1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mỹ ngọc Thiên Thành - Trầm Nhiêu (200C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 16: Thể dục buổi sáng


      Đương nhiên, Tống Tiềm việc nàng là nha hoàn gả thay, cũng chưa hai người chia phòng mà ở cùng với việc nàng chữa bệnh cho rồi rời , chuyện này...... chắc đâu, còn có biến số nữa. Tống Tiềm sớm phát mình thể rời xa Tiểu Ngọc được, thầm hạ quyết tâm, phải giữ nàng lại.

      “Thiên Thành, bệnh của cháu cũng sắp khỏi, khóa thi sang năm, cháu cần phải cố gắng!” Mục Duẫn Hà lần này đến, vốn chỉ là muốn thăm bệnh, bây giờ thấy chất nhi bệnh thuyên giảm, liền nhớ tới việc này, vội vàng nhắc nhở Tống Tiềm.

      Tống Tiềm đương nhiên quên việc thi cử. Lúc trước còn chìm đắm trong nỗi đau mất người thân, đau ốm triền miên giường bệnh, tứ cố vô thân, toàn nhờ Mục Duẫn Hà dốc hết sức hỗ trợ, mới có thể miễn cưỡng giúp qua ngày. Bây giờ Tiểu Ngọc gả đến, mang theo nhiều đồ cưới, chuyện củi gạo lo, bệnh lại tốt hơn, quan trọng nhất là...... Tống Tiềm hy vọng, có thể có lý do, để giữ Tiểu Ngọc lại.

      muốn cho Tiểu Ngọc nhìn thấy năng lực của mình, để nàng biết được, mình phu quân tốt...... chỉ như thế, Tống Tiềm có chí hướng, hi vọng làm nên nghiệp, sau này, đem đồ cưới Mai gia đưa tới, toàn bộ trả lại cho nhà lão!

      Mà ở thời đại này, con đường thăng tiến của người đọc sách, chính là thi đỗ công danh. Tống Tiềm có tài năng hơn người, nhưng tuổi trẻ khí thịnh, cũng ngoại lệ. “Xin thúc phụ yên tâm, Thiên Thành nhất định cố công đọc sách, làm rạng danh gia môn, cũng là an ủi vong linh của cha mẹ!”

      “Tốt tốt tốt!” Nhắc tới người bạn tốt bất hạnh, Mục Duẫn Hà lại nhịn được đau lòng.
      Lúc này Huệ nương đến bên Tống Tiềm, : “Lão gia, phu nhân , mời khách ở lại ăn bữa cơm rau dưa.”

      Tống Tiềm với Mục Duẫn Hà: “Thúc phụ, hôm nay ở nhà tiểu chất ăn bữa cơm đạm bạc được ? Cũng nên để cháu dâu bái kiến người!”

      “Tốt lắm!” Mục Duẫn Hà sảng khoái đồng ý, giao tình của ông và Tống gia, cũng cần mấy lời khách sáo làm gì.

      Tiểu Ngọc biết có khách đến, tất nhiên cũng thể giận dỗi với Tống Tiềm, người này lại là thúc phụ Mục Duẫn Hà của Tống Tiềm. Huống hồ Tiểu Ngọc sau khi bình tĩnh nghĩ lại, cũng hơi chột dạ, mình cũng phải vợ của Tống Tiềm, giận cái gì chứ? Giống như ghen vậy...... Phi, có đâu, ta mà ghen ư?

      Tiểu Ngọc lần đầu tiên nhìn thấy Mục học sĩ nổi tiếng lâu, quả nhiên có phong độ của người trí thức, bộ râu dài giống như những danh nhân trong sách giáo khoa lịch sử. Tiểu Ngọc lễ phép chào Mục Duẫn Hà, Mục Duẫn Hà tươi cười hớn hở nâng nàng dậy, : “Hiền tức (cháu dâu), vừa rồi Thiên Thành với ta, bệnh của nó toàn do cháu chiếu cố mới khỏi hơn phân nửa, cháu vất vả rồi!”

      Tiểu Ngọc dám (cách khiêm tốn), thừa dịp Mục Duẫn Hà ngồi xuống, ở sau lưng khách liếc Tống Tiềm cái, giọng : “Ngươi cũng biết ta tốt?”

      Tống Tiềm may mắn vì hôm nay Mục Duẫn Hà đến thăm, để và Tiểu Ngọc có thể chuyện, bằng còn biết phải làm sao bây giờ. cũng cúi đầu : “Ta đương nhiên biết, nàng là Quan bồ tát, đặt biệt đến giải cứu cho ta.”

      Tiểu Ngọc nhịn được, rốt cục lộ ra vẻ tươi cười, năng khéo!

      Mục Duẫn Hà bên cạnh thấy vợ chồng son hoà thuận vui vẻ, lại càng an lòng, xem ra Thiên Thành đứa này vận hạn qua, sau này càng ngày càng tốt!

      -------------------------
      Tiểu Ngọc buổi tối đến thư phòng viết chữ, nghe được chuyện Tống Tiềm sang năm muốn tham gia thi hội, cũng thận trọng hơn.

      Nam nhi chí tại bốn phương, thời đại này tất cả đều thấp kém, chỉ có đọc sách là cao quý, Tống Tiềm là con nhà thế gia muốn tham gia khoa cử cũng là điều dễ hiểu, dù sao lúc này, nam tử muốn ở nhà làm việc có thể đếm đầu ngón tay. nếu bệnh giảm nhiều, cũng thể ở nhà cả đời, chắc chắn muốn ra ngoài lập nghiệp, đối với việc Tống Tiềm dự thi, Tiểu Ngọc từng là giáo viên đương nhiên đồng ý.

      Huống chi, nhà Tống có đãi ngộ tốt với quan viên, làm cho bao nhiêu học giả đời sau rất hâm mộ, nàng nghe dưới năm lần thầy lịch sử , Tống Triều là thời đại hạnh phúc nhất của người đọc sách.

      Chỉ là, Tiểu Ngọc đối với việc lựa chọn quan viên của nhà Tống cũng biết đại khái, hình như là phải phỏng vấn xem tướng mạo ......gương mặt của Thiên Thành, có phải người ta cảm thấy làm tổn hại hình tượng nhân viên chính phủ?

      “Thiên Thành, ngươi cứ học cho tốt, ta ủng hộ ngươi!” Tiểu Ngọc đem chuyện giận dỗi hôm qua quăng lên chín tầng mây, “Nhiệm vụ của ngươi chính là phải dưỡng bệnh cho tốt, ôn tập học bài, ta giúp ngươi giải quyết vấn đề “Thể diện”!”

      “Thể diện?” Tống Tiềm chợt hiểu là dung mạo của mình. nghe Tiểu Ngọc ủng hộ mình, lại nghĩ ra kế, giả vờ nghiêm túc : “Tiểu Ngọc...... Ta muốn chuyên tâm dự thi, nàng có thể hứa với ta việc ?”

      “Chuyện gì?” Tiểu Ngọc tò mò nhìn .

      Tống Tiềm : “Ta hy vọng nàng luôn ở bên cạnh ta, theo giúp ta thi, có thể ? Ta rất cần nàng giúp......”

      thành vấn đề!” Tiểu Ngọc liền đồng ý. ra Tống Tiềm cũng có hội chứng sợ thi cử? Nàng làm giáo viên vài năm, lần chủ nhiệm lớp mười hai, cũng có bạn với nàng, ơi, em lo lắng quá, có thể theo em vào trường thi ? Có lẽ Tống Tiềm cũng như thế? Cũng khó trách, còn người thân, Huệ nương mặc dù cẩn thận, nhưng dù sao cũng thể thay thế thân bằng quyến thuộc, nàng cũng yên tâm để mình.

      Tống Tiềm cười trộm, thầm mừng vì kế hoạch thành công. Có thể giữ Tiểu Ngọc lại năm, còn tin tưởng giữ nàng cả đời!

      Ngày hôm sau, gà vừa gáy sáng, Tống Tiềm bị Tiểu Ngọc lôi đầu dậy.

      “Đứng lên vận động, rèn luyện thân thể!” Tiểu Ngọc vậy.

      Bây giờ Tiểu Ngọc đối đãi với Tống Tiềm như học sinh lớp mười hai, nàng muốn dùng cách quản lý khoa học đại để giúp hoàn toàn chuẩn bị tốt cho kì thi, chỉ phải đọc sách, mỗi ngày còn phải rèn luyện thân thể, phối hợp ăn uống và nghỉ ngơi điều độ, Tống Tiềm tuyệt đối có thể đề tên bảng vàng! (danh sách thi đậu ngày xưa gọi là kim bảng)

      “Làm sao rèn luyện......” Tống Tiềm là hòa thượng biết việc ngoài chùa.“Chẳng lẽ nàng biết ngũ cầm hí?”

      Tiểu Ngọc cười: “Ngũ cầm hí ta có nghe , nhưng mà biết. Ta dạy cho ngươi cái gọi là ‘thể thao’, mỗi buổi sáng đều tập luyện, rất tốt cho sức khỏe!” Ngũ cầm hí là phương pháp rèn luyện thể chất truyền thống ở Trung Quốc, bắt chước động tác của năm loài động vật, nghe do thần y Đông Hán Hoa Đà sáng tạo, lưu truyền trong dân gian Trung Quốc.
      Tống Tiềm chỉ biết ngũ cầm hí, chưa từng nghe “Thể thao” gì gì đó, hay là Tiểu Ngọc biết võ? Nhìn cũng giống lắm!

      Hôm nay Tiểu Ngọc mặc váy dài, chỉ mặc áo ngắn và quần ống rộng, dễ việc vận động.
      Nàng bảo Tống Tiềm đứng phía sau nàng, : “Ngươi làm theo động tác của ta, mỗi buổi sáng đều tập, để rèn luyện thân thể!” Tiểu Ngọc là trong những giáo viên biết múa lụa trong trường, mỗi ngày đều tập bài thể dục tám động tác! Lúc nàng chủ nhiệm lớp mười hai, cũng bắt học sinh trong lớp mỗi ngày đều tập thể dục, như vậy mới đảm bảo thể lực cho ngày vận động.

      “Đến đây, làm theo ta. Động tác thứ nhất, dậm chân tại chỗ,...... hai ba bốn, năm sáu bảy tám......”

      Huệ nương chẻ củi, thấy vợ chồng chủ nhân đứng trong sân làm những động tác kì lạ, xa xa nhìn giống luyện võ cũng giống nhảy múa, động tác của phu nhân rất duyên dáng, lão gia ...... Huệ nương nhịn được lấy tay áo che mặt cười, nhưng trong lòng lại vui mừng cho bọn họ. Tuy rằng lão gia và phu nhân chia phòng ra ở, nhưng tình cảm của bọn họ rất tốt...... Xem ra chờ lão gia khỏi bệnh, về sau trong nhà lại có thêm tiểu thiếu gia hay tiểu thư chừng!

      Tiểu Ngọc lâu có vận động, tập bài thể dục tám động tác, cũng đổ mồ hôi, tuy mệt, nhưng tinh thần cũng rất tốt, xem ra rèn luyện thân thể vẫn rất quan trọng nha!

      “Thiên Thành, thế nào, nhớ kỹ chưa?” Tiểu Ngọc quay đầu nhìn Tống Tiềm, phát mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc, khỏi giễu cợt : “Thiên Thành, ngươi xem , thân thể ngươi rất yếu! Nam tử hán thể yếu đuối như vậy, nhà phụ nữ chúng ta phải chờ ngươi bảo vệ đó.”

      Mặt Tống Tiềm vốn đỏ lại càng đỏ hơn, thân thể của , quả cần rèn luyện nhiều! Từ đến lớn, cha mẹ chỉ bảo đọc đủ thứ thi thư, lại cho học quyền cước, đều đó đám người hạ đẳng mới học. Nếu khi đó biết võ, có lẽ có thể cứu cha mẹ từ đao của bọn cướp ......

      Kỳ cũng thể trách Tống Tiềm, từ đời Tống tới nay, trọng văn khinh võ, lúc này văn nhân giống tài tử đời Đường nhất bút tạo mưa gió, lưng đeo Long Tuyền kiếm, văn võ song toàn, mà toàn là thư sinh văn nhược tay trói gà chặt. Tiểu Ngọc trước giờ rất khâm phục chuyên gia giáo dục Đào tiên sinh, câu của ông “Sức lực của nông dân, tư duy của khoa học, hợp lại là tinh thần của xã hội” Là tố chất khái quát nhất của giáo dục, đáng tiếc đời sau mọi người cũng quán triệt toàn bộ chân lý này, bằng mọi giá phải thi vào đại học. Ai!

      Ngày đầu tiên tập thể dục, Tống Tiềm cảm thấy toàn thân ê ẩm, viết chữ cũng có sức. Nhưng kiên trì ba bốn ngày sau, cảm thấy có hiệu quả, quả nhiên thân thể tràn đầy sức sống, cũng thường xuyên cảm thấy hoa mắt chóng mặt nữa. Hòa nhân đường Trương đại phu đến bắt mạch đổi thuốc cho , cũng ngạc nhiên : “Tống thiếu gia, huyết khí của ngài, so với trước kia còn nhiều hơn, xem ra phương thuốc ta kê, rất hợp với thể trạng của ngài!”

      Tiểu Ngọc thường xuyên cùng xem bệnh, lúc này với Trương đại phu: “Đại phu, người xem phu quân ta điều dưỡng tốt chưa?”

      Trương đại phu gật gật đầu, Tống Tiềm hàn khí giảm nhiều, thận khí cũng đủ, liền sửa lại phương thuốc ôn hòa hơn, dặn Tiểu Ngọc mỗi ngày sắc thuốc cho uống. Tiểu Ngọc hỏi Trương đại phu, có thuốc làm hết sẹo mặt Tống Tiềm hay , Trương đại phu lại khó xử.

      “Này...... Lão hủ (cách xưng hô) đối với bệnh này, quá am hiểu......” Trương đại phu là người thà, huống chi trị bệnh mặt, tốt hay tốt nhìn là biết ngay, thể lừa dối được. Tiểu Ngọc có chút thất vọng, ai, cổ nhân rất quan tâm dưỡng sinh (chăm sóc sức khỏe), nhưng chăm sóc sắc đẹp lại coi trọng! được, xem ra, vẫn là dựa vào chính mình.

      Tiểu Ngọc lại bắt đầu cân nhắc, đến tột cùng có biện pháp nào có thể trị sẹo mụn mặt Tống Tiềm?
      Tôm ThỏAliren thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 17: Lâm An phồn hoa


      Người nhàn quen vui sướng,
      thả hồn trôi vào đêm.

      Gió xuân đến biển,
      trăng sáng tại đầu sông.

      Nhà nhà lên đèn sáng,
      lầu vang tiếng ca.

      Vô phương tư đế lý,
      hợp ghét hàng châu.
      (xin lỗi mọi người, bạn tìm được nó là bài thơ nào, ai biết giúp bạn với, cảm ơn trước ^_^)
      Thành Hàng Châu khiến Bạch Cư Dị nhớ mãi quên, lúc này thay tên “Lâm An”.

      Hôm nay, bầu trời trong xanh, gió ấm áp, cỗ kiệu lắc lư đưa hai chủ tớ Tiểu Ngọc và Huệ nương đến Tây Hồ trong thành Lâm An.

      Lâm An là giấc mơ của Tiểu Ngọc. Trong trí nhớ của nàng, Giang Nam, Lâm An, Tây Hồ, đều là tiên cảnh miêu tả trong thi từ ca phú, giống như tồn tại ở nhân gian. Nhưng giờ nàng đến đây, đặt chân lên mảng đất ngàn năm lịch sử này, tâm trạng Tiểu Ngọc khỏi có chút kích động.

      Ý tưởng đến Lâm An sớm hình thành trong đầu nàng rồi, nhưng vài ngày trước phải chăm sóc Tống Tiềm, cũng quen sinh hoạt ở đây, dám xuất môn. Từ dịp ra ngoài vào ngày Đoan Ngọ, phát những người này ngoại trừ trang phục và tập quán khác với đại, ra cũng vẫn là xã hội người Trung Quốc, cũng quá khó khăn để hòa nhập.

      Có điều, hôm nay nàng vào thành phải vì mình, mà là vì Tống Tiềm.

      Nếu vấn đề “Thể diện” của Tống Tiềm, đại phu thể giúp giải quyết, vậy hãy để nàng nghĩ biện pháp .

      Nếu ở thời đại của nàng, trị sẹo mụn cũng phải vấn đề gì lớn, còn nhiều phương pháp có thể giải quyết -- thuốc uống hay thoa ngoài da rất nhiều, muốn làm mặt nạ DIY cũng OK, những biện pháp nàng dùng trị sẹo mụn thôi cũng đủ để viết quyển sách.

      Tốt nhất đương nhiên vẫn là dùng bột trân châu, có điều phương pháp này bị nàng loại bỏ, phí tổn rất cao!

      Dùng khoai tây cắt miếng cũng tệ. Có thể lấy củ khoai tây cắt thành lát, đắp lên nơi có sẹo, khắc sau tẩy sạch, bình thường dùng để trị da mặt nhiều dầu nhờn sinh mụn, loại bỏ tế bào chết, cũng có thể giảm sưng tấy, nếu dùng lâu ngày, nhưng vết sẹo mụn hồng hồng cũng từ từ biến mất. Nếu , lấy cà rốt tươi nghiền nhuyễn đắp lên cũng được, chẳng những có thể trị sẹo mụn, còn có thể chống nhăn da! Nếu có thể ăn nhiều cà rốt nấu chín, kết hợp trị liệu trong lẫn ngoài rất tốt.

      Vấn đề là, thời này đâu tìm khoai tây và cà rốt? Chúng đều ở nơi rất xa xôi, biết bao nhiêu năm sau mới truyền vào trung thổ nữa.

      Đương nhiên, cũng phải hoàn toàn có cách. Ngay cả ở thời đại điều kiện ác liệt như thế, Tiểu Ngọc vẫn tin tưởng có thể chữa khỏi cho Tống Tiềm. Hôm nay nàng vào thành, là muốn xem những tiệm thuốc và sạp bán son phấn trong thành, rốt cục có thứ nàng cần hay ?

      Cỗ kiệu vào thành Lâm An, Tiểu Ngọc giống như du khách cứ bám vào cửa sổ nhìn đông nhìn tây, gặp gì cũng hỏi Huệ nương. Huệ nương cũng chỉ tới Lâm An hai ba lần, chính là lần lễ mừng năm mới theo chồng mua chút quà tết, nhưng tên đường phố vẫn nhớ chút ít.

      “Huệ nương, hôm nay chúng ta phố đá phiến này tên là gì, sao lâu như vậy cũng chưa tới ngã rẽ?”

      Huệ nương cũng nhìn xung quanh chút, cười : “Phu nhân, đây là Thiên phố.”

      “Thiên phố?” Tiểu Ngọc tò mò, khỏi nhớ tới “Thiên phố mưa nhuận như tô”.
      Có thể được gọi tên như thế, chắc có lẽ là đường chính của thành Lâm An?

      Quả nhiên, phố này là ngự phố của Lâm An. Nghe Huệ nương , tuy vậy nhưng nó nổi tiếng từ nam ra bắc, bắc khởi tà kiều, nam đáo phượng sơn môn, ngự là để gọi đường chuyên dụng của hoàng đế, hai bên dùng gạch đá xây thành bờ sông. sông trồng hoa sen, bên bờ trồng đào, lí, lê, hạnh, mùa xuân hạ nhìn như thêu như vẽ. Bên ngoài dòng sông là hành lang cho người dân lại, Tiểu Ngọc nghe vậy khỏi khen ngợi, quy hoạch rất tốt, phân chia khu vực rất ràng, người xưa đúng là tài năng mà.

      Lâm An buôn bán khắp nơi, Tiểu Ngọc là muốn tìm đến các hiệu thuốc bắc, kiệu phu đem cỗ kiệu dừng ở trung tâm Thiên phố sầm uất.

      Tiểu Ngọc xuống kiệu, ngẩng đầu liền thấy “Tế Thế đường” bảng chữ to, chỉ thấy hiệu thuốc lớn, bệnh nhân ra vào cũng ít. trùng hợp! Xem ra hiệu thuốc Tế Thế đường ở Lâm An cũng coi như có tên tuổi, Mục Duẫn Hà quả nhiên rất quan tâm Tống Tiềm, dùng nhiều tiền mời đại phu nổi tiếng cho . Có điều tay nghề của vị đại phu này...... Cũng nhất định xứng với cái giá đó.

      Cũng bình thường thôi, Tiểu Ngọc nhớ lại bản thân lúc trước đến rất nhiều tiệm thuốc, có những thầy thuốc cũng cao tay hơn lang băm là bao.

      Nhưng mà quy mô của hiệu thuốc này rất lớn, Tiểu Ngọc bước vào, hai ba người sai vặt liền ra đón, ân cần hỏi nàng: “Nương tử, khám bệnh hay bốc thuốc?”

      Từ lúc Huệ nương đến, Tiểu Ngọc theo chị học chải đầu cài trâm, kiểu tóc quần áo bây giờ của nàng là của phụ nhân điển hình (phụ nữ có chồng). Thời tiết nóng bức, bên ngoài nàng chỉ khoác chiếc áo dài lam nhạt, bởi vì ngại mặc áo màu tối nhìn rất già, nên chọn màu sáng chút, quần màu vàng nhạt, nhàng khoang khoái lại xinh đẹp. Nhưng phối hợp với kiểu tóc vấn cao, mọi người biết nàng là phụ nữ có chồng, cũng vì nàng còn trẻ mà xem nàng.

      Quy củ của người Tống, nương chưa lấy chồng mà ra đường có chút bất tiện, con nhà đàng hoàn ra khỏi cửa, ra con của các gia đình thuộc tầng lớp dưới cũng hay ra đường, nhưng bình thường cũng mua gì hết – trong tay bọn họ có tiền! Các nương có lực hấp dẫn với những tiểu thương, mối lớn của họ là những phụ nhân kìa, phụ nhân mới là người quản lý tiền trong gia đình. Cho nên tiểu nhị tiệm thuốc thấy Tiểu Ngọc, thái độ nhiệt tình khỏi phải .

      bạn trẻ, trong tiệm các người có giúp đỡ khách hàng phối đơn thuốc?” Huệ nương hỏi.

      “Có có!” Gã sai vặt , “Nương tử là muốn kê đơn thuốc gì? Chỉ cần có đơn thuốc, thuốc trong tiệm chúng tôi đều đủ cả.”

      Tiểu Ngọc : “Ta muốn mua cam thảo thượng hạng......”

      “Tống gia nương tử?” người đen gầy đột nhiên đến trước mặt Tiểu Ngọc, vẻ mặt sáng lạn tươi cười,“Ngài tới bốc thuốc cho Tống thiếu gia?”

      Tiểu Ngọc nhìn kĩ, ra là tiểu Hồng ca. Đúng rồi, Tiểu Ngọc nhớ là gã sai vặt ở Tế Thế đường, gặp ở đây cũng phải. Tiểu Ngọc có ấn tượng rất tốt với tiểu Hồng, lập tức vui vẻ chào : “Tiểu Hồng ca, xin chào. Gặp tốt, ta muốn mua cam thảo tốt để phối thuốc, trị sẹo mặt tướng công ta.”

      “Dễ mà!” Tiểu Hồng nhanh tay lẹ chân đến quầy thuốc lấy ít cam thảo.

      Tiểu Ngọc nhanh chóng đến gần quầy, tên thuốc, sau đó nhờ Tiểu Hồng nghiền cam thảo thành bột.

      “Tống gia nương tử, nghiền như vậy được chưa?” Tiểu Hồng đưa chén cho Tiểu Ngọc xem, trong lòng cũng rất nghi hoặc, cam thảo nghiền nhuyễn như vậy để nấu thuốc sao?
      “Được rồi, thêm giúp ta chút dầu mè tinh khiết, trộn bột này thành cao.” Tiểu Ngọc xem bột cam thảo, lại nhờ tiểu Hồng tiếp tục gia công, tiểu Hồng lại càng nghi ngờ -- chưa từng thấy cách phối thuốc như vậy. Bình thường người ta cũng dùng mình cam thảo làm thuốc, mà là hòa với dược liệu khác, như vậy cũng có thể ăn sao?

      Tiểu Ngọc cũng biết Đại Tống có loại thuốc này, đây là bí phương chữa bỏng lúc trước nàng học được. Bỏng có lẽ so với sẹo mụn nghiêm trọng hơn nhiều? Nếu dầu cam thảo có thể trị bỏng, trị sẹo mụn chắc cũng thành vấn đề.

      Người ở thời đại này chú trọng bề ngoài, cũng khó trách, xã hội nông nghiệp mà, kiếm sống còn là vấn đề, sao có thể so sánh với thế kỉ 21, ngay cả con trai cũng biết chăm sóc da? Ví dụ như tác giả nam nào đó, nổi tiếng nhờ bộ sách viết về mười phương pháp rửa mặt......

      Nàng hỏi đại phu, họ đều bó tay với sẹo của Tống Tiềm, ai cũng vết mụn mủ mặt có thể lành lại là may mắn, đàn ông con trai ai lại để ý bề ngoài? Tiểu Ngọc nghĩ vậy, đàn ông cũng phải làm việc, cũng phải ra ngoài giao thiệp, nếu thừa dịp bây giờ Tống Tiềm vừa khỏi, nhanh chóng trị sẹo, càng để lâu càng khó chữa, chừng phải chịu cả đời. Hình tượng tốt, sao có thể thi làm nhân viên công vụ của Tống triều?

      “Xong rôi!” tiểu Hồng nhang chóng trộn xong dầu cao, để vào bình sứ đưa cho Tiểu Ngọc.

      Bên cạnh có phụ nhân ba mươi mấy tuổi mặc áo vải thô màu hồng tò mò đến hỏi Tiểu Ngọc: “Tiểu nương tử, ngươi làm dầu cao có mùi hương rất lạ, để làm gì vậy?”

      “Ân...... là để dùng mặt.” Tiểu Ngọc thuận miệng đáp.

      mặt? mặt sao lại cần đắp thuốc?” phụ nhân trẻ tuổi khác của đến hỏi.
      Tiểu Ngọc cảm thấy bà tám đúng là thiên tính của phụ nữ, nhất là phụ nữ kết hôn.

      “Cần chứ! Mặt là nơi cần bảo vệ mà, ha ha.” Tiểu Ngọc cười gượng hai tiếng, bảo Huệ nương trả tiền cho tiểu Hồng, chuẩn bị rời khỏi, muốn làm thỏa mãn trí tò mò nhàm chán của những bà tám này.

      nghĩ rằng nàng chỉ bừa 2 câu, lại khiến cho những phụ nhân kia có đề tài .

      “Đúng vậy, ai, ta cảm thấy những năm gần đây mặt ta vừa đen vừa thô, dùng phấn của Lệ Hương phường cũng ăn thua ...... Ai, tiểu nương tử, dầu cao của ngươi có phải để trị cái này ?”

      “Đúng rồi đúng rồi, ta cũng phát mặt của ta sau khi thành thân so với trước kia xấu hơn nhiều, làm sao bây giờ?”

      Thừa dịp nhóm bà tám chuyện phiếm, có người chú ý tới nàng, Tiểu Ngọc cùng Huệ nương nhanh chóng rời khỏi Tế Thế đường.

      Tiểu Ngọc và Huệ nương, hai người dạo chán chê Thiên phố. Đây là trung tâm buôn bán của thành Lâm An, cửa hàng nhiều như nấm, hàng hóa cần gì cũng có, Tiểu Ngọc dạo vui quên trời đất, nhớ cảm giác dạo khắp nơi! Những cửa hàng thân quen, kiếp này hẹn ngày gặp lại, ai...... Tiếc những thẻ hội viên của ta quá!
      “Huệ nương, chị biết chỗ nào bán mật ong ?” Tiểu Ngọc hỏi.

      Huệ nương nhíu mày suy nghĩ, trả lời: “Phu nhân, thức quý giá như vậy, Huệ nương chưa từng mua, nhưng tôi nghĩ có lẽ chỗ bán bánh kẹo có bán? Phu nhân muốn mật làm gì?”

      “Đến lúc đó chị biết! Mau dẫn ta .” Tiểu Ngọc vừa nghe có nơi chuyên bán đồ ngọt, hưng phấn thôi, liên tục thúc giục Huệ nương dẫn đường.

      Các nàng đến cửa hàng tên là “Lí Ký”, Huệ nương bỗng nhiên giọng với Tiểu Ngọc: “Phu nhân, người xem!”

      Tiểu Ngọc nhìn theo tầm mắt của Huệ nương, cư nhiên gặp được vị tuyệt thế mỹ nhân bên quán trà hôm đoan ngọ - Tú Tâm nương.
      Tôm ThỏAliren thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 18: Nho y Thích Thăng

      (nho y: thầy thuốc có học, như Tống Tiềm là nho sinh)


      Muốn phụ nữ khen ngợi phụ nữ khác là điều khó khăn cỡ nào, nhưng Tú Tâm là mà kể cả người khó tính nhất cũng thể thừa nhận vẻ đẹp của nàng.

      Hôm nay Tú Tâm vẫn ăn mặc rất đẹp, áo dài tay, bên trong là áo ngắn màu hồng cánh sen, ngực hơi lộ ra, phía dưới phối hợp váy đỏ rực như hoa lựu, làm người ta nhớ nhung. người khoác dải gấm trắng, búi tóc kiều tích, lấy ngọc sai (trang sức bằng ngọc) làm đẹp, hoa tai hai bên lấp lánh như những giọt bạc rơi rơi, mặt hoa da phấn, mắt mũi đa tình, là phong cảnh đẹp. theo hầu nàng vẫn như cũ là tiểu tỳ Nhàn Nhàn dễ thương, chủ tớ hai người chọn lựa kẹo điểm tâm, bộ dáng hết sức nhàn nhã.

      Tiểu Ngọc còn do dự có nên gọi hay , Nhàn Nhàn cũng nhìn thấy nàng, ngọt ngào lên tiếng gọi: "Tống gia nương tử!"

      Tú Tâm lanh lợi vô cùng, vừa nghe nha đầu gọi, xoay người lại, nhoẻn miệng cười. Nàng thả kẹo chọn trong tay, nhàng tới trước mặt Tiểu Ngọc, khẽ cúi người với nàng, : "Tiểu Ngọc tỷ tỷ, lâu gặp!"

      Tiểu Ngọc cũng chịu thua kém, ta mặc dù xinh đẹp, nhưng ta có lễ phép, lập tức cũng phỏng theo đáp lễ, hỏi: "Tú Tâm nương, cũng tới mua kẹo?"

      Tú Tâm vuốt cằm, : "Hôm nay trời đẹp, tiểu muội ra ngoài giải sầu, mua chút trứng gà về nhà ăn. Tiểu Ngọc tỷ tỷ tới xem chút, đây là cam Động Đình mới về, rất thơm ngon, có lẽ chị cũng muốn nếm thử." Tú Tâm bảo phục vụ đem ra hai cân cam, để Nhàn Nhàn đưa cho Huệ nương, Huệ nương nhìn Tiểu Ngọc, muốn biết phu nhân có nhận lễ vật của "Hồ ly tinh" này hay .

      "Vậy ta liền cung kính bằng tuân mệnh nữa, đa tạ muội muội!" Tiểu Ngọc ngoài cười nhưng lòng cười nhoẻn miệng, có điều cam Động Đình này quả đỏ lá xanh, sáng bóng như ngọc, nhìn là muốn ăn, hơn nữa chắc chắn là thực phẩm thiên nhiên tinh khiết, phải là dùng phân thuốc hóa học.

      "Chúng ta có duyên, cần gì cảm ơn? biết tỷ tỷ muốn mua gì?" Tú Tâm tính tình thiện lương hòa nhã.

      Tiểu Ngọc cũng muốn dối, thẳng muốn mua mật ong. Ai biết thứ này đắt như vậy, lọ mật ong cũng mất nửa quan tiền của nàng, Tiểu Ngọc lòng đau như dao cắt, nhưng vẫn để lộ ra, nàng cũng muốn để Tú Tâm nhìn thấy mình khó khăn. Tiền nào của nấy, mật ong Lý Ký màu và mùi rất tinh khiết, đọng lại như hổ phách, Tiểu Ngọc tưởng tượng Tống Tiềm sau khi dùng mật ong này có thể mau khỏi, trong lòng cũng cảm thấy đáng giá. (thiệt là, sao tỷ tốt quá vậy?)

      Tú Tâm hỏi Tiểu Ngọc: "Tiểu Ngọc tỷ tỷ, chị mua mật ong là muốn làm điểm tâm à?"

      "Cũng phải, mà mua để làm thuốc. Mật ong ngọt tất nhiên ăn ngon, nhưng nó chỉ có hương vị thơm ngon, giá trị để làm thuốc cũng đâu." tay Tiểu Ngọc đúng lúc cầm dầu cao cam thảo, nên để Huệ nương cầm lọ mật ong, nàng lười phải tiếp tục chuyện với Tú Tâm, vội vã lời từ biệt xong liền ra ngoài.

      Ai biết nàng xoay người quá nhanh, cư nhiên đụng vào người người từ ngoài vào, đau đến mức nàng "ui da" kêu tiếng, tay vừa trợt, bình dầu cao cam thảo liền rớt xuống!

      "Thuốc của ta!"

      Tiểu Ngọc mặt mày trắng bệch, đưa tay muốn bắt lại bình thuốc, nghĩ rằng người vừa đụng vào nàng nhanh tay hơn!

      Chỉ thấy người nọ duỗi tay cái, vững vàng cầm bình sứ tưởng đời nhà ma trong tay, động tác nhanh khiến Tiểu Ngọc bị hoa mắt, cho đến khi người đó cầm bình sứ vẫn nguyên vẹn huơ huơ trước mặt, nàng mới phục hồi tinh thần.

      "Phu nhân, người có bị thương chứ?" Huệ nương vội vả đến gần nàng, Tú Tâm và Nhàn Nhàn cũng tới thăm hỏi. Tiểu Ngọc lắc đầu : " sao, đừng lo lắng, ta ổn mà."

      Lúc này nàng mới nhìn , vừa rồi người đụng đầu với nàng là thiếu niên cao lớn tuấn, mặt mũi như ngọc, mày rậm, mắt sáng, sống mũi cao thẳng, phong độ nhàng, là trai đẹp chính hiệu!

      Ai cũng có lòng thích cái đẹp, gặp trai đẹp nhìn nhiều chút chẳng lẽ để có lỗi với bản thân? Tiểu Ngọc là người có lợi ích nhất định lấy, quan sát đẹp trai này từ đầu tới chân kỹ, ừ, giám định xong, quả nhiên rất tuấn tú, hơn nữa mặc thanh sam (áo xanh) làm nổi bậc thanh tú nho nhã của , có lẽ Phan An cũng chỉ đến bực này thôi.

      Trai đẹp nhíu nhíu mày kiếm, nhìn nương ăn mặc theo kiểu phụ nhân trước mặt, rất nhiều phụ nhân nhìn thấy bề ngoài của cũng toát ra ý hâm mộ, nhưng trực tiếp nhìn từ đầu tới chân giống như Tiểu Ngọc bây giờ nhiều lắm. Nhưng ánh mắt Tiểu Ngọc rất tự nhiên, mang theo chút quyến rũ trêu đùa nào, giống như nhìn tác phẩm gốm mĩ nghệ hay bức tranh sơn thủy, trai đẹp thấy thái độ Tiểu Ngọc như vậy cũng có phản cảm, ngược lại cảm thấy có cảm giác thú vị. Thiếu nữ có gương mặt tròn trịa này rất đặc biệt a!

      " ra là Đại thần y Thích Chi Vấn Thích công tử của chúng ta, sao lại trùng hợp cũng tới mua trứng gà ư?" Tú Tâm nhìn thấy tiểu Ngọc bị thương, nên chú ý tới tồn tại của trai đẹp, vừa nhìn đúng là người quen.

      Thích công tử kia cũng sớm nhìn thấy Tú Tâm, lập tức cười : "Đây cũng phải là trùng hợp, tiểu khả (cách xưng hô, như tiểu sinh vậy) từ ngoài phố nhìn thấy phương giá của Tú Tâm nương (phương giá: giống như thánh giá khi chuyện với hoàng thượng… phương ở đây chỉ người đẹp), muốn tới chào hỏi nương, trùng hợp lại đụng phải tiểu nương tử này. Cũng may là, tiểu khả tay chân chậm, nếu làm vỡ đồ đạc của tiểu nương tử, ta có bán mình cũng đền nổi đâu!"

      Tú Tâm và Nhàn Nhàn che miệng cười khẽ, Tiểu Ngọc vừa nghe như thế, biết là nhân vật nhanh mồm nhanh miệng. Nếu người khác như vậy, có vẻ rất láu cá, nhưng vị Thích công tử này là người phong lưu, tự nhiên có thái độ khoáng đạt, làm cho người ta như tắm gió xuân, cũng làm người ta ghét.

      "Tại hạ Thích Thăng, kẻ hàn nho, biết chút y lí, vừa rồi đụng phải tiểu nương tử, mong ngài đừng trách." Thích Thăng khom người vái chào Tiểu Ngọc.

      Tiểu Ngọc thể làm gì khác hơn là khẽ nhúng gối, cũng dám chịu toàn bộ lễ của người ta.

      "Thích công tử cần đa lễ, là ta lỗ mãng thôi."

      Tú Tâm giới thiệu với Tiểu Ngọc: "Thích công tử tự Chi Vấn, là thần y nổi danh trong thành Lâm An chúng ta, người hiền hòa hoạt bát, người ở thành Lâm An đều lấy quen biết với Thích công tử làm vinh dự! Thanh Tâm đường của huynh ấy bình thường cũng là người chen nước chảy lọt, chúng ta muốn khám bệnh cũng phải chờ ba bốn ngày đó."

      Thích Thăng khẽ cười với Tú Tâm, : "Tú Tâm nương quá đề cao ta rồi, đến danh tiếng, Chi Vấn làm sao bì được với nương đây? Chi Vấn cũng dám để cho Tú Tâm nương chờ nha."

      Người vô ý, người nghe có lòng, Tiểu Ngọc nghe được Tú Tâm là danh nhân Lâm An, trong lòng càng thêm chắc chắn, nghĩ rằng nàng cũng phải tầm thường. . . . . .

      Thích Thăng vừa định đem bình sứ y cầm trong tay trả lại cho Tiểu Ngọc, bỗng lại chần chừ, lấy bình sứ để trước mũi ngửi, : "Đây. . . . . . Là cam thảo trộn dầu mè?"

      Tiểu Ngọc biết là y sinh, liền gật đầu : "Đúng vậy, có gì lạ sao?"

      "Cam thảo giải độc, dầu mè bổ dưỡng, hai thứ đem phối hợp. . . . . . nhà tiểu nương tử có người tràng vị tốt sao?" Thích Thăng là y si (si mê y học), nhìn thấy phương thuốc mình biết nên mới hỏi thăm.

      Tiểu Ngọc vừa nghe, cười : "Thích công tử, thuốc của ta phải để ăn, là thoa ngoài da. Bột cam thảo trộn dầu mè, có thể trị vết bỏng, cũng tốt cho da."

      Lúc Thích Thăng vừa vào cửa hàng, là lúc nghe Tiểu Ngọc mật ong có thể làm thuốc, lúc này lại thấy nàng cầm bình dầu cao cam thảo hiếm thấy, khỏi tò mò hỏi: "Tiểu nương tử mua mật ong, cũng là trị vết bỏng?"

      phải là Thích Thăng kém hiểu biết, mà là trong thời đại vật chất thiếu thốn, mật ong cũng thể sản xuất số lượng lớn, dân thường muốn uống chút trà mật ong cũng khó, chỉ có quan lại quyền quý mới có thể tiêu phí xa hoa, nhưng đúng là chưa từng nghe có người đem nó thoa người, có quá lãng phí ?

      Ngay cả Tú Tâm và Nhàn Nhàn nghe thấy, cũng khỏi có chút kinh ngạc.

      Tiểu Ngọc lại muốn giải thích nhiều với bọn họ, chỉ : "Mật ong tính ngọt vị ôn, có thể khôi phục da, dùng bên ngoài rất tốt."

      Nàng nhận lại bình dầu cao cam thảo kia, liền chào từ biệt mấy người Tú Tâm rồi . Lúc lơ đãng quay đầu lại, thấy Thích Thăng đứng trước cửa hàng Lý Ký vẫn chăm chú nhìn nàng, nàng khỏi cúi đầu bước nhanh rời , phải trai đẹp này phóng điện với mình chứ, lẽ còn có loại lễ nghi phải đưa mắt nhìn theo à?

      Tú Tâm thấy Tiểu Ngọc xa, trêu chọc Thích Thăng: "Đại thần y, tiểu nương tử kia là phụ nhân đứng đắn đàng hoàng, chớ nhìn người ta như vậy, có nào chịu được đôi mắt đào hoa của huynh?"

      Thích Thăng câu nệ nhún vai, : “Tú Tâm nương đừng đùa, trước mặt nàng ai lại có thể nghĩ tới khác?"

      "Thích công tử cũng biết nịnh hót nữa!" Tiểu nha đầu Nhàn Nhàn biết giao tình giữa tiểu thư và Thích công tử cạn, đùa theo, ỷ vào sủng ái của chủ nhân, cũng trêu ghẹo Thích Thăng.

      Thích Thăng lơ đễnh, bảo lễ tân cửa hàng Lý Ký cũng bán cho lọ mật ong, mới thi lễ rời .

      Thích Thăng dối, hấp dẫn chú ý của y phải là Tiểu Ngọc, mà là phương thuốc nàng —— cam thảo trộn dầu vừng, mật ong bôi vết thương. Y si Thích Thăng mỗi lần nghe được có phương thuốc mới liền nhịn được muốn nếm thử phen, y vội trở về y quán của mình, vị tiểu nương tử này, hình như cũng là người hiểu y lí?

      Sau giờ ngọ, chủ tớ Tiểu Ngọc trở lại Tống gia, lại đúng lúc gặp Tống Tiềm tiễn khách ra cửa.

      "Mục thế thúc?" Tiểu Ngọc vui mừng nhìn thấy Mục Duẫn Hà ra cửa nhà, vội vàng chạy lên phía trước hành lễ. Mục Duẫn Hà là người nhân hậu, sau khi bạn tốt qua đời vẫn tận lực giúp đỡ Tống Tiềm, đối với trưởng giả hiền hòa như vậy Tiểu Ngọc rất tôn kính.

      Mục Duẫn Hà vuốt râu mỉm cười nhận thi lễ của cháu dâu, hôm nay ông tới thấy Tống Tiềm rất có tinh thần, ấn tượng với Tiểu Ngọc càng lúc càng tốt, gặp ai cũng khen ngợi nàng phụ đức hơn người.

      Buổi tối, Tống Tiềm và Tiểu Ngọc ở thư phòng như thường lệ, đọc sách, luyện chữ, rất hài hòa.

      "Hôm nay Mục thế thúc chuyện học với ta." Tống Tiềm buông quyển sách trong tay.

      "A? Tới kiểm tra ngươi có tiến bộ hay ư?" Tiểu Ngọc vừa viết chữ to vừa hỏi. Nàng cẩn thận thổi khô vết mực giấy, hài lòng nhìn thành tích học tập của mình, rất tốt nha, luyện “thiên tự văn” cũng lâu, viết chữ là càng lúc càng đẹp rồi, xem ra ta bất kể ở thời đại nào cung là học sinh giỏi a! (tự sướng thấy ghê hôn ^_<)

      "Người ta lúc nào cũng ru rú trong nhà, cũng phải cách hay, phải giao thiệp nhiều với sĩ lâm đồng đạo, học lực mới có thể tăng tiến." Tống Tiềm than thở, sao lại biết? Chẳng qua là mình xấu xí như vậy, nào dám ra ngoài, sớm liên lạc với người cùng sở thích. Hôm nay tuy bệnh tốt hơn, nhưng bọn tiểu nhân có lợi quên nghĩa làm tim nguội lạnh, bây giờ muốn lui tới cùng những người này nữa. Biết đâu tìm người đàm luận đây?
      Tôm ThỏAliren thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 19: Dời nhà vào thành


      Tiểu Ngọc đối với ý kiến của Mục Duẫn Hà, tất nhiên là đồng ý hai tay hai chân luôn, hổ là học sĩ thị đọc hàn lâm viện, kiến thức quả tầm thường, học tập chính xác là thể cứ vùi đầu học, còn phải cùng trao đổi với người khác, Khổng phu tử phải sao? "Trong ba người, phải có thầy của ta, chọn người tốt mà nghe, người tốt đừng nghe" (đại khái là vậy, bạn chém đó), lời lẽ chí lý!

      "Mục thế thúc rất đúng, vậy ngươi tính toán thế nào?"

      "Ở quanh đây, muốn tìm kẻ sĩ uyên bác, cũng dễ dàng. . . . . ." Tống Tiềm khẽ lắc đầu, từ trước đến giờ là theo ông nội và cha đọc sách, chưa từng đến trường học, cho nên bạn học nhiều lắm.

      Tống Tiềm suy nghĩ kĩ lời Mục Duẫn Hà hôm nay, thở dài tiếng.

      "Thế nào?"

      Tiểu Ngọc dừng bút, chuyên chú nhìn Tống Tiềm."Thiên Thành, có chuyện gì khó khăn, đừng ngại ra mọi người cùng nhau bàn bạc, được ?"

      Tống Tiềm : "Mục thế thúc trong thành Lâm An có thư quán, khí rất tốt, bảo ta nên đến thành Lâm An."

      Tiểu Ngọc sửng sốt, nghĩ thầm điều này có gì khó khăn, nếu Lâm An có thư quán vậy chứ sao. Nghĩ lại, mới hiểu được nguyên nhân Tống Tiềm thở dài. Đúng rồi, từ nhà đến Lâm An xa xa, gần gần, thỉnh thoảng qua lại chuyến được, nhưng cho cùng cũng bất tiện. Huống chi Tống gia xuống dốc, Tống Tiềm cũng quen ai trong thành Lâm An, tùy tiện đến thư quán giao du với người ta, cũng ổn.

      "Tiểu Ngọc, ta suy nghĩ, bán sân viện này , dời nhà đến Lâm An." Tống Tiềm , làm Tiểu Ngọc cả kinh trợn to hai mắt.

      Bán nhà tổ?

      Từ lúc lần trước Tống Tiềm chuyện bán nhà, tiểu Ngọc suy nghĩ tính khả thi của phương án này. Đối với người đại mà , mua bán nhà cửa là chuyện rất bình thường, phòng môi giới bất động sản ngày biết buôn bán bao nhiêu ngôi nhà, ai coi nhà cửa là cơ nghiệp vạn năm. Nhà cửa, trong mắt người đại, cũng chỉ là tài sản mà thôi.

      Nhưng đối với cổ nhân mà , nhà tổ là gốc rễ của họ, lão gia Tống gia phải đến Phúc Kiến làm quan, cũng bán nơi này , cũng may nhờ như thế, hôm nay Tống Tiềm mới có ngói che đầu. Bây giờ Tống Tiềm lại muốn bán nhà tổ, có thể thấy được hạ quyết tâm rất lớn dời đến Lâm An, dốc lòng làm nên nghiệp.

      Nghe Tống Tiềm cuộc sống ở thành Lâm An thể so với nông thôn, có mấy trăm quan tiền là mua được nhà, bán nhà, có cách nào gây dựng lại nghiệp.

      ra , tiểu Ngọc đối việc dọn nhà có ý kiến, từ nông thôn vào thành, đối với nàng còn là chuyện vui, rất dễ ra ngoài nha! Nhưng nhìn vẻ mặt u buồn hai ngày nay của Tống Tiềm, biết sao, nàng vui nổi.

      Sau khi bọn họ “Thành thân”, lúc nào Tống Tiềm cũng tươi cười ấm áp, hơn nữa bệnh tình càng thuyên giảm, nụ cười của càng sáng sủa, Tiểu Ngọc cũng vui vẻ thay , hai người mỗi ngày cười cười , cuộc sống cũng khó qua ngày. Bây giờ Tống Tiềm vui, Tiểu Ngọc cũng cười nổi.

      "Phu nhân, muốn bôi mật ong lên mặt?" Huệ nương đau lòng nhìn Tiểu Ngọc trộn thuốc.

      "Đúng vậy, vì để cho lão gia mau khỏi, tốn thêm chút bạc cũng đáng giá." Tiểu Ngọc ngừng tay, cố gắng đảo đậu xanh.

      Phương thuốc này rất đơn giản, mua lượng vừa phải đậu xanh, giã nát, thêm chút mật ong trộn thành mặt nạ, thoa lên mặt, có thể trắng đẹp sinh cơ (tái tạo da?), đối với việc trừ sẹo mụn nghiêm trọng của Tống Tiềm cũng có hiệu quả. Hai ngày nay, đầu tiên nàng để Tống Tiềm dùng thử chút cao cam thảo dầu mè, cũng có hiệu quả, tuy hơi chậm, nhưng có thể thấy những sẹo hồng dần nhạt màu. Hôm nay thử đổi lại thành mặt nạ, thay phiên dùng thử, quan sát xem loại nào tốt hơn.

      "Lão gia?" Huệ nương kinh ngạt, rất ít khi nhìn thấy Tống Tiềm xuống phòng bếp.

      Tiểu Ngọc lau mồ hôi trán, nhìn về phía Tống Tiềm: "Thiên Thành, sao ngươi lại tới đây?"

      Tống Tiềm có chút đau lòng nhìn tiểu Ngọc, khuôn mặt nhắn của nàng đỏ hồng, dính vài giọt mồ hôi, tóc cũng có chút rối, đưa tay vén tóc dùm nàng: "Nàng bận rộn cái gì đây?"

      Tiểu Ngọc mỉm cười "Cám ơn", còn : "Tự làm mặt nạ cho ngươi, rất hữu hiệu! Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta đó."

      "Ta mời người đến xem nhà, nàng cũng ra ngoài cùng ta, được ?"

      Tiểu Ngọc giật mình, Tống Tiềm tiến hành kế hoạt bán nhà tổ. Nàng bảo Huệ nương tiếp tục đảo thuốc, rửa tay rồi cùng Tống Tiềm ra ngoài, chỉ thấy thân sĩ cao gầy mặc Hoa Cẩm bào đứng trong sân nhìn quanh, bên cạnh là người hầu thấp lùn, người khác mặc áo đen, chắc là người môi giới.

      "Khúc tiên sinh, đây là chuyết kinh (chuyết kinh = vợ)." Tống Tiềm giới thiệu Tiểu Ngọc, hỏi tiếp vị thân sĩ kia: "Khúc tiên sinh có thấy hợp ý tòa nhà này?"

      Thân sĩ kia gương mặt hiền hòa, cũng giống người gian xảo khắc bạc, ông nhìn xung quanh, vuốt cầm : " tệ, ngôi nhà tốt, nhưng có hơi lâu năm chút. . . . . ."

      Tiểu Ngọc tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của phụ nhân, lời nào, chỉ nhìn Tống Tiềm đàm luận giá tiền cùng thân sĩ kia, trong lòng có chút phiền muộn. Nhưng nàng hiểu, Tống Tiềm ra là người rất quyết đoán, lần này, là tráng sĩ chặt đứt cổ tay, đập nồi dìm thuyền, chừa đường lui, bắt buộc phải tiến tới, thà bị mang danh phá gia chi tử, cũng muốn hoàn thành chí hướng của mình.

      Ở chung càng lâu, nàng càng thấy tính tình của Tống Tiềm, có thể chí nhu, cũng có thể chí cương, tiến được lùi được, là nam tử rất có chủ kiến. Ban đầu luân lạc tha hương, nếu là người khác, có thể chưa gượng dậy nổi chết trong tủi nhục, lại có thể bỏ xuống thân phận thiếu gia, ăn xin hồi hương, từ việc này có thể nhìn ra Tống Tiềm là người rất kiên cường.

      Tiểu Ngọc nghĩ thầm, cứ nghe theo , làm như vậy, luôn có đạo lý của ! Mà những gì nàng có thể làm, cũng chỉ là ở bên yên lặng nhìn . . . . . .

      Tiểu Ngọc đột nhiên nhớ tới chuyện rất quan trọng: nàng theo đến Lâm An, hay vẫn nhân cơ hội rời khỏi Tống gia?

      Nếu như rời khỏi, dọn nhà là thời cơ tốt, Mai gia cũng rất khó biết tin tức của nàng, chỉ biết nàng theo dời đến nơi khác thôi.

      Nhưng mà, . . . . . . Phải sao?

      Quyết định của nàng, cùng với lúc vừa đến Tống gia hai tháng trước, dần dần có chút giống, nhưng nàng cũng nhìn ra khác biệt ở đâu.

      Có lẽ, bởi vì con người là động vật có tình cảm? Sống chung với Tống Tiềm lâu, quen thuộc lẫn nhau, nhất thời phải chia xa, đương nhiên là có chút bỏ được . . . . . . Tống Tiềm phải muốn mình trợ giúp đến kì thi sao? Đúng rồi, giúp thi xong khóa thi sang năm ta lại !

      Nhà tổ Tống gia cuối cùng lấy sáu trăm quan tiền thành giao. Tống Tiềm để Huệ nương đến chỗ Lý chính ( chức quan trông coi mua bán) mua tờ "Định thiếp", hai bên cũng thương lượng điều khoản, chờ Lý chính thông qua thẩm tra, lại mua tờ "Chính khế" bốn phần, sau khi nộp thuế, đóng ấn, phần lưu lại, phần giao cho Khúc tiên sinh, phần giao cho Viện thương thuế, phần đưa huyện nha lập hồ sơ. Làm xong những chuyện này, cũng hơn nửa tháng. Thừa dịp lúc này rãnh rỗi, Tống Tiềm và Tiểu Ngọc đến Lâm An mua ngôi nhà . Sáu trăm quan tiền kia chẳng những dùng hết, còn phải để Tiểu Ngọc bán hết khế ước hồi môn của nàng, mới gom góp đủ tiền nhà.

      "Phu nhân, nhà ở Lâm An đắc đỏ, sân viện , cư nhiên trị giá nhiều tiền như vậy! Sân viện ở nông thôn của chúng ta lớn hơn nơi này nhiều lắm." Huệ nương vừa giúp Tiểu Ngọc thu dọn nhà cửa, vừa phàn nàn giá nhà ở Lâm An.

      " mắc mắc, đây chính là sân viện phong thủy tốt trong thành Lâm An!" Tiểu Ngọc nghĩ thầm, nếu như đem nhà tổ Tống gia sánh với khu nhà Phong Đài, tiểu viện mới mua ở Lâm An chính là hào trạch (nhà giàu) mấy đời ở Bắc Kinh sau này, cũng đáng giá!

      Hạ tuần tháng sáu, sau khi giao nhà xong, Tống gia ba người thuê chiếc xe bò và hai cỗ kiệu , dời nhà vào thành.

      Tòa nhà nhà mới mua, là nơi tốt phía sau Thiên phố, Tiểu Ngọc xem kĩ rồi, sân viện này tuy , nhưng bên trong đầy đủ, sương phòng cũng có bốn năm gian, hơn nữa trong sân vườn có bồn hoa, nho xinh xinh, sau này có thể trồng chút hoa cỏ, vẫn có thể xem là chuyện nhàn nhã. Có điều, nàng vẫn luyến tiếc ao sen ở nhà tổ, mắt thấy giữa hè tới, mùa hoa nở rộ, nàng còn chưa ngắm kĩ phải dời .

      Lúc nhắc chuyện này với Tống Tiềm, liền cười : "Nàng thích hoa sen như vậy, hôm nào ta dẫn nàng đến Tây hồ, xem ‘ Khúc viện phong hà ’, hồ sen kia trải dài mấy dặm, mới là cảnh đẹp đó!"

      Tiểu Ngọc vô cùng vui mừng, mới nhớ tới, thành Lâm An khắp nơi đều là phong cảnh, mãi cho đến ngàn năm sau, còn là nơi du lịch nổi tiếng thế giới, có rất nhiều nơi vui chơi! Dọn đến Lâm An, cũng tệ đâu!

      Nàng bắt đầu mong đợi cuộc sống mới ở Lâm An rồi!

      -------------

      Mai phủ.

      "Lão gia, lão gia, có chuyện lớn!"

      Chu tẩu mặt vàng vội vã chạy vào tiền thính Mai phủ, Mai lão gia trong phòng ngắm bình sứ cao bằng nửa người, mặc dù lão thô bỉ, lại rất học đòi văn vẻ, lúc này thấy Chu tẩu hoảng hoảng loạn loạn chạy tới, giận tái mặt khiển trách: "Kiềm chế chút! Có chuyện lớn gì mà lại kinh hoàng như vậy? Cẩn thận chớ đụng vào đồ cổ của ta, rất đáng tiền!" Am hiểu của lão với đồ cổ là "Càng đáng tiền càng là đồ tốt", về phần chất lượng sắc thái gì, toàn bộ quan tâm.

      Chu tẩu còn thở dốc, : "Lão gia, tên ăn mày Tống gia kia, bán mất nhà tổ, dọn rồi!"

      "A? sao?" lời này phải Mai lão gia, mà là “Tròn vo” phu nhân nghe Chu tẩu la to nên ra xem có chuyện gì - Mai phu nhân. Mụ cất giọng hỏi Chu tẩu: "Có phải vậy hay ?"

      Chu tẩu : "Vô cùng chính xác! Hôm nay tôi thị tập mua thức ăn, nghe những người ở đó giễu cợ tên phá gia chi tử Tống gia, ngay cả cơ nghiệp tổ tổng để lại cũng biết bảo vệ, bán cho Khúc Đại lão gia thôn kế bên, vợ chồng hai người gói ghém đồ đạc biết dọn đến đâu ở!"

      Mai lão gia có chút nghi ngờ: "Chúng ta cho đồ cưới ít, làm sao lại luân lạc tới bán nhà tổ rồi?"

      Mai phu nhân lạnh lùng cười tiếng: "Tiểu Ngọc nha đầu kia, chưa từng có nhiều tiền, đoán chừng là giấu kĩ đồ cưới! Tên ăn mày kia khám bệnh uống thuốc, sao lại tốn tiền? bán nhà, uống gió tây bắc để sống à?"

      " đúng, phu nhân." Chu tẩu còn , "Tôi nghe , Tiểu Ngọc ngay cả ruộng đất hồi môn chúng ta cho nàng cũng bán mất!"

      Mai lão gia và phu nhân liếc mắt nhìn nhau, thể hiểu nổi, chỉ có thể nghĩ rằng Tống Tiềm bệnh nặng, chi phí quá lớn, cho nên ngay cả đồ cưới của Tiểu Ngọc cũng bán .

      "Mặc kệ, thế nào cũng được, tên ăn mày chẳng biết đâu, con bảo bối như hoa như ngọc của ta, bảo đảm rơi vào hố lửa là được rồi. Ta , con cũng , ông cần phải kiếm người nhà cho nó mới được!" Mai phu nhân thương con sốt ruột, vội vàng thúc giục trượng phu.

      Mai lão gia tính trước, cười : "Sợ cái gì? Sang năm đầu mùa xuân, chính là kì thi rồi, khi đó còn nhiều thiếu niên tài, gia nghiệp chúng ta lớn như vậy, còn sợ tìm được rể hiền hay sao?"

      Mai phu nhân vừa nghĩ tới viễn cảnh tốt đẹp trước mắt, mắt , cười đến híp lại thành đường.
      Tôm ThỏAliren thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương thứ 20: Trúc Lâm thư quán


      "Nóng quá!" Tiểu Ngọc cầm khăn lau mồ hôi trán.

      Hôm nay huệ nương ở nhà lo liệu, Tống Tiềm dẫn Tiểu Ngọc ra ngoài, đến Trúc Lâm thư quán bên cạnh Tây Hồ bái phỏng Chu Minh Am lão tiên sinh. Vị Chu lão phu tử này là học huynh (giống như sư huynh vậy) của Mục Duẫn Hà, trước khi Tống Tiềm dời nhà có qua Mục gia chuyến, Mục Duẫn Hà tự tay viết thư tiến cử với Chu lão phu tử, như vậy Tống Tiềm mới có bước chân đầu tiên gia nhập trường học ở Lâm An.

      Sáng sớm bọn họ ra ngoài, Tiểu Ngọc vì muốn ngắm nhìn phong cảnh Lâm An, thắng cảnh Tây Hồ, cho nên có thuê kiệu, mà là tự mình che dù rồi . Lâm An quả nhiên danh bất hư truyền, khắp nơi cảnh đẹp,Tiểu Ngọc ngắm nghía chán mắt, rất vui vẻ, mặc dù Tống Tiềm tới vô số lần, nhưng lần này có người đẹp làm bạn, cảm giác cũng giống, tinh thần sảng khoái, ngay cả bước chân cũng khoan khoái rất nhiều.

      Kể từ khi Tiểu Ngọc dạy tập thể dục buổi sáng, thân thể Tống Tiềm dần dần khá hơn, còn bộ dạng bệnh hoạn yếu ớt. Vết sẹo mặt tuy vẫn còn, nhưng được Tiểu Ngọc điều trị, từ từ chuyển biến tốt, cũng có vẻ dọa người nữa. Tống Tiềm biết tất cả đều là Tiểu Ngọc mang đến cho mình, cho nên càng muốn đứng dậy, lần nữa dựng lại nghiệp, để Tiểu Ngọc cam tâm tình nguyện làm thê tử chân chính của .

      "Có muốn nghỉ chút ở mái che nắng này, uống chút trà ?" Tống Tiềm nhìn Tiểu Ngọc có vẻ mệt nhọc, cẩn thận hỏi. Đằng xa vừa lúc có mái che nắng, đôi vợ chồng già ở đó bán trà nước, tiếp đón du khách qua lại.

      "Cũng tốt!" Tiểu Ngọc gật đầu mỉm cười, hai người tìm chỗ ngồi trong mái che nắng, gọi bình trà.

      Tiểu Ngọc ngửi mùi trà xanh trong chén, thỏa mãn nhắm mắt lại, uống ngụm thưởng thức mùi vị thanh nhạt này. Uống ngon ! trách người ta , thứ gì ăn ngon nhất? Đói bụng rồi cái gì cũng ăn ngon; thứ gì uống ngon nhất? Khát rồi uống gì cũng thấy ngon! Có điều quán trà ven đường này so với những quán ăn cao cấp còn tốt hơn nhiều, Tiểu Ngọc nhớ lúc trước mình ăn fastfood, nhà hàng cũng phục vụ trà nước, haizzz, những thứ đó chỉ có thể tạm gọi là trà thôi!

      Mái che nắng rất , chỉ có hai ba cái bàn , lúc này trừ bọn họ ra cũng chỉ có bàn khách. Tiểu Ngọc tùy ý liếc mắt nhìn, có chút ngây ngẩn cả người, thư sinh tuấn tú!

      Ở chiếc bàn thiếu niên xinh đẹp, môi hồng răng trắng, phong thái hơn người, mặc áo dài trắng, trùm khăn vuông búi tóc, cầm cây quạt lụa.Tiểu Ngọc thầm than thở, quả nhiên là “ có thiên đàng, dưới có Tô Hàng (Tô Châu, Hàng Châu)” mà, trai đẹp Tô Hàng người so với người càng đẹp hơn? Ngày đó nhìn thấy y sinh Thích Chi Vấn cũng coi là đẹp như Phan An rồi, nhưng khi so sánh với thiếu niên này, còn vài chỗ thua kém. Theo hầu thư sinh là tiểu đồng nho , cũng phấn điêu ngọc mài, khiến người ta thích, xem chủ tớ này là bổ mắt mà!

      Tống Tiềm cúi đầu uống trà, phát tiểu Ngọc nhìn trai đẹp đến ngây người, ngược lại thư sinh kia lại cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Tiểu Ngọc, mặt khẽ dâng lên rặng mây đỏ, khiến Tiểu Ngọc cũng có chút xấu hổ. Làm ơn , trai đẹp, ta nhìn chút mà thôi, ngươi đừng xem ta như sắc nữ chứ! (mê trai)

      "Thiên Thành, chúng ta nhanh đến Tây Hồ ?" Tiểu Ngọc thấy người ta bị nàng nhìn đến ngượng ngùng, nàng thể làm gì khác hơn là chuyện với Tống Tiềm để dời chú ý của mình.

      "Nhanh, chút nữa là đến mà. Cảnh đẹp Tây Hồ ai cũng biết, xem như mắt nàng có phúc." Tống Tiềm thấy chén trà của Tiểu Ngọc cạn, rót cho nàng chén nữa, thúc giục nàng uống thêm hai chén.

      "Trúc Lâm thư quán kia cách Tây Hồ xa ? Có phải lâu ?" Tiểu Ngọc trước giờ đều xe, có thể nhanh bằng cổ nhân.

      " xa, ở gần “Khúc viện phong hà”, ta dẫn nàng ngắm hoa sen, lại vừa có thể bái phỏng Chu lão tiên sinh."

      Thiếu niên bàn kế bên nghe được bốn chữ "Trúc Lâm thư quán", hơi cảm thấy kinh ngạc nhìn hai người bọn họ cái, thấy Tống Tiềm mặc áo thư sinh, chợt thoải mái. Thậm chí còn nghe được Tống Tiềm muốn bái phỏng Chu lão tiên sinh, lại nhịn được nhìn lâu hơn chút, Tống Tiềm và Tiểu Ngọc lại chưa từng phát , chỉ lo chuyện của mình.

      "Vị Chu lão tiên sinh này ngươi có gặp qua chưa?"

      "Mặc dù còn chưa gặp, nhưng nghe danh lâu, lúc cha còn sống, cũng thường nhắc tới ông đọc đủ thứ thi thư, nhân phẩm xuất chúng, là vị lãnh tụ sĩ lâm (người đứng đầu của các trí sĩ). Ông ở đây xây dựng Trúc Lâm thư quán, nhưng là nơi nổi tiếng ở Giang Nam, rất nhiều quan lại đương triều là sinh viên của thư quán này, cũng có thể ông là thầy dạy khắp thiên hạ rồi. Mục thế thúc đặc biệt bảo ta bái phỏng ông, cũng là hi vọng ta có thể có được lão nhân gia chỉ điểm chút, khiến việc học của ta thêm tiến bộ."

      Tiểu Ngọc từng làm trong ngành giáo dục, có chút tò mò với vị đồng nghiệp này. Cũng đều là dạy học, người ta nhưng lại đạt tới cảnh giới giáo dục trình độ và phong cách nữa, phải xem bộ dáng vị thầy giáo nổi danh thiên hạ này mới được! Có điều sao lại gọi là Trúc Lâm thư quán, chẳng lẽ thư quán này xây dựng trong rừng trúc?

      Trong lúc nhất thời, trong đầu Tiểu Ngọc lại tưởng tượng đến “Thập diện mai phục” của Trương Nghệ Mưu, “Ngọa hổ tàng long” của Lý An, “Thanh xà” của Từ Khắc, còn có Tử Trúc Lâm của Quan Thế Bồ Tát nữa. . . . . .

      Hỏi Tống Tiềm, mới biết căn bản có chuyện này, xung quanh Trúc Lâm thư quán toàn là sen, cây trúc cũng có, nhưng thể gọi là rừng trúc được.

      "A? Đó là treo đầu dê bán thịt chó rồi, sao gọi là Liên Hoa thư quán ." Những đoạn phim ngắn trong đầuTiểu Ngọc vỡ vụng thành từng mảnh, đây phải là quảng cáo lừa đảo sao!

      Tống Tiềm : "Ta cũng biết tại sao Chu lão tiên sinh lại đặt tên là ‘ Trúc Lâm ’, có lẽ ông ngưỡng mộ Nguyễn Tịch, Kê Khang – “ Thất tử” trong rừng trúc dưới thời Ngụy Tấn, tùy ý hàm sướng, vứt bỏ kinh điển sùng bái lão Trang, miệt lễ nghi mà sùng phóng khoáng, nên đặt cái tên này cho thư quán cũng nên!"

      Nguyễn Tịch, Kê khang, Lưu Linh là nhân vật trong chuyện "Trúc Lâm thất hiền", Tiểu Ngọc tốt nghiệp hệ ngữ văn phải biết, nên vừa suy nghĩ lời Tống Tiềm , cũng để ý tới, nếu là như thế, vị Chu lão tiên sinh này, người thoát tục "Càng danh giáo mà càng tự nhiên".
      ------------làm phiền chút xíu-------------
      Trúc lâm thất hiền là tên dân gian gọi nhóm bảy tu sĩ Đạo giáo sống trong rừng Trúc đầu thời nhà Tấn, gồm: Nguyễn Tịch (210-263), Kê Khang (223-263), Lưu Linh (221-300), Sơn Đào (205-283), Hướng Tú (221-300), Vương Nhung (234-305), Nguyễn Hàm.
      Nguồn: wikipedia
      ------------------mời mọi người đọc tiếp-------
      Thiếu niên bàn kế bên nghe Tống Tiềm như thế, lần nữa xoay qua nhìn họ, lần này Tiểu Ngọc thấy được, nàng khỏi nhìn qua, chẳng lẽ trai đẹp này cũng muốn đến Trúc Lâm thư quán?

      "Tiểu Ngọc, hết mệt chưa?" Tống Tiềm hỏi.

      "A, khỏe rồi khỏe rồi, chúng ta thôi." Sau khi Tiểu Ngọc nhìn trai đẹp no mắt rồi, đứng dậy theo Tống Tiềm rời .

      Hai người lâu đến bên Tây Hồ, lên Tô Đê (xem chú thích các chương trước), Tiểu Ngọc bị hấp dẫn mạnh mẽ bởi cảnh sắc tuyệt đẹp nơi đây, bước cũng chậm lại. Tống Tiềm vừa vừa : "Người ta hơn ba mươi dặm quanh Tây Hồ, từ xưa tới nay, vô số tuyệt cảnh, Tây Hồ cũng được gọi là tiên cảnh thế gian, xưa nay biết bao nhiêu văn nhân nhà thơ làm ra biết bao tuyệt tác."

      "Ta biết những người khác viết gì, ta chỉ nhớ câu của Tô học sĩ (Tô Đông Pha) “Dục bá Tây Hồ tỉ Tây Tử, Đạm trang nồng mật tổn tương nghi”!" Tiểu Ngọc cười .
      --------------làm phiền chút xíu--------------
      Thủy quang liễm diễm tình phương hảo.
      Sơn sắc mông vũ diệc kỳ.
      Dục bá Tây Hồ tỉ Tây Tử.
      Đạm trang nồng mật tổn tương nghi.
      Dịch nghĩa:
      Nước dập dờn bừng khi nắng dọi.
      Nước nhạt nhòa xanh buổi mưa về.
      Tây Hồ ví tựa Tây Thi.
      Điểm trang đậm nhạt vẻ vì cũng xinh.
      Nguồn: trieuxuan.info
      (bạn biết tên bài thơ là gì nữa)
      -------------mời mọi người đọc tiếp------------
      ra kí ức về thiên nhiên Tây Hồ của Tiểu Ngọc ít, nhưng muốn giả mù chữ phải giả cho giống, như vậy mới chuyên nghiệp chứ. Như cái gì "Đều muốn hai mươi bốn kiều nguyệt, đổi được Tây Hồ mười thanh thu" , "Ngao du phía đông chưa thỏa chí, xanh biếc hàng dương Bạch đê" , "Phóng trạo Tây Hồ nguyệt mãn y, Thiên Sơn ngất bích thu yên vi" . . . . . . Trước kia lúc chưa tới Tây Hồ, cho là những văn nhân mặc khách viết phóng đại quá, hôm nay chính thức ngắm cảnh bên Tây Hồ, mới cảm giác được cảnh đẹp nơi đây bút nào tả được, là rất đẹp!

      Dọc đường , Tống Tiềm giới thiệu cho Tiểu Ngọc, đó là "Bình hồ thu nguyệt" , đây là "Đoạn kiều tàn tuyết" còn có"Lôi Phong tịch chiếu" , "Hoa cảng quan ngư" , "Nam bình vãn chung" vân vân, Tiểu Ngọc xem rất vui vẻ, lưu luyến quên đường về. Tây Hồ chẳng những có tình thơ ý hoạ, tác phẩm nghệ thuật xuất sắc cao nhã, như thuyền hoa, đình đài, chung quanh nó còn có rất nhiều người tham gia những hoạt động vui chơi giải trí, thổi đạn, nhảy múa, tạp kịch, xoa lấy, thắng hoa, ném thẻ vào bình rượu, ném hoa, tạp nghệ, đùa giỡn, hát đối đáp, nhiều vô kể, Tống Tiềm cho nàng biết, những thứ kia gọi chung là "Người biết nắm bắt cơ hội làm ăn" , tất cả đều biểu diễn cho du khách xem. Cả Tây Hồ tựa như võ đài lớn, mọi người ở đây có thể vui chơi thỏa thích, cùng giai cấp, cùng thân phận, cùng văn hóa, mọi người đều có thể ở đây tìm được thú vui cho mình.
      -----------làm phiền chút xíu------------
      Mười cảnh đẹp ở Tây Hồ, mỗi phong cảnh này đều được đánh dấu bằng cái bia với tên gọi được chính hoàng đế Càn Long nhà Thanh viết theo kiểu thư pháp, là:

      苏堤春晓-Tô đê xuân hiểu: Buổi sáng mùa xuân đê Tô
      柳浪闻莺-Liễu lãng văn oanh: Chim oanh hót trong bụi liễu
      花港观鱼-Hoa cảng quan ngư: Xem cá tại ao hoa
      曲院风荷-Khúc viện phong hà: Hương sen thổi tại sân cong
      南屏晚钟-Nam Bình vãn chung: Chuông chiều ở núi Nam Bình
      平湖秋月-Bình hồ thu nguyệt: Trăng mùa thu hồ yên bình
      雷峰夕照-Lôi Phong tịch chiếu: [Tháp] Lôi Phong trong ánh sáng buổi chiều
      三潭印月-Tam đàm ấn nguyệt: Ba đầm nước phản chiếu ánh trăng
      断桥残雪-Đoạn kiều tàn tuyết: Tuyết còn sót lại cầu gãy
      双峰插云-Song phong sáp vân: Hai ngọn núi đâm vào mây
      Nguồn: Wikipedia
      Bạn vẫn hiểu, những cảnh đẹp này được đặt tên vào thời nhà Thanh, nhưng trong truyện là thời Nam Tống?
      ------------------mời các bạn đọc tiếp-----------------

      nửa ngày, cuối cùng tới"Khúc viện phong hà" , "Khúc viện" kia nguyên là xưởng cất rượu của triều đình Nam Tống triều đình mở, giống như Tây Hồ, cũng trồng hoa sen gần bờ hồ, hòa theo làn gió, hương hoa cùng mùi rượu phiêu tán trong khí, làm người ta uống cũng say. Mười mấy dặm hồ trồng toàn hoa sen, sen đỏ, sen trắng, sen Trùng đài, sái kim liên (tên loại sen), tịnh đế liên (hai hoa sen mọc cùng cuốn) phải trường hợp đặc biệt, xa xa nhìn lại, lá sen mềm mại, ung dung xinh đẹp.

      "Từ đây qua cầu , chính là Trúc Lâm thư quán!" Tống Tiềm dẫn Tiểu Ngọc về phía trước, Tiểu Ngọc mới vừa đổi tay che dù, lơ đãng lại nhìn thấy thư sinh tuấn tú vừa rồi vẫn sau lưng họ. Quả nhiên là bạn đường!

      Thư sinh kia vội bước hai bước, đến trước Tống Tiềm vái chào, : "Huynh đài cũng Trúc Lâm thư quán sao?"

      Tống Tiềm sửng sốt, nhưng nhanh chóng đáp lễ: "Đúng vậy."

      "Tiểu khả chính là học sinh ở Trúc Lâm thư quán, nếu chê đường đột, hay để ta dẫn đường cho hai vị, được ?" Giọng thư sinh thiếu niên kia trong trẻo, Tiểu Ngọc thấy mặt y non choẹt, thầm nghĩ chắc là bạn này chưa vỡ giọng? Khó trách vừa rồi y nhìn chằm chằm vào chúng ta, ra đều là học sinh.

      Lập tức Tống Tiềm trao đổi tên họ với thư sinh kia, vị thư sinh kia tự xưng họ Chu, Tống Tiềm hỏi tự của , hơi chần chờ chút, mới trả lời mình chưa nhược quán (lễ trưởng thành ở cổ đại, xem chú thích ở chương 3), chưa có tự. Hai người Tống Tiềm theo chủ tớ Chu Gia qua cầu , quả nhiên tới mấy bước đến trước cửa Trúc Lâm thư quán.

      Tiểu Ngọc nghĩ rằng, ra trường học cổ đại là như vậy. Nhưng nơi này cũng gọi là trường học? ràng là công viên mà!

      Ngoài Trúc Lâm thư quán dựng cửa, cũng có tường rào, vừa vào bên trong, là quảng trường trống trải, trồng hoa cỏ cây cảnh, có núi giả, đối diện quảng trường nhìn qua là gian đại sảnh, hai bên là phòng ốc, đoán chừng là phòng học của thư quán. Tiểu Ngọc thầm nghĩ, học sinh cổ đại sướng thiệt đó, có thể học ở môi trường tốt như vậy, quá hạnh phúc. Nhớ tới trường cấp ba mình từng công tác, số cây xanh có thể đếm đầu ngón tay, cỏ dại cũng có nửa cọng, khó trách người đại dễ cận thị như vậy, học mệt mỏi lại thể nhìn chút màu xanh tươi mát, làm sao tốt cho mắt được?
      Tôm Thỏ, Alirensanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :