống Tiềm cảm thấy có chút kì lạ. Tiểu Ngọc tính tình rất hoạt bát, bình thường luôn tươi cười vui vẻ, hôm nay là có chuyện gì?

      "Tiểu Ngọc, nàng bệnh sao?" Tống Tiềm quan tâm hỏi.

      Tiểu Ngọc lắc đầu cái, nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của Tống Tiềm, trong lòng ấm áp." có sao, ngươi nghĩ nhiều rồi. Ăn cơm ."

      Tống Tiềm thấy Tiểu Ngọc muốn , cũng hỏi. "Đúng rồi, ngày mai là trung nguyên, ta muốn trở về tế bái. Nàng cũng theo ta ?"

      Cha mẹ Tống Tiềm chết nơi tha hương, nhưng Tổ phần Tống gia vẫn còn. Năm sau Tống Tiềm trở lại chôn ít quần áo và di vật của cha mẹ, theo phong tục, trung nguyên là phải tảo mộ ở mộ phần cha mẹ. Tiểu Ngọc : "Ta , dù sao chúng ta cũng là vợ chồng danh nghĩa mà."

      Tống Tiềm nghe được câu " danh nghĩa" này, trong lòng căng thẳng, nhưng cũng thoải mái.

      Sáng sớmTết Trung Nguyên, gà gáy ba tiếng nghe phố có người rau bán đồ vật của tết Trung Nguyên, còn tới trước phủ người ta đập cửa chào hàng. Tiểu Ngọc mới rửa mặt tới phòng khách, nghe Huệ nương đứng trước cửa trả giá với người khác.

      "Phu nhân người xem, cơm cúng xong rồi!" Huệ nương vui vẻ bưng bát nước lớn tới, vừa lúc Tống Tiềm cũng ra, hít hơi sâu mùi thơm của cơm cúng, khen: "Huệ nương, cơm này tệ."

      Huệ nương được lão gia khen ngợi, càng thêm cao hứng, đem giỏ thức ăn lên rồi ra đường mua đồ cúng. Tống Tiềm để Tiểu Ngọc giúp đỡ bày bàn thờ tổ tiên dâng lên thức ăn chay, chỉ chốc lát sau, Huệ nương liền mang theo đồ cúng như nhang đèn, hoa hoa khô dầu, tuấn 豏, cát 豏, giấy tiền vàng bạc ... trở lại. Hai người thuê cỗ kiệu, để Huệ nương trông nhà, liền về mộ tổ Tống gia.

      "Phụ thân, mẫu thân, hài nhi mang vợ tới tế bái nhị lão hai người!"

      Tống Tiềm cung kính bày đồ cúng trước mộ chôn di vật của cha mẹ, bái lạy thành khẩn, Tiểu Ngọc cũng quỳ gối theo, trong lòng có chút cảm giác kì lạ. mang theo dâu giả viếng mộ, các trưởng bối có vui hay ?

      "Phụ thân, mẫu thân, hài tử năm nay nhất định chăm chỉ học tập, xuân tới nhất định đề tên bảng vàng, rạng rỡ tông môn họ Tống. . . . . ."

      Tống Tiềm vừa , đột ngột chuyển chủ đề, : "Xin cha mẹ hai người yên tâm, hài nhi cùng vợ cầm sắt hài hòa, vợ con tính tình hiền thục, hào phóng đảm , hài nhi đối với nàng tấm chân tình, sánh cùng nhật nguyệt! Hài nhi trước mặt nhị lão thề, đời này kiếp này, quyết phụ nàng!"

      Tiểu Ngọc nghe Tống Tiềm đột nhiên như vậy, tim đập thình thịch như có cả trăm con thỏ nhảy trong ngực, mặt nóng hừng hực. Con đối với chuyện khác có thể hiểu, nhưng đối với tình lại rất nhạy cảm, Tống Tiềm thề trước cha mẹ, ra là tỏ tình với nàng, nàng làm sao hiểu được?

      " ra là . . . . . . đối với ta. . . . . . Xong rồi xong rồi, làm sao bây giờ, ta làm như thế nào đối mặt bây giờ?" Tiểu Ngọc cúi đầu thấp sắp chạm đất luôn rồi, cả đời này nàng chưa từng được người khác tỏ tình, nhất thời biết phải trả lời làm sao."Vậy ta. . . . . . Ta đối với . . . . . ."

      Tống Tiềm to gan ra lời lòng, thở phào nhỏm, ra cũng rất khẩn trương, thầm nghĩ: "Nàng. . . . . . Lần này chắc cũng hiểu lòng của mình rồi chứ?"

      Tiểu Ngọc rốt cục ngẩng đầu lên, len lén nhìn Tống Tiềm cái, ai ngờ Tống Tiềm cũng nhìn nàng, ánh mắt hai người vừa gặp nhau, giống như bị điện giật vội vàng quay đầu chỗ khác.

      Tống Tiềm quỳ lâu chân cũng sắp tê cứng, mới nghe được tiếng như muỗi kêu của Tiểu Ngọc: "Cái đó. . . . . . Xin nhị lão cứ hưởng dụng những đồ cúng này, đây đều là Thiên Thành chuẩn bị cho nhị lão. . . . . . Thiên Thành cũng đốt cho nhị vị rất nhiều giấy tiền vàng bạc, Nhị lão chớ tiết kiệm, ở dưới nên mặc liền mặc, nên xài liền xài, xài hết rồi chúng con đốt thêm. . . . . ."

      Tiểu Ngọc đông tây nửa ngày, cuối cùng mới ra câu. Tống Tiềm vừa nghe lời này, đôi môi mím chặt bỗng mở thành trăng rằm.
      Last edited: 18/12/14
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 42: Hàng nhái

      Chỉ nghe Tiểu Ngọc giọng : " ra , con biết Thiên Thành đối với con rất tốt. . . . . . con. . . . . . con cũng cảm thấy rất tốt." xong, gương mặt của nàng ửng hồng như vừa đánh phấn.

      Tống Tiềm nghe được câu này, chân tay chỗ nào cảm thấy thoải mái, cả người như bay lên: "Nàng. . . . . . Nàng ta tốt, vậy cũng tức là có ý với ta?"

      Tiểu Ngọc còn : "Nhị lão xin yên tâm, con chăm sóc tốt Thiên Thành!" Câu này là nàng lòng, bản thân từ lúc quen biết Tống Tiềm tới nay, đều là nàng chăm sóc bệnh tình và sinh hoạt hằng ngày của . Mỗi người phụ nữ dù ít hay nhiều cũng có thiên tính làm mẹ, Tống Tiềm làm bộc phát mẫu tính của nàng, có lẽ nàng có hảo cảm với , chính là manh nha từ đây?

      Tống Tiềm và Tiểu Ngọc hướng về phía mộ phần xá ba lạy. Tống Tiềm đứng dậy, mới vừa phủi phủi đầu gối hơi tê tê, nghe thấy Tiểu Ngọc “ui da” tiếng. Tống Tiềm vội vàng hỏi: "Sao vậy?"

      Tiểu Ngọc dùng tay chống, gương mặt nhắn đáng thương ngước lên : "Quỳ quá lâu, chân tê rồi, đứng nổi. . . . . ."

      Tống Tiềm : "Vậy. . . . . . Ta kéo nàng đứng lên nha?"

      Rặng mây hồng mặt Tiểu Ngọc thể hồng hơn được nữa, "Ừ" tiếng tới thể nghe.

      Tống Tiềm đưa tay cầm lấy bàn tay nhắn mềm mại của Tiểu Ngọc, hơi dùng sức kéo nàng lên. Tiểu Ngọc cảm thấy tay Tống Tiềm ấm áp, khô ráo, luồng nhiệt xuyên thấu qua lòng bàn tay của truyền tới người nàng, thân thể Tiểu Ngọc có chút mơ màng.

      Đây là lần đầu tiên Tiểu Ngọc bị con trai nắm tay. Nàng giương mắt nhìn thấy vẻ mặt Tống Tiềm cũng là vừa vui vừa thẹn, đáy lòng khỏi vui mừng. Nam tử ôn nhuận như ngọc này. . . . . . là phu quân của nàng sao?

      Tiểu Ngọc khẽ lại gần Tống Tiềm: "Thiên Thành, ta đứng vững, chàng để ta dựa vào chút."

      "A, được mà."

      ". . . . . . Thiên Thành chàng làm sao vẫn nắm tay ta buông?"

      "Ta sợ chân nàng lại có sức, nếu bị té tốt. Hay là cứ để ta nắm tay ."

      "Vậy. . . . . . Lần sau được làm vậy nữa nha!"

      Hai người cứ như vậy ấm áp rúc vào nhau. Khóe miệng Tiểu Ngọc mỉm cười, ừ, cảm giác đương đúng là có khác!

      "Nha! Đó phải là Tiểu. . . . . . Tiểu thư sao?"

      Chợt, “tảng đá” bự chảng sau lưng hai người kêu tiếng. Hai người bị quấy rầy hẹn mà cùng nhíu mày nhìn hướng phụ nhân kia, người nào lại sát phong cảnh như vậy chứ?

      Chỉ thấy phụ nhân kia mặc áo màu lam, da mặt vàng vàng, phải là vú già Chu tẩu của Mai phủ còn ai?

      "Tiểu thư nha! Người chuyển nhà đến nơi nào? Cũng báo trong nhà tiếng, lão gia phu nhân nhớ thương người." Chu tẩu khoa trương .

      Tin tức Tống Tiềm bán nhà tổ rời quê, tựa như hòn đá quăng vào giếng nước trong, vang lên tiếng rồi mất hút. Mai lão gia Mai phu nhân đối với vị gia mất tích danh nghĩa này rất vui mừng, như vậy có thể tính là giải quyết xong hôn này rồi!

      Chu tẩu hôm nay là vội tới viếng mộ trượng phu chết của mụ, nghĩ tới lại gặp phải Tiểu Ngọc. Ngày đó mụ đưa Tiểu Ngọc gả , nhìn thấy bệnh tình của Tống Tiềm thê thảm nỡ nhìn cỡ nào, vậy mà mới mấy tháng thôi, những mụn mủ mặt khỏi hẳn sao?

      Tiểu Ngọc vẫn kiên trì để Tống Tiềm thoa bột bạch chỉ, mặt Tống Tiềm cũng chỉ còn những vết sẹo nhạt, so với mụn mủ chảy máu hôi tanh lúc đầu biết tốt hơn bao nhiêu lần, cũng khó trách Chu tẩu giật mình.

      Tiểu Ngọc nhìn Chu tẩu cái, muốn chuyện với bà tám này. Ngược lại Tống Tiềm thản nhiên trả lời: "Chúng ta dời nhà vào thành sống."

      "Đến trong thành? Ai nha, vậy cũng tốt. . . . . ." Chu tẩu còn muốn hỏi nữa, Tống Tiềm nắm tay Tiểu Ngọc : "Ngày khác chúng ta đến nhà nhạc phụ thăm hỏi, tạm biệt!" lời nào thu dọn đồ cúng với Tiểu Ngọc rồi lên kiệu mất, bỏ lại Chu tẩu mình đứng ngó nghiên.

      "Tên ăn mày Tống gia trở lại rồi?"

      Mai phủ mở tiệc đón tết Trung Nguyên rất phong phú, thịt nướng, canh thịt dê lá chè tươi, cá chép chưng tương gì gì đó bày đầy bàn, còn đặc biệt có món ngọc bản cao Minh Châu tiểu thư thích ăn. Nhưng vừa nghe đến tin tức Chu tẩu mang về, Minh Châu tiểu thư nhất thời mất khẩu vị, mặt mày biến sắc.

      "Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?" Mai phu nhân thúc giục Chu tẩu mau cho xong.

      Nghe được Tống Tiềm khỏi hẳn, Mai gia ba người ai cũngkhông tin. Hơn nữa Mai lão gia tận mắt thấy bệnh tình của Tống Tiềm, làm sao dễ dàng tin lời Chu tẩu? Ngay cả bản thân Chu tẩu, nếu phải tự mình nhìn thấy, cũng tin tưởng. Mụ liên tục vỗ ngực cam đoan lời mình chẳng ngoa, cặn kẽ miêu tả bộ dạng của Tống Tiềm bây giờ, Mai lão gia vẫn nửa tin nửa ngờ.

      Mai phu nhân quan tâm chuyện khác: "Bọn họ dời đến trong thành ở?"

      "Đúng vậy, tôi vốn muốn hỏi bọn họ làm gì đường, ai ngờ bọn nhanh như làn khói."

      Mai Minh Châu "Hừ" tiếng, lạnh lùng : "Hỏi xem vì sao lại kiêu ngạo vậy? Chẳng lẽ muốn chúng ta tới thăm sao?"

      Chu tẩu : "Cái này, nô tỳ cũng , có điều họ Tống kia hôm khác tới thăm hỏi nhạc phụ. . . . . ."

      "Nhạc phụ, ai là nhạc phụ của !" Mai Minh Châu quăng đũa, nổi giận với phụ thân: "Đều là phụ thân tìm hôn tốt! Tuy bây giờ Tiểu Ngọc gả rồi, nhưng còn danh nghĩa của con, người người đều con gả cho tên ăn mày, ta về sau con làm sao sống!" Mai Minh Châu vừa vừa lấy khăn tay lau nước mắt.

      Mai phu nhân vội tới kéo tay nữ nhi, "Tâm can bảo bối" của bà, cũng theo nữ nhi mắng trượng phu: "Tên ăn mày kia nếu tìm tới cửa, tự mình ông mà gặp, dù sao ta cũng muốn gặp !"

      Trong nhà này có hai người phụ nữ lớn cứ nháo loạn lên, Mai lão gia mặt mày lúng túng, cũng tiện gì. Lão giả ho khan vài tiếng, : "Nữ nhi ngoan, đừng khóc, cha chuẩn bị cho con nhiều đồ cưới, đầu xuân sang năm nhất định chọn cho con vị hôn phu như ý, có được hay ?"

      Mai Minh Châu vẫn còn sụt sùi thút thích khóc, cuối cùng hờn trách phụ thân nữa. Nàng từ được cưng chiều, ai cũng nịnh nọt nàng xinh đẹp lại thông mình, là tài nữ hiếm thấy. Cho nên Mai Minh Châu tâm cao khí ngạo, hết lần này tới lần khác kén chọn trượng phu phải là người xứng đáng làm nàng hổ thẹn, đây là cái gai trong lòng nàng, sao có thể đau lòng đây?

      Mai phu nhân an ủi nữ nhi, lại hỏi Chu tẩu: "Tiểu Ngọc theo tên ăn mày kia cùng viếng mộ?"

      "Đúng vậy, nha đầu này bây giờ nhìn lại có bộ dáng phu nhân, hai người còn nắm tay nắm chân đường, biết xấu hổ!"

      Chu tẩu nhớ tới thái độ nhã nhặn Tiểu Ngọc đối với mình, khỏi trề môi.

      "A?" Mai phu nhân : "Vậy ngươi , tên ăn mày đó có biết Tiểu Ngọc là tân nương giả ?"

      "Mẫu thân, chuyện này thể nào!" Mai Minh Châu ngừng khóc, khinh thường : "Nếu biết Tiểu Ngọc là nha đầu, sớm làm ẫm ĩ lên rồi. Lại làm gì có chuyện đem nha đầu lên làm chủ mẫu bao giờ (chủ mẫu: bà chủ gia đình)?Tiện tỳ Tiểu Ngọc này còn phải nhờ vào thân phận của con, mới có thể lên làm phu nhân!" Nàng cũng quên mất chính mình ép Tiểu Ngọc gả thay, cứ như Tiểu Ngọc là người cướp nhân duyên của nàng. biết sao, nghe được Tiểu Ngọc sống sung sướng, trong lòng Mai Minh Châu lại vui. nha đầu lại làm phu nhân, hừ!

      Mọi người vừa nghe, cũng cảm thấy có lý. Mai lão gia nhìn nữ nhi sau cơn mưa trời lại sáng, vội vàng dụ dỗ đôi câu, nhà lớn tiếp tục ngồi dùng cơm.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------

      Qua Trung Nguyên bao lâu, Thích Thăng phát buôn bán của Thanh Tâm đường có chút đúng lắm. So với rầm rộ lúc mới chào hàng Mỹ Ngọc dược cao, bây giờ lượng tiêu thụ mỗi ngày giảm xuống ít. Phiền toái hơn chính là, thị trường xuất loại dược cao tương tự!

      Điền Tiểu Bảo thở hỗn hển chạy vào, báo lại với Thích Thăng: "Thích đại phu, bây giờ ở Tế Thế đường cũng bán bột lá sen và bột bạch chỉ rồi!"

      Thích Thăng trầm mặc, kéo Điền Tiểu Bảo đến hậu viện hỏi ngọn ngành. Điền Tiểu Bảo từ trong ngực móc ra hai túi bột thuốc, với Thích Thăng đây là bột thuốc Tế Thế đường bán, hơn nữa mỗi túi chỉ cần trăm văn, còn thuốc này với Băng Tuyết phấn, Tịnh Bạch sương của Thanh Tâm đường công hiệu giống nhau. Bây giờ ít nương gia đình quá dư giả chạy đến Tế Thế đường.

      Thích Thăng với Tiểu Ngọc chuyện này, Tiểu Ngọc bất đắc dĩ cười khổ : "Chuyện này, ta cũng sớm đoán được. Tuy chúng ta cấm công nhân đem phương thuốc truyền ra ngoài, nhưng chỉ cần đồng nghiệp mua về lọ bột thuốc, tất nhiên có thể biết thành phần bên trong là gì. Loại hàng nhái này, căn bản là rất khó phòng bị!"

      Thích Thăng : "Vậy chúng ta phải đối phó thế nào, chẳng lẽ trơ mắt nhìn người ta giành mối làm ăn? Hơn nữa đó còn là Tế Thế đường. . . . . ." Vẻ mặt Thích Thăng trước giờ tươi cười tại rất u ám, Tế Thế đường Bàng Nhất Hưng năm đó cùng phụ thân y Thích Phong có chút xích mích, nhưng tình hình, phụ thân lại chịu .

      Trong lòng Tiểu Ngọc sớm có ý tưởng, nhưng quyết định đợi rồi hãy . Nàng với Thích Thăng: "Quan sát hai ngày , chớ nóng vội."

      Thích Thăng nghe Tiểu Ngọc như thế, cũng chỉ có thể đem chuyện bỏ qua bên.

      Nhưng những ngày kế tiếp, lại có thêm nhiều y quán bán bột thuốc này, thậm chí có y quán bắt đầu bán Thanh Lương cao, hơn nữa giá tiền cũng thấp hơn so với Thanh Tâm đường. Bột thuốc bọn họ bán phần lớn đựng trong túi giấy, dược cao giả cũng đựng trong bình sứ loại thường, tiền vốn so với Mỹ Ngọc dược cao của Thanh Tâm đường tất nhiên ít hơn, cho nên giá tiền cũng thấp hơn.

      Bị những thứ hàng nhái này tấn công, lượng tiêu thụ Mỹ ngọc dược cao của Thanh Tâm đường trượt dốc thê thảm, Thích Thăng tuy phải người hám lợi, nhưng nhìn thấy tình hình hôm nay, trong lòng cũng thấy khó chịu. Y với Tiểu Ngọc: "Nếu . . . . . . Chúng ta cũng giảm giá tiền xuống?"

      Tiểu Ngọc ngồi ở nhà sau Thanh Tâm đường, thưởng thức trà thơm quý giá của Thích Thăng, bộ dạng thong dong nhàn nhã.

      "Thích Chi Vấn à, nên gấp. . . . . . Giá tiền, tuyệt đối thể giảm. Ép giá tiền xuống, là cách làm hạ sách! Chúng ta cần giảm giá, cũng có thể giành lại thế chủ động, yên tâm."

      Thái độ trấn tĩnh của Tiểu Ngọc lây cho Thích Thăng. Thích Thăng cầm quyển y thư ngồi xuống bên cạnh Tiểu Ngọc, cũng cầm ly trà thơm uống ngụm, hỏi: "Xem ra nàng sớm có kế sách ứng phó? Xin lắng tai nghe!"

      Tiểu Ngọc để chung trà xuống, liếc mắt nhìn Thích Thăng, đột nhiên mỉm cười vô cùng ngọt.

      Thích Thăng nhìn nụ cười của Tiểu Ngọc, biết sao lại có cảm giác hay. Thời gian quen biết Tiểu Ngọc phải ngắn, Thích Thăng biết, mỗi khi Tiểu Ngọc tính toán gì đó, cười đặc biệt ngọt. Nàng lại có chủ ý quái lạ nào đây?

      Tiểu Ngọc xòe bàn tay về phía Thích Thăng, vừa huơ vừa : "Thích Chi Vấn, đem tiền kiếm được giao cho ta, có được hay ?"

      Thích Thăng ngây ngẩn cả người: "Nàng cái gì?"

      --- ------ ------ ------ ------ -------
      Tôm Thỏsanone2112 thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 43: Tống Tiềm trả giá


      Lời của Tiểu Ngọc làm Thích Thăng ngây ngẩn cả người, nhưng chủ ý sau đó của nàng mới làm cho y kinh hoảng.

      Tiểu Ngọc tính toán mở thêm cửa tiệm để mua Mỹ Ngọc dược cao?

      ra ngay từ lúc trù tính hợp tác buôn bán với Thanh Tâm đường, Tiểu Ngọc cũng có ý định mở tiệm cho chính mình. Lúc đầu dựa vào Thanh Tâm đường chỉ là làm thử, thực ra là muốn tự mình phát triển nghiệp, cách khác là độc quyền bán các sản phẩm làm đẹp.

      sai, chính là giữ độc quyền bán hàng!

      Đời sau các thương hiệu mỹ phẩm nhiều như sao trời, tại sao chai Estee Lauder giá có thể so với kim cương, mà sản phẩm quốc nội Đại Bảo bán cứ như giá bán cải trắng? Chẳng lẽ tác dụng của hai thứ này khác nhau trời vực? phải vậy, sản phẩm đầu tiên tất nhiên hiệu quả tốt, nhưng nó bán mắc như vậy, là bởi vì bản thân nó lựa chọn khách hàng. Khách hàng của nhãn hiệu này là những người có thu nhập cao, sau đó nhằm vào xu hướng sở thích của các khách hàng này, tiến hành loạt quảng cáo cùng và thiết kế bao bì mẫu mã —— dĩ nhiên, dễ làm khó, nhưng nguyên lý chính là như vậy.

      Bây giờ đầy đường đều có bán những dược cao làm đẹp với gia ổn định, quả cũng có rất nhiều nương mua các loại dược cao này, nhưng mục tiêu ban đầu của Tiểu Ngọc, vốn phải là những nương con nhà bình dân này.

      "Thích Chi Vấn, ngươi có biết, tại sao ta lại muốn làm ngọc bài khách quý ?" Tiểu Ngọc hỏi y.

      Đúng là hỏi khó Thích Thăng mà .

      Cũng đúng ha, tại sao vậy chứ? Lúc đầu y nghĩ Tiểu Ngọc làm vậy là vì muốn những nương kia thường đến mua thuốc ở Thanh Tâm đường, nhưng bây giờ Tiểu Ngọc lại hỏi vậy, tất nhiên mọi chuyện chỉ đơn giản như thế.

      "Thích Chi Vấn, những tiểu nương kia muốn mua bột thuốc giá rẻ, cứ để bọn họ . Cho nên ta làm ngọc bài khách quý, bởi vì thuốc của ta, là dành để bán cho những người có khả năng mua." Tiểu Ngọc nhìn vẻ mặt mơ hồ của Thích Thăng, liền giải thích: "Ta muốn , là con đường quý tộc, mở cửa hàng giữ độc quyền buôn bán cũng bởi vì lí do này. Người ta nhắm tới, là những danh kỹ thanh lâu và những đại gia khuê tú, các nàng mới phải mục tiêu của ta!"

      Thanh Tâm đường dù sao cũng là nơi xem bệnh. Nhân tiện bán dược cao, quả dễ dàng, nhưng làm trở ngại cho hướng phát triển của các mặt hàng mỹ phẩm. Tiểu Ngọc chính là muốn mở "Nữ nhân quán" độc quyền buôn bán mỹ phẩm, đồ dùng cho phụ nữ, từ phong cách trang trí đậm màu sắc phái , tới người phục vụ cũng dự định tuyển chọn những lanh lợi làm việc, do nàng tự mình quản lí, phải để cho những danh kỹ, khuê tú kia tới mua lần , còn muốn tới lần hai!

      Phương thức giữ độc quyền bán hàng này, ở thời đại này còn chưa có ai gặp qua, chi là nghĩ tới. Thích Thăng nghe ý tưởng kì diệu của Tiểu Ngọc, ngơ ngác nhìn nàng lâu, càng nhìn càng khiếp sợ.

      "Ngươi nhìn ta xong chưa? Có phải chủ ý của ta tốt?" Tiểu Ngọc cũng chỉ lý thuyết suông, mặc dù có lòng tin, nhưng mà cũng chưa có gì chắc chắn.

      Thích Thăng lắc đầu : "Làm sao nàng nghĩ ra được?"

      Tiểu Ngọc lúc này bị giật mình, cười ha ha : "Cái này sao, nhìn lâu chút, suy nghĩ nhiều chút, phát rất nhiều điều mới mẻ trong cuộc sống. Ngươi có từng nghe , đời vốn thiếu cái đẹp, cái thiếu chính là ánh mắt phát cái đẹp mà thôi? Tương tự như vậy, đời cũng thiếu phương pháp buôn bán, cái thiếu chính là người biết áp dụng phương pháp thôi à!"

      Thích Thăng nghiêm túc suy nghĩ kế hoạch của Tiểu Ngọc, hai người bàn bạc trong vài ngày, cuối cùng cũng có quyết định. Nhưng lúc đặt tên tiệm, lại có mâu thuẫn.

      Tiểu Ngọc đặt tên là "Mỹ Ngọc phường" , Thích Thăng hỏi nàng: "Vậy Thanh Tâm đường của ta, phải là chẳng có chút quan hệ nào sao? Cũng chỉ là giúp các người chế thuốc thôi?"

      Tuy Thích Thăng ngưỡng mộ Tiểu Ngọc, nhưng mã nhất quy mã (mọi chuyện về lại như lúc ban đầu), em ruột còn phải tính toán ràng nữa là. Tiểu Ngọc cười híp mắt : "Chèn ơi, Thích Chi Vấn, ngươi nghĩ ta xấu vậy ư, ta là loại người qua cầu rút ván hay sao? Thanh Tâm đường sao có thể có quan hệ gì nữa, quan hệ đặt biệt luôn! Ngươi cho rằng Mỹ Ngọc phường của ta, là ăn mình chắc?"

      "Kia, chuyện nàng vừa là sao?" Thích Thăng hỏi dồn dập. Y thích xem bộ dạng thao thao bất tuyệt của Tiểu Ngọc, lúc này thần thái nàng sáng láng, đặc biệt đẹp mắt —— tất nhiên, chỉ là ở trong mắt của y mà thôi.

      "Mỹ Ngọc phường này, là hoạt động dưới trướng Thanh Tâm đường của ngươi. . . . . . À, đúng hơn, Thanh Tâm đường là tổng bộ, Mỹ Ngọc phường là chi nhánh. Sau này ngươi cũng có thể suy tính phát triển Thanh Tâm đường thành tập đoàn kinh doanh y quán nha, mà Mỹ Ngọc phường làm đẹp của ta là ngành trong tập đoàn của ngươi. . . . . . Chúng ta cũng còn phải dựa vào ngươi cung ứng dược liẹu mà, phải ?"

      Thích Thăng im lặng, cúi đầu tiêu hóa phương án Tiểu Ngọc vừa .

      Cuối cùng Thích Thăng vẫn đồng ý đề nghị của Tiểu Ngọc, liền đem hết tám trăm quan tiền bán dược cao kiếm được giao cho Tiểu Ngọc, đương nhiên trước đó phân chia ràng, người nào chiếm bao nhiêu phần đều ghi ra. Tiểu Ngọc là làm, lập tức khí thế bừng bừng chuẩn bị, chuyện đầu tiên phải làm là tìm mặt bằng.

      Chọn mặt bằng, cũng có nghệ thuật, thể ở hai bên đường, như vậy hoàn cảnh chung quanh quá phức tạp, hợp với phong cách của phái nữ. Quá yên tĩnh, cũng thỏa đáng, kín đáo quá người ta tìm được, để ma tới mua hàng chắc?
      Căn cứ vào bốn chữ "Trong động có tĩnh", Tiểu Ngọc lại bắt đầu cuộc hành hương tìm nhà ở Lâm An. Thuê tiệm hay mua tiệm cũng đắn đo rất lâu, dù sao trong tay cũng nhiều tiền lắm, là vốn liếng duy nhất rồi, xài hết rồi vốn lưu động lấy đâu ra?

      Nhờ Tống Tiềm đưa chủ ý cho nàng: "Vẫn nên mua , mua căn hộ lớn có cửa hiệu phía trước, phía sau phòng ốc nhà ở đầy đủ, nếu đủ tiền, cùng lắm bán nhà bây giờ của chúng ta. Mướn cửa hàng người ta, lỡ như người ta cho mướn nữa hay là muốn tăng tiền thuê, nàng phải làm sao?"

      Những lời như thức tỉnh người trong mộng, Tiểu Ngọc lập tức nghĩ thông, muốn giơ ngón tay cái lên với : "Cao, là cao minh!"

      Thích Thăng cũng ra mặt giúp đỡ hỏi thăm cửa hàng thích hợp. Vừa hay có gia đình ở cùng ngõ với Thanh Tâm đường muốnbán nhà.

      Gia đình này cũng là người làm ăn, hai năm qua buôn bán ở Lâm An rất phát đạt, thu về ít tiền tài, muốn bán nhà cũ mua căn nhà lớn hơn, trùng hợp Thích Thăng tới hỏi, vừa khéo, chẳng qua là chưa thỏa thuận được giá tiền. Lão gia này cũng là thương nhân hám lợi, kiên trì muốn bán bảy trăm quan tiền, Thích Thăng trả giá được, đành phải gọi Tiểu Ngọc ra tay.

      Tống Tiềm nghe Tiểu Ngọc muốn cùng người ta thương thảo giá tiền, liền đề nghị cùng nàng.

      tình, tới bây giờ Tống Tiềm cũng chưa từng xen vào chuyện làm ăn của Tiểu Ngọc, chỉ thỉnh thoảng hỏi thăm nàng buôn bán thuận lợi hay . Tiểu Ngọc lúc vừa tới cổ đại chưa hiểu phong tục tập quán xã hội ở đây, sau này cũng dần hiểu ra, Nam Tống là thời đại chuộng việc học hành. Hoặc giả còn có các danh kỹ Hoa phố là có thể tranh tài đấu nghệ, chứ phụ nữ nhà đàng hoàng bị các hủ tục hạn chế rất nhiều, cho dù có thể tự do ra ngoài, nhưng nếu bàn chuyện chính , vẫn có rất nhiều người nhìn với cái nhìn ngạc nhiên thậm chí là kinh bỉ. Ở xã hội này, bao dung của Tống Tiềm đáng quý.

      Lần này Tống Tiềm muốn theo Tiểu Ngọc, cũng là lo lắng nàng bị người bắt nạt, dù sao phụ nữ thương thảo chuyện tiền bạc với người khác, quá thỏa đáng. Tiểu Ngọc biết Tống Tiềm muốn cho mình chỗ dựa, cũng từ chối. Huống chi bây giờ tình cảm của hai người ngày càng tốt, nàng còn ước có nhiều thời gian dạo cùng Tống Tiềm, hì hì, coi như là hẹn hò !

      Vào nhà Hồ viên ngoại, viên ngoại kia nhìn thấy hai người Tống Tiềm, quả nhiên trực tiếp bàn bạc giá tiền với Tống Tiềm. Tiểu Ngọc phục cũng làm gì được, xã hội nam quyền, có thể bảo cả xã hội thay đổi vì sao? Võ Tắc Thiên từng là nhân vật đứng đầu xã hội, nhưng cũng tránh khỏi thế nhân thóa mạ "Tẫn kê ti thần" (bạn hiểu lắm, chắc giống kiểu gà mái học gáy vậy pà kon ạ). Tiểu Ngọc muốn thay đổi thế giới, nàng chỉ muốn ở đây yên ổn sống tốt là được rồi.

      " vội vội, Hồ viên ngoại, trước hết để Tống mỗ xem nhà của ngài chút được ?" Gương mặt Tống Tiềm mang nụ cười hòa nhã, lúc này khôi phục nguyên trạng được bảy phần, khi cười lên vẫn có lực sát thương. Hồ viên ngoại vui vẻ, mang bộ dáng “hòa khí sinh tài” của người làm ăn, trả lời: "Được, được!"

      Tống Tiềm và Tiểu Ngọc vừa vừa nhìn. Tiểu Ngọc ban đầu chỉ xem phần bên ngoài của trạch viện, bây giờ đúng lúc có thể quan sát kĩ. Bên ngoài có hai gian cửa hàng thông nhau, bên trong yên tĩnh, quả nhiên rất lí tưởng. Hồ viên ngoại cũng là người biết tính toán, lúc lão xây trạch viện này tốn ít tâm tư, chỉ những gian phòng này thôi, đều vô cùng tốt, nếu lão cũng hét giá cao như vậy.

      Tống Tiềm lượn vòng, trở lại Tiền viện, mỉm cười. Hồ viên ngoại nóng lòng hỏi: "Tống công tử, giá tiền ta đưa ra rất hợp lí, bao giờ ngài mới đưa ra quyết định?"

      Tống Tiềm đột nhiên cười: "Hồ viên ngoại, trạch viện của ông, có nhiều vấn đề như vậy, cũng đáng giá bảy trăm quan? Bốn trăm quan gọi là nhiều rồi!"

      Hồ viên ngoại xanh mặt, có thể trả giá như vậy sao? Tên này có muốn mua nhà hay ? Lão lạnh lùng : "Trạch viện của Hồ mỗ, ở Lâm An cũng coi là nhà tốt, Tống công tử sao lại như vậy?"

      Tống Tiềm tiện tay vừa chỉ, miệng vừa : "Bên ngoài tuy có hai gian cửa hàng, nhưng xây hơi , hợp làm mặt tiền. Bên trong hành lang khúc chiết, bộ tốn nhiều thời gian. Cửa nẻo lỏng lẻo, phòng được giặc cướp hay còn chưa biết. Sân phơi to như đại sảnh, quá nhiều địa khí, phải là chỗ tụ tài. Hoa trúc nhiều tựa như rừng, lộn xộn, xử lý tốn thời gian. . . . . ."

      Tống Tiềm hơi, trán Hồ viên ngoại cũng vả mồ hôi, vẻ mặt hết sức khó xử, mà hai mắt Tiểu Ngọc lấp lánh —— oa, miệng Thiên Thành ngờ độc như vậy! Tới bây giờ cũng chưa phát có tiềm chất này, chẳng lẽ đây chính là phúc hắc trong truyền thuyết?

      Tống tiềm thao thao bất tuyệt gần nửa canh giờ, ngay cả người môi giới bên cạnh cũng cảm thấy có lỗi, nhìn tài năng ép giá của người ta coi, có sách, mách có chứng rất ràng, khí thế hừng hực mà! Ngay cả Hồ viên ngoại nghe cũng tự sinh ảo giác, cho là căn nhà nát cũng mình cũng có người chịu mua, quả là trời cao ban phước rồi, phải nhanh chóng nắm bắt thời cơ bán luôn mới phải.

      Hồ viên ngoại vẫn dùng dằn chưa muốn hạ giá, Tống Tiềm lại lần nữa thuyết phục như vũ bão đánh thẳng vào tâm tư lão, cuối cùng hai bên thành giá năm trăm năm mươi quan tiền.

      Tống Tiềm gọi gã sai vặt Hồ gia lấy văn phòng tứ bảo, xoạt xoạt xoạt viết hợp đồng văn thư, Hồ viên ngoại mơ mơ màng màng điểm chỉ đóng dấu. Tiểu Ngọc rèn sắt lúc còn nóng khuyên Hồ viên ngoại mau đến nha môn hoàn thành tốt các thủ tục chuyển nhượng, người môi giới cũng thêm vào, bởi vì hoàn thành vụ buôn bán cũng có phần nữa mà. Hồ viên ngoại cứ như vậy bán tòa nhà của lão, cho đến thủ tục làm xong, giao lại tất cả khế ước đất đai nhà cửa, lão mới từ từ khôi phục thần trí.

      Hồ viên ngoại ngửa mặt lên trời than thở: "Trời ơi, đây phải thư sinh, ràng là cường đạo mà. . . . . ."
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chúc các bạn đọc vui =D
      --- -------
      Chương 44: Mây đen tới gần

      Mấy ngày sau khi đặt mua nhà, Tiểu Ngọc cùng Huệ nương lần nữa tới bái phỏng Lục Ba bố trang.

      Chuyện tuyển nữ phục vụ Tiểu Ngọc nhờ Tú Tâm và Hải Đường tìm người môi giới quen biết để hỏi thăm.

      Tú Tâm nhờ bài ca múa Tiểu Ngọc dạy, giá trị ở Lâm An cũng tăng như thuyên lên theo nước dâng, mặc dù nổi tiếng sẵn rồi, nhưng sau kiện đêm thất tịch, danh vọng cũng được nâng cao bậc.

      Hải Đường cũng nhờ Tiểu Ngọc viết dùm nàng bài hát, Tiểu Ngọc thể làm gì khác hơn là dạy nàng bài 《 Tại thủy nhất phương 》của Đặng Lệ Quân, bài hát này dạng bạch thoại ngôn ngữ mới mẻ độc đáo, cộng thêm lời bài hát cũng là thể loại cổ điển xa xưa, lúc hát phong vị khác. Trong tam đại danh kỹ, Hải Đường có giọng hát nổi tiếng nhất, 《 Tại thủy nhất phương 》 do Hải Đường hát lập tức trở thành danh khúc trong Hoa phố, biết bao nương cũng thường ngâm nga hát theo: "Kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương, sở vị y nhân, tại thủy nhất phương. . . . . ." (bài hát viết dựa theo lời bài thơ Kiêm gia của Tần Phong - mọi chi tiết xin liên hệ google đại ca)

      Tiểu Ngọc đưa hai vị danh kỹ này lên cao như vậy cũng có chút tư lợi. Nàng tính mời hai người làm người đại diện của "Mỹ ngọc phường" , kế tiếp vây quanh hai người làm loạt tuyên truyền. Đây là chuyện sau này, cần phải gấp gáp. Trước mắt trừ việc tuyển nữ phục vụ, cần thiết bây giờ là trang trí và chuẩn bị đồng phục —— phục vụ của cửa hàng chuyên doanh, đồng phục nhất định phải thống nhất, phải làm sao để khách hàng vừa bước vào tiệm hai mắt cũng phải tỏa sáng!

      Bên ngoài nắng gắt như lửa, vừa vào Lục Ba bố trang, người cũng dịu chút ít. Cúc tỷ nghe có người vào, bước nhanh ra đón, xa xa thấy Tiểu Ngọc liền chào hỏi: "Tống gia nương tử, người tới rồi?"

      Tiểu Ngọc cười với Cúc tỷ. Nàng nghe Huệ nương Cúc tỷ là gỏa phụ, mỗi ngày chị tới tiệm vải giúp Tư Đồ nương may xiêm y, là vì nuôi sống cha mẹ chồng và con . Tuy thân thế đau khổ, Cúc tỷ lúc nào cũng mang bộ mặt cười cười chào khách, rất có phong thái nhân viên bán hàng ở đời sau, Tiểu Ngọc có ấn tượng rất tốt với chị.

      Tư Đồ Thanh Tranh cũng ra nghênh đón Tiểu Ngọc. Tiểu Ngọc vội vàng hướng Tư Đồ Thanh Tranh khom người hành lễ, mỗi lần nhìn thấy vị Tư Đồ nương thanh đạm như cúc này, Tiểu Ngọc cũng có cảm giác thoải mái như vừa uống nước đá giải khát, người Tư Đồ Thanh Tranh phảng phất có khí chất dịu mát, có thể làm cho những người đến gần nàng bất giác tĩnh tâm lại.

      Khách và chủ vào phòng khách ngồi xuống, Tiểu Ngọc với Tư Đồ Thanh Tranh, nàng muốn đặt làm mớ xiêm áo giống như đồng phục tỳ nữ, nhưng trong lúc nhất thời cũng khó kiểu dáng. Tư Đồ Thanh Tranh nhàng : "Tống gia nương tử, bằng đến phòng cắt may của ta , chúng ta vẽ kiểu dáng xiêm áo rồi từ từ chuyện được ?"

      Lần trước tới đặt làm đồng phục quảng cáo cho mấy người Giảo Giảo Tiểu Ngọc bị hai cha con Tư Đồ Giới quấy rầy, cũng chưa xem khuê phòng của Tư Đồ Thanh Tranh, giờ cảm thấy rất hứng thú . Nghe Cúc tỷ đem tay nghề của Tư Đồ Thanh Tranh khen đến độc nhất vô nhị, Tiểu Ngọc rất hiếu kỳ, là muốn tìm hiểu cho biết ngọn ngành.

      Mặc dù có tâm lý chuẩn bị, nhưng vừa bước vào khuê phòng của Tư Đồ Thanh Tranh Tiểu Ngọc vẫn bị bức tranh thuê khổng lồ ập vào mắt làm giật mình. Bức tranh thêu mẫu đơn này vô cùng sống động, sắc hoa rực rỡ, màu sắc tươi sáng, kiều diễm ướt át, là vô cùng hoa mĩ, Tiểu Ngọc nhịn được nhanh tới muốn tận tay sờ thử cho biết. Nhìn Tư Đồ Thanh Tranh thân giản dị, nghĩ rằng nàng thêu mẫu đơn rực rỡ tới vậy!

      Tiểu Ngọc nhìn cách bày biện trong phòng, có thể nhận ra được khung cửi, guồng quay tơ, còn có những công cụ nàng biết gọi tên. bàn bày mớ vải vóc xanh như dương liễu, chắc là Tư Đồ Thanh Tranh vừa rồi may xiêm y.

      "Thanh Tranh nương, tay của ngươi đúng là kì diệu mà!" Tiểu Ngọc cảm thán tận đáy lòng, đây là nghệ thuật gia hơn kém!

      "Quá khen." Vẻ mặt Tư Đồ Thanh Tranh vẫn tĩnh lặng như vậy, khóe miệng có tia mỉm cười như có như . Nàng dẫn Tiểu Ngọc tới trước cái bàn , bàn bày văn phòng tứ bảo. Tiểu Ngọc cũng khách sáo, cầm bút lông cừu chấm mực vẽ lên Tuyên Thành hình dáng bộ y phục, tuy đường nét đơn giản, nhưng nhìn cũng đến nỗi nào. Khả năng lĩnh ngộ của Tư Đồ Thanh Tranh lại cao, lâu cũng hiểu được ý tưởng của Tiểu Ngọc, hai người liền bàn bạc màu sắc chất liệu của y phục, sau đó quyết định số lượng và ngày giao hàng. Giá tiền cũng như lần trước, mỗi bộ quan tiền.

      "Chuyện này. . . . . . có vẻ ổn lắm, y phục lần này giống lần trước, ta muốn thêu rất nhiều hoa lên đó." Tiểu Ngọc mặc dù con đường "Gian thương", nhưng làm thịt người quen thể ra tay được.

      " có gì, cũng chỉ là thêu mấy đóa hoa thôi, chẳng tốn công sức gì. Khó có được người hợp ý ta." Tư Đồ Thanh Tranh xong, khẽ mỉm cười với Tiểu ngọc. Nàng vốn có tính tình trong trẻo lạnh lùng, nụ cười này lại rực rỡ động lòng người như tia sáng xé tan đêm tối, Tiểu Ngọc là con mà cũng nhìn ngây người, thầm nghĩ người đẹp quả nhiên là người đẹp, lúc cười đẹp, cười lên lại càng rực rỡ tươi sáng!

      Tiểu Ngọc cũng là người sảng khoái, liền cười : "Được, ta coi như cũng có thêm người bạn. Vậy sau này tỷ cứ gọi ta Tiểu Ngọc, ta gọi tỷ Thanh Tranh, được ?"

      Tư Đồ Thanh Tranh cười, : " tốt."

      Tư Đồ Thanh Tranh đường cùng chủ tớ Tiểu Ngọc ra ngoài, Tiểu Ngọc nhìn thấy bố trí trong sân lại cảm thán phen: "Thanh Tranh tỷ tỷ, nơi này của tỷ nhã trí! Ta vừa mua tòa nhà, vẫn còn vì chuyện bố trí bên trong mà phiền não! Nếu , tỷ cho ta chút ý kiến được ?"

      Tiểu Ngọc ra cũng chỉ là thuận miệng , nghĩ tới Tư Đồ Thanh Tranh lại rất nhanh chóng đồng ý: "Được chứ."

      Tiểu Ngọc vui mừng : "?"

      Tư Đồ Thanh Tranh hé miệng cười tiếng, : "Ta mặc dù phải là quân tử, nhưng cũng phải hạng tiểu nhân dạ hay nuốt lời, nếu đồng ý dĩ nhiên là . "Tiểu Ngọc lần trước bênh vực lẽ phải vì nàng, Tư Đồ Thanh Tranh mặt lộ ra, trong lòng lại rất cảm kích. Lúc này Tiểu Ngọc lại tới tìm nàng may xiêm y, nàng muốn mượn cơ hội báo đáp.

      Được Tư Đồ Thanh Tranh chỉ điểm, "Mỹ Ngọc phường" của Tiểu Ngọc càng lúc càng ra hình ra dáng rồi, từ trong ra ngoài sửa chữa hoành tráng phen. Tống Tiềm và nàng bàn bạc xong, bán căn nhà ở, dùng để làm vốn lưu động của Mỹ Ngọc phường, để Tiểu Ngọc dùng khi khẩn cấp.

      Mặt khác, Tiểu Ngọc cũng viết thêm ít phương thuốc làm đẹp, muốn Thích Thăng tranh thủ đốc thúc công nhân sản xuất lượng lớn. Muốn con đường độc lập bán sản phẩm làm đẹp, chỉ bán những thứ thuốc bột thuốc có thành phần pha trộn này cũng rất đơn điệu rồi, hàng hóa phải đa dạng mới có thể hấp dẫn khách hàng.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------

      "Gần đây. . . . . . Thanh Tâm đường buôn bán như thế nào?"

      Bàng Nhất Hưng ngồi trong thư phòng, vừa tra xét sổ sách gần đây, vừa hỏi Bàng Vinh bên cạnh. Lúc này trong thư phòng trừ Bàng Vinh, còn có Nhị chưởng quỹ Tế Thế đường Mạc Huệ Hương.

      Cùng là nô tài nhưng so sánh với Bàng Vinh, Mạc Huệ Hương trước mặt Bàng Nhất Hưng cũng có địa vị hơn. Mạc Huệ Hương là hán tử 40 tuổi, mặt chữ quốc, lông mày rậm, bề ngoài xem ra cũng khá là đoan chính. là lão thần của Tế Thế đường , ngày thường phần nhiều là do phụ trách hoạt động của Tế Thế đường, là nhân vật cầm quyền chân chính, cũng có khí độ uy nghiêm. Tuy ở trước mặt Đông gia khiêm tốn chút, nhưng ở Tế Thế đường, cũng là nhất ngôn cửu đỉnh, dĩ nhiên giống bộ dạng khúm núm của gia nô như Bàng Vinh.

      Bàng Vinh rất cung kính trả lời: "Cũng buôn bán như vậy."

      Mạc Huệ Hương suy nghĩ chút, : "Rất nhiều người cũng tới chỗ chúng ta mua các thứ bột phấn kia rồi, việc buôn bán của bọn khẳng định đâu vào đâu. Nhưng mà, Đông gia. . . . . ."

      Bàng Nhất Hưng rất coi trọng người trợ thủ này, vừa nghe "Nhưng mà" , lập tức tỉnh táo lại nghiêm túc lắng nghe, so với thái độ nhàn nhạt khi nghe Bàng Vinh khác nhau rất lớn.

      "Đông gia, chúng ta bán những bột phấn này, cũng kiếm chát được thêm gì. trăm văn, vẫn còn quá thấp." Mạc Huệ Hương có chút bất đắc dĩ thở dài.

      Chiến lượt hạ giá, dùng giá cực thấp chèn ép đối thủ cạnh tranh, nhưng nó vẫn là con dao 2 lưỡi.

      Đây cũng là nguyên nhân Tiểu Ngọc muốn dùng chiến lượt này. Hạ giá tiền, quả có thể cướp được mối buôn bán của đối thủ, nhưng lợi ích của mình cũng bị tổn hao. Thanh Tâm đường bán lọ bột phấn giá ba trăm văn, tiền lời trăm văn. Nhưng Tế Thế đường dùng gói giấy bọc bột thuốc để bán, mỗi gói là trăm văn, nhiều nhất có thể kiếm lời mười văn tiền.

      "Còn có chuyện . . . . ." Vẻ mặt Mạc Huệ Hương có chút ngưng trọng."Tôi cảm thấy, tiểu tử Thích Thăng đột nhiên là ra chấn động lớn như vậy, phải chỉ do mình , sau lưng nhất định là có người tài chỉ điểm."

      Bàng Nhất Hưng ngẫm lại lời Mạc Huệ Hương ..., yên lặng gật đầu. Quả , tính cách người trong Thích gia lão cũng biết chút ít, năm đó Thích Phong muốn tranh đấu với lão mà chọn y quán bé ở góc Lâm An, thậm chí sau này còn cùng phu nhân rời khỏi Lâm An chu du các nơi. Tính tình Thích Thăng cũng lông bông, thường thường lưu luyến chốn thanh lâu, cũng chưa thành gia lập thất. Trước kia Thích Thăng cũng chỉ là trong y quan xem bệnh chút cho người ta, tuy y thuật cũng cao, bệnh nhân cũng rất nhiều, nhưng cũng có ý tưởng mở rộng kinh doanh để tranh giành với Tế Thế đường. Nhưng "Mỹ Ngọc dược cao" vừa xuất , Thanh Tâm đường vừa ra đường rao hàng, lại mở danh kỹ tụ hội gì gì đó, còn trong hội hoa khôi đấu nghệ ở đêm thất tịch cũng chen chân để người ta hát bài 《 Mỹ Ngọc tỳ vết 》, những thủ đoạn này, khó tưởng tượng là ý tưởng đột phát của Thích Thăng đâu.

      Bàng Nhất Hưng : "Theo ý ngươi, bây giờ chúng ta nên làm thế nào? Là cứ để mặc như vậy, hay là bắt người sau lưng của về đây? Ta sợ nhắm về phía chúng ta . . . . . ." Bàng Nhất Hưng cũng phải là người chỉ biết ra lệnh, hoàn toàn ngược lại, lão thường thường thích nghe chút đề nghị của hạ nhân. Tế Thế đường có thể phát triển đến quy mô như hôm nay, cũng phải chỉ nhờ vào mưu của người là có thể làm được.

      Mạc Huệ Hương sờ sờ cằm, : "Người của tôi dò hỏi về lại, là Thích Thăng và phụ nhân họ Tống hợp tác buôn bán. Sáng sớm hôm nay, tôi nghe bọn họ phụ nhân này mua trạch viện có cửa hàng phía trước ở cùng khu này, nghe định mở tiệm thuốc ‘ Mỹ Ngọc phường ’ . . . . . . Lão gia, người có nghĩ ra họ làm trò gì ?"

      Vẻ mặt Bàng Nhất Hưng vốn sáng sủa, giờ phút này càng thêm trầm: "Ta thấy, phụ nhân họ Tống kia phải là người tài sau lưng Thích Thăng đâu. người phụ nữ, có thể gây ra sóng gió gì! Sợ là nam nhân nhà nàng, mới là đối tác của Thích Thăng. . . . . . Mỹ Ngọc phường? Ha ha, giỏi cho cái Mỹ Ngọc phường! Thích Thăng bị ta giành mối buôn bán còn từ bỏ, muốn làm thêm chuyện gì nữa?"

      Lão đảo mắt được vài vòng, gọi Bàng Vinh tới giọng dặn dò mấy câu, Bàng Vinh gật đầu liên tục, nhanh chóng làm .

      Tiểu Ngọc bận rộn bố trí cửa hàng mới, vô tình biết đám mây đen từ từ tiến tới gần bầu trời của nàng. . . . . .

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 45: Thâm tàng bất lộ

      Tiểu Ngọc từ bức tranh thêu ở Lục Ba bố trang có thể đoán Thanh Tranh là con người tao nhã, nhưng ngờ óc thẩm mĩ của nàng lại thoát tục.

      “Hồ phủ” ban đầu chính thức đổi tên”Tống phủ” , bố trí trong nhà cũng thay đổi mười phân vẹn mười. Vốn Hồ viên ngoại chính là phàm nhân cả người đầy hơi tiền chứ nửa chữ bẻ đôi cũng biết, trạch viện này xây dựng rất tốt, nhưng bố trí bên trong chịu nổi, Hồ viên ngoại kia cứ bày biện hoa hoa cỏ cỏ tự cho là cao nhã, bài biện trong phòng cũng tục chịu được, toàn là xanh vàng rực rỡ, sơn son thiếp vàng. Dù sao trạch viện này làm cho người ta chỉ có cảm giác: tục!

      Sau khi được Thanh Tranh chỉ điểm, để công nhân loại bỏ khoảng sáu phần hoa lá cây cỏ, chỉ để lại chút thúy trúc, lại thay đổi đồ đạc cách điệu đơn giản, song cửa sổ cũng đổi loại sợ mảnh màu sắc tươi sáng, có loại cảm giác thanh u tươi mát.

      Tiểu Ngọc bội phục sát đất, vội vàng nhờ Thanh Tranh cũng tới giúp xem hai gian cửa hàng bên ngoài nên trang trí như thế nào.

      Bản thân Tiểu Ngọc muốn, là lấy màu trắng và màu xanh ngọc làm chủ đề. Thanh Tranh đồng ý với ý tưởng của nàng, nhưng lại : “Cửa hàng tới cùng vẫn là cửa hàng, quá mức nhạt nhẽo, thích hợp lắm. Ngươi muốn treo màn vải bố xanh nhạt cũng rất tốt, nhưng mà màu trắng. . . . . . Hay là miễn . Nên đặt vài chậu hoa thơm, còn có. . . . . .”

      Tiểu Ngọc trong lòng sớm đem Thanh Tranh làm thần tượng, hỏi tới : “Còn có cái gì vậy?”

      “Còn có trầm hương nữa. Muốn tiếp đón nữ khách, đốt hương được, ngay cả lư hương, cũng phải chọn lựa kĩ.” Thanh Tranh .

      Tiểu Ngọc vỗ tay cười to: “Đúng ha, đốt hương, sao ta lại nghĩ tới! Thanh Tranh tỷ là phúc tinh của ta.”

      Thanh Tranh nhìn bộ dáng vui mừng của Tiểu Ngọc, khuôn mặt nhắn tròn trịa của nàng má lún đồng tiền, đáng vô cùng. Tuy Tiểu Ngọc là vợ người ta, nhưng Thanh Tranh lớn tuổi hơn nàng chút, ra nàng xem Tiểu Ngọc như muội muội rồi. Thấy Tiểu Ngọc cao hứng như vậy, Thanh Tranh cũng rất vui vẻ.

      Hai người nhìn nhau cười, đột nhiên nghe tiếng Huệ nương thét lên kinh hãi, gào to: “Các ngươi muốn làm gì?”

      Tiểu Ngọc và Thanh Tranh cả kinh, hai người ra ngoài, chỉ thấy mười tên to con đầu gấu hùng hùng hổ hổ xông vào trong cửa hàng.

      Bởi vì cửa hàng còn sửa chữa, bên ngoài vốn có mấy người thợ, cộng thêm ba người Tiểu Ngọc, Thanh Tranh, Huệ nương ở trong, những tên lưu manh này xông tới, hai gian cửa hàng bỗng chật ních người.

      Huệ nương bị tên lưu manh đẩy sang bên, tên đứng đầu hất hàm : “Ai là ông chủ? Ra đây cho lão tử!”

      Tiểu Ngọc vừa nghe tiếng tự nhiên thấy quen quen? Định thần nhìn lại, ơ, đúng là người quen cũ, gã là em họ của Thanh Tranh – Tư Đồ Giới!

      Thanh Tranh sắc mặt xanh mét, nàng cứ nhìn chằm chằm Tư Đồ Giới, lạnh lùng chất vấn gã: “Tư Đồ Giới, ngươi tới đây làm gì?”

      Tư Đồ Giới hiển nhiên nghĩ rằng gặp Thanh Tranh ở đây, nhất thời chưa biết gì, mặt bỗng nhiên u ám. Bỗng gã nhìn thấy tiểu Ngọc, nhận ra đây chính là nữ nhân lần trước phá hỏng chuyện tốt của gã ở Lục Ba bố trang, vẻ mặt dần chuyển sang hung ác.

      “Này! Phụ nhân kia, ông chủ của các ngươi ở đâu?” Tư Đồ Giới thèm để ý Thanh Tranh, trực tiếp hỏi Tiểu Ngọc.

      Những thợ làm công bên cạnh có chút hốt hoảng, mặc dù Tiểu Ngọc sợ, nhưng mặt cố tỏ vẻ bình tĩnh, quát lớn: “Ta chính là bà chủ! Tư Đồ Giới, ngươi tự tiện xông vào nhà dân, ý muốn như thế nào?”

      Tư Đồ Giới khẽ giật mình, phụ nhân này chính là chủ?

      Gã há miệng cười lớn, Tiểu Ngọc nhìn hàm răng lố nhố đều kia, lặng lẽ kinh sợ, loại người này cũng có quan hệ huyết thống với Thanh Tranh ư? Biến dị di truyền thiệt là lợi hại mà.

      “Cũng tốt, các huynh đệ, đập cho ta!” Nhiệm vụ của Tư Đồ Giới là đập phá cửa tiệm này, mười mấy người bọn họ đều là lưu manh đầu đường xó chợ, đánh nhau gây chuyện là chuyện thường như cơm bữa, trong tay ai cũng có khúc gỗ to như miệng chén, vừa nghe Tư Đồ Giới bảo “Ra tay” , lập tức gào thét đập phá đồ đạc trong cửa hàng.

      “Ai dám động đến!” Tiểu Ngọc hét lớn tiếng, ngăn trước mặt mọi người. Những người thợ thấy bà chủ lên tiếng, cũng rối rít cầm công cụ tay chuẩn bị đánh trận với những tên côn đồ này.

      Tiểu Ngọc vóc người gầy, nhưng uy lực mạnh mẽ mười phần, đều là do mấy năm làm giáo viên chủ nhiềm rèn luyện được! Nhớ năm đó dạy dỗ nhiều đứa trẻ nghịch ngợm như vậy, trong lớp cả ngày cứ nhốn nháo loạn cả lên, nhưng mỗi khi nàng vào lớp hô tiếng “Trật tự” , đám học sinh cũng dám thở mạnh, khí thế mạnh mẽ khỏi phải ! Hôm nay tuy là đổi cơ thể khác, nhưng uy thế còn tồn tại, lão đại bọn lưu manh đầu óc đơn giản dễ bị nàng hù dọa.

      “Giữa ban ngày ban mặt, các ngươi định làm phản à! Tụ tập gây chuyện, ỷ đông hiếp yếu, Tư Đồ Giới, ngươi cũng đáng mặt hảo hán hay sao!” Tiểu Ngọc lạnh lùng nhìn Tư Đồ Giới. Thanh Tranh cũng nhìn chằm chằm người huynh đệ ra gì này, vẻ mặt đau lòng.

      Tư Đồ Giới cũng bất chấp tất cả, nhổ toẹt bãi nước bọt, hung ác : “Lão tử đánh ngươi!”

      Gã đưa tay lôi kéo Tiểu Ngọc, nàng bị bất ngờ phản ứng kịp, lúc Thanh Tranh kinh hoảng la lên tiếng, thân thể nhắn của nàng bị ném ra hướng bậc thềm trước cửa, dự là tiếp xúc thân mật với mặt đường!

      Tiểu Ngọc nhắm mắt lại chuẩn bị tâm lí, đột nhiên thân thể nặng nề rơi của nàng rớt xuống, mà bay lên trời, Tiểu Ngọc nghi ngờ lẽ mình bị đánh tới hồn lìa khỏi xác rồi? phải trở về đại chứ?

      Nàng cảm giác gió thổi lướt mặt, có lẽ là người nọ ôm nàng bay vào cửa hàng, sau đó nghe liên tiếp mấy tiếng kêu thảm thiết, hình như là mấy tên côn đồ đó!

      Tiểu Ngọc mở mắt, phát mình nằm trong ngực nam tử áo xanh. Người nọ ôm nàng nhàng như , mặt Tiểu Ngọc dính sát vào ngực y, thậm chí có thể nghe tiếng tim y đập thình thịch, hơi thở nam tử vờn quanh, còn có mùi thuốc thoang thoảng. Nàng ngước mặt lên muốn nhìn ân nhân cứu mạng là ai, nhưng vừa ngước mắt nhìn thấy Thích Thăng hào hoa phong nhã trước mắt!

      “Thích Chi Vấn, sao lại là ngươi?” Tròng mắt Tiểu Ngọc cũng sắp rớt ra rồi.

      mặt Thích Thăng hoàn toàn có nụ cười ôn hòa như thường ngày, vẻ mặt lạnh lùng, y nhìn quét qua đám côn đồ, gằn từng chữ: “Là ai tổn thương nàng?”

      Bọn lưu manh vừa rồi còn phách lối nhìn thấy đồng bọn bị đánh ngã, ai cũng dám lên tiếng, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc đầy phòng. Tiểu Ngọc là người có thù tất báo, chỉ vào Tư Đồ Giới : “Là gã!”

      Tiểu Ngọc vừa dứt lời, Thích Thăng quát lớn, bay lên đá cước, Tư Đồ Giới văng lên , gã như diều đứt dây nặng nề rớt xuống, “Rầm” tiếng ngã xuống phiến đá vừa rồi xém nữa Tiểu Ngọc rơi xuống, “Oa” phun ra ngụm máu tươi!

      Những người còn lại hăng máu lên, bất chấp tất cả lao về phía Thích Thăng, Tiểu Ngọc bị dọa sợ nhắm chặt hai mắt, trong miệng kêu: “Này, Thích Chi Vấn, ngươi thả ta xuống!” Mặc dù người ta tới cứu nàng, nhưng Tiểu Ngọc rất sợ bị đánh thành đầu heo nha!

      Thích Thăng khẽ cười tiếng, lặng lẽ bên tai nàng: “Có ta ở đây, nàng vĩnh viễn cần sợ.”

      Bờ môi của y khẽ chạm qua vành tai Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc chỉ cảm thấy tóc gáy cả người cũng dựng lên, loại thân mật tiếp xúc này so với ôm thông thường càng làm nàng run rẩy. Tiểu Ngọc trong giờ phút đó quên mất mình gặp nguy hiểm, lại suy nghĩ vẩn vơ: “Y. . . . . . Y như vậy, là có ý gì?”

      Hơn mười tên côn đồ như sói như hổ vây quanh Thích Thăng, gậy gỗ trong tay từ tất cả các góc độ hướng tới y!

      Thích Thăng lại nhảy lên, hai chân chia ra đá vào ngực hai tên côn đồ, đợi hai người ngã xuống kêu đau, lại bồi thêm phát vào tên đứng gần đó!

      “Cốp!”

      Gậy gỗ kia chẳng những đánh trúng Thích Thăng, ngược lại bị đá ngược lại trúng vào răng cửa tên côn đồ, tên nọ nhất thời máu chảy ròng ròng. Những thợ làm công bên cạnh định giúp tay trợn mắt há hốc mồm, người này vốn cần người khác giúp đỡ, đơn giản là lấy chọi mười rồi!

      “A!” tiếng hét thảm thiết, Thích Thăng vừa đá trúng phần dưới của tên, lại giống như sau lưng có mắt, đá tên muốn đánh lén y ngã xuống đất. Thời gian chỉ tựa như vài cái chớp mắt, hơn mười tên côn đồ to con bị mình Thích Thăng đánh cho hoa rơi nước chảy, hơn nữa tay y còn ôm người nữa!

      Thích Thăng đứng trong cửa hàng, chung quanh người bị thương ngã đầy đất. Tiểu Ngọc rốt cục cũng hoàn hồn, giùng giằng muốn xuống đất: “Này, thả ta xuống nữa! Muốn ôm đến lúc nào chứ.”

      Lúc này Thích Thăng mới buông tay để Tiểu Ngọc rời khỏi ngực y, mặt khôi phục vẻ mặt ấm áp như bình thường, cười như cười nhìn Tiểu Ngọc.

      Tiểu Ngọc cảm thấy hơi bối rối sửa sang lại y phục, Thanh Tranh và Huệ nương vội vàng tới hỏi nàng: “Như thế nào? Có bị thương ?”

      Tiểu Ngọc lắc đầu cái, : “ sao, đừng lo.” Nàng nhìn Huệ nương cười : “Huệ nương, nhìn ra chị cũng rất nhanh trí, biết lén tìm viện binh.”

      Huệ nương đỏ mặt, : “Tôi nghĩ Thích đại phu ở gần đây, Thanh Tâm lại có nhiều người. . . . . . nghĩ rằng Thích đại phu vừa nghe, cứ mình tới đây. nhìn ra nha.” Huệ nương muốn là, thường ngày nhìn bộ dạng Thích Thăng công tử hào hoa, nghĩ rằng võ công lại cao như vậy!

      Tiểu Ngọc cũng ngờ Thích Thăng là cao thủ thâm tàng bất lộ. Nàng cũng cần vội để ý chuyện này, gấp gáp hỏi Thanh Tranh: “Tư Đồ Giới đâu?”

      Thanh Tranh vừa rồi cũng chỉ lo lắng cho Tiểu Ngọc, chú ý hướng của Tư Đồ Giới. Mọi người nhìn vào chỗ gã vừa ngã xuống, thế nhưng thấy người đâu, sao có thể để gã chạy mất được?

      Tiểu Ngọc với Thích Thăng: “Mau, mau đuổi theo người kia!”

      Thích Thăng hai lời xoay người xông ra khỏi cửa hàng, suýt nữa đâm sầm vào người. Người nọ tay xách theo gã lưu manh, chính là Tư Đồ Giới muốn chạy trốn!

      “Chi Vấn, nơi này xảy ra chuyện gì?”

      Xách theo Tư Đồ Giới, cũng là người chẳng ai ngờ tới, Cố Ái Sinh.

      Ngay sau đó Tống Tiềm vội vàng chạy tới, liếc nhìn Tiểu Ngọc việc gì, mới thở phào nhõm.

      “Tiểu Ngọc, nàng sao chứ?” Tống Tiềm hỏi. nhìn thấy xiêm áo Tiểu Ngọc xốc xếch, lửa giận trong lòng hừng hực dấy lên: “Bọn họ ức hiếp nàng?”

      Tiểu Ngọc vội vàng an ủi vỗ vỗ bả vai : “ có sao, ta rất tốt. Cũng nhờ Thích Chi Vấn kịp thời chạy tới!”

      Tống Tiềm chuyển sang Thích Thăng, cảm kích khom người tạ lễ, : “Chi Vấn huynh, đa tạ huynh cứu nội tử (vợ)!”

      Mí mắt Thích Thăng khẽ rũ xuống, trả lời: “ cần đa lễ.”

      Trong nháy mắt đó, giọng của Thích Thăng lại đơn như thế. (ôi tim của ta @_@)

      (Lời tác giả: gần đây Tống Tiềm và Quý Phong rất có danh tiếng, Thích Thăng dường như quá được hoan nghênh phải! Chờ xem Thích Chi Vấn công tử thâm tàng bất lộ tranh thủ trái tim mỹ nhân như thế nào nha, oa oa oa. . . . . . )
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :