1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mỹ ngọc Thiên Thành - Trầm Nhiêu (200C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 186: Thần nữ có lòng.

      Editor + Beta: salemsmall


      Vân mẫu bình phong chúc ảnh thâm,
      Trường hà tiệm lạc hiểu tinh thẩm.
      Thường nga ứng hối thâu linh dược,
      Bích hải thanh thiên dạ dạ tâm.

      Bài thơ 《 Thường Nga 》này rất nổi tiếng, chỉ cần là người có đọc sách ai là biết tới, nhưng chỉ có điều, mấy câu thơ trong bài Thường Nga này cũng chính là chủ đề khiến mọi người phải tranh luận gay gắt bởi vì mỗi người lại có cái nhìn khác nhau. Có người Lý Thương này mượn hình ảnh tịch của Thường Nga để gửi gắm nỗi ưu tư của bản thân, cũng có người đây là bài ca viết về người con muốn học đạo để thành tiên, lại có người rằng bài thơ này về thiếu nữ tư xuân.

      Nhưng dù thế nào nữa khung cảnh được miêu tả trong bài thơ này tuy đẹp nhưng lại tĩnh mịch, vắng lặng và độc. Trong khung cảnh ấy có nữ tử ngủ được, cứ lẳng lẳng ngắm nhìn màn đêm dần trôi qua. Nàng là thiếu nữ còn xuân, chịu nổi đơn nhưng cuộc đời này định là phải sống "Quảng Hàn cung" lạnh lẽo này - đây phải là hình dung về cuộc sống của tăng ni hay sao?

      Nếu như Vân Châu thành tâm hướng Phật, sao có thể đọc bài thơ miêu tả cuộc sống bi thảm sau khi xuất gia này được chứ!

      Gia Nhi ngẫm nghĩ lời của Tiểu Ngọc, gật đầu tán thành với suy nghĩ của Tiểu Ngọc. "Chính xác, nàng ấy đọc bài thơ này cách say sưa như vậy, nếu như phải muốn hướng đến cuộc sống khi xuất gia... rốt cuộc là vì cái quái gì mà muốn làm ni chứ?"

      Tiểu Ngọc vừa định chuyện bỗng nhiên có cung nữ bên ngoài bẩm báo rằng Thái hậu đến đây.

      Tiểu Ngọc vội vàng đứng dậy nghênh đón Thái hậu. So với mấy năm trước, Ngô Thái hậu càng thêm nở nang hơn, chưa có vẻ gì là già nua cả, hẳn là do "Thanh xuân lộ" mà nàng cống hiến cũng có chút hiệu quả? Tiểu Ngọc tự đắc nghĩ như vậy, nhưng mặt lại dám có nửa phần bất kính. Nhưng mà lúc này, Ngô Thái hậu lại có vẻ được vui, hai hàng lông mày của bà nhíu chặt lại, nghĩ thôi cũng biết là bởi vì chuyện Vân Châu công chúa muốn xuất gia nên khiến bà phải phiền lòng.

      "Mai thị, ngươi cũng ở chỗ này sao? Lâu lắm gặp ngươi rồi!"

      Ngô Thái hậu thấy Tiểu Ngọc cũng ở Đông cung, vẻ mặt vui mừng giống như khách sáo mà là xuất phát từ nội tâm. Khi bà còn làm Hoàng hậu, thường hay triệu Tiểu Ngọc vào cung, ấn tượng của bà với Tiểu Ngọc cũng tệ.

      "Nô tỳ cũng vô cùng nhớ mong Thái hậu, ngờ mới có mấy ngày gặp, vậy mà Thái hậu..." Tiểu Ngọc ra vẻ tiếc hận lắc đầu thở dài.

      "Bản cung làm sao hả?" Ngô Thái hậu nghi hoặc, theo tầm mắt của Tiểu Ngọc, đưa tay sờ lên mặt mình.

      Tiểu Ngọc cười : "Vậy mà Thái hậu lại như trẻ ra mấy tuổi, nhìn qua thực khác gì đại tỷ của nô tỳ."

      "Ba hoa!" Ngô Thái hậu buông tay vuốt gò má xuống, phì cười, nỗi u sầu khuôn mặt lại tiêu tán ít. "Cũng chỉ có ngươi mới có thể mấy câu như vậy chọc cho bản cung vui vẻ! Nghe ngươi cũng làm mẹ rồi, sao vẫn còn nghịch ngợm như vậy hả?"

      Gia Nhi quay sang mỉm cười với Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc có thể làm cho Thái hậu trở nên vui vẻ như vậy, nàng cũng cảm thấy an tâm hơn nhiều. Ngô Thái hậu ban cho Tiểu Ngọc được ngồi, hỏi han tình hình trong nhà nàng, còn đặc biệt dặn dò nàng lần sau tiến cung nhớ đưa Minh Nhi tới cho bà gặp.

      Tiểu Ngọc cố ý an ủi Thái hậu để bà được vui, còn kể với bà chút hiểu biết của mình về phong tục tập quán và khí hậu ở Minh Châu, quả nhiên chuyện lúc, Thái hậu cười tươi hơn hẳn, hơn nữa hoàn toàn bị những câu chuyện của Tiểu Ngọc thu hút.

      "Ôi chao, cái người tên Trần Văn Vũ kia thực mang theo bọc đồ lưu bạt hả?" Ngô Thái hậu nghe Tiểu Ngọc kể chuyện, đến đoạn Văn Vũ và Thanh Tranh lén lút hẹn ước thề nguyền với nhau, bà còn cảm thấy lo lắng cho bọn họ.

      Tiểu Ngọc , sau này khi nghe ngóng được hướng của Trần Văn Vũ, biết vận chuyển chiến mã của người nước Kim về để bổ sung sức chiến đấu cho quân đội Nam Tống, hơn nữa còn thu thập được tin tức tình báo từ biên giới, Ngô Thái hậu và Gia Nhi đều trầm trồ khen ngợi Trần Văn Vũ.

      "Đợi đến khi Thanh Tranh mãn tang, Trần Văn Vũ tới Lâm An xin phép các trưởng bối của Tư Đồ gia để cầu hôn. hi vọng người có tình như bọn họ thành người nhà!" Câu chuyện này cuối cùng cũng chấm dứt, Tiểu Ngọc miệng đắng lưỡi khô, để ý đến hình tượng cầm lấy ly trà trước mặt uống ừng ực, ném hết lễ nghi mà Tố Vân và Đạm Nguyệt truyền thụ lên tận chín tầng mây.

      Người có tình thành người nhà, những lời này rung động lòng người biết bao, Ngô Thái hậu và Gia Nhi đều gật đầu khen ngợi. Kỳ thực, nữ nhân có ai mà thích nghe chuyện tình cơ chứ? Tiểu Ngọc thấy hai người nghe hết sức nhập tâm, chớp chớp mắt chuyển đề tài câu chuyện, : "Thái hậu, ngài sầu lo vì chuyện của Công chúa phải ạ?"

      Gia Nhi nhất thời khựng lại, có chút sợ hãi nhìn sang Thái hậu, sợ Thái hậu trách cứ nàng vì tội ăn lung tung.

      Ngô Thái hậu biết chắc hẳn là Gia Nhi kể cho Tiểu Ngọc. Bà cũng có ý định trách cứ Gia Nhi, chỉ thở dài tiếng, : "Ài, hiểu Công chúa nghĩ gì nữa... yên lành lại muốn xuất gia? Còn cầu phúc cho bản cung... Bản cung khỏe mạnh như thế này, Thái Thượng Hoàng lại càng thêm tráng kiện, đâu cần công chúa phải xuất gia chứ?"

      Gia Nhi và Tiểu Ngọc nhìn nhau, rồi kể lại chuyện khi nãy ở chỗ của Vân Châu cho bà.

      Ngô Thái hậu trầm ngâm, : " như vậy, cái gọi là xuất gia của Công chúa, chẳng qua chỉ là lấy cớ... Rốt cuộc là nàng muốn như thế nào?

      Tiểu Ngọc bỗng nhiên cảm thấy kỳ diệu, trước mắt nàng người là Thái hậu, người là Hoàng hậu, nhưng ba người các nàng lại ngồi chung chỗ, chuyện nhà như những phụ nhân bình thường.

      "Nô tỳ có ý tưởng lớn mật..." Tiểu Ngọc do dự, biết có nên ra hay . Vốn dĩ những bí mật của Hoàng gia như thế này, nếu có thể tham gia nên cố gắng đừng tham gia vào, nhưng mà thấy khuê mật của mình vì chuyện ấy mà phải phiền não, nàng cũng
      [​IMG]

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 187: Lại đến ngày tết Trùng Dương.

      Editor + Beta: salemsmall


      Bạc vụ nùng vân sầu vĩnh trú,
      Thụy não tiêu kim thú.
      Giai tiết hựu trọng dương,
      Ngọc chẩm sa thụ,
      Bán dạ lương sơ thấu. (1)

      Ngày Tết Trùng Dương* dưới ngòi bút của Dịch An Cư Sĩ lộ ra lạnh lẽo, thê lương và tịch. Nhưng những gì mà Tiểu Ngọc nhìn thấy trước mắt là đám người vô cùng bận rộn mà vui vẻ chuẩn bị cho ngày hội quan trọng này.

      (* - Tết Trùng Dương hay còn gọi là Tết Cửu Trùng; lễ mùng 9 tháng 9, khi xưa vào ngày này, người ta lên cao để được sống thọ, nay là lễ người già của Trung quốc)

      Tết Trùng Dương chính là ngày lễ trọng đại của người Lâm An nha!

      Tết Trùng Dương năm ngoái, nàng vẫn còn ở Minh Châu, ở đó mọi người cũng có nhiều hoạt động như ở Lâm An. Ở Lâm An, trước khi tết Trùng Dương diễn ra nửa tháng, rất nhiều hoạt động như thưởng cúc, phẩm rượu, du sơn, cúng tế diễn ra. đường toàn là tiếng rao hàng và bày bán các vật phẩm. Bình thường ban ngày đường phố cực kỳ náo nhiệt rồi, nhưng lúc này quả thực là đông đúc đến mức nước cũng chảy qua được.

      Từ sáng sớm, Văn Quyên phái người chuyển đến trăm bệ hoa cúc đủ màu, trang trí cho Tống phủ rực rỡ muôn màu.

      "Phu nhân, những thứ cần chuẩn bị cho lễ hội năm nay ta sắp xếp ổn thỏa rồi ạ."

      Huệ Nương báo cáo công việc với Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc mỉm cười gật đầu. Huệ Nương theo nàng vài năm, càng lúc càng thêm chín chắn, cũng còn sợ sệt như khi mới tới nữa.

      Công việc có thể khiến cho người ta tự tin và trưởng thành hơn. Huệ Nương giờ là quản gia nội trạch của Tri phủ Lâm An, nắm trong tay biết bao nhiêu gia đinh và tỳ nữ. Ra ngoài đường cũng có ít người đối xử khách khí với nàng, đương nhiên thể nào so sánh nổi với ngày nàng còn ở quê nhà.

      Tiểu Ngọc thay đổi nha đầu Tiểu Trân lúc ban đầu, rồi mua nha đầu lớn hơn chút tên gọi là Lê Hoa, trước kia nàng ta cũng là nữ nhi trong sạch, sau này gia cảnh sa sút mới bị bán cho bọn buôn người để làm nha đầu cho nhà người ta. Khoảng thời gian này, Tiểu Ngọc thường xuyên tham gia rất nhiều hoạt động của mấy vị phu nhân khác, nếu bên người nha đầu nhanh nhẹn để sai bảo là bất tiện.

      Kỳ thực, hai năm qua các vị phu nhân cũng giống như trong tưởng tượng của Tiểu Ngọc là bước chân ra khỏi nhà, trái lại hoạt động xã giao của bọn họ nhiều vô kể. Từ lần trước, sau khi nàng thể tài năng trong vãn yến tại quý phủ của Tư Dương Bá, mọi người biết nàng tinh thông mỹ dung dưỡng sinh*, nên số người muốn kết giao với nàng cũng tăng thêm.

      (* - chăm sóc sắc đẹp)

      Đó chính là lý do mà Tiểu Ngọc được mời tới tham dự thọ yến của vị phu nhân Thị Lang nào nó, hoặc buổi liên hoan của vị phu nhân Viên ngoại nào đó, thậm chí cả những buổi tụ hội phạm vi cũng có người mời nàng tham gia. Đương nhiên, nhiều người vẫn còn có thành kiến đối với xuất thân của nàng nên muốn qua lại với nàng. Nhưng mà kể từ sau khi bọn họ nghe được chuyện, lập tức thay đổi cái nhìn với Tiểu Ngọc.

      Nghe , vị phu nhân Tri phủ có xuất thân hèn mọn này được đương kim Thái hậu và Hoàng hậu vô cùng thích, thường xuyên được triệu vào cung. Tin đồn này biết là hay là giả, nhưng kể từ khi nghe được thái độ của mọi người với Tiểu Ngọc đều có thêm ba phần kính sợ. Lại còn có nhân sĩ bát quái nào đó đào ra được tin tức trước kia, Ngô Thái hậu từng tự mình cầu xin cho hôn của Tống Tiềm và Tiểu Ngọc, còn Chu Hoàng hậu khi chưa xuất giá từng là bạn khuê mật của Tiểu Ngọc.

      Bợ đỡ nịnh hót, mưu cầu danh lợi chính là những thói thường của con người. Điều làm cho các quý phu nhân có thể kiêu ngạo chính là gia thế của nhà mẹ đẻ và những mối quan hệ luẩn quẩn bên nhà chồng. Có thể trèo cao tới Thái hậu và Hoàng hậu như vị phu nhân Tri phủ này chắc hẳn là thể khinh thường rồi!

      Chẳng qua tất cả vẫn chỉ là truyền thuyết mà thôi. Nhưng đến khi Tết Trùng Dương qua , mọi người mới hiểu được rằng, " có lửa làm sao có khói" phải là lời suông!

      Ngày đó, khi Tống Tiềm trở về Tống phủ, mang đến cho Tiểu Ngọc tin tức chấn động.

      "Chúng ta cũng phải tham gia lễ tế tự của Hoàng gia ư?"

      Tiểu Ngọc khó tin hỏi lại Tống Tiềm, nhưng nàng biết Tống Tiềm thể đùa.

      Sau khi nghe Tống Tiềm giải thích cặn kẽ, Tiểu Ngọc mới hiểu được hoàng tộc của triều Tống quả vương triều "Dữ dân đồng nhạc".*

      (* - Dữ dân đồng nhạc: ý quân vương thi hành nền chính trị nhân từ, cùng dân chúng vui buồn, cùng hưởng thụ vui vẻ.)

      chỉ vào dịp Tết Nguyên Tiêu và Tết Đoan Ngọ, Hoàng đế mới xuất cung gặp gỡ quần chúng, mà ngay cả Tết Trùng Dương lần này, các thành viên trong Hoàng thất cũng muốn chung vui cùng dân chúng trong ngày lễ trọng đại này. Vào sáng sớm ngày mùng tám, trong cung chuẩn bị đâu ra đó. Từ xuống dưới Thiên Hoàng cung, mọi người còn muốn ăn bánh ngọt và uống rượu Cúc hoa để cùng nhau chúc mừng. Hơn nữa, Hoàng đế còn muốn đích thân lên núi Vạn Tuế. Hoàng hậu, Hoàng tử, hậu cung giai lệ cùng với quần thần và gia quyến của họ đều phải theo.

      Tống Tiềm làm Tri phủ Lâm An, cũng có đủ tư cách để theo hầu Thánh giá lên núi ăn mừng rồi.

      "Ngày đó nhất định có rất nhiều quý phu nhân tham dự. Ôi, Thiên Thành, có đôi khi thiếp cảm thấy xã giao mệt mỏi, chỉ khi ở cùng chàng và Minh Nhi, ba người chúng ta ở nhà chơi đùa là vui vẻ mà thôi." Tiểu Ngọc hơi bĩu môi làm nũng.

      Tống Tiềm thương ôm nàng vào lòng, lại hôn lên gương mặt nàng. "Sao ta lại muốn như vậy chứ? Nhưng mà sống trong quan trường thân bất do kỷ!"

      Tiểu Ngọc cũng hiểu , người làm quan sao có thể thiếu được việc xã giao. Tống Tiềm so với đồng liêu * của cũng xã giao ít hơn nhiều rồi. thoái thác hầu hết các yến hội quan trọng để về nhà ăn cơm cùng nàng và nhi tử. Nếu muốn bình chọn lão công tốt nhất Nam Tống Tiểu Ngọc tin rằng Thiên Thành của nàng xếp ở vị trí cao nhất, hơn nữa còn bỏ xa người đứng thứ hai.

      * - đồng nghiệp

      Tất cả những ngày hội đều vô cùng mệt mỏi. Đây chính là cảm nhận của Tiểu Ngọc sau khi lên làm chủ mẫu.

      Đầu tiên là phải chuẩn bị cho nghi thức tế bái Tết Trùng Dương của Tống phủ. Tống Tiềm cũng từng tu sửa ngôi mộ chôn quần
      [​IMG]
      Vũ Nguyệt Nha thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 188: Cáo mệnh phu nhân

      Editor + Beta: Cà Rốt Hồng


      Ngay lúc Tiểu Ngọc ngồi cái bàn khác, phu nhân viên ngoại Kim Diệu Liên đột nhiên ngồi xuống, chỉ cách Tiểu Ngọc chỉ có bước chân.

      Tiểu Ngọc sớm nghĩ tới gặp phải Kim Diệu Liên, nhưng sắp xếp chỗ ngồi gần như vậy, đúng là nghiệt duyên mà!

      "Tống phu nhân, chúng ta lại gặp mặt."

      Lúc Kim Diệu Liên lời này, mặt vẫn cười giả dối trước sau như , Tiểu Ngọc tin tưởng trong lòng nàng khẳng định hận mình vô cùng. đâu xa, liền lần trước ngay trước mặt thân thích nhà mẹ đẻ nàng chế nhạo chuyện nàng mướn nổi thợ tốt chạm trổ thuyền kia, đủ để Kim Diệu Liên ghi hận tám năm mười năm.

      Trong số mọi người có mặt cũng có nghe Kim Diệu Liên bất hoà với Tiểu Ngọc, chỉ là trong vòng quý phụ nhiều người hòa thuận lắm, mọi người còn phải là ở ngoài mặt bày ra hoà hợp êm thấm chứ. Chẳng lẽ còn có ai giống như đàn bà chanh chua ngoài chợ cãi vả trước mặt mọi người hay sao?

      "Tả phu nhân, mới mấy ngày gặp, khí sắc của ngươi càng tốt nha." So với Kim Diệu Liên vẻ mặt của Tiểu Ngọc tự nhiên hơn nhiều, người biết chuyện nhìn tất nhiên bị chân thành của nàng cảm động. Tiểu Ngọc nghĩ thầm, phải là so dối trá sao, ai sợ ai chứ?

      Lúc này, cung nữ phân điểm tâm Hoàng đế cúng tế Trùng Dương đến mỗi bàn, bày tỏ ân trạch bốn phương. Tất cả mọi người dừng cười , nhận lấy điểm tâm cung nữ đưa tới từ từ ăn.

      Tiểu Ngọc nhớ đời sau ngành thực phẩm động chút là đưa ra chiêu bài "Cung đình bí chế", tại nàng thưởng thức điểm tâm cung đình làm ra, cũng ăn ngon hơn Mỹ Vị Cư của nàng bao nhiêu, có chỗ nào đặc biệt. Dĩ nhiên, mùi vị cũng tệ lắm, chỉ là hình thức thiếu ý tưởng mới.

      Chẳng qua, nếu như hoàng đế mà quá coi trọng ăn mặc, chính vụ cũng có tiền đồ gì lớn rồi. Hoàng đế Đại Tống giản dị nhiều, xa xỉ nhất chính là vị Nghệ Thuật Gia Tống Huy Tông mất giang sơn kia, với chi tiết cuộc sống ngược lại vô cùng truy cầu, ở phương diện nghệ thuật cũng lưu danh thiên cổ, đáng tiếc là tên hôn quân hơn kém.

      Vì quốc gia yên ổn, Hoàng đế vẫn nên đừng coi trùng sinh hoạt thoải mái như thế là tốt!

      Tiểu Ngọc yên lặng ăn điểm tâm, trong lòng xoay quanh so sánh, nếu như bị người ta biết được tất nhiên bị trách cứ vì ý niệm cổ quái "Rất bất kính".

      Kim Diệu Liên liếc mắt nhìn Tiểu Ngọc ăn, cử chỉ thế nhưng lại có chuẩn mực, dáng vẻ tao nhã, lấy ánh mắt quý nữ hào môn này của nàng để nhìn cũng tìm ra nửa điểm tật xấu.

      Nàng làm sao biết đây là thành quả mà nữ quan quản giáo lễ nghi trong cung đặc biệt đặc huấn luyện thành?

      Nội tâm Kim Diệu Liên vốn vẫn khinh thường Tiểu Ngọc, cho rằng Tiểu Ngọc là nữ nhân thô bỉ, nơi nào xứng đôi với phong độ nhanh nhẹn của Trạng Nguyên Lang Tống Tiềm. nghĩ tới trong khoảng thời gian này, ở trong các loại trường hợp xã giao, biểu của Tiểu Ngọc đều làm cho người ta thán phục, rất nhiều người nghị luận ngờ phong cách dáng vẻ của vị "Nha hoàn phu nhân" này lại tốt như vậy, lại biết ăn vô cùng khéo léo, rất nhanh trở thành đối tượng giao tiếp của rất nhiều người.

      Nhìn thấy Tiểu Ngọc nhiều lần làm náo động, trong lòng của Kim Diệu Liên sao có thể dễ chịu?

      Nhưng mà lần này nàng và Tiểu Ngọc ngồi cùng bàn, muốn gây phiền phức cho Tiểu Ngọc rất khó.

      Nhưng đầu óc của Kim Diệu Liên xoay chuyển cũng chậm, mắt thấy lại có cung nữ đưa rượu cúc hoa lên, tính toán trong đầu, thầm phân phó nha hoàn thiếp thân đứng ở phía sau mình hai câu. Nha hoàn kia là nha đầu hồi môn nàng mang từ nhà mẹ đẻ ra ngoài, xưa nay có thể giúp nàng làm rất nhiều chuyện riêng tư.

      Ngay tại lúc cung nữ vội tới rót rượu cho Tiểu Ngọc, nha hoàn kia tóm đúng cơ hội nhàng giẫm lên mép váy của cung nữ.

      Thời Tống cung nữ mặc váy nhiều nếp gấp, loại nếp gấp này lại giống như đám mây phiêu động, đẹp sao tả xiết, nhưng cử động cũng thuận tiện cho lắm. Cung nữ bị giẫm lên mép váy bước chân tới ngừng lại được, lại bị lực phía sau lôi kéo thân thể chịu được lệch sang bên, bầu rượu cẩn thận liền từ tạt xuống mặt Tiểu Ngọc!

      "Ai nha!" Tiểu Ngọc kịp đề phòng bị rượu dội cho đầy mặt, ngay cả quần áo cũng dính vào.

      "Xin lỗi phu nhân, phải…." Cung nữ kia sợ hãi cực kỳ, vội vàng để bầu rượu xuống tới lau cho Tiểu Ngọc.

      Lúc này nha hoàn gây chuyện kia sớm về
      [​IMG]



      Chương 189: Chuyện vui liên tiếp

      Editor + Beta: Cà Rốt Hồng


      Có câu , kinh doanh mưu cầu vững chắc nối tiếp nhau như dòng chảy, có ông chủ vạn năm mở tiệm, có thợ vạn năm làm công. Thời đại nay làm thấy quen rồi " ăn máng khác", Tiểu Ngọc vốn nên khẩn trương khi nhân viên trong tiệm muốn từ chức như thế. Nhưng Trâu Chú giống người khác, chính là đầu bếp chính của Mỹ Vị Cư, trấn giữ, danh ngạch buôn bán của Mỹ Vị Cư chừng tuột dốc rất nhiều.

      "Trâu sư phụ, ngươi muốn tự mình mở tiệm hả?"

      Tiểu Ngọc suy đoán hướng của Trâu Chú, khả năng lớn nhất chính là tự lập môn hộ. Dù sao tại trong giới ăn uống người ta cũng là người có tiếng tăm, muốn tự mình mở tiệm cũng hợp tình hợp lý.

      Trâu Chú vội vàng lắc đầu : " phải vậy, Tống phu nhân, phải ta muốn ra ngoài tranh giành với ngươi. Phá huỷ đài của Lão Đông Gia ngài, loại chuyện như vậy Trâu Chú ta làm được."

      Trâu Chú là người thành , Tiểu Ngọc nghĩ phải là loại người đàng làm nẻo. Dù sao cũng từng là khách và chủ thời gian, người ta muốn tiến về tiền đồ phía trước, mình cũng tiện ngăn cản. Tiểu Ngọc : "Ngươi quyết định , ta cũng cưỡng ép lưu lại. . . . Chỉ là Trâu sư phụ, chỗ đầu bếp của Mỹ Vị Cư nhà ta trống làm sao cho tốt?"

      Trâu Chú , tại mấy trợ thủ trong phòng bếp cũng có thể làm ra hình ra dáng, thực tế gần đây đa số thời gian chỉ đều ở bên cạnh xem mà thôi, thao tác phù hợp đều giao cho mấy đầu bếp khác làm rồi. Tiểu Ngọc thầm nghĩ, ra Trâu Chú phải nhất thời nảy ra ý muốn, mà là sớm có chuẩn bị muốn rời khỏi Mỹ Vị Cư rồi. như vậy, hợp được tan được thôi!

      Sau khi Trâu Chú rời , nhị trù Ôn Viễn được bổ nhiệm làm đầu bếp chính, tiếp nhận công việc của Trâu Chú. Mà Tiểu Ngọc cũng lường trước được cái máng, chiếm được Trâu Chú về phía đó hoá ra là Trâu Chú và Y Từ Tâm đính thân, thông qua người nhà họ Y tiến cử vào cung làm ngự trù!

      Trách được khi đó cái mặt mo của ửng hồng, cũng là duyên cớ này!

      Lúc Tần Xuân Nhạn cho Tiểu Ngọc tin tức này, nhìn trộm sắc mặt của nàng, : "Từ Tâm sợ tỷ trách nàng bắt cóc nhân viên ưu tú của tỷ, dám tự mình đến với tỷ. . ."

      "Trách, ta đương nhiên trách!" Vẻ mặt của Tiểu Ngọc hờn giận, : "Tỷ muội nhà mình, thế nào cũng trước với ta toàn bộ tính toán của mình. . . . hại ta đoán nửa ngày là ai dụ dỗ đầu bếp chính của ta, té ra là muội ấy!"

      Tần Xuân Nhạn lúng túng, Tiểu Ngọc lại bật cười, : "Tỷ đâu phải là người hẹp hòi như vậy? Từ Tâm là con nên da mặt mỏng, dám ở trước mặt của tỷ chuyện hôn , tỷ cũng biết tâm tư của muội ấy. Thôi , cái này coi như là "Nước phù sa chảy ruộng ngoài", phải đối thủ cạnh tranh bên ngoài đào là tốt rồi!"

      Lúc này Tần Xuân Nhạn mới thở phào nhõm. Tiểu Ngọc bỗng nhiên nhìn nàng hai mắt chớp chớp trêu ghẹo: "Từ Tâm cũng đính thân rồi, hôn của muội lúc nào làm hả?"

      "Phụt!"

      Tần Xuân Nhạn phun ngụm nước trà ra ngoài, ho khan ngừng, gương mặt nghẹn đến đỏ bừng. Tiểu Ngọc ngờ nàng phản ứng lớn như vậy, càng công khai đùa giỡn, buông tha chút nào hỏi tới cùng: "Gần đây có cùng với Thích đại phu nghiên cứu vấn đề y học hay ?"

      Tần Xuân Nhạn ngờ Tiểu Ngọc thế nhưng lại hỏi trắng ra như vậy, bây giờ nàng chỉ có mặt mà ở nơi nào cũng nóng lên, quả như tôm bị luộc chín cả người đều đỏ ửng. Làm sao hỏi người ta như thế! Rất rất rất. . . rất mắc cỡ!

      Tiểu Ngọc thấy Tần Xuân Nhạn đứng ngồi yên, biết trả lời như thế nào, biết cũng thể đùa quá mức. Người ta là thiếu nữ cổ đại bao giờ cũng rất rụt rè nha, phải chừa cho chút mặt mũi. Đúng lúc này Tống Hóa vội vã chạy vào trong phòng khách hồi báo : "Phu nhân, trạm dịch đưa tới phong thơ, là từ Minh Châu tới."

      "Minh Châu?"

      Tiểu Ngọc và Tần Xuân Nhạn đồng thời vui mừng. Tiểu Ngọc nhận lấy phong thơ vừa mở ra xem, Tần Xuân Nhạn sốt ruột thúc giục nàng mau đọc: "Hải Đường những gì?"

      Ở Minh Châu chung sống với nhau đoạn thời gian rất lâu, tình cảm của Tiểu Ngọc, Xuân Nhạn, Hải Đường và Thanh Tranh tương đối nồng hậu, cho nên Tần Xuân Nhạn rất coi trọng thư gởi từ Minh Châu tới.

      "Ôi chao, Thanh Tranh sắp trở lại! Hải Đường cũng vậy, thư trễ như vậy. . . Ta tính toán ngày. . . . ."

      Thanh Tranh
      [​IMG]

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 190: Chọn người đàm phán

      Editor + Beta: matden2312


      Uống rượu mừng của Từ Tâm, lại tham gia hôn lễ của Thanh Tranh, Tiểu Ngọc cao hứng quá hai ngày, liền nghe Tống Tiềm đến tin tức từ tiền tuyến.

      Tình hình chiến đấu tốt lắm!

      "Bảo bảo đến chơi cùng phụ thân!" Tiểu Ngọc giúp Tống Tiềm treo triều phục xong liền ôm Minh Nhi đến.

      Tống Tiềm có thói quen là sau khi hạ triều nhất định phải ôm nhi tử chơi hồi, mặc kệ chính vụ có bận rộn hay cũng gián đoạn. Minh Nhi và phụ thân cũng thân thiết, Tống Tiềm còn chưa trở lại bé ra cửa lớn để đón phụ thân, vô cùng dễ thương.

      Nhà có kiều thê ái nhi, Tống Tiềm cảm thấy mình làm việc cực khổ bao nhiều cũng đáng giá. Chỉ cần về đến nhà có thể chơi cùng Minh Nhi hồi, lại cùng Tiểu Ngọc hai câu, tất cả mệt nhọc sau ngày làm quét mà lui. Chỉ là, hôm nay ở triều đình nghe được những chuyện này quả làm cho tâm tình Tống Tiềm nặng nề, Tiểu Ngọc nhìn ra được giữa hai lông mày Tống Tiềm đầy mây đen, liền sai bà vú cho Minh Nhi ăn cơm.

      "Thế nào, hôm nay có chuyện lớn?"

      Tống Tiềm nghe Tiểu Ngọc hỏi, cũng dối gạt nàng, liền cho nàng biết tình hình chiến trường rất căng thẳng.

      Tài năng của Quý Phong, chỉ huy đạo quân lớn chút vấn đề nào. Rốt cuộc nơi nào xảy ra chuyện may? Tiểu Ngọc thầm nghĩ, yên lặng nghe Tống Tiềm tiếp.

      Tống Tiềm bắt đầu nguyên nhân. Vừa mới bắt đầu Bắc phạt Quân Tống liên tiếp giành được thắng lợi. Chủ soái Thời Quý Phong cùng Phó soái Lý Hiển Trung chia binh hai lối, công chiếm Linh Bích, Túc Châu, lại công chiếm Hồng Huyền. Tướng Kim Bồ Sát Đồ Mục, Đại Chu Nhân, Tiêu Kỳ nối đuôi nhau đầu hàng, người dân phương Bắc rối rít hưởng ứng, người quy phục nối liền dứt.

      Tin chiến thắng truyền tới Lâm An, Hoàng đế Triệu Thận mừng rỡ, phong Thời Quý Phong làm thảo sứ Hoài Nam, Kinh Đông, Hà Bắc, Lý Hiển Trung làm phó sứ. Nhưng chính vì Triệu Thận ban thưởng, khiến cho giữa Thời Quý Phong và Lý Hiển Trung chôn vùi mầm móng bất hòa. Lý Hiển Trung vốn là lão tướng nguyên triều, địa vị cao hơn nhiều so với Thời Quý Phong. Nhưng Thời Quý Phong được tân hoàng ưu ái, lại có công giữ vững Trấn Giang, có công chém Hoàn Nhan Lượng, cái sau vượt cái trước ép Lý Hiển Trung xuống.

      Đối với lần này, Lý Hiển Trung canh cánh trong lòng, mà Trương Tuấn đối với việc Thời Quý Phong báo cáo cấp dưới vâng mệnh cũng xử lý, mặc cho Lý Hiển Trung chịu nghe lệnh Thời Quý Phong, khiến cho quân Tống cách nào phối hợp hành động, thống nhất chỉ huy.

      Hơn nữa Lý Hiển Trung đối với quân sĩ có chút công bằng, ba người binh lính được ngàn tiền, mỗi người chỉ được hơn ba trăm, hoàn toàn cách nào động viên các binh lính chiến đấu tích cực.

      Thời Quý Phong làm chủ soái, nhiều lần trách cứ các hành vi của Lý Hiển Trung trước mặt chúng tướng, Lý Hiển Trung thẹn quá thành giận, đối với mệnh lệnh của Thời Quý Phong càng thêm bằng mặt mà bằng lòng. Phần lớn binh lính ủng hộ Thời Quý Phong, oán giận Lý Hiển Trung, lần này sỹ khí của Quân Tống rất là suy yếu.

      Mà lúc này mất tiên cơ, quân Kim tập hợp lại, điều binh khiển tướng, tụ họp hàng vạn địch nhân vây công Túc Châu!

      "Người Kim vây thành?"

      Tiểu Ngọc hiểu vì sao Tống Tiềm gấp gáp, bởi vì dù sao lâu nay Túc Châu nằm trong tay người Kim, Quân Tống chiến đấu ở xa, bị thiệt thòi. tại chủ tướng lại bất hoà, lòng quân ổn định, là đại kỵ của nhà binh!

      " tại Quý Phong và Lý Hiển Trung bên nào cũng cho là mình phải, tất cả đều tấu với hoàng thượng quân tình khẩn cấp, đối phương chịu hợp tác.
      [​IMG]



      Chương 191: đàm phán

      Editor + Beta: matden2312


      đàm phán?

      Lúc Tiểu Ngọc nghe Tống Tiềm trở lại phải đàm phán ở vùng khác, lặng lát.

      Nghĩ phải xa Tống Tiềm thời gian dài, Tiểu Ngọc khỏi buồn buồn vui.

      "Sao hoàng thượng lại phái chàng chứ. . . . . . Chàng là Tri Phủ, cũng phải là Đại giám quân." Tiểu Ngọc giọng quở trách Hoàng đế, Tống Tiềm cười chạm chóp mũi của nàng: "Nàng rất ràng à?"

      Tiểu Ngọc kiêu ngạo : "Tất nhiên, ai bảo thiếp là phu nhân Tống tri phủ? Chuyện công việc của chàng nếu thiếp biết, ra ngoài phải bị những thứ quý phu nhân kia cười nhạo thiếp là phụ nữ ngu ngốc sao."

      Tiểu Ngọc đối với chính vụ triều đình, cũng phải khổ công phen. Nàng vốn thông minh lanh lợi, cộng thêm cố ý học tập, những việc trong triều đình nàng thăm dò được ít. Nàng cũng đặc biệt khoe khoang mình hiểu biết, nhưng tuyệt đối để cho người ta xem thường mình. Dĩ nhiên, kể từ khi nàng được phong làm tam phẩm cáo mệnh phu nhân, những lời chói tai kia ít khi nghe, đại đa số người nịnh nọt nàng còn kịp.

      Tống Tiềm : "Ta là Tri Phủ, dĩ nhiên thể đàm phán. . . . . . Cho nên hoàng thượng cho ta thôi giữ chức Tri Phủ, phái ta đảm nhiệm chức Phòng ngự sử Hải Châu."

      Cái gì? chỉ công tác, còn phái bên ngoài?

      "Ah, đảm nhiệm Phòng ngự sử Hải Châu. . . . . . phải giáng cấp sao!" Tiểu Ngọc ngạc nhiên kêu lên, làm cái gì, tự nhiên lại bị giáng cấp phái đến vùng khác chứ?

      Hoàng đế suy nghĩ gì đây! Tống Tiềm vất vả mới được triệu hồi Lâm An, bỗng nhiên lại bị phái rồi.

      cũng phải lại, lần này mặc dù bị giáng cấp, nhưng ở bên ngoài làm quan lớn, tiền đồ giới hạn, so với việc chậm chạp nhích từng bước ở Lâm An tốt hơn nhiều. Chỉ là ý tốt của Triệu Thận, Tiểu Ngọc khó có thể thừa nhận. Nghe phía sau nam nhân thành công đều có nữ nhân yên lặng chờ đợi, nàng cảm thấy Triệu Thận cũng muốn rèn luyện nàng thành loại phái nữ điển hình này rồi. Mới vừa ở Minh Châu khổ đợi Tống Tiềm năm, đoàn tụ hơn nửa năm lại phải tách ra. . . . . . Số mạng nàng sao lại khổ như vậy chứ!

      "Vậy thiếp cùng nhậm chức với chàng."

      Tiểu Ngọc mới cần tách
      [​IMG]


    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 192: Lại làm hồng nương
      Editor: Bồ CôngAnh Beta: hoa hồng
      Beta2: rinnina


      Đả khởi hoàng oanh nhi Mạc giáo chi thượng đề Đề kinh thiếp mộng Bất đắc đáo liêu tây*.

      *Bài xuân oán của Kim Xương Tự Dịch thơ: (Bản dịch của Trần Trọng San) Đuổi giùm hộ thiếp con oanh. Đừng cho nó hót cành trêu ai. Làm tan mộng thiếp say. Thiếp đến được Liêu Tây với chàng.

      "Aizzz..."

      Tiểu Ngọc đếm được đây là lần thứ mấy nàng thở dài.

      "Aizzz..."

      "Phu nhân của nô tỳ ơi, người đừng thở dài nữa. Nô tỳ nghe mà cảm thấy lo lắng thay phu nhân đấy."

      Lê Hoa chải đầu cho Tiểu Ngọc, nghe Tiểu Ngọc thở dài năm lần bảy lượt, vội đổi chủ đề : "Hôm nay phu nhân muốn chải kiểu đầu gì?"

      Tiểu Ngọc chống cằm nhìn gương mặt buồn phiền của bản thân trong gương đồng, lại thở dài : "Tùy tiện !"

      Lê Hoa có cách với nữ chủ nhân của mình nữa. Kể từ sau khi lão gia nhận lệnh đàm phán với quân phiên bang, phu nhân liền rầu rĩ vui, mỗi ngày ngay cả chải đầu mặc quần áo cũng có sức, cũng chỉ có lúc dỗ tiểu thiếu gia khuôn mặt mới tươi tắn hơn chút. Cũng khó trách, tình cảm giữa lão gia và phu nhân vẫn luôn tốt như vậy. Trước khi đến làm ở Tống gia, Lê Hoa chưa bao giờ nghĩ tới tình cảm giữa hai vợ chồng lại có thể tốt như vậy, ngay cả ăn cơm cũng phải nắm tay, mỗi ngày lão gia ở nhà đều chuyện với phu nhân, chưa từng đỏ mặt* với phu nhân bao giờ.

      *Ở đây có lẽ chỉ việc tức giận, nổi nóng.

      "Phu nhân, người mà cứ tiếp tục thở dài như vậy nữa, mặt rất nhanh có nếp nhăn đấy..., đến lúc đó lão gia trở lại nhìn thấy phải bị dọa sợ sao?" Lê Hoa nghĩ ra cách khác khuyên Tiểu Ngọc.

      Tiểu Ngọc cả kinh, sờ lên gò má theo bản năng, vừa cười đồng thời khinh bỉ câu: "Quỷ tinh linh, dọa người dọa đến lợi hại!" Người tỳ nữ mới này quả tệ, lanh lợi hơn đứa bé Tiểu Trân nhát gan kia nhiều, lại có phần cơ trí giống như Thủy Thanh Vân.

      Nhớ tới Thủy Thanh Vân, Tiểu Ngọc lại nghĩ đến tâm khác.

      "Lê Hoa, dù sao hôm nay ta cũng có việc gì làm... Em tìm mấy bà mối đến đây cho ta, ta muốn chút chuyện với các nàng."

      "Dạ. Phu nhân định làm mối cho ai sao?" Lê Hoa nhịn được hỏi nhiều câu.

      Tiểu Ngọc liếc nàng cái: "Đúng vậy, làm mối cho em, gả em cho gã sai vặt sinh con đẻ cái giúp , có muốn ?"

      Lê Hoa lắc đầu liên tục, dám nhiều nữa, chải đầu cho Tiểu Ngọc xong mới mời bà mối đến.

      Tiểu Ngọc ôm đầu gối nhìn những bông tuyết trắng ngần rơi xuống ngoài cửa sổ, thời tiết càng ngày càng lạnh. Chàng ở phương Bắc, biết có mặc đủ ấm ?

      ra Tiểu Ngọc cũng biết lo lắng này là dư thừa, dù sao Tống Tiềm cũng là quan viên cao cấp, bên cạnh còn có nhiều người hầu hạ, cũng phải như mấy tên thư sinh nghèo khó thi, sao có thể bị đói bị lạnh chứ?

      Chỉ là, dù sao cũng là người vợ, lúc nào cũng cảm thấy chỉ có mình mới có thể chăm sóc tốt cho trượng phu, mấy người dưng kia sao có thể biết lạnh hiểu nóng.

      Thiên Thành... Chàng mau trở lại, ta rất nhớ chàng!

      ***

      Tống Tiềm đứng ở cổng thành Mông Thành, dựa vào thành tường tích đầy sương tuyết, nhìn vầng trăng tròn sáng ngời lên cao bầu trời.

      Hiểu ngàn dặm gửi tương tư. Người ở xa ngàn dặm, nhất định cũng đứng bên cửa sổ nhìn ánh trăng mà hướng về nhau đúng ?

      "Thiên Thành, phía gió rét, huynh đừng đứng lâu quá. Rét lạnh bị bệnh, ta ăn được với người ta đâu."

      Quý Phong tới bên cạnh Tống Tiềm.

      Mặc dù trong thời kì đàm phán hoà bình, nhưng Quý Phong làm tướng soái vẫn mang thân khôi giáp như cũ, áo giáp bị tuyết đọng, hàn quang lóe lên, bén nhọn bức người, quả nhiên vô cùng tuấn uy vũ.

      vị chủ soái tựa như thiên thần như vậy, là đối tượng sùng bái của rất nhiều binh sĩ, từ ánh mắt kính sợ của đám binh lính tường thành là có thể nhìn ra, uy vọng của Quý Phong ở trong quân đội ngày lớn.

      Tống Tiềm cười nhạt tiếng : " ngủ được, lên đây đứng lát, huynh còn chưa ngủ?"

      "Ta cũng chưa muốn ngủ." Quý Phong tựa vào thành tường cạnh Tống Tim, cũng nhìn thấy ánh sáng chói mắt của mặt trăng.

      Tống Tiềm : "Nếu mấy đại nhân đều tới, ta thấy nhiệm vụ của ta cũng sắp kết thúc rồi."
      Quý Phong trào phúng gật đầu cái: "Đúng vậy, mấy đại nhân vật."

      Bọn họ đều ăn ý lên tiếng, mấy tên quan viên đàm phán hòa bình có địa vị kia mang theo dáng vẻ tràn đầy kiêu ngạo hơn hai người bọn họ, hai người đều có cảm giác đạo bất đồng bất tương vi mưu*, muốn xã giao nhiều với những người này.

      *Đạo bất đồng bất tương vi mưu: Lý tưởng khác nhau thể cùng ngồi bàn bạc với nhau được (Khổng Tử)
      "Xem tình hình này, phải cần đến cả năm đấy."

      Lúc Tống Tiềm chuyện mang theo nửa phần cảm giác khen ngợi, Quý Phong nhạy cảm phát nhớ nhung
      [​IMG]



      Chương 193: Đến Bảo Tự xin cháo
      Editor: Bồ CôngAnh Beta: hoa hồng
      Beta2: rinnina


      Huệ Nương và bà vú mặc quần áo ấm áp cho tiểu thiếu gia Minh Nhi, đầu đội mũ Đầu Hổ, còn bọc thêm áo gấm ngoài áo chẽn.

      Tiểu Ngọc tới phòng khách nhìn thấy nhi tử mặc như quả cầu , nhịn được vui vẻ: "Ôi chao, các ngươi mặc cho nó nhiều như vậy, tay chân nó cũng cử động được rồi."

      Huệ Nương nghiêm túc: "Phu nhân, mùa đông này giá rét, tiểu hài tử ra ngoài phải mặc ấm là điều tốt!"

      Tiểu Ngọc thấy tất cả mọi người đều kiên trì, nên cũng gì thêm. Cuộc sống của tầng lớp thấp nhất trong xã hội nông nghiệp này vô cùng khổ cực, rất nhiều đứa bé được sinh ra đều sống lâu, bản thân Huệ Nương bị chết non mấy đứa bé. Cho nên trong tiềm thức của các nàng dù sao vẫn cho rằng đứa bé đều cần phải được che chở, thể để đói để lạnh, nếu sống nổi.

      Tiểu Ngọc biết phải cho trẻ con tiếp xúc với thiên nhiên, thích ứng với thiên nhiên mới có thể tăng cường sức miễn dịch, tương lai khỏe mạnh hơn. Nhưng mà bây giờ nàng cũng muốn liên liên tục ngừng về vấn đề nuôi dưỡng trẻ với mấy phụ nhân này, vẫn nên ra ngoài quan trọng hơn.

      Bây giờ dĩ nhiên là Tống phủ cũng đặt mua mấy xe ngựa, nếu mỗi lần ra ngoài đều phải thuê xe cũng quá phiền phức. Tống đại quan viên có bổng lộc cao là điều bao giờ có, cho dù ở Quốc Vận khá gì hơn Nam Tống, đãi ngộ với các quan viên vẫn tệ như cũ. Hôm nay cho dù Tiểu Ngọc làm buôn bán, cuộc sống của Tống phủ vẫn có thể duy trì rất tốt.

      Lê Hoa nâng Tiểu Ngọc lên xe ngựa, bà vú mang theo Minh Nhi cũng ngồi vào trong buồng xe. Chiếc xe ngựa này , Tiểu Ngọc, Lê Hoa, bà vú, Huệ Nương mấy người lớn ngồi ở bên trong vẫn cảm thấy rất rộng rãi, giữ ấm cũng rất tốt. Phu xe giương roi ngựa lên, hai con tuấn mã tung vó chạy về phía ngoài thành.

      "Thiên Ninh Tự có còn xa lắm ?"

      Tiểu Ngọc ôm Minh Nhi, nắm bàn tay của bé cưng, hỏi Lê Hoa bên cạnh.

      Lê Hoa : "Ra khỏi thành xa là đến rồi. Đoán chừng hôm nay người Thiên Ninh Tự rất nhiều đấy!"

      Hôm nay là ngày mùng tám tháng chạp, theo phong tục ở bản địa, mỗi nhà đều phải nấu cháo mùng tám tháng chạp.

      Thời này, cháo mùng tám tháng chạp giống với đời sau dùng hạt đậu và gạo nếp nguyên chất làm ra, là dùng hồ đào, hạt thông, nhũ thảo, quả hồng, hạt kê các loại để nấu cháo, nấu xong mùi thơm tỏa ra bốn phía, vô cùng mỹ vị.

      Tiểu Ngọc mang theo nhi tử Thiên Ninh Tự, cũng bởi vì hôm nay Thiên Ninh Tự phát cháo miễn phí.

      Hàng năm đến thời tiết này, các chùa miếu lớn làm lễ hội tắm Phật, hơn nữa còn nấu cháo Thất Bảo ngũ vị cũng chính là cháo mùng tám tháng chạp phát cho tín đồ và dân chúng, coi như hướng tới ý cầu phúc.

      Gần đây Minh Nhi có chút bệnh , mặc dù Tiểu Ngọc biết trẻ con bị bệnh là điều rất bình thường, nhưng làm mẹ ai hi vọng con cái bình an vui khoẻ? Huệ Nương đề nghị , Thiên Ninh Tự xin chút "cháo Phật", mới có lợi với đứa bé. Tiểu Ngọc cũng muốn ra khỏi cửa giải khuây, nên đồng ý đề nghị này, cho nên mới có chuyện sáng sớm ra khỏi cửa thế này.

      Ngựa chạy vừa nhanh vừa vững, Tiểu Ngọc thầm khen Tống Hoa tìm phu xe tồi, động tác rất tốt. Khắp nơi ngoài thành đều bao phủ màu trắng xóa, thế giới màu trắng bạc. Tiểu Ngọc mới vừa vén màn cửa sổ lên liếc mắt nhìn, liền bị khí lạnh ngoài cửa sổ ép trở lại. Lạnh quá!

      Thiên Thành, chàng ở kia bên có phải càng lạnh hơn hay ?

      Sáng hôm nay pháo Phật lại nhiều thêm và các món ăn dâng cho người , trái lại thấy lễ vật mới của thôn Giang.

      Quả nhiên như Lê Hoa đoán, hôm nay người Thiên Ninh Tự xin cháo rất nhiều. Chẳng những có rất nhiều quan lại quyền quý cưỡi ngựa ngồi xe tới, cũng có rất nhiều dân chúng áo đuôi ngắn giày vải.

      Ở bên ngoài Thiên Ninh Tự, mấy lều cháo lớn mơ hồ quây bằng vải bố màu xanh dày, phía cũng có tuyết đọng tầng tầng lớp lớp, có thể thấy được bắt đầu rơi từ lúc trước khi trời sáng. Mấy tăng nhân áo bào xanh chia cháo cho mọi người, cần Tiểu Ngọc tự mình về phía trước, tự có gia nhân cầm bát xin cháo cho nàng.

      "Huệ Nương, chúng ta vào bên trong thắp nén hương!"

      Nữ chủ nhân có lệnh, tất nhiên mấy hạ nhân phải theo. Thiên Ninh Tự rất lớn, rừng gỗ Bách cổ xưa rậm rạp, nhà cửa trùng trùng điệp điệp, bên trong khách hành hương lui tới dứt. Đoàn người đến Đại Hùng bảo điện, Tiểu Ngọc chỉ thấy bên trong có rất nhiều khách nhân xếp hàng chờ thắp hương rút quẻ, náo nhiệt giống như lễ mừng năm mới.

      Vất vả lắm mới đến được trước tượng Phật, Tiểu Ngọc quỳ hai đầu gối xuống bồ đoàn, nhận lấy nén nhang nhà sư đưa tới, yên lặng cầu nguyện.

      biết sao, vào lúc này nàng bỗng nhiên nhớ tới lời cầu nguyện trước khi thổi nến sinh
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :