1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mỹ ngọc Thiên Thành - Trầm Nhiêu (200C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 37: hùng cứu mỹ nhân

      Mắt thấy Tiểu Ngọc phải vùi thân dưới vó ngựa!

      chậm, diễn ra nhanh, bóng đen nhanh như chớp nhảy lên lưng ngựa, cầm dây cương ghì mạnh, đồng thời liều mạng kẹp chặc bụng ngựa, nắm lấy lông bờm, con ngựa điên hí dài tiếng, nhất thời bị khống chế!

      Chu Gia và Nguyệt Minh bị Tiểu Ngọc đẩy nên lảo đảo đụng vào tường, vừa quay đầu thấy Tiểu Ngọc vẫn còn ở giữa đường, may là ngựa điên tạm thời bị người khống chế. Bọn họ vội vàng xông ra kéo Tiểu Ngọc tới cạnh mình, cách xa con ngựa điên kia.

      Ngựa điên hai chân sau đứng yên tại chỗ, hai chân trước giơ lên đạp loạn xạ trong khí, lỗ mũi thở phì phì, liều mạng muốn hất kỵ sĩ lưng mình xuống.

      Kỵ sĩ kia sức mạnh kinh người, thuật cỡi ngựa cũng rất giỏi, bất luận con ngựa vùng vẫy thế nào, cũng cách nào hất xuống ngựa, ngược lại bị kiềm chế những điểm yếu. Dần dần, hơi thở con ngựa điên cũng ổn định lại, chân trước chạm đất, sau đó nâng chân sau đạp lung tung hồi, dần dần điên khùng náo loạn nữa.

      Ngựa điên bị thuần phục!

      Dám người vây xem đường vỗ tay như sấm, rối rít khen ngợi vị kỵ sĩ dũng này. Kỵ sĩ kia nhảy xuống ngựa, mọi người mới thấy diện mạo của , hẳn là thanh niên mày kiếm mắt sáng, đôi môi mím chặc, dáng người cao lớn, cả người tựa như thanh kiếm báu vừa được rèn giũa, có loại nhuệ khí vô hình.

      Cho đến lúc này mới có toán người mặc quần áo binh sĩ vội vàng chạy tới, xem ra bọn họ cũng là đuổi theo ngựa điên mà tới, thanh niên áo đen nhìn về phía những người kia, cau mày, trầm giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

      Người cầm đầu toán lính thấy thanh niên áo đen khí độ hơn người, dù sao đây là nơi quyền quý dưới chân thiên tử tụ tập, biết thanh niên này lai lịch gì, cũng dám rề rà, chắp tay trả lời: "Chúng tôi là dịch trạm chuyển ngựa, ai ngờ nửa đường con ngựa này bị xe của người đường đụng phải, liền nổi điên, kéo thế nào cũng được. . . . . ."

      "Hồ đồ!" Thanh niên áo đen khẽ quát tiếng, "Các ngươi xem con ngựa này đụng ngã bao nhiêu gian hàng? Còn may chưa gây ra án mạng, nếu phải ta tình cờ ngang qua, còn biết nó chạy tới đâu. Mã phu (người đánh xe) đâu?"

      "Ta. . . . . . Ta chính là mã phu." người lính khác ấp úng tới. Thanh niên áo đen trừng mắt liếc gã cái, cũng gì nữa, chỉ đem dây cương trong tay giao cho gã: “Giữ chắc! Đừng để lại xảy ra chuyện gì." Thanh niên áo đen có khí thế giận mà uy, toán binh lính khúm núm vâng dạ, đem ngựa dắt .

      Thanh niên áo đen tới trước mặt bọn người Tiểu Ngọc, hỏi: "Các ngươi có bị thương chứ?"

      Tiểu Ngọc vừa hồi hồn, nhưng còn bị khiếp sợ nên phản ứng chậm, nhìn chằm chằm thanh niên áo đen hồi mới giật mình : "Gì cơ, là ngươi?"

      Cũng ngay lúc đó, Chu Gia cũng lên tiếng: " Quý Phong!"

      Thanh niên áo đen kia chính là Quý Phong của Bạch Vân thư quán. cũng nhận ra Tiểu Ngọc chính là vị tiểu nương tử chữa thương cho , nhưng đối với Chu Gia lại hoàn toàn có ấn tượng.

      Quý Phong nhìn thoáng qua Chu Gia lúc, hỏi: "Ngươi quen biết ta?"

      "Ta là học sinh của Trúc Lâm thư quán, lần trước ngươi tới thư quán chúng ta đá xúc cúc." Chu Gia . Tiểu Ngọc nhớ tới lần trước gặp Quý Phong là ở bên ngoài Trúc Lâm thư quán, chẳng lẽ bị thương là do đá cầu? Rất có thể.

      Quý Phong khẽ mỉm cười: "Ta lại biết, Trúc Lâm thư quán ra còn nhận nữ sinh." Mặt của bình thường lạnh như băng tuyết vĩnh cửu, nhưng nụ cười này làm những đường nét cứng rắn nhu hòa hơn rất nhiều, lộ ra vẻ tuấn lãng.

      Tiểu Ngọc nghi ngờ : "Cái gì nữ sinh? A!" Nàng quay đầu lại nhìn thấy bộ dáng Chu Gia, nhất thời kêu lên.

      Bởi vì bị Tiểu Ngọc đẩy đụng vào tường, sau lại xông ra cứu người, y phục của Chu Gia xốc xếch lắm rồi, khăn trùm đầu cũng rớt xuống, mái tóc đen tuyền như thác nước choàng khắp vai, mắt mũi như tranh vẽ, chính là tiểu mỹ nhân hơn kém!

      Chu Gia cũng mới phát tình cảnh khốn khó của mình, mặt đỏ đến mang tai, vội vàng túm tóc định búi lại. Quý Phong nhìn thấy Tiểu Ngọc cũng ăn mặc chỉnh tề, đề nghị: "Nhà ta ở ngay trong hẻm này, hai vị nương hay là tới hàn xá chỉnh trang lại?"

      Tiểu Ngọc và Chu Gia liếc mắt nhìn nhau, cùng gật đầu.

      Tiểu Ngọc theo Quý Phong quẹo vào trong hẻm, thầm nghĩ người này thoạt nhìn lạnh lùng, nghĩ tới còn tỉ mỉ như vậy, giống bề ngoài khó gần của . Nàng biết Quý Phong bình thường nhất định chu đáo như vậy, đối với nàng. . . . . . Coi như là có chút đặc biệt.

      Chưa được hai bước, Quý Phong : "Đây chính là hàn xá, các vị mời vào."

      Tiểu Ngọc ngẩng đầu nhìn lên, mắt mở to như chuông đồng, mèn ơi, biệt thự kìa!

      Mới đầu Quý Phong nhà mình ở trong hẻm, nàng còn tưởng lầm là nhà trong ngõ hẻm, nghĩ tới, tòa nhà trong hẻm này tất cả đều là nhà của . Hai bên cửa có tượng sư tử đá to lớn như , bên có treo tấm biên, viết hai chữ rồng bay phượng múa " phủ".

      "Mời vào." Quý Phong mời bọn họ vào cửa, vừa bước vào đại môn, có mấy gia đinh ra đón, gọi "Thiếu gia". Quý Phong sai bảo mấy gia đinh: "Nhờ dì Thuận mang hai vị nương này tới nhà sau, gọi mấy nha hoàn giúp các nàng rửa mặt chải đầu. Đúng rồi, y phục của họ cũng bẩn rồi, ngươi dì Hoa ra ngoài mua hai bộ y phục. Nhanh !"

      Tiểu Ngọc và Chu Gia ngơ ngác nghe người ta định đoạt, ngay cả Nguyệt Minh cũng được những người hầu tuổi dẫn vào phòng nghỉ, để tiểu nha hoàn lấy bánh kẹo điểm tâm cho bé ăn.

      Hai người Tiểu Ngọc theo bà quản gia mặt mũi phúc hậu tên là dì Thuận tới nhà sau chỉnh trang. Lần trước lúc bán nhà tổ Tống gia đến Lâm An mua nhà, Tiểu Ngọc theo Tống Tiềm dạo khắp khu dân cư ở trung tâm thành Lâm An, đối với giá nhà ở Lâm An cũng có chút hiểu biết. Nhà Tống gia tiêu tốn hết mấy trăm quan tiền bán nhà tổ, còn phải bán luôn mười mẫu ruộng mới gom đủ tiền nhà, nhưng nhà cửa của Quý Phong lớn hơn mười lần nhà Tống gia nữa, phòng ốc nhiều đếm xuể, phải cần bao nhiêu tiền chứ? Tiểu Ngọc thầm tính toán, có lẽ phải hớn năm ngàn quan tiền mới mua nổi toàn nhà này. Nghe những hạ nhân kia gọi Quý Phong là "Thiếu gia", lại thấy có tướng phú quý, chẳng lẽ đây chính là "Phú nhị đại" ở cổ đại trong truyền thuyết? (phú nhị đại: nhà giàu đời thứ hai)

      Tiểu Ngọc và Chu Gia được mời vào hai gian phòng riêng để rửa mặt, dì Thuận sai hai nha hoàn tới phục vụ các nàng, Tiểu Ngọc nhất thời quen được người ta hầu hạ. Ở Tống gia tuy có Huệ nương giúp đỡ nhưng Tiểu Ngọc thường nhờ chị giúp làm việc nhà, chứ phải để chị hầu hạ bên mình, bây giờ lại có hai nha hoàn giúp mình chải đầu thay quần áo, cảm giác kia khỏi cũng biết có bao nhiêu mất tự nhiên. Tiểu Ngọc thể làm gì khác hơn là tự nhủ, nhập gia tùy tục, ta cũng nên hưởng thụ chút cuộc sống phú quý thời cổ đại mới được.

      "Được rồi, tiểu nương tử ngươi xem có đẹp ?" Hai nha hoàn cười khanh khách, kéo Tiểu Ngọc đến trước gương đồng lớn trong phòng cho nàng soi gương. Tiểu Ngọc thấy mình trong gương thân hoa phục, bên ngoài khoác áo ngắn tay hồng đào thêu trăm con bướm, bên trong mặc áo lụa trắng như tuyết và váy dài màu vàng nhạt, vô cùng bắt mắt. Tóc búi kiểu đơn giản, còn cắm cây trâm ngọc bích, đơn giản nhưng xinh đẹp, Tiểu Ngọc thầm than, người đẹp vì lụa mà, mặc quần áo đẹp nhìn mình cũng đẹp ra mấy phần, ‘ba phần thùy mị bảy phần ăn mặc’ lời này quả sai.

      Tiểu Ngọc được đám nha hoàn hầu hạ bước ra khỏi phòng, vừa lúc Chu Gia kế bên cũng thay xong y phục ra, Tiểu Ngọc vừa nhìn bộ dáng Chu Gia, trong lòng thầm than thở: "Oa, mỹ nữ kìa!"

      Chu Gia ngược lại ngượng ngùng, với Tiểu Ngọc: "Tống gia nương tử, ngươi đừng nhìn ta như vậy . . . . ."

      --------------------

      Tế Thế đường - Thiên phố.

      Tế Thế đường là y quán lớn nhất của thành Lâm An, đồng thời, nó cũng là nơi cung ứng dược liệu có có thực lực nhất Lâm An. Thành tựu của Tế Thế đường phải ngày bữa, nó giống như Thanh Tâm đường, cũng trải qua mấy đời mới trụ vững ở thành Lâm An. Nhưng giống với người của Thích gia, Bàng Nhất Hưng ông chủ Tế Thế đường là người giỏi về kinh doanh, Tế Thế đường cũng là đến đời của lão mới nhảy vọt đứng đầu y giới Lâm An.

      Bàng Nhất Hưng tuổi hơn bốn mươi, nhà có vợ hai thị thiếp, ba con trai con . Người quen lão đều biết lão là người nham hiểm, lão có thể trước mặt ngươi xưng huynh gọi đệ, xoay người lại có thể cháy nhà hôi của, bỏ đá xuống giếng. Lão chính là người từ thủ đoạn nào diệt trừ ít người tranh giành việc buôn bán y quán, trong y giới Lâm An, ai cũng biết Bàng Nhất Hưng là nhân vật dễ chọc.

      Giờ này Bàng Nhất Hưng ngồi trong đại sảnh tráng lệ của lão, nghiên cứu tờ giấy tay, sắc mặt trầm giống như mây đen giăng đầy.

      Bàng Vinh quản gia Bàng phủ vội vã khom lưng chạy vào đại sảnh, gọi tiếng: "Lão gia!"

      Bàng Nhất Hưng cũng thèm nhướng mày, nhịn được : "Có chuyện mau!"

      "Lão gia, sáng sớm hôm nay, cửa lớn của Thanh Tâm đường bị mấy trăm tiểu nương bao vây!"

      Bàng Nhất Hưng vừa nghe ba chữ "Thanh tâm đường", đột nhiên ngẩng đầu hỏi: "Chuyện gì xảy ra? chút!"

      Bàng Vinh thở hổn hểnh, mới : "Nghe Thanh Tâm đường nghiên cứu chế tạo loại dược cao mới, ba trăm văn bình, vậy mà buổi sáng bán ra mấy ngàn bình nha!"

      "Cái gì?" Bàng Nhất Hưng cũng ngồi yên nữa, mấy ngàn bình? Cho dù là y quán lớn như Tế Thế đường, ngày có trăm bệnh nhân tới bắt mạch hốt thuốc cũng coi là thịnh vượng rồi, mấy ngàn bình? Đây là con số kinh ngạc cỡ nào!

      "Ngươi nghe lầm chứ?"

      " có đâu lão gia, vô cùng chính xác! Nghe phía sau có rất nhiều người đấm ngực dậm chân vì mua được, muốn ngày mai đến sớm để mua! Dược cao kia gọi là gì nhỉ. . . . . ." Bàng Vinh cũng hơi lớn tuổi, trí nhớ tốt lắm, ràng là mới nghe sao quên rồi? Tên gì cà?

      Bàng Nhất Hưng hỏi: "Có phải hay tên là ‘Mỹ ngọc thanh lương cao’ ...?"

      "Đúng đúng đúng! Lão gia ngài biết rồi?" Bàng Vinh vỗ ót.

      Bàng Nhất Hưng hiểm cười, giơ tờ giấy trong tay lên, bên in hai chữ lớn "Mỹ ngọc", là tờ truyền đơn hôm qua lão gọi người hầu lấy từ chỗ bọn người Giảo Giảo." là tốt, con trai giỏi của Thích Hân, rất biết làm ăn. . . . . . Bàng Vinh!"

      "Có lão nô!"

      "Sáng sớm mai, bảo nha hoàn trong phủ mua ba loại thuốc này trở lại, ta lại muốn xem chút, đây là loại thuốc tốt gì!"

      Bàng Nhất Hưng chậm rãi ngồi xuống, tựa vào ghế thái sư nhắm hai mắt lại, tờ giấy trong tay biết lúc nào bị lão vo tròn lại.

      "Thanh Tâm đường. . . . . . Xem ra ta để các ngươi tiêu dao quá lâu. . . . . ."
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 38: Hội Khất Xảo


      Dọc đường từ hậu viện phủ đến tiền thính, Tiểu Ngọc và Chu gia cũng thân quen hơn. Các nàng vốn quen biết, lại đều là những xuân xanh, vài câu liền cảm thấy hợp ý, bất tri bất giác trở nên thân thiết.

      Chu Gia là ấu nữ của Chu Minh Am, khuê danh Gia Nhi. Bởi vì thông minh từ , phụ thân rất thương, cho nên từ theo phụ thân đến thư quán đọc sách. Kỳ phần lớn người trong thư quán cũng biết nàng là nương, dù sao nàng bình thường ở trong nhà đều là mặc nữ phục, chỉ có ở thư quán đọc sách với lúc ra ngoài là thay nam trang.

      “Đây cũng là ý của cha ta...... Ông , đọc vạn quyển sách, bằng vạn dặm đường, ra ngoài nhiều chút, mới có thể tăng trưởng kiến thức. Có điều ta là nương chưa lấy chồng, cả ngày xuất đầu lộ diện người ta dèm pha, nên mới mặc nam trang ra ngoài...... Kỳ , Tống gia nương tử, ta sớm muốn với ngươi rồi.”

      Chu Gia Nhi áy náy cười với Tiểu Ngọc. Tiểu Ngọc thầm nghĩ, trách được Chu Gia Nhi mặc nam trang nhìn giống như vậy, ra là từ mặc quen rồi. Ta mà, làm sao có nam nhân nào lại đẹp như vậy?

      “Ngươi cũng đừng gọi ta Tống gia nương tử, kêu Tiểu Ngọc là tốt rồi.” Hai người tuổi xấp xỉ, Chu Gia Nhi so với Tiểu Ngọc còn lớn hơn hai tuổi, nên gọi nàng là “Muội muội”.
      Quý Phong ở tiền thính chờ các nàng, nhìn hai người vào tiền thính, khỏi có chút kinh ngạc. đôi hoa tỷ muội thanh lệ như tịnh đế liên! Nhìn kĩ Tiểu Ngọc và Chu Gia Nhi mỗi người vẻ, Tiểu Ngọc tú lệ tươi mát như hoa sơn chi mới nở, Chu Gia Nhi hoạt bát tinh khiết như hoa lê trắng. Hai nàng nhanh chóng tới cảm tạ Quý Phong, Quý Phong vội vàng hoàn lễ :“Việc mà thôi.”

      Chu Gia Nhi nhìn chung quanh phủ, hỏi Quý Phong:“Xin thứ cho tiểu nữ tử mạo muội, Vân Huy tướng quân Ngộ Hào tướng quân là trưởng bối của công tử?”
      Quý Phong nhíu mày, trả lời:“Đúng là gia phụ.”

      Chu Gia Nhi thuở theo phụ thân khắp nơi dạy học, đối với đại trong triều cũng có chút hiểu biết, nghĩ rằng họ cũng phải thế gia vọng tộc, lúc này nhìn nhà Quý Phong tráng lệ như vậy, phú cũng quý, nàng thuận miệng đoán, quả nhiên đoán đúng.

      Tiểu Ngọc ở bên nghe được Quý Phong là con tướng quân, trí tưởng tượng phong phú của nàng ngừng phát huy-- nhà giàu, đẹp trai, thân thủ bất phàm, năng lễ độ...... Đây chẳng phải là nam chính phim thần tượng trong truyền thuyết sao? Đến cổ đại lâu như vậy, rốt cục cũng thấy nam nhân hoàn mỹ, nên ngắm nhiều chút, người cao to đẹp trai như vậy hiếm có nha.

      Quý Phong biết được Chu Gia Nhi là nữ nhi của Chu Minh Am, đối với nàng càng khách sáo hơn, có điều là người trầm mặc ít , nên cũng lời gì ân cần thân thiết. Tiểu Ngọc và Chu Gia Nhi cũng thể biết xấu hổ ở nhà người ta mãi được, chuyện vài câu dẫn theo Nguyệt Minh cáo từ ra về.

      Quý Phong đưa các nàng đến cửa lớn, lúc sắp cáo biệt, đột nhiên gọi Tiểu Ngọc:“À, Tống gia nương tử?”

      “Chuyện gì?” Tiểu Ngọc quay đầu hỏi .

      Quý Phong cả người ngăm đen, giờ phút này tuy rằng mặt hơi hơi phiếm hồng, cũng nhìn .“Ta muốn ...... Cảm ơn nàng lần trước thay ta chữa thương.”

      Tiểu Ngọc khẽ cười tiếng, :“Có là gì đâu? Ngươi cứu ta, đây mới là đại ân, còn ta bất quá chỉ là tiện thể giúp tay. công tử cần để tâm, chúng ta !” Dứt lời, nàng hướng Quý Phong phất phất tay, “Tạm biệt” Liền quay đầu mất.

      Quý Phong nhìn bọn họ xa, quay vào phủ về phòng mình, từ trong rương lấy ra bình sứ bao trong lụa hồng, đúng là “Mĩ Ngọc tịnh bạch sương” ngày đó Tiểu Ngọc đưa cho . Bình sứ vẫn chưa mở ra, có thể thấy được Quý Phong chưa từng dùng thuốc này, nhưng lại rất trân trọng nên dùng lụa hồng bao lấy. Quý Phong yên lặng nhìn bình sứ, nhàng vuốt ve thân bình, khẽ thở dài.

      Tiểu Ngọc đương nhiên nghe thấy Quý Phong thở dài.

      Đêm nay là đêm thất tịch, nàng còn có chuyện quan trọng phải làm, nhất định phải rèn sắt khi còn nóng, đem chiêu bài “Mĩ Ngọc dược cao” quảng bá rộng rãi!

      Tiểu Ngọc về nhà, trực tiếp ngồi kiệu Thúy Nhã viên. Nhàn Nhàn nhìn thấy Tiểu Ngọc đến, vui vẻ ra mặt:“Tống gia nương tử người đến đúng lúc! Tiểu thư nhà ta muốn bảo ta mời người lại đấy.” Nhàn Nhàn lại đánh giá Tiểu Ngọc phen:“Hôm nay người xinh đẹp, tựa như chức nữ nương nương vậy.”

      Tiểu Ngọc cũng đến Thúy Nhã viên nhiều lần, quen đùa với Nhàn Nhàn, nhàng đáp lại:“Bà ơi, miệng ngươi là ngọt mà. Tiểu thư các ngươi chuẩn bị sao rồi?”
      Nhàn Nhàn :“ tập dợt lần cuối, nhưng phải chờ người tới xem lại .”

      Tiểu Ngọc theo Nhàn Nhàn đến sau hoa viên xem màn diễn xuất của Tú Tâm, xem xong, khỏi vỗ tay tán thưởng.

      “Muội muội, đêm nay ngươi cứ diễn như vậy! Cam đoan có thể vượt qua những nương khác.” Tiểu Ngọc từng là giáo viên, đương nhiên biết trước cuộc thi học trò cần nhất là cổ vũ. Bây giờ Tú Tâm muốn trình diễn ở hội Khất Xảo, hội thi đêm nay cũng tính là hội lớn, cho dù hoa khôi quen sóng gió như Tú Tâm, cũng khỏi có chút yên lòng, bằng cũng muốn bảo Nhàn Nhàn mời mình đến xem nàng tập dợt lần cuối.

      Tú Tâm lau mồ hôi trán, với Tiểu Ngọc:“Đa tạ tỷ tỷ dạy ta hai bài hát này, bằng Tú Tâm buồn rầu muốn chết!”

      Tiểu Ngọc :“Ngươi đừng vội cảm tạ ta! Đêm nay mọi người được như ý, ngươi cảm ơn cũng muộn. Kỳ trong bụng ta còn nhiều bài hát dân gian nữa, lần khác dạy hết cho ngươi, được ?” Tiểu Ngọc năm đó cũng là cây văn nghệ của đơn vị, ca khúc được thích gì cũng biết chút, chọn mấy bài dạy cho Tú Tâm đương nhiên thành vấn đề.

      Tú Tâm vui mừng ra mặt, lập tức lại chuẩn bị tinh thần tập luyện.

      Hoa phố Lâm An bình thường đến buổi tối liền náo nhiệt vô cùng, mỗi hộ kĩ gia (bạn có thể hiểu là thanh lâu) đều treo đèn lồng đỏ, trước cửa giăng tơ lụa sặc sỡ, hấp dẫn khách nhân tứ phương. Oanh oanh yến yến nghênh đón đưa tới, có thể là ngựa xe như nước chảy.

      Nhưng Hoa phố đêm này, cùng với bình thường giống nhau, bởi vì hôm nay là hội Khất Xảo.

      Phong tục Nam Tống, hội Khất Xảo là ngày quan trọng của các nương. Mỗi khi đến thất tịch, nhà giàu đều dựng cái lầu trong nhà, tên là “Lầu Khất Xảo”, lầu để hoa quả, bánh trái, rượu, bút nghiên mực, kim chỉ, còn có cái gì gọi là “Ma uống nhạc” rất tinh xảo sặc sỡ ( biết là cái gì). Sau đó gọi con trong nhà lên lầu, lại bảo con dâng hương tế bái chức nữ nương nương, cầu chức nữ nương nương “Khất Xảo”.

      Chẳng những nhà giàu ham thích ngày thất tịch, kĩ quán người ta lại càng coi trọng này ngày. Ngày hội Khất Xảo, toàn bộ kĩ gia ở Hoa phố Lâm An đều ngừng việc buôn bán, đến sân khấu đầu đường thay nhau hiến nghệ, hoặc vũ đạo, hoặc đánh đàn, hoặc xướng khúc, nhất định phải chọn ra hoa bảng trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa đến. Đương nhiên, phải ai cũng có tư cách lên đài diễn xuất, ngươi phải suy nghĩ đến xuất thân địa vị, nếu phải danh kỹ đầu bảng, cũng dám lên bêu xấu. Ở đây hằng năm lên đài diễn xuất bất quá chỉ có dưới mười nương danh tiếng, còn lại, cũng đều chỉ đứng dưới đài nhìn lên.

      Hội Khất Xảo này là do các thân sĩ địa phương bỏ tiền ra tổ chức, giám khảo cũng đều là những nhân vật nổi tiếng bấy giờ. Toàn bộ danh kĩ sau khi diễn xuất, đều có vị đức cao vọng trọng văn đàn lãnh tụ đến cho lời bình hoa bảng. Văn nhân thời Đường Tống cũng lấy việc quấn quýt chốn thanh lâu có gì là hổ thẹn, ngược lại là loại tục lệ, nhất là sau khi nhà Tống dời về phía Nam, an cư ở Lâm An, nhóm văn nhân “Thẳng đem Hàng Châu làm Biện Châu”, ca múa mừng cảnh thái bình rất thảng nhiên, nên cũng coi trọng những hoạt động ở thanh lâu.

      Năm nay đoạt giải quán quân đứng đầu, đó là tam đại danh kỹ Hoa phố -- Cúc Uyển Quan Quan nương, Hảo Cầu lâu Hải Đường nương, cùng với Thúy Nhã viên Tú Tâm nương. Quan Quan nương thành danh từ sớm, sớm qua tuổi song thập (20 á), độc mở cửa buôn bán, văn hào mặc khách trong thành, phần lớn đều là thượng khách trong viện của nàng. Những năm gần đây nàng cũng ít gặp khách, chỉ ở phía sau lo liệu Cúc Uyển vận chuyển buôn bán, nhưng hàng năm kiện Hội Khất Xảo chưa từng vắng mặt, có thể thấy được nàng cũng dễ dàng lấy danh hiệu hoa khôi dâng tặng người ta.

      Tiểu Ngọc ngồi kiệu theo Tú Tâm vào quảng trường đầu ngõ Hoa phố, chỉ thấy quảng trường này bố trí vô cùng nhàng khoan khoái, tổng cộng đặt ba bốn mươi bàn bát tiên, mời các nương an vị. Chung quanh quảng trường chung quanh treo vô số đèn lồng, chiếu sáng lung linh, trung tâm có sân khấu lớn sơn màu mạ vàng, giả dạng vô cùng hoa mỹ.

      Tiểu Ngọc và Tú Tâm hỏi thăm qua, hội trường này là các thân sĩ bảo người trong tửu lâu đến bày trí, tửu lâu cũng mượn dịp này để quảng cáo. Lúc mới đến cổ đại, còn tưởng rằng cổ nhân biết quảng cáo, ai ngờ sau khi dung nhập xã hội, mới phát ý tưởng quảng cáo của cổ nhân cũng rất phong phú, cái gì bên ngoài chiêu bài, danh nhân quảng cáo, thương phẩm xúc tiêu, cái cũng thiếu!

      Tiểu Ngọc có chút đắc ý tưởng, làm quảng cáo đúng ? Đêm nay, bổn nương làm tiết mục quảng cáo hoành tráng, dùng những thủ pháp trước giờ mọi người chưa từng thấy!

      Tú Tâm đến, khiến cho trận xôn xao. Các nàng được an bài đến bàn gần vũ đài, Hải Đường ngồi ở bàn bên cạnh, bàn của nàng ngồi đều là nương ở Hảo Cầu lâu. Tú Tâm năm đó cũng từng ở Hảo Cầu lâu treo biển hành nghề, giờ phút này tuy rằng tự lập môn hộ, cấp bậc lễ nghĩa vẫn là thể thiếu, lập tức dời bước về phía bọn tỷ muội ngày xưa vấn an.

      Tú Tâm cùng nhóm tỷ muội hàn huyên hai câu, liền hỏi Hải Đường:“Quan Quan nương còn chưa đến?”

      Hải Đường khóe miệng khẽ nhếch lên, hơi châm chọc:“Người ta là thân phận gì, tự nhiên muốn khoan thai đến chậm, biểu địa vị tôn quý của nàng.”

      Hải Đường vừa dứt lời, chợt nghe có người :“Mau nhìn, Quan Quan nương đến rồi!”
      Tiểu Ngọc đối nhân vật truyền kì ở Hoa phố này cũng ngập tràn tò mò. Hoa phố tam đại danh kỹ, nàng gặp hai người, Hải Đường phong tình vạn chủng, Tú Tâm kiều mỵ vô song, vị Quan Quan nương này biết là nhân vật xinh đẹp như thế nào, mới có thể diễm áp quần phương?

      Rất xa, chỉ thấy vị mỹ nhân hạ cỗ kiệu, đường cùng mọi người đến, mỗi khi đến bàn, đều phải nghỉ chân chuyện phiếm hai câu, mọi người cũng đều tranh nhau chuyện cùng nàng, nhất thời trường có chút khống chế được. Tiểu Ngọc nghĩ, siêu sao đúng là giống người thường, vừa xuất có lực hấp dẫn đem mọi người tụ lại chung quanh, chỉ điểm này thôi, Tú Tâm và Hải Đường quả so ra còn kém Quan Quan.

      Quan Quan rốt cục cũng đến vị trí trước đài được an trí sẵn cho nàng, ngay tại bên cạnh bàn Tú Tâm, Hải Đường ngồi độc bàn. Lúc Quan Quan đến trước mặt, Tiểu Ngọc nhìn kỹ, hơi thấy kinh ngạc -- vị Quan Quan nương này...... Cũng tính đẹp nha!

      Quan Quan khẽ mở môi, hướng về Tú Tâm và Hải Đường chào hỏi:“Hai vị muội muội khỏe!”
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 39: Danh kỹ Quan Quan

      Tú Tâm và Hải Đường cũng hướng Quan Quan đáp lễ, mặt cũng mang nụ cười theo lễ tiết. Ba người các nàng hợp nhau phải chuyện ngày ngày hai, trước kia Quan Quan và Hải Đường tranh giành vị trí hoa khôi trong năm, sau này Thúy Nhã Viên của Tú Tâm khai trương, lại cướp ít khách của Quan Quan, trong lòng Quan Quan sớm hận thấu xương hai người mới nổi lại đầy tài năng và danh tiếng này. Nhưng nàng ỷ vào thân phận mình, dĩ nhiên chuyện gì cũng để lộ ra mặt, nụ cười ấm áp như nắng ấm tháng ba, người biết còn tưởng nàng và hai này tình cảm sâu đậm lắm.

      Quan Quan lại tâm đôi câu với các nương ở Hảo Cầu lâu và Thúy Nhã viên, ánh mắt chợt rơi vào Tiểu Ngọc ngồi bên cạnh Tú Tâm.

      "Vị này là?" Quan Quan đối với những nương có chút danh tiếng ở Hoa phố gặp là thể quên, nhìn Tiểu Ngọc lạ mặt, ăn mặc lại giống người trong thanh lâu, liền có chút nghi ngờ hỏi Tú Tâm.

      Tú Tâm cũng muốn nhiều lời, chỉ cười cười : "Vị nương tử này phải nương Hoa phố của chúng ta, là người bạn thân của ta."

      Quan Quan khẽ nhướng đôi mắt dài, cười có chút thâm ý với Tiểu Ngọc, chậm rãi dời bước đến bàn của nàng ngồi xuống. Nhìn cách đứng, Tiểu Ngọc mới ngẫm ra chút mùi vị .

      Nếu chỉ nhìn mặt mũi bên ngoài, chẳng qua là thanh tú bình thường, có điều là nụ cười ngọt chút, chuyện dịu dàng chút, làm cho người ta nhìn rất thoải mái, ủy mị khó coi giống những danh kỹ thanh lâu, lại giống đại gia khuê tú đoan trang tài trí. Nhưng khi cử động, vòng eo mềm mại, hơi lắc hông, y phục mỏng làm lên những đường cong mê người, có thể thấy người này lộ ra khí chất quyến rũ.

      Phục sức truyền thống của phụ nữ Nam Tống là vải lụa thường thêm váy mềm, loại y phục này ảnh hưởng sâu sắc của lý học (chắc là Nho giáo gì gì đó), so với vẻ mĩ miều của đời Đường biết bảo thủ gấp bao nhiêu lần, Tiểu Ngọc bình thường trong lòng lên án loại y phục này mặc vào nhìn như cái ống, chút vóc người cũng để lộ ra. Bây giờ suy nghĩ chút, là xấu hổ mà, phải là vấn đề của quần áo, mà là vấn đề từ bản thân người mặc. . . . . . Nhìn tư thái của Quan Quan người ta, đó mới gọi là hấp dẫn (sexy)!

      Tiểu Ngọc rốt cuộc hiểu Quan Quan mạnh hơn Tú Tâm và Hải Đường ở điểm nào rồi, trắng ra là, chính là Quan Quan có nữ nhân vị.

      Mười mấy tuổi Tú Tâm và Hải Đường phong nhã hào hoa, dung mạo tịnh lệ, nhưng vừa hai mươi Quan Quan lại giống như quả đào chín mọng, lộ ra hương vị thành thục mê người, trách được váy mặc nhiều tầng như vậy. Nghe vị Quan Quan nương này tuyệt kỷ là vũ điệu xuất sắc, biết nàng ở đài khiêu vũ là cảnh tượng phong tình thế nào?

      Bên tay trái sân khấu là bàn của các danh kỹ, bên phải còn lại là vị trí của những văn nhân mặc khách. Bọn họ tối nay chẳng những là người xem, mà còn là giám khảo nữa. Năm trước ban giám khảo đều là do vị văn hào đức cao vọng trọng đảm nhiệm, nhưng nghe năm nay khác biệt, lại mời vị Tiến sĩ trẻ tuổi tới chủ trì.

      "Người nào lợi hại như vậy?" Tiểu Ngọc len lén hỏi Tú Tâm, ra nàng cũng biết những văn nhân này, chính trong lòng rất hiếu kì.

      Tú Tâm : "Nghe vị tân tiến sĩ này thơ văn làm rất tốt, tất cả mọi người khen ngợi, có điều chưa từng tới Thúy Nhã Viên của chúng ta. . . . . . Cũng nên nghĩ cách làm quen mới tốt." Tú Tâm bề ngoài nhu nhược, ra cốt cách cũng là nương thông minh kiên cường, đôi ba câu cũng rời việc buôn bán của nàng. Vị Tiến sĩ trẻ tuổi này nếu có thể được nhiều người hâm mộ như vậy, có thể thấy được nhất định có chỗ hơn người, ràng là lãnh tụ tương lai của văn đàn, kết giao cùng nhân vật như vậy, đối Thúy Nhã Viên của nànglà chuyện trăm lợi hại.

      " tên là gì?" Tiểu Ngọc tùy tiện hỏi chút.

      Tú Tâm hạ giọng trầm ngâm, : "Hình như tên là Dương Đình Tú phải?"

      Tiểu Ngọc ngẫm lại cái tên này trong đầu, thi nhân nổi tiếng Nam Tống hình như ai tên Dương Đình Tú à. . . . . . Đột nhiên nàng chấn động, đúng rồi, Dương Đình Tú phải là tên, mà là biệt hiệu của mới phải, vậy . . . . . .

      " phải tên là Vạn Lý chứ?"

      Tú Tâm kỳ quái nhìn Tiểu Ngọc cái: "Tiểu Ngọc tỷ tỷ biết ?"

      Tiểu Ngọc muốn cất tiếng cười to, biết chứ biết chứ, là sinh viên tốt nghiệp hệ Trung văn ai lại biết, trong tứ đại thi nhân Nam Tống đại danh đỉnh đỉnh Dương Vạn Lý cư nhiên ở nơi này!

      Nhớ tới tự nhiên có thể tiếp xúc với danh nhân lịch sử ở khoảng cách gần như vậy, trong lòng Tiểu Ngọc kích động nên lời. May nhờ nàng hít thở sâu hai cái kiềm chế mình, nếu muốn vọt tới bên bàn Dương Vạn Lý xin ký tên. Bình tĩnh bình tĩnh, nếu Dương Vạn Lý là chủ trì tối nay, đợi ra ngoài nhất định phải chuyện, bình tĩnh nào!

      Mới nghĩ tới, nhìn thấy thanh niên cao gầy chầm chậm lên đài, hắng giọng cái hướng mọi người dưới đài : "Tại hạ Dương Vạn Lý, chư vị hữu lễ!"

      Tiểu Ngọc hai lời, hai mắt mở to nhìn chằm chằm Dương Vạn Lý, vị đại thi nhân trong truyền thuyết này tính tình cương trực, làm quan thanh liêm, quang minh lỗi lạc ở cách mình có mười thước! Ông trời ơi, rất cảm tạ ông! Tú Tâm nhìn thấy Tiểu Ngọc vẻ mặt khác thường, còn tưởng rằng nàng thích vị Tiến sĩ trẻ tuổi phong độ xuất chúng, nhưng nhìn kỹ lại giống như vậy. Chính nàng tâm đầy bụng, cũng làm phiền Tiểu Ngọc, bận rộn cúi đầu tính toán đợi đến tiết mục của mình.

      Dương Vạn Lý thoạt nhìn khoảng hơn hai mươi tuổi, da mặt trắng noãn, vẻ mặt chính trực, giọng ràng. chút điển cố đêm thất tịch, rồi để những nương muốn diễn xuất phái nha đầu lấy ký trù.

      Lấy ký trù, chính là rút thăm lấy số, để xếp hàng đợi diễn. Bởi vì tất cả mọi người đều muốn xuất cuối cùng, để lưu lại ấn tượng sâu sắc trong lòng khán giả, nhưng phải sắp xếp thế nào cho ổn thỏa đây? bằng cùng lấy ký trù, cũng coi như công bằng công chính. Tú Tâm để Nhàn Nhàn rút ký trù trở lại, Dương Vạn Lý đọc tên qua lần, tổng cộng có mười ba vị nương muốn lên đài biểu diễn, Hải Đường thứ bảy, Tú Tâm thứ chín, Quan Quan đứng kế Tú Tâm thứ mười. Người xem dưới đài thấy tam đại danh kỹ cơ hồ là liên tiếp ra sân, tiết mục tối nay nhất định là rất đặc sắc, càng thêm phấn khích.

      Vị thứ nhất ra sân biểu diễn chính là Bích Đào nương hôm trước Tiểu Ngọc gặp, nàng dẫn theo nhạc sĩ lên đài, hát khúc 《 Thước tiên kiều 》của Tần Tiếu Du. Bài hát này của Tần Quan là bài kinh điển đêm thất tịch, hàng năm nhất định có người đàn hát . Kế tiếp có người khiêu vũ, có người đánh đàn, người xem nhìn như mê như say, mà Tiểu Ngọc. . . . . . Có chút buồn ngủ.

      Hết cách rồi, gu thẩm mỹ của nàng và cổ nhân giống nhau, những thứ y y nha nha cười mỉm cùng những bài múa đơn điệu thể kích thích hứng thú quan sát của nàng, còn bằng nàng và lũ trẻ trong trường nhảy điệu 《 ngày lành 》 đẹp mắt, sôi động. . . . . .

      Hải Đường ra sân, nàng cũng mang nhạc sĩ tới nhạc đệm, mà tự mình cầm đàn tỳ bà ngồi ở giữa đài, gảy dây đàn. Hải Đường điều chỉnh dây đàn xong, liền mở miệng hát:

      "Đương lúc trời trong bỗng quạ truyền, đến nay còn khiến não lòng tiên.

      Sóng sao bến Hán, cầu liền nối, múa phượng ca oanh, người ở bên.

      Vui tối, biệt bao năm, biệt nhiều vui ít cách nhau hai miền.

      Biết rằng hội ngộ dài mãi, mảnh trăng kia lại chẳng tròn. . . . . ."

      Tiểu Ngọc nhớ đây là《 Giá thiên 》của Án Tiểu Sơn. Tiểu Sơn cả đời đau khổ, cuộc đời đầy những chia tay biệt hận, đây là khúc 《 Giá thiên 》 đau lòng nhất ông từng viết, bị Hải Đường diễn dịch làm rung động lòng người. Tiểu Ngọc mặc dù có chút tế bào nghệ thuật nào, nhưng nghe thấy xung quanh nhiều tiếng trầm trồ khen ngợi như vậy, cũng biết ngón nghề của Hải Đường tầm thường. hổ là danh kỹ, biết giấu tài nghệ!
      --------------------Làm phiền chút xíu----------------
      Giá thiên kỳ 6 - Thất tịch
      Đương nhật giai kỳ thước ngộ truyền,
      Chí kim do tác đoạn trường tiên.
      Kiều thành Hán chử tinh ba ngoại,
      Nhân tại oanh ca phụng vũ tiền.
      Hoan tận dạ,
      Biệt kinh niên,
      Biệt đa hoan thiểu nại hà thiên.
      Tình tri thử hội vô trường kế,
      Chỉ xích lương thiềm diệc vị viên.
      Bản dịch đề cập ở , người dịch: Điệp Luyến Hoa, còn đây là tác giả:
      Án Kỷ Đạo 晏幾道 (1050-1119) tự Thúc Nguyên 叔原, hiệu Tiểu Sơn 小山, từ nhân đời Bắc Tống, người Lâm Xuyên, Phủ Châu (nay thuộc Giang Tây). Ông là con thứ 7 của Án Thù 晏殊. Văn tứ của ông rất mới, tác phẩm của ông có tập Tiểu Sơn từ. (nguồn thivien.net)
      ---------Mời các bạn đọc tiếp--------------

      Vừa nghe Hải Đường hát xong, có vài nương vừa diễn xong cũng có chút cảm khái, xem ra hoa khôi tối nay còn tới phiên mình! biết Tú Tâm và Quan Quan lại có tuyệt kỷ gì muốn sử dụng đây?

      Trong tam đại danh kỹ, Hải Đường biết hát, Quan Quan có thể múa, nhưng Tú Tâm còn chưa từng trình diễn ở những mùa trước, mọi người khỏi tràn đầy chờ mong màn biểu diễn kế tiếp của nàng.

      Sau khi kết thúc màn biểu diễn của nương thứ tám, rất nhanh đến lúc Tú Tâm lên đài. Ai ngờ Tú Tâm trực tiếp lên sân khấu, mà là tới bên người chủ trì Dương Vạn Lý thấp giọng hai câu, mặt Dương Vạn Lý toát ra tia hiểu. Mọi người nhìn xa xa, cảm thấy vô cùng kỳ quái, còn có người to gan suy đoán: "Chẳng lẽ nàng muốn rút lui?"

      Dương Vạn Lý gật đầu cái, với Tú Tâm: "Nếu nương có cầu như vậy. . . . . . cũng được!" dặn dò những người ở bốn góc sân khấu: "Tắt hết đèn lồng đài!"

      "Cái gì?" Người ở dưới đài nhìn thấy lồng đèn sân khấu từng cái bị dập tắt, tiếng bàn tán càng sôi nổi." phải nàng ấy muốn hát trong bóng tối chứ? Đây là chiêu gì vậy?"

      Quan Quan ngồi thẳng dưới đài, ngón tay ngọc mảnh khảnh nhàng vuốt càm, trong mắt lộ ra tia sắc bén. Tiểu Đề Tử này lại giở trò quỷ gì? (tiểu đề tử là cái chỉ nhỉ?)

      Tất cả chìm trong bóng tối, Tú Tâm mang theo mấy tiểu nha đầu lên sân khấu, bày xong tư thế.

      Mọi người thấy động tác của các nàng , nhưng cũng biết diễn xuất bắt đầu, dần dần an tĩnh lại, nín thở mà đợi xem nàng rốt cuộc muốn biểu diễn tiết mục gì.

      Sân khấu tối đen, tiếng nhạc sĩ thổi sáo chậm rãi vang lên, theo đó truyền đến giọng hát tinh tế, trong trẻo như nước suối của Tú Tâm:

      "Bao giờ hết, giọt lệ tương tư đỏ ngòm, bao giờ nở, xuân về hoa liễu trước lầu son, nằm trằn trọc, song the, mưa gió buổi hoàng hôn. . . . . ."
      ----------------Làm phiền chút xíu----------------
      Hồng đậu khúc
      Bao giờ hết, giọt lệ tương tư rơi đỏ ngòm,
      Bao giờ nở, xuân về hoa liễu trước lầu son,
      Nằm trằn trọc, song the, mưa gió buổi hoàng hôn.
      Nghĩ vẩn vơ, mối sầu mới cũ cùng đổ dồn!
      Nuốt trôi, rượu vàng gạo ngọc nào biết ngon,
      Soi , đứng trước gương lăng mặt héo hon!
      Nét ngài cau cau lại, giọt đồng hồ dồn dập hơn.
      Chao ôi!
      Nào khác gì: trôi , nước biếc dòng man mác,
      Dừng lại, non xanh bóng chập chờn.
      (nguồn: nhaccuatui.com, cảm ơn bản dịch của bạn tankhaihh)
      -----------Mời các bạn đọc tiếp-------------------

      Mọi người hai mặt nhìn nhau, Đây. . . . . . Đây là hát kiểu gì vậy, sao lại chưa từng nghe qua?

      Tiếng hát của Tú Tâm ngày càng vang dội: "Nghĩ vẩn vơ, mối sầu mới cũ đổ dồn, nuốt trôi, rượu vàng gạo ngọc nào biết ngon, soi gương mặt trong lăng kính héo hon, nét ngài cau lại, giọt đồng hồ dồn dập hơn. . . . . ."

      Đột nhiên, Tú Tâm người đơn ca biến thành cùng các tiểu nha hoàn hát: "Nào khác gì, trôi nước biếc dòng man mác, trôi nước biếc dòng man mác, dừng lại non xanh bóng chập chờn, bóng chập chờn!"

      Theo tiếng hát trầm bổng nhịp nhàng, Nhàn Nhàn chỉ huy những gã sai vặt ở Thúy Nhã Viên đốt lồng đèn lên, mọi người chỉ nhìn thấy bên ngoài từ từ sáng lên, lại nghe tiếng hát từ đơn ca biến thành hợp ca, mọi người chưa từng bị kích tích từ thị giác tới thính giác, huống chi, kiểu hát bài hát này, cũng là văn sở vị văn, quá đặc biệt!

      Ý kiến ánh sáng sân khấu tất nhiên cũng là Tiểu Ngọc ra rồi! Những nhạc hội ở đời sau, hiệu quả ánh sáng thể nhắc tới, bây giờ chỉ có thể lấy chiếc đèn lồng tắt tắt sáng sáng, rất là thủ công, có điều xem ra hiệu quả cũng tệ lắm.

      Đợi đến khi ánh đèn sáng lên, mọi người mới phát , Tú Tâm và những nha hoàn của nàng bày thành tạo hình rất kì lạ!

      Thời đại này mọi người biết tư thế này là muốn nhảy vũ điệu gì, chỉ có Tiểu Ngọc thầm thoải mái, để cho các ngươi xem chút "Thiên Thủ Quan " lợi hại !
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 40.1: Hoa khôi đấu nghệ

      sai, chính là "Thiên Thủ Quan " ! (các bạn liên hệ YouTube để xem nhé)

      Lúc Tiểu Ngọc học đại học, vũ điệu này có thể là chấn động cả nước. Tiểu Ngọc cũng bị các bạn cùng khóa kéo luyện tập, ca múa văn nghệ chào đón tân sinh viên hệ Trung văn, nhận được ít lời khen.

      Tiểu Ngọc dạy vũ điệu này cho Tú Tâm, để nàng đứng phía trước làm tượng "Quan " , lại để đám người giỏi múa lại lanh lợi như Giảo Giảo đứng phía sau, còn thống nhất mặc áo múa xanh nhạt bó sát, thoạt nhìn giống như hàng cây liễu xanh xanh mềm mại xương phất phơ đón gió, đẹp thể tả.

      Chỉ vũ điệu, như vậy thôi chưa đủ. Phải vừa ca vừa múa, vậy mới đủ sức thuyết phục!

      Tú Tâm và đám người Giảo Giảo bắt đầu vũ điệu. Tay của các nàng thỉnh thoảng đưa ra, giống như đóa hoa vàng chói lọi; thỉnh thoảng khép lại, giống như hoa hàm tiếu e ấp. Kỹ thuật múa điêu luyện như nước chảy hoa trôi, động tác vừa đẹp vừa chuẩn, bày ra vô vàng tư thái, tất cả biến hóa kia, tựa như chim công xòe đuôi, tựa như hoa sen nở rộ, tựa như rồng bay phượng múa. Người xem dưới đài quên phải vỗ tay khen ngợi, chỉ ngơ ngác nhìn vũ điệu thần kỳ bọn họ chưa từng thấy qua, vẻ mặt mỗi người đều như say như mê.

      Múa đến đoạn, Tú Tâm dừng lại, những người khác vây quanh nàng như sao vây quanh mặt trăng, chỉ nghe nàng lại hát:

      " là mỹ ngọc tỳ vết, là tuấn tú ngưu oa.

      Bảo rằng mình chẳng có duyên, cớ sao lại được gặp nhau kiếp này;

      Bảo rằng mình có kỳ duyên, cớ sao mộng đẹp biến tan nơi nào?

      bên chất chứa tâm tư, bên vô ích lao vào nhớ thương.

      là trăng trong nước, là hoa trong gương.

      Mắt này biết chứa bao nhiêu lệ,

      Giọt sầu chảy mãi qua bao nhiêu mùa!"

      Nàng hát ca khúc hai lần, lại nhàng chuyển về bài múa, múa đoạn, cuối cùng đột nhiên kết thúc. Tiếng sao trúc cũng đột nhiên ngưng bặt, phối hợp thiên y vô phùng! (thiên y vô phùng là áo tiên có đường may, ý phối hợp chặt chẽ sơ hở)

      "Xôn xao xôn xao!" Khán giả từ trong mơ màng tỉnh lại, nhiệt liệt vỗ tay, tiếng vỗ tay hồi lâu ngừng, còn có rất nhiều tài tử đứng dậy lớn tiếng trầm trồ khen ngợi!
      --- ------ ------ ------ ------ ------ ----Làm phiền chút xíu---- ------ ------ ------ ------ ------ ---------
      Uổng ngưng my (tác giả: Tào Tuyết Cần)
      Nhất cá thị lãng uyển tiên ba,
      Nhất cá thị mỹ ngọc vô hà.
      Nhược thuyết kỳ duyên,
      Kim sinh thiên hựu ngộ trước tha;
      Nhược thuyết hữu kỳ duyên,
      Như hà tâm chung hư thoại?
      Nhất cá uổng tự ta nha,
      Nhất cá lao khiên quải.
      Nhất cá thị thuỷ trung nguyệt,
      Nhất cá thị cảnh trung hoa.
      Tưởng nhãn trung năng hữu đa thiểu lệ châu nhi,
      Chẩm cấm đắc thu lưu đáo đông, xuân lưu đáo hạ!
      dịch thơ ( Nhóm Vũ Bội Hoàng)
      Hoài công biết nhau
      bên hoa nở vườn tiên,
      bên ngọc đẹp ko hoen ố màu
      Bảo rằng chẳng có duyên đâu,
      sao lại được gặp nhau kiếp này ?
      Bảo rằng sẵn có duyên may,
      sao lại đổi thay lời nguyền ?
      bên ngầm ngấm than phiền,
      bên theo đuổi hão huyền uổng công.
      bên trăng rọi bên sông,
      bên hoa nở bóng lồng trong gương.
      Mắt này có mấy giọt sương,
      Mà dòng chảy suốt năm trường được chăng ?
      nguồn: thivien.net
      đây là nguyên bản bài thơ và bản dịch, còn bản dịch bài hát kia là của kẻ hèn này mạo muội edit lại, hị hị
      --- ------ ------ ------ ------ ------ --------Mời các bạn đọc tiếp---- ------ ------ ------ ------ ------ -------

      Quan Quan khẽ cắn môi dưới, mặc dù mặt còn mang nụ cười, nhưng trong mắt lạnh lẽo. Làm danh kỹ, nàng quá ràng giá trị màn ca múa tối nay của Tú Tâm. Sáng chế ra ca khúc mới, kì công, lại phối hợp với vũ điệu mê người như vậy, tìm đường sống trong cái chết, phương thức mở màn của nàng cũng tỏa sáng toàn trường, mê hoặc tâm thần của mọi người! Mặc dù mình rất tự tin với kĩ thuật múa, nhưng trình diễn sau nàng ta, múa đơn sao so được với đội múa này? Hơn nữa mọi người cũng bị phân tán lực chú ý!

      Màn ca múa này chắc chắn phải do mình Tú Tâm tạo nên, Quan Quan rất thực lực của Tú Tâm, nàng còn chưa đạt cảnh giới cao vậy đâu. Nhất định là có người sau lưng bày mưu tính kế cho nàng, người này là ai? Quan Quan thầm hạ quyết tâm, nhất định phải thu người tài ba sau lưng Tú Tâm làm người mình, nếu cứ để Tú Tâm tiếp tục thế này, theo cục diện trước mắt, danh hiệu đệ nhất danh kĩ của mình nhất định bị đoạt mất!

      Tiểu Ngọc cũng kích động vỗ tay, nghĩ tới khả năng lĩnh ngộ của Tú Tâm mạnh như vậy! Hai bài hát 《 Hồng đậu khúc 》 và 《 Uổng ngưng mi 》 đều là nhạc đệm vở kịch gối đầu giường 《 Hồng Lâu Mộng 》của Tiểu Ngọc, Tào Tuyết Cần đại sư viết lời còn có thể kém ai đây? Cộng kiểu hát ở đại, tại lúc này tất nhiên là bá chủ vùng, nhất định tạo nên chấn động lớn.

      Ban đầu Tiểu Ngọc cũng quá quen thuộc với hai bài hát này, cũng biết hát. Nhưng trước đây lâu nàng dạy lớp mười bài khóa 《 Lâm Đại Ngọc vào Cổ phủ 》, vì bài học này, nàng đặc biệt để cho học sinh tổ chức buổi văn nghệ , bảo mỗi tổ cử người hát bài trong 《 Hồng Lâu Mộng 》 . Buổi văn nghệ này rất thành công, mọi người hát nhiệt tình, Tiểu Ngọc cũng cùng hát với bọn , nên nhớ tới hai bài hát này. Nàng chỉ đạo văn là câu kia "Nhất cá thị lãng uyển tiên ba", đổi thành "Tuấn tú ngưu oa" , lập tức biến thành khúc hát ca ngợi tình Ngưu Lang Chức Nữ, hơn nữa, còn có chiêu cuối cùng nữa!

      Tú Tâm hướng về phía khán giả nhàng cúi chào, đợi tiếng vỗ tay ngừng lại, : "Bài hát này của Tú Tâm gọi là 《 Mỹ ngọc tỳ vết 》, là bạn tốt của ta Thích Chi Vấn công tử danh y ở Thanh Tâm đường sáng tác. Cảm tạ mọi người ủng hộ!" Tiểu Ngọc đem 《 Uổng ngưng mi 》 đổi thành 《 mỹ ngọc tỳ vết 》, cố ý để Tú Tâm tên bài hát ra, còn đem danh tiếng đến người Thích Chi Vấn. Nàng cũng định sẵn rồi, muốn đem bài hát 《 mỹ ngọc tỳ vết 》 làm thành bài hát quảng cáo cho Mỹ Ngọc dược cao của Thanh Tâm đường, để chị em trong Hoa phố hát, cố tình cũng tuyên truyền cho mình!

      Mọi người lần nữa nhiệt tình vỗ tay, lập tức đến Quan Quan đệ nhất danh kỹ Lâm An lên đài rồi! Quan Quan nương diễn xuất biết có phải càng thêm mới mẻ độc đáo hơn Tú Tâm nương hay đây?
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 40.2: Hoa khôi đấu nghệ

      Lúc này Quan Quan sớm khôi phục bộ dáng điềm tĩnh thong dong như thường ngày. Quan Quan mười bốn tuổi treo bài đón khách, biết gặp bao nhiêu sóng gió, tình thế càng nguy cấp, nàng ngược lại càng bình tĩnh. Ở đây trong khoảng thời gian ngắn, Quan Quan nghĩ ra cách đối phó. Thừa dịp mọi người vỗ tay cho Tú Tâm gọi hai nha hoàn bên người tới dặn dò mấy câu, liền thong dong lên vũ đài với mọi người: "Nhìn thấy vũ kĩ của các tỷ muội quá đặc sắc, Quan Quan bất tài, đành bêu xấu phen. Hôm nay biểu diễn cho mọi người xem đoạn 《 Trường Sinh Điện 》 vậy!"

      Khán giả vừa nghe, vị hoa khôi Hoa phố này muốn diễn"Kịch giả trang" , khỏi xôn xao, đây chính là chuyện trước nay chưa từng có!

      Ngành giải trí của Đại Tống phát đạt, ở Bắc Tống câu lan kĩ viện cũng nhiều như sao trời, chỉ câu lan có hơn năm mươi chỗ ngồi, ngày ngày ở chỗ này trình diễn"Kịch giả trang" và"Kể chuyện" . Tới Nam Tống, câu lan ở Lâm An vượt xa Bắc Tống nămđó, những tiết mục diễn xuất ở nơi này đều là tạp kịch, kịch rối da, Khôi Lỗi, hát điệu hát kể, luận chuyện vân vân mà thị tỉnh thứ dân thích xem."Kịch giả trang" chính là tạp kịch, phần nhiều là ca vũ kịch, phải là chuyện tình xưa hoặc kinh sử diễn nghĩa, mà vở 《 Trường Sinh Điện 》 tạp kịch của Quan Quan chính là chuyện tình của tiền triều Đường Minh Hoàng cùng Dương quý phi, tất cả những người xem dưới đài đều biết.

      Vấn đề là ở chỗ, Quan Quan phải người mãi nghệ bình thường, nàng là hoa khôi danh kỹ! Cho dù cùng là người mãi nghệ, cũng phân chia cao thấp, có rất ít danh kỹ diễn tạp kịch, bởi vì diễn tạp kịch cần tài nghệ đặc thù gì, biết lời kịch biết hát đôi câu là được. Nàng tại tự hạ thân phận muốn diễn 《 Trường Sinh Điện 》, cuối cùng là vì sao?

      Tiểu Ngọc nghe Nhàn Nhàn kể những chuyện này, trái tim lại nhảy lên, có cảm giác hay. Quan Quan này đơn giản, xem ra, nàng tạm thời đổi tiết mục. Tú Tâm đoán rằng nàng múa "Phi Thiên vũ" mà nàng sở trường, cho nên Tiểu Ngọc với Tú Tâm đối với "Thiên Thủ Quan " đoạt giải nhất rất có lòng tin, bởi vì múa tập thể nhất định có thể áp chế múa đơn. Nhưng Quan Quan tất nhiên cũng nghĩ đến điều này, hơn nữa ứng phó kịp thời, như vậy ai chết vào tay ai, cũng còn chưa biết!

      Diễn xuất bắt đầu. Nha hoàn Tiểu Tình của Quan Quan mặc vào nam trang diễn Đường Minh Hoàng, cùng Quan Quan diễn Dương quý phi ở đêm thất tịch tới Trường Sinh Điện, đầu tiên là bày tỏ nỗi lòng, thề cùng sinh tử, sau đó các nhạc sĩ ngưng đàn."Đường Minh Hoàng" tự mình đánh trống, "Dương quý phi" khiêu vũ —— mọi người bất ngờ, ra Quan Quan làm nhiều trò như vậy, chính vì chờ lúc này đây!

      Trước đó, Quan Quan đúng là muốn nhảy điệu "Phi Thiên vũ" nàng thường nhảy, nhưng "Thiên Thủ Quan " của Tú Tâm vừa ra, Quan Quan lập tức liền thay đổi kế hoạch. 《 Trường Sinh Điện 》 chuyện tình này cũng lấy đêm thất tịch làm bối cảnh, Quan Quan và những nha hoàn bên cạnh mặc dù chưa từng diễn, nhưng cũng xem nhiều, muốn diễn cũng khó. Trọng điểm là, mình nàng như vậy, muốn điệu nhảy của mình cũng chất chứa tình cảm, chứ phải chỉ đơn thuần là vũ điệu mà thôi.

      chỉ như thế, Quan Quan còn có toan tính khác. . . . . .

      Tiểu Ngọc nhìn thấy Quan Quan chậm rãi nhảy múa, chợt nghe Tú Tâm bên cạnh thấp giọng : " đúng, nàng nhảy phải ‘ nghê thường ’ cũng phải ‘ Phi Thiên ’, đây là điệu múa gì?"

      Tiếng tỳ bà du dương vang lên, hoan khoái mà linh động. Theo đó, là tiếng trống dồn dập của "Đường Minh Hoàng", theo tiếng nhịp điệu nhạc, Quan Quan nhảy múa vòng quanh. Chẳng biết lúc nào, nàng cởi váy bên ngoài ra, xiêm áo mỏng manh vây trọn lấy cơ thể, bầu ngực như như , các nam nhân dưới đài khỏi tập trung chú ý vào nàng.

      Nghê thường vũ thắng ở hoa mỹ, Phi Thiên vũ thắng ở nhàng, nhưng tại Quan Quan nhảy vũ điệu mà hoa mỹ và nhàng cùng đan xen."Đường Minh Hoàng" ở góc sân khấu đánh trống, Quan Quan lại nhảy múa ở đầu kia sân khấu, nàng từ từ hướng về ái lang của mình, vòng eo giống như rắn nước uốn éo liên tục, ngực và mông bị động tác kia kéo theo cũng uốn lượn phập phồng, bước chân nhành, lại xoay tròn cực nhanh, động tác dịu dàng nhanh, bước chân nhanh như gió xoáy. Sóng mắt nàng lưu chuyển, gương mặt quyến rũ, khóe miệng mang nụ cười ngọt ngào kiều mỵ mê người, nghiễm nhiên chính cùng loại quyến rũ như Dương Ngọc Hoàn, ngừng trêu chọc "Đường Minh Hoàng" đánh trống.

      Các nam nhân vừa nhìn cũng miệng đắng lưỡi khô, hận bản thân phải là người may mắn bị Quan Quan quyến rũ. Tiểu Ngọc thân là , cũng bị kỹ thuật nhảy hấp dẫn của nàng làm rung động sâu sắc, nương này đúng là vưu vật tuyệt đỉnh!

      Bài múa của Quan Quan gọi là "Thiên Ma Vũ" , bản thân chính là vì mê hoặc nam nhân mà thành, nàng cũng mới học lâu, vốn là muốn cho nó ra mắt nhanh như vậy. Điệu nhảy này thích hợp nhất là múa chung với bạn diễn nam, diễn người bị “mê hoặc” mới giống, như vậy mới phát huy toàn bộ ma lực của vũ điệu. Cho nên nàng mới thiết kế đoạn 《 Trường Sinh Điện 》này, mượn chuyện tình Đường Minh Hoàng và Dương quý phi để biểu diễn vũ điệu, đây là muốn xuất toàn lực phản công lại Tú Tâm.

      Tiếng trống ngày càng gấp, Quan Quan múa càng lúc càng nhanh, giống như bay khỏi mặt đất vậy, đột nhiên hạ eo, cả thân thể cong thành hình cung, vũ điệu kết thúc lúc ở cao trào nhất!

      Tiếng vỗ tay ầm ầm vang lên gần giống với vừa nãy, vũ điệu của Quan Quan nóng như lửa, mềm như nước, biểu diễn của nàng tất nhiên mê hoặc tất cả nam nhân, theo lời của Tiểu Ngọc mà , Quan Quan chính là nữ thần trong mắt nam nhân!

      Hai nương biểu diễn kế tiếp bị hào quang của tam đại danh kĩ che lấp mà chán nản, ra cho tới bây giờ, mọi người đều biết, tối nay hoa bảng tam giáp chính là vật trong túi của tam đại danh kĩ, mà hoa khôi, chọn trong hai người Quan Quan và Tú Tâm.

      Chúng tài tử đảm nhiệm làm giám khảo mỗi người ý, có người khen ngợi vũ điệu của Tú Tâm trong trẻo tự nhiên, có người vũ điệu của Quan Quan mới đẹp đến mức tận cùng, hai phe bất phân thắng bại, lúc này, mọi người cùng nhìn về Dương Vạn Lý.

      Vị giám khảo này ủng hộ ai đây?
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :