1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mỹ ngọc Thiên Thành - Trầm Nhiêu (200C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 199: Thay đổi phong tục
      Edit: phuonganhdao229
      Beta: MDL
      Beta2: windchime

      Làm việc thiện, khi thực bắt tay vào thực mới biết có bao nhiêu khó khăn.

      Giống như Tiểu Ngọc trước kia khi đọc sách thường xuyên nghe người ta câu: làm người tốt trong chốc lát rất dễ dàng, làm người tốt đời lại vô cùng khó khăn.

      Chăm sóc những đứa bé này, cũng chỉ đơn giản lấy tiền ra giúp đỡ bọn họ ăn no mặc ấm là được, nhưng mỗi ngày ăn uống cũng tốn ít tiền. may là Tống Tiềm suy nghĩ cẩn thận chu đáo, biết đây là việc thời gian nước chảy, đoán trước để cho nàng mua bốn mươi mẫu đất ở ngoài thành chuyên cung cấp cho nhi viện sử dụng.

      Đất này tại để cho tá điền thuê cày cấy trồng trọt, chờ thu tiền thuê đất, duy trì chi tiêu hằng ngày của nhi viện. Bằng mấy năm trước Tiểu Ngọc dù có kiếm được nhiều tiền hơn nữa cũng đủ để bổ sung vào.

      Tiểu Ngọc thầm than, trong xã hội nông nghiệp, quả nhiên có loại bất động sản này mới là đạo lý vững vàng!

      "Phu nhân, ngài có biết người đường nhắc tới ngài như thế nào ?"

      Lê Hoa chuyến ra chợ mua trái cây cho Tiểu Ngọc, trở lại mặt vui rạo rực.

      Tiểu Ngọc vội vàng dụ dỗ Minh Nhi ngủ, chút để ý trả lời câu: "Lời khen hay là xấu?"

      "Tất nhiên là lời khen rồi!" Lê Hoa rửa trái cây sạch đặt lên đĩa sứ trắng, bưng đến để bàn. "Đại nương bán trứng gà nghe nô tỳ là nha đầu nhà Tống đại nhân, sống chết cũng chịu nhận tiền của nô tỳ, là đại nhân và phu nhân làm nhiều việc thiện, bọn họ hết sức cảm tạ."

      "Vậy ngươi thực đưa tiền cho người ta chứ?"

      Tiểu Ngọc quay đầu lại trợn mắt nhìn Lê Hoa cái, Lê Hoa rụt đầu, le lưỡi cười : "Nô tỳ nào dám chứ, nếu làm vậy , trở về nhất định bị ngài dùng đạo lý chăm sóc. Nô tỳ thấy bà ấy vui vẻ chuyện, nên ném tiền vào gian hàng rồi chạy về đây."

      "Vậy còn được… Gọi bà vú đến đây, để cho bà ấy đưa tiểu thiếu gia nghỉ ngơi."

      Đối với Minh Nhi, Tiểu Ngọc khỏi có chút áy náy. Mẫu thân nhà người ta mỗi ngày đều ở nhà chăm sóc con, nàng lại loay hoay chỉ có buổi tối mới rảnh ôm con lát. may là tính tình Minh Nhi giống phụ thân , thích khóc lóc, cũng sợ người lạ, mọi người trong nhà đều rất thương bé.

      "Qua ít ngày nữa, Minh Nhi có thể rồi…"

      Tiểu Ngọc nghĩ tới cảnh dạy nhi tử học chuyện thú vị, khỏi nở nụ cười.

      Cứ nghĩ là tháng ba mùa xuân nên ấm áp rồi, ngờ trong chốc lát thời tiết lại trở nên vô cùng lạnh, Tiểu Ngọc bắt đầu hối hận vì hôm nay ngồi kiệu ra ngoài.

      Vốn tưởng rằng chỉ tới khu phố lân cận mua cuộn vải để may bộ đồ mới cho con trai, đường bao xa, cần làm phiền kiệu phu. Ai biết đoạn mới phát giác, rét tháng ba vẫn có đủ uy lực, gió lạnh vù vù thổi vào trong cổ, Tiểu Ngọc khỏi run rẩy chút.

      "Phu nhân, ngài lạnh ?"

      Lê Hoa theo sau lưng Tiểu Ngọc, nhìn Tiểu Ngọc khẽ run, vội vàng tiến lên đỡ nàng.

      "Ta cũng phải bảy tám chục tuổi, cần dìu đỡ ta. sao, chỉ là run cả người. chút ấm, thôi!" Tiểu Ngọc cảm giác có lẽ mình ở trong nhà quá lâu rồi, thân thể mới chịu nổi gió rét như vậy. Ra ngoài nhiều hít thở khí mới mẻ mới tốt!

      "Ah, đây là cái gì?"

      Tiểu Ngọc ngang qua bên cạnh miệng giếng, nhìn thấy có gói đồ đặt ở chỗ đó ai trông nom.

      Nàng tò mò tiến lên liếc mắt nhìn: "Cái bọc này có phải ai đó làm rơi ? …A!"

      Tiểu Ngọc kêu lên tiếng, mới vừa rồi nàng đến gần nhìn mới phát đó là đứa trẻ !

      "Làm sao nơi này lại có đứa bé?"

      Tiểu Ngọc cũng quan tâm đất bẩn, ngồi xổm xuống ôm đứa bé vào trong ngực. Nhưng đứa bé kia cả người lạnh lẽo, còn hơi thở nữa.

      Bên cạnh có vị đại nương tới đây múc nước, nhìn thấy Tiểu Ngọc kích động như thế, thở dài : "Tiểu nương tử nhất định là người từ nơi khác đến rồi? Loại chuyện như vậy, vẫn thường có, cần ngạc nhiên!"

      Trong lòng Tiểu Ngọc cực kỳ khó chịu, đứa bé này nhìn dáng vẻ cũng là mới ra đời, còn là mềm mại. Tại sao lại bị người ném đến nơi này?

      Đại nương kia vừa múc nước vừa : "Tiểu nương tử, đừng đau lòng..., chúng ta đều thấy nhưng thể gì."

      Tiểu Ngọc nhàng đặt đứa bé xuống, định để gia nhân đến đưa bé ra ngoài thành an táng. Nàng lau nước mắt bên khóe mắt, hỏi đại nương kia: "Đại nương, thường có đứa bé bị để lại bên cạnh giếng này sao?"

      Đại nương kia gật gật đầu : "Đúng vậy! Phong tục nay như thế, cũng biết trách ai!" Dứt lời, lại thở dài mấy tiếng, xách theo thùng nước rời .

      Đến đây, Tiểu Ngọc cũng còn tâm tình mua vải nữa. Nàng nghĩ vị đại nương kia "Phong tục nay", đến cùng là có chuyện gì xảy ra?

      Nàng trở về phủ gọi quản gia vốn làm việc trong phủ đến hỏi, mới hiểu được cái gì gọi là "Phong tục nay ", chính là "Dìm chết con "!

      Trọng nam khinh nữ, vốn chính là tượng cố hữu trong xã hội phong kiến, Tiểu Ngọc thấy có gì kỳ lạ. Nhưng mà người Tống đối đãi với nữ nhi, coi như là tương đối khoan dung, chẳng những luật pháp quy định nữ nhi có thể thừa kế phận gia nghiệp, ngay cả đồ cưới khi nữ nhi xuất giá, từng nhà đều chuẩn bị tốt. Con thời Tống mặc dù học nhiều lắm, nhưng cha mẹ cũng tự trọng cam tâm, trong nhà bần hàn đưa học dệt, nấu nướng, hoàn cảnh hơi tốt chút, còn dạy tập cầm kỳ thư họa, địa vị của con trong nhà cũng quá thấp.

      Nhưng ở Hải Châu này, biết từ lúc nào bắt đầu có cách "Dưỡng nữ vô dụng", cho là nuôi lớn đứa con phí quá nhiều sức, chỉ cần nuôi sống sinh kế mới tốt. Cho nên khi người dân địa phương sinh con , đa số là dìm chết, hoặc là ném ra đầu đường cuối ngõ, bên cạnh giếng bờ sông, mặc kệ tự sinh tự diệt.

      Tiểu Ngọc chợt hiểu, thảo nào trong nhi viện của nàng ít có bé , nàng còn tưởng rằng là trùng hợp, ra là rất nhiều nữ hài tử vừa sinh ra bị cha mẹ ném chết chìm rồi.

      Nghe xong quản gia , trong lòng Tiểu Ngọc cách nào bình tĩnh, nhiều lần nước mắt sắp chảy ra, bị nàng liên tục nhịn xuống.

      Tại sao có thể như vậy? Đều là đứa con bản thân hoài thai mười tháng đau khổ cay đắng sinh ra, là máu mủ ruột thịt của chính mình, làm sao có thể ác tâm giết chết con bé như vậy?

      Rất nhiều người nhìn thấy đứa bé của người khác ngã xuống nước, cũng cuống quýt : " xong, xong, con cái nhà ai rơi xuống nước, nhanh cứu!" Chẳng lẽ đứa con ruột thịt của mình, mới vừa ở trong bụng chui ra, đành giãy giụa với sống chết sao?

      Ngay cả nông phu nhìn thấy gà vịt của mình rơi vào hố phân, cũng gấp gáp vớt lên, chẳng lẽ con của mình sống, có mày có mắt, có thể cười có thể khóc, lại nhẫn tâm nhìn con bé giãy giụa đến chết trong đó sao?

      Lại , hay là sức mạnh của "Phong tục" sao! Tiểu Ngọc hiểu, rất nhiều người cả đời đều sống ngây ngô dại dột, thường là người khác cái gì làm cái gì, cũng làm theo, hỏi tốt xấu. Chỉ cần có thể từ từ sửa đổi phong tục này, người sau tự nhiên theo phong trào, nếp sống dìm con , vứt bỏ con có lẽ từ từ được thay đổi.

      Chuyện này, còn phải dựa vào Tống Tiềm mới được.

      Tống Tiềm nghe thấy Tiểu Ngọc tình hình này, tâm tình cũng rất trầm trọng.

      Loại phong tục này, đối với sinh sản của địa phương là loại phá hoại cực lớn, chỉ là những người này còn chưa ý thức được.

      Có câu , nam cày ruộng nữ dệt lụa. Chỉ có nam cày ruộng, mà có nữ dệt lụa, vậy làm sao được? Hơn nữa, dìm con thành phong trào, sau này thiếu nữ trưởng thành giảm bớt, nam tử kia phải tìm ai để lập gia đình, nhân khẩu ở đây phải giảm xuống nhanh chóng sao?

      "Loại phong tục này, nhất định phải thay đổi!"

      Tống Tiềm vỗ bàn đọc sách, phẫn nộ . cũng cực kỳ thống hận chuyện dìm chết máu mủ ruột thịt này, đặt thiên lý luân lý làm người ở chỗ nào?

      Tiểu Ngọc : "Đúng vậy, việc giết người cường đạo, đánh người cướp của, còn phải bị bắt đến nha môn tra hỏi phân định, tất cả đều vì đền mạng cho khổ chủ đấy. Huống chi đó chỉ là giết người ngoài, giết người trong nhà phải hoang đường hơn sao? Tại sao lại cần đến công đường chịu thẩm vấn?"

      Tống Tiềm gật đầu : "Rất đúng, nhưng mà phải làm như thế nào, mới có thể làm cho phong tục này thay đổi được đây…"

      Tiểu Ngọc suy nghĩ chút, : " ra , chuyện này phải dày công, thể lần là xong. Thay đổi phong tục, dễ vậy sao? Thiếp nghĩ, nên thiết lập chế độ thưởng phạt, dìm con thưởng, dìm con trừng phạt, làm vậy hiệu quả nhanh hơn chút."

      Tống Tiềm : "Ừ, cái này còn phải bàn bạc tỉ mỉ, cũng gấp được… Nhưng mà, thực giáo dục cảm hóa, mới là quan trọng nhất."

      Tiểu Ngọc đồng ý với cách nhìn của Tống Tiềm. Thưởng phạt chỉ có tác dụng phụ giúp, nếu như thực muốn thay đổi phong tục dìm con của nơi này, phải khiến dân chúng chân chính biết được dìm con là sai lầm, đấy mới là hợp lý.


      Buổi tối tại đây, vợ chồng Tống Tiềm đưa ra quyết định, để cho hơn mười năm sau khi bọn họ rời khỏi Hải Châu vẫn còn có người ngừng nhớ về đôi vợ chồng quan ngự sử nhân từ này. Bọn họ lưu lại cho Hải Châu, chỉ là vạn mẫu ruộng tốt, cũng chỉ là giao thương phồn vinh biển, quan trọng nhất là khiến người Hải Châu thay đổi những thứ phong tục cổ hủ kia, cứu vớt sinh mệnh của vô số bé

      Dĩ nhiên, đây đều là chuyện sau này.

      Khi bớt bận bịu chính vụ và chuyện bài trừ hủ tục, mỗi ngày Tiểu Ngọc vẫn ở trong “Nhạc viên” chăm sóc những đứa bé nàng thu nuôi như cũ. Rất nhiều đứa bé là dân lưu lạc chạy đến, người đều mang đầy sẹo hoặc vết thương có mủ lở loét, Tiểu Ngọc lập tức bắc cái nồi lớn trong sân, nấu nồi thuốc tắm tam hoàng đậm đặc.

      Cảm giác này, hoài niệm!

      Ngủi mùi thuốc tắm tam hoàng quen thuộc, Tiểu Ngọc cảm thấy như được trở lại khoảng thời gian khi mới chữa bệnh cho Tống Tiềm. Khi đó, Tống Tiềm vẫn còn là thiếu niên cả người đầy máu mủ, toàn dựa vào thuốc tắm tam hoàng này để ổn định bệnh tình của trước. Loại thuốc này vừa rẻ vừa hiệu quả, thích hợp nhất cho bọn dùng lâu dài.

      "Phu nhân, phu nhân, chén thuốc này có ăn được ?"

      chú mèo ham ăn nhìn khói dày đặc toát ra từ trong nồi, ngậm đầu ngón tay hỏi.

      Tiểu Ngọc khẽ cười tiếng: " ăn được đâu! Rất đắng!"

      "Ọe… Phì phì…"

      ra có đứa bé khác còn tham ăn hơn len lén dùng đầu ngón tay chấm chút, mới vừa đưa vào miệng thấy vô cùng đắng, vội vàng phun ra ngoài.

      "Nhìn xem, ăn được rồi mà!" Tiểu Ngọc vội vỗ lưng cho đứa bé kia, vừa ngẩng đầu lên, nàng chợt nhìn thấy bóng người quen thuộc vào cửa chính Nhạc viên.
      Thích Thăng? Sao lại tới đây?

    2. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 200: Đại kết cục
      Edit: MDL
      Beta: phuonganhdao229
      Beta2: hoa hồng

      Tuy Thích Thăng tiều tụy nhưng vẫn tuấn như trước.

      Tiểu Ngọc vội nhờ người trông bếp hộ mình rồi lên tiếng hỏi: “Thích Chi Vấn, huynh đến Hải Châu làm gì vậy?”

      Thích Thăng nhìn cảnh vật trong viện, đáp rằng: “Tới giải sầu. Thiên Thành muội đặt mua viện nhận nuôi trẻ bị bỏ rơi ở đây nên ta liền tới xem sao.”

      Tiểu Ngọc thấy ôm bụng tâm , biết có hỏi cũng chịu , vì vậy nàng chỉ cười cười, : “Nếu đường xa đến đây huynh vào uống với Thiên Thành chút rượu nhé? Chúng ta về thôi, giờ này Thiên Thành cũng nên về nhà rồi.”

      Tiểu Ngọc đoán sai, bọn họ về đến phủ Tống Tiềm cũng vừa trở lại từ nha môn.

      Lúc này qua thời gian cấm biển, nên hải sản tương đối phong phú, Tiểu Ngọc sai người nấu vài món đặc sản địa phương cho hai người nam nhân, còn mình và Minh Nhi ăn trong phòng. Tuy nàng và Thích Thăng quen nhau lâu, quan hệ qua lại cũng khá tốt, nhưng sống ở xã hội này phải tuân theo quy tắc của nó.

      Nam nữ chung bàn, quy củ này, đừng phá tốt hơn.

      Cho nhi tử ăn cơm xong xuôi, Tiểu Ngọc gọi Lê Hoa đưa nước vào để hai mẹ con tắm rửa, lúc này nàng mới thấy Tống Tiềm trở về phòng.

      “Thích Chi Vấn ở lại?”

      Tiểu Ngọc tới cởi áo khoác cho Tống Tiềm.

      Tống Tiềm : “Ừ, ta cho người dọn dẹp phòng khách, bên phòng bếp nấu nước tắm. uống ít... Quả nhiên là chuyện có liên quan đến Tần nương.”

      Tống Tiềm biết thê tử rất quan tâm chuyện giữa Thích Thăng và Tần Xuân Nhạn nên bèn thuật lại toàn bộ những gì Thích Thăng vừa với . cũng ngờ đường tình của Thích Thăng lại trắc trở đến mức này.

      “Kẻ thù truyền kiếp?”

      Tiểu Ngọc trợn tròn mắt, cái gì đây? Romeo và Juliet thời Nam Tống?

      đứt quãng làm ta thể hỏi kĩ càng, chuyện bắt đầu từ đời tổ phụ nên cháu chắt như hoàn toàn biết nhà mình có thù với Tần gia. Mãi đến khi với phụ thân về ý định cầu hôn Tần nương mới từ chỗ phụ thân biết được chuyện này...”

      Lòng Tiểu Ngọc trầm xuống. Hóa giải thù hận giữa hai thế gia nghề y phải là chuyện dễ dàng gì. Lại nhớ tới, trong lúc vô tình Thích Thăng từng với nàng tổ phụ cấm thi triển võ công trước mặt người khác, chẳng lẽ tổ huấn này cũng có liên quan đến Tần gia?

      Đúng là phớt lờ được mà xen vào cũng xong!

      “Phụ thân cũng trách cứ gì nhiều, chỉ bảo tổ mệnh khó vi phạm. ở nhà vui nên muốn tới đây thăm chúng ta. Phải rồi, còn mang đến vài tin tức.”

      Có chuyện vừa rồi làm cơ sở nên Tiểu Ngọc quá kỳ vọng vào tin tức mà Thích Thăng mang đến, phỏng chừng cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì. Nhưng lần này Tiểu Ngọc đoán sai rồi, đó là chuyện lớn kinh thiên động địa!

      Trưởng công chúa Tiễn Vệ quốc - Vân Châu công chúa từng xuất gia làm ni nay hoàn tục trở về Tiễn gia rồi!

      “Nàng hoàn tục trở về Tiễn gia, vậy còn là công chúa nữa à?”

      Công chúa Tiễn Vân Châu vốn là nữ nhi ruột thịt của Tiễn Vương, sau thu dưỡng vào cung để thắt chặt mối quan hệ với Tiễn Vương, bây giờ nàng hoàn tục trở về Tiễn gia cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng , công chúa xuất gia lại hoàn tục trở về đúng là quá kinh người.

      Tống Tiềm đáp: “Ừ, tuy phong hào Tiễn Vương vẫn còn, nữ nhi của ông ta đáng lí phải được phong làm quận chúa nhưng vì Tiễn Vân Châu vừa mới hoàn tục nên chưa thể sắc phong. Nàng ta hoàn tục chưa được bao lâu có người tới cửa cầu hôn, đầy nửa tháng nữa bái đường xong xuôi! Nàng đoán xem là ai?”

      Tống Tiềm vậy nhất định là nàng biết người này. Trước đây Tiểu Ngọc từng với Thái Hậu và Gia Nhi rằng, có lẽ Tiền Vân Châu vì người nên mới vội vàng xuất gia để thoát khỏi danh hiệu công chúa, ai ngờ câu thành !

      là ai đây? Tiễn Vân Châu vội xuất gia như thế hẳn là để tránh cho người làm phò mã thể đảm nhiệm chức vụ triều đình... Người này nhất định là quan viên trong triều, lẽ nào là tân khoa tiến sĩ? Nhưng đây còn là người mà mình quen biết... Nàng biết những quan viên khác, chỉ quen vài người từng giao hảo với Tống Tiềm mà thôi.

      Chợt trong đầu Tiểu Ngọc lóe lên tia sáng, nàng cả kinh kêu lên: “Là Ái Sinh?”

      Tống Tiềm tán dương nhìn Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc thấy được khẳng định trong mắt . là Cố Ái Sinh?

      Nhớ đêm đó Cố Ái Sinh nhảy từ lầu cao xuống để cứu Tiễn Vân Châu bị côn đồ bao vây, lẽ nào... Bọn họ để ý nhau từ đấy?

      Về phần người ta làm sao mà thầm qua lại người ngoài như họ thể nào biết được!

      “Chi Vấn Ái Sinh mời ta tham dự hôn lễ của , nhưng ta vướng công việc ở đây nên e là được rồi. Chi bằng cứ chuẩn bị phần hậu lễ rồi nhờ Chi Vấn gửi giùm, mà lễ này xem ra còn phải chuẩn bị thêm phần!”

      “Hả?”

      Tiểu Ngọc có cảm giác mình mới rời Lâm An mấy tháng mà bỏ lỡ biết bao nhiêu chuyện bái quát của bằng hữu, aizz!

      “Tằng Mậu chuẩn bị cưới Dương Bội Bội thiên kim của Dương Công Tư Dương Bá, đây cũng là bằng hữu của nàng phải ?”

      Tống Tiềm cười .

      Tằng Mậu và Dương Bội Bội thành?

      Tiểu Ngọc u oán nghĩ, lẽ nào Tằng Mậu chỉ lẻn vào khuê phòng người ta đưa thư tình mà còn làm thêm chút chuyện phong lưu trộm hương thương ngọc? Khụ khụ, trông cái vẻ lầm lì nghiêm túc của thường ngày dễ vậy lắm. Chẳng phải người ta thường bảo nam nhân ngoài mặt càng nghiêm túc bùng cháy càng mãnh liệt hay sao?

      đêm nghe ba chuyện tình, mặc dù có hai đôi bằng hữu sắp thành thân, Tiểu Ngọc mừng thay cho họ, nhưng cứ nhớ đến chuyện của Thích Thăng và Tần Xuân Nhạn nàng lại nhịn được mà thổn thức.

      Người có tình cũng chưa chắc được ở cạnh nhau!

      Thích Thăng ở lại Hải Châu hai ngày, xem bệnh miễn phí cho trẻ con trong nhi viện giúp Tiểu Ngọc. Tụi mắc bệnh ít nhiều, tất cả đều là các bệnh tích lũy suốt những năm tháng sống lưu lạc, cần phải được điều dưỡng lâu dài. Có phương thuốc của Thích Thăng, Tiểu Ngọc có thể dựa vào đó mà bốc thuốc chữa bệnh cho tụi .

      “Tống gia... muội quả nhiên là người thể nào ở yên tại chỗ, ha ha.”

      Thích Thăng nhìn Tiểu Ngọc bận bận dưới, khỏi cảm khái nàng tinh lực hơn người.

      Tiểu Ngọc cười : “Đúng vậy đó, muốn ta cả ngày lẫn đêm ở nhà ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn, ta chịu nổi. Người có công có việc là tốt nhất!”

      Thích Thăng thoáng thất thần nhìn vầng trán sáng bóng rịn mấy hạt mồ hôi cùng với đôi môi đỏ hồng luôn nở nụ cười ấm lòng người...

      “Muội biết ? Ta từng rất thích rất thích rất thích muội.”

      Thích Thăng nhàng câu làm Tiểu Ngọc đột nhiên cứng đờ người.

      Bọn họ lẳng lặng nhìn nhau trong chốc lát, Tiểu Ngọc cúi đầu tiếp tục sắp xếp đơn thuốc, “Ừ... coi như là biết.”

      Nữ nhân luôn rất nhạy cảm. Mấy năm nay Thích Thăng luôn vòng tới vòng lui quanh quẩn bên nàng, làm sao nàng lại biết có phần coi trọng nàng chứ. Nhưng người ta im lặng tốt nhất nàng cũng giả ngu.

      Hôn của Thích Thăng và Tần Xuân Nhạn là chuyện quan trọng. Nàng hi vọng Thích Thăng có thể tìm thấy hạnh phúc thực cho riêng mình...

      Thích Thăng thở phào nhõm, rốt cuộc cũng ra rồi.

      mối tình thầm lặng, kể từ giờ khắc này chính thức trở thành quá khứ.

      Về phần cùng với Tần Xuân Nhạn... Đó lại là chuyện khác.

      Cảm giác Tần Xuân Nhạn mang đến cho giống với Tiểu Ngọc. Tiểu Ngọc trong lòng nương dí dỏm với những ý tưởng mới lạ, làm việc cùng nàng vẫn luôn thú vị như vậy.

      Mà Tần Xuân Nhạn... dịu dàng, săn sóc, phóng khoáng của nàng lại từ từ rót vào lòng , làm trái tim kiềm được mà từ từ rung động, nguyện ý cùng nàng nắm tay cả đời.

      Nào ngờ, Thích gia bọn họ lại từng có đoạn chuyện xưa với Tần gia. ra tổ phụ cho thi triển võ công trước mặt người khác cũng là vì thù cũ với Tần gia...

      “Ngày mai huynh về rồi sao?”

      Tiểu Ngọc và Thích Thăng rời khỏi Nhạc Viên, nàng thấy mặt Thích Thăng như tỏa ra vầng sáng ngày xưa.

      Thích Thăng bước lên trước, Tiểu Ngọc nhìn bóng lưng của , tâm tình cực kì phức tạp...

      Mấy tháng sau, hai nước Tống – Kim đàm phán hòa bình tạm thời ký kết được hiệp nghị, từ đó Tống – Kim bắt đầu thời kỳ hòa bình ngắn ngủi hiếm thấy. Tuy nhiên hai bên đều tích góp lực lượng, chuẩn bị chu đáo cho cuộc chiến tiếp theo.

      Hai năm sau, Tống Tiềm lên làm Giang Hoài Đông Lộ chuyển vận sử, nơi ở chuyển đến Sở Châu. Kể từ đó, Tống Tiềm mới thực trở thành quan to hùng cứ phương. Thê tùy phu quý, Tiểu Ngọc được phong làm nhị phẩm cáo mệnh phu nhân. Lúc bọn họ rời Hải Châu có vạn người đưa tiễn, phần lớn là những đứa trẻ mồ côi được Tiểu Ngọc cứu trợ. Mặc dù Tiểu Ngọc ở lại Hải Châu nhưng trong suốt hai năm qua cũng thiết lập chế độ khá tốt ở Nhạc Viên, Tiểu Ngọc tin rằng người kế nhiệm nàng quản lý Nhạc Viên ổn thỏa.

      Hoàng hậu Chu Gia Nhi sinh cho Triệu Yểu hai người con trai, trưởng tử của nàng và Triệu Yểu được lập làm thái tử. Nếu Tiểu Ngọc xuyên thái tử hẳn phải là con của nguyên phối Quách thị và Triệu Yểu mới đúng. Đến bước này rồi, Tiểu Ngọc biết Tống Quang Tông mà đời sau lưu danh xuất nữa, nhưng có khi nào Nam Tống bây giờ chiến thắng người Kim, thay đổi số mệnh bị người Mông Cổ thôn tính tiêu diệt hay ?

      Triệu Yểu, Quý Phong, Tống Tiềm... liệu bọn họ có thể ngăn cơn sóng dữ để con thuyền Nam Tống tiếp tục tiến về khơi xa hay ?

      Tiểu Ngọc biết.

      Liệu các bằng hữu của nàng có thể ân ái cùng người đến răng long đầu bạc hay ?

      Tiểu Ngọc cũng biết.

      Dưới mảnh trời này, nàng cũng chỉ là xuyên may mắn, xuyên qua thời đến nam nhân nàng. Nàng có thể khẳng định, chỉ có tình Thiên Thành dành cho nàng là vĩnh viễn thay đổi.

      Cuộc đời vội vã chẳng đầy trăm năm, phất tay cái qua cả đời.

      Nàng thể khống chế hướng chảy của dòng lịch sử. Vào buổi trưa rực rỡ sắc xuân, Tiểu Ngọc nhìn Minh Nhi chạy chơi dưới ánh nắng, từ đằng xa, Tống Tiềm chậm rãi bước về phía hai mẹ con...

      Tiểu Ngọc đứng dậy nghênh đón Tống Tiềm, mặt là nụ cười ngọt ngào bao giờ đổi thay.

      Toàn văn hoàn.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :