1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mỹ ngọc Thiên Thành - Trầm Nhiêu (200C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 21: Hiệu trưởng thư quán

      “Chu huynh, có phải nên thông báo hiệu trưởng Chu tiếng, cháu của Mục Duẫn Hà Mục học sĩ đến bái phỏng lão nhân gia người.”
      Chu Gia khẽ cười tiếng, : “ cần cần, ngươi theo ta đến là được, hiệu trưởng Chu có quy củ nhiều vậy đâu, người như ông, rất tùy ý.”
      Tống Tiềm cũng phải người quá câu nệ, nếu Chu Gia như vậy, nên nghe, theo vào.
      “Thiên Thành, ngươi làm chuyện quan trọng, ta quấy rầy, mình ta ở chỗ này dạo chơi được ?” Nếu Tiểu Ngọc nhìn chuyện với lão phu tử, phỏng chừng buồn tới chết, bằng nàng ở bên ngoài ngắm cảnh hơn!
      Tống Tiềm suy tư chút : “Cũng tốt.”
      Chu Gia bảo tiểu đồng theo Tiểu Ngọc, làm tròn bổn phận chủ nhà, liền dẫn Tống Tiềm đến nội đình.
      Tiểu Ngọc nhìn tiểu đồng ngọc tuyết đáng , nhịn được hỏi bé: “Em trai , em tên gì dạ?”
      Tiểu đồng có sợ người lạ, nhanh nhảo trả lời : “Em tên là Nguyệt Minh!” Bộ dáng kia là vô cùng thú vị.
      “Nguyệt Minh? Tên rất hay, mặt trời hai mặt trăng, nghe rất kêu nha!” Tiểu Ngọc vô cùng thích trẻ con, nhất là mấy bé có bộ dạng xinh đẹp. Nàng ngồi xổm xuống nhìn bé, tìm chiếc túi để bên mình, lấy ra hai viên đường mạch nha để vào tay Nguyệt Minh, với bé: “Chị mời em ăn đường, được ?”
      --------------làm phiền chút xíu---------------------
      Chữ Minh trong tiếng Hán được ghép từ chữ Nhật và chữ Nguyệt, tên của bé Nguyệt Minh có chữ Nhật và hai chữ Nguyệt.
      -----------mời các bạn đọc tiếp-------------------
      Nguyệt Minh do dự chút, nhưng vẫn chịu được cám dỗ của kẹo đường, đem bỏ hết vào miệng, cái miệng chứa hết nên hai má phồng lên.
      “Ăn ngon ?” Tiểu Ngọc chờ mong nhìn bé.
      “Dạ, ngon lắm, cảm ơn chị!” Nguyệt Minh trả lời vang dội làm cho Tiểu Ngọc cười như nở hoa.
      Tiểu Ngọc vừa đứng lên lui về phía sau vài bước, đột nhiên phía sau biết sao lại xuất người, nàng vừa đứng dậy trùng hợp đụng vào cằm người ta, hai người đều nhịn được hô lớn, người ôm đầu người ôm cằm kêu đau.
      “Sao lại thế này a!” Tiểu Ngọc nhớ lúc nàng ngồi xuống xung quanh có người mà, làm sao lại có người đứng sau lưng nàng?
      Nàng xoa đầu nhìn lại, khỏi ngạc nhiên: “Làm sao ngươi lại ở đây?”
      Nam tử cao lớn đứng xoa cằm, dĩ nhiên là trai đẹp ngày đó gặp ở Thiên phố, đại phu Thích Chi Vấn!
      Thích Thăng cười khổ thôi, bất đắc dĩ chào hỏi với nàng: “Tiểu nương tử, chúng ta lại gặp nhau!”
      Tiểu Ngọc tức giận : “Đáng đời! Làm gì có ai rảnh rỗi như ngươi, vô duyên vô cớ đứng phía sau ta, bước cũng có chút tiếng động, ngươi là mèo hả?”
      Chiều cao của Tiểu Ngọc chỉ khoảng 1m5, cũng rất bình thường, dù sao chủ nhân thân thể này mới mười lăm mười sáu tuổi. Mà Thích Thăng thân cao gần 1m8, đầu nàng vừa vặn chạm đến cằm , đụng mạnh như vậy, khiến đau đến nhe răng nhíu mày.
      “Theo ta thấy, nàng mới như là mèo, lúc chuyện còn giương nanh múa vuốt!” Thích Thăng cười hớ hớ, mỗi lần gặp tiểu nương tử này đều như đánh nhau vậy, đây có coi là nghiệt duyên ?
      “Ngươi phải đại phu sao? Cũng đến đọc sách?” Tiểu Ngọc nghi hoặc nhìn Thích Thăng.
      ra Thích Thăng cũng từng là đệ tử của Lâm Trúc thư quán. Y xuất thân hạnh lâm thế gia, tổ phụ phụ thân đều là danh y Lâm An, nhưng học thức cũng uyên bác, lúc y còn cũng được dạy đọc sách, còn đưa y đến Lâm Trúc thư quán cho tiên sinh chỉ dạy. Thích Thăng thông minh hiếu học, Chu Minh Am lão phu tử rất thích, ngoại lệ thu y làm đệ tử nhập môn, ai ngờ y thủy chung say mê y học, y thành si, sau khi thi đậu tú tài muốn tiếp tục học, trở lại Thanh Tâm đường kế thừa gia nghiệp.
      Hôm qua Chu lão phu tử nhiễm bệnh , sáng sớm Chu gia phải vào thành đến Thanh Tâm đường mời Thích Thăng đến Lâm Trúc thư quán chẩn bệnh cho ông. Y khám cho vài bệnh nhân trước, mới vội vàng tới thư quán, đến đại môn liền thấy Tiểu Ngọc giữ hình tượng ngồi xổm xuống chơi với trẻ con. Y vừa nhìn nhận ra Tiểu Ngọc, vừa vặn trong lòng cũng có thắc mắc muốn hỏi nàng, nghĩ lại có thể trùng hợp gặp nhau thế này, ai ngờ mới đến phía sau bị nàng đụng cho u cằm, đúng là vô tâm.
      Tiểu Ngọc biết được lý do Thích Thăng đến, liền vẫy tay thúc giục y: “Nếu người ta gọi ngươi xem bệnh, ngươi cũng !”
      “Nàng có vẻ rất ghét ta?” Thích Thăng có chút buồn bực, đánh giá bản thân chút, hôm nay mặc áo lam dài phiêu dật, tay cầm quạt sơn thủy tinh xảo, nhìn thế nào cũng phong lưu phóng khoáng như mọi ngày, tiểu nương tử này sao lại chút khách khí nào với y, điều này đối với người siêu đẹp trai như Thích Thăng là kinh nghiệm hiếm gặp.
      Tiểu Ngọc trợn tròn mắt, đây là sao vậy. Nhìn nàng giống như ghét bộ dạng của y sao?
      “Tiểu nương tử, ta còn chưa biết phải xưng hô thế nào?” Thích Thăng có ý vào, Tiểu Ngọc liếc nhìn y, vị trai đẹp này tính cua nhà lành hay sao? Chẳng lẽ đây là ‘bị ái mộ nhiều quá chịu nổi đơn’ trong truyền thuyết, lần đầu bị người ta lạnh nhạt tự động muốn hấp dẫn người ta – bệnh trai đẹp?
      Tiểu Ngọc biết sao lại nhớ tới bộ phim ăn sâu vào máu [ Vườn sao băng ]......
      “Chồng ta họ Tống!” Tiểu Ngọc tức giận trả lời câu, người này đẹp trai đẹp trai, có điều phải chén nước của nàng, nam nhân đẹp như hoa thủy tiên như lại mọn đủ rộng lượng!
      “Tống gia nương tử, nàng tới đây làm gì? Chẳng lẽ cũng muốn nhập học, mơ làm nữ giáo thư sao?” Thích Thăng trêu ghẹo Tiểu Ngọc, y phát tiểu nương tử này có vẻ mặt thiên biến vạn hóa, vô cùng thú vị, tuy rằng phải thiên tiên tuyệt sắc, nhưng càng xem càng hợp nhãn, đáng tiếc là, nương tốt như vậy sao lại trở thành đồ ăn trong chén người khác chứ?
      Nữ giáo thư là danh xưng của Đại Đường tài nữ Tiết Đào, Tiểu Ngọc nghe Thích Thăng , giống như rất chướng mắt con học hành? So với Tống Tiềm kém xa, hừ!
      được sao? Sợ ta học hành xuất sắc, vượt trội hơn nam nhân các người?”
      Thích Thăng cười nhạo tiếng, : “Đúng vậy, ta rất sợ, sợ nàng liên tiếp giành được các chức giải nguyên, hội nguyên, trạng nguyên, trạng nguyên cập đệ, đường làm quan rộng mở lưng ngựa, ngày xem hết Trường An hoa!” (ý muốn Tiểu Ngọc học hành như cưỡi ngựa xem hoa)
      “Này!” Tiểu Ngọc đương nhiên nghe ra Thích Thăng mát, phải chứ, mới đụng vào y có chút xíu, lại ghi thù rồi ư?
      Nguyệt Minh còn cố gắng ăn đường mạch nha trong miệng, mở to đôi mắt vô tội nhìn hai người kia trừng mắt với đối phương.
      ---------------
      Chu Gia dẫn Tống Tiềm vào nội đình, Tống Tiềm đường tới, nhìn thấy phòng xá tĩnh nhã, nghe tiếng đọc sách lang lảnh, vẻ thư hương vô hình ra trước mắt, khỏi bần thần, trong lòng lại tăng thêm hảo cảm với thư quán này.
      qua ba bốn gian thư phòng, Chu Gia mời vào gian tịnh thất, vào phòng, chỉ thấy sách vở nhiều vô kể, cuốn cuốn tinh hoa, tường bức tranh sơn thủy thoải mái, ý cảnh sâu xa. bàn bày trang giấy viết thư pháp, nghiên mực chưa khô, mọi thứ chưa thu xếp gọn gàng, tỏ chủ nhân tịnh thất chưa đâu vắng, chỉ là tạm thời rời khỏi chút.
      Chu Gia thấy trong phòng người, khỏi nhíu mày, ra khỏi phòng gọi: “Ông lão, ông lại chạy đâu!”
      “Đến đây đến đây!”
      Theo tiếng , ông lão tóc hoa râm tay đầy bùn đất chạy vào phòng, vừa đáp lời vừa tươi cười hớn hở, : “Gia Nhi, chuyện gì vậy?”
      phải ông , thân thể thoải mái nên muốn ra ngoài! Ngoan ngoãn ở trong phòng chờ Chi Vấn đến xem bệnh là được, lại chơi chỗ nào?” Chu Gia hai tay chống nạnh nổi giận đùng đùng với ông lão, lại hỏi: “ tay ông cầm cái gì?”
      “Biết......” Ông lão ngượng ngùng cười cười, đưa tay ra trước mặt Chu Gia như hiến vật quý: “Gia Nhi, con xem, nó kêu rất lớn!” (bạn nghĩ ông ấy bắt dế)
      “Ông bắt nó chỗ nào thả lại chỗ đó cho ta!” Chu Gia giận xanh cả mặt,“Còn có, rửa tay mau! Có khách đến!”
      Tống Tiềm trợn mắt há hốc mồm nhìn vị này mặc áo dài vải thô, người có vài chỗ bùn, cười đến giống Phật Di Lặc – lão ngoan đồng, đây là hiệu trưởng thư quán danh chấn Lâm An - Chu Minh Am?
      “Có khách à?” Chu Minh Am phỏng chừng là để cho Chu Gia mắng xong, chút phật lòng, xoay người lại với Tống Tiềm: “Cậu trai trẻ, ngại quá, ta rửa tay trước!”
      Tống Tiềm như vừa tỉnh mộng, khom người chào thấp, bái Chu Minh Am: “Vãn bối Tống Tiềm, bái kiến Minh Am tiên sinh!”
      “Tốt tốt tốt, đợi chút lại chuyện, ha?” Chu Minh Am phất tay với Tống Tiềm, với Chu Gia : “Gia Nhi, con giúp ta tiếp đãi Tống tiểu ca.”
      “Biết rồi!” Chu Gia kiên nhẫn lên tiếng. Lúc Tống Tiềm mới gặp Chu Gia, nhìn trắng nõn nhu nhược, chuyện nhã nhặn, còn tưởng là người tính tình nhút nhát, ai ngờ thấy Chu Minh Am, lại biến hóa nhanh chóng, khí thế hào hùng, là nhìn người thể nhìn tướng mạo mà.
      Chu Gia chú ý tới tầm mắt Tống Tiềm, vẻ mặt có chút nông nóng, giải thích: “Gia phụ luôn luôn câu nệ bộ dạng, bất cần đời, khiến Tống huynh chê cười rồi.”
      Gia phụ? Tống Tiềm thế này mới phản ứng lại, ra Chu Gia là con của Chu Minh Am, chẳng trách có thái độ như vậy với Chu Minh Am, ai quản lí người cha cần hình tượng như vậy cũng phải nổi điên mà......
      Lúc Chu Minh Am trở lại tịnh thất, sửa sang lại dung nhan, nhìn ông ba chòm râu bạc trắng, chân mài dài, nhìn bề ngoài là đại Nho sĩ uyên bác. Tươi cười hòa ái vẫn thay đổi, đây là người mà Nho sinh khắp thiên hạ ít nhiều đều biết đến, ông khai sáng Trúc Lâm thư quán, vốn phải vì khoa cử, mà chính là muốn vì học sinh trong thiên hạ sáng tạo môi trường học tập tự do, nghĩ tới thư quán càng làm danh tiếng càng lớn. Kết quả này tuy phải ông mong muốn, nhưng Chu Minh Am say mê lãoTrang (Trang Tử), theo đuổi thuận theo tự nhiên, có danh tiếng, cũng cố ý chối bỏ.
      Ông đọc thư Mục Duẫn Hà bảo Tống Tiềm mang đến, lại với Tống Tiềm: “Trò là cháu của Duẫn Hà huynh, cũng như cháu của ta, sau này thường đến thư quán, cùng mọi người đàm luận thi từ ca phú, trò có bằng lòng hay ?”
      Tống Tiềm vội vàng đứng dậy hành lễ, : “Cầu còn được!”
      Chu Minh Am cười nâng dậy, lại chuyện với hồi, biết thanh niên này cũng phải hạng người ngực vết mực học vấn nghề nghiệp, qua cách năng có thể thấy được tài hoa, liền sinh lòng mến tài, với môn sinh trong thư quán thường mở cuộc thi tranh tài thi phú, dặn thường tới tham gia, chẳng những tăng trưởng kiến thức, còn có thể quen biết bạn tốt.
      Tống Tiềm thấy Chu Minh Am có chút mệt mỏi, biết rằng thân thể ông khỏe, liền hành lễ lời từ biệt. Chu Minh Am bảo Chu Gia tiễn ra cửa, hai người mới vừa đến tiền đình, nhìn thấy Thích Thăng và Tiểu Ngọc đấu võ mồm.
      Sắc mặt Tống Tiềm trầm xuống, nam tử này là ai?
      Tôm Thỏ thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 22: Bạn bè tụ họp


      Thích Thăng ra là cố ý trêu chọc Tiểu Ngọc chơi, Tiểu Ngọc càng tức giận, y càng vui vẻ. Có điều tuy bề ngoài Tiểu Ngọc còn trẻ, tuổi cũng , cãi vài câu với cảm thấy quá ngây thơ, liền ngậm miệng .

      "Ai, Tống gia tiểu nương tử, có phải nàng cắn nhầm đầu lưỡi rồi, tại sao chuyện vậy? Cắn đầu lưỡi, đó là dục hỏa công tâm, hỏa khí quá lớn cũng tốt, có muốn ta kê cho nàng vài vị thuốc hạ hỏa?"

      Tiểu Ngọc coi như phục y rồi, trai đẹp nàng gặp rồi, nhưng trai đẹp mà dẻo miệng kiểu này, lần đầu tiên nàng nhìn thấy. Người này sinh lầm chỗ rồi, nếu sinh ở thế kỉ 21, làm nam minh tinh, bảo đảm mê đảo ngàn vạn thiếu nữ, biểu này còn rất mạnh nữa, chỉ có người như nàng y cũng có thể thao thao bất tuyệt, nếu biểu diễn trước công chúng có phải làm người ta mê đảo?

      "Chi Vấn, huynh đến rồi?"

      Chu Gia tới trước mặt hai người, nghi ngờ nhìn Thích Thăng, rất ít thấy Thích Thăng chuyện với con mà khí thế ngất trời như vậy, trước kia y tránh con như tránh tà, rất sợ bị con đuổi theo. Thái độ hôm nay khác thường, phải là đối với Tống gia nương tử người ta có ý tưởng gì khác thường chứ.

      Tiểu Ngọc nhìn thấy Tống Tiềm, nàng bước nhanh tới bên cạnh Tống Tiềm, dịu dàng hỏi : "Ra mắt Chu tiên sinh rồi?"

      Tống Tiềm gật đầu cái, nhìn về phía Thích Thăng, giọng hỏi Tiểu Ngọc: "Vị này là?" Tiểu Ngọc bĩu môi : " cần để ý đến y."

      Thích Thăng thấy vết sẹo mặt Tống Tiềm, chợt hiểu ra, ra Tiểu Ngọc trộn cam thảo dầu cao là cho dùng, cần phải mật ong cũng là dùng mặt . Kể từ hôm đó y mua lọ mật ong trở về, dùng vết thương của bệnh nhân, hiệu quả cũng tốt, trong lòng y vẫn nghĩ tới, có phải còn trộn thêm dược liệu khác mới dùng được? Bây giờ nhìn mặt Tống Tiềm, Thích Thăng suy nghĩ Tiểu Ngọc chữa trị cho như thế nào.

      Chu Gia là chủ nhân, dĩ nhiên phải chịu trách nhiệm giới thiệu hai người với nhau."Tống huynh, vị này là học sinh của phụ thân ta - Thích Thăng Thích Chi Vấn, cũng là vị đại phu xuất sắc; Chi Vấn, vị này là Tống Tiềm Tống Thiên Thành."

      Thích Thăng và Tống Tiềm chắp tay vái chào nhau, trò chuyện ôn hòa, nhiệt tình thân thiện, nhưng có bao nhiêu lòng ai biết.

      Tiểu Ngọc trộm với Tống Tiềm: "Thiên Thành, ngươi xong chuyện rồi, chúng ta về trước ? Thích đại phu còn phải xem bệnh cho Chu tiên sinh nữa, chúng ta cũng thể làm trể nãi người ta."

      Thích thăng trong lòng buồn bực, ngờ Tống gia tiểu nương tử lại giống như tránh mình kịp vậy. Tống Tiềm từ lời của Tiểu Ngọc nghe ra được giao tình giữa hai người tệ, nhưng bây giờ phải lúc hỏi, thuận nước đẩy thuyền cáo lỗi với Chu Gia, mang theo Tiểu Ngọc rời khỏi Trúc Lâm thư quán.

      Lúc Chu Gia và Thích Thăng vào thư quán, Thích Thăng vẫn còn tập trung suy nghĩ điều gì đó, Chu Gia nhìn ổn, bật thốt lên: "A, Chi Vấn, phải huynh coi trọng tiểu nương tử của người ta chứ?"

      " cái gì vậy, ta làm sao coi trọng nàng!" Thích Thăng giống như con mèo bị giẫm phải đuôi liền nhảy lên, ra sức phản bác: "Làm sao đệ cũng như vậy, Tú Tâm cũng vậy đệ cũng vậy, con mắt hai người thấy ta có ý tứ gì với nàng? Ta trêu chọc người có chồng!"

      Khuôn mặt tuấn tú của Chu Gia đọng lại như băng tuyết, lạnh lùng : "Huynh lại uống rượu với hồ ly tinh Tú Tâm đó? Giả bộ danh sĩ phong lưu cái gì chứ! sớm bảo huynh nên đến chỗ thanh lâu câu lan dơ bẩn đó, khi nào huynh mới chịu nghe lời ta !"

      Thích Thăng cẩn thận lỡ miệng, trong lòng ngừng kêu khổ, y và Chu Minh Am đều giống nhau bị Chu Gia quản lí, lập tức cười làm lành : " phải đâu, ta là xem bệnh cho nàng, lương y như từ mẫu, thanh lâu cũng là người mà, bị bệnh sao ta có thể bỏ mặc?"

      Chu Gia khinh thường phủi y cái, cùng nhau đến nội đình.

      ---------

      Kể từ khi được Chu Minh Am nhận thức, Tống Tiềm thường đến Trúc Lâm thư quán nghe giảng viết văn, tự động việc học tăng tiến ít. Thời gian Tống Tiềm ở nhà cũng ít , Tiểu Ngọc càng nhàm chán, ít người chuyện, giống như chỉ biết ăn cơm rồi ngủ, quá tẻ nhạt.

      Thời gian dư ra nhiều như vậy, Tiểu Ngọc lại bắt đầu suy tính tiền đồ của mình. Nàng có nguyện vọng khẩn cấp là ra khỏi nhà, làm phụ nữ đại tự lập, năm nào cũng ở nhà xử lí chuyện nhà, phải là cách sống tốt. Nàng rất muốn làm gì đó, nhưng ở thời đại này, nàng có thể làm gì đây? Nếu như có ngày, rời khỏi Tống gia, nàng phải làm sao nuôi sống mình đây?

      Mà vấn đề này, nàng tạm thời chưa nghĩ ra đáp án.

      Tống Tiềm sau giờ ngọ về đến nhà, với Huệ nương buổi tối cần chuẩn bị cơm cho , có xã giao.

      "Có hẹn ăn cơm?" Tiểu Ngọc nghe Tống Tiềm có buổi xã giao, trong lòng mừng thay cho , " tệ nha, nhanh như vậy hòa đồng cùng bạn học rồi?"

      Tống Tiềm cười cười, : "Bạn học trong thư viện xấp xỉ tuổi ta cũng nhiều, chuyện cũng hợp. Mục thế thúc rất đúng, người ta phải ra ngoài nhiều mới tốt, cả ngày nhốt mình trong nhà, kiến thức nông cạn, suy nghĩ mọn, rất khó làm ra văn chương hay."

      Tiểu Ngọc là nhân tài thế kỉ 21, hiểu tầm quan trọng của giao tiếp, đàn ông xã giao nhiều mới tốt, cứ ru rú trong nhà có tiền đồ. Nhưng nghe bọn họ hẹn thanh lâu uống rượu, bất giác sửng sốt. Ừ? Cả đám người đến kỹ viện? Tống Tiềm mới đến Lâm An hai ngày học cái xấu rồi?

      Tống Tiềm nhìn sắc mặt Tiểu Ngọc tốt, vội vàng giải thích: "Điều này cũng rất bình thường, chúng ta phải những chỗ như tiêu hồn động (kỹ viện), chẳng qua là đến chỗ trí nhã uống rượu chuyện phiếm thôi, bạn học tụ họp, phải tìm kỹ nữ, Tiểu Ngọc nàng đừng hiểu lầm." Tống Tiềm rất nóng vội, đầu đầy mồ hôi. , chính cũng chưa từng đến những nơi câu lan này (câu lan chắc là dạng của kỹ viện), trong lòng cũng mịt mờ .

      Tiểu Ngọc bật cười, liếc xéo cái, cười dài bỏ , để cho khẩn trương chút! Hừ! Nàng đương nhiên biết Tống Tiềm làm loạn, nhưng vừa nghĩ tới muốn cùng khác uống rượu mua vui, trong lòng rất khó chịu.

      Nhưng nàng lại truy cứu, tại sao mình lại để ý chuyện của Tống Tiềm đến vậy.

      --------------

      Sau khi Tống triều dời về phương nam, trong thành Lâm An đình đài lầu các trải rộng, non sông tươi đẹp tung hoành, câu lan mọc lên chi chít như sao trời, vô cùng xa hoa. Thanh lâu phát triển, danh kỹ xuất lớp lớp. Danh kỹ thời đó, cũng phải chỉ có sắc đẹp đơn giản như vậy, theo thông tục mà , chính là nữ nghệ thuật gia, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều phải học được, giao tế xã giao mọi chuyện đều phải tinh thông, giao thiệp rộng rãi với giới sĩ lâm, mở tiệc vui vẻ danh thân, thân phận cũng thấp. Có thanh lâu, chỉ có hai danh kỹ, chiếm cứ sân viện lớn, tôi tới tỳ nữ nhiều đếm xuể, giống như hội quán cao cấp, người bình thường cũng vào được.

      Hôm nay người mời Tống Tiềm uống rượu, là vị học huynh trong Trúc Lâm thư quán, Cố Ái Sinh.

      Thư quán của Đại Tống khác với trường học sau này, lấy tự học làm chủ, có chỗ nào hiểu, mới đến nhờ thầy giảng giải, hoặc là bàn luận cùng bạn học. Mỗi ngày ngoài việc đọc sách do thầy giáo quy định, còn phải làm thi từ văn chương cho người ta bình phẩm, trong thư quán thường cũng có hội thơ hội văn, đàm kinh luận đạo, làm thơ làm phú, nhờ thầy giáo bình chọn người giỏi người dở. Mục đích của thư quán là giáo dục, bồi dưỡng học vấn và tính tình, chứ phải để dự thi lấy được công danh. Phong cách học tập ở Trúc Lâm thư quán rất thâm sâu, ở Lâm An ai có thể nghĩ ra, bởi vì hiệu trưởng thư quán Chu Minh Am lão tiên sinh trời sanh tính sáng suốt, đám học sinh cũng tập thành khí khái dám dám viết, bạn học đọc bài bình phẩm cho nhau là chuyện bình thường.

      Tống Tiềm đến Trúc Lâm thư quán, lúc đầu mọi người có ác cảm với vết sẹo mặt , trông mặt mà bắt hình dong cũng phải là chỉ đến con , con trai trong giới sĩ lâm, cũng cần phải có tướng mạo đoan chính. Nhưng Tống Tiềm là người sảng lãng, năng có lễ, kiêu ngạo cũng hèn mọn, văn chương lại rực rỡ phong phú, mọi người dần dần cảm thấy cũng phải người tầm thường.

      Mà người thích Tống Tiềm nhất, cũng là người ngoại tộc của Trúc Lâm thư quán, Cố Ái Sinh. Cố Ái Sinh tên là Cố Khai, nhũ danh Ái Lang (tên này nghe vui quá), cũng là con trai độc nhất trong nhà, từ tên là biết cha mẹ cưng chiều thế nào. Cố Ái Sinh tên giống người, ngày thường tuy là nhân phẩm đạo đức tốt, diện mạo đẹp trai, tính tình lại gang góc, hết sức cố chấp, lại có mấy phần hiệp nghĩa, trời sanh có chút thần lực, theo hộ viện trong nhà học thân công phu. giao thiệp bạn bè cũng khác thường, bằng hữu phú quý, nhưng nếu tính tình ương ngạnh , cũng nhiệt tình tiếp đón, rất lạnh nhạt; nếu là gặp tri kỷ bần giao, nấu rượu luận văn, cả ngày vui vẻ, biết chán nản. Hơn nữa đặc biệt tốt bụng, nếu ngươi có việc gấp cầu xin , bất kể sang hèn, cũng giúp đỡ, nếu là a dua nịnh hót, coi như nghe, mặc kệ ngươi. Cũng bởi vì có hành động khác người, mọi người trong thư quán đặt ngoại hiệu "Cố thiết nhân". (người sắt)

      Cố Ái Sinh để ý Tống Tiềm bề ngoài đẹp, với mọi người: "Trông mặt mà bắt hình dong, thất phu, sao các người có thể nông cạn như vậy? Cũng phải là chọn vợ, để ý vẻ ngoài của người ta làm cái gì, rỗi hơi!" cảm thấy Tống Tiềm chuyện làm việc đặc biệt hợp tính khí, Tống Tiềm cũng bị hào mại khí chất lây, hai người lui tới lâu lắm, tình cảm lại tệ.

      Phụ thân của Cố Ái Sinh, đảm nhận chức Thừa vụ trong triều, chủ quản tiền bạc và ăn mặc của hoàng thất, mặc, ở, lại hay là các vấn đề thuế má linh tinh, đây chính là chức vụ béo bở, cho nên Cố Ái Sinh cũng nổi tiếng công tử nhà quan, ngày thường ra ngoài cũng có bộ dạng phú quý hào hoa.

      Buổi sáng ở thư viện Cố Ái Sinh với Tống Tiềm muốn mời đến Thúy Nhã Viên nổi danh Lâm An uống rượu mua vui, thuận tiện giới thiệu bạn tốt với . Tống Tiềm nhìn thấy Chu Gia vừa để sách xuống, liền hỏi Cố Ái Sinh: "Hay là rủ Chu Gia cùng ?"

      "Suỵt!" Cố Ái Sinh vội vàng kéo Tống Tiềm qua bên, giọng : "Ngàn vạn lần đừng tìm Chu Gia chuyện thanh lâu, xảy ra án mạng đó!"

      "Sao vậy?" Tống Tiềm liếc mắt nhìn về phía Chu Gia, hỏi Cố Ái Sinh: "Chẳng lẽ là quân tử đạo đức, thích nữ sắc, chỉ thích con trai hả?" Ai chỉ có con mới bà tám, con trai cũng có ông tám vậy!

      Cố Ái Sinh dùng vẻ mặt quỷ dị nhìn Tống Tiềm, khẳng định biết được gì, thể làm gì khác hơn là thần bí với : "Tóm lại chính là thể nữa. . . . . . Nhớ lấy nhớ lấy!"
      Tôm ThỏAliren thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 23: Chủ nhân Thúy Nhã


      Lúc đầu Tống Tiềm chưa nghe danh Thúy Nhã Viên, nghĩ rằng có lẽ trong năm nhà gặp chuyện may nơi này mới phát triển.

      Tống Tiềm tới phố hoa, dõi mắt nhìn qua, thấy ánh đèn rực rỡ, vô số trẻ trung trang điểm xinh đẹp đứng thành đôi thành nhóm tụ ở hành lang, vừa thấy khách qua, lập tức mềm mỏng mời gọi, thậm chí có người còn lôi lôi kéo kéo, nhất định phải kéo ngươi vào chỗ của họ nghỉ ngơi.

      Tống Tiềm nhìn thấy cảnh này, trong lòng kêu khổ, cảm thấy hấp dẫn chút nào. bước nhanh đến đầu phố hoa, đến đầu ngõ, những thứ oanh oanh yến yến kia mới từ từ ít dần, cũng yên tĩnh hơn, đây mới là vườn lớn của những danh kỹ ở.

      Nếu đàn ông háo sắc, đó là mở to mắt dối, nhưng chữ "Sắc" này, còn phải tùy người mà suy xét nữa. Có người thích xinh tươi mĩ miều, còn tâm tư của Tống Tiềm chỉ đặt người Tiểu Ngọc, cảm thấy Tiểu Ngọc nhìn thế nào cũng đẹp, cười cũng dịu dàng, giận cũng mê người, khuôn mặt tròn trịa dễ thương, hai mắt to tròn trong sáng, đây là ‘người tình trong mắt thành Tây Thi’ trong truyền thuyết.

      tới cửa Thúy Nhã Viên, có gã sai vặt chạy tới hỏi, biết là khách của Cố công tử, rất nhiệt tình dẫn Tống Tiềm vào.

      Tống Tiềm nhìn thấy trong vườn hoa lá sum suê, kỳ thạch núi giả, nước chảy róc rách, thầm khen chủ nhân có tâm tư tinh tế, giống người thường. Vườn tuy lớn, phòng xá nhiều lắm, nhưng gian nào cũng đầy khách, Tống Tiềm theo gã sai vặt tới gian tinh xá phía trước, nhìn thấy Cố Ái Sinh trước cửa.

      "Thiên Thành, đệ tới!" Cố Ái Sinh cười ha ha ngừng, kêu vào ngồi xuống. Tống Tiềm bật cười lớn, bước vào trong, nhìn thấy vị khách ngồi bất giác ngẩn ra.

      Vị khách kia dáng người cao ráo, mặt đẹp như ngọc, chính là chàng đẹp trai hôm trước gặp ở Trúc Lâm thư quán, danh y Thích Thăng.

      Thích Thăng nhìn thấy Tống Tiềm, cũng sửng sờ chút, có điều y nhanh chóng bình tĩnh lại, cười với Cố Ái Sinh: "Ái Sinh, huynh giới thiệu bạn tốt cho ta, ra là Thiên Thành huynh à! Vậy cần giới thiệu, chúng ta sớm gặp mặt."

      Ngày đó ở Trúc Lâm thư quán nhìn thấy Thích Thăng và Tiểu Ngọc chuyện phiếm, trong lòng Tống Tiềm cảm thấy hơi khó chịu, Tiểu Ngọc ở đâu lại quen biết người đẹp trai như vậy? Hơn nữa ánh mắt người nọ nhìn Tiểu Ngọc cũng đúng mực, giống như bộ dạng rất có hứng thú với Tiểu Ngọc, cảm giác nguy hiểm của Tống Tiềm từ từ dâng tràn. Nhưng Tiểu Ngọc lại chủ động làm sao lại quen biết với người nọ, có vẻ Tiểu Ngọc nghĩ người đó đáng nhắc tới, nhưng Tống Tiềm lại kìm nén đến khó chịu, rất muốn tìm cơ hội hỏi nàng chút —— phải bóp chết tình địch từ trong trứng nước thôi!

      Ai biết buồn ngủ lại gặp chiếu manh, Tống Tiềm muốn biết lai lịch của Thích Thăng, Cố Ái Sinh lại đem Thích Thăng đến cho .

      Tống Tiềm cũng để mất phong độ, vui vẻ thi lễ : "Chi Vấn huynh, chúng ta lại gặp nhau."

      "Các người quen biết à?" Cố Ái Sinh càng vui vẻ rồi, kéo Tống Tiềm ngồi xuống, bảo gã sai vặt mau mời nương đến tiếp đón. Những quy củ này cần Cố Ái Sinh , gã sai vặt sớm làm xong, chỉ chốc lát sau phụ nữ người đầy châu ngọc bước vào, vái chào ba người lời tốt đẹp, cười với Cố Ái Sinh: "Cố công tử, hôm nay lại tới giúp đỡ vườn nhà chúng ta, là khách quý!"

      Cố Ái Sinh cất tiếng cười to, : "Lệ nương, tiểu thư nhà bà đâu, ta tới cũng lâu rồi, còn chưa nhìn thấy bóng dáng của nàng, khi nào danh tiếng của nàng lại lớn như vậy?" (ý cố tình làm cao)

      "Sao dám sao dám! Cố công tử ngài mời khách, ở đây còn có đại danh y Thích công tử của chúng ta, nương nhà ta làm sao dám chậm trễ?" Lệ nương là người từng trải giỏi ứng đối, vừa lại chuyển sang Tống Tiềm, hỏi: "Vị công tử này họ gì?"

      Cố Ái Sinh giới thiệu Tống Tiềm, Lệ nương chú ý ghi nhớ, lại nịnh nọt vài câu. Lúc này nha hoàn bà tử mang trà bánh lên, Tống Tiềm nhìn chút trà bánh đều là thượng phẩm, ngay cả dụng cụ ăn uống cũng tinh xảo đẹp mắt, sáng tinh tế, xem ra chủ nhân Thúy Nhã Viên là người thận trọng, có chỗ nào thu xếp thỏa đáng, vườn này có thể trong thời gian ngắn nổi danh trong thành, cũng phải là may mắn.

      Cố Ái Sinh làm chủ tất nhiên bỏ mặc khách, liên tiếp mời rượu, trước khi Tống Tiềm ra ngoài bị Tiểu Ngọc nghiêm nghị bệnh của thể uống rượu, cho nên từ chối uống. Cố Ái Sinh ngạc nhiên : "Thiên Thành, đệ bị bệnh gì vậy, sao ngay cả rượu cũng uống được?"

      "Đệ bị mụn mủ, có điều bây giờ cũng gần như khỏi hẳn rồi. Thê tử ở nhà dặn dò cho đệ uống rượu, rượu là thứ kích thích, người có mụn mủ kiêng kị nhất cái này, đệ cũng dám nghe lời nàng." Tống Tiềm thản nhiên , cũng có xấu hổ vì nghe lời vợ. ( này có tương lai nè)

      Thích Thăng kinh ngạc nhìn vết sẹo mặt Tống Tiềm, : "Mụn mủ? Việc này. . . . . . Thiên Thành huynh, vết sẹo của huynh cũng xem là nghiêm trọng, ta chữa rất nhiều bệnh nhân bị mụn mủ, để cho bọn họ khỏi hẳn khó khăn gì, nhưng muốn cho vết sẹo phai , ta cũng cảm thấy rất khó. Thiên Thành huynh là dùng thuốc gì?"

      Cố Ái Sinh vỗ đùi, hai người bên cạnh bị dọa sợ hết hồn. Chú ý tham sống lớn tiếng : "Ai da, ngươi xem tính của ta, chỉ ham uống rượu, cũng quên tối nay vì sao phải mời các ngươi tới đây. Chi Vấn à, ta là nhìn mặt Thiên Thành khó coi, muốn mời ngươi nghĩ cách chữa trị cho , sao, đại danh y như ngươi cũng có cách ư?"

      Thích Thăng lắc đầu, tuy đối với người khác có chút ngông cuồng, nhưng đến y học, cũng rất nghiêm túc, lừa dối người ta. Thích Thăng : "Ái Sinh, y thuật gia truyền nhà ta sở trường là châm cứu, xoa bóp, nối xương, chữa thương cần , nội khoa cũng đáng ngại, duy chỉ có đối với bệnh ngoài da là tạm được. ra chứng mụn mủ của Thiên Thành cũng nặng, thoạt nhìn bây giờ cũng khá hơn phân nửa, còn dư lại những vết sẹo kia, qua ít ngày tự nhiên từ từ phai nhạt, cũng cần nóng lòng."

      Tống Tiềm nghe Thích Thăng ..., ngược lại có hảo cảm với y hơn, người này khoa trương khoác lác, là quân tử thà. Tống Tiềm cười : "Ái Sinh, đệ cũng phải là con , đâu sợ mặt có sẹo! Cám ơn ý tốt của huynh. Có điều đến bệnh của đệ, là làm phiền thê tử ở nhà. . . . . ."

      Thích Thăng nhớ tới chuyện Tiểu Ngọc chế thuốc, muốn mở miệng hỏi, chợt cửa phòng có mấy tiếng gõ , giọng dịu dàng từ ngoài vang lên: "Các vị công tử, Tú Tâm có thể vào ?"

      Cố Ái Sinh vỗ tay cười : "Mời vào mời vào, Tú Tâm nàng cuối cùng cũng tới!"

      Tống Tiềm sửng sốt chút, nghĩ tới Tú Tâm chính là chủ nhân của Thúy Nhã Viên này. Lúc này, cửa phòng bị đôi tay trắng mịn đẩy ra, Tú Tâm chậm rãi vào.

      Tống Tiềm là lần thứ hai nhìn thấy Tú Tâm, thấy dung nhan nàng thanh tú như nụ sen hé nở mặt nước, chân mày lá liễu, y phục bằng lụa mỏng, mái tóc đen nhánh búi ra phía sau cài cây trâm , đồ trang sức duy nhất là cây trâm bạc, nhưng lại rất quyến rũ, phong tao vô cùng. theo phía sau nàng, chính là mỹ tỳ thiếp thân của nàng, Nhàn Nhàn.

      Tú Tâm vào phòng, thấy Tống Tiềm, cũng ngẩn người như vậy.

      "Đến đây, Tú Tâm nương, mau tới ra mắt huynh đệ Tống Thiên Thành của ta, lần đầu đến Thúy Nhã Viên của nàng, nàng là chủ, chiêu đãi tốt được đâu!" Cố Ái Sinh gọi Tú Tâm đến, lại giới thiệu Tống Tiềm với Tú Tâm. Tú Tâm lúc này bậc thốt ra “A”, vội vàng hỏi: " là ngài à, Tống công tử?"

      "Hả?" Cố Ái Sinh và Thích Thăng nghe Tú Tâm hỏi vậy, cùng cảm thấy kì lạ, ra Tú Tâm cũng quen biết với Tống Tiềm? Vậy cũng cần ngạc nhiên như thế chứ? Nhìn lại vẻ mặt Nhàn Nhàn ở phía sau, cũng giống nhau rất ngạc nhiên, hai người lại càng khó hiểu hơn.

      "Tú Tâm nương, lâu gặp." Tống Tiềm rất bình tĩnh, thản nhiên chào hỏi Tú Tâm.

      Lúc này Tú Tâm mới phát mình thất lễ, nàng ngồi xuống bàn bên cạnh, cáo lỗi với ba người, lúc này mới ra nguyên nhân mình giật mình.

      "Tống công tử, xin thứ cho Tú Tâm thất lễ, chẳng qua là Tú Tâm tò mò, mới tháng gặp, nhìn công tử nhưng lại tưởng như hai người?"

      Cố Ái Sinh hiểu lầm, khẽ cau mày, bình thường cử chỉ của Tú Tâm rất nhã nhặn, sao hôm nay lại thất lễ như thế? tháng trước Cố Ái Sinh chưa biết Tống Tiềm, tưởng Tống Tiềm bị bệnh là chuyện gần đây, nên nghĩ rằng Tú Tâm biết Tống Tiềm trước khi bị bệnh, hôm nay nhìn thấy vết sẹo mặt Tống Tiềm mới ngạc nhiên như vậy, đâu biết ra là ngược lại.

      Thích Thăng lại nghe được chút manh mối, vội hỏi Tú Tâm: "A? Tú Tâm nương cảm thấy Tống công tử trước sau thay đổi thế nào?"

      Tú Tâm cắn môi, nhìn mặt Tống Tiềm : "Hôm Đoan Ngọ, Tú Tâm nhìn thấy mặt Tống công tử vẫn còn hoa đào, hôm nay gặp lại, hoa đào tàn phai, chỉ còn sót lại vài cánh mai vàng điểm xuyết thôi! tháng gặp, Tống công tử giống như trải qua bốn mùa xuân đông đến, xem ra nhanh chóng gặp bão tuyết, xóa sạch mọi dấu vết." (tả mặt người mà y như tả cảnh vậy, đây chắc là giảm tránh trong truyền thuyết đó bà con)

      Nàng là nhân vật phong hoa tuyết nguyệt ở Lâm An, trước giờ ăn rất lanh lợi, cho dù chứng bệnh của Tống Tiềm, nàng cũng thẳng là khó coi, chỉ dùng cách khác, nhưng người nghe lại hiểu được ý của nàng.

      Thích Thăng đem bệnh của Tống Tiềm và thuốc của Tiểu Ngọc kết hợp lại, nghi ngờ gì nữa, đây là tác phẩm của tiểu nương kia! nghĩ rằng, y thuật của nàng lại cao như thế!

      Thích Thăng biết rằng, Tiểu Ngọc chỉ là tay mơ, chẳng qua nàng biết trị mụn và hộ lý, dưỡng nhan làm đẹp mà thôi. Đánh bậy đánh bạ chữa hết cho Tống Tiềm, chính nàng cũng rất bất ngờ, chẳng lẽ đây là ‘loạn quyền đánh chết sư’ trong truyền thuyết?

      "Thiên Thành, bệnh của huynh là tôn phu nhân chữa trị à?" Thích Thăng hỏi Tống Tiềm, Tống Tiềm nhìn y cái, lại nhớ tới nghi vấn trong lòng mình —— Thích Thăng và Tiểu Ngọc, ra là quen biết thế nào?

      Tất nhiên, nghi vấn của nhanh chóng được Tú Tâm làm sáng tỏ.

      Sauk hi Tú Tâm đến việc Thích Thăng và Tiểu Ngọc làm sao quen biết, Tống Tiềm thoải mái hơn, nhưng cũng hoàn toàn buông lỏng. Tiểu Ngọc có lẽ đối với Thích Thăng có gì, nhưng bây giờ xem ra, Thích Thăng rất chú ý Tiểu Ngọc. . . . . . Y biết đạo lý "Vợ bạn, thể chọc" sao? Quân tử đoạt thích của người khác, nếu Thích Thăng có ý xấu, Tống Tiềm , tuyệt đối nhún nhường!

      "Thê tử chẳng qua là hiểu sơ chút y lý, tùy tiện dùng thuốc cho ta, cũng phải là danh y gì đó, sao có thể so sánh với Chi Vấn huynh?" Tống Tiềm đem vấn đề của Thích Thăng đẩy lại, quay đầu bàn luận văn chương với Cố Ái Sinh. Tú Tâm mặc dù là nữ lưu, nhưng cũng tinh thông thi từ ca phú, lúc ba người chuyện thuận tiện thêm vào mấy câu, chữ chữ châu ngọc, tất nhiên huyền ảo thâm sâu, giữ đạo ‘khách đoạt chủ’, khả năng giao tiếp thể nghi ngờ. Bốn người cười cười , rất vui vẻ.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 24: Khách lạ tới nhà


      Tống gia ở thành Lâm An là gia đình mới, chưa từng có khách tới thăm. Tiểu Ngọc bây giờ mỗi ngày rãnh rỗi phát chán, thể làm gì khác hơn là thỉnh thoảng theo Huệ nương chợ mua thức ăn mua đồ dùng hàng ngày, dù sao nàng cũng có cha mẹ chồng và em chồng, lại vướn bận con cái, hàng xóm cũng chưa từng gặp, ai quản được nàng chứ?

      Lâm An là nơi tốt, cũng coi như nơi phồn hoa hiếm có lúc bấy giờ, chừng có thể sánh với thủ đô Paris của Pháp sau này, kinh đô của thế giới. dưới trăm dãi phố xếp san sát, đình đài lầu các chen chút, cửa hàng gian này nối tiếp gian khác, muôn hình vạn trạng, du khách người đông như trẩy hội, ‘ngựa xe như nước áo quần như nêm’. Tiểu Ngọc có lúc cũng mang theo Huệ nương dạo khắp nơi, nhìn thầy đồ ăn đồ chơi bày bán đường, cũng muốn mua gì, thói quen dạo phố mua sắm trước đây biết tại sao lại biến thành thế này? Tiểu Ngọc cũng thầm lo lắng, có phải bởi vì cuộc sống quá tẻ nhạt, có mục tiêu phấn đấu, nên mới trở nên tiêu cực như vậy?

      Haizzz! Trước kia lúc làm giáo viên, mỗi ngày trời chưa sáng ra ngoài, nửa đêm canh ba mới về nhà, nắng hai sương, lúc đó ước mơ duy nhất là cần làm, suốt ngày ở nhà ngủ tới thẳng giấc, kiếm tiền đếm tới tay bị chuột rút luôn. Được rồi, trời cũng chiều lòng người, lần rơi xuống nước bơi tới cổ đại hưởng hạnh phúc thanh nhàn, nhưng bây giờ Tiểu Ngọc vui nổi nữa rồi. Nhất là sau khi Tống Tiềm đến thư quán, nàng lại càng nhàm chán hơn, như Huệ nương là phụ nữ lao động cổ đại than phiền nửa câu, ông trời ơi. . . . . . là nhớ nhung cuộc sống lúc trước tranh thủ thời gian lên mạng xem tiểu thuyết, hôm nay nhớ lại, như vậy mới có chút hương vị cuộc sống chứ!

      có máy tính, có Internet, có phim truyền hình lúc tám giờ, có game show《 Mỗi ngày hướng về phía trước》, ngay cả quyển tạp chí cũng có. . . . . . Nhiều thời gian như vậy, phải tiêu thế nào đây?

      lúc Tiểu Ngọc sắp nhàm chán đến nỗi phải đếm lông tay, lại có khách tới cửa viếng thăm, hơn nữa phải chỉ người.

      "Phu nhân, có khách tới!" Huệ nương vội vã vào thư phòng trong hậu viện báo với Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc luyện chữ to, vừa nghe Huệ nương như vậy, vui mừng ném bút trong tay xuống, vừa vừa hỏi: "Người nào vậy?"

      "Là . . . . . Là hai gặp hôm Đoan Ngọ, còn dẫn theo nương chưa từng gặp nữa." Huệ nương có ấn tượng tốt với các nàng, nhưng là người làm, nên ăn lung tung.

      Cái gì? Là Tú Tâm và Nhàn Nhàn? Tiểu Ngọc cảm thấy kỳ lạ, sao bọn họ lại biết nơi nàng ở?

      Tống gia nhà , Tiểu Ngọc chưa được hai bước đến nhà trước, quả nhiên nhìn thấy Tú Tâm ở nhà trước nhìn tranh chữ trong phòng, khác đứng cạnh nàng, hai người bàn luận gì đó, tiểu tỳ Nhàn Nhàn đứng phía sau.

      Bởi vì là tới bái phỏng nữ quyến, hôm nay Tú Tâm cố ý ăn mặc đơn giản, đeo trang sức, cũng trang điểm, mặc bộ áo váy màu lam đứng đắn, nhưng người ta cốt cách hơn người, người đẹp mặc gì cũng là người đẹp. Tiểu Ngọc tuy biết vì sao bọn họ tới, nhưng tới nhà là khách, nàng cũng thể lơ là, cười : "Tú Tâm nương đại giá quang lâm, Tiểu Ngọc kịp ra đón, có lỗi, nương cũng đừng trách!"

      Tú Tâm thấy Tiểu Ngọc đến, vội vàng đến cúi người chào, : "Tiểu Ngọc tỷ tỷ, Tú Tâm mạo muội tới đây, là quấy rầy!" Lại kéo bên cạnh giới thiệu: "Tiểu Ngọc tỷ tỷ, đây là Hải Đường, chị em tốt nhất của Tú Tâm, hôm nay tới bái phỏng tỷ tỷ, chính là vì chuyện của Hải Đường."

      Hải Đường kia cũng cúi chào Tiểu Ngọc, khi ngẩng đầu lên, Tiểu Ngọc mới nhìn diện mạo của nàng. Vị Hải Đường nương này tuổi chừng đôi tám, eo như chỉ vòng tay, nhưng vòng vòng ba đều rất hấp dẫn, đúng là chỗ nào nên ốm ốm, chỗ nào nên mập mập, dáng người ma quỷ mà, có lẽ diện mạo cũng rất hấp dẫn rồi? Quả nhiên, Hải Đường nương mày thanh, mắt tú, vấn đề là —— bây giờ mặt người đẹp này, ít mụn, sưng đỏ, quá lịch , nàng lại dặm thêm nhiều phấn trắng, nhìn càng thêm quái lạ.

      Tiểu Ngọc thấy mặt Hải Đường, cũng đoán được vài phần tại sao họ đến. Chẳng qua là tại sao Tú Tâm lại biết nàng biết trị mụn? Giao tình của hai người cũng chưa tốt tới mức dựa gối tâm chứ?

      "Hai vị nương mời ngồi, Huệ nương, pha bình trà ngon đãi khách." Tiểu Ngọc mời hai người ngồi xuống, Tú Tâm mới vừa ngồi xuống, liền trả lời nghi vấn trong lòng Tiểu Ngọc.

      "Tiểu Ngọc tỷ tỷ, Tú Tâm có mở khu vườn ở phía nam phố hoa trong thành, gọi là Thúy Nhã Viên." Tú Tâm cố ý dừng lại, muốn nhìn phản ứng của Tiểu Ngọc. Phụ nữ đàng hoàng muốn cùng các nàng qua lại, tương tự, các nàng cũng muốn có dính líu gì với những oán phụ khuê phòng này, họ phải người cùng thuyền mà! Nếu phải vì chị em tốt, Tú Tâm chưa chắc đến Tống gia .

      Tiểu Ngọc nhất thời kịp phản ứng, mở khu vườn? Là vườn gì? Công viên vườn hoa hay là vườn thú?

      Có điều nàng cũng phải kẻ ngốc, vừa nhìn vẻ mặt lặng lẽ dò xét của Tú Tâm, biết đơn giản như vậy, chẳng lẽ là —— thanh lâu?

      Tú Tâm tiếp tục : "Đêm qua Cố Ái Sinh Cố công tử đến vườn của muội mời khách, khách trong bữa tiệc còn có lão gia nhà tỷ Tống Thiên Thành công tử, muội thấy Tống công tử so với lúc gặp hôm Đoan Ngọ những sẹo hồng nhạt rất nhiều , sau khi hỏi thăm mới biết là công lao của Tiểu Ngọc tỷ tỷ đây!"

      Tiểu Ngọc thản nhiên trả lời: " công lao dám!"

      Nàng ngoài mặt bình tĩnh gợn sóng, đáy lòng cũng muốn nổi bão rồi. Tốt! Thiên Thành ngươi người này, tối hôm qua trở về cũng gặp Tú Tâm còn cùng nàng uống rượu tán gẫu, che giấu, tất có mờ ám, bây giờ đủ lông đủ cánh rồi! Ngươi chờ đó cho ta! ra Tống Tiềm với Tiểu Ngọc, chính là sợ làm Tiểu Ngọc hiểu lầm, nhưng Tống Tiềm làm sao hiểu được con thời nay —— con khi ghen, ghen, mà cũng ghen, hoàn toàn theo quy tắc nào hết!

      Cứ như vậy xem ra, Tú Tâm nhất định là thanh lâu rồi, Hải Đường kia đoán chừng cũng là đồng nghiệp của nàng.

      Huệ nương bưng ra bầu trà thơm, chia ra châm trà cho chủ khách, ngay cả Nhàn Nhàn cũng đưa chén.

      Lúc này, Hải Đường lên tiếng, giọng của nàng hơi khàn khàn, giống với giọng dịu dàng tao mị của Tú Tâm, nhưng cũng có phong vị khác: "Tiểu Ngọc tỷ tỷ, dám giấu tỷ, kể từ tháng trước khí trời chuyển nóng, mặt muội liền nổi mụn, lúc đầu chỉ vài mụn , có thể dùng phấn thơm che lại, nhưng trời càng ngày càng nóng, những mụn càng ngày càng nhiều, có dặm nhiều phấn hơn cũng che được. Vài ngày trước có mời Thích đại phu ở Thanh Tâm đường đến khám, y kê cho mấy thang thuốc cũng có tác dụng, mụn cũng phát triển nữa, nhưng mà. . . . . ."

      "Sao vậy?" Tiểu Ngọc xưa nay dễ thông cảm với người khác, hơn nữa nàng hiểu nỗi khổ bị mụn —— người chưa từng bị nổi mụn, bao giờ hiểu tâm trạng đau khổ đó đâu!

      Hải Đường ai thán tiếng, : "Thích đại phu , muốn mụn của muội khỏi hẳn khó, cái khó là ở chỗ phải điều trị tĩnh dưỡng vài tháng, nhưng còn chưa đầy nửa tháng, là đến yến hội Khất Xảo (khéo tay) của bọn muội, đến lúc đó nếu muội lấy bộ dạng này gặp người khác, là xấu hổ chết mất! Nếu ra ngoài, người biết lại nghĩ muội đóng cửa buôn bán, muội là tiến thoái lưỡng nan mà!"

      Tiểu Ngọc cẩn thận nhìn mặt Hải Đường, trong lòng thầm : "Em à, em như vậy cũng coi là tốt rồi, mụn mới đếm ở hàng đơn vị, còn chưa bằng thời kì nghiêm trọng nhất của chị đâu, nên biết thỏa mãn chứ!" Có điều như Hải Đường, làm việc dựa vào nhan sắc, gương mặt chính là chén cơm của nàng, hơn nữa người ta còn phải tham gia cuộc thi hoa khôi gì gì đó, trách được gấp gáp như vậy.

      Tú Tâm : "Tiểu Ngọc tỷ tỷ, tối hôm qua muội vừa nghe Tống công tử là tỷ chữa bệnh cho ngài, sáng sớm muội liền gọi Hải đường muội muội tới tìm tỷ, may là tối hôm qua hỏi Tống công tử địa chỉ trong phủ, nếu đúng là khó tìm được. Tỷ tỷ có phương pháp kì diệu gì, có thể dạy cho muội ?" Giọng Tú Tâm có chút vội vàng, nhàn nhã thong dong như thường ngày. Tiểu Ngọc thản nhiên quan sát, cũng biết được nàng rất quan tâm đến bệnh tình của Hải Đường, có thể thấy được tình cảm sâu sắc của hai người.

      người chịu suy nghĩ vì bạn bè, phải là người trọng tình trọng nghĩa, Tiểu Ngọc cũng tăng thêm mấy phần hảo cảm với Tú Tâm.

      "Hải Đường muội muội, muội nên dùng phấn thơm!"

      Tiểu Ngọc chút khách khí chỉ ra vấn đề tại sao mụn của Hải Đường khỏi.

      Trước kia Tống Tiềm dùng tóc dài che mụn mủ, ổn, nhưng Hải Đường lại trực tiếp bôi phấn lên mụn, càng có hại hơn!

      Xã hội đại cũng có những thích trang điểm, nhất là trang điểm đậm, mụn được kem che khuyết điểm gì gì đó che lấp, lúc mới đầu nhìn có vẻ ổn, từ xa nhìn còn vấn đề gì, nhưng như vậy chẳng khác nào thêm dầu vào lửa, uống rượu độc giải khát, bởi vì những mĩ phẩm này che kín lỗ chân lông, làm đầu nhờn bưng bí, khiến mụn càng thêm nghiêm trọng.

      "Hải Đường muội muội, để trị những mụn mặt, nhất định phải dừng dùng những thứ phấn thơm này!"

      Hải Đường hiểu: "Việc này. . . . . . phải làm người ta nhìn thấy hết sao?"

      Tiểu Ngọc : "Tạm thời thôi, biết là làm người ta nhìn thấy, nhưng nếu vẫn dùng phấn thơm, những mụn kia được thông thoáng, bệnh tình nghiêm trọng hơn, phải biết nặng biết chứ?"

      Hải Đường nhất thời cứng họng. ra từ sâu trong thâm tâm, có mấy phần hiểu được, chẳng qua là nàng bị cái đẹp lấn át lý trí, người đẹp so với bình thường càng muốn mình có khuyết điểm gì, có chút tỳ vết, cũng giống như gặp kẻ thù, ngược lại tạo cơ hội cho lửa cháy lan.

      "Vậy muội dùng phấn thơm cũng được, cùng lắm là những ngày này ra ngoài! Nhưng tỷ tỷ, như vậy có thể khỏi hẳn? Có cần dùng thuốc gì ?" Ánh mắt Hải Đường long lanh như nước, vô cùng mong đợi nhìn Tiểu Ngọc, khiến người ta nỡ lòng từ chối, những thanh lâu như vậy, kỹ thuật diễn xuất chúng, người biết , người biết nàng ta diễn còn phải trúng chiêu, huống chi bây giờ Hải Đường đúng là vội vả cầu xin nàng.

      Tiểu Ngọc : "Biện pháp là có. . . . . . Nhưng đảm bảo nửa tháng có thể chữa khỏi, ta chỉ có thể cố gắng!"

      "Đa tạ tỷ tỷ! Nếu có thể xóa sạch những mụn đáng ghét này, tỷ tỷ chính là ân nhân tái tạo của Hải Đường rồi!" Hải Đường đứng dậy hành lễ với Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc vội vàng ngăn cản nàng: " cần đâu, mọi người đều là con , cũng có nhiều lễ nghi như những lão quan gia, ta quen đâu."

      Tú Tâm nháy mắt, Nhàn Nhàn đến đưa cho Tiểu Ngọc túi vải. Tú Tâm cười ngọt ngào : "Đây là chút tâm ý của tiểu muội, xin Tiểu Ngọc tỷ tỷ nhận cho!"
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương thứ 25: bát tự xung khắc

      (Bát tự: ngày tháng năm sinh)

      Gì cơ? Còn có thù lao à?

      Tiểu Ngọc hôm nay giống như lúc mới tới chuyện gì cũng biết, nàng nhìn qua cũng biết trong túi kia có khoảng hai quan tiền, oa! Thiệt là rộng rãi, hai quan tiền bằng với phí sinh hoạt tháng của gia đình trung lưu rồi.

      Có điều Tiểu Ngọc cũng thể biết xấu hổ nhận phần hậu lễ của Tú Tấm, đối với nàng mà , giúp Hải Đường trị mụn chỉ là cái nhấc tay thôi. (thành ngữ: nhấc tay chi lao)

      " cần đâu, Tú Tâm nương, đây cũng phải chuyện gì to tát." Tiểu Ngọc kiên quyết từ chối, nàng muốn trước mặt Tú Tâm mình lại có bộ dạng nghèo túng.

      Hải Đường : "Tiểu Ngọc tỷ tỷ, tỷ biết, muội vì mụn này ‘có bệnh vái tứ phương’, ngay cả Thích đại phu cũng có cách gì làm cho muội nhanh khỏi, tia hy vọng của muội, tất cả đều ở người tỷ tỷ!"

      Tiểu Ngọc im lặng, phải là trị mụn thôi sao, làm như ta biết trị bệnh ung thư bằng, có nghiêm trọng vậy ?

      Nàng nghĩ trước hết cho Hải Đường dùng tam hoàng bôi mặt, chờ sau khi mụn khô lại, cho nàng dùng bột lá sen tiêu viêm, còn phải nghĩ cách cho nàng mau liền sẹo. Chi phí chẳng qua chỉ vài vị thuốc bắc, cũng mắc, cần lấy nhiều tiền của người ta.

      " được, ta thể nhận, Hải Đường muội về trước, đợi sau khi ta chế thuốc, sau giờ ngọ muội gọi người tới lấy nhé?"

      Tú Tâm và Hải Đường rất có lòng, nhưng Tiểu Ngọc chính là muốn nhận tiền thù lao, các nàng thể làm gì khác hơn là trước. Có điều Tú Tâm sớm nghĩ chu đáo, dù sao cũng còn lui tới, sợ tìm được cơ hội trả ơn nàng. Chỉ hy vọng linh dược của nàng hiệu nghiệm, có thể giúp Hải Đường vượt qua khó khăn này là được rồi!

      Tú Tâm phải là người Lâm An, mà lớn lên trong nhà chứa ở Bình Giang phủ, mẹ nuôi là danh kỹ địa phương, hoa khôi Bình Giang, thanh sắc đều tuyệt. Tú Tâm từ được mẹ nuôi tỉ mỉ bồi dưỡng tài năng, cũng là cầm kỳ thư họa tinh thông toàn tài. Tuổi tác mẹ nuôi cũng lớn, hai năm trước hoàn lương, gả cho lão thương nhân làm thiếp, đem tiểu viện cho Tú Tâm, để nàng tự lực cánh sinh. Ai ngờ Tú Tâm mới treo biển hành nghề được hai ngày, chọc tới con cháu nhà quan lại, chỉ có thể thu xếp cho người hầu trong viện, mình mang theo Nhàn Nhàn, hai người chuyển đến Lâm An kiếm sống .

      Nàng là người nơi khác đến, chưa quen cuộc sống nơi đây, giao tình của mẹ nuôi năm đó ở Bình Giang phủ rất hẹp giúp được nhiều, may mà nàng gia nhập vào đệ nhất gia viện, chính là "Hảo Cầu lâu" nơi có hoa khôi Hải Đường. Hải Đường đối với tiểu muội từ nơi khác đến che chở đầy đủ, giúp nàng kiếm khách, sắp xếp ca múa, mời tỷ muội, để nàng có thể đứng vững ở Lâm An.

      Mặc dù sau này nàng rời khỏi Hảo Cầu lâu tự mở vườn riêng, nhưng vẫn có lui tới với Hải Đường, hai người tốt đến mức có gì giấu nhau. Lần này Hải Đường sinh bệnh, nàng so với ai đều lo lắng hơn. Chỗ Thích Thăng, cũng là nàng mang Hải Đường xem bệnh. tới y thuật, Thích Thăng cũng phải là cao minh, chỉ ba tễ thuốc làm mụn của Hải Đường ngưng phát triển, nhưng mà Thích Thăng biết làm sao để khôi phục nguyên trạng cho nàng. . . . . .

      Vốn là ôm mộng chữa ngựa chết thành ngựa sống, Tú Tâm mang Hải Đường tìm Tiểu Ngọc. Có lẽ, Tiểu Ngọc có phương pháp đặc biệt gì đó?

      -------------------

      Tiểu Ngọc đồng ý làm, sau khi tiễn khách ra về, lập tức cùng Huệ nương mua thuốc về chế Tam hoàng tẩy tề cho Hải Đường. Lúc Tống Tiềm về nhà, vừa lúc gặp phải nhóc sai vặt Hải Đường phái tới lấy thuốc, Tiểu Ngọc đứng trong sân dặn dò nó: "Ta cách dùng ngươi nhớ chưa? Nhất định phải đem nguyên văn với nương nhà các ngươi mới được!"

      "Người yên tâm, ta nhớ kỹ!" Nhóc cười hì hì trả lời, nhìn dáng dấp cũng là đứa trẻ thông minh, nếu Hải Đường cũng bảo nó tới đây.

      Nhóc sai vặt chào hỏi Tống Tiềm xong liền ra ngoài, Tống Tiềm nghi ngờ hỏi Tiểu Ngọc: "Đây là con cái nhà ai?"

      Tiểu Ngọc nhìn thấy Tống Tiềm, lại nhớ tới chuyện hôm qua uống rượu hoa với Tú Tâm, muốn để ý tới . Nhưng lời vừa đến bên môi, lại biến thành: "Hôm nay sao về sớm vậy? ăn cơm trưa chưa?"

      Tống Tiềm lắc đầu : "Còn chưa ăn, sáng nay đẹp trời, bọn người Ái Sinh đề nghị chơi xúc cúc (đá cầu), ta chơi xong trận đấu, giờ mới về nhà." Bây giờ Tống Tiềm đến thư quán, nếu gấp thuê kiệu, nếu có thời gian bộ, Tiểu Ngọc cũng động viên nên thường xuyên rèn luyện thân thể. Nghe thấy tham gia đá cầu, Tiểu Ngọc ngạc nhiên hỏi: "Bây giờ ngươi có thể đá cầu nữa? tệ nha!"

      Tống Tiềm : "Còn phải là công lao của nàng? Mỗi ngày tập cái gì thể dục với nàng, hôm nay sức khỏe của ta tốt hơn trước nhiều."

      Tiểu Ngọc vừa nghe hai chữ "Công lao", gợi lên tâm của nàng, quét mắt nhìn Tống Tiềm, hừ tiếng rồi bỏ , Tống Tiềm buồn bực hỏi: "Tiểu Ngọc, nàng lại làm sao vậy?"

      "Chuẩn bị cơm cho ngươi, đại lão gia!" Tiểu Ngọc tức giận trả lời, rồi thẳng vào phòng bếp.

      Giống như càng ngày càng để ý Tống Tiềm rồi, vấn đề này có chút nghiêm trọng.

      đưa thuốc qua chỗ Hải Đường hai ngày rồi, cũng biết có hiệu quả hay . Sáng sớm hôm đó, chờ Tống Tiềm ra khỏi cửa, Tiểu Ngọc mang cái ghế ngồi trong sân, vừa cầm lá sen khô xé , chuẩn bị sau khi xé xong mài thành bột, vừa ngơ ngác nghĩ ngợi.

      Hình như những tạp chí phụ nữ nàng đọc ở đại đều , khi bạn càng ngày càng để ý người, chứng tỏ bạn có ý gì với người ta rồi.

      Nàng và Tống Tiềm? Có thể sao?

      Mặc dù Tống Tiềm là chồng danh nghĩa của nàng, nhưng nàng cũng chưa từng xếp vào đối tượng đương nam nữ. Trong phim thần tượng, lúc nam nữ chính gặp nhau đều là trong hoàn cảnh vừa đẹp vừa lãng mạn, tràn đầy ý thơ. . . . . . Nàng và Tống Tiềm, chưa gặp mặt là vợ chồng, hơn nữa lúc mới gặp nhau, nàng là dâu gả thay khổ sở, là chú rể thân mang bệnh tật, cái này cũng. . . . . . biết sao, cả đến điều kiện khách quan vừa gặp cũng có!

      Nhưng chung sống lâu, nàng dần quen cuộc sống có bên cạnh, vốn là cho là tình nghĩa bạn bè, nhưng bây giờ, nàng khó chịu khi biết gặp gỡ khác!

      Vô cùng khó chịu!

      "Ai. . . . . ." Tiểu Ngọc ôm đầu than thở, ai đến dạy cho nàng biết tình là gì, nàng là người đáng thương, “đến chết” cũng chưa có mảnh tình vắt vai, phải tự mình làm chuyện này, khó quá à! Chị Thanh Tâm ở đâu vậy, ta cần giúp đỡ. . . . . .

      "Tại sao than thở vậy?"

      bóng đen bất ngờ xuất , nàng giật mình nhảy lên, "Cốp" lại đụng phải sống mũi của người khác!

      ". . . . . ." Người kia bị đụng đau đến ra lời, Tiểu Ngọc kêu lên: "Huệ nương!"

      Kêu xong nàng mới nhớ, Huệ nương vừa ra ngoài mua thức ăn. như vậy, trong nhà chỉ có mình nàng? phải là đạo tặc vào nhà cướp tiền còn cướp sắc chứ? Tiểu Ngọc thầm run sợ liếc nhìn người nọ, la toán lên: "Lại là ngươi? Thích Chi Vấn, ngươi hồn bất tán!"

      Thích Thăng bấy giờ khổ nổi thành lời, y ngẩng đầu lấy tay bóp mũi, bằng cảm giác y biết chắc bị đụng chảy máu mũi rồi. Nhất định là y và Tống gia tiểu nương tử này có nghiệt duyên, liên tục đụng phải ba lần, Thích Thăng thề về sau y dám nữa, sau này nhìn thấy tiểu nương tử này y nhất định cách xa tám trượng mới chào hỏi với nàng!

      Thích Thăng xoa bóp mấy huyệt vị, làm máu mũi ngừng chảy, mới với Tiểu Ngọc: "Ta đặc biệt tới cửa viếng thăm, “khách tới nhà trà cũng bánh”, thôi, còn để cho ta thấy máu, tiểu nương tử, đây phải đạo đãi khách đâu!"

      Tiểu Ngọc hừ tiếng, : "Đạo đãi khách tất nhiên ta biết, vấn đề là ngươi phải khách ta mời tới, miễn cưỡng xem như khách mời cũng tốt lắm rồi, ta thấy ngươi giống như vào chốn người vậy!"

      "Nè! Ta gõ cửa rất lâu, bên trong có người trả lời, ta thầy cửa khép hờ, nên mới đẩy cửa bước vào. Ai biết vừa bước vào nhìn thấy nương ngây ngây ngốc ngốc ngồi dưới đất! Tốt bụng hỏi vì sao ngươi than thở, ngươi còn đụng ta. . . . . ."

      "Ngươi đáng bị như vậy!"

      Tiểu Ngọc cảm giác mình và Thích Thăng này nhất định là bát tự xung khắc, mới gặp ba lần, đụng hết ba lần! là giống lối diễn gượng ép cảnh trùng hợp gặp gỡ trong phim truyền hình mà? Được rồi, nàng thừa nhận Thích Thăng rất đẹp trai, giống như Nguyễn Kinh Thiên, ngoại hình rất phù hợp với nam chính trong phim thần tượng, nhưng nàng tự nhận dáng vẻ của mình rất an toàn (bình thường, có gì nổi bật), thể có cơ hội trúng tiếng sét ái tình với người đẹp trai như vậy, nàng cũng muốn làm người mê trai đâu.

      Thích Thăng cười khổ : "Tống gia tiểu nương tử, ta có việc quan trọng tìm nàng."

      "Chuyện quan trọng gì? Ta lại bị bệnh." Vẻ mặt Tiểu Ngọc cũng tốt hơn là bao.

      ngờ, Thích Thăng tới là vì chuyện của Hải Đường.

      Tối hôm qua Thích Thăng cùng bạn tốt tới Thúy Nhã Viên uống rượu, trong bữa tiệc nhìn thấy Tú Tâm, thuận miệng hỏi đôi câu về tình huống của Hải Đường. Tú Tâm và Thích Thăng hay trò chuyện, giao tình cạn, cũng kiên kị gì, đem chuyện đến chỗ Tiểu Ngọc xin thuốc với y.

      Thích Thăng sớm muốn biết cách chữa trị của Tiểu Ngọc, vội vàng hỏi kĩ, Tú Tâm lại : "Thích thần y à, huynh xem , xem ra bệnh của nữ nhân, đúng là phải nhờ nữ nhân xem thôi!"

      Nghe Tú Tâm , Hải Đường dùng thuốc của Tiểu Ngọc, hai ngày mụn bọc cũng gom lại và kết vảy rồi, chuẩn bị hôm sau đến chỗ Tiểu Ngọc lấy thuốc. Nếu là đại phu khác, biết bệnh nhân của mình được người khác chữa khỏi, chỉ sợ tức giận khôn nguôi, nhưng Thích Thăng như thế, y lòng muốn biết Tiểu Ngọc làm sao trị khỏi những mụn và sẹo mụn như vậy? Đây là chuyện rất ít đại phu có thể làm được!

      Tiểu Ngọc biết được lý do Thích Thăng tới, vẻ mặt cũng dịu lại, vừa định chuyện, nghe ngoài cửa có tiếng gọi: "Tiểu Ngọc tỷ tỷ có ở nhà ?"

      "Tới liền đây!" Tiểu Ngọc nghe ra giọng của Hải Đường, muốn ra cửa, lại bị Thích Thăng kéo tay áo.

      "Làm gì vậy?" Tiểu Ngọc ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Thích Thăng.

      Thích Thăng thở dài, cũng trả lời, đưa tay phủi mảnh lá sen khô dính tóc Tiểu Ngọc."Nàng nàng cũng là thê tử của người ta, sao lại có chút ý tứ, vội vội vàng vàng."

      Mặt Tiểu Ngọc đỏ lên, hất tay Thích Thăng ra: "Ngươi. . . . . . được động tay động chân nữa! Ngươi cũng ta là thê tử của người khác, có biết phép tắc hay ?"

      Thích Thăng sửng sốt, đúng vậy, ta đây làm gì, quá đường đột! Nhưng vừa rồi thấy tóc nàng có mảnh vụn, y chút nghĩ ngợi muốn giúp nàng phủi xuống. . . . . . Đây là tại sao?
      Tôm ThỏAliren thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :